• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (14 Viewers)

  • Chương 2433-2439

"Là ngươi?" Nhìn người tới, Liễu Sa nhíu mày.

Liếc mắt nhìn Tử Tình nằm ngủ ở buồng trong, người tới gật gật đầu.

"Mời vào bên trong." Liễu Sa sững sờ xong thì vội vàng nói: "Người đến xem Tử Tình sao? Nàng vẫn chưa tỉnh, nhưng không có chuyện gì, chỉ là quá mệt mỏi."

"Không cần, ta tới tìm người."


"Tìm ta?" Liễu Sa sửng sốt, mặc dù trong lòng rất vui vẻ nhưng chỉ là thoáng qua.

"Có thời gian ra ngoài nói chuyện một chút không?"

Liễu Sa quay mắt liếc mắt nhìn từ ca và ngũ ca đều đang ở bên giường chiếu cố Tử Tình, nhẹ nhàng cắn cắn miệng, gật gật đầu: "Được."

Từ trong phòng ra, hai người một đường đi vào một căn phòng khác, sau khi đóng cửa kỹ càng, anh rót trà rồi mời cô ngồi xuống.

"Không biết Hàn thiếu hiệp tìm ta có chuyện gì?" Liễu Sa nhận trà, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

+

Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, cũng rất mờ mịt, Hàn Tam Thiên muốn tìm Tử Tình thì có thể lý giải, tìm mình để làm gì? Đương nhiên nàng sẽ không mơ tưởng cho rằng Hàn Tam Thiên thích mình.

Dù sao thì Thất muội có dung nhan tuyệt sắc nhưng cũng không lọt vào mắt người này được.

Trong mộng cảnh, anh thậm chí cũng không nhìn Thất muội nhiều một chút, cho dù Thất muội đột nhiên té xỉu thì người này mới bất đắc dĩ bay đến cứu người, nhưng cũng chính vì như thế, từ đầu tới đuôi đều là quân tử.

Cái này cũng nói rõ, giấc mộng thiếu nữ của Thất muội trên cơ bản đã vỡ vụn.

Ngay cả giấc mộng của em ấy cũng vỡ vụn thì Hàn Tam Thiên làm sao lại coi trọng mình được?

"Ta muốn hỏi chuyện liên quan tới Thất muội của ngươi một chút." Hàn Tam Thiên nói thẳng.

"Thất muội?" Liễu Sa sững sờ, chẳng lẽ mình lầm rồi?

"Đúng vậy, nhưng người không nên hiểu lầm, ta hỏi chuyện của Tử Tình thuần túy là vì một ít chuyện mà Dạ Ma đã nói với ta. trước khi chết, tiếng đàn vang, mộng như huyền âm, thánh nữ hạ thế, thiên thanh địa

minh, khi hắn nói câu nói kia, ánh mắt như trống rỗng."

"Nhưng ta cho rằng hắn có thể là vì Tử Tình, chỉ là khi đó mọi người vẫn chưa tới, hắn chưa nhìn thấy người cho nên trong mắt lóe lên vẻ mê mang."

(+

Hàn Tam Thiên nghiêm mặt mà nói, anh luôn cảm thấy lời nói của Dạ Ma bao hàm một loại hàm nghĩa nào đó, thậm chí là một ý nhắc nhớ quan trọng trước khi đại nạn xảy ra.


Thánh nữ hạ thế khiến Hàn Tam Thiên không thể không cân nhắc đến Tử Tình, bởi vì anh nghe bọn họ nói qua, Tử Tình là Tiên thể thánh khiết. Dù Hàn Tam Thiên không biết Tiên thể thanh khiết là gì, nhưng nếu có liên quan thì Hàn Tam Thiên nhất định phải hỏi rõ ràng.

Đám yêu hòa thượng kia, người xuất thủ chính là Dạ Ma thiếu chút nữa đã khiến Hàn Tam Thiên toàn quân bị diệt, sau này có thủ đoạn gì, Hàn Tam Thiên nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Thánh khiết chi thể, thật ra. .. thật ra ta cũng không rõ lắm, lão nhân gia của sư phụ năm đó xác thực từng ngẫu nhiên nhắc qua với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn luôn cho rằng sư phụ đang mượn cớ để chúng tôi cảm thấy Thất muội rất quái lạ, chúng tôi hợp thành thất quái, cho nên chưa hề cẩn thận truy vấn, sư phụ cũng chưa từng nói qua kỹ càng." Liễu Sa bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vậy sư phụ của người đâu?"

"Sư phụ tám năm trước đã cưỡi hạc đi tây phương." Liễu Sa hồi đáp.

"Vậy tức là không còn ai biết rõ Tiên thể thánh khiết là gì rồi?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.

Liễu Sa gật gật đầu: "Sư phụ chỉ nói đây là một loại thân thể Tán Tiên, ông ấy chỉ từng đề cập qua mà thôi, chúng tôi cũng chỉ biết như thế"

"Thân thể của nàng có thể không chịu bất kỳ hạn chế nào trong giấc mộng, ít nhất có thể nói rõ tán tiện thể cực kỳ không đơn. giản. Thêm nữa khi Dạ Ma lâm chung, ai. .. Đáng tiếc là, hiện tại không còn ai biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra với thân thể của cô ấy, có thể làm gì để giúp nàng, chúng tôi hoàn toàn không biết gì." Hàn Tam Thiên thở dài bất đắc dĩ nói.

"Có lẽ có một người biết."

"Ai?"

Sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên hứng thú, Liễu Sa như nghĩ đến gì đó, ủ rũ mà nói: "Ai. Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, khả năng người đó cũng không biết. Huống chi người kia cả đời phiêu bạt, không ai biết đang ở đâu."

Hàn Tam Thiên phiền muộn, gật gật đầu: "Được rồi, ta hiểu. Thời gian cũng không còn sớm, sớm về nghỉ ngơi đi."

"Được." Liễu Sa gật gật đầu, đứng dậy thi lễ với Hàn Tam Thiên một cái, sau đó bước nhanh lui ra ngoài.

Liễu Sa đi rồi, Hàn Tam Thiên mỏi mệt nằm trên giường, vắt chân run run, trong tay vuốt vuốt ấn ký Dạ Ma, cả người như có điều suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, Hàn Tam Thiên ngủ.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, khi Hàn Tam Thiên còn đang ngủ rất say sưa, đột nhiên bị từng trận tiếng rống đánh thức, còn chưa mở mắt ra thì cửa phòng đã trực tiếp bị xông vào, Phù Mãng dẫn theo đám người Mặc Dương vội vã vọt vào trong.

Sáng sớm đã lỗ mãng như thế, Hàn Tam Thiên lúc đầu muốn mắng Phù Mãng, nhưng nhìn thấy Mặc Dương ở sau lưng thì thái độ lập tức xảy ra chuyển biến.

Phù Mãng có lẽ sẽ lỗ mãng phá cửa mà vào, nhưng Mặc Dương khi không có chuyện gì lớn xảy ra thì tuyệt đối không có khả năng có loại hành vi này.

Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Có chuyện gì rồi?"

"Tam Thiên, xảy ra chuyện." Phù Mãng thở hồng hộc nói, cả người biểu lộ lo lắng, trên mặt thậm chí có còn hiện ra vẻ chấn kinh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.

"Thế giới bên ngoài thay đổi, người mở cửa sổ xem một chút đi." Mặc Dương cũng sợ hãi nói.

Nghe phía âm thanh ầm ĩ bên ngoài, Hàn Tam Thiên vội vàng đứng dậy mở cửa sổ, xem xong thì cả người nhất thời lộ vẻ hoảng hốt.
Bầu trời có mây đen ngập đầu, che phủ mất một tia hoàng hôn còn rơi lại ở phía sau.

Mây đen bao phủ tầng tầng ở phía trên, giống như bão tố sắp xảy ra.

Không thấy được mặt trời, không thấy ánh nắng, vẻ u ám khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ, cũng có chút nặng nề.

Toàn bộ thế giới đều trở thành hai màu trắng đen.

Khung cảnh như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, trong sự ngột ngạt lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ, sau đó trên đường phố phát ra từng trận tiếng gầm nhẹ.

"Gào."

"Rống."

Tiếng gầm nhẹ phát ra từ yết hầu, như là âm thanh của tang thi vang vọng khắp nơi trong trấn nhỏ.

Vô số người tụ tập trên đường phố, hai tay buông thõng, chân như là con cua, vặn vẹo đi tới.

"Đúng vậy, giống như leo lên từ nghĩa địa vậy." Phù Mãng cũng cau mày nói.

"Các ngươi nhìn những tên kia, không phải đêm qua còn uống rượu cùng chúng ta ở tửu lâu sao? Làm sao đột nhiên lại. ." Mặc Dương nhận ra một đám người khá cao trong đó.

Là đám người lúc trước ở trong tửu lâu một mực la hét muốn gia nhập liên minh người thần bí của Hàn Tam Thiên, bởi vì lúc trước đám người này vô cùng hấp tấp, tranh nhau chen lấn cho nên Mặc Dương có ấn tượng.

Chỉ là không ngờ mới không gặp chưa bao lâu, bọn hắn từ hoạt bát nhiệt tình biến thành tang thi thể này.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" giang hồ Bách Hiểu Sanh mặc dù không biết những người này, nhưng lúc này bốn phía trong tòa thành khắp nơi đều là tang thi.

Cảnh tượng đáng sợ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây quả thực là lít nha lít nhất rất nhiều.

"Các huynh đệ khác đâu?" Hàn Tam Thiên chau mày, gấp gáp hỏi.

"Những người khác không sao cả." Giang hồ Bách Hiểu Sanh vội vàng nói.

Nghe thấy những người khác không sao khiến Hàn Tam Thiên không khỏi thở phào một cái.

"Nhưng chuyện này cũng thật kỳ quái, đoán chừng tửu lâu này phong thuỷ tốt, tất cả mọi người chúng ta trong tửu lâu lại không giống như đám người bên ngoài." Phù Mãng nói xong câu này thì cả người nhất thời nghi hoặc vô cùng, đồng thời còn cảm thấy có chút may mắn.

"Làm gì có chuyện tửu lâu phong thuỷ tốt, ta thấy rõ ràng chính là có minh chủ ở đây,

minh chủ sức mạnh vô địch, những người xấu kia căn bản không dám tới gần làm loạn. Ngài cũng đừng tốn công sức nghĩ lý do, đây rõ ràng chính là dựa vào minh chủ che chở." Thị Ngữ bất mãn nói.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người lập tức đồng ý.

"Nói không sai, việc này căn bản chính là công lao của minh chủ, có hắn ở đây thì ai dám lỗ mãng."

"Bây giờ trong giang hồ chỉ nói ra cái tên Hàn Tam Thiên thì không ai không kính trọng ba phần, yêu ma quỷ quái cũng như thế."

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ta cũng không cần các ngươi nịnh nọt ta." Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng, nhíu mày.

Lùi một bước về phía giường, Hàn Tam Thiên như đang suy nghĩ gì đó.

Hiển nhiên, đây không phải là do phong thủy tốt, càng không phải vì sức mạnh của Hàn Tam Thiên, mà là do kết giới đêm qua anh bố trí xung quanh tửu lâu hẳn là có tác dụng.

Bằng không thì người trong tửu lâu chỉ sợ là phần lớn cũng sẽ giống như bọn người ngoài kia.

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện trong thành đều là do tiếng niệm kinh tối hôm qua dẫn đến?

AL

Dạ Ma trước khi chết nói anh không nên nghe những tiếng niệm kinh kia, trước mắt xem ra, chẳng lẽ hắn thật sự không có lừa gạt mình?


Chuyện này...xem ra là giải thích hợp lý duy nhất.

"Tam Thiên, bây giờ chúng ta phải làm sao, bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, chúng ta bị vây chật như nêm cối."

Sau một tiếng thúc giục của giang hồ Bách Hiểu Sanh, lúc này, cửa lớn dưới lầu truyền đến âm thanh to lớn, hiển nhiên đám tang thi bắt đầu tiến công vào tửu lâu.

Một tiếng này vang lên như đập vào trong tim mọi người một cái thật mạnh.

"Con mẹ nó, nếu không ta dẫn theo vài huynh đệ ra ngoài, liều với bọn chúng." Phù Mãng tức giận vội la lên.

"Đúng vậy, minh chủ, nếu không chúng ta dẫn người đi giết bọn chúng mở đường máu, người mang một số người mau chóng rời khỏi nơi này đi."

"Vài người chết còn hơn là tất cả cùng chết, huống hồ chỉ cần minh chủ người vẫn còn thì chúng ta vẫn còn có cơ hội."

Phù Mãng có không ít người đồng lòng, có thể đi theo Hàn Tam Thiên cho tới hôm nay, ai mà chưa từng trải qua sinh tử, đương nhiên ai cũng xem chuyện sống chết rất nhẹ nhàng.

Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, bọn hắn là những người còn lại duy nhất trong dòng tộc, cũng là huynh đệ tốt vào sinh ra tử, làm sao Hàn Tam Thiên lại để bọn hắn hi sinh vô ích.

"Yên tâm đi, muốn mở đường máu cũng là ta mở, bằng không ta còn làm minh chủ cái gì?" Hàn Tam Thiên nói xong, nhìn quanh tất cả mọi người, âm thanh lạnh lùng nói: "Đều nghe kỹ cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không ai được hành động thiếu suy nghĩ."

"Phù Mãng."

"Có."

"Dẫn theo vài huynh đệ, canh giữ cửa lớn cho tốt, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến

đến."

"Vâng."

"Mặc Dương dẫn theo những người khác đóng kín lại tất cả các cửa sổ."

"Tam Thiên không phải người muốn. ."

"Ta đi ra xem một chút." Hàn Tam Thiên gật gật đầu.

Đáp án này hiển nhiên nằm trong dự liệu của Mặc Dương, giống như lúc trước vậy, thân là thủ lĩnh thì đến cùng hắn vẫn luôn đặt mình vào nguy hiểm.

Trên đời này không có nhiều loại bình yên tốt đẹp như vậy, nhưng có người sẽ dựa vào địa thế hiểm trở mà đi, còn Hàn Tam Thiên chính là người luôn tiến lên.

"Yên tâm đi, trừ ngươi ra thì ngay cả con ruồi cũng đừng hòng bay vào."

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhìn lướt qua tất cả mọi người, xoay người một cái trực tiếp bay ra ngoài từ cửa sổ.

Một đám người trong tửu lâu chỉ cảm thấy một thân ảnh thổi qua, một giây sau, trên đường phố lập tức có một thân ảnh xông qua, giống là có người dùng bút màu nước vẽ một nét lên khung cảnh đen trắng vậy, hình tượng lộng lẫy mười phần lại có cảm giác kích thích mười phần.

Xoet

Rống.

Toàn bộ toàn bộ một nhóm tang thi màu xám đang trên đường đi, lúc đầu còn lít nha lít nhất trong nháy mắt tản ra, trên mặt đất tựa hồ cũng sinh ra ánh lửa loang lỗ nhiều màu.

Xoẹt.

Thân ảnh màu vàng này càng quét trong đám người, một đường bay đi về hướng cửa thành.

Cũng ngay lúc đó, một tầng kết giới trong suốt trên không của cả tòa thành cũng vì Hàn Tam Thiên bắn vít mà có chút run rẩy.

Đám
1628057197592.png

Khi Hàn Tam Thiên nhíu mắt lại, trong mắt lại tràn ngập bị thương và áy náy.

Trong đám tang thi kia, mặc dù bọn hắn chen chúc nhau đến không phân biệt rõ ai là ai nữa.

Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nhìn thấy ba khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Tam quái Giang Bắc do Đại Bính Thiên cầm đầu.


Bọn hắn vẫn luôn ở gần tường thành để điều tra tình huống, mặc dù đêm qua Hàn Tam Thiên bố trí kết giới cho tửu lâu, nhưng vừa vặn lại bỏ sót ba người ở cửa thành.

Bây giờ nhìn thấy ba người đã hóa thành tang thi, trong lòng Hàn Tam Thiên đương nhiên khó chịu không thôi.

Giúp hắn làm việc, lại bởi vì bị hắn xem nhẹ mà phải chịu loại tình huống này, chính Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy đau buồn.

"Ngao."

+

"Rống."

Bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Tam Thiên đột nhiên vọt tới.

"Rống."

Hàn Tam Thiên rơi vào đám tang thi kia, bọn chúng giống như phát điện, điên cuồng đánh về phía Hàn Tam Thiên.

Từng cái một giống như quỷ đói không biết đã bao lâu chưa nhìn thấy đồ ăn.

"Phanh phanh phanh."

Hàn Tam Thiên rơi xuống đất, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, cũng càng quét xung quanh thành một lỗ hổng.

Gần như cùng lúc đó, có càng nhiều tang thi lại vọt tới lần nữa.

"Hàn Tam Thiên."

Đột nhiên, trong không trung vang lên một giọng quát lạnh, trông về phía nơi phát ra âm thanh thì chỉ thấy lúc này trên tường thành có một tên hòa thượng đang đứng.

Một thân cà sa màu đen, tay cầm pháp trượng màu đen, tay kia nắm chặt bình bát màu đen.

Cùng với mây đen dày đặc ở phía sau, lúc này xem ra có chút quỷ dị.

"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, phật ta có nói, cái gọi là bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, Hàn Tam Thiên người có sát nghiệt quá nặng, nếu như cứ tiếp tục như thế, tương lai tất nhiên sẽ bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh." Nói xong, hắn giả và giả vịt hạ thấp người, hiển thị vẻ đượm buồn.

Hai mắt Hàn Tam Thiên mang theo lửa giận mãnh liệt, một bên nhìn về phía hắn, một bên đẩy đám tang thi đang không ngừng vây quanh mình, lạnh giọng quát: "Yêu hòa thượng, là người giở trò quỷ sao?"

"Giở trò quỷ? Hàn Tam Thiên, trên đời vốn không có đường, người ta đi nhiều mới thành đường mà thôi, trên đời này vốn không có quỷ, người tin nhiều thì tự nhiên cũng chính là quỷ."


"Ta dùng âm thanh phổ độ, để thể nhân. hưởng Đại Thừa Phật pháp, vì vậy bọn hắn mới mở mang đầu óc thông hiểu, tự lập thành đại cục, lại bị người nói là quỷ, ngươi thật sự đã nhập ma quá sâu."

"Biến toàn bộ người trong thành thành tang thi, ngươi cũng xứng tự xưng là hòa thượng sao? Cũng xứng nói ngã phật từ bi sao?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng khinh thường quát, đồng thời trong tay khẽ động.

Thiên hỏa nguyệt luân lập tức xuất hiện trong tay.

"Tang thi? Hàn Tam Thiên, người mới chính là tang thi." Lão hòa thượng cười khổ một tiếng.

Cũng vào lúc này, bởi vì Hàn Tam Thiên dừng lại quá lâu, tang thi xung quanh thực tế đã nhiều đến chắn bốn phương tám hướng chật như nêm cối, chỉ cần di chuyển người một chút cũng vô ý tiếp xúc da thịt với tang thi bên cạnh.

Nhưng chính vì sự tiếp xúc này khiến cả người Hàn Tam Thiên nhất thời sửng sốt.

"Chuyện này sao có thể?"

Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn lên tang thi trước mắt tiếp xúc với mình, da của hắn thế mà cũng rất ấm áp.

Cái này cũng có nghĩa là hắn...

Đột nhiên, trời quang mây tạnh, mặt đất sớm đã sáng sủa, tang thi trước mắt không còn là tang thi nữa mà là một người rất sống động, một cô gái cười rạng rỡ như ánh nắng.

Mà đám tang thi xung quanh lúc đầu chen chúc giống như thuỷ triều, hỗn loạn thành bầy cũng bỗng nhiên biến thành một quang cảnh hưng thịnh, xung quanh là đường đi náo nhiệt, người đi đường vui mừng trò chuyện, ven đường có người bán hàng rong cao giọng gào to, vô cùng náo nhiệt.

Ngay cả ba người Đại Bính Thiên vốn tưởng đã biến thành tang thi mà mình vẫn luôn cố ý bảo hộ, lúc này cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn qua Hàn Tam Thiên.

"Hàn đại hiệp, sao người lại đến đây?"

"Hàn đại hiệp đến đây theo dõi công việc của chúng tôi sao? Chuyện là đêm qua canh giữ đám yêu hòa thượng suốt cả đêm, bây giờ hừng đông rồi, chúng tôi xem chừng hẳn là không có chuyện gì, cho nên ra đây thư giãn một chút..."

"Ai, Hàn đại hiệp ngài đừng tức giận, từ khi ngài nhìn thấy ba người chúng tôi thì không nói một lời, ngài đừng như vậy, nếu ngài không vui thì chửi chúng ta hai câu cũng

được."

Ba người Đại Bính Thiên nói xong, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Hàn Tam Thiên.

Lúc này Hàn Tam Thiên đột nhiên giường mắt nhìn về tường thành, trên tường thành không hề có hòa thượng mặc cà sa màu đen nữa, chỉ có một luồng ánh sáng màu vàng.

Bên trong luồng ánh sáng này không nhìn thấy người, chỉ thấy một hình kim phật mơ

"Rửa mặt đi, Hàn Tam Thiên."

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Tam Thiên thuận theo ánh mắt của hắn cúi đầu, lại đột nhiên nhìn thấy người bán hàng rong đứng đối diện mình lúc này đang hét lớn trong quầy hàng bán gương đồng.

Trong
1628057206825.png

Anh ở trong gương hai mắt đỏ rực, sắc mặt xanh lét, răng nanh lộ ra ngoài như là ác ma.

Trước hết Hàn Tam Thiên vô thức phản ứng lại đây là ảo giác.

Lắc đầu, nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì hết thảy vẫn không có gì thay đổi.

Sau đó, anh dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn tượng phật màu vàng phía trên tường thành.


"Người cho rằng hết thảy đều là ảo giác sao?" Kim Phật tựa hồ biết Hàn Tam Thiên muốn nói gì, không đợi anh mở miệng đã tự mình nói ra.

"Chẳng lẽ ngươi dám nói đây không phải do giác?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng chất vấn.

"Với tu vi của Hàn Tam Thiên người, ảo giác có thể lừa gạt ngươi sao?" Kim Phật nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hàn Tam Thiên không nói gì, anh đã từng gặp qua ảo giác rất nhiều, dù là ở thế giới bát phương lúc trước hay là yêu Phật đều là cao thủ nhất đẳng, nhưng khi Hàn Tam Thiên đối mặt với bọn họ cũng chưa từng bị lừa.

Huống chi là yêu hòa thượng ở trước mắt cái này?

Thần thức trong tay hơi động một chút, phóng tầm mắt nhìn tới thêm lần nữa.

Hết thảy vẫn như cũ.

Chuyện này khiến Hàn Tam Thiên nhíu mày, Kim Phật thì nhẹ nhàng cười một tiếng, cả người toát ra vẻ tự tin đến mức dị thường.

"Chỉ có thế này mà người cho rằng có thể lừa ta sao?" Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng.

Nghĩ đến cũng phải, nếu không phải có chút đồ vật gì đó thì hắn làm sao dám ở trước mặt mình làm những thứ này.

Nhưng mà những người này đã xem nhẹ một điểm.

Đó chính là trên thân Hàn Tam Thiên có thiên nhãn phù.

Một đồ vật thần kỳ thậm chí có thể khám phá vực sâu vô tận.

Trong tay hơi động một chút, thiên nhãn phù lập tức trực tiếp bị thôi thúc, xung quanh biến hóa vô cùng rõ ràng, thậm chí ngoài mấy trăm mét có hơn, tro bụi ở giữa ngón tay người nào đó trong vô số gian phòng phía sau đều nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy hoang mang chính là hết thảy hoàn cảnh xung quanh mình đều không xảy ra bất kỳ thay đổi nào.

Đây cũng chứng minh rằng những gì trước mắt những này không phải ảo giác.

Sao lại có thể như vậy?

Thế nhưng kết quả mà thiên nhãn phù nhìn thấy lại khẳng định rõ không thể chất vấn.


"Hàn Tam Thiên, rất hoang mang sao?" Kim Phật cười ha ha.

"Ngươi đến cùng dùng yêu thuật gì?" Hàn. Tam Thiên âm thanh lạnh lùng nói.

"Ta nói rồi, với bản lĩnh của ngươi, giả tượng trong thiên hạ cũng không gạt được mắt người, nhưng trừ một người." Kim Phật cười nói.

"Ai?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

"Ngươi." Kim Phật trả lời.

"Khi người lựa chọn lừa gạt chính mình thì giả tượng trong thiên hạ đều là chân tướng, chân tướng trong thiên hạ cũng đều là giả tượng, mọi chuyện vốn do nội tâm của người quyết định, giống như hiện tại."

Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, sắc mặt lập tức lạnh lùng, hắn nói như vậy, chẳng phải là đang nói tự bản thân anh đang lừa gạt chính mình sao?

"Tâm giết chóc của người quá nặng, nhập ma quá sâu, đến mức đã hoàn toàn quên đi thân phận của mình, ngươi không còn cho rằng ngươi là ma nữa, mà người trong thiên hạ mới là ma. Hôm nay chỗ mà người nhìn thấy chính là như thế."

"Trong tửu lâu, người thông đồng làm bậy với người khác, nội tâm của người tán đồng, cho nên bọn họ giống như người, là một người bình thường. Nhưng người bên ngoài không giống người, bọn họ không phải là người của người, cho nên nội tâm người không đồng ý. Người giết Dạ Ma, bị hắn mê hoặc trước khi chết, cũng bởi vì có ấn ký của hắn nên ma tính của người được tăng cường, cho nên, trong mắt người thì con. người cũng trở nên to lớn khác nhau." Kim Phật nói.

"Ma sẽ thuộc về ma, nhưng lập trường khác biệt, Hàn Tam Thiên, đừng chấp mê bất ngờ nữa." Nói xong, Kim Phật quan sát nơi xa.

Khi Hàn Tam Thiên nhìn lại một lần nữa, lúc này mới chú ý tới, trong phố xá náo nhiệt còn có rất nhiều vòng vây trong những đám người có không ít thi thể.

Những người này hiển nhiên đều bị Hàn Tam Thiên chém giết khi anh xông đến bị bọn họ chặn đường.

Chỉ là tên này cũng biết phương thức lừa gạt thông thường không thể gạt được ánh mắt của mình, cho nên ngược lại dùng kế trong kế sao?

Hàn Tam Thiên không thể loại trừ loại khả năng này.

"A Di Đà Phật, Hàn Tam Thiên, buông hạ đồ đao đi, hôm nay là bách tính trong tòa thành nhỏ này, ngày khác khả năng chính là muôn dân trong thiên hạ. Chỉ cần tâm hướng thiện, ma cũng là Phật."

"Kỳ thật, chùa của ta vẫn luôn trấn áp Dạ Ma, nhưng mấy ngày trước đây người đại phá núi Khốn Long, trời xuất hiện dị tượng, cho nên dẫn đến chuyện Dạ Ma hấp thụ tinh hoa ngày đêm, tránh thoát sự áp chế ngàn năm, tên kia làm Ma Long ở núi Khốn Long, cho nên sự tăng trong chùa hoài nghi nó có thể hắn sẽ tìm người để hấp thụ ma long chi huyết của túc chủ, vì thế lập tức chạy tới nơi này, ngăn cản nó mê hoặc ngươi."

"Không ngờ chúng ta đã đến chậm một chút." Nói xong, Kim Phật lắc đầu than khổ.

"Ý của ngươi là các ngươi niệm kinh ở ngoài thành không phải vì đối phó ta mà là đang trấn áp Dạ Ma?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.

"Đúng vậy."

"Hắn đến sớm hơn chúng ta, cũng biết rõ chúng ta sẽ đuổi giết hắn, bởi vậy giả mạo thành hòa thượng, cố ý tìm người gây chuyện, mục đích là muốn chùa của chúng ta và người xảy ra phân tranh, từ đó ngư ông đắc lợi."

Nghe những giải thích này, Hàn Tam Thiên nhất thời nghĩ thông suốt hết thảy, chẳng trách những hòa thượng giả lại biết đến đảo Tiên Linh, nếu bọn chúng căn bản chính là đồng loại, Ma Long đương nhiên có thể biết một số bí mật của mình, rồi nói cho Dạ Ma...

Vậy cũng có nghĩa là, những người vừa bị giết trong thành đều vô tội sao?
Nếu sự thật giống như những gì mà Kim Phật đã nói,

Thì tất cả mọi chuyện cũng đều giải thích được.

Ma Long bị phá, kéo theo cả Dạ Ma bị trấn áp, nhưng Dạ Ma đột phá áp chế, trước tiên đến tìm Hàn Tam Thiên báo thù, lại trợ giúp Ma Long trong một số phương diện.

Vì muốn mượn đao giết người, cho nên cố ý giả mạo thành hòa thượng, tạo ra chiến tranh, tất cả mọi chuyện tựa hồ cũng dựa theo kịch bản dựng sẵn mà tiến hành.

Bao gồm việc sau khi Dạ Ma chết cố ý nói ra lời kia.

Bây giờ Hàn Tam Thiên nhớ đến mới phát hiện mình mắc lừa. Dùng tư duy trái ngược để gài bẫy thực tế là một mưu kế hay.

Đồng thời, chuyện thân thể Tử Tình đặc thù cũng trở thành một trong những công cụ tốt nhất được dùng trong màn kịch này.

Có lẽ, tiên thể khánh thiết xác thực có chỗ thần kỳ, nhưng chưa hẳn có thể phát huy trong mộng cảnh của Dạ Ma.

Hắn chỉ lợi dụng nó mà thôi.

+

Lợi dụng giả chết, truyền tin tức ra ngoài.

Sau khi nghe Hàn Tam Thiên xong thì đã cẩn thận cảnh giác thậm chí có thừa nhưng lại lơ đãng trong chủ ý của chính mình, sau khi bảo hộ tốt cho tửu lâu thì đám người kia hoàn toàn không có việc gì nữa, cho nên Hàn Tam Thiên bỏ đi lo nghĩ, đến mức hoàn toàn tin tưởng những gì Dạ Ma đã nói trước khi chết.

Nếu như không phải hòa thượng này xuất hiện đúng lúc cảnh tỉnh mình thì chỉ sợ là anh vẫn chưa hay biết gì.

Hôm nay, Hàn Tam Thiên có thể sẽ hạ thủ không chút lưu tình đối với những thây ma trong thành, ngày khác, thậm chí có thể là các thành trì ở xung quanh, sau đó là toàn bộ thế giới bất phương.

Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ tới đây, cả người Hàn Tam Thiên ngơ ngác thu hồi thiên hỏa nguyệt luân lại, trên mặt biểu lộ áy náy tràn ngập.

"A Di Đà Phật, người xưa có nói, biết sai có thể sửa thì không gì tốt hơn." Kim Phật thấy Hàn Tam Thiên thu tay lại, lúc này cũng khẽ đọc một tiếng: "Ngã phật từ bi, có thể cho chúng sinh cơ hội."

"Hàn Tam Thiên, ta hỏi người, người có bằng lòng chuộc tội hay không?"

"Chuộc tội?" Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Làm sao chuộc tội?"

"Thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma, cái gọi là đã có duyên khởi sẽ có duyệt diệt, nếu người đã tạo ra nguyên nhân ở Ma Long, vậy phải giải quyết hậu quả ở Dạ Ma."

"Hắn ở đâu?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

"Vì vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào người." Kim Phật nhẹ giọng mà nói.

"Dựa vào ta?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.

"Trong tay các hạ có Bàn Cổ Phủ đúng không?"

Hàn Tam Thiên do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao đây là bí mật sớm đã công khai: "Không sai."

"Bàn Cổ Phủ chính là vận khí chi vương của thế gian, có được sức mạnh từ thời khai thiên phách địa, bất kỳ sinh vật nào bị Bàn Cổ Phủ bổ trúng cũng khó mà bất tử, cho nên. ."

"Cho nên người muốn ta dùng Bàn Cổ Phủ giết Dạ Ma?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Kim Phật nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ngã phật từ bi, nhưng Dạ Ma nguy hại muôn dân, còn có thể không chế tâm tư giết người trong mộng cảnh, ngày nào chưa diệt trừ thì chắc chắn nguy hại nhân gian, sinh linh đồ thán."

Hàn Tam Thiên chau mày, một lát sau, người gật gật đầu: "Được, ta đồng ý."


Dạ Ma lừa gạt anh thật thê thảm, quan trọng nhất chính là còn khiến anh giết không ít người vô tội, chỉ là điểm này, Hàn. Tam Thiên thật sự muốn phanh thây xé xác hắn ra, không cần bất luận kẻ nào nhiều lời.

[+]

"A Di Đà Phật, Hàn thí chủ quả nhiên là lương thiện, cho dù đi nhầm đường cũng có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng là khó có được, lão nạp thay mặt bách tính trong thiên hạ cảm kích tấm lòng nhân nghĩa của Hàn thí chủ." Nói xong, Kim Phật khẽ khom người, cúi đầu một cái trước Hàn Tam Thiên.

"Lão nạp đợi ngài ở rừng trúc ngoại ô." Nói Xong, kim thân trên tường thành hoàn toàn biến mất.

Chờ lão hòa thượng vừa đi khỏi, Đại Bính Thiên nghẹn hơn nửa ngày, nhìn Hàn Tam Thiên cũng thu hồi ánh mắt từ trên tường thành, lúc này mới bị hai người huynh đệ khác xúi giục, cả gan nói: "Cái kia. .. Hàn đại hiệp, ngươi không sao chứ?"

"Ngài. .. Ngài vẫn luôn nhìn về phía tường thành kia tự lẩm bẩm..."

Mấy người Đại Bính Thiên cũng đã nhìn lên tường thành không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng trên tường thành cái gì cũng không có.

Cho dù là giữa ban ngày nhưng bộ dáng Hàn Tam Thiên nói chuyện một mình với tường thành cũng khiến bọn họ hoang mang rùng mình.

"Không có việc gì." Hàn Tam Thiên lắc đầu.

Sau đó, anh nhìn bọn người Đại Bính Thiên, nói: "Các người canh giữ ở tường thành này cũng vất vả rồi, về tửu lâu nghỉ ngơi đi."

"Thế nhưng đám hòa thượng ở ngoài thành thì phải làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, Hàn đại hiệp, nhân số của bọn họ cũng không ít, nếu như buông lỏng cảnh giác, một khi đối phương xông tới, kia... Vậy chúng ta sẽ triệt để xong đời."

"Đúng vậy, Hàn đại hiệp, chúng ta biết rõ bản lĩnh của ngài, thế nhưng hai tay cũng khó mà địch lại bốn quyền."

Ba người nghe Hàn Tam Thiên nói xong, không khỏi vô cùng lo lắng.

Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Không có việc gì, đi về nghỉ ngơi đi, chuyện của hòa thượng tạm thời không cần lo lắng."

"Cái này. . ."

"Được rồi."

Hàn Tam Thiên đã quyết, ba người cũng không nói thêm gì, liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Hàn Tam Thiên một chút, cuối cùng thở dài một tiếng quay người đi về hướng tửu lâu.

Ba người rời đi, Hàn Tam Thiên đứng dậy bay lên tường thành. Đứng ở trên tường thành, Hàn Tam Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời ở giữa, ánh nắng tươi sáng.

Một giây sau, thả người nhảy lên, bay về phía ngoài thành.

Trong tửu lâu, bọn người Mặc Dương dựa theo phân phó của Hàn Tam Thiên đã đóng kín toàn bộ cửa sổ lầu trên lầu dưới, lúc này đang dẫn các người em chạy tới lầu một, chi viện cho bọn người Phù Mãng đang chặn cửa lớn.

Cho dù người trong tửu lâu có không ít, nhưng thây ma ở bên ngoài muốn phá cửa vào ngày càng nhiều, cho dù bọn người Phù Mãng miễn cưỡng chịu nổi nhưng cũng vô cùng phí sức.

Cũng may là trong tửu lâu không thiếu bàn tủ gỗ các loại, đem những vật này ngăn cản ở phía sau cánh cửa giúp tiết kiệm không ít sức lực.

+

Đám người rốt cục có thể ngồi xuống uống chén trà, thở một ngụm.

Nhìn thấy Mặc Dương xuống tới, Phù Mãng pha thêm vài chén trà, cùng giang hồ Bách Hiểu Sanh đưa cho Mặc Dương, Đao Thập Nhị và Liễu Phương.

"Điều kiện
1628057220359.png

"Minh chủ, minh chủ ra khỏi thành rồi."
"Cái gì?"
Nghe xong lời này, đám người Phù Mãng nhất thời kinh hãi trực tiếp lại đứng lên.
"Minh chủ ra khỏi thành rồi?" Phù Mãng lập tức gấp gáp hỏi.

"Vâng."
Đệ tử này là do Phù Mãng và giang hồ Bách Hiểu Sanh an bài ở trên mái nhà tửu lâu để quan sát tình huống tang thi ở bốn phía, bởi vì nơi đó đủ cao cho nên đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng động tỉnh trong thành.
"Ngươi thấy rõ thật sao?"
"Thấy rõ." Đệ tử gật đầu nói.
Bên ngoài đều là tang thi, Hàn Tam Thiên là người sống, thêm nữa đang là ban ngày, mặc dù đệ tử này có tu vi không cao, nhưng tối thiểu cũng phải nhìn rõ.
"Lúc này Tam Thiên ra khỏi thành làm gì?" Phù Ly kỳ quái nói.
"Hàn đại hiệp đi rồi thì chúng ta làm sao bây giờ?"
"Hắn sẽ không vứt bỏ chúng ta tự mình chạy trốn chứ?"
Có một vài người trong tửu lâu vẫn chưa gia nhập liên minh người thần bí, bây giờ nghe được tin tức này, không khỏi cảm thấy khủng hoảng.
Bị nhiều tang thi vây quanh như vậy, Hàn Tam Thiên là hi vọng duy nhất của bọn hắn, nếu như ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không thấy đâu, như vậy bọn hắn chắc chắn sẽ bị tang thi vây quanh, thậm chí...
bị chúng chia nhau ăn sạch.
Giang hồ Bách Hiểu Sanh cau mày, mắt nhìn thấy đám người đang kinh hoàng, suy nghĩ một chút, cho dù ngay cả hắn cũng nghĩ không thông, tại sao Hàn Tam Thiên lại vào lúc này lựa chọn ra khỏi thành.
"Chính Hứa minh chủ là người phát hiện ra chuyện quái quỷ ở nơi này hết thảy đều là do đám hòa thượng ngoài thành giở trò quỷ, cho nên trực tiếp đi tìm đám hòa thượng kia." Thi Ngữ nói.
"Có đạo lý, muốn bắt giặc trước thì phải bắt vua." Mặc Dương lập tức phụ họa mà nói.
Cho dù là phải hay không phải thì hắn đều phải nói một tiếng, bây giờ ở bên ngoài tang thi thành đàn, nếu như nội bộ hốt hoảng loạn hết lên thì tình cảnh của bọn hắn sẽ càng thêm nguy hiểm.
Cho nên, nhất định phải ổn định lòng người.
"Điểm này, Hàn Tam Thiên cũng với tôi như vậy." Vào lúc này, giang hồ Bách Hiểu Sanh đứng dậy nói.
Thân là Phó minh chủ, cho dù là người trong liên minh hay những người khác trong tửu lâu, khi Hàn Tam Thiên không có ở đây thì hắn giữ vai trò hết sức quan trọng.
Nghe giang hồ Bách Hiểu Sanh nói xong, rất nhiều người đang bất an rất nhanh lại khôi phục lại vẻ trấn định.

Nếu Hàn Tam Thiên đã sớm có sắp xếp, vậy thì bọn họ không bị vứt bỏ, vẫn còn có hi vọng.
"Đều lên lầu nghỉ ngơi đi." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nhìn đám người, nhưng mọi người đều có vẻ không muốn rời đi, sợ đi ngủ rồi sẽ bỏ lỡ gì đó.
"Minh chủ đang ở bên ngoài nghĩ biện pháp, chúng ta nên cố gắng chống đỡ trong tửu lâu, chúng ta không thể giúp đỡ
được gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể cản trở, tạo thêm phiền phức cho minh chủ. Cho nên mọi người đều nghỉ ngơi đi, nơi này để cho chúng tôi trấn thủ trước, chờ các ngươi nghỉ ngơi thật tốt rồi thì đến thay ca."
"Đúng vậy, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, nhiều tang thi như vậy hiển nhiên không phải dễ giải quyết, chúng ta trấn thủ được thêm một ngày thì có thể cho Hàn Tam Thiên nhiều thêm một ngày, cũng có thể giúp hắn có thêm một phần thắng." Phù Mãng bị giang hồ Bách Hiểu Sanh vụng trộm khều một cái, cũng vội vàng nói.
Có hai vị giữ vị trí quan trọng ở đây nói chuyện, đám người gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn lên lầu.
Bọn người rời đi không lâu, giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng bảo các đệ tử trong liên minh người thần bí đi nghỉ ngơi trước, chỉ để lại duy nhất người đệ tử đã báo tin kia.
Trong đại sảnh lầu một, rất nhanh chỉ còn lại Phù Mãng, giang hồ Bách Hiểu Sanh, Phù Ly, Thi Ngữ, mấy vị lão nhân trong liên minh người thần bí, Mặc Dương và ba người Đạo Thập Nhị.
"Ai, tại sao Hàn Tam Thiên ra khỏi thành mà chỉ nói với người, lại không nói với ta chứ?"
Phù Mãng nhẫn nại cho đến lúc này, lập tức trực tiếp mở miệng mà nói.
"Bởi vì căn bản hắn cũng không nói với tôi."
Sắc mặt Giang hồ Bách Hiểu Sanh lạnh lùng nói.
"Không nói với người, vậy người vừa rồi. ." Phù Mãng lập tức không hiểu.
"Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả mọi người đều hoảng loạn cả sao?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh cau mày nói, nói xong, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cau mày, nhìn qua đệ tử kia, nói: "Ba vị này là anh em của mình chủ, có lời gì ngươi có thể nói thẳng."
Nhìn thấy giang hồ Bách Hiểu Sanh hỏi chuyện này với đệ tử, Phù Mãng càng thêm nghi hoặc.
Có ý gì đây chứ?
"Minh chủ rất kỳ quái." Đệ tử nhìn tất cả mọi người, nuốt nước miếng một cái nói.
Lấy tính cách của Phù Mãng, đương nhiên không phát hiện khi đệ tử đến báo tin, mặc dù báo cáo tình huống nhưng rõ ràng vẻ mặt có loại cảm giác nhăn nhó.
Cho nên sau khi giang hồ Bách Hiểu Sanh an ổn lòng người xong thì mượn cơ hội để tất cả mọi người rời khỏi.
"Kỳ quái?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh cau mày kỳ quái nói.
Hắn thực tế không lý giải được, kỳ quái trong lời nói của đệ tử đến tột cùng là chỉ cái gì.
Những người khác trong phòng hiển nhiên cũng vô cùng hoang mang, nhao nhao đưa ánh mắt về phía người đệ tử kia.
Người đệ tử kia rõ ràng khẩn trương, nuốt nước miếng một cái, do dự nửa ngày, nói: "Kỳ thật vừa mới bắt đầu thì rất bình thường, nhưng khi minh chủ đi đến tường thành lại đột nhiên dừng lại."
"Lúc đầu, những tang thi kia đều công kích hắn, nhưng chẳng biết tại sao, sau đó đám. tang thi lại bịt tai từ chối nghe gì đó. Sau đó..." Nói đến đây, hắn không dám nói tiếp, hai mắt kinh hoàng nhìn qua giang hồ Bách Hiểu Sanh.

"Nói đi chứ." Phù Mãng thật sự quá sốt ruột, những chuyện liên quan đến Hàn Tam Thiên thì hắn tự nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương.

"Có gì thì nói thẳng đi." Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng nói.

Đệ tử gật gật đầu, lúc này mới lên tiếng nói: "Thật ra ta cũng không quá tin tưởng. Nhưng... Nhưng ta phát hiện minh chủ hình như có quen biết với thủ lĩnh của tang thi, khi minh chủ đến gần tường thành thì đột nhiên có một hòa thượng áo đen xuất hiện, hai người nói cái gì ta không nghe được, nhưng xem ra hai người trò chuyện rất thoải mái, không lâu sau. .. hòa thượng áo đen rời đi, minh chủ cũng đi theo hắn."

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người kinh hãi.


Cái này không phải là nói Hàn Tam Thiên rất có thể quen biết với người thao túng tang thi, thậm chí là cùng một bọn sao?!

Nhưng chuyện này làm sao có thể?

"Có phải là người nhìn lầm rồi hay không?" Phù Mãng cau mày nói.

"Lời nói này vô cùng có khả năng." Mặc Dương cũng biểu thị đồng ý.

Đám người cũng gật gật đầu, thử hỏi làm sao Hàn Tam Thiên có thể cùng một bọn với người khống chế tang thi chứ?

"Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng vấn đề là. ." Đệ tử lắc đầu, đắng chát nói: "Ta tận

mắt thấy mình chủ chủ động thu hồi tất cả tiến công, khi minh chủ bay đến trên tường thành còn vô cùng nhàn nhã nhìn bầu trời, thử hỏi, nếu như hắn đang truy đuổi thì tại sao lại như vậy chứ?"

Một câu này trực tiếp nện một chùy vào trong lòng mọi người.

"Ta cảm thấy, minh chủ không phải là... là... chuyển sang trận tuyến bên kia rồi chứ?" Đệ tử nói xong lời này thì cúi đầu xuống rất thấp.

Nếu là người bình thường nói như vậy, Phù Mãng tuyệt đối sẽ không khách sáo, nhưng những đệ tử này đều là những huynh đệ trải qua sống chết không rời không bỏ, cho nên đương nhiên nếu không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì bọn hắn căn bản cũng không khả năng hoài nghi Hàn Tam Thiên.

Một đám người không ai nói gì, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Từ tình cảm cá nhân mà nói, đương nhiên bọn hắn tin tưởng Hàn Tam Thiên vô điều kiện.

Từ hiện thực mà nói, lời của đệ tử cũng là thật, thêm nữa ma tộc vốn đã giúp Hàn Tam Thiên, nếu người khống chế tang thi là ma tộc thì chuyện này cũng không phải không có khả năng.

-

1

Qua hồi lâu, giang hồ Bách Hiểu Sanh khẽ ngẩng đầu, nhíu mày mà nói: "Cho dù như thế nào, ta tin tưởng Hàn Tam Thiên."


"Đúng, cho dù Hàn Tam Thiên là ma tộc, thì có làm sao? Hắn đi đâu, chúng ta liền đi đó, hắn là thần, chúng ta cũng là thần, hắn là ma, vậy chúng ta cũng là quỷ, dù sao Hàn Tam Thiên ở đâu thì chúng ta sẽ ở ngay đó."

"Nói không sai, chúng ta và Hàn Tam Thiên mãi mãi cùng nhau."

Sau khi cả đám người trải qua kinh hãi thì cũng quyết định chủ ý rất nhanh.

"Vậy chúng ta cũng không cần lo lắng quá

mức, vốn dĩ chúng ta đang lo lắng số lượng tang thi quá nhiều, đang vây chặt sít sao. Nếu như Tam Thiên quen biết với người sau lưng thì không còn gì tốt hơn, không đánh mà thắng."

-

"Nhưng Tam Thiên làm việc này không chính thống chút nào, tốt xấu gì trước khi đi cũng nói với đối phương thu hồi tang thi đi, đừng vây quanh chúng ta nữa."

Sau khi tiếp nhận hiện thực, nỗi lòng lo lắng của đám người cũng dịu xuống.

"Được rồi, đối với chúng ta mà nói thì đây không phải là chuyện gia nhập vào phe cánh khác nên không cần khẩn trương. Gọi tất cả mọi người xuống uống rượu đi, ông chủ ra đây, mang rượu ngon thức ăn ngon lên." Phù Mãng cũng vui vẻ nói.

Giang hồ Bách Hiểu Sanh lại nhíu mày: "Phù Mãng, hay là trước tiên đừng làm loạn, người suy nghĩ một chút, nếu như Tam Thiên quen biết đối phương, như vậy những tang thi này xuất hiện với mục đích gì?"

"Ai nha, có thể trước đó đối phương cũng không biết là Hàn Tam Thiên, chuyện lũ lụt xông vào miếu Long Vương thì thế giới bát phương mỗi ngày đều có."

"Nhưng..."

"Phù Mãng, nếu như chúng ta suy đoán sai, những tang thi này vẫn cứ vây quanh mà chúng ta lại rượu ngon thịt ngon ăn uống no say thì làm sao bây giờ?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh vội vàng nói.

"Vẫn nên chờ Tam Thiên trở về, chúng ta hỏi rõ ràng rồi nói sau." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói.

"Ai nha, các huynh đệ đều mệt mỏi, thêm nữa lòng quân đã tương đối tan rã, ăn một bữa ngon, tinh thần của mọi người cũng thêm phấn chấn, trấn thủ cũng càng thêm dễ dàng, ông chủ, tiểu nhi, mau ra đây làm thức ăn đi."

"Còn mấy người khác đi gọi các huynh đệ xuống dùng cơm."

"Hôm nay chúng ta không say không về."

Nhìn Phù Mãng
1628057237879.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom