• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến binh bất bại (2 Viewers)

  • Chương 121-125

Chương 121: Hẹn hò

Tâm tư phụ nữ như kim đáy biển, không có nghĩa là chỉ có đàn ông không hiểu phụ nữ nghĩ gì, mà nhiều lúc đến cả phụ nữ cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, hiện giờ Vương Lệ Trân đang rơi vào tình trạng đó.

Cô là người chủ động mời cơm, giờ cô lại cảm thấy hơi hối hận, người đề xuất dùng 50 triệu dằn mặt với người phụ nữ kia là cô, giờ cô cũng lại không hiểu sao mình cứ phải gây thù chuốc oán mới được.

Đã thế chưa hết, Vương Lệ Trân đang đứng trước gương, không biết nên ăn vận như thế nào, nên trang điểm đậm hay nhạt, nên mặc gợi cảm hay kín đáo, sau cùng còn không biết nên đi hay không, từ 5h chiều sau khi về nhà cô cứ thế trong tình trạng ngẩn ngơ, thời gian tích tắc trôi qua, đến khi Long Thiên đợi 1 tiếng đồng hồ ở nhà hàng Ca-ri-bê, hết kiên nhẫn phải gọi điện cho cô thì Vương Lệ Trân mới vội vội vàng vàng lên đồ, cô ăn mặc thoải mái tùy ý hơn bình thường, vừa đặc biệt mà cũng rất thanh lịch, cuối cùng vẫn quyết định để mặt mộc đi ra ngoài.

Đây là hẹn hò phải không?

Vương Lệ Trân vừa ngồi lên xe Maserati liền tự hỏi, cô đã 25 tuổi nhưng chưa từng trải qua buổi hẹn hò chính thức nào, hồi cấp 3 cô không còn tin vào tình yêu nữa, đinh ninh mình sẽ độc thân đến cuối đời, nhưng vào lúc cô tôi luyện lòng dạ sắt đá không để bất cứ tên đàn ông nào tiếp cận mình nữa, thì Long Thiên lại xuất hiện, anh giống như một hiệp sĩ mù cứ thế băng vào khu rừng tối đen sâu thẳm, khiến cho cả khu rừng trở nên sống động.

Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.

Vương Lệ Trân tự trấn an để bản thân không nghĩ linh tinh nữa.

Bạch Diêm Vương đáng thương cứ thế cầm điện thoại đứng ngoài cổng hút thuốc chờ đợi, trong lòng còn nghĩ đến 90% mình bị cho leo cây rồi, thời gian này anh đại khái hiểu được tính cách của Vương Lệ Trân, mới đầu là ghét, sau cô càng ngày càng thờ ơ, đặc biệt là sau chuyện Chung Tân Vinh, có lẽ cô đã tuyệt vọng với đàn ông rồi, một người đã xấu trai còn mồm mép tép nhảy như Long Thiên cô tất nhiên không coi ra gì, cộng thêm phụ nữ hiện đại giờ ghét nhất là mấy vụ gặp mặt do phụ huynh, người làm mối sắp xếp, mà Long Thiên chính là dùng cách đó vào được nhà họ Vương.

Long Thiên nhả một làn khói, anh nghiện thuốc rất nặng, chuỗi ngày tăm tối thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn, Nhan Như Ngọc từng hỏi anh một câu cực kỳ mang tính triết học, đó là anh đã bao giờ cảm thấy bản thân mình đang thực sự sống chưa, lúc đó Long Thiên rít mạnh một hơi thuốc, trả lời rằng có lẽ là khi cảm thấy rất tuyệt vời lúc hút thuốc, đáp án này khiến Nhan Như Ngọc phải nhìn anh bằng con mắt khác.

Anh luôn chủ chương sống cho hiện tại, bởi vì ở một nơi không biết ngày mai ra sao như Quỷ Môn, sống sót đã là việc rất xa xỉ, anh đã chứng kiến rất nhiều đồng đội ngã xuống trước mặt mình, chết rất thê thảm, chết là hết, còn mấy thứ mơ ước, lý tưởng đều là những điều viển vông, sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Sống trên đời quan trọng nhất chính là được sống, ngoài việc sống chết thì tất cả đều là chuyện nhỏ.

Có lẽ đây là bài học quan trọng nhất anh học được từ Quỷ Môn.

Long Thiên cho rằng Vương Lệ Trân sẽ không tới, anh dập điếu thuốc định bỏ đi, nhưng khi vừa đứng dậy thì chợt có người vỗ vai anh, chính là người có ý thức về thời gian rất mạnh nhưng hôm nay lại đến trễ, Vương Lệ Trân.

Vương Lệ Trân phát hiện Long Thiên nhìn thấy bộ dạng hơi khác ngày thường của mình, thay vì kinh ngạc, cô chỉ cười gượng, trong lòng cô trùng xuống, hơi ấm ức, giờ này Bắc Hải đang tắc đường kinh khủng, nhất là mấy chỗ đông đúc người như nhà hàng Ca-ri-bê này, đây là lần đầu cô phóng xe và bóp còi một cách điên cuồng như thế, không ngờ anh lại dùng bản mặt khó chịu đó đáp lại cô.

Dù Vương Lệ Trân cao ngạo, kiêu kỳ đến đâu thì khi một người phụ nữ kiêu ngạo cô đơn yếu đuối, cũng sẽ cần một lời khen hợp lý hay một ánh nhìn tán dương.

Long Thiên khó xử nói: “Trông em như thế này, anh không dám đi cùng em vào trong”.

Hôm nay Vương Lệ Trân không trang điểm, nhưng mặt mộc của cô đủ để vượt mặt tất cả những người con gái khác, cộng thêm cô mặc chiếc váy trắng liền thân đơn giản gọn gàng khác với ngày thường, thắt một chiếc thắt lưng mảnh kép màu đen bao phủ bởi dây đan tua rua lấp lánh, mái tóc dài mượt buông xuống bờ vai trắng nõn và đôi chân thon dài kết hợp với giày cao gót, cảm giác vừa thời thượng vừa quyến rũ, vừa khiến người ta dễ dàng nghĩ miên man.

Như hoa đào mùa xuân, thiên phú mỹ lệ, đây là vẻ đẹp kinh động lòng người.

Trong giây phút, Long Thiên còn tưởng rằng người phụ nữ đứng trước mặt mình không phải là Vương Lệ Trân.

Sao cô có thể trở thành người đẹp khí chất này được?

Trước đây Vương Lệ Trân luôn trang điểm ăn mặc theo phong cách truyền thống, kiểu dáng tiêu chuẩn, không thời thượng, cũng không lạc hậu, không hề chói mắt, vì vậy cách ăn vận hôm nay của cô đã vượt xa dự đoán của Long Thiên, mặc dù vẫn chưa quyến rũ lả lướt như Diệp Yêu Tinh, nhưng đúng là tiến bộ rất lớn.

Quan trọng hơn là, lúc vừa mới gặp mặt cô đã cười với anh, lại còn cười rất duyên dáng.

Người phụ nữ này bị sao thế này, chẳng lẽ là… Đang nghĩ đến chuyện yêu đương?

Nhưng ánh mắt của cô chợt trở nên ảm đạm, cũng chẳng cười nữa, có thể là do hiểu nhầm câu nói lúc nãy của Long Thiên, tưởng rằng anh có ý chê mình không trang điểm nên xấu xí.

Long Thiên cười lớn, vô cùng vui vẻ nói: “Em đừng hiểu nhầm, ý anh là em xinh đẹp quá mức, vừa bước vào nhà hàng e là sẽ khiến tất cả đám đàn ông ở đây xốn xang, đau khổ gào thét anh cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, anh tự dưng bị làm con cóc ghẻ, oan ức biết bao!”

Lúc này Vương Lệ Trân mới che miệng cười, đột nhiên nháy mắt với Long Thiên, xem chừng đây là sự lả lơi mà thiên hạ đồn: “Long Thiên, miệng lưỡi anh ngày càng trơn tru đấy, đây là tín hiệu nguy hiểm nha”.

Long Thiên vô cùng ngạc nhiên, cô lại cười với anh nữa, mẹ ơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

Vương Lệ Trân bước lên nói: “Đi thôi”.

Long Thiên cảm thấy hơi nhức óc: “Anh thật sự đang phân vân không biết nên đi vào cùng em không, sợ rằng tất cả đàn ông trong đó đều cầm dao đâm chết anh mất”.
Chương 122: Trăm hoa đua nở

"Nịnh đi, tiếp tục nịnh hót đi", Vương Lệ Trân dở khóc dở cười nói.

Kết quả tên này đúng là to gan lớn mật, không đợi Vương Lệ Trân đồng ý đã nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà thon dài của cô, giống như đang làm việc hết sức bình thường vậy. Vương Lệ Trân trừng mắt lườm anh một cái, da mặt Long Thiên dày thật, dù có đánh chết cũng không có ý định buông ra, Vương Lệ Trân không giãy ra được nên đành từ bỏ, thầm nghĩ là do anh ép buộc chứ không liên quan gì đến mình.

Nhưng không ngờ anh lại dí sát vào mặt Vương Lệ Trân, rồi ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: "Về nhà rồi nịnh, tối nay anh sẽ là chiếc BMW dũng mãnh của em".

Vương Lệ Trân nhất thời choáng váng.

Thằng nhãi này cũng...thật là cục súc và không biết xấu hổ.

Vương Lê Trân bó tay, đoán chừng đang muốn nói lại vài câu, tên cục súc này sao có thể nói ra mấy lời kỳ quặc như vậy chứ, nên đành để mặc cho anh cầm tay dắt vào nhà hàng.

Quả nhiên như những gì Long Thiên dự đoán, lúc anh dắt Vương Lệ Trân vào phòng riêng, tất cả khách trong nhà hàng đều quay đầu lại và nhìn chằm chằm, tất cả đám đàn ông đều hận nỗi không thể hất tay Long Thiên ra, không để anh làm vấy bẩn nữ thần, các chị em thì lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Vương Lệ Trân đứng đằng sau nhìn Long Thiên vênh váo tự đắc cười đắc ý. Có thể khiến đàn ông cảm thấy tự hào khi đưa mình theo cùng có lẽ là việc khiến mỗi người phụ nữ đều cảm thấy tự hào nhất, nhưng nếu như có một ngày mình già đi rồi thì sao?

Nghĩ đến đây, Vương Lệ Trân lại có chút tủi thân.

Không thể không nói, Vương Lệ Trân tối nay quá đa sầu đa cảm rồi, cũng không biết là do chất kích thích Cừu Đông Thanh kia đã đánh thức bản năng chiếm hữu của cô, hay là cô vốn đã định làm như vậy rồi.

Nhà hàng Caribe là một nhà hàng ăn tối đèn cầy nổi tiếng ở Bắc Hải, bất luận là khách có yêu cầu hay không, chỉ cần vào buổi tối thì tất cả các bàn đều sẽ được thắp nến.

Cảm thấy không nhìn rõ muốn bật đèn? Thật ngại quá mời ra ngoài rẽ trái, ở đó có nhà hàng mở đèn đó.

Vừa bước vào cảm giác đầu tiên là cảm thấy khá lãng mạn, Long Thiên và Vương Lệ Trân được nhân viên phục vụ đưa tới bàn đã đặt trước, bàn số 104, sau khi hai người ngồi xuống, Long Thiên tưởng rằng Vương Lệ Trân thường đến những nơi như thế này nên để cô gọi món, nhưng Vương Lệ Trân lại thẳng thắn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, các bạn có món gì đặc sắc không?"

Mặc dù nhân viên phục vụ là nữ, nhưng cũng phải ngây ngất trước vẻ đẹp thoát tục của Vương Lệ Trân, ngẩn người không phản ứng gì mà cứ ngây ngốc nhìn cô, trong lòng nghĩ sao trên đời này lại có một người phụ nữ đẹp như vậy. Vương Lệ Trân bất đắc dĩ phải hỏi lại một câu, lúc này nhân viên phục vụ mới giật mình nói: "Thịt bò Kobe ở chỗ chúng tôi rất ngon, cô có thể thử món đó ạ".

"Vậy thì lên món đó đi, hai phần chín tám mươi phần trăm, thêm một bình rượu vang, cảm ơn cô", Vương Lệ Trân gọi đồ xong thì đưa menu cho nhân viên phục vụ.

Trong lòng Long Thiên rất căng thẳng.

Thầm nghĩ xong rồi, lần này xong thật sự rồi, lại còn cười với mình xong còn gọi rượu nữa, xem ra cô ấy định có âm mưu bất chính với mình rồi.

Trên ti-vi chẳng phải đều như vậy sao? Làm gì có người đàn ông nào khi muốn có được cơ thể của một người phụ nữ mà không ra sức mời cô ấy uống rượu chứ, cho nên một người phụ nữ mà chủ động uống rượu với đàn ông chứng tỏ có ý đồ gì đó rồi.

"Lệ Trân, lái xe thì đừng uống rượu", Long Thiên ngại ngùng nói.

"Không sao, chúng ta gọi xe về cũng được", Vương Lệ Trân nói, cô căn bản là không hiểu ý trong câu nói của Long Thiên.

Long Thiên cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành âm thầm chấp nhận số phận thôi. Mặc dù anh ngàn chén không say, nhưng tối nay giả say một chút thì sẽ tốt hơn.

Trước khi nhân viên phục vụ rời đi còn liếc nhìn quan sát Long Thiên, trong lòng chỉ có một cảm giác, đó là người đàn ông này nhất định rất giàu, nếu không thì trông xấu xí thế kia sao có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy chứ. Còn không uống rượu cái gì chứ, cáo già còn giả bộ nai tơ, có đánh chết cô ta cũng không tin người đàn ông này bị ép buộc.

Chẳng biết tại sao lại bị coi thường, trong lòng Long Thiên cũng không biết làm sao. Năm xưa mỗi lần ra ngoài cùng bà chị con dâu được nuôi trong nhà từ nhỏ kia đã quen với những ánh mắt thế này rồi, không ngờ hôm nay lại gặp lại.

Long Thiên vì muốn buổi hẹn hò đầu tiên được vui vẻ nên chủ động mở lời nói: "Lần đầu tiên em đến đây sao? Anh còn tưởng em là khách quen ở chỗ này chứ".

"Tôi chưa từng yêu, đến ăn tối ở nhà hàng lãng mạn thế này cùng ai được chứ?", Vương Lệ Trân nói.

"Vậy tại sao em...lại cùng anh đến đây", Long Thiên gãi đúng chỗ ngứa nói.

Vương Lệ Trân mạnh miệng nói: "Nhất thời hứng lên thôi, chỗ này là do Diệp Yêu Tinh giới thiệu, cô ấy thường đến đây giao lưu".

Trong lòng Long Thiên thầm cảm kích công lao của Diệp Yêu Tinh, nhưng vẻ mặt vẫn rất đứng đắn nói: "Thân là chồng của em, anh bắt buộc phải nói một tiếng, hành động và tác phong của Diệp Yêu Tinh có chút phóng đãng, em không nên tiếp xúc với cô ta nhiều thì hơn".

Nói thừa, em còn giao du với cô ta thì sao anh có thể tán tỉnh cô nàng Yêu Tinh đó chứ? Sao có thể hoàn thành ước nguyện một ông hai bà đây?

"Diệp Khuynh Thành chỉ là miệng lưỡi hơi sắc bén chút thôi, thực ra cô ấy đơn thuần hơn so với anh tưởng tượng nhiều", Vương Lệ Trân bênh bạn tốt của mình nói.

Long Thiên cười nói: "Anh chỉ nói vậy thôi, không có ý muốn chia cách hai người, em đừng nói với cô ta không cô ta lại báo thù anh".

Vương Lệ Trân đột nhiên nảy ra ý định gì nói: "Anh thấy tôi và Diệp Yêu Tinh ai đẹp hơn?"

Long Thiên vui vẻ nói: "Em nghiêm túc hỏi anh như vậy, lẽ nào anh dám nói Diệp Yêu Tinh đẹp hơn sao?"

"Tôi muốn nghe nói thật lòng".

"Em là đẹp nhất, em đẹp nhất trên đời này", Long Thiên vội vàng nịnh nọt nói.

Những câu hỏi thế này còn phải suy nghĩ sao? Đúng là coi thường trí thông minh của mình mà!

Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Long Thiên giả tạo một cái, trông vô cùng quyến rũ.

Tim Long Thiên đập thình thịch, ui da, không ổn rồi, quyến rũ quá, hôm nay mình nhất định phải uống say, đêm nay không say cũng phải tự mình đánh thuốc mê cho mình, dâng cho nữ hoàng Vương tùy ý muốn làm gì thì làm.

Nữ hoàng Vương đùa nghịch lọn tóc, đôi mắt mơ màng nói: "Vậy tôi và Cừu Đông Thanh thì sao, ai đẹp hơn?"

Sấm nổ giữa mùa xuân, trăm hoa đua thắm, đáng thương cho chính mình ở trong tình cảnh này mà!
Chương 123: Oan gia ngõ hẹp

Trong ấn lượng của Long Thiên, cho đến nay vẫn chưa gặp được người phụ nữ nào thật sự được coi là cùng đẳng cấp với cô con dâu được nhà mình nuôi từ bé kia. Nữ hiệp Hoàng Dung Như phóng đãng không kiểm soát được đứng trước mặt chị gái đó chẳng phải cũng ngoan ngõan như con mèo con, lần đầu tiên gặp đã bị bức cho tức tưởi rồi, hơn nữa Cừu Đông Thanh cũng không làm gì cả, chỉ đứng ở đó thôi nhưng khí chất tự nhiên đó đã đủ để chinh phục nữ hiệp Hoàng. Thế cho nên nữ hiệp Hoàng từ nhỏ không có ước mơ gì đã quyết chí phải trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như Cừu Đông Thanh, đây cũng là nguyên nhân chính để sau này cải tà quy chính thi vào trường đại học Thanh Hoa.

Chiến tranh giữa phụ nữ không giống như đàn ông, bọn họ không dùng vũ lực trực tiếp, nếu có thì chỉ âm thầm như sóng ngầm so chiêu với nhau. Long Thiên không biết Cừu Đông Thanh đã làm gì mà trở thành thần tượng của Hoàng Dung Như, điểm này có lẽ chỉ có Hoàng Dung Như mới biết, nhưng từ nhỏ đến lớn đa số phụ nữ mà anh biết đều như vậy. Đây có lẽ là khả năng lãnh đạo hấp dẫn thiên bẩm thuộc về riêng chị con dâu đó, nếu không thì một người con gái kém anh hai tuổi sao có thể lãnh đạo toàn bộ những nhân vật tinh anh hàng đầu của Tượng Quốc chứ.

Mặc dù Long Lăng Tuyết cũng rất giỏi giang, nhưng so với Cừu Đông Thanh thì luôn khiến người ta cảm thấy kém phần hơn, đây không chỉ là cảm nhận của Long Thiên, mà e là toàn bộ người nhà họ Long đều thấy vậy, có lẽ ngay cả Long Lăng Tuyết cũng tự mình thấy thế, nên ở đâu cũng đối đầu với Cừu Đông Thanh. Những năm tháng đối đầu thẳng thắn có, âm thầm có đó, bản thân bị biến thành bia đỡ đạn như Long Thiên vẫn luôn mờ mịt không hiểu gì, giờ đã trưởng thành rồi mới nhận ra mỗi câu họ nói với nhau, mỗi ánh mắt nhìn nhau đều đầy sự hàm ý, vô cùng tinh tế đáng giá, còn kịch tính hơn những câu chuyện hậu cung của mấy tác giả nổi tiếng nhiều.

Cho nên sau khi Vương Lệ Trân hỏi câu này, Long Thiên ngay lập tức không biết phải trả lời sao, đương nhiên anh biết đây là một câu hỏi phụ, nhưng từ nhỏ đến lớn đã hình thành thói quen rằng hình tượng của Cừu Đông Thanh đã ăn sâu vào tâm trí anh rồi, đương nhiên anh có thể nói dối, nhưng như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì. Tình huống thực tế nếu như so sánh giữa Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân, thì cô không giống như chị gái con dâu được nhà mình nuôi kia, lúc thì lạnh lùng, lúc thì rất quyến rũ, đó là chưa kể còn thiếu một cô Diệp Yêu Tinh.

Sự chần chừ nhất thời đã khiến Vương Lệ Trân nhạy bén nhận ra được suy nghĩ thật sự của Long Thiên, trong nháy mắt đã mất đi hứng thú tiếp tục hỏi, cô thấy tiếc rằng tại sao mình lại tự hỏi một câu ngu ngốc như vậy chứ. Bình thường Vương Lệ Trân coi thường nhất là loại phụ nữ như vậy, kết quả là bản thân mình lại có ngày như thế, cũng làm ra những việc ngu xuẩn.

Lẽ nào sự thật là phụ nữ thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu ngốc hết sao?

Nhân viên phục vụ vừa khéo xuất hiện đã phá vỡ bầu không khí ngại ngùng, sau khi hai phần bò bít-tết được đặt lên bàn, Long Thiên vội vàng chuyển chủ đề, còn tiện tay rót rượu cho Vương Lệ Trân, hai người tự ngầm hiểu không nhắc đến người phụ nữ đó nữa.

Trong lúc đó, có bốn người từ ngoài cửa đi vào, một nam ba nữ, ba người nữ là Hạ Tiểu Man người đã cãi nhau với Long Thiên ở ngoài cửa và Tần Ỷ Thiên có nụ cười rất dễ thương, người còn lại đi bên cạnh người đàn ông, rõ ràng là một mỹ nhân nhưng có lẽ cố tình khiêm tốn ẩn mình nên dường như có cảm giác như không tồn tại vậy.

Người đi đầu tiền không phải ai khác mà chính là một người trong Bắc Hải Tam Tú, mới hai lăm tuổi đã sở hữu tập đoàn Tần Thị lớn mạnh, là một trong những người trẻ dưới ba mươi tuổi kiệt xuất nhất ở Bắc Hải, cũng là anh trai của Tần Ỷ Thiên, Tần Tung Hoành, đối thủ lớn nhất của tập đoàn Vương Thị.

Không thể phủ nhận đám nam thanh nữ tú này rất dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đặc biệt là Tần Tung Hoành khí chất nho nhã kia, sự nho nhã của anh ta dường như có thể hạ gục bất cứ người phụ nữ từ mười mấy tuổi đến một trăm tuổi, mấy người phụ nữ trong nhà hàng vừa thấy anh ta đã mê đắm hết cả rồi.

Hạ Tiểu Man cố ý đi phía sau, vẻ mặt bất mãn nói: "Tớ mời anh Tung Hoành dùng bữa, người phụ nữ kia còn đi theo làm gì, chẳng có chút ý tứ gì cả!"

Tần Ỷ Thiên khó xử cười nói: "Chị Ảnh Tử là vệ sĩ của anh tớ, anh ấy đi đâu cũng đều đi theo".

"Đi ăn tối cũng phải đi theo, cứ làm như tớ sẽ hạ độc không bằng?", Hạ Tiểu Man bực bội nhìn theo bóng lưng của Ảnh Tử nói.

"Tiểu Man, tớ khuyên thật cậu một câu", Tần Ỷ Thiên có chút không đành lòng nói: "Anh tớ làm như vậy cậu còn chưa hiểu sao?"

"Không hiểu, tớ chẳng hiểu gì cả, cũng không muốn hiểu, Thiên Thiên, cậu phải đứng về phía tớ đấy!", Hạ Tiểu Man trừng mắt nhìn Tần Ỷ Thiên một cái, nhanh chóng bắt kịp Tần Tung Hoành đi phía trước.

Tần Ỷ Thiên cười khổ lắc đầu, cô ta biết bạn thân mình đã hết thuốc chữa rồi, chỉ mong anh trai mình có thể dùng cách khéo léo nhất để từ chối, ít nhất cũng không phải để cô ta cảm thấy tổn thương. Nói thật lòng, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng có người con gái nào bên cạnh cô ta là không thích người anh trai ưu tú kia của mình cả, nhưng chỉ có mỗi Hạ Tiểu Man là kiên trì nhiều năm như vậy.

"Ồ? Tên nhà quê kia không phải chính là tên khốn mà chúng ta vừa gặp đó sao?", Hạ Tiểu Man nhận ra Long thiên và Vương Lệ Trân đang ngồi nói chuyện ở một góc.

"Tiểu Man, thùy mị chút đi xem nào", Tần Ỷ Thiên nhắc nhở, cô ta thật sự sợ cô gái này sẽ nổi hứng lên đến gây chuyện với vị anh trai kia mất.

Hạ Tiểu Man vẫn ý thức được điều này, khó khăn lắm mới hẹn được người trong mộng Tần Tung Hoành đi ăn cùng, cô ta cũng không muốn con ruồi kia sẽ đến làm phiền mình, đang định giả vờ như không nhìn thấy thì không ngờ Tần Tung Hoành đã nghe thấy lời Hạ Tiểu Man nói, cũng thuận thế nhìn theo, đôi mắt phượng đẹp đẽ đột nhiên lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Chương 124: Tổn thương

Tần Tung Hoành nhìn sang người bên cạnh, xác nhận người đó là Long Thiên thường xuyên xuất hiện trong tư liệu của hắn ta, vậy người đối diện không phải Vương Lệ Trân thì ai vào đây, Tần Tung Hoành hiểu ra rất nhanh, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, hỏi: “Hai người quen biết à?”

“Ha ha, bạn bình thường, không thân thiết lắm”, Hạ Tiểu Man bối rối cười đáp, kẻ thù gặp mặt tức đỏ mắt, biểu hiện của cô ta hồi nãy quá rõ ràng, đành phải tỏ ra cũng quen biết Long Thiên, nếu không Tần Tung Hoành mà biết lúc nãy cô ta mắng mỏ người khác ở ngoài đường không khác gì mấy bà thím thì sẽ để lại ấn tượng xấu mất, cô ta không muốn Tần Tung Hoành nghĩ về mình như vậy, cho nên đành bịa ra lời nói dối vô hại.

Tần Tung Hoành nối tiếp lời Hạ Tiểu Man: “Nếu đã là bạn bè, vậy thì nên chào hỏi nhỉ?”

“Hả?”

Hạ Tiểu Man giờ đúng là tự lấy đá thả xuống chân mình.

Tần Tung Hoành cười híp mắt: “Đi thôi, đừng để người ta nghĩ chúng ta không biết lễ nghĩa”.

Hạ Tiểu Man cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành đánh mắt với Tần Ỷ Thiên, lê bước tới chỗ Long Thiên.

Hạ Tiểu Man miễn cưỡng cười, vẫy tay về phía Long Thiên: “Ê, trùng hợp ghê, anh cũng dùng bữa ở đây à?”

Long Thiên đang cố gắng chọc cười Vương Lệ Trân, quay đầu lại nhìn thấy người vừa gọi là cô chủ nhà giàu nào đó hồi nãy còn định đâm chết mình, sắc mặt liền trở nên khó coi, khó chịu nói: “Gì thế, lại còn đuổi đến tận đây, sao tôi không được đến đây dùng bữa chứ, nhà hàng này do cô mở chắc, tới đây làm gì, bộ thân lắm à?”

Hạ Tiểu Man bị phớt lờ đã bực mình lắm rồi, nghe thấy câu này của Long Thiên thì tức ói máu, nhưng vẫn phải duy trì hình tượng thục nữ trước mặt Tần Tung Hoành, chỉ có thể khom người nói: “Anh nghĩ anh là ai hả, tưởng tôi muốn nói chuyện với anh lắm chắc, nếu không phải anh Tung Hoành muốn tôi tới chào hỏi, tôi chỉ nhìn anh đã cảm thấy dơ!”

Long Thiên lạnh lùng cười: “Bà thím, bộ tôi bảo cô qua đây dòm ngó, cầu xin cô chào hỏi chắc? Cô tốt nhất là kiếm chỗ nào thoải mái mà đi đi”.

Anh thật sự không ưa gì loại cô chủ nhà giàu như Hạ Tiểu Man, cái loại có tý tiền là coi thường người khác, cô ta chắc hẳn nghĩ rằng số tiền mình dùng bữa ở nhà hàng này to như cái bánh xe bò, hết cách rồi, sau khi trải qua mấy lần đau lòng, Long Thiên giờ đều dùng cách tiêu cực nhất để phán xét người khác, anh không tin cô ta chỉ đơn giản là muốn qua đây chào hỏi.

“Anh gọi ai là bà thím thế hả, tôi còn trẻ trung mơn mởn như vậy, anh mới là ông chú quê mùa, nhìn anh ăn mặc quê một cục như thế thì biết ngay là thứ nghèo rớt, ha ha, không sợ người ta cười vào mặt cho, coi như tôi được mở mang tầm mắt, lần đầu thấy có người dùng nĩa cầm cả miếng bít-tết lên gặm như gặm xương vậy”.

“Tôi thích thế đấy, tôi muốn ăn như nào là việc của tôi, cô quản được à?”

Trong lúc Hạ Tiểu Man và Long Thiên cãi nhau ỏm tỏi, Vương Lệ Trân đã nhìn thấy Tần Tung Hoành đứng ở phía sau, hắn ta đang tươi cười nhìn cô, giống hệt như lần đầu tiên gặp mặt.

“Không ngờ lại gặp em ở đây, Lệ Trân”, Tần Tung Hoành lên tiếng, giọng nói trầm ấm quyến rũ như có ma lực khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể bị mê hoặc.

“Tôi cũng không ngờ tới”, giáp mặt với đối thủ âm thầm đứng sau giật dây gây chuyện trong thời gian gần đây, Vương Lệ Trân vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

Tần Tung Hoành vẫn mỉm cười nói: “Mấy hôm trước anh định hẹn em gặp mặt hàn huyên, nhưng vẫn chưa có cơ hội, nhìn thấy em liền qua đây chào hỏi, hình như em đang rất vui vẻ, anh còn đang lo dạo này em bận rộn chuyện công việc cơ”.

Vương Lệ Trân cười lạnh, nói như vặc lại lời hắn ta: “Anh có vẻ cũng bận, bận gây phiền phức cho tôi, đúng là phải cảm ơn anh đấy, giúp tôi có việc để lo”.

Tần Tung Hoành rất phong độ, không hề yếu thế đáp lại: “Thương trường như chiến trường, anh cũng bất đắc dĩ thôi, em biết mà, anh trước giờ không muốn ra tay độc ác, nhưng hết cách rồi, một núi không thể có hai hổ”.

Vương Lệ Trân trả lời đúng mực: “Vậy chúng ta phân cao thấp trên thương trường thôi, tôi cũng muốn xem xem Bắc Hải Tam Tú có giỏi giang như lời đồn hay không”.

Hạ Tiểu Man và Long Thiên đột nhiên ngừng cãi nhau, Hạ Tiểu Man nhìn Vương Lệ Trân, chẳng trách cô ta thấy người phụ nữ này quen mắt vậy, hóa ra là bà hoàng Vương danh tiếng lẫy lừng, có điều cô ta không ngờ Vương Lệ Trân lại dùng bữa cùng với tên ăn mày này.

Còn Long Thiên thì nhìn Tần Tung Hoành, đây chính là kẻ đứng sau hãm hại bà xã mình?

Thấy Long Thiên chuyển qua nhìn mình, Tần Tung Hoành rất lịch sự chủ động đưa tay về phía Long Thiên nói: “Xin chào, tôi là Tần Tung Hoành”.

“Long Thiên”, Long Thiên cũng đưa tay ra, giọng điệu không tự ti cũng không kiêu căng.

Hai người này đều đã âm thầm điều tra đối phương, lần đầu gặp mặt lại không hề giương cung bạt kiếm, ngược lại rất khách khí.

Tần Tung Hoành khoát tay với Long Thiên, sau đó đột nhiên nói: “Không làm phiền hai người dùng bữa nữa, khi nào rảnh cùng nhau đi uống trà nhé”.

Không đợi Vương Lệ Trân kịp từ chối, hắn ta đã quay người rời đi.

Long Thiên vừa ngồi xuống thì chợt nghe Tần Tung Hoành đang quay lưng về phía này, nói: “Anh nhớ rõ, năm đó chúng ta bị hai ông bắt đi gặp mặt bằng được, cũng tại nhà hàng này, bàn 104, anh vẫn nhớ con số 104, tối hôm đó chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, đối với anh mà nói đó là buổi tối khó quên nhất trong cuộc đời”.

Giọng nói của Tần Tung Hoành rất bình tĩnh, không buồn không vui, giống như đang kể một câu chuyện tầm phào nào đó, vừa giống như một thợ săn dày kinh nghiệm, một phát chí mạng.

Năm đó do hắn ta quá sơ xuất, để vọt mất con mồi, sau này, hắn tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.

Hạ Tiểu Man ngoan ngoãn đi theo Tần Tung Hoành, còn Tần Ỷ Thiên thấy Long Thiên dường như bị tổn thương thì hơi đau lòng, nhưng vì lập trường nên vẫn rời đi.

Long Thiên ngồi đó, thật sự cảm thấy có chút tổn thương, anh đã hiểu ra, tại sao Vương Lệ Trân lại hẹn dùng bữa ở đây, cũng đã hiểu tại sao lại chọn bàn 104, 104, thì ra có ý nghĩa như vậy.

Kéo mình tới đây là để tưởng nhớ một người đàn ông khác ư?

Vậy anh đóng vai gì trong kịch bản này?

Mạnh mẽ cứng rắn như Long Thiên cũng cảm thấy chút tủi thân, hơn thế nữa là tức giận, anh cảm giác như bị lừa gạt, Vương Lệ Trân vừa lừa anh, không phải cô bảo chưa từng đến đây, cũng chưa từng yêu ai bao giờ ư, thế chuyện này giải thích như nào đây?

Chẳng thể phản bác, dựa vào địa điểm và bàn ăn mà Vương Lệ Trân đã chọn, Long Thiên đã thua Tần Tung Hoành ngay từ lần đầu gặp mặt rồi.

Vương Lệ Trân không chú ý tới sắc mặt Long Thiên, cô giải thích một câu cho có: “Giờ mới nhớ ra, tôi với hắn ta lần đầu gặp là ở đây, nhưng đều do người lớn sắp xếp, hắn ta đúng là vẫn ưu tú hệt như hồi trước nhỉ, nếu không…”

Cô còn chưa nói xong, Long Thiên đã tự giễu: “Vì thế em mới hẹn anh ra đây dùng bữa chứ gì?”

Người đàn ông trước giờ luôn cợt nhả này, mặc dù vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, nó như lưỡi dao cắt đứt quan hệ giữa hai người, mãi mãi không còn chút tình cảm nào.

Vương Lệ Trân lúc này mới bắt đầu hoảng hốt.
Chương 125: Vệ sĩ tròn vai

Thấy Long Thiên dùng ánh mắt đó nhìn mình, đột nhiên Vương Lệ Trân cảm thấy khá là xúc động, từ khi quen biết Long Thiên, dù cô có cố gắng sỉ nhục, khinh thường anh thế nào thì gương mặt đó vẫn hờ hững, vẫn cà lơ phất phơ như chẳng có gì xảy ra, thậm chí Vương Lệ Trân còn nghĩ rằng da mặt người này dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành, tại sao hôm nay anh lại đột nhiên nhìn cô với ánh mắt thế này?

Vương Lệ Trân cực kì thông minh, nếu không đã chẳng gồng gánh nổi cả tập đoàn Vương Thị, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra nguyên nhân Long Thiên nổi giận, chỉ có thể là những lời dư thừa của Tần Tung Hoành nói ban nãy, cô vội vàng lên tiếng: “Long Thiên, anh đừng hiểu lầm, thật ra tôi và Tần Tung Hoành…”

“Thật ra cái gì?”, Long Thiên nổi máu ghen tuông, không hề có tí phong độ nào ngắt lời Vương Lệ Trân, anh vẫn cười nhưng nó không còn vẻ thoải mái điển trai Vương Lệ Trân quen thuộc nữa, chỉ có sự lạnh lẽo xa lạ.

“Lôi kéo tôi lại chỉ để kể về những ký ức tươi đẹp của em với Tần Tung Hoành ư? Vương Lệ Trân, em nói xem tại sao tôi lại thấp hèn như thế?”, Long Thiên đã làm một chuyện cực kì ngu ngốc, vì câu nói đó nên Vương Lệ Trân cũng chẳng muốn giải thích với anh thêm một lời nào nữa.

Bởi vì không cần thiết, Vương Lệ Trân là người thích mềm không thích cứng, bắt cô phải cúi đầu giải thích với Long Thiên thì chắc chắn là không được rồi, dù sao thì cây ngay cũng không sợ chết đứng, vì thế tính tình ương bướng của cô lại bắt đầu nổi lên không đúng lúc, cô đã nói ra một trong những lời đàn ông ghét nghe nhất: “Anh muốn nghĩ thế thì tôi cũng hết cách rồi”.

Những lời đó chẳng khác gì thùng dầu được châm vào lửa, làm bùng lên ngọn lửa giận trong lòng Long Thiên.

Vương Lệ Trân kiêu ngạo còn anh thì không chắc, từ khi sinh ra anh đã là đứa con cưng của thượng đế, ngoài chuyện Lâm Chi Tử ra thì cuộc sống của anh vẫn xuôi chèo mát mái, dù mấy năm nay phải chịu khá nhiều đau khổ trong Quỷ Môn nhưng anh vẫn có thể chịu được, anh tự nhận rằng không ai có thể vượt qua mình cả về võ công lẫn trí thông minh, nhưng một người xuất sắc như anh lại trở thành thứ đồ dự bị anh ghét cay ghét đắng, cảm giác đó chẳng khác gì một con công kiêu ngạo bị người ta nhổ hết lông và hóa thành chim sẻ.

Long Thiên cười tự giễu, nói: “Cũng đúng, tôi là cái thá gì cơ chứ, tôi chỉ là một thằng chồng tự nhiên xuất hiện thôi nên làm gì có tư cách quan tâm tới những chuyện đấy. Chỉ là tôi vẫn chưa thấp kém đến mức phải trở thành thứ hàng thay thế cho người nào đó, làm thế là không công bằng, em có hiểu không?”

Vương Lệ Trân cực kì tức giận nhưng có lẽ thất vọng thì nhiều hơn, bởi vì cô chưa từng nghĩ thế.

“Cảm ơn bữa tối của em, tôi có việc nên xin phép đi trước, không làm phiền em ngồi đây nhớ lại những ký ức tươi đẹp đó nữa”, Long Thiên gật đầu với Vương Lệ Trân rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.

Vương Lệ Trân há miệng ra muốn gọi anh lại nhưng cô đã quen thói kiêu ngạo thì làm sao lên tiếng được, Vương Lệ Trân chủ động thể hiện tình cảm của mình đã chết từ khi bức thư bị xé nát vào nhiều năm trước, cô đã thề sẽ không quay về làm cô gái ngốc nghếch đó nữa, tổn thương một lần là đủ rồi, hai lần thì đúng là tự hành xác.

Đến khi bóng lưng Long Thiên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình thì Vương Lệ Trân mới cười khổ.

Cứ tưởng rằng cô sẽ không bao giờ phải trải qua cảm giác đau lòng đó một lần nữa những cuối cùng vẫn vậy.

Cô rót cho mình một ly rượu và uống cạn, rót thêm một ly nữa rồi lại uống hết, không có vị ngọt đọng lại nơi cuống họng, chỉ có chua xót đang lan tràn.

“Không phải thế, đó không phải là những lời em muốn nói với anh, Tần Tung Hoành chỉ là một người xa lạ, còn chẳng được xem là bạn, làm sao so sánh với anh được?”

“Anh là người đã cứu em từ tay Chung Tân Vinh, anh là người đã nhắc nhở em phải đi về phía trước, anh là người đã giúp em tin tưởng rằng có lẽ mình sẽ chấp nhận được một đoạn tình cảm hoàn toàn mới!”

“Thế nhưng anh cũng là người dễ dàng phá hủy hết tất cả”.

“Em nghĩ rằng em đã quá thất vọng với sinh vật mang tên đàn ông rồi, nhưng anh lại xuất hiện, em không biết đó có phải là định mệnh do trời cao sắp đặt hay không nhưng em rất biết ơn vì điều đó. Em không muốn nói chuyện với người đàn ông nào khác, cũng chẳng muốn có quan hệ nào với họ, nhưng chỉ có anh, em thích nghe anh nói chuyện, thích được ở bên cạnh, dù lần nào anh cũng cố tình nói những lời chẳng ra đâu vào đâu khiến em tức giận nhưng em vẫn không thể kiềm chế bản thân mình đến gần anh, nếu không tại sao lần nào em cũng chủ động dâng mình đến tận cửa như thế?”

“Long Thiên ơi là Long Thiên, anh thông minh như thế, tại sao lại không hiểu được điều đó?”

“…”

Bàn Tần Tung Hoành khá gần chỗ Vương Lệ Trân, tuy không thể nhìn rõ vẻ mặt cô nhưng lại trông thấy cô giơ tay rót rượu uống, động tác rất vội vàng gấp gáp, ai cũng có thể nhận ra cô đang có tâm sự, liên tưởng đến bóng lưng Long Thiên vừa đi, Tần Tung Hoành lập tức hiểu ra.

Những lời châm ngòi ly gián của hắn ta dùng tưởng như đơn giản nhưng lại cực kì hiệu quả, ngoài việc thực hiện được âm mưu, Tần Tung Hoành lại cảm thấy không cam tâm.

Năm đó hắn ta đã giăng một cái lưới quá lớn, mượn những chiêu trò đó để theo đuổi Vương Lệ Trân và tiện đường thâu tóm cả nhà họ Vương nhưng cô lại cố vùng vẫy ra khỏi tấm lưới đó, chẳng có gì để nghi ngờ, sự kiện đấy chính là một trong số ít những lần hắn ta thất bại. Thế nhưng nhìn thấy người cá hắn ta từng thả đi bị một tên đánh cá xấu xí vớt lên thuyền thì Tần Tung Hoành lại có cảm giác những thứ thuộc về mình bị người khác cướp đi mất khiến hắn ta cực kì khó chịu.

“Cậu chủ, cậu có muốn sang đó xem sao không?”, Ảnh Tử khẽ hỏi.

Vừa mới dứt lời thì Hạ Tiểu Man đã trừng mắt nhìn Ảnh Tử, cô ta có bị ngu cũng có thể nhận ra Tần Tung Hoành có gì đó bí ẩn với Vương Lệ Trân, bây giờ Ảnh Tử lại nói thế thì có khác gì đẩy người tình trong mộng của cô ta đi theo đuổi Vương Lệ Trân đâu?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom