• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 448-450

Chương 448: Tôi không cho phép mấy người bắt nạt

Đường Tuấn Nghĩa “Lục Khánh Phong, anh mau tỉnh lại, tôi hỏi anh, Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?” Kiều Bích Ngọc hạ thấp giọng, thậm chí nôn nóng đến mức muốn trực tiếp chạy đến lay anh ta tỉnh, nhưng anh ta vẫn nãm im trên giường, không có động tĩnh gì hết.
Mà lúc này, bà Lục vốn đĩ đang ra ngoài ăn lại đột ngột trở về, lúc bà Lục đi vào.
phòng bệnh thấy Kiều Bích Ngọc đứng cạnh giường.
“Thằng bé vẫn chưa tỉnh.” Bà nhẹ nhàng nói Kiều Bích Ngọc lùi về phía sau một bước, khôi phục vẻ mặt bình tính lúc trước, nhưng vẫn không giấu được sự lo lẳng và vô cùng thất vọng.
Lúc đầu, cô cũng không gấp gáp như vậy, tuy Đường Tuấn Nghĩa luôn tự thu mình lại, không thích nói chuyện, anh ta không thích báo cáo tình hình của mình với ai cả, thường xuyên không tìm được anh ta, xuất quỷ nhập thần, cứ như chơi trốn tìm vậy, nhưng mà mấy năm gần đây, anh ta cũng không dễ bị thương, rất ít người có khả năng làm hại được anh ta.
Nhưng đồng tiền xu cổ kia lại nói, anh ta đã chết rồi.
Tâm trạng Kiều Bích Ngọc lập tức trùng xuống, vành mắt không nhịn được mà ửng đỏ, cô không tin, cô không tin những lời kì ảo kia Bà Lục chú ý tới sự thay đối tâm trạng.
của cô, nhìn đứa con cả đang năm trên giường bệnh, đột nhiên bừng tỉnh, hình như người Kiều Bích Ngọc thực sự lo lắng là một người khác.
“Không biết khi nào Khánh Phong mới tỉnh lại, Bích Ngọc, hay cháu về nhà họ Quách ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi, con trai bác mà tỉnh lại, bác sẽ gọi điện báo cho cháu biết ngay lập tức” Bà Lục thấy sắc mặt cô xanh xao, thử khuyên cô về nghỉ.
“Cháu không cần phải cứ luôn túc trực ở đây, cháu muốn hỏi Khánh Phòng điều gì, bác có thế giúp cháu..” Bà Lục đoán rằng Kiều Bích Ngọc có việc gì đó rất gấp muốn hỏi đứa con cả của mình.
Kiều Bích Ngọc đột nhiên nắm lấy tay bà Lục, nhờ vả: “Nếu như anh Phong tỉnh lại, bác Lục, bác giúp cháu hỏi anh ta, có phải khi đó anh ta ở cùng một chỗ với Đường Tuấn Nghĩa không, anh ta trốn ra được rồi, còn Đường Tuấn Nghĩa thế nào rồi, Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?“ Cô không cố tình che giấu gì hết, trong lòng cô, cô và Đường Tuấn Nghĩa không có chút mập mờ, dơ bẩn gì cần phải giấu giếm.
Bà Lục giật mình, hóa ra là vị kia nhà họ Đường Đường Tuấn Nghĩa là con riêng nhà họ Đường, mọi người luôn đồn đại rằng anh ta là một kẻ đần độn, tự kỷ nhưng Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc và đứa con trai thứ tư của bà là bạn bè, hình như Đường Tuấn Nghĩa và Quách Cao Minh cũng có qua lại, bà Lục ít nhiều cũng biết thêm một chút, hơn nữa, Kiều Bích Ngọc và Đường Tuấn Nghĩa hình như là thanh mai trúc mã, vẫn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.
“Được, cháu mau trở về nghỉ ngơi đi, cháu thức khuya như vậy thực sự không tốt cho tỉnh thần..* Kiều Bích Ngọc cảm thấy, có thể là do dì Phương nói với bà Lục rằng trạng thái tỉnh thần của cô không ổn, chính là chuyện âm.
thanh ảo giác kia, cô cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh: “Tôi không có bệnh.” Tự nói với bản thân.
Bà Lục hiền từ vỗ vỗ bả vai cô, cười nói: “Bác thấy bác vẫn nên tự mình đưa cháu lên xe mới yên tâm được. Bốn đứa con trai nhà bác đều bị bác làm cho ngoan ngoãn nghe lời, chẳng như cháu, việc gì khó khăn cũng chỉ có một thân một mình tự lo.
Kiều Bích Ngọc mỉm cười ngượng ngùng.
Hai người cùng nhau đi xuống bằng thang máy, ra khỏi đại sảnh của bệnh viện, khi Kiều Bích Ngọc chuẩn bị đi về phía bãi đỗ xe vẫn không quên nhắc nhở lại lần nữa: “Anh Phong mà tỉnh thì gọi cho cháu ngay nhé.
“Biết tồi, biết tồi mà” Bà Lục bảo đảm với cô, không quên lải nhải một câu: “Không ngờ đứa nhóc như cháu lại cứng đầu thế” Kiều Bích Ngọc bị bà Lục chọc cười, cô cũng sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, bà Lục rất hài hước, dường như bà ấy coi tất cả những người trẻ tuối đều là đứa trẻ mới lớn.
Cô thực sự rất mệt, cực kỳ mệt mỏi, gật gù với bác Lục: “Tự cháu đi xuống bãi đỗ xe được, bác đến nhà ăn tìm mấy người bác trai Lục đi nhé” Bà Lục nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn trở về, mới đồng ý: “Đi đường cẩn tị Kiều Bích Ngọc vừa suy nghĩ xem về nên ngủ mấy tiếng, đặt đồng hồ báo thức, vừa cầm chìa khóa xe định mở cửa xe, lúc cô xoay người thì đột nhiên bị một người đàn ông đang đậu xe đụng phải Cô ngạc nhiên gọi: “Lục Khánh Nam…” C6 vừa thốt lên, chỉ thấy Lục Khánh Nam nối giận đùng đùng, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Anh làm sao vậy?” Cô bước lên một bước, hỏi anh ta.
Lục Khánh Nam dường như tất bực tức, giân cá chém thớt với cô, đấy cô ra: “Kiều Bích Ngọc, chuyện lần này, dù thế nào thì cô cũng đừng nhúng tay vào!” Kiều Bích Ngọc chẳng hiểu chuyện gì cả, phía sau có tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, cửa sau xe Lamborghini màu xanh ngọc bị ai đó vội vàng mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần âu bị đẩy ra ngoài một cách thô bạo.
Sau đó, cũng trên chiếc xe đó, Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam cùng bước xuống, hai người họ mỗi người một bên giữ người đàn ông này, anh ta gần như bị kéo đi, hình như rất suy yếu, đầu cúi xuống, tóc tai rối tung che nửa bên mặt, nhưng ngũ quan đẹp đẽ, da mặt trắng ngần.
Kiều Bích Ngọc dường như có thể nhận ra đó là ai, ‘Đường Tuấn Nghĩa Là Đường Tuấn Nghĩa.
Giây phút này, nhịp tìm Kiều Bích Ngọc tăng lên theo cấp số nhân, cô lập tức xông tới: “Mấy người làm cái gì vậy hả!” Cô mắng †o: “Các anh đánh cậu ấy sao?” Mặt Đường Tuấn Nghĩa tái nhợt, nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ hoàn mỹ ấy lại hiện rõ vết bầm tím do bị đánh, khóe miệng vẫn có vết máu rỉ ra, áo sơ mi trằng xộc xệch bị người ta giảng đứt mấy cái khuy, trên ngực anh ta cũng có vết máu bầm do bị vật nặng đập vào, quần âu đen cũng dinh đầy bùn đất rất bấn…
“Kiều Bích Ngọc, tôi bảo cô đừng dính líu vào chuyện này!” Lục Khánh Nam dường như đã sớm dự tính được cô sẽ rất kích động, lập tức kéo cô lại từ phía sau Kiều Bích Ngọc chẳng quan tâm gì nhiều, quay lại đẩy anh ta một cái, hô to với Quách Cao Minh: “Mấy người định làm gì, mau thả cậu ấy ra..” Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam không quay đầu lại, kéo Đường Tuấn Nghĩa đi về phía đại sảnh của bệnh viện.
“Tại sao cậu ấy lại bị thương? Có phải các người đánh cậu ấy không?” Kiều Bích Ngọc đột nhiên trừng mắt lên với Lục Khánh Nam, túm cổ áo anh ta chất vấn.
“Đường Tuấn Nghĩa có thù oán gì với mấy người hả, sao mấy anh có thể liên thủ đánh cậu ấy chứ, cậu ấy làm sai cái gì hải” Sắc mặt Lục Khánh Nam cũng không tốt: “Kiều Bích Ngọc, tôi đã sớm nói với cô rồi, Đường Tuấn Nghĩa không phải hạng người tốt lành gì” Đối diện với dáng vẻ quan tâm nôn nóng này của Kiều Bích Ngọc, càng tức giận hơn.
“Tôi mặc kệ mấy người ngoài kia nói cậu ấy thế nào, nhưng các anh không thể “Chuyện anh cả tôi mất tích có khả năng rất lớn là do Đường Tuấn Nghĩa làm, anh ta vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, xuất quỷ nhập thần, chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được.
anh ta, bây giờ tôi đưa Đường Tuấn Nghĩa tới bệnh viện là để anh ta đối chất với anh cả tôi, tôi sẽ không đố oan cho anh ta, nhưng nếu như anh ta thực sự gây ra chuyện này, chúng tôi nhất định không tha cho anh ta đâu!” Đầu óc Kiều Bích Ngọc đột nhiên trống rỗng, cô nhìn gương mặt phẫn nộ của Lục Khánh Nam, lại quay đầu nhìn phía xa Đường Tuấn Nghĩa bị bọn họ kéo lê từng bước, anh ta cúi đầu xuống, không có chứt phản kháng nào cả.
“Các anh không thể đối xử với cậu ấy như vậy Kiều Bích Ngọc nhìn mấy người Quách Cao Minh, hơi tức giận: “Tôi không quản được mấy người các anh nhiều như vậy, tôi không cho phép các anh bắt nạt cậu ấy!” Cô vượt qua Lục Khánh Nam, chạy tới, xông vào trong thang máy cùng với mấy người Quách Cao Minh, người trong thang máy vô cùng bất ngờ, cô dường như nhào thắng vào người Đường Tuấn Nghĩa, vội vã lay anh ta: “Cây Cột, cậu sao rồi?” Kiều Bích Ngọc gấp đến đỏ mắt: “Cậu mau trả lời tôi, mau nói chuyện, nói gì đó đi!” “Cây Cột, tôi bảo cậu nói chuyện!” Cô vẫn ngang ngược y như lúc trước.
Đường Tuấn Nghĩa thực sự quá mệt mỏi, đôi mắt nhảm chặt nhíu lại, dường như không còn chút sức lực nào để mở mắt lên được Nhưng anh ta phản ứng theo bản năng, chỉ nghe được tiếng anh ta thấp thoáng gọi: “Cục cưng..” Kiều Bích Ngọc cực kỳ không thích người khác gọi cô bãng biệt danh này, nhưng cô không thích là người khác gọi, chỉ có Đường Tuấn Nghĩa có thể gọi cô là “Cục cưng..” Sắc mặt Quách Cao Minh rất phức tạp, nhìn theo..

Chương 449: Vâng trăng máu



Đường Tuấn Nghĩa bị bọn họ hung hãng kéo về phía phòng bệnh, thái độ của mấy người Quách Cao Minh vô cùng kiên quyết, Kiều Bích Ngọc lo lắng đuổi theo phía sau, trong phòng bệnh, Lục Khánh Phong đã tỉnh lại.

Thân thế Lục Khánh Phong không có gì đáng ngại, chỉ cần năm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, anh ta tỉnh rồi thì hỏi sự tình đã xảy ra cũng dễ hơn.

Kiều Bích Ngọc mặc kệ mấy cái lý luận kiểu này, la bọn họ: “Các người muốn làm gì?” Cô nôn nóng chạy tới trước cửa phòng bệnh, dang hai tay ra ngắn cản bọn họ, ngẩng đầu lên đối diện với Quách Cao Minh: “Trước tiên phải đi xem vết thương của Đường Tuấn Nghĩa thế nào đã, cậu ấy không thế chạy mất.. Cậu ấy sẽ không làm hại anh Phong đâu, không phải cậu ấy…” Quách Cao Minh nhìn cô, hỏi một câu: “Em cứ luôn tin tưởng anh ta như vậy sao?” Kiều Bích Ngọc gần như gào lên: “Tôi đương nhiên tín cậu ấy” Gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh sựng lại một lúc, bây giờ anh cũng không biết phải mở lời thế nào Nghe ngữ khí khẳng định của cô, tin tưởng tuyệt đối đến vậy.

Trong lòng anh tràn ngập sự phiền muộn, đối diện với gương mặt này của cô, nhếch môi không nói gì Bùi Hưng Nam nhìn thái độ kiên quyết của Kiều Bích Ngọc, không nhịn được mở miệng: “Chúng tôi không đánh đập Đường Tuấn Nghĩa!” “Vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn điều tra mấy cổ đông mới của công ty các người, tìm được địa chỉ một nhà trọ, không ngờ lúc chúng tôi đến thì thấy Đường Tuấn Nghĩa Lúc đó phòng của anh ta bị đập phá tan tành, lộn xà lộn xôn, Đường Tuấn Nghĩa đã bị thương ngã trên đất thành như thế này Sắc mặt Kiều Bích Ngọc hơi thay đổi, không phải bọn họ đánh Đường Tuấn Nghĩa.

Giọng điệu Bùi Hưng Nam càng tức tối hơn: “Kiều Bích Ngọc, cô tin tưởng Đường Tuấn Nghĩa, cũng nên tin tưởng chúng tôi” Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Quách Cao Minh.

Cô cứ khăng khăng là bọn họ đánh Đường Tuấn Nghĩa bị thương, cô tin tưởng Đường Tuấn Nghĩa, nhất quyết không dành cho chồng mình một chút xíu tín nhiệm nào.

Kiều Bích Ngọc thấy ánh mắt trách cứ của Bùi Hưng Nam dành cho mình một cách rõ ràng, cô im lặng.

“Chúng tôi đưa Đường Tuấn Nghĩa tới đây, chỉ muốn để Lục Khánh Phong nói rõ xem trước kia anh ta đã xảy ra chuyện gì, dù về công hay về tư, chúng tôi cũng không cần phải động thủ với Đường Tuấn Nghĩa.” Kiều Bích Ngọc nghe lời giải thích của anh ta, vẻ mặt vẫn còn do dự, chưa thực sự tin tưởng được, mắt vấn nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn Nghĩa bị thương khắp.

người, quần áo, lồng ngực, gương mặt của anh ta, cả năm ngón tay thon dài cũng rớm máu, cô thực sự không thế hiếu nổi, ai có thế đánh Đường Tuấn Nghĩa bị thương nặng thế này.

Bùi Hưng Nam rất hiếm khi lạnh lùng như.

lúc này, nói thẳng: “Chúng tôi cũng không biết anh ta đã gặp phải chuyện gì, chỉ cần để anh ta vào đối chất với Lục Khánh Phong nói rõ ràng, chúng tôi sẽ mời bác sĩ tới khám vết thương cho anh ta. Như vậy được rồi chứ” Trong câu nói này không che giấu sự trào phóng.

Trong nháy mắt, Kiều Bích Ngọc cảm.

nhận được ánh mắt xa cách của Bùi Hạo Nhiên và Lục Khánh Nam, cô dịch về bên trái một bước, không ngăn cản bọn họ nữa, tầm mắt vẫn dính trên người Đường Tuấn Nghĩa Hô hấp Đường Tuấn Nghĩa rất yếu ớt, gương mặt đẹp trai của anh ta dinh máu bầm, nổi bật nên khiến cả khuôn mặt vô cùng phờ phạc.

Bọn họ kéo anh ta vào trong phòng, cửa phòng bệnh được đóng luôn lại một cách nhanh chóng, Kiều Bích Ngọc cứng ngắc đứng ngoài cửa, cô thấy cửa đần đóng lại, mở miệng theo bản năng: “Các người đừng bắt nạt cậu ấy.

Quách Cao Minh mới bước vào phòng nghe được câu ấy cực kỳ rõ ràng, Chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh đã truyền ra tiếng quát tháo tức giận của Lục Khánh Nam.

Kiều Bích Ngọc bị hai vệ sĩ cao to vạm vỡ chặn lại ngoài cửa, cô đứng ngoài nên không nghe rõ bọn họ nói gì cả, chỉ nghe được tiếng Lục Khánh Nam gào lên: “Tôi không tin!” “Tôi không tin có thể trùng hợp như thế, chúng ta vất vả lắm mới tìm được Đường Tuấn Nghĩa, anh cả tôi lại mất trí nhớ” Một vị bác sĩ râu ria mép bạc trắng chậm rãi nói: “Mất trí nhớ tạm thời…

“Đầu từng bị va chạm, tinh thần lại bị kích động mạnh, tế bào não không được chữa trị tốt, nhất thời không nhớ được một số chuyện là tình huống bình thường hay xảy.

ra, đừng cố ép bệnh nhân..” Cậu cả nhà họ Lục tuy rất yếu nhưng anh ta đã bệnh viện truyền dịch dinh dưỡng suốt một ngày liền, nghỉ ngơi một ngày một đêm, tỉnh thần cũng tốt hơn nhiều rồi, anh ta có thế nhận ra tất cả mọi người đang đứng trong phòng “Mọi người đang làm gì đây.” Khuôn mặt bệnh tật của Lục Khánh Phong có chút tức giận, quở trách em trai: “Mọi người… thương tích của Đường Tuấn Nghĩa trông còn nặng hơn cả anh, em bảt anh ta qua đây, còn đánh anh ta thành như vậy: Lục Khánh Phong biết em trai anh ta làm việc rất lỗ mãng “Không phải!” Lục Khánh Nam phản bác lại ngay.

Tất cả mọi người thấy bọn họ kéo Đường Tuấn Nghĩa đến, ý nghĩ đầu tiên chính là bọn họ đánh Đường Tuấn Nghĩa.

Lục Khánh Nam tự phản biện cho chính bản thân, anh ta còn lâu mới thèm quan tâm ai đánh Đường Tuấn Nghĩa bị thương, hỏi lại liên tiếp: “Anh cả, anh nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc Đường Tuấn Nghĩa đã nói gì với anh, sao anh vô duyên vô cớ giao quyền quản lý một số cổ phần cho anh ta, trước kia anh và anh ta cũng chẳng qua lại thân thiết gì, có phải anh ta làm gì anh rồi không…” Cậu cả nhà họ Lục bị đứa em tư này chọc giận, bắt đầu ho khan: “Em, im miệng!” Nhìn Quách Cao Minh, càng tức giận hơn, em tư nhà anh ta cộng thêm cả cậu này nhà họ Quách nữa, chuyện này quả thực quá ngang ngược càn rỡ rồi Lục Khánh Phong lớn tuổi hơn so với bọn họ, dù sao cũng tính là một người anh, bây giờ nhìn mấy người bọn họ càn quấy, liều lĩnh thế này, nỗi bực dọc do nằm trên giường bệnh bị nhắn nhịn bao lâu bộc phát hết lên em tư nhà anh ta.

“Đường Tuấn Nghĩa là con riêng, không có gia tộc giúp đố, mấy người bọn em chưa hỏi rõ ràng đầu đuôi sự việc đã đánh người 1a thành như thế này.. Anh ủy quyền ở công ty cho anh ta cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, Đường Tuấn Nghĩa có bản lĩnh, anh ta tự mình khuấy đảo giới tài chính, với chút tài mọn của các em, so với anh ta..” Cậu cả nhà họ Lục nói chuyện quá nhanh, kích động tới ho khan: “Khụ khu… em, mau đưa anh ta ra ngoài xem vết thương đứ ác Mặt Lục Khánh Nam tối sâm lại, chưa chịu từ bỏ: “Anh cả, Tết năm nay anh không về nhà, anh đã từng nói với em qua điện thoại rằng, anh đi công tác ở nước ngoài, đúng lúc gặp được một người bạn, bảo là đối phương có việc gấp cần nhờ anh giúp đỡ..” Nói xong, anh ta nhìn về phía Đường Tuấn Nghĩa, trong mắt tràn đầy sự giận dữ: “Đường Tuấn Nghĩa, anh cả tôi giúp anh, anh lại không hiểu được cái gọi là uống nước nhớ nguồn, có ơn thì phải báo đáp… Loại người như anh, cứ luôn vô cảm như vậy, chúng tôi hỏi anh rất nhiều, nhưng anh không chịu nói một câu nào hết, bây giờ chúng tôi chỉ muốn biết được sự thật mà thôi, anh cả tôi phải chịu nhiều khổ cực như thế, chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu” “..Nói mau, Đường Tuấn Nghĩa, chắc.chắn anh biết gì đó, anh nói gì đi.” Đường Tuấn Nghĩa bị bọn họ ép ngồi xuống ghế, anh ta hít thở khó khăn, bên tai có thể nghe thấy những âm thanh hồn loạn xung quanh.

Anh ta cố gắng mở mắt ra nhìn một vòng phòng bệnh, màu mắt xanh lam không tìm thấy bóng người anh ta muốn gặp, anh ta không còn sức lực nữa, nhắm mắt lại, ngó lơ sự chất vấn gấp gáp của Lục Khánh Nam Lục Khánh Nam bị anh coi thường, hoàn toàn tức giận: “Mẹ nó, người tự kỷ cũng sẽ bị đánh bắt phải nói chuyện!” Nóng nảy đánh anh ta, trước đó đã muốn đấm cho anh ta mấy cái rồi.

Thân thể Đường Tuấn Nghĩa vô lực ngã khỏi ghế, Bùi Hưng Nam đứng bên cạnh anh †a, vô thức chạy tới đỡ anh ta dậy, lúc đó, Bùi Hưng Nam cũng thấy mạch đập của Đường Tuấn Nghĩa vô cùng yếu ớt.

Bùi Hưng Nam kinh hãi: “Đây là vết thương ngoài da mà thôi, sao đột nhiên lại không có mạch đập..” Ngay tức khắc, không dám coi thường mạng người, hô to với người ngoài cửa: “Mau đi gọi bác sĩ..” Các bác sĩ y tá khu cấp cứu chạy vào phòng bệnh, trong phòng, vị bác sĩ râu mép bạc trắng đang thực hiện ép tim cho Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc đẩy vệ sĩ ra, xông vào trong, cô sững sờ nhìn các bác sĩ áo blouse và y tá bận rộn, căng thẳng, cấn thận nâng Đường Tuấn Nghĩa lên giường xếp, động tác nhanh chóng đeo mặt nạ thở oxy cho anh ta.

“Đừng có đứng vướng víu ở trong đây” Bác sĩ gấp gáp nói to với cô.

449-1.jpg


Các bác sĩ lo lắng dặn dò y tá, đeo ống nghe kiểm tra nhịp tìm: “Làm giấy thông báo.

bệnh tình nguy kịch, liên hệ với người nhà của anh ta, ký tên lên đó, bất cứ lúc nào cũng có thế thực hiện phẫu thuật..” Một trận hỗn loạn, các bác sĩ y tá bận rộn chạy lên chạy xuống, ai ai cũng đều rất vội vàng, nghiêm túc, cứu một mạng người Kiều Bích Ngọc đứng nhìn tất cả mọi chuyện, cơ thể cô dựa vào bức tường lạnh lẽo, tâm tình hoảng loạn.

Môi cô khô khốc, không nói được câu gì.

Cô tận mắt chứng kiến anh ta bị thương nặng, trơ mắt nhìn anh ta sắp biến mất, mà cô chẳng làm được gì Quách Cao Minh đứng cách đó năm mét, dáng đứng thẳng tắp, gương mặt anh tuấn châm thuốc, khói lượn lờ, vẻ mặt nôn nóng ẩn hiện.

Cứ như tâm linh tương thông, cô và anh cùng quay đầu lại nhìn nhau, hai mắt đối diện, nhưng không nói gì cả.

Sau đó, Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, cô và anh lại cùng nhìn khoảng không đen như mực ngoài cửa số.

“Hôm nay là trăng tròn..” Kiều Bích Ngọc đột nhiên lẩm bẩm.

Ánh trăng đêm nay vô cùng quỷ dị, chính là ngày mười lắm trăng rằm, đêm tối mù mịt, không có ánh sao, nhưng lại có một vãng trăng tròn đỏ tươi, ánh đỏ như muốn nhuốm máu vạn vật.

Chương 450: Gò má Quách Cao Minh, vô cùng tiều tụy



Tối hôm qua, bệnh tình Đường Tuấn Nghĩa đột ngột diễn biến nặng, quả thực dọa Kiều Bích Ngọc và cả mấy người Lục Khánh Nam sợ một trận.

Mặt trời nhô lên, ánh ban mai chiếu xuống khắp nơi, mọi việc đều quay về quỹ đạo, lý trí trở lại Lục Khánh Nam chột dạ giải thích: “Đường Tuấn Nghĩa chỉ bị thương ngoài da, chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm với ngoại thương.. Không hiểu tại sao anh ta đột nhiên trở nên nghiêm trọng như thế” Cũng may, tối hôm qua, sau khi Đường Tuấn Nghĩa được đưa vào phòng cấp cứu đã khôi phục bình thường, anh ta không cần phải làm phẫu thuật, ba tiếng ngắn ngủi, tim anh ta đã đập trở lại bình thường, các chỉ số khác cũng phục hồi, đến các bác sĩ cũng đều kinh ngạc, không thể tin nổi.

“Tôi thừa nhận, chúng tôi quá kích động Trải qua một đêm, Lục Khánh Nam đã bình tĩnh lại, ban ngày tư duy cũng rố ràng hơn, anh ta chứng kiến bệnh tình Đường Tuấn Nghĩa nguy kịch, suýt nữa thì bỏ mạng, quả thực hối hận, đang tự kiểm điểm.

Anh ta cũng chỉ muốn biết đầu đuôi sự việc, không máu lạnh đến mức muốn cả mạng của Đường Tuấn Nghĩa.

Kiều Bích Ngọc lạnh mặt nhìn anh ta, không có cảm xúc gì cả, chẳng quan tâm.

Bây giờ, chỉ có hai người bọn họ trông giữ ngoài phòng bệnh của Đường Tuấn Nghĩa, Lục Khánh Nam biết cô rất tức giận, lần nào có chuyện gì liên quan tới Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc đều không chút do dự đứng về phía Đường Tuấn Nghĩa Lục Khánh Nam thấy cô chưa chịu để ý tới mình, tính khí thiếu gia của anh ta nối lên, không kiên nhẫn nữa, tự giễu một câu: “Đường Tuấn Nghĩa là bên yếu đuối, tôi và Quách Cao Minh là cường hào ác bá, được chưa!” Cửa thang máy mở ra, một bóng người hùng hổ chạy tới, Lục Khánh Nam nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, quay người lại theo bản năng, Mạc Cảnh Sơn nổi giận đùng đùng, mắng mỏ: “Mấy người cứ tự cho mình là cậu ấm nhà giàu, con mẹ nó, mày không có cha dạy dỗ, mày chẳng là cái thá gì hết!” Mạc Cảnh Sơn tức giận, đấm một phát lên sống mũi Lục Khánh Nam.

“A..” Lục Khánh Nam bị đau kêu lên một tiếng, thấy rõ người trước mặt, mới không đánh lại.

Anhta bịt mũi bị chảy máu, đau đến mảng người: “Chú có bệnh hả” Mạc Cảnh Sơn là chú họ của Đường Tuấn Nghĩa, Lục Khánh Nam nhận ra ông ta, nhưng Mạc Cảnh Sơn tự nhiên lại đánh người, mẹ kiếp, bệnh thần kinh “Bởi vì hành vi của Đường Tuấn Nghĩa vô cùng kỳ quái, khó hiểu, chúng tôi mới nghĩ ngờ anh ta..” “Mấy người mới nghi ngờ mà đã đánh cháu tôi thành như vậy hả! Lục Khánh Nam, cậu to gan lảm, nếu mấy người mà rơi vào tay tôi, thế sự luân thường, không biết khi nào mấy người sẽ gặp xui xẻo đâu!” Mạc Cảnh Sơn coi Lục Khánh Nam như kẻ thù, hung hăng chửi mắng.

“Không phải” Kiều Bích Ngọc không muốn bọn họ gây lộn ở ngoài phòng bệnh, kéo Mạc Cảnh Sơn: “Lúc bọn họ tìm thấy Đường Tuấn Nghĩa, cậu ấy đã bị thương thành thế này rồi” Mạc Cảnh Sơn quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, cười nhạo: “Cô tin bọn họ được sao, đám công tử bột như bọn họ, từ nhỏ đến lớn đều cao cao tại thượng, chỉ tay năm ngón.” “Đường Tuấn Nghĩa ở một nơi tôi rất quen thuộc, tôi đã sai người đi tìm hiểu, ở căn nhà trọ của Đường Tuấn Nghĩa, trước bọn họ thì không có ai bước vào đó hết” Mạc Cảnh Sơn vẫn chưa nguôi giận, trừng mắt Lục Khánh Nam: “Mấy người này ÿ thế hiếp người, lũ cẩu tạp XXX…”

Mặt Kiều Bích Ngọc cứng đờ, nhanh chóng nhìn về phía Lục Khánh Nam: “Các người nói dối sao?“ Lục Khánh Nam bực tức gào lên với bọn họ: “Con mẹ nó, tôi thề với trời, chúng tôi không đánh Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc, sao cô vẫn không tin bọn tôi chứ!” Mạc Cảnh Sơn nghe vậy, cười khếy: “Vậy vào hỏi Đường Tuấn Nghĩa..” “Không phải chúng tôi đánh!” Lục Khánh Nam tức giận, sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói Vậy ai mới là người nói dối? Có lẽ do suốt một đêm không nghỉ, đầu óc Kiều Bích Ngọc trống rồng, rất rối loạn.

“Đừng ầm nữa” Cô thấp giọng quát lên Mạc Cảnh Sơn và Lục Khánh Nam cũng. không muốn cãi nhau, hai người nhìn nhau một cái, vô cùng chán ghét đối phương, “Người nhà họ Đường không tới sao?” Kiều Bích Ngọc nhìn cửa phòng bệnh trước mặt, chợt nhớ ra tối hôm qua nghe bác sĩ nói, muốn liên hệ với người nhà để ký giấy thông báo tình hình nguy kịch.

Đây là một chuyện vô cùng buồn cười “Người nhà họ Đường à, bọn họ nhận được điện thoại, tất cả đều làm bộ không biết, ước gì Đường Tuấn Nghĩa chết luôn trên bàn phẫu thuật, bớt một người chia gia sản” Mạc Cảnh Sơn nghiến răng nghiến lợi cười khẩy, tình thân lạnh lùng cỡ nào chứ, trong mắt bọn họ chỉ có tiền mà thôi.

Kiều Bích Ngọc đã sớm biết, trong thế giới của Đường Tuấn Nghĩa, chỉ có một mình anh ta.

Từ khi anh ta ra đời, không có ai bảo bọc anh ta, vì vậy anh ta không hiểu tình cảm, không biết đối nhân xử thế.

Kiều Bích Ngọc cúi đầu xuống, tâm tư nặng trĩu.

“Cô mau về nhà họ Quách đi” Mạc Cảnh Sơn nhìn cô, lạnh nhạt căn dặn: “Tôi hỏi thăm được, cô sống rất tốt ở nhà họ Quách, ông cụ Quách cũng rất thương cô, mấy gia tộc hào môn đó kị nhất là lời đàm tiếu” Mạc Cảnh Sơn đẩy cô một cái, ngữ khí lạnh lùng.

Ông ta quả thực hi vọng Kiều Bích Ngọc.

sống không tốt ở nhà họ Quách, như vậy bọn họ mới có cớ đến gần cô hơn một chút, trên thực tế thì cô là con dâu nhà họ Quách, mà từ trước tới nay ông ta luôn bất hòa với nhà họ Quách.

“Đi đi, đây không phải là nơi cô phải trông giữ, cô không nên ở lại đây” Mạc Cảnh Sơn bước vào phòng bệnh, đóng cửa rầm một cái, nhanh chóng khóa trái cửa lại.

Hành lang vắng vẻ, vang vọng những lời Mạc Cảnh Sơn nói, cô là người nhà họ Quách, không nên ở lại đây.

“Kiều Bích Ngọc, cô về đi” Lục Khánh Nam cũng giục cô rời khỏi đây, sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt, quay đầu lại, Lục Khánh Nam trừng mắt về phía cánh cửa bị khóa trái, tức giận tự lẩm bẩm: “Tôi đợi tên khốn Mạc Cảnh Sơn đi ra, hỏi Đường Tuấn Nghĩa cho rổ ràng… Ông đây không muốn đội cái rồi này mãi đâu” Kiều Bích Ngọc không kiên trì nữa, cô không phải bác sĩ, cô không giúp được Đường Tuấn Nghĩa, mà anh ta đã bắt đầu hồi phục rồi, cô cũng không cần phải lo lắng tới những gì đồng tiền cổ kia nói nữa.

Cô mơ mơ màng màng đi đến đại sảnh bệnh viện, cùng những người khác đi ra khỏi thang máy, ra khỏi đại sảnh, ánh mặt trời chói chang khiến cô phải giơ tay lên che, thức suốt hai đêm liền, tâm sự trùng trùng, tinh thần cô vô cùng tệ.

“Trông cô cứ như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào” Một giọng nữ trong trẻo vang lên phía bên tay phải cô.

Kiều Bích Ngọc không có biếu cảm gì, xoay người lại, Lucy đưa cho cô một cốc cà phê đen.

Mùi cà phê thơm phức, đánh thẳng vào khứu giác: “Cô cần nâng cao tinh thần, cô mà té xiu, tôi không muốn phải cõng cô đâu” Kiều Bích Ngọc cầm lấy cốc cà phê được đưa tới trước mặt mình, nói: “Có chuyện gì không?” Bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện với Lucy.

“Tôi nhìn thấy cô, cãi nhau với một đồng tiền cố” Lucy nói thẳng luôn.

Kiều Bích Ngọc giật mình nhìn thắng cô ta, không ngờ Lucy sẽ nhắc đến đồng tiền cổ, cô ta nhìn thấy, có lẽ sẽ cho rằng cô bị thần kính.

Đồng tiền cổ nói, Đường Tuấn Nghĩa chết Nó còn nói, trăng tròn gì đó Kiều Bích Ngọc cho rằng nó nói nhăng nói cuội “Cô sẽ không tin.” Kiều Bích Ngọc nhấp một ngụm cà phê, nó giúp tâm trạng cô thả lỏng không ít, nhưng mà bây giờ có vẫn không có tâm trạng thảo luận những chuyện này.

“Tôi quả thực cũng không tin… nhưng mà tôi tò mò” Ánh mắt Lucy nóng như lửa đốt, muốn dò hỏi tin tức hữu ích từ cô: “Kiều Bích Ngọc, cô nghe thấy âm thanh kỳ ảo gì?” Cô ta có thể thông qua sự thay đổi của Kiều Bích Ngọc mà suy đoán tâm lý của cô.

“Âm thanh kỳ ảo” Kiều Bích Ngọc mỉm cười.
Nụ cười của cô khá cứng nhắc: “Quách Cao Minh phái cô theo dõi tôi, cô chỉ hỏi chuyện âm thanh kỳ ảo kia, anh ấy sẽ không hài lòng với báo cáo của cô đâu” Nói xong, cô thẳng tay vứt cốc cà phê vào thùng rác.

Dường như từ trước tới nay, giữa cô và Quách Cao Minh không tồn tại chút tín nhiệm, tin tưởng nào, anh luôn muốn phái người điều tra cô, theo dõi cô.

Lucy nhún vai, cô ta không phủ nhận, quả thực chính Quách Cao Minh bảo cô ta đi theo dõi Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc xoay người rời đi, Lucy nhướng mày nhìn cô đi về phía bãi đỗ xe, không đi theo nữa, bởi vì đã có người đợi ở bên đó rồi.

“Lên xe” Quách Cao Minh đứng cạnh chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, hình như anh vẫn luôn nhìn chấm chằm vào cửa chính, khi nhìn thấy cô, gọi cô lại ngay lập tức.

Kiều Bích Ngọc dừng lại, nhìn anh một giây, không chút do dự, cũng không có lý do từ chối, đi thẳng về phía anh.

Quách Cao Minh mở cửa xe ra, ngón tay nhanh chóng dập tắt mẩu thuốc lá, ngồi vào ghế lái, hôm nay anh tự mình lái xe.

Kiều Bích Ngọc ngồi ghế kế bên anh, nhìn gạt tàn trong xe, đã có bảy, tám mẩu tàn ‘thuốc bị dập, anh không thích hút thuốc lá, chỉ khi Quách Cao Minh vô cùng buồn bực mới hút, khoảng thời gian cô mang thai, anh dường như cai thuốc rồi Xe chắm rãi lăn bánh, đi ra khỏi khu vực đông đúc của bệnh viện.

Quách Cao Minh thuận miệng hỏi: “Cậu †a tỉnh chưa?” Nhàn nhạt nói.

“Tỉnh rồi” Cô biết, anh đang hỏi Đường Tuấn Nghĩa đã tỉnh lại chưa.

Sau đó, trong xe vô cùng yên tính, hình như không tìm được chủ đề gì để nói nữa.

Xe vẫn tiến về phía trước, tốc độ lái xe của Quách Cao Minh không nhanh không chậm, bồng nhiên anh mở miệng hỏi: “Tin tức của Mạc Cảnh Sơn không sai, trước chúng tôi, giám sát xung quanh khu vực đó không thấy ai đi vào nhà trọ của cậu ta trong phòng cũng không tìm được dấu vân †ay ngoài mấy người chúng tôi” Vì vậy, Đường Tuấn Nghĩa bị thương nặng như thế, mấy người bọn họ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được gì.

Mà Quách Cao Minh cũng không muốn mở miệng bảo cô tin tưởng anh Quách Cao Minh nhìn thẳng phía trước xe, dường như anh lái xe vô cùng tập trung, giọng điệu bình thản: “Ngày mai, em hỏi Đường Tuấn Nghĩa, bọn họ sao lại thành như vậy?” Đường Tuấn Nghĩa bình thường sẽ chẳng đế ý đến ai, ngoại trừ Kiều Bích Ngọc, Chỉ có Kiều Bích Ngọc mới có thể hỏi ra sự thật.

“Tôi biết rồi” Cô đáp một tiếng máy móc.

Xe dừng lại ở cổng lớn nhà họ Quách, anh Quách Cao Minh vẫn ngồi trên xe, dường như rất mệt mỏi, ngả người về phía sau, ngấng đầu lên, lại châm một điếu thuốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom