• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (4 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-27

Chương 27: Hệ thống trí tuệ nhân tạo tiểu ngộ không




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84900.png

Xem ảnh 2
84900_2.png
Mẹ với bố chỉ vì hai lần du lịch miễn phí rẻ rách mỗi năm với một đống phúc lợi mà bán con với Bạch Mặc đi à? “Mẹ với bố con đều đổi v3iệc rồi! Cuối cùng cũng không cần xem sắc mặt của ông chủ, cũng không cần lo công ty phá sản rồi về già thất nghiệp, ha ha ha!” Mẹ vu2i đến mức trên mặt giống như nở ra một đóa hướng dương bị thiệt bự.



“Con nghỉ ngơi đi nha, mẹ với bố con xem nội dung của hợp5 đồng tiếp đây.



Thì ra lão Vương nhà bên đã dọn đến khu nhà phúc lợi rồi, nghe nói đồ đạc ở đó đều miễn phí, nhưng bọn con cầ4n phải trở thành sinh viên tốt nghiệp xuất sắc...” Mẹ tôi đã hoàn toàn không còn kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng.



“Mẹ0 phải đi xem hợp đồng đây, bố con thật thà quá.




Đột nhiên, ngay trong lúc tôi lượt xem thì từng đứa bạn của tôi cũng lần lượt bị xóa khỏi danh bạ! Giống như từng người nối tiếp nhau, bị ai đó cầm cục tẩy tẩy khỏi cuộc sống, biến mất mãi mãi.

Tôi tức khắc nhìn xung quanh.

Tôi biết hacker bình thường thôi cũng làm được những việc này, chứ đừng nói gì là trong Học viện Tinh năng với khoa học kỹ thuật cao siêu như vậy, nhất định có gì đó ở gần đây.

“Chị không được liên lạc với bạn của chị.” Bỗng, một giọng nói của bé trai vang lên trong phòng tối.

Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh: “Ở đâu vậy? Cậu ở đâu vậy? Là người hay là ma?” “Em là hệ thống trí tuệ nhân tạo mới nhất.

Em tên là Ngộ Không.” Thình lình, chiếc đèn nằm ngay giữa trần nhà rọi chùm sáng màu xanh dương xuống.

Bên trong chùm sáng xuất hiện một cậu bé Trung Quốc chừng tám, chín tuổi, mắt to miệng nhỏ, gương mặt cực kỳ đáng yêu, tóc hơi quăn, giống như sao nhí vậy.

Cậu bé vẫy tay với tôi, vẻ mặt rất điềm tĩnh: “Xin chào, chị Tô Linh.

Rất nhiều thứ trong Học viện Tinh năng này cần phải bảo mật với bên ngoài.

Chị có thể liên lạc với gia đình, nhưng không được liên lạc với bạn bè, hy vọng chị thông cảm.” Tôi vươn tay về phía cậu bé, xuyên qua hình chiếu ba chiều này.

Con với Tiểu Mặc ở đó cố gắng học cho tốt nha, để bố mẹ cũng được ở khu dưỡng lão gì đó, cố lên!” Mẹ tôi thả tim chíu chíu với tôi xong thì cúp máy.

Tôi nhìn điện thoại ngơ ra mất nửa giây.

Đệch! Dễ bị mua chuộc như vậy luôn! Trước đây bố mẹ còn nói lão Vương nhà bên mất tích đáng sợ đến thế nào, giờ lại muốn ở dọn tới chung với lão Vương nhà bên?! Mẹ tôi nói gì mà hiệp định bảo mật, nói gì mà bọn tôi chỉ được liên lạc với gia đình, nếu vậy, bạn bè của tôi...

Tôi nhìn vào điện thoại, mở group của lớp ra, “chín” một tiếng, group lớp lập tức biến mất! Sau đó hiện ra một tin nhắn: Bạn đã bị mời ra khỏi nhóm này.

Tôi đã bị đá ra khỏi group! Vậy bạn của tôi thì sao? Tôi lập tức vào danh bạ của mình.

Bên trong chùm sáng xuất hiện một cậu bé Trung Quốc chừng tám, chín tuổi, mắt to miệng nhỏ, gương mặt cực kỳ đáng yêu, tóc hơi quăn, giống như sao nhí vậy.



Cậu bé vẫy tay với tôi, vẻ mặt rất điềm tĩnh: “Xin chào, chị Tô Linh.



Rất nhiều thứ trong Học viện Tinh năng này cần phải bảo mật với bên ngoài.



Chị có thể liên lạc với gia đình, nhưng không được liên lạc với bạn bè, hy vọng chị thông cảm.” Tôi vươn tay về phía cậu bé, xuyên qua hình chiếu ba chiều này.



Ánh mắt của cậu bé cũng nhìn theo tay tôi: “Chị Tô Linh, nếu chỉ cần gì thì có thể nói trực tiếp với em.” Giọng điệu tự nhiên giống như con nít bình thường này quả thực là thật giả khó phân, hoàn toàn không giống với âm thanh máy móc dù dễ thương nhưng vẫn rời rạc, đều đều của những hệ thống trí tuệ nhân tạo bên ngoài kia.



“Là em xóa danh bạ của chị à?” Tôi thu tay về, hơi giận dữ nhìn cậu bé: “Có phải em nên hỏi chị trước không?”



Bé Ngộ Không ngước mặt lên, chớp chớp mắt, nét mặt bình tĩnh như Bạch Mặc vậy: “Bạn học cấp ba chỉ là khách qua đường trong cả cuộc đời của chị Tô Linh thôi.



Theo điều tra thống kê, người bạn cuối cùng của cuộc đời, thường là quen biết được sau khi đi làm, rất ít người sau này vẫn còn liên lạc với bạn cấp ba và cấp hai.



Ngược lại, nếu cô ấy vẫn xem chị là bạn sau một khoảng thời gian dài không liên lạc thì mới thật sự là người đặt chị vào trong tim, mới là bạn tri kỷ đáng để kết giao.” Tôi đơ người đứng nhìn cậu nhóc.



Tôi đang bị một chương trình máy tính giảng giải đạo lý cuộc sống à? “Tình cảm giữa bạn học cũng chỉ như bong bóng, tình chị em giữa con gái đều là hoa nhựa, tình anh em giữa con trai đều là dao(*).” (*) Tình chị em giữa con gái giống như hoa nhựa, giả dối nhưng vĩnh viễn không héo tàn.



Tình anh em giữa con trai, thoạt nhìn thì đầy nghĩa khí, nhưng vào thời điểm nguy nan lại có thể đâm nhau một dao.



“Nè! Ai dạy em mấy điều này vậy? Sao cực đoan thế?” “Bọn chị đó.” Cậu bé chỉ thẳng vào tôi: “Cách dùng từ của em là học từ những thứ mấy chị đăng trên Weibo, Twitter, INS.



Rất nhiều người, ngoài mặt chị chị em em ngọt xớt, nhưng sau lưng lại chửi chị bitchy.



Mối quan hệ của học sinh cấp hai và cấp ba đều tràn đầy sự giả dối, lừa lọc, phản bội và lăng nhục.



Tôi ngu người luôn.



Xem ra cảm xúc tiêu cực trên mạng đã ảnh hưởng rất nặng nề đến chương trình này.



Trên mạng, người giải tỏa cơn giận thường nhiều hơn người chia sẻ niềm vui.



“Ba nói, em muốn học được cách dùng từ thì phải học trực tiếp từ loài người bọn chị chứ không thể chờ ba viết chương trình ra cho được.



Xem bọn chị đang nói gì, bàn về cái gì, nghĩ cái gì, khi đó em mới có thể học được cách để nói chuyện, tư duy như con người.



Em có khả năng tự học và tiến hóa, cho nên, em là một con người.” “Nhưng em là một động chương trình.” Tôi chỉ ra một cách vô tình.



“Cho nên em bị sự phẫn nộ và mặt đen tối bề ngoài của loài người ảnh hưởng đến mà không thấy được tình yêu, sự sám hối và sự trưởng thành bên trong bọn chị.” “Em là con người!” Cậu bé phồng má trợn mắt gào lại.



Chương trình này đúng là rất có cá tính.



Trong triết học có nói Tôi tư duy, nên tôi tồn tại.



Em biết suy nghĩ nên em tồn tại, vậy nên em là người.



Em cho rằng em là người thì chính là người.” Lời nói của bé Ngộ Không làm tôi câm nín, không biết nói gì.



Cậu bé nhìn tôi một lúc, chớp mắt, cúi mặt xuống giống như đang bình tĩnh lại một lúc rồi mở miệng nói tiếp: “Được thôi, ba nói con người cũng phải học cách xin lỗi.



Em sẽ xin lỗi vì đã tự ý xóa danh bạ của chị.



Em có thể xóa danh bạ của chị rồi chứ?” Tôi tiếp tục đứng như trời trồng.



“Chị không nói em sẽ xem như là chị đã đồng ý, em đã xóa xong rồi.



Cảm ơn chị đã hợp tác, chị Tô Linh.



Nếu như cần gì thì có thể kêu em.” Nói xong, cậu bé biến mất trước mặt tôi.



Thế này là lại thu vào bên trong bóng đèn trên trần



Tôi không nhịn được kêu một tiếng: “Ngộ Không?” “Em ở đấy.” “Xoẹt!” Cậu bé lại xuất hiện.



“Chị Tô Linh có gì cần em làm à?” Cậu bé xuất hiện thật! Đúng là kêu một tiếng sẽ xuất hiện liền.



Tôi lại đơ người tiếp.



Bỗng chốc tiếp xúc với thứ kỹ thuật tiên tiến chỉ xuất hiện trong phim viễn tưởng như trí năng nhân tạo thế này, đầu óc tôi hơi chết máy.



“Chị Tô Linh, chị có thể kêu em bất cứ lúc nào nhưng đừng giỡn với em, bởi vì như thế rất trẻ trâu.” Cậu bé bỗng dưng nói với giọng điệu nghiêm túc hẳn.



Tôi hình như...



lại bị một chương trình máy tính dạy đời.



“A...” Tôi từ từ hoàn hồn.



Chẳng ngờ tới đây lại phải đi thích nghi với một chương trình sống.



“Giúp chị tải chương trình học xuống đi.” “Được, em tải giúp chị ngay.” Nói xong, cậu nhóc biến mất lần nữa, vẻ mặt ra chiều không kiên nhẫn cho lắm.



Chương trình này thật đúng là có chút xíu tính trẻ con, giống như đứa bé thật đang nhấn mạnh sự tồn tại của mình.



Tiếp theo đó, máy tính trong suốt trên bàn học đột nhiên tự mở lên, trên đó hiển thị đang tải tài liệu.



Cùng lúc đó, điện thoại tôi cũng bắt đầu tải xuống một app, xem ra là app dùng trong nội bộ Học viện Tinh năng.



Tôi vẫn còn chút hoang mang, bị công nghệ kỹ thuật cao làm cho ngu người.



Tôi ngơ ngác đi đến trước tủ quần áo, tôi định làm gì nhỉ? À, đúng rồi, thay đồ.



Không cần đợi Nhan Lăng đến đây tiến hành cải tạo với tôi, như thế sẽ rất mất mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom