-
Chương 108-109
Chương 108: Chết chắc rồi!
Ông ta không cảm nhận được trên người Lý Dục Thần có thần khí dao động của người tu tiên, cũng không cảm nhận được có tinh khí của người tu võ.
Nhưng cho dù là tu tiên hay tu võ thì một thanh niên trẻ tuổi như vậy, cho dù từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện thì đến bây giờ cũng có thể luyện đến trình độ gì chứ?
Ngô Hiền lúc nãy còn dè chừng thì bây giờ đã bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nào cũng nghe gia chủ nhà họ Triệu nói Bạch Hổ đường của ông ta lợi hại, xem ra cũng chỉ là khoác lác mà thôi.
“Nếu ông nói vậy thì đúng là vậy đó”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
Ngô Hiền chắp tay nói: "Nếu như cậu đã có thể nhìn thấu "Đinh Đầu Tiễn Thư" của tôi thì nhất định cũng là đồng đạo. Không biết cậu là người của môn phái nào, tôn trưởng của môn phái là ai?"
“Tôi không phải là đồng đạo của ông”, Lý Dục Thần chán ghét nói: “Được rồi, nể tình ông tu hành không dễ dàng, bây giờ ông cùng tôi đến nhà họ Lâm nói rõ sự tình, sau đó tự phế bỏ tu vi của mình, thì tôi sẽ không truy cứu những chuyện ác trong quá khứ của ông nữa".
Ngô Hiền sửng sốt, rồi đột nhiên điên cuồng cười.
"Tự phế tu vi? Ha ha ha..., nhóc con, cậu không thấy mình quá cuồng vọng sao? Tôi vốn còn định nể tình đồng đạo mà tha cho cậu một con đường sống, nhưng nếu thái độ của cậu đã như vậy thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn xuống gặp diêm vương".
Vừa dứt lời thì trong tay ông ta đã xuất hiện một tấm bùa màu vàng, đầu ngón tay búng một cái, tấm bùa bốc cháy hóa thành một đốm lửa nhỏ bay về phía Lý Dục Thần.
Tấm bùa lửa chạm vào cơ thể Lý Dục Thần rồi bất ngờ phát nổ, biến thành một quả cầu lửa sáng rực, ngay lập tức nuốt chửng Lý Dục Thần.
Trong tây viện của nhà họ Triệu, ngọn lửa bùng cháy sáng như ban ngày khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Mọi người đều lui về phía sau, rất sợ bị ngọn lửa thiêu đốt.
"Anh rể!"
Lâm Vân hét lên, muốn lao tới để cứu người, nhưng ngọn lửa quá lớn, còn giống như một mặt trời nhỏ.
Chỉ cần đến gần một chút thì đã cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn, dường như có thể khiến cho cơ thể bốc hơi bất cứ lúc nào.
Triệu Tứ Hải kinh hãi nhìn ngọn lửa.
Ông ta không ngờ thầy phong thủy mà mình mời tới lại là một vị đại sư có thể kiểm soát ngọn lửa.
Cũng may ông ta đã không đắc tội với vị này, chứ nếu không thì nhà họ Triệu chỉ sợ sẽ gặp tai ương diệt môn.
Ngoài sợ hãi, trong lòng Triệu Tứ Hải còn tràn ngập sự vui mừng.
Được vị đại sư này hỗ trợ thì ông ta sẽ không bao giờ lo thất bại.
Nhà họ Lâm, nhà họ Phùng là cái quái gì, từ nay về sau nhà họ Triệu mới chính là thế lực lớn nhất ở thành phố Hòa.
Ngay cả khi đến Tiền Đường, đối mặt với nhà họ Cao cùng nhà họ Tiễn thì ông ta cũng không sợ.
"Ha ha ha ha...", Triệu Tứ Hải cười to: "Ông Ngô đúng là thần tiên sống!"
Ngô Hiền vuốt râu cười nói: "Chút tài mọn mà thôi, đã khiến gia chủ Triệu chê cười rồi".
Triệu Thần Dương cũng nhân cơ hội chạy đến đứng bên cạnh Ngô Hiền, cảm thấy an toàn khó tả.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lúc nãy bị Lâm Vân kề dao vào cổ, hắn ta cảm thấy rất nhục nhã, liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Vân nói:
"Nhóc con họ Lâm kia, chờ xem khi anh rể của mày hóa thành tro bụi thì mày còn có thể dựa vào ai! Bây giờ mày quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội thì tao sẽ thả mày đi, ha ha ha ha!"
Lâm Vân ngây người nhìn ngọn lửa, không biết phải làm gì.
Anh rể đã bị thiêu chết, quay về cậu phải giải thích thế nào với chị đây?
Còn bệnh tình của ông nội thì phải làm sao?
Đứa trẻ tội nghiệp, thậm chí còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không nhưng vẫn đang nghĩ đến tâm trạng của chị và bệnh tình của ông nội.
Thấy Lâm Vân không nhúc nhích, Triệu Thần Dương ra lệnh: "Bắt lấy nó cho tôi!"
Các nhân viên bảo vệ của nhà họ Triệu tuy đang bị ngọn lửa dọa sợ nhưng khi nghe thấy Triệu Thần Dương ra lệnh thì vẫn phản ứng lại và xông về phía trước.
Đột nhiên lại có tiếng nói truyền tới: "Thật sự chỉ là chút tài mọn!"
Chỉ thấy ngọn lửa kia đột nhiên biến nhỏ rồi vụt tắt!
Ánh mắt của mọi người nhất thời chưa thể thích ứng, lúc này tây viện của nhà họ Triệu đột nhiên chìm vào bóng tối.
Đưa tay ra cũng không thấy được 5 ngón tay của mình.
Cho đến khi một ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu đột nhiên xuất hiện.
Mọi người lúc này mới dần dần nhận ra ánh sáng rực rỡ đang phát ra từ một tấm bùa đang cháy.
Tấm bùa nằm trong tay một người.
Người đó chính là Lý Dục Thần, người mới lúc nãy còn bị ngọn lửa lớn bao vây.
Lý Dục Thần đứng thẳng tắp, quần áo chỉnh tề chỉnh tề, không chút tổn hại.
“Anh rể!”, Lâm Vân kinh ngạc kêu lên: “Anh rể, anh không sao chứ?”
"Tất nhiên là không sao", Lý Dục Thần nói: "Cậu đã gọi tôi một tiếng anh rể thì sao tôi có thể để chúng ta gặp phiền toái được? Nếu như tôi gặp phải chuyện gì xấu thì chị của cậu chẳng phải sẽ thành quả phụ sao?"
Lâm Vân đắc ý cười rộ lên.
Ngô Hiền kinh hãi nói: "Rốt cuộc cậu là ai mà có thể phá vỡ thần tiêu tử hỏa của tôi?"
Lý Dục Thần liếc nhìn tấm bùa cháy dở trong tay, lắc đầu nói: "Thứ này mà gọi là thần tiêu tử hỏa sao? Chẳng qua chỉ là âm lôi hỏa mà thôi, muốn dùng để nấu cơm cũng phải lao lực!"
"Cậu…"
Ngô Hiền vô cùng tức giận, cảm thấy rất mất mặt trước mặt nhà họ Triệu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
"Nhóc con, muốn chết!"
Vừa dứt lời thì ông ta lại kết ấn niệm chú.
Lý Dục Thần cũng không tỏ ra vội vàng, trong tay anh còn đang cầm nửa tấm bùa đang cháy dở, nhìn Ngô Hiền cười.
Đột nhiên, Lâm Vân lại kêu lên một tiếng.
"Á…"
Con bù nhìn sau lưng Lâm Vân thực sự đã nhúc nhích, đưa tay ra tóm lấy cổ Lâm Vân.
"Tiểu Vân, ông là ông nội của con, ông đói bụng..."
Chương 109: Anh rể giúp cậu vượt ải
Giọng nói của người bù nhìn rất khó nghe, giống như tiếng lưỡi hái cắt cỏ khô vậy.
Nghe thấy âm thanh này, có ai mà không sợ hãi.
Không chỉ riêng Lâm Vân, ngay cả người nhà họ Triệu cũng giật nảy mình.
Một tay Lâm Vân cắm vào giữa hai tay của người bù nhìn, cậu ta muốn rút ra nhưng phát hiện thứ này tuy yếu ớt không xương, khả năng bao vây lại rất mạnh, quấn chặt như mãng xà vậy.
“Anh rể cứu em!”, Lâm Vân bị ép tới mức không thở nổi, giọng đã khàn đi.
“Cứu cậu? Để tôi coi cậu ta dùng gì cứu cậu!”
Ngô Hiền cười ha hả, hai tay không ngừng thay đổi pháp quyết.
Thân bù nhìn dần trở nên rậm rạp, bắt đầu phát triển, chỉ chốc lát là sắp nuốt trọn cả người Lâm Vân.
Lâm Vân giống như bị bọc trong một cái kén bằng rợm, thở không nổi.
Vừa rồi rơm rạ còn khô ráo giờ như chất lỏng, dính nhớp giống như bôi trét hồ xung quanh vậy.
“Tiểu Vân, ông nội nè cháu, ông đói quá...”
Trong lúc mơ màng, Lâm Vân nghe thấy giọng của ông cụ.
Cậu ta cảm giác được một lục hút kỳ quái đang hút mất thứ gì đó trên người mình.
Sức lực dần mất đi, ý thức trở nên không tỉnh táo.
“Lâm Vân! Cố chịu đựng, đó không phải là ông nội cậu mà là ma hồn! Cậu phải chống lại nó, đây là cơ hội cực tốt để cậu tu luyện sức mạnh tâm hồn!”
“Anh rể?”, Lâm Vân lập tức tỉnh táo: “Cái gì là sức mạnh tâm hồn?”
“Sức mạnh tâm hồn là sức mạnh kết hợp giữa tâm niệm và hồn phách. Tu luyện võ đạo mà không có sức mạnh tâm hồn thì cũng chỉ là kẻ võ phu, chỉ có chân khí kết hợp với hồn lực thì mới đột phá Hoá Kình, đạt tới Tông Sư!”
“Hoá Kình? Tông Sư?”
Lâm Vân là người luyện võ, tất nhiên cũng từng nghe nói tới những thứ này.
Nhưng cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có người như thế tồn tại?
Anh rể!
Anh rể là cao thủ Hoá Kình ư?
Cũng có thể là Tông Sư?
Lâm Vân càng nghĩ càng hưng phấn.
“Anh rể ơi, em phải làm sao?”
“Loại bỏ tạp niệm, dùng ý chí của cậu, dùng tim của cậu chống lại nó. Dùng tâm pháp nội công mà ông hai đã dạy vận chuyển chân khí, bảo vệ kinh mạch từng chút một không để cho nó ăn mòn”.
Lâm Vân thử nhưng cái giọng nói giống ông nội cứ quanh quẩn bên tai cậu ta.
Đống rơm rạ sền sệt kia lại từ từ siết chặt.
“Anh rể, hình như em không làm được rồi!”
“Cậu làm được!”, Lâm Vân lắng nghe Lý Dục Thần nói: “Nhớ cho kỹ, cậu mạnh tới mức nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào nội tâm của cậu. Người trong võ đạo, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tâm ma, hôm nay anh rể sẽ dẫn cậu một đoạn, giúp cậu qua ải. Qua được ải này, về sau, miễn là cậu không lười biếng, trước khi tới cấp bậc Tông Sư, con đường cậu đi sẽ bằng phẳng vô cùng”.
Lâm Vân nghe thế thì không còn do dự nữa, cậu ta nhắm mắt. Nghiêm túc tập trung, bất kể đống rơm siết cỡ nào, bất kể có âm thanh gì, cậu ta đều phớt lờ, chỉ chú ý nội tâm bản thân.
Sức hút vẫn còn.
Lâm Vân vận chuyển chân khí, bảo vệ kỳ kinh bát mạch.
Lúc này cậu mới phát hiện là thứ bị hút đi khỏi cơ thể mình chính là tinh khí.
Mà theo sự xói mòn tinh khí, có thứ gì khác nữa cũng trôi tuột theo.
Thứ này, cậu chưa từng thấy, hôm nay đã gặp được, cũng biết đó là hồn phách của mình.
Cậu ta cố gắng chống lại sức mạnh đang hút đi tinh hồn của mình, vẫn dùng chân khí bảo vệ kinh mạch, dùng tâm bảo vệ hồn, dùng hồn che chở tâm.
Tâm - hồn hợp nhất, quá trình này sao mà khó khăn quá!
Khi cậu sắp không chịu đựng được, một sức mạnh bí ẩn xuất hiện, một tâm thanh vang lên bên tai.
“Cố lên nào!”
Lâm Vân biết anh rể đang ở bên cạnh mình.
Lòng tin và sức mạnh cũng tự nhiên sinh ra.
...
Bù nhìn như có cảm giác, biết Lý Dục Thần đang giúp Lâm Vân, nó vươn ra xúc tu tới chỗ Lý Dục Thần, nhanh chóng bò gần bên chân anh.
Nhưng dường như có thứ gì đó làm nó sợ hãi, không dám tới gần, cứ vòng vo quanh quẩn bên cạnh.
Ban đầu Ngô Hiền còn lo lắng nhưng thấy Lý Dục Thần đứng như trời trồng tại chỗ, không phản kháng gì thì cũng yên tâm.
Ông ta cười lạnh: “Hừ, hoá ra trên người có mang theo pháp bảo trừ tà, mau giao ra đây, tôi tha cho cậu không chết!”
Đống rơm đang không ngừng cuốn chặt Lâm Vân tiếp tục phát triển, bò soàn soạt trên mặt đất, tiến về phía Lý Dục Thần.
Nhưng dù cố gắng cỡ nào, nó cũng chỉ sượt qua bên chân anh.
Ông ta không cảm nhận được trên người Lý Dục Thần có thần khí dao động của người tu tiên, cũng không cảm nhận được có tinh khí của người tu võ.
Nhưng cho dù là tu tiên hay tu võ thì một thanh niên trẻ tuổi như vậy, cho dù từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện thì đến bây giờ cũng có thể luyện đến trình độ gì chứ?
Ngô Hiền lúc nãy còn dè chừng thì bây giờ đã bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nào cũng nghe gia chủ nhà họ Triệu nói Bạch Hổ đường của ông ta lợi hại, xem ra cũng chỉ là khoác lác mà thôi.
“Nếu ông nói vậy thì đúng là vậy đó”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
Ngô Hiền chắp tay nói: "Nếu như cậu đã có thể nhìn thấu "Đinh Đầu Tiễn Thư" của tôi thì nhất định cũng là đồng đạo. Không biết cậu là người của môn phái nào, tôn trưởng của môn phái là ai?"
“Tôi không phải là đồng đạo của ông”, Lý Dục Thần chán ghét nói: “Được rồi, nể tình ông tu hành không dễ dàng, bây giờ ông cùng tôi đến nhà họ Lâm nói rõ sự tình, sau đó tự phế bỏ tu vi của mình, thì tôi sẽ không truy cứu những chuyện ác trong quá khứ của ông nữa".
Ngô Hiền sửng sốt, rồi đột nhiên điên cuồng cười.
"Tự phế tu vi? Ha ha ha..., nhóc con, cậu không thấy mình quá cuồng vọng sao? Tôi vốn còn định nể tình đồng đạo mà tha cho cậu một con đường sống, nhưng nếu thái độ của cậu đã như vậy thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn xuống gặp diêm vương".
Vừa dứt lời thì trong tay ông ta đã xuất hiện một tấm bùa màu vàng, đầu ngón tay búng một cái, tấm bùa bốc cháy hóa thành một đốm lửa nhỏ bay về phía Lý Dục Thần.
Tấm bùa lửa chạm vào cơ thể Lý Dục Thần rồi bất ngờ phát nổ, biến thành một quả cầu lửa sáng rực, ngay lập tức nuốt chửng Lý Dục Thần.
Trong tây viện của nhà họ Triệu, ngọn lửa bùng cháy sáng như ban ngày khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Mọi người đều lui về phía sau, rất sợ bị ngọn lửa thiêu đốt.
"Anh rể!"
Lâm Vân hét lên, muốn lao tới để cứu người, nhưng ngọn lửa quá lớn, còn giống như một mặt trời nhỏ.
Chỉ cần đến gần một chút thì đã cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn, dường như có thể khiến cho cơ thể bốc hơi bất cứ lúc nào.
Triệu Tứ Hải kinh hãi nhìn ngọn lửa.
Ông ta không ngờ thầy phong thủy mà mình mời tới lại là một vị đại sư có thể kiểm soát ngọn lửa.
Cũng may ông ta đã không đắc tội với vị này, chứ nếu không thì nhà họ Triệu chỉ sợ sẽ gặp tai ương diệt môn.
Ngoài sợ hãi, trong lòng Triệu Tứ Hải còn tràn ngập sự vui mừng.
Được vị đại sư này hỗ trợ thì ông ta sẽ không bao giờ lo thất bại.
Nhà họ Lâm, nhà họ Phùng là cái quái gì, từ nay về sau nhà họ Triệu mới chính là thế lực lớn nhất ở thành phố Hòa.
Ngay cả khi đến Tiền Đường, đối mặt với nhà họ Cao cùng nhà họ Tiễn thì ông ta cũng không sợ.
"Ha ha ha ha...", Triệu Tứ Hải cười to: "Ông Ngô đúng là thần tiên sống!"
Ngô Hiền vuốt râu cười nói: "Chút tài mọn mà thôi, đã khiến gia chủ Triệu chê cười rồi".
Triệu Thần Dương cũng nhân cơ hội chạy đến đứng bên cạnh Ngô Hiền, cảm thấy an toàn khó tả.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lúc nãy bị Lâm Vân kề dao vào cổ, hắn ta cảm thấy rất nhục nhã, liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Vân nói:
"Nhóc con họ Lâm kia, chờ xem khi anh rể của mày hóa thành tro bụi thì mày còn có thể dựa vào ai! Bây giờ mày quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội thì tao sẽ thả mày đi, ha ha ha ha!"
Lâm Vân ngây người nhìn ngọn lửa, không biết phải làm gì.
Anh rể đã bị thiêu chết, quay về cậu phải giải thích thế nào với chị đây?
Còn bệnh tình của ông nội thì phải làm sao?
Đứa trẻ tội nghiệp, thậm chí còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không nhưng vẫn đang nghĩ đến tâm trạng của chị và bệnh tình của ông nội.
Thấy Lâm Vân không nhúc nhích, Triệu Thần Dương ra lệnh: "Bắt lấy nó cho tôi!"
Các nhân viên bảo vệ của nhà họ Triệu tuy đang bị ngọn lửa dọa sợ nhưng khi nghe thấy Triệu Thần Dương ra lệnh thì vẫn phản ứng lại và xông về phía trước.
Đột nhiên lại có tiếng nói truyền tới: "Thật sự chỉ là chút tài mọn!"
Chỉ thấy ngọn lửa kia đột nhiên biến nhỏ rồi vụt tắt!
Ánh mắt của mọi người nhất thời chưa thể thích ứng, lúc này tây viện của nhà họ Triệu đột nhiên chìm vào bóng tối.
Đưa tay ra cũng không thấy được 5 ngón tay của mình.
Cho đến khi một ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu đột nhiên xuất hiện.
Mọi người lúc này mới dần dần nhận ra ánh sáng rực rỡ đang phát ra từ một tấm bùa đang cháy.
Tấm bùa nằm trong tay một người.
Người đó chính là Lý Dục Thần, người mới lúc nãy còn bị ngọn lửa lớn bao vây.
Lý Dục Thần đứng thẳng tắp, quần áo chỉnh tề chỉnh tề, không chút tổn hại.
“Anh rể!”, Lâm Vân kinh ngạc kêu lên: “Anh rể, anh không sao chứ?”
"Tất nhiên là không sao", Lý Dục Thần nói: "Cậu đã gọi tôi một tiếng anh rể thì sao tôi có thể để chúng ta gặp phiền toái được? Nếu như tôi gặp phải chuyện gì xấu thì chị của cậu chẳng phải sẽ thành quả phụ sao?"
Lâm Vân đắc ý cười rộ lên.
Ngô Hiền kinh hãi nói: "Rốt cuộc cậu là ai mà có thể phá vỡ thần tiêu tử hỏa của tôi?"
Lý Dục Thần liếc nhìn tấm bùa cháy dở trong tay, lắc đầu nói: "Thứ này mà gọi là thần tiêu tử hỏa sao? Chẳng qua chỉ là âm lôi hỏa mà thôi, muốn dùng để nấu cơm cũng phải lao lực!"
"Cậu…"
Ngô Hiền vô cùng tức giận, cảm thấy rất mất mặt trước mặt nhà họ Triệu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
"Nhóc con, muốn chết!"
Vừa dứt lời thì ông ta lại kết ấn niệm chú.
Lý Dục Thần cũng không tỏ ra vội vàng, trong tay anh còn đang cầm nửa tấm bùa đang cháy dở, nhìn Ngô Hiền cười.
Đột nhiên, Lâm Vân lại kêu lên một tiếng.
"Á…"
Con bù nhìn sau lưng Lâm Vân thực sự đã nhúc nhích, đưa tay ra tóm lấy cổ Lâm Vân.
"Tiểu Vân, ông là ông nội của con, ông đói bụng..."
Chương 109: Anh rể giúp cậu vượt ải
Giọng nói của người bù nhìn rất khó nghe, giống như tiếng lưỡi hái cắt cỏ khô vậy.
Nghe thấy âm thanh này, có ai mà không sợ hãi.
Không chỉ riêng Lâm Vân, ngay cả người nhà họ Triệu cũng giật nảy mình.
Một tay Lâm Vân cắm vào giữa hai tay của người bù nhìn, cậu ta muốn rút ra nhưng phát hiện thứ này tuy yếu ớt không xương, khả năng bao vây lại rất mạnh, quấn chặt như mãng xà vậy.
“Anh rể cứu em!”, Lâm Vân bị ép tới mức không thở nổi, giọng đã khàn đi.
“Cứu cậu? Để tôi coi cậu ta dùng gì cứu cậu!”
Ngô Hiền cười ha hả, hai tay không ngừng thay đổi pháp quyết.
Thân bù nhìn dần trở nên rậm rạp, bắt đầu phát triển, chỉ chốc lát là sắp nuốt trọn cả người Lâm Vân.
Lâm Vân giống như bị bọc trong một cái kén bằng rợm, thở không nổi.
Vừa rồi rơm rạ còn khô ráo giờ như chất lỏng, dính nhớp giống như bôi trét hồ xung quanh vậy.
“Tiểu Vân, ông nội nè cháu, ông đói quá...”
Trong lúc mơ màng, Lâm Vân nghe thấy giọng của ông cụ.
Cậu ta cảm giác được một lục hút kỳ quái đang hút mất thứ gì đó trên người mình.
Sức lực dần mất đi, ý thức trở nên không tỉnh táo.
“Lâm Vân! Cố chịu đựng, đó không phải là ông nội cậu mà là ma hồn! Cậu phải chống lại nó, đây là cơ hội cực tốt để cậu tu luyện sức mạnh tâm hồn!”
“Anh rể?”, Lâm Vân lập tức tỉnh táo: “Cái gì là sức mạnh tâm hồn?”
“Sức mạnh tâm hồn là sức mạnh kết hợp giữa tâm niệm và hồn phách. Tu luyện võ đạo mà không có sức mạnh tâm hồn thì cũng chỉ là kẻ võ phu, chỉ có chân khí kết hợp với hồn lực thì mới đột phá Hoá Kình, đạt tới Tông Sư!”
“Hoá Kình? Tông Sư?”
Lâm Vân là người luyện võ, tất nhiên cũng từng nghe nói tới những thứ này.
Nhưng cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có người như thế tồn tại?
Anh rể!
Anh rể là cao thủ Hoá Kình ư?
Cũng có thể là Tông Sư?
Lâm Vân càng nghĩ càng hưng phấn.
“Anh rể ơi, em phải làm sao?”
“Loại bỏ tạp niệm, dùng ý chí của cậu, dùng tim của cậu chống lại nó. Dùng tâm pháp nội công mà ông hai đã dạy vận chuyển chân khí, bảo vệ kinh mạch từng chút một không để cho nó ăn mòn”.
Lâm Vân thử nhưng cái giọng nói giống ông nội cứ quanh quẩn bên tai cậu ta.
Đống rơm rạ sền sệt kia lại từ từ siết chặt.
“Anh rể, hình như em không làm được rồi!”
“Cậu làm được!”, Lâm Vân lắng nghe Lý Dục Thần nói: “Nhớ cho kỹ, cậu mạnh tới mức nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào nội tâm của cậu. Người trong võ đạo, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tâm ma, hôm nay anh rể sẽ dẫn cậu một đoạn, giúp cậu qua ải. Qua được ải này, về sau, miễn là cậu không lười biếng, trước khi tới cấp bậc Tông Sư, con đường cậu đi sẽ bằng phẳng vô cùng”.
Lâm Vân nghe thế thì không còn do dự nữa, cậu ta nhắm mắt. Nghiêm túc tập trung, bất kể đống rơm siết cỡ nào, bất kể có âm thanh gì, cậu ta đều phớt lờ, chỉ chú ý nội tâm bản thân.
Sức hút vẫn còn.
Lâm Vân vận chuyển chân khí, bảo vệ kỳ kinh bát mạch.
Lúc này cậu mới phát hiện là thứ bị hút đi khỏi cơ thể mình chính là tinh khí.
Mà theo sự xói mòn tinh khí, có thứ gì khác nữa cũng trôi tuột theo.
Thứ này, cậu chưa từng thấy, hôm nay đã gặp được, cũng biết đó là hồn phách của mình.
Cậu ta cố gắng chống lại sức mạnh đang hút đi tinh hồn của mình, vẫn dùng chân khí bảo vệ kinh mạch, dùng tâm bảo vệ hồn, dùng hồn che chở tâm.
Tâm - hồn hợp nhất, quá trình này sao mà khó khăn quá!
Khi cậu sắp không chịu đựng được, một sức mạnh bí ẩn xuất hiện, một tâm thanh vang lên bên tai.
“Cố lên nào!”
Lâm Vân biết anh rể đang ở bên cạnh mình.
Lòng tin và sức mạnh cũng tự nhiên sinh ra.
...
Bù nhìn như có cảm giác, biết Lý Dục Thần đang giúp Lâm Vân, nó vươn ra xúc tu tới chỗ Lý Dục Thần, nhanh chóng bò gần bên chân anh.
Nhưng dường như có thứ gì đó làm nó sợ hãi, không dám tới gần, cứ vòng vo quanh quẩn bên cạnh.
Ban đầu Ngô Hiền còn lo lắng nhưng thấy Lý Dục Thần đứng như trời trồng tại chỗ, không phản kháng gì thì cũng yên tâm.
Ông ta cười lạnh: “Hừ, hoá ra trên người có mang theo pháp bảo trừ tà, mau giao ra đây, tôi tha cho cậu không chết!”
Đống rơm đang không ngừng cuốn chặt Lâm Vân tiếp tục phát triển, bò soàn soạt trên mặt đất, tiến về phía Lý Dục Thần.
Nhưng dù cố gắng cỡ nào, nó cũng chỉ sượt qua bên chân anh.
Bình luận facebook