• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (21 Viewers)

  • Chương 2416-2420

Màn đêm yên tĩnh nhưng lại không hề bình yên như vẻ bề ngoài của nó.

Mặc dù hai mắt Hàn Tam Thiên đã nhắm chặt, các cơ mặt dường như cũng được thả lỏng ra, hít thở đều đặn, hệt như bộ dạng của người đang ngủ.

Nhưng mà Hàn Tam Thiên vẫn chưa ngủ.

Đối với người khác, hành động của đám hòa thượng bên ngoài khiến họ không thể lí giải được.

Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, những hành động này của đám hòa thượng thì không thể qua mắt được Hàn Tam Thiên.


Mặc dù Hàn Tam Thiên không biết được việc làm cụ thể của bọn chúng, nhưng có một điểm có thể chắc chắn rằng: Đêm nay sẽ không hề bình yên như vẻ bên ngoài của nó.

Vì vậy, mặc dù Hàn Tam Thiên giả vờ ngủ, nhưng thần thức của hắn lại bao phủ hết tất cả thị trấn này, cảm nhận được sự thay đổi từng chút một.

Đột nhiên hai mày của Hàn Tam Thiên nhíu chặt lại.

Hắn cảm nhận được một luồng khí vô cùng mạnh mẽ và kì lạ đang xâm nhập vào trong thành, nhưng kì lạ là nguồn năng lượng này lại là nguồn sức mạnh riêng lẻ.

Hoặc có thể nói, đối phương chỉ đến một mình.

Một người sao?

Vạn quân của đối phương đang tiến sát, khí thế bức người, sao lại có một người đến?

Chỉ có thể có một khả năng, chính là người này vô cùng lợi hại, mạnh đến mức có thể khiến hàng vạn hòa thượng tin tưởng hắn, mạnh đến mức hắn có đủ tự tin đối phó được với Hàn Tam Thiên.

Sức mạnh mà người này tỏa ra, xem ra hắn quả thật có thể làm được như vậy.

Nguồn sức mạnh hắn tỏa ra vô cùng mạnh, hơn nửa rất tàn độc, thậm chí ngay cả thần thức của Hàn Tam Thiên cũng không thể biết được tu vi của hắn, rốt cuộc là ở đẳng cấp nào.

Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy kì lạ chính là, sau khi luồng sức mạnh này tiến vào trong thành, đợi rất lâu nhưng lại không hề phát ra bất kì động tĩnh nào.

Đây có nghĩa là gì?

Pång!

Đột nhiên lúc này cánh cửa vang lên một tiếng lớn, một cơ thể cường tráng vội vàng xông vào phòng.

“Tam Thiên, không hay rồi.”

Nghe thấy âm thanh vội vã như vậy, Hàn Tam Thiên lập tức mở mắt, chính là Phù Mãng.

Chau mày lại, thần thức cẩn thận thăm dò xung quanh, sau khi xác định không có thứ gì gần đó, liền từ từ ngồi dậy: “Ngươi hét to lên như vậy để làm gì? Im miệng"

Hàn Tam Thiên muốn mọi người xung quanh đều nghỉ ngơi, giả vờ không hề hay biết chuyện gì, mục đích chính là hy vọng chuyển từ thể địch trong tôi còn phe mình ngoài sáng sang thành phe mình trong tối, và phe địch ngoài sáng, Phù Mãng hét lớn lên như vậy, quả thật là đánh rắn động cỏ, khiến tình hình lại thêm một lần nữa thay đổi.

Nhìn thấy sắc mặt anh lẽo của Hàn Tam Thiên, trong mắt là sự phẫn nộ, mặc dù trong lòng phù mãng rất gấp gáp nhưng cũng không dám hét lên, liền khom người xuống, nhỏ giọng đáp: "Xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện lớn rồi"

Hàn Tam Thiên chau mày lại, quả thật trong thành xuất hiện hiện tượng kì lạ, nhưng nguồn năng lượng này lại chưa tiếp cận gần đến tửu lầu, đây chính là một trong những nguyên nhân cơ bản khiến Hàn Tam Thiên nghi ngờ đổi phương tại sao lại không có bất cứ hành động nào.

Nhưng bây giờ Phù Mãng nói xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ tên kia đã phát hiện ra thần thức của mình.

Đây hoàn toàn không thể.

“Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên chau mày hỏi.

“Khi nãy ta đã không nói rõ với người, người...ngươi hãy đi xem cùng ta đi.” Trên mặc Phù Mãng hiện lên sự vội vàng.



Nhìn thấy Phù Mãng như vậy, Hàn Tam Thiên không hiểu chuyện gì liền gật đầu: “Người dẫn đường đi.”

Đi ra khỏi phòng, cả tửu lầu yên tỉnh đến kì

Nhưng càng yên tĩnh, Hàn Tam Thiên càng bình tĩnh.

Đi qua một con đường, hai người lập tức đứng lại trước một cánh cửa.

Sau khi Hàn Tam Thiên đi theo Phù Mãng bước vào căn phòng, lúc đầu chưa cảm nhận được sự bất thường nào, điều này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng kì lạ.

Lúc này, bọn họ đang ngủ, giường như không hề có bất cứ điểm khác biệt nào.

Như cảm nhận được sự nghi ngờ của Hàn Tam Thiên, Phù Mãng không nói lời nào liên đẩy Hàn Tam Thiên đến đứng trước giường của một đệ tử, dưới ánh sáng của mặt trăng, lúc này Hàn Tam Thiên kinh ngạc phát hiện, mặc dù tên đệ tử này đang ngủ nhưng trên mặt lại sưng phù, máu tươi từ miệng không ngừng trào ra ướt cả gối.

“Đây.." Hàn Tam Thiên sửng sốt hỏi.

Nhìn như thế này có thể thấy tên đệ tử này bị thương rất nghiêm trọng, nhưng với tình trạng như vậy hắn lại không hề phát ra một âm thanh nào, cứ như vậy mà ngủ thật khiến người khác khó hiểu.

“Hazzz" Phù Mãng thở dài một hơi rồi kéo Hàn Tam Thiên sang những cái giường khác.

Cũng giống như vậy, tất cả đều không hề bị thương nhưng máu trên miệng thì không ngừng chảy xuống, nhưng vẫn ngủ một cách bình yên.

Hàn Tam Thiên thử gọi bọn họ dậy, nhưng dùng cách nào, gọi lớn như thế nào hay dùng lực để lay bọn họ, nhưng họ cứ thế mà ngủ, không hề có bất cứ phản ứng gì.

Nếu như không có tiếng ngáy yếu ớt, Hàn Tam Thiên thật sự không thể nghĩ rằng họ đang ngủ, mà rõ ràng là đã chết.

Chẳng lẽ có người ngủ say đến vậy, ngay cả sự đau đớn dữ dội như vậy cũng không thể cảm nhận được.

“Đi qua phòng bên cạnh"

Lo lắng cho sự an nguy của Thi Ngữ và Phù Lý, Hàn Tam Thiên liền vội vàng xông qua phòng bên cạnh.

Vừa đến cửa liền chạm mặt ngay với Thi Ngữ.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Thi Ngữ đột nhiên sững người, liền vội vã nói: “Minh chủ, người đến thật đúng lúc, người hãy nhanh vào xem Phù Lí tỷ,.."

Không đợi Thi Ngữ nói hết, Hàn Tam Thiên đã nhanh chóng chạy đến giường của Phù Lí.

Quả nhiên giống hệt với những đệ tử khác, Phù lí vẫn ngủ nhưng máu trên miệng trong ngừng chảy ra.

“Sao lại...sao lại thành ra như thế này?" Phù Mãng khó hiểu ngước nhìn Hàn Tam Thiên, hy vọng Hàn Tam Thiên có thể trả lời cho câu hỏi của mình"

Hàn Tam Thiên chau mày lại, hắn cũng không hiểu rốt cuộc tình huống này là như thế nào?

Đối phương chắc chắn đã dùng chiêu thức gì, mới khiến tình hình thay đổi như thế này.

Bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng lại không hề hay biết, cứ thế chìm vào giấc ngủ mà không thể thoát ra được.

Trong lúc suy nghĩ, Hàn Tam Thiên liền đưa ánh mắt nhìn về Thi Ngữ và Phù Mãng.

Kì lạ, nếu như có người tập kích, đáng lẽ bọn họ đều xảy ra chuyện, nhưng Thi Ngữ và Phù Mãng lại không hề có chuyện gì?

Hàn Tam Thiên sẽ không nghi ngờ một trong hai bọn họ là gian tế, khả năng duy nhất chính là phán đoán lúc đầu của hắn đã sai.

1627648662541.png

Hàn Tam Thiên chau mày lại hỏi: “Người biết sao?"

“Ngươi nhìn trạng thái của bọn họ thấy giống với cái gì?"

“Hoặc là Tam Thiên, người hãy suy nghĩ kỹ là, tình trạng của bọn họ giống với tình hình nào nhất?"

Hàn Tam Thiên lặng yên sau đó chợt như nhớ ra điều gì đó.



Lúc ánh mắt Hàn Tam Thiên đặt trên người của Phù Lý, đột nhiên trong đầu lóe lên một điều gì đó: “Ngươi..ngươi nói là.."

“Qủy áp sàng"

Bất luận là người hay là thần, thật ra đều sẽ trải qua cái gọi là Qủy áp sàng, đặt biệt Hàn Tam Thiên là có ấn tượng với chuyện này nhất.

Loại này khiến ý thức của người vẫn còn nhưng cơ thể lại rơi vào trạng thái bất tỉnh.

“Qủy áp sàng này khiến nhận thức của người vẫn còn tồn tại, nhưng cơ thể như bị hôn mê, vì vậy người không thể khống chế được cơ thể mình.

Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên như hiểu ra mọi chuyện: “Ý của ngươi là..."

“Dạ quỷ?"

“Dạ quỷ"

“Một loại ác quỷ xuất hiện vào ban đêm, chi dù tu vi có cao đến đâu, nhưng đến đêm nó chính là thứ mạnh nhất."

Đó là một loại ác quỷ thượng cổ, mặc dù không phải là loại gì ghê gớm, càng không thể so sánh với các loại quỷ vương khác, nhưng dạ quỷ lại có những đặc thù riêng của nó.

Ban ngày, nó hệt như cương thi sợ ánh sáng, yếu đến mức không thể làm gì, đừng nói đến cao thủ, ngay cả các tu sĩ có chút võ công cũng có thể dễ dàng giết chết nó.

Nhưng một khi trời tối, nó trở nên mạnh mẽ vô cùng.

“Nó có thể điều khiển giấc mơ của con người, thậm chí còn làm trọng thương họ trong chính giấc mơ của mình."

“Chẳng trách tất cả đều chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn bị thương, nó chẳng khác nào mộng yểm của ngươi." Hàn Tam Thiên đáp.

Lúc này Hàn Tam Thiên đã hiểu tại sao Phù Mãng và Thi Ngữ không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nếu như ở đây có đám người của Lục Nhược Tâm, thậm chí sớm có thể phát hiện, khung cảnh lúc đầu Hàn Tam Thiên nuốt huyết long với tình hình bây giờ của họ hoàn toàn giống nhau.

“Có điểm giống nhau, nhưng cũng có điểm khác nhau, hoặc có thể nói, Mộng yểm của ta không là gì so với Dạ quỷ.."

Nghe thấy những lời này, Hàn Tam Thiên không khỏi sững người, điều có thể khiến Linh Hồn Ma Long kiêu ngạo thẳng thừng thừa nhận Mộng yểm của bản thân chỉ là thứ rác rưởi, như vậy có thể thấy rằng, Dạ quỷ này thật sự vô cùng lợi hại.

“Mạnh đến như vậy sao, tại sao trước đây chưa từng nghe người khác nhắc tới." Hàn Tam Thiên hỏi.

+



“Dạ quỷ mặc dù chỉ đến một mình, bởi vì ban ngày chúng vô cùng yếu ớt, và vô cùng thận trọng không dám kết giao với bất kì ai, bởi vậy đã mai danh ẩn tích nhiều năm, để không ai biết đến sự tồn tại của chúng"

“Vậy có cách nào để cứu bọn họ không?"

“Cách thứ nhất.Sáng ngày mai phải đi tìm nơi ẩn náu của Dạ quỷ, chỉ cần giết dạ quỷ thì bạn bè của người sẽ tỉnh dậy, lấy lại được thần thức, nhưng."

“Nhưng nhìn tình trạng của họ, đừng nói là đợi đến ngày mai, ngay cả nửa canh giờ sau cũng khó mà chờ đợi được, đúng không?" Hàn Tam Thiên lo lắng hỏi.



“Vậy nói cách thứ hai đi."

“Tiến vào cơn mộng, trực tiếp đấu với Dạ quỷ. Nhưng cách này. "Linh Hồn Ma Long lắc đầu, thở dài một hơi: “Khả năng thành công là con số không"

“Tại sao? Ta có thể tiến vào đánh thắng mộng yểm của ngươi, dựa vào đâu mà ta không thể đánh bại dạ quỷ chứ?" Hàn Tam Thiên không phục nói.

Cho dù dạ quỷ mạnh, nhưng nó có thể mạnh hơn ma long sao? Tên này có thể đánh bại ba vị chân thần, giết chết một trong những ma vương thượng cổ, còn dạ quỷ là cái thá gì, giống như Ma long nói, chỉ là một tên tham sống sợ chết, ngay cả một người bạn cũng không dám kết giao.

Đây có thể đem ra so sánh sao?

Có thể thoát ra khỏi mộng yểm của linh hồn ma long, dựa vào cái gì mà không thể đối phó với một dạ quỷ nhỏ bé như vậy chứ?

“Ta đã nói rồi, Mộng yểm và dạ quỷ khác nhau rất nhiều, có thể nói như thế này, sự hình thành của mộng yểm chỉ là ta dùng thần thức của ta trong giấc mơ để áp chế thần thức của người, nhưng dạ quỷ thì...nó trực tiếp nghiền nát...thập chí."

“Thậm chí như thế nào?"

(+)

“Thập chí nó có thể sao chép cơ thể người, còn mộng yểm của ta chỉ là một người đối phó với một người, còn nó có thể đối phó Với mười, một trăm hay ngàn người” Linh Hồm Ma Long đáp.

“Điều này thật vô lí? Nó có thể sao chép cơ thể của ta sao?"Hàn Tam Thiên đáp.

Ma long gật đầu, vạn vật trên thiên hạ, muôn hình vạn trạng, cái gọi là chân thần cũng chỉ là người đứng đầu trong hầu hết các lĩnh vực, nhưng ở mỗi lĩnh vực đều có người giỏi nhất, mà dạ quỷ chính là sự tồn tại lớn nhất trong lĩnh vực giấc mộng.

[+]

“Tại sao chúng không bị không chế?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Với một chút tu vị ít ỏi của bọn họ, thì có thể làm gì được Dạ quỷ. Còn người thì khác."

Câu nói này của Ma Long không khỏi khiến Hàn Tam Thiên lo lắng mà nuốt một ngụm nước bọt. Nói cách khác, lời nói này quả thật như muốn dồn hắn vào đường cùng.

Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn đồng ý với câu nói của Ma Long, nếu như hắn bị Mạ Quy khống chế, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

“Ta cho rằng lần này người không nên ngang nhiên tấn công vào, hay là đợi đến sáng mai rồi tính tiếp" Linh hồn của Mai Long nói.

Hàn Tam Thiên lúc này chợt im lặng, không biết nên vào hay là không.

Lúc này, của đột nhiên mở ra.
“Tam Thiên!” Mặc Dương mặt mày hoảng hốt, đứa ở cửa gọi vào.

“Không cần nói nữa, ta đã biết có chuyện gì rồi." Hàn Tam Thiên xua tay, rõ ràng Đạo Thập Nhị và Liễu Phương cũng gặp tình huống như vậy.

Mặc Dương vô cùng vội vã nhưng khi nhìn thấy Phù Lí đang nằm trong phòng liên hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Sao lại thành ra như thế này? Đây.."Mặc Dương nhìn thấy tình trạng của Phù Lí rất giống với Đao Thập Nhị và Liễu Phương, cảm thấy vô cùng kì lạ mà đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.



Sau khi Hàn Tam Thiên nói hết tất cả mọi chuyện cho hắn nghe, hắn tức giận nắm tay lại thành hình nấm đấm: “Chết tiệt, chỉ tại ta, đã biết trước rằng tối nay sẽ không hề yên bình, vì vậy...vì vậy ta mới không ngủ, nếu biết trước như vậy, ta sống chết cũng không để cho Liễu Phương và Đạo Thập Nhị ngủ."

Đầu óc của Đao Thập Nhị không nhạy bén bằng Mặc Dương, Liễu Phương tuy là người vô cùng cẩn trọng, nhưng lại vô cùng tin tưởng câu nói của Hàn Tam Thiên, điều này đã khiến bọn họ rơi vào nguy hiểm.

Và những người khác đều như vậy.

Phù Mãng là người thô lỗ nhất trong đám bọn họ, mặc dù không hiểu cách làm của Hàn Tam Thiên, nhưng chính vì không hiểu khiến hắn trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

“Chuyện này không nên trách mọi người, ta

mới là người đáng trách" Hàn Tam Thiên chau mày đáp.

Vốn nghĩ lấy tĩnh khống chế động, biến từ ở ngoài sáng thành ở trong tối, nhưng lại không để ý đến các nhân tố khác, khiến có tất cả huynh đệ rơi vào nguy hiểm như vậy.

“Ta sẽ đi" Hàn Tam Thiên vô cùng kiên định nói với Linh Hồn Ma Long.

“Ngươi điên rồi phải không? Nếu như xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào thì phải làm sao? Một khi người không thể đánh bại lại dạ quỷ, ngươi có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không? Ngươi sẽ trở thành con rối của Dạ quỷ, với thể trạng cơ thể, vỏ công và các binh khí của mình, người sẽ trở thành trái bom hẹn giờ" Linh hồn Ma Long đáp: " Mặc dù ta và người ở chung trong một cơ thể, nhưng nếu như ngươi không trở nên tức giận thì ta sẽ không thể xuất hiện"

Đối với cách làm của Hàn Tam Thiên, Ma Long vô cùng lo lắng.

“Ta đã quyết định rồi." Hàn Tam Thiên kiên định nói.

Trước mắt là những huynh đệ đã cùng hắn đồng cam cộng khổ, lại không nói lời nào mà chết ngay trước mắt hắn, sự day dứt trong lòng của Hàn Tam Thiên đã đạt đến cực điểm.

Huống hồ, bây giờ có cả Liễu Phương và Đạo Thập Nhị cũng đang gặp nguy hiểm, Hàn Tam Thiên sao có thể đưa mắt mà nhìn được.

“Ta đi vào giấc mơ để cứu bọn họ, các người nhất định phải cố gắng tỉnh táo, chỉ cần các ngươi không rơi vào giấc mộng thì sẽ bình an vô sự"Sau khi đã thông suốt, Hàn Tam Thiên dặn dò đám người của Phù Mãng.

“Tam Thiên, ý của ngươi là..Ngươi muốn giống như bọn họ sao? Phù Mãng đương nhiên không biết cuộc nói chuyện của Hàn Tam Thiên và Ma Long, nghe thấy Hàn Tam Thiên muốn đi vào giấc mơ để cứu người, liền liên tưởng đến chuyện sẽ rơi vào trường hợp bị thương giống như các huynh đệ đây.

+


“Vâng."

Tất cả đều đồng thanh đáp.

“Tam Thiên, hay là để ta đi với người, để có thêm một người hỗ trợ." Phù Mãng nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn để một mình Hàn Tam Thiên mạo hiểm, hơn nửa hắn không hề muốn các huynh đệ vào sinh ra tử của mình gặp nguy hiểm, vì vậy muốn ra tay cứu giúp.

Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thêm một người đi vào giấc mơ sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.

“Lân Long, Tiểu Bạch, Ngọc Mãnh mắt đỏ, tất cả xuất hiện cho ta."

Âm!!

Sau khi lời nói của Hàn Tam Thiên vừa dứt, ba luồng ánh sáng trên cánh tay trái và phải của Hàn Tam Thiên lập tức lóe sáng lên, sau đó ba con kì thú với hình dáng được thu nhỏ lập tức xuất hiện.

“Hãy bảo vệ cho bọn họ."

“Vâng." Ba kì thú đều gật đầu.

“Nếu như ta có xảy ra bất cứ chuyện không hay nào, thì hãy đem giấu chiếc rìu Bàn Cổ này, về phần các ngươi."

“Nếu ta có bất cứ hành động lạ nào, lập tức giết chết ta"

Lời nói của Hàn Tam Thiên giống như một cây búa đập mạnh vào trái tim của bọn họ.

“Hàn Tam Thiên, người điên rồi phải không, sao lại muốn chúng ta giết chết người chứ?"

“Không được, hoàn toàn không được, cho dù người có như thế nào, cũng đều là người thủ lĩnh của bọn ta, ngươi chính là huynh đệ của chúng ta, muốn bọn ta giết người, hoàn toàn không thể làm được." Phù Mãng vô cùng kích động mà hét lớn lên.

“Nói không sai, Tam Thiên, cho dù có giết chết bản thân mình, ta cũng không bao giờ làm hại người"

“Đúng vậy minh chủ, sao ta có thể giết người được chứ?"

“Muốn bọn người giết ta thì cứ việc làm như vậy, sao lại lắm lời như thế chứ? Nếu như các ngươi thật sự xem ta là huynh đệ, thì không cần phải nói nhiều lời đến như vậy, cứ làm theo lời của ta là được." Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.

Sau đó, tiến vào bước đến bên phần trong trên chiếc giường của Thi Ngữ, nhắm mắt, định thần rồi từ từ thở đều.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu tính cách của Hàn Tam Thiên nên không nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ đi tới đứng xung quanh Hàn Tam Thiên.

Chỉ trong chốc lát, Hàn Tam Thiên đã đi vào giấc mộng.
Nghe thấy giọng nói này, Hàn Tam Thiên lập tức mở mắt ra, khung cảnh trước mắt là bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, dưới chân là thảm cỏ trải tiêu điều tra dài.

Bên cạnh là sóng biển đang vỗ vào vách núi.

Hoan nghênh người, hoan nghênh Hàn Tam Thiên đến với nơi chân trời góc bể xa xôi này."

Dứt lời, một bóng đen đột nhiên hiện hình, một người với gương mặt trắng bệch và một thân hình áo đen xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên khoảng chừng mười mét.

Cơ thể dị thường hệt như một con dơi, nhìn vào khiến người khác có cảm giác ghê rợn đến sởn cả gai óc, hơn nửa trên gương mặt trắng bệch như bột mỳ ấy là đôi mắt đỏ ngầu như máu, người như hắn khi đi ra ngoài không cần nói người ta cũng biết hắn không phải là người lương thiện gì.

Hắn vừa cười liền lộ ra những chiếc răng nanh đen xám xịt.

“Chân trời góc bể sao?"Đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật giống như đang ở một góc Ở chân trời, không một bóng người cây cỏ, nước biển thì nối liền với chân trời.



“Có thể được thiên hạ đệ nhất Hàn Tam Thiên người nhận ra, xem ra tiếng tăm của lão phu ta quả thật không tệ, đúng vậy, ta chính là Dạ quỷ" Dạ quỷ vừa cười vừa lạnh lùng đáp.

“Có thể nhận ra người không phải bởi vì người giỏi giang gì, chỉ là bộ dạng nhếch nhác chạy trốn thục mạng vào ban ngày của người khiến người khác khó quên." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

“Ngươi nói cái gì?" Dạ Qủy đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi thốt lên.

“Các huynh đệ khác của ta đâu?" Hàn Tam Thiên đột nhiên thay đổi chủ đề.

Dạ Qủy đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó phất tay, cách đó một trăm mét xuất hiện một kết giới trong suốt khổng lồ, trong đó là hàng trăm người bị nhốt.

Trừ lão đại Đại Bình Thiên và nhị quái, tam quái của Giang Bắc Thất quái ra, thì còn có Tứ quái, ngủ quái và Liễu Sa, Thất mụi cũng bị nhốt trong đó.

Phù Mãng và các huynh đệ của Liên minh thần bí, còn có các nhân vật trên giang hồ khác mà Hàn Tam Thiên quen hoặc không quen khác nữa.

“Tam Thiên"

“Hàn đại hiệp."

“Minh chủ"

.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, đám người không ngừng vui mừng, kích động mà lên tiếng kêu cứu.

Nhưng có như thế nào đi chăng nữa thì kết giới vẫn không cho họ tiến lên thêm được nửa bước, chỉ có thể đứng đó gào thét lên.

“Không đúng, ngay cả Hàn đại hiệp cũng đã đến đây, vậy chúng ta...chúng ta không phải đã hết hi vọng rồi sao?"

Có người đang kích động vui, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bất giác thốt lên những câu nói đầy thất vọng.

“Thả bọn họ ra" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.

“Cái gì?" Dạ Qủy vừa phá cười lên vừa đưa tay ngoáy ngoáy vào trong lỗ tai, bộ dạng hết sức khinh thường: "Ta không nghe lầm đấy chứ, khi nảy người vừa dạy ta hay là đang ra lệnh cho ta làm vậy?"

“Hàn Tam Thiên ơi là Hàn Tam Thiên, ban ngày người có thể sai khiến ta làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà khi đến ban đêm..." Dạ quỷ cười rồi đột nhiên gầm lên: "Ở đây, ta mới chính là vua"

Dứt lời, một luồng hắc khí bay ra từ người hắn.

Hàn Tam Thiên cách đó mười mét nhưng lại không hề cảm nhận được gì, cả người chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh kì quái

mạnh mẽ tấn công tới, sau đó cả người bay ngược ra xa, rồi ngã sõng soài trên đất.

“Tam Thiên."

“Minh chủ."

“Hàn đại hiệp"

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đột nhiên bị đánh bay ra xa, tất cả vô cùng hoảng hốt.

Dù gì Hàn Tam Thiên cũng là hi vọng duy nhất của bọn họ.

Lau vệt máu trên miệng, Hàn Tam Thiên mĩm cười, sau đó từ từ bò dậy, đưa mắt nhìn Dạ quỷ, lạnh lùng đáp: “Thú vị đấy."

Dạ quỷ nở nụ cười u ám, sau đó vòng hai tay lại: “Vậy sao? Có rất nhiều chuyện thú vị nữa, chỉ sợ ngươi không đủ sức chơi với ta mà thôi."

“Ta không chơi lại sao? Ngươi ngàn vạn lần đừng giống như ban ngày hệt như con rùa rụt cổ thì ta đã mãn nguyện rồi." Lạnh lùng đáp, sau đó Hàn Tam Thiên gia tăng tốc độ Ở chân, cơ thể bắt đầu vận công, nhắm thẳng vào dạ quỷ tấn công tới.

“Như vậy sao?"


Đối với sự tấn công mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên nhưng Dạ quỷ lại không hề hoảng sợ, lạnh lùng không thèm để ý, sau đó tay phải bắt đầu dùng lực.

“Pằng pằng pằng”

Hai bên giao đấu kịch liệt với nhau.

Hai tay của Hàn Tam Thiên nhanh như cắt, dùng sức vô cùng mạnh, nhưng Dạ quỷ lại chỉ dùng một tay đỡ đòn, vô cùng thong thả.

Sự mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên dường như không hề có tác dụng gì trước mặt của Dạ quỷ

Hàn Tam Thiên chau mày lại, mặc dù quyền pháp của hắn không được xem là tinh xảo gì, nhưng bởi vì hiện tại có khí hỗn thuần bên trong cơ thể , nên tốc độ của hắn đã rất nhanh.

Dạ quỷ có thể chống đỡ lại được, điều này không khiến Hàn Tam Thiên ngạc nhiên, nhưng hắn có thể chống đỡ lại được một cách dễ dàng như vậy, thật sự khiến Hàn Tam Thiên không thể tin nổi.

“Chẳng lẽ những lời Ma long nói không hề sai? Trong kết giới này, hắn ta chính là vua?"

“Thiên hỏa nguyệt luân"



Gầm lên một tiếng, thiên hỏa nguyệt luân xuất hiện từ không trung bay đến hai cách tay của Hàn Tam Thiên.

[+

"Pằng."

Đối diện với đòn tấn công của Hàn Tam Thiên, Dạ quỷ chỉ chán nản mà vung tay ra.

“Bốp."

Cơ thể của Hàn Tam Thiên giống như một con kiến, trực tiếp bị ném bay ra xa mười mét, nặng nề ngã trên mặt đất.

“Cái gì?" Hàn Tam Thiên chau mày lại.

Ngay cả Thiên hỏa nguyệt luân cũng không làm gì được tên Dạ quỷ này.

“Sao lại có thể như vậy

Mặc dù giống như những lời nói của ông lão quét rác nói, sự lĩnh ngộ của hắn đối với Thiên hỏa nguyệt luân chỉ được xem là người mới nhập môn, nhưng cho dù là người mới nhập môn, nhưng nó lại rất có hiệu quả khi đấu với chân thần, nhưng đối với tên Dạ quỷ này lại không hề có một chút hiệu quả nào.

Vì vậy, đây mới là điều không thể tin được.

Chắc chắn có điều kì lạ gì ở đây.

“Hỏng rồi, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không phải là đối thủ của hắn, chúng ta muốn ra khỏi đây, chỉ là ...chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi."

“Đúng vậy, xong rồi, xong rồi, chúng ta bây giờ phải làm sao đây?"

“Mọi người không cần lo lắng, Tam Thiên là huynh đệ của ta, ta rất hiểu con người hắn, không có điều gì có thể làm khó hắn, hắn nhất định có thể cứu chúng ta ra ngoài." Đạo Thập Nhị hoàn toàn không hề có một chút lo lắng, là huynh đệ với nhau, hắn hoàn toàn tin tưởng Hàn Tam Thiên.

“Nói không sai." Liễu Phương cũng lên tiếng.

“Ta cũng tin tưởng Hàn Tam Thiên có thể làm được." Hai mắt của Phù Lý cũng tràn đầy sự tin tưởng.

“Chúng ta cũng tin tưởng minh chủ"

Đối diện với không ít sự ủng hộ kiên định như vậy, những người đang hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Nói không sai, hắn chính là Hàn Tam Thiên, người tạo nên những kì tích, có hắn ở đây thì chúng ta còn sợ gì chứ, đúng không?"

“Đúng vậy, có Hàn Tam Thiên ở đây, không gì là không thể."

Tất cả mọi người ngay lập tức tràn đầy niềm tin.

Nghe thấy những lời này, Hàn Tam Thiên không khỏi cười khổ, liệu hắn sẽ tạo nên được kì tích gì chứ.

Chỉ là hắn có thể chịu đựng được nhiều hơn người bình thường mà thôi.

Trước mắt là một Dạ quỷ vô cùng kì lạ.

Nên làm như thế nào mới tốt chứ?

Dần dần, trong đầu Hàn Tam Thiên cũng lóe lên một cách, từ dưới mặt đất bay lên, hai mắt tràn đầy sát khí.
Ma long đã nói, ở đây Dạ quỷ chính là người lợi hại nhất, muốn đánh bại được hắn chỉ có hai cách.

Thứ nhất, giống như linh hồn Ma long lúc đầu, bị kim thân của Hàn Tam Thiên áp chế, tấn công từ ngoài vào. Điểm này giống như việc tìm thấy có thể thật của Dạ quỷ, hiệu quả giống như việc giết chết cơ thể thật của hắn.

Ngoài ra hắn là người giỏi nhất ở lĩnh vực nào, thì lập tức tiêu diệt lĩnh vực ấy.

Hàn Tam Thiên đương nhiên lựa chọn cách thứ hai.

Người làm theo cách của ngươi, ta làm theo cách của ta.

“Bắc minh tứ hồn trận, một hóa tám"


“Địa hóa tâm linh.”

“Bát phương kinh lôi, cửu thiên lôi long

“Thiên hỏa nguyệt luân."

“Tứ thú trấn thủ"

Ầm!!!

Pằng, pằng, pằng.

Hàn Tam Thiên giận dữ hét lên, kéo theo mưa gió ùn ùn kéo đến.

Lửa trên mặt đất nổi lên, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, cửu thiên lôi lang mang theo tia điện xuyên qua các đám mây, thiên hỏa nguyệt luân biến hóa theo tám cơ thể, biến thành mười sáu cây kiếm tấn công khắp nơi.

“Muốn chơi đúng không? Vậy ta sẽ chơi với ngươi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

“Người ta nói, ra tay liền có thể tiêu diệt trời đất, ta luôn cứ tưởng rằng đó chính là một từ hình dung, hình dung bản lĩnh rất mạnh của một người, nhưng bây giờ ta đã biết, đó không phải là một từ để hình dung, đây rỏ ràng là một câu kể lại "

Thiện hạ rộng lớn, không gì là không có, đây là câu nói được đúc kết từ thời xa xưa để lại.

“Đây có khoa trương quá không? Trời đất thay đổi, trên có sấm chớp, dưới có lửa cháy, muốn hủy diệt sao..."

“Ma thần đúng là ma thần, mạnh đến mức khiến người khác kinh hãi."

Tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức thất kinh hồn vía, mặc dù có không ít người trong trận chiến ở núi Khốn Long, đã nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa của hai vị chân thần và Hàn Tam Thiên.

Nhưng...

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !


Nhưng nó khác biệt hoàn toàn với khung cảnh trước mắt, chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa.

Còn sức mạnh của Hàn Tam Thiên lúc này cũng vô cùng bức người , đặc biệt là có thêm khí Hỗn thuần, càng khiến cho sức mạnh tăng lên vượt xa lúc đầu.

Hắn không có cách nào giữ lại, chỉ có thể hoàn toàn phóng hết sức mạnh ra bên ngoài.

Chính là muốn phá vỡ lĩnh vực của hắn.

“Phá vỡ nó cho ta."

Hàn Tam Thiên hét lên, trừ rìu bàn cổ không có ở đây ra, còn lại tất cả các chiêu thức đều được Hàn Tam Thiên dùng để tấn

công.

Trời đất như muốn nổ tung.



“Không hổ danh là Hàn Tam Thiên, Dạ quỷ ta trước nay chưa từng nể phục bất kì ai, thần thánh hay ma quỷ cũng vậy, nhưng với biểu hiện của người lúc này, ta phá lệ mà gọi người một tiếng ma thần”

12

“Đây chính là vinh dự của người, cũng chính là..." Nói đến đây, Dạ quỷ đột nhiên cười lên: “Cũng là lời tán thưởng cuối cùng người được nghe thấy:

“Ta đã nói rồi, ở đây ta chính là vua, vì vậy người..."

“Ngươi mãi mãi chỉ là một loài vật nhỏ bé mà thôi."

"Pång."

Chỉ là một cái vung tay nhưng đôi tay ấy như mang theo một luồng sức mạnh to lớn, mang theo trận gió mạnh mẽ thổi tới.

“Pằng, pằng pằng."

Lửa trên mặt đất dần tắt đi, cửu thiên lôi long ẩn hiện trong những đám mây dần dần cũng biến mất.

Mười sáu cái thiên hỏa nguyệt luân cũng đột nhiên tiêu tán.

Tám luồng kim thân trong gió đã biến mất hết bảy cái, chỉ còn lại một mình Hàn Tam Thiên bị gió mạnh tấn công, rồi trực tiếp bị hất bay ngược xuống đất.

“Phù."

Một ngụm máu tươi phun ra.

Địa hỏa và thiên lôi bị hủy diệt, điều này có nghĩa là Hàn Tam Thiên vẫn chưa tinh thông võ thuật, và thiên hỏa nguyệt luân cũng giống như vậy.

Nhưng...

Nhưng bát đạo kim thân hoàn toàn tuyệt đối không phải do nguyên nhân này.

+

Thậm chí không phải là chưa tinh thông, ngược lại đã đạt đến đỉnh cao của nó.

Hơn nữa, tính phòng thủ của bát đạo kim thân vô cùng mạnh mẽ, bát đạo kim thân cùng nhau hợp sức, đồng thời phân tán vết thương, và còn có sự bảo vệ của áo giáp bất diệt huyền khai và tứ đại thần thú...

Cho dù lại Lục Vô Thần và Áo Thế, cộng với các thần khí khác cũng không thể sát thương nó, nhưng khi dùng nó đối phó với lại Dạ quỷ lại không hề có chút tác động nào.

Điều này quả thật khó tin được.

+

“Ở đây người thật sự là vua sao?"

Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng, không cam tâm đưa hai mắt nhìn Dạ quỷ đang giương oai diễu võ phía trước.

!

Lúc này, đám người Mặc Dương ở bên ngoài cũng nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang học máu ra ngoài, trên cơ thể hiện lên các vết thương, điều này khiến đám người bọn họ vô cùng lo lắng.

“Tam Thiên Tam Thiên đây là..."

“Hỏng rồi, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng giống hệt bọn họ sao?"

“Tam Thiên, dừng lại đi."

+
1627648687074.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom