• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến binh bất bại (1 Viewer)

  • Chương 116-120

Chương 116: Lục Bộ Bắc Đẩu

"Đến làm càn ở địa bàn của tôi, thua cược rồi lại còn định chuồn, còn muốn đánh người, thật sự rất lâu rồi tôi chưa gặp ai muốn tìm cái chết như vậy", Long Thiên khoanh tay hừ lạnh nói.

Khí chất lúc này của anh khiến anh bây giờ và vừa nãy như hai người hoàn toàn khác nhau, sự oai phong lẫm liệt đã khiến toàn bộ nhân viên của tầng mười hai đang đứng hóng hớt không dám ồn ào, chỉ sợ mình vừa mở miệng ra thì sẽ gặp cái kết như Triệu Quang Lâm. Long Thiên lúc này phảng phất lại trở thành một Bạch Diêm Vương coi trời bằng vung kia rồi.

"Cậu rốt cuộc là ai?", Triệu Quang Lâm thều thào nói.

Không phải Triệu Quang Lâm chưa từng gặp qua thực lực thế này, anh ta xuất thân từ thế gia Vịnh Xuân Quyền, người có thể dùng một quyền đánh gãy vụn xương cánh tay của anh ta chỉ có là vị tông sư thế hệ thứ nhất của gia tộc kia mà thôi.

"Anh chưa đủ tư cách để biết tên tôi", Long Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Quang Lâm nói: "Mau xin lỗi người của tôi, sau đó thì có thể cút rồi, lần này tôi nể mặt chị Hoàng nên tha cho anh".

Dù sao thì Triệu Quang Lâm cũng là người của bộ phận kinh doanh, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, nếu như quá đáng quá thì cũng khó ăn nói với bên chỗ Hoàng Phương Phi. Dù sao cần đánh thì cũng đã đánh rồi, sau hôm nay tên Triệu Quang Lâm này cũng không dám ngông cuồng nữa.

Triệu Quang Lâm miễn cưỡng đứng thẳng đối mặt với Long Thiên, giọng điệu của Long Thiên thêm phần lạnh lùng, gằn giọng nói: "Xin lỗi!"

Âm thanh giống như sấm nổ giữa mùa xuân vậy.

Hai chân của Triệu Quang Lâm không thể khống chế mà mềm nhũn lại, trực tiếp quỳ xuống, anh ta không muốn quỳ, là do hai chân không thể kiểm soát được, là do khí chất của Long Thiên khiến anh ta hoàn toàn không thể đứng được nữa. Đây chính là thứ gọi là khí phái vương giả, anh ấy đứng trước mặt bạn không cần làm gì cả, những gì bạn có thể làm chỉ là ngưỡng mộ anh ấy.

"Tôi xin lỗi", Triệu Quang Lâm toát đầy mồ hôi trên trán và sau lưng thực sự không chịu đựng nổi sự giày vò của khí tràng này, cuối cùng cũng phải cúi đầu nhận lỗi.

Phạm Thái Nhàn nhìn Long Thiên một cách sùng bái.

Ba chữ tôi xin lỗi vừa nói ra, toàn thân Triệu Quang Lâm lập tức nhẹ nhõm, anh ta ngồi nghệt trên mặt đất, vừa nãy thực sự quá gay go rồi, giống như toàn bộ không khí xung quanh anh ta đã bị rút hết vậy.

"Cút".

Long Thiên quay người không thèm nhìn Triệu Quang Lâm nữa, mà nói với tất cả mọi người: "Sau này ai dám bắt nạt người ở tổ hai chúng tôi cũng chính là bắt nạt tôi, Long Thiên tôi không giỏi giang, chỉ có thể bảo vệ cho nhân viên của mình, chỉ giúp người thân không nghe lý lẽ".

Câu nói này khiến tất cả mọi người trừ người của tổ hai như hít phải ngụm khí lạnh, không ai nghi ngờ lời nói của người thanh niên này là giả, dù sao thì một minh chứng sống là Triệu Quang Lâm vừa bày ra sờ sờ trước mắt kia.

Triệu Quang Lâm gần như phải bò ra khỏi tầng mười hai, đương nhiên anh ta không nuốt được cục tức này, thầm nghĩ đợi sau khi về nhà nhất định sẽ bảo ông nội được gọi là tông sư thế hệ đầu kia giúp mình báo thù mới được. Không thể nghiền Long Thiên thành tro nhưng ít nhất cũng phải đánh gãy hai cánh tay của anh.

Long Thiên không rảnh để tâm đến suy nghĩ của Triệu Quang Lâm, hơn nữa, dù cho anh ta có mời tất cả cao thủ của Bắc Hải này đến thì Long Thiên đã bước được một nửa vào thiên đạo cũng không sợ kẻ nào.

Trừ khi là gọi được mấy lão yêu quái của Quỷ Môn cùng đến hay là kẻ thù không đợi trời chung Nhan Như Ngọc kia, bằng không thì tên nói như rồng leo, làm như mèo mửa này thực sự không sợ bất cứ ai cả.

Giải quyết xong màn kịch khôi hài này, Long Thiên trở về văn phòng, Phạm Thái Nhàn nghĩ một lát rồi đi theo, hai người một trước một sau đi vào văn phòng. Đột nhiên sát khí nổi lên, Long Thiên không chút do dự dùng một phần công lực, đánh một quyền về phía Phạm Thái Nhàn.

Phản ứng đầu tiên của Phạm Thái Nhàn là quay người né tránh, Phạm Thái Nhàn trong khoảnh khắc đó so với cái bị rơm lúc nãy như hai người khác nhau, chỉ có là sau khoảnh khắc đó lại không biết tại sao ăn thêm một quyền nữa của Long Thiên, cả người bay đập vào cánh cửa phía sau.

Long Thiên không ngần ngại tiếp tục truy sát, Phạm Thái Nhàn đang không hiểu lão đại của mình làm sao, muốn mở miệng ra hỏi nhưng lại chẳng có cơ hội, Long Thiên càng lúc càng đến gần, lần này thế mà lại tránh được, Long Thiên đánh hụt cười lạnh một tiếng nói: "Còn không lộ nguyên hình, Phạm Thái Nhàn, đây là Lục Bộ Bắc Đẩu, anh tưởng tôi không nhận ra sao?"

Phạm Thái Nhàn may mắn tránh được một đòn tấn công, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Rõ ràng có thể né tránh được đòn đánh, tại sao vẫn còn cố tình xông lên chịu đánh, hai lần rồi, anh thật sự tưởng Long Thiên tôi ngu ngốc không nhận ra sao?", Long Thiên hỏi.

Phạm Thái Nhàn lắc đầu nói: "Thói quen thôi".

"Phạm Thái Nhàn, nếu như tôi đoán không sai thì Tổng tư lệnh quân đội Bắc Hải hiện nay Phạm Hải Trung là bố anh, còn ông nội anh chính là Phạm Trọng Quyền, năm đó được xưng là lão quái vật một quyền đánh chết cao thủ đai đen. Nhà họ Phạm nói thế nào cũng được coi là thế gia võ học, xuất thân từ gia tộc như vậy, anh không thể nào không có chút bản lĩnh, tôi không biết tại sao anh lại giả vờ bất cần đời, nhưng trước mặt tôi tốt nhất đừng có giả vờ giả vịt chút mánh khóe nhìn một cái là ra đó", Long Thiên lạnh lùng nói.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đông Tử ra tay với Phạm Thái Nhàn, lần này lại đến Triệu Quang Lâm, Long Thiên cuối cùng cũng đã nhận ra điểm không đúng, đó chính là lần nào thằng cha này cũng có thể tránh được công kích, nhưng cứ cố tình lao lên chịu đánh, rõ ràng là đã ẩn giấu thực lực.

Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: "Quả nhiên là không có gì qua mắt được lão đại anh".

"Giải thích tôi nghe", Long Thiên ngồi trong phòng làm việc nói.

Phạm Thái Nhàn khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói: "Nói ra có thể anh không tin, sáu tuổi tôi đã thành thạo Lục Bộ Bắc Đẩu rồi, nhưng ông tôi chỉ dạy tôi kỹ năng chạy trốn này, còn những cái khác thì nhất định không chịu dạy, bao gồm cả tầng chứa đầy những cuốn bí tịch võ học ở nhà tôi ông cũng vĩnh viễn cấm tôi bước chân vào. Lúc đó tôi không hiểu, còn cho rằng ông nội nhỏ nhen không muốn tôi thành danh, nhưng sau này lớn lên rồi tôi mới nhận ra có rất nhiều chuyện không đơn giản như mình nghĩ. Nhà họ Phạm chúng tôi có thể hô mưa gọi gió ở Bắc Hải, ngoài lý do ông nội tôi là khai quốc công thần ra thì vẫn còn rất nhiều những chuyện dây dưa bên trong, thậm chí còn là thế gia đã quy ẩn nữa. Đến sau khi tôi hiểu chuyện, tôi mới biết cái gì gọi là sóng cao thì gió lớn, cái gì gọi là 'hạt nhân nguyên tử'. Nếu tôi không trở thành một tên quần là áo lượt ăn chơi bất cần đời thì e là sớm muộn gì tôi cũng sẽ giống như chú hai của tôi trở thành con tin liên lụy đến nhà họ Phạm. Cho nên ông nội không cho tôi học võ không phải muốn hại tôi mà là để cứu tôi".

Một tên sát thủ chỉ biết giết người như Long Thiên làm sao có thể am hiểu sâu xa về thương trường hay quan đấu được chứ. Những năm đó chứng kiến Long Thiên Tượng giao đấu với mấy đám người đi đường kia thấy cũng thích thú, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ cưỡi ngựa xem hoa, đương nhiên cũng đã nghe tới những thế gia quy ẩn cấp bậc chí tôn ở Hoa Hạ. Cừu Đông Thanh có thể âm thầm trở thành cao thủ địa cấp, đương nhiên không phải chỉ là thuật phòng thân dựa vào phụ nữ. Long Thiên Tượng có thể dùng một ngón tay búng nát hòn đá, lẽ nào là võ Tịch Quốc sao?

Hoa Hạ rộng lớn như vậy, không thiếu cái lạ, chỉ là Long Thiên vẫn chưa gặp mà thôi.

"Nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi".

"Tại sao?"

"Tôi muốn trở thành một người đàn ông giống như anh, sau đó có thể dằn mặt người phụ nữ năm đó đã từ hôn với tôi, nói với cô ta, Phạm Thái Nhàn tôi là gỗ đàn hương chứ không phải gỗ mục!"
Chương 117: Nữ vương cần gì phải làm khó nữ vương

Nhà họ Phạm được xem là gia tộc đứng đầu Bắc Hải, Phạm Trọng Quyền là nguyên soái thời khai quốc, chinh chiến trên yên ngựa cả đời, mãi đến năm bốn mươi tuổi mới có Phạm Hải Trung, ông ta cũng phải đến ba mươi tuổi mới có đứa con trai duy nhất là Phạm Thái Nhàn, vì thế tính đi tính lại thì ông cụ cũng sắp hơn một trăm tuổi rồi, nhưng đừng nghi ngờ, chỉ cần một ngày ông cụ Phạm chưa ngã xuống thì nhà họ Phạm vẫn là một trong những dòng tộc lớn nhất Bắc Hải.

Thuở bé Long Thiên từng may mắn gặp được ông cụ, một tay luyện Bách Lôi quyền oai phong lẫm liệt, nghe nói mỗi lần ông cụ luyện quyền luyện cược thì trời đất lại biến sắc, tiếng sấm chớp vang trời, cả ông Công Tôn thường bế quan tu luyện cũng khen ngợi rằng chỉ có Phạm Trọng Quyền mới lọt được vào mắt xanh của ông ta, có thể thấy ông cụ nhà họ Phạm có võ nghệ siêu phàm.

Long Thiên muốn điều tra về gia thế của Phạm Thái Nhàn thì lại đơn giản quá, dù anh không điều tra thì Lữ xấu xa, chó săn số một của nhà họ Long dám giấu diếm gì anh chắc?

Vì thế Long Thiên cảm thấy hơi buồn bực, nhà họ Phạm nổi tiếng là gia đình có truyền thống võ thuật của Hoa Hạ, tại sao lại nuôi dạy ra một tên công tử bột tay trói gà không chặt như Phạm Thái Nhàn? Đó là lý do anh ra tay thử, kết quả cũng không vượt ra ngoài dự đoán, Phạm Thái Nhàn có được căn cơ của người học võ, tuy chỉ biết mỗi chiêu chạy trối chết nhưng tuyệt đối không phải là lại cà lơ phất phơ như những gì anh ta thể hiện với người ngoài.

Long Thiên là một người cẩn thận nên mới thử vậy thôi, không ngờ anh Phạm thích giả điên lại kể hết đầu đuôi câu chuyện ra, đó giờ Long Thiên luôn cố gắng tránh né những mặt tối trong các gia tộc lớn, suy cho cùng anh cũng đã tiếp xúc với một người trời sinh làm thần tướng là Phương Nhân Vương, ông ta quá bí ẩn, có thể nói đó là sự tồn tại chẳng khác gì Diêm Vương, ông ta nói người chết vào canh ba thì chắc chắn người đó không thể sống đến canh năm. Khi đó Cừu Đông Thanh chạy tới Quỷ Môn gây sự, ông ta cũng là người đứng ra giải quyết, có thể nói là dùng khí thế đẩy lùi được cô vợ nuôi từ bé đã ngấp nghé bước qua cấp bậc thứ ba của địa giai, chưa đánh đã thua.

Nên khi Phạm Thái Nhàn nói ra tất cả những điều đó, Long Thiên hoàn toàn không muốn nhảy vào vũng nước đục này, những gia tộc lớn đều đáng sợ, tất cả đều có một ông cụ sống hơn trăm năm tuổi bảo vệ tất cả các thành viên trong gia đình, dù Long Thiên có điểm xuất phát cao hơn người bình thường nhưng đụng độ với những nhân vật đó cũng chẳng có gì hay ho.

“Anh đi vả mặt ai là chuyện của anh, đừng lôi tôi xuống nước”, Long Thiên chỉ muốn bảo vệ cô vợ nhỏ của mình, khoát tay tay nói.

Anh và Phạm Thái Nhàn chỉ quen biết nhau được có một tuần, cũng được tính là bạn bè nhưng bảo anh phải giúp anh ta đi vả mặt đám danh gia vọng tộc lâu đời thì Long Thiên thấy không đáng và cũng không có tự tin, thôi thì mích lòng trước được lòng sau vậy.

Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: “Anh là đại ca tôi, anh không dạy cho tôi võ công thì làm sao tôi đi vả mặt mấy người đó được?”

Long Thiên tức giận nói: “Thế gia đình có truyền thống võ thuật lại không có mấy cuốn bí kíp hay chiêu thức gì à? Anh đi tìm ông cụ nhà mình có khi còn tốt hơn mấy món võ mèo cào của tôi ấy chứ”.

“Tôi cũng muốn lắm đấy, nhưng tôi cũng đã nói với anh rồi, ông cụ không cho tôi vào”, Phạm Thái Nhàn buồn rầu nói.

Long Thiên cười lạnh nói: “Đó là chuyện của anh”.

“Anh Thiên, anh lạnh lùng tàn nhẫn quá, tôi moi tim móc phổi ra với anh mà anh lại qua loa có lệ với tôi như thế ư?”, Phạm Thái Nhàn nói với vẻ mặt tổn thương.

Long Thiên châm một điếu thuốc nói: “ Phạm Thái Nhàn, nền móng của anh quá tệ, đừng nói là anh mà cả tôi bây giờ cũng không đủ tự tin để đụng tới đám người đó, trông chờ tôi dạy võ thuật cho anh thì chắc cả đời anh cũng không thể vả mặt ai được, chi bằng anh cứ ngoan ngoãn làm công tử bột, sống những ngày nhàn hạ thoải mái đi chứ cần gì phải tự chuốc lấy khổ, nếu muốn làm anh hùng thì chờ ông cụ nhà anh cảm thấy thời cơ đến rồi thì sẽ tự động sắp xếp thôi”.

Phạm Thái Nhàn thở dài nói: “Tôi cũng không muốn ép buộc anh, dù sao thì tôi cũng sẽ dùng sự kiên quyết và chân thành của mình để cảm hóa, đến một ngày nào đó anh sẽ đồng ý thôi. Nhưng tôi cảm thấy hơi tò mò, anh Thiên đang tập luyện môn võ nào thế? Và đã đến cảnh giới nào rồi?”

Long Thiên cười nói: “Bản thân tôi cũng không biết nữa là”.

“Anh Thiên, anh hơi quá đáng rồi nha”, Phạm Thái Nhàn uất ức nói.

Long Thiên lại nghiêm túc bảo: “Tôi không biết thật, đến giờ tôi vẫn chưa nghiên cứu đến những thứ đó”.

Long Thiên thật sự chẳng biết gì cả, anh phải trải qua rất nhiều lần sinh tử mới ngộ đạo đến cấp bậc võ giả này, thậm chí anh còn chẳng biết mình đã bước vào cấp bậc hoàng kim từ lúc nào, đúng là Quỷ Môn có rất nhiều công pháp để luyện nhưng Long Thiên chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ đó, hơn một trăm cách giết người thầy đã dạy anh chỉ là những thứ cơ bản nhất trong số kiến thức căn bản thôi, thần kì là tất cả để tự đều có cơ hội đến Quỷ Môn để tìm được công pháp thích hợp cho bản thân mình, nhưng vấn đề là Long Thiên không trải qua bước ngoặt đó, anh được đưa thẳng ra chiến trường.

“Vậy thì chắc anh có thể nói cho tôi biết anh luyện tập công pháp gì chứ hả?”, Phạm Thái Nhàn vẫn cố gắng theo đuổi đến cùng.

Long Thiên lắc đầu nói: “Tôi không có công pháp nào cả”.

Phạm Thái Nhàn cười nhạt, Long Thiên không tin tưởng anh ta một tí nào.

Long Thiên cười khổ, anh không có thật, lần nào anh nói người ta cũng không tin thì anh cũng hết cách rồi.

Anh Phạm mất hứng rời khỏi phòng làm việc, suy nghĩ rằng tối nay nhất định phải về hỏi thử ông nội mình, chẳng lẽ trên đời này vẫn có người không luyện tập công pháp nào vẫn lên được cấp bậc võ giả ư?

“…”

Trên tầng cao nhất, tại phòng làm việc của Vương Lệ Trân, cô đang cúi đầu đọc tài liệu trên văn phòng, buộc lòng phải nói hơn mười công ty dược cùng rút vốn đầu tư tập thể đã tạo thành một tổn thất lớn với Vương Thị, bây giờ cô sẽ bận rộn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của nhà họ Tần, chắc chắn sắp tới sẽ còn rất nhiều vấn đề chờ đợi Vương Lệ Trân. Đánh tay đôi với một đối thủ như Tần Tung Hoành thì nhất định phải cẩn thận, chẳng thể đi sai một nước cờ nào.

Đúng lúc đó thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi”.

Vương Lệ Trân còn chẳng ngẩng đầu lên nói. Cửa được mở ra, Mộc Tiểu Nhã trợ lý của Vương Lệ Trân hào hứng chạy vào, dường như đang quá hào hứng nên hơi cà lăm nói: “Chủ… Chủ tịch, tôi có việc cần báo cáo với cô”.

Đó giờ Vương Lệ Trân vẫn không thích dáng vẻ vội vàng hấp tấp đó của Mộc Tiểu Nhã, theo cô hơn nửa năm rồi mà tại sao lại chẳng có tí tiến bộ nào thế không biết, Vương Lệ Trân cau mày nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, cô đừng có hớt ha hớt hải như thế”.

“Xin lỗi chủ tịch, nhưng mà tôi thật sự quá xúc động”, Mộc Tiểu Nhã vỗ ngực mình, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nói: “Năm mươi triệu, anh Thiên vừa mới ký được một hợp đồng năm mươi triệu!”
Chương 118: Tiền mừng cưới

Tuy là Vương Lệ Trân đã có linh cảm từ trước nhưng không ngờ số tiền đó lại lên cao như thế, năm mươi triệu, đó chắc chắn không phải là một con số nhỏ, hơn nữa Long Thiên vừa mới đến Vương Thị không bao lâu đã đưa một món quà lớn cho công ty trong thời điểm quan trọng thế này, dù Vương Lệ Trân trời sinh tính tình lạnh lùng hờ hững thì cũng phải rung động.

Chẳng lẽ anh đã xin gia tộc sau lưng giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn này ư, không đúng lắm, anh không muốn trở lại thủ đô cơ mà? Tại sao lại làm những việc có thể để lộ tung tích của mình được.

“Ai ký hợp đồng này với anh ấy vậy?”, Vương Lệ Trân hỏi.

Mộc Tiểu Nhã cũng khó hiểu nói: “Trên hợp đồng ghi là Đoàn Ân Long, không rõ là công ty nào, hơn nữa hình như đều là cùng một bản, tổng cộng có sáu bản”.

Bấy giờ Vương Lệ Trân mới chợt hiểu ra, tối qua Hoàng Phương Phi đã kể hết tất cả những gì xảy ra ở Huy Hoàng cho cô biết, thật ra làm thế không hay lắm, dùng hành vi ép buộc người khác ký hợp đồng sẽ khiến nó bị vô hiệu, hơn nữa với nhà họ Vương mà nói thì đắc tội với nhà họ Đoàn mở các chuỗi bệnh viện ở khắp nơi như thế thì chỉ là họa không phải phúc.

Vương Lệ Trân xoa huyệt thái dương, không tươi cười như những gì Mộc Tiểu Nhã đoán mà ngược lại còn cảm thấy lo lắng.

“Chủ tịch, đây là chuyện đáng để vui mừng mà? Tại sao cô vẫn buồn bã không vui thế?”, Mộc Tiểu Nhã tò mò hỏi.

Vương Lệ Trân khoát tay nói: “Là phúc hay họa còn chưa biết được, cô ra ngoài trước đi để tôi tìm chị Phi hỏi chút chuyện”.

Mộc Tiểu Nhã gật đầu, bây giờ tâm trạng cô ấy đang cực kì hào hứng, anh Thiên đúng là hơn người, quả nhiên cô ấy đã không khâm phục nhầm người. Mộc Tiểu Nhã ra khỏi phòng làm việc và suy nghĩ xem trưa nay phải mua mấy ký chân gà nướng để làm phần thưởng cho người lập công này.

Trong phòng làm việc, Vương Lệ Trân suy nghĩ rồi vẫn gọi điện thoại cho Hoàng Phương Phi, cô không nói dài dòng văn vẻ mà hỏi thẳng: “Chị Phi, chuyện hợp đồng với nhà họ Đoàn đó là sao?”

Hoàng Phương Phi ở đầu dây bên kia dở khóc dở cười: “Chuyện này cô phải đi hỏi Long Thiên mới đúng chứ, tôi cứ tưởng là mấy hợp đồng này không thành rồi, suy cho cùng tối qua Long Thiên cũng đã đánh Đoàn Ân Long tơi bời, thậm chí tôi còn nghĩ nhà họ Đoàn sẽ bắt đầu đối phó với chúng ta, điều đó cũng không có gì lạ, thế nhưng sáng nay tôi lại nhận được tiền gửi từ thủ đô đến, năm mươi triệu chẵn không thiếu một xu nào, không biết nhà họ Đoàn bên kia đang muốn làm gì nữa”.

Đúng là chuyện này hơi kỳ lạ.

Vương Lệ Trân khó hiểu hỏi: “Nhận được tiền thật ư?”

“Nếu chưa nhận tiền thì làm sao tôi dám gửi hợp đồng đi? Lệ Trân, chuyện này hơi kỳ lạ, tôi nghĩ là do nhà họ Long bên kia tạo áp lực, nếu không làm gì có chuyện nhà họ Đoàn bị đánh thành đầu heo rồi vẫn còn cúi đầu xin lỗi”, Hoàng Phương Phi đưa ra những suy nghĩ của mình.

Vương Lệ Trân cũng không hiểu lắm, sau khi cúp điện thoại thì cô lại bắt đầu cẩn thận ngẫm lại chuyện này nhưng nó vẫn mơ hồ không rõ, mãi đến khi một cú điện thoại xa lạ gọi vào máy cô, Vương Lệ Trân thường không nghe những số máy lạ nhưng cuộc gọi này lại đến từ thủ đô, liên tưởng đến chuyện xảy ra sáng nay, cuối cùng cô vẫn nghe máy: “Xin chào”.

“Chào cô Vương Lệ Trân, cô đã nhận được số tiền chúng tôi chuyển khoản chưa?”, đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông.

Nghe giọng điệu đó thì hẳn là người nhà họ Đoàn, Vương Lệ Trân hỏi: “Cho hỏi anh là?”

“Tôi là chú nhỏ của Đoàn Ân Long, tên là Đoàn Tử Long, cũng là người đại diện cho nhà họ Đoàn”, người đàn ông đó giới thiệu.

Vương Lệ Trân cảm thấy hơi buồn bực, cô nói: “Anh Đoàn, tôi thật sự không hiểu bên phía anh đang muốn làm gì?”

Người đàn ông tên Đoàn Tử Long ở đầu dây bên kia cười nói: “Xem như chúng tôi nhận lỗi đi, cháu ngoại trai nhà tôi gây chuyện, tạo ra phiền phức cho quý công ty, tôi lại bận rộn chuyện ở đây không dứt ra được nhưng vẫn muốn hợp tác với công ty nên mới có chuyện sáng nay. Hơn nữa nhà họ Đoàn chúng tôi là người giữ chữ tín, tên cháu trai tôi được ghi trên hợp đồng, chúng tôi sẽ không cố gắng lấp liếm chối bỏ, mong rằng cô Lệ Trân hãy nhanh chóng chuyển số thuốc ấy đến cho chúng tôi. Suy cho cùng thì chúng tôi cũng đã chuyển tiền rồi, mong là quá trình chuyển hàng có thể được đẩy nhanh hơn, bệnh viện Hoa Trung không thể dừng phát thuốc một ngày nào được”.

Chẳng lẽ trên thế gian này có bánh nướng từ trên trời rơi xuống thật ư, Vương Lệ Trân cảm thấy mình như một con lừa bị xoay vòng vòng, cách giải quyết vấn đề của nhà họ Đoàn quá là ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng việc làm ăn đã đến tay, tất nhiên Vương Lệ Trân sẽ không chối đây đẩy, cô nói: “Anh Đoàn cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chuyển thuốc đến các chi nhánh của bệnh viện Hoa Trung, không làm chậm trễ thời gian bệnh viện đi vào hoạt động”.

“Thế thì tốt quá rồi, lần khác có dịp cô Lệ Trân có thể đến thủ đô chơi, bên này có rất nhiều người muốn được tận mắt thấy mặt cô đấy”, Đoàn Tử Long nói.

Nói đến đó thì dường như Vương Lệ Trân lại muốn gật đầu.

“…”

Bấy giờ, ở thủ đô, Đoàn Tử Long mặc bộ tây trang vừa cúp điện thoại và nhìn về phía cô gái đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống cả thành phố, cười nói: “Thế có được chưa?”

Cô gái đó vẫn không xoay người lại nhưng nhìn bóng lưng có thể nhận ra đó là một người đẹp, hơn nữa còn là nét đẹp hại nước hại dân. Đoàn Tử Long vẫn chưa lấy vợ, người trong hội nghe nói anh ta đã không ngại vất vả, cố gắng theo đuổi người con gái này suốt mấy năm nay nhưng thời gian trôi qua cũng chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè, không thể có khả năng tiến xa hơn được, bởi vì cả thủ đô đều biết cô gái xinh đẹp tung hoành khắp năm châu bốn bể này chỉ chung tình với tên công tử bột chẳng làm nên được tích sự gì.

“Thế là được rồi, khi đến Bắc Hải tôi sẽ chiếm được quyền chủ động”, ngón tay không chút tỳ vết nào khẽ đảo chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay phải, giọng nói vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng.

Đoàn Tử Long hơi than trời trách đất, nói: “Năm mươi triệu, chỉ để đứng trên cơ trong cuộc đối thoại với Vương Lệ Trân vào một ngày nào đó, chơi càng ngày càng lớn rồi, nhưng liệu nó có đáng không?”

“Đáng, ít nhất cô ta có thể hiểu được rằng có những người đàn ông chỉ xứng đôi với tôi mà thôi, người phụ nữ khác, dù có là giám đốc hay chủ tịch, là ngôi sao màn bạc hay cậu ấm cô chiêu gì cũng không thể sánh bằng. Bọn họ chỉ có thể ngước lên nhìn tôi, nhìn người đàn ông của tôi”, cô gái ấy cười lạnh, nhìn đời với nửa con mắt, đó là khí thế nữ vương còn hơn cả chữ nữ vương.

Đoàn Tử Long bất đắc dĩ lắc đầu, bấy giờ, điện thoại của anh ta lại vang lên. Đoàn Tử Long cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó nảy ra ý tưởng xấu xa nào đó nên mở loa ngoài, Vương Lệ Trân ở đầu dây bên kia dùng giọng nói hờ hững bảo: “Giúp tôi cảm ơn món quà của cô Cừu nhé, xem như đây là tiền mừng cưới cô ấy gửi cho tôi và Long Thiên”.

Những lời đó vừa kết thúc thì cô đã cúp điện thoại ngay không hề do dự, không có bất kỳ ai cơ hội lên tiếng.

Cô gái đứng trước cửa sổ cười phá lên như phát điên.

Hầy, nữ vương cần gì phải đi làm khó nữ vương?
Chương 119: Đối đầu

Cả ngày hôm nay, tin tức Long Thiên dành được hợp đồng 50 triệu loan truyền khắp tập đoàn Vương Thị, con số này đã phá vỡ kỷ lục 10 triệu do Hoàng Phương Phi thiết lập, còn gấp tận 5 lần, Long Thiên đúng là vô cùng vẻ vang, trở thành tiêu điểm chú ý ở bất cứ nơi nào trong thành phố này, nhiều người thậm chí còn đang bàn tán không biết có phải vị trí phó chủ tịch sẽ sớm rơi vào tay anh hay không, bọn họ đều đang băn khoăn nên chủ động tâng bốc nịnh bợ trước hay không.

Tập đoàn Vương Thị có hai ghế phó chủ tịch, Vương Lệ Trân vốn là phó chủ tịch, chỉ có điều sau khi Vương Chấn Đào phủi tay không chịu làm nữa, cô mới miễn cưỡng đảm nhận chức vụ của ông ta, thế là vị trí này để trống, một người khác là Tạ Bái Phong, đại diện của Phụng Hoàng Nam, người này đã leo đến chức phó chủ tịch từ một vị trí vô cùng thấp kém, có thể nói là một người có năng lực, danh tiếng ở tập đoàn Vương Thị rất tốt, là mẫu hình lý tưởng của hầu hết các nhân viên nữ, nhưng hiện đang đi công tác, cho nên Long Thiên vẫn chưa được gặp.

Long Thiên rất tận hưởng vinh quang này, anh không hề giả vờ phủ nhận những ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái sẽ khiến người ta đạt được cảm giác thỏa mãn tuyệt đối, vậy nên đi đến đâu anh cũng bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, đời người được mấy lần vinh quang, lúc cần vênh mặt không vênh, thế thì cố gắng để làm gì?

Buổi trưa trong nhà ăn, Mộc Tiểu Nhã tặng Long Thiên tận 5 cái đùi gà, gắp đầy cả khay thức ăn của anh, điều này khiến Long Thiên dở khóc dở cười, cô định thồn anh chết nghẹn à?

Có thể thấy Mộc Tiểu Nhã không để bụng chuyện xảy ra hai ngày trước ở sân golf, cô vẫn duy trì thái độ thần tượng với Long Thiên như trước, anh cũng không cố giải thích thêm, quan hệ giữa anh và Mộc Tiểu Nhã quý ở chỗ chân thành, nếu như cứ che che giấu giấu thì chả còn ý nghĩa gì nữa, tất nhiên trong thời gian ngắn, tạm thời Long Thiên sẽ không tấn công, cơm thì phải ăn từng miếng, nếu không sẽ bị nghẹn, vả lại Long Thiên xưa nay vẫn luôn thích cảm giác bị động, chủ động tấn công thì còn gì vui?

Buổi chiều lúc quay về văn phòng thì anh nhận được tin nhắn của Vương Lệ Trân, trong đó viết địa chỉ nhà hàng, giờ Long Thiên mới nhớ chuyện hồi sáng cô muốn mời anh dùng bữa, anh liền nhanh chóng nhắn hỏi lại xem có phải là tan làm xong thì tới không, Vương Lệ Trân nói anh cứ đi trước, cô sẽ tới muộn hơn một chút, Long Thiên cũng không nghĩ nhiều, có lẽ cô sợ người trong công ty sẽ nói bóng nói gió này nọ mà thôi.

6h tối, Long Thiên lái chiếc Nissan GTR tới nhà hàng Ca-ri-bê, nghe nói dùng bữa trong nhà hàng này còn phải thắp nến, Long Thiên luôn chế nhạo mấy nhà hàng Tây thích bày vẽ kiểu này, dù là đèn đen tối thui thì cũng chả thấy lãng mạnthêm được tí nào, nhưng mà bà xã yêu cầu thì anh đành phải phối hợp, đỗ xe xong, anh đi vào nhà hàng.

Bíp bíp!

Tiếng còi xe inh ỏi ré lên, một chiếc xe thể thao mui trần lao tới như bay, nó nhấn còi điên cuồng về phía Long Thiên, vô cùng phách lối.

Trên xe có hai người con gái xinh đẹp, một người tóc ngắn dáng vẻ ngang bướng mạnh mẽ, khuôn mặt xương xương với gò má gầy điển hình, người còn lại tóc dài tung bay, làn da trắng hồng mịn màng, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, hai người đều trẻ trung xinh đẹp, cơ thể vẫn đang phát triển, dáng người khiến cho người ta phải rỏ nước dãi, đôi mắt to và hàng lông mi dài, mỗi người một vẻ, thuộc tuýp rất thu hút ánh nhìn của người khác giới.

Cô gái tóc ngắn dừng xe lại và hắng giọng nói lớn: “Này, thằng ngu ở đằng trước mau tránh ra, không có mắt nhìn đường à, chó khôn không cản đường biết không hả?”

Long Thiên hơi khó chịu, anh chỉ tình cờ qua đường, mà đây còn là đường dành cho người đi bộ, xe vừa lao tới liền bấm còi inh ỏi, đã thế còn phóng với tốc độ cao, chẳng nhẽ không biết nhường đường à?

Thêm nữa, đã làm anh bị giật mình thì thôi, lại còn lên giọng chửi anh không có mắt, đây không phải là vừa mở mồm đã tạo nghiệp rồi à? Đúng là uổng phí gương mặt xinh đẹp.

Long Thiên bình tĩnh đáp lại: “Nếu như cô có mắt, thì phải nhìn thấy tôi cũng có đủ hai mắt chứ”.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, người biết nhẫn nhịn mới có thể thành công, Long Thiên là một tên hẹp hòi chứ không phải rộng lượng gì cho cam, ai khiến anh bực mình thì anh cũng phải làm cho đối phương khó chịu mới phải đạo.

Người con gái tóc ngắn hiểu ra lời của Long Thiên, nổi giận nói: “Anh nói chuyện cái kiểu gì đấy, biết thế tôi đâm chết anh luôn cho rồi, đồ quê mùa”.

Long Thiên đứng giữa bãi đỗ xe, cười lạnh: “Giờ cô đâm vẫn còn kịp đấy, tôi đảm bảo không né tránh”.

“Đúng là muốn chết!”, cô gái tóc ngắn nổi điên, nhấn ga xe, trông như thật sự muốn đâm vào Long Thiên.

Cô gái tóc dài sợ rằng sẽ xảy ra án mạng, dù gì tính khí của cô bạn thân mình nóng nảy như pháo, động tý là nổ, cô ta vội ngăn lại: “Tiểu Man, cậu đừng kích động quá như thế!”

“Thiên Thiên, cậu không nghe thấy tên kia nói gì à? Thật sự quá láo toét, nếu tớ mà không dạy cho một bài học thì không phải có lỗi với cái danh ‘Dã man nhất Bắc Hải’ rồi ư?”, cô gái tóc ngắn tức giận nói, vừa nhìn là biết bình thường cô ta được chiều hư thành thói.

Cô gái tóc dài khuyên nhủ: “Đừng tức giận nữa, cậu lái nhanh như vậy cũng không đúng, anh tớ đang ở trong nhà hàng đợi chúng ta, không phải cậu muốn giữ hình tượng thục nữ ư? Lỡ đễ anh ấy nhìn thấy bộ dạng mắng mỏ người khác như bà thím của cậu, vậy không phải mất hết mặt mũi sao?”
Chương 120: Cứng đầu

Nghe cô gái đi cùng nói vậy, Hạ Tiểu Man cũng cảm thấy giờ không phải lúc gây sự với người khác, người tình trong mộng đang đợi mình cơ mà, thật sự không có thời gian lãng phí với tên ất ơ này, vì thế cô ta hừ lạnh một tiếng, nói với Long Thiên: “Lần này tôi không tính toán với anh, nếu lần sau còn dám láo lếu như vậy nữa, xem tôi xử anh như nào!”

“Người thật sự có bản lĩnh thường sẽ không ghi thù, mà sẽ trả thù ngay lập tức, giống như tôi vậy”, Long Thiên mỉa mai, cô gái này hệt như Hoàng Dung Như trước đây, đúng kiểu bệnh công chúa tôi thích là tôi làm, đến cả chị Như Như coi trời bằng vung cũng bị Long Thiên chỉnh cho không cãi lại được, còn kiểu tiểu quỷ như này Long Thiên căn bản không coi ra gì.

“Tức điên mất!”, Hạ Tiểu Man mở cửa xe, bộ dạng như muốn sống mái với Long Thiên.

Tần Ỷ Thiên ở bên cạnh vội vàng kéo cô ta lại, nói: “Tiểu Man, hít thở sâu nào, phải bình tĩnh, bình tĩnh đi, anh trai tớ ghét kiểu người như nào nhất cậu biết mà, mới đầu tại sao anh ấy lại ngó lơ cậu, còn không phải vì ghét dáng vẻ mẹ hổ hung dữ này của cậu sao? Cậu cố gắng bao nhiêu lâu mới khiến anh ấy thay đổi ấn tượng, như này bao nhiêu công sức bấy lâu sẽ đổ bể hết đấy!”

“Nhưng mà anh ta quá đáng thật sự”, Hạ Tiểu Man biết Tần Ỷ Thiên nói đúng, nếu như không phải hôm nay có hẹn dùng bữa với anh trai Tần Ỷ Thiên, cô ta đã phát huy hết vốn liếng cho tên quê mùa này một trận tơi bời rồi.

Tần Ỷ Thiên vui vẻ nói: “Để tớ xử lý cho, nhân tiện cho cậu xem thế nào là thục nữ”.

Tần Ỷ Thiên mặc chiếc váy yếm bò, thân hình thon gọn nhỏ nhắn nhưng không hề thấp, chiều cao vừa phải, chỉ có ngực hơi lép, nhưng gương mặt của cô ta đủ khiến đàn ông bỏ qua khuyết điểm ngực phẳng đó, là kiểu mẫu con gái đáng yêu điển hình, đối với mấy tên otaku yêu thích kiểu người 2D thì cô ta giống như nhân vật bước ra từ trong hoạt hình.

Tần Ỷ Thiên bước nhanh tới chỗ Long Thiên, mỉm cười dễ thương: “Anh trai này, anh lớn tuổi rộng lượng, đừng chấp hai đứa con gái chúng em được không?”

“Tôi đương nhiên không chấp, nhưng thái độ cô bạn kia của em quá là tổn thương người khác”, Long Thiên chỉ vào Hạ Tiểu Man cười nói, anh có chút ấn tượng tốt với cô gái dễ thương, nói chuyện nhẹ nhàng này.

Tần Ỷ Thiên chu môi tỏ ra đáng yêu mong được bỏ qua: “Tiểu Man có việc gấp, cộng thêm mấy ngày nay không được vui nên mới nóng tính vậy, xin lỗi nha”.

Hạ Tiểu Man ngồi trên xe quan sát cảnh này thì không vừa ý nói: “Thiên Thiên, cậu cần gì phải xin lỗi, là do anh ta ngáng đường chúng ta, chứ chả nhẽ do chúng ta sai chắc?”

Tần Ỷ Thiên quay đầu nói với Hạ Tiểu Man: “Từ đầu là do chúng ta sai, xin lỗi cũng là việc hợp tình hợp lý”.

Long Thiên híp mắt, nhìn Hạ Tiểu Man nói: “Em gái này, em đi trước đi, ở đây hết việc của em rồi, anh cứ đứng ở đây, xem xem cô ta có dám đâm xe qua người anh không, anh cũng rất muốn biết người tên là Tiểu Man có thể dã man đến mức nào”.

Có một vài cô gái cần phải được dạy dỗ, đối với loại như thế này, trước giờ Long Thiên không bao giờ nể mặt.

Hạ Tiểu Man thật sự không ngờ Long Thiên dám uy hiếp ngược lại mình, anh hoàn toàn khác với những tên con trai cô ta gặp trước đây, cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Hạ, những người đó gặp cô ta đều phải xun xoe nịnh hót, cái tên này không biết thế lực của nhà họ Hạ ở Bắc Hải thì thôi, nhưng dựa theo tình trạng ở nước này, mấy tên con trai bình dân dù bị bắt nạt hay ấm ức, nhưng chỉ cần nhìn thấy chiếc xe thể thao của cô ta thì hầu hết đều quyết định ngậm miệng nhẫn nhịn, giả sử cô ta làm tới hơn nữa, họ thậm chí còn xin lỗi ngược lại.

Thế nhưng thái độ của tên này đã nằm ngoài dự đoán của cô ta.

Xe thể thao thì ghê lắm à, bản thân anh cũng thừa sức lái xe này, cho nên Long Thiên không ngại cho cô ta bẽ mặt một trận.

Hạ Tiểu Man tức đến nỗi ngực phập phồng, cô ta lại khởi động xe, đạp mạnh ga, cô ta không tin người đàn ông này không sợ chết, đến lúc cô ta phóng xe tới, e là anh chạy còn nhanh hơn thỏ ấy chứ.

Tần Ỷ Thiên hoảng sợ nói: “Tiểu Man, cậu đừng có làm bừa!”

Hạ Tiểu Man đạp chân ga để dọa Long Thiên, nhưng anh thì mặt không đổi sắc, vững như thái sơn, đưa tay ra nói: “Đâm đi, không đâm tôi không thoải mái”.

Rõ ràng là Hạ Tiểu Man không dám, dù gì nếu xảy ra án mạng thật sự, cô ta không chịu trách nhiệm nổi, nhưng tên trước mặt này đúng là không có chút phong độ, đã đến nước này rồi mà còn không chịu nhượng bộ tý nào.

Giằng co 10 giây, cả xe cả người đều đứng yên, Hạ Tiểu Man yếu thế rồi, người đòi đâm là cô ta, giờ lại không dám đâm, quá là mất mặt.

Tần Ỷ Thiên thở dài một tiếng, sao ai nấy đều cứng đầu thế này, cô ta chỉ đành nhẹ nhàng nói với Long Thiên: “Anh trai, anh nhường một chút được không, để cậu ấy đi qua, có gì em mời anh dùng bữa xin lỗi nhé”.

Tần Ỷ Thiên lắc tay Long Thiên, giống như một đứa trẻ đòi kẹo người lớn, ánh mắt ngây thơ trong sáng, dường như chưa từng bị thế giới này vấy bẩn.

Hai người này có thể trở thành bạn bè, mà sao tính cách khác xa nhau như vậy?

Long Thiên không chịu nổi bộ dạng đến anh nhìn còn cảm thấy đáng thương của Tần Ỷ Thiên nữa, quyết định làm người rộng lượng lần đầu trong đời, thở dài nói: “Thôi được rồi, nể mặt em, anh không chấp cái thứ trẻ con kia nữa”.

Long Thiên nhường một bước đã là quân tử không tranh chấp với con gái rồi, Hạ Tiểu Man định lên tiếng thì bị Tần Ỷ Thiên trừng mắt cảnh cáo, chỉ đành hừ một tiếng, sau đó cho xe vào bãi đỗ.

“Anh trai, cảm ơn anh”, cô gái này còn rất lễ phép cúi người cảm ơn Long Thiên, khiến anh phải cảm thán xem ra vẫn còn một số cô chủ nhà giàu có ăn có học, ít ra cô gái tóc dài này rất có khí chất, làm cho người ta cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc.

Long Thiên phẩy tay: “Đừng khách sáo, làm việc tốt sẽ được báo đáp, nhưng mà em bớt giao du cùng loại người như vậy đi, một cô gái tốt như này, bị ảnh hưởng xấu thì không hay đâu”.

“Hi hi, Tiểu Man là kiểu người mồm cứng tim mềm, à phải rồi, anh trai, anh tên gì vậy?”

“Long Thiên”.

“Em là Tần Ỷ Thiên, Ỷ Thiên trong Ỷ Thiên kiếm”, Tần Ỷ Thiên vừa tự giới thiệu vừa làm tư thế rút kiếm, vừa tự tin vừa nhí nhảnh, khiến cho Long Thiên không khỏi bật cười.

Hạ Tiểu Man đỗ xe xong vẫn thấy bạn thân mình đang nói chuyện với tên khốn kia thì lại nổi cáu: “Thiên Thiên, cậu còn không qua đây!”

Tần Ỷ Thiên đáp một tiếng tới ngay, sau đó vẫy tay với Long Thiên: “Anh Thiên, mong sau này có cơ hội gặp lại”.

“Chắc là sẽ có thôi”, Long Thiên cười đáp, vẫy tay lại với cô gái dễ thương này, sau đó đi tới cổng nhà hàng chờ đợi.

Long Thiên nhìn đồng hồ, thắc mắc sao bà xã vẫn chưa tới, bình thường cô rất đúng giờ mà, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Vương Lệ Trân đúng là đã gặp chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom