• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (32 Viewers)

  • Chương 2401-2410

Ầm!!!

Diệp Cô Thành đau đớn hét lên, một tiếng nổ vang lên, một luồng hắc khí mạnh mẽ xuất ra khỏi cơ thể hắn.

Tà khí vô cùng mạnh mẽ.

Hắc khí xuất ra khỏi nên cơ thể Diệp Cô Thành vặn vẹo biến thành một hình dạng kì quái.

Còn hai mắt đang đỏ rực của hắn lúc này hằn lên tia lửa vô cùng hung hăng.

Thở ra một hơi dài, Diệp Cô Thành hung hằng ngẩng đầu lên, liếc nhìn bóng người áo đen kia: " Người vừa làm gì ta vậy?"



Chỉ trong chốc lát, Diệp Cô Thành nhìn vào lòng bàn tay mình, hắc khí bao quanh, ma khí liền xâm nhập vào cơ thể: " Ma...ma khí sao?"

Vốn dĩ là người chính đạo, lúc này lại có ma khí trong người, hắn đột nhiên đờ người.

“Kể từ hôm nay, Diệp Cô Thành người chính là đồ đệ chân chính của minh chủ tà giáo ta, còn không mau diện kiến sư phụ?"

“Minh chủ tà giáo?" Diệp Cô Thành đột nhiên chau mày lại.

“Tất cả những chuyện độc ác, đều là hành vi của tôn chủ" Dứt lời, một luồng hắc khí được giải phóng ra khỏi cơ thể, hóa thân thành một con thuồng luồng, há miệng tấn công về phía Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành bất giác bước lùi ra phía sau, giải phóng triệt để năng lượng trong cơ

thể.

“Đây.." Diệp Cô Thành khó hiểu nhìn vào lòng bàn tay mình.

Đòn tấn công của người áo đen kia vô cùng mạnh, nhưng điều khiến Diệp Cô Thành không ngờ tới chính là chỉ dựa vào sức lực của hắn, lại có thể dễ dàng hóa giải như vậy.

“Thấy như thế nào, Diệp Cô Thành?" Người áo đen kia mỉm cười nói với Diệp Cô Thành.

Sau khi Diệp Cô Thành kinh ngạc tột độ lập tức trên mặt xuất hiện sự vui sướng, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Đệ tử Diệp Cô Thành, bái kiến sư phụ. Bắt đầu từ hôm nay con sẽ nghe theo sự sai khiến của người, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, quyết không từ nan"

“Rất tốt, đứng lên đi." Người áo đen phất tay lên, Diệp Cô Thành liền nhanh nhẹn đứng dậy.

“Từ hôm nay, người chính là thành viên của tà giáo ta, cũng là đệ tử đầu tiên của mình chủ tà giáo ta." Lúc nói xong, bóng đen từ từ hiện ra, lúc hắn tiến gần đến Diệp Cô Thành, cuối cùng Diệp Cô Thành cũng có thể nhìn thấy được hình dạng của hắn.

“Vâng"

“Phải nhớ cho kĩ, phải luôn đi theo ta nếu không linh hồn người sẽ bị quỹ nuốt chửng" Sau đó mỉm cười rồi vỗ vào vai của Diệp Cô Thành rồi nói: “Cơ thể này cũng không tệ"

“Nhưng muốn mạnh mẽ hơn, cần phải có sự giúp đỡ của người khác."

“Sư phụ, giúp đỡ như thế nào? Lại là sự giúp đỡ của ai?"

“Nữ nhân, tất cả nữ nhân trên thiên hạ đều có thể giúp đỡ ngươi." Dứt lời, trong tay hắn đột nhiên cử động, một luồng hắc khí đột nhiên bao trùm cả trung tâm căn phòng.

Sau khí hắc khí tan đi liền hiện ra ba người nữ nhân.

Trên mặt ba người này vô cùng hoang mang sợ hãi, tuổi vẫn còn nhỏ, cả ba đều bị trói vào nhau, ngồi trên mặt đất mà vô cùng kinh hãi.

"Sư phụ, đây là..." Diệp Cô Thành chau mày lại, vẻ mặt không hiểu hiện ra..

“Trong thế giới này, nam là dương, điều hòa dương khí, còn nữ thuộc âm điều hòa âm khí, cái gọi là đạt tới cảnh giới cao nhất của dương khí, thì phải hấp thụ âm khí của nữ giới mới có thể đạt được đến cảnh giới cao nhất của dương khí." Người áo đen nở một nụ cười tàn ác.

“Hãy hành động đi"Dứt lời, người áo đen nở một nụ cười quái đản.

Diệp Cô Thành sửng sốt, rồi nghiến chặt răng bước tới ba người đang điên cuồng lắc đầu, cố gắng lui về đằng sau.

Người áo đen kia lập tức cử động, rồi một luồng hắc khí nhanh chóng bao phủ cả căn phòng, tiếng kêu la của ba cô gái kia vô cùng thảm thiết chìm trong bóng đen kia mà không làm ra bên ngoài.

Không lâu sau, Diệp Cô Thành rời ba cô gái khóc không thành tiếng kia ra rồi từ từ đứng dậy.

Sự kiêu ngạo trong đôi mắt của Diệp Cô Thành lúc này chỉ toàn là sự vô tình và tàn khốc.



“Hãy thử lại một lần nữa xem"

Dứt lời, bóng đen kia lập tức đứng đối diện với Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành gật đầu nhưng vẫn có chút do dự.

“Ngươi đang do dự điều gì? Thân là người của ma tộc, trong mắt chỉ có kẻ thù, không hề có tình sư trò ở đây."

Bốp!!!

một cái tát vô tình đánh vào mặt của Diệp Cô THành.

Diệp Cô Thành sao lại là người có tình cảm chứ? Chỉ là sợ hắn đánh sư phụ, khiến sự phụ hắn không hài lòng. Trước tình hình này, hắn liền nghiến chặt răng dồn toàn bộ sức mạnh tấn công về người áo đen đó.



Một chưởng đánh ra, người áo đen kia cũng lập tức dùng tay đỡ lại, hai luồng sức mạnh lập tức biến mất, nhưng cuộc va chạm đó tạo ra chấn động khiến tất cả mọi thứ trong thư phòng đều rung chuyển.

+

“Đây.." Diệp Cô Thành không dám tin mà đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Sức mạnh này mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh trước đây của hắn.

“Chỉ cần sau này người trung thành với ta, sức mạnh của người sẽ không ngừng tăng lên, hơn nữa còn sẽ tìm nhiều nữ nhân khác cho người tu luyện"Dứt lời, liền không nhìn thấy người áo đen kia nữa, nhưng trên bàn của Diệp Cô Thành lại xuất hiện một quyển sách cổ quái.

Quyển sách này vô cùng xấu xí, lâu đời đến mức tất cả trang sách đều màu vàng, thậm chí đã có những đốm đen xuất hiện trên đó.

Lúc mở quyển sách ra, trên mặt Diệp Cô Thành liên xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo độc ác.

Lúc này ở ngoài thành, sau khi đám người của Hàn Tam Thiên rời khỏi, chỉ khoảng nửa canh giờ.

Một lão sư thầy xuất hiện cầm trên tay thanh trượng, bên cạnh gần một trăm người mặc áo choàng đen vội vã chạy tới.

Trên mặt vị hòa thượng này mặt dù vô cùng hiền hòa, hệt như một vị thần phật từ bi nhưng có một đường màu đen kéo dài từ lòng bàn tay đến cánh tay hắn.

Nếu như nhìn kỹ vào đường dài màu đen này có thể nhìn thấy hắc khí không ngừng động đậy trong đó.

Trên đầu của vị hòa thượng kia có một con dấu kì lạ nào đó.

Sau khi vị hòa thượng kia xuất hiện, những người áo choàng đen ở đằng sau nhanh. đứng tản ra, lập tức tìm kiếm xung quanh.

Một khắc sau, bọn chúng nhanh chóng chạy đến, quỳ xuống trước mặt của vị hòa thượng kia: "Sư phụ, chúng con đã đến trể."

Pằng!!!

Cây pháp trượng trên tay hắn lập tức giáng xuống, lạp lão nói: “Phế vật, Như Thần đâu?"

“Đã hóa thành máu giống như các đệ tử khác rồi."

“Nếu như kẻ địch không mạnh, làm sao đám đệ tử của Như Trần lại lựa chọn tự sát như vậy, trừ phi những lời minh chủ người đoán đều trúng, Hàn Tam Thiên vẫn chưa chết” Đứng bên cạnh của vị hòa thượng kia là một tên đệ tử mặc áo choàng đen nhỏ giọng thốt lên.

“A di đà phật, thiện tại, thiên tai” Lão hòa thượng từ từ đưa một tay lên, từ từ niệm kinh, sau đó nói: “Chính là Hàn Tam Thiên, nhưng dựa vào kế hoạch, ít gì Như Trần cũng đã cản trở được Hàn Tam Thiên nhưng cuối cùng do tu vi không đủ mới chết như vậy."

“Như Si."

“Có đệ tử"

Lão hòa thượng đảo mắt nhìn về phía thị trấn nhỏ ở đằng xa kia, rồi nói: " Ngươi nói xem, chúng ta nên tiến vào thành, hay là chúng ta đánh rắn động cỏ, sớm đã để bọn chúng chạy thoát rồi?"

Lão hòa thượng kia đồng ý với suy nghĩ của tên đệ tử: “Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

“Sư tôn yên tâm, đám người của con sớm đã chuẩn bị xong."

“Bây giờ đã đến lúc hành động rồi." Lão hòa thượng nhếch một nụ cười vô cùng nham. hiểm.
Trong thành, sau khi Hàn Tam Thiên dẫn đám người Glang Hồ Bạch Hiểu Sinh quay trở lại tửu lầu, những tiếng cười hoan hỉ vẫn chưa chấm dứt.

Nhưng đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lại không hề có tâm trạng để uống rượu đàn ca, việc lẫn trốn lâu nay đã khiến họ vô cùng mệt mỏi, lúc này nhân cơ hội này để nghỉ ngơi lấy lại sức lực.

Mặc dù tìm được đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh về, nhưng sự lo lắng trong lòng của Hàn Tam Thiên vẫn chưa đượcc tháo xuống, Hàn Tam Thiên vẫn luôn chau mày lo lắng.

Hơn nữa, Hắn đang lo lắng.

Đám hòa thượng Như Trần thật sự khiến người khác khó hiểu.



Lúc này, Đại Bình Thiên ở ngoài nhanh chóng quay trở về, sau đó tiến vài bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên.

“Có phát hiện gì không?" Hàn Tam Thiên chua mày lại hỏi.

1

Đại Bình Thiên ghé sát tai nói nhỏ với Hàn Tam Thiên: “Đúng như người dự đoán, bên. ngoài có biến động"

+

Quả nhiên là như vậy.

Đám người này không phải là nhất thời hành động, mà mọi chuyện đã được tính toán từ trước.

“Ta biết rồi." Hàn Tam Thiên gật đầu nói.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Hay là mấy huynh đệ ta đến cổng thành trước để mai phục, lỡ như phát sinh tình huống gì, thì các ngươi chạy trước, bọn ta sẽ theo sau." Đại Bình Thiên lo lắng nói.

“Không cần, uống rượu đi." Hàn Tam Thiên lúc này nở một nụ cười.

Điều này khiến Đại Bình Thiên không hiểu mà vò đầu, sai hắn chạy ra thành ngoài điều tra là hắn, sau khi phát hiện tình hình của địch, lại vô cùng bình tĩnh cũng là hắn.

Nhưng mà lời Hàn Tam Thiên nói ra, hơn. nửa hắn lại có cơ hội uống rượu cùng Hàn Tam Thiên, Đại Bình Thiên cũng không nói gì thêm, nhấc chén rượu lên uống cạn.

Trên Đỉnh Lam Sơn...

Vẫn là một trong những cung điện vô cùng trang nhã.

Lục Nhược Tâm ngồi trong một căn phòng bí mật, hai chân thon dài của cô xếp lại ngồi trên một chiếc giường băng.

IL

Sau lưng, xiềng xích thần giống hệt như đội cánh từ từ mở ra một luồng năng lượng màu xanh đang nâng nó lên.

Sau khi trở về từ núi Khốn Long, Lục Nhược Tâm vội vã bắt đầu bế quan tu luyện.

Với một người là thiên tài như cô ta, mặc dù thời gian tu luyện không dài, nhưng ma khí bên trong xiềng xích thần đã nhanh chóng được cô ta hóa giải.



Nhưng trong lúc này, đột nhiên cánh của của mật thất vang lên tiếng gõ nhẹ.

“Vào đi." Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng mở mắt, sau đó lên tiếng.

+]

Dứt lời, cánh cửa được mở ra.

Chi Mộng bước vào, sau lưng cô ta có tiếng xích sắt vang lên.

Tiếng xích vang lên, sau đó một cô gái từ từ xuất hiện.

Sợi xích khổng lồ khóa chặt hai chân của cô gái ấy, khiến đôi chân trắng như ngọc của cô hằn lên vệt máu, quần áo trên người thì xộc xệch, tóc tai rối bời, gương mặt xinh đẹp lúc này đã vô cùng mệt mỏi.

“Tô Nghênh Hạ, xin chào." Lục Nhược Tâm hít vào một hơi sau, ngước nhìn người đang bước đến rồi lên tiếng.

Tô Nghênh Hạ.

Người phụ nữ tiều tụy trước mắt chính là Tô Nghênh Hạ.

“Hàn Niên đâu?" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói, trong mắt không hề có một chút sợ hãi nào.

“Hay là ta nên gọi người là Phù Dao đây" Lục Nhược Tâm cười cợt nói.

“Ta hỏi người Hàn Niên đâu?" Mặc dù bị xiềng xích trói lại, như Tô Nghênh Hạ vô cùng ngoan cố, đối diện với câu hỏi của Lục Nhược Tâm mà lạnh lùng đáp.

“Bốp!"

Lập tức, trên mặt Tô Nghênh Hạ vang lên một âm thanh, một cái tát nặng nề giáng vào trên má của cô.

“Ở trước mặt của ta, từ khi nào có chỗ cho người nói chuyện, Tô Nghênh Hạ ta nói cho người biết, ở trước mặt ta, ta là lớn còn người chỉ là thân phận thấp kém, ta nói người chỉ được nghe, ta bắt người đứng, người lập tức không thể được ngồi.” Dứt lời, Lục Nhược Tâm nhìn Tô Nghênh Hạ: “Người nghe rõ chưa?"

Đột nhiên, Lục Nhược Tâm cười lên: “Ngươi cũng không hề biết soi gương chính mình, người làm sao có tư cách so sánh với ta?

Luận về tướng mạo, thần thái, xuất thân, tài trí thì có điểm nào người có thể so sánh được với ta chứ? Ta là một cô gái thanh cao còn người chỉ là một con đàn bà ti tiện. Có một điểm người hơn ta đó chính là người gặp được Hàn Tam Thiên trước ta mà thôi."

Sau đó, trong tay Lục Nhược Tâm đột nhiên cử động, một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng bao phủ khắp mật thất này.

Ở trong này có một bức tranh, trong bức tranh có thể nhìn thấy rõ ràng một căn phòng vô cùng xa hoa, một vài tí nữ nhẹ nhàng xếp thành hai hàng, một người tỳ nữ mang theo một món đồ chơi đến giường của Hàn Niên.

Mặt dù lúc này vẻ mặt của Hàn Niên không vui vẻ, ánh mắt đầy sự ấm ức, nhưng những thứ trên người nó đều vô cùng xa hoa, giống hệt như một tiểu công chúa.

“Niên nhi." Nhìn thấy Hàn Niên, trên mặt Tô Nghênh Hạ không còn sự lạnh lẽo, chỉ còn lại tình cảm ôn nhu của tình mẫu tử, cả người như muốn xông ra khỏi luồng ánh sáng trắng này, tuy nhiên sợi xích trên chân quá nặng khiến cô loạng choạng ngã xuống đất.

Nhưng cho dù là vậy, Tô Nghênh Hạ vẫn kiên trì ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Niên ở trong bức tranh, nước mắt bất giác không ngừng rơi xuống.
1627543469298.png

“Chỉ là để người nhìn rõ thực tế mà thôi. Đối Với Hàn Tam Thiên, cả tài lẫn tướng mạo người đều thua ta, đối với Hàn Niên mà nói, sự sung túc sau này của ta đối với nó cũng sẽ hơn ngươi."

“Nếu ta là người, cho dù chỉ còn sót lại một chút lý trí, một chút lương tâm, sẽ không giả Và làm ngơ mà không thấy, ta sẽ ngoan ngoãn lập tức rút lui" Lục Nhược Tâm điềm đạm lên tiếng.

“Nhưng mà dù gì Lục gia và Phụ gia cũng là chỗ thân quen, chúng ta khi nhỏ cũng đã từng chơi với nhau, ta xem người như chị em, hay là như vậy, ta muốn Hàn Tam Thiên đường đường chính chính cưới ta làm vợ, ta làm lớn người làm nhỏ, người thấy thế nào?"



“Chuyện này người không nên hỏi ta, người người nên hỏi chính là Hàn Tam Thiên" Tô Nghênh Hạ hiểu rõ ý đồ của Lục Nhược Tâm, nếu như không phải Hàn Niên đang nằm trong tay cô ta, thì Tô Nghênh Hạ lập tức muốn chửi cô ta là đồ chó cái chuyên đi làm chuyện ác.

Sắc mặt Lục Nhược Tâm đột nhiên lạnh đi, nếu như Hàn Tam Thiên đồng ý, sao cô ta lại làm ra những chuyện như vậy.

“Hỏi Hàn Tam Thiên sao?" Lục Nhược Tâm nở một nụ cười lạnh, trong tay cô ta đột nhiên cử động, bức tranh kia liền lập tức thay đổi, liền xuất hiện cảnh lúc Hàn Tam Thiên đối đầu với các thú.

Ác thú nuốt Hàn Tam Thiên vào bụng, Lục Nhược Tâm liền liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, trong ánh mắt Tô Nghênh Hạ lập tức xuất hiện sự lo lắng và sợ hãi, cô ta liền cười: " Ta cũng muốn hỏi, nhưng vấn đề là..."

“Hàn Tam Thiên đã bị ác thú nuốt chửng, bản thân hắn đang gặp nguy hiểm, còn tâm tư nào mà trả lời câu hỏi của ta chứ?"Dứt lời, liền đưa mắt nhìn Tô Nghênh Hạ.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang gặp phải tình cảnh như vậy, Tô Nghênh Hạ vô cùng lo lắng.

Hắn là người cô yêu nhất trên đời.

“Mặc dù ác thú rất lợi hại, nhưng mà đỉnh Lam Sơn có cách để đối phó với nó, nhưng mà tại sao ta lại phải ra tay giúp đỡ một người không hề có quan hệ gì với mình chứ? Cho dù ta có đồng ý, thì trên dưới Lục gia cũng không đồng ý." Lục Nhược Tâm cười cợt nói.

“Ngươi muốn như thế nào?" Tô Nghênh Hạ thông minh như vậy, sao lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô ta chứ.

“Chỉ cần người nói Hàn Tam Thiên cưới ta, ta lập tức sẽ có cách thuyết phục người của Lục gia đi cứu hắn, người suy nghĩ kỹ đi. Nhưng đừng có trách ta không nói trước cho người biết, Hàn Tam Thiên bị ác thú nuốt vào bụng đã nhiều ngày, lúc này có lẽ đã kiệt sức, nếu như chậm thêm chút nữa..." Lục Nhược Tâm nở một nụ cười lạnh lẽo.

“Nếu như muộn thêm chút nữa, e rằng xương cốt của hắn cũng không còn" Chi Mộng lành lùng tiếp lời.


Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại, mặc dù cô rất lo lắng cho hoàn cảnh của Hàn Tam Thiên lúc này, nhưng muốn cô tự tay đẩy Hàn Tam Thiên vào lòng của một nữ nhân khác, quả thật cô không thể làm được.

Cô cũng không muốn dùng cách này để phản bội lại Hàn Tam Thiên.

Nhưng ác thú trong bức tranh hung tợn như vậy, Tô Nghênh Hạ cũng có thể biết được, nếu như không cứu, Hàn Tam Thiên sẽ bị ác thú tiêu hóa mất.

Tô Nghênh Hạ không sợ dùng cái chết để bảo vệ sự chung thủy trong tình yêu đối với Hàn Tam Thiên, nhưng dùng cái chết của

Hàn Tam Thiên để bảo vệ đoạn tình cảm này, Tô Nghênh Hạ sao không do dự được chứ.

Cô yêu Hàn Tam Thiên, sao lại nở để hắn chết chứ.

Nhưng trong lúc này, có thuộc hạ chạy đến cửa của mật thất, sau khi có đưuọc sự đồng ý của Lục Nhược Tâm, cô ta liền nhanh chóng đến bên cạnh của Lục Ngược Tâm, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai của cô ta.

Sau khi nghe xong, Lục Nhược Tâm chau mày lại, phất tay ám chỉ thuộc hạ có thể rời đi, rồi từ từ đứng lên, liếc nhìn Tô Nghênh Hạ: “Ngươi có ba canh giờ để suy nghĩ, người phải suy nghĩ cho rõ ràng. Chi Mộng, giam cô ta lại vào địa lao, hơn nữa chuyện ta giao cho người đã làm xong chưa?"

"Bẩm tiểu thư, ta đã lựa chọn ra những người có võ công thấp nhất của đỉnh Lam Sơn" Chi Mộng đáp.

“Ba canh giờ sau, nếu không có được câu trả lời thỏa đáng, liền lập tức cho những người này vào trong địa lao của cô ta. Ta phải xem xem, bộ dạng trên đường xuống hoàng tuyên bị cắm sừng của Hàn Tam Thiên như thế nào, càng muốn xem người phụ nữ dơ bẩn như người làm sao còn mặt mũi để đối diện với Hàn Tam Thiên"

Dứt lời, Lục Nhược Tâm đứng dậy bước ra khỏi mật thất, lúc bước đến cửa, cô ta đột nhiên đứng lại, nhưng không quay đầu lại liền mĩm cười: “Đúng rồi, bức tranh lúc này người nhớ phải giữ lại, ba canh giờ sau, cảnh khi đám người kia tiến vào phòng của Tô Nghênh Hạ ngươi cũng phải giữ lại, dù gì Hàn Niên cũng là con gái của cô ta, đối với bất cứ chuyện gì của cha mẹ, thân làm con cái đương nhiên phải có quyền được biết."

Dứt lời, cô tay xoay người bỏ đi, Chi Mộng nở một nụ cười hiểm ác, gật đầu trả lời: “Vâng."

Khác với Phù Thiên, thủ đoạn của Lục Nhược Tâm không độc ác bằng, nhưng ở một góc độ khác, nó lại là vũ khí giết người không cần gươm đao, vô cùng hiểm độc.

Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại, sao cô lại không biết sự đê tiện bỉ ổi này của Lục Nhược Tâm chứ.

Nhưng với âm mưu này, lần đầu tiên sự kiên định trong tim cô lần đầu dậy sóng..

Cô có sự kiên định giống như người của Phù gia, lại ở trong hoàn cảnh như thế này, lựa chọn một con đường khác sao?
Trên đại điện của đỉnh Lam Sơn.

Lúc Tô Nghênh Hạ vội vã chạy đến, thì những bậc trưởng lão của đỉnh Lam Sơn đều đã có mặt, Lục Vô Thần đã ngồi yên sau bức màn che trên cao, bên cạnh hắn là một vị trí, làm chỗ ngồi của một người đàn ông bí ẩn, là người đứng đầu của Lục gia.

Mặc dù hắn là con trai của Lục Vô Thần, nhưng tộc trường sẽ có vị trí và sự tôn nghiệm của tộc trưởng, cho dù chần thần đã quay trở lại, nhưng tộc trường vẫn không rời khỏi vị trí ngồi đó, chỉ có thể thêm một vị trí ngồi bên cạnh để thể hiện sự tôn trọng đối với chân thần.

Điều này rất giống với hoàng đế và thái hậu trong hoàng cung.



“Tâm nhi cũng về rồi" TRong đại điện, Lục Vô Thần liền lên tiếng.

Lục Nhược Tâm gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn các vị trưởng lão xung quanh, sau khi hành lễ, sau đó bước tới hàng đầu tiên bên tay phải, đồi diện với vị trí của Lục Nhược Hiên, liền ngồi xuống.

“Có một tin tốt và một tin xấu, các vị muốn nghe tin nào trước?" Lục Vô Thần liền nói.

Các người đều là những thành viên nòng cốt, cũng là những người tin tưởng Lục gia nhất của đỉnh Lam Sơn. Các cuộc họp quan trọng đều không thể thiếu sự tham dự và tham mưu của họ, ở Lục gia, quyền hành của bọn họ rất lớn.

Nhưng trước mắt của Lục Vô THần, không một ai dám có âm mưu khác nào, bởi vì ai cũng hiểu rằng, Lục gia của ngày hôm nay chính là dựa trên các vị chận thần mà phát triển nên.

“Nghe tin tốt trước đi, có lẽ đối với Tâm nhi mà nói, càng là tin vui" Dứt lời, Lục Vô THần đưa mắt nhìn Lục Nhược Tâm: “Ở trong một thị trấn vùng biên giới của núi Khốn Long, nghe nói rằng Hàn Tam Thiên vẫn còn sống"

Lục Nhược Tâm sau khi nghe xong vô cùng kích động, trên mặt cô có biểu hiện vô cùng kì lạ, đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Rõ ràng, lại một lần nữa Hàn Tam Thiên tạo nên kì tích, khiến Lục Nhược Tâm như đời đựng cả người.

Đây hoàn toàn là điều mà hắn có thể làm được, cũng hợp lí với phong thái của hắn, nói cách khác, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì đó chính là kì tích, nhưng xảy ra với Hàn Tam Thiên thì là chuyện bình thường.

Nhưng ở ngoài dự liệu, thật sự cô ta cho rằng ác thú hung ác, lúc đó ngay cả ông nội của cô cũng vô cùng sợ hãi, hi vọng sống sót của Hàn Tam thiên vô cùng mỏng manh.

Bất luận thế nào, cuối cùng tên tiểu tử này cũng thoát được.

Đối với Lục Nhược Tâm mà nói, đây chính là chuyện vô cùng đáng để hãnh diện.

Bởi vì điều này cho thấy, Hàn Tam Thiên không hề phụ lại sự kì vọng của cô ta, đồng thời khả năng dự đoán mọi chuyện của cô lại vô cùng chính xác.

Chuyện thúc ép Tô Nghênh Hạ, đây không phải là chuyện cô ta đã có thể đoán trước được hay sao?

Cô ta hoàn toàn không có cách nào để đối phó lại ác thú, chỉ muốn ép Tô Nghênh Hạ đáp ứng yêu cầu của cô ta mà thôi.

Trước mắt, chuyện Hàn Tam Thiên vẫn còn sống, là một nước cờ vô cùng thông minh của cô ta.

11

“Tên Hàn Tam Thiên này bị ác thú nuốt vào trong bụng, ngay cả như vậy vẫn có thể sống sót. Đây quả thật là chuyện vô cùng hiếm có, lão thần, liệu có nhầm lẫn gì ở đây không?"

“Gần đây các đệ tử đều chiến đấu vô cùng cực khổ ở núi Khốn Long, cộng thêm bị ma tộc phục kích, sớm đã vô cùng kinh hoàng, ta chỉ sợ rằng, những tên đệ tử này chỉ vì quá sợ hãi, vì vậy trong lúc điều tra, có khi nào...đã điều tra được tin giả hay là tin tức không đúng sự thật." Một trưởng lão chân thành nói.



Đương nhiên đa số đều không tin đây là sự thật.

Đối với những lối suy nghĩ cổ hủ của bọn họ mà nói, những chuyện Hàn Tam Thiên tạo nên là vô cùng phi lí.

Đó chẳng qua chỉ là do bọn họ khoác lác mà thôi.

Thậm chí có thể đấu với Lục Vô Thần, đó chỉ là do hắn tu luyện được những loại võ thuật kì lạ nào đó, cộng với các nguyên nhân trong cơ thể hắn có huyết ma thâm nhập vào cơ thể và Lục Vô Thần đã bị thương từ trước dẫn đến mà thôi.

Hơn nữa, trong mắt bọn họ, Hàn Tam Thiên chỉ là qúa may mắn mà thôi.

“Ta tin rằng tin tức này tuyệt đối không phải là tin giả, Hàn Tam Thiên có bản lĩnh như vậy là chuyện bình thường." Một mình Lục Nhược Tâm đứng lên thể hiện sự ủng hộ Hàn Tam Thiên, dứt lời, quét mắt nhìn tất cả các vị trưởng lão, sau đó lạnh lùng nói: “Mặc dù đỉnh LÁm Sơn là đệ nhất gia tộc trong thiên hạ, nhưng tất cả đều thuộc về quyền sở hữu của ông nội ta. Trong hoàn cảnh này sẽ có nhiều kẻ kiêu ngạo tự xưng

mình là đệ nhất thiên hạ. Có lúc nên phải đi ra nhiều hơn để quan sát, ít nhiều cũng có thể làm tăng kiến thức, nếu như cứ mãi là con ếch ngồi dưới đáy giếng thì không thể phát triển được, đặc biệt là các trưởng lão, các người là đang nắm giữ vận mệnh của đỉnh Lam Sơn này"

Những lời nói này khiến cho tất cả các trưởng lão tức giận, bọn họ có vị trí cao cao tại thượng như vậy, dưới một người, trên vạn người, từ khi nào lại có người dám nói những lời lẽ như vậy với họ chứ?

Huống hồ đứng trước mặt của lão thần và tộc trưởng, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ bị giáng một cái tát đau đớn vào mặt.

Cho dù là công chúa cũng không được làm như vậy.

“Tâm nhi, người quá ngông cuồng rồi."

“Đúng vậy, bên ngoài sớm đã lan truyền tin đồn người và Hàn Tam Thiên liếc mắt đưa tình, đặc biệt là lén lút mang Bắc Minh Tứ Hồn Thận, tuyệt học của đỉnh Lam Sơn truyền cho hắn, bây giờ lại vì một tên Hàn Tam Thiên hung hăng kia mà đi nhục mạ các vụ trưởng lão Ở đây, người quá đáng, thật sự quá đáng lắm rồi."

“Bẩm trưởng tộc, Tâm nhi bị chúng ta nuông chiều đến hư hỏng, bây giờ đã trở nên vô pháp vô thiên, ăn nói bậy bạ.



“Đúng vậy mặt dù chúng ta ở Đỉnh Lam Sơn, trước nay chưa từng rời đi, nhưng tục ngữ nói rằng, người hiền tài không cần đi xa cũng có thể biết được mọi chuyện trên thiên hạ, chúng ta làm sao không biết tình hình của Hàn Tam Thiên chứ!

Nghe các vị trưởng lão phản bác lại, thậm chí vì thể diện của bản thân mà tức giận mà lên tiếng, Nhưng Lục Nhược Tâm lại không thèm để ý đến.

Cười lạnh một cái, Lục Nhược Tâm đáp: “Ta có thể nói tốt cho Hàn Tam Thiên, nhưng cũng không cần đè thập các ngươi để nâng đỡ hắn, bởi vì căn bản các ngươi không đủ tư cách."

“Hỗn xược.”

“Được rồi." Lúc này, người đứng đầu của Lục gia điềm nhiên lên tiếng, chỉnh đốn lại cục diện: “Đều là người của Lục gia, cũng đều vì tốt cho Lục gia. Tin tức Hàn Tam Thiên sống lại, không phải lài tin giả, ta tin tưởng sự chuyên nghiệp và tính chính xác của tình báo Lục gia."

Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn Lục Vô Thần ở bên cạnh: “Cha, xin mời người tiếp tục

“Hàn Tam Thiên dừng chân lại ở thị trấn nhỏ đó, tình báo của đỉnh Lam Sơn phát hiện xung quanh thị trấn đó, có một nhóm người thần bí đang tiếp cận lại gần, hơn nữa đang bao vây." Lục Vô Thần chau mày đáp.

Nghe thấy tin tức này, các trưởng lão không ngừng nở nụ cười lạnh, bởi vì tranh cãi với Lục NHược Tâm, trước mắt tin tức xấu này của Hàn Tam Thiên đối với họ mà nói, lại giống như một chuyện đáng để vui mừng.

Sắc mặt Lục Nhược Tâm sững lại, kì lạ hỏi: “Là người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh sao?"

“Ta nghĩ đến một khả năng, nhưng hiện tại vẫn còn một vài điểm chưa thông suốt." Hắn chau mày nói.
“Con đang nghi ngờ là người của ma tộc sao?" Lục Vô Thần chau mày đáp.

Người đứng đầu Lục gia gật đầu, nhưng có một điểm hắn vẫn chưa thể lí giải được.

Không phải người ma tộc đang giúp đỡ Hàn Tam Thiên sao? Tại sao lại đột nhiên lặng lẽ bao vây hắn chứ?



“Nghe nói đám người này đều là hòa thường, nhưng rốt cuộc bọn chúng là ai?"

Theo miêu tả của những người tình báo của chúng ta, đám người này do một hòa thượng dẫn đầu, còn các đệ tử khác thì che kín đầu, không để lộ mặt.

Bọn họ quả thực giống hệt như những người tu hành, nhưng có một vấn đề là, những nơi họ đi qua, liền giống như địa ngục trần gian, là đàn ông thì không sao, nhưng các cô gái trẻ tuổi đều bị cưỡng hiếp đến chết, thậm chí biến thành những cái xác ướp.

“Hàng vạn năm về trước có một ngôi chùa được gọi là chùa Ma Đà, nghe đồn rằng trong chùa có một vị hôn thê ma vương chuyên làm chuyện ác, những người hòa thượng này không biết là nghe theo lệnh của ai, đã xây dựng một ngôi chùa niệm kinh để áp chế ma vương"

“Nhưng trong quá trình tiến hành không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe nói các đệ tử trong chùa đột nhiên phát điên, gặp người liền giết, hàng trăm các đệ tử chém giết lẫn nhau, máu chảy thành sông, ngôi chùa Ma Đà huy hoàng ngày ấy đã trở nên hoang tàn.” Lục Vô Thần từ từ kể lại.

“Nhưng mà cha à, ngôi chùa Ma Đà đó sớm đã bị trận bão cát chôn vùi trong lòng đất hàng vạn năm về trước, chẳng lẽ người cho rằng, đám hòa thượng đó, chính là những hòa thượng bị ma nhập ở chùa Ma Đà chứ?"

Chủ nhân của Lục gia chau mày lại.

Suy nghĩ quái lại như vậy, nếu như không phải thốt ra từ miệng cha của hắn, hắn. tuyệt đối sẽ không để ý đến.

“Đây là cách giải thích hợp lí nhất." Lục Vô thần đáp.

“Chỉ có hòa thượng của chùa Ma Đà mới là người có thể tu luyện đạt đến cảnh giới phật pháp kim quang chính đạo, cũng chỉ có bọn họ mới có những đặc điểm người của ma tộc, nhưng không phải là người ma

tộc."

Những lời này được thốt ra, tất cả đều im bặt không nói thêm câu nào.

Chỉ có người của Chùa Ma Đà, mới đúng với những miêu tả trên thư mà các đệ tử tình báo gửi về đỉnh Lam Sơn mà thôi.

Ngôi chùa hoang được chôn dưới lòng đất hàng ngàn năm về trước, lại chỉ trong một thời gian ngắn liền xuất hiện trên dương gian sao?

“Nhưng đám người này tìm Hàn Tam Thiên để làm gì? Nếu như đúng là bọn chúng, bọn chúng bị chôn vùi hàng vạn năm ở dưới lồng đất, sẽ không có bất kì thù oán nào với Hàn Tam Thiên mới đúng chứ?" Lục Nhược Hiên chau mày đáp.


Thật ra chính vì điều này là nguyên nhân khiến Lục Vô Thần không chắc chắn.

Chỉ là một người phàm đến từ thế giới Bát Phương, còn một bên là người của chùa Ma Đà bị chôn vùi hàng vạn năm dưới đất, hai bên hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau, đừng nói đến thù oán, ngay cả một chút quan hệ cũng không có.

+

“Ông nội, hay là con phải người đến chùa Ma Đà trước đây để dò xét." Lục Nhược Hiện đáp.

Lục Vô Thần liền gật đầu.

“Còn về phía Hàn Tam Thiên, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hay là đi cứu hắn." Lục Nhược Tâm hỏi.

"Không" Lục Vô Thần xua tay, do dự một lúc rồi nói: “Nhóm người này muốn tìm Hàn Tam Thiên làm gì chúng ta còn chưa biết, nếu như hành động khinh xuất, thì chúng ta sẽ là người ở ngoài sáng, địch nấp trong tối, nhất định sẽ rơi vào thế bị động."

“Hiện tại, Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các đang nhắm về phía chúng ta, bây giờ không nên hành động hấp tấp, tránh những sai lầm không nên có."

“Huống hồ cái tên Hàn Tam Thiên hiện nay đang vang danh thiên hạ, đám người này lại dám đối đầu với hắn, ta nghĩ bọn họ không hề đơn giản."

“Tâm nhi, xiềng xích thần con tu luyện được như thế nào rồi?" Lục Vô Thần đột nhiên hỏi.

“Ma khí quá nặng, Tâm nhi đang cố gắng hết sức"

“Ngoài ra, con át chủ bài để con uy hiếp Hàn Tam Thiên có hiệu quả không?"

“Chắc chắn. Nhưng ông nội, người thật sự không muốn biết con át chủ bài con đang cầm trong tay là gì sao?" Nhìn thấy Lục Vô Thần hỏi mình, sau khi có được đáp án như mong muốn, liền không hỏi gì thêm nữa, điều này khiến Lục Nhược Tâm thấy kì lạ nên lập tức hỏi.

Lục Vô THắn mỉm cười: “Cháu gái của ta ra tay, ta nhất định yên tâm, làm sao ta có thể nghi ngờ được chứ. Cho dù con chắc chắn nắm được điểm yếu của Hàn Tam Thiên, chúng ta cũng hiểu rằng không nên nhúng tay vào, nhưng cũng không thể không để tâm đến, dù gì hắn cũng là con cờ của chúng ta"

Lục Nhược Tâm gật đầu, nhưng trong lòng có chút đau xót.

“Ông nội, vậy có thể phái một vài cao thủ của đỉnh Lam Sơn, đi cùng với con, lặng lẽ quan sát, lúc cần thiết sẽ ra tay giúp đỡ hắn được không?"

“Không được, các cao thủ của đỉnh Lam. Sơn trước nay đều làm việc cho tộc trưởng, mặc dù Lục Nhược Tâm là thiên kim của Lục gia, nhưng tuyệt đối không có tư cách sử dụng người ở đó" Có một vị trưởng lão lập tức lên tiếng can ngăn.
1627543517976.png

“Dựa vào cái gì sao? Hàn Tam Thiên có thể giúp Đỉnh Lam Sơn chúng ta chỉnh đốn lại thiên hạ, ngồi vững trên ngôi vị đệ nhất thiên hạ, như vậy có đủ không?" Lục Nước Tâm không hề sợ hãi, dứt lời liền nở một nụ cười lạnh lẽo: “Đương nhiên, nếu các ngươi có bản lĩnh thì cũng được. Nhưng mà đỉnh. Lam Sơn nếu như chỉ hi vọng vào các ngươi, có thể tên sẽ được thay đổi, gọi là Chân núi Lam Son."

Câu nói này khiến tất cả các trưởng lão tức giận đến đỏ mặt, ai cũng đều muốn phản bác lại.

“Tâm nhi, chuyện này..."

Lúc này, người đứng đầu Lục gia mới lên. tiếng, nhưng mới nói được một nửa liền bị người khác cắt ngang.



“Được." Lục Vô Thần dõng dạc nói, sau đó trong tay cử động, cầm một cái lệnh bài ném về phía trước.

“Thần lão, không được"

“Đây đều là những qui định của đỉnh Lam Sơn, sao có thể như vậy được?"

“Đúng vậy, đây chính là tội đại nghịch bất đạo"

Một đám trưởng lão nhìn thấy Lục Vô Thần đáp ứng như vậy, liền vội vã lên tiếng.

Lục Nhược Tâm lạnh lùng cười: “Nước đã dâng đến cổ rồi, các ngươi còn lo lắng sợ ướt quần, nói các ngươi là ếch ngồi đáy giếng, các ngươi thật sự không biết xấu hổ."

Dứt lời, tay của Lục Nhược Tâm lập tức cử động, lệnh bài cũng lập tức bay vào trong tay của cô ta.

“Hàn Tam Thiên đối với đỉnh Lam Sơn chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, nếu như có phá lệ cũng đáng" Lục Vô Thần điềm nhiên lên tiếng, ngăn chặn kịp thời những cơn phẫn nộ tiếp theo của các trưởng lão.

“Chuyện này ta cũng đồng ý" Lục Nhược Hiên ngước nhìn Lục Nhược Tâm sau đó lên tiếng.

Mặc dù, Lục Nhược Tâm nhanh nhẹn lấy được lệnh bào trước hắn, điều này làm giảm đi uy quyền của hắn trong Lục gia, nhưng cũng giống như những lời của Lục Vô Thần lúc đầu, Hàn Tam Thiên chính là người giúp hắn đánh bại cả thiên hạ.

Vì vậy tất cả quyền hành lợi ích sau này, một chút lợi ích trước mắt bị cướp hắn cũng không để ý.

“Nếu đã như vậy, Tâm nhi, con hãy sớm chọn người để xuất phát, tốt nhất sáng mai nên khởi hành"

“Vâng."

“Việc tu luyện xiềng xích thần cũng cần phải tiến hành nhanh chóng, nếu như đám hòa thượng kia thật sự là là người của chùa Ma Đà, xiềng xích thần ít nhiều cũng có tác dụng chống lại bọn họ. Tóm lại, mọi chuyện cần phải cẩn trọng!

Rời khỏi điện, khóe môi của Lục Nhược Tâm nhếch lên nở một nụ cười lạnh lẽo.

Có thế lực riêng bên ngoài, bây giờ lại nắm được lệnh bài của đỉnh Lam Sơn, đây quả thật là chuyện đáng để vui mừng, đồng thời cô ta cũng có được thứ cực lớn mà con cờ Hàn Tam Thiên mang đến cho cô ta.

Cô ta thậm chí có thể tưởng tượng rằng, nếu như có một ngày, Hàn Tam Thiên hoàn toàn thuộc về cô ta, vậy thì vị trí của cô ta ở đỉnh Lam Sơn ngày càng được nâng cao, đồng thời kế hoạch của cô ta cũng như cá gặp nước, vô cùng thuận lợi mà thành.

“Tô Nghênh Hạ..." Lục Nhược Tâm đột nhiên nở một nụ cười tàn ác.



Thị trấn nhỏ lúc này.

Cuộc huyện nào thâu đêm cuối cùng cũng hạ màn, từ từ dựng lại.

Nhưng sự kết thúc này chính là do Hàn Tam Thiên đã từ chối tất cả những người muốn gia nhập vào liên minh thần bí, bọn họ mới buồn bã rút lui.

Trong tửu lầu hiếm khi lại vắng lặng như

vậy.

Ông chủ tửu lầu đưa nhóm người Hàn Tam Thiên đến những căn phòng tốt nhất ở tửu lầu, sau đó sắp xếp các vị khác còn lại vào phòng khác rồi mới đóng cửa tiệm.

Đến tối mới từ từ bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Mặc dù đám người của Hàn Tam Thiên đều

mỗi người một phòng, nhưng lúc này lại đều tập trung lại trong phòng của Hàn Tam Thiên.

Bao gồm bốn người trong Bắc Giang Thất Quái.

“Tam Thiên, hay là chúng ta rời đi trước." Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lo lắng đáp.

“Chạy đi đâu? Chẳng lẽ chúng ta có thể không quay về Tiên Linh đảo sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lập tức không nói thêm nữa, đúng vậy đối phương biết được bọn họ muốn quay về tiền linh đảo. Điều này có nghĩa là bọn họ không thể cứ mãi lẫn trốn.

Ít ra lúc này, bọ họ ở trong thành có thể thăm dò hành động của đối phương, sẽ tốt hơn nhiều khi bị người khác mai phục, đồng thời bọn họ có thể ở trong thành và phòng thủ.

“Vậy đến lúc đó, tại sao có nhiều người.

muốn gia nhập vào đội chúng ta người lại không đồng ý, thêm một người thì tốt hơn chứ sao?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh chau mày đáp.

Hàn Tam Thiên không nói gì nhưng Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh có thể hiểu được tâm tư của hắn. Sau khi nhiều huynh đệ gia nhập vào, còn chưa kịp hưởng thụ được gì, liền vong mạng , mặc dù Hàn Tam Thiên không nói, nhưng đây vẫn là nổi day dứt trong lòng hắn.

Ta không muốn bị kịch lại tiếp diễn thêm một lần nữa.

Lúc này, đột nhiên của trọ vang lên tiếng gõ cửa, tất cả lập tức im lặng, đợi một lúc thì tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.

Đây rõ ràng không phải là có người gõ nhầm hoặc là có khách đêm khuya đến thuê trọ.

“Tối như thế này, có thể là ai đến chứ?" Phù Lý đột nhiên giường kiếm lên, cả người vô cùng vội vàng.

Đám người này đều biết là đám người Hàn Tam Thiên đã nghỉ ngơi, tuyệt đối không đến làm phiền, ba người còn lại của Thất quái cũng ở bên ngoài, vậy có thể là ai chứ?

Chắc chắn người đến không bình thường.
Lúc này, Thi Ngữ nhanh chóng đứng dậy, chồm người ra bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn xuống những con đường ở dưới lầu.

“Kì lạ, chỉ có ba người." Thi Ngữ chau mày lại nói nhỏ với Hàn Tam Thiên.

“Ba người?" Phù Mãng sau khi nghe xong lập tức sững người.

Dù gì, với sự hiểu biết của bọn họ, người đến lúc này chắc chắn không tốt lành gì, mà người đến không có thiện chí gì thì phải mang theo binh mã, hung hăn xông đến mới phải chứ.

Sao lại chỉ có ba người như vậy chứ?



“Ngươi có nhìn nhầm không vậy? Phù Mãng không tin, vừa nói vừa đứng lên tiến vài bước về phía cửa sổ, đưa mắt nhìn ra liền lập tức chau mày lại.

“Tam Thiên, quả thật chỉ có ba người" Phù Mãng cảm thấy kì lạ mà quay đầu lại nói với

Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhíu chặt mày, đưa mắt nhìn Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, trong phút chốc cũng nghĩ không thông.

“Ba người phụ nữ"

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều yên lặng.

Nửa đêm nửa hôm đột nhiên có ba người phụ nữ tìm đến, điều này quả thật không thể lí giải được.

“Chết tiệt, Tam Thiên, có phải ngươi vụng trộm sau lưng Tô Nghênh Hạ nhà chúng ta không, chết tiệt, người vui vẻ xong rồi bỏ chạy, để người ta chạy đến cửa tìm"

Hàn Tam Thiên không nói gì chỉ liếc mắt nhìn hắn, nếu không phải lâu ngày mới gặp lại thì Hàn Tam Thiên đã muốn dùng một chưởng đập chết hắn.

Chết sớm thì đầu thai sớm, kiếp sau chọn một người có đầu óc thông minh để hòa cùng một bọn.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhìn mình, Phù Mãng há mồm, sững người đứng trên nên nhà, nhưng giống như Hàn Tam Thiên nói, tên Phù Mãng này có lúc hung hăng lên, hung hơn bất kì ai.

Rõ ràng, đối diện với ánh mắt giết người của Hàn Tam Thiên. Phù Mãng còn chưa kịp phản ứng lại rằng chuyện gì đang xảy ra, chỉ đứng ngây ra đó, đáp: “Ai ya, ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta."

“Mặc dù Tô Nghênh Hạ là người thân của ta, nhưng người cũng là huynh đệ tốt của ta. Ta sẽ không đứng về phía Tô Nghênh Hạ. Hơn nữa, nam nhân ở bên ngoài năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Thập chí từ góc độ khác mà nói, càng có nhiều VỢ càng có thể thể hiện được thực lực của mình, là người có bản lĩnh, nếu không người xem những người phụ nữ kia là kẻ ngốc sao?"

Dứt lời, có vẻ hắn chưa thỏa mãn, còn muốn có thêm sự đồng tình của người khác, liền nói với tất cả mọi người: “Các huynh đệ, mọi người thấy lời ta nói có đúng không?"

“Minh chủ không phải là loại người như vậy." Người đơn thuần như Thị Ngữ không thể chấp nhận những lời nói của Phù Mãng.

Đối với Thi Ngữ mà nói, tốt nhất thì chỉ nên có một người vợ kề bên sát cánh, nếu một người đàn ông có nhiều Vợ thì chắc chắn sẽ vô cùng phức tạp.

Trí thông minh của Glang Hồ Bạch Hiểu Sinh hơn hẳn Phù Mãng, nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tam Thiên như vậy, lập tức không nói gì, xem như không can dự vào.

Chỉ có những đệ tử kia, dù gì Phù Mãng cũng là người lãnh đạo bọn họ, lúc này vừa nhìn sắc mặt của Hàn Tam Thiên mà hoảng hốt, vừa gượng gạo gật đầu với Phù Mãng: “Vâng, vâng."

LI

Sau khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy đa số đều đồng tình với Phù Mãng, lại trưng ra bộ dạng tự cho mình là người thông minh nhất thiên hạ của hắn, thật khiến hắn tức giận. đến phì cười: “Phù Mãng, có phải lâu ngày không gặp, có phải người cảm thấy người ngày càng hài hước không?"



Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nghe hắn nói như vậy, lập tức lấy tay che mặt lại rồi xoay qua hướng khác.

Hắn thật sự không thể xem được nữa, vô cùng mất mặt.

Phù Lý ở đằng sau dùng tay chọc vào người Phù Mãng: “Đừng nói nữa."

Dứt lời, Phù Lý điên cuồng ám chỉ Phù Mãng nhìn vào ánh mắt Hàn Tam Thiên, hắn nhìn nửa ngày trời mới có thể nhìn ra sát khí trong mắt của Hàn Tam Thiên.



“Trong mắt của Hàn Tam Thiên chỉ có Tô Nghênh Hạ, nếu không như vậy, thì với sắc đẹp của Tần Sương, thì còn cần những nữ nhân bên ngoài khác làm gì?" Phù Lý nhanh chóng giảng hòa.

“Đúng vậy, Tần Sương sư tỷ xinh đẹp như vậy, hơn nữa ai cũng biết là Tần sương sư tỷ rất thích minh chủ, chỉ cần mình chủ gật đầu, sư tử nhất định sẽ không có một chút do dự nào, nhưng dù vậy, minh chủ vẫn một lòng chung thủy với phu nhân, Phù thống lĩnh, ngươi không được nghĩ xấu cho minh chủ."Thị Ngữ đưa cái miệng nhỏ của mình thốt lên..

Phù Mãng bị dọa đến mức không nói nên lời, đặc biệt là, ánh mắt của Hàn Tam Thiên khiến hắn không dám phản bác.

“Nhưng ba người phụ nữ tìm đến đây là có chuyện gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên vô cùng khó hiểu.

“Đúng vậy, ta cũng đang suy nghĩ. Nhưng

mà đi ra ngoài xem, không phải là biết ngay sao?" Hàn Tam Thiên nói.

Sau đó Hàn Tam Thiên đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Phù Mãng: “Ta đi trước, người mang tất cả mọi người nấp cho kĩ, nếu như xảy ra bất cứ chuyện không hay nào, người lập tức mang mọi người xuất thành, biết chưa?"

“Đây...chúng ta hãy cùng đi." Phù Mãng có vẻ không đồng ý, làm huynh đệ với nhau nhất định phải đồng cam cộng khổ.

“Chăm sóc tốt cho tất cả các huynh đệ, nghe rõ chưa?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng từ chối.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vã gật đầu, ngăn Phù Mãng lại, hắn hiểu rằng, Hàn Tam Thiên hành động như vậy, chẳng qua chỉ là muốn tốt cho các huynh đệ mà thôi.

Có lẽ chuyện các huynh đệ bị mai phục dẫn đến vong mạng ở nhà trọ của Thiên Hồ thành khiến Hàn Tam Thiên day dứt.

“Hàn Tam Thiên không muốn bị kịch ngày trước lại tiếp diễn thêm một lần.” Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lên tiếng.

Hàn Tam Thiên gật đầu, nhưng mới đi được hai bước chợt như nhớ ra điều gì đó.

“Lân Long, đi cùng với ta” Dứt lời, trong tay Hàn Tam Thiên cử động, cơ thể Long Lân đột nhiên biết thành một luồng ánh sáng trắng, bao phủ trên cánh tay của Hàn Tam Thiên.

“Hít vào một hơi, bên trong trái tim rồng bây giờ đã không giống như trước. Hàn Tam Thiên nói trong tiền thức.

Vừa thâm nhập vào cơ thể của Hàn Tam Thiên, Lân Long cũng cảm nhận được có điều gì đó không đúng. Nếu như nói, Hàn Tam Thiên trước đây sau khi có được trái tim rồng, liền có một nguồn năng lượng dự trữ sức mạnh vô cùng lớn, sao bây giờ lại...

Nguồn sức mạnh này ngày càng lớn hơn.

“Sức mạnh của ngươi, đã xảy ra sự thay đổi gì vậy?" Lân Long chau mày đáp.

“ Đây là những khí hỗn tạp" Hàn Tam Thiên đáp.

“Ngươi nói cái gì? Đây...đều là khí hỗn tạp sao?" Nghe thấy câu trả lời của Hàn Tam Thiên, Lân Long vô cùng kinh ngạc, dùng ngữ khí vô cùng sửng sốt để hỏi Hàn Tam Thiên.

Vỗ dĩ Hàn Tam Thiên không hề để ý, nhưng lúc này lại cảm thấy cơ thể của Lân Long trên cánh tay đang run lên, bất giác hỏi: “Ngươi sao vậy?"
“Trời ơi, khí hỗn thuần, Hàn... Hàn Tam Thiên, có phải người muốn ta chết hay không?" Không để ý đến câu hỏi của Hàn Tam Thiên, lúc này có thể Lân Long không ngừng thay đổi, cả thân hình rồng đột nhiên dao động.

“Ta hấp thụ chúng từ bụng của ác thú, sao vậy? Điều này gây nguy hiểm cho mạng sống của chúng ta sao?" Hàn Tam Thiên chau mày lại, bất giác khó hiểu liền hỏi.

Nói thật, sau khi có được luồng khí này, Hàn Tam Thiên liền cảm nhận được sự bất an. nào đó, không biết điều này là tốt hay không tốt, dù gì lúc hấp thụ nó, hoàn toàn vì tức giận nhất thời để báo thù mà thôi.



Khi nghe xong lời nói của Lân Long, sự bất an của trong lòng Hàn Tam Thiên lập tức dấy lên.

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải nói ngươi

muốn chết, mà là...mà là nói ngươi, làm trái với đạo trời." Lân Long nói nửa ngày trời, cuối cùng cũng nói ra hết những lời trong lòng mình.

“Trái với đạo trời?" Hàn Tam Thiên chau mày lại.

“Ngươi nói cụ thể hơn đi, ta nghe không hiểu." Hàn Tam Thiên lắc đầu.

“Khí hỗn thuần là một loại sức mạnh nguyên thủy nhất lúc trời đất còn sơ khai, hoặc là có thể nói nó chính là nguồn sức mạnh của trời đất, tổ tiên của các linh khí, tất cả các nguồn sức mạnh đều bắt nguồn từ nó, vì vậy bây giờ người đã hiểu chưa?"

“Đại khái...đã hiểu được một chút."

“Chết tiệt, nó chính là tổ tiên của tất cả các nguồn sức mạnh, đương nhiên độ thuần túy của nó cũng nằm ở cấp độ lớn nhất của tất cả các nguồn sức mạnh, ta nói như vậy, người hiểu chưa?"

* Ý của ngươi là nguồn sức mạnh này vô cùng mạnh mẽ."

“Chính vì vô cùng mạnh mẽ nên nó cũng sẽ vô cùng bá đạo. Thế giới Bát Phương này làm sao So sánh được với cấp cao của thể giới Hiên Viên, còn thế giới Hiên Viên sao lại có thể so sánh được với cấp cao của trái đất, đó không phải là vì sự khác biệt linh khí sao? Thế giới càng cao thì linh khí phát ra càng mạnh mẽ, càng thuần túy hơn, vì vậy người tu luyện ở thế giới này sẽ dễ dàng hơn, càng nhanh thăng cấp, đương nhiên sự khác biệt về cấp bật của thế giới này cũng khác nhau. Như vậy có thể nói, cấp bậc năng lượng linh khí có thể quyết định được tất cả cấp bậc trong thế giới này"

“Nếu như sau này có một ngày, nếu toàn bộ linh khí đều ở cấp cao, người nghĩ xem mọi chuyện sẽ như thế nào?"

Nghe những lời Long Lân nói, Hàn Tam Thiên không cần suy nghĩ cũng biết được đáp án.

Nếu như trái đất tràn đầy linh khí, tất cả mọi người đều có thể tu hành, cộng với linh khí cấp cao trên người, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

“Vị vậy nói người làm trái đạo trời, người đã hiểu chưa?" Lân Long cười đáp.



Bây giờ Hàn Tam Thiên có được linh khí mạnh hơn lúc trước rất nhiều, vì sự thuần túy của sức mạnh hỗn thuần, vì vậy võ công và tu vi không ngừng được nâng cao.

“Nói thật, người bây giờ làm như vậy...làm như vậy khiến ta không dám hút linh khí này. Những thứ này, cơ bản là rất hiếm, ta hút một chút thì sẽ bị hao hụt đi một chút." Long Lân đáp.

Dù sao, phát huy những linh khí này ở mức độ cao nhất , chỉ có Hàn Tam Thiên, nhưng lấy để chữa trị vết thương cho bản thân, Lân Long cảm thấy quả thật lãng phí.

“Nếu như người có thể sử dụng triệt để khí hỗn thuần này, vậy ngươi sẽ đạt được giới hạn cao nhất."

2

Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc với những lời nói của Lân Long, hắn chưa từng nghĩ đến, chỉ là một hành động để trả thù mà lại dẫn đến kết quả như thế này.

Nhưng đồng thời trong lòng cũng có một chút cảm giác áy náy.

“Hút đi." Hàn Tam Thiên nói.

“Ta với người đều là huynh đệ tốt, ngay cả trái tim rồng người cũng cho ta, vậy thì một ít khí hỗn thuần này, cho dù người có hút hết ta cũng không nói gì.”

“Tam Thiên, tên tiểu tử nhà người hung hăng như vậy làm gì chứ" Lân Long lập tức nói.

“Nhanh lên, đừng phí lời. Nếu như lúc nữa lỡ như có chuyện gì xảy ra, ta chỉ hi vọng người có thể mang bọn họ rời khỏi nơi đây." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

“Được."

Dứt lời, giọng nói của Long Lân lập tức biến mất, hình dạng Lân Long in trên cánh tay của Hàn Tam Thiên cũng từ từ không phát ra ánh sáng, điều này cho thấy hắn đã xâm nhập vào trái tim rồng để hút năng lượng.

“Tiểu Bạch, người cũng làm đi" Vỗ vào hình dáng Tiểu Bạch in trên cánh tay, chỉ nhìn thấy kim quang trên người tiểu bạch lóe lên, sau đó lập tức mờ đi.

Đối với huynh đệ của mình, Hàn Tam Thiên không hề keo kiệt, bất luận là thứ gì đều cũng như vậy.

Làm xong việc cho hai tên tiểu tử đó, Hàn Tam Thiên mới bước xuống lầu. Tiếng gõ cửa ở dưới lầu cũng khiến cho tất cả các vị khách trọ khác tỉnh giấc nhưng tất cả đều không dám bước ra khỏi cửa, chỉ dám mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
1627543543370.png

“Các ngươi là?" Hàn Tam Thiên chau mày đáp.

Mặc dù đã biết trước đối phương là ba người phụ nữ nhưng tất cả lại nằm ngoài dự liệu của Hàn Tam Thiên.

Dựa vào kế hoạch của Hàn Tam Thiên, cho dù đối phương là nữ nhưng nửa đêm lại xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải là người bình thường. Nhưng không ngờ được rằng, ba người phụ nữ trước mắt đừng nói là cao thủ, thậm chí trên ba gương mặt xinh đẹp kia lại không hề có một chút nét phong trần của giang hồ nào, ngược lại như là những cô gái được lớn lên trong chốn hào hoa phú quý.

Không chỉ dung mạo xinh đẹp, hơn nữa trang điểm rất tinh tế, trang phục trên người rất lịch sự, khí chất hơn người, vừa nhìn liền có thể nhận ra là người giàu sang phú quý.



Nói cách khác, ba người nữ nhân này không phải là người trong giang hồ, càng tuyệt đối không phải người có lòng lang dạ sói.

Thậm chí...thậm chí việc cầm đao kiếm cũng không biết.

+

Bởi vì lần đầu tiên nhìn bọn họ, ánh mắt của Hàn Tam Thiên đã quét qua lòng bàn tay của họ.

Những người cầm đao kiếm lâu ngày, lòng bàn tay sẽ bị mòn và tạo ra những vết chai, nhưng tay của ba người này lại không hề có.

“Nửa đêm quấy rầy, thật sự vô cùng bất tiện, xin Hàn thiếu hiệp lượng thứ" Người phụ nữ kia lên tiếng rồi hành lễ với Hàn Tam Thiên.



)

Cô ta vừa hành lễ xong, lập tức hai người phía sau cũng làm theo.

“Mong Hàn thiếu hiệp lượng thứ."

Ba người vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên lập tức có chút gượng gạo, dù gì tình huống trước mắt khác xa với tưởng tượng của hắn.

Không chỉ có hắn, mà tiểu nhị ở phía sau cũng như vậy.

Khi mở cửa ra, không phải là loại người hung hăng độc ác nào, mà lại là ba tiểu mỹ nhân vừa đẹp vừa lễ độ như vậy.

“Được rồi, rốt cuộc các ngươi là ai?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Hàn thiệp hiệp, chúng tôi chẳng qua chỉ là thuộc hạ, không có danh phận gì nên không thể trả lời. Ba chúng tôi đến đây cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, mời Hàn thiếu hiệp đến phủ dùng bữa."



“Chủ nhân của chúng tôi đã chuẩn bị xong tiệc rượu"

Nghe thấy những lời này, Hàn Tam Thiên chau mày lại đáp: “ Hàn Tam Thiên ta chỉ thích chốn yên tĩnh, không hề muốn kết giao bạn bè, làm phiền ba vị quay về bẩm báo với chủ nhân của mình, ý tốt của hắn ta đây sẽ ghi nhận, tiệc rượu thì ta không cần.”

Dứt lời, Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn tiêu nhị, sau đó định bước lên lầu.

“Chủ nhân của chúng ta biết rằng Hàn thiếu hiệp sẽ không đến. Nhưng chủ nhân muốn chúng tôi nói với ngài, nếu như ngài không đến, sau này nhất định sẽ hối hận" Nghe thấy câu nói của Hàn Tam Thiên, cô gái dẫn đầu không hề vội vàng, ngược lại vô cùng điềm tĩnh thốt lên.

Nói ra câu nói này, hệt như đã dự liệu trước được mọi chuyện.

“Vậy sao?" Hàn Tam Thiên cười rồi từ từ quay đầu lại.

Suy nghĩ lại, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nghĩ không ra, bản thân hắn sau này sẽ vì điều gì mà hối hận, xoay người lại rồi tiếp tục bước đi lên lầu.

Tiểu nhị lúc này cũng tiến lên vài bước, chuẩn bị đóng cửa lại. Lúc này, cô gái kia nở một nụ cười rồi rút một chiếc khăn từ trong tay ra, đưa cho tiểu nhi, sau đó đặt một ít ngân lượng trên bàn.

Tiểu nhị rất hiểu chuyện liên nhận lấy ngân lượng, ngay cả cửa cũng không đóng, xoay người lại lập tức đuổi theo Hàn Tam Thiên đang bước lên lầu.

Hàn Tam Thiên ngẩng người ra một lúc, sau đó cầm lấy cái khăn, liền đi lên lầu mở cái khăn ra.

Chiếc khăn tay này không hề có gì kì lạ, ngược lại nó đơn giản đến mức không thể đơn gian hơn, không thể nói là loại cao cấp gì, chỉ là một chiếc khăn vô cùng bình thường.

Trên chiếc khăn có thêu một hình ảnh, một bức tranh uyên ương bơi dưới nước, kĩ thuật thêu vô cùng bình thường, chỉ có một điểm khác thường đó chính là có một con uyên ương có hình dáng to hơn một chút.

“Đây là có ý gì? Chẳng lẽ là chủ nhân của ba vị cô nương kia, hay là tiểu thư thiên kim của nhà nào?"Hàn Tam Thiên cười khổ rồi lắc đầu, tiện tay bỏ chiếc khăn trên chậu cây cảnh trên hành lang, xoay người đi vào phòng.

Chỉ là đi chưa được vài bước, cơ thể Hàn Tam Thiên lập tức đứng khựng lại, hai hàng lông mày lập tức chau lại.

Sau đó lập tức quay đầu lại, rồi xông tới chậu cây cầm chiếc khăn đưa lên mũi ngửi, Hàn Tam Thiên đang căng thẳng lập tức trở nên kích động.

Một lát sau liền chạy đến trước mặt của tiểu nhị hỏi.

“Ba vị cô nương lúc này đâu?"

“Sau khi đưa khăn xong, liền đi rồi."

“Có biết bọn họ đi hướng nào không?"

“Bên kia.”

Dứt lời, cơ thể của Hàn Tam Thiên lập tức biến mất, tiểu nhị chỉ nhìn thấy Hàn Tam Thiên lúc hỏi mình, nắm chặt vào tay vịn lang can, lúc này chỉ còn lưu lại năm dấu tay mờ nhạt.
Tiên tiểu nhị chỉ biết há hốc mồm, hắn lúc này vô cùng kinh hoàng.

Thật may khi nảy lúc tra hỏi hắn chỉ cầm tay vào lang can, nếu như nắm vào cánh tay của hắn thì...

Đó chính là muốn lấy mạng người.

Nghĩ đến đây, hai bên cánh tay của tiểu nhị đột nhiên run lên, lập tức ôm hai tay lại rồi nhanh chóng đi đóng cửa.

Mà cơ thể của Hàn Tam Thiên lúc này đã biến thành một ảo ảnh, lướt trong bóng đêm, thân ảnh vô cùng nhỏ bé, vút trong màn đêm khiến người khác khó mà phát hiện ra.




Phù.

Gió đêm đột nhiên ngừng lại.

Trên một cây cầu nhỏ, ba cô gái đang từ từ bước đi, lúc gió ngừng lại thì cơ thể của Hàn Tam Thiên đã đứng trước mặt của họ.

sự xuất hiện đột ngột của Hàn Tam Thiên khiến họ bất giác sững người, nhưng trên mặt vẫn không hề có biểu cảm sợ hãi nào, nhanh chóng lấy lại thần sắc rồi mỉm cười, cúi người hành lễ, vô cùng đoan trang, dường như sớm đoán trước được Hàn Tam Thiên sẽ đuổi theo: “Tham kiến Hàn thiếu hiệp.”

“Các ngươi đã để lại chiếc khăn này phải không?" Hàn Tam Thiên đưa chiếc khăn ra hoi.

“Đúng vậy." Cô gái dẫn đầu mỉm cười đáp: “Chiếc khăn tay này là chủ nhân của chúng ta muốn đưa cho người, không biết Hàn thiếu hiệp có muốn dùng tiệc rượu cùng chủ nhân của chúng tôi không?"

“Hàn thiếu hiệp, đến rồi sẽ biết." Cô gái dẫn đầu nhẹ nhàng khom người lại, rồi mỉm cười với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên chau mày lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Cô gái trước mắt dường như không có một chút tu vi nào, nhưng sự điềm tĩnh của cô ta không ai có thể so sánh được, mà sự điềm tĩnh này không phải cố gắng tạo ra.

17

Nếu như là người bình thường, khi nhìn thấy người khác hung hăng với mình, không nói sẽ bị dọa cho khiếp sợ, nhưng ít ra cũng không điềm tĩnh được như vậy.

Vì vậy, ba người phụ nữ trước mặt không hề tầm thường mà có xuất thân từ một danh môn nào đó.

Nhưng ở một thị trấn nhỏ như vậy thì có môn phái lớn nào chứ.

Cho dù là có, thì bọn họ có liên quan gì đến chiếc khăn tay này.

“Được." Hàn Tam Thiên do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.

“Vậy xin mời Hàn thiếu hiệp, chúng tôi sẽ dẫn đường."

Dứt lời, cô gái dẫn đầu đi trước dẫn đường cho Hàn Tam Thiên.

Đi theo đám người bọn họ, đi theo hướng tây của thị trấn này.

Không biết đã đi được bao lâu, vượt qua các quầy hàng, cửa tiệp, đi qua biết bao nhà dân, đột nhiên Hàn Tam Thiên ngửi thấy một mùi hương, cảm nhận được rằng nó phát tán ra từ xung quanh đây.

Vào những lúc này, Hàn Tam Thiên đương nhiên phải vô cùng bình tĩnh và cẩn trọng.

Rất nhanh sau đó, bốn người đã đứng trước công của một biệt phủ, tiếng đàn và tiếng nước chảy cũng phát ra từ đó, biệt phủ rất nhỏ, thập chí hai con sư tử đá trang trí đơn giản cũng không có.

Nhưng cũng chính vì sự nhỏ nhắn và trang trí đơn điệu này khiến nó có vẻ vô cùng gần



gũi.

Từ phương diện nhận thức có thể thấy trong phủ sẽ không có nhiều người nhưng lại tự do đi lại, chứ không hề tập trung, điều này cho thấy bên trong không hề có sự phục kích nào.

. Lúc này, một cô gái đi đến cánh cửa bên phải, chỉ trong chốc lát, cánh cửa liền được mở ra, đập vào mắt người chính là một chốn bồng lai tiên cảnh.

Mặc dù là đêm khuya nhưng có thể nhìn thấy chính điện vô cùng sáng, giống như đom đóm phát sáng trong màn đêm.

Ánh sáng trong phòng tỏa ra khiến Hàn Tam Thiên có thể nhìn thấy có một hàng lang nối từ cổng vào đại điện, khắp nơi đều là hoa và cây cối xanh tươi, rất nhiều bông hoa trong đêm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đi vào đây giống hệt như bước vào thế giới tự nhiên và hoang dã.

Ở trong chính điện có tiếng đàn vang lên, Hàn Tam Thiên đi theo lối này nhưng lông mày không hề giãn ra.

Bởi vì tiếng đàn của ca khúc này...

Là khúc nhạc...khúc nhạc của người phàm.

Thế giới bất phương làm sao có khúc nhạc này?

Hàn Tam Thiên vừa mới thở ra một hơi, lại bất giác căng thẳng trở lại.

Đến cửa chính, ba vị cô nương lúc nãy làm động tác xin mời, rồi lập tức rời đi.

Đưa mắt nhìn ra khắp nơi, căn phòng trang trí vô cùng trang nhã, xung quanh là những bức rèm trắng buông lỏng, cộng với tiếng đàn du dương, khiến người khác không thể ngờ được rằng, ở một thị trấn này lại có một biệt phủ tao nhã như vậy.

Hàn Tam Thiên ngồi trên một chiếc ghế cho khách đã sắp xếp từ trước, phía trước có một bàn trà được làm bằng gỗ lim, đặt một bình rượu và một đĩa trái cây.

Ở trước bàn khách là chỗ ngồi của chủ nhà, có hai tì nữ đang cầm quạt, nhẹ nhàng quạt, trước có một cô gái mặc thanh y nhẹ nhàng ngồi đàn.

Tiếng đàn du dương vô cùng đẹp đẽ, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng bị cuốn hút như người mất hồn.

Sau đó lập tức Hàn Tam Thiên như chấn tỉnh lại.

Hắn đột nhiên nhận ra bản thân vừa mới để lộ sơ hở, hoàn toàn mất đi thần thức, nếu như ý chí và tu vi không đủ mạnh, liền bị tiếng đàn khi nảy dụ hoặc.

Hàn Tam Thiên cử động, cái bàn trước mặt lập tức phát ra tiếng động.

Tiếng đàn đột nhiên loạn lên rồi lập tức ngừng lại.

“Hàn đại hiệp, với cảnh đẹp hữu tình, sơn hào hải vị trước mặt đáng lẽ nên vui vẻ hưởng thụ, sao lại phẫn nộ vậy chứ?" Dứt lời, vị cô nương kia đặt tay lên dây đàn, từ từ ngẩng đầu lên.

Mặc dù có không ít rèm trắng che chắn và một chiếc khăn phủ trên gương mặt cô, nhưng đôi mắt và đường nét xinh đẹp trên gương mặt khiến người khác kinh ngạc, cảm thán sắc đẹp tựa giai nhân này.

“Người đàn chính là khúc nhạc của người phàm, ngươi rốt cuộc là ai?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi.

Với gia điệu thân quen nhưng mang chút bi thương như vậy, thân là một người phàm, làm sao có thể quên được một trong những thần khúc như vậy chứ?

“Đàn ông các ngươi đúng là quá nóng tính" Cô mỉm cười, chính vì cười như vậy khiến đôi mắt cong lên, đẹp đến nao lòng.

[+]
1627543568446.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom