Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-128
Chương 128: Sáng tạo không gian
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Các cậu cứ phải làm phức tạp mọi chuyện lên thế sao?” Luân Hải đứng giữa Kình Thiên và Bạch Mặc, nhìn Kinh Thiên với dáng vẻ lười biếng rồi phất phất tay, “Cậu bớt bớt đi.
Sao đây...
Cậu muốn khiến cả vũ hội này
xáo xào lên sao? Chậc, với cái EQ này của cậu mà còn muốn cướp phụ nữ?” Luân Hải chê bai thẳng thừng.
Kinh Thiên lườm anh ta một cái: “Cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi!” Quả nhiên Kinh Thiên hung dữ với tất cả mọi người, “Không phải tôi cướp phụ nữ, mà là Doanh trại đặc nhiệm chúng tôi nhất định muốn có Tô Linh!” “Ồ!” Chẳng ngờ Luân Hải lại cười xấu xa nhìn Kình Thiên.
Kình Thiên nén giận trừng Luân Hải, nhưng mặt lại chậm rãi đỏ lên.
Anh ta lập tức quay mặt sang chỗ khác, sát khí bừng bừng như thật sự muốn phá tan bữa tiệc này.
Luân Hải cười cợt, nhướng mày nhìn Kình Thiên với vẻ hơi bất cần: “Tôi biết là cậu, khụ, doanh trưởng của các cậu tán thưởng Tô Linh, muốn cô ấy tới Doanh trại đặc nhiệm.
Nhưng mà Doanh trưởng Quyền Bá đã từng hỏi Tô Linh muốn thể nào hay chưa? Nếu như người ta không muốn thì sao đây?” “Không thể nào!” Kình Thiên vênh mặt cười khẩy một cách kiêu căng, “Có ai không muốn vào Doanh trại đặc nhiệm của chúng tôi chứ.
Việc có thể vào Doanh trại đặc nhiệm chúng tôi chính là niềm kiêu ngạo của mỗi Tinh Tộc.” “Tôi thèm vào!” Luân Hải xì ngay một tiếng, bộ dạng hiện tại của anh ta giống hệt Nhan Lăng.
Bây giờ thì tôi đã tin bọn họ là họ hàng rồi.
Kinh Thiên khá bất ngờ trước sự khinh thường này của Luân Hải.
Anh ta nhướng mày nhìn Luân Hải rồi cười khẽ: “Sao nào, năm đó không vào được, nên bây giờ không ăn được nho thì chỉ nho chua sao?” Tôi lập tức tiến lên nói: “Đội trưởng, tôi đã thảo luận xong với thầy Tư Dạ rồi.” “Cô thảo luận gì với thầy Tư Dạ?!” Đột nhiên Kình Thiên lại hung dữ quát tôi, “Học viện Tinh năng nghiêm cấm thầy trò yêu nhau! Bạch Mặc, cậu mặc kệ sao?!” Lúc này anh ta mới nhớ tới chuyện Bạch Mặc là chồng chưa cưới của tôi.
Bạch Mặc thờ ơ nhìn anh ta.
Nhìn điệu bộ này của cậu ấy thì có lẽ sát khí đã tan hết rồi: “Tô Linh quyết định làm nghiên cứu với thầy Tự Dạ, tham gia vào Viện Nghiên cứu.
Thầy Tư Dạ cũng đã nói, nếu như Doanh trại đặc nhiệm các người muốn gây khó dễ cho chúng tôi, thầy ấy sẽ ra mặt!” “Cái gì?” Kinh Thiên nhìn tôi, dường như không thể chấp nhận nổi tin tức này, “Cô muốn vào Viện Nghiên cứu sao? Tôi không ngờ là cô lại muốn vào Viện Nghiên cứu?!” Anh ta nói hai lần liên tiếp.
“Bà cô già! Cô làm thể là đang lãng phí năng lực của mình đó, biết không?” Anh ta vung tay chỉ vào tôi, giọng điệu vô cùng đau đớn, “Cô có biết năng lực của mình quan trọng như thế nào không? Sao cô có thể lãng phí nó như vậy! Sao lại lãng phí năng lực của mình vào những nghiên cứu vốn có khả năng không có được kết quả thế chứ!” Tôi cũng buồn bực, hét lên với Kinh Thiên.
Chuyện này cũng vì nhạc mở quá to và mọi người đang hò hét ầm ĩ: “Trước đây không phải anh nói năng lực của tôi rất vô dụng sao?! Tôi cũng thấy anh nói rất đúng, cho nên mới quyết định vào Viện Nghiên cứu!” Kinh Thiên nhất thời câm nín.
Anh ta há miệng đứng đờ ra đó, lộ ra cả hai chiếc răng cửa đều đặn trắng tinh.
Đúng thế, trước đây chính anh ta luôn miệng nói năng lực của tôi rất vô dụng, rất dư thừa.
“Phì” Luân Hải nhịn không được bật cười, đưa tay vỗ vai Kinh Thiên: “Ai bảo cậu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Xem đi, giờ thì bị nghiệp quật rồi đấy.”
Kình Thiên chớp mắt, chớp rồi lại chớp.
Giữa ánh đèn nhấp nháy, anh ta giơ tay bóp trán, hít thở từng hơi dài, như đang cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Đám chúng tôi đều đang nhìn anh ta, chỉ có một mình Nhan Lăng từ đầu tới cuối không dám thở mạnh, ngậm chặt miệng trốn phía sau tôi và Bạch Mặc.
“Bà cô già! Cô làm như vậy là muốn công sức tôi huấn luyện cô mấy ngày vừa qua đổ sông đổ biển sao!” Anh ta cực kỳ tức giận, nhìn tôi rất hung dữ, “Tôi vẫn luôn tin rằng, sau khi trải qua sự huấn luyện tôi thì cô sẽ có thể tập trung năng lượng của mình, xem ra tôi đã nhìn lầm cô.
Thì ra, những lời cô nói với tôi sáng hôm nay là thật.” Anh ta vừa tức giận vừa thất vọng, chỉ tay thẳng vào mặt tôi, “Cô! Sợ! Chết!” Anh ta nói xong thì uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc, sau đó bóp nát cái cốc rồi quay người bỏ đi.
Mặc dù lúc trước Kinh Thiên chẳng nói được câu nào tử tế với tôi, động tí lại gào vào mặt tôi, nhưng tôi biết lúc đó anh ta không hề giận tôi.
Nhưng mà lần này tôi có thể cảm nhận được, anh ta giận tôi thật rồi.
“Tôi đi xem cậu ta thế nào.” Luân Hải cũng uống cạn cốc rượu, “Tên Kình Thiên này đôi khi hơi quái đản.” Anh ta cười nói đỡ.
Luân Hải vừa đặt cái cốc giấy xuống, đột nhiên, âm thanh náo nhiệt cũng biến mất.
Tiếng reo hò bên bãi biển đột nhiên im bặt, tiếng nhạc cũng chầm chậm dừng lại theo đó.
Hiện tượng khác thường này khiến chúng tôi chú ý, Luân Hải cũng không đuổi theo Kinh Thiên nữa mà nhìn về phía trước.
“Sao vậy?” Nhan Lăng khó hiểu tự hỏi.
Thì ra trên sân khấu chữ T có một cô gái mặc váy dài trắng chậm rãi xuất hiện.
Cô bước đi một mình dưới ánh đèn sân khấu, mọi người dưới sân khấu đều bất giác trở nên lặng im vì sự xinh đẹp của cô! Mái tóc xoăn màu tím đậm dài ngang eo của cô xõa ra, tung bay theo mỗi bước chân của cô.
Chiếc váy cúp ngực với phần trên bó sát eo, phần dưới thì xếp vô số tầng lớp, cắt ngắn ở đằng trước rồi dài dần ra phía sau như một chiếc đuôi cá màu bạc xinh đẹp.
Cô giống như nàng tiên cá đến từ đại dương rộng lớn, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, ngay cả DJ cũng trợn mắt há hốc mồm vì vẻ đẹp của cô, quên cả chơi nhạc.
Tôi không có cách nào để miêu tả ra vẻ đẹp của cô ấy.
Mỗi một bộ phận trên cơ thể cô ấy như được thiên thần thiết kế một cách tỉ mỉ, lại như là tự nhiên mà có.
Hàng mày mảnh mai không cần tô vẽ gì thêm, đôi mắt màu hổ phách chẳng hề dùng đến kính áp tròng, cái mũi cao thăng, nhỏ nhắn và đôi môi màu anh đào hơi cong lên.
Cô bước trên sân khấu đầy kiêu hãnh, trong nháy mắt tất cả ánh đèn đều tập trung vào cô.
Ánh trăng chiều lên làn da trắng nõn của cô khiến cho cơ thể cô như được phủ thêm một lớp ánh sáng bạc thần kỳ.
Cô ấy thật sự là nữ thần! Là nữ thần! Tại sao lại có một cô gái đẹp một cách tự nhiên như vậy chứ? Tại sao lại có một cô gái đẹp hệt như trong truyện tranh thế này? “Ai vậy?” “Đó là ai vậy?” Mọi người vừa ngây ngốc nhìn cô gái ấy vừa hỏi.
“Tâm, Tâm Nghiên?!” Nhan Lăng đột nhiên thốt lên đẩy kinh ngạc.
“Tâm Nghiên?!” Tôi còn kinh ngạc hơn cả Nhan Lăng, lập tức quay đầu lại, trợn mắt há mồm nhìn Luân Hải: “Nữ thần xinh đẹp như vậy mà anh cũng không muốn! Đầu óc anh có vấn đề à! Hay là anh thích đàn ông thật?” Tôi nhịn không được mà huých Luân Hải một cái.
Luân Hải hoàn hồn, vẻ kinh ngạc trên mặt dần biến mất, thậm chí tất cả cảm xúc trên mặt đều dần tiêu tan.
Anh ta không nhìn Tâm Nghiên tiếp nữa.
Trong mắt anh ta không có sự căm ghét, không có sự lảng tránh, cũng không có nỗi lúng túng, chỉ giống như thấy một người từng rất quen thuộc với mình nhưng giờ đây đã trở nên hoàn toàn xa lạ, không thể nào khiến lòng anh ta dậy sóng được nữa.
Thế nhưng tôi lại đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí phóng về phía mình.
Tôi cứng đờ nhìn nữ thần đang đứng trên sân khấu, quả nhiên nữ thần đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng.
“Tâm Nghiên.” Luân Hải đứng bên cạnh tôi lại mở miệng, còn cúi sát bên tại tôi nói, “Chính là Bạch Mặc phiên bản nữ, cô cẩn thận chút.” Tôi đờ ra nhìn Luân Hải.
Anh ta đã quay ra uống rượu tiếp, giống như mọi thứ đang diễn ra đều không hề liên quan tới anh ta.
Bạch Mặc đột nhiên kéo tôi tới cạnh cậu ấy: “Cậu đứng gần Luân Hải quá sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy.” Bạch Mặc làm vậy lại khiến tôi căng thẳng hơn.
Bạch Mặc phiên bản nữ sao? Như vậy...
Đáng sợ quá! Nữ thần chậm rãi bước về phía chúng tôi, ánh mắt của mọi người cũng dõi theo từng bước chân của cô.
Lúc cô ấy đi tới, mọi người đều tự động tránh ra hai bên, nhường đường.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sao đây...
Cậu muốn khiến cả vũ hội này
xáo xào lên sao? Chậc, với cái EQ này của cậu mà còn muốn cướp phụ nữ?” Luân Hải chê bai thẳng thừng.
Kinh Thiên lườm anh ta một cái: “Cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi!” Quả nhiên Kinh Thiên hung dữ với tất cả mọi người, “Không phải tôi cướp phụ nữ, mà là Doanh trại đặc nhiệm chúng tôi nhất định muốn có Tô Linh!” “Ồ!” Chẳng ngờ Luân Hải lại cười xấu xa nhìn Kình Thiên.
Kình Thiên nén giận trừng Luân Hải, nhưng mặt lại chậm rãi đỏ lên.
Anh ta lập tức quay mặt sang chỗ khác, sát khí bừng bừng như thật sự muốn phá tan bữa tiệc này.
Luân Hải cười cợt, nhướng mày nhìn Kình Thiên với vẻ hơi bất cần: “Tôi biết là cậu, khụ, doanh trưởng của các cậu tán thưởng Tô Linh, muốn cô ấy tới Doanh trại đặc nhiệm.
Nhưng mà Doanh trưởng Quyền Bá đã từng hỏi Tô Linh muốn thể nào hay chưa? Nếu như người ta không muốn thì sao đây?” “Không thể nào!” Kình Thiên vênh mặt cười khẩy một cách kiêu căng, “Có ai không muốn vào Doanh trại đặc nhiệm của chúng tôi chứ.
Việc có thể vào Doanh trại đặc nhiệm chúng tôi chính là niềm kiêu ngạo của mỗi Tinh Tộc.” “Tôi thèm vào!” Luân Hải xì ngay một tiếng, bộ dạng hiện tại của anh ta giống hệt Nhan Lăng.
Bây giờ thì tôi đã tin bọn họ là họ hàng rồi.
Kinh Thiên khá bất ngờ trước sự khinh thường này của Luân Hải.
Anh ta nhướng mày nhìn Luân Hải rồi cười khẽ: “Sao nào, năm đó không vào được, nên bây giờ không ăn được nho thì chỉ nho chua sao?” Tôi lập tức tiến lên nói: “Đội trưởng, tôi đã thảo luận xong với thầy Tư Dạ rồi.” “Cô thảo luận gì với thầy Tư Dạ?!” Đột nhiên Kình Thiên lại hung dữ quát tôi, “Học viện Tinh năng nghiêm cấm thầy trò yêu nhau! Bạch Mặc, cậu mặc kệ sao?!” Lúc này anh ta mới nhớ tới chuyện Bạch Mặc là chồng chưa cưới của tôi.
Bạch Mặc thờ ơ nhìn anh ta.
Nhìn điệu bộ này của cậu ấy thì có lẽ sát khí đã tan hết rồi: “Tô Linh quyết định làm nghiên cứu với thầy Tự Dạ, tham gia vào Viện Nghiên cứu.
Thầy Tư Dạ cũng đã nói, nếu như Doanh trại đặc nhiệm các người muốn gây khó dễ cho chúng tôi, thầy ấy sẽ ra mặt!” “Cái gì?” Kinh Thiên nhìn tôi, dường như không thể chấp nhận nổi tin tức này, “Cô muốn vào Viện Nghiên cứu sao? Tôi không ngờ là cô lại muốn vào Viện Nghiên cứu?!” Anh ta nói hai lần liên tiếp.
“Bà cô già! Cô làm thể là đang lãng phí năng lực của mình đó, biết không?” Anh ta vung tay chỉ vào tôi, giọng điệu vô cùng đau đớn, “Cô có biết năng lực của mình quan trọng như thế nào không? Sao cô có thể lãng phí nó như vậy! Sao lại lãng phí năng lực của mình vào những nghiên cứu vốn có khả năng không có được kết quả thế chứ!” Tôi cũng buồn bực, hét lên với Kinh Thiên.
Chuyện này cũng vì nhạc mở quá to và mọi người đang hò hét ầm ĩ: “Trước đây không phải anh nói năng lực của tôi rất vô dụng sao?! Tôi cũng thấy anh nói rất đúng, cho nên mới quyết định vào Viện Nghiên cứu!” Kinh Thiên nhất thời câm nín.
Anh ta há miệng đứng đờ ra đó, lộ ra cả hai chiếc răng cửa đều đặn trắng tinh.
Đúng thế, trước đây chính anh ta luôn miệng nói năng lực của tôi rất vô dụng, rất dư thừa.
“Phì” Luân Hải nhịn không được bật cười, đưa tay vỗ vai Kinh Thiên: “Ai bảo cậu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Xem đi, giờ thì bị nghiệp quật rồi đấy.”
Kình Thiên chớp mắt, chớp rồi lại chớp.
Giữa ánh đèn nhấp nháy, anh ta giơ tay bóp trán, hít thở từng hơi dài, như đang cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Đám chúng tôi đều đang nhìn anh ta, chỉ có một mình Nhan Lăng từ đầu tới cuối không dám thở mạnh, ngậm chặt miệng trốn phía sau tôi và Bạch Mặc.
“Bà cô già! Cô làm như vậy là muốn công sức tôi huấn luyện cô mấy ngày vừa qua đổ sông đổ biển sao!” Anh ta cực kỳ tức giận, nhìn tôi rất hung dữ, “Tôi vẫn luôn tin rằng, sau khi trải qua sự huấn luyện tôi thì cô sẽ có thể tập trung năng lượng của mình, xem ra tôi đã nhìn lầm cô.
Thì ra, những lời cô nói với tôi sáng hôm nay là thật.” Anh ta vừa tức giận vừa thất vọng, chỉ tay thẳng vào mặt tôi, “Cô! Sợ! Chết!” Anh ta nói xong thì uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc, sau đó bóp nát cái cốc rồi quay người bỏ đi.
Mặc dù lúc trước Kinh Thiên chẳng nói được câu nào tử tế với tôi, động tí lại gào vào mặt tôi, nhưng tôi biết lúc đó anh ta không hề giận tôi.
Nhưng mà lần này tôi có thể cảm nhận được, anh ta giận tôi thật rồi.
“Tôi đi xem cậu ta thế nào.” Luân Hải cũng uống cạn cốc rượu, “Tên Kình Thiên này đôi khi hơi quái đản.” Anh ta cười nói đỡ.
Luân Hải vừa đặt cái cốc giấy xuống, đột nhiên, âm thanh náo nhiệt cũng biến mất.
Tiếng reo hò bên bãi biển đột nhiên im bặt, tiếng nhạc cũng chầm chậm dừng lại theo đó.
Hiện tượng khác thường này khiến chúng tôi chú ý, Luân Hải cũng không đuổi theo Kinh Thiên nữa mà nhìn về phía trước.
“Sao vậy?” Nhan Lăng khó hiểu tự hỏi.
Thì ra trên sân khấu chữ T có một cô gái mặc váy dài trắng chậm rãi xuất hiện.
Cô bước đi một mình dưới ánh đèn sân khấu, mọi người dưới sân khấu đều bất giác trở nên lặng im vì sự xinh đẹp của cô! Mái tóc xoăn màu tím đậm dài ngang eo của cô xõa ra, tung bay theo mỗi bước chân của cô.
Chiếc váy cúp ngực với phần trên bó sát eo, phần dưới thì xếp vô số tầng lớp, cắt ngắn ở đằng trước rồi dài dần ra phía sau như một chiếc đuôi cá màu bạc xinh đẹp.
Cô giống như nàng tiên cá đến từ đại dương rộng lớn, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, ngay cả DJ cũng trợn mắt há hốc mồm vì vẻ đẹp của cô, quên cả chơi nhạc.
Tôi không có cách nào để miêu tả ra vẻ đẹp của cô ấy.
Mỗi một bộ phận trên cơ thể cô ấy như được thiên thần thiết kế một cách tỉ mỉ, lại như là tự nhiên mà có.
Hàng mày mảnh mai không cần tô vẽ gì thêm, đôi mắt màu hổ phách chẳng hề dùng đến kính áp tròng, cái mũi cao thăng, nhỏ nhắn và đôi môi màu anh đào hơi cong lên.
Cô bước trên sân khấu đầy kiêu hãnh, trong nháy mắt tất cả ánh đèn đều tập trung vào cô.
Ánh trăng chiều lên làn da trắng nõn của cô khiến cho cơ thể cô như được phủ thêm một lớp ánh sáng bạc thần kỳ.
Cô ấy thật sự là nữ thần! Là nữ thần! Tại sao lại có một cô gái đẹp một cách tự nhiên như vậy chứ? Tại sao lại có một cô gái đẹp hệt như trong truyện tranh thế này? “Ai vậy?” “Đó là ai vậy?” Mọi người vừa ngây ngốc nhìn cô gái ấy vừa hỏi.
“Tâm, Tâm Nghiên?!” Nhan Lăng đột nhiên thốt lên đẩy kinh ngạc.
“Tâm Nghiên?!” Tôi còn kinh ngạc hơn cả Nhan Lăng, lập tức quay đầu lại, trợn mắt há mồm nhìn Luân Hải: “Nữ thần xinh đẹp như vậy mà anh cũng không muốn! Đầu óc anh có vấn đề à! Hay là anh thích đàn ông thật?” Tôi nhịn không được mà huých Luân Hải một cái.
Luân Hải hoàn hồn, vẻ kinh ngạc trên mặt dần biến mất, thậm chí tất cả cảm xúc trên mặt đều dần tiêu tan.
Anh ta không nhìn Tâm Nghiên tiếp nữa.
Trong mắt anh ta không có sự căm ghét, không có sự lảng tránh, cũng không có nỗi lúng túng, chỉ giống như thấy một người từng rất quen thuộc với mình nhưng giờ đây đã trở nên hoàn toàn xa lạ, không thể nào khiến lòng anh ta dậy sóng được nữa.
Thế nhưng tôi lại đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí phóng về phía mình.
Tôi cứng đờ nhìn nữ thần đang đứng trên sân khấu, quả nhiên nữ thần đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng.
“Tâm Nghiên.” Luân Hải đứng bên cạnh tôi lại mở miệng, còn cúi sát bên tại tôi nói, “Chính là Bạch Mặc phiên bản nữ, cô cẩn thận chút.” Tôi đờ ra nhìn Luân Hải.
Anh ta đã quay ra uống rượu tiếp, giống như mọi thứ đang diễn ra đều không hề liên quan tới anh ta.
Bạch Mặc đột nhiên kéo tôi tới cạnh cậu ấy: “Cậu đứng gần Luân Hải quá sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy.” Bạch Mặc làm vậy lại khiến tôi căng thẳng hơn.
Bạch Mặc phiên bản nữ sao? Như vậy...
Đáng sợ quá! Nữ thần chậm rãi bước về phía chúng tôi, ánh mắt của mọi người cũng dõi theo từng bước chân của cô.
Lúc cô ấy đi tới, mọi người đều tự động tránh ra hai bên, nhường đường.