Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-24
Chương 24: Không thể ở chung phòng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vụt” một tiếng, phía sau bọn họ xuất hiện những đôi cánh đủ kiểu, cùng nhau lướt qua chúng tôi, bay vút lên bầu trời.
Tội kích động nhìn về phía Bạch Mặc, nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh như mọi ngày, khắc sâu tất cả những việc đang diễn r2a trước mắt vào đầu thông qua đôi mắt đen lấp lánh của cậu ta, như một viên trinh thám không bỏ qua một tình tiết nào hết5.
Bất giác, chúng tôi đã rời khỏi sảnh lớn, đi ra bên ngoài.
Sau cả một đoạn đường, tôi đã sâu sắc cảm nhận0 được bầu không khí đặc biệt của đại học, và một cảm giác của tự do mà tôi chưa từng có được.
Bề ngoài của mỗi người đều đã hiện rõ cá tính của người đó, lỗ tai muốn bẩm bao nhiêu lỗ cũng được, tóc thích nhuộm màu gì thì nhuộm màu đó.
Nữ sinh này mặc Hán phục, nam sinh kia mặc váy dài! Trong không khí, hoocmon thanh xuân tỏa ra nồng nặc, khiến tôi vô thức sống lại từ không khí trầm lặng của việc học hành, và nói với bản thân: Lúc này không phung phí thanh xuân thì còn đợi đến khi nào? Lúc này không làm chuyện ngu ngốc thì lúc nào mới làm? Lúc này không xốc nổi thì chờ đến khi nào nữa? Vào khoảnh khắc này đây, tôi thật sự rất cảm ơn Bạch Mặc, có thể khiến cho cuộc sống của tôi thay đổi 360 độ, có thể cùng cậu ta đến học viện thần kỳ như thế này.
“Hãy mau gia nhập câu lạc bộ Hải dương chúng tôi, cùng nhau bảo vệ sinh vật biển của chúng ta nào.” Vài nam sinh, nữ sinh mặc áo thun in mấy chữ bảo vệ sinh vật biển đang đứng bên cạnh một đài phun nước khổng lồ, phát giấy đăng ký gia nhập câu lạc bộ.
Bọn họ ngửa mặt lên, há miệng giống như là bắt đầu ca hát, nhưng tôi lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì phát ra.
Đột nhiên “rào” một tiếng, một con cá heo xinh đẹp, trên thân có hoa văn cổ xưa nhảy bật lên từ đài phun nước phía sau lưng bọn họ, kèm theo đó là một màn nước lóng lánh, như tấm rèm châu thạch anh rủ xuống trước mặt tôi.
Tôi có cảm giác như mình đang đứng trong một thế giới cổ tích vậy.
Đẹp quá đi...
Đây hoàn toàn không phải là đi học mà giống như đang đi nghỉ dưỡng, tham gia vào một buổi picnic quy mô lớn nào đó.
Tôi thích thú nhìn ngắm.
Bọn họ cười rồi nhét tờ giấy đăng ký gia nhập câu lạc bộ vào tay tôi, nói: “Bạn mới ơi! Bạn nhất định phải quan tâm đến câu lạc bộ Hải dương của chúng tôi nhé!” Cầm tờ giấy đăng ký, tôi mới chợt bừng tỉnh.
Tôi thật sự đã vào Học viện Tinh năng, trở thành một Tinh Tộc rồi sao? Nụ cười thân thiện của các bạn học khiến cho tôi có cảm giác nơi đây như một đại gia đình, những lo âu trước kia của tôi thật là lo bò trắng răng.
“Ở đây có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau, các em có thể tự do tham gia.” Chị Pattaya mỉm cười nói: “Hoạt động của các câu lạc bộ ở đây rất phong phú đa dạng.
Nếu các em đã trở thành sinh viên đại học thì chắc chắn không thể bỏ qua những hoạt động câu lạc bộ này đâu.” Lời nói của chị Pattaya chứa đầy sự cám dỗ.
Trên đường đi, thật sự có rất nhiều câu lạc bộ đang ra sức tuyên truyền, khiến toàn bộ khuôn viên trường tràn đầy sức sống thanh xuân.
