Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2421-2427
Vừa mới nói xong, một cỗ khí đen nháy mắt đã bao phủ Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, đồng thời cơ bắp toàn thân bắt đầu mất khống chế rút lại thành một cục.
Khí đen kia giống như một cái túi bao trùm lấy anh. ..
"Cái này. ."
"Tam Thiên!"
"Minh chủ!"
Mắt thấy Hàn Tam Thiên trực tiếp bị đánh bại, vây khốn một cách nhanh chóng, một đám người cho dù có bình tĩnh đi chăng nữa thì lúc này cũng hoàn toàn sợ hãi.
Những bức tường trước mắt lại như là một tòa như núi lớn, nằm ngang ở trước mặt mọi người, mặc cho bọn họ xông phá bức bình phong này như thế nào thì cũng không có chút ý nghĩa gì.
"Xong, xong rồi, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng hết cách, chúng ta. .. Chúng ta là chết chắc."
"Đúng vậy, tên này quả thực quá biến thái, Hàn Tam Thiên lợi hại như vậy mà nháy mắt đã bị giết, ngay cả đường sống cũng không có, đây không phải là vấn đề tạo nên kỳ tích hay không, căn bản... Căn bản cũng không phải cùng là một cấp."
"Đúng vậy, tất cả chúng ta đều xong đời rồi."
Rất nhiều người dứt khoát từ bỏ, có thậm chí có người trực tiếp ngồi dưới đất bật khóc.
Hàn Tam Thiên đến mang tới cho bọn họ
biết bao nhiêu hi vọng thì bây giờ có bấy nhiêu thất vọng.
Cho dù người bên cạnh Hàn Tam Thiên không khóc, nhưng lúc này cũng đều âm thầm thở dài, bởi vì ai cũng hiểu, điều này có ý nghĩa gì.
Chỉ là khác với người khác là bọn họ không hề từ bỏ.
Cho dù biết đánh không lại tên Dạ Ma này nhưng bọn họ cũng muốn cứu Hàn Tam Thiên.
Mà lúc này trong khí đen, Hàn Tam Thiên cũng cảm giác thân thể của mình bắt đầu mất khống chế, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn, ý thức bắt đầu càng ngày càng mơ hồ. ..
Năng lượng dường như đang xói mòn, không khí dường như cũng không có, hết thảy hết thảy giống như đều là tử cục...
"Rống!"
Đột nhiên, gần như là vào lúc này, một tiếng thú rống đột nhiên xuất hiện.
Đồng thời, cỗ khí đen nồng đậm đột nhiên bị toạt ra một cái lỗ lớn.
"Rống!"
Trước mặt khí đen bao phủ lấy Hàn Tam Thiên, một con hung thú to tương đương một con trâu đột nhiên xuất hiện ở bên trong.
"Ác Chi Thao Thiết!"
Mọi người ở đây nhất thời có người lập tức nhận ra con hung thủ thượng cổ này.
Trước khi Hàn Tam Thiên sắp ngất đã phóng hết búa Bàn Cổ và tam đại kỳ thú ra, lại chỉ có quên mất đi Ác Chi Thao Thiết luôn đi theo mình.
Đồng thời, cũng bởi vì con vật này không phải linh thú Hàn Tam Thiên sủng ái nhất cho nên cũng không có cách nào làm như
vậy.
Cho nên, con vật này chỉ có thể bị Hàn Tam Thiên đặt ở trong nhẫn không gian nghỉ ngơi.
Lúc vội vã cứu người, Hàn Tam Thiên cũng đã xem nhẹ sự tồn tại của con vật này, bây giờ, ngược lại trời xui đất khiến đã lật đổ ván cờ giúp anh.
ít nhất vào thời khắc mấu chốt này, con vật này lại đột nhiên xuất hiện cứu mình.
"Ác Chi Thao Thiết?"
Không có khí đen cản trở, lúc này Hàn Tam Thiên rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Thao Thiết đột nhiên xuất hiện, cũng vừa mừng vừa sợ.
"Cái con vật này, làm sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ thấy ta gặp nguy hiểm, cũng tranh thủ nhập mộng đến đây cứu ta chăng?" Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười nói.
"Đáng tiếc, người lại không biết nói chuyện."
Ác Chi Thao Thiết đột nhiên gầm lên giận dữ, dường như đáp lại Hàn Tam Thiên, lại giống như muốn trả thù giúp Hàn Tam Thiên, thân thể nhảy lên, trực tiếp phóng tới Da Ma.
Theo xung kích của con vật này, thân thể của nó cũng không ngừng biến lớn, càng ngày càng lớn.
"Rống!"
Lúc sắp đến trước mặt Dạ Ma, Ác Chi Thao Thiết đã hóa thân trở thành một con vật khổng lồ, trong bụng ngoác ra một cái miệng rộng, Dạ Ma và Hàn Tam Thiên của trước đó gần như giống nhau, ngay cả một hành động cũng không làm được đã bị Thao Thiết nuốt vào trong bụng.
"Tuyệt với!" Hàn Tam Thiên thấy như thế, không khỏi vung tay hoan hô.
"Trâu bò!"
Cùng lúc đó, nhóm người vừa nãy khóc lóc ôi cũng vô cùng hưng phấn.
"Ác thú thượng cổ quả nhiên là ác thú thượng cổ, nhân vật khó đối phó như vậy nó cũng trực tiếp nuốt vào trong bụng."
"Ha ha, có câu nói, không cần biết người tỏ vẻ thế nào, ông đây một ngụm nuốt sạch ngươi."
"Nói không sai."
"Lần này, chúng ta có thể cứu rồi."
Một đám người vui vẻ vô cùng, thậm chí người mới tuyệt vọng khóc lớn lúc nãy, bây giờ trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Nhưng nụ cười này, đã định sẵn sẽ kéo dài không bao lâu.
Theo một tiếng vang lớn, trên lưng Ác Chi Thao Thiết đột nhiên nổ ra một cái miệng máu, ngay sau đó một thân hình trực tiếp xuyên thủng miệng máu, từ bên trong bay ra.
"Cái gì? !" Sắc mặt Hàn Tam Thiên ngưng lại, là người duy nhất từ trong miệng Thao Thiết vào bụng nó còn có thể sống được trở về, anh đương nhiên rõ ràng hơn bất kỳ ai, trong bụng Thao Thiết có bao nhiêu đáng Sợ.
Nếu không phải thể chế đặc thù cùng cái
miệng hút lớn như Long Tộc Chi Tâm này thì Hàn Tam Thiên anh đã sớm hóa thành một bãi thịt nát, cho nên mới cảm thấy mừng rỡ vì Thao Thiết đã nuốt Dạ Ma vào trong bụng.
Bởi vì cho dù Hàn Tam Thiên biến thái như vậy nhưng mất ròng rã bảy ngày, không thể đả động gì được Thao Thiết mà chỉ có thể duy trì để bản thân không chết được thôi.
Nhưng lúc này, Dạ Ma lại trực tiếp phá bụng Thao Thiết lao ra trong nháy mắt.
"Gia hỏa này, thật sự vô địch như thế sao?"
Lĩnh vực!
Còn là lĩnh vực!
Bởi vì trong lĩnh vực này hắn là chúa tể tuyệt đối!
Nếu không, hắn không có khả năng vô địch như thế được!
Hàn Tam Thiên cũng không phải là một người không muốn thừa nhận người ưu tú hơn mình, chỉ là bây giờ nhìn nhận lại chuyện này, đúng là quá khó để mà tưởng tượng được.
Đám người vừa mới dấy lên hy vọng lúc này lại lặng ngắt như tờ.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, Ác Chi Thao Thiết gần như là đã vô địch, nhưng vào giây phút này lại bị Dạ Ma phá tan, làm sao không rung động cho được?
Nhưng có bao nhiêu rung động thì trong lòng có bấy nhiêu tuyệt vọng.
"Làm sao... Tại sao có thể như vậy, ngay cả ác thú thượng cổ như Ác Chi Thao Thiết đối với hắn cũng không có chút biện pháp nào hay sao?"
"Gia hỏa này, gia hỏa này chính là vô địch mà!"
"Xong, tất cả đã kết thúc rồi."
"Chúng ta chết chắc rồi."
Lại là một vòng kêu gào tuyệt vọng, nhưng so với lần trước, lần này bọn họ thậm chí có muốn khóc cũng khóc không được.
Chết lặng!
Hoàn toàn mất hết hi vọng!
"Hàn Tam Thiên, mở to mắt của người mà thấy cho rõ. Ta đã nói, ở đây, ta chính là chúa tể tuyệt đối."
Dạ Ma đứng giữa không trung mù mịt bay tứ tung, lạnh giọng cao ngạo mang theo dáng vẻ khinh miệt, cười lạnh.
"Hiện tại, người đã phục chưa? Sợ chưa? Run rẩy chưa?" Lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, Dạ Ma với dáng vẻ cực kỳ cao ngạo, coi trời bằng vung lại tràn ngập trào phúng.
Cảm xúc của Hàn Tam Thiên không hề bị ảnh hưởng, mặc dù trong lòng kinh ngạc vì tên này đã phát được Thao Thiết, nhưng đó chỉ là trong thời gian cực ngắn, bây giờ Hàn Tam Thiên đang nhanh chóng suy nghĩ làm sao để phá địch.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên không nói lời nào, Dạ Ma càng thêm cuồng vọng, lạnh lùng cất tiếng cười to.
"Ta, mới thật sự là vương giả, ta, mới là Ma Thân mạnh nhất thế giới này, ha ha, ha ha ha ha ha!"
"Rống!"
Một tiếng than nhẹ, Ác Chi Thao Thiết không cam lòng từ giữa không trung rơi xuống trên mặt đất, co quắp ở trên mặt đất, hiển nhiên nó cực kỳ ủ rũ, vết thương trên lưng cũng làm cho tinh lực của nó tổn thương, hai mắt có chút vô thần nhìn Hàn Tam Thiên.
Ở trong lĩnh vực này, hắn là tuyệt đối cường giả, cho nên, Hàn Tam Thiên nhất định phải phá vỡ lĩnh vực.
Nhưng điểm này, từ khi bắt đầu, Hàn Tam Thiên cũng đã thử qua, cho dù tung hết tất cả bản lĩnh của bạn thân ra thì cũng không có chút tác dụng nào.
Hiện tại anh cũng bắt đầu tin tưởng tuyệt đối về Ma Long chi hồn.
Ở trong giấc mơ, Dạ Ma xác thực mạnh hơn Ma Long chi hồn mấy trăm cấp bậc, cho dù bản thân Ma Long chân chính mạnh hơn Dạ Ma nhiều nhưng ở lĩnh vực nào đó mà nói, đôi bên chênh lệch cũng đúng là to lớn.
Nếu như Ác Mộng Long Hồn ở trong giấc mộng là Đại thống lĩnh huyết chiến Bát Phương, uy vũ vô cùng thì căn cứ vào khả năng của gia hỏa này, hắn tuyệt đối chính là vương giả cao cao tại thượng, bễ nghễ khắp thiên hạ này.
Vừa mới nói xong, một đạo khí đen lại bắt đầu ngưng kết trên tay hắn.
Giống như lần trước, hiển nhiên cỗ khói đen này sẽ bao lấy Hàn Tam Thiên giống như túi nhựa.
Nhưng lần trước có Ác Chi Thao Thiết, lần này, Hàn Tam Thiên còn có thể có cái gì chứ?
"Có dễ dàng như vậy sao?" Đột nhiên Hàn Tam Thiên nhếch khóe miệng cười một tiếng.
Vừa mới nói xong, hắn bắn một ngón tay ra.
Phịch một tiếng, cả người Hàn Tam Thiên giống như va chạm với núi lớn, bay ngược mấy chục mét sau đó rơi xuống đất, vết thương trên ngực nháy mắt máu tuôn ra như suối
Mạnh!
Không phải mạnh bình thường.
sự bảo hộ của Bất Diệt Huyền Khải ở trước mặt của hắn như là tờ giấy mỏng, căn bản không có một chút tác dụng.
Mà giữa ngón tay bắn ra kia là sức mạnh vô cùng to lớn, cho dù thân thể đã luyện qua một lần rồi nhưng Hàn Tam Thiên cũng cảm giác khoang ngực của mình như người đánh xuyên qua, xương sườn không biết đã gãy bao nhiêu cái.
Không có cách nào đánh lại, thật sự không có cách nào đánh lại.
Việc này tuyệt đối không liên quan đến thực lực, Hàn Tam Thiên yếu hơn nữa, Dạ Ma mạnh hơn nữa thì cũng tuyệt đối không đến mức chênh lệch như thế này, trong nháy mắt đã có thể khiến Hàn Tam Thiên tan thành mây khói.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Nhất định là vấn đề lĩnh vực.
Nhưng càng như thế lại làm cho người ta càng thêm nóng vội, lĩnh vực này rốt cuộc nên phá giải như thế nào đây? !
"Bị đánh cho tàn phế, người cũng ngoan hơn, hiện tại, người ngoan ngoãn đi chết đi, sau đó làm nô lệ của ta." Dạ Ma cười lạnh ha ha, tay phải khẽ nâng, khói đen mờ mịt.
Mặc dù không nghĩ ra làm sao phá vỡ lĩnh vực này nhưng Hàn Tam Thiên hiểu rõ, anh đã không có thời gian suy nghĩ rồi.
Hàn Tam Thiên không biết việc này có hữu dụng hay không, có thể giúp được bọn họ hay không, nhưng đây là việc duy nhất Hàn Tam Thiên có thể làm cho bọn họ trước khi chết.
"Xoát!"
Cỗ khí đen trực tiếp bao lấy Hàn Tam Thiên giống như suy đoán, như là một cái túi nhựa màu đen túi bao chặt lấy Hàn Tam Thiên với tốc độ nhanh chóng như lần trước.
Vết thương lớn trên ngực khiến Hàn Tam Thiên gần như khó mà phản kháng, vừa động một cái thân thể đều như là bị phá hủy một chiếc xương, cực kỳ khó chịu.
Huống chi, bao lấy với tốc độ cực nhanh khiến người ta nghẹt thở. Cộng thêm năng lượng mất đi nhanh chóng, cũng làm cho Hàn Tam Thiên căn bản không có cách duy trì vận chuyển thân thể cơ bản.
Chỉ là mấy giây, Hàn Tam Thiên giãy dụa, rồi trực tiếp lâm vào tĩnh mịch.
Mà trước khi Hàn Tam Thiên sắp bị đóng chặt thì khí tức hỗn độn cũng đang đánh về phía bình phong, sau khi vang lên một tiếng nổ to lớn. Cho dù đánh nứt bình phong ra một khe hở nhưng Dạ Ma chỉ cần bổ sung một đạo khí đen thì nó lại khôi phục như cũ.
Giống như bây giờ, tất cả đều phí công.
Giống như là lúc sắp chết, có giãy giụa cũng vô dụng.
"Con kiến hôi, người đang muốn động thổ trên đầu Thái Tuế ư? Ngươi cũng không nghĩ xem thử ngươi là cái thá gì!" Dạ Ma nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên đã gần như không động đậy được nữa như nhìn một cỗ thi thể, hắn xem thường lạnh nhạt nói.
Nhưng, có số việc, ngoài mặt không có hiệu quả nhưng thật sự không có hiệu quả sao?
Mặc dù Hàn Tam Thiên tuyệt không đánh VỠ được bình phong những hành động trước khi chết của anh đã làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây vô cùng cảm động.
Đến chết cũng không quên cứu bọn họ.
Ở trong cái thế giới mạnh ăn hiếp yếu này, phần quan tâm và cảm động này dường như đã biến mất từ lâu.
Phù Ly đã khóc như mưa, trước kia ở chung với Hàn Tam Thiên, nụ cười của anh, cơn giận của anh, bản lĩnh oai hùng của anh, vẻ bình dị gần gũi của anh, tất cả đều hiện lên trong đầu.
"Tam Thiên!" Đạo Thập Nhị như gân muốn cắn nát hàm răng.
"Minh chủ!"
"Mặc dù người và ta chưa hề cộng sự nhưng có thể tiếp xúc với người như Hàn Thiếu Hiệp, Giang Bắc thất quái ta cũng coi như là vinh hạnh của cuộc đời này. Hôm nay, mặc dù ta cũng có thể không rời khỏi đây được nhưng có thể cùng Hàn Thiếu Hiệp chết tại đây cũng coi là phúc của chúng ta, quà giá trị." Trong mắt ngũ quái ánh lên ánh lệ, vừa cười vừa khóc, cắn răng mà nói.
"Nói không sai, minh chủ, ngươi yên tâm đi, sau đó ta sẽ đi cùng người, có thể làm thủ hạ của ngươi, cùng người vào sinh ra tử, cuộc đời này của lão tử xem như là đủ nở mày nở mặt rồi."
"Được, chúng ta cùng con Dạ Ma kia liều
mạng với nhau, mẹ nhà hắn, cho dù chúng ta đánh không lại hắn, vậy hắn cũng phải cùng Hàn Thiếu Hiệp lên đường, đ.mẹ nó, đồ chó hoang."
"Ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong thế giới Bát Phương, không chút tên tuổi nào, ở trong mắt rất nhiều người, giết ta và giết một con kiến không hề khác gì nhau, cũng không ai quan tâm, nhưng bây giờ. .. Không giống." Có tán nhân lạnh giọng cười một tiếng, tiếp đó đột nhiên có chút khí thế, tức giận mà rống to: "Con mẹ nó chứ, cũng có thể để Ma Thần trước khi chết còn không quên cứu ta, hóa ra, cmn cũng là người, cũng có người mình coi trọng, người, vì tri kỷ mà chết, ta biết rõ ta không có tư cách cùng nhân vật như Hàn Tam Thiên xưng huynh gọi đệ, nhưng mà chỉ dựa vào việc trước khi chết hắn còn không quên cứu chúng ta, cái mạng này của ông đây vào lúc này cùng gác ở trên cổ hắn, Dạ Ma, ông đây là người đầu tiên liều với ngươi!"
Vừa mới nói xong, một tán nhân tức giận xông tới.
"Hay cho một kẻ chết vì tri kỷ! CMN, nói cũng đúng, có thể được Ma Thần Hàn Tam Thiên cứu giúp, ông đây cũng sống không uổng, Dạ Ma, ông đây liều mạng với ngươi."
Có một xông lên, vô số người cũng xông lên theo!
Mặc dù bị bức bình phong to lớn che chắn nhưng vẫn không ngăn cản được sự phẫn nộ của bọn họ, hợp sức tiến hành công kích bức bình phong.
Dạ Ma cười lạnh, âm trầm nhìn đám người: "Đám chim sẻ các ngươi líu ríu thật sự làm người ta đau đầu, nếu các ngươi đã muốn chết như vậy thì lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi."
Vừa nói xong, bình chướng biến mất, đối mặt với đám người xông thẳng tới.
Trong tay Dạ Ma nắm một nắm khí đen cũng không trực tiếp tung hết ra mà ngược lại thân hình tăng tốc đến trong đám người, tay trái vỗ một cái, nhất thời xương ngực của một người vỡ vụn, chân phải đá một cái, nhất thời lại là có một người đầu óc nổ tung.
Dạ Ma này hoàn toàn xem đám người này thành đồ chơi trong tay.
Giết chóc điên cuồng, chia cắt tàn nhẫn, Dạ Ma điên cuồng nhe răng cười, trong lúc nhất thời, toàn bộ nơi đây lâm vào một cảnh tượng cực kì khủng bố và tàn ác.
Dạ Ma cười điên cuồng, trong tay vẫn không giảm, vô số tiếng kêu thảm vang lên, vô số sinh mệnh không ngừng từ giã cuộc đời.
"Thoải mái, thoải mái, thoải mái quá!"
Trò chơi giết người đương nhiên vô cùng kích thích, đến mức tên biến thái như Dạ Ma hưởng thụ đến mức không thể tự kiềm chế được.
Nghe tiếng cười dữ tợn, Tử Tình một mình ngồi xổm trên mặt đất che hai lỗ tai, nàng không có tu vi, Hàn Tam Thiên đang chết ở trong túi đen khiến nàng thương tâm gần chết.
Đối với Hàn Tam Thiên, mới gặp anh cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân, tâm hồn thiếu nữ rung động, lúc ở khách sạn nhìn thấy bị gương mặt đẹp trai của hắn hấp dẫn, đến mức trong đầu Tử Tình đầy hình bóng của anh, buổi chiều nằm mơ mộng thấy cũng là anh...
Bây giờ, Hàn Tam Thiên cứ như vậy bỏ mạng ở trước mặt nàng, nàng đương nhiên là khóc không thành tiếng, cho dù mọi người chung quanh đều tiến lên đánh Dạ Ma, nàng cũng không phản ứng kịp.
Những người kia đều là sinh mệnh vô tội, quan trọng hơn chính là, còn có ca ca, tỷ tỷ yêu thương mình!
"Không! Không! Không!"
Người yêu nhất đã bỏ mạng, người thân nhất bị giết một cách tàn bạo, cho dù Tử Tình có dịu dàng đến mấy thì lúc này cũng cảm xúc cũng bùng nổ, tuyệt vọng lớn tiếng điên cuồng gào thét.
Ầm!
Nhưng theo tiếng hét to tuyệt vọng và đầy tức giận của nàng, một cỗ khí tức màu trắng cực mạnh đột nhiên từ trong cơ thể nàng phóng thích mà ra!
Oanh!
Theo đó, mặt đất đột nhiên nổi lên từng trận gió vô cùng mãnh liệt, khiến cây cỏ trên mặt đất bay loạn xạ, xiêm y của nàng bay phấp phới.
Trên không trung, Dạ Ma đang giết người đến hưng phấn, chỉ cảm thấy một luồng gió cực mạnh lướt nhẹ qua mặt, mặc dù hắn dùng tay vội vàng che chắn những cơn gió này lại vẫn thổi lay động bóng hình của
nàng.
Mà những tán nhân xung quanh mình bị gió thổi bay xuống đất, như là một đám chim sẻ không có cánh, rơi xuống.
"Cái này. ."
Cho dù bị gió thổi nhưng chút tổn thương ấy đối với mọi người đều có tu vi mà nói thì đều không tính là quá nghiêm trọng, ai cũng giãy giụa đứng dậy, trông thấy hình ảnh kỳ lạ của Tử Tình thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Dạ Ma lúc này cũng không còn nụ cười rạng rỡ như vừa rồi mà lạnh lùng nhìn Tử Tình ở trên mặt đất đằng xa.
Trong mắt của hắn, có từng tia từng tia rung động, bởi vì cỗ gió lớn này vậy mà thổi về phía hắn, hơn nữa, lướt qua mặt hắn khiến hắn đau nhức.
Phải biết, ở bên trong lĩnh vực tuyệt đối, hắn là chúa tể, không có ai có thể tổn thương hắn, không có ai có thể động đến hắn, mạnh như Hàn Tam Thiên và Ác Chi Thao Thiết còn không được, nhưng nữ tử này. ..
Cô ta dựa vào đâu có thể chứ!
Là may mắn.
Hay là sự trùng hợp?
Hoặc là bản thân đã quá lơ là, khinh xuất?
Tròng mắt của Dạ quỷ thu lại, nhìn chằm chằm vào Tử Tình.
“Thất muội cô ấy làm sao vậy? Sao có thể của muội ấy lại..” Ngủ quái không hiểu liền thốt lên.
Lục muội Tử Sa cũng chau mày lại: “Là nó."
“Là nó?" Tứ quái đột nhiên cũng nhớ ra được điều gì đó.
“Rốt cuộc bọn họ đang nói gì vậy?" Ngủ quái ngày càng mơ hồ khó hiểu.
“Còn nhớ vì sao Thất muội lại bị sư phụ cưỡng ép gia nhập vào Thất quái chúng ta hay không?" Liễu Phương đáp.
Trong thất quái, tướng mạo của mỗi người đều vô cùng kì lạ, tính cách thì cổ quái, vì vậy mới tự xưng là Giang bắc thất quái, giống như lão đại Đại Bình Thiên có tướng mạo xấu xí, thân dị tật; nhị quái thì thân hình gầy gò nhưng vô cùng mạnh mẽ, nhưng hai cánh tay lại không lành lặn, một tay bình thường, còn một tay thì chỉ nhỏ bằng trẻ sơ sinh, nhưng sức mạnh từ cánh tay nhỏ bé đó không hề đơn giản.
Thậm chí tam quái, tứ quái, ngũ quái đều có người thì cao lớn, có người thì thấp lùn, cho dù là lục muội Liễu Sa, mặc dù ngoại hình không xấu xí như những người đó nhưng cô vẫn có một khuyết điểm vô cùng lớn.
Là người phụ nữ sát chồng nổi tiếng, bất kì một người nam nhân nào có tình cảm với cô ta đều sẽ chết bất đắc kỳ tử, đồng thời trên cơ thể cô còn có một điểm vô cùng kì lạ, chính là vào ban đêm cơ thể cô sẽ phát ra một mùi hương kì lạ, khi trời sáng thì có thể tỏa ra một mùi viêm cánh vô cùng kinh khủng.
Duy nhất chỉ có thất muội, cô ấy hoàn toàn lành lặn, không hề có một chút khuyết điểm nào, tất cả đều không giống với thất quái, thậm chí giống hệt như những người bình thường khác.
Điểm kì lạ duy nhất của cô chính là quá xinh đẹp, nhưng đây thì có gì kì lạ chứ?
“Điểm này trước đây sư phụ chưa từng nhắc đến. Vì vậy đối với quyết định lúc đầu của sư phụ, lục quải hoàn toàn không đồng ý, đã nhiều lần chống đối lại với sự phụ, nhưng sư phụ hắn chỉ mỉm cười cho qua, không giải thích cũng không hề nói điều gì.
“Nhưng sư phụ đã từng nói qua, tài năng của thất muội trong thất quái chính là điều kì lạ nhất" Liễu Sa đáp.
“Thánh thiện" Tứ quái chắc như đinh đóng vội nói: "Những lời này hắn đã từng nghe sự phụ nói trong lúc lỡ lời."
“Tứ ca, huynh nói đến điểm này, khiến ta liền nhớ ra, hình như sư phụ từng nói, thất
muội bản chất là người phàm, nhưng cơ thể của muội ấy lại."
Tiên thể.
“Không sai." Lục muội Liễu Sa gật gù nói.
Điểm này là điểm kì lạ nhất của Tử Tình.
Cái gọi là người phàm thành tiên, hể mà người phàm có thể tu luyện đạt đến cảnh giới mạnh nhất, đó tuyệt đối không còn là người phàm, cho dù không được phép tu hành, nhưng dựa vào cơ thể có thể đạt đế đỉnh cao của nhân sinh.
Nhưng Tử Tình lại không phải như vậy.
Cô ấy có tiên thể, nhưng lại là người phàm, điều kì lạ này tạm thời không ai có thể hiểu được, cho dù là mạnh như sư phụ của thất quái cũng không thể nhìn ra được nguyên nhân.
“Vì vậy trong thất quái, tuyệt đối không có ngoại lệ, tất cả đều có điểm kì lạ riêng biệt." Tứ quái nhớ lại lời nói của sư phụ, cuối cùng cũng đã hiểu được nghi vấn bấy lâu trong lòng.
“Hoa ra sư phụ không hề lừa gạt chúng ta, thất muội thật sự."Ngũ quái cũng lên tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, lục quái đều cho rằng sự phụ chỉ đang tìm cớ để cho thật muội có thể gia nhập vào thất quái, mục đích chính là để bảo vệ muội ấy.
Vì vậy trong những năm qua, thậm chí lục quái còn nghi ngờ rằng Thất muội chính là con gái riêng của sư phụ họ.
Điều này cũng không trách bọn họ, thật tế thì thất muội không hề có một điểm kì lạ nào, thậm chí cái gì mà tiên thể sư phụ tùng nhắc đến trong mắt lục quái bọn họ cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.
Bởi vì người thường có tiên thể cũng không thể thành tiên được, nhưng ít nhất cũng có điểm đặc biệt hơn người, đương nhiên sẽ có rất nhiều thứ lợi hại hơn nhiều.
Nhưng thực tế lại cho thấy Thất muội không chỉ không hề có bất cứ vượt trội nào so với người bình thường, nhưng ngược lại sự bình thường ấy lại không giống với những người của thế giới bất phương khác.
Phải biết là trong cái thế giới mà người người đều có tinh thần thượng võ, ai cũng đều có thể tu luyện được, người mà không thể tu hành đồng nghĩa với việc đó chính là phế vật.
Vì vậy, mãi cho tới sau này lục quái cũng đều cho rằng, có lẽ điểm kì lạ của thất muội chính là không thể tu hành.
Nhưng hôm nay ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, thất muội Tử Tình đột nhiên có sự thay đổi kì lạ.
"A
"
Đột nhiên lúc này Tử Tình hét gầm lên một tiếng.
Ầm!!!
sương mù bao phủ khắp nơi, thập chí. không có gió nhưng dần dần lan tỏa ra khắp không trung.
Tử Tình lúc này chỉ cảm nhận được những luồng sức mạnh từ mọi phía đổ dồn về phía mình.
“Ngươi đã giết chết người ta yêu thích, làm các huynh muội ta bị thương, ta sẽ lấy mạng của ngươi" Lạnh lùng thốt lên, trong đôi mắt Tử Tình lúc này đang đằng sát khí.
“Phá."
Tử Tình hét lên một tiếng, bốn con phượng hoàng trắng đồng thời cũng kêu lên, tạo ra bốn đường cong đẹp đẽ trên không trung, tấn công tới Dạ quỷ đang ở trên không trung.
Vẻ đẹp của bốn con phượng hoàng khiến mọi người ngẩn ngơ.
Tay trái gầy gò vận công, tay phải đỡ lưng đứng dậy, cho dù đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của bốn con phượng hoàng, thậm chí chúng còn gây sức ép với Dạ quỷ, nhưng hắn chỉ hơi khó chịu khi bị tấn công mà thôi.
Bởi vì với cương vị chúa tể ở đây mang lại cho hắn sự kiêu ngạo và tự tin vô tận.
“Rác rưởi."
Dứt lời, đối mặt với bốn con phượng hoàng, hắc khí của Dạ quỷ lập tức biến thành một con rồng đen khổng lồ, trực tiếp nhào tới bốn con phượng hoàng.
“Thế gian này, mặt trời là chính, mặt trăng là phụ, đàn ông là trời, phụ nữ là đất, rồng ở trên trời, phượng ở dưới đất, vì vậy phượng hoàng của ngươi là cái thá gì chứ?" Dạ quỷ nói một cách mỉa mai.
“Hừm."
Con rồng khổng lồ gầm lên một tiếng.
+)
Rồng đấu với phương.
Phù.
Trong trận đấu kinh thiên động địa không thể tưởng tượng được này, con rồng đen khổng lồ hung hăng bay đến cắn vào cổ của con phượng hoàng.
Nhưng lúc con rồng ấy cắn vào cổ một con phượng hoàng, thì con phượng hoàng đó giống như bong bóng đột nhiên hóa thành khí rồi biến mất.
Nhưng cách đó vài mét thì con phượng hoàng bị cắn lúc này đột nhiên xuất hiện, cùng với ba con phượng hoàng kia hợp lại, tấn công Dạ quỷ.
“Cái gì?"
Dạ quỷ hoảng hốt không tin vào mắt mình.
Rõ ràng con rồng khổng lồ đang tấn công phượng hoàng trên không trung.
“Sao lại có thể như vậy?"
Dựa vào năng lực của bạn thân, nha đầu này hoàn toàn không thể đấu lại hắn.
Chỉ là bốn con phượng hoàng nhỏ bé sao lại có thể đấu lại được với con rồng khổng lồ của hắn chứ?
Điều này là không thể.
Phù Dường như lúc này, không còn sự cản trở của con rồng, bốn con phượng hoàng tốc độ tấn công về phía Dạ quỷ.
“Ngươi cho rằng vượt qua sự cản trở của con rồng của ta ngươi liền có thể chiến thắng sao? Nực cười, trong mắt ta, ngươi không là cái thá gì".
Dạ quỷ lạnh lùng nở một nụ cười, cho dù là như vậy hắn vẫn không hề hoảng loạn, thậm chí còn có ý chế giễu, khinh thường.
Đó chính là có khả năng tuyệt đối trong việc tấn công và phòng thủ.
“Rác rưởi."
Gầm lên một tiếng, sau đó hắc khí lập tức bao vây khắp người của Dạ quỷ.
Bốn con phượng hoàng trắng cũng nhanh chóng tấn công về phía Dạ quỷ.
Trên mặt của Dạ quỷ treo một nụ cười vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi bốn con phượng hoàng trắng xông đến tấn công luồng hắc khí, đột nhiên tản ra thành bốn luồng bạch khí, cùng với hắc khí trên người của Dạ quỷ bùng nổ, sau đó chiến đấu kịch liệt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bạch khí đã tan biến trong hắc khí.
Tất cả dường như bắt đầu yên ắng trở lại.
“Ha ha ha ha.." Dạ quỷ đắc ý cười lên một cách điên cuồng.
Cho dù Dạ quỷ vô cùng ngạc nhiên tại sao nha đầu này lại có thể ở địa bàn của hắn mà có thể có sức chiến đấu khiến hắn kinh ngạc như vậy.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Quan trọng chính là, bây giờ hắn là chúa tể ở đây.
Cho dù xuất hiện một chướng ngại ngoài dự đoán, nhưng đó thì đã làm sao?
“Tiểu muội muội, tướng mạo thật xinh đẹp. Người nói Hàn Tam Thiên chính là người trong lòng của ngươi, thật tốt, bây giờ Hàn Tam Thiên đã trở thành nô lệ của ta, còn người thì sẽ trở thành người của ta. Tiểu
muội muội, có phải ta đối xử với người rất tốt không? Hay là như thế này, ta sẽ thành toàn cho hai người thành một đôi uyên ương? Ha ha ha ha." Dạ quỷ tự mãn cười phá lên.
“Ngươi là một tên khốn nạn, người đừng có
mơ mộng giữa ban ngày" Tứ quái tức giận hết lên, muội muội của hắn bị sỉ nhục như vậy, sao hắn có thể nhẫn nhịn được."
Tức giận từ mặt đất bò dậy, muốn ngay lập tức dạy dỗ cho tên Dạ quỷ này một bài học, nhưng ở đây, Dạ quỷ chỉ cần cử động một ngón tay, thì tứ quái của giang bắc thất quái đã bị ném ra xa mấy mét, miệng ngay tức khắc hộc máu ra.
“Rác rưởi." Dạ quỷ nở một nụ cười u ám, vô cùng ngạo mạn.
“Có thể làm một đôi uyên ương cùng chết với hắn chính là phước ba đời của ta, nhưng ta có thể chết, còn hắn thì không, vì vậy không cần người hao tâm tổn sức" Tử Tình vô cùng kiên định, đưa hai mắt ngước nhìn Dạ quỷ, lạnh lùng thốt lên.
Dứt lời, Tử Tình từ từ nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu niệm những câu thần chú kì quái.
Dạ quỷ ngao ngán mà lắc đầu: “Tiểu muội muội, nếu ta là người ta sẽ không cố gắng kháng cự làm gì, có sức lực để chống đối lại ta, hay là để dành lại mà dùng khi ở trên giường cùng với ta."
Dứt lời, Dạ quỷ cười lên điên cuồng.
"Ha..."
Nhưng ngay khi hắn điên cuồng cười, thì âm thanh đột nhiên như bị nghẹn lại nơi cổ họng, vẻ mặt điên cuồng cũng đông cứng lại...
Hắc khí nhàn nhạt xung quanh hắn. Lúc này hiện lên bạch khí kì lạ.
Hắn cũng cảm nhận được cơ thể đang dần đau nhói.
Mặc dù chỗ đau rất nhỏ nhưng lan ra tất cả các huyệt đạo, lúc tụ lại khiến Dạ quỷ vô cùng khó chịu.
“Sao lại...sao lại có thể như vậy?" Dạ quỷ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ở đây, chỉ cần hắn không đồng ý, thì bất cứ ai cũng không thể khiến hắn bị thương, chỉ cần hắn không bằng lòng thì không ai có thể động đến hắn.
Nhưng khung cảnh trước mắt...
Đây rốt cuộc là như thế nào?
“Ngươi...ngươi đã làm gì với ta?" Hắn điên cuồng đưa mắt nhìn về Tử Tình.
“Chỉ là đang dội rửa trái tim dơ bẩn của người mà thôi.” Tử Tình đột nhiên mở mắt ra.
cùng với giọng nói dễ nghe của cô là một tiếng nổ vang lên.
“Pằng pằng pằng"
Cơ thể của Dạ quỷ giống như dây pháo bị châm lửa, lách tách vang lên rồi nổ tung.
Máu chảy ra từ các huyệt đạo, cảnh tượng vô cùng tàn khốc và kinh rợn.
“Đây.."
“Trời ơi, thất muội.."
“Thất muội đã đánh bại Dạ quỷ"
“Đây làm sao có thể chứ? Thất muội hoàn toàn không thể học được võ công, càng không có một chút tu vi nào, nhưng..."
Tứ quái, ngũ quái, và cả lục muội Liễu Sa cũng nhìn đến ngây ngốc, thất muội mà bọn họ quen biết mấy chục năm nay có bản lĩnh và năng lực như thế nào, chính họ là người hiểu rõ nhất.
Nhưng lúc này giống như đã biến thành một con người khác, thật sự khiến họ khó hiểu.
“Đúng vậy, đây là chuyện không thể nào?"
Đám người thất quái đều không thể hiểu, những người ngoài càng khó tin, nhìn cảnh tượng khiến người khác khinh ngạc, giống hệt như trong giấc mơ.
Không phải Dạ quỷ đang thương hoa tiếc ngọc, cố ý diễn trò như vậy chứ?
Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả bản thân của Dạ quỷ cũng không thể tin được.
Dù gì đây cũng là địa bàn của hắn, hắn quả thật không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải nói là Tử Tình lợi hại như thế nào, mà là lĩnh vực hắn thống trị đã xảy ra vấn đề.
Bản thân là chúa tể, hắn nói một thì là một, nói hai là hai, nhưng bây giờ hắn nói một thì là 0.999, nói hai thì lại là 1.999, mặc dù khác biệt khá nhỏ nhưng dường như từ một góc độ nào đó hắn đã dần mất đi uy quyền, chính là sai một li đi một dặm.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy." Dạ quỷ đang nhếch nhác đứng dậy, hai mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Nhưng lập tức, hai đồng tử liền thu lại: “Rốt cuộc ngươi có bí mật gì? E rằng nếu như hôm nay ta không thể đánh lại người, nhưng ta sẽ vạch trần nó."
Người phụ nữ này.
Không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, mà đơn giản là vô cùng thú vị.
Càng quan trọng hơn đó chính là điểm khác biệt của cô khiến Dạ quỷ càng thích thú hon.
“Trước tiên sẽ cởi quần áo của người ra" Dứt lời, Dạ quỷ người nham nhở đầy những vết máy, trực tiếp công về phía Tử Tình ở đằng xa.
“Thất muội cẩn thận.” Ngũ quái và Liễu Sa vội vàng hét lên.
Chỉ trong chớp mắt. Dạ quỷ đã tấn công chạy tới trước mặt của Tử Tình.
Ánh mắt của Tử Tình hiện lên tia sợ hãi, nhắm chặt mắt lại, miệng thì tốc độ lẩm nhẩm những câu thần chú kì lạ.
Đồng thời, Bạch khí lan tỏa khắp người của Tử Tình, và mạnh mẽ chuyển động xung quanh cô, những luồng bạch khí này đột nhiên ngăn cản hành động của Dạ quỷ.
Tử Tình ở trước mặt hắn, nhưng Dạ quỷ bị bạch khí ngăn cản, bên trong bạch khí có vẻ bình yên đó, thậm chí giống như có một trận cuồng phong đang giữa chặt chân hắn.
Gió thổi khiến cả người Dạ quỷ trở nên vô cùng nhếch nhác.
“Chết tiệt, đánh cho ta."
Dạ quỷ cảm thấy lòng tự tôn của hắn bị xúc phạm, phẫn nộ hét lên, hắc khí dày đặc bao quanh thân người hắn, sức mạnh đột nhiên tăng lên cực điểm.
Hắc đấu với bạch, tà đấu với chính.
Hai bên giao đấu kịch liệt không hồi kết.
“Ầm."
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, hắc khí ngày càng dày đặc, còn bạch khí thì ngày càng nhạt đi.
Chỉ trong chốc lát, bạch khí chỉ còn lại nhàn nhạt, cùng với Tử Tình đang lui về phía sau.
Trong tay Dạ quỷ là một mảnh vải trắng, chính là một góc áo của Tử Tình.
“Đã nói là sẽ lột sạch quần áo trên người của ngươi thì sẽ lột được, ngươi chính là muốn tăng thêm sự kích thích, muốn ta làm chuyện này ở trước mặt mọi người, hay là ngươi nên đưa tay chịu trói, chúng ta sẽ đến một nơi khác để làm vậy." Thấy tình thế đã đảo ngược, sự ngạo mạn của Dạ quỷ lại quay trở lại.
Trên gương mặt của Tử Tình thoáng có sự lo lắng, mặc dù hắc khí khiến sức mạnh bên trong cơ thể cô tràn trề, nhưng khi đối mặt trực tiếp với Dạ quỷ, cô vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt của hắn.
Nhưng cho dù là vậy, nhưng cô vẫn không hề có một chút sợ hãi nào.
“Hừ, là do người chọn lựa" Dạ quỷ đương nhiên biết được đáp án của Tử Tình, hắc khí trong tay nổi lên, lại một lần nữa hung hăng xông về phía Tử Tình.
“Không được, mặc dù Tử Tình có được tiên thể giống như lời của sư phụ đã nói, nhưng vấn đề là...trừ cái được gọi là tiên thể ra thì cô không hề có bất cứ thứ gì." Nhìn thấy bọ họ tiếp tục đánh nhau, tứ quái nóng lòng vội vã thốt lên.
Đúng vậy, trong lúc Tử Tình tuyệt vọng và phẫn nộ đã bộc lộ được tiến thể, nhưng nói cho cùng, cô ấy chỉ có cái được gọi là tiên thể mà thôi.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như Dạ quỷ, chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần như vậy thì có thể chống đỡ được bao lâu.
“Đứng nói đến pháp thuật, tâm pháp, ngay cả một trận tập luyện võ công muội ấy vẫn chưa từng tham gia, muội ấy dám đứng ra như vậy cũng chính vì..." Nói xong, Liễu Sa đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên đã không còn cử động nằm trong cái túi đen.
Là một cô gái duy nhất trong thất quái, đối Với câu nói của thất muội cô hiểu hơn bất cứ ai, cũng thấy được thất muội si mê Hàn Tam Thiên này nhiều như thế nào.
Giống như tối nay, khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, cô ấy vui mừng đến mức ngủ không được, nhưng chỉ cần cô nói một câu, đi ngủ liền có thể mơ thấy Hàn Tam Thiên và còn có thể nói chuyện với Hàn Tam Thiên, thì có lẽ Tử Tình đã không ngủ sớm như vậy, rồi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Cô ấy quá yêu thích Hàn Tam Thiên, từ nhỏ đã được Lục quái bảo vệ, nhưng lúc này lại có can đảm đứng ra bảo vệ mọi người.
“Đừng nói thất muội có thể đánh nhau với người khác, bình thường giống như một con kiến nhỏ vô cùng nhút nhát, muội ấy là người luôn lựa chọn đi đường vòng, bây giờ lại đánh nhau với một người mạnh mẽ đến như vậy" Tứ quái cũng vô cùng lo lắng nói.
“Hazz" Ngủ quái cũng không biết nói gì mới tốt.
Đặc biệt là lúc này, chiến đấu với một Dạ quỷ đang vận toàn bộ sức mạnh.
Nhưng dường như giống như tam quái nghĩ, sự xuất hiện của Tử Tình vô cùng kì lạ, thậm chí khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Nhưng những điều điều này có thể giúp cô ấy chống đỡ lại bao lâu.
Không có kỹ thuật và thành tựu gì khiến cô ấy không ngừng bị động, đối mặt với sự tấn công dồn dập của Dạ quỷ, chỉ có thể cắn răng kiên kì, nhưng ngăn cản được không có nghĩa là không thất bại.
Chỉ mới vài hiệp, Tử Tình bắt đầu bước lùi về đằng sau tiếng vải bị xé toạc không ngừng vang lên.
Áo của Tử Tình không ngừng bị Dạ quỷ xé ra từng mảnh.
Nhưng lúc này một bóng người đột nhiên nhảy lên.
Đó chính là Hàn Tam Thiên.
Không có người chú ý tới Hàn Tam Thiên động vào lúc nào, cũng không ai chú ý tới anh đột nhiên xông phá cái túi đen kia vào lúc nào.
Bởi vì lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trận chiến ác liệt bên trên bầu trời.
Mặc dù Tử Tình xinh đẹp không gì sánh được, nếu như vào thời điểm khác nam nhân ở đây đều ước gì có thể nhìn trộm dáng người xinh đẹp của nàng, nhưng ít nhất vào lúc này, không ai có ý nghĩ vô cùng dơ bẩn này cả.
Nhưng hiển nhiên, thế cục rất kém cỏi.
Chỉ cần mấy phút, y phục của Tử Tình bị hủy hết!
"Cô gái, đây chính là người tự tìm!" Dạ Ma lạnh giọng cười một tiếng, đại thắng khiến cả người hắn đều trở nên cực kỳ cuồng vọng, đồng thời, gia tăng lực lượng ép chết Tử Tình!
Theo khí đen quấn trên tay, Dạ Ma cố tình ra tay nặng hơn, trực tiếp vườn nhắm về phía bộ vị quan trọng của Tử Tình.
Muốn chơi thế nào thì chơi thể đó!
Sắc mặt Tử Tình kinh hoàng, mặc dù nàng vẫn luôn cắn răng kiên trì, bất đắc dĩ là, Dạ Ma thực tế là quá mức cường đại.
-
Trải qua liên tục gắng gượng chống đỡ, thân thể nàng cạn kiệt sức lực mà tâm tính cũng trở nên căng thẳng.
Bây giờ đối mặt với một kích khổng lồ này của Dạ Ma, nàng thực sự không có sức chống lại.
Điều duy nhất có thể làm chỉ có thể là trông mong nhìn Dạ Ma muốn làm gì thì làm.
"ĐM, đó là ai?"
Đột nhiên, có người lúc này nhìn thấy bên trên chân trời có một thân ảnh đột nhiên bay về phía hai người, tốc độ nhanh chóng khiến người líu lưỡi.
"Một đoàn khí đen, chẳng. .. chẳng lẽ là bè lũ của Dạ Ma? Tên kia còn có người giúp đỡ sao?" Có người nhất thời kinh ngạc kêu lên.
"Không đúng, đoàn khí đen kia không chỉ có mỗi khí đen mà còn có ánh vàng!" Có người lanh mắt hơn, phát hiện sự thật rõ ràng hơn, lúc này hô lên.
"Vừa là khí đen vừa là ánh sáng vàng, cảm giác này dường như... Dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải." Nhìn thấy ánh sáng màu vàng trên bầu trời, có người kỳ quái nói.
Nhưng một giây sau, có người đột nhiên nhớ ra cái gì đó, không khỏi đặt mông ngồi dậy: "Vừa có khí đen vừa có ánh sáng vàng? Mẹ nó, cái này... Đây không phải Hàn Tam Thiên sao?"
"Đúng vậy, thần và ma, kim quang cùng ma khí, cái này... Đây là điểm đặc biệt của Hàn Tam Thiên mà."
Nghĩ đến đây, đám người quay mắt nhìn lại, chỉ thấy trên bãi cỏ cách đó không xa, thân hình của Hàn Tam Thiên đã biến mất, chỉ để lại một luồng khí đen lởn vởn.
"Hàn Tam Thiên, tên kia là Hàn Tam Thiên! Hắn còn chưa có chết!" Có người kinh hô.
Một giây sau, càng nhiều người cũng chú ý tới sự thật này, nhất thời ngạc nhiên quay đầu lại, lại chờ mong và hưng phấn nhìn về phía thân ảnh giữa không trung kia.
"Ầm!"
Gần như đồng thời, Dạ Ma tung ra một trảo, nhưng đột nhiên cảm nhận được một cỗ sức lực cực mạnh lao nhanh mà đến!
Một tiếng nổ to!
Dạ Ma thối lui hai bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn móng vuốt của mình, lại nhìn phía Hàn Tam Thiên đã mang theo Tử Tình lùi lại mấy chục mét, nhất thời trong mắt đều là sát khí: "Thì ra là tên vương bát đản nhà ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của ông!"
"Cô gái xinh đẹp này vừa xuất hiện, ta lại xem nhẹ ngươi mất. Có điều, như vậy cũng chưa chơi chết ngươi, ngươi đúng là con gián đánh mãi không chết nhỉ." Dạ Ma khó chịu giễu cợt nói.
Tử Tình đột nhiên bùng nổ, cùng với hành động kỳ quái khiến Dạ Ma đem chủ yếu tinh lực dồn hết trên người nàng, nhất là trận đấu ác liệt vừa rồi, Dạ Ma lại càng lấy hết toàn lực đối phó Tử Tình, đến mức xem nhẹ Hàn Tam Thiên.
Mà cũng chính nhờ cơ hội này, để Hàn Tam Thiên có được một cơ hội thở dốc.
Do đó vào thời khắc mấu chốt này, Hàn Tam Thiên mới có thể kịp thời xuất hiện.
"Có điều, người đến thì có ích lợi gì chứ? Chẳng qua là bại tướng dưới tay ta mà thôi." Dạ Ma âm trầm trầm cười nói.
Từ dưới góc độ của người ngoài mà xem, Hàn Tam Thiên đương nhiên không biết lợi hại hơn Tử Tình bao nhiêu cấp bậc, nhưng ở nơi này, ở trong mắt Dạ Ma, Hàn Tam Thiên lại căn bản không có cách so sánh với Tử Tình.
Dù sao Tử Tình ít nhiều có chút điểm khó nắm bắt, còn Hàn Tam Thiên thì hoàn toàn ở trong phạm vi khống chế của mình.
"Muốn giết người, chẳng qua là hao phí chút công sức của ta mà thôi, ngươi cũng xứng xuất hiện ở trước mặt ta ư?" Dạ Mai khinh thường nói.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Vậy người cho là người tại trước mặt ta lại có thể là chuyện phiền phức lắm sao?"
Sắc mặt Dạ Ma lạnh lẽo: "Thế nào, Hàn Tam Thiên ngươi cũng bắt đầu học được khoác lác rồi sao? Giết ta? Ngươi có tư cách gì?
Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, đồng thời cơ bắp toàn thân bắt đầu mất khống chế rút lại thành một cục.
Khí đen kia giống như một cái túi bao trùm lấy anh. ..
"Cái này. ."
"Tam Thiên!"
"Minh chủ!"
Mắt thấy Hàn Tam Thiên trực tiếp bị đánh bại, vây khốn một cách nhanh chóng, một đám người cho dù có bình tĩnh đi chăng nữa thì lúc này cũng hoàn toàn sợ hãi.
Những bức tường trước mắt lại như là một tòa như núi lớn, nằm ngang ở trước mặt mọi người, mặc cho bọn họ xông phá bức bình phong này như thế nào thì cũng không có chút ý nghĩa gì.
"Xong, xong rồi, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng hết cách, chúng ta. .. Chúng ta là chết chắc."
"Đúng vậy, tên này quả thực quá biến thái, Hàn Tam Thiên lợi hại như vậy mà nháy mắt đã bị giết, ngay cả đường sống cũng không có, đây không phải là vấn đề tạo nên kỳ tích hay không, căn bản... Căn bản cũng không phải cùng là một cấp."
"Đúng vậy, tất cả chúng ta đều xong đời rồi."
Rất nhiều người dứt khoát từ bỏ, có thậm chí có người trực tiếp ngồi dưới đất bật khóc.
Hàn Tam Thiên đến mang tới cho bọn họ
biết bao nhiêu hi vọng thì bây giờ có bấy nhiêu thất vọng.
Cho dù người bên cạnh Hàn Tam Thiên không khóc, nhưng lúc này cũng đều âm thầm thở dài, bởi vì ai cũng hiểu, điều này có ý nghĩa gì.
Chỉ là khác với người khác là bọn họ không hề từ bỏ.
Cho dù biết đánh không lại tên Dạ Ma này nhưng bọn họ cũng muốn cứu Hàn Tam Thiên.
Mà lúc này trong khí đen, Hàn Tam Thiên cũng cảm giác thân thể của mình bắt đầu mất khống chế, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn, ý thức bắt đầu càng ngày càng mơ hồ. ..
Năng lượng dường như đang xói mòn, không khí dường như cũng không có, hết thảy hết thảy giống như đều là tử cục...
"Rống!"
Đột nhiên, gần như là vào lúc này, một tiếng thú rống đột nhiên xuất hiện.
Đồng thời, cỗ khí đen nồng đậm đột nhiên bị toạt ra một cái lỗ lớn.
"Rống!"
Trước mặt khí đen bao phủ lấy Hàn Tam Thiên, một con hung thú to tương đương một con trâu đột nhiên xuất hiện ở bên trong.
"Ác Chi Thao Thiết!"
Mọi người ở đây nhất thời có người lập tức nhận ra con hung thủ thượng cổ này.
Trước khi Hàn Tam Thiên sắp ngất đã phóng hết búa Bàn Cổ và tam đại kỳ thú ra, lại chỉ có quên mất đi Ác Chi Thao Thiết luôn đi theo mình.
Đồng thời, cũng bởi vì con vật này không phải linh thú Hàn Tam Thiên sủng ái nhất cho nên cũng không có cách nào làm như
vậy.
Cho nên, con vật này chỉ có thể bị Hàn Tam Thiên đặt ở trong nhẫn không gian nghỉ ngơi.
Lúc vội vã cứu người, Hàn Tam Thiên cũng đã xem nhẹ sự tồn tại của con vật này, bây giờ, ngược lại trời xui đất khiến đã lật đổ ván cờ giúp anh.
ít nhất vào thời khắc mấu chốt này, con vật này lại đột nhiên xuất hiện cứu mình.
"Ác Chi Thao Thiết?"
Không có khí đen cản trở, lúc này Hàn Tam Thiên rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Thao Thiết đột nhiên xuất hiện, cũng vừa mừng vừa sợ.
"Cái con vật này, làm sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ thấy ta gặp nguy hiểm, cũng tranh thủ nhập mộng đến đây cứu ta chăng?" Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười nói.
"Đáng tiếc, người lại không biết nói chuyện."
Ác Chi Thao Thiết đột nhiên gầm lên giận dữ, dường như đáp lại Hàn Tam Thiên, lại giống như muốn trả thù giúp Hàn Tam Thiên, thân thể nhảy lên, trực tiếp phóng tới Da Ma.
Theo xung kích của con vật này, thân thể của nó cũng không ngừng biến lớn, càng ngày càng lớn.
"Rống!"
Lúc sắp đến trước mặt Dạ Ma, Ác Chi Thao Thiết đã hóa thân trở thành một con vật khổng lồ, trong bụng ngoác ra một cái miệng rộng, Dạ Ma và Hàn Tam Thiên của trước đó gần như giống nhau, ngay cả một hành động cũng không làm được đã bị Thao Thiết nuốt vào trong bụng.
"Tuyệt với!" Hàn Tam Thiên thấy như thế, không khỏi vung tay hoan hô.
"Trâu bò!"
Cùng lúc đó, nhóm người vừa nãy khóc lóc ôi cũng vô cùng hưng phấn.
"Ác thú thượng cổ quả nhiên là ác thú thượng cổ, nhân vật khó đối phó như vậy nó cũng trực tiếp nuốt vào trong bụng."
"Ha ha, có câu nói, không cần biết người tỏ vẻ thế nào, ông đây một ngụm nuốt sạch ngươi."
"Nói không sai."
"Lần này, chúng ta có thể cứu rồi."
Một đám người vui vẻ vô cùng, thậm chí người mới tuyệt vọng khóc lớn lúc nãy, bây giờ trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Nhưng nụ cười này, đã định sẵn sẽ kéo dài không bao lâu.
Theo một tiếng vang lớn, trên lưng Ác Chi Thao Thiết đột nhiên nổ ra một cái miệng máu, ngay sau đó một thân hình trực tiếp xuyên thủng miệng máu, từ bên trong bay ra.
"Cái gì? !" Sắc mặt Hàn Tam Thiên ngưng lại, là người duy nhất từ trong miệng Thao Thiết vào bụng nó còn có thể sống được trở về, anh đương nhiên rõ ràng hơn bất kỳ ai, trong bụng Thao Thiết có bao nhiêu đáng Sợ.
Nếu không phải thể chế đặc thù cùng cái
miệng hút lớn như Long Tộc Chi Tâm này thì Hàn Tam Thiên anh đã sớm hóa thành một bãi thịt nát, cho nên mới cảm thấy mừng rỡ vì Thao Thiết đã nuốt Dạ Ma vào trong bụng.
Bởi vì cho dù Hàn Tam Thiên biến thái như vậy nhưng mất ròng rã bảy ngày, không thể đả động gì được Thao Thiết mà chỉ có thể duy trì để bản thân không chết được thôi.
Nhưng lúc này, Dạ Ma lại trực tiếp phá bụng Thao Thiết lao ra trong nháy mắt.
"Gia hỏa này, thật sự vô địch như thế sao?"
Lĩnh vực!
Còn là lĩnh vực!
Bởi vì trong lĩnh vực này hắn là chúa tể tuyệt đối!
Nếu không, hắn không có khả năng vô địch như thế được!
Hàn Tam Thiên cũng không phải là một người không muốn thừa nhận người ưu tú hơn mình, chỉ là bây giờ nhìn nhận lại chuyện này, đúng là quá khó để mà tưởng tượng được.
Đám người vừa mới dấy lên hy vọng lúc này lại lặng ngắt như tờ.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, Ác Chi Thao Thiết gần như là đã vô địch, nhưng vào giây phút này lại bị Dạ Ma phá tan, làm sao không rung động cho được?
Nhưng có bao nhiêu rung động thì trong lòng có bấy nhiêu tuyệt vọng.
"Làm sao... Tại sao có thể như vậy, ngay cả ác thú thượng cổ như Ác Chi Thao Thiết đối với hắn cũng không có chút biện pháp nào hay sao?"
"Gia hỏa này, gia hỏa này chính là vô địch mà!"
"Xong, tất cả đã kết thúc rồi."
"Chúng ta chết chắc rồi."
Lại là một vòng kêu gào tuyệt vọng, nhưng so với lần trước, lần này bọn họ thậm chí có muốn khóc cũng khóc không được.
Chết lặng!
Hoàn toàn mất hết hi vọng!
"Hàn Tam Thiên, mở to mắt của người mà thấy cho rõ. Ta đã nói, ở đây, ta chính là chúa tể tuyệt đối."
Dạ Ma đứng giữa không trung mù mịt bay tứ tung, lạnh giọng cao ngạo mang theo dáng vẻ khinh miệt, cười lạnh.
"Hiện tại, người đã phục chưa? Sợ chưa? Run rẩy chưa?" Lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, Dạ Ma với dáng vẻ cực kỳ cao ngạo, coi trời bằng vung lại tràn ngập trào phúng.
Cảm xúc của Hàn Tam Thiên không hề bị ảnh hưởng, mặc dù trong lòng kinh ngạc vì tên này đã phát được Thao Thiết, nhưng đó chỉ là trong thời gian cực ngắn, bây giờ Hàn Tam Thiên đang nhanh chóng suy nghĩ làm sao để phá địch.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên không nói lời nào, Dạ Ma càng thêm cuồng vọng, lạnh lùng cất tiếng cười to.
"Ta, mới thật sự là vương giả, ta, mới là Ma Thân mạnh nhất thế giới này, ha ha, ha ha ha ha ha!"
"Rống!"
Một tiếng than nhẹ, Ác Chi Thao Thiết không cam lòng từ giữa không trung rơi xuống trên mặt đất, co quắp ở trên mặt đất, hiển nhiên nó cực kỳ ủ rũ, vết thương trên lưng cũng làm cho tinh lực của nó tổn thương, hai mắt có chút vô thần nhìn Hàn Tam Thiên.
Ở trong lĩnh vực này, hắn là tuyệt đối cường giả, cho nên, Hàn Tam Thiên nhất định phải phá vỡ lĩnh vực.
Nhưng điểm này, từ khi bắt đầu, Hàn Tam Thiên cũng đã thử qua, cho dù tung hết tất cả bản lĩnh của bạn thân ra thì cũng không có chút tác dụng nào.
Hiện tại anh cũng bắt đầu tin tưởng tuyệt đối về Ma Long chi hồn.
Ở trong giấc mơ, Dạ Ma xác thực mạnh hơn Ma Long chi hồn mấy trăm cấp bậc, cho dù bản thân Ma Long chân chính mạnh hơn Dạ Ma nhiều nhưng ở lĩnh vực nào đó mà nói, đôi bên chênh lệch cũng đúng là to lớn.
Nếu như Ác Mộng Long Hồn ở trong giấc mộng là Đại thống lĩnh huyết chiến Bát Phương, uy vũ vô cùng thì căn cứ vào khả năng của gia hỏa này, hắn tuyệt đối chính là vương giả cao cao tại thượng, bễ nghễ khắp thiên hạ này.
Vừa mới nói xong, một đạo khí đen lại bắt đầu ngưng kết trên tay hắn.
Giống như lần trước, hiển nhiên cỗ khói đen này sẽ bao lấy Hàn Tam Thiên giống như túi nhựa.
Nhưng lần trước có Ác Chi Thao Thiết, lần này, Hàn Tam Thiên còn có thể có cái gì chứ?
"Có dễ dàng như vậy sao?" Đột nhiên Hàn Tam Thiên nhếch khóe miệng cười một tiếng.
Vừa mới nói xong, hắn bắn một ngón tay ra.
Phịch một tiếng, cả người Hàn Tam Thiên giống như va chạm với núi lớn, bay ngược mấy chục mét sau đó rơi xuống đất, vết thương trên ngực nháy mắt máu tuôn ra như suối
Mạnh!
Không phải mạnh bình thường.
sự bảo hộ của Bất Diệt Huyền Khải ở trước mặt của hắn như là tờ giấy mỏng, căn bản không có một chút tác dụng.
Mà giữa ngón tay bắn ra kia là sức mạnh vô cùng to lớn, cho dù thân thể đã luyện qua một lần rồi nhưng Hàn Tam Thiên cũng cảm giác khoang ngực của mình như người đánh xuyên qua, xương sườn không biết đã gãy bao nhiêu cái.
Không có cách nào đánh lại, thật sự không có cách nào đánh lại.
Việc này tuyệt đối không liên quan đến thực lực, Hàn Tam Thiên yếu hơn nữa, Dạ Ma mạnh hơn nữa thì cũng tuyệt đối không đến mức chênh lệch như thế này, trong nháy mắt đã có thể khiến Hàn Tam Thiên tan thành mây khói.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Nhất định là vấn đề lĩnh vực.
Nhưng càng như thế lại làm cho người ta càng thêm nóng vội, lĩnh vực này rốt cuộc nên phá giải như thế nào đây? !
"Bị đánh cho tàn phế, người cũng ngoan hơn, hiện tại, người ngoan ngoãn đi chết đi, sau đó làm nô lệ của ta." Dạ Ma cười lạnh ha ha, tay phải khẽ nâng, khói đen mờ mịt.
Mặc dù không nghĩ ra làm sao phá vỡ lĩnh vực này nhưng Hàn Tam Thiên hiểu rõ, anh đã không có thời gian suy nghĩ rồi.
Hàn Tam Thiên không biết việc này có hữu dụng hay không, có thể giúp được bọn họ hay không, nhưng đây là việc duy nhất Hàn Tam Thiên có thể làm cho bọn họ trước khi chết.
"Xoát!"
Cỗ khí đen trực tiếp bao lấy Hàn Tam Thiên giống như suy đoán, như là một cái túi nhựa màu đen túi bao chặt lấy Hàn Tam Thiên với tốc độ nhanh chóng như lần trước.
Vết thương lớn trên ngực khiến Hàn Tam Thiên gần như khó mà phản kháng, vừa động một cái thân thể đều như là bị phá hủy một chiếc xương, cực kỳ khó chịu.
Huống chi, bao lấy với tốc độ cực nhanh khiến người ta nghẹt thở. Cộng thêm năng lượng mất đi nhanh chóng, cũng làm cho Hàn Tam Thiên căn bản không có cách duy trì vận chuyển thân thể cơ bản.
Chỉ là mấy giây, Hàn Tam Thiên giãy dụa, rồi trực tiếp lâm vào tĩnh mịch.
Mà trước khi Hàn Tam Thiên sắp bị đóng chặt thì khí tức hỗn độn cũng đang đánh về phía bình phong, sau khi vang lên một tiếng nổ to lớn. Cho dù đánh nứt bình phong ra một khe hở nhưng Dạ Ma chỉ cần bổ sung một đạo khí đen thì nó lại khôi phục như cũ.
Giống như bây giờ, tất cả đều phí công.
Giống như là lúc sắp chết, có giãy giụa cũng vô dụng.
"Con kiến hôi, người đang muốn động thổ trên đầu Thái Tuế ư? Ngươi cũng không nghĩ xem thử ngươi là cái thá gì!" Dạ Ma nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên đã gần như không động đậy được nữa như nhìn một cỗ thi thể, hắn xem thường lạnh nhạt nói.
Nhưng, có số việc, ngoài mặt không có hiệu quả nhưng thật sự không có hiệu quả sao?
Mặc dù Hàn Tam Thiên tuyệt không đánh VỠ được bình phong những hành động trước khi chết của anh đã làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây vô cùng cảm động.
Đến chết cũng không quên cứu bọn họ.
Ở trong cái thế giới mạnh ăn hiếp yếu này, phần quan tâm và cảm động này dường như đã biến mất từ lâu.
Phù Ly đã khóc như mưa, trước kia ở chung với Hàn Tam Thiên, nụ cười của anh, cơn giận của anh, bản lĩnh oai hùng của anh, vẻ bình dị gần gũi của anh, tất cả đều hiện lên trong đầu.
"Tam Thiên!" Đạo Thập Nhị như gân muốn cắn nát hàm răng.
"Minh chủ!"
"Mặc dù người và ta chưa hề cộng sự nhưng có thể tiếp xúc với người như Hàn Thiếu Hiệp, Giang Bắc thất quái ta cũng coi như là vinh hạnh của cuộc đời này. Hôm nay, mặc dù ta cũng có thể không rời khỏi đây được nhưng có thể cùng Hàn Thiếu Hiệp chết tại đây cũng coi là phúc của chúng ta, quà giá trị." Trong mắt ngũ quái ánh lên ánh lệ, vừa cười vừa khóc, cắn răng mà nói.
"Nói không sai, minh chủ, ngươi yên tâm đi, sau đó ta sẽ đi cùng người, có thể làm thủ hạ của ngươi, cùng người vào sinh ra tử, cuộc đời này của lão tử xem như là đủ nở mày nở mặt rồi."
"Được, chúng ta cùng con Dạ Ma kia liều
mạng với nhau, mẹ nhà hắn, cho dù chúng ta đánh không lại hắn, vậy hắn cũng phải cùng Hàn Thiếu Hiệp lên đường, đ.mẹ nó, đồ chó hoang."
"Ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong thế giới Bát Phương, không chút tên tuổi nào, ở trong mắt rất nhiều người, giết ta và giết một con kiến không hề khác gì nhau, cũng không ai quan tâm, nhưng bây giờ. .. Không giống." Có tán nhân lạnh giọng cười một tiếng, tiếp đó đột nhiên có chút khí thế, tức giận mà rống to: "Con mẹ nó chứ, cũng có thể để Ma Thần trước khi chết còn không quên cứu ta, hóa ra, cmn cũng là người, cũng có người mình coi trọng, người, vì tri kỷ mà chết, ta biết rõ ta không có tư cách cùng nhân vật như Hàn Tam Thiên xưng huynh gọi đệ, nhưng mà chỉ dựa vào việc trước khi chết hắn còn không quên cứu chúng ta, cái mạng này của ông đây vào lúc này cùng gác ở trên cổ hắn, Dạ Ma, ông đây là người đầu tiên liều với ngươi!"
Vừa mới nói xong, một tán nhân tức giận xông tới.
"Hay cho một kẻ chết vì tri kỷ! CMN, nói cũng đúng, có thể được Ma Thần Hàn Tam Thiên cứu giúp, ông đây cũng sống không uổng, Dạ Ma, ông đây liều mạng với ngươi."
Có một xông lên, vô số người cũng xông lên theo!
Mặc dù bị bức bình phong to lớn che chắn nhưng vẫn không ngăn cản được sự phẫn nộ của bọn họ, hợp sức tiến hành công kích bức bình phong.
Dạ Ma cười lạnh, âm trầm nhìn đám người: "Đám chim sẻ các ngươi líu ríu thật sự làm người ta đau đầu, nếu các ngươi đã muốn chết như vậy thì lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi."
Vừa nói xong, bình chướng biến mất, đối mặt với đám người xông thẳng tới.
Trong tay Dạ Ma nắm một nắm khí đen cũng không trực tiếp tung hết ra mà ngược lại thân hình tăng tốc đến trong đám người, tay trái vỗ một cái, nhất thời xương ngực của một người vỡ vụn, chân phải đá một cái, nhất thời lại là có một người đầu óc nổ tung.
Dạ Ma này hoàn toàn xem đám người này thành đồ chơi trong tay.
Giết chóc điên cuồng, chia cắt tàn nhẫn, Dạ Ma điên cuồng nhe răng cười, trong lúc nhất thời, toàn bộ nơi đây lâm vào một cảnh tượng cực kì khủng bố và tàn ác.
Dạ Ma cười điên cuồng, trong tay vẫn không giảm, vô số tiếng kêu thảm vang lên, vô số sinh mệnh không ngừng từ giã cuộc đời.
"Thoải mái, thoải mái, thoải mái quá!"
Trò chơi giết người đương nhiên vô cùng kích thích, đến mức tên biến thái như Dạ Ma hưởng thụ đến mức không thể tự kiềm chế được.
Nghe tiếng cười dữ tợn, Tử Tình một mình ngồi xổm trên mặt đất che hai lỗ tai, nàng không có tu vi, Hàn Tam Thiên đang chết ở trong túi đen khiến nàng thương tâm gần chết.
Đối với Hàn Tam Thiên, mới gặp anh cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân, tâm hồn thiếu nữ rung động, lúc ở khách sạn nhìn thấy bị gương mặt đẹp trai của hắn hấp dẫn, đến mức trong đầu Tử Tình đầy hình bóng của anh, buổi chiều nằm mơ mộng thấy cũng là anh...
Bây giờ, Hàn Tam Thiên cứ như vậy bỏ mạng ở trước mặt nàng, nàng đương nhiên là khóc không thành tiếng, cho dù mọi người chung quanh đều tiến lên đánh Dạ Ma, nàng cũng không phản ứng kịp.
Những người kia đều là sinh mệnh vô tội, quan trọng hơn chính là, còn có ca ca, tỷ tỷ yêu thương mình!
"Không! Không! Không!"
Người yêu nhất đã bỏ mạng, người thân nhất bị giết một cách tàn bạo, cho dù Tử Tình có dịu dàng đến mấy thì lúc này cũng cảm xúc cũng bùng nổ, tuyệt vọng lớn tiếng điên cuồng gào thét.
Ầm!
Nhưng theo tiếng hét to tuyệt vọng và đầy tức giận của nàng, một cỗ khí tức màu trắng cực mạnh đột nhiên từ trong cơ thể nàng phóng thích mà ra!
Oanh!
Theo đó, mặt đất đột nhiên nổi lên từng trận gió vô cùng mãnh liệt, khiến cây cỏ trên mặt đất bay loạn xạ, xiêm y của nàng bay phấp phới.
Trên không trung, Dạ Ma đang giết người đến hưng phấn, chỉ cảm thấy một luồng gió cực mạnh lướt nhẹ qua mặt, mặc dù hắn dùng tay vội vàng che chắn những cơn gió này lại vẫn thổi lay động bóng hình của
nàng.
Mà những tán nhân xung quanh mình bị gió thổi bay xuống đất, như là một đám chim sẻ không có cánh, rơi xuống.
"Cái này. ."
Cho dù bị gió thổi nhưng chút tổn thương ấy đối với mọi người đều có tu vi mà nói thì đều không tính là quá nghiêm trọng, ai cũng giãy giụa đứng dậy, trông thấy hình ảnh kỳ lạ của Tử Tình thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Dạ Ma lúc này cũng không còn nụ cười rạng rỡ như vừa rồi mà lạnh lùng nhìn Tử Tình ở trên mặt đất đằng xa.
Trong mắt của hắn, có từng tia từng tia rung động, bởi vì cỗ gió lớn này vậy mà thổi về phía hắn, hơn nữa, lướt qua mặt hắn khiến hắn đau nhức.
Phải biết, ở bên trong lĩnh vực tuyệt đối, hắn là chúa tể, không có ai có thể tổn thương hắn, không có ai có thể động đến hắn, mạnh như Hàn Tam Thiên và Ác Chi Thao Thiết còn không được, nhưng nữ tử này. ..
Cô ta dựa vào đâu có thể chứ!
Là may mắn.
Hay là sự trùng hợp?
Hoặc là bản thân đã quá lơ là, khinh xuất?
Tròng mắt của Dạ quỷ thu lại, nhìn chằm chằm vào Tử Tình.
“Thất muội cô ấy làm sao vậy? Sao có thể của muội ấy lại..” Ngủ quái không hiểu liền thốt lên.
Lục muội Tử Sa cũng chau mày lại: “Là nó."
“Là nó?" Tứ quái đột nhiên cũng nhớ ra được điều gì đó.
“Rốt cuộc bọn họ đang nói gì vậy?" Ngủ quái ngày càng mơ hồ khó hiểu.
“Còn nhớ vì sao Thất muội lại bị sư phụ cưỡng ép gia nhập vào Thất quái chúng ta hay không?" Liễu Phương đáp.
Trong thất quái, tướng mạo của mỗi người đều vô cùng kì lạ, tính cách thì cổ quái, vì vậy mới tự xưng là Giang bắc thất quái, giống như lão đại Đại Bình Thiên có tướng mạo xấu xí, thân dị tật; nhị quái thì thân hình gầy gò nhưng vô cùng mạnh mẽ, nhưng hai cánh tay lại không lành lặn, một tay bình thường, còn một tay thì chỉ nhỏ bằng trẻ sơ sinh, nhưng sức mạnh từ cánh tay nhỏ bé đó không hề đơn giản.
Thậm chí tam quái, tứ quái, ngũ quái đều có người thì cao lớn, có người thì thấp lùn, cho dù là lục muội Liễu Sa, mặc dù ngoại hình không xấu xí như những người đó nhưng cô vẫn có một khuyết điểm vô cùng lớn.
Là người phụ nữ sát chồng nổi tiếng, bất kì một người nam nhân nào có tình cảm với cô ta đều sẽ chết bất đắc kỳ tử, đồng thời trên cơ thể cô còn có một điểm vô cùng kì lạ, chính là vào ban đêm cơ thể cô sẽ phát ra một mùi hương kì lạ, khi trời sáng thì có thể tỏa ra một mùi viêm cánh vô cùng kinh khủng.
Duy nhất chỉ có thất muội, cô ấy hoàn toàn lành lặn, không hề có một chút khuyết điểm nào, tất cả đều không giống với thất quái, thậm chí giống hệt như những người bình thường khác.
Điểm kì lạ duy nhất của cô chính là quá xinh đẹp, nhưng đây thì có gì kì lạ chứ?
“Điểm này trước đây sư phụ chưa từng nhắc đến. Vì vậy đối với quyết định lúc đầu của sư phụ, lục quải hoàn toàn không đồng ý, đã nhiều lần chống đối lại với sự phụ, nhưng sư phụ hắn chỉ mỉm cười cho qua, không giải thích cũng không hề nói điều gì.
“Nhưng sư phụ đã từng nói qua, tài năng của thất muội trong thất quái chính là điều kì lạ nhất" Liễu Sa đáp.
“Thánh thiện" Tứ quái chắc như đinh đóng vội nói: "Những lời này hắn đã từng nghe sự phụ nói trong lúc lỡ lời."
“Tứ ca, huynh nói đến điểm này, khiến ta liền nhớ ra, hình như sư phụ từng nói, thất
muội bản chất là người phàm, nhưng cơ thể của muội ấy lại."
Tiên thể.
“Không sai." Lục muội Liễu Sa gật gù nói.
Điểm này là điểm kì lạ nhất của Tử Tình.
Cái gọi là người phàm thành tiên, hể mà người phàm có thể tu luyện đạt đến cảnh giới mạnh nhất, đó tuyệt đối không còn là người phàm, cho dù không được phép tu hành, nhưng dựa vào cơ thể có thể đạt đế đỉnh cao của nhân sinh.
Nhưng Tử Tình lại không phải như vậy.
Cô ấy có tiên thể, nhưng lại là người phàm, điều kì lạ này tạm thời không ai có thể hiểu được, cho dù là mạnh như sư phụ của thất quái cũng không thể nhìn ra được nguyên nhân.
“Vì vậy trong thất quái, tuyệt đối không có ngoại lệ, tất cả đều có điểm kì lạ riêng biệt." Tứ quái nhớ lại lời nói của sư phụ, cuối cùng cũng đã hiểu được nghi vấn bấy lâu trong lòng.
“Hoa ra sư phụ không hề lừa gạt chúng ta, thất muội thật sự."Ngũ quái cũng lên tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, lục quái đều cho rằng sự phụ chỉ đang tìm cớ để cho thật muội có thể gia nhập vào thất quái, mục đích chính là để bảo vệ muội ấy.
Vì vậy trong những năm qua, thậm chí lục quái còn nghi ngờ rằng Thất muội chính là con gái riêng của sư phụ họ.
Điều này cũng không trách bọn họ, thật tế thì thất muội không hề có một điểm kì lạ nào, thậm chí cái gì mà tiên thể sư phụ tùng nhắc đến trong mắt lục quái bọn họ cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.
Bởi vì người thường có tiên thể cũng không thể thành tiên được, nhưng ít nhất cũng có điểm đặc biệt hơn người, đương nhiên sẽ có rất nhiều thứ lợi hại hơn nhiều.
Nhưng thực tế lại cho thấy Thất muội không chỉ không hề có bất cứ vượt trội nào so với người bình thường, nhưng ngược lại sự bình thường ấy lại không giống với những người của thế giới bất phương khác.
Phải biết là trong cái thế giới mà người người đều có tinh thần thượng võ, ai cũng đều có thể tu luyện được, người mà không thể tu hành đồng nghĩa với việc đó chính là phế vật.
Vì vậy, mãi cho tới sau này lục quái cũng đều cho rằng, có lẽ điểm kì lạ của thất muội chính là không thể tu hành.
Nhưng hôm nay ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, thất muội Tử Tình đột nhiên có sự thay đổi kì lạ.
"A
"
Đột nhiên lúc này Tử Tình hét gầm lên một tiếng.
Ầm!!!
sương mù bao phủ khắp nơi, thập chí. không có gió nhưng dần dần lan tỏa ra khắp không trung.
Tử Tình lúc này chỉ cảm nhận được những luồng sức mạnh từ mọi phía đổ dồn về phía mình.
“Ngươi đã giết chết người ta yêu thích, làm các huynh muội ta bị thương, ta sẽ lấy mạng của ngươi" Lạnh lùng thốt lên, trong đôi mắt Tử Tình lúc này đang đằng sát khí.
“Phá."
Tử Tình hét lên một tiếng, bốn con phượng hoàng trắng đồng thời cũng kêu lên, tạo ra bốn đường cong đẹp đẽ trên không trung, tấn công tới Dạ quỷ đang ở trên không trung.
Vẻ đẹp của bốn con phượng hoàng khiến mọi người ngẩn ngơ.
Tay trái gầy gò vận công, tay phải đỡ lưng đứng dậy, cho dù đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của bốn con phượng hoàng, thậm chí chúng còn gây sức ép với Dạ quỷ, nhưng hắn chỉ hơi khó chịu khi bị tấn công mà thôi.
Bởi vì với cương vị chúa tể ở đây mang lại cho hắn sự kiêu ngạo và tự tin vô tận.
“Rác rưởi."
Dứt lời, đối mặt với bốn con phượng hoàng, hắc khí của Dạ quỷ lập tức biến thành một con rồng đen khổng lồ, trực tiếp nhào tới bốn con phượng hoàng.
“Thế gian này, mặt trời là chính, mặt trăng là phụ, đàn ông là trời, phụ nữ là đất, rồng ở trên trời, phượng ở dưới đất, vì vậy phượng hoàng của ngươi là cái thá gì chứ?" Dạ quỷ nói một cách mỉa mai.
“Hừm."
Con rồng khổng lồ gầm lên một tiếng.
+)
Rồng đấu với phương.
Phù.
Trong trận đấu kinh thiên động địa không thể tưởng tượng được này, con rồng đen khổng lồ hung hăng bay đến cắn vào cổ của con phượng hoàng.
Nhưng lúc con rồng ấy cắn vào cổ một con phượng hoàng, thì con phượng hoàng đó giống như bong bóng đột nhiên hóa thành khí rồi biến mất.
Nhưng cách đó vài mét thì con phượng hoàng bị cắn lúc này đột nhiên xuất hiện, cùng với ba con phượng hoàng kia hợp lại, tấn công Dạ quỷ.
“Cái gì?"
Dạ quỷ hoảng hốt không tin vào mắt mình.
Rõ ràng con rồng khổng lồ đang tấn công phượng hoàng trên không trung.
“Sao lại có thể như vậy?"
Dựa vào năng lực của bạn thân, nha đầu này hoàn toàn không thể đấu lại hắn.
Chỉ là bốn con phượng hoàng nhỏ bé sao lại có thể đấu lại được với con rồng khổng lồ của hắn chứ?
Điều này là không thể.
Phù Dường như lúc này, không còn sự cản trở của con rồng, bốn con phượng hoàng tốc độ tấn công về phía Dạ quỷ.
“Ngươi cho rằng vượt qua sự cản trở của con rồng của ta ngươi liền có thể chiến thắng sao? Nực cười, trong mắt ta, ngươi không là cái thá gì".
Dạ quỷ lạnh lùng nở một nụ cười, cho dù là như vậy hắn vẫn không hề hoảng loạn, thậm chí còn có ý chế giễu, khinh thường.
Đó chính là có khả năng tuyệt đối trong việc tấn công và phòng thủ.
“Rác rưởi."
Gầm lên một tiếng, sau đó hắc khí lập tức bao vây khắp người của Dạ quỷ.
Bốn con phượng hoàng trắng cũng nhanh chóng tấn công về phía Dạ quỷ.
Trên mặt của Dạ quỷ treo một nụ cười vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi bốn con phượng hoàng trắng xông đến tấn công luồng hắc khí, đột nhiên tản ra thành bốn luồng bạch khí, cùng với hắc khí trên người của Dạ quỷ bùng nổ, sau đó chiến đấu kịch liệt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bạch khí đã tan biến trong hắc khí.
Tất cả dường như bắt đầu yên ắng trở lại.
“Ha ha ha ha.." Dạ quỷ đắc ý cười lên một cách điên cuồng.
Cho dù Dạ quỷ vô cùng ngạc nhiên tại sao nha đầu này lại có thể ở địa bàn của hắn mà có thể có sức chiến đấu khiến hắn kinh ngạc như vậy.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Quan trọng chính là, bây giờ hắn là chúa tể ở đây.
Cho dù xuất hiện một chướng ngại ngoài dự đoán, nhưng đó thì đã làm sao?
“Tiểu muội muội, tướng mạo thật xinh đẹp. Người nói Hàn Tam Thiên chính là người trong lòng của ngươi, thật tốt, bây giờ Hàn Tam Thiên đã trở thành nô lệ của ta, còn người thì sẽ trở thành người của ta. Tiểu
muội muội, có phải ta đối xử với người rất tốt không? Hay là như thế này, ta sẽ thành toàn cho hai người thành một đôi uyên ương? Ha ha ha ha." Dạ quỷ tự mãn cười phá lên.
“Ngươi là một tên khốn nạn, người đừng có
mơ mộng giữa ban ngày" Tứ quái tức giận hết lên, muội muội của hắn bị sỉ nhục như vậy, sao hắn có thể nhẫn nhịn được."
Tức giận từ mặt đất bò dậy, muốn ngay lập tức dạy dỗ cho tên Dạ quỷ này một bài học, nhưng ở đây, Dạ quỷ chỉ cần cử động một ngón tay, thì tứ quái của giang bắc thất quái đã bị ném ra xa mấy mét, miệng ngay tức khắc hộc máu ra.
“Rác rưởi." Dạ quỷ nở một nụ cười u ám, vô cùng ngạo mạn.
“Có thể làm một đôi uyên ương cùng chết với hắn chính là phước ba đời của ta, nhưng ta có thể chết, còn hắn thì không, vì vậy không cần người hao tâm tổn sức" Tử Tình vô cùng kiên định, đưa hai mắt ngước nhìn Dạ quỷ, lạnh lùng thốt lên.
Dứt lời, Tử Tình từ từ nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu niệm những câu thần chú kì quái.
Dạ quỷ ngao ngán mà lắc đầu: “Tiểu muội muội, nếu ta là người ta sẽ không cố gắng kháng cự làm gì, có sức lực để chống đối lại ta, hay là để dành lại mà dùng khi ở trên giường cùng với ta."
Dứt lời, Dạ quỷ cười lên điên cuồng.
"Ha..."
Nhưng ngay khi hắn điên cuồng cười, thì âm thanh đột nhiên như bị nghẹn lại nơi cổ họng, vẻ mặt điên cuồng cũng đông cứng lại...
Hắc khí nhàn nhạt xung quanh hắn. Lúc này hiện lên bạch khí kì lạ.
Hắn cũng cảm nhận được cơ thể đang dần đau nhói.
Mặc dù chỗ đau rất nhỏ nhưng lan ra tất cả các huyệt đạo, lúc tụ lại khiến Dạ quỷ vô cùng khó chịu.
“Sao lại...sao lại có thể như vậy?" Dạ quỷ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ở đây, chỉ cần hắn không đồng ý, thì bất cứ ai cũng không thể khiến hắn bị thương, chỉ cần hắn không bằng lòng thì không ai có thể động đến hắn.
Nhưng khung cảnh trước mắt...
Đây rốt cuộc là như thế nào?
“Ngươi...ngươi đã làm gì với ta?" Hắn điên cuồng đưa mắt nhìn về Tử Tình.
“Chỉ là đang dội rửa trái tim dơ bẩn của người mà thôi.” Tử Tình đột nhiên mở mắt ra.
cùng với giọng nói dễ nghe của cô là một tiếng nổ vang lên.
“Pằng pằng pằng"
Cơ thể của Dạ quỷ giống như dây pháo bị châm lửa, lách tách vang lên rồi nổ tung.
Máu chảy ra từ các huyệt đạo, cảnh tượng vô cùng tàn khốc và kinh rợn.
“Đây.."
“Trời ơi, thất muội.."
“Thất muội đã đánh bại Dạ quỷ"
“Đây làm sao có thể chứ? Thất muội hoàn toàn không thể học được võ công, càng không có một chút tu vi nào, nhưng..."
Tứ quái, ngũ quái, và cả lục muội Liễu Sa cũng nhìn đến ngây ngốc, thất muội mà bọn họ quen biết mấy chục năm nay có bản lĩnh và năng lực như thế nào, chính họ là người hiểu rõ nhất.
Nhưng lúc này giống như đã biến thành một con người khác, thật sự khiến họ khó hiểu.
“Đúng vậy, đây là chuyện không thể nào?"
Đám người thất quái đều không thể hiểu, những người ngoài càng khó tin, nhìn cảnh tượng khiến người khác khinh ngạc, giống hệt như trong giấc mơ.
Không phải Dạ quỷ đang thương hoa tiếc ngọc, cố ý diễn trò như vậy chứ?
Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả bản thân của Dạ quỷ cũng không thể tin được.
Dù gì đây cũng là địa bàn của hắn, hắn quả thật không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải nói là Tử Tình lợi hại như thế nào, mà là lĩnh vực hắn thống trị đã xảy ra vấn đề.
Bản thân là chúa tể, hắn nói một thì là một, nói hai là hai, nhưng bây giờ hắn nói một thì là 0.999, nói hai thì lại là 1.999, mặc dù khác biệt khá nhỏ nhưng dường như từ một góc độ nào đó hắn đã dần mất đi uy quyền, chính là sai một li đi một dặm.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy." Dạ quỷ đang nhếch nhác đứng dậy, hai mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Nhưng lập tức, hai đồng tử liền thu lại: “Rốt cuộc ngươi có bí mật gì? E rằng nếu như hôm nay ta không thể đánh lại người, nhưng ta sẽ vạch trần nó."
Người phụ nữ này.
Không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, mà đơn giản là vô cùng thú vị.
Càng quan trọng hơn đó chính là điểm khác biệt của cô khiến Dạ quỷ càng thích thú hon.
“Trước tiên sẽ cởi quần áo của người ra" Dứt lời, Dạ quỷ người nham nhở đầy những vết máy, trực tiếp công về phía Tử Tình ở đằng xa.
“Thất muội cẩn thận.” Ngũ quái và Liễu Sa vội vàng hét lên.
Chỉ trong chớp mắt. Dạ quỷ đã tấn công chạy tới trước mặt của Tử Tình.
Ánh mắt của Tử Tình hiện lên tia sợ hãi, nhắm chặt mắt lại, miệng thì tốc độ lẩm nhẩm những câu thần chú kì lạ.
Đồng thời, Bạch khí lan tỏa khắp người của Tử Tình, và mạnh mẽ chuyển động xung quanh cô, những luồng bạch khí này đột nhiên ngăn cản hành động của Dạ quỷ.
Tử Tình ở trước mặt hắn, nhưng Dạ quỷ bị bạch khí ngăn cản, bên trong bạch khí có vẻ bình yên đó, thậm chí giống như có một trận cuồng phong đang giữa chặt chân hắn.
Gió thổi khiến cả người Dạ quỷ trở nên vô cùng nhếch nhác.
“Chết tiệt, đánh cho ta."
Dạ quỷ cảm thấy lòng tự tôn của hắn bị xúc phạm, phẫn nộ hét lên, hắc khí dày đặc bao quanh thân người hắn, sức mạnh đột nhiên tăng lên cực điểm.
Hắc đấu với bạch, tà đấu với chính.
Hai bên giao đấu kịch liệt không hồi kết.
“Ầm."
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, hắc khí ngày càng dày đặc, còn bạch khí thì ngày càng nhạt đi.
Chỉ trong chốc lát, bạch khí chỉ còn lại nhàn nhạt, cùng với Tử Tình đang lui về phía sau.
Trong tay Dạ quỷ là một mảnh vải trắng, chính là một góc áo của Tử Tình.
“Đã nói là sẽ lột sạch quần áo trên người của ngươi thì sẽ lột được, ngươi chính là muốn tăng thêm sự kích thích, muốn ta làm chuyện này ở trước mặt mọi người, hay là ngươi nên đưa tay chịu trói, chúng ta sẽ đến một nơi khác để làm vậy." Thấy tình thế đã đảo ngược, sự ngạo mạn của Dạ quỷ lại quay trở lại.
Trên gương mặt của Tử Tình thoáng có sự lo lắng, mặc dù hắc khí khiến sức mạnh bên trong cơ thể cô tràn trề, nhưng khi đối mặt trực tiếp với Dạ quỷ, cô vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt của hắn.
Nhưng cho dù là vậy, nhưng cô vẫn không hề có một chút sợ hãi nào.
“Hừ, là do người chọn lựa" Dạ quỷ đương nhiên biết được đáp án của Tử Tình, hắc khí trong tay nổi lên, lại một lần nữa hung hăng xông về phía Tử Tình.
“Không được, mặc dù Tử Tình có được tiên thể giống như lời của sư phụ đã nói, nhưng vấn đề là...trừ cái được gọi là tiên thể ra thì cô không hề có bất cứ thứ gì." Nhìn thấy bọ họ tiếp tục đánh nhau, tứ quái nóng lòng vội vã thốt lên.
Đúng vậy, trong lúc Tử Tình tuyệt vọng và phẫn nộ đã bộc lộ được tiến thể, nhưng nói cho cùng, cô ấy chỉ có cái được gọi là tiên thể mà thôi.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như Dạ quỷ, chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần như vậy thì có thể chống đỡ được bao lâu.
“Đứng nói đến pháp thuật, tâm pháp, ngay cả một trận tập luyện võ công muội ấy vẫn chưa từng tham gia, muội ấy dám đứng ra như vậy cũng chính vì..." Nói xong, Liễu Sa đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên đã không còn cử động nằm trong cái túi đen.
Là một cô gái duy nhất trong thất quái, đối Với câu nói của thất muội cô hiểu hơn bất cứ ai, cũng thấy được thất muội si mê Hàn Tam Thiên này nhiều như thế nào.
Giống như tối nay, khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, cô ấy vui mừng đến mức ngủ không được, nhưng chỉ cần cô nói một câu, đi ngủ liền có thể mơ thấy Hàn Tam Thiên và còn có thể nói chuyện với Hàn Tam Thiên, thì có lẽ Tử Tình đã không ngủ sớm như vậy, rồi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Cô ấy quá yêu thích Hàn Tam Thiên, từ nhỏ đã được Lục quái bảo vệ, nhưng lúc này lại có can đảm đứng ra bảo vệ mọi người.
“Đừng nói thất muội có thể đánh nhau với người khác, bình thường giống như một con kiến nhỏ vô cùng nhút nhát, muội ấy là người luôn lựa chọn đi đường vòng, bây giờ lại đánh nhau với một người mạnh mẽ đến như vậy" Tứ quái cũng vô cùng lo lắng nói.
“Hazz" Ngủ quái cũng không biết nói gì mới tốt.
Đặc biệt là lúc này, chiến đấu với một Dạ quỷ đang vận toàn bộ sức mạnh.
Nhưng dường như giống như tam quái nghĩ, sự xuất hiện của Tử Tình vô cùng kì lạ, thậm chí khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Nhưng những điều điều này có thể giúp cô ấy chống đỡ lại bao lâu.
Không có kỹ thuật và thành tựu gì khiến cô ấy không ngừng bị động, đối mặt với sự tấn công dồn dập của Dạ quỷ, chỉ có thể cắn răng kiên kì, nhưng ngăn cản được không có nghĩa là không thất bại.
Chỉ mới vài hiệp, Tử Tình bắt đầu bước lùi về đằng sau tiếng vải bị xé toạc không ngừng vang lên.
Áo của Tử Tình không ngừng bị Dạ quỷ xé ra từng mảnh.
Nhưng lúc này một bóng người đột nhiên nhảy lên.
Đó chính là Hàn Tam Thiên.
Không có người chú ý tới Hàn Tam Thiên động vào lúc nào, cũng không ai chú ý tới anh đột nhiên xông phá cái túi đen kia vào lúc nào.
Bởi vì lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trận chiến ác liệt bên trên bầu trời.
Mặc dù Tử Tình xinh đẹp không gì sánh được, nếu như vào thời điểm khác nam nhân ở đây đều ước gì có thể nhìn trộm dáng người xinh đẹp của nàng, nhưng ít nhất vào lúc này, không ai có ý nghĩ vô cùng dơ bẩn này cả.
Nhưng hiển nhiên, thế cục rất kém cỏi.
Chỉ cần mấy phút, y phục của Tử Tình bị hủy hết!
"Cô gái, đây chính là người tự tìm!" Dạ Ma lạnh giọng cười một tiếng, đại thắng khiến cả người hắn đều trở nên cực kỳ cuồng vọng, đồng thời, gia tăng lực lượng ép chết Tử Tình!
Theo khí đen quấn trên tay, Dạ Ma cố tình ra tay nặng hơn, trực tiếp vườn nhắm về phía bộ vị quan trọng của Tử Tình.
Muốn chơi thế nào thì chơi thể đó!
Sắc mặt Tử Tình kinh hoàng, mặc dù nàng vẫn luôn cắn răng kiên trì, bất đắc dĩ là, Dạ Ma thực tế là quá mức cường đại.
-
Trải qua liên tục gắng gượng chống đỡ, thân thể nàng cạn kiệt sức lực mà tâm tính cũng trở nên căng thẳng.
Bây giờ đối mặt với một kích khổng lồ này của Dạ Ma, nàng thực sự không có sức chống lại.
Điều duy nhất có thể làm chỉ có thể là trông mong nhìn Dạ Ma muốn làm gì thì làm.
"ĐM, đó là ai?"
Đột nhiên, có người lúc này nhìn thấy bên trên chân trời có một thân ảnh đột nhiên bay về phía hai người, tốc độ nhanh chóng khiến người líu lưỡi.
"Một đoàn khí đen, chẳng. .. chẳng lẽ là bè lũ của Dạ Ma? Tên kia còn có người giúp đỡ sao?" Có người nhất thời kinh ngạc kêu lên.
"Không đúng, đoàn khí đen kia không chỉ có mỗi khí đen mà còn có ánh vàng!" Có người lanh mắt hơn, phát hiện sự thật rõ ràng hơn, lúc này hô lên.
"Vừa là khí đen vừa là ánh sáng vàng, cảm giác này dường như... Dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải." Nhìn thấy ánh sáng màu vàng trên bầu trời, có người kỳ quái nói.
Nhưng một giây sau, có người đột nhiên nhớ ra cái gì đó, không khỏi đặt mông ngồi dậy: "Vừa có khí đen vừa có ánh sáng vàng? Mẹ nó, cái này... Đây không phải Hàn Tam Thiên sao?"
"Đúng vậy, thần và ma, kim quang cùng ma khí, cái này... Đây là điểm đặc biệt của Hàn Tam Thiên mà."
Nghĩ đến đây, đám người quay mắt nhìn lại, chỉ thấy trên bãi cỏ cách đó không xa, thân hình của Hàn Tam Thiên đã biến mất, chỉ để lại một luồng khí đen lởn vởn.
"Hàn Tam Thiên, tên kia là Hàn Tam Thiên! Hắn còn chưa có chết!" Có người kinh hô.
Một giây sau, càng nhiều người cũng chú ý tới sự thật này, nhất thời ngạc nhiên quay đầu lại, lại chờ mong và hưng phấn nhìn về phía thân ảnh giữa không trung kia.
"Ầm!"
Gần như đồng thời, Dạ Ma tung ra một trảo, nhưng đột nhiên cảm nhận được một cỗ sức lực cực mạnh lao nhanh mà đến!
Một tiếng nổ to!
Dạ Ma thối lui hai bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn móng vuốt của mình, lại nhìn phía Hàn Tam Thiên đã mang theo Tử Tình lùi lại mấy chục mét, nhất thời trong mắt đều là sát khí: "Thì ra là tên vương bát đản nhà ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của ông!"
"Cô gái xinh đẹp này vừa xuất hiện, ta lại xem nhẹ ngươi mất. Có điều, như vậy cũng chưa chơi chết ngươi, ngươi đúng là con gián đánh mãi không chết nhỉ." Dạ Ma khó chịu giễu cợt nói.
Tử Tình đột nhiên bùng nổ, cùng với hành động kỳ quái khiến Dạ Ma đem chủ yếu tinh lực dồn hết trên người nàng, nhất là trận đấu ác liệt vừa rồi, Dạ Ma lại càng lấy hết toàn lực đối phó Tử Tình, đến mức xem nhẹ Hàn Tam Thiên.
Mà cũng chính nhờ cơ hội này, để Hàn Tam Thiên có được một cơ hội thở dốc.
Do đó vào thời khắc mấu chốt này, Hàn Tam Thiên mới có thể kịp thời xuất hiện.
"Có điều, người đến thì có ích lợi gì chứ? Chẳng qua là bại tướng dưới tay ta mà thôi." Dạ Ma âm trầm trầm cười nói.
Từ dưới góc độ của người ngoài mà xem, Hàn Tam Thiên đương nhiên không biết lợi hại hơn Tử Tình bao nhiêu cấp bậc, nhưng ở nơi này, ở trong mắt Dạ Ma, Hàn Tam Thiên lại căn bản không có cách so sánh với Tử Tình.
Dù sao Tử Tình ít nhiều có chút điểm khó nắm bắt, còn Hàn Tam Thiên thì hoàn toàn ở trong phạm vi khống chế của mình.
"Muốn giết người, chẳng qua là hao phí chút công sức của ta mà thôi, ngươi cũng xứng xuất hiện ở trước mặt ta ư?" Dạ Mai khinh thường nói.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Vậy người cho là người tại trước mặt ta lại có thể là chuyện phiền phức lắm sao?"
Sắc mặt Dạ Ma lạnh lẽo: "Thế nào, Hàn Tam Thiên ngươi cũng bắt đầu học được khoác lác rồi sao? Giết ta? Ngươi có tư cách gì?
Bình luận facebook