Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-20
Chương 20: Ai chịu phạt nấy
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cậu nói đúng, Kình Thiên và Kinh Không cũng lạm dụng tinh năng.
Kinh Thiên, hôm qua vì sao cậu không kịp thời tập trung với đội viên của mình?” Mặt Kình Thiên xù xuống, lỗ tai bắt đầu đỏ ửng.
Cậu ta quay mặt lại, mái tóc dài rủ xuống bên tai, che đi chiếc hoa tai lấp lánh trên thùy tai.
“Tôi chẳng may...
ngủ quên...” Cậu ta lẩm bẩm nói ra.
Kinh Không không nhịn được bật cười khúc khích, Kình Thiên lập tức ban cho cậu ta cái nhìn chết chóc, khiến cậu ta không dám ngẩng đầu lên.
Hải Cơ ngồi một bên lắc đầu, vẻ mặt cũng là cạn lời.
“Haizz..” Hai cô gái khác cũng lớn tiếng thở dài.
Ông chú thẩm phán mỉm cười,3lại gõ búa đen xuống.
Ánh mắt mọi người bắt đầu trở nên nghiêm túc, kể cả hiệu trưởng Âu Hạc và chị Pattaya ngồi ở khu dự thính.
“Đối với vụ án tinh năng Kinh Thiên dừng tàu đột ngột, Tô Linh nhốt Kinh Thiên và Kinh Không, khiến họ không thể đến hiện trường hỏa hoạn kịp thời, phán xử như sau: Kình Thiên vì lý do cá nhân nên lạm dụng tinh năng dừng tàu đột ngột, tạo thành ảnh hưởng xấu cho xã hội, quấy rối trật tự thông thường của xã hội.
Hình phạt dành cho cậu là quay về trường, học tập chín mươi ngày.
Trong thời gian Đình Thiên học tập, vị trí đội trưởng đội Thanh Long sẽ do Hải Cơ2tạm thời đảm nhiệm.” “Rầm!” Nắm tay Kinh Thiên đấm lên bàn, sau đó ngã ngồi xuống ghế ở đằng sau.
Hai cánh tay cậu ta buông thõng vô lực, giống như cả người hoàn toàn vắt trên ghế.
Mái tóc xanh rủ xuống trên lưng tựa của ghế, ánh lên màu xanh da trời.
Cậu ta liếc tôi đầy căm hận, lại mang theo vẻ bực bội bất lực.
“Tô Linh.” Ông chú thẩm phán gọi đến tôi.
Thấy tôi nhìn sang rồi, ông chủ nghiêm túc nhìn lại: “Hình phạt dành cho cô là có nghĩa vụ phải tham gia nhiệm vụ của đội Thanh Long thuộc Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng ba lần, không được từ chối dưới bất kỳ hình thức nào.” Tôi ngơ ngác,3lập tức nhìn Kình Thiên.
“Xì.” Cậu ta khẽ cười, lắc đầu.
Cậu ta liếc tôi đầy căm hận, lại mang theo vẻ bực bội bất lực.
“Tô Linh.” Ông chú thẩm phán gọi đến tôi.
Thấy tôi nhìn sang rồi, ông chủ nghiêm túc nhìn lại: “Hình phạt dành cho cô là có nghĩa vụ phải tham gia nhiệm vụ của đội Thanh Long thuộc Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng ba lần, không được từ chối dưới bất kỳ hình thức nào.” Tôi ngơ ngác, lập tức nhìn Kình Thiên.
“Xì.” Cậu ta khẽ cười, lắc đầu.
Kinh Không mấp máy môi giống như muốn kháng nghị nhưng lại không dám nói, cáu kỉnh và loạn mái tóc đang vểnh hết lên.
Cậu ta sầu não ngồi tại chỗ, thở phì9phò như để biểu đạt nỗi bất mãn trong lòng.
Hải Cơ cau mày, bóp trán giống như rất đau đầu.
Còn cô gái cao ngạo, lạnh lùng trong nhóm đó thì thở dài, mà cô gái đáng yêu bên cạnh lại trợn tròn mắt, bực mình cắn môi dưới.
“Tôi cũng muốn đi!” Bạch Mặc lập tức nói.
Ông chú mỉm cười nhìn cậu: “Trong chuyện này, cậu không lạm dụng tinh năng của mình, cho nên sẽ không áp dụng bất cứ hình phạt nào với cậu.
Phán xử kết thúc.” “Đùng đùng đùng.” Dường như ông chú rất hưởng thụ thời khắc gõ búa đen xuống.
Ông chủ gõ xong thì đứng lên, dường như nhở ra gì đó rồi quay sang nhìn tôi: “Cô bé, về việc quản3chế người dị năng, có thể tạm thời cháu còn chưa hiểu được.
Nhưng hy vọng cháu có thể hiểu, trên thế giới này có rất nhiều lực lượng tà ác mà chúng ta chưa biết đang tồn tại.
Huy hiệu nhỏ đó cũng là một cách bảo vệ dành cho cháu.
Chờ đến khi năng lực của cháu đủ mạnh mẽ, không cần chúng tôi bảo vệ nữa thì huy hiệu đó tự nhiên chỉ là vật trang trí, cháu có thể cất nó thật kỹ.” Nói rồi, ông chú còn nháy mắt với tôi.
Huy hiệu giám sát tôi...
cũng là một cách bảo vệ? Tôi đành coi những lời người lớn mấy người nói là thật thối.
Ông chú thẩm phán nhìn hiệu trưởng Âu Hạc ở khu dự thính: “Lão u, ông có thể dẫn hai đứa trẻ đáng yêu này đi rồi.
Hai đứa nhỏ này thật sự rất cừ! Tốt nghiệp rồi, nhất định phải giao cho tôi nha...
Tôi đặt gạch trước rồi đó.” Hiệu trưởng Âu Hạc mỉm cười thoải mái, không đồng ý cũng không từ chối.
Ông chú thẩm phán nói xong thì quay về cánh cửa nhỏ bên góc.
Ông ta đến như gió, đi cũng như gió, mang theo một sự phóng khoáng riêng biệt.
Những người ngồi ở khu dự thính, ngoài hiệu trưởng Âu Hạc và chị Pattaya ra, cũng đều lục tục rời khỏi.
Dường như họ đều là lãnh đạo cấp cao đến để quan sát tôi và Bạch Mặc.
Khi mọi người đi hết, Kình Thiên bật dậy, dẫn tiểu đội của mình đi qua trước mặt chúng tôi, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Mặc: “Bạn gái mày gây chuyện, mày gánh!” Cậu ta nhếch mép, nhướng mày, “Tao bị bắt quay về trường, có rất nhiều thời gian để từ từ chào đón mày.” “Kinh Thiên!” Chị Pattaya nghiêm giọng, nhưng hiệu trưởng Âu Hạc đã mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay chị ta.
Chị Pattaya nhìn ông, hiệu trưởng Âu Hạc ung dung bước đi, tư thái có phần siêu phàm thoát tục.
Tôi lập tức kéo Bạch Mặc.
Bạch Mặc lại nhìn thẳng Kinh Thiên với dáng vẻ bình tĩnh: “Vui lòng đón tiếp.” “Bốp bốp...” Kinh Không ở bên cạnh vỗ tay, “Giỏi lắm, giỏi lắm, lá gan không nhỏ.” “Hừ.” Kinh Thiên rời đi với cái đầu ngẩng lên cao ngạo, trông hệt như một chú chim công, khóe miệng cậu ta nhếch lên đầy ngỗ ngược đi bên cạnh hiệu trưởng Âu Hạc.
Dáng vẻ này đã chứng tỏ địa vị của cậu ta trong Học viện Tinh năng.
Có thể đi bên cạnh hiệu trưởng một cách ngông nghênh như thế, chứng tỏ chỗ dựa của cậu ta chính là hiệu trưởng.
“Này, không có ai dám chắc đội trưởng của chúng tôi đâu...” Kinh Không đút hai tay vào túi quần, cười ha ha nhìn chúng tôi, “Cả hai là người đầu tiên, hai người...” “Đi thôi!” Đột nhiên, cô nàng tóc ngắn đập mạnh vào đầu Kinh Không, đến mức khiến cậu ta ngã chúi về phía trước, “Lải nhải lắm thế!” Không ngờ cô gái tóc ngắn này, bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng tính cách rất hung bạo.
“Chị!” Kinh Không quay lại chỉ tay vào cô gái lạnh lùng đó.
Cô nàng tức thì trừng mắt, Kinh Không sợ hãi rụt lại ngay, “Chị, em sai rồi.” Nói rồi, cậu ta chuồn mất tiêu.
Lúc bọn Hải Cơ đi ngang qua trước mặt chúng tôi, mấy người đó cũng không nhìn chúng tôi lấy một cái mà vội vàng đuổi theo đội trưởng Kinh Thiên của họ.
Tôi thật sự lo lắng về chuyến đến Học viện Tinh năng lần này.
“Đừng lo.” Chị Pattaya cười dịu dàng nhìn chúng tôi, “Học viện không cho phép đầu đá riêng tư, cho nên, Kình Thiên sẽ không tìm các em gây phiền phức đầu.
Chúng ta đi thôi, hành lý của các em đã được đưa lên tàu con nhộng
rồi.”
“Tàu con nhộng!” Tôi hưng phấn nhảy cẫng lên, “Thật sự là tàu con nhộng ạ?!”
Trong mắt Bạch Mặc cũng lộ vẻ kinh ngạc và phấn khích.
Chị Pattaya cười: “Đúng rồi, các em sẽ được ngồi phương tiện giao thông tiên tiến nhất thế giới: tàu con nhộng!”
Thật sự quá tuyệt vời!
Tàu con nhộng là loại tàu con thoi đi dưới lòng đất, được vận hành trong đường ống chân không hình tròn, là một loại phương tiện giao thông siêu tốc mới.
Vì tốc độ cao nên nó cũng được gọi là xe bay đạn pháo.
Tốc độ của nó nhanh hơn máy bay gấp hai lần! Tạm thời loại tàu này vẫn chưa được sử dụng phổ biến bởi công trình lắp đặt đường hầm chân không trên toàn thế giới quá khổng lồ, cho nên vẫn luôn nói đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Bọn họ nào ngờ nó đã được xây dựng ra xong xuôi, hơn nữa còn đã được đưa vào sử dụng!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kinh Thiên, hôm qua vì sao cậu không kịp thời tập trung với đội viên của mình?” Mặt Kình Thiên xù xuống, lỗ tai bắt đầu đỏ ửng.
Cậu ta quay mặt lại, mái tóc dài rủ xuống bên tai, che đi chiếc hoa tai lấp lánh trên thùy tai.
“Tôi chẳng may...
ngủ quên...” Cậu ta lẩm bẩm nói ra.
Kinh Không không nhịn được bật cười khúc khích, Kình Thiên lập tức ban cho cậu ta cái nhìn chết chóc, khiến cậu ta không dám ngẩng đầu lên.
Hải Cơ ngồi một bên lắc đầu, vẻ mặt cũng là cạn lời.
“Haizz..” Hai cô gái khác cũng lớn tiếng thở dài.
Ông chú thẩm phán mỉm cười,3lại gõ búa đen xuống.
Ánh mắt mọi người bắt đầu trở nên nghiêm túc, kể cả hiệu trưởng Âu Hạc và chị Pattaya ngồi ở khu dự thính.
“Đối với vụ án tinh năng Kinh Thiên dừng tàu đột ngột, Tô Linh nhốt Kinh Thiên và Kinh Không, khiến họ không thể đến hiện trường hỏa hoạn kịp thời, phán xử như sau: Kình Thiên vì lý do cá nhân nên lạm dụng tinh năng dừng tàu đột ngột, tạo thành ảnh hưởng xấu cho xã hội, quấy rối trật tự thông thường của xã hội.
Hình phạt dành cho cậu là quay về trường, học tập chín mươi ngày.
Trong thời gian Đình Thiên học tập, vị trí đội trưởng đội Thanh Long sẽ do Hải Cơ2tạm thời đảm nhiệm.” “Rầm!” Nắm tay Kinh Thiên đấm lên bàn, sau đó ngã ngồi xuống ghế ở đằng sau.
Hai cánh tay cậu ta buông thõng vô lực, giống như cả người hoàn toàn vắt trên ghế.
Mái tóc xanh rủ xuống trên lưng tựa của ghế, ánh lên màu xanh da trời.
Cậu ta liếc tôi đầy căm hận, lại mang theo vẻ bực bội bất lực.
“Tô Linh.” Ông chú thẩm phán gọi đến tôi.
Thấy tôi nhìn sang rồi, ông chủ nghiêm túc nhìn lại: “Hình phạt dành cho cô là có nghĩa vụ phải tham gia nhiệm vụ của đội Thanh Long thuộc Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng ba lần, không được từ chối dưới bất kỳ hình thức nào.” Tôi ngơ ngác,3lập tức nhìn Kình Thiên.
“Xì.” Cậu ta khẽ cười, lắc đầu.
Cậu ta liếc tôi đầy căm hận, lại mang theo vẻ bực bội bất lực.
“Tô Linh.” Ông chú thẩm phán gọi đến tôi.
Thấy tôi nhìn sang rồi, ông chủ nghiêm túc nhìn lại: “Hình phạt dành cho cô là có nghĩa vụ phải tham gia nhiệm vụ của đội Thanh Long thuộc Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng ba lần, không được từ chối dưới bất kỳ hình thức nào.” Tôi ngơ ngác, lập tức nhìn Kình Thiên.
“Xì.” Cậu ta khẽ cười, lắc đầu.
Kinh Không mấp máy môi giống như muốn kháng nghị nhưng lại không dám nói, cáu kỉnh và loạn mái tóc đang vểnh hết lên.
Cậu ta sầu não ngồi tại chỗ, thở phì9phò như để biểu đạt nỗi bất mãn trong lòng.
Hải Cơ cau mày, bóp trán giống như rất đau đầu.
Còn cô gái cao ngạo, lạnh lùng trong nhóm đó thì thở dài, mà cô gái đáng yêu bên cạnh lại trợn tròn mắt, bực mình cắn môi dưới.
“Tôi cũng muốn đi!” Bạch Mặc lập tức nói.
Ông chú mỉm cười nhìn cậu: “Trong chuyện này, cậu không lạm dụng tinh năng của mình, cho nên sẽ không áp dụng bất cứ hình phạt nào với cậu.
Phán xử kết thúc.” “Đùng đùng đùng.” Dường như ông chú rất hưởng thụ thời khắc gõ búa đen xuống.
Ông chủ gõ xong thì đứng lên, dường như nhở ra gì đó rồi quay sang nhìn tôi: “Cô bé, về việc quản3chế người dị năng, có thể tạm thời cháu còn chưa hiểu được.
Nhưng hy vọng cháu có thể hiểu, trên thế giới này có rất nhiều lực lượng tà ác mà chúng ta chưa biết đang tồn tại.
Huy hiệu nhỏ đó cũng là một cách bảo vệ dành cho cháu.
Chờ đến khi năng lực của cháu đủ mạnh mẽ, không cần chúng tôi bảo vệ nữa thì huy hiệu đó tự nhiên chỉ là vật trang trí, cháu có thể cất nó thật kỹ.” Nói rồi, ông chú còn nháy mắt với tôi.
Huy hiệu giám sát tôi...
cũng là một cách bảo vệ? Tôi đành coi những lời người lớn mấy người nói là thật thối.
Ông chú thẩm phán nhìn hiệu trưởng Âu Hạc ở khu dự thính: “Lão u, ông có thể dẫn hai đứa trẻ đáng yêu này đi rồi.
Hai đứa nhỏ này thật sự rất cừ! Tốt nghiệp rồi, nhất định phải giao cho tôi nha...
Tôi đặt gạch trước rồi đó.” Hiệu trưởng Âu Hạc mỉm cười thoải mái, không đồng ý cũng không từ chối.
Ông chú thẩm phán nói xong thì quay về cánh cửa nhỏ bên góc.
Ông ta đến như gió, đi cũng như gió, mang theo một sự phóng khoáng riêng biệt.
Những người ngồi ở khu dự thính, ngoài hiệu trưởng Âu Hạc và chị Pattaya ra, cũng đều lục tục rời khỏi.
Dường như họ đều là lãnh đạo cấp cao đến để quan sát tôi và Bạch Mặc.
Khi mọi người đi hết, Kình Thiên bật dậy, dẫn tiểu đội của mình đi qua trước mặt chúng tôi, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Mặc: “Bạn gái mày gây chuyện, mày gánh!” Cậu ta nhếch mép, nhướng mày, “Tao bị bắt quay về trường, có rất nhiều thời gian để từ từ chào đón mày.” “Kinh Thiên!” Chị Pattaya nghiêm giọng, nhưng hiệu trưởng Âu Hạc đã mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay chị ta.
Chị Pattaya nhìn ông, hiệu trưởng Âu Hạc ung dung bước đi, tư thái có phần siêu phàm thoát tục.
Tôi lập tức kéo Bạch Mặc.
Bạch Mặc lại nhìn thẳng Kinh Thiên với dáng vẻ bình tĩnh: “Vui lòng đón tiếp.” “Bốp bốp...” Kinh Không ở bên cạnh vỗ tay, “Giỏi lắm, giỏi lắm, lá gan không nhỏ.” “Hừ.” Kinh Thiên rời đi với cái đầu ngẩng lên cao ngạo, trông hệt như một chú chim công, khóe miệng cậu ta nhếch lên đầy ngỗ ngược đi bên cạnh hiệu trưởng Âu Hạc.
Dáng vẻ này đã chứng tỏ địa vị của cậu ta trong Học viện Tinh năng.
Có thể đi bên cạnh hiệu trưởng một cách ngông nghênh như thế, chứng tỏ chỗ dựa của cậu ta chính là hiệu trưởng.
“Này, không có ai dám chắc đội trưởng của chúng tôi đâu...” Kinh Không đút hai tay vào túi quần, cười ha ha nhìn chúng tôi, “Cả hai là người đầu tiên, hai người...” “Đi thôi!” Đột nhiên, cô nàng tóc ngắn đập mạnh vào đầu Kinh Không, đến mức khiến cậu ta ngã chúi về phía trước, “Lải nhải lắm thế!” Không ngờ cô gái tóc ngắn này, bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng tính cách rất hung bạo.
“Chị!” Kinh Không quay lại chỉ tay vào cô gái lạnh lùng đó.
Cô nàng tức thì trừng mắt, Kinh Không sợ hãi rụt lại ngay, “Chị, em sai rồi.” Nói rồi, cậu ta chuồn mất tiêu.
Lúc bọn Hải Cơ đi ngang qua trước mặt chúng tôi, mấy người đó cũng không nhìn chúng tôi lấy một cái mà vội vàng đuổi theo đội trưởng Kinh Thiên của họ.
Tôi thật sự lo lắng về chuyến đến Học viện Tinh năng lần này.
“Đừng lo.” Chị Pattaya cười dịu dàng nhìn chúng tôi, “Học viện không cho phép đầu đá riêng tư, cho nên, Kình Thiên sẽ không tìm các em gây phiền phức đầu.
Chúng ta đi thôi, hành lý của các em đã được đưa lên tàu con nhộng
rồi.”
“Tàu con nhộng!” Tôi hưng phấn nhảy cẫng lên, “Thật sự là tàu con nhộng ạ?!”
Trong mắt Bạch Mặc cũng lộ vẻ kinh ngạc và phấn khích.
Chị Pattaya cười: “Đúng rồi, các em sẽ được ngồi phương tiện giao thông tiên tiến nhất thế giới: tàu con nhộng!”
Thật sự quá tuyệt vời!
Tàu con nhộng là loại tàu con thoi đi dưới lòng đất, được vận hành trong đường ống chân không hình tròn, là một loại phương tiện giao thông siêu tốc mới.
Vì tốc độ cao nên nó cũng được gọi là xe bay đạn pháo.
Tốc độ của nó nhanh hơn máy bay gấp hai lần! Tạm thời loại tàu này vẫn chưa được sử dụng phổ biến bởi công trình lắp đặt đường hầm chân không trên toàn thế giới quá khổng lồ, cho nên vẫn luôn nói đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Bọn họ nào ngờ nó đã được xây dựng ra xong xuôi, hơn nữa còn đã được đưa vào sử dụng!
Bình luận facebook