Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-29
Chương 29: Bạn cùng phòng của bạch mặc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trước đây tôi toàn bị coi như người tàng hình trong mắt đông đảo các chị em phụ nữ.
Ở phía dưới bài viết đã có cả ngàn lượt bình luận, t3oàn là suy đoán năng lực của bọn tôi.
Đây quả thật là thú vui của mọi người, ừm, ừm, đúng là không nên cướp đoạt.
“Hay là chúng2 ta làm một bữa tiệc chào đón cho Tô Linh đi!” Nhan Lăng đột nhiên đề nghị.
Nhìn cả đống môn học, đột nhiên tôi thấy mờ mịt.
Hôm qua tôi còn là một học sinh cấp ba chuẩn bị đi thi.
Mục tiêu của tôi rất đơn giản, đỗ đại học nguyện vọng 1, cố gắng vào được trường trong dự án 211(*), mục tiêu của tôi là ban Tự nhiên.
Còn về chuyện sau khi đỗ đại học chọn chuyên ngành gì thì tôi thực sự chưa từng nghĩ qua, xưa giờ chỉ có bố mẹ tôi ngồi thảo luận.
(*) 211: là chính sách do Đặng Tiểu Bình đưa ra, mục tiêu là tập hợp xây dựng 100 trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, hướng tới thế kỉ 21.
“Đồng ý!” Hàn và anh Béo đều tán thành, “Bọn tớ lập tức đi 5chuẩn bị!” “Ngộ Không! Thông báo cho mọi người, tối nay chúng ta sẽ mở bữa tiệc chào đón ở đây!” Nhan Lăng ngẩn đầu lên nói lớn.
“Được,4 Tattoo Girl.” Còn chưa đợi tôi kịp phản ứng, mọi người đã đi chuẩn bị bữa tiệc chào đón người mới cho tôi! Mọi người đúng là nhiệt tình! Đối v0ới tôi, một đứa mới vừa đặt chân vào ngưỡng cửa đại học, vừa bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ mà nói, việc gặp được Nhan Lăng chắc chắn là điều may mắn! Trước đây tôi còn lo lắng có khi nào mình sẽ cô đơn, lẻ loi đây.
Đột nhiên xa nhà, rời xa bố mẹ bạn bè, rời khỏi những gì mình quen thuộc nhất, liệu tôi có chịu đựng được không.
Mà bây giờ tôi lại thấy rất ấm áp trước sự nhiệt tình của Tatto00 Girl, Hàn và anh Béo, tôi đã có lại được cảm giác của đại gia đình, rất ấm áp cũng rất vui vẻ.
Bỗng chốc cả căn nhà nhỏ trở nên náo nhiệt, có hai chiếc xe chở hàng không người lái chạy tới.
Ở đây lấy đồ tiện thật.
Nhan Lăng, Hàn và anh Béo cùng nhau bưng đồ xuống, trang trí phòng ốc và sân, bày lò nướng và vỉ nướng, còn có rất nhiều thùng bia to đùng.
Ba người họ bận tới bận lui cho bữa tiệc chào mừng tôi.
Tôi muốn giúp nhưng lại bị họ đuổi về phòng, nói là đây là bữa tiệc chào đón tôi, sao mà để tôi động tay động chân được? Vừa hay tôi có thể ở trong phòng, vừa ăn cơm trưa vừa xem qua chương trình học.
Hơn ba trăm môn học, xem tới xem lui hoa cả mắt.
Hôm qua tôi còn là một học sinh cấp ba chuẩn bị đi thi.
Mục tiêu của tôi rất đơn giản, đỗ đại học nguyện vọng 1, cố gắng vào được trường trong dự án 211(*), mục tiêu của tôi là ban Tự nhiên.
Còn về chuyện sau khi đỗ đại học chọn chuyên ngành gì thì tôi thực sự chưa từng nghĩ qua, xưa giờ chỉ có bố mẹ tôi ngồi thảo luận.
(*) 211: là chính sách do Đặng Tiểu Bình đưa ra, mục tiêu là tập hợp xây dựng 100 trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, hướng tới thế kỉ 21.
Bố tôi thì cảm thấy con gái làm kế toán là ổn nhất, đợi khi thi được bằng CPA còn có thể mở một công ty kế toán, một năm chắc chắn có thể thu nhập hàng triệu.
Nhưng mẹ tôi lại cảm thấy rất nhiều cô gái cũng sẽ chọn kế toán, cạnh tranh sẽ rất khốc liệt.
Cho nên, mẹ muốn tôi làm bác sĩ.
Ít ra thì dính mấy bệnh nhẹ, hai ông bà cũng không cần phải đến bệnh viện xếp hàng lấy số, thể này còn thực dụng hơn.
Còn tôi thì sao?
Tôi đi học mười hai năm, thế nhưng vẫn luôn không biết mình học vì cái gì.
Lúc nhỏ tôi còn có ước mơ, muốn làm một người bán kem, bởi vì như thế ngày nào cũng được ăn kem, còn giờ...
Ý nghĩa sống của chúng ta nằm ở đâu? Một phần tư thời giờ của chúng ta đều dùng để học rồi thi đại học.
Vậy đỗ đại học rồi thì sao? Sau đó sẽ sống vì điều gì? Tôi đi đến ban công, đôi tay đặt trên lan can, mắt nhìn về phía trời xanh biển rộng.
Môn học và chuyên ngành, có lẽ sẽ quyết định cuộc đời rất rất dài sau này của chúng ta, thậm chí là ba phần tư cuộc đời sau này.
Tôi không như Bạch Mặc, cậu ta biết rất rõ mục tiêu của cuộc đời mình, đó chính là làm một luật sư chính nghĩa, tốt nhất là được gia nhập vào đoàn luật sư của Cục Quản lý Tinh năng.
Còn tôi, vẫn luôn là đậu đại học đã rồi tính.
Những gì sau đó, tôi chưa hề nghĩ đến.
Chả lẽ thật sự phải chọn làm kế toán hoặc bác sĩ, nghề mà mình không xác định được là có thích hay không sao? Sau đó từ ngày này qua ngày khác, làm việc một cách mơ mơ màng màng, đến cuối tháng cầm tiền lương đó mua đồ ăn, quần áo, xong rồi lại tiếp tục mơ mơ màng màng làm việc cho qua ngày? Cuộc sống như vậy thật sự là thứ mà tôi muốn sao? Gió biển thổi tung mái tóc dài của tôi, tôi vén tóc ra sau tai.
Tô Linh, cuộc đời mà mày muốn là gì? Mày đã từng không biết nên chọn thế nào.
Sau đó, mày nhắm vào ban Tự nhiên, đồng nghĩa với việc từ bỏ một nửa số ngành học.
Có lẽ trong một nửa ngành học bị từ bỏ đó có ngành mà mày thích thì sao? Mà giờ đây, trước mặt mày là hơn ba trăm môn học, cho dù trước đây mày học ban Tự nhiên hay ban Xã hội thì bây giờ, mày đều có thể chọn lại từ đầu, đây là một cơ hội hiếm có.
Tôi cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình.
Tôi cúi đầu xuống nhìn, dưới ánh hoàng hôn, mắt của tôi và cậu ta chạm vào nhau.
Ánh mắt của cậu ta trở nên mông lung dưới ánh mặt trời chiều.
Cậu ta đứng đó nhìn tôi đẩy ngơ ngác, giống như đang ngơ ngác bởi sự thay đổi của tôi.
Tôi chỉ cởi bỏ bộ đồng phục, thả mái tóc dài xuống, mà cậu ta đã kinh ngạc tới vậy sao? Tôi cũng nhìn cậu ta, ánh hoàng hôn phủ lên người cậu ta một màu vàng cam ấm áp, tựa như một người mới bước ra từ trong bức ảnh cũ vậy.
Bạch Ngốc, không ngờ cậu trở thành sinh viên đại học rồi thì cũng hơi khác.
Tối nay cũng là buổi tiệc chào đón của cậu đấy! Đột nhiên có người bước đến đứng kế bên cậu ta, ôm choàng lấy vai cậu ta.
Đó là một chàng trai với vẻ ngoài sáng sủa, lại còn rất đẹp trai.
Cậu trai cao hơn Bạch Mặc một chút, trên người mặc áo thun rộng hợp thời trang, kết hợp với một chiếc quần chín phân, một bên ống quần có treo thứ không giống dây xích bọn con trai thường treo, mà là một miếng ngọc bội màu trắng.
Một bộ đồ khá thời thượng phối thêm một miếng ngọc phong cách cổ xưa, mặc trên người cậu ta lại chẳng hề có gì đó quái dị, ngược lại khiến cho cậu ta trông càng thêm đặc biệt, vừa hợp thời trang vừa không mất đi tính thẩm mỹ, càng không phải cái kiểu cổ đua theo trào lưu, cổ điển và hiện đại kết hợp với nhau rất hài hòa, vừa đủ.
Không biết là do ngọc bội phối được với tất cả hay là do đẹp trai nên mặc gì cũng đẹp nữa.
Thoạt nhìn, cậu con trai này hoàn toàn trái ngược với Bạch Mặc.
Bạch Mặc trầm tĩnh, còn cậu ta thì hoạt bát, Bạch Mặc lúc nào cũng là mắt cá chết, còn cậu ta thì lúc nào cũng tươi cười.
Cậu ta vừa bá vai bá cổ Bạch Mặc vừa chào hỏi những bạn đã đến trước, xem ra cậu ta rất được hoan nghênh, cô nào cũng ôm cậu ta, cậu nào cũng vỗ vai cậu ta.
Cậu ta nhìn Bạch Mặc, hỏi bông đùa: “Cậu đang nhìn gì vậy?” Cậu ta ngước mắt nhìn theo ánh mắt ngơ ngác của Bạch Mặc và nhìn về phía tôi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, nụ cười của cậu ta cứng lại, tôi cũng thấy rõ gương mặt của cậu ta.
Ngũ quan tạo cảm giác thoải mái trong sáng giống như nụ cười của cậu ta vậy, khiến người ta rất thích.
Con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh nắng vừa hay biến thành màu vàng kim, giống như mặt hồ trong veo hút người.
Hai con mắt của cậu ta rất to, dường như to gấp đôi người bình thường.
Con mắt to bởi vì biến thành màu hổ phách nên sáng lạ thường, không giống màu mắt tối đen sâu thẳm của Bạch Mặc.
Mắt của cậu ta sáng như thủy tinh.
Lông mày không rậm không thưa, kết hợp cùng với đôi mắt sáng ngời của cậu ta thành một hình ảnh rất hài hòa.
Trên làn da trắng ngần, đôi môi cậu ta đỏ một cách kỳ lạ, khiến cho người ta mới nhìn thôi đã bị thu hút bởi đôi môi của cậu ta.
Mà màu đỏ tươi như màu hoa mẫu đơn lại tôn lên hàm răng trắng, trắng như miếng bạch ngọc bên chân cậu ta.
Đây thật sự là một anh chàng đẹp trai như trong tranh thủy mặc, rất hợp với phong cách cổ xưa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ở phía dưới bài viết đã có cả ngàn lượt bình luận, t3oàn là suy đoán năng lực của bọn tôi.
Đây quả thật là thú vui của mọi người, ừm, ừm, đúng là không nên cướp đoạt.
“Hay là chúng2 ta làm một bữa tiệc chào đón cho Tô Linh đi!” Nhan Lăng đột nhiên đề nghị.
Nhìn cả đống môn học, đột nhiên tôi thấy mờ mịt.
Hôm qua tôi còn là một học sinh cấp ba chuẩn bị đi thi.
Mục tiêu của tôi rất đơn giản, đỗ đại học nguyện vọng 1, cố gắng vào được trường trong dự án 211(*), mục tiêu của tôi là ban Tự nhiên.
Còn về chuyện sau khi đỗ đại học chọn chuyên ngành gì thì tôi thực sự chưa từng nghĩ qua, xưa giờ chỉ có bố mẹ tôi ngồi thảo luận.
(*) 211: là chính sách do Đặng Tiểu Bình đưa ra, mục tiêu là tập hợp xây dựng 100 trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, hướng tới thế kỉ 21.
“Đồng ý!” Hàn và anh Béo đều tán thành, “Bọn tớ lập tức đi 5chuẩn bị!” “Ngộ Không! Thông báo cho mọi người, tối nay chúng ta sẽ mở bữa tiệc chào đón ở đây!” Nhan Lăng ngẩn đầu lên nói lớn.
“Được,4 Tattoo Girl.” Còn chưa đợi tôi kịp phản ứng, mọi người đã đi chuẩn bị bữa tiệc chào đón người mới cho tôi! Mọi người đúng là nhiệt tình! Đối v0ới tôi, một đứa mới vừa đặt chân vào ngưỡng cửa đại học, vừa bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ mà nói, việc gặp được Nhan Lăng chắc chắn là điều may mắn! Trước đây tôi còn lo lắng có khi nào mình sẽ cô đơn, lẻ loi đây.
Đột nhiên xa nhà, rời xa bố mẹ bạn bè, rời khỏi những gì mình quen thuộc nhất, liệu tôi có chịu đựng được không.
Mà bây giờ tôi lại thấy rất ấm áp trước sự nhiệt tình của Tatto00 Girl, Hàn và anh Béo, tôi đã có lại được cảm giác của đại gia đình, rất ấm áp cũng rất vui vẻ.
Bỗng chốc cả căn nhà nhỏ trở nên náo nhiệt, có hai chiếc xe chở hàng không người lái chạy tới.
Ở đây lấy đồ tiện thật.
Nhan Lăng, Hàn và anh Béo cùng nhau bưng đồ xuống, trang trí phòng ốc và sân, bày lò nướng và vỉ nướng, còn có rất nhiều thùng bia to đùng.
Ba người họ bận tới bận lui cho bữa tiệc chào mừng tôi.
Tôi muốn giúp nhưng lại bị họ đuổi về phòng, nói là đây là bữa tiệc chào đón tôi, sao mà để tôi động tay động chân được? Vừa hay tôi có thể ở trong phòng, vừa ăn cơm trưa vừa xem qua chương trình học.
Hơn ba trăm môn học, xem tới xem lui hoa cả mắt.
Hôm qua tôi còn là một học sinh cấp ba chuẩn bị đi thi.
Mục tiêu của tôi rất đơn giản, đỗ đại học nguyện vọng 1, cố gắng vào được trường trong dự án 211(*), mục tiêu của tôi là ban Tự nhiên.
Còn về chuyện sau khi đỗ đại học chọn chuyên ngành gì thì tôi thực sự chưa từng nghĩ qua, xưa giờ chỉ có bố mẹ tôi ngồi thảo luận.
(*) 211: là chính sách do Đặng Tiểu Bình đưa ra, mục tiêu là tập hợp xây dựng 100 trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, hướng tới thế kỉ 21.
Bố tôi thì cảm thấy con gái làm kế toán là ổn nhất, đợi khi thi được bằng CPA còn có thể mở một công ty kế toán, một năm chắc chắn có thể thu nhập hàng triệu.
Nhưng mẹ tôi lại cảm thấy rất nhiều cô gái cũng sẽ chọn kế toán, cạnh tranh sẽ rất khốc liệt.
Cho nên, mẹ muốn tôi làm bác sĩ.
Ít ra thì dính mấy bệnh nhẹ, hai ông bà cũng không cần phải đến bệnh viện xếp hàng lấy số, thể này còn thực dụng hơn.
Còn tôi thì sao?
Tôi đi học mười hai năm, thế nhưng vẫn luôn không biết mình học vì cái gì.
Lúc nhỏ tôi còn có ước mơ, muốn làm một người bán kem, bởi vì như thế ngày nào cũng được ăn kem, còn giờ...
Ý nghĩa sống của chúng ta nằm ở đâu? Một phần tư thời giờ của chúng ta đều dùng để học rồi thi đại học.
Vậy đỗ đại học rồi thì sao? Sau đó sẽ sống vì điều gì? Tôi đi đến ban công, đôi tay đặt trên lan can, mắt nhìn về phía trời xanh biển rộng.
Môn học và chuyên ngành, có lẽ sẽ quyết định cuộc đời rất rất dài sau này của chúng ta, thậm chí là ba phần tư cuộc đời sau này.
Tôi không như Bạch Mặc, cậu ta biết rất rõ mục tiêu của cuộc đời mình, đó chính là làm một luật sư chính nghĩa, tốt nhất là được gia nhập vào đoàn luật sư của Cục Quản lý Tinh năng.
Còn tôi, vẫn luôn là đậu đại học đã rồi tính.
Những gì sau đó, tôi chưa hề nghĩ đến.
Chả lẽ thật sự phải chọn làm kế toán hoặc bác sĩ, nghề mà mình không xác định được là có thích hay không sao? Sau đó từ ngày này qua ngày khác, làm việc một cách mơ mơ màng màng, đến cuối tháng cầm tiền lương đó mua đồ ăn, quần áo, xong rồi lại tiếp tục mơ mơ màng màng làm việc cho qua ngày? Cuộc sống như vậy thật sự là thứ mà tôi muốn sao? Gió biển thổi tung mái tóc dài của tôi, tôi vén tóc ra sau tai.
Tô Linh, cuộc đời mà mày muốn là gì? Mày đã từng không biết nên chọn thế nào.
Sau đó, mày nhắm vào ban Tự nhiên, đồng nghĩa với việc từ bỏ một nửa số ngành học.
Có lẽ trong một nửa ngành học bị từ bỏ đó có ngành mà mày thích thì sao? Mà giờ đây, trước mặt mày là hơn ba trăm môn học, cho dù trước đây mày học ban Tự nhiên hay ban Xã hội thì bây giờ, mày đều có thể chọn lại từ đầu, đây là một cơ hội hiếm có.
Tôi cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình.
Tôi cúi đầu xuống nhìn, dưới ánh hoàng hôn, mắt của tôi và cậu ta chạm vào nhau.
Ánh mắt của cậu ta trở nên mông lung dưới ánh mặt trời chiều.
Cậu ta đứng đó nhìn tôi đẩy ngơ ngác, giống như đang ngơ ngác bởi sự thay đổi của tôi.
Tôi chỉ cởi bỏ bộ đồng phục, thả mái tóc dài xuống, mà cậu ta đã kinh ngạc tới vậy sao? Tôi cũng nhìn cậu ta, ánh hoàng hôn phủ lên người cậu ta một màu vàng cam ấm áp, tựa như một người mới bước ra từ trong bức ảnh cũ vậy.
Bạch Ngốc, không ngờ cậu trở thành sinh viên đại học rồi thì cũng hơi khác.
Tối nay cũng là buổi tiệc chào đón của cậu đấy! Đột nhiên có người bước đến đứng kế bên cậu ta, ôm choàng lấy vai cậu ta.
Đó là một chàng trai với vẻ ngoài sáng sủa, lại còn rất đẹp trai.
Cậu trai cao hơn Bạch Mặc một chút, trên người mặc áo thun rộng hợp thời trang, kết hợp với một chiếc quần chín phân, một bên ống quần có treo thứ không giống dây xích bọn con trai thường treo, mà là một miếng ngọc bội màu trắng.
Một bộ đồ khá thời thượng phối thêm một miếng ngọc phong cách cổ xưa, mặc trên người cậu ta lại chẳng hề có gì đó quái dị, ngược lại khiến cho cậu ta trông càng thêm đặc biệt, vừa hợp thời trang vừa không mất đi tính thẩm mỹ, càng không phải cái kiểu cổ đua theo trào lưu, cổ điển và hiện đại kết hợp với nhau rất hài hòa, vừa đủ.
Không biết là do ngọc bội phối được với tất cả hay là do đẹp trai nên mặc gì cũng đẹp nữa.
Thoạt nhìn, cậu con trai này hoàn toàn trái ngược với Bạch Mặc.
Bạch Mặc trầm tĩnh, còn cậu ta thì hoạt bát, Bạch Mặc lúc nào cũng là mắt cá chết, còn cậu ta thì lúc nào cũng tươi cười.
Cậu ta vừa bá vai bá cổ Bạch Mặc vừa chào hỏi những bạn đã đến trước, xem ra cậu ta rất được hoan nghênh, cô nào cũng ôm cậu ta, cậu nào cũng vỗ vai cậu ta.
Cậu ta nhìn Bạch Mặc, hỏi bông đùa: “Cậu đang nhìn gì vậy?” Cậu ta ngước mắt nhìn theo ánh mắt ngơ ngác của Bạch Mặc và nhìn về phía tôi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, nụ cười của cậu ta cứng lại, tôi cũng thấy rõ gương mặt của cậu ta.
Ngũ quan tạo cảm giác thoải mái trong sáng giống như nụ cười của cậu ta vậy, khiến người ta rất thích.
Con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh nắng vừa hay biến thành màu vàng kim, giống như mặt hồ trong veo hút người.
Hai con mắt của cậu ta rất to, dường như to gấp đôi người bình thường.
Con mắt to bởi vì biến thành màu hổ phách nên sáng lạ thường, không giống màu mắt tối đen sâu thẳm của Bạch Mặc.
Mắt của cậu ta sáng như thủy tinh.
Lông mày không rậm không thưa, kết hợp cùng với đôi mắt sáng ngời của cậu ta thành một hình ảnh rất hài hòa.
Trên làn da trắng ngần, đôi môi cậu ta đỏ một cách kỳ lạ, khiến cho người ta mới nhìn thôi đã bị thu hút bởi đôi môi của cậu ta.
Mà màu đỏ tươi như màu hoa mẫu đơn lại tôn lên hàm răng trắng, trắng như miếng bạch ngọc bên chân cậu ta.
Đây thật sự là một anh chàng đẹp trai như trong tranh thủy mặc, rất hợp với phong cách cổ xưa.