Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-116
Chương 116: Giải phẫu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Câm miệng.” Ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong đôi mắt màu xanh của Kinh Thiên, bên trong đôi mắt đó là sự lạnh lùng và tàn nhẫn như băng tuyết ngập trời.
“A! A!” Bác trai cũng chẳng thể lên tiếng được nữa.
Tôi không biết là vì Kinh Thiên đã có kinh nghiệm lâu năm trên chiến trường, hay là vì anh ta đã từng đối diện với đủ loại tội phạm, bởi vậy một khi chấp hành nhiệm vụ, anh ta đều lộ ra một sự tàn nhẫn vô tình khiến người ta phải rét run.
Hôm nay người mà chúng tôi muốn bắt là Tống Bằng, nhưng bây giờ anh ta lại đối xử với cha của Tổng Bằng như vậy...
Chắc hẳn ông bác này chính là cha của Tổng Bằng.
Cũng có thể là vì kinh nghiệm giải quyết công việc của tôi thật sự quá ít ỏi, thế nên cho dù đang đối diện với tội phạm, một khi người nọ có quá khứ đáng thương thì tôi vẫn sẽ nhẹ dạ, nảy sinh sự đồng tình.
Kình Thiên bước vào nhà.
Vào lúc anh ra vươn tay ra thì cánh cửa từ từ khép lại.
Tôi vội vọt vào trong, cửa cũng đóng chặt lại ngay phía sau.
Tuy rằng tôi không đành lòng nhìn bác trai này bị lơ lửng giữa không trung, thế nhưng tôi cũng không nhiều lời.
Bởi vì Kình Thiên đang phá án, còn tôi là một người mới, không có bất kỳ kinh nghiệm nào khi đối diện với tội phạm.
Có thể nói là kinh nghiệm ứng xử với người khác của tôi vô cùng ít ỏi, thế nên không thể bởi vì sự mềm lòng thoáng chốc của tôi mà ảnh hưởng đến chuyện phá án của Kinh Thiên, từ đó tạo thành sai lầm tương đối thiểu năng được.
Kình Thiên quay sang nhìn tôi: “Cô đừng có đi lung tung.” Tôi gật đầu rồi đứng ngay trước cửa.
Kinh Thiên từ từ đi vào trong căn phòng mờ tối, còn bác trai thì giống như một cái kinh khí cầu hình người bay lơ lửng phía sau anh ta.
“Ấy...
Thật kỳ lạ, anh ta trốn đi đâu rồi?” Thù Linghi hoặc mở cái cửa phòng cuối cùng ra: “Tiểu Bằng Bằng...
Đừng sợ...
Em gái đây đáng yêu thế này, anh không ra nhìn chút sao?” Kinh Thiên đi tới căn phòng mà Thù Lị đang ở, Thù Lị tủi thân nhìn anh ta: “Đội trưởng, trong phòng nào cũng không thấy có người...” Kình Thiên nhìn vào trong phòng, rồi ánh mắt sắc bén lướt qua nơi khác: “Tống Bằng, gần đây liên tục có Tinh Tộc bỏ mạng một cách bí ẩn trong bệnh viện Tây Thành.
Anh là nhân viên của bệnh viện, vì vậy chúng tôi chỉ điều tra theo thông lệ mà thôi.” “A a a!” Cha của Tổng Bằng vung tay vẫy chân ở giữa không trung.
Kình Thiên nhìn ông ta, sau đó lại liếc mắt nhìn về căn phòng tối tăm.
Thù Lị đứng trước cái cửa của căn phòng cuối cùng, tay chắp sau lưng, nhìn Kinh Thiên đầy nghịch ngợm.
Kình Thiên ngoái đầu lại nhìn cha của Tổng Bằng.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua cha của Tổng Bằng, ông ta bèn há miệng cười to: “Ha ha ha...
Chết hay lắm! Tất cả Tinh Tộc đều đáng chết! Các người chỉ đang phá hủy cuộc sống của người khác, phá hoại thế giới này mà thôi!” Trước giọng nói tràn ngập nỗi căm hận và sự cực đoan của người cha này, tâm trạng tôi trở nên vô cùng phức tạp.
Từ một người bình thường, tôi biến thành Tinh Tộc.
Tôi và Bạch Mặc đều đã trải qua cuộc chiến tranh đó.
Tinh Tộc phát động chiến tranh, thế nhưng tôi và Bạch Mặc lại được Tinh Tộc cứu thoát.
Hận Tinh Tộc sao? Đương nhiên là hận, bọn họ phá hỏng thành phố của chúng tôi, hủy hoại không biết bao nhiêu gia đình.
Thế nhưng đây là lỗi của mọi Tinh Tộc sao? Muốn tất cả Tinh Tộc hãy chết hết sao? Đây là suy nghĩ quá cực đoan và thiếu lý trí.
Bởi vì kẻ phát động chiến tranh là Đội quân Bóng Đêm, một thể lực tàn ác trong Tinh Tộc.
Vì muốn ngăn cản dã tâm xấu xa của Đội quân Bóng Đêm, những Tinh Tộc khác cũng phải trả một cái giá rất đắt, rất thảm thiết.
Từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ, con người vẫn luôn dùng đủ loại lý do để phát động chiến tranh, thiện và ác không ngừng đối chọi với nhau.
Nếu dựa theo cách nói của cha Tổng Bằng, vậy thì toàn thể nhân loại đều nên diệt vong, như vậy thì thế giới mới hoàn toàn không còn chiến tranh.
“Các người chết được kẻ nào thì hay kẻ đó! Đó chính là báo ứng của các người! Báo ứng! Là ông trời đang trừng trị các người! Phi! Phi!” Cha Tổng Bằng nhổ nước bọt về phía Đình Thiên.
Trước ánh mắt lạnh như băng của Kinh Thiên, ngụm nước bọt đó đọng lại, lơ lửng trong không khí giống như những giọt nước.
Cha của Tổng Bằng vô cùng căm hận Tinh Tộc, điều này cũng giải thích được tại sao Tổng Bằng lại tàn nhẫn và cực đoan đến thế.
Kinh Thiên giơ tay, gẩy tóc mái của mình: “Tổng Bằng, anh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao? Hừ, anh giết chết ba người kia rồi, có cảm thấy vui vẻ không?” Kinh Thiên nói xong mấy chữ cuối cùng thì ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Các người đừng hòng vu cáo hãm hại chúng tôi!” Cha của Tổng Bằng hét to: “Con trai tôi không thể nào giết người! Nó luôn là đứa trẻ ngoan! Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ba tốt, còn đậu vào Đại học y Tây Thành! Hơn nữa còn nhận được học bổng toàn phần! Sao nó có thể giết người được chứ?” “Bởi vì ông!” Kinh Thiên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như thanh gươm đâm thẳng vào người cha của Tổng Bằng.
Ông ta ngẩn ra.
Kình Thiên giơ tay lên.
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng đều bật sáng, chiếu rọi cả căn phòng.
Tôi lập tức nhìn thấy thuốc men bị vứt lộn xộn ở khắp nơi, có vẻ như trong nhà này có người bị bệnh nặng.
Kinh Thiền duỗi tay ra, một hộp thuốc bay ngày vào trong tay anh ta.
Anh ta nhìn thoáng qua nó rồi nói: “Thật ra chúng tôi vẫn chưa thể xác định rằng Tổng Bằng có phải là hung thủ hay không.
Thậm chí, chúng tôi cũng không chắc là có phải anh ta đã thức tỉnh năng lực hay không.
Tuy nhiên, phản ứng khi mở cửa của ông đã khiến cho chúng tôi có thể chắc chắn rằng Tống Bằng đã-là-một-Tinh-Tộc.” Tiếng nói của Kình Thiên rất thong dong nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, vang dội, khiến cho cha của Tổng Bằng sững sờ cả ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Kình Thiên nhìn hộp thuốc: “Chống ung thư Vệ Sĩ, một loại thuốc chữa ung thư thường thấy.
Trong tài liệu nói ông đã bị ung thư phổi giai đoạn giữa, tuy rằng thuốc chữa ung thư này thường thấy, thế nhưng do giá thành rẻ nên chỉ có thể làm chậm lại quá trình ung thư phát triển.” Kình Thiên cười lạnh, nhìn chằm chằm vào mặt của cha Tông Bằng: “Tình huống của ông cần thuốc chữa ung thư tốt hơn.
Ví dụ như...
Thuốc chữa ung thư Ngôi Sao, một loại thuốc có hiệu quả mạnh, vừa mới được nghiên cứu chế tạo ra.
Tuy nhiên, dựa vào tình trạng kinh tế của nhà ông thì chắc là không thể kham nổi.
Thế nhưng bây giờ tôi lại thấy sắc mặt của ông rất bình thường, người bị ung thư phổi giai đoạn cuối sẽ không có sức để nói chuyện.
Hừ, chớ nói chi là la hét ầm ĩ như ông.
Có người đã làm ra loại thuốc tốt hơn cho ông sao? Tổng Băng!” Kinh Thiện bỗng nhiên hô lớn: “Có phải anh đã hợp thành thuốc chữa ung thư Ngôi Sao cho cha anh không...” Trong căn phòng yên tĩnh, Kinh Thiên không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
“Hừ.” Kình Thiên quăng cái hộp thuốc trong tay đi: “Ba Tinh Tộc bị hại đều trúng độc xyanua sau khi tiêm thuốc và truyền nước trong bệnh viện Tây Thành.
Tổng Bằng!” Kình Thiên lại hô to: “Mợ nó, chỉ vì đoán năng lực của anh mà ông đây đã phải mất cả một buổi tối! Nếu anh không ra, ông đây sẽ quăng cha anh từ đây xuống, sau đó bảo ông ta sợ tội tự sát!” “A!” Bỗng nhiên một tiếng gào to vang lên trong phòng, một thanh niên mặc áo ba lỗ và quần cộc lao ra.
Anh ta nhào về phía Đình Thiên như không muốn sống nữa.
Thù Lịchợt vỗ tay một cách vui vẻ, nói khẽ: “Hư, không? Không gian trước mặt Tổng Bằng lập tức nứt ra một khối hình vuông màu đen huyền bí, giống như cả thế giới bị thiếu mất một khối gỗ xếp hình có màu sắc vậy, tôi nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm!
Bởi vì quán tính, Tổng Bằng không dừng lại kịp nên đã nhảy thẳng vào trong không gian màu đen kia.
Tiếp sau đó, không gian màu đen đó biến mất tăm.
Thù Lị vỗ tay, cười híp mắt nhìn Kinh Thiên: “Đội trưởng, kết thúc công việc.”
Rốt cuộc năng lực của Thù Lị là gì? Không gian màu đen kia là gì? Có lẽ đây mới chính là lý do thật sự của việc Kình Thiên không dẫn Kinh Không theo mà lại đưa Thù Lị đi cùng mình trong lần hành động này.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“A! A!” Bác trai cũng chẳng thể lên tiếng được nữa.
Tôi không biết là vì Kinh Thiên đã có kinh nghiệm lâu năm trên chiến trường, hay là vì anh ta đã từng đối diện với đủ loại tội phạm, bởi vậy một khi chấp hành nhiệm vụ, anh ta đều lộ ra một sự tàn nhẫn vô tình khiến người ta phải rét run.
Hôm nay người mà chúng tôi muốn bắt là Tống Bằng, nhưng bây giờ anh ta lại đối xử với cha của Tổng Bằng như vậy...
Chắc hẳn ông bác này chính là cha của Tổng Bằng.
Cũng có thể là vì kinh nghiệm giải quyết công việc của tôi thật sự quá ít ỏi, thế nên cho dù đang đối diện với tội phạm, một khi người nọ có quá khứ đáng thương thì tôi vẫn sẽ nhẹ dạ, nảy sinh sự đồng tình.
Kình Thiên bước vào nhà.
Vào lúc anh ra vươn tay ra thì cánh cửa từ từ khép lại.
Tôi vội vọt vào trong, cửa cũng đóng chặt lại ngay phía sau.
Tuy rằng tôi không đành lòng nhìn bác trai này bị lơ lửng giữa không trung, thế nhưng tôi cũng không nhiều lời.
Bởi vì Kình Thiên đang phá án, còn tôi là một người mới, không có bất kỳ kinh nghiệm nào khi đối diện với tội phạm.
Có thể nói là kinh nghiệm ứng xử với người khác của tôi vô cùng ít ỏi, thế nên không thể bởi vì sự mềm lòng thoáng chốc của tôi mà ảnh hưởng đến chuyện phá án của Kinh Thiên, từ đó tạo thành sai lầm tương đối thiểu năng được.
Kình Thiên quay sang nhìn tôi: “Cô đừng có đi lung tung.” Tôi gật đầu rồi đứng ngay trước cửa.
Kinh Thiên từ từ đi vào trong căn phòng mờ tối, còn bác trai thì giống như một cái kinh khí cầu hình người bay lơ lửng phía sau anh ta.
“Ấy...
Thật kỳ lạ, anh ta trốn đi đâu rồi?” Thù Linghi hoặc mở cái cửa phòng cuối cùng ra: “Tiểu Bằng Bằng...
Đừng sợ...
Em gái đây đáng yêu thế này, anh không ra nhìn chút sao?” Kinh Thiên đi tới căn phòng mà Thù Lị đang ở, Thù Lị tủi thân nhìn anh ta: “Đội trưởng, trong phòng nào cũng không thấy có người...” Kình Thiên nhìn vào trong phòng, rồi ánh mắt sắc bén lướt qua nơi khác: “Tống Bằng, gần đây liên tục có Tinh Tộc bỏ mạng một cách bí ẩn trong bệnh viện Tây Thành.
Anh là nhân viên của bệnh viện, vì vậy chúng tôi chỉ điều tra theo thông lệ mà thôi.” “A a a!” Cha của Tổng Bằng vung tay vẫy chân ở giữa không trung.
Kình Thiên nhìn ông ta, sau đó lại liếc mắt nhìn về căn phòng tối tăm.
Thù Lị đứng trước cái cửa của căn phòng cuối cùng, tay chắp sau lưng, nhìn Kinh Thiên đầy nghịch ngợm.
Kình Thiên ngoái đầu lại nhìn cha của Tổng Bằng.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua cha của Tổng Bằng, ông ta bèn há miệng cười to: “Ha ha ha...
Chết hay lắm! Tất cả Tinh Tộc đều đáng chết! Các người chỉ đang phá hủy cuộc sống của người khác, phá hoại thế giới này mà thôi!” Trước giọng nói tràn ngập nỗi căm hận và sự cực đoan của người cha này, tâm trạng tôi trở nên vô cùng phức tạp.
Từ một người bình thường, tôi biến thành Tinh Tộc.
Tôi và Bạch Mặc đều đã trải qua cuộc chiến tranh đó.
Tinh Tộc phát động chiến tranh, thế nhưng tôi và Bạch Mặc lại được Tinh Tộc cứu thoát.
Hận Tinh Tộc sao? Đương nhiên là hận, bọn họ phá hỏng thành phố của chúng tôi, hủy hoại không biết bao nhiêu gia đình.
Thế nhưng đây là lỗi của mọi Tinh Tộc sao? Muốn tất cả Tinh Tộc hãy chết hết sao? Đây là suy nghĩ quá cực đoan và thiếu lý trí.
Bởi vì kẻ phát động chiến tranh là Đội quân Bóng Đêm, một thể lực tàn ác trong Tinh Tộc.
Vì muốn ngăn cản dã tâm xấu xa của Đội quân Bóng Đêm, những Tinh Tộc khác cũng phải trả một cái giá rất đắt, rất thảm thiết.
Từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ, con người vẫn luôn dùng đủ loại lý do để phát động chiến tranh, thiện và ác không ngừng đối chọi với nhau.
Nếu dựa theo cách nói của cha Tổng Bằng, vậy thì toàn thể nhân loại đều nên diệt vong, như vậy thì thế giới mới hoàn toàn không còn chiến tranh.
“Các người chết được kẻ nào thì hay kẻ đó! Đó chính là báo ứng của các người! Báo ứng! Là ông trời đang trừng trị các người! Phi! Phi!” Cha Tổng Bằng nhổ nước bọt về phía Đình Thiên.
Trước ánh mắt lạnh như băng của Kinh Thiên, ngụm nước bọt đó đọng lại, lơ lửng trong không khí giống như những giọt nước.
Cha của Tổng Bằng vô cùng căm hận Tinh Tộc, điều này cũng giải thích được tại sao Tổng Bằng lại tàn nhẫn và cực đoan đến thế.
Kinh Thiên giơ tay, gẩy tóc mái của mình: “Tổng Bằng, anh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao? Hừ, anh giết chết ba người kia rồi, có cảm thấy vui vẻ không?” Kinh Thiên nói xong mấy chữ cuối cùng thì ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Các người đừng hòng vu cáo hãm hại chúng tôi!” Cha của Tổng Bằng hét to: “Con trai tôi không thể nào giết người! Nó luôn là đứa trẻ ngoan! Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ba tốt, còn đậu vào Đại học y Tây Thành! Hơn nữa còn nhận được học bổng toàn phần! Sao nó có thể giết người được chứ?” “Bởi vì ông!” Kinh Thiên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như thanh gươm đâm thẳng vào người cha của Tổng Bằng.
Ông ta ngẩn ra.
Kình Thiên giơ tay lên.
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng đều bật sáng, chiếu rọi cả căn phòng.
Tôi lập tức nhìn thấy thuốc men bị vứt lộn xộn ở khắp nơi, có vẻ như trong nhà này có người bị bệnh nặng.
Kinh Thiền duỗi tay ra, một hộp thuốc bay ngày vào trong tay anh ta.
Anh ta nhìn thoáng qua nó rồi nói: “Thật ra chúng tôi vẫn chưa thể xác định rằng Tổng Bằng có phải là hung thủ hay không.
Thậm chí, chúng tôi cũng không chắc là có phải anh ta đã thức tỉnh năng lực hay không.
Tuy nhiên, phản ứng khi mở cửa của ông đã khiến cho chúng tôi có thể chắc chắn rằng Tống Bằng đã-là-một-Tinh-Tộc.” Tiếng nói của Kình Thiên rất thong dong nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, vang dội, khiến cho cha của Tổng Bằng sững sờ cả ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Kình Thiên nhìn hộp thuốc: “Chống ung thư Vệ Sĩ, một loại thuốc chữa ung thư thường thấy.
Trong tài liệu nói ông đã bị ung thư phổi giai đoạn giữa, tuy rằng thuốc chữa ung thư này thường thấy, thế nhưng do giá thành rẻ nên chỉ có thể làm chậm lại quá trình ung thư phát triển.” Kình Thiên cười lạnh, nhìn chằm chằm vào mặt của cha Tông Bằng: “Tình huống của ông cần thuốc chữa ung thư tốt hơn.
Ví dụ như...
Thuốc chữa ung thư Ngôi Sao, một loại thuốc có hiệu quả mạnh, vừa mới được nghiên cứu chế tạo ra.
Tuy nhiên, dựa vào tình trạng kinh tế của nhà ông thì chắc là không thể kham nổi.
Thế nhưng bây giờ tôi lại thấy sắc mặt của ông rất bình thường, người bị ung thư phổi giai đoạn cuối sẽ không có sức để nói chuyện.
Hừ, chớ nói chi là la hét ầm ĩ như ông.
Có người đã làm ra loại thuốc tốt hơn cho ông sao? Tổng Băng!” Kinh Thiện bỗng nhiên hô lớn: “Có phải anh đã hợp thành thuốc chữa ung thư Ngôi Sao cho cha anh không...” Trong căn phòng yên tĩnh, Kinh Thiên không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
“Hừ.” Kình Thiên quăng cái hộp thuốc trong tay đi: “Ba Tinh Tộc bị hại đều trúng độc xyanua sau khi tiêm thuốc và truyền nước trong bệnh viện Tây Thành.
Tổng Bằng!” Kình Thiên lại hô to: “Mợ nó, chỉ vì đoán năng lực của anh mà ông đây đã phải mất cả một buổi tối! Nếu anh không ra, ông đây sẽ quăng cha anh từ đây xuống, sau đó bảo ông ta sợ tội tự sát!” “A!” Bỗng nhiên một tiếng gào to vang lên trong phòng, một thanh niên mặc áo ba lỗ và quần cộc lao ra.
Anh ta nhào về phía Đình Thiên như không muốn sống nữa.
Thù Lịchợt vỗ tay một cách vui vẻ, nói khẽ: “Hư, không? Không gian trước mặt Tổng Bằng lập tức nứt ra một khối hình vuông màu đen huyền bí, giống như cả thế giới bị thiếu mất một khối gỗ xếp hình có màu sắc vậy, tôi nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm!
Bởi vì quán tính, Tổng Bằng không dừng lại kịp nên đã nhảy thẳng vào trong không gian màu đen kia.
Tiếp sau đó, không gian màu đen đó biến mất tăm.
Thù Lị vỗ tay, cười híp mắt nhìn Kinh Thiên: “Đội trưởng, kết thúc công việc.”
Rốt cuộc năng lực của Thù Lị là gì? Không gian màu đen kia là gì? Có lẽ đây mới chính là lý do thật sự của việc Kình Thiên không dẫn Kinh Không theo mà lại đưa Thù Lị đi cùng mình trong lần hành động này.