• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 439-444

Chương 439: Đồng xu cổ này còn biết nói chuyện!



Ngày hôm sau, Kiều Bích Ngọc còn ở lại nhà họ Kiều ăn xong bữa trưa rồi mới vội vã lên đường trở về thành phố Bắc An.

Cung Nhã Yến lại giống như trước đây, dì ấy nhét vào tay cô một đống đồ, túi lớn túi nhỏ, rồi nhắc nhở: “Đây là trà bánh cho ông cụ Quách bên kia… Cái này là bổ ảnh hồi còn bé của con, còn có cả mấy cái DVD ghi hình…” “Cái này con không cầm theo đâu, dì cứ để ns trong phòng con là được rồi, mấy tấm ảnh lẫn DVD đều chẳng có gì đẹp cả.” Hai album ảnh lớn ghi lại cảnh cô tròn một tuổi, lần đầu tới lớp mẫu giáo lần đầu nhận được nhận phần thưởng thưởng, cùng nhiều ảnh kỷ niệm khác nhau. DVD, đoạn video là bản sao được sao chép lại một cuộc thi tài năng mà cô tham gia ở trường, đặc biệt là đoạn ghi hình đó gợi lại ký ức đau đớn khi cô bị ép học piano.

Cung Nhã Yến nhớ lại cùng thấy buồn cười, nhưng vẫn nhất định nhét chúng vào tay Kiều Bích Ngọc: “Cẩm lấy, cái này là do Cao Minh đặc biệt gọi điện đến nói rằng nhất định phải để con cầm theo chúng về nhà họ Quách đấy. Chắn hẳn là cậu ta muốn xem những tai nạn xấu hổ khi còn bé của con đấy.” Kiều Bích Ngọc ngửa đầu lên trời, thở dài một tiếng.

“Khi con ở bên kia phải chung sống hòa thuận với Quách Cao Minh nghe chưa, đừng có động tí là lại giận dỗi, cáu kỉnh với cậu ấy. Thân thích, họ hàng với Quách Cao Minh đều là trực hệ, nhà họ Quách là một gia tộc lớn, vậy nên các mối quan hệ trong đó thực phức tạp, nhưng con làm vợ của cậu ấy nên hai người nhất định phải giữ cho đối phương sự tin tưởng tuyệt đối, có chuyện gì thì bàn bạc với nhau, đừng quan tâm đến người khác nói gì, những người đó không quan trọng.” Kiều Bích Ngọc ngồi lên taxi, thò đầu ra vẫy tay tạm biệt họ, còn đảm bảo chắc chắn nói: “Con đã làm mẹ rồi mà, sẽ không đùa nghịch ngu ngốc nữa đâu, mọi người cứ yên tâm.” Xe dần dần đi về phía xa, Cung nhã Yên đứng yên nhìn theo chiếc xe rời đi, lại thở dài một hơi.

Kiểu Văn Vũ chậm chạp chống gậy di tới, ngẩng đầu lên nhìn theo bóng xe rời đi, tức giận hừ lạnh nói: “Nó còn nhớ rõ mình đã làm mẹ cơ đấy” Cung Nhã Yến quay đầu lại nhìn ông, nhịn không được mà nhắc: “Lần nào con bé trở về thì em cũng cứ như bà mẹ già thao thao bất tuyệt mãi, nhưng con bé gả vào nhà họ Quân như vậy sao em có thể yên tâm được chứ… đứa con gái này của anh thật hông làm người khác yên tâm nổi mà.

“Nhã Yến, từ bé nó đã lớn lên trong vòng tay chăm sóc của em, em cũng không phải là không có công lao trong đó.” Gần đây Kiều Văn Vũ đã dần hài hước hơn trước nhiều.

Sau đó hai người nhìn nhau mà bật cười, con gái nhà họ Kiều, không lo lắng không được.

Lúc Kiều Bích Ngọc trở về nhà họ Quách thì đã thấy chủ nhân của nhà họ Quách- ông cụ Quách, Giang Mỹ Linh ngồi ở đó, còn có cả Quách Thanh Châu, Quách Cao Minh cũng đã trở về. Một nhà bốn người, ngồi đầy đủ trong phòng khách.

“Ông nội, đây là dì nhỏ của con chuẩn bị trà với bánh bảo con biếu ông…” Kiều Bích Ngọc làm như không có chuyện gì, bình thản mang túi quà lớn nhỏ Cung Nhã Yến chuẩn bị ra tặng cho mọi người.

Ông cụ Quách liếc nhìn cô một cái, sau đó nghiêm túc nhận trà và bánh, còn khách sáo nói: “Trà với bánh rất ngon, con gửi lời cảm ơn của ta đến dì ấy, có lòng” Ông cụ dường như cũng giống cô tự động không để ý chuyện hôm qua cô một mình trốn về nhà mẹ đẻ.

Rồi ông ngẩng đầu lên nói với quản gia: “Hôm nay ăn cơm sớm hơn một chút, bày một chút canh lên đây trước.” Vâng, tôi đi báo nhà bếp chuẩn bị ngay. Nói xong quản gia lập tức quay người rời đi.

Giang Mỹ Linh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng giận giữ nói: “Cha, cô ta đầu tiên là nói dối, báo nghỉ bệnh ở công ty sau đó trở về nhà mẹ đẻ mà không thèm báo với ai tiếng nào làm Quách Cao Minh còn tưởng cô ta xảy ra chuyện gì mà vội vội vàng vàng bỏ việc bên Châu u mà bay về gấp…

Bà còn tưởng hôm nay Kiểu Bích Ngọc vác mặt về sẽ bị mắng cho một trận không ngờ cô ta trở về mà tự thân không cảm thấy hổ thẹn chút nào còn cầm theo mấy thứ trà bánh bên đó về tặng như không có chuyện gì, nhà họ Quách này không thiếu cái loại trà bánh ấy.

Ông cụ Quách quá thiên vị, trước kia khi bà về nhà họ Quách làm dâu chẳng thấy đối xử tốt với bà tốt như vậy bao giờ. Đến bây giờ, Kiều Bích Ngọc phạm sai lầm như vậy đã không thèm trách mắng cô ta thì thôi còn chu đáo cho người làm chuẩn bị dùng bữa sớm, mang canh lên trước nữa chứ. Đây chẳng phải lo cô ta đi đường mệt mỏi, đói bụng nên chuẩn bị đồ lót dạ sao.

Giang Mỹ Linh thực sự không nhìn nổi sự bất công này, giở giọng trưởng bối dạy dỗ người: “Về sau nếu cô còn dám không có quy củ gì hết như vậy thì đến trước bàn thờ tổ tông quỳ nguyên ngay đi!” Bàn thờ tổ tông nhà họ Quách nằm ở mặt tây trong biệt thự, thuộc khu Yên Sơn. Kiều Bích Ngọc lại là người luôn sợ quỷ sợ thần, cho nên cô không thích tới gần Yên Sơn, nếu bắt cô đến trước bàn thờ tổ tông quỳ một ngày thì thà đánh chết cô còn hơn.

Ông cụ Quách mở miệng: “Bích Ngọc là vợ của Cao Minh, vợ của nó, nó khác biết phải xử lý thế nào, cô không cần quản nhiều như vậy.” Giang Mỹ Linh rất không cam lòng, cố cãi lại: “Cha, nhưng lần này rõ ràng cô ta làm sai rồi, sao có thể nói…” “Không phải chỉ là một chuyện nhỏ sao? Sao cứ muốn xé nó to ra làm gì?” Ông cụ Quách thấy con dâu còn tiếp tục truy cứu thì lập tức nghiêm mặt quát một tiếng: “Người trẻ tuổi có đứa nào không mắc sai lầm, mắng vài câu cho lần sau biết sai là được rồi, sao nhà cô cứ muốn so đo nhiều như vậy làm gì!” Cả gian phòng yên tĩnh lại, trong lòng Giang Mỹ Linh vẫn còn rất oán giận, nhưng bà ta không dám công nhiên phản bác, chống đối ông cụ.

Thực ra Giang Mỹ Linh luôn là một người phụ nữ trang nhã, biết kiểm chế, luôn trong khuôn khổ, nhưng hôm nay bà ta đã cảm thấy vô cùng bất công, buồn bực nên mới thiếu kiên nhẫn mà lên tiếng mắng mỏ người phụ nữ họ Kiều này ngay trước mặt ông cụ Quách và Quách Cao Minh.

“Sau này khi con muốn ra ngoài con sẽ báo trước với mọi người. Kiều Bích Ngọc thấy không khí trong nhà lúc này thật gượng gạo, cứng nhắc, cô nghĩ một chút rồi lên tiếng cam đoan.

Ông cụ Quách hừ một tiếng: “Sau này, còn dám có sau này nữa à?” Kiều Bích Ngọc bị ông mắng, sống lưng lập tức ngay ngắn.

Ông cụ vẻ mặt đầy tức giận mà nhìn cô, rồi chống gậy đi về phía phòng ăn. Quách Cao Minh từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, lúc này cũng đứng dậy đi về phía đó, những người còn lại thấy hai người không nói nên cũng không dám nói gì nữa, sau cũng theo chân đi tới phòng ăn.

Một bữa cơm không khác ngày thường là bao, lễ nghi trên bàn ăn của nhà họ Quách từ trước tới này đếu quy quy củ củ, không thể lên tiếng, càng không thể nói chuyện lung tung, một bữa ăn trầm lặng, không có gì ngoài máy tiếng lạnh cạch đơn điệu phát ra từ chén nĩa.

Kiều Bích Ngọc bỗng nhớ tới bữa tối ở nhà họ Kiều ngày hôm qua, ở nói đó dễ chịu, thoải mái và ấm áp hơn nhiều. Nghĩ đến đây, cô không khỏi liếc mắt sang nhìn Quách Cao Minh một thoáng.

Cô không muốn trêu vào những người nhà họ Quách này, dù sao em gái Quách Cao Minh, Quách Thanh Châu cũng rất được ông cụ Quách yêu thương.

Cho nên nếu không có chứng cứ rõ ràng, cô không thể vạch tội Quách Thanh Châu lung tung được.

Nhưng, từ chuyện này, Kiểu Bích Ngọc biết được hôm nay cô “ xin nghỉ bệnh” ở công ty hẳn là do cô em gái có vẻ mặt ngây thơ, vô tội này, cho nên cô cũng từ đó mà có chút bài xích Quách Thanh Châu.

“Kiều Bích Ngọc, cậu hiểu nhầm cô ấy rồi.” Sau khi ăn xong, Kiều Bích Ngọc quay về phòng ngủ thì lập tức gọi điện thoại lại cho Châu Mỹ Duy, hai người bắt đầu nói đến chuyện có người báo cho nhà họ Quách rằng cô một mình quay về thành phố Hải Châu. Châu Mỹ Duy có chút chột dạ nói: “Là do mình, lúc mình gọi điện tới nhà họ Quách sau đó khiến dì Phương phát hiện cậu không có mặt công ty rồi dì ấy báo cho Quách Cao Minh, chuyện sau đó thì cậu biết rồi lầy “Không liên quan đến Thanh Châu, tính cách cô ấy hơi hướng nội, tại sao cậu bỗng nhiên lại nghĩ là cô ấy?“ Sau khi Kiểu Bích Ngọc nghe Châu Mỹ Duy nói vậy cô bỗng nhiên nhớ tại dáng vẻ thuần khiết của Quách Thanh Châu, hình như đúng là cô không nên nghĩ nàng thành người xấu xa như vậy.

“Quách Thanh Châu thoạt nhìn đúng là không thể nhẫn tâm như vậy hãm hại mình…” Ngồi lầm bầm nói nhỏ trên giường “Chính là cô ta đã hãm hại cô đây!” Một âm thanh như có như không, mơ mơ hồ hồ truyền vào trong tai cô: “Chính là Quách Thanh Châu đã hãm hại cô!” Trong phòng ngủ rộng rãi, ngoại trừ cô ra không còn người khác… cả người Kiều Bích Ngọc bỗng cứng nhắc, mồ hôi lạnh túa ra, cái cổ cứng nhắc chậm chạp cúi xuống, nhìn túi áo, nói âm thanh kia truyền ra…

“A a…aaa” Một tâm hồn vốn sợ hãi ma quỷ, giờ lại gặp được tình cảnh thế này thì bị dọa tới mức thất thanh hét lên. Mà Quách Cao Minh nghe thấy cô hét lên thì lập tức xông vào phòng. Vừa vào thì thấy Kiều Bích Ngọc sắc mặt trắng bệch, anh lập tức tới gần ném đồng xu cổ trong tay cô ném ra Xa.

Kiều Bích Ngọc túm chặt lấy cánh tay Quách Cao Minh không dám buông ra, vô cùng sợ hãi mà run run chỉ vào đồng xu cổ rơi trên sàn: “Quách Cao Minh, nó, nó biết nói!”

Chương 440: Ảo giác?



Cô ấy không bị bệnh thần kinh Thanh âm của một người đàn ông có chút hư ảo, phiêu miểu không thật quanh quẩn khắp phòng…

Lạnh lẽo âm trầm, lại có cả những dư âm quẩn quanh bên tai.

Kiểu Bích Ngọc thực sự vô cùng sợ hãi, dùng sức quấn lên cánh tay Quách Cao Minh, sắc mặt tái nhợt nhìn đồng xu nằm trên đất chằm chằm. Hơi thở nặng nề kêu lên: “Nó, nó đang nói chuyện…” Quách Cao Minh ngoại trừ nhíu mày nhìn về phía cô ra cũng không còn biểu hiện kì quái nào khác.

Mà m thanh lạnh lẽo kia vẫn hư hư ảo ảo quanh quẩn bên tai cô: “Nếu lần sao cô dám ném ta xuống ao đầm dơ bẩn một lần nữa, chắc chắn ta sẽ không buông tha cho cô.

Cả người Kiều Bích Ngọc cứng đờ.

“Làm sao vậy?” Quách Cao Minh vẫn luôn chú ý, bỗng thấy cô bất thường lập tức lo lắng hỏi.

Đại não Kiều Bích Ngọc gần như đình công, theo bản năng run rẩy nói: “Nó, nó thực sự đang nói chuyện…“ Hiện tại chính cô cũng không biết những thứ này có phải chân thực hay không.

Quách Cao Minh nhìn sắc mặt cô ngày một trắng hơn, vẻ mặt anh cũng nghiêm nghị, bắt đầu quay xem xét đồng xu cổ kia. Đồng xu kia thoạt nhìn rất bình thường, anh buông Kiều Bích Ngọc ra rồi tới gần đồng xu cô kia hơn, muốn nhặt nó lên để xem xét rõ ràng hơn…

“Đừng tới gần nói!” Kiểu Bích Ngọc hoảng loạn, trong lúc vô thức túm chặt lấy tay Quách Cao Minh để anh không tới gần đồng xu cổ kia, nó quá… tà dị.

Thanh âm kia lại vang lên, lần này không lạnh băng mà còn pha chút trào phúng: “Vô dụng thôi, anh ta sẽ không tin cô đâu.” Kiều Bích Ngọc túm tay Quách Cao Minh càng chặt hơn, kiên quyết nói: “Nó thật sự đang nói chuyện, em không nói linh tỉnh.. Sau cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng bối rối, vẻ mặt phức tại hỏi anh một câu: “Quách Cao Minh, lẽ nào anh không nghe được giọng nói của nó Sao…” Anh rất ít khi thấy Kiều Bích Ngọc kinh hoàng như vậy, Quách Cao Minh cảm thấy trong lòng mềm mại, anh giang tay, ôm chặt lấy cô, che chở cô trong lồng ngực của mình, khẽ vuốt mái tóc dài của cô: “Đừng sợ.” “Em, em không…“ Cô bị anh ôm chặt, trong lòng lại có chút hụt hãng, anh không hề tin những gì cô nói.

Sau đó, Quách Cao Minh thậm chí còn mười mấy vị chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh, các bác sĩ tâm lý nổi tiếng đến chẩn đoán cho cô, họ kết luận rằng… những thứ cô nghe là do ảo giác.

Những người bác sĩ này còn kê cho một ít thuốc an thần, một nữ bác sĩ tâm lý khách hàng còn kiên nhẫn trò chuyện với cô một giờ đồng hồ, ai cũng không tin những lời cô nói.

Khi lo nghĩ quá nhiều hoặc phải chịu đựng áp lực quá lớn, thần kinh sẽ mất trật tự và cũng sẽ gây ra những ảo giác như vậy.

“Chỉ là ảo giác thôi sao?” Nhưng chuyện này thật khó mà tin nổi, đến ngay cả Kiều Bích Ngọc chính tai nghe thanh âm ấy sau nói chuyện với các bác sĩ này xong cô cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ cô thật sự có bệnh mà bị ảo giác.

Kiều Bích Ngọc cũng vì những chuyện này xin công ty nghỉ thêm một tuần nữa, Quách Cao Minh không cho cô ra ngoài, anh bây giờ đối xử cô như khi bị bệnh nặng.

Cô cứ ngây ngây ngẩn ngẩn thự hiện uống thuốc, nghỉ ngơi theo những khung giờ bác sĩ quy định, mỗi ngày lại cùng bác sĩ tâm lý trò chuyện, mấy người hầu cũng kè kè theo sau cô để đảm bảo cô thực hiện nghỉ ngơi và ăn uống theo một chế độ nghiêm chỉnh và nghiêm khắc.

Các bác sĩ hỏi cô còn nghe thấy âm thanh kia không, Kiều Bích Ngọc chỉ im lặng. Đồng xu cổ kia đã bị Quách Cao Minh cầm di, không biết anh giấu nó ở đâu, vậy nên cô không còn nghe thấy những âm thanh kia là điều tất nhiên rồi.

“Nghe nói gần đây thần kinh của cô ta có hơi nhạy cảm, hay xuất hiện những âm thanh ảo giác… đầu óc cô ta có vấn đề sao?” Năm giờ chiều, mặt trời đã ngả dần về tây, ánh chiều phủ lên mặt đất một lớp nhung vàng mỏng nhẹ. Trong vườn hoa nhà họ Quách, gió lay động từng ngọn cây khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, khoan khoái, đây là thời điểm thích hợp đi tản bộ.

Người con gái thứ ba nhà họ Quách ghé qua, bà ta đi dạo trong vườn hoa cùng Giang Mỹ Linh. Hai người đi dọc theo con đường lát đá, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Mặc dù nói gia giáo, nề nếp nhà họ Quách rất nghiêm khắc nhưng những ngày gần đây, trong nhà họ Quách xuất hiện những người lạ mặt đi đi lại lại, họ là những bác sĩ, chuyên gia tâm lý được Quách Cao Minh mời tới, mấy người ban đầu còn không biết chuyện gì xảy ra, sau cũng rất nhanh có suy đoán trong lòng.

Mà Quách Cao Minh cũng không cố tình giấu diếm, anh trực tiếp báo cho dì Phương để dì thay đổi chế độ ăn uống của Kiều Bích Ngọc thành những món thanh đạm làm chủ yếu, cái tính khí nóng nảy của cô cũng do dì đến giải quyết. Đến cả ông cụ Quách cũng tự mình hỏi thăm mấy vị bác sĩ tình hình của cô thế nào, thậm chí còn cẩn thận dặn dò bác sĩ phải chữa trị thật tốt cho Kiều Bích Ngọc.

Từ trên xuống dưới của người nhà họ Quách đều rất kinh ngạc, mấy người hầu lúc chăm sóc Kiều Bích Ngọc đều vô cùng cẩn thận, đi nhẹ nói khẽ, rất sợ Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên nổi nóng.

Nhưng mà trong lòng ai cũng rất nghi hoặc, ai cũng biết mợ Ngọc là người là một người tươi sáng, lúc nào cùng vui vẻ, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người sẽ bị áp lực tinh thân, nhưng dù nghĩ là nghĩ vậy nhưng cũng chẳng có ai dám mở miệng nói gì.

Mà lúc này, người dám công nhiên cười nhạo, nói ra câu “đầu óc có vấn đề” thì đúng là chỉ có vị cô ba nóng nảy của Quách Cao Minh thôi.

Cô ba nhà họ nhà họ Quách trông rất giống người vợ đã mất của ông cụ Quách, mà ông cụ lại rất yêu vợ mình nên cô ba có thể hưởng một chút tình thương ít ỏi của ông.

Giọng nói lạnh lùng của Giang Mỹ Linh vang lên: “ Con gái của loại phụ nữ như Cung Nhã Tình sao có thể tốt đẹp đến đâu được chứ, khả năng là bệnh di truyền cũng nên, một đám thần kinh không bình thường…” Cô ba cũng nhớ lại những chuyện trước đây, lạnh giọng nói: “Cung Nhã Tình, năm đó cô ta đước đám cả đàn ông trong giới thượng lưu theo duổi, thậm chí đến cả em trai tôi cũng bị cô ta mê hoặc đến mê mẩn, thậm chí còn dám cãi lại cha tôi, nếu không phải lúc đó sức khỏe của cậu ấy không tốt, lại còn lo lắng cho con đàn bà kia đi theo nó sẽ không được lâu dài nên mới từ bỏ, nếu không, cái ghế phu nhân nhà họ Quách cũng phải về tay cô ta…

Nghe đến đây, khuôn mặt Giang Mỹ Linh đã trở nên khó coi vô cùng.

Những điều này chỉ có một vài người biết, mà mấy người con gái nhà họ Quách hồi đấy đương nhiên cũng nằm trong số những người biết đó. Nếu như lúc ấy sức khỏe của Quách Tuấn Hùng năm đó khá hơn thì nhất định ông ấy sẽ ly hôn với Giang Mỹ Linh để tái giá, rước người phụ nữ Cung Nhã Tình kia về nhà.

Thực ra, Giang Mỹ Linh cùng với mấy cô chị em nhà chống này cũng không quá ưa gì nhau, những người phụ nữ quyền quý này, ngoài thích đeo trang sức lóng lánh ra còn muốn đeo một lớp mặt nạ tươi cười, nhất là mấy người xuất thân từ gia tộc lớn như nhà họ Quách, dù cười nói nhưng thực ra chẳng thực sự để ai vào trong mắt, thì thoảng nói những lời khó nghe chẳng khác nào đâm cho người nghe vài nhát đao.
Cô ba liếc nhìn Giang Mỹ Linh một cái, còn giả bộ an ủi: “Mỹ Linh à, cô đừng trách chị quá thẳng thắn, chỉ tại bình thường cha và chồng quá thương yêu chị nên nhiều khi chị vô ÿ quá, không học được cách ăn nói khéo léo, vòng veo.” Nói thế chứ nhưng trong giọng của bà ta chẳng có gì là án náy cả, thậm chí còn có sự khoe khoang, kiêu ngạo.

Giang Mỹ Linh đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật kiêu ngạo, khoe khoang của người đàn bà trước mắt này, bà ta treo trên mặt nụ cười giả lả nói: “Em biết mà” “Lại nói chuyện cũ, người đàn bà Cung Nhã Tình kia thực sự có bản lĩnh, năm đó cô còn suýt nữa thua dưới tay con giáp thứ 13 như cô ta, nay… con gái của cô ta lại có thể trèo lên nhà họ Quách chúng ta…” Những người con gái nhà họ Quách vẫn luôn coi chuyện năm đó thành một việc thật đáng chê cười.

Nhưng đứa cháu trai ngạo mạn tự cao háo thẳng kia của bà ta muốn kết hôn với ai thì bất kì kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản nổi. Chuyện này vẫn luôn là chủ đề của mấy bà đem ra bàn tán, chửi bới hai mẹ con không biết xấu hổ kia khi rảnh mồm.

Mà lúc này, hai bà này không hề biết, trong một bụi cỏ cách đó không xa, Kiều Bích Ngọc đang ngồi yên lặng trong đó, nghe rõ mồn một từng câu từng chữ mà hai người nói.

Một tuần lễ này, Kiều Bích Ngọc luôn bị nhốt trong nhà họ Quách, ngoại trừ uống thuốc, vệ sinh cá nhân ra thì cô luôn bị người ta giám sát chằm chằm, 24/7. Mỗi ngày còn phải nói những vấn đề trời ơi đất hỡi với bác sĩ tâm lý nữa, đây chẳng khác nào khiến cô từ không điên bị bức đến điên thật mất.

Vậy nên cô nhân lúc trời chiều liền lẻn ra ngoài, chạy đến vườn hoa hít chút khí trời, tiếp xúc với chút cỏ cây hoa lá cho đỡ bí bức. Nhưng thất không ngờ lại gặp hai người đang nói xấu.

Ban đầu Kiều Bích Ngọc cũng chẳng có ý định quan tâm đến hai người, nhưng hai người này càng nói càng quá đáng, nhất là cô ba kia.

“Mời hai người không nên nói lung tung về người khác như thế Cô nhịn không được mà đứng phắt dậy.

Giang Mỹ Linh và cô ba thấy có người đột ngột xuất hiện trong bụi cỏ thì bị dọa cho thót tim.

Lúc nhìn rõ người trước mắt là Kiều Bích Ngọc thì hai bà lập tức nổi giận: “Cô trốn trong đó làm gì?” Giọng nói của cô ba the thé mắng: “Có được giáo dục đàng hoàng không hả? Người gì mà nghe lén người khác nói chuyện.” Giang Mỹ Linh nhớ tới dạo này Kiểu Bích Ngọc được từ trên xuống dưới nhà họ Quách cẩn thận hầu hạ thì càng thêm giận giữ.

“Mẹ của cô là loại tâm thần, nên con gái của bà ta cũng là đứa tâm thần. Cả cái tính nghe lén chuyện của người khác cũng thật giỏi nữa.” Đáng ghét, hai người đàn bà này dám mắng cô bị bệnh tâm thần.

“Nhà tôi có bệnh tâm thần di truyền thì liên quan gì đến bà.” Kiều Bích Ngọc bị bà ta làm cho tức đến sặc nước miếng.

Giang Mỹ Linh tức đến trợn tròn hai mắt, kể từ khi Kiều Bích Ngọc bước chân vào cái nhà này, cả nhà họ Quách bỗng nhiên tốt với cô ta một cách kỳ lạ, kể cả đứa con trai luôn lạnh lùng với người mẹ của nó như mình giờ lại suốt ngày làm này làm kia lấy lòng cô ta, mà bà muốn trị tội cô ta, hết lần này đến lần khác đều thất bại, không làm gì được cô ta, đã thế còn liên lụy đến bản thân, bắt gà không được còn mất thêm nắm gạo.

Quả thực đáng giận mà.

Giang Mỹ Lệ từ đó cũng học khôn hơn ít, dù tức giận đến đầu bốc khói nhưng bà ta vẫn im lặng kiềm chế, bà ta nhớ bên cạnh mình vẫn còn một người nữa.

Quả nhiên, cô ba này thấy bà im lặng thì kì quái liếc bà ta một cái sau đó tiền lên, đánh giá Kiều Bích Ngọc một lượt rồi dựng giọng trưởng bối bắt bẻ con cháu: “Thái độ của cô thế này là sao, sao cô dám dùng thái đị hỗn hào như vậy nói chuyện với người bề trên của mình!” Kiều Bích Ngọc hai mắt nhìn người phụ nữ cao ngạo, hống hách trước mặt mình, rồi bỗng nghiêng đầu không thèm để ý đến bà ta.

Cô bà thấy cái loại con cháu thấy người trên mà không thèm chào hỏi, lại còn hỗn xược như vậy thì tức giận.

“Cô chính là con gái nhà họ Kiều từng giàu có nhất thành phố Hải Châu đúng không” Bà ta hỏi nhưng giọng điệu gần như chắc chắn, thậm chí còn đầy vẻ trào phúng, cười nhạo.

“Ba của cô Kiều Văn Vũ lấy được Cung Nhã Tình đã tàn hoa bại liễu, dính hơi nhà họ Cung bỗng nhiên mấy lắm phất lên thành nhà giàu lắm tiền, sao, mới đó cô đã tự coi mình là đại tiểu thư rồi à? Ba cô chỉ là tên nhà nghèo, không có tài cán gì chỉ biết dựa hơi nhà họ Cung. Đến khi nhà họ Cũng suy bại thì nhà họ Kiều các cô cũng chẳng trèo chống được mấy năm, sớm đã thành nhà chẳng bước nổi chân vào giới thượng lưu rồi.” Nói xong, cô bà này còn cố ý quay sang nhìn về phía Giang Mỹ Linh bên cạnh, chậc lưỡi mấy tiếng rồi lại nói tiếp: “Thật không hiểu Cao Minh nhà chúng ta tại sao lại coi trọng loại người như CÓ tạ Nghe mấy lời châm chọc khó nghe của cô ba, Kiều Bích Ngọc đã vô cùng phẫn nộ, cô ghét nhất có người dám hạ thấp, sỉ nhục nhà mình. Cô chẳng quan tâm đến cái trưởng bối mốc gỉ gì nữa mà đầy khí thế xông đến, quát to một tiếng.

“Nhà tôi có giàu sang hay không liên quan mẹ gì đến bà!” Người giàu sang có rất nhiều lễ nghi, quy củ, những thứ luật bất thành văn, nhưng từ khi Kiều Bích Ngọc lấy Quách Cao Minh đến nay đã lâu như vậy cũng chưa từng có ai nói cho cô biết những quy củ ấy là không được phá cả, cô không hề sợ đắc tội với cái người “cô” này.

Cô bà thấy Kiểu Bích Ngọc dám xông đến trước mặt mình chửi mắng mà giận đến giậm chân bình bịch: “Thái độ của cô là gì hả?” Cô bà còn có hai người con trai, hai người con dâu trong nhà bà cũng đã từng dám không coi bà ta ra gì, lúc đó bà không vui, lập tức giơ tay vả mặt hai người con dâu này. Những thứ con cháu mà không biết lớn nhờ đánh chết cũng đáng.

Bà ta quay đầu, giận đến mức không kiềm chế được mà quát lên ra lệnh cho người hầu: “Các người còn đứng đó làm gì, đến ấn cô ta xuống quỳ trên đất cho tôi.

“Đánh cô ta mấy tát cho tôi, dùng sức đánh mạnh lên, đánh đến khi tôi nói ngừng mới được ngừng. Cái thứ đê tiện dám hỗn hào với ta à, các người điếc à, mau lên đánh cô ta…

Đám người hầu nhà họ Quách dám đánh Kiều Bích Ngọc sao? Đương nhiên là không.

Trong đám người hầu có người nhanh trí đi tìm quản gia đến đây.
Cô ba thấy đám người hầu không chịu nghe lời mình thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, lập tức xoay người bắt lấy một cô người hầu gần đó rồi hạ tay tát mạnh vào mặt cô ấy, còn mắng: “Đồ vô dụng, các người biết ai mới là chủ nhân ở đây sao, các người dám ăn tiền nhà họ Quách mà lại bao che cho người ngoài như cô ta… Chân bà ta mang đôi giày cao gót còn không lưu tình đạp liên tục lên người một cô hầu.

“Bà đứng có quá đáng!” Kiều Bích Ngọc vô cùng tức giận, cô lao tới kéo lấy cô hầu kia ra sau lưng mình.

Nữ người hầu này vẫn luôn ở Yên Hải chăm sóc, hầu hạ cô, gần đây còn bị phái đến cho cô uống thuốc, nhưng Kiều Bích Ngọc cũng không phải người bạc tình bạc nghĩa, lại để cho kẻ khác bắt nạt người dưới trướng của mình như vậy.

“Cô ba này, là con gái nhà họ Quách đã gả chồng, là khách đến ở nhờ tạm thời, đừng quên ai mới là chủ, ai mới là khách.” Một thanh âm phiêu miểu, hư hư ảo ảo lại quanh quẩn bên tai ^ cô.

Hẳn là cũng vì quá tức giận nên Kiều Bích Ngọc cũng không kịp suy nghĩ mà dựa luôn theo thanh âm kia nhắc nhở mà nói: “Cô ba này, là con gái nhà họ Quách đã gả chồng từ lâu, giờ là khách đến ở nhờ tạm thời, đừng quên ai mới là chủ, ai mới là khách, người hầu nhà họ Quách chưa đến lượt cô quản…” Cô bà không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, tức giận gào thét lên: “Cô, cô, thứ đàn bà không biết xấu hổ này, mày cho rằng mày gả vào nhà họ Quách thì không ai làm gì được mày sao, tao mới là cô chủ của nhà họ Quách…“ Từ khi cô ba đi gả chồng thì số lần bà ta trở lại nhà họ Quách cũng dần ít đi, nhưng cái danh “cô chủ nhà họ Quách” vẫn là toàn núi vững chắc cho bà ta dựa vào.

Kiều Bích Ngọc cũng không am hiểu đấu võ mồm cùng người khác, nhưng không sao, giờ đang có một thanh âm bí ẩn chỉ cho cô.

“Cô ba về nhà họ Quách này chỉ vì muốn vòi tiền, năm trước chồng bà vừa làm ăn thua lỗ đến cả chục tỷ đồng, lúc ấy còn vác mặt tới nhà họ Quách xin hỗ trợ, lần này là vì, tháng trước con trai lớn của bà ta vừa lái xe tông vào người khác dẫn đến người kia tử vong, đã bị cảnh sát bắt giữ, còn con trai thứ hai của bà ta đùa giốn con gái nhà lành khiến người ta có thai, người kia nhảy lầu tự sát rồi. Muốn dàn xếp những thứ này đều cần đến tiền…

Kiều Bích Ngọc dựa vào đó.

“Cô ba, bà chắc chỉ cần tiền và quyền của nhà họ Quách này thôi, bà hẳn muốn cứu mạng chồng và hai đứa con trai tệ hại của bà, bà nghĩ nếu lấy tiền cứu họ ra thì bọn họ sẽ coi bà là bà hoàng đúng không. Bà chỉ coi nhà họ Quách này thành cái máy rút tiền của bà thôi. Bạn là đứa con gái bất hiếu, nên những đứa con bà cũng là những đứa bất hiếu với bà, bà không dậy nổi chúng vì chính bà cũng là kẻ vậy. Thử hỏi bà có tư cách gì để mắng nhà họ Cung, nhà họ Kiều chúng tôi?” Kiều Bích Ngọc nghe theo thanh âm kia mà mắng một hồi dài hơi, quả thật thoải mái.

Mà lúc này, trong lòng cô ba vô cùng khiếp sợ, bà ta không biết tại sao Kiều Bích Ngọc lại có thể biết rõ chuyện nhà mình như vậy. Bị mắng tới như vậy khiến bà ta càng thêm tức nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng cũng không chỉ có mấy người ở đây nghe được nhưng lời mắng nhiếc của Kiều Bích Ngọc mà ông cụ Quách cùng với quản gia vừa mới tới cũng đã nghe được rõ ràng từng chữ.

Ông cụ Quách nhíu mày, khuôn mặt vì thế càng thêm già nua , chống gậy tiến lại gần chỗ mấy người.

Chương 441: Đồng xu cổ xem mình là một ông lớn vậy



Cô Quách Linh bật khóc rồi nói: “Cha, bây giờ ở đây không còn là nhà của con nữa rồi, lâu rồi con mới về nhà một lần đã bị người ta bắt nạt, cô cháu dâu này lại nói con như vậy…Con biết, tất cả mọi người đều khinh thường con…” Khi Kiều Bích Ngọc hiểu ra câu nói của cô ba thì cô bắt gặp ánh mắt đen và vẻ mặt đang suy nghĩ của ông cụ Quách.

Ánh mắt đó làm cô giật mình, cô vội vàng đứng dậy nói rõ với mọi người: “Cháu, cháu không cố ý mắng…” Cô không cốp ý mắng cô ba như thế, cô cũng không hay cãi nhau với người khác.

“Cha, cha cũng nghe thấy cô cháu dâu này nói rồi đấy, người cháu dâu như thế này…” Cô ba nắm bắt cơ hội này để chèn ép Bích Ngọc nên bà ta giả vờ tủi thân rồi nói một cách chính xác: “Mặc dù Bích Ngọc sinh cho nhà họ Quách chúng ta hai bé sinh đôi nhưng cha không được chiều cô cháu dâu như vậy nữa, cha nhìn cô cháu dâu này đi, con về nhà cô cháu dâu này bắt nạt con cũng được nhưng nếu ở bên ngoài mà xảy ra chuyện này thì sẽ làm ô uế đến danh tiếng của nhà họ Cung chúng ta…” Ông cụ Quách hiểu rõ tính cách của con gái mình, ông ta nghiêm khắc quát một câu: “Danh tiếng gì! Bàn tán là chuyện của người khác, nếu mình thật sự giỏi thì còn sợ người khác nói xấu mình à!” Trong lòng cô ba và Giang Mỹ Linh rất bất mãn, cha không mắng Bích Ngọc mà lại mắng bọn họ.

Cô ba không giả vờ oan ức nữa mà giận giữ nói: “Cha, cha càng già đầu óc càng loạn rồi, cô cháu dâu họ Kiều này chỉ là một người ngoài, con con mới là con gái ruột của cha, con mới là người của nhà họ Quách, làm sao cha cứ bênh vực cho con đàn bà này…” Vẻ mặt ông cụ Quách tối sầm lại, quát một tiếng: “Cô câm mồm lại cho tôi!” Cho dù cô ba bị nuông chiều đến kiêu ngạo thì bây giờ cũng không dám gây chuyện với cha, sau trò cười này thì mọi người không tình nguyện giải tán.

Lúc ông cụ đi qua bên cạnh Kiều Bích Ngọc ông lạnh lùng nói một câu: “Khi nói chuyện thì phải có chừng mực.” Cả người Kiểu Bích Ngọc căng thẳng, cô đứng nhìn ông cụ Quách đi xa dần, bóng lưng của ông cụ oai phong thẳng tắp, cô nhìn theo cảm thấy trong lòng hơi buồn bực.

Kiều Bích Ngọc biết mình đã làm ông cụ thất vọng.

Sau khi chô trở về phòng ngủ, cô ở trong phòng suy nghĩ một lúc xem có phải cô được mọi người chiều chuộng quá nên hư không, nhưng hôm nay cô ba nói những câu khó nghe như vậy nên cô không nhịn được nói lại.

Cô gấp chân ngồi trên giường rồi suy nghĩ lung tung.

Lúc quay đầu đột nhiên đôi mắt Kiều Bích Ngọc sáng lên, cô nhìn tử ở đầu giường, đây là chỗ Quách Cao Minh cất đồng xu cổ.

“Chết tiệt, tôi biết rồi, nó đang xúi tôi làm việc bậy!” Lúc suy nghĩ đột nhiên Kiều Bích Ngọc hiểu ra và vẻ mặt cô dần trở lên tức giận, cô cảm giác mình bị đồng xu cổ lừa gạt.

Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc tức giận, cô nhặt đồng xu cổ nên và ném xuống sàn nhà: “Là mày hại tai, tại mày mà bọn họ nghĩ tao bị bệnh tâm thần, bây giờ mày còn dám lừa tao nữa!” Cô xỏ dép bông vào định dùng chân đá đồng xu cổ đi.

Hình như đồng xu cổ này rất thông minh nó biết tiếp theo cô định làm việc gì, nên nó tức giận nói: “Tôi không cho phép!” Bây giờ làm sao Kiều Bích Ngọc còn sợ nó, cô chỉ muốn giẫm nó nên cô dẫm đi dẫm lại liên tục, nếu như nó không phải là một đồng xu thì bây giờ đã bị cô dẫm nát rồi.

Nó nghĩ cô là một người bắt nạt rất dễ này: “Tao sẽ vứt mày vào bồn cầu để mày dính phân.” Kiều Bích Ngọc lên giọng cảnh cáo nó.

“Cô là một người đàn bà điên!” Hình như đồng xu cổ có tính sạch sẽ, nghe được chữ “bồn cầu” và “phân” thì nó la hét dữ dội làm vang vọng tất cả không khí xung quanh.

“Nhà họ Quách nhiều kẻ ác như vậy, rốt cuộc cô thích Quách Cao Minh ở chỗ nào, Quách Cao Minh làm sao tốt bằng Đường Tuấn Nghĩa, cô đúng là loại đàn bà không có mắt…” Giọng nói như có như không giống như một bài hát vang vọng khắp căn phòng.

Kiều Bích Ngọc bỏ qua câu mắng cô không có mắt của đồng xu cổ, cô ngạc nhiên nói: “Mày biết Cây Cột?” Cô dừng lại động tác dẫm đồng xu cổ ở dưới sàn nhà rồi cô cảnh giác nhìn nó.

Hình như đồng xu cô vẫn chưa hết giận, âm thanh lạnh lùng vang dội nói ở bên tai cô: “Nếu cô muốn Đường Tuấn Nghĩa và Lục Khánh Phong còn sống thì cô phải nghe tôi…” Kiểu Bích Ngọc ngạc nhiên, Đường Tuấn Nghĩa và anh trai Lục Khánh Nam? Đường Tuấn Nghĩa đã mất liên lạc với cô từ một khoảng thời gian dài trước khi tết đến, chú Mạc Cảnh Sơn dùng mọi cách cũng không tìm thấy anh ta, còn anh trai của Lục Khánh Nam thì cũng mất liên lạc sau chuyến đi công tác vào tháng trước…

“Mày, có phải mày biết việc này đúng không?” Kiều Bích Ngọc cảm giác bây giờ cô giống như một người “Bệnh tâm thần”, cô căng thẳng hỏi đồng xu cổ chuyện này.

“..Cô không được để chung tôi với tiền, đồ trang điểm hay mấy vật dụng linh tỉnh khác vào một chỗ, chuẩn bị cho tôi một cái túi nhỏ, nó phải thoáng mát sạch sẽ kháng khuẩn, không có mùi khác.” Đột nhiên đồng xu cổ nói ra một đống yêu cầu mà cô không hiểu, giống như nó rất không hài lòng với hoàn cảnh sống bây giờ của bản thân.

“Túi áo khoác của cô rất bẩn, từ bây giờ quần áo quá mười hai tiếng cô nhất định phải giặt sạch. Còn nữa cô không được trực tiếp dùng tay cầm tôi!” Cái gì! Sắc mắt Kiều Bích Ngọc dần dần tối lại, cô chưa bao giờ gặp được thứ nào không hiểu chuyện như đồng xu cổ này, bây giờ cô rất tức giận.

Tất cả quần áo của cô là đặt may riêng, có người đúng giờ giặt giữ, vậy mà nó lại dám chê bẩn, vua của UAE cũng không kén chọn như nó.

“Mày nghĩ mày là ông chủ à, để tao cho mày biết một chút, đứa ăn đậu ở nhờ nhà người ta thì phải như thế nào…” Kiểu Bích Ngọc vồ qua, cô muốn cầm được đồng xu cổ trên sàn nhà: “Mày cứ đợi đấy, tao bắt được mày tao cho mày vào nồi sắt nung cho đến khi tan chảy thì thôi.” Nhưng mà đồng xu cổ biết bay, nó chui vào trong áo khoác của cô.

Khi Quách Cao Minh mở cửa đi vào phòng thì anh sững sờ một giây, sau đó nhíu mày, anh nhìn khuôn mặt Kiều Bích Ngọc rất tức giận vặn chiếc áo khoác của mình.

Kiều Bích Ngọc nghe được tiếng mở của, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, trong phút chốc cô dừng động tác trên tay mình lại, cô không biết diễn tả hoàn cảnh bây giờ của mình như thế nào.

Cô không thể nói với anh là cô đang cãi nhau với một đồng xu cổ được…

“Em đã uống thuốc an thần bác sĩ cho chưa?” Hình như Quách Cao Minh không để ý đến hành động kỳ lạ của cô, anh đi đến bên cạnh cô rồi hỏi cô hôm nay có uống thuốc đúng giờ không.

Kiều Bích Ngọc cúi đầu, cô nhìn áo khoác trên tay, trong lúc này vẻ mặt cô rất phức tạp, bọn họ không tin cô….

Quách Cao Minh nhìn khuôn mặt mất mác và lo lắng của cô, anh để giọng mình nhẹ xuống rồi nói: “Em không cần phải để ý đến mấy cô đó.” Sau đó anh ôm cô vào trong ngực mình.

Khi anh vừa về đến nhà bác Lan Quế đã nói cho anh biết hết chuyện lúc chiều xảy ra ở vườn hoa.

Tính cách của mấy bà cô như thế nào anh biết rõ, đặc biệt là cô ba hay nói đểu phóng đại mọi chuyện nên. Bình thường Kiều Bích Ngọc không bao giờ cãi nhau, nghe nói này này cô bị ông nội phê bình dạn dạy nói chuyện phải chú ý lớn bé, nên anh cảm thấy nhất định cô sẽ cề phòng ngủ vặn áo mình cho hả giận.

“Tôi không bị bệnh…Anh không cần như thế, ôm tôi như con chó.” Cô nói nhỏ, giống như lẩm bẩm.

Quách Cao Minh thấy cô còn chê anh ôm, vẻ mặt anh nghiêm túc hơi cười nói: “Hình như em không vui.” Kiều Bích Ngọc là một con vịt cứng đầu: “Em rất vui.” Cô nhớ lại chuyện chiều nay, anh vội vàng chạy về phòng ngủ tìm cô, có lẽ về việc cô cãi nhau với cô bà vào chiều nay: “Là do tôi nói chuyện không chú ý đến lớn bé, các cô ấy là bậc trên, sau này tôi sẽ không vi phạm nữa…” Nói xong cô không cảm thấy xấu hổ.

Đây không phải là lỗi của cô, nên đừng hy vọng cô dịu dàng nói xin lỗi, cùng lắm thì lần sau nếu nhìn thấy mấy bà cô đó cỗ sẽ tránh đi không chạm mặt họ.

Quách Cao Minh không nói nhiều, anh chỉ cười một tiếng: “Sau này em sẽ không vi phạm?” Anh không trách mắng cô, nhưng anh đã biết rõ tính cách của cô, lần sau, nếu mấy bà cô còn chọc tức cô thì sự việc vẫn như ngày hôm nay.

Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nói chế giễu của anh thì cô giống như người xấu giải thích cho mình: “Sao, trong suy nghĩ của anh thì vợ anh tệ như vậy à? Hôm nay vốn dĩ tôi không muốn cãi nhau với họ, nhưng do…bọn họ quá đáng.” Quách Coa Minh gật đầu: “Bọn họ đúng là rất quá đáng.” Anh thuận theo lời cô nói, bỏ qua chuyện này.

Dù sao đây chỉ là một mâu thuẫn nhỏ giữa mấy người đàn bà, nhưng hình như cô ba phản kháng rát quyết liệt, lúc đến bữa tối cô ba không ở lại ăn, bà ta còn tuyên bố mình là con gái đã lấy chồng, không dám ở lại đây ăn cơm.

Trong bữa ăn này của Kiều Bích Ngọc rất vô vị, cô cảm thấy hơi bối rối, cho dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô không thực sự giải quyết được mấy vụ chiến tranh giữa mấy người đàn bà, cô rất buồn bực.

“Chị Dâu.” Đột nhiên Quách Thanh Châu gọi nhỏ cô, sau đó đẩy một chiếc bánh bông lan đến trước mặt cô.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, cô không quan tâm đến chiếc bánh ngọt này mà chỉ cảnh giác nhìn Quách Thanh Châu.

Làm sao cô có thể quên Quách Thanh Châu là một người rất ác độc.

Đồng xu cổ kia đã nói cho cô biết chính Quách Thanh Châu là người tấn công cô.

Cho dù người khác có tin hay không thì lúc cô nghe được đồng xu cổ nói chuyện này dù cô không có chứng cứ nhưng vẫn đề phòng cô ta.

Quách Thanh Châu cuối cùng cũng can đảm nói chuyện với cô , nhưng Kiều Bích Ngọc lại rất đề phòng nhìn cô ta, hai biểu hiện khác nhau này làm cho mọi người ở xung quanh nhìn thấy rõ ràng và họ cũng không hiểu.

Bác Lan Quế biết Quách Thanh Châu là một người sống nội tâm và rất nhạy cảm, bà ta sợ cô ta tổn thương, nên bà ta nhìn Kiều Bích Ngọc rồi giải thích một chút: “Đây là bánh bông lan mà cô Châu đã làm trong bếp chiều nay, cô Châu muốn chia sẻ với mợ chủ một chút.” “À.” Kiều Bích Ngọc thờ ơ nói.

Biểu hiện của cô bây giờ là một người chị dâu rát giả tạo trở vờ thân thiết.

Giang Mỹ Linh nhìn Kiều Bích Ngọc một cái, sau đó mở miệng nói: “Bây giờ Thanh Châu rất thân thiết với mọi người trong phòng bếp, lần này con bé tự làm bánh bông lan, đầu bếp hương dẫn con bé cũng nói bây giờ con bé rất kiên nhẫn và không còn sợ hãi như trước nữa.

Công việc thực tập ở bên ngoài của con bé cũng rất tốt, rốt cuộc đứa nhỏ này cũng từ từ trưởng thành rồi.” Ông cụ Quách nghe được câu nói này, trong lòng ông cụ rất vui: “Cầm một miếng bánh bông lan Thanh Châu tự làm đến cho ông ăn thử nào.” Mặc dù lúc đầu Quách Thanh Châu là đứa bé nhận nuôi từ cô nhi viện nhưng đã sống với ông ấy nhiều năm rồi, gọi ông là ông nội hơn hai mươi năm rồi, ông cụ rất thương cho đứa cháu gái tự bế này, ông cụ hy vọng cô ta có thể sớm sống được một cuộc sống như người bình thường.

Ngay cả ông cụ Quách cũng muốn ăn thử một miếng bánh ngọt Thanh Chau làm, cho nên mỗi người trên bàn đều ăn một miếng, ngay cả một người không thích ăn bánh ngọt như Quách Cao Minh cũng ăn thử một miếng.

Nhưng Kiều Bích Ngọc cầm muỗng lên, cô nhìn một miếng bánh bông lan trước mặt mình, đối với cô miếng bánh bông lan này giống như thuốc độc nên cô rất khó ăn nó.

Quách Cao Minh cảm thấy rõ ràng hôm nay cô rất kỳ lạ.

Anh đưa tay đẩy trước bánh ngọt ra khỏi chỗ cô, rồi vô ý nói: “Cô ấy vừa uống thuốc nên không ăn được đồ ngọt.” Rõ ràng là Kiều Bích Ngọc không vui không muốn ăn miếng bánh ngọt này, bây giờ Quách Cao Minh lại nói cho cô một lý do chính đáng.

Ai nói uống thuốc thì không được ăn bánh ngọt.

Nhưng Giang Mỹ Linh không dám nói lung tung, bà ta đè nén sự tức giận lại vào trong lòng, ông cụ Quách cũng suy nghĩ sâu xa nhìn Kiều Bích Ngọc, hình như ông cụ đang trách cô không hiểu chuyện, không biết lớn bé.

Bình thường Kiểu Bích Ngọc rất thân thiết với ông cụ, nếu là người khác thì cô không quân tâm nhưng việc này cô không giải thích được nên bị ông cụ trách mắng, cô rất phiền muộn.

Cô rất ghét mấy quy củ của những gia đình lớn này, nhất là một gia đình có họ hàng thân thích đông, cô không biết mình phải giải thích như nào.

Chương 442: Nồi nào Úp vung nấy



Buổi tối trong quán bar ồn ào náo động.

Sau khi Quách Cao Minh kết hôn thì anh rất ít đến quán bar này vui chơi, hôm nay anh hiếm khi đi uống rượu cùng bọn Lục Khánh Nam, đúng giờ anh đến quán bar nhưng tâm trạng của anh không được thoải mái mấy.

Bùi Hưng Nam đến trước anh một tí, anh ta hỏi luôn vào việc chính: “Lục Khánh Nam, anh trai cả nhà cậu vẫn chưa có tin tức à?” Lục Khánh Nam nghĩ đến việc này, trên mặt anh xuất hiện vẻ mặt đau khổ và lắc đầu nói: “Vẫn chưa.” “Hôm trước tết, anh trai cả tôi nói phải đi công tác và anh sẽ về nhà cào hôm mồng một tết, nhưng sau đó anh ta lại gọi cho mẹ tôi nói không về kịp ăn bữa cơm tết với gia đình, lúc đó mẹ tôi ở bên này điện thoại còn chửi mắng anh ta một trận. khi đấy anh ta còn cười khổ nói với tôi là anh ta tạm thời có việc gấp do có một người bạn cần anh ta giúp đỡ nên không về được. Nhưng tôi hỏi người đó là ai thì anh ta không nói…” Quách Cao Minh ngồi luôn xuống, anh cũng nghe được Lục Khánh Nam kể khổ.

Lúc này nhân viên pha chế cũng đến chào hỏi, mỉm cười hỏi anh cần gì, Quách Cao Minh chọn đại một ly rượu vang đỏ để uống nhưng trong lòng anh cảm thấy vẫn không chuyện gì đó.

Lục Khánh Nam tiếp tục nói: “Sau đó nhà tôi vẫn không gọi điện thoại lại cho anh cả… Sau tết người quản lý ở công ty chỉ nhận được hai tin nhắn của anh ta. Tin nhắn đầu là anh ta đang bận nên khoảng một hoặc hai tháng sau anh ta mới về công ty được. Tin nhắn thứ hai là anh ta đã chuyển quyền điều hành công ty cho vị cổ đông mới.” Lúc này Quách Cao Minh mới nói chuyện: “Là công ty Kiều Bích Ngọc đang làm việc?” Lục Khánh Phong là người con trai chăm chỉ và hăng hái nhất trong bốn người con trai nhà họ Lục, anh ta thích đầu tư vào một số công ty mới, cấp dưới có rất nhiều cổ phần của mấy công ty.

Bùi Hưng Nam cũng biết được một ít chuyện: “Bên này anh cả của cậu mất tích, bên kia đã có tin nhắn nói anh ta đưa công ty nhỏ này cho vị cổ đông mới. Chuyện này có liên quan đến người kia không?” Châu Mỹ Duy làm ở công ty đó nên Bùi Hưng Nam cũng quan tâm đến nó.

Lục Khánh Nam buồn bã cầm ly rượu trên bàn lên, uống một hớp sau đó anh ta thô tục chửi một câu: “Người kia không thích nộ mặt, nên tôi không tra được.” “Giám đốc công ty nói người kia chỉ đến công ty một lần và cầm theo giấy tờ ủy quyền đã ký tên, trên đó có đóng dấu của của anh trai tôi.

Còn người kia không đến công ty một lần nào nữa, có lúc công ty có việc cần cần tìm người kia thì cũng không biết người kia ở đâu. Hợp đồng IP&G lần trước cũng là do tôi lấy danh nghĩa cũ thay mặt ký tên.” Bùi Hưng Nam nhíu mày nói: “Công ty có máy camera không?” “Lúc đó vào đầu năm công ty đang tu sửa, nên cắt hết các đường dây điện đi, công nhân vẫn đang sửa chữa.” Lục Khánh Nam hơi bực bội nói.

Gần đây mẹ anh ta không còn bắt anh ta đi xem mắt nữa, thay vào đó bà dùng cái mạng già của mình ép anh ta phải tìm được anh cả của mình về, bây giờ trên người Lục Khánh Nam có gánh trách nghiệm rất nặng.

Dựa vào những tin tức bây giờ anh ta biết thì chỉ có thể tìm ra vị cổ đông mới của công ty đó thì mới biết được tin tức của anh cả của mình.

“Giám đốc kia cũng là một tên ngu, lần trước anh ta cầm văn bản ủy quyền có tên và dấu của anh trai tôi nhưng anh ta không giữ lại văn bản x gôc.” Lục Khánh Nam không nhịn được nữa chửi một trận: “Lại còn nói với tôi tên của người kia là người Ý, tên ngu xuẩn kia không biết tiếng ý mà cũng nói người ta là người Ý, còn nói đối phương là người da trắng, giống như người lai, rất đẹp trai, dáng cao gầy, có mắt màu xanh dương…” Mắt màu xanh dương.

Quách Cao Minh đang yên lặng suy nghĩ thì nghe thấy câu”Mắt màu xanh dương”, làm cho anh nghĩ ngay đến một người đàn ông.

“Cao Minh, có phải anh biết người kia là ai đúng không?” “Trước kia anh tôi đã nói, người kia là bạn anh ta, nên chắc chúng ta đều biết người đó.” Lần này Lục Khánh Nam thực sự rất lo lắng, dù sao anh ta cũng mất liên lạc với anh trai hơn nửa tháng rồi, điện thoại không gọi được, nhân viên đi công tác cùng đã về công ty chính làm việc lâu rồi.

Mặc dù nói anh trai cả của anh ta là một người cuồng công việc, ngày trước cũng có lần anh ta đi công tác lên một tuần nửa tháng sau tết mới về, nhưng sự việc lần này rất kỳ lạ.

Ông Lục nhà bọn họ rất lo lắng, ông ta sợ anh cả nhà anh ta gặp chuyện ngoài ý muốn.

“Tôi cũng đã tìm hiểu chuyện mất tích của Khánh Phong.” Tình bạn giữa Quách Cao Minh và nhà họ Lục từ trước đến nay rất tốt: “Điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến công tác của anh ta là nước Ý, nhưng anh ta đã mua vé trở về trong hôm đó. Tôi nghĩ bây giờ anh ta đang ở trong nước.” “Này, tôi cũng không biết anh trai tôi làm gì trên máy bay.” Lục Khánh Nam buồn bực vò đầu.

“Anh cả của tôi là một người rất cuồng công việc, một khi bận rộn thì cũng có thể bận đến mấy tháng. Tôi còn nhớ hồi mình học cấp ba, mẹ tôi bất ngờ gọi tôi về nhà và nói có thể anh cả của tôi đã mất, lúc đó chúng tôi rất đau buồn.

Nhưng cuối cùng tên khốn kia không nhanh không chậm đi lên từ phòng ngầm nhà tôi, một tháng anh ta không ra ngoài để làm cái nghiên cứu chết tiệt nào đó.” Bùi Hưng Nam cũng biết câu chuyện đen tối này, anh ta bật cười vỗ vai Lực Khánh Nam: “Nhà cậu cũng cần lo lắng quá, rất nhanh sẽ tìm được anh ta.” Lục Khánh Nam suy nghĩ một chút cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm: “Có thể tuần sau anh ta sẽ nhô ra từ chỗ nào đó.” Dù sao người anh trai không đáng tin cậy này của anh ta đã làm việc rất nhiều lần rồi.

442.jpg


“Kiều Bích Ngọc nói, đồng xu cổ biết chuyện này.” Anh mở miệng nói, giọng nói của anh trầm thấp.

Bùi Hưng Nam rất ngạc nhiên nói: “Đồng tiền xu cổ biết nói chuyện?” Vốn dĩ Lục Khánh Nam muốn chối bỏ việc này luôn, nhưng sau đó anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước Kiều Bích Ngọc nói với tôi là cô có một đồng xu cổ, cô không biết nó xuất hiện từ đâu nhưng vẫn luôn đi theo cô… Tôi còn vứt đồng xu cổ của cô vào ao sen nhà họ Quách các cậu.” Nói xong Lục Khánh Nam còn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cô thật sự bị bệnh?” Bùi Hưng Nam là một người theo chủ nghĩa khoa học nói: “Bác sĩ nói thế nào?” “Ảo giác.” Bùi Hưng Nam cũng cảm thấy bác sĩ nói chứng bệnh này rất hợp lý: “Người bị áp lực tỉnh thân quá lớn, đúng là có thể bị ảo giác.” “Cậu nghĩ cô bị áp lực tinh thần quá lớn?” Quách Cao Minh hỏi ngược lại anh ta một câu, thật ra anh không tin Kiều Bích Ngọc sẽ bị áp lực tinh thần, chỉ là chuyện một đồng xu biết nói chuyện không đáng tin bằng chuyện bệnh Ảo giác’.

Lục Khánh Nam vội vàng nói tiếp: “Kiều Bích Ngọc đã nói với tôi, lúc nhỏ cô thường xuyên gặp ác mộng, cô nói cô luôn cảm thấy nửa đêm có người ngồi trên mép giường của cô nói chuyện…” Anh ta vừa nghĩ vừa nói: “Thật ra cô rất may mắn vì lớn lên có tính cách như bây giờ. Nếu người khác thì vẫn có thể rất âm u, cô không phải là con ruột của Kiều Văn Vũ nên dù ông ta có cố gắng kiểu gì thì cũng không đối xử cô như con gái ruột của mình. Còn mẹ ruột của Kiều Bích Ngọc là một người rất thần bí, tuổi thơ của cô cũng khá phức tạp, có thể đây là căn bệnh trầm cảm tích tụ từ thời bé…” Quách Cao Minh nhìn về phía Lục Khánh Nam, vẻ mặt của anh dần dần trầm ngâm.

Có vẻ Kiểu Bích Ngọc rất hay chia sẻ quá khứ của cô với Lục Khánh Nam.

Lục Khánh Nam là người não phẳng, anh ta hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc trong lòng của Quách Cao Minh, ngược lại còn thở dài nói: “Cao Minh, tôi cảm thấy nhất định Kiều Bích Ngọc đang có tâm sự, cô cậy mạnh không thích chia sẻ hoặc nhờ người khác, còn đề phòng người khác hơn cả mấy người đàn ông chúng ta, có tám phần cô không tin tưởng chúng ta lên mới không nói thật…” Anh ta càng nói càng hưng phấn: “Hơn nữa cô còn bị chứng trầm cảm sau khi sinh, cô gần như suy sụp may là có Châu Mỹ Duy và Đường Tuấn Nghĩa ở bên cạnh trò chuyện với cô, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa…” Bùi Hưng Nam che trán, anh ta cảm thấy người người anh em này của anh ta đúng là nồi nào úp vung nấy.

Chương 443: Thương lượng với đồng xu cổ



Sáng sớm, trong quán bar ồn ào náo nhiệt, mấy người đàn ông Quách Cao Minh uống rượu tâm sự giải sầu đến gần sáng mà vẫn chưa buồn ngủ.

Còn Kiều Bích Ngọc ở trong nhà họ Quách, cô rất buồn ngủ và muốn đi ngủ nhưng vẫn bị một âm thanh làm ồn.

“Mày muốn tao đi Ý?” Kiều Bích Ngọc bật hết đèn ngủ trong phòng lên, làm cho căn phòng trở lên sáng sủa, chỉ có cách này cô mới yên tâm đối mặt với đồng tiền quái lạ này, bây giờ nó đang xui cô đi nước Ý.

“Tại sao tao phải nghe lời mày?” Cô nằm ở trên giường, cuộn tròn người trong chăn, sau vụ ban ngày nó xúi cô cãi nhau với cô ba xong thì bây giờ cô không còn sợ nó như trước nữa.

Nhưng vì đảm bảo an toàn, bên phải giường của cô có một chiếc chuông khẩn cấp, cô suy nghĩ nếu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô sẽ ấn ngay chiếc chuông này để người giúp việc ở bên ngoài xông vào cứu cô.

Thỉnh thoảng Kiểu Bích Ngọc còn cấu đùi mình một cái, xem cô đang nằm mơ hay là thực, tất cả những việc này đến bây giờ cô vẫn chưa tin lắm.

“Tôi cần cô đến nước Ý, tốt nhất là bây giờ cô đi luôn, nhớ đừng để những gánh nặng như người thân hoặc bạn bè của cô biết được…” Nghe giọng nói của nó thì hình như nó chẳng sợ cái gì.

Ông mày! Kiều Bích Ngọc bị nó quấy nhiễu không thể nào ngủ được, chét tiệt, hình như cô dẫm nó nó cũng không cảm thấy đau hay buồn gì cả.

Tại sao hết lần này đến lần khác nó cứ bám cô vậy.

“Cô nghĩ là tôi muốn bám cô lắm à?” Hình như nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nó không che giấu chút nào nói lại cô.

nhé Kiều Bích Ngọc tức giận từ trên giường ngồi dậy, cô tức giận nói: “Bây giờ tao chính thức cảnh cáo mày, tốt nhất mày ngoan ngoãn một chút, nếu không tao vứt mày vào lò nướng dưới bếp nung mày tan chảy thì thôi!” Nhưng uy hiếp này của cô nó không sợ, ngược lại nó còn nói với cô: “Tính cách của cô và Cũng Nhã Trang không giống nhau tí nào.” Kiều Bích Ngọc kinh ngạc nói: “Mày biết mẹ tao?” Từ trước đến nay cô luôn nghĩ mẹ cô bị Diệp Vân làm hại dẫn đến buồn phiền sau đó tự sát.

Nhưng gần đây bọn họ lại nói cho cô biết, mẹ của cô vẫn chưa chết, nhưng bị Kiều Văn Vũ cha cô đưa đi.

“Tất nhiên tôi biết bà ấy, tôi còn biết rất rõ bà ấy nữa.” Nó nói chuyện như đang chế giễu việc này vậy.

Kiều Bích Ngọc phát hiện một sự thật: “Hình như những người ở bên cạnh tao mày biết rất rõ ” “Cô không có đủ tư cách để nói mấy chuyện này với tôi, cô chuẩn bị đi rồi đi nước Ý với tôi.” Giọng nói lạnh nhạt của nó cắt ngang câu nói của cô, giống như muốn ra lệnh cho cô vậy.

Nó tùy tiện thả xuống một mồi câu: “Chúng ta trao trao đổi chuyện này đi, sau khi chuyện này thành công thì tôi sẽ giúp cô thực hiện một điều ước…” “Mày nghĩ mày là cây đèn thần à.” Kiều Bích Ngọc khinh thường nói.

“Tao không đi,” Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu để làm đường lui cho mình: “Trừ khi mày nói cho tao biết rõ nguyên nhân, bây giờ tao không muốn bọn họ nghĩ tao là một người bị bệnh tâm thần đâu.” Thực ra bây giờ Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô rất giống một người bệnh tâm thần, có ai bình thường lại ngồi thương lượng với một đồng xu – có.

“Cô có muốn biết chuyện của Đường Tuấn Nghĩa và Lục Khánh Phong không?” Hình như nó biết cô đang quan tâm đến việc gì nên nhẹ giọng đe dọa cô.

Sau khi nghe xong sắc mặt Kiều Bích Ngọc trở lên lo lắng: “Có phải mày biết hai người họ xảy ra chuyện gì đúng không? Bay giờ bọn họ đang ở đâu?” “Chỉ cần cô đến nước Ý thì tôi sẽ nói cho cô.” Âm thanh lạnh lùng bé dần rồi dần dần biến mất.

“Này!” Kiều Bích Ngọc vội vã hét lên với không khí: “Này, mày đi ra đi, tao còn muốn hỏi mày chuyện này…

Nhưng không có ai trả lời.

Mỗi lần nếu nó muốn tìm cô giúp thì sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng mà Kiều Bích Ngọc phát hiện, ngoại trừ cô thì không ai nghe thấy giọng nói của nó…

Tạo sao lại như vậy, rốt cuộc quan hệ của cô với nó là gì.

“Có phải tôi đang nằm mơ không…” Cô oán trách than thở, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy câu nói vừa nãy của nó là sự thật, nếu như vậy thì chắc chắn bây giờ Đường Tuấn Nghĩa và Lục Khánh Phong đang gặp nguy hiểm.

Nửa đêm gà gáy Kiều Bích Ngọc gọi điện cho chú Mạc Cảnh Sơn chú của Đường Tuấn Nghĩa.

Cô còn nhớ rõ, tết năm nay Mạc Cảnh Sơn đến nhà họ kiều tìm cô, lúc đấy sắc mặt Mạc Cảnh Sơn rất sốt ruột lo lắng đi tìm Đường Tuấn Nghĩa, vì hình như anh ta mất liên lạc với ông ta.

“Có phải có biết tin tức của Đường Tuấn Nghĩa đúng không?” Mạc Cảng Sơn ở đầu bên kia điện thoại rất ngạc nhiên vui mừng.

“Không phải.” Bây giờ cô đã chắc chắn Cây Cột đã mất tích rất lâu rồi, và Mạc Cảnh Sơn là người thân duy nhất quan tâm đến anh ta.

Giọng nói của Mạc Cảnh Sơn lập tức trở lên mất mác: “Vậy cô tìm tôi có việc gì?” “Có phải Cây Cột xảy ra chuyện gì đúng không?” Cô hỏi một cách tự nhiên.

Mạc Cảnh Sơn lạnh lùng nói: “Chuyện của Nghĩa, cô không cần phải quan tâm,” nói xong ông ta dừng một lát rồi nói tiếp bằng giọng điệu giễu cợt: “Bây giờ cô không còn là bạn chơi của Cây Cột như trước kia, bây giờ cô là mợ chủ của nhà họ Quách, là vợ của Quách Cao Minh.” Nói xong ông ta lập tức tắt điện thoại.

Mạc Cảnh Sơn vẫn bức xúc việc cô Kiều Bích Ngọc gả cho Quách Cao Minh.

Kiều Bích Ngọc hơi buồn, một khi con người trưởng thành thì sẽ mất đi một số thứ, cô lao vào trong chăn rồi quyết định ngủ trước tính sau.

Trời sắp sáng rồi, cô theo thói quen nhìn về phía bên cạnh thấy chiếc gối không có người nằm.

Cô không biết chính xác tối hôm qua Quách Cao Minh không về nhà hay sáng nay anh dậy sớm, đêm qua cô nghĩ hơi nhiều nên ngủ rất sâu.

Bác Lan Quế luôn đúng giờ đi lên gọi cô uống thuốc, nhìn những viên thuốc an thần này cô không nhịn được cười khổ.

Cô tiện thể gọi điện cho Lục Khánh Nam: “Anh đã tìm thấy anh cả chưa?” Cô trực tiếp mở miệng hỏi.

Lục Khánh Nam ở đầu dây điện thoại bên kia do hôm qua uống nhiều rượu ở quán bar vừa nãy mới tỉnh, giọng hơi khàn nói: “Chưa tìm thấy.” Cùng lúc này, ở đầu dây bên kia chỗ Lục Khánh Nam hơi ồn ào, hình như là âm thanh của mẹ Lục đang gọi anh ta dậy nhanh lên…

“Tôi bị mẹ bắt đi xem mắt…“Cuối cùng anh ta nói ra một câu, sau đó cú điện thoại.

“Khi nào mẹ bắt con đi xem mắt, bây giờ con oan ức cái gì?” Mẹ Lục rất uy nghiêm liếc nhìn con trai một cái.

“Con không dám, không dám.” Anh ta vội vàng chân chó nói theo.

Sau khi Lục Khánh Nam bị mẹ anh ta mắng một trận thì cũng tỉnh táo hơn trước, bây giờ anh ta mới phản ứng được.

nhé Làm sao hôm nay Kiều Bích Ngọc đột nhiên quan tâm đến anh ta vậy? Hôm nay là thứ bảy, hình như Quách Cao Minh có việc gấp nên anh ra ngoài từ rất sớm, Thanh Châu đã làm thực tập ở công ty một tuần cũng được nghỉ thứ bảy chủ nhật, tất cả mọi việc rất thuận lợi, có vẻ cô ta đã thích nghi được cuộc sống tập thể của công ty.

“Bây giờ Thanh Châu rất ổn, con bé có thể nói chuyện với người bình thường, không cần lo lắng, hơn nữa hôm nay thứ bảy bọn họ đều được nghỉ hết…” “Tôi hôm qua tối đã nói chuyện với bên kia, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị rồi, chúng ta chuẩn bị xong tý nữa thì sang đấy…” Trên ghế sofa trong phòng khách của nhà chính, cô ba đang nói chuyện với ông cụ Quách, Giang Mỹ Linh cũng đang nói chuyện gì đó với bọn họ, mấy vị cô bác bên cạnh cũng rất quan tâm.

Đột nhiên Kiểu Bích Ngọc xuất hiện trong phòng khách, cô ba vẫn dùng ánh mắt chán ghét kia nhìn cô.

Cô ba trực tiếp coi cô là không khí, tiếp tục vui vẻ nói: “Cha, cha cảm thấy con sắp xếp như thế nào?” “Như vậy có gấp quá không.” Ông cụ nhíu mày.

“Không, không gấp đâu. Đứa bé nhà họ Lục giỏi như vậy, nếu chúng ta để lâu nữa thì hạnh phúc sau này của Thanh Chau sẽ ra sao? Cha, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng.” Cô ba non nóng nói.

Kiều Bích Ngọc nghe đến đây thi nhanh chóng hỏi: “Mọi người đang nói việc gì vậy ạ?” Mặc dù Giang Mỹ Linh không thích cô, nhưng vẫn nói thẳng với cô: “Cha hu vọng nhà họ Quách chúng ta liên hôn với nhà họ Lục để than thêm thân.” Nhà họ Quách và nhà họ Lục đều ngang nhau, không như đứa con dâu này của bà ta, cô con dâu này bà ta không vừa mắt chỗ nào cả.

Trên mặt Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên, cô thật sự không biết lên vui hay buồn với tin tức này.

Bọn họ gấp rút để Lục Khánh Nam và Quách Thanh Châu kết hôn?

Chương 444: Xem mắt thất bại



“Ông nội, cháu có thể đi đến nhà họ Lục với mọi người được không ạ?” Mặc dù bây giờ ông cụ Quách không vừa lòng với cô lắm nhưng ông vẫn thoải mái đồng ý: “Vậy cháu đi cùng các cô đi.” “Cha, con không muốn cho con bé đi cùng!” Cô ba phản đối ngay: “…Làm sao ba có thể thiên Vị con bé đó.” Ông cụ trừng bà ta một cái nhưng không nói chuyện với bà ta nữa.

Lần này không phải ông cụ bênh Kiểu Bích Ngọc, mà do Quách Thanh Châu rất hướng nội, người nào tỉnh mắt đều nhận ra, mà Quách Thanh Châu rất gần gũi với Kiều Bích Ngọc.

“Lần này mấy đứa đến nhà họ Lục thì hỏi thăm một chút, loại chuyện này chúng ta không nên ép buộc bọn trẻ.”

Cô ba cười nói với ông cụ: “Làm sao lại ép buộc, Thanh Châu nhà chúng ta xinh đẹp dịu dàng, ngoan ngoãn ít nói như vậy là một cô gái khó tìm, chắc chắn nhà họ Lục bên kia sẽ đồng ý” Mấy bà cô và các chú bác bậc trên ngồi hết lên một chiếc xe màu đen, bề dưới như Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu thì ngồi hàng cuối cùng, cô ba với Giang Mỹ Linh ngồi cạnh nhau.

“Cha tôi không biết nghĩ cái gì, đã chọn hôn nhân cho Thanh Châu lại còn là thằng nhóc nhà họ Lục, nhưng vấn đề là nhà họ Lục người ta nhiều tiền như vậy làm sao họ có thể đồng ý, lần này chúng ta đến chắc chắn sẽ bị dày vò.” Cô ba nhà họ Quách vừa cười vừa nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến Quách Thanh Châu nhân vật chính trong câu chuyện đang ngồi trên xe.

Kiều Bích Ngọc nhìn về phía cô ba, vừa nãy trước mặt ông cụ Quách cô ba không nói như này, vậy là cô ba muốn đến nhà họ Lục xem chuyện cười à.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Quách Thanh Châu, mặc dù cô phòng bị cô ta, nhưng cô chưa bao giờ bị người khác nói trước mặt như vậy, còn Quách Thanh Châu giống như không nghe thấy những lời cô ba nói vậy.

Quách Thanh Châu ngồi thẳng, cặp mắt nghiêm chỉnh nhìn về cửa sổ phía trước của xe, trên khuôn mặt thanh tú không có một chút biểu cảm nào cả.

Kiều Bích Ngọc không hiểu rốt cuộc Quách Thanh Châu là một người đàn bà như thế nào, đây rốt cuộc là một người ngu hay là đang giả vờ ngây thơ.

Mười hai giờ trưa, xe của bọn cô đến trước của nhà họ Lục.

Bản thân mẹ Lục tự đi đến cổng đón các cô, Lục Khánh Nam vận một bộ vest mới đứng bên cạnh nở nụ cười chào hỏi các cô, từng động tác giơ tay nhấc chân của anh ta đều thể hiện rõ mình là một người đàn ông phong độ lịch lãm giỏi ăn nói, anh ta đủ tiêu chuẩn chọn cháu rể của cô ba và Giang Mỹ Linh.

“Không trách cha tôi rất thích cậu tư, Khánh Nam rất được, lại là người nghe lời hiếu thảo nữa…” Sau khi bọn họ ăn cơm trưa ở nhà họ Lục xong, cô ba ngồi gần Giang Mỹ Linh rồi nói nhỏ với bà ta, điều tự hào nhất của những người năm mươi tuổi như bọn họ là có một đưa con hiếu thảo, Lục Khánh Nam rất hiếu thảo với mẹ anh ta, mẹ anh ta nói gì thì anh ta sẽ làm theo, còn cười tươi vui vẻ nữa.

“..Cảm thấy Thanh Chau nhà chúng ta như thế nào?” Cô ba trực tiếp hỏi.

Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lục vào phòng bếp cắt hai đia hoa quả cầm ra, nhà họ Lục không thích dùng người giúp việc, bọn họ cảm thấy trong nhà có người ngoài rất không tự nhiên, nên nấu cơm đều do người trong nhà làm vì vậy người nhà họ Lục ấm áp thân thiết hơn những nhà khác.

So với cô ba và Giang Mỹ Linh chỉ ngồi ở phòng khách buôn chuyện chờ ăn, Kiều Bích Ngọc nhìn mẹ Lục bằng tuổi bọn họ cô không khỏi quay đầu nhìn Lục Khánh Nam một cái, cô rất hâm mộ anh ta biết đầu thai chọn một nhà tốt như vậy để vào.

Trên mặt mẹ Lục rất vui vẻ, bà ta ngồi xuống trò chuyện với các cô, khen ngợi nói: “Thanh Châu yên tĩnh khéo léo, dáng dấp thon gọn đẹp như vậy…” “Ai, bà không biết đâu, người nhà họ Quách chúng tôi tốn không ít tiền trên người con bé đó.” Hình như cooba có ý định khác, vội vàng ngắt lời mẹ Lục: “…Chứ không một người tự kỷ như con bé soa đi học được, chỉ phí mời thầy giáo tư nhân về nhà dạy số tiền đó đủ cho một khối học sinh đóng học phí cả năm ở trường, bây giờ con bé cũng chỉ nói chuyện được một ít với người thân bên cạnh, người khác nói gì thì con bé đều không phản ứng” Nói xong cô ba còn không quên nhấn mạnh, bà ta giả vờ than thở nói: “Không biết chứng tự kỷ này có di truyền hay không…” Không chỉ Kiều Bích Ngọc mà cả mẹ Lục đều ngỡ ngàng trước những câu cô ba định hại cháu mình.

Người nào lại dẫn cháu mình đi xem mắt, còn nói những câu khó nghe về cháu cho người khác như vậy.

Nhất là nói về chứng tự kỷ của Quách Thanh Châu, nếu như bệnh này di truyền như lời cô ba nói thì sẽ chặn một phần lớn đàn ông theo đuổi Thanh Châu, ai lại muốn lấy lấy vợ về sinh ra con bệnh tật, bệnh di truyền xuống đời sau là một vấn đề lớn.

Quách Thanh Châu ngồi đơn độc một mình ở ghế sofa, cô ta ngoan ngoãn cúi đầu, Kiều Bích Ngọc nhìn về phía cô ta thấy khuôn mặt của cô ta bị mái tóc dài che mất lên cô không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt của cô ta.

Nói thật, Kiều Bích Ngọc rất thông cảm cho cô ta, cô làm sao không thể không thương xót chút nào, nếu người hôm nay bị nói là cô thì cô sẽ đứng lên đấy nhau với cô ba.

“Cô ba đừng nói như vậy, con vẫn luôn thích Thanh Châu, chẳng qua gần đây anh cả nhà con xảy ra chuyện, nên con cũng chưa nghĩ đến vấn đề này…” Lục Khánh Nam hiền hòa mở miệng, anh ta nở nụ cười đẹp trai giải quyết tình huống xấu hổ này.

Anh ta đi đến bên cạnh Quách Thanh Châu, thấp giọng nói: “Bây giờ nhiều người con gái quá coi trọng vật chất, thích nói xấu buôn chuyện của người khác. Nên một cô gái tốt như Thanh Châu sẽ tìm một người đàn ông tốt cho mình…” Anh ta nở nụ cười rất thân thiết.

Cho đến bây giờ Lục Khánh Nam cũng chỉ xem cô ta là em gái mà thôi, đột nhiên hôm nay anh ta bị mẹ thông báo sẽ xem mắt với Quách Thanh Châu, chuyện này khiến anh ta sợ hãi, may mắn anh ta là cậu Khánh Nam đã từng trải qua rất nhiều trận chiến như này.

Lục Khánh Nam vừa nói vừa không quên cười to: “Mẹ con mắng con là dưa chuột già, nhưng con làm sao có thể xuống tay với em gái Thanh Châu…Hahaha nếu không nhất định Cao Minh sẽ đánh chết con.” Tiếng cười của Lục Khánh Nam rất vui vẻ, nó làm cho mẹ Lục cũng cười theo, mẹ Lục trừng con trai nhà mình nói một câu: “Đúng là không nghiêm chỉnh được một chút.” Kiều Bảo Ngọc nghĩ Quách Thanh Châu sẽ im lặng như trước nhưng hình như mấy chữ ‘Quách Cao Minh’ rất nhạy cảm với cô ta, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lục Khánh Nam, đôi mắt của cô ta sáng ngời sạch sẽ, hình như còn hơi vui mừng.

Kiều Bích Ngọc nhíu mày một cái, làm sao cô lại quên mất Quách Thanh Châu rất thích Quách Cao Minh.

Sau khi mẹ Lục và cô ba các bác nghe được câu nói khách sáo uyển chuyển từ chối cuộc hôn nhân này thì cũng không nhắc lại việc này nữa, nhưng vì mẹ Lục muốn xin lỗi chuyện này nên mời bọn họ ở lại ăn cơm tối.

“Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đấy, việc thằng nhóc nhà họ Lục kia coi thường Thanh Châu không có liên quan gì đến tôi,” lúc Kiều Bích Ngọc ởi vệ sinh thì cô ba cũng đi theo sau cô rồi lôi cô vào cảnh cáo: “Sau khi về nhà, tôi không cho phép cô ăn nói linh tinh gì trước mặt cha tôi, cô hiểu chưa!” Kiểu Bích Ngọc chán ghét hất tay bà ta ra: “Cô ba, tôi không có hứng thú gì với việc cô định làm… Nhưng mà tôi nhắc cô một chút, đừng có chọc vào tôi.” Rốt cuộc cô còn chưa biết Quách Thanh Châu là ngu thật hay giả vờ ngây thơ đây.

Cô ba cưỡng ép hù dọa cô: “Nếu ngươi dám nói lung tung, thì cứ xem tôi xử lý cô như thế nào!” Hôm nay bà ta cố ý làm hỏng cuộc hôn nhân của nhà họ Quách và nhà họ Lục vì cô ba muốn Quách Thanh Châu gả cho cháu trai của chồng mình, tuy Quách Thanh Châu là đứa trẻ được nhận nuôi nhưng dù sao con bé cũng mang họ Quách, mà Quách Thanh Châu lại là một đứa ngu rất dễ kiểm soát nên bà ta không muốn để cho người ngoài được lợi.

Hai người đều không thích nay nên nhìn nhau một cái rồi tách ra mỗi người đi một hướng

Lúc buổi chiều, mẹ Lục và cô ba, Giang Mỹ Linh ba người cùng thế hệ ngồi trò chuyện với nhau về chuyện thời trẻ của bọn họ.

Kiều Bích Ngọc tất nhiên không nói được chủ đề này với bọn họ, nên cô miễn cưỡng cười với ba người họ một tiếng rồi đi ra ngoài hóng gió.

Lục Khánh Nam là tiêu chuẩn của một người anh trai biết chăm sóc, anh ta quan tâm sợ Quách Thanh Châu ngồi một chỗ không có ai trò chuyện nên đã dẫn cô ta đi tản bộ ở vườn hoa nhà họ Lục.

Nhà họ Lục nằm trong một khu nhà dành cho người giàu, an ninh ở nơi này rất tốt, xung quanh có rất nhiều cây cối xanh tươi nên thường xuyên có mấy con thỏ hoặc sóc ở trong vườn hoa chạy tới chạy lui, cảnh này làm cho người khác cảm thấy dễ chịu thoải mái.

“Thanh Châu, buổi tối em muốn ăn gì?” Lục Khánh Nam và Quách Thanh Châu một người đi trước một người đi sau nhưng họ cách nhau gần hai mét, anh ta luôn cố ý đi chậm để đợi cô ta mà hình như Quách Thanh Châu rất sợ nói chuyện cô ta càng đi càng chậm.

Trong lúc Lục Khánh Nam dẫn cô ta đi thăm quan đoạn đường này, anh ta vẫn luôn nghiêng đầu quay lại nhỏ giọng hỏi cô ta.

Quách Thanh Châu cúi đầu, cô nha nhìn mũi chân đang đi bộ của mình, cô ta không nhìn phong cảnh xinh đẹp xung quanh và cũng không trả lời câu hỏi của anh ta.

Cô ta rất yên lặng và trong lòng rất bực bội.

Lục Khánh Nam chỉ dám than thở trong lòng, ở chung với một người đàn bà như này rất buồn chán, hơn nữa anh ta còn phải chăm sóc tâm hồn yếu ớt của cô ta.

Đột nhiên Lục Khánh Nam hiểu ra không trách được tại sao Quách Cao Minh lại xem cô ta như em gái.

Quách Thanh Châu là đứa trẻ được nhà họ Quách nhận nuôi, nên không có máu mủ gì với nhà họ Quách, ngày trước có tin đồn nhà họ Quách nhận nuôi một cô gái chính là con dâu nuôi từ bé của Quách Cao Minh.

Cho dù xuất thân của hai người có chênh lệch, nhưng nếu hai người chơi với nhau và yêu nhau từ bé thì với tính cách thoáng của ông cụ Quách sẽ đồng ý cho bọn họ lấy nhau.

Nhưng mà sau đó người lớn trong nhà cũng thấy Quách Cao Minh không có biểu hiện yêu thích Quách Thanh Châu nen bọn họ cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

“Kiều Bích Ngọc, cô đang làm gì vậy!” Trong khi đang nghĩ linh tỉnh đúng lúc Lục Khánh Nam ngẩng đầu lên thì anh ta trừng to mắt nhìn người đàn bà đang cố gắng trèo lên cây.

“Anh nói nhỏ một chút,” Chân Kiểu Bích Ngọc đạp lên cành cây, bật cả người treo trên cây và quay xuống hét lên với bọn họ ở dưới đất: “Có ba con sóc trong hốc cây…” Ở dưới gốc cây Lục Khánh Nam than thở: “Đay có phải là chuyện gì lạ đâu, cô mau đi xuống nhanh lên.” Kiều Bích Ngọc không để ý đến anh ta, cô vươn đầu, tiếp tục chui đầu vào trong hốc cây nhỏ như một tên trộm, rồi nhỏ giọng nói với Lục Khánh Nam ở dưới gốc cây: “Ba con sóc này đều là sóc con, mẹ bọn chúng đi ra ngoài rồi, một con sóc luôn bị bắt nạt nó không dành được thức ăn với hai con còn lại…” Bỗng nhiên, cô nghi ngờ hỏi anh ta: “Anh cảm thấy tôi trộm cầm về một con có được không?” Cô lại có ý định muốn trộ sóc con! “Trộm cái đầu cô, nhau chèo xuống đây cho tôi!” Lục Khánh Nam nổi giận nói.

Kiều Bích Ngọc chèo xuống nhưng trong lòng cô vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Nhưng trong trường hợp này, anh không cảm thấy con sóc nhỏ gầy kia sẽ bị chết đói à?” Cô vừa nói vừa lẩm bẩm: “Nếu như có Quách Cao Minh ở đây nhất định anh sẽ cho tôi trộm…” Lục Khánh Nam tức giận nhìn cô, cho đến khi cô an toàn chèo xuống mắt đất anh ta mới yên tâm: “Cám ơn cô Ngọc đã quan tâm, nhưng bọn họ vẫn có thể sống tốt, người dân trong khu vực này rất thích để lại thức ăn cho động vật nhỏ. Hơn nữa, mong cô chú ý đến hình ảnh của mình một chút đi…” Mặt Kiểu Bích Ngọc không cảm xúc, cô không thèm để ý đến anh ta.

Khi buổi chiều qua đi, mặt trời dần dần lặn xuống phía tây làm những tia nắng mờ nhuộm lên một phong cảnh đẹp như tranh vẽ này trong khu ở của nhà giàu. Dưới gốc cây có hai người đàn bà, Lục Khánh Nam nhìn về phía các cô, trong lòng anh ta than thở làm sao tính cách hai người này lại khác nhau hoàn toàn như thế.

Quách Thanh Châu đi đằng sau bọn họ, nhưng cô ta vẫn không mở miệng nói câu nào.

Mà Kiều Bích Ngọc đi ở phía trước luôn cảm thấy cả người không được thoải mái, chắc do cô nghĩ nhiều, đột nhiên cô nghiêng đầu nhìn Quách Thanh Châu vẫn đang cúi đầu đi bộ đằng sau lưng cô, nhưng vừa rồi cô cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom