Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-23
Chương 23: Học viện tinh năng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Anh ta hơi hếch cái cằm v-line của mình lên, “Khi cậu ta khiến kẻ địch không thể sử dụng được tính năng thì chúng ta cũng có khác đếch gì đâu3.
Đến lúc đó, chỉ
Cái năng l2ực của cậu ta, hừ, chỉ có thể đem ra hù dọa người ta thôi.” Kinh Thiên cười mỉa mai, lắc đầu.
“Ê, thầy hiệu trưởng, thầy đang cười cái gì thế?” Kinh Thiên liếc nhìn thấy hiệu trưởng, nhướng mày đầy ngỗ ngược.4
Thầy hiệu trưởng Âu Hạc cười đứng0 dậy, nhìn Kình Thiên một cái đầy hàm ý rồi vỗ vai anh ta.
Kênh Thiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Khi thầy hiệu trưởng Âu Hạc đi ngang qua anh ta, mái tóc trắng bay nhẹ, nói nhỏ với anh ta: “Em sẽ hối hận đấy.” Nói xong, thầy hiệu trưởng Âu Hạc bình thản đi ngang qua Kình Thiên như một vị vương giả, mái tóc trắng khẽ bay trong gió.
Thầy phất tay áo, kiểu như không muốn tranh luận với một tên ngốc làm gì.
Cách hành xử của thầy hiệu trưởng Âu Hạc thật khiến người ta yêu thích.
Khi nào tôi mới có thể được như thầy ấy đây? Khóe môi của Kinh Thiên giật một hồi, cuối cùng anh ta ra hiệu cho tiểu đội của mình đi xuống tàu.
Rất hiển nhiên là anh ta muốn phân rõ ranh giới với chúng tôi, không muốn đi cùng chúng tôi và càng không muốn có trao đổi gì với chúng tôi cho dù chỉ là bằng ánh mắt.
Cuối cùng, vẫn là chị Pattaya xinh đẹp, dịu dàng tiếp tục tiếp đón chúng tôi.
Điều khiến chúng tôi kinh ngạc là, sân ga mà chúng tôi đến có kết cấu bao bọc nửa không gian.
Ba mặt và một phần nóc của sân ga đều là kính trong suốt, mà bên ngoài tầm kính đều là nước.
Toàn bộ sân ga giống như được xây dựng ở dưới nước, hơn nữa, có cả các loại sinh vật biển bơi qua bơi lại trong đó! Cho nên, bên dưới Học viện Tinh năng là một thủy cung sao? “Học viện Tinh năng được xây trên một hòn đảo bí mật.” Lời nói của chị Pattaya khiến cho chúng tôi rất kinh ngạc! Cho nên, chỉ vài phút thôi mà chúng tôi đã rời khỏi thành phố, xuyên qua quốc gia, đi vào đại dương rồi sao? Từ thành phố của tôi, nếu muốn ra biển cũng phải ngồi hai tiếng máy bay mới tới được! Nếu là đảo bí mật thì nhất định không thể nào ở gần ven bờ! Nhưng rõ ràng hồi nãy, tôi cảm thấy mình chỉ ngồi được một lúc, nghe thấy hiệu trưởng Âu Hạc kể một câu chuyện ngắn về Tinh Tộc, vậy mà giờ tôi đã đặt chân lên một hòn đảo thần bí nằm tít ngoài biển.
Tốc độ của tàu con nhộng đúng là nhanh như chớp! Đột nhiên, bàn tay tôi bị một bàn tay khác với những ngón tay thon dài nắm lấy.
Tim tôi hẫng mất một nhịp, đồng thời, lông tơ trên người lập tức dựng đứng lên.
Tôi vẫn chưa thể thích ứng được với sự thân thiết của Bạch Mặc, bởi vậy tôi không khỏi nhìn Bạch Mặc một cách kinh ngạc.
Cậu ta đứng bên cạnh tôi, ngón tay của cậu ta và tôi đan chặt lấy nhau, Cậu ta cúi đầu xuống, khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ ra một nụ cười ấm áp.
Mắt cậu ta nhìn xuống đất, khóe miệng cong lên, chẳng ngờ trên mặt lại hiện nét xấu hổ hiếm thấy.
Một tay của cậu ta kéo hành lý, một tay khác nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, nhưng trong đầu tôi đang rất lộn xộn.
Lúc này, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh ở trong lồng ngực mình.
“Thình thịch, thình thịch!” Rốt cuộc Bạch Mặc đang nghĩ gì thế? Và tôi cũng đang nghĩ gì? Tại sao trong đầu tôi lại trống rỗng thể này, cũng không biết nên suy nghĩ cái gì nữa?
Đầu óc tôi đang rối bời, bởi vậy bước vào thang máy từ lúc nào tôi cũng không hay biết.
Thang máy đi lên một hồi thì đột nhiên trước mặt chúng tôi hiện ra một đường chân trời, và cũng vào lúc này, một đại dương xanh ngắt, không có tận cùng đập vào mắt tôi, lập tức khiến tâm trạng tôi trở nên vui vẻ, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn ra.
Tất cả ý nghĩ linh tinh trong tôi tan biến, tôi đã hoàn toàn bị hút lấy bởi bức tranh trời cao biển rộng này.
Chân trời, góc bể, mây trắng như tơ, nước xanh một màu, toàn bộ cảnh sắc chỉ có hai màu trắng và xanh.
Tôi tin chắc rằng, dù là ai thì ngắm nhìn nó một ngày cũng không thấy ngán.
Bên cạnh đại dương xanh thẳm là một bãi cát trắng vô bờ bến, điểm cuối của thế giới màu xanh này, là một ngọn hải đăng.
“Các em nhìn kìa, chỗ đó chính là Học viện Tinh năng.” Lời nói của chị Pattaya vừa dứt, phía sau một rừng cọ rậm rạp dần xuất hiện một dãy kiến trúc hòa trộn giữa thiết kế khoa học tương lai và phong cách Trung Hoa cổ xưa.
Nó đứng sừng sững trên bãi cỏ xanh ngát, như một tòa lầu các đang tỏa ra ánh sáng mông lung thần bí dưới ánh mặt trời.
Nơi đó chính là Học viện Tinh năng thần bí! Những dãy lầu hiện đại hóa xen giữa các đình đài lầu các, giữa các đình đài lầu các lại xuất hiện một tòa nhà dạy học đầy tính khoa học viễn tưởng.
Điều người ta càng bất ngờ hơn nữa chính là một dãy hành lang trong suốt rộng lớn bao quanh toàn bộ khối kiến trúc, như dải sáng bên ngoài sao Thổ, đang tỏa ra hào quang bảy màu dưới ánh mặt trời.
“Học viện Tinh năng, bởi vì tính chất đặc biệt của mình nên không có chế độ niên khóa, môn học cũng có thể tự chọn, không phân chia theo các môn văn hóa như học trung học phổ thông...” Chị Pattaya vừa đi vừa giới thiệu.
Thang máy mà chúng tôi vào đột nhiên bay lên.
Không ngờ giữa các cây cọ rậm rạp ấy lại ẩn chứa một đường ống trong suốt giống y hệt đường ống bao quanh toàn bộ khuôn viên trường mà chúng tôi nhìn thấy hồi nãy.
Và lúc này đây, chúng tôi đang bay trong khu vực được bao quanh ấy, giống như trong đường ống chân không, bay nhanh qua các cây cọ.
Ở đây, nơi nào cũng trưng bày ra những kỹ thuật khoa học tiên tiến mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở thế giới bên ngoài, đâu đâu cũng tràn đầy sự bất ngờ và thần bí.
Cuối cùng, chúng tôi bay ra khỏi khu rừng cọ, đi vào một con đường hầm không còn là dạng trong suốt nữa.
Thang máy từ từ dừng lại giống như đã đến trạm.
Phương tiện phi hành mới lạ này thậm chí khiến tôi có cảm giác ngồi chưa đã.
Cửa thang máy trước mặt mở ra.
Điều khiến người ta càng ngạc nhiên là dù đã đi vào khu kiến trúc, nhưng trước mặt bọn họ lại là một sảnh rộng trồng một cây đại thụ.
Cái cây đại thụ đó đứng sừng sững ở ngay trung tâm sảnh.
Thân cây to lớn phải mấy người mới ôm hết, cao mười mấy mét, toàn bộ tán cây trở thành mái che của cả sảnh.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tán lá rậm rạp, hoá thành từng vệt sáng hắt trên mặt đất.
Trên cây treo đầy những chiếc chuông gió cầu nguyện, đung đưa theo gió, vang lên tiếng “đinh đang”, trông đầy lãng mạn.
Tôi có linh cảm cuộc sống học đường ở đây sẽ hoàn toàn khác với ở thế giới bên ngoài.
Tôi tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, đồng thời bước theo sát chị Pattaya.
Càng tiến về phía trước, tôi lại càng thấy phấn khích.
Học viện này mang lại cho người ta cảm giác thần kỳ như những phép màu trong truyện cổ tích.
Những kiến trúc ở đây hòa hợp làm một thể với cây cối, khiến cho khoảng cách giữa con người và tự nhiên được kéo lại gần hơn.
Nơi đâu cũng tràn ngập sức sống của thiên nhiên, không còn là những bước tường xi măng, những ô cửa sổ kính nhàm chán nữa.
“Học viện Tinh năng có tổng cộng hơn 300 môn học, từ nghiên cứu khoa học đến nấu ăn, em có thể chọn lựa tùy thích.
Khi năng lực của em được đánh giá là thông qua thì em có thể rời khỏi trường.
Em cũng có thể đăng ký học một hoặc nhiều môn học.
Sau khi năng lực cá nhân của em được đánh giá thông qua nhưng em vẫn chưa hoàn thành các môn học, thì em cũng có thể ở lại đây học tiếp.” Trong lúc chị Pattaya nói chuyện, trên lối đi cũng dần dần xuất hiện những sinh viên đi qua đi lại.
Bọn họ hoặc là tay ôm sách, hoặc là tụm hai tụm ba vừa đi vừa nói chuyện.
Khi thấy chúng tôi thì có người tò mò dừng lại nhìn hoặc soi sát từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đến lúc đó, chỉ
Cái năng l2ực của cậu ta, hừ, chỉ có thể đem ra hù dọa người ta thôi.” Kinh Thiên cười mỉa mai, lắc đầu.
“Ê, thầy hiệu trưởng, thầy đang cười cái gì thế?” Kinh Thiên liếc nhìn thấy hiệu trưởng, nhướng mày đầy ngỗ ngược.4
Thầy hiệu trưởng Âu Hạc cười đứng0 dậy, nhìn Kình Thiên một cái đầy hàm ý rồi vỗ vai anh ta.
Kênh Thiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Khi thầy hiệu trưởng Âu Hạc đi ngang qua anh ta, mái tóc trắng bay nhẹ, nói nhỏ với anh ta: “Em sẽ hối hận đấy.” Nói xong, thầy hiệu trưởng Âu Hạc bình thản đi ngang qua Kình Thiên như một vị vương giả, mái tóc trắng khẽ bay trong gió.
Thầy phất tay áo, kiểu như không muốn tranh luận với một tên ngốc làm gì.
Cách hành xử của thầy hiệu trưởng Âu Hạc thật khiến người ta yêu thích.
Khi nào tôi mới có thể được như thầy ấy đây? Khóe môi của Kinh Thiên giật một hồi, cuối cùng anh ta ra hiệu cho tiểu đội của mình đi xuống tàu.
Rất hiển nhiên là anh ta muốn phân rõ ranh giới với chúng tôi, không muốn đi cùng chúng tôi và càng không muốn có trao đổi gì với chúng tôi cho dù chỉ là bằng ánh mắt.
Cuối cùng, vẫn là chị Pattaya xinh đẹp, dịu dàng tiếp tục tiếp đón chúng tôi.
Điều khiến chúng tôi kinh ngạc là, sân ga mà chúng tôi đến có kết cấu bao bọc nửa không gian.
Ba mặt và một phần nóc của sân ga đều là kính trong suốt, mà bên ngoài tầm kính đều là nước.
Toàn bộ sân ga giống như được xây dựng ở dưới nước, hơn nữa, có cả các loại sinh vật biển bơi qua bơi lại trong đó! Cho nên, bên dưới Học viện Tinh năng là một thủy cung sao? “Học viện Tinh năng được xây trên một hòn đảo bí mật.” Lời nói của chị Pattaya khiến cho chúng tôi rất kinh ngạc! Cho nên, chỉ vài phút thôi mà chúng tôi đã rời khỏi thành phố, xuyên qua quốc gia, đi vào đại dương rồi sao? Từ thành phố của tôi, nếu muốn ra biển cũng phải ngồi hai tiếng máy bay mới tới được! Nếu là đảo bí mật thì nhất định không thể nào ở gần ven bờ! Nhưng rõ ràng hồi nãy, tôi cảm thấy mình chỉ ngồi được một lúc, nghe thấy hiệu trưởng Âu Hạc kể một câu chuyện ngắn về Tinh Tộc, vậy mà giờ tôi đã đặt chân lên một hòn đảo thần bí nằm tít ngoài biển.
Tốc độ của tàu con nhộng đúng là nhanh như chớp! Đột nhiên, bàn tay tôi bị một bàn tay khác với những ngón tay thon dài nắm lấy.
Tim tôi hẫng mất một nhịp, đồng thời, lông tơ trên người lập tức dựng đứng lên.
Tôi vẫn chưa thể thích ứng được với sự thân thiết của Bạch Mặc, bởi vậy tôi không khỏi nhìn Bạch Mặc một cách kinh ngạc.
Cậu ta đứng bên cạnh tôi, ngón tay của cậu ta và tôi đan chặt lấy nhau, Cậu ta cúi đầu xuống, khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ ra một nụ cười ấm áp.
Mắt cậu ta nhìn xuống đất, khóe miệng cong lên, chẳng ngờ trên mặt lại hiện nét xấu hổ hiếm thấy.
Một tay của cậu ta kéo hành lý, một tay khác nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, nhưng trong đầu tôi đang rất lộn xộn.
Lúc này, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh ở trong lồng ngực mình.
“Thình thịch, thình thịch!” Rốt cuộc Bạch Mặc đang nghĩ gì thế? Và tôi cũng đang nghĩ gì? Tại sao trong đầu tôi lại trống rỗng thể này, cũng không biết nên suy nghĩ cái gì nữa?
Đầu óc tôi đang rối bời, bởi vậy bước vào thang máy từ lúc nào tôi cũng không hay biết.
Thang máy đi lên một hồi thì đột nhiên trước mặt chúng tôi hiện ra một đường chân trời, và cũng vào lúc này, một đại dương xanh ngắt, không có tận cùng đập vào mắt tôi, lập tức khiến tâm trạng tôi trở nên vui vẻ, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn ra.
Tất cả ý nghĩ linh tinh trong tôi tan biến, tôi đã hoàn toàn bị hút lấy bởi bức tranh trời cao biển rộng này.
Chân trời, góc bể, mây trắng như tơ, nước xanh một màu, toàn bộ cảnh sắc chỉ có hai màu trắng và xanh.
Tôi tin chắc rằng, dù là ai thì ngắm nhìn nó một ngày cũng không thấy ngán.
Bên cạnh đại dương xanh thẳm là một bãi cát trắng vô bờ bến, điểm cuối của thế giới màu xanh này, là một ngọn hải đăng.
“Các em nhìn kìa, chỗ đó chính là Học viện Tinh năng.” Lời nói của chị Pattaya vừa dứt, phía sau một rừng cọ rậm rạp dần xuất hiện một dãy kiến trúc hòa trộn giữa thiết kế khoa học tương lai và phong cách Trung Hoa cổ xưa.
Nó đứng sừng sững trên bãi cỏ xanh ngát, như một tòa lầu các đang tỏa ra ánh sáng mông lung thần bí dưới ánh mặt trời.
Nơi đó chính là Học viện Tinh năng thần bí! Những dãy lầu hiện đại hóa xen giữa các đình đài lầu các, giữa các đình đài lầu các lại xuất hiện một tòa nhà dạy học đầy tính khoa học viễn tưởng.
Điều người ta càng bất ngờ hơn nữa chính là một dãy hành lang trong suốt rộng lớn bao quanh toàn bộ khối kiến trúc, như dải sáng bên ngoài sao Thổ, đang tỏa ra hào quang bảy màu dưới ánh mặt trời.
“Học viện Tinh năng, bởi vì tính chất đặc biệt của mình nên không có chế độ niên khóa, môn học cũng có thể tự chọn, không phân chia theo các môn văn hóa như học trung học phổ thông...” Chị Pattaya vừa đi vừa giới thiệu.
Thang máy mà chúng tôi vào đột nhiên bay lên.
Không ngờ giữa các cây cọ rậm rạp ấy lại ẩn chứa một đường ống trong suốt giống y hệt đường ống bao quanh toàn bộ khuôn viên trường mà chúng tôi nhìn thấy hồi nãy.
Và lúc này đây, chúng tôi đang bay trong khu vực được bao quanh ấy, giống như trong đường ống chân không, bay nhanh qua các cây cọ.
Ở đây, nơi nào cũng trưng bày ra những kỹ thuật khoa học tiên tiến mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở thế giới bên ngoài, đâu đâu cũng tràn đầy sự bất ngờ và thần bí.
Cuối cùng, chúng tôi bay ra khỏi khu rừng cọ, đi vào một con đường hầm không còn là dạng trong suốt nữa.
Thang máy từ từ dừng lại giống như đã đến trạm.
Phương tiện phi hành mới lạ này thậm chí khiến tôi có cảm giác ngồi chưa đã.
Cửa thang máy trước mặt mở ra.
Điều khiến người ta càng ngạc nhiên là dù đã đi vào khu kiến trúc, nhưng trước mặt bọn họ lại là một sảnh rộng trồng một cây đại thụ.
Cái cây đại thụ đó đứng sừng sững ở ngay trung tâm sảnh.
Thân cây to lớn phải mấy người mới ôm hết, cao mười mấy mét, toàn bộ tán cây trở thành mái che của cả sảnh.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tán lá rậm rạp, hoá thành từng vệt sáng hắt trên mặt đất.
Trên cây treo đầy những chiếc chuông gió cầu nguyện, đung đưa theo gió, vang lên tiếng “đinh đang”, trông đầy lãng mạn.
Tôi có linh cảm cuộc sống học đường ở đây sẽ hoàn toàn khác với ở thế giới bên ngoài.
Tôi tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, đồng thời bước theo sát chị Pattaya.
Càng tiến về phía trước, tôi lại càng thấy phấn khích.
Học viện này mang lại cho người ta cảm giác thần kỳ như những phép màu trong truyện cổ tích.
Những kiến trúc ở đây hòa hợp làm một thể với cây cối, khiến cho khoảng cách giữa con người và tự nhiên được kéo lại gần hơn.
Nơi đâu cũng tràn ngập sức sống của thiên nhiên, không còn là những bước tường xi măng, những ô cửa sổ kính nhàm chán nữa.
“Học viện Tinh năng có tổng cộng hơn 300 môn học, từ nghiên cứu khoa học đến nấu ăn, em có thể chọn lựa tùy thích.
Khi năng lực của em được đánh giá là thông qua thì em có thể rời khỏi trường.
Em cũng có thể đăng ký học một hoặc nhiều môn học.
Sau khi năng lực cá nhân của em được đánh giá thông qua nhưng em vẫn chưa hoàn thành các môn học, thì em cũng có thể ở lại đây học tiếp.” Trong lúc chị Pattaya nói chuyện, trên lối đi cũng dần dần xuất hiện những sinh viên đi qua đi lại.
Bọn họ hoặc là tay ôm sách, hoặc là tụm hai tụm ba vừa đi vừa nói chuyện.
Khi thấy chúng tôi thì có người tò mò dừng lại nhìn hoặc soi sát từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ.