• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chiến Thần Bất Bại (6 Viewers)

  • Chương 937

Chương 940: Hội chiến


Đỗ Khắc đang thưởng thức và nghiên cứu trụ Phán xử, hắn phi thường cảm thấy hứng thú với bộ hệ thống này của Thánh Điện. Hắn không phải Hồn tướng, Thánh viêm không có tác dụng gì với hắn, nhưng mà đạo lý và sáng ý trong đó có thể cho hắn không ít dẫn dắt. Trụ Phán xử do Thánh viêm cấu thành, kết cấu càng thêm phức tạp và thành thục, theo rất nhiều chỗ đều có thể nhìn thấy vết tích ưu hóa.


Đám người Cát Trạch bội phục Đỗ Khắc vô cùng, tại thời điểm mấu chốt này mà còn có thể chìm đắm tại vong ngã nghiên cứu, phần tâm tình này bọn họ không thể so sánh. Bọn họ đều rất khẩn trương, đây là quyết chiến sau cùng a.


Đối thủ của bọn họ cường đại đủ khiến người ta tuyệt vọng.


Sức chiến đấu của Thánh Điện, ở toàn bộ Thánh Vực đều có thể nói là cường đại nhất. Huống chi đại trưởng lão trăm phương ngàn kế tích lũy mấy thập niên, dùng toàn bộ Thánh Châu làm lợi thế, bố trí ra cái sát cục trước mắt này.


Liên minh hào môn vốn cường đại, trong tình huống đại trưởng lão còn chưa xuất hiện thì đã bị phá hủy trong nháy mắt, đã không có bất cứ lực hoàn thủ. Đám Cát Trạch nhìn thấy đám người Tang Đức Lạp(Sandra) hiện tại, trong lòng thổn thức, đều là Hào môn có lịch sử có nền tảng vững chắc a, thế nhưng là hiện tại tinh khí thần hoàn toàn suy sụp.


Thánh Điện đã chỉ còn danh nghĩa, đứng đó là đại trưởng lão cường đại chưa từng có, hắlão đổ hết máu huyết của Thánh Điện, dốc hết máu của toàn bộ sinh linh Thánh Châu, bố trí ra sát cục, vượt hẳn bất cứ một cái sát cục nào trong lịch sử.


Vô luận là đại trưởng lão, hay là thân ở cái sát cục khiến người tuyệt vọng này, đều vượt quá xa cực hạn mấy người Cát Trạch có thể lý giải. Đối với bọn họ mà nói, điều này tựa như một trận chiến tranh ở tầng thứ khác, một trận chiến tranh vô cùng hung hiểm vô cùng gian nan, sự khẩn trương ở trong lòng có thể nghĩ mà biết.


Đỗ Khắc tỏ ra rất lãnh đạm, cảnh giới càng cao, tâm tình chịu ma luyện và khảo nghiệm nhiều hơn. Đến cảnh giới cao, mỗi một tia tiến bộ và tăng trưởng đều trở nên cực kỳ không dễ dàng. Nhận biết đối với thế giới, kiên trì đối với tự thân, không có tâm tình tương xứng thì vô pháp bước vào cái lĩnh vực kia.


Đỗ Khắc rất lạc quan, trận chiến đấu này tất nhiên không dễ dàng, nhưng mà chỉ cần thắng được trận chiến đấu này, vậy toàn bộ Thánh Vực không còn có ai đủ để ngăn cản bước tiến của bọn họ.


Toàn bộ Quang Minh Châu sẽ bị Đường Thiên thu vào trong túi, bá nghiệp của hắn sẽ không một ai có thể lay động. Lại thêm Tội Vực, Thiên lộ từng cái có ưu thế khác nhau, Đỗ Khắc không cho là đến lúc đó, còn có người có thể ngăn cản được bước tiến thống nhất Thánh Vực của Đường Thiên.


Đối với Tội Vực mà nói, đó là chuyện không thể tốt hơn, bọn họ có thể thu được không gian sinh tồn nhiều hơn, bọn họ có thể thong dong trở lại Thánh Vực, càng dễ dung nhập Thánh Vực hơn.


Mà nếu như đại trưởng lão thắng, đối với Tội Vực mà nói, đó chính là một trận tai ương ngập đầu chân chính. Khác với Quang minh năng lượng trước đây, loại kim sắc Thánh viêm trước mắt này trong hoàn cảnh Tội Vực hoàn toàn không bị suy yếu, thương tổn đối với pháp tắc cũng rất lớn. Nếu như đại trưởng lão thắng, Thánh Điện kỵ sĩ đoàn nhất định sẽ san bằng từng ngóc ngách Tội Vực. Ngay cả những con dân Thánh Châu của Thánh Điện, đại trưởng lão đều hạ thủ được, Đỗ Khắc không tin lão ta sẽ thả cho người Tội Vực có một con đường sống.


Đỗ Khắc đã quyết định quyết tâm tử chiến.


Bỗng nhiên, hắn dừng động tác trên tay lại, hắn xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía cái Kiếm qua lốc xoáy khổng lồ như núi trên bầu trời kia.


Tốc độ xoay tròn của Kiếm qua lốc xoáy đang chậm lại, tuy rằng chỉ là chậm hơn một chút so với trước, nhưng mà Đỗ Khắc nhạy cảm phát hiện ra. Chú ý tới động tác của Đỗ Khắc, mọi người đều không tự chủ ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm qua lốc xoáy trên bầu trời.


Oanh!


Không hề có dấu hiệu, lốc xoáy thể tích kinh người tựa như núi tuyết bỗng nhiên sụp đổ.


Lốc xoáy sụp đổ hóa thành cơn lũ màu xám cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía.


Sắc mặt mọi người đại biến, không chút do dự xoay người cuồng chạy.


Xuy xuy xuy!


Trong khí lưu cuộn trào mãnh liệt, hỗn loạn vô số kiếm mang, tiếng rít nhiếp tâm hồn người và lốc xoáy như gào khóc thảm thiết xen lẫn với giận dữ đủ để cho thiên địa biến sắc.


Rầm rầm rầm!


Tiếng nổ tung kịch liệt vang lên liên tiếp, mọi người trong lúc cuồng chạy cảm thụ được mặt đất dưới chân truyền đến chấn động kịch liệt, bọn họ cơ hồ đứng thẳng không nổi. Sắc mặt đại biến, mọi người vô thức quay đầu lại nhìn, bọn họ nhìn thấy một màn cực kỳ đồ sộ. Khí lưu gió bão như hồng thủy vỡ đê, tràn ngang qua trụ Phán xử gần nhất.


Trụ Phán xử nguy nga liền ầm ầm đổ nát, cơn lũ Thánh viêm tựa như nước thép tan chảy trút xuống, quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời cũng bị một trận kích động.


Mọi người đều nhìn trợn mắt há mồm, ngay cả Đỗ Khắc cũng không ngoại lệ. Hắn vẫn đang nghiên cứu trụ Phán xử, hắn biết rõ nó vững chắc cỡ nào. Mấy trăm cây trụ Phán xử thông qua quầng sáng Thánh viêm nối tiếp thành nhất thể, hình thành kết cấu cực kỳ vững chắc ổn định.


Vậy mà lại bị khí lưu của Kiếm qua lốc xoáy đụng đứt, uy lực của Kiếm qua lốc xoáy này là cường cỡ nào đây!


Đột nhiên, trong lòng Đỗ Khắc sinh ra một tia hối hận, vừa rồi mình nghiên cứu trụ Phán xử làm gì? Hẳn là nên đi nghiên cứu Kiếm qua lốc xoáy mới đúng a! Bỏ lỡ bỏ lỡ...


Xa xa Bạch Tuyết thành chỉ còn lại một mảnh phế tích, nó bị phá hủy phi thường triệt để, tựa như bị một bàn chân thật lớn hoàn toàn đạp bẹp, ngay cả một đống kiến trúc hơi cao chút cũng không còn.


Đám A Tín với vẻ mặt mờ mịt đứng ở trên phế tích, không rõ đã phát sinh cái gì.


Khi một gã Hồn tướng cuối cùng thoát ra khỏi quang kén hồng sắc, tâm tình kích động của đại trưởng lão mới bình tĩnh trở lại. Cho tới bây giờ, kế hoạch của lão ta hoàn mỹ không sứt mẻ, toàn bộ bước đi đều hoàn thành, ngay cả Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm lão chuẩn bị để dùng làm đồ dự bị bảo hiểm đều đã hoàn thành.


Không còn ai có thể ngăn cản lão.


Nhưng vào lúc này, màn lửa Thánh viêm trên bầu trời bỗng nhiên kịch liệt lay động.


Sắc mặt Đại trưởng lão lạnh lẽo, có người phá hư trụ Phán xử! Lão ta nhớ lại, lúc trước mình bị người ta nhìn lén, lúc trước lão ta còn suy nghĩ xem làm thế nào tìm ra đối phương, không ngờ đối phương tự bộc lộ vị trí. Lão ta chỉ cần tra ra cây trụ Phán xử nào bị phá hỏng là có thể biết rõ vị trí đối phương.


Chỉ chốc lát thời gian như thế, Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm đã tập hợp. Tô Phỉ đứng ở phía trước binh đoàn, phía sau nàng là mười ba Thánh Hồn kỵ sĩ, phía sau Thánh hồn kỵ sĩ là một đại quân nhìn không thấy điểm cuối.


Trong cơ thể mỗi một binh sĩ Hồn tướng đều có một quang minh dấu ấn, tướng lĩnh có thể trực tiếp thông qua dấu ấn để chỉ huy binh sĩ. Những Hồn tướng từ trong vô số người sống sót đào thải sàng lọc ra này đã trải qua Thánh viêm tẩy luyện tẩm bổ, thực lực bay vọt về chất, bản năng chiến đấu của bọn chúng cường đại hơn nhiều so với trước đây.


Tại trước thực lực tuyệt đối, toàn bộ âm mưu đều là thùng rỗng kêu to.


Đại trưởng lão vô cùng bình tĩnh, tại sân nhà của Thánh Điện, người nào còn có thể tung lên được sóng gió gì?


"Bắt đầu đi."


Lão ta thản nhiên nói, bàn tay dán lên trụ Phán xử, hỏa trụ thật lớn rung động, tại trước mặt ý chí vô thượng của lão ta, đó là lực lượng mênh mông như vậy cũng phải thuận theo. Hỏa trụ to lớn chống lên Thánh viêm chảy xuống phía dưới như ngọn nến tan chảy.


Trong khoảnh khắc, kim sắc hỏa trụ nguyên bản thẳng nhập tận trời liền biến thành một cái kim sắc hỏa cầu thật lớn đường kính đạt đến một km.


Hỏa cầu tựa như được một cái tay vô hình nhào nặn, trở nên dẹp lép, từ từ hóa thành một cái hỏa môn kim sắc.


Vô số Thánh viêm từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, hỏa môn đột nhiên bùng lên kim quang, kim quang chói mắt cơ hồ khiến người ta không mở mắt ra được. Ở trong quang mang kim sắc này, quang môn từ từ mở ra. Dường như cảm thụ được sự trầm trọng của quang môn, chấn động đáng sợ đó như rung động khuếch tán khắp toàn bộ Thánh Châu, quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời nổi lên tầng tầng rung động, toàn bộ trụ Phán xử đều đang chấn động.[
Tựa truyện bắt đầu dịch từ 1/4/2013 đến ngày 29/9/2015 vẫn còn khoảng năm chục chương 585-636 chưa được dịch.


Nhóm dịch thay đổi nhóm trưởng rất nhiều lần Luyện Khí tiểu tử, Tuệ Hiền, ykzforever rồi tới bạn ducbv, nhiều lần đứt quãng một thời gian dài.


Truyện được chuyển từ nhóm Phàm Nhân Tông ra nhóm Bất Bại Chiến thần rồi nhóm Chiến Thần.


Hy vọng với tựa truyện tiếp theo, nhóm Chiến Thần hoạt động sôi nổi hơn, rút ngắn thời gian hoàn thành hơn. ]


Vừa mới đi ra khỏi Kiếm qua lốc xoáy, đám người Đường Thiên bị chấn động đột ngột nảy lên khiến giật nảy mình.


Bọn họ cảm giác toàn bộ Thánh Châu đều đang chấn động.


"Chuẩn bị chiến đấu!" Đường Thiên là người thứ nhất phát giác không ổn, lập tức lên tiếng nhắc nhở mọi người.


Rất nhiều người trên mặt còn có một tia mờ mịt, không rõ đã phát sinh cái gì. Nhưng mà những đồng bọn quen thuộc Đường Thiên, tín nhiệm hắn đã có phản ứng. Cát Trạch Phù Chính Chi dẫn Thần Trang binh đoàn, cơ hồ không chút do dự vọt tới bên cạnh Đường Thiên.


Mà Tiểu Nhiên vừa rồi còn có chút mờ mịt thì giật mình một cái: "Bảo hộ tiểu thư!"


Hồn tướng bên cạnh nàng đều đã thoát thai hoán cốt, tựa như một trăm hai mươi vị Ma thần, sát ý lạnh lẽo cô đọng cơ hồ khiến không khí xung quanh đông lại. Hư ảnh lóe lên trong không trung, bọn họ từ hư không xuất hiện bên cạnh Thượng Quan Thiên Huệ, điệu bộ bễ nghễ tự nhiên.


A Tín lại như thể không nghe thấy Đường Thiên cảnh báo, hắn ngơ ngác mà nhìn Bất Tử kiếm trên bàn tay.


Nhưng vào lúc này, Thánh viêm phía trên đỉnh đầu bọn họ bỗng nhiên trở nên kích động, tầng tầng Thánh viêm rung động từ bốn phương tám hướng tụ tập trên đỉnh đầu bọn họ. Trong nháy mắt, đỉnh đầu bọn họ hiện lên một vòng thái dương, vô số Thánh viêm tụ tập co rút thành một cái quang đoàn kim sắc rực sáng.


Quang đoàn màu vàng kim với tốc độ kinh người, không ngừng bành trướng biến ảo, cuối cùng hóa thành một cái quang môn.


Quang môn chậm rãi mở ra, kim quang thuần khiết nhu hòa từ trong cửa tỏa ra.


Một cái thân ảnh toàn thân được Thánh viêm bao phủ bước ra khỏi quang môn.


Tuy rằng toàn thâncả người được Thánh viêm bao phủ, nhưng mà Đường Thiên vừa nhìn liền nhận ra được thân phận đối phương, ánh mắt co lại: "Tô Phỉ!"


Tô Phỉ nghe thấy Đường Thiên gọi nàng, hờ hững nhìn Đường Thiên một cái bèn thu hồi ánh mắt.


Tiếng bước chân chỉnh tề, từ sau quang môn vọng ra, từng Hồn tướng trầm mặc túc sát hợp thành một cơn lũ kim sắc bước ra.


Đám người Cát Trạch đại biến sắc mặt, thần tình Đường Thiên bình tĩnh, lúc trước hắn đã từng "Nhìn" thấy những Hồn tướng này làm thế nào dựng dục phát triển. Hắn lướt nhìn đám người Tang Đức Lạp(Sandra) mặt không còn chút máu, biết là những người này đã triệt để mất đi dũng khí chiến đấu, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng không trợ giúp cho trận chiến tranh này, mà mình còn phải phân tâm chiếu cố nữa. Hắn thấp giọng phân phó Cát Trạch bảo đám người Tang Đức Lạp(Sandra) dẫn tộc nhân của mình, còn cả Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội, lập tức triệt thoái phía sau, rời xa chiến trường.


Nhìn đám người Tang Đức Lạp(Sandra) thở phào nhẹ nhõm xoay người cuồng chạy, Đường Thiên thu hồi ánh mắt.


Đây là một trận quyết chiến đã định trước thảm liệt đến cực điểm, ngoại trừ một phương tử vong, trận chiến đấu này không có bất cứ kết quả gì khác.


Tô Phỉ khẽ lướt nhìn Đỗ Khắc ở trên bầu trời, trong trận doanh của địch nhân đó là một vị duy nhất có thể lơ lửng trên không trung, tự nhiên làm người khác chú ý. Đỗ Khắc cảm thụ được ánh mắt Tô Phỉ, trong lòng lẫm liệt, thực lực của vị nữ Hồn tướng này khiến hắn cảm thụ được cực độ nguy hiểm.


Hồn tướng bên cạnh Thiên Huệ, ngay từ đầu nhìn thấy địch nhân cũng là Hồn tướng thì trong ánh mắt sung mãn xem thường. Nhưng mà thấy đối phương cuồn cuộn không ngừng có Hồn tướng từ trong quang đi ra, biểu tình trên mặt bọn họ dần trở nên nghiêm trọng.


Hồn tướng dày đặc chi chít, an tĩnh phiêu phù ở trên không trung, khí tức bọn họ trọn vẹn một khối, sản sinh ra uy áp như núi cao áp đỉnh.


Mà khi mười ba vị Thánh hồn kỵ sĩ bước ra khỏi hàng, khí tức toàn thân lượn lờ giống như thực chất khiến mọi người lại lần nữa biến sắc mặt.


Đại trưởng lão là người cuối cùng bước ra khỏi quang môn.


Khi lão ta hiện ra, một luồng uy áp phô thiên cái địa bao phủ khắp toàn trường. Vô luận là Hồn tướng vạn năm giống như Ma thần bên cạnh Thiên Huệ, hay là Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm khổng lồ đủ làm người giật mình đều phảng phất là con kiến dưới chân lão ta, trở nên nhỏ bé không đáng kể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom