• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến binh bất bại (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Anh ta làm thế với em

Không đợi anh nói thì Vương Manh Manh đã đạp anh một cái rồi mắng: "Con sâu róm anh cũng to gan quá, tự ý xông vào nhà người ta còn dám đi tắm, tối nay bà đây sẽ dạy anh cách làm người".

Vương Manh Manh đá một cú rất cao, là chiêu sơ đẳng của Taekwondo, đòn đá tấn công vào mặt Long Thiên, Long Thiên nghĩ cô gái này thật can đảm, nhưng anh cũng không thể chịu đòn oan được, thế nên anh nắm lấy chân Vương Manh Manh để cản đòn.

Vương Manh Manh chỉ còn lại một chân chống đất, cô ta không kịp phản ứng nên dưới chân trơn trượt khiến cả người ngã nhào về phía Long Thiên, trên người Long Thiên vẫn còn chút sữa tắm nên cũng không đứng vững được, cả hai cứ thế ngã đè lên nhau, tư thế có chút mập mờ. Bây giờ nhìn lại Vương Manh Manh giống như đang cưỡi trên người Long Thiên vậy.

Vương Manh Manh khẽ kêu đau, sau đó cô ta lập tức ý thức được tư thế của mình có chút không bình thường, cô ta tức giận tát Long Thiên hai cái rồi nói: "Trong sạch của bà đây đã bị anh vấy bẩn rồi, bà đây liều mạng với anh!"

Long Thiên hơi ngẩn người nên không cản được cô gái hung dữ này, hơn nữa anh sợ làm đối phương bị thương nên cũng không thể ra tay. Thế nên kẻ được mệnh danh là Diêm Vương khiến kẻ địch khiếp sợ lại sợ hãi che chỗ đũng quần, rồi cầm quần áo cạnh vách ngăn chạy thẳng ra ngoài, không ra tay được thì đành phải chạy chứ sao.

Vương Manh Manh vẫn đuổi theo, hai người chạy từ phòng tắm ra phòng khách, một nam một nữ chơi trò cảnh sát bắt tên trộm, Long Thiên vừa chạy vừa cố gắng mặc quần áo, cuối cùng anh giơ tay lên thỏa hiệp nói: "Đừng làm loạn nữa, cô chắc là Vương Manh Manh đúng không, tôi là anh rể cô, đừng đuổi nữa, mệt lắm rồi!"

Vương Manh Manh hơi ngây người, sau đó cô ta mắng to: "Mẹ kiếp, anh sàm sỡ tôi còn chưa đủ, đến chị tôi cũng dám mơ tưởng, bà đây không thiến anh thì là con anh!"

"Tôi là anh rể cô thật!"

"Thế tôi là tổ tiên n'hà anh!"

Vương Manh Manh không nghe giải thích, cô ta chạy như bay tới, chạy được một đoạn rồi đá một cú, tư thế rất đẹp, Vương Manh Manh nghĩ Long Thiên chắc chắn sẽ không tránh được cú đá này của cô.

Đáng tiếc loại võ mèo cào của cô đối phó với đám lưu manh bình thường còn tạm được, chứ đối phó với siêu cấp lưu manh Long Thiên thì còn thiếu sót lắm, Long Thiên tránh được cú đá này, sau đó ôm lấy Vương Manh Manh từ trên không, rồi vứt ngược cô ta xuống ghế salon, cuối cùng còn tự mình khóa trái tay Vương Manh Manh lại.

Vương Manh Manh bị lật ngược trên ghế salon không thể động đậy, cô ta ra sức giãy giụa nói: "Tên ngu ngốc, mau thả tôi ra, chúng ta đấu ba trăm hiệp!"

Long Thiên vui vẻ vỗ trán Vương Manh Manh một cái rồi nói: "Được, để xem ai phải xin tha trước".

Vương Manh Manh bị đánh trả thì mới nhận ra người đang khống chế mình là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, nếu như anh ta giở trò đồi bại thì người xui xẻo chính là bản thân cô.

Vương Manh Manh đe dọa nói: "Nếu anh dám động vào tôi thì chị tôi sẽ giết cả nhà anh!"

"Ranh con, kiểu đe dọa này không có tác dụng với anh đây đâu", Long Thiên tỏ ý xấu xa, vừa rồi gương mặt đẹp trai của anh bị tát hai cái, bây giờ không dọa con nhóc này thì bản thân anh phải chịu thiệt rồi.

Mắt Vương Manh Manh đảo nhanh tìm cách đối phó, cuối cùng cô ta thút thít nói: "Anh bắt nạt tôi, hu hu hu..."

Long Thiên quả thật sợ làm đau em vợ, nên khi thấy đối phương khóc thì anh nhanh chóng buông tay nói: "Cô đừng khóc, tôi không làm cô đau chứ?"

Long Thiên tốt bụng thả Vương Manh Manh ra, anh đang định tìm cách giải thích, kết quả cô ma nữ vô kỷ luật này lại thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, cô ta đá thẳng một cú móc sau, trúng ngay chỗ đó của anh, Long Thiên khóc không ra nước mắt, lúc này anh càng chắc chắn rằng cô gái này là em ruột của Vương Lệ Trân, lực đá và góc độ đá cũng không khác nhau lắm, nếu bảo bọn họ không phải ruột thịt thì Long Thiên không tin đâu.

Trong hai ngày mà Long Thiên bé bỏng đã bị thương nặng đến hai lần, Long Thiên thật sự có chút sợ hãi, anh che đũng quần cắn răng nói: "Vương Manh Manh, cô là đồ lừa đảo!"

Lúc Long Thiên ngẩng đầu lên thì phát hiện không thấy Vương Manh Manh đâu, khi anh đang nghi ngờ thì một con dao từ trong bếp bay ra, Long Thiên vội vàng tránh đi, con dao làm bếp không đâm trúng anh, ngược lại cắm thẳng vào sàn nhà cách hai chân anh không tới một centimet, Long Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, nếu anh phản ứng chậm một chút thì anh phải nói lời tạm biệt với người anh em bé nhỏ của anh rồi.

Vương Manh Manh cầm một con dao từ trong bếp lao ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp thanh xuân ngời ngời tay cầm con dao làm bếp cười nham hiểm xuất hiện trước mặt Long Thiên, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy có chút không bình thường, trông cô ta giống như nhân vật nữ chính kiêu ngạo sau khi thay đổi tính cách vậy.

Long Thiên ném điện thoại sang bên cạnh nói: "Tôi là chồng chị cô thật, không tin cô hỏi chị cô đi".

Vương Manh Manh nhận lấy điện thoại, trong lòng có chút do dự, cô ta thầm nghĩ hỏi rõ cũng tốt, nên sau đó trợn mắt nhìn Long Thiên một cái rồi nói: "Nếu anh dám lừa tôi thì tôi sẽ thiến anh thật đấy".

Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh lấy một điếu thuốc trong túi châm lửa rồi nói: "Nếu tôi lừa cô thì tôi tự nguyện cởi hết quần để cô giải phẫu".

Vương Manh Manh nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại cho chị mình, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Vương Lệ Trân đang trong phòng làm việc thấy tên trên điện thoại thì do dự một lúc rồi mới nghe: "Alo Long Thiên, có chuyện gì vậy? Nếu anh lại bảo tôi là gọi để tán gẫu, thì tôi sẽ chặn anh đấy".

Vương Manh Manh hơi ngạc nhiên, cô ta thấy chị mình có vẻ như biết tên ngốc này thì đổi giọng nũng nịu nói: "Chị, em đây, em vừa về nhà thì thấy một người đàn ông trong phòng tắm nhà chúng ta, anh ta còn nói là anh rể em, là thật sao?"

Vương Lệ Trân trong điện thoại bất đắc dĩ trầm mặc một lát rồi nói: "Manh Manh, chuyện này nói ra rất dài, em chờ chị về rồi giải thích cho em sau được không?"

Vương Manh Manh giả vờ ngoan ngoãn dạ một tiếng, đúng lúc Long Thiên vừa cảm thấy yên tâm thì cô ta đột nhiên thay đổi thái độ, từ thiếu nữ hung dữ đến thiếu nữ nũng nịu, bây giờ lại tỏ vẻ thiếu nữ bị hại, cô gái này cứ khoảng ba giây lại thay đổi một lần, hơn nữa không chê vào đâu được. Vương Manh Manh ra vẻ tủi thân lau nước mắt một cái rồi nói: "Chị, người đàn ông kia đẩy em lên ghế salon, còn làm thế với em, em không muốn sống nữa!"

Cách đó không xa, Long Thiên đang ngậm điếu thuốc bị làm cho kinh ngạc đến mức điếu thuốc cũng rơi xuống đất, anh phun một bãi nước miếng nói: "Hừ, đồ giả tạo!"
Chương 27: Ý định giết người

Vương Manh Manh quăng điện thoại cho Long Thiên rồi tức giận nói: “Trước khi chị tôi quay về, không được phép nhúc nhích!”

Cô ta nói dứt lời, Long Thiên đón được điện thoại của mình lập tức lóp ngóp bò dậy, chuẩn bị tới tủ lạnh lấy đồ uống, thái độ của anh như thể hoàn toàn không coi nàng cách cách họ Vương ra gì, làm Vương Manh Manh tức giận đến mức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cao giọng quát: “Tôi bảo anh không được nhúc nhích, nghe thấy chưa hả!”

“Tôi có bị điếc đâu, vả lại, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời một đứa trẻ ranh như cô?”, Long Thiên khui một lon Coca, vừa uống vừa lơ đễnh đáp trả.

Đáp lại Long Thiên là một con dao làm bếp từ trên trời rơi xuống cắm thẳng vào cánh cửa tủ lạnh. Long Thiên bình tĩnh quay về với vị trí của mình, phen này thực sự không hề nhúc nhích, rất chi là hèn.

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, đợi Vương Lệ Trân về nhà và giải thích tất cả mọi chuyện. Vương Manh Manh cũng nhân cơ hội này mà đánh giá người đàn ông trước mặt một phen, trông qua chắc hẳn lớn hơn cô ta vài tuổi, tổng thể cũng chỉ có đôi mắt kia trông tạm được, mọi chỗ khác đều bình thường. Nếu ném vào đám đông, anh không hề bắt mắt, không hề nổi bật, đừng nói là lọt vào đôi mắt đòi hỏi hoàn hảo vô khuyết của chị gái cô ta, đến cả bản thân Vương Manh Manh cũng chẳng buồn ngó ngàng. Cô ta thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc người đàn ông này có bản lĩnh cỡ nào mới được làm anh rể của mình, có thể làm chồng của Vương Lệ Trân – mỹ nhân xa vời tầm với của Bắc Hải.

“Này, con sâu lông kia, anh dùng cách gì để theo đuổi chị tôi đấy?”, Vương Manh Manh rảnh quá không có việc gì làm nên bắt đầu thám thính tình hình quân địch.

Long Thiên hớp một ngụm Coca, cơn thèm thuốc lá của anh bốc lên nhưng anh cũng không châm thuốc, chỉ biết dốc hết sức để biểu đạt thiện chí của mình, sợ đối phương bất mãn lại quăng thêm một con dao nữa, bèn thành thật đáp: “Bố cô vung tiền để tôi ngủ với chị cô!”

Đúng là không nói ra thì thôi, hễ mở miệng là làm người ta kinh ngạc. Tuy rằng anh đang nói sự thật, nhưng sự thật quá thẳng thắn. Thật hết cách, Long Thiên trước giờ vẫn thô bỉ, không học được cách nói năng văn hoa màu mè. Dù sao thì quanh năm suốt tháng anh toàn ở bên cạnh những kẻ thô lỗ cộc cằn, nói bậy như máy hát, dần dà cũng không thể chờ mong miệng chó mọc được ngà voi.

Trên tay Vương Manh Manh không còn dao làm bếp, lần này cô ta quăng gối ôm trên sofa: “Anh có thể nói năng đàng hoàng được không?”

“Một cô nàng lưu manh như cô cũng mặt dày đòi tôi nói năng tử tế hả?”, Long Thiên gạt cái gối ôm ra, tức giận đáp.

Lăn lộn bốn phương bao nhiêu năm nay, Long Thiên từng gặp rất nhiều kẻ kỳ quặc, nhưng lần đầu anh gặp phải một cô gái dùng giọng nói non choẹt như trẻ con mà chửi người ta không cần pha thêm câu từ nào hết, thế nên anh không những không ghét, mà ngược lại còn cố tình trêu cho vui.

Vương Manh Manh không giận mà còn bật cười: “Thú vị đấy, thú vị hơn cái đám hèn nhát cả ngày chỉ biết nịnh nọt bợ đỡ chị tôi nhiều”.

“Tôi đâu thể lừa cô lên giường được, hà tất gì phải tử tế với cô?”, Long Thiên nói năng hùng hồn, anh không hề muốn lấy lòng cô gái trước mặt mình, dù sao Vương Lệ Trân cũng chẳng ưa gì anh, chỉ thiếu nước đuổi anh ra khỏi cửa thôi. Người ta thường bảo “lợn chết không sợ nước sôi”, Long Thiên cũng lười nhẫn nhịn bản tính kỳ quặc của quý cô này, tuy rằng sách lược hiện tại của anh là đi đường vòng cứu quốc, nhưng đường vòng cứu quốc cũng biết tiến lùi đúng mực, nếu cứ lùi quá chỉ khiến anh bị bắt nạt nhiều hơn.

“Tóm lại tôi không tin chị tôi sẽ kết hôn với loại rác rưởi như anh. Tôi nói trước nhé, đến lúc ấy chỉ cần chị tôi lắc đầu một cái, tôi lập tức cho anh chết không có chỗ chôn thây!”, Vương Manh Manh giơ ngón giữa lên

Long Thiên bình thản nhún vai: “Con gái con lứa, chú ý hình tượng đi chứ”.

“Anh quản lý được tôi chắc? Hả đồ ngốc?”

“Đồ ngốc, nói ai thế?”

“Đồ ngốc nói anh đấy!”

“Ồ hóa ra có đứa ngốc đang nói chuyện với tôi hả”.

Vương Manh Manh động não mất một lúc mới hiểu ra, lập tức nổi cơn tam bành đòi đi tìm dao làm bếp. Long Thiên đâu thể để cô ta đạt được mục đích, cướp ngay lấy hai con dao làm bếp. Anh cao hơn Vương Manh Manh, cứ giơ dao lên cao thì dù Vương Manh có nhảy lên cũng không với tới được, cô ta vừa nhảy vừa giận dữ mắng chửi: “Anh đưa dao đây, xem tôi có chém anh ra làm tám mảnh không!”

Vương Lệ Trân vội vàng chạy về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng chốc sững người, nhưng nhanh chóng thích nghi với khung cảnh này. Cô rất hiểu tính cách của em gái mình, chưa thấy máu me be bét là khá lắm rồi.

“Vương Manh Manh, không được quậy phá!”

Vương Lệ Trân hô một tiếng khiến Vương Manh Manh vốn đang nhe nanh múa vuốt như con hổ cái lập tức ngoan ngoãn hẳn, không quậy phá nữa, thậm chí còn bước tới kéo tay Vương Lệ Trân với vẻ mặt ấm ức: “Chị, nếu chị không về kịp, em gái đáng yêu của chị sắp bị tên cầm thú kia bắt nạt đến chết rồi”.

Dáng vẻ nũng nịu này thực sự khiến người ta không thể liên tưởng tới tác phong hung hãn trước đó. Khóe miệng Long Thiên giật giật, coi như anh đã gặp phải người thiếu liêm sỉ hơn cả mình rồi.

Vương Lệ Trân kéo Vương Manh Manh ngồi xuống sofa, lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Thiên: “Cất dao về chỗ cũ đi, Manh Manh không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện như con bé à?”

“Vâng thưa vợ đại nhân!”, Long Thiên hết sức bần tiện.

Vương Lệ Trân khá quen với bản mặt dày của Long Thiên nên đã miễn dịch khi nghe đủ cách gọi yêu thương ghê tởm của anh, không ý kiến gì, nhưng Vương Manh Manh không cho phép chị gái mình bị người ta sàm sỡ, lập tức trừng to hai mắt: “Mồm miệng anh sạch sẽ cho tôi nhờ”.

Long Thiên hỉ mũi khinh thường, nhìn cô cách cách họ Vương một cách thách thức như thể cướp mất món đồ chơi yêu thích của người ta. Anh quay vào bếp, cất dao về chỗ cũ, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay rồi không trở ra ngay mà tiện thể nấu nướng luôn.

Trong phòng bếp chỉ còn lại hai chị em xinh đẹp như hoa, Vương Manh Manh làm nũng với chị: “Chị, em hỏi chị mấy câu, chị đừng giải thích gì hết, chỉ cần gật với lắc là được”.

Vương Lệ Trân thấy em gái chủ động “xuất chiêu” cũng đỡ tốn công mình bịa chuyện, lập tức gật đầu ngay.

Vương Manh Manh hỏi: “Thằng ngốc kia là anh rể của em thật à?”

Vương Lệ Trân gật đầu.

Thế giới quan của Vương Manh Manh bắt đầu sụp đổ, cô ta cố nén cảm giác phẫn nộ khi thấy cây cải thảo trắng trẻo nhà mình bị lợn ăn mất, tiếp tục hỏi: “Bố đồng ý với cuộc hôn nhân này?”
Chương 28: Hàng xóm mới!

Vương Lệ Trân lại gật gật đầu.

Bây giờ không chỉ có thế giới quan mà cả nhân sinh quan của cô ta cũng nát vụn như bột mì, thổi một cái là bay tứ tán. Vương Manh Manh đỏ ửng hai mắt: “Chị vào động phòng với anh ta rồi hả?”

Ngay khi Vương Manh Manh đang đứng bên bờ suy sụp thì Vương Lệ Trân lắc đầu, khiến cô cách cách kia cuối cùng cũng thở phào một hơi. Chí ít không bị vấy bẩn, coi như hạnh phúc lớn trong nỗi bất hạnh rồi.

“Chuyện này hơi hoang đường một tí, đừng nói là em, đến chính chị cũng buồn bực, nhưng em biết tính của bố đấy, ông ấy sắp xếp như thế này chắc chắn có dự định của ông ấy. Từ nhỏ đến giờ, tuy rằng bố tỏ ra khùng khùng điên điên, nhưng trên thực tế hai chị em ta đều biết rõ, lòng dạ ông ấy sáng như gương, còn bề ngoài ông ấy làm vậy chỉ cho cấp dưới xem thôi. To thì lãnh đạo quốc gia, nhỏ thì chủ nhân gia đình, chỉ cần là đàn ông, ai cũng thích dùng chiêu trò khiến người ta không nắm bắt nổi, nhưng gặp phải chuyện lớn thì không hề ấm ớ tí nào. Thế nên chúng ta cứ tương kế tựu kế, tóm lại em yên tâm đi, cho dù chị phải ra ngoài tìm sugar baby cũng không chọn người nào xấu đâu”, Vương Lệ Trân đưa ra một lời giải thích không ra dáng giải thích chút nào, không thể nào nói thật với Vương Manh Manh được, nếu không để cô nhóc này biết chuyện chưa biết chừng sẽ gây ra động tĩnh gì đánh rắn động cỏ.

Bấy giờ Vương Manh Manh mới gật đầu hài lòng: “Em nghe lời chị, nhưng nếu em đối đầu với anh ta, chị phải đứng về phía em đấy nhé”.

“Đương nhiên rồi!”, Vương Lệ Trân xoa đầu em gái mình với vẻ cưng chiều.

Hai chị em xinh đẹp như hoa đã đạt được thỏa thuận khi người nào đó không hề hay biết, mà người nào đó vẫn đang bận bịu trong phòng bếp nấu hai món mặn một món canh, bởi vì đã đến giờ cơm trưa. Đợi khi Long Thiên nấu xong và bưng vài món ăn thông thường lên bàn cơm, Vương Manh Manh lập tức chế giễu: “Anh còn biết nấu cơm cơ à? Tốt nghiệp ở New Oriental hả?”

“Tôi chỉ có học lực trung học phổ thông thôi, mà còn chưa học hết”, Long Thiên mỉm cười bình thản.

“Hứ, không những là một tên lưu manh, mà còn là mù chữ”, Vương Manh Manh không hề che giấu vẻ chán ghét trong ánh mắt.

Thấy Vương Lệ Trân có mặt ở đó, Long Thiên không cãi nhau với cô nhóc này, dù bị sỉ nhục cũng không giật mình: “Cho dù cô mắng tôi cũng phải ăn cơm xong mới có sức mắng cho hăng hái, đúng không nào?”

“Tôi còn lâu mới ăn đồ anh nấu, đồ ăn mà dạng người rác rưởi này chắc chắn là rác rưởi!”, Vương Manh Manh hừ một tiếng.

Long Thiên tháo tạp dề, khiêu khích với cô ta: “Không dám ăn? Sợ tôi bỏ độc à?”

Chiêu khích tướng này cực kỳ có tác dụng, Vương Manh Manh nhảy dựng lên khỏi sofa: “Ai bảo tôi không dám!”

Vương Lệ Trân khoanh tay đứng nhìn, không tham gia vào màn đấu khẩu quy mô nhỏ này. Vương Manh Manh sợ Long Thiên coi thường mình, hùng hổ bước tới, cầm đôi đũa trên bàn gắp một miếng cá bỏ vào miệng, đang định nhổ ra thì vô tình liếm một cái, lập tức sững người không nỡ nhè ra, ngược lại còn nuốt vào. Gương mặt cô ta không hề biến đổi, nhưng trong lòng đã chấn động vì món cá này ngon như bỏ độc.

Long Thiên mỉm cười rạng rỡ, Vương Manh Manh cực kỳ thiếu khí phách ngồi luôn vào chỗ, giả bộ như tất cả chưa từng xảy ra, bắt đầu chê cá lắm xương. Đùa gì chứ, đừng nói là người thường, đến cả mấy nhân vật tai to mặt lớn kia, ăn xong món cá chép sốt chua ngọt của anh cũng cảm thấy ăn sơn hào hải vị khác như đang nhai sáp nến.

Với nguyên tắc có đồ gì ngon phải chia sẻ cho chị gái mình, nhưng vì thiếu khí phách, Vương Manh Manh không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho chị gái tới gần. Vương Lệ Trân cười khổ một tiếng, cô cũng ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, tò mò rốt cuộc là thứ sơn hào hải vị gì có thể lấp kín được cái miệng của em gái mình. Cô học theo Vương Manh Manh, gắp một tiếng cá bỏ vào miệng, ngay miếng đầu tiên đã “í” một tiếng. Vương Lệ Trân xin thề, chỉ e đến cả bếp trưởng của Túy Tiên Lâu cũng không đạt được trình độ này.

Vương Lệ Trân không khỏi khen ngợi: “Tay nghề khá lắm!”

Có thể nhận được sự tán thưởng của vợ mình, Long Thiên sướng âm ỉ trong lòng. Vương Manh Manh vốn định phản bác, thế nhưng há miệng mắc quai, đành phải thôi. Ba người nhanh chóng giải quyết bữa cơm bình dị này, khung cảnh cũng khá ấm áp. Giữa chừng Long Thiên còn gắp đồ ăn cho Vương Lệ Trân, có lẽ vì bầu không khí quá hòa hợp nên một người trước nay ưa sạch sẽ như Vương Lệ Trân cũng không từ chối.

Tuy rằng mới chỉ là một bước tiến rất nhỏ nhưng Long Thiên đã rất thỏa mãn rồi. Ăn cơm xong, anh chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, Vương Lệ Trân thì tới thư phòng đọc sách. Ma nữ Vương Manh Manh không tiếp tục càm ràm làm Long Thiên khó chịu mà quay về phòng mình, lén la lén lút gọi mấy cuộc điện thoại cho đám bạn bè đểu giả toàn con ông cháu cha của mình, bắt đầu lên kế hoạch đuổi Long Thiên ra khỏi nhà.

Hai rưỡi chiều, Vương Lệ Trân bước ra khỏi thư phòng, Long Thiên đang ngồi trong phòng khách ngủ gà ngủ gật. Vương Lệ Trân không gọi anh dậy, nhưng Long Thiên vẫn tự thức giấc theo bản năng: “Đi làm à?”

“Ừ, chiều nay có buổi phỏng vấn tuyển dụng, khoảng ba giờ chiều anh hẵng tới công ty”, Vương Lệ Trân bình tĩnh đáp rồi rời đi trước.

Long Thiên không đi theo, ngay từ lúc ăn cơm anh đã cài đặt định vị GPRS vào túi xách của Vương Lệ Trân, vả lại anh tin rằng tên sát thủ kia sẽ không dùng một cách tận hai lần, gần như không thể nào lắp đặt thiết bị dẫn nổ trên xe được nữa, vì thế anh đợi tới ba giờ chiều mới thong thả ra khỏi nhà.

Vừa ra cửa đã thấy một chiếc xe tải đỗ cạnh biệt thự của Vương Lệ Trân, trên xe là một người đàn ông trung niên xách va-li đang nhờ nhân viên chuyển nhà chuyển đồ của gã vào biệt thự. Người có thể sống ở khu này chẳng giàu có thì cũng quyền quý, nhìn cái bụng bia phưỡn ra của người đàn ông trung niên kia là biết cuộc sống ngày thường của gã cũng không thiếu gì phong hoa tuyết nguyệt.

Long Thiên đi ngang qua, người đàn ông trung niên trông như Phật Di Lặc lập tức chào hỏi rất nhiệt tình: “Chàng trai trẻ, sống ở phía đối diện à, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, giúp đỡ nhau nhiều nhé”.

Nói xong còn tiện tay đưa một điếu thuốc cho Long Thiên. Long Thiên nhận lấy, châm thuốc, dừng chân nói chuyện khách sáo với người đàn ông trung niên này vài câu, nói về một số đề tài không quá quan trọng.

Hút xong một điếu thuốc, Long Thiên vội đi ứng tuyển nên chào tạm biệt người đàn ông trung niên Phật Di Lặc, vẫy một chiếc xe tới tập đoàn Vương thị. Người đàn ông trung niên tiếp tục công việc chuyển nhà, Phật Di Lặc trông qua có vẻ vô hại này còn thưởng cho nhân công một nghìn tệ sau khi kết thúc công việc, hiển nhiên là một kẻ giàu xổi.

Đội khi nhân công sung sướng về nhà, Phật Di Lặc vẫn luôn mỉm cười đột nhiên tắt ngúm nụ cười, lấy từ trong va-li ra một chiếc máy tính xách tay, tiện thể đeo tai nghe vào.

Cùng lúc đó, Long Thiên ngồi trên xe taxi đang tiện tay nghịch ngợm chiếc máy nghe lén mini, khẽ bóp một cái, âm thanh rò điện chói tai lập tức truyền tới tai nghe của người đàn ông trung niên kia.

Đâu đâu cũng là hiểm nguy và cạm bẫy!
Chương 29: Yêu đao

Chiếc máy nghe trộm này là món đồ Long Thiên tình cờ phát hiện ra trong túi của Vương Lệ Trân khi lắp công cụ định vị GPS. Đây là một món đồ nhỏ, khá tinh xảo, thiết kế này đã được kiểm tra trước khi xuất xưởng, là sản phẩm hàng hiệu. Tính năng tốt hơn loại lần trước nhiều, cự ly nghe trộm nằm trong phạm vi 1.5 km, muốn truy ngược lại tung tích gần như là điều không thể. Long Thiên tháo nó ra một cách dễ dàng.

Tiện tay quăng chiếc máy nghe trộm đã bị vỡ vụn ra ngoài, tiếp đó Long Thiên liền ngồi taxi đến tập đoàn Vương Thị. Buổi chiều Vương Lệ Trân lái chiếc Maserati của mình về, nói cách khác chính là đã trả chiếc Lamborghini cho Diệp Yêu Tinh, còn chiếc GTR thì đã đem đến xưởng sửa chữa kiểm tra sửa sang lại một lượt. Trái lại trong gara còn một chiếc xe Benz nữa, nhưng Long Thiên ngẫm nghĩ thấy dù gì mình cũng nhận lời mời mà đến, nếu lái chiếc Maybach thì có vẻ không tử tế cho lắm, dù rằng hôm qua đã “tẩn” cho giám đốc bộ phận nhân sự rồi, nhưng nếu có thể “thu mình” thì anh vẫn còn muốn khiêm tốn một chút.

Bước vào tập đoàn Vương Thị, Long Thiên đi lên tầng 12 bằng thang máy, theo những gì Vương Lệ Trân đã chỉ dẫn. Công ty của nhà họ Vương rất lớn, tòa cao ốc tổng cộng hai mươi tư tầng này cũng đủ để chứng minh tài sản của nhà họ Vương nhiều đến thế nào. Nhân viên công tác lên đến gần một ngàn người, có thể mang đến cho Long Thiên cảm giác nơi đây không có bất kỳ người nào rảnh rỗi, suốt quá trình bước vào cửa đến tận khi bước ra khỏi thang máy, dường như ai cũng đều đang bận rộn, nhưng bước chân tuy vội lại rất có trật tự.

Nhìn thấy vậy, trong lòng Long Thiên vẫn cảm thấy bội phục vợ mình. Nếu để Long Thiên đi chỉ huy cả ngàn người đánh một trận đột kích thì chẳng thành vấn đề, nhưng bảo anh quản lý hơn một ngàn người, hơn nữa còn phải khiến họ ngoan ngoãn nghe lời, kiếm tiền cho mình, Long Thiên tự nhận bản thân không có năng lực đó, bởi nó có liên quan rất lớn đến tình cách. Cho dù anh đã rèn luyện nhiều năm tại Quỷ Môn, nhưng vẫn không thể thay đổi được tính cách lén lười nhác mỗi khi có thể.

Long Thiên Tượng được mệnh danh Long Hoàng của cả thủ đô đã nói một câu rất chính xác, Long Thiên tính tình xốc nổi trời sinh, làm du hiệp thì chẳng thành vấn đề, nhưng nếu muốn làm người ngồi trên cao ở cấp bậc quản lý, thì phải sửa lại bằng sạch khuyết điểm. Cứ hễ Long Thiên Tượng nói đến chuyện gì đó, thì chỉ cần một câu nói của bà cụ nhà họ Long – người vẫn luôn cưng chiều Long Thiên suốt từ bé đến lớn – “sửa lại có khác nào lấy mạng thằng bé, ai muốn mạng của cháu ta thì ta sẽ lấy mạng kẻ đó” thôi, cũng đủ để dọa vị Long Hoàng một tay che trời này phải sợ hãi rồi.

May mà cả tập đoàn Tượng Quốc to lớn, dù có thiếu đi một Long Thiên thì cũng sẽ không thể đình chỉ hoạt động. Long Thiên là đàn ông, nếu không xảy ra bất trắc gì thì sau khi Long Thiên Tượng qua đời, anh chính là người thừa kế. Nhưng ngay từ khi Long Thiên còn nhỏ, Long Thiên Tượng chưa từng coi anh như người thừa kế để bồi dưỡng, vẫn luôn để anh trưởng thành bên ngoài. So với Long Thiên, Long Thiên Tượng lại càng yêu thích cô con gái lớn Long Lăng Tuyết và cô con dâu nuôi từ bé Cừu Đông Thanh của mình hơn, cho nên từ nhỏ đã tận tâm tận lực bồi dưỡng hai người họ.

Hai cô gái xinh đẹp tuyệt thế đã bắt đầu “xách ghế” đến ngồi dự thính cùng hội đồng quản trị ngay từ rất sớm, không nói họ là kỳ tài thương nghiệp nhưng cũng đủ vượt hơn Vương Lệ Trân, “con gái cưng của trời” Long Lăng Tuyết đã nhận được sự ưu ái của học viện Kinh tế Havard vào mười tám tuổi, được đặc cách tuyển chọn và hoàn thành tất cả chương trình học chỉ trong vòng hai năm, lúc tốt nghiệp còn “tiện tay” cầm theo học vị thạc sĩ về, trở thành truyền thuyết của cả thủ đo, thậm chí là Havard lúc ấy.

Sau khi về nước, dưới sự sắp xếp của Long Thiên Tượng, Long Lăng Tuyết đã vào làm việc trong tập đoàn Tượng Quốc, bề ngoài dù chỉ giữa chức vị bậc trung, nhưng rất nhiều dự án qua tay Long Lăng Tuyết trong âm thầm đều luôn được “dệt hoa trên gấm”, Long Thiên Tượng vẫn luôn gọi cô con gái này của mình là người biết kiếm tiền nhất nhà họ Long. Chỉ là Long Lăng Tuyết có tính tình lạnh nhạt không được “Lão phật gia” nhà họ Long yêu thích, trước nay bà cụ vẫn luôn bày rõ vẻ trọng nam khinh nữ cứng nhắc trên khuôn mặt, lại thêm sự thật là Long Thiên Tượng mất vợ, bà cụ vẫn luôn cho rằng đến một ngày nào đó, Long Lăng Tuyết thắng thế thì sẽ đuổi bà cụ và hai đứa cháu trai ra khỏi nhà.

Đối với những châm chọc ngầm của vị lão phu nhân trong các buổi tụ tập gia đình, tất nhiên Long Lăng Tuyết đã quá quen nên sẽ không để ý, điều duy nhất cô ta quan tâm chính là thái độ của bà lão với Cừu Đông Thanh. Bà cụ nhà họ Long yêu chiều Long Thiên nhất, đó gần như chính là bí mật công khai của cả nhà họ Long. Mấy năm trước, Long Thiên đã làm ra không ít chuyện kỳ cục, dù lôi bất cứ chuyện nào ra cũng khiến đám con ông cháu cha của thủ đô “kính nể”. Trong đó có không ít lần xảy ra chuyện nhưng lần nào, “lão phật gia” nhà họ Long cũng thu dọn giùm, có thể nói là yêu ai yêu cả đường đi, hoặc cũng có khi là nghiệt duyên kiếp trời để lại, tựu chung, bà cụ luôn ngầm ngấm châm chọc Long Lăng Tuyết, nhưng lại ưu ái có thừa đối với Cừu Đông Thanh.

So với tấm gương cẩn thận trèo lên trên như Long Lăng Tuyết, cô con dâu nuôi từ bé Cừu Đông Thanh chính là một trường hợp đặc biệt điển hình, bỏ học cấp ba rồi vào thẳng tập đoàn Tượng Quốc, không hề nhờ cậy mối quan hệ với nhà họ Long mà chậm rãi trèo lên trên. Đến lúc cô từ một nhân viên nhỏ bé ở tầng chót lên đến chức vị người đứng đầu, một vài nhân vật lớn mới đột nhiên phát hiện cô gái này nhanh nhẹn dũng mãnh đến nhường nào, giống hệt một thanh yêu đao chém ngang trời, tựa như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, “đạp” toàn bộ những kẻ “con cưng của trời” thoạt nhìn ưu tú hơn cô xuống dưới chân.

Mà niềm vui thú lớn nhất của “thanh yêu đao” này chính là trêu chọc “chồng chưa cưới” Long Thiên, rảnh rỗi không có gì làm là hơn nửa đêm lại ăn mặc trang điểm lộng lẫy như một đóa hoa đi quấy rối Long Thiên, đã từng vài lần trèo lên tới giường luôn rồi, Long Thiên suýt chút nữa bị cô ta “đẩy ngã”. Thế nên bề ngoài Long Thiên luôn tỏ ra bất cần đời, nhưng gần như cũng đành bó tay hết cách trước cô nàng Cừu Đông Thanh còn bất cần đời hơn anh này.

Cô gái “mạnh mẽ” này không chỉ khiến mọi người kinh ngạc trên phương diện kinh doanh mà ngay cả võ thuật cũng rất giỏi, tiếp xúc với hệ thống cấp bậc võ giả sớm hơn Long Thiên. Trong trận quậy phá Quỷ Môn Quan vài năm trước, mấy tên cao thủ cấp Huyền gần như bị một mình cô đánh đến mức tan tác tàn tạ, rõ ràng là cao thủ cấp Địa, nếu không phải sau đó bị Long Thiên ép ra ngoài, chỉ e “cô ả” này còn muốn phá hủy cả Quỷ Môn, khó trách đám thần thám Tiêu Ngọc Phong vừa nghe nhắc tới cái tên này thì đều rùng mình, đúng là quá trâu bò rồi!
Chương 30: Phỏng vấn

Long Lăng Tuyết và Cừu Đông Thanh là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, điều ấy không chỉ là về mặt tính cách hay cuộc sống, mà còn ở cả thái độ đối với Long Thiên cũng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Long Lăng Tuyết vừa khinh thường vừa có chút hận Long Thiên, Cừu Đông Thanh thì lại cho rằng Long Thiên là người đàn ông xuất sắc nhất trên thế giới. Hai người phụ nữ khắc nhau như nước với lửa, mấy năm nay không có Long Thiên trở thành vật hy sinh ở giữa, không biết họ đấu đến đâu rồi. Khi đó, Long Thiên luôn là kiểu nhìn mà chẳng hiểu gì, dù sao thì mấy chị đại đánh nhau cũng tội cho cu li như anh thôi.

Nghĩ tới hai người phụ nữ ấy, trên gương mặt Long Thiên bèn lộ ra nét cười dịu dàng, bất kể các cô có còn tranh đấu nhau hay không thì họ vẫn là một thành viên trong gia đình nhà họ Long. Do ảnh hưởng bởi ông cụ trong nhà nên Long Thiên rất để ý đến người nhà, dù mấy năm nay có một số người ước gì anh chết ở ngoài luôn đi, nhưng giống như lời ông cụ, có thể làm người một nhà với nhau đều là duyên số đã có từ kiếp trước.

Chỉ không biết, khi anh hoàn toàn lột xác mặc áo gấm về nhà, hai người phụ nữ gần như được coi là yêu nghiệt kia sẽ bất ngờ như thế nào trước người đàn ông đã không còn là anh chàng quê mùa hồi đó?

"Thưa anh, anh có việc gì không ạ?", một cô gái có gương mặt dịu ngọt đứng trước cửa thang máy hơi khó hiểu nhìn người đàn ông đang ngẩn người ở kia.

Bấy giờ, Long Thiên mới bừng tỉnh, anh cười nói với cô gái xinh đẹp kia: "Tôi nghe nói công ty các cô có tuyển giám đốc phòng nhân sự nên tôi đến thử xem".

Cô gái đánh giá Long Thiên một chút, tuy anh ăn mặc không lịch thiệp, nhưng đồng hồ trên tay lại rất đắt. Hơn nữa, buổi sáng chủ tịch mới họp nói muốn tuyển giám đốc phòng nhân sự, tên này đã nghe ngóng được tin tức nên chắc hẳn cũng có chút quan hệ. Đương nhiên, có thể là công tử nhà giàu có nào đó đến công ty cua gái, dù gì thì đệ nhất mỹ nữ ở Bắc Hải - giấc mộng của tất cả đàn ông cũng đang làm việc ở tầng cao nhất trong tòa nhà này.

Cô gái cười nói: "Vậy anh điền thông tin trước đã, sau đó qua bên kia đợi một lát, đến lượt anh phỏng vấn sẽ gọi tên anh".

Long Thiên nhìn theo hướng ngón tay cô gái chỉ, ôi mẹ ơi, có gần ba mươi người cả thảy luôn, xếp hàng từ đây tới tận cửa thang máy.

Cạnh tranh kịch liệt ghê.

Long Thiên không dựa vào đặc quyền mà nhận lấy hồ sơ cô gái đưa tới, tầm mắt khẽ dừng lại trên bộ ngực ngạo nghễ của cô gái một lát, cảm nhận được ánh nhìn khinh thường từ cô mới tìm vị trí ngồi xuống.

Yêu cầu của giám đốc phòng nhân sự cũng cao ghê, đòi hỏi biết ba thứ tiếng Anh, Pháp, Đức rồi còn phải có bằng tốt nghiệp đại học. Long Thiên điền thông tin xong bèn quan sát vẻ mặt của những nam nữ khác đến ứng tuyển, đa số họ đều có vẻ vô cùng quyết tâm, hừng hực khí thế, nhưng lại không thong dong bình tĩnh như Long Thiên.

Nói đùa à, tôi là người có người quen đấy!

Phỏng vấn được diễn ra trong một căn phòng họp bình thường, Long Thiên là người cuối cùng. Anh thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt tràn đầy tự tin bước vào rồi lại mặt mày đưa đám bước ra, trong số đó còn có một cô gái đỏ hoe mắt khi đi ra, có vẻ như cô đã bị ban giám khảo vợt cho một trận nên bị tổn thương.

Có một thanh niên vượt qua vòng thứ nhất vui vẻ chia sẻ tình huống bên trong, anh ta miêu tả rất gay cấn kịch liệt, gần như là ngăn cản hết đám công tử nhà giàu có mục đích khác ở ngoài cửa. Ngay cả người tốt nghiệp đại học danh tiếng như anh ta cũng suýt chút rớt, ai mà yếu tâm lý có lẽ sẽ bị chế giễu nhảy lầy tự sát. Mấy người còn lại nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt buồn rầu.

Cuối cùng cũng đến lượt Long Thiên phỏng vấn, anh đẩy cửa phòng họp ra, không có thử thách cái chổi đổ xuống cần người đến phỏng vấn dựng dậy. Ngồi ở trên ghế là ba vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vương Thị, họ đều có tư cách nói vài câu trước ban giám đốc. Khi bọn họ đang quan sát Long Thiên thì anh cũng đang quan sát bọn họ. Gồm có một người đàn ông trung niên hơi hói đeo kính, một anh chàng khoảng ba mươi với ánh mắt sắc bén và một phụ nữ xinh đẹp mặc đồ công sở.

Người đàn ông trung niên hói đầu rõ ràng là người nắm quyền to nhất, hai người khác chỉ là đưa ra ý kiến làm nền mà thôi. Ông ta đang nghiền ngẫm lật xem phần sơ yếu lý lịch đơn giản đến mức khiến người ta tức điên của Long Thiên, thỉnh thoảng còn liếc hai vị bên cạnh với ánh mắt đầy bất đắc dĩ, quả thật là xem Long Thiên như mấy công tử nhà giàu xin vào công ty với mục đích khác.

Ông ta nhìn Long Thiên bằng ánh mắt đầy suy tư, mở miệng nói: "Long Thiên, trên sơ yếu lý lịch ghi anh còn chưa tốt nghiệp trung học nữa. Tôi khá tò mò, tại sao anh lại có can đảm đến công ty chúng tôi để phỏng vấn vậy? Chỉ với yêu cầu đầu tiên là tốt nghiệp đại học thì cũng đủ cho anh biết khó mà lui chứ nhỉ?"

Giọng điệu nói chuyện của ông ta rất bình thường, nhưng sự khinh thường và chế giễu đã thể hiện rõ ra ngoài qua từng câu chữ, rõ ràng là cố ý mỉa mai anh.

Người phụ nữ kia cũng ngẩn người, trưởng phòng nhân sự Liêu Hồng bên cạnh cô ta phỏng vấn nãy giờ đều dựa mặt đoán người, không hỏi vấn đề gay gắt gì. Lúc nãy toàn là cô ta và cậu chàng bên phải ra mặt làm người xấu hỏi những câu lắt léo, Liêu Hồng thậm chí còn an ủi người ta vài câu, nhưng điều đó không đại biểu ông ta dễ nói chuyện. Trong công ty, chỉ cần nhân viên nào mắc lỗi, dù có người quen làm chức cao đến đâu thì đến tay sát thủ Hồng chỉ có nước bị đuổi việc.

Cô ta nghĩ thầm trong bụng, giờ phỏng vấn cũng sắp kết thúc rồi, sao bỗng nhiên ông ta lại trở mặt, lẽ nào anh chàng trước mặt từng đắc tội Liêu Hồng ư? Liếc nhìn đồng nghiệp bên phải, hai người đã chuẩn bị tốt để xem anh chành tên Long Thiên này bẽ mặt.

Ai ngờ Long Thiên ngồi giữa phòng lại vô cùng bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói: "Bằng cấp không thể đại diện mọi thứ, có lẽ còn được việc hơn cả một số người cầm tấm bằng đi khoe khoang đó".

Câu ấy vừa nói ra thì Liêu Hồng đang tính gây khó dễ cho Long Thiên cũng không ngờ anh lại đánh úp trước. Anh chưa cho Liêu Hồng mở miệng nói tiếp đã lặp lại câu đó bằng ba thứ tiếng, đúng là tiếng Anh, Pháp, Đức mà công ty yêu cầu, vả lại còn vô cùng thành thạo.

Ba người thoáng giật mình, xem ra người thanh niên trông xấu trai này cũng có chút bản lĩnh. Đương nhiên, Liêu Hồng sẽ không cứ thế mà khen anh ngay, mà là dùng ba thứ tiếng Anh, Pháp, Đức hỏi Long Thiên vài vấn đề chuyên môn.

Long Thiên đều đáp lại vô cùng lưu loát, người phụ nữ và anh chàng ba mươi tuổi kia không có tý cơ hội để xen mồm vào, nhìn một lớn một nhỏ nói tiếng miên mà chẳng hiểu cái quái gì.

Cuối cùng có vẻ anh chàng chân ướt chân ráo mới ra đời kia đã giết cho con cáo già Hồng không còn mảnh giáp, to gan lớn mật chỉ ngược lại!

Ánh mắt anh chàng phòng sản xuất không còn sắc bén nữa mà thay bằng ánh nhìn đầy kinh ngạc, suýt rớt cả cằm. Còn người phụ nữ kia thì mặt mày hớn hở y như mèo thấy mỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom