Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Chương 49: Con gái nham hiểm phải làm sao đây
Sở Phàm làm theo lời con gái, xây dựng ‘Dream World Kennedy’ vừa mới mua về thành khu vui chơi bán từ thiện, mở cửa miễn phí cho trẻ em.
Còn nhân viên trước kia, Sở Phàm giữ nguyên mức lương và đãi ngộ của bọn họ, thậm chí phúc lợi còn tốt hơn, điều này khiến cho tất cả nhân viên đều hết sức vui mừng, đồng thời cũng vô cùng cảm kích Sở Phàm, ông chủ mới của mình.
Sở Phàm vẫn bình thản như thường, trong lòng anh, con gái vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, có một ‘lâu đài vui vẻ’ dành riêng cho Đan Đan, anh cũng vui vẻ vô cùng.
Cô bé đã vui mừng vô cùng, có nhiều chú và dì chơi đùa với cô bé như thế, khiến cô bé cảm thấy hạnh phúc.
Đồng thời, nhóm nhân viên cũng rất yêu thích cô bé luôn vui tươi này.
Vốn dĩ bọn họ còn trố mắt khi công chúa nhỏ ‘phá của’ tiêu tốn hết sáu trăm triệu, nhưng sau khi tiếp xúc rồi mới biết, Đan Đan đúng là một đứa trẻ vừa ngây thơ vừa lương thiện.
Không những ngây thơ lương thiện mà còn lịch sự hiểu chuyện, khác biệt hẳn với đám trẻ con nhà giàu tự cao tự đại, ngang ngược ích kỷ từ nhỏ kia.
Mọi người dần dần yêu thích ‘cô nhủ nhỏ’ này.
“Chủ tịch, chúng tôi đã xây dựng phương án bước đầu theo ý của công chúa nhỏ, ngày mai sẽ họp toàn thể nhân viên trong công ty, chuẩn bị thi công”, một nhân viên nói với vẻ tự tin tràn trề.
“Không đến ba tháng, công viên Kennedy của chúng tôi sẽ thay hình đổi dạng, trở thành ‘lâu đài giải trí thuộc về một mình công chúa nhỏ”.
Đương nhiên, cô bé còn nhỏ nhen ở một chỗ, mặc dù khu giải trí mới miễn phí, thế nhưng chỉ khi nhận được ‘thư mời’ có chữ ký của Đan Đan thì mới được vào với tư cách bạn của cô bé.
Lòng tham hư vinh của cô bé được thỏa mãn ngay trong nháy mắt.
Sở Phàm cười ha hả, anh tùy tiện nhìn phương án mà bọn họ xây dựng: “Tốt lắm, những chuyện này phải làm phiền mọi người rồi”.
“Chủ tịch khách sáo quá, đây là chuyện mà chúng tôi nên làm”.
Anh dẫn Đan Đan đi chơi trong Dream World gần hai tiếng đồng hồ, chơi đã rồi, gần tám chín giờ, trời đã tối, Sở Phàm mới dẫn Đan Đan rời khỏi nơi này.
Nhóm nhân viên vội vàng ra tiễn, vài nữ nhân viên trẻ tuổi còn sinh lòng si mê, bọn họ bàn tán với vẻ hâm mộ:
“Chủ tịch khiêm tốn thật đấy, tùy tiện vung tay đã chi ra sáu trăm triệu rồi, khắp cả Giang Lăng này có ai khí phách được như vậy không? Còn đẹp trai, khiêm tốn nữa chứ, hoàn hảo quá đi mất”.
“Phải đấy, chiều chuộng con gái ghê, thật không dám tưởng tượng làm vợ anh ấy thì sẽ hạnh phúc đến nhường nào nữa…”
“Hức hức, tôi nhói lòng quá, còn chưa đến lễ tình nhân là đã bắt đầu bị ngược đãi…”
“Đừng có nói bậy, chúng ta có thể tơ tưởng đến người đàn ông như chủ tịch à? Lo làm việc đàng hoàng đi, đấy mới là chuyện quan trọng hơn hết!”
Còn Sở Phàm, bây giờ anh vừa bế Đan Đan vừa thong thả bước đi xa, giấu giếm công lao và danh tiếng của mình.
Anh dẫn con gái ra bên dòng kênh Giang Lăng nhìn ngắm cảnh đêm, ăn đồ nướng và tôm bị Vân Mộc Thanh nghiêm cấm, tiện đường còn mua vài quả bóng bay, đến lúc này Sở Phàm mới đưa Đan Đan về nhà.
Vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Hai người cũng biết về nhà à”.
Vân Mộc Thanh khoanh tay, tức giận đứng ngay ngưỡng cửa, cô nhìn đôi bố con không biết quy tắc kia chăm chú, khí thế đáng sợ toát ra từ cơ thể.
“Nói đi, hai người đi đâu rồi. Vân Đan, mẹ có cảnh cáo con phải về nhà ngay sau khi tan học chưa”.
“Xong rồi, chơi vui quá nên quên mất cô ấy…”
Nụ cười trên gương mặt Sở Phàm trở nên gượng gạo, Đan Đan đảo mắt liên tục, cô bé hoang mang: “Là bố cứ một mực dẫn con đi đấy, là bố đưa con đi mua đồ chơi, ăn tôm, mua kẹo bông gòn”.
Gương mặt Đan Đan có vẻ rất đáng thương, cô bé dứt khoát bán đứng Sở Phàm: “Đều là lỗi của bố, không liên quan gì đến Đan Đan hết”.
Sở Phàm: “???”
Đúng là con gái ruột, chuyên gia bán đứng bố mình.
Anh dở khóc dở cười, chỉ đành lặng lẽ gánh chịu hết tất cả.
Vân Mộc Thanh nhướn mày, cô bực dọc: “Hai người các người vừa ăn vừa chơi, tự nhiên quá nhỉ. Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa ăn đây này, vẫn luôn đợi hai người đó”.
“Vốn dĩ cuối tuần này tôi còn muốn dẫn hai người đến thung lũng Vui Vẻ, nếu như hai người chơi vui cỡ đó rồi thì thôi đi”, Vân Mộc Thanh bực bội chỉ vào người Đan Đan hết sức đáng thương ấy: “Cuối tuần này con phải đi học thêm”.
“Còn anh nữa, Sở Phàm, không ngờ anh lại dẫn Đan Đan đi ăn đồ lề đường, lỡ bị đau bụng thì sao hả?”
Đan Đan nhìn Sở Phàm với vẻ tủi thân vô cùng.
Sở Phàm chỉ có thể nhìn cô bé với ánh mắt thương hại, ốc còn chưa mang nổi mình ốc đây này, anh có lòng nhưng sức không đủ.
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận mà…”, Đan Đan nhẹ chân chạy qua chỗ cô, cô bé lung lay cánh tay Vân Mộc Thanh bằng bàn tay mũm mĩm rồi nói khẽ:
“Sau này Đan Đan sẽ không dám nữa, nhất định sẽ nghe lời mẹ, cuối tuần này chúng ta đi chơi đi mà, được không mẹ, Đan Đan rất muốn đi thung lũng Vui Vẻ”.
Ngọn lửa giận của Vân Mộc Thanh đã giảm bớt phân nửa nhưng cô vẫn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo: “Phải xem biểu hiện của con”.
“Bây giờ mẹ còn chưa ăn cơm đó…”
Sở Phàm lập tức đứng ra, anh đi vào nhà bếp: “Anh đi nấu cơm”.
“Mẹ ơi, con giúp mẹ gọt trái cây nhé…”, Đan Đan đảo mắt, cũng nhanh chóng nối gót theo sau Sở Phàm.
Khóe môi Vân Mộc Thanh cong cong, nụ cười nở rộ trên gương mặt xinh xắn của cô.
Dáng người yểu điệu của cô dựa vào lưng ghế bập bênh, chỉ ngón tay ngọc ngà ra rồi sai bảo:
“Sở Phàm, ít dầu ít cay thôi đấy, tôi đang giảm cân, nhớ phải cân bằng dinh dưỡng”.
“Còn có con nữa, Đan Đan, bỏ thêm đường, thêm sữa vào dĩa trái cây, làm thế có thể bổ sung collagen, tốt cho da…”
Vân Mộc Thanh thoải mái duỗi eo, để lộ ra vòng eo trắng trẻo, thon thả mềm mại, xinh đẹp vô cùng.
Cảm giác được làm nữ chủ nhân trong nhà, không cần phải làm gì cả mà chỉ cần ra lệnh thật tốt biết bao nhiêu.
Chỉ có điều, phải khiến cho cô bé đang bận tới bận lui trong bếp chịu tủi thân…
Bàn tay mũm mĩm của Đan Đan cầm dao gọt trái cây, cô bé đứng trên ghế nhỏ gọt trái cây trong nhà bếp, trái cây bị cắt lộn xộn, kích cỡ không bằng nhau thì thôi đi, còn khiến cho nước trái cây văng đầy tay và đầy mặt, trông ngày càng rối.
Sở Phàm vẫn luôn âm thầm quan sát con gái nhỏ để tránh cho con mình bị thương, nhìn thấy cảnh tượng này, anh chỉ cười thầm chứ không hề lên tiếng giúp đỡ.
Không ngờ con nhóc xấu xa này lại dám bán đứng chính mình, phải dạy cho con bé một bài học mới được.
Cô bé bĩu môi, rốt cuộc chẳng nhịn nổi nữa mà tức giận nhảy xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, kéo góc áo Sở Phàm:
“Bố ơi, bố gọt giúp con đi mà”.
“Sao phải gọt giúp con? Chuyện của con thì con tự làm đi”, Sở Phàm thờ ơ nấu nồi canh cá thơm lừng, anh hờn mát: “Hơn nữa chẳng phải bố vẫn còn chưa tính sổ chuyện ban nãy với con sao”.
“Bố ơi, con có nghĩa khí lắm rồi đó”, Đan Đan ngẩng đầu lên, cô bé nói một cách đắc ý: “Ít nhất con còn chưa nói cho mẹ biết bố có quỹ đen đâu nhé”.
Sở Phàm: “…”
Cái con nhóc này, đến quỹ đen còn biết, ai dạy nó thế này?
“Hì hì, ông cụ nói cho con biết phải tốn nhiều tiền lắm mới mua được Dream World đó, không ngờ bố lại lén lút giấu quỹ đen sau lưng mẹ?”, cô bé tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Nếu như con nói cho mẹ biết thì kết cục của bố sẽ thảm lắm đó. Bố của Tiểu Hổ cũng lén lút giấu quỹ đen, kết quả bị mẹ của cậu ấy đánh thành đầu heo…”
Sở Phàm nhìn con bé xấu xa đang tỏ vẻ đắc ý kia, anh dở khóc dở cười: “Con gái ngoan, con thật là, thông minh gớm nhỉ…”
“Được rồi, vậy con ra phòng khách coi Gấu Lớn Gấu Bé đi”.
“Cảm ơn bố”.
Đan Đan sà vào lòng Sở Phàm, cô bé dụi vào lồng ngực anh như một con mèo con.
“Đan Đan biết bố thương Đan Đan nhất mà, Đan Đan yêu bố…”
Sở Phàm thở dài, nhìn cô bé nhảy nhót rời khỏi đây, anh lặng lẽ lấy điện thoại ra, đăng bài cầu cứu trên mạng:
“Con gái nham hiểm quá phải làm sao, gấp quá chừng, online chờ…”
Sở Phàm làm theo lời con gái, xây dựng ‘Dream World Kennedy’ vừa mới mua về thành khu vui chơi bán từ thiện, mở cửa miễn phí cho trẻ em.
Còn nhân viên trước kia, Sở Phàm giữ nguyên mức lương và đãi ngộ của bọn họ, thậm chí phúc lợi còn tốt hơn, điều này khiến cho tất cả nhân viên đều hết sức vui mừng, đồng thời cũng vô cùng cảm kích Sở Phàm, ông chủ mới của mình.
Sở Phàm vẫn bình thản như thường, trong lòng anh, con gái vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, có một ‘lâu đài vui vẻ’ dành riêng cho Đan Đan, anh cũng vui vẻ vô cùng.
Cô bé đã vui mừng vô cùng, có nhiều chú và dì chơi đùa với cô bé như thế, khiến cô bé cảm thấy hạnh phúc.
Đồng thời, nhóm nhân viên cũng rất yêu thích cô bé luôn vui tươi này.
Vốn dĩ bọn họ còn trố mắt khi công chúa nhỏ ‘phá của’ tiêu tốn hết sáu trăm triệu, nhưng sau khi tiếp xúc rồi mới biết, Đan Đan đúng là một đứa trẻ vừa ngây thơ vừa lương thiện.
Không những ngây thơ lương thiện mà còn lịch sự hiểu chuyện, khác biệt hẳn với đám trẻ con nhà giàu tự cao tự đại, ngang ngược ích kỷ từ nhỏ kia.
Mọi người dần dần yêu thích ‘cô nhủ nhỏ’ này.
“Chủ tịch, chúng tôi đã xây dựng phương án bước đầu theo ý của công chúa nhỏ, ngày mai sẽ họp toàn thể nhân viên trong công ty, chuẩn bị thi công”, một nhân viên nói với vẻ tự tin tràn trề.
“Không đến ba tháng, công viên Kennedy của chúng tôi sẽ thay hình đổi dạng, trở thành ‘lâu đài giải trí thuộc về một mình công chúa nhỏ”.
Đương nhiên, cô bé còn nhỏ nhen ở một chỗ, mặc dù khu giải trí mới miễn phí, thế nhưng chỉ khi nhận được ‘thư mời’ có chữ ký của Đan Đan thì mới được vào với tư cách bạn của cô bé.
Lòng tham hư vinh của cô bé được thỏa mãn ngay trong nháy mắt.
Sở Phàm cười ha hả, anh tùy tiện nhìn phương án mà bọn họ xây dựng: “Tốt lắm, những chuyện này phải làm phiền mọi người rồi”.
“Chủ tịch khách sáo quá, đây là chuyện mà chúng tôi nên làm”.
Anh dẫn Đan Đan đi chơi trong Dream World gần hai tiếng đồng hồ, chơi đã rồi, gần tám chín giờ, trời đã tối, Sở Phàm mới dẫn Đan Đan rời khỏi nơi này.
Nhóm nhân viên vội vàng ra tiễn, vài nữ nhân viên trẻ tuổi còn sinh lòng si mê, bọn họ bàn tán với vẻ hâm mộ:
“Chủ tịch khiêm tốn thật đấy, tùy tiện vung tay đã chi ra sáu trăm triệu rồi, khắp cả Giang Lăng này có ai khí phách được như vậy không? Còn đẹp trai, khiêm tốn nữa chứ, hoàn hảo quá đi mất”.
“Phải đấy, chiều chuộng con gái ghê, thật không dám tưởng tượng làm vợ anh ấy thì sẽ hạnh phúc đến nhường nào nữa…”
“Hức hức, tôi nhói lòng quá, còn chưa đến lễ tình nhân là đã bắt đầu bị ngược đãi…”
“Đừng có nói bậy, chúng ta có thể tơ tưởng đến người đàn ông như chủ tịch à? Lo làm việc đàng hoàng đi, đấy mới là chuyện quan trọng hơn hết!”
Còn Sở Phàm, bây giờ anh vừa bế Đan Đan vừa thong thả bước đi xa, giấu giếm công lao và danh tiếng của mình.
Anh dẫn con gái ra bên dòng kênh Giang Lăng nhìn ngắm cảnh đêm, ăn đồ nướng và tôm bị Vân Mộc Thanh nghiêm cấm, tiện đường còn mua vài quả bóng bay, đến lúc này Sở Phàm mới đưa Đan Đan về nhà.
Vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Hai người cũng biết về nhà à”.
Vân Mộc Thanh khoanh tay, tức giận đứng ngay ngưỡng cửa, cô nhìn đôi bố con không biết quy tắc kia chăm chú, khí thế đáng sợ toát ra từ cơ thể.
“Nói đi, hai người đi đâu rồi. Vân Đan, mẹ có cảnh cáo con phải về nhà ngay sau khi tan học chưa”.
“Xong rồi, chơi vui quá nên quên mất cô ấy…”
Nụ cười trên gương mặt Sở Phàm trở nên gượng gạo, Đan Đan đảo mắt liên tục, cô bé hoang mang: “Là bố cứ một mực dẫn con đi đấy, là bố đưa con đi mua đồ chơi, ăn tôm, mua kẹo bông gòn”.
Gương mặt Đan Đan có vẻ rất đáng thương, cô bé dứt khoát bán đứng Sở Phàm: “Đều là lỗi của bố, không liên quan gì đến Đan Đan hết”.
Sở Phàm: “???”
Đúng là con gái ruột, chuyên gia bán đứng bố mình.
Anh dở khóc dở cười, chỉ đành lặng lẽ gánh chịu hết tất cả.
Vân Mộc Thanh nhướn mày, cô bực dọc: “Hai người các người vừa ăn vừa chơi, tự nhiên quá nhỉ. Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa ăn đây này, vẫn luôn đợi hai người đó”.
“Vốn dĩ cuối tuần này tôi còn muốn dẫn hai người đến thung lũng Vui Vẻ, nếu như hai người chơi vui cỡ đó rồi thì thôi đi”, Vân Mộc Thanh bực bội chỉ vào người Đan Đan hết sức đáng thương ấy: “Cuối tuần này con phải đi học thêm”.
“Còn anh nữa, Sở Phàm, không ngờ anh lại dẫn Đan Đan đi ăn đồ lề đường, lỡ bị đau bụng thì sao hả?”
Đan Đan nhìn Sở Phàm với vẻ tủi thân vô cùng.
Sở Phàm chỉ có thể nhìn cô bé với ánh mắt thương hại, ốc còn chưa mang nổi mình ốc đây này, anh có lòng nhưng sức không đủ.
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận mà…”, Đan Đan nhẹ chân chạy qua chỗ cô, cô bé lung lay cánh tay Vân Mộc Thanh bằng bàn tay mũm mĩm rồi nói khẽ:
“Sau này Đan Đan sẽ không dám nữa, nhất định sẽ nghe lời mẹ, cuối tuần này chúng ta đi chơi đi mà, được không mẹ, Đan Đan rất muốn đi thung lũng Vui Vẻ”.
Ngọn lửa giận của Vân Mộc Thanh đã giảm bớt phân nửa nhưng cô vẫn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo: “Phải xem biểu hiện của con”.
“Bây giờ mẹ còn chưa ăn cơm đó…”
Sở Phàm lập tức đứng ra, anh đi vào nhà bếp: “Anh đi nấu cơm”.
“Mẹ ơi, con giúp mẹ gọt trái cây nhé…”, Đan Đan đảo mắt, cũng nhanh chóng nối gót theo sau Sở Phàm.
Khóe môi Vân Mộc Thanh cong cong, nụ cười nở rộ trên gương mặt xinh xắn của cô.
Dáng người yểu điệu của cô dựa vào lưng ghế bập bênh, chỉ ngón tay ngọc ngà ra rồi sai bảo:
“Sở Phàm, ít dầu ít cay thôi đấy, tôi đang giảm cân, nhớ phải cân bằng dinh dưỡng”.
“Còn có con nữa, Đan Đan, bỏ thêm đường, thêm sữa vào dĩa trái cây, làm thế có thể bổ sung collagen, tốt cho da…”
Vân Mộc Thanh thoải mái duỗi eo, để lộ ra vòng eo trắng trẻo, thon thả mềm mại, xinh đẹp vô cùng.
Cảm giác được làm nữ chủ nhân trong nhà, không cần phải làm gì cả mà chỉ cần ra lệnh thật tốt biết bao nhiêu.
Chỉ có điều, phải khiến cho cô bé đang bận tới bận lui trong bếp chịu tủi thân…
Bàn tay mũm mĩm của Đan Đan cầm dao gọt trái cây, cô bé đứng trên ghế nhỏ gọt trái cây trong nhà bếp, trái cây bị cắt lộn xộn, kích cỡ không bằng nhau thì thôi đi, còn khiến cho nước trái cây văng đầy tay và đầy mặt, trông ngày càng rối.
Sở Phàm vẫn luôn âm thầm quan sát con gái nhỏ để tránh cho con mình bị thương, nhìn thấy cảnh tượng này, anh chỉ cười thầm chứ không hề lên tiếng giúp đỡ.
Không ngờ con nhóc xấu xa này lại dám bán đứng chính mình, phải dạy cho con bé một bài học mới được.
Cô bé bĩu môi, rốt cuộc chẳng nhịn nổi nữa mà tức giận nhảy xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, kéo góc áo Sở Phàm:
“Bố ơi, bố gọt giúp con đi mà”.
“Sao phải gọt giúp con? Chuyện của con thì con tự làm đi”, Sở Phàm thờ ơ nấu nồi canh cá thơm lừng, anh hờn mát: “Hơn nữa chẳng phải bố vẫn còn chưa tính sổ chuyện ban nãy với con sao”.
“Bố ơi, con có nghĩa khí lắm rồi đó”, Đan Đan ngẩng đầu lên, cô bé nói một cách đắc ý: “Ít nhất con còn chưa nói cho mẹ biết bố có quỹ đen đâu nhé”.
Sở Phàm: “…”
Cái con nhóc này, đến quỹ đen còn biết, ai dạy nó thế này?
“Hì hì, ông cụ nói cho con biết phải tốn nhiều tiền lắm mới mua được Dream World đó, không ngờ bố lại lén lút giấu quỹ đen sau lưng mẹ?”, cô bé tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Nếu như con nói cho mẹ biết thì kết cục của bố sẽ thảm lắm đó. Bố của Tiểu Hổ cũng lén lút giấu quỹ đen, kết quả bị mẹ của cậu ấy đánh thành đầu heo…”
Sở Phàm nhìn con bé xấu xa đang tỏ vẻ đắc ý kia, anh dở khóc dở cười: “Con gái ngoan, con thật là, thông minh gớm nhỉ…”
“Được rồi, vậy con ra phòng khách coi Gấu Lớn Gấu Bé đi”.
“Cảm ơn bố”.
Đan Đan sà vào lòng Sở Phàm, cô bé dụi vào lồng ngực anh như một con mèo con.
“Đan Đan biết bố thương Đan Đan nhất mà, Đan Đan yêu bố…”
Sở Phàm thở dài, nhìn cô bé nhảy nhót rời khỏi đây, anh lặng lẽ lấy điện thoại ra, đăng bài cầu cứu trên mạng:
“Con gái nham hiểm quá phải làm sao, gấp quá chừng, online chờ…”
Bình luận facebook