Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-32
Chương 32: Bạch mặc bỗng trở nên lạ lẫm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi lập tức đứng dậy, cả người đều toát mồ hôi.
“Tô Linh! Bạch Mặc!” Là Nhan Lăng.
“Đến ngay đây!”.
Tôi liế3c nhìn Bạch Mặc, vừa định bảo cậu ra mở cửa thì lại kinh ngạc thấy ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú vào màn hình lộ vẻ âm u lạnh lẽo l2ạ thường.
Lúc chúng tôi ra tới ban công thì phía dưới đã đứng đầy những sinh viên mà chúng tôi không hề quen biết.
Nhưng bọn họ lại đến vì chúng tôi, điều này quả thật khiến người ta rất cảm động.
Không biết từ lúc nào mà mặt trời đã chìm vào đáy biển, trong nháy mắt biển rộng và bầu trời đã hợp lại thành một màu đen tuyền.
Cả thế giới như bị nhấn chìm vào bóng tối vô cùng vô tận.
Ngọn đèn trong vườn hoa dưới lầu sáng rực, những ngọn đèn dọc bên lối đi cũng sáng lên theo, hóa thành những ngôi sao giữa trời đêm.
Mặt cậu ta không chút cảm xúc, vẻ lạnh lùng bao phủ cả khuôn mặt, cậu ta không nhìn bất cứ nơi nào nhưng sát khí5 trên người đã tràn ra khắp phòng.
Tôi không gọi Bạch Mặc ra mở cửa nữa, tôi sợ cậu ta sẽ giết chết Nhan Lăng.
Tôi4 vừa mở cửa ra, Nhan Lăng bèn hưng phấn chạy vào: “Bữa tiệc đã bắt đầu rồi! Các cậu mau ra ban công đi!” Nói xong cô ấy muốn kéo B0ạch Mặc đi cùng.
Nhan Lăng chưa kịp tới gần thì Bạch Mặc đã đứng vụt dậy khiến cô ấy bị giật mình.
Mà đồng thời, cô ấy cũng sửng sốt vì khuôn mặt lạnh tanh của Bạch Mặc.
Cùng lúc đó, Bạch Mặc lướt qua cô ấy, cầm lấy tay tôi kéo thẳng ra ban công.
“Ôi chao...
Hung hăng quá đi.” Nhan Lăng lấy lại tinh thần, lập tức chạy đến cạnh tôi nói nhỏ.
Cô ấy lén lút nhìn Bạch Mặc một cái rồi lập tức có người lại như muốn dùng cơ thể tối cho cô ấy lại.
Xem ra cô ấy hơi sợ Bạch Mặc, có lẽ là do sát khí trên người Bạch Mặc.
Nhưng bọn họ lại đến vì chúng tôi, điều này quả thật khiến người ta rất cảm động.
Không biết từ lúc nào mà mặt trời đã chìm vào đáy biển, trong nháy mắt biển rộng và bầu trời đã hợp lại thành một màu đen tuyền.
Cả thế giới như bị nhấn chìm vào bóng tối vô cùng vô tận.
Ngọn đèn trong vườn hoa dưới lầu sáng rực, những ngọn đèn dọc bên lối đi cũng sáng lên theo, hóa thành những ngôi sao giữa trời đêm.
Mà lối đi bằng thủy tinh trong suốt cũng ánh lên ánh huỳnh quang màu vàng ấm áp, biến thành con đường ánh trăng kéo dài đến tận chân trời.
Trong vườn hoa, hình chiểu dòng chữ “Hoan nghênh Bạch Mặc và Tô Linh” đang xoay tròn trên mặt đất, không khí náo nhiệt của buổi tiệc tối ập thẳng đến chúng tôi.
“Chúng ta cùng chào đón hai người bạn mới của chúng ta, Bạch Mặc và Tổ Linh nào...” Nhan Lãng đứng cạnh chúng tôi hổ lớn.
Ngay tức khắc, những bạn học đứng phía dưới giơ bia và đồ uống trong tay lên: “Hoan nghênh...” Bạn cùng phòng với Bạch Mặc là Kiếm Thánh giơ cao chiếc ly trong tay, hướng về phía Bạch Mặc.
Đột nhiên, có một nam sinh vung tay lên.
Tức thì, vùng biển cách đó không xa phát ra một tiếng “rào” thật lớn dưới ánh đèn, sau đó một con rồng nước khổng lồ hiện ra! Con rồng nước trong suốt di chuyển về phía chúng tôi, uốn lượn trên không trung.
Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, nó trông như một con rồng thủy tinh sáng lấp lánh.
Ngay sau đó, một nữ sinh nâng hai tay lên, khí lạnh lập tức lan ra bốn phía.
Trong phút chốc, con rồng nước lơ lửng giữa không trung đã biến thành rồng bằng, là một con rồng bằng thật sự! Nó giống như một bức tượng bằng điêu khắc óng ánh trong suốt, sống động như thật, khiến cho hai con gà mờ mới đến như chúng tôi không khỏi trợn mắt há mồm! “Xem tớ đây!” Lại có một nam sinh khác nhảy ra, chắp tay trước ngực, đột nhiên hét lớn: “A...” “Oanh...” Một tiếng động thật lớn vang lên, rồng bằng giữa không trung nổ tung trong nháy mắt, hóa thành những tinh thể băng rơi xuống, hệt như hoa tuyết.
Tháng năm, ở cạnh bờ biển, vậy mà lại có tuyết trắng rơi...
Khi hoa tuyết vừa rơi xuống, tiếng hoan hô của mọi cũng vang lên: “Oa oa...” “Cạn ly...” Mọi người cùng nhau cụng ly, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Một nam sinh đẹp trai bắt đầu trổ tài DJ.
Âm nhạc lập tức vang lên khắp bãi biển, mọi người cùng nhau ca hát nhảy múa.
Những điều này, khi chúng tôi còn là học cấp ba thì cực kỳ ít thấy.
Mặc dù cũng có một vài học sinh nhà giàu mở tiệc sinh nhật, nhưng mà các vị phụ huynh đúng chín giờ sẽ đến đón con cháu về nhà.
Chẳng trách bọn họ lại nói lên đại học thì tuổi trẻ mới chính thức bắt đầu, bởi vì ở đây bạn có thể thưởng thụ tuổi trẻ, lãng phí tuổi trẻ! “Các cậu cũng uống bia đi.” Nhan Lăng nhiệt tình nói rồi liếc nhìn sắc mặt Bạch Mặc, “Khụ...
Nếu các cậu muốn ngồi riêng ở đây cũng không sao.” Nói xong, cô ấy chạy đi luôn.
Đối với Bạch Mặc mà nói, Nhan Lăng chỉ là một người xa lạ.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng với tôi, Bạch Mặc đối xử với Nhan Lăng như vậy khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.
Đột nhiên, Bạch Mặc đưa tay nhẹ nhàng phải hoa tuyết trên tóc tôi, bình tĩnh nhìn tôi: “Màu tóc này rất hợp với cậu.” Tôi đứng trước mặt cậu ta, cũng bình tĩnh đáp lại: “Cậu chọn học ngành Luật đúng không?” “Ừ.” Cậu ta thu tay về.
Nếu không hiểu rõ cậu ta thì chắc chắn bạn sẽ bị vẻ bề ngoài thành thật, ngây ngô này của cậu ta lừa gạt.
“Cậu thì sao?” Bạch Ngốc hỏi.
Tôi tựa vào ban công, nhìn về phương xa đã bị đếm tối bao trùm: “Vẫn chưa quyết định được.” Tôi chống cằm, tựa người vào ban công.
“Ước muốn của cậu là gì?” “Tớ không có ước muốn gì cả.” Tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân không có mơ ước nào hết.
“Cậu biết ước muốn của tớ là gì không?” “Là trở thành luật sư.” Tôi hiểu Bạch Mặc rất rõ.
“Không phải.” “Không phải?” Tôi đứng thẳng người lên, khó hiểu, “Cậu thay đổi ước muốn rồi à? Là gì vậy?” Cậu ta chớp mắt, cúi xuống, yên lặng nhìn kỹ tôi: “Là muốn ở bên cậu.”.
Ngay lúc đó, tim tôi như ngừng đập, âm thanh xung quanh dường như đã hoàn toàn biến mất, giống như khi đó chỉ còn mình cậu ta và tôi đứng giữa đại dương mênh mông.
Trong thế giới trắng đen đó, cậu ta nhấc chân lên, bước qua bức tường thành vẫn luôn ngăn cách giữa chúng tôi, sau đó chậm rãi cúi đầu, cho tôi nụ hôn nhẹ tựa tuyết rơi lên mái tóc.
“A...” Tiếng hét chói tai đột nhiên xông vào thế giới của tôi, phá vỡ cái thế giới đã từng yên tĩnh đó.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, đầu óc vẫn trống rỗng.
Mỗi cậu ta nhẹ nhàng rời khỏi tóc tối, bên tai truyền đến âm thanh hò hét như thủy triều.
“Kiss!”
“Kiss!”
“Kiss!” Âm thanh ồn ào khiến cho tâm tình tôi bắt đầu dậy sóng, đầu kêu ong ong.
Một Tô Linh có tính tình táo bạo bị tôi trói chặt trong lòng bắt đầu muốn phá vỡ xiềng xích để xông ra.
Cậu ta lại chậm rãi hướng về phía môi tôi.
Tôi nhanh chóng vươn bàn tay ra, giữ lấy mặt cậu ta.
Trong mắt cậu ta lóe lên một tia giật mình xen lẫn mất mát.
“Cậu dám!” Trong lúc quát lên, tay phải tôi dùng sức đẩy, đồng thời chân gạt qua khiến cho cả người Bạch Ngốc đổ về phía xích đu đằng sau, ngã ngồi trên xích đu.
Ngay lập tức, bốn phía yên lặng như tờ.
Tôi hung hăng trừng mắt với Bạch Mặc, xoay người vào trong, đầm” một tiếng đóng sầm cửa ban công rồi kéo hết rèm cửa lại, phiền muộn nhảy lên giường.
Phiền phức, thật sự rất phiền phức, tôi không hiểu tại sao mình lại phiền lòng như vậy.
Tôi chỉ muốn tập trung học cho thật tốt, không muốn vướng vào những chuyện phiền muộn khác.
Tại sao Bạch Mặc lại không chịu tiếp tục duy trì mối quan hệ như lúc trước, mà cứ muốn tôi phải phiền muộn như vậy chứ?!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tô Linh! Bạch Mặc!” Là Nhan Lăng.
“Đến ngay đây!”.
Tôi liế3c nhìn Bạch Mặc, vừa định bảo cậu ra mở cửa thì lại kinh ngạc thấy ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú vào màn hình lộ vẻ âm u lạnh lẽo l2ạ thường.
Lúc chúng tôi ra tới ban công thì phía dưới đã đứng đầy những sinh viên mà chúng tôi không hề quen biết.
Nhưng bọn họ lại đến vì chúng tôi, điều này quả thật khiến người ta rất cảm động.
Không biết từ lúc nào mà mặt trời đã chìm vào đáy biển, trong nháy mắt biển rộng và bầu trời đã hợp lại thành một màu đen tuyền.
Cả thế giới như bị nhấn chìm vào bóng tối vô cùng vô tận.
Ngọn đèn trong vườn hoa dưới lầu sáng rực, những ngọn đèn dọc bên lối đi cũng sáng lên theo, hóa thành những ngôi sao giữa trời đêm.
Mặt cậu ta không chút cảm xúc, vẻ lạnh lùng bao phủ cả khuôn mặt, cậu ta không nhìn bất cứ nơi nào nhưng sát khí5 trên người đã tràn ra khắp phòng.
Tôi không gọi Bạch Mặc ra mở cửa nữa, tôi sợ cậu ta sẽ giết chết Nhan Lăng.
Tôi4 vừa mở cửa ra, Nhan Lăng bèn hưng phấn chạy vào: “Bữa tiệc đã bắt đầu rồi! Các cậu mau ra ban công đi!” Nói xong cô ấy muốn kéo B0ạch Mặc đi cùng.
Nhan Lăng chưa kịp tới gần thì Bạch Mặc đã đứng vụt dậy khiến cô ấy bị giật mình.
Mà đồng thời, cô ấy cũng sửng sốt vì khuôn mặt lạnh tanh của Bạch Mặc.
Cùng lúc đó, Bạch Mặc lướt qua cô ấy, cầm lấy tay tôi kéo thẳng ra ban công.
“Ôi chao...
Hung hăng quá đi.” Nhan Lăng lấy lại tinh thần, lập tức chạy đến cạnh tôi nói nhỏ.
Cô ấy lén lút nhìn Bạch Mặc một cái rồi lập tức có người lại như muốn dùng cơ thể tối cho cô ấy lại.
Xem ra cô ấy hơi sợ Bạch Mặc, có lẽ là do sát khí trên người Bạch Mặc.
Nhưng bọn họ lại đến vì chúng tôi, điều này quả thật khiến người ta rất cảm động.
Không biết từ lúc nào mà mặt trời đã chìm vào đáy biển, trong nháy mắt biển rộng và bầu trời đã hợp lại thành một màu đen tuyền.
Cả thế giới như bị nhấn chìm vào bóng tối vô cùng vô tận.
Ngọn đèn trong vườn hoa dưới lầu sáng rực, những ngọn đèn dọc bên lối đi cũng sáng lên theo, hóa thành những ngôi sao giữa trời đêm.
Mà lối đi bằng thủy tinh trong suốt cũng ánh lên ánh huỳnh quang màu vàng ấm áp, biến thành con đường ánh trăng kéo dài đến tận chân trời.
Trong vườn hoa, hình chiểu dòng chữ “Hoan nghênh Bạch Mặc và Tô Linh” đang xoay tròn trên mặt đất, không khí náo nhiệt của buổi tiệc tối ập thẳng đến chúng tôi.
“Chúng ta cùng chào đón hai người bạn mới của chúng ta, Bạch Mặc và Tổ Linh nào...” Nhan Lãng đứng cạnh chúng tôi hổ lớn.
Ngay tức khắc, những bạn học đứng phía dưới giơ bia và đồ uống trong tay lên: “Hoan nghênh...” Bạn cùng phòng với Bạch Mặc là Kiếm Thánh giơ cao chiếc ly trong tay, hướng về phía Bạch Mặc.
Đột nhiên, có một nam sinh vung tay lên.
Tức thì, vùng biển cách đó không xa phát ra một tiếng “rào” thật lớn dưới ánh đèn, sau đó một con rồng nước khổng lồ hiện ra! Con rồng nước trong suốt di chuyển về phía chúng tôi, uốn lượn trên không trung.
Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, nó trông như một con rồng thủy tinh sáng lấp lánh.
Ngay sau đó, một nữ sinh nâng hai tay lên, khí lạnh lập tức lan ra bốn phía.
Trong phút chốc, con rồng nước lơ lửng giữa không trung đã biến thành rồng bằng, là một con rồng bằng thật sự! Nó giống như một bức tượng bằng điêu khắc óng ánh trong suốt, sống động như thật, khiến cho hai con gà mờ mới đến như chúng tôi không khỏi trợn mắt há mồm! “Xem tớ đây!” Lại có một nam sinh khác nhảy ra, chắp tay trước ngực, đột nhiên hét lớn: “A...” “Oanh...” Một tiếng động thật lớn vang lên, rồng bằng giữa không trung nổ tung trong nháy mắt, hóa thành những tinh thể băng rơi xuống, hệt như hoa tuyết.
Tháng năm, ở cạnh bờ biển, vậy mà lại có tuyết trắng rơi...
Khi hoa tuyết vừa rơi xuống, tiếng hoan hô của mọi cũng vang lên: “Oa oa...” “Cạn ly...” Mọi người cùng nhau cụng ly, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Một nam sinh đẹp trai bắt đầu trổ tài DJ.
Âm nhạc lập tức vang lên khắp bãi biển, mọi người cùng nhau ca hát nhảy múa.
Những điều này, khi chúng tôi còn là học cấp ba thì cực kỳ ít thấy.
Mặc dù cũng có một vài học sinh nhà giàu mở tiệc sinh nhật, nhưng mà các vị phụ huynh đúng chín giờ sẽ đến đón con cháu về nhà.
Chẳng trách bọn họ lại nói lên đại học thì tuổi trẻ mới chính thức bắt đầu, bởi vì ở đây bạn có thể thưởng thụ tuổi trẻ, lãng phí tuổi trẻ! “Các cậu cũng uống bia đi.” Nhan Lăng nhiệt tình nói rồi liếc nhìn sắc mặt Bạch Mặc, “Khụ...
Nếu các cậu muốn ngồi riêng ở đây cũng không sao.” Nói xong, cô ấy chạy đi luôn.
Đối với Bạch Mặc mà nói, Nhan Lăng chỉ là một người xa lạ.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng với tôi, Bạch Mặc đối xử với Nhan Lăng như vậy khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.
Đột nhiên, Bạch Mặc đưa tay nhẹ nhàng phải hoa tuyết trên tóc tôi, bình tĩnh nhìn tôi: “Màu tóc này rất hợp với cậu.” Tôi đứng trước mặt cậu ta, cũng bình tĩnh đáp lại: “Cậu chọn học ngành Luật đúng không?” “Ừ.” Cậu ta thu tay về.
Nếu không hiểu rõ cậu ta thì chắc chắn bạn sẽ bị vẻ bề ngoài thành thật, ngây ngô này của cậu ta lừa gạt.
“Cậu thì sao?” Bạch Ngốc hỏi.
Tôi tựa vào ban công, nhìn về phương xa đã bị đếm tối bao trùm: “Vẫn chưa quyết định được.” Tôi chống cằm, tựa người vào ban công.
“Ước muốn của cậu là gì?” “Tớ không có ước muốn gì cả.” Tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân không có mơ ước nào hết.
“Cậu biết ước muốn của tớ là gì không?” “Là trở thành luật sư.” Tôi hiểu Bạch Mặc rất rõ.
“Không phải.” “Không phải?” Tôi đứng thẳng người lên, khó hiểu, “Cậu thay đổi ước muốn rồi à? Là gì vậy?” Cậu ta chớp mắt, cúi xuống, yên lặng nhìn kỹ tôi: “Là muốn ở bên cậu.”.
Ngay lúc đó, tim tôi như ngừng đập, âm thanh xung quanh dường như đã hoàn toàn biến mất, giống như khi đó chỉ còn mình cậu ta và tôi đứng giữa đại dương mênh mông.
Trong thế giới trắng đen đó, cậu ta nhấc chân lên, bước qua bức tường thành vẫn luôn ngăn cách giữa chúng tôi, sau đó chậm rãi cúi đầu, cho tôi nụ hôn nhẹ tựa tuyết rơi lên mái tóc.
“A...” Tiếng hét chói tai đột nhiên xông vào thế giới của tôi, phá vỡ cái thế giới đã từng yên tĩnh đó.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, đầu óc vẫn trống rỗng.
Mỗi cậu ta nhẹ nhàng rời khỏi tóc tối, bên tai truyền đến âm thanh hò hét như thủy triều.
“Kiss!”
“Kiss!”
“Kiss!” Âm thanh ồn ào khiến cho tâm tình tôi bắt đầu dậy sóng, đầu kêu ong ong.
Một Tô Linh có tính tình táo bạo bị tôi trói chặt trong lòng bắt đầu muốn phá vỡ xiềng xích để xông ra.
Cậu ta lại chậm rãi hướng về phía môi tôi.
Tôi nhanh chóng vươn bàn tay ra, giữ lấy mặt cậu ta.
Trong mắt cậu ta lóe lên một tia giật mình xen lẫn mất mát.
“Cậu dám!” Trong lúc quát lên, tay phải tôi dùng sức đẩy, đồng thời chân gạt qua khiến cho cả người Bạch Ngốc đổ về phía xích đu đằng sau, ngã ngồi trên xích đu.
Ngay lập tức, bốn phía yên lặng như tờ.
Tôi hung hăng trừng mắt với Bạch Mặc, xoay người vào trong, đầm” một tiếng đóng sầm cửa ban công rồi kéo hết rèm cửa lại, phiền muộn nhảy lên giường.
Phiền phức, thật sự rất phiền phức, tôi không hiểu tại sao mình lại phiền lòng như vậy.
Tôi chỉ muốn tập trung học cho thật tốt, không muốn vướng vào những chuyện phiền muộn khác.
Tại sao Bạch Mặc lại không chịu tiếp tục duy trì mối quan hệ như lúc trước, mà cứ muốn tôi phải phiền muộn như vậy chứ?!