• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 829-830

Chương 829

Khuôn mặt khi ngủ của cô trông cực kỳ ngoan ngoãn, hô hấp trở nên đều đều, tia sáng dịu nhẹ nhảy múa trên khuôn mặt xinh xắn đẹp như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, chép miệng tựa như đang ăn món ngon nào đó ở trong mộng.



Quách Cao Minh khóa trái cửa ban công.



Anh đưa cô ra ngoài phòng học, dẫn cô đi thẳng một đường đến căn phòng làm việc nhỏ này. Trong lòng anh tích tụ cơn tức giận ngút trời cùng với tâm trạng phức tạp, tự dặn mình phải nghiêm khắc mảng cô một trận, nhất định phải khiến cô vĩnh viễn không thể nào quên bài học ngày hôm nay.



Thế nhưng khi bước vào căn phòng làm việc nho nhỏ này, mặt đối mặt với cô, đầu óc của anh lại trở nên hỗn loạn. Anh tích tụ rất nhiều cảm xúc ở trong lòng, muốn phun ra ngoài nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào cho phải, cuối cùng trở nên lúng túng bối rối “Em ngủ trên tiết học của tôi”



“Nếu em muốn ngủ thì cứ ngủ ở chỗ này”



Lúc anh nói những lời này, rất nhiều cảm xúc bị đè nén khiến ngữ điệu trong giọng nói của anh rất kỳ lạ.



Kiều Bích Ngọc bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên bị giáo viên gọi lên văn phòng. Cô đứng im trước bàn làm việc của anh, đầu cúi xuống, dường như đang thật sự suy ngẫm về lỗi sai của bản thân.



Nghe đến đây, cô nghĩ răng giáo viên trước mặt nói vậy là đang nói mát để chê trách hành vi của cô.



Thế nhưng cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe thấy tiếng bước chân dần hướng về phía cửa văn phòng của anh. Anh rời khỏi phòng làm việc, bước chân của anh có hơi vội vàng, sau đó cánh cửa bị đóng lại. Kiều Bích Ngọc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, lúc này mới cảm thấy căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.



Giáo viên này hoàn toàn không hành động theo kịch bản cũ, bình thường các giáo viên gọi học sinh đến phòng làm việc đều mắng một trận đế răn đe khuyên bảo học trò đó nên chăm chỉ học tập mới đúng. Sao giáo viên này lại bỏ mặc cô ở trong văn phòng rồi tự mình đi trước vậy.



Nếu như là học sinh bình thường, chắc chắn lúc này sẽ rất căng thẳng, tiếp tục đứng im tại chỗ chờ giáo viên trở về giống như bị phạt đứng, Nhưng Kiều Bích Ngọc chỉ kiên nhẫn được ba phút đồng hồ. Cô nhíu mày, hai mắt liếc nhìn quanh phòng làm việc một vòng, cảm thấy trong văn phòng nhỏ này không tồn tại nguy hiểm, thế là tự mình đi tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Giáo viên không cho cô đi, vậy cô sẽ thành thật ngồi chờ ở đây. Ngồi yên được một hồi, cô cảm thấy cơn buồn ngủ lại ập đến, dù sao thời tiết mùa xuân cũng ấm áp, làn gió thổi nhẹ rất dễ chịu.



Khi trở về phòng làm việc, Quách Cao Minh nhìn thấy cảnh cô ngủ say cũng khá giật mình, anh không ngờ cô lại thật sự dám ngủ ở trong này.



Giờ tan học đã qua từ lâu, khuôn viên trường ồn ào náo động cũng dần dần trở nên yên tĩnh, ánh hoàng hôn ấm áp khẽ hôn lên khuôn mặt say ngủ của cô. Cô cứ như vậy úp mặt một cách công khai lên bàn làm việc của anh, ngủ một giấc ngon lành, trông rất yên bình và thoải mái.



Quách Cao Minh đứng ở một bên quan sát một hồi lâu, hô hấp của anh trở nên nhẹ nhàng trong lúc vô thức, dường như không muốn đánh thức cô.



Như thể mọi phiền muộn cáu kỉnh trước đó đều tan thành mây khói chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi này, anh thấy lòng mình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm giác này rất dễ chịu Anh giống như bị ma xui quỷ khiến, lấy điện thoại di động ra, chụp một bức ảnh đang say ngủ của cô.



Quách Cao Minh không thể nói ra cảm giác ở trong lòng mình là gì, chẳng hiểu sao trong đầu lại đột nhiên nảy lên một suy nghĩ mãnh liệt, muốn được nhìn thấy khuôn mặt say giấc nồng của cô bất cứ lúc nào trong tương lai.



Bởi vì anh thật sự rất muốn sau này bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô.
Chương 830

Hy vọng về sau cô có thể luôn ở bên cạnh anh Chính vì vậy nên anh mới có những cử chỉ: điên rồ như này sao?



Nhịp tim của Quách Cao Minh tăng nhanh, tiếng tim đập thình thịch dường như vang vọng trong tai anh. Anh cảm thấy mình đã hiểu ra gì đó nhưng đồng thời cũng có cảm giác dường như mình không hề hiểu gì hết.



“Kiều Bích Ngọc, cậu thế nào rồi?”



Kiều Bích Ngọc vừa về tới ký túc xá đã thấy Tống Manh Manh nhào về phía cô tựa như một con khỉ vồ lên cây: “Thầy giáo Mark của tớ có làm gì với cậu không?”



“Không thiếu tay cũng không thiếu chân”



Kiều Bích Ngọc thực sự không thể chịu nổi sự vướng víu do bị cô ta ôm chặt. Cô dùng sức đẩy Tống Manh Manh nhưng người này lại cứ bám cứng lấy cô giống như một con bạch tuộc.



“Kiều Bích Ngọc, tại sao bây giờ cậu mới trở về, cậu đã đi đâu thế?”



Hiện tại là bảy giờ tối, nhà ăn đã đóng cửa, Châu Mỹ Duy còn có tâm gọi cho cô một phần cơm: “… Có phải cậu đến thư viện không?”



Kiều Bích Ngọc đang định trả lời Tống Manh Manh đột nhiên nghiêng đầu một cái, lúc này mới chú ý tới chiếc áo khoác nam ở trên người Kiều Bích Ngọc. Cô ta lớn tiếng chất vấn cực kỳ khoa trương: “Cậu…



Chiếc áo khoác nam trên người cậu đến từ đâu?”



830-cha-cua-cuc.jpg




Châu Mỹ Duy không thể chịu đựng nổi kiểu nói của cô ta nữa, thở dài: “Đây là áo khoác của giáo viên Mark.’ Hôm nay anh ấy đã mặc chiếc áo khoác màu xám đậm này đến lớp học.



Tống Manh Manh lập tức ngậm miệng.



Cô ta bàng hoàng, há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời. Lúc này cô ta mới ý thức được rằng tên đàn ông chó chết và tên đàn ông hoang dã mà mình vừa mảng luôn miệng là giáo viên Mark cô ta kính yêu nhất.



Kiều Bích Ngọc cởi áo khoác trên người mình một cách rất thản nhiên, vung tay muốn.



ném nó vào trong tủ đựng đồ. Tống Manh Manh thấy một màn này, vội vàng lao đến chỗ tủ đựng đồ, đỡ lấy chiếc áo khoác bằng cả hai tay, vô cùng thành kính đặt chiếc áo khoác qua một bên.



“Tại sao cậu có thể chà đạp chiếc áo khoác này như vậy!” Tống Manh Manh có chút kiều Bích Ngọc trừng mắt liếc xéo cô ta một cái, không biết vừa rồi là người nào điên cuồng kéo chiếc áo khoác này đâu.



“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chỉ có duy nhất Châu Mỹ Duy tương đối bình thường ở nơi này, cô ấy tràn ngập tò mò hỏi một câu.



Kiều Bích Ngọc hời hợt nói câu: “Giáo viên này là người rất tốt”



Tống Manh Manh: “..”



Cô ấy không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom