Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 47: Tôi muốn mua nơi này
“Hội viên ba sao!”
Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ hội viên lấp lánh vàng trong tay Hàn Mai, ánh mắt cô ta bừng sáng.
Đây là thẻ hội viên ba sao, chứng tỏ rằng ít nhất Hàn Mai đã mua sắm hơn 2 triệu ở cửa hàng cô ta, đây là khách hàng lớn, tùy tiện mua một món thôi thì tiền hoa hồng cũng đã bằng tiền lương cả tháng của cô ta rồi.
“Vâng thưa cô, tôi sẽ gói lại cho cô ngay”.
Gặp được người lắm tiền như thế, tất nhiên nữ nhân viên bán hàng không dám sơ suất, cô ta giật công chúa Bạch Tuyết khỏi tay Đan Đan rồi vội vàng đi đóng gói.
Đan Đan trơ mắt nhìn món đồ chơi mình thích bị người khác giật đi mất, cô bé tủi thân nép sau lưng Sở Phàm.
“Cảm ơn mẹ!”
Liễu Du Du nở nụ cười xán lạn, cô bé ngẩng mặt lên, nhìn Đan Đan với vẻ đắc ý như thể mình đã giành thắng lợi.
“Vân Đóa, bây giờ quà của cậu là của tớ rồi”.
Bị ảnh hưởng từ cách giáo dục của Hàn Mai, lòng đố kỵ của cô bé đã rất nặng nề ngay từ lúc còn nhỏ.
Rõ ràng Vân Đan không đẹp bằng cô bé, không có gia thế khủng như cô bé nhưng thầy cô giáo và các bạn đều thích Đan Đan, trong nhà trẻ, Vân Đan còn được yêu mến hơn cô bé nữa.
Một người bị chiều hư từ lúc còn nhỏ, có tính tự cao tự đại như Liễu Du Du làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này, tất nhiên cô bé sẽ tìm mọi cách mỉa mai Đan Đan, bây giờ giật đồ chơi mà Đan Đan thích khiến cho cô bé vui vẻ như đã báo được mối thù lớn.
Hàn Mai dịu dàng xoa đầu Liễu Du Du, giọng nói của cô ta toát ra vẻ kiêu ngạo: “Con gái ngoan, chỉ cần con thích, dù có là sao trên bầu trời thì mẹ cũng sẽ hái xuống cho con”.
“Chúng ta mua đồ, chủ yếu là muốn có cảm giác vung tiền”, Hàn Mai liếc Sở Phàm với vẻ khinh thường, cô ta mỉa mai như thể ám chỉ điều gì: “Không giống như một số người, đã lớn già đầu rồi mà còn không mua nổi món đồ chơi nho nhỏ, thật không biết làm bố thế nào nữa”.
“Cô nói bậy, bố của con là bố tốt nhất trên đời này”.
Mặc dù Đan Đan bĩu môi buồn bã vì bị cướp mất đồ chơi, thế nhưng thấy Hàn Mai xúc phạm Sở Phàm, cô bé vẫn tức giận bênh vực anh.
Sở Phàm nhíu mày lại, rõ ràng hai mẹ con Hàn Mai giành đồ chơi mà mình ưng ý trước, anh còn chưa nói gì mà bọn họ đã ra vẻ ta đây lên mặt dạy đời mình rồi?
Cô ta là cái thá gì?
“Thưa cô, tôi đã đóng gói cho cô rồi, cô là hội viên ba sao cao quý của bọn tôi, có thể bội chi năm trăm ngàn tệ”.
Vào lúc này, nữ nhân viên bán hàng nhiệt tình cười lấy lòng: “Thưa cô, cửa hàng chúng tôi còn bán mẫu ‘quần áo đôi dành cho mẹ con’ mới của năm nay, rất phù hợp với khí chất của công chúa nhỏ nhà cô, cô có muốn thử không?”
“Thấy cô biết điều như thế, thôi thì thử đi”, Hàn Mai cười nhạt, thái độ của nữ nhân viên bán hàng khiến cho lòng tham hư vinh của cô ta được thỏa mãn, cô ta thích nhất là đặc quyền cao quý hơn người khác.
“Vâng, vâng”.
Lúc nữ nhân viên bán hàng tung ta tung tăng đưa ‘công chúa Bạch Tuyết’ đã được đóng gói cẩn thận cho Liễu Du Du bằng hai tay, Sở Phàm lại giơ tay ra chặn lại.
“Tôi ưng ý món đồ chơi này trước, muốn bán cũng chỉ có thể bán cho tôi”.
Hàn Mai lập tức biến sắc, cô ta nhướn mày, kiêu ngạo khiển trách nữ nhân viên bán hàng: “Các người làm trò gì đó, phục vụ hội viên của các người như thế này đây à? Loại người gì cũng cho vào đây, chẳng phải làm người khác buồn nôn sao”.
Vốn dĩ cô ta còn chẳng buồn liếc mắt nhìn Sở Phàm, cô ta cho rằng loại người thấp kém như Sở Phàm không xứng nói chuyện với mình.
“Xin lỗi, xin lỗi cô, chúng tôi sẽ giải quyết cho cô ngay”.
Nữ nhân viên bán hàng khom lưng, xin lỗi rối rít.
Rồi sau đó, cô ta đi đến trước mặt Sở Phàm, sẵng giọng nói với anh: “Cô Hàn đã ưng ý món đồ chơi này rồi, anh lựa món khác đi”.
Cô ta vừa nói vừa nhét vài tấm thẻ giảm giá vào tay Sở Phàm, tỏ vẻ khó chịu: “Đây là thẻ giảm giá 30%, đủ cho anh mua vài món đồ chơi nhỏ chưa đến một hai ngàn tệ, mang về làm ra vẻ cũng được rồi, đừng có mà không biết điều”.
Nữ nhân viên bán hàng vênh vênh váo váo như thể đã tặng cho Sở Phàm mối hời lớn lắm vậy.
Sở Phàm phớt lờ thẻ giảm giá của nữ nhân viên bán hàng, anh hờ hững nhìn cô ta: “Tôi chỉ cần công chúa Bạch Tuyết đó, hoặc là cô kiếm một mẫu y chang như thế lại đây, hoặc là cô đưa nó cho tôi”.
“Anh…”, nữ nhân viên bán hàng tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét.
Đây là bản giới hạn kỷ niệm một năm của Disney, toàn cầu chỉ có hai trăm món, khắp cả Giang Lăng cũng chỉ có một món này mà thôi.
“Anh muốn kiếm chuyện chứ gì, nếu còn làm thế nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ kéo anh ra ngoài đó”, nữ nhân viên bán hàng trở mặt, cô ta lên giọng đuổi khách.
Hàn Mai và Liễu Du Du thờ ơ nghịch móng tay xinh đẹp của mình, bọn họ rất hớn hở khi thấy người khác gặp họa, hào hứng hóng kịch hay.
Đan Đan sợ hãi kéo góc áo của Sở Phàm, cô bé tủi thân: “Bố ơi, hay là mình về nhà đi”.
Dù Sở Phàm đã gặp nhiều chuyện, lòng dạ được trui rèn đến mức vô cùng rộng rãi, bây giờ cũng không khỏi nổi trận lôi đình:
“Khách hàng là thượng đế, cô ta là khách hàng, tôi cũng là khách hàng, việc gì phải phân ra năm bảy loại, cô phân biệt đối xử giữa giàu nghèo đến mức này à?”
Nghe thấy vậy, khóe miệng nữ nhân viên bán hàng nhếch cao, cô ta nhìn Sở Phàm mà cảm thấy thật nực cười: “Tiêu tiền thì mới là thượng đế. Cô Hàn là hội viên ba sao của chúng tôi, mua hơn hai triệu ở đây rồi, anh có thể mua được nhiều như cô ấy không?”
Hàn Mai nghe thấy thế, cô ta đắc ý ưỡn ngực, nói năng ngạo mạn: “Anh gì kia, đừng có được nước làm tới, trước lúc so sánh thì đánh giá lại mình đi, xem xem mình có năng lực đến mức đó không”.
“Trên đời này, tiền mới là chân lý”.
Đan Đan càng cảm thấy tủi thân và buồn bã hơn nữa, Sở Phàm lại bình tĩnh nhìn nữ nhân viên bán hàng và hai mẹ con Hàn Mai rồi nói hờ hững:
“Nếu nói thế, ai mua nhiều đồ hơn thì người đó là ông lớn, cô sẽ nghe lời người đó à?”
Nữ nhân viên bán hàng bĩu môi, không nói năng gì.
“Được, tôi mua nơi này của các người”, Sở Phàm chỉ ngón tay, anh cất tiếng nói.
Lần này nữ nhân viên bán hàng sững sờ, cô ta lập tức nở nụ cười lạnh đầy giễu cợt, cầm máy tính lên bắt đầu tính toán:
“Để tôi tính sơ sơ cho anh nghe, nếu cộng tất cả đồ chơi trên tầng này thì tổng cộng là tám triệu sáu trăm bảy ngục ngàn tệ, tính cho anh tám triệu, sao hả?”
Nữ nhân viên bán hàng khoanh tay trước ngực, cô ta cười lạnh:
“Tám triệu, lấy ra đây rồi tôi kêu anh là ông. Nếu không có thì ngoan ngoãn cút đi, đây không phải là nơi mà loại người như anh có thể đến”.
Hàn Mai cũng phì cười như thể nghe thấy câu chuyện nực cười lắm, trên đời này có nhiều người ngộ thật.
“Có phải đầu óc của cô có vấn đề không? Hay là không hiểu tiếng người?”
Vào lúc này, Sở Phàm hờ hững liếc nhìn nữ nhân viên bán hàng, anh cất tiếng bảo: “Tôi nói, tôi mua chỗ này, không chỉ là đồ chơi ở tầng này mà còn cả khu trò chơi điện tử ở tầng trên, sân chơi bên dưới, khu vui chơi trẻ em ở tầng một”.
“Tôi mua cả ‘Dream World Kennedy’ này của các người”.
Giọng nói của anh không lớn nhưng lại giống hệt như sét đánh giữa đồng bằng, anh ăn nói chắc nịch, khiến cho mấy cô gái có mặt ở đây sững sờ.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất…”
Chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, rốt cuộc Hàn Mai cũng không nhịn nổi nữa mà thốt ra thành tiếng, cô ta nhìn Sở Phàm với vẻ mỉa mai như thể đang nhìn một tên ngốc rồi hừ lạnh:
“Anh có biết doanh thu mỗi tháng của khu vui chơi này là bao nhiêu không? Anh có biết bao nhiêu đồ chơi ở đây là hàng độc quyền của bao nhiêu hãng không, mỗi năm đem lại bao nhiêu lợi nhuận không? Anh có biết ông chủ của nơi này là ai không? Anh có biết cần bao nhiêu tiền để mua hết toàn bộ cửa hàng này không?”
“Năm trăm triệu đấy!”
Hàn Mai hừ lạnh đầy vẻ khinh thường, cô ta vênh vênh váo váo, chỉ chỉ trỏ trỏ một cách kiêu ngạo: “Năm trăm triệu, anh có biết đây là khái niệm gì hay không, từ đời của anh cho đến mười đời tổ tông của anh cũng không kiếm được bằng đó tiền nữa là”.
Mà Sở Phàm chỉ ung dung gửi tin nhắn: Đường Hối Nguyên, Dream World Kennedy, trong vòng năm phút, tôi muốn có quyền nắm cổ phần.
Anh hờ hững liếc nhìn Hàn Mai: “Có cần cô chi tiền đâu, lo lắng làm cái gì, cô cũng không mua nổi”.
Hàn Mai lập tức nổi trận tam bành, cái đồ khốn này tỏ thái độ gì đấy, ăn nói kiểu gì đó!
“Đồ khốn kiếp, đây là đồ khốn kiếp đi quấy rối, tôi nghĩ rằng anh ta bị điên, ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của tôi một cách nghiêm trọng, thậm chí còn uy hiếp đến sự an toàn của bản thân tôi”, Hàn Mai tức giận chỉ vào người Sở Phàm rồi quát:
“Tôi muốn cửa hàng của các người lập tức đuổi anh ta đi ngay, đuổi càng xa càng tốt!”
“Hội viên ba sao!”
Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ hội viên lấp lánh vàng trong tay Hàn Mai, ánh mắt cô ta bừng sáng.
Đây là thẻ hội viên ba sao, chứng tỏ rằng ít nhất Hàn Mai đã mua sắm hơn 2 triệu ở cửa hàng cô ta, đây là khách hàng lớn, tùy tiện mua một món thôi thì tiền hoa hồng cũng đã bằng tiền lương cả tháng của cô ta rồi.
“Vâng thưa cô, tôi sẽ gói lại cho cô ngay”.
Gặp được người lắm tiền như thế, tất nhiên nữ nhân viên bán hàng không dám sơ suất, cô ta giật công chúa Bạch Tuyết khỏi tay Đan Đan rồi vội vàng đi đóng gói.
Đan Đan trơ mắt nhìn món đồ chơi mình thích bị người khác giật đi mất, cô bé tủi thân nép sau lưng Sở Phàm.
“Cảm ơn mẹ!”
Liễu Du Du nở nụ cười xán lạn, cô bé ngẩng mặt lên, nhìn Đan Đan với vẻ đắc ý như thể mình đã giành thắng lợi.
“Vân Đóa, bây giờ quà của cậu là của tớ rồi”.
Bị ảnh hưởng từ cách giáo dục của Hàn Mai, lòng đố kỵ của cô bé đã rất nặng nề ngay từ lúc còn nhỏ.
Rõ ràng Vân Đan không đẹp bằng cô bé, không có gia thế khủng như cô bé nhưng thầy cô giáo và các bạn đều thích Đan Đan, trong nhà trẻ, Vân Đan còn được yêu mến hơn cô bé nữa.
Một người bị chiều hư từ lúc còn nhỏ, có tính tự cao tự đại như Liễu Du Du làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này, tất nhiên cô bé sẽ tìm mọi cách mỉa mai Đan Đan, bây giờ giật đồ chơi mà Đan Đan thích khiến cho cô bé vui vẻ như đã báo được mối thù lớn.
Hàn Mai dịu dàng xoa đầu Liễu Du Du, giọng nói của cô ta toát ra vẻ kiêu ngạo: “Con gái ngoan, chỉ cần con thích, dù có là sao trên bầu trời thì mẹ cũng sẽ hái xuống cho con”.
“Chúng ta mua đồ, chủ yếu là muốn có cảm giác vung tiền”, Hàn Mai liếc Sở Phàm với vẻ khinh thường, cô ta mỉa mai như thể ám chỉ điều gì: “Không giống như một số người, đã lớn già đầu rồi mà còn không mua nổi món đồ chơi nho nhỏ, thật không biết làm bố thế nào nữa”.
“Cô nói bậy, bố của con là bố tốt nhất trên đời này”.
Mặc dù Đan Đan bĩu môi buồn bã vì bị cướp mất đồ chơi, thế nhưng thấy Hàn Mai xúc phạm Sở Phàm, cô bé vẫn tức giận bênh vực anh.
Sở Phàm nhíu mày lại, rõ ràng hai mẹ con Hàn Mai giành đồ chơi mà mình ưng ý trước, anh còn chưa nói gì mà bọn họ đã ra vẻ ta đây lên mặt dạy đời mình rồi?
Cô ta là cái thá gì?
“Thưa cô, tôi đã đóng gói cho cô rồi, cô là hội viên ba sao cao quý của bọn tôi, có thể bội chi năm trăm ngàn tệ”.
Vào lúc này, nữ nhân viên bán hàng nhiệt tình cười lấy lòng: “Thưa cô, cửa hàng chúng tôi còn bán mẫu ‘quần áo đôi dành cho mẹ con’ mới của năm nay, rất phù hợp với khí chất của công chúa nhỏ nhà cô, cô có muốn thử không?”
“Thấy cô biết điều như thế, thôi thì thử đi”, Hàn Mai cười nhạt, thái độ của nữ nhân viên bán hàng khiến cho lòng tham hư vinh của cô ta được thỏa mãn, cô ta thích nhất là đặc quyền cao quý hơn người khác.
“Vâng, vâng”.
Lúc nữ nhân viên bán hàng tung ta tung tăng đưa ‘công chúa Bạch Tuyết’ đã được đóng gói cẩn thận cho Liễu Du Du bằng hai tay, Sở Phàm lại giơ tay ra chặn lại.
“Tôi ưng ý món đồ chơi này trước, muốn bán cũng chỉ có thể bán cho tôi”.
Hàn Mai lập tức biến sắc, cô ta nhướn mày, kiêu ngạo khiển trách nữ nhân viên bán hàng: “Các người làm trò gì đó, phục vụ hội viên của các người như thế này đây à? Loại người gì cũng cho vào đây, chẳng phải làm người khác buồn nôn sao”.
Vốn dĩ cô ta còn chẳng buồn liếc mắt nhìn Sở Phàm, cô ta cho rằng loại người thấp kém như Sở Phàm không xứng nói chuyện với mình.
“Xin lỗi, xin lỗi cô, chúng tôi sẽ giải quyết cho cô ngay”.
Nữ nhân viên bán hàng khom lưng, xin lỗi rối rít.
Rồi sau đó, cô ta đi đến trước mặt Sở Phàm, sẵng giọng nói với anh: “Cô Hàn đã ưng ý món đồ chơi này rồi, anh lựa món khác đi”.
Cô ta vừa nói vừa nhét vài tấm thẻ giảm giá vào tay Sở Phàm, tỏ vẻ khó chịu: “Đây là thẻ giảm giá 30%, đủ cho anh mua vài món đồ chơi nhỏ chưa đến một hai ngàn tệ, mang về làm ra vẻ cũng được rồi, đừng có mà không biết điều”.
Nữ nhân viên bán hàng vênh vênh váo váo như thể đã tặng cho Sở Phàm mối hời lớn lắm vậy.
Sở Phàm phớt lờ thẻ giảm giá của nữ nhân viên bán hàng, anh hờ hững nhìn cô ta: “Tôi chỉ cần công chúa Bạch Tuyết đó, hoặc là cô kiếm một mẫu y chang như thế lại đây, hoặc là cô đưa nó cho tôi”.
“Anh…”, nữ nhân viên bán hàng tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét.
Đây là bản giới hạn kỷ niệm một năm của Disney, toàn cầu chỉ có hai trăm món, khắp cả Giang Lăng cũng chỉ có một món này mà thôi.
“Anh muốn kiếm chuyện chứ gì, nếu còn làm thế nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ kéo anh ra ngoài đó”, nữ nhân viên bán hàng trở mặt, cô ta lên giọng đuổi khách.
Hàn Mai và Liễu Du Du thờ ơ nghịch móng tay xinh đẹp của mình, bọn họ rất hớn hở khi thấy người khác gặp họa, hào hứng hóng kịch hay.
Đan Đan sợ hãi kéo góc áo của Sở Phàm, cô bé tủi thân: “Bố ơi, hay là mình về nhà đi”.
Dù Sở Phàm đã gặp nhiều chuyện, lòng dạ được trui rèn đến mức vô cùng rộng rãi, bây giờ cũng không khỏi nổi trận lôi đình:
“Khách hàng là thượng đế, cô ta là khách hàng, tôi cũng là khách hàng, việc gì phải phân ra năm bảy loại, cô phân biệt đối xử giữa giàu nghèo đến mức này à?”
Nghe thấy vậy, khóe miệng nữ nhân viên bán hàng nhếch cao, cô ta nhìn Sở Phàm mà cảm thấy thật nực cười: “Tiêu tiền thì mới là thượng đế. Cô Hàn là hội viên ba sao của chúng tôi, mua hơn hai triệu ở đây rồi, anh có thể mua được nhiều như cô ấy không?”
Hàn Mai nghe thấy thế, cô ta đắc ý ưỡn ngực, nói năng ngạo mạn: “Anh gì kia, đừng có được nước làm tới, trước lúc so sánh thì đánh giá lại mình đi, xem xem mình có năng lực đến mức đó không”.
“Trên đời này, tiền mới là chân lý”.
Đan Đan càng cảm thấy tủi thân và buồn bã hơn nữa, Sở Phàm lại bình tĩnh nhìn nữ nhân viên bán hàng và hai mẹ con Hàn Mai rồi nói hờ hững:
“Nếu nói thế, ai mua nhiều đồ hơn thì người đó là ông lớn, cô sẽ nghe lời người đó à?”
Nữ nhân viên bán hàng bĩu môi, không nói năng gì.
“Được, tôi mua nơi này của các người”, Sở Phàm chỉ ngón tay, anh cất tiếng nói.
Lần này nữ nhân viên bán hàng sững sờ, cô ta lập tức nở nụ cười lạnh đầy giễu cợt, cầm máy tính lên bắt đầu tính toán:
“Để tôi tính sơ sơ cho anh nghe, nếu cộng tất cả đồ chơi trên tầng này thì tổng cộng là tám triệu sáu trăm bảy ngục ngàn tệ, tính cho anh tám triệu, sao hả?”
Nữ nhân viên bán hàng khoanh tay trước ngực, cô ta cười lạnh:
“Tám triệu, lấy ra đây rồi tôi kêu anh là ông. Nếu không có thì ngoan ngoãn cút đi, đây không phải là nơi mà loại người như anh có thể đến”.
Hàn Mai cũng phì cười như thể nghe thấy câu chuyện nực cười lắm, trên đời này có nhiều người ngộ thật.
“Có phải đầu óc của cô có vấn đề không? Hay là không hiểu tiếng người?”
Vào lúc này, Sở Phàm hờ hững liếc nhìn nữ nhân viên bán hàng, anh cất tiếng bảo: “Tôi nói, tôi mua chỗ này, không chỉ là đồ chơi ở tầng này mà còn cả khu trò chơi điện tử ở tầng trên, sân chơi bên dưới, khu vui chơi trẻ em ở tầng một”.
“Tôi mua cả ‘Dream World Kennedy’ này của các người”.
Giọng nói của anh không lớn nhưng lại giống hệt như sét đánh giữa đồng bằng, anh ăn nói chắc nịch, khiến cho mấy cô gái có mặt ở đây sững sờ.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất…”
Chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, rốt cuộc Hàn Mai cũng không nhịn nổi nữa mà thốt ra thành tiếng, cô ta nhìn Sở Phàm với vẻ mỉa mai như thể đang nhìn một tên ngốc rồi hừ lạnh:
“Anh có biết doanh thu mỗi tháng của khu vui chơi này là bao nhiêu không? Anh có biết bao nhiêu đồ chơi ở đây là hàng độc quyền của bao nhiêu hãng không, mỗi năm đem lại bao nhiêu lợi nhuận không? Anh có biết ông chủ của nơi này là ai không? Anh có biết cần bao nhiêu tiền để mua hết toàn bộ cửa hàng này không?”
“Năm trăm triệu đấy!”
Hàn Mai hừ lạnh đầy vẻ khinh thường, cô ta vênh vênh váo váo, chỉ chỉ trỏ trỏ một cách kiêu ngạo: “Năm trăm triệu, anh có biết đây là khái niệm gì hay không, từ đời của anh cho đến mười đời tổ tông của anh cũng không kiếm được bằng đó tiền nữa là”.
Mà Sở Phàm chỉ ung dung gửi tin nhắn: Đường Hối Nguyên, Dream World Kennedy, trong vòng năm phút, tôi muốn có quyền nắm cổ phần.
Anh hờ hững liếc nhìn Hàn Mai: “Có cần cô chi tiền đâu, lo lắng làm cái gì, cô cũng không mua nổi”.
Hàn Mai lập tức nổi trận tam bành, cái đồ khốn này tỏ thái độ gì đấy, ăn nói kiểu gì đó!
“Đồ khốn kiếp, đây là đồ khốn kiếp đi quấy rối, tôi nghĩ rằng anh ta bị điên, ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của tôi một cách nghiêm trọng, thậm chí còn uy hiếp đến sự an toàn của bản thân tôi”, Hàn Mai tức giận chỉ vào người Sở Phàm rồi quát:
“Tôi muốn cửa hàng của các người lập tức đuổi anh ta đi ngay, đuổi càng xa càng tốt!”
Bình luận facebook