• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến binh bất bại (3 Viewers)

  • Chương 381-385

Chương 381: Không tương tư còn hơn tương tư

Liễu Tam Thiên đã quen với tính khí của cậu chủ mình nên không lấy làm lạ, Ngụy Húc ngậm nỗi nhục lớn như thế ở Bắc Hải, giờ xả giận một trận cũng là chuyện thường tình, hơn nữa chuyện đó đều là do tên óc chó An Tử Húc làm việc không đến nơi đến chốn, chết là đáng lắm, trở thành đối tượng để cậu chủ trút giận chính là vinh dự của hắn ta.

Trong mắt một kẻ già đời như Liễu Tam Thiên, cái gì mà từ bi, đồng cảm đều là những thứ giả dối vô nghĩa, không đáng một xu.

Liễu Tam Thiên không màng cái xác, chỉ nói: “Cậu chủ, nếu không nhầm thì cô gái kia chính là Chân thân Phượng Hoàng trong truyền thuyết, cộng thêm một vị Nho Thánh, cậu chủ phải nhịn nhục với bọn họ không có gì mất mặt, thua kẻ thấp kém là mất mặt, thua kẻ ngang hàng là đáng tiếc, thua kẻ mạnh hơn bản thân gấp mấy lần và vinh quang”.

“Chân thân Phượng Hoàng?”, Ngụy Húc nghĩ một hồi rồi hỏi: “Chính là vị thần vượt xa tam giáo cửu lưu, không thuộc ngũ hành đấy ư?”

“Đến chín phần mười là vậy, ngọn lửa đó không phải loại võ công bình thường có thể luyện thành được”, Liễu Tam Thiên giải thích: “Cậu chủ, đắc tội với hai người đó vì một đứa con gái đến tên còn chẳng biết không đáng đâu, trước mắt chuyện quan trọng nhất là cuộc thi đấu võ 3 tháng nữa, chỉ cần thắng cuộc là có thể củng cố thêm địa vị của nhà họ Ngụy ở thủ đô, hơn nữa còn được nhận Tạo Hoa Phàm do chính tay Tào Tử Kiến luyện ra, có được Tạo Hoa Phàm, cộng thêm tư chất của cậu chủ, không đến mười năm là có thể thành Thiên nhân, đến lúc đó dù là Phương Nhân Vương cũng có thể làm gì chứ?”

Ngụy Húc cười nhạt: “Lão Liễu nói vậy lại là chuyện khác rồi, ăn nỗi nhục lớn này, ông đây là muốn khuyên tôi quân tử báo thù mười năm chưa muộn đi”.

Liễu Tam Thiên im lặng thừa nhận.

Ngụy Húc không phải kẻ ngu, nếu không làm sao nhịn được việc bị Vương Lệ Trân hủy dung, mặc dù trong lòng tức phát điên nhưng hắn ta vẫn hiểu được thế nào là vì chuyện lớn, hiện giờ là giai đoạn các võ sĩ chuẩn bị cho cuộc thi, không có lý gì hắn ta lại đi gây sự với Nho thánh và Chân thân Phượng Hoàng, kiểu gì cũng không đáng.

Từ nhỏ Ngụy Húc đã hiểu thế giới này do kẻ mạnh nắm đầu, những kẻ không có thực lực sẽ bị áp bức, còn kẻ có thực lực thì vẫn bị kẻ mạnh hơn đè đầu, vậy chỉ có một cách là trở thành thiên hạ vô địch, như vậy sẽ không ai động đến nổi nữa.

Hắn ta luôn vì vậy mà phấn đấu, mục tiêu không phải là cậu chủ thế gia, mà chính là vị Thiên nhân Tào Tử Kiến trong truyền thuyết, nếu đánh bại được ông ta, vậy chẳng phải bản thân đã trở thành thiên hạ vô địch rồi hay sao?

Bởi vậy, hắn ta sẽ không lãng phí công sức để ở đây đối đầu với một vị Nho thánh, giết tên An Tử Húc chả qua để xả tức mà thôi, đừng thấy bộ dạng hắn ta hằm hằm nổi điên mà hiểu nhầm, thực tế giết người xong liền trở nên điềm tĩnh lại rồi.

Ngụy Húc hỏi: “Ông Liễu, ông không hận chuyện Phương Nhân Vương làm mất một cánh tay của ông ư?”

Liễu Tam Thiên đáp: “Một cánh tay mà thôi, chưa mất mạng là tốt rồi, núi xanh vẫn còn đó, không sợ không có củi”.

Ngụy Húc ha ha cười nói: “Chẳng trách lần nào ra ngoài bố tôi cũng để ông đi theo tôi, tính tôi nóng nảy, nếu không có ông ở bên khuyên can, e là đã chết không biết bao nhiêu lần rồi”.

Liễu Tam Thiên mỉm cười: “Cậu chủ quá lời rồi, tôi chỉ giúp nói ra suy nghĩ trong lòng cậu mà thôi”.

“Vẫn là ông Liễu biết cách an ủi”, cơn tức của Ngụy Húc đã tan sạch, hắn ta khôi phục vẻ mặt cao ngạo, nói: “Mặc dù không thể báo thù ngay, nhưng vẫn phải tìm hiểu lai lịch đối phương, lập tức bảo cục tình báo nhà chúng ta điều tra giúp tôi, tôi muốn biết tất cả thông tin về tên đó, một kẻ được Nho thánh hết lòng che trở chắn chắn gốc gác không tầm thường”.

Liễu Tam Thiên nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu chủ đã đoán ra thân phận của đối phương rồi không?”

Ngụy Húc liếm môi, đáp: “Có một người, tuổi tác hay gương mặt đều khá tương đồng, nhưng vẫn phải xác nhận một chút, nếu như đúng là tên đó, vậy thì cuộc thi võ thuật sắp tới sẽ thú vị lắm đây”.

Mỗi khi nghĩ ra ý đồ gì xấu xa cậu chủ đều làm hành động này, hệt như lúc con sói phe phẩy đuôi vậy, Liễu Tam Thiên không hỏi nữa, bởi ông ta biết dù có hỏi thì Ngụy Húc cũng không trả lời, hơn nữa mãi mới khuyên được cậu chủ tạm gác ý định báo thù, ông ta không dại gì mà tiếp tục chủ đề này, Liễu Tam Thiên vô cùng tự nhiên đổi chủ đề: “Vậy cậu chủ có đến nhà họ Phạm nữa không?”

Ngụy Húc nở nụ cười, có điều đó là một nụ cười không hề thân thiện: “Đi, sao lại không đi, đã tới Bắc Hải rồi thì phải gặp tên thùng cơm nổi danh đó mới không tính là uổng phí chuyến này chứ”.

Liễu Tam Thiên biết, biểu cảm này của cậu chủ đồng nghĩa với việc nhà họ Phạm sắp gặp xui xẻo rồi.

“…”

Kiểm tra hết một lượt xong cũng đã chập tối, Long Thiên đi ra sảnh bệnh viện, thấy ba cô gái đang cười nói vui vẻ, không còn ngượng nghịu như ban đầu nữa, anh cũng nhẹ cả người, Long Thiên thật sự lo rằng bà xã sẽ gây gổ với đối phương, dựa theo tu vi bây giờ của Vương Lệ Trân mà động tay với một người trói gà không chặt như Kim Tú Nhã, e là không cẩn thận chết người mất.

Nhưng hiện giờ xem ra Diệp Yêu Tinh đã xử lý đâu ra đấy, Long Thiên trước giờ vẫn luôn tin tưởng tài ăn nói của Diệp Yêu Tinh, với lại, chuyện này vốn là do cô ta gây phiền phức cho anh, cô ta không xử lý thì ai xử lý.

Phương Nhân Vương ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, giờ ông ta coi như tiếp quản vị trí bảo vệ Vương Lệ Trân 24/7 của Long Thiên rồi, như vậy anh mới có thời gian đến chỗ Mã đao giáp luyện tập.

Lão Phương cũng không có ý kiến gì, ngược lại dường như rất vui vẻ, hoặc có thể do đối với những vị cao thủ ở độ tuổi này, rèn giũa ngọc thô chính là một việc rất thú vị, hơn nữa người ông ta bồi dưỡng còn là truyền nhân Phượng Hoàng chứ không phải thiên tài bình thường, chuyện này đủ khiến Phương Nhân Vương phổng mũi cả đời.

Phương Nhân Vương vốn tính tự do xa cách với thế giới, trái ngược với tính cà lơ phất phơ của Long Thiên, nếu không phải cái danh Nho thánh đặt ở đấy, có lúc Long Thiên chỉ cảm thấy ông ta cũng như một người bình thường mà thôi, so với Công Tôn vô địch trước giờ cổ hủ cứng nhắc thì hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Long Thiên đến bên cạnh Phương Nhân Vương, hỏi nhỏ: “Ông già, bọn họ có đánh nhau chưa?”

Lão Phương chớp chớp mắt, đáp: “Đáng lẽ đánh rồi, nhưng lại bị cô gái họ Diệp kia cản lại, nhóc con, diễm phúc không tồi nha”.

Long Thiên đắc ý nói: “Hết cách, ai bảo tôi đẹp trai như vậy, cứ bị phụ nữ yêu mến hoài, nếu tôi mà giống ông thì đúng là ế chỏng chơ cả đời mất”.
Chương 382: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân

Diệp Yêu Tinh ngấm ngầm nháy mắt với Long Thiên, ra hiệu ý Phương Nhân Vương hừ lạnh một tiếng, coi thường nói: “Tên nhóc nhà cậu đừng có đắc ý, lúc ông đây còn trẻ cũng có vô số người đẹp theo đuổi đấy, nhưng lúc đó tôi chỉ một lòng tu luyện Nho giáo, cũng không biết đã có bao nhiêu người đẹp vì tôi mà rơi lệ. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy thật hối hận vì mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp”.

Đương nhiên là Long Thiên không hề tin mấy lời này, anh xua tay và nói: “Được rồi, đừng có chém gió nữa”.

“Anh Long, anh đã kiểm tra xong rồi hả? Anh không sao chứ?”, Kim Tú Nhã nhìn thấy Long Thiên xuất hiện liền đứng phắt dậy chạy đến.

Sợ cô gái này sẽ đột ngột ôm mình trước mặt vợ thì có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được. Cho nên anh vô thức lùi về sau một bước, Kim Tú Nhã nhìn thấy động tác này của anh, trong lòng chợt nhớ lại hành vi liều lĩnh của mình lúc trưa, mặt cô ta đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như vậy.

Long Thiên chỉ vào đống tài liệu trong tay và nói: “Tôi thì có chuyện gì được chứ. Thân xác này còn có thể đánh chết hổ đấy, các người đấy, cứ thích chuyện bé xé ra to”.

“Ghê vậy à, ba tiếng trước, cũng không biết là ai cứ liên tục nôn ra máu, lúc đó quả là oai phong lẫm liệt à nha, hộc ra máu mà miệng lưỡi còn sắc bén”, Vương Lệ Trân hậm hực trừng mắt nhìn Long Thiên. Sau đó, cầm lấy đống báo cáo kiểm tra trong tay, cô vốn học chuyên Y, dĩ nhiên nhìn hiểu các chỉ số trên đó, sau khi thấy không có gì bất thường thì cô mới yên tâm.

Long Thiên bất đắc dĩ nói: “Ở trước mặt người khác, em nể mặt anh chút được không vậy vợ?”.

Vương Lệ Trân chợt cười, Kim Tú Nhã cũng cười ngây ngô theo.

Diệp Yêu Tinh ngấm ngầm nháy mắt với Long Thiên, ra hiệu muốn nói với anh rằng thấy cách xử lý chuyện hậu cung của bà đây lợi hại chưa, còn không mau khen tôi.

Long Thiên không thèm để ý tới cái nháy mắt của Diệp Yêu Tinh, anh ngẩng đầu nhìn sang Kim Tú Nhã: “Cô Kim, nếu tôi đã không sao rồi, vậy cô và Diệp Yêu Tinh quay về nghỉ ngơi đi”.

Ở trước mặt vợ, Long Thiên dĩ nhiên phải giữ hình tượng, cho nên lúc nói chuyện cũng ra dáng giải quyết việc chung đâu ra đấy, khác hẳn với dáng vẻ lưu manh khi ở cùng phòng với Kim Tú Nhã cách đây không lâu một trời một vực.

Long Thiên tự mình hiểu lấy, không dễ gì hai cô gái này thôi không ngừng đọ sắc với nhau, anh dại gì lại đi khơi ngọn lửa chiến tranh.

Huống hồ thực lực bây giờ của vợ cũng không yếu hơn mình, cho dù Long Thiên có gan mở rộng hậu cung, cũng phải chắc chắn rằng tính mạng mình không gặp phải nguy hiểm gì.

Ngọn lửa Phượng Hoàng không phải là một trò đùa.

Kim Tú Nhã nhìn Vương Lệ Trân một cái, sau đó hướng về phía Long Thiên đọc một dãy số.

Hành động này làm cho Diệp Yêu Tinh há hốc mồm, thậm chí Long Thiên cũng không biết cô gái này đang giở trò gì, sau khi nói xong dãy số, Kim Tú Nhã mới nói: “Đây là số điện thoại của tôi, cộng thêm lần này nữa là anh đã cứu tôi hai lần. Nếu có thời gian thì gọi cho tôi, tôi mời anh một bữa để cảm ơn”.

“Không phải vừa mới ăn hả?”, vẻ mặt Long Thiên chua xót nói, lần đầu tiên ăn cơm với Kim Tú Nhã đã gặp phải phiền phức như vậy rồi, không biết lần sau sẽ gặp phải rắc rối gì nữa, cho nên Long Thiên thầm từ chối.

Thế nhưng, việc từ chối sự cảm ơn của người đẹp này mới khó làm sao, nhất là đối với người đàn ông có ý chí muốn mở rộng hậu cung như Long Thiên đây.

Kim Tú Nhã tự động làm lơ câu nói của Long Thiên, sau đó cô ta đứng dậy tạm biệt.

Trước khi đi vẫn cúi thấp người với Long Thiên, Vương Lệ Trân nở một nụ cười xã giao tiễn cô ta và Diệp Yêu Tinh rời khỏi.

Đợi sau khi hai người đi xa, cô quay sang véo tai của Long Thiên nói: “Được lắm, cậu chủ Long, ăn một bữa cơm thôi cũng có thể trở thành anh hùng cứu mỹ nhân rồi, anh không trở thành siêu anh hùng thì đúng là đáng tiếc quá”.

“Như vậy cũng không tính là anh hùng cứu mỹ nhân được. Tên họ Nguỵ đó vốn có chút thù hằn với anh, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, vợ à, em thật sự hiểu lầm rồi”, Long Thiên giải thích.

Vương Lệ Trân hừ một tiếng nói: “Nếu anh dám gọi điện, thì đừng trách sao em cắt tai của anh!”

“Anh đâu có nhớ số, sao có thể gọi được chứ?”

“Ai nói dối là chó con”.

“Được thôi, vậy anh đã nhớ rồi”.

“Anh…”

“Nhưng bây giờ anh sẽ lập tức quên ngay”.

“Đừng, quên làm gì chứ, gọi cho người ta đi, đừng để người ta chờ anh quá lâu”.

“Vợ à, lúc em ghen thì nếp nhăn bên miệng sẽ dài đó”.

“Em không có ghen!”

“Đến lão Phương còn ngửi thấy mùi, em còn xảo biện”.

“Em không có!”

“Ai nói dối là chó con”.

“Được thôi, vậy thì, có chút chút”.

“Bao nhiêu thì tính là có chút chút ha”.

“Khoảng cách ngắn nhất từ ngón cái đến ngón trỏ”.

“Nhiều vậy à?”

“Bớt lại một chút”.

“Nhiều vậy à?”

“Bớt lại chút nữa”.

“Đâu còn nữa”.

“Đồ ngốc, ý em là khoảng cách từ ngón trỏ của bàn tay trái đến ngón cái của bàn tay phải”.

Thấy hai người vẫn cãi nhau không ngừng, Phương Nhân Vương ngồi trên ghế cũng ngây người ra.

Ông ta hình như nhìn thấy lại được hình ảnh của mình và cô gái năm đó.

Cô ấy lúc đó, cũng thích đấu khẩu với mình như thế, cãi nhau đã hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng, cô ấy chưa nói được một câu rằng mình rất tốt thì đã vì mình mà chết, tác thành cho cái mình gọi là Nho giáo tối cao.

Mấy năm nay gia nhập Nho giáo, dần cắt đứt sợi tình ái, vốn tưởng sẽ không nghĩ lại những chuyện trước đó nữa, nhưng khung cảnh quen thuộc này lai khơi dậy sự tổn thương nhất trong lòng của hiền nhân Nho thánh.

Phương Nhân Vương cười khổ: “Đậu đỏ sinh nước Nam, xuân đến đông tàn, tương tư chi bằng không tương tư”.

“…”

Ở tầng một của nhà họ Phạm, một người đàn ông trung niên cũng vì tình yêu mà khốn khổ, nhìn vào tàn cục trên bàn cờ, đột nhiên ho dữ dội.

Người đàn ông lấy khăn lụa lau vết máu ở khóe miệng, sau đó đứng dậy nhìn về nơi xa xăm và dịu dàng nói: “Đã đến lúc đi với bà rồi, Yên Tử…”
Chương 383: Nỗi lòng của người trên lầu

Tư Đồ Văn đang ở tầng một của nhà họ Phạm, gần bảy mươi tuổi, nhưng cả đời không cưới vợ, dĩ nhiên là không có con cái.

Trong ấn tượng của Phạm Thái Nhàn, từ lúc anh ta hiểu chuyện đến giờ thì người này chẳng khác gì một con ma bệnh, luôn ở trong toà nhà này, cả ngày chỉ thích ở trong nhà một mình chơi cờ.

Ngoài chuyện này thì không còn sở thích nào khác, Phạm Thái Nhàn trước nay cũng chưa từng thấy ông ta xuống lầu.

Nghe ông nội mình từng nói, Tư Đồ Văn lúc còn trẻ có ân oán với nhà họ Yên, hình như là từng bỏ trốn với cô hai nhà họ Yên, sau đó gặp phải sự đuổi giết của nhà họ Yên, được ông nội may mắn cứu thoát, sau đó luôn sống ở Bắc Hải.

Lúc Phạm Thái Nhàn còn nhỏ, rất ham chơi nên từng lén chạy vào trong toà nhà đó chơi, tầng một có tổng cộng ba phòng, vì anh ta là con độc nhất của nhà họ Phạm, cho nên người canh gác không dám ngăn cản, chạy lăn tăn một mạch lên tầng ba.

Lần đầu tiên gặp người kỳ lạ này là lúc Phạm Thái Nhàn mới chỉ sáu tuổi, anh ta xém chút bật khóc, vì dáng vẻ của đối phương thật sự rất giống con ma, mặt không chút máu, gầy gò không giống người thường, giống những con yêu ma quỷ quái trong phim kinh dị y như khuôn đúc.

Từ nhỏ Phạm Thái Nhàn đã rất gan dạ, anh ta không hề bỏ chạy mà vẫn gan dạ đi tới, run cầm cập hỏi một câu: “Ông là người hay ma vậy?”

Tư Đồ Văn chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ, sau đó hỏi ngược lại: “Kẻ sống mà như chết, thì nên coi là người hay mà đây?”

Lúc đó, Phạm Thái Nhàn chỉ có sáu tuổi thì làm sao hiểu được ẩn ý trong câu nói này, chỉ nói đối phương đừng có giả thần giả quỷ, nếu không sẽ kêu ông của mình đuổi ông ta đi, để ông ta trở thành tên ăn xin vô gia cư.

Tư Đồ Văn ngạc nhiên cười, ông ta lại nói một câu khó hiểu: “Cậu tới học đánh cờ với tôi đi”.

Phạm Thái Nhàn ngây ngô lại trở thành một nửa đồ đệ của Tư Đồ Văn, học cách chơi cờ vây, tính cách anh ta rất hiếu động, chơi cờ vây rất thích hợp với anh ta.

Qua thời gian, anh ta chê nhạt nhẽo không muốn chơi tiếp.

Nhưng không biết làm thế nào mà chuyện này lại truyền tới tai của ông cụ Phạm.

Sau đó, ba ngày trong một tuần, Phạm Thái Nhàn đều bị ép tới học chơi cờ với Tư Đồ Văn, học cho tới mười bảy năm sau.

Trong khoảng thời gian đó, Phạm Thái Nhàn cũng từ một đứa trẻ non nớt trở thành chàng công tử bột phong độ nho nhã, việc anh ta kiên trì đến học chăm chỉ ba ngày trong một tuần, chẳng qua là trong lòng Phạm Thái Nhàn lười biếng này đã có tính toán cả rồi, mỗi lần đi học đánh cờ, anh ta sẽ mang theo một bình rượu ngon mà ông cụ Phạm đã cất giấu, đến chuốc say đối phương thì không cần phải học đánh cờ nữa rồi.

Quan trọng là mỗi lần chơi cờ đều không thắng nổi, thua tận mười bảy năm, Phạm Thái Nhàn có cảm tình với cờ vây mới là chuyện lạ.

Hôm nay thứ hai, là ngày hẹn chơi cờ, Phạm Thái Nhàn xuất hiện ở tầng một như đã hẹn, trong tay vẫn đem theo một bình rượu ngon.

“Cậu chủ, tới để bị ngược à”.

Người canh gác hình như có thể nói là nhìn Phạm Thái Nhàn trưởng thành, rất có cảm tình với công tử bột không hề kiêu ngạo này.

Người nói là Phùng Lục, thủ vệ thứ sáu canh gác nơi này, là người trẻ nhất trong đám người canh gác, nhưng bàn về tuổi tác, e là cùng thế hệ với ông của Phạm Thái Nhàn.

Phạm Thái Nhàn cười hi hi: “Ông Lục, cháu không tới không được. Hơn nữa, nếu cháu không đem rượu tới, tối nay sư phụ kia của cháu chắc cũng không mấy vui vẻ, ông biết mà, ông ấy không có rượu thì không vui”.

Phùng Lục nhìn bình rượu trong tay của Phạm Thái Nhàn, thứ chết tiệt này do một ông già Hành Thủy 80 tuổi làm ra, gần như là một thứ vô giá.

Phùng Lục suy nghĩ, chắc cậu chủ lấy trộm tặng cho Tư Đồ Văn, nếu ông cụ mà biết thì chắc sẽ tức lắm cho xem.

Nhìn thấy ánh mắt của Phùng Lục, Phạm Thái Nhàn vội che bình rượu lại: “Ông đừng có ý gì tới bình rượu này nha, không đủ cho cháu và sư phụ uống nữa. Lần này không có phần của ông đâu, lần sau cháu sẽ lén lấy trộm cho ông một bình tương tự”.

Phùng Lục cười nói: “Cho dù cậu cho tôi cũng không dám uống, ông nhà cậu không dám tìm Tư Đồ Văn gây chuyện, nhưng tôi thì khác. Nếu tôi uống rượu này, dám chắc sẽ bị ông cậu cho một trận. Tôi không chịu nổi nắm đấm của ông cậu đâu”.

“Nhìn bộ dạng của ông, còn không bằng lão Quỷ nữa”, Phạm Thái Nhàn trêu ghẹo nói.

Phùng Lục sờ mũi và quan tâm hỏi: “Lão Quỷ sao rồi?”

“Không sao rồi. Một thời gian nữa thì có thể xuất viện rồi”, Phạm Thái Nhàn thu lại dáng vẻ cười ha ha vừa rồi, nhớ tới lão Quỷ, thì nhớ tới người phụ nữ thối tha kia. Nếu không phải cô ta, lão Quỷ cũng không tới nỗi nhập viện. Phạm Thái Nhàn suy nghĩ, đại hội Thế gia ba tháng sau, chắc chắn phải trút giận cho lão Quỷ.

Nhưng nghĩ tới mình đến võ giả cấp hoàng kim còn không đạt được, mà Yên Vô Song đã sắp vào cấp Thiên, trong lòng Phạm Thái Nhàn có chút không thoải mái.

Theo sự sắp xếp của ông cụ, mấy năm nay hình như không tu luyện bất kỳ công pháp nào, chỉ biết mỗi công phu chạy trốn.

Tuy Phạm Thái Nhàn cho rằng ông cụ nhà mình tự có sắp xếp, nhưng thời gian từng giây từng phút đều đang trôi qua, anh ta không nôn nóng mới lạ.

Hình như đoán được suy nghĩ trong lòng của cậu chủ, Phùng Lục xua xua tay: “Cậu chủ, xin đừng lo, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Bao năm qua Phùng Lục chịu ân huệ của nhà họ Phạm cậu, chỉ cần cậu chủ lên tiếng, 6 người canh gác của nội cát có liều cái mạng cũng sẽ đòi lại công bằng cho cậu chủ!”

Phạm Thái Nhàn hít một hơi, cười ha ha: “Ông Lục đừng nói mấy lời dễ nghe để gạt bình rượu trong tay cháu, thù của lão Quỷ, dĩ nhiên cháu sẽ báo, hơn nữa là tự mình đi báo thù”.

Nói xong, Phạm Thái Nhàn đi lên lầu, Phùng Lục đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng trên cao kia rồi ngán ngẩm lên tiếng: “Anh ba, không nói rõ với cậu chủ à, giấu mãi cũng không phải là cách”.

Đổng Tam đang đọc một cuốn bí kíp công pháp lên tiếng: “Chúng ta à, thân làm tay sai. Chuyện này không tới lượt chúng ta chen vào. Thời gian ba tháng này cần chuẩn bị cho tốt, khó tránh khỏi bất cứ lúc nào cũng cần chúng ta bảo vệ”.

Phùng Lục vẫn hơi lo lắng: “Chuyện này là hành động nghịch ý trời, không sợ bị thiên lôi đánh ư?”
Chương 384: Làm trái với ý trời

Đổng Tam cười khổ rồi lên tiếng: “Nếu không làm trái ý trời thì làm sao có thể chấn hưng được nhà họ Phạm, xoay chuyển tình thế chứ. Mấy năm nay, lúc nào nhà họ Yên cũng nghĩ cách thôn tính chúng ta.

Chưa nói đến chuyện khác, mấy năm qua có bao nhiêu là sát thủ được cử tới, nếu không phải chúng ta âm thầm giải quyết, liệu cậu chủ có thể sống tới ngày hôm nay. Với tính cách đại trí giả ngu của cậu chủ, lẽ nào còn không biết nguyên nhân của việc này sao, suy cho cùng thì người sốt ruột nhất cũng chính là cậu ấy, ông cụ cũng thật tàn nhẫn, giấu cậu chủ sắp đặt gần hai mươi năm rồi, tôi cũng không dám tưởng tượng được, cậu chủ biết sự thật thì sẽ như thế nào.

Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Phạm đều đặt lên vai của một mình cậu chủ. Tuy rất khó khăn nhưng cậu ấy là con trai độc nhất của nhà họ Phạm, thì chắc sẽ nhận thức được điều này”.

Nói tới đây, Đổng Tam khựng lại rồi nói tiếp: “Cậu chủ có ham chơi thì cũng tốt hơn cái chú vô dụng đắm chìm trong mỹ sắc kia nhiều”.

Người được ám chỉ dĩ nhiên là chú hai của Phạm Thái Nhàn, người bằng lòng ở rể nhà họ Yên, cũng chính là bố của cô gái từng tới Bắc Hải với Yên Vô Song.

Phùng Lục thở dài và nói: “Hy vọng cậu chủ đừng oán hận ông cụ. Thấy hai ông cháu cãi nhau suốt mấy năm qua, thật sự sợ bọn họ sẽ chiến tranh lạnh với nhau. Vậy thì lầu một vốn đã lạnh lẽo lại càng trở nên vô vị hơn”.

“…”

Phạm Thái Nhàn lên lầu ba, phát hiện hôm nay Tư Đồ Văn không bày cờ chờ anh ta nữa, mà là ngồi bên cửa sổ nhìn về phía xa xăm.

Phạm Thái Nhàn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không chơi cờ là được.

Anh ta cung kính đi tới trước mặt của Tư Đồ Văn, sau đó đưa bình rượu trong tay ra rồi nói: “Sư phụ, thấy người tỏ ra phiền muộn như vậy, có phải lại nhớ tới người đẹp Yên Tử của người rồi không. Theo con thấy, với bản lĩnh của người, xông tới nhà họ Yên trực tiếp giết chết bọn họ, cho mấy lão già kia biết tay không phải là được rồi hay sao”.

Vì quanh năm đều trốn trong lầu không nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên đôi mắt của Tư Đồ Văn bị quầng thâm rất đậm, khuôn mặt cũng tiều tuỵ.

Điều này chẳng trách năm xưa Phạm Thái Nhàn nhìn ông ta xém chút bị doạ cho bật khóc, dáng vẻ này thật sự chẳng khác gì một con ma vậy.

Tư Đồ Văn cười nói: “Bớt dùng chiêu khích tướng đi, định kêu ta giúp con với lão Quỷ trút giận thì nói thẳng ra đi”.

Phạm Thái Nhàn cúi mặt xuống, nói: “Sư phụ, cái cô Yên Vô Song kia quá đáng lắm, nếu người còn không chịu dạy võ công cho con, con sẽ phải chịu một trận đánh đập trong ba tháng, vậy lúc nào con mới có thể giúp lão Quỷ trút giận được chứ”.

“Đừng vội”, Tư Đồ Văn vươn vai ra rồi nói: “Hôm nay sẽ không chơi cờ, đi lấy hai cái ly đến đây, cùng uống rượu với ta. Loại rượu này ta nhìn thôi cũng đã thèm biết bao nhiêu năm rồi, ông của con keo kiệt, nhưng bù lại đồ đệ của ta vẫn là rất hào phóng à”.

Vì Tư Đồ Văn hầu như chỉ sống ở tòa số một, tầng ba đặc biệt trang trí một không gian thích hợp cho ông ta ở, cho nên có không ít đồ đạc hiện đại.

Phạm Thái Nhàn mang hai cái ly đến, một già một trẻ ngồi xếp bằng cùng nhau uống rượu.

Sau khi Phạm Thái Nhàn uống một ngụm rượu thì nói: “Sư phụ, kể cho con nghe chuyện của người với cô gái Yên Tử đi, con quên đem theo mồi nhấm rồi”.

Tư Đồ Văn lắc đầu: “Đã kể bao nhiêu lần rồi, con nghe không thấy chán à, không kể nữa, dù gì ta cũng sắp gặp được bà ấy rồi”.

Phạm Thái Nhàn vô cùng kinh hoàng, nói: “Sư phụ, nhanh nhổ ra nói lại đi, lời này không may mắn đâu”.

Nói xong còn phải phun ra ba lần nữa.

Thỉnh thoảng nghe Tư Đồ Văn kể về chuyện năm đó, Phạm Thái Nhàn dĩ nhiên là biết cô gái Yên Tử thật ra đã mất từ lâu.

Hơn nữa đang yên đang lành còn bị nhà họ Yên ép chết, định kiến của mỗi các gia tộc đều vô cùng quan trọng, nhất là đối với một gia tộc lớn.

Cô gái Yên Tử và Tư Đồ Văn bỏ trốn cùng nhau, chuyện này quả là một chuyện sỉ nhục đối với nhà họ Yên.

Cho nên trong quá trình đuổi bắt đôi uyên ương này, cô gái Yên Tử vì tình yêu mà đoản mệnh, từ đó Tư Đồ Văn cũng rơi vào cảnh bệnh tật, mặc dù cũng đã chống chọi với nó hơn mười năm nay, nhưng cũng không còn được bao lâu.

Tư Đồ Văn nhấp một ngụm rượu mạnh rồi nhìn sang Phạm Thái Nhàn cười nói: “Ta vốn là người sống mà như đã chết, sống hay chết thì có gì khác biệt đâu chứ. Thái Nhàn, ta biết trong lòng con luôn oán giận ta và ông con vì mấy năm nay không để cho con được luyện võ. Nếu hôm nay trong lòng con thấy khó chịu, thì cứ việc chửi hết ra đi, ta hứa sẽ không tức giận”.

Phạm Thái Nhàn lắc đầu: “Không có gì to tát cả, hơn nữa, mọi người không để con luyện võ cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi, con biết mà”.

Tư Đồ Văn ho khan rồi nói: “Ta nhìn con trưởng thành, tâm tính của con rất tốt, không có ý hại người, về mặt khác vẫn rất lương thiện.

Bằng không, ta đã không đồng ý với ông con ở lại đây, buồn không gì bằng lòng người đã chết, không còn bà ấy, ta cũng không còn lý do để sống tiếp.

Sở dĩ vẫn sống đến ngày hôm nay, chẳng qua là muốn tự tay mình dạy dỗ con, để con có thể khiến mấy tên nói như rồng leo, làm như mèo mửa của nhà họ Yên sợ tới mức rớt cả hàm, trút được cơn giận.

Thái Nhàn, không phải ta khuyên con đi làm kẻ ác, nhưng sự lương thiện của con nhất định phải sắc bén, bằng không con sẽ trở thành kẻ nhu nhược”.

“Mấy năm nay, sở dĩ nhà họ Yên không dám ngang nhiên chiếm nhà họ Phạm, chẳng qua là vì còn có ta và ông con. Nhưng bọn ta tuổi tác cũng đã cao, chưa chắc giữ tới ngày đó thì đã tiêu tùng, cho nên sau này phải dựa vào mình con chống đỡ toàn bộ nhà họ Phạm. Kinh thư trong lầu này đều là thứ ông con thích nhất, tuyệt đối không thể để rơi vào tay của nhà họ Yên. Nếu không, cho dù ta có chết cũng không nhắm mắt được”.

Phạm Thái Nhàn gật đầu, trong lòng chợt nghi ngờ, sư phụ hôm nay hình như nói khá nhiều.

Tư Đồ Văn vui vẻ nói: “Đi thôi, hôm nay nghỉ, đừng quấy rầy ta thưởng thức rượu ngon”.

Phạm Thái Nhàn đột nhiên có chút không nỡ, hỏi: “Hay là giả vờ bày cờ đi, nếu không con khó mà ăn nói với ông con”.

“Tên nhóc thối, kỹ năng chơi cờ của con mấy năm nay đã vượt qua ta rồi. Lần nào cũng cố tình đi sai, nhường ta thắng, con tưởng ta không biết sao?”, Tư Đồ Văn hậm hực nói.

Phạm Thái Nhàn cười khan vài tiếng rồi đứng lên rời đi, đợi khi ra khỏi tòa nhà, anh ta nhìn lên bầu trời thấp thoáng có một tia chớp, chau mày nói: “Sắp có sấm sét rồi sao?”

Trên lầu, Tư Đồ Văn uống cạn chai rượu mạnh trong tay, sau đó lên tiếng: “Thông báo cho Phạm Trọng Lâu, tối nay là ngày tốt để dùng mánh khoé”.

Phùng Lục ở lầu hai nghe vậy thì vội chạy vào sân chính của nhà họ Phạm.

Năm người canh gác khác nhảy lên đỉnh của tòa nhà, chẳng mấy chốc, Phạm Trọng Lâu và Phùng Lục cũng tới.

Sáu người hình thành trận pháp và Phạm Trọng Lâu ở giữa, nhìn chằm chằm lên bầu trời, giống như sắp trải qua một trận ác chiến.

Tư Đồ Văn ngồi xếp bằng trên lầu, hai tay vươn qua đỉnh đầu, chân khí dâng trào cuồn cuộn, giống như một cơn cuồng phong bão táp trút xuống, lão già héo hon với đầu bù tóc rối đột nhiên sinh ra một khí thế hào hùng, nói: “Ta muốn con trở thành một người độc đoán và cao ngạo, tới lúc đó sẽ khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc một phen!”

Bên ngoài nhà vang lên một tiếng sấm mùa xuân.
Chương 385: Anh có đồng ý đưa tôi đi không?

Sáu vị canh gác đứng trên tầng cao nhất nhìn biến đổi lớn trên trời, ai ấy trán cũng rịn đầy mồ hôi, bọn họ vì một ngày này mà đã chuẩn bị gần hai mươi năm rồi, thế nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng và lo lắng, Phạm Trọng Lâu đứng bên ngoài trận pháp nói: "Không cần phải lo lắng, thiên kiếp không đến nhanh thế đâu, truyền công ít nhất cần đến hai mươi tư tiếng, đủ để chúng ta chuẩn bị rồi".

Phùng Lục ít tuổi nhất lo lắng nói: "Chưa nói đến việc liệu chúng tôi có thể đỡ được thiên kiếp hay không, ông Tư Đồ muốn truyền toàn bộ tu vi cho cậu chủ, tôi sợ cậu chủ không chịu nổi, dù sao đó là tu vi cấp Thiên thượng tam phẩm, cỗ chân khí mênh mông không nói nên lời đó mà cùng vận chuyển hết một lượt sang thì cậu chủ có thể chịu được sao? Sẽ không nổ tan xác mà chết chứ?"

"Tư Đồ tiên sinh đã dùng thời gian mười bảy năm, lấy quân cờ làm thuốc dẫn, không ngừng mài giũa khí hải vẫn chưa thông suốt của cậu chủ, việc này giống như một chiếc bình rỗng không ngừng bị làm to ra, đến nay cơ thể của câu chủ đã giống như một cái hang sâu rồi, ông Tư Đồ lấy chân khí để vận chuyển vào trong, có thể chứa đầy là điều đương nhiên, nhưng chỉ sợ đến lúc tràn ra, chân khí mất kiếm soát thì quả thực sẽ rất nguy hiểm", Đổng Tam mở miệng nói.

Phạm Trọng Lâu nói: "Thằng nhóc đó đến thánh quang của Phượng Hoàng còn có thể tiếp nhận được, chút vận chuyển chân khí này có lẽ không là gì, hơn nữa, mấy năm nay mặc dù dùng đan dược để kéo dài tuổi thọ của Tư Đồ, nhưng ông ấy đã vô phương cứu chữa rồi, lúc này còn không truyền công thì không còn cơ hội nữa, thằng cháu kia của tôi muốn một bước vào Thiên đạo, ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác".

Nghe vậy, sáu vị canh gác đều có biểu cảm thương tiếc, mặc dù không thân thiết với Tư Đồ Văn, nhưng tốt xấu gì hơn hai mươi năm nay ngẩng đầu lên cúi đầu xuống là gặp, khi biết được mạng sống của ông ta không kéo dài thêm được nữa, mọi người ai cũng cảm thấy thương xót, dù sao thì từ xưa đến nay anh hùng nào cũng tương đối đáng tiếc.

Người nhiều tuổi nhất, cũng có tu vi cao nhất trong nhóm canh gác lầu, Kiều Nhất, hỏi: "Ông Phạm, ông nói xem cậu chủ có thể nhận được bao nhiêu tu vi cả đời của Tư Đồ Văn?"

Phạm Trọng Lâu nghĩ ngợi rồi nói: "Ước chừng khoảng sáu, bảy mươi phần trăm".

Đổng Tam kinh ngạc nói: "Vậy khí hải của cậu chủ chẳng phải là có một không hai khắp thiên hạ sao?"

Phạm Trọng Lâu lắc đầu nói: "Vẫn cần một thời gian dài nữa để tiêu hóa, dù sao lão Tư Đồ này cũng dùng mấy chục năm mới có thể đạt đến cảnh giới gần tới Thiên Nhân, thằng cháu của tôi chỉ cần có thể dựa vào cơ hội này để bước vào cấp thiên thôi là đã tốt lắm rồi".

Kiều Nhất nói: "Chúng ta mất gần hai mươi năm mới có thể đào được một cái hố sâu trong người cậu chủ, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay rồi, chân khí của ông Tư Đồ giống như một trận mưa lớn trút xuống, tràn đầy lợi ích, hấp thu được một nửa thôi cũng là phúc phận to lớn rồi. Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng không trút hơi thở cuối cùng ngay tại trận, bằng không thì có vẻ nhà họ Phạm chúng ta không có tình người rồi".

Phạm Trọng Lâu lắc đầu nói: "Tư Đồ đã chuẩn bị trước chịu chết rồi, công pháp tu luyện mấy năm nay đều là chuẩn bị cho thằng cháu của tôi, cho nên bất kể cháu tôi đến cuối cùng có thể tiếp nhận được bao nhiêu, Tư Đồ cũng sẽ tán hết tu vi cả một đời, không để lại chút dư thừa nào".

Sắc mặt của Đổng Tam trắng bệch nói: "Lẽ nào đêm nay ông Tư Đồ sẽ viên tịch sao?"

"Nghịch thiên mà đi, sao có thể không phải trả giá chứ, kế hoạch này từ ngày đầu tiên tôi gặp Tư Đồ Văn đã nói rõ ràng với ông ấy rồi, không có ai bắt ép ông ấy cả, đây là lựa chọn của ông ấy, bản thân ông ấy cũng không oán trách, không hối hận", Phạm Trọng Lâu thở dài nói.

Năm đó lúc cứu sống Tư Đồ Văn, đối phương đã gần như là một người bỏ đi rồi, một lòng chỉ muốn chết theo với người phụ nữ mình yêu, là ông Phạm đã cho ông ta mục tiêu để sống tiếp, hơn nữa mục tiêu này còn là một cú tát thật mạnh vào mặt nhà họ Yên.

Tư Đồ Văn vốn chỉ còn một cái mạng tàn, đương nhiên sẽ đồng ý, cho nên hai bên đều đồng thuận với nhau, trong gần hai mươi năm nay, đánh cờ chỉ là cái cớ, Tư Đồ Văn muốn mượn quân cờ để mài giũa khí hải của Phạm Thái Nhàn, đây cũng là lý do tại sao Phạm Thái Nhàn không có bất cứ võ lực nào mà vẫn có thể chịu được thánh quang của Phượng Hoàng trên Tử Kim Sơn.

Phạm Thái Nhàn lúc này giống như một người chết đói, chân khí chính là thức ăn của anh ta, có nhiều hơn nữa anh ta cũng ăn được.

Phùng Lục nghe Phạm Trọng Lâu nói vậy, cười khổ một tiếng rồi nói: "Ông Tư Đồ tội gì mà phải khổ sở như vậy, vốn dĩ với thiên chất tu vi của ông ấy, chỉ cần hai mươi năm nay dốc lòng luyện võ thì ít nhất cũng có thể ngang hàng với Công Tôn Vô Địch, nhưng lại vì một người phụ nữ mà bó chân chịu trói, cả đời không bước ra khỏi Tầng Một, suy cho cùng cũng là vì một chữ tình".

Chữ tình có thể làm con người lầm lỡ, chữ tình cũng có thể giết người.

Phạm Trọng Lâu ngước mắt nhìn lên trời, lẩm bẩm nói: "Bắt đầu rồi".

Sau khi Phạm Thái Nhàn rời khỏi Tầng Một, trên đường đi về đột nhiên ngất xỉu ngã xuống đất, anh ta không biết can rượu trắng đó là ông nội anh cố ý để anh ta lấy trộm đi, bên trong đã động tay động chân trước đó rồi, nên bị ngất xỉu là điều đương nhiên.

Ánh mắt Phạm Thái Nhàn hoảng hốt nhìn về phía Tầng Một, có thể lờ mờ thấy được ông nội anh ta và sáu vị gác lầu đang đứng trên tầng trên cùng, không biết muốn làm gì, chỉ nghĩ mấy ông già này lẽ nào đột nhiên lại muốn ngắm trăng sao?

Phạm Thái Nhàn mơ mơ màng màng mê man đi, trước khi nhắm mắt còn nhớ lại sự chỉ dạy mấy năm nay của ông Tư Đồ, mặc dù thỉnh thoảng ông ta sẽ nghiêm khắc chỉ ra những sai lầm trong nước cờ của Phạm Thái Nhàn, nhưng những chỉ dẫn đó bây giờ nghĩ lại cũng thấy khá ấm áp.

Tất cả mọi người đều coi anh ta như đồ bỏ đi, chỉ có duy nhất vị sư phụ này là coi anh ta như báu vật để bồi dưỡng, đáng tiếc tu vi võ đạo yếu kém, ngay đến trên bàn cờ cũng không thể mở ra một con đường đi của riêng mình, mấy năm nay chỉ biết ăn chơi, đúng là thật sự có lỗi với sự bồi dưỡng của sư phụ.

Không được, buồn ngủ quá.

Phạm Thái Nhàn lẩm bẩm một tiếng rồi nhắm mắt lại, trong đầu quanh quẩn gương mặt vẫn luôn được định sẵn tương khắc trong đời này với anh ta, Yên Vô Song không nghi ngờ gì chính là ma chướng của anh ta, chỉ cần một ngày chưa hàng phục được cô gái này, Phạm Thái Nhàn không thể có được một đêm yên giấc.

Trong Tầng Một, Tư Đồ Văn quỳ gối mà ngồi, trên trán xuất hiện một vết sẹo nhỏ và mảnh, nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là một con mắt đang phát sáng.

Tư Đồ Văn khẽ mỉm cười nhắm hai mắt, chỉ mở thiên nhãn, sau đó hô nhẹ một tiếng, hít một hơi nhẹ nhàng.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, có điềuu chỉ bắt đầu ở chỗ ông ta rồi tới nơi Phạm Thái Nhàn ngã xuống là dừng, sương mù hơi nước phủ khắp không khí, tạo thành một vòng lẩn quẩn.

Ông già đã bước vào Thiên Đạo trở thành cấp Thiên nhất phẩm, chỉ còn cách Thiên Nhân nửa bước chân nữa thôi, vừa sinh ra đã không được sung sướng thoải mái, thốt lên đã thấy cô hàn, được nhà họ Yên thu nhận, bồi dưỡng thành khách khanh.

Mười tuổi bước vào võ đạo, trở thành võ giả cấp Hoàng, so với đám đệ tử khách khanh cùng khóa thì cũng không cao hơn bao nhiêu, bố mẹ lại đều đã mất, cho nên từ sớm đã trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi đã nhận nhiệm vụ bảo vệ cô chủ thanh mai trúc mã với mình, một mạch đến tận mười năm, Tư Đồ Văn chỉ cảm thấy ở bên cạnh cô chủ rất vui vẻ, mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô thì dù có bị người khác xa lánh ức hiếp cũng không sao, ông ta của lúc đó không biết đây chính là điều được gọi là thích một người.

Mãi đến năm hai mươi lăm tuổi, bởi vì quan hệ gia tộc nên cô chủ bị ép liên hôn với một trong tứ đại gia tộc, nhà họ Ngụy. Từ Đồ Văn mới đột nhiên bừng tỉnh, nhưng một khách khanh xuất thân bần hàn như ông ta thì có thể làm được gì, hơn nữa chỉ cần cô chủ hạnh phúc thì ông ta cũng hạnh phúc.

Nhưng có thế nào ông ta cũng không ngờ được, cô chủ đêm muộn lại tới tìm ông ta, sau đó chỉ hỏi một câu, Tư Đồ Văn, anh có đồng ý đưa tôi đi không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom