Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-113
Chương 113: Tinh thể ngôi sao
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Kinh Không...
có phải là hèn quá rồi không?” Tôi không nhịn được, hỏi ra miệng.
Bạch Mặc vẫn lãnh đạm: “Ừ.” Tôi nhìn về phía Bạch Mặc, thấy cậu ấy đang nhìn xung quanh: “Bạch Mặc, cậu đang nhìn gì vậy?” Cậu ấy vẫn nhìn xung quanh: “Thì ra Hắc Sào là thế này, chẳng biết sâu đến chừng nào?” Cậu ấy đứng ở lối đi, nhìn xuống dưới.
Tôi nhún vai: “Tớ không có hứng thú lắm, dù sao tớ không muốn vào đây lần nào nữa đâu.” Hắc Sào sâu thăm thẳm chẳng thấy đáy, giống như vực sâu không đáy, lại giống như một lỗ đen tối om.
“Đi thôi.” Tôi vội kéo Bạch Mặc đi, ở nơi này thêm một giây thôi cũng khiến tôi vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, nếu không đuổi kịp Kình Thiên thì e rằng chúng tôi sẽ lạc mất.
Lúc trở lại sân ga thì tôi không thấy chị Pattaya và thầy Lãnh Gia đâu cả, không biết họ đã đi đâu rồi.
Cả cái Hắc Sào này cho tôi cảm giác rất thần bí, nhân viên công tác cũng thần bí chẳng kém, cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Ngay cả trung tâm khống chế hay có thể gọi là trung tâm vận hành của Hắc Sào cũng không nhìn thấy đầu, trên đường chỉ có vài người chúng tôi, rất yên tĩnh.
Lại ngồi tàu con thoi rời khỏi Hắc Sào, đám cá mập to lớn tiếp tục bơi lượn ở sau lưng chúng tôi.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, rất có khả năng sẽ có một con cá mập bơi qua, lúc đối diện với con mắt đỏ quạch của nó, sẽ khiến bạn có cảm giác như rơi vào địa ngục, không rét mà run.
Sự kiện Thành Anh chính thức khép lại sau khi Phương Năng bị nhốt.
Nhưng thế giới cũng sẽ không vì một Phương Năng bị bắt mà trở nên yên bình, vì tội phạm vẫn sẽ không ngừng xuất hiện.
Đó cũng là lý do mà Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng tồn tại.
Buổi tối, tôi sửa sang lại chăn ga gối đệm, không nhịn được lại nhìn ra ngoài ban công.
Sáng nào Kình Thiên cũng đến gọi từ rất sớm, hơn nữa còn thích vào phòng của chúng tôi giống như là lúc nào cũng phải kiểm tra xem tôi và Bạch Mặc tối hôm trước đã ngủ như thế nào vậy.
Vấn đề này phải giải quyết gấp.
Suy nghĩ một hồi, một ý niệm tà ác lóe lên trong đầu tôi.
Tôi quay mặt nhìn về phía Bạch Mặc vừa đi từ phòng tắm ra.
Trên người cậu ấy mặc một chiếc t-sirt màu trắng sạch mẽ cùng quần ngủ kẻ ca rô.
Cậu ấy đang cầm khăn lông lau tóc.
Làn da trắng nõn khiến cậu ấy trông chỉ như một cậu thiếu niên đơn thuần, ngoan ngoãn.
Vẻ mặt cậu ấy lúc này rất vô hại, đơn thuần lương thiện.
Nào ai có thể nghĩ rằng, vừa đứng trước tòa là cậu ấy có thể hoàn toàn chèn ép được cả đội trưởng đội Thanh Long, đội trưởng mạnh nhất Doanh trại đặc nhiệm chứ? Tài ăn nói tỉ mỉ cùng giọng điệu hùng hổ, khiến người khác nghẹn họng không thể đáp trả.
Chiến thuật tâm lý đáng sợ càng khiến phòng tuyển tâm lý đối phương dễ dàng sụp đổ, khiến đối phương mất đi ý chí chiến đấu chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn bị cậu ấy khống chế.
Thấy Bạch Mặc muốn chui vào cái hòm, tôi lập tức cản cậu ấy lại: “Bạch Ngốc, đêm nay cậu ngủ trên giường đi.” Bạch Mặc nhất thời ngẩn ra, tôi lại nhìn quần áo của cậu ấy: “Cậu cũng cởi áo ra đi.”
“Cởi quần áo?” Cậu ấy không dám tin mà hỏi lại.
“Ừ, mau cởi đi.” Bạch Mặc sửng sốt một lát rồi ném khăn xuống rồi bắt đầu cởi, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Tôi chỉ mới quay đi quay lại một cái mà cậu ấy còn cởi quần ra luôn rồi, chỉ còn độc một cái quần lót màu xanh nước biển.
Mặt tôi lập tức đỏ lên: “Tớ có bảo cậu cởi quần đâu?”.
Bạch Mặc cầm quân trên tay, khó hiểu nhìn tôi: “Không cởi quần thì làm như thế nào?” Tôi ôm trán, đầu óc tên này lại nhét đầy hàng cấm rồi! “Cậu cút lên giường cho tớ!” Tôi chỉ tay lên giường, khóe miệng cậu ấy khẽ cong lên: “Được!” Cậu ấy lập tức trèo lên giường, tôi tiện tay hất tấm chăn che nửa người dưới của cậu ấy, đúng là không thể nào nhìn nổi.
Tôi xoay người, cậu ấy liền kéo tay tôi: “Cậu đi đâu vậy?” “Tớ quay lại ngay.” Tôi trả lời.
Cậu ấy chớp chớp mắt, suy nghĩ gì đó xong tự dưng lại đỏ mặt: “Cái đó...
tớ có...
cậu không cần phải...” Cậu ấy xấu hổ, giống như nàng dâu mới sắp vào động phòng vậy.
“Cậu im miệng đi! Tớ đi một lát sẽ trở lại ngay.” Tôi giật tay mình lại, cậu ấy ngồi trên giường, uất ức nhìn tôi: “Tớ chờ cậu về.” Nhìn cái cảnh cậu ấy ở trần ngồi trên giường, tay còn nắm mép chăn, vẻ mặt như cô dâu mới trong đêm tân hôn, không biết tại sao lại khiến cho tôi không thấy tí quyến rũ nào, mà chỉ muốn đánh cho cậu ấy một trận.
Tôi không nhìn nữa mà chạy vội ra ngoài.
Tôi gõ cửa phòng Nhan Lăng: “Tattoo Girl, Tattoo Girl!” “Tới ngay tới ngay!” Nhan Lăng mở cửa xong liền quay về ngồi xuống trước máy vi tính, trên màn hình chính là bộ lễ phục mà hình như cậu ấy với Hàn đang thiết kế.
“Tớ muốn mượn một bộ tóc giả.” Tôi nói.
Cô ấy chỉ tay về phía tủ đầu giường: “Tự lấy đi.” “Cám ơn.” Tôi mở tủ, tìm một bộ tóc gần giống tóc tôi rồi đi ra.
Trở về phòng, thấy Bạch Ngốc đã nằm xuống, đắp chăn kín người, chỉ lộ ra một cái đầu.
Đôi mắt mở to nhìn tôi.
“Tớ cởi hết rồi...” Cậu ấy ngoan ngoãn báo cáo.
Bàn tay nắm tóc giả của tôi siết chặt.
Cậu ấy nháy mắt: “Xin hãy nhẹ nhàng với tớ nhé...” “Cậu câm miệng đi! Đêm nay cậu ngủ trên giường, còn tớ ngủ trong thùng, mau đội cái này vào!” Tôi không nhịn được mà ném ngay bộ tóc giả vào thẳng cái bản mặt của cậu ấy.
Trông cậu ấy ngoan ngoãn thật, nhưng đôi mắt bùng cháy của cậu ấy đã tiết lộ tất cả.
Tên này rõ ràng là đang dục cầu bất mãn (nghĩa bóng chỉ tình dục không được thỏa mãn).
Nhưng mãi mà cậu ấy cũng không nhúc nhích tí nào.
Tôi chui vào trong thùng của cậu ấy, bỗng dưng cảm thấy không gian nhỏ bé này khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
Sau lại, cậu ấy từ từ thò cánh tay trần của mình ra, với lấy bộ tóc giả rồi đội lên đầu.
“Tắt đèn!” Tôi nói một tiếng, đèn lập tức tắt ngay, ánh trăng phía ngoài của chiếu rọi vào phòng của chúng tôi.
Sau đó, truyền tới một tiếng thở dài: “Aiiiii...
đều đã cởi hết rồi...
Linh...” “Đừng có cợt nhả!” Tôi quát lên.
“Ít nhất cậu cũng nhìn một cái chứ.” Cái giọng điệu đó như đang nói, nếu tôi không nhìn thì sẽ thiệt thòi vậy.
“Đừng có õng ẹo!” Tôi quát lên lần thứ hai.
“Linh...
Thực sự không làm sao.” Tôi cầm đầu con gấu ở ngay cửa ném thẳng tay.
“Rầm!” “A!”
Rốt cuộc cũng yên tĩnh...
Đứa con trai mà tôi nhìn từ bé đến lớn, giờ đã trở thành một tên có đầu óc đen tối, thậm chí tôi còn không cảm nhận được lúc nào thì cậu ấy đột nhiên thay đổi nhiều đến vậy.
“Bà cô già, chạy bộ thôi!” Một tiếng hét to khiến tôi giật mình tỉnh giấc, tim suýt nhảy ra ngoài.
Tôi gãi đầu, thò đầu ra khỏi thùng thì thấy Kinh Thiên đang đứng bên ngoài ban công, tay khẽ vung lên một cái, thể là cửa ban công của chúng tôi liền mở ra.
Xem đi! Mỗi ngày đều như thế đấy, cái tên này chẳng có tí lịch sự gì cả! Ngày nào cũng tự tiện vào phòng của tôi với Bạch Mặc.
Anh ta đã coi phòng chúng tôi thành phòng anh ta luôn rồi.
Anh ta nhảy lên, căn bản không thèm nhìn về phía tôi mà trực tiếp nhảy lên giường tôi, búng tay một cái.
Nhất thời, cái chăn đắp trên người Bạch Mặc bay lên, mà lúc này, tấm lưng trần trụi trắng muốt cùng mái tóc đen dài rơi trên vai cũng xuất hiện ngay sau đó.
Nhất thời, Kình Thiên ngẩn người tại chỗ, hai ngón tay đông cứng trong không trung, tấm chăn rơi xuống, lại lần nữa đắp lên cơ thể với đường cong chỗ nào ra chỗ nấy của Bạch Mặc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
có phải là hèn quá rồi không?” Tôi không nhịn được, hỏi ra miệng.
Bạch Mặc vẫn lãnh đạm: “Ừ.” Tôi nhìn về phía Bạch Mặc, thấy cậu ấy đang nhìn xung quanh: “Bạch Mặc, cậu đang nhìn gì vậy?” Cậu ấy vẫn nhìn xung quanh: “Thì ra Hắc Sào là thế này, chẳng biết sâu đến chừng nào?” Cậu ấy đứng ở lối đi, nhìn xuống dưới.
Tôi nhún vai: “Tớ không có hứng thú lắm, dù sao tớ không muốn vào đây lần nào nữa đâu.” Hắc Sào sâu thăm thẳm chẳng thấy đáy, giống như vực sâu không đáy, lại giống như một lỗ đen tối om.
“Đi thôi.” Tôi vội kéo Bạch Mặc đi, ở nơi này thêm một giây thôi cũng khiến tôi vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, nếu không đuổi kịp Kình Thiên thì e rằng chúng tôi sẽ lạc mất.
Lúc trở lại sân ga thì tôi không thấy chị Pattaya và thầy Lãnh Gia đâu cả, không biết họ đã đi đâu rồi.
Cả cái Hắc Sào này cho tôi cảm giác rất thần bí, nhân viên công tác cũng thần bí chẳng kém, cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Ngay cả trung tâm khống chế hay có thể gọi là trung tâm vận hành của Hắc Sào cũng không nhìn thấy đầu, trên đường chỉ có vài người chúng tôi, rất yên tĩnh.
Lại ngồi tàu con thoi rời khỏi Hắc Sào, đám cá mập to lớn tiếp tục bơi lượn ở sau lưng chúng tôi.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, rất có khả năng sẽ có một con cá mập bơi qua, lúc đối diện với con mắt đỏ quạch của nó, sẽ khiến bạn có cảm giác như rơi vào địa ngục, không rét mà run.
Sự kiện Thành Anh chính thức khép lại sau khi Phương Năng bị nhốt.
Nhưng thế giới cũng sẽ không vì một Phương Năng bị bắt mà trở nên yên bình, vì tội phạm vẫn sẽ không ngừng xuất hiện.
Đó cũng là lý do mà Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng tồn tại.
Buổi tối, tôi sửa sang lại chăn ga gối đệm, không nhịn được lại nhìn ra ngoài ban công.
Sáng nào Kình Thiên cũng đến gọi từ rất sớm, hơn nữa còn thích vào phòng của chúng tôi giống như là lúc nào cũng phải kiểm tra xem tôi và Bạch Mặc tối hôm trước đã ngủ như thế nào vậy.
Vấn đề này phải giải quyết gấp.
Suy nghĩ một hồi, một ý niệm tà ác lóe lên trong đầu tôi.
Tôi quay mặt nhìn về phía Bạch Mặc vừa đi từ phòng tắm ra.
Trên người cậu ấy mặc một chiếc t-sirt màu trắng sạch mẽ cùng quần ngủ kẻ ca rô.
Cậu ấy đang cầm khăn lông lau tóc.
Làn da trắng nõn khiến cậu ấy trông chỉ như một cậu thiếu niên đơn thuần, ngoan ngoãn.
Vẻ mặt cậu ấy lúc này rất vô hại, đơn thuần lương thiện.
Nào ai có thể nghĩ rằng, vừa đứng trước tòa là cậu ấy có thể hoàn toàn chèn ép được cả đội trưởng đội Thanh Long, đội trưởng mạnh nhất Doanh trại đặc nhiệm chứ? Tài ăn nói tỉ mỉ cùng giọng điệu hùng hổ, khiến người khác nghẹn họng không thể đáp trả.
Chiến thuật tâm lý đáng sợ càng khiến phòng tuyển tâm lý đối phương dễ dàng sụp đổ, khiến đối phương mất đi ý chí chiến đấu chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn bị cậu ấy khống chế.
Thấy Bạch Mặc muốn chui vào cái hòm, tôi lập tức cản cậu ấy lại: “Bạch Ngốc, đêm nay cậu ngủ trên giường đi.” Bạch Mặc nhất thời ngẩn ra, tôi lại nhìn quần áo của cậu ấy: “Cậu cũng cởi áo ra đi.”
“Cởi quần áo?” Cậu ấy không dám tin mà hỏi lại.
“Ừ, mau cởi đi.” Bạch Mặc sửng sốt một lát rồi ném khăn xuống rồi bắt đầu cởi, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Tôi chỉ mới quay đi quay lại một cái mà cậu ấy còn cởi quần ra luôn rồi, chỉ còn độc một cái quần lót màu xanh nước biển.
Mặt tôi lập tức đỏ lên: “Tớ có bảo cậu cởi quần đâu?”.
Bạch Mặc cầm quân trên tay, khó hiểu nhìn tôi: “Không cởi quần thì làm như thế nào?” Tôi ôm trán, đầu óc tên này lại nhét đầy hàng cấm rồi! “Cậu cút lên giường cho tớ!” Tôi chỉ tay lên giường, khóe miệng cậu ấy khẽ cong lên: “Được!” Cậu ấy lập tức trèo lên giường, tôi tiện tay hất tấm chăn che nửa người dưới của cậu ấy, đúng là không thể nào nhìn nổi.
Tôi xoay người, cậu ấy liền kéo tay tôi: “Cậu đi đâu vậy?” “Tớ quay lại ngay.” Tôi trả lời.
Cậu ấy chớp chớp mắt, suy nghĩ gì đó xong tự dưng lại đỏ mặt: “Cái đó...
tớ có...
cậu không cần phải...” Cậu ấy xấu hổ, giống như nàng dâu mới sắp vào động phòng vậy.
“Cậu im miệng đi! Tớ đi một lát sẽ trở lại ngay.” Tôi giật tay mình lại, cậu ấy ngồi trên giường, uất ức nhìn tôi: “Tớ chờ cậu về.” Nhìn cái cảnh cậu ấy ở trần ngồi trên giường, tay còn nắm mép chăn, vẻ mặt như cô dâu mới trong đêm tân hôn, không biết tại sao lại khiến cho tôi không thấy tí quyến rũ nào, mà chỉ muốn đánh cho cậu ấy một trận.
Tôi không nhìn nữa mà chạy vội ra ngoài.
Tôi gõ cửa phòng Nhan Lăng: “Tattoo Girl, Tattoo Girl!” “Tới ngay tới ngay!” Nhan Lăng mở cửa xong liền quay về ngồi xuống trước máy vi tính, trên màn hình chính là bộ lễ phục mà hình như cậu ấy với Hàn đang thiết kế.
“Tớ muốn mượn một bộ tóc giả.” Tôi nói.
Cô ấy chỉ tay về phía tủ đầu giường: “Tự lấy đi.” “Cám ơn.” Tôi mở tủ, tìm một bộ tóc gần giống tóc tôi rồi đi ra.
Trở về phòng, thấy Bạch Ngốc đã nằm xuống, đắp chăn kín người, chỉ lộ ra một cái đầu.
Đôi mắt mở to nhìn tôi.
“Tớ cởi hết rồi...” Cậu ấy ngoan ngoãn báo cáo.
Bàn tay nắm tóc giả của tôi siết chặt.
Cậu ấy nháy mắt: “Xin hãy nhẹ nhàng với tớ nhé...” “Cậu câm miệng đi! Đêm nay cậu ngủ trên giường, còn tớ ngủ trong thùng, mau đội cái này vào!” Tôi không nhịn được mà ném ngay bộ tóc giả vào thẳng cái bản mặt của cậu ấy.
Trông cậu ấy ngoan ngoãn thật, nhưng đôi mắt bùng cháy của cậu ấy đã tiết lộ tất cả.
Tên này rõ ràng là đang dục cầu bất mãn (nghĩa bóng chỉ tình dục không được thỏa mãn).
Nhưng mãi mà cậu ấy cũng không nhúc nhích tí nào.
Tôi chui vào trong thùng của cậu ấy, bỗng dưng cảm thấy không gian nhỏ bé này khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
Sau lại, cậu ấy từ từ thò cánh tay trần của mình ra, với lấy bộ tóc giả rồi đội lên đầu.
“Tắt đèn!” Tôi nói một tiếng, đèn lập tức tắt ngay, ánh trăng phía ngoài của chiếu rọi vào phòng của chúng tôi.
Sau đó, truyền tới một tiếng thở dài: “Aiiiii...
đều đã cởi hết rồi...
Linh...” “Đừng có cợt nhả!” Tôi quát lên.
“Ít nhất cậu cũng nhìn một cái chứ.” Cái giọng điệu đó như đang nói, nếu tôi không nhìn thì sẽ thiệt thòi vậy.
“Đừng có õng ẹo!” Tôi quát lên lần thứ hai.
“Linh...
Thực sự không làm sao.” Tôi cầm đầu con gấu ở ngay cửa ném thẳng tay.
“Rầm!” “A!”
Rốt cuộc cũng yên tĩnh...
Đứa con trai mà tôi nhìn từ bé đến lớn, giờ đã trở thành một tên có đầu óc đen tối, thậm chí tôi còn không cảm nhận được lúc nào thì cậu ấy đột nhiên thay đổi nhiều đến vậy.
“Bà cô già, chạy bộ thôi!” Một tiếng hét to khiến tôi giật mình tỉnh giấc, tim suýt nhảy ra ngoài.
Tôi gãi đầu, thò đầu ra khỏi thùng thì thấy Kinh Thiên đang đứng bên ngoài ban công, tay khẽ vung lên một cái, thể là cửa ban công của chúng tôi liền mở ra.
Xem đi! Mỗi ngày đều như thế đấy, cái tên này chẳng có tí lịch sự gì cả! Ngày nào cũng tự tiện vào phòng của tôi với Bạch Mặc.
Anh ta đã coi phòng chúng tôi thành phòng anh ta luôn rồi.
Anh ta nhảy lên, căn bản không thèm nhìn về phía tôi mà trực tiếp nhảy lên giường tôi, búng tay một cái.
Nhất thời, cái chăn đắp trên người Bạch Mặc bay lên, mà lúc này, tấm lưng trần trụi trắng muốt cùng mái tóc đen dài rơi trên vai cũng xuất hiện ngay sau đó.
Nhất thời, Kình Thiên ngẩn người tại chỗ, hai ngón tay đông cứng trong không trung, tấm chăn rơi xuống, lại lần nữa đắp lên cơ thể với đường cong chỗ nào ra chỗ nấy của Bạch Mặc.