Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Một lúc sau cậu quay lại phòng cô
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải giật mình mà làm rơi cả cuốn truyện khi thấy cô đã cô đã tỉnh và đang ngồi tựa lưng vào giường, cậu như không tin vậy.
Vui mừng định chạy lại ôm cô đột nhiên chân cậu khựng lại không dám đi lại gần cô vì trước giờ cô không thích cậu.
"Mẹ tỉnh lại rồi…mẹ có còn đau chỗ nào không ạ". mặc dù lúc trước cô hay trả lời lạnh nhạt với cậu khiến đó cũng đã thành thói quen, thế nhưng vì lo lắng cho cô cậu vẫn hỏi, vừa dứt lời cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô.…
Nghe giọng nói có vẻ lo lắng vừa là vui mừng trong cậu khiến cô đau lòng không thôi, vội nhẹ nhàng lên tiếng gọi
"Bảo bối qua đây với mẹ nào"
Lúc này cậu mới ngước mắt lên nhìn cô, cậu không nghe nhầm không vậy mẹ cậu đang kêu cậu sao đang suy nghĩ thì lại nghe cô nói.
"Bảo bối không muốn ôm mẹ sao"
Cô vừa dứt lời thì cậu như bay mà chạy lên giường leo lên người cô ôm thật chặt giống như không có cơ hội để ôm cô lại vậy.
"Mẹ…huhu…" cúi mặt xuống khuôn mặt bầu bĩnh của cậu dụi dụi vào ngực cô mà khóc như chưa từng khóc vậy.
"Sao vậy bảo bối sao lại khóc rồi"
"Mẹ…hức…cuối cùng thì Tiểu Hàn…hức…cũng được mẹ ôm rồi" cậu nghẹn ngào nói trong lời nói có một phần ủy khuất.
có trời mới biết cậu đã ao ước được mẹ ôm như thế nào, bây giờ cậu cảm nhận được rồi nó thật sự rất ấm áp và khiến cậu cảm thấy bình yên.
Thấy con mình khóc đến ủy khuất cô đau lòng tự trách bản thân vì mấy năm qua đã quá vô tâm với cậu khiến cậu không được cảm nhận hơi ấm của một người mẹ.
Nghĩ thôi cũng đã khiến lòng cô thắt lại rồi, đôi mắt đỏ lên kéo cậu đối diện với cô nhẹ giọng nói
"Bảo bối của mẹ tên là gì" nói xong cô muốn vả vào mặt mình một cái thật mạnh, cô đúng là một người mẹ tồi tệ nhất mà ngay cả tên của con trai mình cũng không biết.
Nghe mẹ hỏi tên mình cậu cũng không buồn lắm vì đó là mẹ cậu nếu mẹ cậu không biết tên thì cậu sẽ nói, liền vui vẻ đứng dậy vỗ lên ngực mình khiến cô phải phì cười vì độ đáng yêu của cậu.
"Xin giới thiệu với mẹ con tên là Lục Thiên Hàn, Thiên trong tên đệm của ba, Hàn trong tên đệm của mẹ ạ và cái tên đó chính là ba đặt cho con đó…hihi"
Cậu rất chi là tự tin giới thiệu tên với cô
đứa trẻ này thật ngoan, Thiên Duệ anh đúng là một người ba hoàn hảo, hoàn hảo đến mức cô không thể nào sánh bằng…
"Tiểu Hàn ngoan lắm, nào ngồi xuống đây để mẹ lấy khăn hỉ mũi cho con nhé"
"Dạ".
Cô vươn tay lấy khăn ướt trong học tủ đưa trước mặt cậu
"Nào, hỉ ra cho mẹ" cậu thật biết nghe lời làm theo cô nói mà hỉ ra, xong xuôi cậu lại ôm chầm lấy cô thấy vậy cô mỉm cười xoa đầu cậu.
"Tiểu Hàn sao vậy"
"Không có gì chỉ là con chưa ôm Mami đủ "
Cô: "…"
"Được rồi con cứ ôm thoải mái mẹ không đi đâu đâu"
"Vâng ạ"
"À Mami ơi tối nay con ngủ với mami được không ạ"
Cậu ngước mắt nhìn để chờ cô trả lời
"Hửm…được chứ con muốn lúc nào cũng được hết"
"Wa…thật tốt quá, được ngủ với mẹ rồi"
Nhìn cậu vui vẻ cười đến tít cả mắt lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp chưa từng có bao giờ…
________________
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải giật mình mà làm rơi cả cuốn truyện khi thấy cô đã cô đã tỉnh và đang ngồi tựa lưng vào giường, cậu như không tin vậy.
Vui mừng định chạy lại ôm cô đột nhiên chân cậu khựng lại không dám đi lại gần cô vì trước giờ cô không thích cậu.
"Mẹ tỉnh lại rồi…mẹ có còn đau chỗ nào không ạ". mặc dù lúc trước cô hay trả lời lạnh nhạt với cậu khiến đó cũng đã thành thói quen, thế nhưng vì lo lắng cho cô cậu vẫn hỏi, vừa dứt lời cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô.…
Nghe giọng nói có vẻ lo lắng vừa là vui mừng trong cậu khiến cô đau lòng không thôi, vội nhẹ nhàng lên tiếng gọi
"Bảo bối qua đây với mẹ nào"
Lúc này cậu mới ngước mắt lên nhìn cô, cậu không nghe nhầm không vậy mẹ cậu đang kêu cậu sao đang suy nghĩ thì lại nghe cô nói.
"Bảo bối không muốn ôm mẹ sao"
Cô vừa dứt lời thì cậu như bay mà chạy lên giường leo lên người cô ôm thật chặt giống như không có cơ hội để ôm cô lại vậy.
"Mẹ…huhu…" cúi mặt xuống khuôn mặt bầu bĩnh của cậu dụi dụi vào ngực cô mà khóc như chưa từng khóc vậy.
"Sao vậy bảo bối sao lại khóc rồi"
"Mẹ…hức…cuối cùng thì Tiểu Hàn…hức…cũng được mẹ ôm rồi" cậu nghẹn ngào nói trong lời nói có một phần ủy khuất.
có trời mới biết cậu đã ao ước được mẹ ôm như thế nào, bây giờ cậu cảm nhận được rồi nó thật sự rất ấm áp và khiến cậu cảm thấy bình yên.
Thấy con mình khóc đến ủy khuất cô đau lòng tự trách bản thân vì mấy năm qua đã quá vô tâm với cậu khiến cậu không được cảm nhận hơi ấm của một người mẹ.
Nghĩ thôi cũng đã khiến lòng cô thắt lại rồi, đôi mắt đỏ lên kéo cậu đối diện với cô nhẹ giọng nói
"Bảo bối của mẹ tên là gì" nói xong cô muốn vả vào mặt mình một cái thật mạnh, cô đúng là một người mẹ tồi tệ nhất mà ngay cả tên của con trai mình cũng không biết.
Nghe mẹ hỏi tên mình cậu cũng không buồn lắm vì đó là mẹ cậu nếu mẹ cậu không biết tên thì cậu sẽ nói, liền vui vẻ đứng dậy vỗ lên ngực mình khiến cô phải phì cười vì độ đáng yêu của cậu.
"Xin giới thiệu với mẹ con tên là Lục Thiên Hàn, Thiên trong tên đệm của ba, Hàn trong tên đệm của mẹ ạ và cái tên đó chính là ba đặt cho con đó…hihi"
Cậu rất chi là tự tin giới thiệu tên với cô
đứa trẻ này thật ngoan, Thiên Duệ anh đúng là một người ba hoàn hảo, hoàn hảo đến mức cô không thể nào sánh bằng…
"Tiểu Hàn ngoan lắm, nào ngồi xuống đây để mẹ lấy khăn hỉ mũi cho con nhé"
"Dạ".
Cô vươn tay lấy khăn ướt trong học tủ đưa trước mặt cậu
"Nào, hỉ ra cho mẹ" cậu thật biết nghe lời làm theo cô nói mà hỉ ra, xong xuôi cậu lại ôm chầm lấy cô thấy vậy cô mỉm cười xoa đầu cậu.
"Tiểu Hàn sao vậy"
"Không có gì chỉ là con chưa ôm Mami đủ "
Cô: "…"
"Được rồi con cứ ôm thoải mái mẹ không đi đâu đâu"
"Vâng ạ"
"À Mami ơi tối nay con ngủ với mami được không ạ"
Cậu ngước mắt nhìn để chờ cô trả lời
"Hửm…được chứ con muốn lúc nào cũng được hết"
"Wa…thật tốt quá, được ngủ với mẹ rồi"
Nhìn cậu vui vẻ cười đến tít cả mắt lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp chưa từng có bao giờ…
________________
Bình luận facebook