Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Chương 50: Nữ thần trong truyền thuyết
Một tuần tiếp theo, cuộc sống của Sở Phàm rất bình lặng, cũng rất hạnh phúc.
Sau khi Lý Tử Duy biết thân phận thấu trời của Sở Phàm, anh ta vội vàng từ chối mối hôn sự với nhà họ Vân, không dám lỗ mãng nữa, thậm chí đến hai trăm triệu sính lễ cũng chẳng dám đòi lại, ngoan ngoãn hết biết.
Mặc dù nhà họ Vân cảm thấy lạ lùng, nhưng vô duyên vô cớ có hai trăm triệu, còn không phải tốn công phí sức đi khuyên Vân Mộc Thanh, tất nhiên bọn họ vui như mở cờ trong bụng.
Đây là khoảng thời gian mà Vân Mộc Thanh cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái nhất.
Ngày nào Sở Phàm cũng đưa đón Đan Đan, chơi với con gái, trêu ghẹo Vân Mộc Thanh, hiếm lắm mới có thể hưởng thụ thời khắc ấm áp như vậy, tình cảm của một nhà ba người nhanh chóng tăng cao.
Cứ tiếp tục như thế thì Sở Phàm đã có thể thú thật thân phận của mình, việc khiến cho Vân Mộc Thanh chấp nhận người chồng như anh đã nằm trong lòng bàn tay.
Lúc rảnh rỗi, Sở Phàm sẽ sang nhà Chu Long chơi, thăm bố mẹ nuôi của mình.
Nhà họ Chu đã lấy lại được giấy tờ đất từ hội thương mại Tứ Hải và mười triệu mà Mã Minh Nguyên biếu cho bọn họ, bây giờ sống rất sung sướng, xem như đã giải quyết được nỗi lo của Sở Phàm.
Chỉ có điều anh sang đó mấy lần mà vẫn không gặp Chu Dĩnh.
Nghe Chu Long nói, hình như bác cả của Tôn Minh Hưng, chồng chưa cưới của Chu Dĩnh đã thăng chức, bây giờ đã trở thành người đứng hàng thứ ba trong Giang Lăng, uy phong vô cùng.
Tất nhiên Tôn Minh Hưng cũng được hưởng sái, hôm nào cũng ăn chơi đàn đúm với một đám cậu ấm, Chu Dĩnh cũng đi theo anh ta tối ngày, ra ra vào vào mấy nơi sang trọng, làm bộ làm tịch, kiêu ngạo vô cùng.
“Nóng na nóng nảy, cả người nồng nặc mùi rượu, làm gì có đứa con gái nào như thế, nếu còn tiếp tục đi theo cái thằng họ Tôn đấy thì sớm muộn gì cũng có chuyện!”
Lần nào uống rượu, Chu Long cũng hận sắt không thể rèn thành thép, ông ấy tức giận mắng mỏ rồi kéo Sở Phàm, nói một cách đầy ẩn ý:
“Tiểu Phàm, con là anh trai của Dĩnh Dĩnh, có thời gian rảnh thì con khuyên nó đi, lúc còn nhỏ nó nghe lời con nhất, lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi con…”
“Bố yên tâm đi, con sẽ khuyên Dĩnh Dĩnh”.
Mặc dù Sở Phàm đồng ý với bố của mình, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất phức tạp.
Nếu như là Chu Dĩnh của mười năm trước, chắc chắn cô ta sẽ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe theo lời của người làm anh như anh.
Nhưng bây giờ cô bé ấy đã thay đổi đến mức anh sắp không nhận ra nữa rồi, cô bé ấy còn không muốn gọi mình một tiếng ‘anh’ nữa là.
Sở Phàm chỉ biết lắc đầu thở than, cảm khái vật đổi sao dời.
Ai ai cũng có vận mệnh và sự lựa chọn của mình, người khác cũng không thể ép buộc được, tương lai như thế nào thì phải xem số mệnh của Chu Dĩnh.
Nhưng cho dù thế nào, Sở Phàm vẫn xem cô ta là em gái của mình.
Dù gì, đó là một trong số ít người thân của anh trên đời này.
…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối tuần đến rất mau.
Đan Đan dậy từ sáng sớm, cô bé vui vẻ nhảy nhót, Vân Mộc Thanh đã hứa hôm nay sẽ dẫn cô bé đến ‘thung lũng Vui Vẻ’!
“Bố mẹ ơi, hai người nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đi mà!”
Cô bé đã chuẩn bị đồ đạc từ sáng sớm, cảm thấy vô cùng bất mãn khi thấy Sở Phàm và Vân Mộc Thanh lề mề sắp xếp hành lý, cô bé bĩu môi thúc giục.
Suốt dọc đường, cô bé chỉ mong mình có thể mọc thêm đôi cánh, bay thẳng đến đó mà thôi.
Vân Mộc Thanh bực mình nghiêm mặt lại, cô mắng Đan Đan đến nỗi cô bé cảm thấy tủi thân, còn Sở Phàm lại ngồi lái xe, anh mỉm cười hưởng thụ khoảnh khắc trước mắt.
Kể từ sau khi đi lính, đã bao nhiêu lâu rồi anh chưa cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm đến thế?
Một năm, ba năm hay là năm năm?
Sở Phàm đã không còn nhớ rõ nữa rồi, dường như tất thảy chỉ là một giấc mộng, quá hoàn hảo, cũng quá kỳ ảo.
Thung lũng Vui Vẻ nằm ở khu vực mới khai phá tại ngoại ô thành phố Giang Lăng, chạy xe nửa tiếng đồng hồ là đến, đây cũng là món tiền lớn mà thành phố Giang Lăng đã chi để phát triển kinh tế khu vực này.
Thung lũng Vui Vẻ là công viên dành cho lứa tuổi nhi đồng nổi tiếng khắp thế giới, tổng cộng có hơn ba ngàn chi nhánh trên toàn cầu, với mục tiêu là khơi dậy ‘hứng thú của trẻ thơ’ và ‘phục vụ hàng đầu’ trải dài khắp năm châu, mấy năm nay rất nổi tiếng, thường thì khó mà mua được vé.
Nghe nói người sáng lập ra thung lũng Vui Vẻ là một cô gái nổi tiếng đến từ phương Tây, Hestia. Cô ấy đã sáng lập nên thung lũng Vui Vẻ vào năm gần mười sáu tuổi, năm năm nay, cô ấy càng quyết đoán hơn, tiến quân hơn mười ngành nghề như giải trí, đồ chơi, quần áo, mạng xã hội,… Bây giờ còn có thể ngang hàng ngang vế với ông lớn trong ngành như Kennedy, phải biết rằng, Kennedy đã có cơ nghiệp trăm năm, bốn năm thế hệ cố gắng mới gầy dựng được như thế.
Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, tài sản của thung lung vui chơi đã hơn một hai tăm tỷ đô la mỹ. Gần 21 tuổi, nữ vương vui vẻ trong truyền thuyết đã bước lên ghế ‘tỷ phú trẻ nhất’.
Tài hoa hơn người, phong thái cuốn hút, còn là nữ tỷ phú.
Khiến cho Hestia trở thành nữ thần được mọi người theo đuổi, nổi danh trên khắp thế giới.
Bây giờ, thung lũng Vui Vẻ ở Giang Lăng vừa khéo là chi nhánh thứ ba ngàn, nghe nói Hestia sẽ đích thân đến tận nơi tuyên truyền, cũng khiến cho rất nhiều khách hàng tìm đến đây vì mến mộ cô ấy.
“Hestia là cô bé đã bước ra từ Thánh điện hoang tàn, bây giờ lớn đến vậy rồi, trở thành nữ thần được người đời ngưỡng mộ”.
Sở Phàm nhìn cô gái phương Tây xinh đẹp nóng bỏng, tràn trề tự tin, ăn mặc thời thượng trong tấm poster, anh mỉm cười nhớ về quá khứ:
“Thời gian trôi qua nhanh thật”.
“Bố, sao bố cứ nhìn chị đẹp ấy mãi thế”, vào lúc này, Đan Đan bĩu môi, cô bé giật tấm poster.
“Bố mà còn nhìn nữa thì mẹ sẽ ghen đấy”.
Lúc Sở Phàm dở khóc dở cười, Vân Mộc Thanh khoát tay tỏ vẻ rộng lượng: “Không sao, cứ nhìn thoải mái”.
“Cả đời này bố con cũng không có cơ hội tiếp xúc với cô gái trong truyền thuyết như Hestia, mẹ không sao cả”.
Vân Mộc Thanh lập tức nhận ra mình vừa mới nói gì, gương mặt cô đỏ bừng: Không đúng, mắc gì mình lại ghen? Mắc gì lại ghen, cái tên này là gì của mình?
Cô bực bội trừng mắt nhìn Sở Phàm rồi quay mặt đi.
Sở Phàm chỉ biết thản nhiên nhún vai.
Trên thực thế, không những anh đã tiếp xúc mà còn là ân nhân cứu mạng của Hestia và cả gia tộc của cô ấy.
Đương nhiên, nếu như nói ra thì không chỉ có Vân Mộc Thanh, e là tất cả mọi người đều sẽ lườm anh, âm thầm mắng mỏ khinh thường: Đồ ngu…
Sở Phàm nhanh chóng đưa Vân Mộc Thanh và Đan Đan tới điểm đến.
Thung lũng Vui Vẻ rất đông đúc, gần như có thể nói là biển người, hơn nữa bây giờ còn chưa đến thời gian tiếp khách, phải đợi thêm hai tiếng đồng hồ.
“Mất hứng quá, ôi? Bố mẹ ơi, hay là chúng ta đi dạo trung tâm thương mại đi”.
Đan Đan chớp chớp mắt, cô bé vui vẻ chỉ vào tòa nhà cao tầng ở gần đó.
Khu vực mới được khai phá cũng được hưởng ké thung lũng vui vẻ, bởi thế trung tâm thương mại, nhà hàng mọc lên san sát nhau, ăn uống chơi bời đều có đủ, trông giống hệt như làng du lịch, cái gì cũng có.
“Được rồi, thế thì chúng ta đi dạo trung tâm thương mại vậy”, Sở Phàm mỉm cười bế con gái lên, dù gì cũng rảnh rỗi, tất nhiên không thể từ chối yêu cầu của con gái.
Vân Mộc Thanh đảo mắt nhìn thử, cô nhanh chóng nhận ra ý đồ của cô bé bèn nói hờ hững: “Đi dạo thì được, nhưng không được phép mua lung tung, càng không được mua đồ ăn vặt!”
“Vâng, thế cũng được”.
Cô bé ủ rũ cúi gằm đầu xuống ngay, bắt đầu cảm thấy tủi thân.
Sở Phàm cười khẽ, anh giơ ngón cái với Vân Mộc Thanh.
Sách nói không sai chút nào:
Người có thể trị con gái là một người con gái khác…
Một tuần tiếp theo, cuộc sống của Sở Phàm rất bình lặng, cũng rất hạnh phúc.
Sau khi Lý Tử Duy biết thân phận thấu trời của Sở Phàm, anh ta vội vàng từ chối mối hôn sự với nhà họ Vân, không dám lỗ mãng nữa, thậm chí đến hai trăm triệu sính lễ cũng chẳng dám đòi lại, ngoan ngoãn hết biết.
Mặc dù nhà họ Vân cảm thấy lạ lùng, nhưng vô duyên vô cớ có hai trăm triệu, còn không phải tốn công phí sức đi khuyên Vân Mộc Thanh, tất nhiên bọn họ vui như mở cờ trong bụng.
Đây là khoảng thời gian mà Vân Mộc Thanh cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái nhất.
Ngày nào Sở Phàm cũng đưa đón Đan Đan, chơi với con gái, trêu ghẹo Vân Mộc Thanh, hiếm lắm mới có thể hưởng thụ thời khắc ấm áp như vậy, tình cảm của một nhà ba người nhanh chóng tăng cao.
Cứ tiếp tục như thế thì Sở Phàm đã có thể thú thật thân phận của mình, việc khiến cho Vân Mộc Thanh chấp nhận người chồng như anh đã nằm trong lòng bàn tay.
Lúc rảnh rỗi, Sở Phàm sẽ sang nhà Chu Long chơi, thăm bố mẹ nuôi của mình.
Nhà họ Chu đã lấy lại được giấy tờ đất từ hội thương mại Tứ Hải và mười triệu mà Mã Minh Nguyên biếu cho bọn họ, bây giờ sống rất sung sướng, xem như đã giải quyết được nỗi lo của Sở Phàm.
Chỉ có điều anh sang đó mấy lần mà vẫn không gặp Chu Dĩnh.
Nghe Chu Long nói, hình như bác cả của Tôn Minh Hưng, chồng chưa cưới của Chu Dĩnh đã thăng chức, bây giờ đã trở thành người đứng hàng thứ ba trong Giang Lăng, uy phong vô cùng.
Tất nhiên Tôn Minh Hưng cũng được hưởng sái, hôm nào cũng ăn chơi đàn đúm với một đám cậu ấm, Chu Dĩnh cũng đi theo anh ta tối ngày, ra ra vào vào mấy nơi sang trọng, làm bộ làm tịch, kiêu ngạo vô cùng.
“Nóng na nóng nảy, cả người nồng nặc mùi rượu, làm gì có đứa con gái nào như thế, nếu còn tiếp tục đi theo cái thằng họ Tôn đấy thì sớm muộn gì cũng có chuyện!”
Lần nào uống rượu, Chu Long cũng hận sắt không thể rèn thành thép, ông ấy tức giận mắng mỏ rồi kéo Sở Phàm, nói một cách đầy ẩn ý:
“Tiểu Phàm, con là anh trai của Dĩnh Dĩnh, có thời gian rảnh thì con khuyên nó đi, lúc còn nhỏ nó nghe lời con nhất, lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi con…”
“Bố yên tâm đi, con sẽ khuyên Dĩnh Dĩnh”.
Mặc dù Sở Phàm đồng ý với bố của mình, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất phức tạp.
Nếu như là Chu Dĩnh của mười năm trước, chắc chắn cô ta sẽ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe theo lời của người làm anh như anh.
Nhưng bây giờ cô bé ấy đã thay đổi đến mức anh sắp không nhận ra nữa rồi, cô bé ấy còn không muốn gọi mình một tiếng ‘anh’ nữa là.
Sở Phàm chỉ biết lắc đầu thở than, cảm khái vật đổi sao dời.
Ai ai cũng có vận mệnh và sự lựa chọn của mình, người khác cũng không thể ép buộc được, tương lai như thế nào thì phải xem số mệnh của Chu Dĩnh.
Nhưng cho dù thế nào, Sở Phàm vẫn xem cô ta là em gái của mình.
Dù gì, đó là một trong số ít người thân của anh trên đời này.
…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối tuần đến rất mau.
Đan Đan dậy từ sáng sớm, cô bé vui vẻ nhảy nhót, Vân Mộc Thanh đã hứa hôm nay sẽ dẫn cô bé đến ‘thung lũng Vui Vẻ’!
“Bố mẹ ơi, hai người nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đi mà!”
Cô bé đã chuẩn bị đồ đạc từ sáng sớm, cảm thấy vô cùng bất mãn khi thấy Sở Phàm và Vân Mộc Thanh lề mề sắp xếp hành lý, cô bé bĩu môi thúc giục.
Suốt dọc đường, cô bé chỉ mong mình có thể mọc thêm đôi cánh, bay thẳng đến đó mà thôi.
Vân Mộc Thanh bực mình nghiêm mặt lại, cô mắng Đan Đan đến nỗi cô bé cảm thấy tủi thân, còn Sở Phàm lại ngồi lái xe, anh mỉm cười hưởng thụ khoảnh khắc trước mắt.
Kể từ sau khi đi lính, đã bao nhiêu lâu rồi anh chưa cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm đến thế?
Một năm, ba năm hay là năm năm?
Sở Phàm đã không còn nhớ rõ nữa rồi, dường như tất thảy chỉ là một giấc mộng, quá hoàn hảo, cũng quá kỳ ảo.
Thung lũng Vui Vẻ nằm ở khu vực mới khai phá tại ngoại ô thành phố Giang Lăng, chạy xe nửa tiếng đồng hồ là đến, đây cũng là món tiền lớn mà thành phố Giang Lăng đã chi để phát triển kinh tế khu vực này.
Thung lũng Vui Vẻ là công viên dành cho lứa tuổi nhi đồng nổi tiếng khắp thế giới, tổng cộng có hơn ba ngàn chi nhánh trên toàn cầu, với mục tiêu là khơi dậy ‘hứng thú của trẻ thơ’ và ‘phục vụ hàng đầu’ trải dài khắp năm châu, mấy năm nay rất nổi tiếng, thường thì khó mà mua được vé.
Nghe nói người sáng lập ra thung lũng Vui Vẻ là một cô gái nổi tiếng đến từ phương Tây, Hestia. Cô ấy đã sáng lập nên thung lũng Vui Vẻ vào năm gần mười sáu tuổi, năm năm nay, cô ấy càng quyết đoán hơn, tiến quân hơn mười ngành nghề như giải trí, đồ chơi, quần áo, mạng xã hội,… Bây giờ còn có thể ngang hàng ngang vế với ông lớn trong ngành như Kennedy, phải biết rằng, Kennedy đã có cơ nghiệp trăm năm, bốn năm thế hệ cố gắng mới gầy dựng được như thế.
Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, tài sản của thung lung vui chơi đã hơn một hai tăm tỷ đô la mỹ. Gần 21 tuổi, nữ vương vui vẻ trong truyền thuyết đã bước lên ghế ‘tỷ phú trẻ nhất’.
Tài hoa hơn người, phong thái cuốn hút, còn là nữ tỷ phú.
Khiến cho Hestia trở thành nữ thần được mọi người theo đuổi, nổi danh trên khắp thế giới.
Bây giờ, thung lũng Vui Vẻ ở Giang Lăng vừa khéo là chi nhánh thứ ba ngàn, nghe nói Hestia sẽ đích thân đến tận nơi tuyên truyền, cũng khiến cho rất nhiều khách hàng tìm đến đây vì mến mộ cô ấy.
“Hestia là cô bé đã bước ra từ Thánh điện hoang tàn, bây giờ lớn đến vậy rồi, trở thành nữ thần được người đời ngưỡng mộ”.
Sở Phàm nhìn cô gái phương Tây xinh đẹp nóng bỏng, tràn trề tự tin, ăn mặc thời thượng trong tấm poster, anh mỉm cười nhớ về quá khứ:
“Thời gian trôi qua nhanh thật”.
“Bố, sao bố cứ nhìn chị đẹp ấy mãi thế”, vào lúc này, Đan Đan bĩu môi, cô bé giật tấm poster.
“Bố mà còn nhìn nữa thì mẹ sẽ ghen đấy”.
Lúc Sở Phàm dở khóc dở cười, Vân Mộc Thanh khoát tay tỏ vẻ rộng lượng: “Không sao, cứ nhìn thoải mái”.
“Cả đời này bố con cũng không có cơ hội tiếp xúc với cô gái trong truyền thuyết như Hestia, mẹ không sao cả”.
Vân Mộc Thanh lập tức nhận ra mình vừa mới nói gì, gương mặt cô đỏ bừng: Không đúng, mắc gì mình lại ghen? Mắc gì lại ghen, cái tên này là gì của mình?
Cô bực bội trừng mắt nhìn Sở Phàm rồi quay mặt đi.
Sở Phàm chỉ biết thản nhiên nhún vai.
Trên thực thế, không những anh đã tiếp xúc mà còn là ân nhân cứu mạng của Hestia và cả gia tộc của cô ấy.
Đương nhiên, nếu như nói ra thì không chỉ có Vân Mộc Thanh, e là tất cả mọi người đều sẽ lườm anh, âm thầm mắng mỏ khinh thường: Đồ ngu…
Sở Phàm nhanh chóng đưa Vân Mộc Thanh và Đan Đan tới điểm đến.
Thung lũng Vui Vẻ rất đông đúc, gần như có thể nói là biển người, hơn nữa bây giờ còn chưa đến thời gian tiếp khách, phải đợi thêm hai tiếng đồng hồ.
“Mất hứng quá, ôi? Bố mẹ ơi, hay là chúng ta đi dạo trung tâm thương mại đi”.
Đan Đan chớp chớp mắt, cô bé vui vẻ chỉ vào tòa nhà cao tầng ở gần đó.
Khu vực mới được khai phá cũng được hưởng ké thung lũng vui vẻ, bởi thế trung tâm thương mại, nhà hàng mọc lên san sát nhau, ăn uống chơi bời đều có đủ, trông giống hệt như làng du lịch, cái gì cũng có.
“Được rồi, thế thì chúng ta đi dạo trung tâm thương mại vậy”, Sở Phàm mỉm cười bế con gái lên, dù gì cũng rảnh rỗi, tất nhiên không thể từ chối yêu cầu của con gái.
Vân Mộc Thanh đảo mắt nhìn thử, cô nhanh chóng nhận ra ý đồ của cô bé bèn nói hờ hững: “Đi dạo thì được, nhưng không được phép mua lung tung, càng không được mua đồ ăn vặt!”
“Vâng, thế cũng được”.
Cô bé ủ rũ cúi gằm đầu xuống ngay, bắt đầu cảm thấy tủi thân.
Sở Phàm cười khẽ, anh giơ ngón cái với Vân Mộc Thanh.
Sách nói không sai chút nào:
Người có thể trị con gái là một người con gái khác…
Bình luận facebook