Không giống như học sinh cấp ba chúng tôi, giáo viên sẽ chỉ nói câu: Các em sắp phải thi đại học rồi, tất cả mọi thứ khác đều không liên quan đến các em! Một câu nói khiến cho bao nhiêu người muốn chết đi cho xong.
Xuyên qua bức tường xanh của khu vườn, một tòa nhà trông rất cổ xưa xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tòa nhà này y hệt một biệt thự mang phong cách Trung Hoa, lớp sàn bằng gỗ như toát ra một cảm giác huyền bí, cổ xưa.
“Đây là một trong các tòa nhà dạy học của trường ta.” Chị Pattaya dẫn chúng tôi đi vào.
Mặt sàn được đánh bóng loáng, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính như quét một lớp dầu lên mặt sàn mang màu gỗ.
Tiếng giảng bài của giáo viên truyền ra từ trong các phòng học, có nguồn gốc của vũ trụ cho đến triển vọng phát triển trong tương lai của môn nghiên cứu cơ thể người, thật sự là cái gì cũng có.
Bên đây đẩy một xác chết vào, bên kia đẩy từng chiếc bánh kem ngon lành ra, cách dạy học ở đây thật khiến cho người ta cảm thấy vừa kích thích vừa điên cuồng.
Chẳng lẽ bọn họ giải phẫu thi thể ở bên này xong rồi lại sang bên kia ăn bánh kem để chúc mừng sao? Khi chúng tôi đi ngang qua, có vài sinh viên cũng bị phân tâm, tò mò nhìn chúng tôi, sau đó mỉm cười chào đón.
Mà vào lúc này, Bạch Mặc cũng thu hút sự chú ý của các cô gái.
Trong mỗi phòng học đều có nữ sinh cầm ngay điện thoại lên để chụp lấy bóng hình của Bạch Mặc khi cậu ta đi thoáng qua cửa phòng học của bọn họ.
Chị Pattaya dẫn chúng tôi tham quan qua khuôn viên trường một vòng, rồi dẫn chúng tôi đến thẳng ký túc xá.
Bởi vì khuôn viên trường thật sự là quá lớn, cần chúng tôi phải tự từ từ đi khám phá và phát hiện.
Khi đến khu ký túc xá thì tôi mới cảm thấy được sự “xa hoa” của Học viện Tinh năng.
Ký túc xá của Học viện Tinh năng giống như những căn nhà nhỏ mái vòm độc lập trên các đảo du lịch hạng sang! Một số ký túc xá còn là những căn nhà gỗ nhỏ nằm trên mặt nước.
Mỗi căn nhà gỗ được kết nối bằng hành lang kính trong suốt, phía dưới lớp kính là nước biển màu xanh lam và những con cá nhỏ đang tự do tung tăng trong nước.
Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ! Sống trên biển, mỗi buổi sáng sớm khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy cảnh bình minh đẹp nhất, buổi tối lại có thể thưởng thức bữa tối trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Đây rõ ràng chính là điều quá mỹ mãn trong đời người, là sự lãng mạn tuyệt đỉnh.
“Tô Linh, ký túc xá của em ở đây.” Chị Pattaya chỉ vào một căn nhà có khu vườn nhỏ ở ven đường, nói: “Ký túc xá của Tinh năng, một phòng chỉ có hai người, cho nên em sẽ có thêm một người bạn cùng phòng nữa.
Các em nhớ hòa đồng đấy.” “Cảm ơn chị Pattaya!” Tôi kích động cầm lấy hành lý, chuẩn bị đi về ký túc xá của mình.
“Em không thể ở cùng với Tô Linh sao?” Bạch Ngốc nhà tôi đột nhiên lên tiếng.
Sống lưng tôi lập tức căng cứng, chị Pattaya nhìn cậu ta cười rồi nói: “Học viện Tinh năng không cho phép nam nữ ở cùng phòng.” Bạch Mặc im lặng, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt của cậu ta lộ ra một nét cầu cứu.
Tôi ném ngay cho cậu ta một cái trợn trắng mắt đầy khinh bỉ cùng với một từ: “Cút!” Cậu ta ngớ người ra, ánh mắt cầu cứu lập tức biến mất.
Tiếp đến, cậu ta lại mỉm cười, nụ cười như tuyết đọng tan chảy trong ánh nắng mùa xuân, nhợt nhạt nhưng rất ấm.
Chị Pattaya không không nhịn được mà bật cười, nhìn chúng tôi rồi nói: “Hai em thật là yêu thương nhau ghê.
Được rồi, Bạch Mặc, tuy không được ở chung phòng nhưng em có thể ngủ lại đó.” Tôi xém chút nữa đập đầu vô tường, chẳng lẽ đại học còn khuyến khích yêu đương? Tôi đến đây là để học tập chăm chỉ, cố gắng vươn lên! “Bạch Mặc, đi theo chị.
Chị dẫn em đến khu ký túc xá của nam.” Chị Pattaya tiếp tục đi về phía trước, nhưng Bạch Mặc vẫn đứng yên ở đó, xách hành lý rồi lại nhìn tôi với biểu cảm cầu cứu như lúc nãy.
Bạch Ngốc! Cậu đang diễn cho ai xem đó?
Hú.
Tôi quay người lại, sải bước đi về phía phòng mình.
Chị Pattaya đứng cách đó không xa cũng không nhịn được mà giơ tay lên che mặt, cười một cách đáng yêu: “Ha ha, đứa trẻ này thật là dễ thương.” Dễ thương? Nói không chừng vào lúc này, trong đầu cậu ta đang nghĩ chuyện tào lao bí đao gì nữa đó! Không ngờ hôm nay cậu ta dám nắm tay bổn cung! Còn, còn, còn sờ bổn cung nữa! Gan của thằng nhóc này quá to rồi, tôi phải giữ khoảng cách thật xa với cậu ta mới được! Tôi lờ mờ cảm thấy, hiện giờ cậu ta như một con mèo đen đang rình rập con mồi trong bóng tối, không phát ra một âm thanh nào, nhưng lại chuẩn bị nhào tới con mồi của mình bất kỳ lúc nào, rồi sau đó siết chặt con mồi dưới móng vuốt sắc nhọn của cậu ta.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tội kích động nhìn về phía Bạch Mặc, nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh như mọi ngày, khắc sâu tất cả những việc đang diễn r2a trước mắt vào đầu thông qua đôi mắt đen lấp lánh của cậu ta, như một viên trinh thám không bỏ qua một tình tiết nào hết5.
Bất giác, chúng tôi đã rời khỏi sảnh lớn, đi ra bên ngoài.
Sau cả một đoạn đường, tôi đã sâu sắc cảm nhận0 được bầu không khí đặc biệt của đại học, và một cảm giác của tự do mà tôi chưa từng có được.
Bề ngoài của mỗi người đều đã hiện rõ cá tính của người đó, lỗ tai muốn bẩm bao nhiêu lỗ cũng được, tóc thích nhuộm màu gì thì nhuộm màu đó.
Nữ sinh này mặc Hán phục, nam sinh kia mặc váy dài! Trong không khí, hoocmon thanh xuân tỏa ra nồng nặc, khiến tôi vô thức sống lại từ không khí trầm lặng của việc học hành, và nói với bản thân: Lúc này không phung phí thanh xuân thì còn đợi đến khi nào? Lúc này không làm chuyện ngu ngốc thì lúc nào mới làm? Lúc này không xốc nổi thì chờ đến khi nào nữa? Vào khoảnh khắc này đây, tôi thật sự rất cảm ơn Bạch Mặc, có thể khiến cho cuộc sống của tôi thay đổi 360 độ, có thể cùng cậu ta đến học viện thần kỳ như thế này.
“Hãy mau gia nhập câu lạc bộ Hải dương chúng tôi, cùng nhau bảo vệ sinh vật biển của chúng ta nào.” Vài nam sinh, nữ sinh mặc áo thun in mấy chữ bảo vệ sinh vật biển đang đứng bên cạnh một đài phun nước khổng lồ, phát giấy đăng ký gia nhập câu lạc bộ.
Bọn họ ngửa mặt lên, há miệng giống như là bắt đầu ca hát, nhưng tôi lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì phát ra.
Đột nhiên “rào” một tiếng, một con cá heo xinh đẹp, trên thân có hoa văn cổ xưa nhảy bật lên từ đài phun nước phía sau lưng bọn họ, kèm theo đó là một màn nước lóng lánh, như tấm rèm châu thạch anh rủ xuống trước mặt tôi.
Tôi có cảm giác như mình đang đứng trong một thế giới cổ tích vậy.
Đẹp quá đi...
Đây hoàn toàn không phải là đi học mà giống như đang đi nghỉ dưỡng, tham gia vào một buổi picnic quy mô lớn nào đó.
Tôi thích thú nhìn ngắm.
Bọn họ cười rồi nhét tờ giấy đăng ký gia nhập câu lạc bộ vào tay tôi, nói: “Bạn mới ơi! Bạn nhất định phải quan tâm đến câu lạc bộ Hải dương của chúng tôi nhé!” Cầm tờ giấy đăng ký, tôi mới chợt bừng tỉnh.
Tôi thật sự đã vào Học viện Tinh năng, trở thành một Tinh Tộc rồi sao? Nụ cười thân thiện của các bạn học khiến cho tôi có cảm giác nơi đây như một đại gia đình, những lo âu trước kia của tôi thật là lo bò trắng răng.
“Ở đây có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau, các em có thể tự do tham gia.” Chị Pattaya mỉm cười nói: “Hoạt động của các câu lạc bộ ở đây rất phong phú đa dạng.
Nếu các em đã trở thành sinh viên đại học thì chắc chắn không thể bỏ qua những hoạt động câu lạc bộ này đâu.” Lời nói của chị Pattaya chứa đầy sự cám dỗ.
Trên đường đi, thật sự có rất nhiều câu lạc bộ đang ra sức tuyên truyền, khiến toàn bộ khuôn viên trường tràn đầy sức sống thanh xuân.
Không giống như học sinh cấp ba chúng tôi, giáo viên sẽ chỉ nói câu: Các em sắp phải thi đại học rồi, tất cả mọi thứ khác đều không liên quan đến các em! Một câu nói khiến cho bao nhiêu người muốn chết đi cho xong.
Xuyên qua bức tường xanh của khu vườn, một tòa nhà trông rất cổ xưa xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tòa nhà này y hệt một biệt thự mang phong cách Trung Hoa, lớp sàn bằng gỗ như toát ra một cảm giác huyền bí, cổ xưa.
“Đây là một trong các tòa nhà dạy học của trường ta.” Chị Pattaya dẫn chúng tôi đi vào.
Mặt sàn được đánh bóng loáng, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính như quét một lớp dầu lên mặt sàn mang màu gỗ.
Tiếng giảng bài của giáo viên truyền ra từ trong các phòng học, có nguồn gốc của vũ trụ cho đến triển vọng phát triển trong tương lai của môn nghiên cứu cơ thể người, thật sự là cái gì cũng có.
Bên đây đẩy một xác chết vào, bên kia đẩy từng chiếc bánh kem ngon lành ra, cách dạy học ở đây thật khiến cho người ta cảm thấy vừa kích thích vừa điên cuồng.
Chẳng lẽ bọn họ giải phẫu thi thể ở bên này xong rồi lại sang bên kia ăn bánh kem để chúc mừng sao? Khi chúng tôi đi ngang qua, có vài sinh viên cũng bị phân tâm, tò mò nhìn chúng tôi, sau đó mỉm cười chào đón.
Mà vào lúc này, Bạch Mặc cũng thu hút sự chú ý của các cô gái.
Trong mỗi phòng học đều có nữ sinh cầm ngay điện thoại lên để chụp lấy bóng hình của Bạch Mặc khi cậu ta đi thoáng qua cửa phòng học của bọn họ.
Chị Pattaya dẫn chúng tôi tham quan qua khuôn viên trường một vòng, rồi dẫn chúng tôi đến thẳng ký túc xá.
Bởi vì khuôn viên trường thật sự là quá lớn, cần chúng tôi phải tự từ từ đi khám phá và phát hiện.
Khi đến khu ký túc xá thì tôi mới cảm thấy được sự “xa hoa” của Học viện Tinh năng.
Ký túc xá của Học viện Tinh năng giống như những căn nhà nhỏ mái vòm độc lập trên các đảo du lịch hạng sang! Một số ký túc xá còn là những căn nhà gỗ nhỏ nằm trên mặt nước.
Mỗi căn nhà gỗ được kết nối bằng hành lang kính trong suốt, phía dưới lớp kính là nước biển màu xanh lam và những con cá nhỏ đang tự do tung tăng trong nước.
Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ! Sống trên biển, mỗi buổi sáng sớm khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy cảnh bình minh đẹp nhất, buổi tối lại có thể thưởng thức bữa tối trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Đây rõ ràng chính là điều quá mỹ mãn trong đời người, là sự lãng mạn tuyệt đỉnh.
“Tô Linh, ký túc xá của em ở đây.” Chị Pattaya chỉ vào một căn nhà có khu vườn nhỏ ở ven đường, nói: “Ký túc xá của Tinh năng, một phòng chỉ có hai người, cho nên em sẽ có thêm một người bạn cùng phòng nữa.
Các em nhớ hòa đồng đấy.” “Cảm ơn chị Pattaya!” Tôi kích động cầm lấy hành lý, chuẩn bị đi về ký túc xá của mình.
“Em không thể ở cùng với Tô Linh sao?” Bạch Ngốc nhà tôi đột nhiên lên tiếng.
Sống lưng tôi lập tức căng cứng, chị Pattaya nhìn cậu ta cười rồi nói: “Học viện Tinh năng không cho phép nam nữ ở cùng phòng.” Bạch Mặc im lặng, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt của cậu ta lộ ra một nét cầu cứu.
Tôi ném ngay cho cậu ta một cái trợn trắng mắt đầy khinh bỉ cùng với một từ: “Cút!” Cậu ta ngớ người ra, ánh mắt cầu cứu lập tức biến mất.
Tiếp đến, cậu ta lại mỉm cười, nụ cười như tuyết đọng tan chảy trong ánh nắng mùa xuân, nhợt nhạt nhưng rất ấm.
Chị Pattaya không không nhịn được mà bật cười, nhìn chúng tôi rồi nói: “Hai em thật là yêu thương nhau ghê.
Được rồi, Bạch Mặc, tuy không được ở chung phòng nhưng em có thể ngủ lại đó.” Tôi xém chút nữa đập đầu vô tường, chẳng lẽ đại học còn khuyến khích yêu đương? Tôi đến đây là để học tập chăm chỉ, cố gắng vươn lên! “Bạch Mặc, đi theo chị.
Chị dẫn em đến khu ký túc xá của nam.” Chị Pattaya tiếp tục đi về phía trước, nhưng Bạch Mặc vẫn đứng yên ở đó, xách hành lý rồi lại nhìn tôi với biểu cảm cầu cứu như lúc nãy.
Bạch Ngốc! Cậu đang diễn cho ai xem đó?
Hú.
Tôi quay người lại, sải bước đi về phía phòng mình.
Chị Pattaya đứng cách đó không xa cũng không nhịn được mà giơ tay lên che mặt, cười một cách đáng yêu: “Ha ha, đứa trẻ này thật là dễ thương.” Dễ thương? Nói không chừng vào lúc này, trong đầu cậu ta đang nghĩ chuyện tào lao bí đao gì nữa đó! Không ngờ hôm nay cậu ta dám nắm tay bổn cung! Còn, còn, còn sờ bổn cung nữa! Gan của thằng nhóc này quá to rồi, tôi phải giữ khoảng cách thật xa với cậu ta mới được! Tôi lờ mờ cảm thấy, hiện giờ cậu ta như một con mèo đen đang rình rập con mồi trong bóng tối, không phát ra một âm thanh nào, nhưng lại chuẩn bị nhào tới con mồi của mình bất kỳ lúc nào, rồi sau đó siết chặt con mồi dưới móng vuốt sắc nhọn của cậu ta.
Bình luận facebook