• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến binh bất bại (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Gặp lại người quen

Anh ta trịnh trọng bước lên phía trước, run rẩy đưa tay phải lên cung kính chào theo đúng nghi thức của quân đội với người thiếu niên đang đứng trước mặt mình, kính cẩn nói: “Chào đội trưởng Long!”

Long Thiên bất giác lắc đầu, không ngờ lại gặp người quen ở đây.

“Tiểu Tiêu Tiêu, tại sao tôi cảm thấy có cái gì sai sai mỗi lần thấy ánh mắt của cậu nhìn tôi, xin đính chính lại một lần nữa, tôi thích phụ nữ, tốt nhất là cậu nên từ bỏ đi”, Long Thiên khẽ cười nói.

Cũng khó trách ánh mắt của Tiêu Ngọc Phong lại nồng nhiệt như vậy, bởi người đàn ông trước mắt anh ta lúc này chính là người mà anh ta tôn trọng nhất, thậm chí người này còn là người cho anh ta sinh mạng thứ hai. Trước khi Tiêu Ngọc Phong trở về thành phố Long, anh ta đã từng là một trong những thực tập sinh được Quỷ Môn tuyển chọn, khi đó Long Thiên chính là giáo viên của tiểu đội các anh, Long Thiên đã dạy Tiêu Ngọc Phong rất nhiều thứ, không chỉ có kỹ thuật chiến đấu, mà còn dạy cả trách nhiệm của một người đàn ông.

Tiêu Ngọc Phong vừa có tài năng lại chịu khó, rất nhanh liền trở thành thực tập sinh xuất sắc, nhưng trời không chiều lòng người, trong một lần làm nhiệm vụ quốc phòng, Tiêu Ngọc Phong vì bọc lót cho những thành viên khác trong tiểu đổi rút lui, không may trở thành tù binh của một tổ chức đánh thuê nước ngoài, anh ta đã phải chịu đủ cực hình, gân tay gân chân gần như bị cắt đứt hết, trở thành người tàn phế.

Lúc đó anh ta hiểu rất rõ, Quỷ Môn sẽ không vì cứu một mình anh ta mà đánh vào đồn địch, dù là như vậy thì những tên lính đánh thuê kia cũng không moi được bất kỳ thông tin gì từ miệng Tiêu Ngọc Phong cho dù bọn chúng đã giở hết ngón nghề tra khảo. Khi đó Tiêu Ngọc Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh, chứ không hề có ý định còn sống mà bước ra khỏi đó, bởi lẽ một người thanh niên nhiệt huyết như anh ta sẽ không thể chịu đựng nổi cuộc sống nửa đời sau phải gắn liền với chiếc xe lăn.

Trong lúc Tiêu Ngọc Phong tuyệt vọng định cắn lưỡi tự vẫn, Long Thiên một mình một dao không màng nguy hiểm tiêu diệt cả tổ chức lính đánh thuê xông vào cứu anh ta ra. Sau đó thậm chí vì anh ta, mà một người chưa từng cầu xin ai như Long Thiêu lại chịu cúi đầu cầu xin Nhan thần y chữa trị khỏi vết thương cho anh ta.

“Mạng của tôi là do đội trưởng Long cho, dù cần tôi lấy thân đền đáp, tôi cũng cam lòng!”, Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói.

“Đừng thế chứ, tôi không muốn vùi hoa dập cúc đâu!”, Long Thiên vội vàng xua tay, nói: “Cậu là người mà Long Thiên tôi đưa ra, cho nên đừng nói mấy lời quái đản thế với tôi được không?”

“Vâng!”, Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói: “Đúng rồi, đội trưởng Long, tại sao anh lại tới đây, hơn nữa anh có quan hệ như nào trong vụ án của Chủ tịch Vương? Có phải là có nhiệm vụ đặc biệt nào không?”

Tiêu Ngọc Phong từ sau khi xuất ngũ khỏi Quỷ Môn, thì không có bất kỳ tin tức gì của Long Thiên. Quỷ Môn từ trước tới nay vẫn luôn rất thần bí, Tiêu Ngọc Phong rời khỏi tổ chức, đương nhiên sẽ không nghe ngóng được thông tin gì.

Long Thiên vui vẻ nói: “Đúng là có nhiệm vụ, Tiểu Tiêu Tiêu, cậu xem có thể giúp tôi được không, tôi không thể ở lại đây được, tôi phải đi bảo vệ vợ tôi!”

“Vợ? Cô gái oan gia đó cũng tới Bắc Hải sao?”, Tiêu Ngọc Phong bất giác nghĩ tới một cô gái đáng sợ, cho nên lời nói có chút ngập ngừng, nhưng đó lại là nhân vật tầm cỡ thần tiên, Tiêu Ngọc Phong có phước được gặp qua cô gái đó từng tới làm ầm trước Quỷ Môn, từ đó về sau cô gái đó đã trở thành nỗi ám ảnh của anh ta.

“Cô con dâu được nhà tôi nuôi từ bé vẫn còn đang ở thủ đô cơ, lần này tôi tới đây còn chưa nói gì với cô ấy, Tiểu Tiêu Tiêu cậu không được phép phao tin này ra đâu đấy, để tránh cô ấy đổ bộ tới Bắc Hải, bằng không xác chết đầy như ngả rạ đấy!” Long Thiên nghiêm mặt cảnh cáo, bởi nếu để cô gái đó biết chuyện anh kết hôn với Vương Lệ Trân, thì e rằng cả tập đoàn Vương Thị cũng phải chết chung, chuyện này không đùa được!

Tiêu Ngọc Phong hiểu rõ tác phong hành sự của cô Lục, lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Nếu để cấp trên nhìn thấy hình ảnh Tiêu Ngọc Phong giống như chú thỏ con đang đối diện với sói xám, sợ rằng bọn họ sẽ rớt luôn tròng mắt.

Tiêu Ngọc Phong bình tâm trở lại, cẩn thận hỏi: “Đội trưởng Long, nhiệm vụ của anh là bảo vệ Chủ tịch Vương!”

“Tiểu Tiêu Tiêu, cậu không còn là người của Quỷ Môn, nhưng chắc vẫn còn nhớ một điều biết càng ít càng tốt”, Long Thiên cười nói.

Thấy Long Thiên không muốn nói nhiều, Tiêu Ngọc Phong cũng không dám hỏi thêm, dù gì mệnh lệnh của đội trưởng Long là trời, bản thân chỉ cần nghe theo là được.

“Tiểu Tiêu Tiêu, vụ án này các cậu tiếp tục điều tra đi, tốt nhất nên bắt đầu điều tra từ số thuốc nổ, trong thời gian tới tôi sẽ ở lại Bắc Hải, còn về tung tích của tôi, không được tiết lộ ra ngoài, tạm thời tôi không muốn để người ở thủ đô biết, tránh sẽ có người tới gây chuyện!”, bộ dạng láu cá cợt nhả ban nãy của Long Thiên đã biến mất, mà thay vào đó là chút sát khí bức người toả ra từ đôi mắt trong veo.

“Tuân lệnh!”, Tiêu Ngọc Phong lại đứng nghiêm chào lần nữa.

Bên ngoài phòng thẩm vấn.

Tô Mạt lúc này đang lén lút ghé tai sát cửa, hy vọng sẽ nghe được tiếng kêu la thảm thiết của Long Thiên, nhưng bên trong lại lặng như tờ, điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, Tiêu Ngọc Phong trước giờ ưa bạo lực như vậy lẽ nào lại thay tính đổi nết rồi sao, không dùng trò bức cung nữa?

Trong lúc Tô Mạt đang hiếu kỳ không biết bên trong xảy ra chuyện gì, thì cánh cửa phòng thẩm vấn liền mở ra, khiến cô không kịp tránh mà ngã ngay vào người Long Thiên.

“Trưởng khoa Tô cô lại làm trò gì vậy?”, Tiêu Ngọc Phong bất lực nói.

Tô Mạt vừa ngẩng đầu liền nhìn ngay thấy gương mặt của tên tiện nhân Long Thiên, cô ta lập tức lùi về sau mấy bước, tránh lại phải chịu thiệt lần nữa, chột dạ nói: “Tôi muốn xem xem anh có ngược đãi phạm nhân hay không mà thôi”.

“Anh Long không phải là phạm nhân, đã điều tra xong, anh ấy là bảo vệ của Chủ tịch Vương, chứ không phải là tội phạm, chuyện đặt bom không liên quan tới anh ấy”, Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói.

Long Thiên chỉ khẽ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý: “Cho nên bây giờ tôi có thể về rồi, không cần phải nhớ tôi quá đâu, cô cảnh sát à!”

“Tiêu Ngọc Phong, anh đùa gì vậy, tôi còn chưa thẩm vấn, dựa vào đâu mà anh nói tên vô lại này vô can là vô can được chứ!”, Tô Mạt rõ ràng không muốn thả Long Thiên đi dễ dàng như vậy.

Tiêu Ngọc Phong cũng không để ý tới Tô Mạt, mà cười nói với Long Thiên đang định rời đi.

Tô Mạt cảm thấy bản thân bị coi thường, lập tức kéo Long Thiên lại, nói: “Tên cặn bã này không được đi, tôi còn chưa thấm vấn...”

Còn chưa dứt lời, Long Thiên liền rút từ trong túi áo ra một tờ văn kiện, sau đó liền đưa tới trước mặt Tô Mạt: “Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

Tô Mạt ngây người, nhìn dòng chữ to đùng trên tờ văn kiện, nhất thời không kịp phản ứng lại, đợi tới khi Long Thiên đã đi rất xa rồi, cô mới ngờ vực nói: “Giấy thông hành đặc biệt do Bộ Công an cấp, cả Hoa Hạ có mấy người có được thứ này cơ chứ, tên lưu manh này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Chương 17: Nhà họ Long

Tiêu Ngọc Phong tiễn Long Thiên ra ngoài đồn cảnh sát, anh ta nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ ăn trưa, lại nghĩ Long Thiên bị thẩm vấn nên chưa có gì bỏ bụng, chắc cũng đã đói rồi, thế nên anh ta đề nghị cùng nhau ăn một bữa nhẹ.

Vì gặp lại người quen cũ nên Long Thiên cũng không từ chối, Tiêu Ngọc Phong cũng không rủ Long Thiên tới nhà hàng 5 sao xa hoa xịn xò nào, bởi vì anh ta hiểu tính cách của Long Thiên, Long Thiên chưa bao giờ đặc biệt quan tâm về chuyện ăn uống, cũng không thích sơn hào hải vị gì cả, trong vài năm qua Long Thiên đã đi khắp trời Nam đất Bắc, thế giới quan của anh gần như đã sang trang mới. Không phải nơi nào trên thế giới này cũng yên bình và an toàn. Một số nơi vì nhiều năm chiến tranh mà trẻ em thậm chí không có cái ăn, vì đã quen với cảnh tượng như thế rồi nên Long Thiên cũng thay đổi phong cách sống trước giờ ở thủ đô, bắt đầu chuyển sang tiết kiệm.

Hai người chọn một nơi ở gần để ăn, bọn họ đến một nhà hàng nhỏ cách cục cảnh sát không xa. Khi Tiêu Ngọc Phong gọi món ăn thì điện thoại di động của Long Thiên đổ chuông. Đó là một tin nhắn văn bản không có tên người gửi, số điện thoại cũng là số lạ, tin nhắn có nội dung là: "Số sê-ri của vật dẫn nổ được làm giả, trông rất giống thật, mà thứ đấy cũng do người đó tự làm, không thể tìm được nguồn gốc, người bên đó thật sự rất xảo quyệt".

Nhìn qua thì thấy tin nhắn này được gửi bởi một người có mật danh là "Zero", Long Thiên không trả lời mà chỉ cau mày lại. Ngay cả hacker hàng đầu thế giới cũng không thể tìm ra được, chứng tỏ manh mối thật sự đã bị đứt đoạn, không thể lần ra thêm thông tin từ vật dẫn nổ này được.

Xem ra bên kia cũng có chút năng lực.

Long Thiên cất điện thoại đi, các món ăn đã đưa lên hết. Hai món thịt và một món rau đều là những món ăn yêu thích của Long Thiên. Tiêu Ngọc Phong cười nói: "Đội trưởng Long, chiều nay tôi phải đi làm, nên không thể uống rượu. Hôm nào có thời gian rảnh tôi sẽ uống một trận thật đã với anh!"

Tiêu Ngọc Phong luôn là một người nghiêm khắc, anh ta không bao giờ uống rượu trong giờ làm việc, ngoài ra anh ta cũng sống rất nguyên tắc, không bao giờ nhận hối lộ. Nguyên tắc này hơi cứng nhắc, lắm lúc cũng dễ hại thân. Nếu không dựa vào chiến tích của Tiêu Ngọc Phong ở Quỷ Môn thì anh ta nhất định sẽ không chỉ là một cục trưởng của một cục cảnh sát cỏn con thế này.

Long Thiên thích những người quy tắc. Trước 10 tuổi anh đã sống với ông nội của mình. Ông nội Long chắc chắn là một người vô cùng quy tắc. Suốt cả cuộc đời ông luôn tuân thủ theo các quy tắc xa xửa xa xưa, đến tận khi ông bước chân vào linh cữu cũng chưa từng nếm thử qua một món ăn sơn hào hải vị nào với người cha giàu sổi của anh. Trong ấn tượng của Long Thiên, ông nội thích ngồi đầu làng kéo đàn nhị và giảng dạy cho lũ trẻ đã đến xem buổi biểu diễn của ông. Ông dạy là người thì phải biết uống nước nhớ nguồn, ăn quả biết kẻ trồng cây.

Điều này gián tiếp châm biếm con trai ông, cũng chính là bố của Long Thiên, Long Thiên Tượng. Long Thiên Tượng đã kết hôn với hẳn ba người phụ nữ.

Khi còn nhỏ Long Thiên không hiểu, đợi đến khi anh hiểu rồi thì ông nội lại không còn nữa. Nhưng anh vẫn tiếp tục tuân theo cách sống của ông nội. Vì thế mà anh cũng luôn gây chuyện với người bố khốn nạn của mình, luôn làm ngược với những gì bố anh muốn. Đó cũng là lý do mà bố anh gửi anh thẳng vào tổ chức Quỷ Môn cho đỡ chướng mắt.

Gia đình của Long Thiên cũng thật sự vô cùng hỗn loạn. Trước khi Long Thiên Tượng thành công thì mẹ anh và ông ta là bạn thuở nhỏ. Sau đó Long Thiên Tượng đến thành phố lớn và được một gia đình giàu có lớn mạnh để mắt tới, cũng được con gái của gia đình đó yêu thích. Và từ đó cũng bắt đầu màn kịch lộn xộn hỗn loạn này. Dựa vào bối cảnh to lớn của gia đình này mà ông ta đã sáng lập lên tập đoàn Tượng Quốc, khiến nhà họ Long trở thành gia tộc lớn nhất thủ đô, và ông ta cũng đã sinh một đứa con gái với người phụ nữ đó.

Vào năm thứ hai sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, Long Thiên Tượng và mẹ anh vẫn luôn nhớ mong nhau, cuối cùng ông ta còn vứt bỏ người phụ nữ đã khiến ông ta thành công, người vợ trên danh nghĩa của Long Thiên Tượng đã bị ông ta ruồng rẫy. Mà năm đó Long Thiên cũng ra đời.

Mẹ anh là một người yểu mệnh, sau khi sinh ra Long Thiên thì bà chết vì chứng loạn sản, Long Thiên Tượng yêu mẹ anh đến mức nào thì anh không biết, nhưng anh biết rằng cái chết của mẹ đã khiến Long Thiên Tượng không thèm nhìn mặt đứa con đỏ hỏn mới ra đời mà đã vứt anh cho bà nội Long chăm sóc, sau đó cũng mặc kệ anh.

Long Thiên Tượng không thể chịu đựng được nỗi cô đơn nên 5 năm sau đã kết hôn với một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, là đám cưới chạy bầu. Bữa tiệc đã tổ chức rồi nhưng không có giấy đăng ký kết hôn, bởi vì mẹ cả của anh có chết cũng không chịu ly hôn. Bà ta cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay rồi khinh bỉ cô vợ mới kia là loại hồ ly tinh.

Vì vậy trên danh nghĩa Long Thiên có ba người mẹ, một người chị cùng cha khác mẹ coi thường anh, một người anh trai thứ hai cũng coi thường anh, cộng thêm một người anh rể độc đoán bá đạo và một người bà yêu thương anh hết mực. Đó chính là nhà họ Long.

Nghĩ đến đây thì Long Thiên thở dài, đây cũng là lý do anh không muốn tiết lộ tin tức cho thủ đô khi trở về Hoa Hạ. Anh khó lắm mới thoát ra khỏi cái bóng khổng lồ của Long Thiên Tượng, anh không muốn phải để ý đến sự ác độc tâm cơ trong nụ cười và lời nói hành động của bà mẹ hai mình. Anh vừa có thể hưởng thụ sự chiều chuộng của bà nội, lại càng không phải đau đầu vì tên anh hai kia. Như vậy thì cuộc sống của Long Thiên vô cùng thoải mái.
Chương 18: Đi giải sầu

Thấy Long Thiên không trả lời thì Tiêu Ngọc Phong gắp thức ăn cho anh rồi hỏi: "Sao vậy? Đội trưởng Long vẫn đang nghĩ về vụ án này à".

Lúc này Long Thiên mới nhận ra mình đang mất tập trung, anh cười ha hả nói: " Ừ, dù sao cũng là vợ tôi, Tiểu Tiêu, tôi đã điều tra qua rồi, kíp nổ đó là do hung thủ làm, nên tôi rút lại lời vừa rồi, bắt đầu từ chỗ kíp nổ này cũng vô dụng".

"Năng lực của đối phương rất mạnh, phải là một người kỳ cựu", Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói: "Đội trưởng Long, anh có cho rằng là do đồng nghiệp anh lén lút giở trò không?"

"Tôi không biết", Long Thiên lắc đầu nói: "Theo lý mà nói Quỷ Môn sẽ không nhận hai nhiệm vụ trái nhau, tất nhiên những tổ chức khác thì không nói".

Tiêu Ngọc Phong hỏi: "Vậy bên tôi nên làm thế nào?"

Tiêu Ngọc Phong không phải không có ý kiến riêng của mình, nhưng theo thói quen, trước mặt Long Thiên anh ta vẫn mãi là một tân binh chỉ biết hỏi ý kiến.

Long Thiên vui vẻ nói: "Cậu cứ làm tốt nhiệm vụ của cậu là được, chức vụ chúng ta khác nhau, tôi tin tên đó một lần chưa thành công thì sẽ còn có lần sau, chỉ cần tên đó không bỏ cuộc thì tôi chắc chắn sẽ bắt được, cậu chỉ cần giúp tôi một chuyện là được".

"Anh nói đi", Tiêu Ngọc Phong cẩn trọng nói.

Long Thiên nói: "Đừng cử người đến bảo vệ Vương Lệ Trân, hãy theo cách câu cá, tôi chờ tên đó chủ động cắn câu".

Tiêu Ngọc Phong hít một hơi thật sâu rồi gật đầu một cái, sau đó cả hai người lại nói về chuyện gia đình, nửa tiếng sau, Long Thiên từ chối việc Tiêu Ngọc Phong muốn đưa anh về tập đoàn Vương Thị, anh tự mình ra ngoài bắt một chiếc xe để quay về.

...

Lúc tám giờ tối tại tập đoàn Vương Thị, Vương Lệ Trân đang tiếp đón một vị khách tại phòng làm việc, đó là một người phụ nữ, cho dù đứng trước mặt nữ hoàng xinh đẹp nhất Bắc Hải thì cũng không thua kém chút nào, nhưng khí chất người này lại hoàn toàn trái ngược với Vương Lệ Trân, nếu như nói Vương Lệ Trân là khối băng ngàn năm khiến cho người theo đuổi chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, thì người phụ nữ này lại cuồng nhiệt như ngọn lửa thu hút ong bướm.

Quần áo cô ta rất táo bạo, váy bó màu đen ngắn ôm lấy hông tôn lên cặp mông săn chắc, bên trên là chiếc áo sơ mi trắng tay lửng, cổ áo rất hở, lộ ra khoảng ngực trắng nõn kẹp giữa hai đồi núi cao vút, trắng nõn mềm mại như thạch vừa bóc, khiến người ta say mê nhìn ngắm không thôi.

Người phụ nữ giống như bắt kẻ trộm rón rén đến gần Vương Lệ Trân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ta đi vòng qua phía sau Vương Lệ Trân, ánh mặt đột nhiên sáng lên, sau đó bất ngờ vươn tay ra ôm lấy bộ ngực mềm mại của Vương Lệ Trân từ phía sau.

Vương Lệ Trân bất lực cười một tiếng, cô xoay đầu lại, vừa vặn đối diện với khuôn mặt trái xoan tinh xảo kia, cô đẩy tay người phụ nữ kia ra rồi nói: "Diệp Yêu Tinh, lần sau cậu còn đánh lén tớ như vậy thì cẩn thận tớ xé xác cậu ra đấy!"

"Hì hì, tớ thấy cậu đang không yên lòng, lẽ nào vẫn đang nghĩ về người đàn ông kia sao?", quả thật dáng vẻ của người phụ nữ này giống như yêu tinh vậy, vẻ mặt cô ta tràn đầy ý cười nói.

"Sao tin tức truyền đến chỗ cậu nhanh vậy?", Vương Lệ Trân thở dài nói, đúng là tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.

Diệp Yêu Tinh ngồi trên bàn làm việc của Vương Lệ Trân, cô ta rung cặp đùi thon dài nói: "Vương Lệ Trân, cậu có thêm một người đàn ông bên cạnh, cậu cho rằng có thể giấu được tớ chuyện này sao? Bây giờ đám con trai Bắc Hải từng yêu thầm cậu đều đang rục rịch kia kìa, không ít người đến chỗ tớ hỏi thăm, ai cũng hận không thể chém cái tên Long Thiên kia một nghìn dao đấy!"

Vương Lệ Trân nghiêm túc nói: "Nếu như có thể chém tên đó một nghìn dao thì tớ cũng sẵn lòng".

"Sao thù hận lớn vậy? Anh ta đắc tội với cậu hả?", Diệp Yêu Tinh hiếu kỳ nói, đúng là đã rất lâu rồi cô ta chưa thấy bạn thân mình lộ ra vẻ mặt này.

"Tối hôm qua anh ta suýt nữa đã xử tớ, sáng nay lại đánh giám đốc nhân sự của tớ nữa", Vương Lệ Trân tức giận bất lực giải thích.

"Mẹ kiếp, sao hung dữ vậy, anh ta ở đâu, để bà đây đi gặp anh ta!", Diệp Yêu Tinh chợt thích thú nhìn xung quanh phòng.

Vương Lệ Trân hừ một tiếng nói: "Anh ta bị cảnh sát dẫn đi rồi, mình còn thêm mắm dặm muối nữa, có lẽ phải mười lăm ngày mới được ra".

"Haiz, thật mất hứng, mình vẫn muốn tìm chút niềm vui mà".

"Cậu đừng nói lung tung nữa, nếu cậu gặp tên khốn nạn đấy thì sợ rằng sẽ bị điên sớm thôi, không biết bố mẹ tớ đi đâu tìm được tên điên khùng này nữa, phiền chết đi được".

"Đừng phiền, chúng ta ra ngoài thư giãn một chút đi", Diệp Yêu Tinh vô tâm nói: "Tối nay mình tổ chức tiệc riêng, ở chỗ LiLy, đều là chị em trong nhà cả, không có đàn ông, không có buồn phiền nào mà sàn nhảy không giải quyết được".

Tâm trạng Vương Lệ Trân vốn không tốt, cô nghĩ đi thư giãn một chút cũng tốt, thế nên đã đồng ý. Cô để bạn thân mình trong phòng làm việc, còn bản thân thì đi xử lý nốt công việc, đến chín giờ hai cô gái xinh đẹp ra khỏi tập đoàn Vương Thị, lên một chiếc Lamborghini bắt đầu tận hưởng cuộc sống về đêm.

Chiếc Lamborghini vừa mới đi thì phía sau đã có một chiếc xe không quá nổi bật lén đi theo.

Trên chiếc Lamborghini, Diệp Yêu Tinh ở ghế lái lén lút nhìn kính chiếu hậu, vẻ mặt phức tạp. Dường như đã nhìn ra điểm bất thường của bạn thân nên Vương Lệ Trân hỏi: "Sao thế?"

Diệp Yêu Tinh lắc đầu nói: "Không sao, tớ đang nghĩ tối nay sẽ chuốc say cậu, rồi làm chuyện xấu hổ với cậu thôi".

"Cậu thật vô liêm sỉ", Vương Lệ Trân cười khổ nói, trong lòng bất giác nhớ tới người đàn ông đã bước vào cuộc đời mình kia, ở một khía cạnh nào đó anh ta và bạn tốt của cô thật sự khá giống nhau, nếu hai người gặp nhau thì có lẽ sẽ không tránh khỏi một cuộc chiến lớn.

Vương Lệ Trân tò mò nghĩ, không biết Diệp Yêu Tinh, người có đời sống tình cảm phong phú và tên khốn nạn kia gặp nhau thì sẽ có cảnh tưởng thế nào, có lẽ chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Vương Lệ Trân lơ đãng đi theo Diệp Yêu Tinh vào quán bar, nơi mà cô vẫn không quá thích thú, hai người đi đến phòng kính trong suốt trên tầng hai, một lúc sau Diệp Yêu Tinh gọi không ít bạn thân tới, tất cả ai cũng đến, một đám con gái ngoại trừ Vương Lệ Trân đều chơi hết mình, trong đó Diệp Yêu Tinh là hăng nhất, cô ta còn cởi cả áo sơ mi đứng lên bàn nhảy múa.

Đám người kia đều là con nhà giàu có, cuộc sống mỗi ngày chỉ có ăn chơi, không ai quan tâm đến Vương Lệ Trân đang ngồi uống rượu một mình trong xó xỉnh, Vương Lệ Trân không thích bọn họ, bọn họ cũng vậy. Bọn họ cũng không thích nữ hoàng giả vờ thanh cao, hai bên đều là nể mặt Diệp Yêu Tinh nên mới nước sông không xâm phạm nước giếng.

Uống xong ba hiệp thì Diệp Yêu Tinh nhảy xong, cô ta có chút mệt mỏi, ngồi xuống cạnh Vương Lệ Trân hỏi: "Sao vậy? Nếu như cậu chê bọn họ ồn ào thì để mình đuổi bọn họ đi, mình tiếp cậu".

Vương Lệ Trân không nhìn Diệp Yêu Tinh, mà lại nhìn xuyên qua lớp kính, cô thấy bóng dáng một người mà cô không nghĩ sẽ gặp ở đây, còn người thanh niên kia đang ngồi trong sảnh của quán bar cười xấu xa với cô.

Diệp Yêu Tinh nhìn theo tầm mắt của Vương Lệ Trân, ánh mắt đột nhiên giống như hồ ly nhìn thấy con mồi, cô ta liếm môi đầy mê hoặc nói: "Để mình đoán một chút, kia chính là tên Long Thiên danh tiếng lẫy lừng đúng không?"
Chương 19: Yêu tinh

"Cậu lại muốn làm gì?", Vương Lệ Trân hỏi lại theo bản năng, cô bạn thân này chính là người thích hóng hớt nên không sợ lớn chuyện, cứ chuyện gì có cô ấy dính vào thì chắc chắn không có gì hay, nhất là về bản thân cô.

Vương Lệ Trân có rất nhiều người theo đuổi nhưng phần lớn đều tự động rút lui vì cái gì khó quá thì bỏ qua, thỉnh thoảng lại gặp được mấy người khó chơi như là đại ca xã hội đen, tất cả đều là do Diệp Yêu Tinh này giải quyết hết. Tuy là bạn thân với nhau nhưng ngoài thân phận con gái nhà họ Diệp ra thì Vương Lệ Trân vẫn không biết nhiều chuyện của cô ta. Một phần là do cô cảm thấy hai người có cùng chí hướng với nhau nên không có hứng thú đi tìm hiểu về bối cảnh gia đình người ta, mặt khác là do thế giới của Diệp Yêu Tinh bẩn hơn cô tưởng rất nhiều.

Chẳng hạn như quán bar này, Diệp Yêu Tinh có cổ phần, hai năm trước khi nơi này vừa khai trương đã trở thành một nét bút ngang, tiền bạc đổ về như nước, người cùng ngành ghen tị đi báo cảnh sát khiến mọi chuyện bị phanh phui, không bàn đến những vấn đề khác làm gì vì chỉ tính mỗi chuyện múa thoát y thôi là đủ để Lily phải đóng cửa rồi.

Không ai có thể ngờ được rằng Lily chỉ bị phạt hai trăm ngàn rồi vẫn bình yên vô sự, kinh doanh buôn bán như bình thường, người trong ngành đi báo công an thì lại xảy ra sự kiện đánh nhau, chết mất hai người, sau đó việc kinh doanh của Lily cứ lên như diều gặp gió, có rất nhiều người nghe tiếng nên đến nhìn xem thử ông chủ của nơi này trâu bò đến mức nào, mục đích sâu xa hơn là làm quen với cô gái này, đó là sức mạnh của Diệp Yêu Tinh.

Vương Lệ Trân chưa từng hỏi đến những chuyện đó nhưng cô cũng biết được đôi chút, con bé này trông có vẻ như không từ chối bất kì người nào nhưng nếu như có một kẻ nghĩ mình có thể cởi sạch quần áo của cô ấy và lấy được thứ gì đó thì chắc chắn sẽ thành cái xác bị ném trôi sông Hoàng Phổ.

"Trông vẻ mặt của cậu kìa, tớ có thể ăn tươi nuốt sống anh ta chắc", Diệp Yêu Tinh cười tươi roi rói nói: "Tớ chỉ muốn hỏi xem có phải là anh ta không để tiện chào hỏi xưng hô ấy mà, tiện thể gặp thử xem đó là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến Lệ Trân nhà tớ nóng nảy thế!"

"Cậu cứ chơi phần cậu đi, đừng dính tới tớ", Vương Lệ Trân hờ hững nói nhưng đó cũng đã gián tiếp chứng minh được phỏng đoán của Diệp yêu tinh.

"À, cậu cứ yên tâm, tớ chỉ chào hỏi tí, tiện thể xem thử đó là rồng hay rắn thôi".

Diệp yêu tinh nhấp một ngụm rượu, sau đó chào hỏi với mấy chị em, cười hì hì chỉ vào Long Thiên dưới sảnh lầu một và nói: "Các chị em, nhìn cho kỹ nhé, anh đẹp trai ngon lành kia là mục tiêu của trẫm tối nay, nhìn trẫm tóm lấy anh ta này!"

Mấy cô ái bắt đầu ồn ào lên, trong đó có một người khá mạnh bạo còn lên tiếng trêu ghẹo nếu như Diệp Yêu Tinh không thể tóm được thì để cô ta thử, Vương Lệ Trân cũng cạn lời, Diệp Yêu Tinh đắc ý lắc mông cầm một chai rượu xuống lầu, dáng đi thướt tha đầy quyến rũ đã hấp dẫn ánh mắt của những tên giống đực trên lầu hai, hận không thể ăn cô ấy vào bụng.

Sau khi rời khỏi cái thế giới ăn chơi trác táng của đám cậu ấm cô chiêu ở thủ đô thì lâu lắm rồi Long Thiên không đến những nơi thế này, cả ngày bận rộn vì nhiệm vụ đến nỗi choáng váng đầu óc, nghỉ ngơi là thứ không tồn tại, mấy ông già trên kia hận không thể ép cạn sức lực của anh, làm gì có chuyện để Long Thiên nhàn rỗi ăn không tiền lương.

Thế nên sau khi theo Vương Lệ Trân bước vào đây thì Long Thiên vẫn còn chưa quen lắm, do có nhiệm vụ nên anh không thể uống rượu và cũng chẳng muốn uổng phí tiền bạc vào những thứ đó. Anh gọi một đĩa trái cây và một ly sữa ngồi trên quầy bar, nhân viên phục vụ nhìn anh như nhìn một tên ngốc nhưng anh vẫn không quan tâm tới. Mấy em ong bướm bên cạnh thấy anh ăn mặc bình thường nên cũng không chạy tới tham gia vào cuộc vui để khỏi bị hố. Thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía anh nhưng phần lớn mang theo vẻ khinh bỉ.

Long Thiên vừa ngồi xuống đã trông thấy Vương Lệ Trân trên lầu hai và cũng biết chắc cô đang thấy được mình, thế nhưng anh không lên làm phiền, cứ ngồi đó uống sữa, thỉnh thoảng lại quan sát tình huống của Vương Lệ Trân trên lầu, gió thổi cỏ lay gì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần vớ lấy hộp mang theo đánh người. Thế nhưng cô gái này cũng khá là lớn gan, sáng nay mới xảy ra chuyện như thế mà tới tối đã dám đến đây chơi, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.

"Này anh đẹp trai, anh đi một mình hả? Mời tôi uống ly rượu nhé".

Diệp Yêu Tinh nhanh chóng đi tới trước mặt Long Thiên, sử dụng kỹ thuật diễn xuất được dày công tôi luyện, trước khi xuống đây cô ta đã uống khá nhiều rượu nên bây giờ cả miệng toàn mùi rượu, hơn nữa hai mắt ngập hơi nước mang theo sắc xuân cùng với bộ quần áo khiêu gợi, có thể nói là thích bao nhiêu lả lơi thì có bấy nhiêu lả lơi, nếu không có giá trị nhan sắc cao hơn đám ong bướm trang điểm đậm lòe loẹt kia thì đúng là có mùi vị của gái làng chơi.

Long Thiên quay đầu lại liếc nhìn Diệp Yêu Tinh, từ ánh mắt đầu tiên anh ta đã nhận ra cô gái trông cà lơ phất phơ này cũng khá là cá tính, Diệp Yêu Tinh uống một ngụm rượu rồi ném chai rượu trong tay mình đi. Nhân viên phục vụ ở quầy bar hơi e dè về cô gái uống rượu xong lại làm loạn thế này nên chỉ lẳng lặng nhặt chai rượu lên rồi đứng im thin thít, ánh mắt có vẻ sợ sệt.

Long Thiên nhìn thấy hết những điều đó, anh vẫn ngồi lù lù đó vui vẻ nói: “Rượu trong này đắt lắm, nếu cô muốn uống rượu thì tôi mời cô ta ngoài vậy, một chai Budweiser chỉ có năm đồng thôi mà trong này bán tận năm mươi đồng, đắt chết người”.

Diệp Yêu Tinh thoáng giật mình, cô ta nghệt cả mặt ra khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc thành thật của Long Thiên, sau đó cười ha ha nói: “Có chai bia năm mươi đồng mà cũng không mời nổi, không có ai đến quán bar dùng hai bàn tay trắng để bắt sói như anh cả”.

“Tôi không đến đây để tán gái”, Long Thiên châm một điếu thuốc và nói.

“Chị cũng không phải là người cưng tán được đâu”, Diệp Yêu Tinh liếc mắt nhìn hộp thuốc lá 1906 giá mười lăm đồng, nếu như không phải do khiêm tốn thì chắc là phải nghèo cùng cực. Diệp Yêu Tinh cũng khá là buồn bực, nếu như anh ta nghèo rớt mồng tơi như thế thì tại sao lão Vương Chấn Đào tính toán chi ly như cáo già lại chấp nhận bán con gái mình đi trong vụ làm ăn thua lỗ thế này?
Chương 20: Gặp lại Trương Lượng

"Đây chẳng phải là cô đang chủ động dâng tận miệng sao? Nhưng ông tôi đã nói rồi, trên đời này chẳng có miếng bánh ngọt nào tự nhiên rơi xuống, chỉ có rơi xuống cái bẫy thôi, phụ nữ xinh đẹp đều rất biết cách lừa người, không phải cô muốn lừa tôi đó chứ?", Long Thiên vẻ mặt đề phòng nói.

Diệp Yêu Tinh nở nụ cười bỡn cợt, tự động bỏ qua mấy câu hỏi phía trước của anh mà nghiêm túc hỏi: "Anh thấy tôi xinh đẹp không?"

"Ít nhất trong những người phụ nữ tôi đã gặp thì cô có thể xếp trong tốo 100", Long Thiên thành thật đáp.

Khẩu khí quả không tệ, Diệp Yêu Tinh âm thầm kinh ngạc với năng lực của tên nhãi này, đối với đàn ông bình thường chỉ cần cô ta nhướn mày thì sớm đã móc cả tim gan ra cho mình rồi, nhưng tên nhãi này thì khác, còn chất vấn ngược lại mình, có chút ngang tài ngang sức.

Diệp Yêu Tinh muốn ngồi xuống, Long Thiên chân tay lanh lẹ lập tức cầm lấy cái hộp đang để trên ghế lên, Diệp Yêu Tinh trêu ghẹo nói: "Sao phải giữ khư khư thế, bên trong có tiền hay sao?"

"Nếu như là tiền thì tôi đã không đến nỗi không mời nổi cô một chai rượu, nói thật với cô, đồ bên trong này thật sự rất khó coi", Long Thiên ra vẻ thần bí nói.

Diệp Yêu Tinh giơ tay ra hiệu như đang cầm một khẩu súng lục, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào là hàng nóng, anh định cướp quán bar này à?"

"Chị hai, đầu cô đúng là có vấn đề, tôi mà đi cướp thì chẳng phải nên đến ngân hàng chứ đến quán bar này làm gì? Chẳng lẽ cướp một chai Budweiser năm mươi tệ rồi ra ngoài bán lại với giá năm tệ à?"

"Đầu óc anh đây cũng không giống như có vấn đề lắm nhỉ, đến quán bar uống sữa chứ không uống rượu, giả bộ làm thanh niên nghiêm túc sao?"

Long Thiên nở một nụ cười vô hại với Diệp Yêu Tinh sau đó nói ra một câu khiến cô ta suýt chút nữa là sặc chết: "Chị hai à, hai chúng ta đừng vòng vo nữa, nếu như cô không phải là gái nhảy lừa đảo thì tôi bao cô một đêm 300 tệ có đủ không? Nếu không đủ thì chúng ta từ từ thương lượng".

Diệp Yêu Tinh suýt chút nữa thì tức chết, ba phần tức giận là bởi vì anh thật sự coi cô ta là một ả gái điếm, bảy phần còn lại là vì trong mắt anh bản thân lại chỉ đáng giá có 300 tệ, việc này đối với một người phụ nữ mà nói, đặc biệt còn là một mỹ nhân nữa thì đều có sức sát thương lớn hơn bất cứ lời nói độc địa nào, đúng là một trái bom lập tức đánh bại tâm lý phòng thủ của Diệp Yêu Tinh.

Khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ ly của cô ta dần dần méo mó, trong lòng đang tính toán đêm nay làm thế nào để thiến cái tên nhãi không biết trời cao đất dày này, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của Long Thiên chợt lóe lên rồi biến mất ngay, cô ta mới hiểu đối phương chỉ đang diễn một trò đùa vô hại mà thôi, cơn tức giận vô cớ vậy mà lại hoàn toàn tan biến, những lời nói chuẩn bị để thả thính trong chốc lát cũng không thể nhớ ra được, bị một đòn bất ngờ của đối phương đánh cho trở tay không kịp, tự nhiên sững người không biết nên đáp trả thế nào.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên Diệp Yêu Tinh ăn phải quả đắng.

Khó trách ngay đến cả người đẹp băng lãnh như Vương Lệ Trân cũng nghiến răng ken két khi nhắc đến anh ta, quả nhiên là một tên khốn hiếm có.

"Ba trăm mà muốn bao cả đêm, chị đây ít nhất cũng phải từ ba triệu, hơn nữa còn là dạng có tiền cũng chưa chắc mua được", Diệp Yêu Tinh nháy mắt một cái nói, khó khăn lắm mới tìm được từ ngữ để đáp trả.

Long Thiên cũng không vẽ rắn thêm chân ra vẻ tự cho là thông minh, không nói những lời vô ích nữa, anh dập điếu thuốc rồi nói: "Chị hai, là vợ tôi cho cô đến để thử tôi đúng không?"

Nếu như thân phận đã bị bại lộ, Diệp Yêu Tinh cũng không diễn nữa, cô ta đã gặp rất nhiều loại người, chỉ cần gặp mặt một lần, qua vài ba câu nói giao tiếp là có thể nhìn ra được người đàn ông trước mặt đây bên ngoài thì có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khả năng quan sát vô cùng mạnh mẽ, cô ta đã cố tình đi dạo một vòng trên tầng hai rồi mới xuống tầng một, nhưng kết quả là đã lập tức bị anh nhìn ra thân phận thật, không nói quan sát tỉ mỉ, nhưng ít nhất cũng có chút mắt nhìn, hơn nữa còn rất thông minh.

Giả ngu trước mặt người thông minh là hành vi ngu xuẩn nhất, Diệp Yêu Tinh thẳng thắn phóng khoáng nói: "Tôi chỉ đến chào hỏi anh một tiếng thôi, đừng trách chị đây không nhắc nhở trước, làm người ấy mà tốt nhất nên tự mình biết mình, đừng ỷ vào có chút khôn vặt và mặt dày là có thể ôm được người đẹp, số người muốn làm vương làm tướng ở đất Bắc Hải này không phải ba con số thì cũng là hai con số, trong đó có một nửa chỉ cần động một ngón tay cái thôi cũng đủ làm anh mất mạng rồi".

"Trong đó bao gồm cả cô sao?" Long Thiên cười lạnh hỏi.

"Anh nghĩ tôi là hạng người tệ vậy sao?", Diệp Yêu Tinh ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

Đao kiếm ngợp trời.

Nữ nhân viên đứng bên cạnh đang quan sát cuộc chiến ôm ngực vì tim đập quá nhanh, làm việc ở Lily nửa năm nay, đã từng gặp qua những người không muốn sống, nhưng chưa từng gặp qua người không muốn sống thế nào mà lại dám đối đáp với Diệp ma nữ như vậy.

"Diệp Khuynh Thành, tên hiệu là Diệp Yêu Tinh, con riêng của nhà họ Diệp, thực ra là một nữ ma đầu ở đất Bắc Hải, một tuần trước, đối thủ canh tranh của nhà họ Vương, đại thiếu gia của Tần Thị Tần Trung Hoành đã từng gặp cô ở quán bar này, tôi không biết cô tiếp cận vợ tôi là có mục đích gì, nhưng tốt nhất cô nên giữ lại ý đồ dù có dù không đó lại cho mình, tôi không thích làm những chuyện độc ác đáng sợ, nhưng cô đừng ép tôi, tôi chính là một con chó điên, nếu thật sự bị dồn bắt thì sẽ quay lại cắn vài nhát đó, người có da thịt nõn nà non nớt như cô không đấu được với người da dày thịt béo như tôi đâu, hiểu chưa?", Long Thiên cười nói, nhưng trong ngữ khí lại có chút không giống như đang đùa.

Diệp Yêu Tinh vẫn luôn giữ nụ cười cuối cùng cũng tức giận quát: "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết những chuyện này?"

"Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm, đừng tức giận, vợ tôi mà sinh nghi thì không hay đâu, nào cười một cái xem nào, sau đó cút về tầng của cô đi, đừng chọc vào tôi nữa", Long Thiên nhéo má Diệp Yêu Tinh rồi phủi tay.

Diệp Yêu Tinh bật cười giận dữ, tên khốn này lại dám nói những lời như vậy với cô ta, đúng là không tìm được người thứ hai dám như vậy ở đất Bắc Hải, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?

Lúc Diệp Yêu Tinh muốn đáp trả thì Long Thiên lại đột nhiên vươn tay ra định kéo cô ta ra phía trước, bản năng của Diệp Yêu Tinh tưởng rằng đối phương muốn ra tay với mình, đang định phòng bị, thế nhưng điều thần kỳ là động tác của Long Thiên rất chậm, nhưng lại dễ dàng túm chặt lấy cổ áo của cô ta, cả người Diệp Yêu Tinh lao về phía trước, trực tiếp nhào vào trong lòng của Long Thiên.

Ngay sau đó vang lên tiếng vỡ vụn của một chai bia, Diệp Yêu Tinh lúc này mới nhận ra thì ra vừa nãy đối phương đã cứu mình một mạng, nếu không chai bia kia đã đập vào đầu mình rồi.

"Tên khốn, đúng là oan gia ngõ hẹp, đêm nay không đập chết mày, hai chữ Trương Lượng tên tao sẽ bị viết ngược!"

Một đám đàn ông vạm vỡ xăm mình đi từ vị trí chỗ ngồi VIP cách đó không xa tới, kẻ dẫn đầu chính là Trương Lượng đã bị Long Thiên tẩn cho một trận lúc sáng, ông ta vốn dĩ đến đây giải sầu, không ngờ lại gặp được Long Thiên kẻ thù của mình, không nói đến câu thứ hai thì đã ném một chai bia tới, chỉ là ném không chính xác nên không trúng Long Thiên mà lại hướng tới Diệp Yêu Tinh.

Nhìn thấy Trương Lượng, Long Thiên bình tĩnh đẩy Diệp Yêu Tinh mặt không cảm xúc ra phía sau mình, sau đó vui vẻ nói: "Ông nói tôi đánh ông đến nỗi mẹ ông không nhận ra hay là mẹ của mẹ ông cũng không nhận ra ông nữa rồi?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom