• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (19 Viewers)

  • Chương 2397-2400

Păng!!!

Mang vẻ mặt không cam tâm cuối cùng cùng ánh mắt hừng hực tia lửa và gương

mặt dữ tợn, sự kiêu ngạo, tự cao tự đại ban đầu, tất cả đều vỡ tan cùng với cơ thể của hắn rơi xuống đất mà VỠ tan tành.

Đã thua rồi.



Ngay cả sự hỗ trợ của mười mấy tên đệ tử cũng không có tác dụng gì, bọn họ đã bại trận.

Một âm thanh lớn vang lên trước mắt của

đám người Phù Mãng, cơ thể nặng nề của bọn chúng rơi xuống mặt đất.

Mặc dù thời gian đánh nhau rất ngắn, nhưng Như Trần bị thương rất nghiêm trọng, một bên cánh tay đã bị Nguyệt luân hóa thành thanh đao nuốt chửng, một bên chân cũng bị Thiên hỏa hóa thành kiếm thiêu đen một mãng thịt, cơ thể đã không còn lành lặng.

Đây có lẽ là lần bị thương nặng nhất sau khi hắn xuất gia.

Phù.

Máu tươi chảy ra xung quanh miệng, cơ thể co quắp trên mặt đất, đau đớn mà thở hổn hển.

So với hắn, những đệ tử mặc áo choàng đen phía sau lưng còn thê thảm hơn nhiều.

Đám người này ngay cả xác cũng không còn, biến thành cơn mưa máu rơi xuống rồi ngấm vào trong đất.

Lúc này, thân hình của Hàn Tam Thiên cũng từ từ hạ xuống, đứng bên cạnh của Như Trần.

Khi Hàn Tam Thiên giơ tay lên, rồi đưa ngón tay cái lên, quay lại mỉm cười với họ, đám người Phù Mãng như sắp phát điên.

Bọn họ điên cuồng nhảy cẫng lên, hoan hô, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vui vẻ đến mức rơi lệ.

Biết bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng bọn họ tham sống sợ chết, cố gắng sống sót là vì điều gì?

Chính là vì để báo thù cho Hàn Tam Thiên.

Nhưng Hàn Tam Thiên lại bình an vô sự như vậy, khiến bọn họ vui mừng đến mức không thể diễn tả.

Lúc này, nhớ lại những hy sinh trong quá khứ, tất cả đều vô cùng xứng đáng.

Dường như lúc này, hai tên Giới Sân và Giới Hãi đứng bên cạnh Phù Lý và Thi Ngữ nhìn thấy sư phụ thua trận, hai tên đưa mắt nhìn nhau muốn tháo chạy.

“Tam Thiên, bắt chúng lại, đừng để cho bọn chúng chạy, nếu như người không đến kịp, thì Thi Ngữ và Phù Lý đã bị hai tên khốn nạn này hãm hại.” Nhìn thấy hai tên này bỏ chạy, Phù Mãng lập tức vội vã hét lên với Hàn Tam Thiên.

Thật ra không cần Phù Mãng hét lên, Hàn Tam Thiên cũng không bao giờ bỏ qua cho hai tên này.


“Thiên hỏa nguyệt luân."

Nhẹ nhàng hô lên, thiên hỏa và nguyệt luân giống như hai con chó săn đang tru lên. trong tay của Hàn Tam Thiên và ảo ảnh của thanh đao liền hóa thành tia lửa và tia điện tím xông tới tấn công hai tên đang bỏ chạy.

+

“Ầm!”

Hai tên kia đang vội vã bỏ chạy, tên tên chỉ cảm thấy trước mắt màu đỏ, còn tên kia thấy trước mắt có màu tím, lập tức cử động

mới phát hiện cơ thể hoàn toàn bị khống chế.

Sau đó, liền điên cuồng bước lùi về phía sau.

Đợi dừng lại, đưa mắt nhìn ra sau thì đã đứng trước mặt Hàn Tam Thiên.

Nhìn thấy gương mặt của Hàn Tam Thiên, liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất.

“Tha cho bọn ta đi, xin hãy tha cho bọn ta, chúng ta không liên quan đến chuyện này, đều là do tên Như Trần kia sai khiến chúng ta, chúng ta...chúng ta chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy thôi."

Hai tên cầm thú này không còn bộ dạng hung hăng khi nảy, ngược lại thì quỳ rạp xuống đất mà cầu xin tha mạng, sợ hãi đến mức mồ hôi tuôn ra khắp người.

Máu của tất cả huynh đệ rơi xuống đất vẫn còn chưa khô, sư phụ Như Trần cũng đang nằm thở hổn hển trên mặt đất, bọn chúng nào dám trước mặt Hàn Tam Thiên mà ăn. nói bậy bạ.

Hàn Tam Thiên chau mày lại, có gan dám ức hiếp Phù Lý và Thị Ngữ, Hàn Tam Thiên nhất định không để chúng yên ổn. Nếu không lúc đứng trên tường thành, cảm nhận được phật quang xung quanh, mới cảm thấy kì lạ mà đến xem, liên biết được đám người Phù Mãng đang ở đó.

Nhưng trong lòng Hàn Tam Thiên cũng có một sự nghi hoặc.

Đám người Như Trần mặc dù là yêu tăng, nhưng bọn chúng lại sử dụng phật pháp chính thống, nhưng nếu nói bọn chúng chính là hòa thượng, lại đi làm những chuyện khuất tất bất lương như vậy, nào giống việc mà những người xuất gia nên làm chứ?



Đặc biệt là bọn chúng lại như vậy tấn công đám người Phù Mãng, khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy kì lạ.

“Thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta liền có thể tha chết cho các ngươi." Hàn Tam Thiên suy nghĩ một lúc liền nói.

“Hàn Tam Thiên không được tha cho bọn chúng, chúng là những kẻ vô cùng ác độc, không được nương tay với chúng. Phù Mãng nghe thấy Hàn Tam Thiên nói như vậy, không đồng ý mà vội vã lên tiếng.



“Tam Thiên, Phù Mãng nói đúng, đối với hạng người này không nên thủ hạ lưu tình, không được bỏ qua cho chúng, có thể hôm nay chỉ hãm hại chúng ta, nhưng sau này có thể là những người khác" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nói.

“Minh chủ, giết chết bọn họ đi." Được đám người Phù Mãng giúp đỡ, Thi Ngữ mặc áo choàng của Phù Mãng vào, lúc này ánh mắt đã ngấn nước, uất ức hét lên với Hàn Tam Thiên.



Nghe thấy những lời hù dọa này, hai người bọn chúng sợ đến mức đi ra quần, không ngừng quỳ lạy mà xin tha mạng: “Đừng, đừng, chỉ cần ngươi không giết bọn ta, người muốn bọn ta trả lời như thế nào, ta lập tức sẽ trả lời như thế ấy"

“Là ai sai các ngươi làm điều này?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói: “Ta biết, các ngươi không phải là người của Hải Vực Dũng Sinh, Dược Thần Các hay là của Đỉnh Lam Sơn."
Câu nói của Hàn Tam Thiên khiến cho Giới Sân và Giới Hải sững người.

“Tam Thiên, chỉ có người của Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các là luôn truy sát bọn ta, bọn chúng tuyệt đối chính là người của bọn họ."Phù Mãng vội vàng nói.

Phù Mãng chính là không hiểu, tại sao Hàn Tam Thiên lại nghĩ như vậy.

Nếu như không phải là đám người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh, thì ai còn có thù oán muốn giết chết bọn họ chứ?

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lắc đầu: “Không có khả năng này, đám người này sử dụng phật pháp chính thống, hoàn toàn không bao giờ nhận sự sai khiến của hai gia tộc nhỏ bé như hai nhà Phù Diệp được"



Từ góc độ này mà nói, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cảm nhận được lời nói của Hàn Tam Thiên hoàn toàn có lý.

Chỉ là, trừ những nhà đó ra thì còn ai có thù oán với bọn họ nữa chứ?

“Chúng ta...chúng ta chỉ là hòa thượng của chùa Thiên Âm" Hai người đưa mắt nhìn nhau, cúi thấp đầu xuống rồi vội vàng đáp.

“Hòa thượng của chùa Thiên Âm?" Hàn Tam thiên chau mày lại: “Thật sao?"

“Chúng ta...chúng ta không dám nói dối." Hai người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại cúi đầu thấp hơn.

Nhưng trong lúc cuối đầu bọn chúng liền cảm thấy một luồng sức mạnh tấn công tới, sau đó từ bụng truyền đến một cơn đau dữ dội, rồi lập tức ngã ra đất.

Ở dưới quần, một ít chất lỏng chảy xuống.

“Bây giờ đã sợ đến mức tè ra quần, các ngươi nên nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ, có còn giống hòa thượng không?"Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.

Câu nói của Hàn Tam Thiên khiến sắc mặt của hai người bọn chúng trắng bệt, ý tứ câu nói đó đã vô cùng rõ ràng.

“Thiên hỏa"

+

Ầm!!!

Hàn Tam Thiên vừa hô lên, một luồng Thiên hỏa lập tức bay vào tay của hắn.

Giới Sân và Giới Hải cảm nhận như đang rơi vào hố sâu của vũ trụ, khó chịu hệt như hàng vạn tia lửa đang đốt cháy, khác hoàn toàn với những tia lửa bình thường, dưới sự khống chế của Hàn Tam Thiên, ngọn lửa chỉ cháy ở trong chứ không hề lan tỏa ra bên ngoài.

“Đừng, đừng, lão Hàn, chúng ta đã sai rồi.”

Nghe thấy tiếng la hét bên trong, Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng, rồi nới lỏng tay ra.

“Cho người một cơ hội cuối cùng"

Mặc dù ở bên ngoài có vẻ như không hề bị thương, nhưng bọn họ biết rằng, bên trong đã bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Kìm nén đau đớn, hai tên này không dám do dự, quỳ xuống đất rồi tên kia liếc nhìn Giới Hãi: " Đúng vậy, bọn ta không phải là hòa thượng bình thường, bọn ta là.."

Lời vừa nói được một nửa, tên Giới Hải lập tức kìm nén cơn đau đưa tay phải lên, đánh vào ngực của chính mình.

Đầu bên kia, tên Giới Sân cũng làm ra hành động tương tự, tự đánh vào giữa ngực của mình.

“Khốn kiếp." Hàn Tam Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn, vung tay lên, đột nhiên Thiên hỏa ngay lập tức bao vây bọn chúng.



"Pằng."

Một âm thanh lớn vang lên, hai người đột nhiên nổ tung, máy bay khắp nơi, may là có thiên hỏa của Hàn Tam Thiên bao bọc chúng lại, mới khiến cho những người xung quanh đó không bị vụ nổ đó sát thương.

Đưa mắt nhìn về phía sau, lúc này Như Trần đã cười vang lên, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn về mình, hắn liền lạnh lùng nói: “Ha ha ha ha, Hàn Tam Thiên, người cho rằng người tài giỏi lắm sao? Muốn ép cung bọ ta sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ"

“Trờ phật độ ta, còn người mãi mãi không được siêu sinh."

“Hàn Tam Thiên, ác mộng của người sắp đến rồi."

"Ha ha ha ha."

Như Trần giống như một kẻ điên, cười một cách điên cuồng.

Dứt lời, Như Trần dùng chút sức lực còn lại, chưởng vào ngực của mình.

Sau đó cả thân người nổ tung.

Đối với trận nổ này, vốn dĩ Hàn Tam Thiên đã nhìn thấy, hơn nữa đã có chuẩn bị sẵn.

Chỉ dùng tay để che chắn, máu thịt bị nổ của Như Trần bị chặn lại trước mặt của Hàn Tam Thiên.

Bọn họ vừa chết, Phù Mãng lập tức chạy tới, nhìn thấy thi thể của bọn chúng không còn, chỉ còn lại máu thịt bê bét nằm lẫn lộn với đất, liền nghiến chặt răng mà dẫm lên: “Khốn kiếp, một đám cẩu tặc, chết nhẹ nhõm như vậy thật là quá hời cho bạn chúng.”

“Đúng vậy, một đám yêu tăng như bọn chúng phải để vạn đao chém khiến chúng sống không bằng chết" Phù Lý cũng tức giận mà thốt lên.

Rõ ràng, một đám ác bá như chúng mà lại chết nhẹ nhàng như vậy, trong lòng bọn họ đều sẽ không phục, đặc biệt là Như Trần trước khi chết hắn còn ngông cuồng như vậy, thật khiến người khác vô cùng khó chịu.

“Không sao, bọn chúng đã cho đáp án ta cần rồi." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng thu tay

“Tam Thiên, ý của ngươi là sao? Không phải câu hỏi của người bọn chúng vẫn chưa trả lời sao? Phù Mãng không hiểu mà ngược nhìn Hàn Tam Thiên.

Về điểm này, ngay cả Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cũng không hiểu, mặc dù hắn đồng ý Với qua điểm quái dị của Hàn Tam Thiên khi này, nhưng câu nói lúc này của Hàn Tam Thiên lại khiến hắn không hiểu.

Hàn Tam Thiên mỉm cười, trong lòng đã có đáp án, đưa mắt nhìn Thi Ngữ liền nở nụ cười.

Thi Ngữ đột nhiên đỏ mặt, mặc dù Phù Mãng đã đưa áo cho cô choàng vào, nhưng áo của đàn ông thì luôn to hơn, ít nhiều gì cũng bị lộ ra, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhìn khiến cô có chút khẩn trương mà xấu hổ.

“Thi Ngữ, người nhớ ra gì chưa?" Hàn Tam Thiên đột nhiên hỏi.

Thi Ngữ đột nhiên sững người, không biết Hàn Tam Thiên đang nói gì.

Nhưng điểm kì lạ chính là, khi nảy đối diện Với sự tra hỏi về thân phận của Hàn Tam Thiên, nhưng cuối cùng lại lựa chọn tự sát.

Điều này trái ngược lại với bản tính tham sống sợ chết của bọn chúng.

Nhưng điều khác lạ này lại khiến cho Hàn Tam Thiên nghĩ đến một người.

“Minh chủ, người không phải...người không phải muốn nói tới lúc đầu khi chúng ta gặp Minh Vũ, gặp Trưởng lão gia bố của Trương Hướng Bắc chứ? Thi Ngữ ngây người một lát, sau đó như nhớ ra một vài điều gì đó.

Hàn Tam Thiên gật đầu: “Thông minh”

Lần đầu chạm trán với Minh Vũ để giải cứu Tinh Dao, nhóm người Hàn Tam Thiên nửa đêm đã xông tới phủ của Trương gia Trương Hướng Bắc, trong lúc Trưởng lão gia bị Hàn Tam Thiên tra hỏi về người đứng đằng sau, thì hắn cũng giống như đám người này, lựa chọn cách nổ thân xác để tự sát.

Hơn nửa trong miệng cũng niệm câu tương tự.

Điều này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ đám người này có liên quan đến đám người buôn bán phụ nữ khi đó.
Cách chết giống nhau, có lẽ người đứng đằng sau của bọn chúng là cùng một người.

Nhưng người đứng sau chúng là ai, cho dù bây giờ Hàn Tam Thiên vẫn chưa biết được chúng là ai, nhưng trong lời nói khi ép cung Trương Hướng Bắc, phần lớn đều biết được chuyện buôn bán phụ nữ của hắn và chuyện lần này đều là cùng một bọn làm ra.

Nhưng bây giờ sao lại có liên quan đến đám yêu tăng này?

Đặc biệt là nếu như trong đội quân của Phù Mãng có nhiều cô gái trẻ thì việc bị để mắt tới là chuyện bình thường, nhưng đằng này trong đám người của Phù Mãng lại không có nhiều nữ nhân đến vậy.



Nếu như dựa vào tính chất của chúng trước đây, bọn chúng cho dù có ra tay cũng chỉ là những nữ nhân yếu đuối bình thường, sẽ không đụng vào nữ nhân trong giang hồ.

Dù gì lão hổ có thể sẽ tấn công ăn thịt con trâu, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn nhất sẽ không làm càng, vì như sẽ không được lợi ích gì.

Huống hồ Hàn Tam Thiên cảm nhận rằng bọn chúng không phải muốn nhắm vào nữ nhân mà chính là muốn nhắm vào bản thân mình.

Bản thân còn sống trừ người trong thành biết ra, còn lại ngoài thành sẽ không ai biết, nhưng đám người này luôn ở ngoài thành, đối với sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên đáng lí ra phải kinh ngạc, nhưng thực tế lại vô cùng bình tĩnh.

Điều này khiến người khác khó hiểu.

“Thật ra minh chủ nói như vậy, ta cũng cảm thấy nhóm người này rất kì lạ, bọn họ có lẽ đã đi theo chúng ta rất lâu, biết rất rõ về tình hình của chúng ta." Nghĩ đến hoàn cảnh ở phủ của Trương gia, rồi nhìn cách hành động của nhóm yêu tăng này, ngay cả Thi Ngữ cũng nhận thấy điều bất thường.

“Đúng vậy, nhóm hòa thượng này không những biết Tiên Linh đảo mà còn biết chúng ta muốn đi đâu, điều này thật khiến người khác khó hiểu"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cũng biết rằng, sự việc sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng, vì vậy liên tiếp lời.

“Ngay cả điều này bọn họ cũng biết sao?" Hàn Tam Thiên chau mày nói.

Biết người của Tiên Linh Đảo, chắc chắn là người của phe mình đã tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.

Nhưng đó là trước khi Tô Nghênh Hạ xảy ra chuyện, còn sau khi xảy ra chuyện, Hàn Tam Thiên liền nghĩ ngay đến một người, đó chính là Minh Vũ.

AL

Chẳng lẽ chuyện xảy ra lúc đầu ở Trương gia, ngay từ đầu cô ta đã bày ra? Mục đích chính là tìm cơ hội để tiếp cận hắn, sau đó khiến hắn tin tưởng cô.

Tình huống mọi chuyện đã được lật ngửa như bây giờ, nếu như Lục Nhược Tâm biết hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn có thể xuất hiện ở gần đây, vậy không lí nào mà cô ta không đích thân xuất hiện.

Kì lạ, quả thật rất kì lạ, Hàn Tam Thiên vẫn không thể nghĩ ra, rốt cuộc xảy ra chuyện

Điều duy nhất có thể khẳng định, kẻ đứng sau nhóm người Như Trần này có liên quan đến đám cẩu tặc cướp dân nữ kia.

Chỉ là đối phương muốn làm gì, hiện tại Hàn Tam Thiên vẫn chưa biết.

“Vùng đất này không nên ở lâu, trước tiên hãy vào thành" Hàn Tam Thiện quét mắt nhìn mọi người xung quanh, Hàn Tam Thiên biết rằng bọn họ đã mệt, hơn nữa lâu ngày mới gặp lại, Hàn Tam Thiên cũng muốn cùng họ ngồi xuống trò chuyện"



“Được."

Mọi người cùng nhau gật đầu, rồi đi sau lưng của Hàn Tam Thiên tiến vào thành.

Ở Hỏa Nham Thành lúc này.

Trời khuya thanh vắng, gió đêm phảng phất.

Diệp Cô Thành không có tâm tình để ngủ, một mình ngồi trong thư phòng, trước mặt là các loại sách pháp công, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề chú ý vào sách, ngược lại như đang phân tâm.

AT

Nếu như trong mắt có thể phản chiếu hình ảnh trong trái tim, vậy lúc này trong mắt Diệp Cô Thành, đều là hình bóng của Hàn Tam Thiên trong trận chiến trên núi Khổn Long.

Và...và cả chuyện Cô Du ngang nhiên cắm sừng trên đầu hắn.

Đối với người có sự kiêu ngạo lớn như Diệp Cô Thành mà nói, chuyện này giống như một cây giáo đâm thẳng vào trái tim hắn.

Sau khi quay lại thành, thái độ của Cô Du đối với hắn vô cùng lạnh nhạt, nó giống như một cây búa, đóng càng sâu cây giáo kia vào trong tim hắn.

Hắn tức giận và không cam tâm, chạy đến thư phòng để luyện công pháp, thề rằng sẽ đạp Hàn Tam Thiên xuống dưới chân mình.

Chỉ là quyết tâm như vậy nhưng thực tế vô cùng tàn khốc, sau khi sự quyết tâm biến mất thì hắn lại vô cùng chán nản.

“A” Thở dài một hơi, hai tay hắn siết chặt.

Đột nhiên trong lúc này, hắn nghe thấy một tiếng cười phát ra từ trong phòng, mặc dù tiếng cười rất ngắn, rất nhỏ, nhưng khiến người nghe sợ hãi, lạnh sống lưng.

"Ai?"

Hét lên một tiếng, hai mắt Diệp Cô Thành hệt như mắt chim ưng, nhanh chóng quét mắt tới một góc nhỏ của căn phòng, gương mặt hắn đột nhiên sửng sốt, chỉ trong chớp mắt, một thân hình áo đen lướt qua đứng ngay trước mặt hắn. Thân người thoắt ẩn thoát hiện, mờ mờ ảo ảo, nhưng rõ ràng khi

này hắn quét mắt nhìn sang, ở đó hoàn toàn không có thứ gì, tại sao chỉ trong chớp mắt lại xuất hiện một bóng người?

“Ngươi là kẻ nào?" Nhìn thấy bóng đen, Diệp Cô Thành cảnh giác liền rút ngay thanh kiếm bên hông, giống như đang đối diện với kẻ địch.

“Ta? Ta là ai không quan trọng, quan trọng chính là ta rất hiểu Diệp Cô Thành người. Ngươi muốn giết Hàn Tam Thiên, đúng không?" Bóng đen đang cười đó giống hệt với giọng nói cất lên khi nảy.



“Giết hay không giết là chuyện của ta, liên quan gì đến người."

“Còn nữa, chuyện ta muốn giết Hàn Tam Thiên thì tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết rõ, người còn lấy điều này giả thần giả quỷ trước mặt ta, người quá xem thường Diệp Cô Thành ta rồi.” Diệp Cô Thành dường như không hề khách sáo, lạnh lùng lên tiếng.

Đối diện với những lời nói không khách khí của Diệp Cô Thành, nhưng vô tình lại đánh sâu vào bên trong trái tim của hắn. Đúng vậy, giết Hàn Tam Thiên là chuyện có nằm mơ hắn cũng luôn nghĩ đến.
Nhưng mà, người như Hàn Tam Thiên ngay cả chân thân cũng không làm gì được, thì hắn làm sao có thể mơ tưởng đến.

Mặc dù hắn kiêu ngạo nhưng vẫn không thể nằm mơ giữa ban ngày.



+

“Hàn Tam Thiên, haha, ngay cả chân thần cũng không động được đến hắn, ngươi là cái thá gì nói rằng có thể giúp ta giết hắn chứ?"

“Hàn Tam Thiên mặc dù mạnh, nhưng cũng chính vì sức mạnh quá hung tợn đó cho nên

mới được gọi là bá vương thiên hạ, mặc dù là vậy nhưng hắn cũng chỉ là bá vương mà thôi, cho dù là thần thì nhất định cũng sẽ có điểm yếu.”

“Các ngươi không qua lại thân thiết với Hàn Tam Thiên, vẫn chưa hiểu rõ con người của hắn, còn ta đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, biết rõ điểm mạnh của hắn, nhưng cũng biết rõ điểm chí mạng của hắn là gì.”.

Những lời nói chắc như đinh đóng cột này của người áo đen kia, thậm chí khiến Diệp Cô Thành cũng nghĩ đây là sự thật.

+

“Người đang nói trên phương diện tình cảm sao? Ta đương nhiên vẫn biết Tô Nghênh Hạ là điểm chí mạng của hắn, nhưng hiện nay rất có khả năng Tô Nghênh Hạ đang nằm trong tay của Đỉnh Lam Sơn, người cho rằng dể dàng cướp lại sao?" Nếu như để dàng cướp đi được thì Áo Thế sẽ không lo lắng như vậy, đừng nói đến Diệp Cô Thành hắn.

“Tình, chính là điểm chí mạng của Hàn Tam Thiên, nhưng cái ta muốn nhắc tới, chính là cơ thể và võ công của hắn, đó mới chính là điểm yếu của hắn.”

“Điểm yếu của hắn là gì?" Diệp Cô Thành vội vàng hỏi.

Phòng ngự chắc chắn, giống hệt như người bất tử, mặc dù không có trình tự tấn công nào, nhưng điểm mấu chốt nằm ở rìu bản cổ trong tay hắn, hắn không sợ hãi bất cứ sự phòng ngự nào, vì vậy trong lúc hợp nhất trở nên vô cùng mạnh mẽ, ngoài ra tên tiểu tử này còn sử dụng không hết sức mạnh, nên khiến người khác vô cùng khó xử.

“Điểm này ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết, đồng thời ta có thể dạy người cách phá giải chiêu thức của hắn."



Dứt lời, Diệp Cô Thành như muốn nói gì đó, thanh kiếm trong tay đột nhiên phát ra âm thanh rồi đứt gãy.

Hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì trong phòng lúc này chỉ có hắn và người áo đen kia, mặc dù thanh kiếm kia là do chính hắn làm gãy nhưng hắn rõ ràng cách Diệp Cô Thành rất xa, huống hồ từ đầu hắn không hề nhấc kiếm lên, nhưng tại sao cây kiếm này lại gãy như vậy chứ?

“Đệ tử Diệp Cô Thành bái kiến sư phụ"

Đối với tính cách và sự toan tính của Diệp Cô Thành, hắn đương nhiên hiểu rõ, nhìn thấy được phao cứu sinh, đặc biệt là cái phao khổng lồ như vậy.

“Tiền bối là đang có ý gì? Chẳng lẽ đang xem thường Diệp Cô Thành ta? Nếu như vậy, đêm hôm như thế này tại sao tiền bối lại đến phủ của ta làm gì?" Diệp Cô Thành sững người.

“Người muốn bái ta làm thầy trên thiên hạ này nhiều vô số, ngươi có tư chất thông minh hơn người, ta cũng rất xem trọng người, nhưng đấy không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mặt dù không thể gọi là sự tin tưởng hay hiểu nhau gì, vì vậy trước khi bái sư, người phải đồng ý rằng luôn đi theo ta, và dâng hiến cơ thể người cho thần của ta."

Đã đến mức đường này, Diệp Cô Thành nào có cơ hội để từ chối, huống hồ hắn không cần thể diện mà thủ đoạn độc ác bày ra những chuyện xấu xa như thế, nói cho cùng chẳng phải là theo đuổi tìm kiếm những điều này sao?

“Đệ tử Diệp Cô Thành xin thề, mãi mãi đi theo sự phụ,mạng sống của con xin dâng cho tổ thần."

“Lời nói không có chứng cứ, xin lấy màu

minh chứng." Dứt lời, nửa thanh kiếm bị gãy khi nảy đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Cô Thành, cánh tay áo bên phải của hắn từ từ được cuộn lên.

Hắn chỉ biết rằng nếu hắn cứ như lúc trước thì sẽ mãi mãi bị Hàn Tam Thiên chà đạp, tương lai sau này của hắn mãi mãi chỉ là cái bóng sau lưng của Hàn Tam Thiên mà thôi.

Thậm chí còn không có tương lai.
1627543148222.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom