• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chiến Thần Bất Bại (2 Viewers)

  • Chương 57

Đường Thiên rất nhanh đã bị tách ra khỏi đám người A Mạc Lý, từ sớm đã nói Đường Thiên sẽ đi ngoại doanh. Mọi người suy xét, mặc dù Đường Thiên vào ngoại doanh nhưng từ nay được Khổng đại nhân coi trọng như vậy, ắt hẳn sẽ được tập trung bồi dưỡng.


Trong lòng bọn họ đều quyết tâm, trong khoảng thời gian này phải hết sức cố gắng, lần gặp mặt tiếp theo không thể để thiếu niên như thần kinh kia bỏ xa hơn nữa.


Để tên kia bày ra vẻ oán hận thì thật có chút mất mặt.


Đường Thiên tiếp tục lên đường với chiếc xe có mái hiên, nhưng so với phi mã quân đội của Khổng đại nhân, thì chiếc xe này chỉ có thể dùng từ keo kiệt để diễn tả.


Đường Thiên không bị đưa đi một mình, đi cùng còn có khoảng bảy thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Những thiếu niên này tâm tình dường như không tốt, trong mắt bọn hắn tối tăm phiền muộn, có một nỗi buồn không tên.


Đường Thiên không đến gần chúng, hắn hoàn toàn không có một chút thời gian.


Dưới sự huấn luyện siêu cấp biến thái của Binh, mỗi ngày, Đường Thiên đều giãy giụa sống không bằng chết.


“Chưa ăn cơm hả? Nói cho ngươi biết, thuộc hạ năm đó của ta mà luyện tập như thế này thì ta đã đè hắn ra mà nện cho một trận rồi!” Binh nhìn từ trên cao xuống, âm thanh nghiêm khắc hung tàn rót vào tai Đường Thiên.


Binh càng trở nên biến thái, hắn dường như biến thành người khác vậy. Giống như việc giày vò Đường Thiên là để đem nhiệt hỏa ngàn vạn năm mà bộc phát ra cho bằng hết.


Trên người nào còn điểm chất phát khô khan? Binh trước đó cả một buổi cũng không nặn ra được một câu, hiện giờ cái hắn thích nhất là gào thét và gào thét. Chỉ cần Đường Thiên lơi là một chút thì sẽ tức giận mà mắng như tát nước, không một chút lưu tình.


Giống như trong một đêm, thân thể của Binh tìm được linh hồn của nó. Có điều là linh hồn thiết huyết và biến thái.


“Ngẩng đầu lên, nói nhảm gì đó? Mười ngày, ngươi chỉ có tiến bộ một chút như vậy. Ngươi còn có thể ngu hơn được nữa không? Bốn mươi sáu vạn ba ngàn sáu trăm mười chín (46.3619) tên tân binh qua tay ta, mỗi tên đều mạnh hơn ngươi gấp trăm lần! Với trình độ của ngươi hiện nay, đi làm chân sai vặt còn không đủ tư cách nữa là.”


Binh ngồi chồm hổm trên không trung, nước bọt phun lên đầu Đường Thiên như mưa.


Đường Thiên không lùi một bước, tay không hề chậm, miệng trả lời mỉa mai: “Ha ha! Ta còn tưởng ngươi nắm đó là một đại nhân vật vênh váo hét ra lửa, không ngờ chỉ là một tên huấn luyện mông tân binh nhỏ bé.”


“Chuyên môn huấn luyện mông tân binh…” Trên mặt Binh không còn vật gì trắng, một tia đen nhánh chợt lóe lên rồi lan ra như cơn sóng.


“Đến đây đi! Để thiếu niên như thần cho ngươi biết thế nào là mông đít nhỏ, thế nào là thiếu niên thiên tài!” Đường Thiên không hề sợ hãi, bình thản tự nhiên mà la lớn, tốc độ tay càng nhanh.


Ưng Trảo Công của hắn trải qua mấy ngày ma luyện, hiện giờ lăng lệ ác liệt vô cùng, hai mươi ngón tay như móc câu kèm theo đó là hỏa diễm đỏ rực và tiếng rít thê lương.


So với khổ tu lúc trước, hình thức tu luyện địa ngục bây giờ đem lại hiệu suất càng kinh người.


Binh chăm chú quan sát trảo ảnh rợp trời, nội tâm chấn kinh. Đường Thiên khổ tu trước đó hắn vẫn âm thầm theo dõi. Với kinh nghiệm của hắn, hiệu suất tu luyện của Đường Thiên chỉ có thể xem là bình thường, đây là vì thiên phú của Đường Thiên vô cùng tệ hại.


Dùng vô cùng tệ hại để miêu tả còn chưa chính xác, phải nói là cực kỳ, cực kỳ tệ hại mới đúng. Là tên tệ nhất mà Binh gặp từ trước đến nay.


Nhưng ý chí kiên cường của Đường Thiên lại khiến cho hắn khá rung động.


Trước đó, Binh không hề nghĩ đến việc mở ra trại huấn luyện, cho đến khi Đường Thiên hỏi hắn có nhớ chuyện trước kia không, hắn mới thật sự bị kích động. Ngủ say lâu như vậy, tất cả các chiến hữu đều biến thành những mảnh gốm vỡ nát, chỉ còn mình hắn thân gốm hóa hồn mà tỉnh lại.


Binh không rõ vì lý do gì mà nơi đóng quân của binh đoàn lại rơi vào tay Đường Thiên.


Nhưng, cho đến tận khi Đường Thiên bắt đầu khóa huấn luyện tân binh, thì Binh mới chấn động. Hắn giật mình không phải do Đường Thiên có thể cầm cự được. Ngay từ đầu, Binh nhận định Đường Thiên sẽ vượt qua khảo hạch tân binh, chỉ có điều hơi mất thời gian một chút thôi. Tiếp xúc tuy ngắn nhưng hắn hiểu khá rõ về Đường Thiên. Ý chí bền bỉ của Đường Thiên từ sớm đã khiến hắn bất ngờ.


Mà hiện giờ, khiến hắn giật mình là tốc độ tu luyện của Đường Thiên vượt xa dự tính của hắn.


Đối với một giáo quan của siêu cấp binh đoàn, đào tạo qua tay hơn bốn mươi sáu vạn tân binh, thì việc dự đoán tiến độ tu luyện, Binh đã sớm đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.


Nhưng tiến bộ của Đường Thiên vượt xa dự liệu của hắn.


Ngày đầu tiên, Đường Thiên cầm cự được đến hừng đông, tới thời điểm cao trào cuối cùng thì mới chịu chấp nhận thất thủ.


Từ ngày thứ hai, Binh âm thầm gia tăng độ khó khi huấn luyện.


Đường Thiên không hề biết, độ khó trong tu luyện của hắn dù ở thời đại Nam Thập Tự binh đoàn cũng khá cao


Lúc này là ngày thứ chín, khó khăn trong tu luyện của Đường Thiên đã đạt mức cao nhất.


Dưới cường độ khủng bố như thế, Ưng Trảo Công đã vượt qua cấp độ hoàn mỹ, đạt đến cảnh giới vô cùng cao. Ưng Trảo Công trong tay Đường Thiên so ra không kém hơn võ kỹ tứ giai bình thường. Tiến bộ lớn nhất chính là Hạc Khí Quyết trong cơ thể Đường Thiên. Dù là lần đầu tiên gặp Hạc Khí Quyết nhưng Binh vẫn có thể nhìn thấu được ưu khuyết điểm của nó.


Cái gọi là tu luyện chịu đòn không phải nói cái là nghĩ ra được.


Chân lực Đường Thiên mặc dù đạt đến tam giai viên mãn, nhưng Binh nhận thấy, số lượng đủ nhưng chất vẫn còn chổ để tiến bộ. Hơn nữa Hạc Thân vẫn còn lâu mới có thể thu phát tùy ý. Binh nhận định, điều này nói lên tu luyện chân lực chưa đạt. Hắn quyết định dùng công kích để rèn luyện Hạc Thân trong cơ thể Đường Thiên.


Nếu không phải là Đường Thiên thì Binh cũng không nghĩ đến phương pháp này.


Chỉ có tên gia hỏa ngoan cường thế này mới có thể chống đỡ được trong huấn luyện biến thái kia.


Hai tay Đường Thiên càng múa càng nhanh, gió rít đầy trời. Quang đoàn trước mặt hắn như gặp một bức tường lửa, kình lực cường đại không ngừng bắn ngược trở ra.


“Thiếu niên thiên tài?” Binh lạnh lùng nói: “Chưa từng có kẻ nào trước mặt ta lại dám xưng là thiếu niên thiên tài!”


Những lời vừa rồi của Binh tuy lạnh nhạt nhưng khí phách mười phần.


Đường Thiên một chút cũng không sợ, cười ha ha: “Xem ra kiến thức của ngươi quá nông cạn… Đại thúc! Hãy để thiếu niên như thần cho ngươi mở mang tầm mắt. Hiểu rõ thêm một chút về ý chí chiến đầu vô cùng vô tận của thiếu niên ta đây!”


“Đại thúc…” Gương mặt của Binh hiện lên ba vệt màu đen.


“Không lẽ ngươi còn giả vờ trẻ trung sao? Này đại thúc! Ngươi phải tự biết nhìn nhận sự thật. Mặc dù ngươi khó chấp nhận, nhưng dưới sự nổi bật của thiếu niên như thần xuân xanh trẻ trung* diện mạo đại thúc tang thương của ngươi không thể che giấu đâu!” Đường Thiên cứ như chưa phát giác, một mặt đánh bật các quang đoàn, một mặt lớn tiếng nói.
*Nguyên văn là: Xanh mướt, thủy nộn. Tức nói tuổi thanh xuân mơn mởn, từ thủy nộn muốn chỉ có thể bấm ra nước (thường dùng nhiều để nói về làn da của con gái còn trẻ) => tươi trẻ roi rói. Tạm dịch vậy.


“Đại thúc tang thương…” Mặt mũi của Binh như muốn xịt ra khói xám.


“A ha! Ô ô! Đại thúc tang thương, Binh! Ớ ơ, hắn có một chút tang thương, hắn có một chút ưu thương, tiểu tang thương… tiểu tang thương… tiểu ưu thương… tiểu ưu thương…” Đường Thiên dùng cái chất giọng cực kỳ chói tai mà hát vang.


Thân thể của Binh trên bầu trời cứng đơ, một lát sau, gương mặt xám lại, nhe răng ra mà cười hiểm: “Chờ xem là ai tang thương, là ai ưu thương!”


Trong thế giới hoang dã vô hạn, tất cả quang đoàn đột nhiên đứng lại, từng quang đoàn hiện ra một đôi mắt đỏ như máu.


Tất cả quang đoàn đồng loạt quay lại lao thẳng đến vị trí Đường Thiên.


Quang đoàn đánh về Đường Thiên như thủy triều, liên miên bất tận.


Giọng hát của Đường Thiên nín bặt, thay vào đó là tiếng gào thét thảm thiết, kinh động cả đất trời.
*********


“Thật xui xẻo, mỗi lần quay lại cái phế địa này đều để lại những kỷ niệm hãi hùng khiếp vía!” Trong khoang trước của xe lúc này, một nam tử tóc húi cua vận trang phục Quang Minh võ hội màu trắng không nhịn được, mở miệng mắng. Trên võ phục của hắn thêu một đường máu xám chứng tỏ hắn là Hắc Thiết võ giả chính thức của võ hội.


Hắc Thiết là cấp bậc võ giả thấp nhất trong võ hội. Nếu người mới thông qua được tân nhân khảo hạch*, thì sẽ chuyển thành Hắc Thiết võ giả. Đương nhiên, nếu như người mới có thực lực vượt qua Thanh Đồng võ khảo** thì có thể trở thành Thanh Đồng võ giả.
*Nguyên văn: như quả tân nhân thông quá liễu tân nhân khảo hạch. Nếu để nguyên gốc, hay dịch rõ hai từ thì sẽ bị lặp nên để một Việt một Hán Việt.
**Khảo thí võ thuật cấp Thanh Đồng.


Bên cạnh hắn, một Hắc Thiết võ giả có râu khác an ủi: “Chúng ta như vậy còn tốt, đám người mới đến kia mới thực sự là thảm.”


“Nói cũng đúng…” Nam tử tóc húi cua tỏ ra may mắn: “Cũng may năm đó, ta không bị đưa đến nơi phế địa này.”


“Ngươi không đắc tội với ai làm sao bị đưa đến nơi này?” Đại hán có râu lắc đầu: “Bình thường, những người đắc tội với đại nhân vật mới bị đưa đến nơi này. Những kẻ này căn bản không thể thành Hắc Thiết võ giả, chắc chắn sẽ nằm ở đây cả đời.”


“Ta thật khó hiểu, thượng cấp tại sao lại dựng một ngoại doanh ở cái nơi đến phân chim cũng không có thế này?” Vẻ mặt nam tử tóc húi cua tràn đầy hồ nghi.


“Cái này do ngươi không biết đấy thôi.” Đại hán có râu khoe khoang nói: “Trước đây, thượng cấp từng phát hiện nơi này có bí bảo có thể thu hoạch. Nhưng tìm cả nửa tháng trời vẫn không tìm được thứ gì. Đầu lĩnh chính là một Bạch Ngân võ giả.”


“Bạch Ngân võ giả?” Nam tử tóc húi cua kinh hô: “Chẳng lẻ là bộ trưởng?”


Bộ trưởng phân bộ của võ hội trên Anh Tiên tinh chính là một Bạch Ngân võ giả.


“Không thể đâu!” Đại hán lắc dầu: “Đó là chuyện xảy ra rất lâu rồi, là ta nghe một vị tiền bối kể lại. Vì ở chổ kia, năng lượng rất nồng đậm, nếu bỏ hoang thì có chút phí phạm cho nên dứt khoát xây lên một ngoại doanh chổ đó. Tiếc là hoàn cảnh nơi này ác liệt, ra vào rất nguy hiểm, nên chẳng ai tình nguyện đi vào. Nơi đó gần như rơi vào tình trạng vứt đi. Cho đến lúc xảy ra sự cố!”


“Sự cố? Sự cố gì?” Nam tử tóc húi cua sửng sờ.


“Khoảng hai mươi năm trước, từng có một đám Tinh Hồn thú lợi hại xuất hiện ở Anh Tiên tinh, lúc đó tổn thất nghiêm trọng. Sau này điều tra mới phát hiện Tinh Hồn thú chính là xuất hiện từ nơi ấy. Thượng cấp lo lắng việc xuất hiện thú triều đáng sợ như vậy, liền quyết định xây dựng ngoại doanh lại, thành lập quân đội đi đầu.” Đại hán có râu giải thích.


“Cái nơi thế này thì ai muốn đi!” Nam tử tóc húi cua khó hiểu.


“Đúng vậy, chẳng ai muốn đi nhưng vẫn phải có người. Cho nên ngươi hiểu vì sao gọi là lưu vong chi địa* chưa?” Đại hán có râu nói.
*Vùng đất lưu đày.


“Khó trách!” Nam tử tóc húi cua bừng tỉnh ngộ ra: “Ta đã nói rồi, ngoại doanh tốt như vậy sao lại xây dựng ở một nơi quỷ quái thế này?”


“Kỳ thực cũng không phải không có chổ nào tốt.” Đại hán có râu nói: “Thượng cấp cũng hiểu người bình thường không muốn đi. Nhưng phàm những ai đi ngoại doanh, dù không tấn thăng Hắc Thiết võ giả, chỉ cần sống ở đó ba năm sẽ được hưởng đãi ngộ như Hắc Thiết võ giả. Rất nhiều người mới thực lực không tốt đi đến đó cũng là quyết định không tệ, chủ yếu là kham khổ một chút.”


“Vậy cũng tốt!” Nam tử tóc húi cua gật đầu: “Hắc Thiết võ khảo khó như thế, nếu thực lực không đủ thì đi đến nơi đó hưởng đãi ngộ cấp Hắc Thiết, cũng không cần lo chuyện nhà rồi.”


“Cũng không phải…..”


Khi hai người nói chuyện với nhau, mặt đất bên dưới bọn hắn bắt đầu xuất hiện những huyệt động, chi chít như tổ ong nhìn không thấy điểm dừng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom