• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (5 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-117

Chương 117: Vụ án mưu sát tinh tộc liên hoàn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88003.png

Xem ảnh 2
88003_2.png
“Đội trưởng! Anh vẫn đang bị tạm giam đấy, anh không thể giết em!” Kinh Không vội vã hô lên.



Kình Thiên ở đằng sau tấm kính chậm rãi xoay người lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt âm trầm lạnh lùng, sau đó đột ngột thu tay về.



Kinh Không tức thì ngã xuống từ giữa không trung.



“A...”



“Bịch!” Kinh Không ngã đau đến mức không bò dậy nổi, ôm cái mông lăn lộn: “Em nói đâu có sai...



Hức.” Cậu ta cắn chặt răng, “A...



Đau chết mất...” Tôi cạn lời nhìn cậu ta: “Sao điểm chú ý của các cậu đều...



Đều đen tối như vậy! Đó là cứu người! Cứu người!!” Mặt tôi cũng không khống chế được mà đỏ ửng lên.



Kinh Không nhịn đau, ngẩng mặt lên cười hì hì: “Vậy lần sau cô bị ngất thì tôi tới cứu cô nhé, moa...” Cậu ta chu môi lên, đôi môi đỏ hồng còn lấp lánh ánh nước, “Nụ hôn đầu của tôi cũng cho cô, mua moa..” Không hiểu sao cậu ta chu môi mà còn nói được.



Tuy rằng cậu ta trông rất đáng yêu với đôi mắt to tròn, nhưng mà bộ dạng bỉ ổi hiện tại của cậu ta quả thật vô cùng gợi đòn.



“Tổ Linh, tránh ra!” Kình Thiên đột nhiên quát to.



Tôi lập tức tránh sang một bên, chỉ thấy Kinh Thiên trong phòng kính đã bừng bừng sát khí, sa sầm mặt mày.



Nếu như lúc này Kinh Thiên ở bên ngoài, phỏng chừng Kinh Không đã mồ yên mả đẹp rồi! Cùng lúc này, Kinh Không cũng nhảy dựng lên, nhìn Kinh Thiên với vẻ đề phòng: “Đội trưởng! Nếu như anh ném em đi thì anh không thể rời khỏi phòng tạm giam này đâu!” Kình Thiên híp mắt, lạnh lùng nhìn Kinh Không.



Kinh Không không dám nhìn anh ta, nhìn sang chỗ khác chọt ngón tay.



“Hừ.” Kinh Thiên đột nhiên cười lạnh, không ngờ tiếng cười lạnh này lại khiến cho cả người Kinh Không căng thẳng, sợ sệt liếc trộm anh ta.



Kinh Không lén lút nhìn Kinh Thiên sau đó thình lình quay người nhảy vọt một cái, quỳ gối trước tấm kính trước mặt Kinh Thiên rồi lạy luôn: “Đội trưởng, em sai rồi!” “Phụt!” Tôi tức thì hóa đá ở bên cạnh.



Cậu thật có “khí phách” đó Kinh Không, nhận sai nhanh thể đấy.



Kình Thiên cười khẽ liếc Kinh Không, sau đó ngẩng mặt nhìn lên phía trên: “Ông già, tôi xin phép được nói chuyện với Bạch Mặc.” Kinh Thiên muốn gặp Bạch Mặc? Tôi vừa nghi hoặc nhìn anh ta, vừa dùng chân đá Kinh Không.



Kinh Không lén lút ngẩng mặt lên nhìn Kinh Thiên, trong mắt cũng toát ra sự nghi hoặc giống hệt tôi.



Ông già mà Kình Thiên vừa gọi chắc hẳn chính là hiệu trưởng đại nhân.



Mặc dù chúng tôi chưa nghe thấy tiếng của hiệu trưởng nhưng mà một chùm sáng đã chiếu xuống, sau đó bóng dáng Bạch Mặc dần hiện ra.



Uẩy, tiên tiến thật! Bóng dáng Bạch Mặc hiện ra trước mặt Kình Thiên, cùng đứng ở trong căn phòng kính với anh ta.



Trong mắt cậu ấy cũng đầy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức, cậu ta liếc sang chỗ khác không nhìn Kình Thiên.



“Bạch Mặc, khi Kinh Không ra ngoài, cậu có thể thay tội giết cậu ta được không?” Kình Thiên khoanh tay trước ngực, nhếch môi nhìn Bạch Mặc.



Bạch Mặc từ từ quay lại, thờ ơ nhìn Kình Thiên: “Cậu ta là người của anh, không liên quan gì tới tôi.” Kinh Không lập tức bật dậy: “Đội trưởng! Anh đang mượn đao giết người!” Nhưng mà hiển nhiên, cả Kinh Thiên và Bạch Mặc đều không thèm để ý tới Kinh Không.



Kinh Thiên cố ý không thèm để ý cậu ta, còn Bạch Mặc thì đại khái là không nghe thấy tiếng Kinh Không.



Kình Thiên liếm môi nở nụ cười xấu xa: “Bởi vì Kinh Không đang nhắc lại chuyện hô, hấp, nhân, tạo.” Kình Thiên nói bốn chữ cuối cực kỳ chậm, tức thì ánh mắt Bạch Mặc trở nên sắc bén.



Xong rồi, Bạch Mặc đã bị Kình Thiên kích thích thành công.



Kinh Thiên nhướng mày xoa nhẹ môi: “Tôi đã quên chuyện này rồi, nhưng mà bây giờ Kinh Không lại nhắc tới...



Tôi nhớ ra rồi, sáng hôm đó bạn gái cậu ăn bánh crepe thập cẩm.



Hừm...



Tô Linh thích ăn bánh crepe thật.



Hai quả trứng, một cây lạp xưởng, thêm chút ớt và tương ngọt, tiêu, hành, rau cải muối, còn thêm rau thơm...” Tôi câm nín mà trợn trắng mắt.



Mẹ nó, bọn họ cũng rảnh quá đấy! “Chậc, tôi ghét nhất là rau thơm.” Kinh Thiên lắc đầu liên tục, mặt đầy vẻ chán ghét, cười khẽ nhìn sắc mặt Bạch Mặc đã trở nên âm u cực độ, “Hôm đó, sau khi tôi cứu bạn gái cậu xong, cả ngày không hề ăn cơm, cậu biết vì sao không? Bởi vì tôi thấy buồn nôn.



Hôm nay Kinh Không còn nhắc tới chuyện này khiến tôi lại nhớ tới mùi rau thơm ấy.” “Đại ca, không phải anh thích ăn rau thơm nhất à?” Kinh Không ngây ngốc nhìn Kình Thiên.



Kình Thiên hung dữ liếc cậu ta, trong đôi mắt xanh lóe lên tia sáng như ánh kiếm.



Kinh Không lập tức hiểu rõ gì đó, kinh hồn lui về sau từng bước một.



“Mấy người thật vô vị!” Tôi cũng tức giận, xoay người rời đi luôn.



Không ngờ Kình Thiên lại dùng cách ngây thơ như vậy để trêu tức Bạch Mặc, còn Bạch Mặc lại bị Kình Thiên khiêu khích dễ dàng như một tên đần! Tôi đẩy cửa bước ra, Bạch Mặc đang đứng ở bên ngoài, mà đối diện với cậu ấy chính là hình ảnh của Kinh Thiên.



Chị Pattaya đang ngồi ở quầy bar, cầm cốc cà phê che miệng cười.



“Các cậu đúng là quá rảnh mà!” Tôi nói xong thì đi xuyên thẳng qua hình ảnh của Kinh Thiên, sải bước đi về phía Bạch Mặc đang tỏa ra sát khí đầy mình, mặt không cảm xúc.



Tôi kéo lấy tay cậu ấy rồi đi luôn.



“Này! Chụp lấy Kinh Không.” Kinh Thiên bỗng nhiên gọi to, Bạch Mặc lập tức dừng chân xoay người lại.



“Bạch Mặc!” “A...” Kinh Không bay ra từ bên trong cánh cửa, quả nhiên cậu ta đã bị Kình Thiên ném ra ngoài.



Ngay lúc đó, Bạch Mặc cũng hất tay tôi ra, nhảy lên chụp lấy cánh tay của cậu ta.



“Bạch Mặc, năng lực của cậu không phải là đối thủ của ông đây đâu!” Kinh Không vẫn còn đang khẩu nghiệp, “Ông đây không muốn làm cậu bị thương!” “Chị Pattaya!” Tôi vội vàng gọi chị Pattaya.



Chị Pattaya nhấp một ngụm cà phê, biếng nhác nói luôn: “Không được đánh nhau ở đây..” Tuy rằng chị Pattaya đã nói như vậy, nhưng mà...



Chị ấy hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản.



“Bạch Mặc! Tôi không khách sáo với cậu đâu! Tôi! Tôi...



Tôi...” Kinh Không bị Bạch Mặc kéo thẳng từ trên xuống.



Bất ngờ là ở trong tay Bạch Mặc, dường như cậu ta đã dần mất hết sức lực, xụi lơ giống như một quả bóng bị xì hơi, “Mợ nó cậu...



Rốt cuộc...



Năng lực của cậu là gì vậy...



Cứu...



Cứu mạng...” “Chà chà chà.” Chị Pattaya bưng ly cà phê với điệu bộ tao nhã, lắc đầu liên tục, “Đường đường là đội phó đội Thanh Long mà lại phải kêu cứu.



Ngộ Không, mau quay lại đi.” Kinh Không thật sự mềm oặt trước Bạch Mặc, sắc mặt cũng trở nên trắng xám, trán đã rịn mồ hôi.



“Bạch Mặc!” Tôi vội vàng gọi Bạch Mặc.



Bạch Mặc vẫn tiếp tục giữ chặt tay Kinh Không, vẻ mặt lạnh lùng như vị thần chết vô tình đang thu gặt sức sống của con người, ánh mắt rét buốt tàn khốc, không hề nương tay với Kinh Không.



“Bạch Mặc!” Tôi quát lớn đồng thời vươn tay ra giữ chặt lấy tay Bạch Mặc, chậm rãi phóng năng lực của mình ra.



Bạch Mặc lập tức buông lỏng bàn tay đang túm chặt Kinh Không ra.



Kinh Không thở phào một hơi, sắc mặt tái xanh nằm trên mặt đất, môi cũng trở nên trắng bệch: “Suýt, suýt nữa thì chết mất...” Bạch Mặc liếc cậu ta một cái cháy mặt rồi cụp mắt quay sang nhìn tôi: “Tớ xin lỗi.” Tôi tức giận nhìn cậu ấy: “Cậu đùa giỡn cũng vừa phải thôi!” Tôi cũng buông tay cậu ấy ra, “Cậu không nghe ra là Kình Thiên cố ý chọc giận cậu sao! Sao các cậu đều ấu trĩ như vậy chứ?” Bạch Mặc ngoan ngoãn không nói gì cả, im lặng lại khiến người khác vẫn cảm thấy sợ hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom