Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-28
Chương 28: Nhóm tạo hình tinh năng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tính cách mỗi người không giống nhau.
Có người dù việc học bận đến đâu cũng sẽ dành thời gian để trang điểm, ăn diện.
Có người thì họ3c xong là không muốn làm gì hết, tôi chính là kiểu con gái đó.
Tôi tháo đuôi ngựa xuống rồi chải chuốt gọn gàng.
Lúc chuẩn bị cởi đồ, tôi chợt khựng lại: “Ngộ Không?” “Em đây, chị Tô Linh, có chuyện gì không?” “Chị cởi đồ em có quay lại không đó?” “Em không nhìn lén, cũng không quay lại đâu.
Chị Tố Linh cứ yên tâm, em là một quý ông.” “Ừ.” Cảm giác...
vẫn rất kỳ quặc.
Tôi thay xong áo bra mới, rất vừa vặn.
Sau đó tôi mặc lại chiếc đầm vừa bị Tattoo Girl chế là quá đơn giản.
Nhờ áo bra mới mà chiếc đầm đã có đường cong rõ nét hơn.
Cuối cùng, tôi đeo một sợi dây chuyền sặc sỡ mang đậm phong cách dân tộc trước ngực.
Chiếc đầm trắng tinh thanh lịch và dây chuyền phong cách dân tộc, sự kết hợp đó khiến cho chiếc đầm trông càng thêm thanh lịch chứ nhưng không còn quá đơn điệu nữa.
“Bọn tớ đến rồi đây!!!” Ngay khi Nhan Lăng đẩy cửa phòng tôi ra, tôi cũng xoay người về phía cô ấy.
Ngay lập tức, cô ấy đứng trơ ra ngay cửa phòng, còn hai cậu con trai vừa tới theo cũng đứng lại sau lưng cô ấy.
Tối qua mới gội đầu2 xong, vẫn còn mượt chán! Xịt keo xịt tóc lên đầu, rồi tạo hình để mái tóc trở nên thẳng mượt và phần đuôi tóc hơi xoăn.
Tôi thích kiểu tóc 5như vậy, đơn giản, gọn gàng lại hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.
Sau đó, tôi bóc chiếc áo bra mới mà Nhan Lăng đưa cho rồi dòm dòm bra th4ể thao bó sát của mình.
Xem ra tôi thật sự phải đi mua áo bra mới rồi.
Bởi vì dây áo của bra thể thao khá to nên sau này, nếu tôi mu0ốn mặc đầm thì sẽ không ổn cho lắm.
Cuối cùng, tôi đeo một sợi dây chuyền sặc sỡ mang đậm phong cách dân tộc trước ngực.
Chiếc đầm trắng tinh thanh lịch và dây chuyền phong cách dân tộc, sự kết hợp đó khiến cho chiếc đầm trông càng thêm thanh lịch chứ nhưng không còn quá đơn điệu nữa.
“Bọn tớ đến rồi đây!!!” Ngay khi Nhan Lăng đẩy cửa phòng tôi ra, tôi cũng xoay người về phía cô ấy.
Ngay lập tức, cô ấy đứng trơ ra ngay cửa phòng, còn hai cậu con trai vừa tới theo cũng đứng lại sau lưng cô ấy.
Tôi đỏ mặt ngay tức thì: “Sao cậu lại dẫn cả con trai đến vậy! Lúc nãy tớ còn đang thay đồ đấy!” “Cậu mặc thế này được nè! Sao lúc nãy cậu không mặc thế này đi!” Nhan Lăng hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Này còn cần thay đổi gì nữa?” Một cậu trai thân hình nhỏ nhắn cạnh cô ấy bước ra.
Cậu chàng này rất đẹp trai, hết như một cậu em trai quốc dân, cao tầm tầm tôi.
Đồ trên người cậu ta hoàn toàn theo phong cách mix&match(*), bên dưới còn mặc chiếc váy da vạt chéo màu đen, cách ăn mặc này...
Tôi đột nhiên cảm thấy may mắn khi không bị bọn họ “cải tạo” lại.
Tuy là cách ăn mặc của bọn họ không xấu, nhưng tôi vẫn thích cách ăn mặc đơn giản, gọn gàng hơn, style này tôi không đua được.
(*) Mix&match: một phong cách thời trang kết hợp những phong cách, vật liệu, giá trị khác nhau, chỉ dựa theo gu cá nhân, phối hợp ra một phong cách mang tính cá nhân hóa.
“Cô ấy ổn mà, tớ thấy không có chỗ nào không ổn cả.” Cậu con trai mập mập bên cạnh Tattoo Girl cũng bước ra.
Cậu bạn mập này có vẻ cũng phải cao 1m8, áo thun đen dáng dài che đi vóc dáng mập mạp của cậu ta, và màu đen giúp cậu ta trông gầy hơn khá nhiều.
Nhan Lăng đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Chỉ thả tóc xuống, đeo thêm một sợi dây chuyền thôi mà đã có thể thay đổi cậu nhiều vậy.
Tổ Linh, tỉnh tạo hình của cậu tốt quá.
Hàn, cậu nhất định sẽ thích.” Nhan Lăng nói rồi nhìn cậu con trai nhỏ nhắn kia.
Hàn giơ ngón tay cái lên với Nhan Lăng, sau đó tiếp tục đánh giá tôi: “Vả lại tớ cho rằng, cô ấy không cần trang điểm, bây giờ đang mốt để mặt mộc, loại mặt tròn như cậu mới cần trang điểm.” Hàn không quên chế giễu Nhan Lăng.
Nhan Lăng nheo mắt lại ngay, sát khí đằng đằng.
“Họ là..” Tôi nhìn về phía Nhan Lăng.
Cô ấy lập tức bừng tỉnh, mỉm cười rồi mỗi tay khoác vai một người: “Họ đều là chị em của tớ.
Hàn được gọi là Bậc Thầy Tạo Hình.” Tattoo Girl giới thiệu Hàn trước: “Năng lực của cậu ta là phân giải và hợp thành chất béo trong cơ thể người, cho nên cậu ta có thể giúp người ta tạo hình.
Cậu ta đang học ngành thiết kế thời trang...” Tattoo Girl chỉ vào người Hàn.
“Đồ trên người đều do cậu ta tự thiết kế cả.
Cậu ta mặc chúng đi ra ngoài cũng coi như là quảng cáo luôn.
Mà vóc dáng cậu ta cũng giống con gái nữa, cho nên càng dễ đánh giá hiệu quả sau khi lên đồ.
Có ai thích mẫu nào thì trực tiếp tìm cậu ta đặt hàng là được.
Tô Linh, sau này cậu cũng đừng khách sáo với cậu ta, thích cái nào thì cứ lột trên người cậu ta ra mặc là được.
“Phụt!” Đột nhiên tôi cảm thấy Hàn thật tội nghiệp, có cảm giác cậu ta đi được một lúc là sẽ bị lột sạch đồ mất.
À...
tôi thấy cái áo gi-lê phong cách dân tộc khoác bên ngoài khá đẹp.
Tôi thích trang phục theo kiểu cổ phong và dân tộc.
“Đây là Tắc Kè Hoa Amir, Béo, ha ha ha!” Nhan Lăng không nhịn được mà cười lớn, đấm ngực của anh Béo.
Anh Béo cười ngu ngơ, cũng không phiền lòng vì tiếng cười của Nhan Lăng.
“Không sao, lão béo béo vậy là vì bọn tớ thui.” Nhan Lăng nhịn cười, ôm lấy thân hình mập mạp của lão Béo, “Cơ thể của lão béo vừa mềm vừa có tính đàn hồi, ôm rất sướng.
Lúc cậu không vui có thể ôm cậu ta, hết buồn ngay.” Trong lòng tôi bỗng có cảm giác ngưỡng mộ, ngưỡng mộ mối quan hệ có vẻ rất hợp phách, rất thuần khiết giữa Nhan Lăng và hai cậu trai này.
“Cậu yên tâm, bọn tớ như chị em vậy.” Nhan Lăng buông cậu Béo ra, lại tiếp tục vỗ chiếc bụng béo của cậu ta, cảm giác như là vô trái bóng vậy.
“Tớ chưa bao giờ xem hai người họ như đàn ông, bọn họ cũng không xem tớ là phụ nữ.
Bọn họ là đàn ông tốt đã được tớ kiểm chứng.” Nhan Lăng dùng hai tay ôm lấy cố của Hàn và anh Béo, anh Béo và Hàn cũng ôm lấy eo của Tattoo Girl, có vẻ tình cảm giữa ba người họ thật sự rất rất bền chắc.
“Vậy anh Béo có năng lực gì?” Tôi tò mò hỏi.
Nhan Lăng nhìn về phía anh Béo: “Thể hiện chút đi.” Anh Béo trông có vẻ hơi ngại ngùng, chỉ toàn cười chứ không nói gì nhiều.
Anh Béo nhìn tôi, đột nhiên đưa tay ra sờ đầu tôi.
Bởi vì trong lòng tin tưởng Nhan Lăng nên tôi cũng tin tưởng bạn tốt của cô ấy.
Tôi không né tránh, mặc cho anh Béo đặt bàn tay to tướng của anh lên đầu tôi.
Tôi không phải người dễ dàng cho đàn ông đến gần đâu.
“Xong rồi.” Anh Béo rút tay về rồi cười nhìn tôi, từ đầu đến cuối rất đàn ông, rất dịu dàng, nụ cười của cậu ta cũng thân thiện.
“Tớ thấy cậu rất hợp với màu này.” Màu? “Mau nhìn tóc cậu đi.” Nhan Lăng cười hí hí nói.
Tôi lập tức nắm lấy một túm tóc của mình lên nhìn, thành màu nâu hồng rồi! Đây là loại màu nâu ánh kim nhưng có pha chút xíu màu hồng nhạt, bây giờ rất thịnh hành.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh Béo, thì ra cậu ta được gọi là Tắc Kè Hoa là vì vậy.
Cậu ta nhìn tôi, cười ngốc nghếch: “Thích không? Năng lực của tớ là thay đổi sắc tố.”
“Ừ! Ừ!”
Nhan Lăng, anh Béo và Hàn nhìn nhau cười, đột nhiên ba người họ làm một tư thế buồn cười: “Bọn tớ chính là!” “Nhóm tạo hình Tinh Năng!” Ba người bọn họ đồng thanh hổ lên.
“Ha ha ha...
Ha ha ha!” Tôi không nhịn được mà cười ra tiếng, thật ngưỡng mộ tình bạn giữa ba người họ.
“Vậy năng lực của cậu là gì?” Hàn hỏi không suy nghĩ.
Tôi đang định nói thì Nhan Lăng chạy như tên bay đến trước mặt tôi, bịt miệng tôi lại: “Không được nói!” Tôi mở to mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía anh Béo và Hàn: “Hai người quên quy tắc rồi à? Đoán năng lực của người mới là thú vui của mọi người!” “Đúng rồi! Sao cậu lại quên được chứ!” Anh Béo đấm Hàn một cái.
Hàn ngớ người, sau đó gãi đầu cười: “Tớ buột miệng nói ra thôi, xin lỗi, xin lỗi.” Nhan Lăng lại xoay người đối diện với tôi, thần thần bí bí, nghiêm túc nói: “Cậu nhớ đấy! Ai hỏi cậu năng lực gì cũng đừng nói, bao gồm cả cậu bạn trai của cậu, cũng không được nhắc dù chỉ một chút! Bởi vì, đây là thú vui của bọn tớ! Mỗi lần có người mới tới, mọi người sẽ cá cược một phen, chuyện này liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người đấy!” Cái gì đây? Cần làm quá lên như vậy không? Năng lực của tôi và Bạch Mặc lại liên quan đến cả vận mệnh của mọi người rồi sao.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có người dù việc học bận đến đâu cũng sẽ dành thời gian để trang điểm, ăn diện.
Có người thì họ3c xong là không muốn làm gì hết, tôi chính là kiểu con gái đó.
Tôi tháo đuôi ngựa xuống rồi chải chuốt gọn gàng.
Lúc chuẩn bị cởi đồ, tôi chợt khựng lại: “Ngộ Không?” “Em đây, chị Tô Linh, có chuyện gì không?” “Chị cởi đồ em có quay lại không đó?” “Em không nhìn lén, cũng không quay lại đâu.
Chị Tố Linh cứ yên tâm, em là một quý ông.” “Ừ.” Cảm giác...
vẫn rất kỳ quặc.
Tôi thay xong áo bra mới, rất vừa vặn.
Sau đó tôi mặc lại chiếc đầm vừa bị Tattoo Girl chế là quá đơn giản.
Nhờ áo bra mới mà chiếc đầm đã có đường cong rõ nét hơn.
Cuối cùng, tôi đeo một sợi dây chuyền sặc sỡ mang đậm phong cách dân tộc trước ngực.
Chiếc đầm trắng tinh thanh lịch và dây chuyền phong cách dân tộc, sự kết hợp đó khiến cho chiếc đầm trông càng thêm thanh lịch chứ nhưng không còn quá đơn điệu nữa.
“Bọn tớ đến rồi đây!!!” Ngay khi Nhan Lăng đẩy cửa phòng tôi ra, tôi cũng xoay người về phía cô ấy.
Ngay lập tức, cô ấy đứng trơ ra ngay cửa phòng, còn hai cậu con trai vừa tới theo cũng đứng lại sau lưng cô ấy.
Tối qua mới gội đầu2 xong, vẫn còn mượt chán! Xịt keo xịt tóc lên đầu, rồi tạo hình để mái tóc trở nên thẳng mượt và phần đuôi tóc hơi xoăn.
Tôi thích kiểu tóc 5như vậy, đơn giản, gọn gàng lại hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.
Sau đó, tôi bóc chiếc áo bra mới mà Nhan Lăng đưa cho rồi dòm dòm bra th4ể thao bó sát của mình.
Xem ra tôi thật sự phải đi mua áo bra mới rồi.
Bởi vì dây áo của bra thể thao khá to nên sau này, nếu tôi mu0ốn mặc đầm thì sẽ không ổn cho lắm.
Cuối cùng, tôi đeo một sợi dây chuyền sặc sỡ mang đậm phong cách dân tộc trước ngực.
Chiếc đầm trắng tinh thanh lịch và dây chuyền phong cách dân tộc, sự kết hợp đó khiến cho chiếc đầm trông càng thêm thanh lịch chứ nhưng không còn quá đơn điệu nữa.
“Bọn tớ đến rồi đây!!!” Ngay khi Nhan Lăng đẩy cửa phòng tôi ra, tôi cũng xoay người về phía cô ấy.
Ngay lập tức, cô ấy đứng trơ ra ngay cửa phòng, còn hai cậu con trai vừa tới theo cũng đứng lại sau lưng cô ấy.
Tôi đỏ mặt ngay tức thì: “Sao cậu lại dẫn cả con trai đến vậy! Lúc nãy tớ còn đang thay đồ đấy!” “Cậu mặc thế này được nè! Sao lúc nãy cậu không mặc thế này đi!” Nhan Lăng hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Này còn cần thay đổi gì nữa?” Một cậu trai thân hình nhỏ nhắn cạnh cô ấy bước ra.
Cậu chàng này rất đẹp trai, hết như một cậu em trai quốc dân, cao tầm tầm tôi.
Đồ trên người cậu ta hoàn toàn theo phong cách mix&match(*), bên dưới còn mặc chiếc váy da vạt chéo màu đen, cách ăn mặc này...
Tôi đột nhiên cảm thấy may mắn khi không bị bọn họ “cải tạo” lại.
Tuy là cách ăn mặc của bọn họ không xấu, nhưng tôi vẫn thích cách ăn mặc đơn giản, gọn gàng hơn, style này tôi không đua được.
(*) Mix&match: một phong cách thời trang kết hợp những phong cách, vật liệu, giá trị khác nhau, chỉ dựa theo gu cá nhân, phối hợp ra một phong cách mang tính cá nhân hóa.
“Cô ấy ổn mà, tớ thấy không có chỗ nào không ổn cả.” Cậu con trai mập mập bên cạnh Tattoo Girl cũng bước ra.
Cậu bạn mập này có vẻ cũng phải cao 1m8, áo thun đen dáng dài che đi vóc dáng mập mạp của cậu ta, và màu đen giúp cậu ta trông gầy hơn khá nhiều.
Nhan Lăng đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Chỉ thả tóc xuống, đeo thêm một sợi dây chuyền thôi mà đã có thể thay đổi cậu nhiều vậy.
Tổ Linh, tỉnh tạo hình của cậu tốt quá.
Hàn, cậu nhất định sẽ thích.” Nhan Lăng nói rồi nhìn cậu con trai nhỏ nhắn kia.
Hàn giơ ngón tay cái lên với Nhan Lăng, sau đó tiếp tục đánh giá tôi: “Vả lại tớ cho rằng, cô ấy không cần trang điểm, bây giờ đang mốt để mặt mộc, loại mặt tròn như cậu mới cần trang điểm.” Hàn không quên chế giễu Nhan Lăng.
Nhan Lăng nheo mắt lại ngay, sát khí đằng đằng.
“Họ là..” Tôi nhìn về phía Nhan Lăng.
Cô ấy lập tức bừng tỉnh, mỉm cười rồi mỗi tay khoác vai một người: “Họ đều là chị em của tớ.
Hàn được gọi là Bậc Thầy Tạo Hình.” Tattoo Girl giới thiệu Hàn trước: “Năng lực của cậu ta là phân giải và hợp thành chất béo trong cơ thể người, cho nên cậu ta có thể giúp người ta tạo hình.
Cậu ta đang học ngành thiết kế thời trang...” Tattoo Girl chỉ vào người Hàn.
“Đồ trên người đều do cậu ta tự thiết kế cả.
Cậu ta mặc chúng đi ra ngoài cũng coi như là quảng cáo luôn.
Mà vóc dáng cậu ta cũng giống con gái nữa, cho nên càng dễ đánh giá hiệu quả sau khi lên đồ.
Có ai thích mẫu nào thì trực tiếp tìm cậu ta đặt hàng là được.
Tô Linh, sau này cậu cũng đừng khách sáo với cậu ta, thích cái nào thì cứ lột trên người cậu ta ra mặc là được.
“Phụt!” Đột nhiên tôi cảm thấy Hàn thật tội nghiệp, có cảm giác cậu ta đi được một lúc là sẽ bị lột sạch đồ mất.
À...
tôi thấy cái áo gi-lê phong cách dân tộc khoác bên ngoài khá đẹp.
Tôi thích trang phục theo kiểu cổ phong và dân tộc.
“Đây là Tắc Kè Hoa Amir, Béo, ha ha ha!” Nhan Lăng không nhịn được mà cười lớn, đấm ngực của anh Béo.
Anh Béo cười ngu ngơ, cũng không phiền lòng vì tiếng cười của Nhan Lăng.
“Không sao, lão béo béo vậy là vì bọn tớ thui.” Nhan Lăng nhịn cười, ôm lấy thân hình mập mạp của lão Béo, “Cơ thể của lão béo vừa mềm vừa có tính đàn hồi, ôm rất sướng.
Lúc cậu không vui có thể ôm cậu ta, hết buồn ngay.” Trong lòng tôi bỗng có cảm giác ngưỡng mộ, ngưỡng mộ mối quan hệ có vẻ rất hợp phách, rất thuần khiết giữa Nhan Lăng và hai cậu trai này.
“Cậu yên tâm, bọn tớ như chị em vậy.” Nhan Lăng buông cậu Béo ra, lại tiếp tục vỗ chiếc bụng béo của cậu ta, cảm giác như là vô trái bóng vậy.
“Tớ chưa bao giờ xem hai người họ như đàn ông, bọn họ cũng không xem tớ là phụ nữ.
Bọn họ là đàn ông tốt đã được tớ kiểm chứng.” Nhan Lăng dùng hai tay ôm lấy cố của Hàn và anh Béo, anh Béo và Hàn cũng ôm lấy eo của Tattoo Girl, có vẻ tình cảm giữa ba người họ thật sự rất rất bền chắc.
“Vậy anh Béo có năng lực gì?” Tôi tò mò hỏi.
Nhan Lăng nhìn về phía anh Béo: “Thể hiện chút đi.” Anh Béo trông có vẻ hơi ngại ngùng, chỉ toàn cười chứ không nói gì nhiều.
Anh Béo nhìn tôi, đột nhiên đưa tay ra sờ đầu tôi.
Bởi vì trong lòng tin tưởng Nhan Lăng nên tôi cũng tin tưởng bạn tốt của cô ấy.
Tôi không né tránh, mặc cho anh Béo đặt bàn tay to tướng của anh lên đầu tôi.
Tôi không phải người dễ dàng cho đàn ông đến gần đâu.
“Xong rồi.” Anh Béo rút tay về rồi cười nhìn tôi, từ đầu đến cuối rất đàn ông, rất dịu dàng, nụ cười của cậu ta cũng thân thiện.
“Tớ thấy cậu rất hợp với màu này.” Màu? “Mau nhìn tóc cậu đi.” Nhan Lăng cười hí hí nói.
Tôi lập tức nắm lấy một túm tóc của mình lên nhìn, thành màu nâu hồng rồi! Đây là loại màu nâu ánh kim nhưng có pha chút xíu màu hồng nhạt, bây giờ rất thịnh hành.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh Béo, thì ra cậu ta được gọi là Tắc Kè Hoa là vì vậy.
Cậu ta nhìn tôi, cười ngốc nghếch: “Thích không? Năng lực của tớ là thay đổi sắc tố.”
“Ừ! Ừ!”
Nhan Lăng, anh Béo và Hàn nhìn nhau cười, đột nhiên ba người họ làm một tư thế buồn cười: “Bọn tớ chính là!” “Nhóm tạo hình Tinh Năng!” Ba người bọn họ đồng thanh hổ lên.
“Ha ha ha...
Ha ha ha!” Tôi không nhịn được mà cười ra tiếng, thật ngưỡng mộ tình bạn giữa ba người họ.
“Vậy năng lực của cậu là gì?” Hàn hỏi không suy nghĩ.
Tôi đang định nói thì Nhan Lăng chạy như tên bay đến trước mặt tôi, bịt miệng tôi lại: “Không được nói!” Tôi mở to mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía anh Béo và Hàn: “Hai người quên quy tắc rồi à? Đoán năng lực của người mới là thú vui của mọi người!” “Đúng rồi! Sao cậu lại quên được chứ!” Anh Béo đấm Hàn một cái.
Hàn ngớ người, sau đó gãi đầu cười: “Tớ buột miệng nói ra thôi, xin lỗi, xin lỗi.” Nhan Lăng lại xoay người đối diện với tôi, thần thần bí bí, nghiêm túc nói: “Cậu nhớ đấy! Ai hỏi cậu năng lực gì cũng đừng nói, bao gồm cả cậu bạn trai của cậu, cũng không được nhắc dù chỉ một chút! Bởi vì, đây là thú vui của bọn tớ! Mỗi lần có người mới tới, mọi người sẽ cá cược một phen, chuyện này liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người đấy!” Cái gì đây? Cần làm quá lên như vậy không? Năng lực của tôi và Bạch Mặc lại liên quan đến cả vận mệnh của mọi người rồi sao.