Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-101
Chương 101: Chúng ta mới là người một nhà
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tình Thánh.
Tình Thánh bật cười ngồi xuống bên cạnh tôi: “Cậu canh người đàn ông của mình kỹ quá vậy...”
“Dê xồm ngay bên, không thể không phòng.” Tôi nói một cách lạnh lùng.
Hơn nữa, tôi có canh kỹ Bạch Mặc sao? Tôi chỉ coi chừng cái tên Tình Thánh này thôi! Bạch Mặc đến chỗ tôi ở, anh ta cũng đến.
Còn nói cái gì mà sợ Bạch Mặc ở đây ăn không ngon.
Lẽ nào ngày thường anh ta đều nấu cơm cho Bạch Mặc ăn? Trời ạ...
Tôi bất cẩn quá! Suýt chút nữa dạ dày của Bạch Ngốc nhà tôi đã bị Tình Thánh chinh phục! Đến đây rồi mà anh ta còn muốn tiếp tục nấu cơm cho Bạch Ngốc nhà tôi ăn! Rốt cuộc ai mới là vợ của Bạch Ngọc chứ! Tuyệt đối không thể để cho kẻ khác thay thế địa vị người vợ này của tôi! Ngày mai tôi cũng muốn nấu cơm cho Bạch Ngốc nhà mình ăn! “Phụt, khụ khụ khụ...” Tình Thành cười đến mức không thở nổi.
“Ừm! Tuyệt! Tuyệt! Ngon quá.” Hàn và anh Béo hô to lên bằng giọng sùng bái, vẻ mặt say mê, nhìn qua giống như một miếng bít tết đã đưa bọn họ lên thiên đường tràn ngập mỹ nữ.
Đối với anh Béo mà nói, sẽ là thiên đường đầy rẫy mỹ nam.
Nhan Lăng cũng khoan khoái ra mặt: “Ôi...
Đã lâu rồi không được ăn cơm Tây anh làm.” Trong giọng nói của Nhan Lăng tràn ngập nỗi hoài niệm.
Tình Thánh cười lớn nhìn tôi: “Cô mau ăn đi, không lẽ muốn tôi cắt nhỏ ra giúp sao.” Tình Thánh cầm dao nĩa lên, vươn tới chỗ tôi, bị tôi gạt bay luôn: “Biến!” Tình Thánh vẫn cười, còn lướt qua tôi mà nhìn sang Bạch Mặc.
Tôi lập tức ngả về sau để ngăn cản ánh mắt của anh ta.
Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của Tỉnh Thánh rất xảo trá, giống như đã thực hiện được trò đùa dai nào đó.
Bạch Mặc cầm dao nĩa lên, cắt lấy một miếng trong khay của tôi rồi đưa đến trước mặt tôi, nhìn tôi với khuôn mặt không có biểu cảm gì: “A...” Mặt tôi hơi đỏ lên, hé miệng ngậm lấy miếng thịt bò ấy.
Tức thì, tất cả tế bào trên người tôi như đang bắn pháo hoa.
Thịt bò này! Thật sự không phải ngon vừa đâu...
Ít nhất thì một người bình thường sống trong gia đình bình thường như tôi chắc chắn chưa từng được ăn loại thịt bò còn có mùi sữa và vị ngọt ngào như vậy! Hơn nữa, tay nghề của đầu bếp làm cho thịt bò càng tươi ngon, đậm đà hơn.
Tôi thật sự không muốn thừa nhận rằng, món bít tết này của Tình Thánh tuyệt đối đạt chuẩn Michelin(*): (*) Trong ngành ẩm thực thi giải thưởng Michelin là danh hiệu danh giá mà bất kỳ người làm trong nghề bếp cũng muốn đạt được, vươn tới.
Giải thưởng (sao) Michelin trong làng ẩm thực cũng danh giá và cao quý như giải Grammy trong âm nhạc hay Oscar trong điện ảnh.
“Tình Thánh! Sao cậu còn biết làm cơm Tây nữa!” “Để tán gái!” Nhan Lăng vừa ăn vừa nói.
Tình Thành lập tức đưa miếng bít tết của mình cho Nhan Lăng: “Nhiều thịt bò như vậy vẫn chưa thể làm em ít nói đi chút hả!”
Nhan Lăng liếc qua Tình Thánh, không hề bị ảnh hưởng bởi miếng bò bít tết hối lộ mà nói tiếp: “Hẹn hò với nữ sinh đương nhiên phải là vang đỏ và bít tết mới lãng mạn, chứ không chẳng lẽ ăn lẩu xiên cay à? Đối với loại người theo đuổi đẳng cấp như anh họ tớ mà nói, đó là rớt giá...” “...”
Hơn nữa, bây giờ con gái nấu nướng cho con trai thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng con trai nấu ăn cho con gái lại tỏ rõ, cô gái này rất đặc biệt, những chàng trai khác mới có ham muốn tranh giành.” “Cũng đúng, theo đuổi một cô gái mà chẳng có ai khác đoái hoài thì rất vô vị.” “Nhưng mỗi người một sở thích mà.” Anh Béo vẫn luôn chất phác như vậy.
Cậu ta thuộc loại thành thật ngây thơ trong đám đàn ông.
“Chúng ta đang nói đến cấp bậc nữ thần, cấp bậc nữ thần đó.” Nhan Lăng nhấn mạnh: “Cái mà cậu đang nói là kiểu yêu đương bình thường, tình yêu nam nữ.
Kiểu đó thường rất ít khi có người tranh nhau.
Còn người anh họ cặn bã của tớ thuộc loại hàng luôn bị người ta tranh giành.
Anh họ...
Khẩu vị của anh thay đổi thật rồi sao?” Nhan Lăng nhíu mày nhìn Tình Thánh.
Tình Thánh chỉ ăn thịt bò mà không nói lời nào, khóe miệng cong cong.
Nhìn qua có vẻ tâm trạng hôm nay của anh ta rất tốt, cho dù chúng tôi có “sỉ nhục” anh ta thể nào thì anh ta cũng không để ý.
“Tối cảnh cáo anh!” Nhan Lăng cầm cái nĩa chỉ thẳng vào mặt Tình Thánh: “Bạch Mặc là người đàn ông của Tổ Linh, bạn thân của tôi, mợ nó cũng chính là người đàn ông của tôi!” “Tattoo Girl cậu nói sai rồi.” Hàn hoảng sợ nhìn Nhan Lăng.
“Phì.” Tôi không nhịn được mà bật cười.
Đối với Nhan Lăng thì tôi chẳng hề để ý.
Câu nói như vậy mà phát ra từ miệng cô ấy cũng chẳng có gì là lạ.
Mặt Nhan Lăng cũng đỏ lên ngay, hiển nhiên cô ấy đã nhận ra mình nói sai.
Cô ấy vung vẩy cái nĩa: “Tôi mặc kệ! Dù sao thì anh cũng không được chen chân vào! Anh không thể giành đàn ông với chị em tốt nhất của tôi được! Trừ phi anh muốn làm chồng nhỏ của Tổ Linh, nếu không thì tôi chính là người đầu tiên không buông tha cho anh!”
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ...” “Khục! Khục!” Tôi, Bạch Mặc và Tình Thánh, ba người đều phun hết ra.
Hình như Tình Thánh còn bị hóc thịt bò.
Bạch Mặc lập tức rời khỏi chỗ ngồi, dùng một tay vỗ mạnh vào lưng của Tình Thánh.
“Phụt!” Miếng thịt bò bay ra từ trong miệng anh ta.
Tình Thánh gục xuống bàn, giống như đã mất cả nửa cái mạng.
Bạch Mặc bình tĩnh ngồi về chỗ cũ.
Tôi thấy hơi khó hiểu với phản ứng của cậu ấy.
Nếu Kình Thiên ở bên cạnh tôi, cậu ấy đã nổi điên từ lâu rồi.
Hơn nữa, chỉ cần có bất cứ nam sinh nào ở bên cạnh tôi thì cậu ấy đều sẽ ghen.
Nhưng chỉ có Tình Thánh là cậu ấy không thèm để ý đến.
Lẽ nào thật sự vì khẩu vị của Tình Thánh đã thay đổi ư? “Luân Tử, cậu từng đến Doanh trại đặc nhiệm rồi, cậu nói cho vợ tớ biết chút chuyện ở nơi đó đi.” Bạch Mặc bỗng nhiên nói như vậy với khuôn mặt không có biểu cảm.
Luân, Luân Tử? Luân Hải? Bạch Mặc đặt biệt danh cho Luân Hải? Quan hệ giữa bọn họ đã tốt đến vậy ư? Bạch Mặc chỉ đặt biệt danh cho người anh em mà cậu ấy công nhận thôi! Giống như chúng ta đặt tên cho thú cưng mình thích vậy.
Tôi sâu sắc cảm giác nhận áp lực đến từ Luân Hải! Tôi tin rằng Bạch Mặc chỉ thích một mình tôi, thế nhưng lỡ như cậu ấy chỉ thích một mình tôi trong đám nữ sinh thì sao! Lỡ như cậu ấy đột nhiên thay đổi, thích cả đàn ông thì sao? A a a! Tôi lại suy nghĩ lung tung cái gì đấy chứ! Tôi điên thật rồi, chẳng ngờ có ngày tôi lại bị một nam sinh làm cho đầu óc rối bời, cả ngày chỉ lo người đàn ông của mình có bị người đàn ông khác cướp đi hay không.
Không phải tôi hơi bị tâm thần rồi đấy chứ?
Tôi nhất định phải tỉnh táo, tôi cần phải bình tĩnh lại, phải tự tin hơn về mình.
Không ai có thể cướp được người đàn ông của Tô Linh tôi.
Hừ!
“Sao hả? Vợ cậu muốn vào Doanh trại đặc nhiệm để bị ngược?” Tình Thánh trêu chọc cợt nhả.
“Tình Thánh, anh từng đến Doanh trại đặc nhiệm rồi sao?” Hàn nói với vẻ mặt sùng bái.
Anh Béo cũng trở nên nghiêm túc: “Tôi nghe nói anh đã thông qua cuộc sát hạch của Doanh trại đặc nhiệm, thế nhưng lại không đi đúng không.” Tình Thánh vừa ăn thịt bò vừa gật đầu một cách tùy tiện: “Ừ, bởi vì...” “Bởi vì không thể tán gái...” Nhan Lăng nói với giọng chế giễu: “Hơn nữa phụ nữ ở đó đều không dễ chọc, đâu có đơn thuần dễ lừa như tân sinh đúng không?” Nhan Lăng trào phúng nhìn Tình Thánh.
Tình Thánh cũng không đúng đắn, anh ta dùng nĩa chỉ vào Nhan Lăng: “Không hổ là em họ yêu dấu nhất của anh, hiểu anh ghê.”
“Hừ.” Nhan Lăng lập tức lườm qua.
“Đây chỉ là một phần.
Lý do khác là trong Doanh trại đặc nhiệm quá khổ! Cậu phải thông qua cuộc sát hạch của bọn họ.
Cửa đầu tiên chính là kiểm tra thể lực.
Muốn thông qua cuộc kiểm tra này thì mỗi ngày cần chạy ba ki lô mét...” “Cái gì? Ba ki lô mét!” Tôi kinh ngạc thốt lên, trong đầu chỉ còn tiếng ong ong.
Lúc đi học thì tôi thấy rắc rối nhất là mục chạy bộ, chỉ chạy ba ngàn mét thôi mà tôi đã cảm thấy sắp chết luôn rồi.
Vì vậy, việc trở thành thành viên đội đặc nhiệm của Doanh trại đặc nhiệm thật sự rất khó khăn, không phải nói miệng vài câu là có thể làm được như nhân vật chính trong anime 2D.
“Sau đó phải hít đất một trăm cái, đó là bắt buộc.” Một trăm cái...
Hít đất! Với thể lực này của tôi, hai mươi cái đã là cực hạn rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tình Thánh bật cười ngồi xuống bên cạnh tôi: “Cậu canh người đàn ông của mình kỹ quá vậy...”
“Dê xồm ngay bên, không thể không phòng.” Tôi nói một cách lạnh lùng.
Hơn nữa, tôi có canh kỹ Bạch Mặc sao? Tôi chỉ coi chừng cái tên Tình Thánh này thôi! Bạch Mặc đến chỗ tôi ở, anh ta cũng đến.
Còn nói cái gì mà sợ Bạch Mặc ở đây ăn không ngon.
Lẽ nào ngày thường anh ta đều nấu cơm cho Bạch Mặc ăn? Trời ạ...
Tôi bất cẩn quá! Suýt chút nữa dạ dày của Bạch Ngốc nhà tôi đã bị Tình Thánh chinh phục! Đến đây rồi mà anh ta còn muốn tiếp tục nấu cơm cho Bạch Ngốc nhà tôi ăn! Rốt cuộc ai mới là vợ của Bạch Ngọc chứ! Tuyệt đối không thể để cho kẻ khác thay thế địa vị người vợ này của tôi! Ngày mai tôi cũng muốn nấu cơm cho Bạch Ngốc nhà mình ăn! “Phụt, khụ khụ khụ...” Tình Thành cười đến mức không thở nổi.
“Ừm! Tuyệt! Tuyệt! Ngon quá.” Hàn và anh Béo hô to lên bằng giọng sùng bái, vẻ mặt say mê, nhìn qua giống như một miếng bít tết đã đưa bọn họ lên thiên đường tràn ngập mỹ nữ.
Đối với anh Béo mà nói, sẽ là thiên đường đầy rẫy mỹ nam.
Nhan Lăng cũng khoan khoái ra mặt: “Ôi...
Đã lâu rồi không được ăn cơm Tây anh làm.” Trong giọng nói của Nhan Lăng tràn ngập nỗi hoài niệm.
Tình Thánh cười lớn nhìn tôi: “Cô mau ăn đi, không lẽ muốn tôi cắt nhỏ ra giúp sao.” Tình Thánh cầm dao nĩa lên, vươn tới chỗ tôi, bị tôi gạt bay luôn: “Biến!” Tình Thánh vẫn cười, còn lướt qua tôi mà nhìn sang Bạch Mặc.
Tôi lập tức ngả về sau để ngăn cản ánh mắt của anh ta.
Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của Tỉnh Thánh rất xảo trá, giống như đã thực hiện được trò đùa dai nào đó.
Bạch Mặc cầm dao nĩa lên, cắt lấy một miếng trong khay của tôi rồi đưa đến trước mặt tôi, nhìn tôi với khuôn mặt không có biểu cảm gì: “A...” Mặt tôi hơi đỏ lên, hé miệng ngậm lấy miếng thịt bò ấy.
Tức thì, tất cả tế bào trên người tôi như đang bắn pháo hoa.
Thịt bò này! Thật sự không phải ngon vừa đâu...
Ít nhất thì một người bình thường sống trong gia đình bình thường như tôi chắc chắn chưa từng được ăn loại thịt bò còn có mùi sữa và vị ngọt ngào như vậy! Hơn nữa, tay nghề của đầu bếp làm cho thịt bò càng tươi ngon, đậm đà hơn.
Tôi thật sự không muốn thừa nhận rằng, món bít tết này của Tình Thánh tuyệt đối đạt chuẩn Michelin(*): (*) Trong ngành ẩm thực thi giải thưởng Michelin là danh hiệu danh giá mà bất kỳ người làm trong nghề bếp cũng muốn đạt được, vươn tới.
Giải thưởng (sao) Michelin trong làng ẩm thực cũng danh giá và cao quý như giải Grammy trong âm nhạc hay Oscar trong điện ảnh.
“Tình Thánh! Sao cậu còn biết làm cơm Tây nữa!” “Để tán gái!” Nhan Lăng vừa ăn vừa nói.
Tình Thành lập tức đưa miếng bít tết của mình cho Nhan Lăng: “Nhiều thịt bò như vậy vẫn chưa thể làm em ít nói đi chút hả!”
Nhan Lăng liếc qua Tình Thánh, không hề bị ảnh hưởng bởi miếng bò bít tết hối lộ mà nói tiếp: “Hẹn hò với nữ sinh đương nhiên phải là vang đỏ và bít tết mới lãng mạn, chứ không chẳng lẽ ăn lẩu xiên cay à? Đối với loại người theo đuổi đẳng cấp như anh họ tớ mà nói, đó là rớt giá...” “...”
Hơn nữa, bây giờ con gái nấu nướng cho con trai thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng con trai nấu ăn cho con gái lại tỏ rõ, cô gái này rất đặc biệt, những chàng trai khác mới có ham muốn tranh giành.” “Cũng đúng, theo đuổi một cô gái mà chẳng có ai khác đoái hoài thì rất vô vị.” “Nhưng mỗi người một sở thích mà.” Anh Béo vẫn luôn chất phác như vậy.
Cậu ta thuộc loại thành thật ngây thơ trong đám đàn ông.
“Chúng ta đang nói đến cấp bậc nữ thần, cấp bậc nữ thần đó.” Nhan Lăng nhấn mạnh: “Cái mà cậu đang nói là kiểu yêu đương bình thường, tình yêu nam nữ.
Kiểu đó thường rất ít khi có người tranh nhau.
Còn người anh họ cặn bã của tớ thuộc loại hàng luôn bị người ta tranh giành.
Anh họ...
Khẩu vị của anh thay đổi thật rồi sao?” Nhan Lăng nhíu mày nhìn Tình Thánh.
Tình Thánh chỉ ăn thịt bò mà không nói lời nào, khóe miệng cong cong.
Nhìn qua có vẻ tâm trạng hôm nay của anh ta rất tốt, cho dù chúng tôi có “sỉ nhục” anh ta thể nào thì anh ta cũng không để ý.
“Tối cảnh cáo anh!” Nhan Lăng cầm cái nĩa chỉ thẳng vào mặt Tình Thánh: “Bạch Mặc là người đàn ông của Tổ Linh, bạn thân của tôi, mợ nó cũng chính là người đàn ông của tôi!” “Tattoo Girl cậu nói sai rồi.” Hàn hoảng sợ nhìn Nhan Lăng.
“Phì.” Tôi không nhịn được mà bật cười.
Đối với Nhan Lăng thì tôi chẳng hề để ý.
Câu nói như vậy mà phát ra từ miệng cô ấy cũng chẳng có gì là lạ.
Mặt Nhan Lăng cũng đỏ lên ngay, hiển nhiên cô ấy đã nhận ra mình nói sai.
Cô ấy vung vẩy cái nĩa: “Tôi mặc kệ! Dù sao thì anh cũng không được chen chân vào! Anh không thể giành đàn ông với chị em tốt nhất của tôi được! Trừ phi anh muốn làm chồng nhỏ của Tổ Linh, nếu không thì tôi chính là người đầu tiên không buông tha cho anh!”
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ...” “Khục! Khục!” Tôi, Bạch Mặc và Tình Thánh, ba người đều phun hết ra.
Hình như Tình Thánh còn bị hóc thịt bò.
Bạch Mặc lập tức rời khỏi chỗ ngồi, dùng một tay vỗ mạnh vào lưng của Tình Thánh.
“Phụt!” Miếng thịt bò bay ra từ trong miệng anh ta.
Tình Thánh gục xuống bàn, giống như đã mất cả nửa cái mạng.
Bạch Mặc bình tĩnh ngồi về chỗ cũ.
Tôi thấy hơi khó hiểu với phản ứng của cậu ấy.
Nếu Kình Thiên ở bên cạnh tôi, cậu ấy đã nổi điên từ lâu rồi.
Hơn nữa, chỉ cần có bất cứ nam sinh nào ở bên cạnh tôi thì cậu ấy đều sẽ ghen.
Nhưng chỉ có Tình Thánh là cậu ấy không thèm để ý đến.
Lẽ nào thật sự vì khẩu vị của Tình Thánh đã thay đổi ư? “Luân Tử, cậu từng đến Doanh trại đặc nhiệm rồi, cậu nói cho vợ tớ biết chút chuyện ở nơi đó đi.” Bạch Mặc bỗng nhiên nói như vậy với khuôn mặt không có biểu cảm.
Luân, Luân Tử? Luân Hải? Bạch Mặc đặt biệt danh cho Luân Hải? Quan hệ giữa bọn họ đã tốt đến vậy ư? Bạch Mặc chỉ đặt biệt danh cho người anh em mà cậu ấy công nhận thôi! Giống như chúng ta đặt tên cho thú cưng mình thích vậy.
Tôi sâu sắc cảm giác nhận áp lực đến từ Luân Hải! Tôi tin rằng Bạch Mặc chỉ thích một mình tôi, thế nhưng lỡ như cậu ấy chỉ thích một mình tôi trong đám nữ sinh thì sao! Lỡ như cậu ấy đột nhiên thay đổi, thích cả đàn ông thì sao? A a a! Tôi lại suy nghĩ lung tung cái gì đấy chứ! Tôi điên thật rồi, chẳng ngờ có ngày tôi lại bị một nam sinh làm cho đầu óc rối bời, cả ngày chỉ lo người đàn ông của mình có bị người đàn ông khác cướp đi hay không.
Không phải tôi hơi bị tâm thần rồi đấy chứ?
Tôi nhất định phải tỉnh táo, tôi cần phải bình tĩnh lại, phải tự tin hơn về mình.
Không ai có thể cướp được người đàn ông của Tô Linh tôi.
Hừ!
“Sao hả? Vợ cậu muốn vào Doanh trại đặc nhiệm để bị ngược?” Tình Thánh trêu chọc cợt nhả.
“Tình Thánh, anh từng đến Doanh trại đặc nhiệm rồi sao?” Hàn nói với vẻ mặt sùng bái.
Anh Béo cũng trở nên nghiêm túc: “Tôi nghe nói anh đã thông qua cuộc sát hạch của Doanh trại đặc nhiệm, thế nhưng lại không đi đúng không.” Tình Thánh vừa ăn thịt bò vừa gật đầu một cách tùy tiện: “Ừ, bởi vì...” “Bởi vì không thể tán gái...” Nhan Lăng nói với giọng chế giễu: “Hơn nữa phụ nữ ở đó đều không dễ chọc, đâu có đơn thuần dễ lừa như tân sinh đúng không?” Nhan Lăng trào phúng nhìn Tình Thánh.
Tình Thánh cũng không đúng đắn, anh ta dùng nĩa chỉ vào Nhan Lăng: “Không hổ là em họ yêu dấu nhất của anh, hiểu anh ghê.”
“Hừ.” Nhan Lăng lập tức lườm qua.
“Đây chỉ là một phần.
Lý do khác là trong Doanh trại đặc nhiệm quá khổ! Cậu phải thông qua cuộc sát hạch của bọn họ.
Cửa đầu tiên chính là kiểm tra thể lực.
Muốn thông qua cuộc kiểm tra này thì mỗi ngày cần chạy ba ki lô mét...” “Cái gì? Ba ki lô mét!” Tôi kinh ngạc thốt lên, trong đầu chỉ còn tiếng ong ong.
Lúc đi học thì tôi thấy rắc rối nhất là mục chạy bộ, chỉ chạy ba ngàn mét thôi mà tôi đã cảm thấy sắp chết luôn rồi.
Vì vậy, việc trở thành thành viên đội đặc nhiệm của Doanh trại đặc nhiệm thật sự rất khó khăn, không phải nói miệng vài câu là có thể làm được như nhân vật chính trong anime 2D.
“Sau đó phải hít đất một trăm cái, đó là bắt buộc.” Một trăm cái...
Hít đất! Với thể lực này của tôi, hai mươi cái đã là cực hạn rồi.