• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (44 Viewers)

  • Chương 911-915

Chương 911: Đầu bếp

Đột nhiên Lạc Tinh Xương cảm thấy không đúng, giọng nói này rất lạ, Lạc Tinh Xương quay ngoắt đầu lại, thấy được một người đầu to cổ mập chắp hai tay sau lưng, khom lưng thò đầu ngó xuống dưới hố xem, cực kỳ giống mấy ông cụ hóng chuyện trên đường phố thủ đô.

Lạc Tinh Xương hoảng sợ thiếu điều nhảy dựng lên: “Ông là ai?”

“Tôi?”, người nọ giơ hai tay chắp sau lưng ra trước, một tay cầm muôi, một tay cầm dao: “Cậu thấy tôi là ai?”

“Đầu bếp?”, Lạc Tinh Xương bấy giờ mới nhận ra đây là người đầu bếp vừa rồi bọn họ không tìm được.

“Giỏi thật, ông chạy từ đâu ra thế? Một đám đần độn, cái lão to tướng thế này tìm không thấy thì cũng thôi, chạy đến sau lưng tôi mà các cậu còn không nhìn thấy, mù hết rồi à?”

Lạc Tinh Xương quát.

Đám cấp dưới bấy giờ mới hoàn hồn, mấy tên thợ xây xông lên, bao vây đầu bếp.

Lạc Tinh Xương cười khẩy: “Hóng hớt là chết người đấy!”

Anh ta hất đầu, ý bảo cấp dưới hành động.

Vốn dĩ cho rằng người nọ chỉ là một người đầu bếp bình thường thì có thể bắt lại một cách dễ dàng, nhưng ông ta cầm muôi gõ cồm cộp, tất cả thợ xây ngã ngồi dưới đất, đầu sưng vù.

Lạc Tinh Xương kinh ngạc, anh ta thế mới biết đầu bếp là người luyện võ.

Nhưng mà anh ta không lo lắng, thợ xây không được thì còn có mấy cao thủ đi theo.

“Lên hết cho tôi! Đừng nương tay, xử lý sạch sẽ vào!”

Đám cao thủ xông lên.

Đầu bếp vẫn cứ cầm muỗng gõ cồm cộp, kết quả các cao thủ cũng ngồi phịch xuống đất, đầu sưng u như đám thợ.

Lạc Tinh Xương nhận ra tình hình không ổn, tên đầu bếp này không chỉ là người luyện võ mà còn là cao thủ, cao thủ trong cao thủ.

“Nói đi”, đầu bếp mỉm cười nhìn anh ta.

Lạc Tinh Xương nhìn khuôn mặt mỉm cười của đầu bếp, lại nghĩ đến tên mập suốt ngày lượn đi lượn lại trong sân, tên đó lúc nào cũng treo vẻ tươi cười trên mặt. Nụ cười của hai người bọn họ có phần tương tự, trông đều gian xảo và bỉ ổi như nhau.

“Nói, nói cái gì?”

“Nói hết”.

Đầu bếp gõ muôi lên con dao thái mấy cái.

Tiếng gõ keng keng như đập vào trái tim Lạc Tinh Xương, tưởng chừng sắp đập bay hồn anh ta.

Đám thợ xây và cao thủ anh ta mang tới giống như bị đập ngu người rồi, cứ ngồi im dưới đất không động đậy.

Tim Lạc Tinh Xương đập thình thịch, con ngươi đảo láo liến, trong đầu nghĩ làm sao để thoát thân.

Đầu bếp đứng đó lẩm bẩm: “Ừm, mấy tên này tạm được, béo tốt trắng trẻo, không cần mua thịt lợn cho một tuần rồi”.

Dao phay rạch một cái “roẹt”.

Mấy cao thủ ngã lăn xuống đất, trên cổ có một đường mảnh như sợi chỉ màu đỏ, chỉ chốc lát sau máu chảy ra ồ ạt.

Lạc Tinh Xương sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

“Chưa chịu nói à?”, đầu bếp hỏi.

“Tôi nói, tôi nói”, chân Lạc Tinh Xương run bần bật, đầu lưỡi như rút gân: “Là là chú của tôi bảo tôi làm, việc này không liên quan gì đến tôi”.

“Chú cậu là ai, bảo cậu đến làm gì?”

“Chú tôi là Lạc Minh Sa, chú ấy bảo tôi chôn chiếc quan tài này ở mắt phong thủy trong nhà, nói rằng đây là quan tài Tuyệt Hộ, sẽ khiến người nhà họ Lý chết sạch”.

“Ừm”, sắc mặt đầu bếp trở nên khó coi: “Chỉ có thể thôi à?”

“Chỉ có thế thôi”.

“Thật sự hết rồi?”

Đầu bếp lại chém một nhát, mấy thợ xây ngồi trên đất lại ngã xuống, trên cổ cũng xuất hiện một đường mảnh.

“Có, có có có, vẫn còn…”, Lạc Tinh Xương sợ hãi, nói năng lộn xộn: “Bọn họ bảo tôi đi tìm mật thất nhà họ Lý”.

“Mật thất?”

“Bọn họ nói nhà họ Lý chắc chắn có mật thất, bảo tôi nhân cơ hội sửa chữa nhà cửa thì tìm mật thất. Sau khi tìm được thì lấy hết mọi thứ bên trong đi, đặc biệt là ngọc”.

“Bọn họ là ai?”

“Là chú của tôi”.

“Không phải, chú của cậu thì cậu phải nói là chú ấy chứ không phải bọn họ. Nếu đã nhắc đến bọn họ thì ngoài chú cậu ra chắc chắn còn có người khác”.

“Phải, còn có một người gọi là ông Tôn. Tôi… Tôi có thể dẫn ông đi tìm bọn họ, bây giờ bọn họ vẫn còn đang ở trong biệt thự ở phía nam thành phố chờ tin tức của tôi”.



Trần Tiểu Lục đá Lý A Tứ đang bất tỉnh nhân sự mấy cái thật mạnh, nở nụ cười thỏa mãn.

Ngũ Ngọc Xuân giãy giụa, âm thanh ư ư phát ra từ trong cổ họng.

Trần Tiểu Lục xoay người sang, cởi băng dính trên miệng Ngũ Ngọc Xuân ra.

Ngũ Ngõ Xuân phẫn nộ nhìn anh ta, chất vấn: “Trần Tiểu Lục, A Tứ là bạn thuở nhỏ của cậu, là bạn học của cậu, sao cậu có thể làm như thế được hả? Cậu có còn là con người nữa không?”

“Ai bảo nó giành phụ nữ với tôi?”, Trần Tiểu Lục bóp cằm Ngũ Ngọc Xuân: “Ngọc Xuân, cô có biết tôi thích cô đến mức nào không? Tôi kém hơn thằng khốn Lý A Tứ ấy ở điểm nào chứ?”

“Hừ! Cậu còn không xứng xách giày cho A Tứ!”, Ngũ Ngọc Xuân mắng chửi.

Da mặt Trần Tiểu Lục run rẩy, anh ta nhếch miệng cười mỉa, nói: “Chẳng phải chỉ là thằng bảo vệ trông cửa cho nhà giàu thôi à? Haha, cô đừng tỏ ra thanh cao nữa, nếu hôm đó nhà họ Lý không dùng Rolls-Royce đi đón nó thì cô sẽ thích nó chắc? Ngọc Xuân, cô đi theo tôi đi, Tần gia đã đồng ý rồi, chỉ cần chuyện tối nay thành công thì ông ấy sẽ nhận tôi làm đồ đệ, thay thế cho Vinh Quảng Kiệt nay đã thành kẻ tàn phế. Cô mới đến thủ đô, vẫn chưa biết sự lợi hại của Tần gia đúng không? Làm đồ đệ của Tần gia, sau này tôi sẽ là người trong giới thượng lưu thật rồi. Cô đi theo tôi thì đời này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, tốt hơn là cái thằng bảo vệ Lý A Tứ ấy bao nhiêu ấy chứ!”

“Mơ mộng hão huyền!”, Ngũ Ngọc Xuân nói: “Trần Tiểu Lục, anh đừng nằm mơ, cho dù anh có tiền thì tôi cũng không thích anh. Tôi dù có chết thì cũng sẽ chết chung với A Tứ”.

Trần Tiểu Lục nổi giận: “Hừ, rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt! Bây giờ tôi phải cưỡng hiếp cô! Cưỡng hiếp cô ngay trước mặt Lý A Tứ! Tôi hưởng thụ xong rồi thì sẽ bán cô đến Đông Nam Á, hahaha…”

Anh ta hung hãn nhào về phía Ngũ Ngọc Xuân.

Đúng lúc này, anh ta bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng người nói:

“Tiểu Lục, tôi không ngờ cậu là loại người như thế!”

Trần Tiểu Lục xoay người lại, thấy Lý A Tứ đứng sau lưng mình, mặt anh ta như tấm thớt gỗ phủ kín vết dao, toát ra sát khí mãnh liệt.
Chương 912: Nhân tâm đáng sợ

“A Tứ!”

Ngũ Ngọc Xuân thấy Lý A Tứ không sao thì vừa mừng vừa sợ đến độ rơi nước mắt.

“Mày không say à?”, Trần Tiểu Lục giật mình.

“Chút rượu ấy làm sao có thể chuốc say tôi được”, giọng nói của Lý A Tứ lạnh lùng, Trần Tiểu Lục nghe mà toát mồ hôi lạnh liên tục.

“Không thể nào! Rượu bị bỏ thuốc, chính tao đưa thuốc cho tổng giám đốc Lạc, tao đã dùng bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng hiệu quả, tại sao mày lại không bị sao?”

Trần Tiểu Lục hãy còn đang khó hiểu, bỗng anh ta nghe thấy một giọng nói vang lên:

“Thứ thuốc bỉ ổi của cậu chỉ có tác dụng với con gái thôi, chứ nó còn chẳng hữu dụng bằng quả rắm của tôi đâu!”

Một luồng khói vàng bỗng bốc lên từ mặt đất, thong thả hóa thành hình người, người nọ không mặc quần áo hiện đại mà mặc xiêm y thời xưa, đội mũ lông sam, tay còn cầm phất trần.

Trần Tiểu Lục giật nảy mình: “Ông là ai? Ông vào bằng cách nào?”

Lý A Tứ cung kính gọi người nọ: “Hoàng gia!”

Hoàng Đại Sơn nhìn Lý A Tứ, lắc đầu, nói: “Nhân tâm đáng sợ, bây giờ cậu đã hiểu chưa?”

Lý A Tứ buồn bã, có phần khổ sở và oán hận, anh ta than: “Hoàng gia, tôi hiểu rồi”.

“Hiểu được là tốt rồi”, Hoàng Đại Sơn vuốt râu, bày ra tư thái của bậc thần tiên, dùng giọng điệu răn dạy nói với Lý A Tứ: “Nhưng cậu cũng đừng nản lòng thoái chí, không thể vì vậy mà mất lòng tin vào cuộc sống. Cho dù cả thế giới lừa dối cậu, bắt nạt cậu, thì cậu phải nhớ kỹ, sau lưng cậu còn có nhà họ Lý, tuyệt đối không được phụ tấm lòng mà cậu Lý dành cho cậu”.

Lý A Tứ đã hoàn toàn hiểu ra, anh ta xấu hổ, nói: “Hoàng gia nói đúng, tôi đều nhớ kỹ rồi”.

“Ngoại trừ không thể phụ lòng cậu Lý, thì cũng không được phụ lòng mỹ nhân đâu đấy!”, Hoàng Đại Sơn nói.

Mặt Lý A Tứ đỏ bừng, anh ta nhìn về phía Ngũ Ngọc Xuân, vừa hay Ngũ Ngọc Xuân cũng nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau, tình ý triền miên.

Hoàng Đại Sơn cười to: “Giỏi lắm, nhiệm vụ anh hùng cứu mỹ nhân giao cho cậu đấy. Khó có được một lần ra ngoài, tôi phải đi đu đưa cái đã, vừa rồi tôi nhìn thấy có một trại nuôi gà ở gần đây, tôi đi đây!”

Nói xong, ông ta hóa thành một luồng khói vàng, bay ra ngoài cửa sổ, lát sau đã mất hút.

Trần Tiểu Lục chỉ biết ngơ ngác nhìn, anh ta bị thứ không ra người, không ra quỷ, cũng chẳng phải thần tiên vừa xuất hiện dọa sợ, cho đến khi Lý A Tứ lại gần, anh ta mới khôi phục thần trí.

“Lý A Tứ, mày định làm gì?”

Anh ta biết Lý A Tứ biết võ công. Từ nhỏ Lý A Tứ đã thích luyện võ, tuy khờ khạo nhưng giỏi đánh nhau. Nghe nói sau khi đến thủ đô làm bảo vệ còn được thầy giỏi chỉ bảo.

Thật ra, Trần Tiểu Lục không biết rằng từ khi vào làm việc ở dinh thự nhà họ Lý, dưới sự dạy dỗ của Lý Dục Thần, Lý A Tứ đã thay da đổi thịt, không còn giống như ngày xưa nữa.

Đây là nguyên nhân Lạc Tinh Xương phải mượn rượu để bỏ thuốc Lý A Tứ chứ không dám dùng thủ đoạn mạnh bạo.

Lý A Tứ đi rất chậm, toàn thân tỏa sát khí. Anh ta bước từng bước một lại gần, sát khí cũng ngày càng mãnh liệt hơn.

Trần Tiểu Lục bị sát khí buộc phải lùi lại từng bước.

“Mày đừng lại đây!”

“Lý A Tứ, đừng cho là tao sợ mày!”

“Mày nghĩ làm mấy thứ vớ vẩn này là có thể dọa được tao à? Đây là địa bàn của tao! Bên ngoài toàn là người của tao!”

Trần Tiểu Lục gào to.

“Người đâu! Người đâu!”

Nhưng dù anh ta gọi rách cổ họng thì cũng không có ai đến.

Bịch!

Lý A Tứ đá vào bụng anh ta.

Trần Tiểu Lục bay lên, thân thể va vào tường, rồi rơi xuống đất.

Anh ta phun ra một búng máu, ho sù sụ.

Lý A Tứ đi đến chỗ Ngũ Ngọc Xuân, dùng tay xé đứt dây thừng trói cô ta.

Sợi dây lỏng ra, Ngũ Ngọc Xuân bỗng cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, xụi lơ trong lòng Lý A Tứ.

“A Tứ, tôi sợ quá!”, Ngũ Ngọc Xuân khóc.

Lý A Tứ ôm Ngũ Ngọc Xuân, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta. Cảm giác ấm áp ấy giống như cơn gió xuân hòa tan tảng băng cứng rắn trong lòng anh ta, sự phẫn nộ và oán giận sinh ra từ tình bạn bị phản bội dần dần biến mất.

“Không phải sợ! Về sau tôi sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt cô nữa!”, Lý A Tứ nói.

“Thật ư?”, Ngũ Ngọc xuân nhìn anh ta với ánh mắt đầy tình ý: “Nhưng lúc không có cậu thì sao? Cậu đâu thể ở bên cạnh tôi mãi được”.

“Tôi…”, Lý A Tứ không hiểu phải trả lời thế nào, thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn cố lấy hết can đảm, nói: “Tôi còn phải trực, khi nào không có ca trực thì tôi ở bên cô”.

Ngũ Ngọc Xuân phì cười: “Đồ ngốc, dỗ con gái mà cũng không biết. Cậu không thể nói là vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh tôi à?”

Lý A Tứ sờ đầu, cũng cảm thấy buồn cười.

Trần Tiểu Lục nhịn đau, nhân lúc bọn họ nói chuyện từ bò dậy, chạy về phía cửa.

Ngoài cửa là đám đàn em của anh ta, chồng chất ở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì bọn họ ngã xuống như tường đổ, đập lên người Trần Tiểu Lục.

Cơ thể bọn họ cứng đờ, trên mặt xuất hiện tử khí vàng như nến, giống như bị yêu quái hút hết sự sống.

Trần Tiểu Lục bị đè dưới đống người chết, bò ra ngoài một cách khó nhọc.

Sau đó anh ta thấy được khuôn mặt cứng như thớt đầy vết chém của Lý A Tứ.

“A Tứ, A Tứ…”, Trần Tiểu Lục bắt đầu xin tha: “Chúng ta là anh em à! Cậu có nhớ không, hồi bé chúng ta cùng nhau đi trộm dưa chuột, cùng nhau đi bắt tôm hùm, có một lần cậu bị rắn cắn, tôi cõng cậu đi hơn mười cây số lên thị trấn tìm bác sĩ…”

Vết dao trên mặt Lý A Tứ mờ đi một chút. Anh ta nhăn mày, dường như đang chìm sâu trong sự đau khổ.
Chương 913: Thần bảo hộ của nhà họ Lý

“A Tứ, cậu tha cho tôi đi! A Tứ, tôi đùa thôi mà, tôi thật sự không muốn hại cậu! A Tứ, chúng ta đã thế có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu…”

Trần Tiểu Lục lải nhải, giọng nghẹn ngào.

Lý A Tứ hít sâu một hơi, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn Trần Tiểu Lục, nói: “Tiểu Lục, dù cậu đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn coi cậu là anh em của mình. Nhưng cậu không nên động vào nhà họ Lý, và cậu càng không nên thương tổn Ngọc Xuân! Chỉ bằng những lời cậu nói với Ngọc Xuân…”

“A Tứ…”

Trần Tiểu Lục chưa kịp nói ra thì Lý A Tứ đã đấm lên lên sống mũi anh ta.

“Cậu đáng chết!”

Câu nói của Lý A Tứ và tiếng xương vỡ vụn vang lên cùng một lúc.

Mặt Trần Tiểu Lục lõm xuống, đầu anh ta gần như chỉ còn lại một nửa.

Không biết là bị cảnh này dọa hay bị ba chữ cuối cùng chứa sát khí của Lý A Tứ dọa, Ngũ Ngọc Xuân run rẩy.

“A Tứ, tôi sợ!”

Lý A Tứ đứng lên, lại gần ôm Ngũ Ngọc Xuân, nói: “Không phải sợ, sẽ không có ai bắt nạt cô nữa, chúng ta đi thôi”.

“Ừm, A Tứ, Hoàng gia là ai?”

“Hoàng gia…”

Có một số chuyện Lý A Tứ không biết giải thích thế nào với một cô gái bình thường, có lẽ bản thân anh ta cũng không rõ lắm, dù sao anh ta vừa mới hoàn thành quá trình lột xác.

“Chắc là thần tiên!”

“Thần tiên? Thần tiên từ đâu ra?”

“Lý gia không phải một gia tộc bình thường, mà họ có thần tiên phù hộ. Hoàng gia chính là thần bảo hộ của nhà họ Lý. Ở nhà họ Lý, cho dù cậu chủ không có nhà thì cũng không ai có thể bắt nạt chúng ta!”

“Thần bảo hộ của nhà họ Lý…” Ngũ Ngọc Xuân nửa tin nửa ngờ nhìn nơi xa, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Hai người bọn họ đi ra ngoài.

Bỏ lại những thi thể ngổn ngang đầy đất.

Một lớp sương màu vàng, rất mờ, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần dần bao phủ mặt đất.

Một lát sau, thi thể đã biến thành một vũng nước lớn màu vàng.

Lạc Minh Sa nằm trên ghế sô pha trong biệt thự, ngậm xì gà, thoạt nhìn rất thong dong, nhưng thật ra bây giờ trong lòng ông ta vô cùng sốt ruột.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tần gia, nhân vật máu mặt tập trung hết ở đó, toàn bộ gia tộc quyền quý ở thủ đô đều sẽ tham dự.

Vừa nghĩ đến trường hợp ấy là Lạc Minh Sa lại hưng phấn không thôi.

Nhưng lại nghĩ mình không có tư cách vào cửa, ông ta tức khắc chán nản.

Tuy ở biệt thự nhưng căn biệt thự nhỏ vùng ngoại ô này kém xa biệt thự cả nhà giàu sang quyền quý thật sự.

Ví dụ như sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, trang viên được cải tạo từ mười mấy căn biệt thự, bố cục kiến trúc cực kỳ khí thế, người nào ở trong đó đều sẽ cảm thấy mình ưu việt hơn người khác.

Lạc Minh Sa hoài niệm quãng thời gian còn làm quản gia ở nhà họ Lâm, đáng tiếc không thể trở lại như xưa.

Căn biệt thự ở ngoại ô thủ đô này thuộc về cháu ông ta Lạc Tinh Xương, nói đúng hơn là con trai ông ta.

Lạc Minh Sa không kết hôn, hồi trẻ ông ta lang thang bên ngoài, để lại không ít nợ phong lưu, Lạc Tinh Xương là một trong số đó.

Sau khi đến nhà họ Lâm làm việc, ông ta không dám tiết lộ việc này. Ông cụ nhà họ Lâm rất coi trọng sự trong sạch, một khi ông cụ biết được cuộc sống ăn chơi đàng điếm của ông ta hồi xưa, nhất định sẽ đuổi ông ta đi.

Vì đứa con trai Lạc Tinh Xương của mình, Lạc Minh Sa có thể nói là phải sầu trắng cả tóc.

Thằng con này không yên phận, không chịu ở lại gia tộc, khăng khăng muốn đến thủ đô, mà hơn hết là còn dính vào cờ bạc. Lạc Minh Sa thay con mình trả rất nhiều nợ nần, tiêu hết số tiền tích góp cả đời, bằng không cũng không thèm muốn hai trăm triệu.

Lạc Minh Sa hận Lý Dục Thần, nếu không phải bởi vì người này thì bây giờ ông ta vẫn đang làm quản gia ở thành phố Hòa, địa vị chỉ sau Lâm Thiền Minh.

Giờ thì hay rồi, trở thành một kẻ thất bại.

Tiền để dành đã tiêu tốn gần hết, con trai còn gánh một đống nợ, vì thế Lạc Minh Sa mới mạo hiểm đi tìm Tần gia, muốn mượn cơ hội này trở lại như xưa.

Tiệc mừng thọ của Tần gia, Lý Dục Thần cũng đi.

Lúc này chắc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ những những nhân vật nổi danh ở thủ đô nhỉ?

Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Lý Dục Thần ơi là Lý Dục Thần, chắc chắn cậu không ngờ mình sẽ thua trong tay tôi đâu nhỉ?

Lạc Minh Sa nhếch miệng cười.

Ông ta tính thời gian, chắc hẳn Lạc Tinh Xương đã xong việc rồi.

Quan tài đã chôn xong, giờ chỉ xem có thể tìm được thứ Tần gia muốn hay không thôi.

Ông Tôn nói, nếu tìm được thứ đó thì ngày chết của Lý Dục Thần cũng đến. Bọn họ sẽ không để cho Lý Dục Thần đi ra khỏi dinh thự nhà họ Tần.

Trực giác báo cho Lạc Minh Sa, thứ đó rất quan trọng, chứ không chỉ đơn giản là đáng giá tiền.

Nếu Tinh Xương thông minh thì sẽ cầm đồ về. Nó có thể là lợi thế để bàn điều kiện với Tần gia.

Có lẽ vinh hoa phú quỷ nửa đời sau phải dựa vào nó.

Lạc Minh Sa nghĩ.

Đột nhiên, có bóng đen lóe lên ngoài cửa sổ, trông giống như bóng người. Sau đó lại có tiếng bịch một tiếng rõ to vang lên, như là có người từ trên trời rơi xuống.

Lạc Minh Sa khó hiểu, đây là biệt thự, bên trên không có hộ gia đình nào cả, hay là mình hoa mắt?

Ông ta đứng dậy đi qua phòng khách, đẩy cửa ra đi vào vườn.

Một người nằm trên mặt cỏ, đang run rẩy bò dậy.

“Tinh Xương!”

Lạc Minh Sa kinh hãi, vội chạy tới đỡ Lạc Tinh Xương dậy.

“Con sao thế, có cửa không đi mà lại trèo tường làm gì?”

Lạc Tinh Xương nức nở nói: “Không phải con trèo tường vào, con bị người ta ném vào”.

“Cái gì? Ai ném con vào?”, Lạc Minh Sa giật mình, hỏi.
Chương 914: Tiết lộ

Lạc Tinh Xương bĩu môi về phía cửa sân.

Cửa sân bị đẩy ra, hai người một nam một nữ bước vào.

"Quản gia Lạc, đã lâu không gặp!", Người phụ nữ nói.

"Bà... Bà chủ!", Lạc Minh Sa không dám tin mở to mắt, nhìn người phụ nữ trước mắt, theo bản năng trở nên hèn mọn: "Bà chủ... Vì sao bà lại ở đây?"

"Ông không chào đón tôi sao? Tôi đã đến đây mấy ngày rồi, chỉ vì ông mà đến bây giờ tôi còn chưa vào được nhà con rể".

Người phụ nữ đúng là bà Lâm, mẹ của Lâm Mộng Đình, Nghiêm Tuệ Mẫn.

“Ông lừa hai trăm vạn của tôi, còn sai người giết con rể tôi rồi hắt nước bẩn lên người tôi. Nếu không phải con rể tôi thông minh và rộng lượng thì tôi đã bị ông hại thê thảm rồi! Ông nói xem, tôi có nên đích thân đến đây xử lý ông không?”

Lạc Minh Sa ngượng ngùng cười mấy tiếng, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

"Bà chủ, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi".

"Hiểu lầm? Ông nói đi, hiểu lầm như thế nào? Ông không sai người giết con rể tôi, hay là ông không lấy hai trăm vạn kia?"

"Chuyện này... Lúc ấy tôi cũng chỉ làm theo ý của bà chủ. Còn hai trăm vạn kia, tôi chỉ mượn một thời gian thôi".

"Hừ! Ông đúng là không biết xấu hổ! Đến lúc này rồi mà ông còn ngụy biện, có ý nghĩa sao? Ông giảo biện thì tôi sẽ buông tha cho ông sao? Ông coi thường bà già này như vậy?"

Lúc này, bà chủ nhà họ Lâm hoàn toàn buông xuống tư thế dịu dàng đoan trang, chống eo, nói chuyện đằng đằng sát khí.

Lạc Minh Sa đảo mắt vài lần, nhìn ra ngoài cửa, xác định bên ngoài không có người.

Bên cạnh bà Lâm chỉ có một người đàn ông cầm muôi và dao phay, đầu to cổ lớn, nhìn giống đầu bếp.

"Bà chủ, tôi cũng không dám xem thường bà", Lạc Minh Sa cười nói: "Phải nói là, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ coi trọng bà".

Nghiêm Tuệ Mẫn suýt nữa bị ông ta làm tức đến bật cười: “Sao, ông còn định phản kháng sao?”

“Đây không gọi là phản kháng, đây là đơn độc giết chóc. Nếu Lâm Thiền Minh đi theo bà, đương nhiên tôi không dám, nhưng nếu bà chỉ mang theo một đầu bếp làm vệ sĩ, bà thật sự cho rằng tôi là người yếu ớt tay trói gà không chặt sao? Là bà tự đưa mình đến cửa, không thể trách tôi”.

Lạc Minh Sa nói xong thì đột nhiên lao tới, năm ngón tay biến thành móng vuốt, tóm lấy cổ Nghiêm Tuệ Mẫn.

Ông ta lợi dụng lúc nói chuyện vừa rồi, thình lình tiến về phía trước vài bước, cho nên cách Nghiêm Tuệ Mẫn rất gần.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lạc Minh Sa tin rằng, chỉ cần người cầm muôi không phải cao thủ như Lâm Thiền Minh thì một đòn tấn công này chắc chắn sẽ thành công.

"Bố, không được!"

Lạc Minh Sa nghe được tiếng con trai gọi, nhưng đã không thể dừng tay lại.

Ngay khi bàn tay ông ta cách cổ họng Nghiêm Tuệ Mẫn chưa đầy ba tấc, ông ta đột nhiên cảm thấy mình đã mất hết sức lực.

Sau đó, cánh tay của ông ta rơi xuống, chỗ đứt để lại trên cánh tay trơn nhẵn như bị dao gọt.

Trong nháy mắt máu tươi phun trào, một chiếc muôi lớn đã vươn ra che vết thương lại.

“Đừng để máu bẩn dính lên người bà chủ”, người đàn ông cầm muôi đã đứng cạnh ông ta không biết từ lúc nào.

Lạc Minh Sa kinh hãi nhìn cánh tay bị cụt của mình.

Cơn đau bắt đầu ập đến não bộ, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đọng trên trán ông ta.

"Nói cái gì đi", sư phụ Vinh nói.

"Nói... nói chuyện gì?"

"Đừng lề mề nữa, kế hoạch của các người là gì, ai là kẻ chủ mưu, đồng bọn ở đâu? Tôi khuyên ông nên nói nhanh lên, đừng đợi máu khô rồi không nói được nữa".

"Bố, nói đi, con đã nói tất cả những gì con biết rồi, bố cũng nói đi", Lạc Tinh Xương nhìn còn sợ hãi hơn Lạc Minh Sa.

Lạc Minh Sa thở dài, nói: “Là Tần gia bảo chúng tôi nhân cơ hội sửa sang căn nhà của họ Lý để chôn cất quan tài của một người đã chết, nhân tiện thứ mà Tần gia mong muốn. Tần gia hứa với tôi, sau khi sự việc thành công sẽ đưa tài sản của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa cho tôi".

"Hừ! Chỉ bằng ông!", Nghiêm Tuệ Mẫn tức giận đến mức run rẩy: "Sư phụ Vinh, chém ông ta cho tôi!"

Sư phụ Vinh mỉm cười giơ con dao phay ra: “Kỷ lục nhanh nhất của tôi là cắt hai mươi tám con vịt chỉ trong ba phút. Mỗi con vịt được cắt thành một trăm linh tám miếng, phải chú ý độ dày đều nhau, da và thịt không được tách rời…"

Ông ta đứng đó nói về việc cắt vịt, chuyện này truyền vào tai cha con nhà họ Lạc lại khiến hai người sởn tóc gáy.

"Chờ một chút, bọn họ còn có kế hoạch lớn hơn!", Lạc Minh Sa nói: "Đừng giết tôi, tôi đưa hai người tới đó!"

Sư phụ Vinh khẽ lật chiếc muôi, lấy được một muôi máu trên cánh tay bị cụt của Lạc Minh Sa, vẩy ra vườn, thu tay về lại điểm nhẹ mấy cái vào cánh tay Lạc Minh Sa, máu ngừng chảy.

Toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát, như thể đang xào rau.

"Kế hoạch gì? Nói đi".

“Bọn họ mời một vị vu sư tên là Bayar đến lập một tế đàn ở ngoại ô phía Tây, tôi không biết cụ thể nó dùng để làm gì, chỉ biết là dùng để đối phó với nhà họ Lý. Chôn quan tài ở nhà họ Lý là cũng là một phần của kế hoạch".

"Có bao nhiêu người ở đó?"

"Ngoài vu sư Bayar, còn có một người tên là Lưu Vân Phong, là người Tần gia phái đến để bảo vệ Bayar".

“Chỉ có hai người thôi sao?”

"Chỉ hai người".

“Dẫn tôi tới đó”, Sư phụ Vinh lắc lư con dao trong tay: “Nếu ông dám nói dối, tôi sẽ chém ông trước”.

Lạc Minh Sa run rẩy nói: "Không dám".

Ông ta nhìn xuống cánh tay bị chặt đứt trên mặt đất, có chút không muốn buông tha, nhưng ông ta biết sẽ không thể nối lại được, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, ông ta cố chịu đựng cơn đau và bước ra khỏi biệt thự.

Sư phụ Vinh nói với Nghiêm Tuệ Mẫn: “Bà Lâm, việc còn lại cứ giao cho tôi, bà cũng đừng vất vả nữa”.
Chương 915: Tế đàn

Nghiêm Tuệ Mẫn biết bà ta đi theo là gánh nặng, bà ta tới chỉ để xác nhận Lạc Minh Sa, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, bà ta cũng có thể chính thức vào trong nhà con rể.

Đó chính là nhà họ Lý! Từng thế gia đệ nhất Hoa Hạ!

Nhớ tới mình có được một người con rể như vậy, Nghiêm Tuệ Mẫn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Mỗi lần vui đến tỉnh trong mơ, bà ta đều sẽ bị Lâm Thu Thanh cực kỳ bận rộn ban ngày oán trách.

Nghiêm Tuệ Mẫn sẽ nói: "Không thích nghe thì ngủ thư phòng đi! Ai thèm ngủ với ông chứ!"

Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn cũng lo lắng, con rể xuất sắc như vậy, con gái bà ta có thể hàng phục được không?

Lúc nhà họ Lý còn chưa phục hưng thì còn tốt, hiện giờ nhà họ Lý đã được chấn hưng, các tiểu thư thế gia khắp thủ đô đều đang nhìn chằm chằm, con gái bà ta có thể cạnh tranh được không?

Phải nhanh chóng thúc giục bọn họ sinh con!

Tình yêu không đáng tin cậy, chỉ có sự kết tinh của tình yêu mới đáng tin.

Mấy ngày trước bà ta gọi điện cho con gái cũng đã nhắc đến chuyện này. Con gái ấp úng hồi lâu, nói Dục Thần bận rộn, có nhiều việc phải làm, cuối cùng nói một câu, Dục Thần sẽ không làm.

"Cái gì, không làm?"

Nghiêm Tuệ Mẫn ở đầu bên kia điện thoại nhức đầu cười, cười lớn đến mức phát ra tiếng gáy, suýt chút nữa thì tắt thở.

"Chờ đó, mẹ sẽ đến thủ đô sớm!"

Nghiêm Tuệ Mẫn lo lắng không yên chạy tới thủ đô, không nghĩ đến lại đụng phải Lạc Minh Sa.

Để hợp tác với kế hoạch của con rể, bà ta chỉ có thể ở khách sạn vài ngày, chuyện này khiến bà ta cảm thấy bứt rứt, bà ta liền trút hết oán giận lên Lạc Minh Sa.

Nếu không phải còn muốn bắt đồng lõa của ông ta, Nghiêm Tuệ Mẫn thực sự mong muốn sư phụ Vinh chặt ông ta như chặt vịt quay.

Một chiếc ô tô chạy tới ngoài cửa đón bà Lâm đi.

Sư phụ Vinh đưa Lạc Minh Sa và Lạc Tinh Xương lên một chiếc xe khác.

Dưới sự chỉ dẫn của Lạc Minh Sa, chiếc xe lái vào một bãi đất rộng ở ngoại ô phía Tây thủ đô. Bên cạnh là một nhà máy cũ và ký túc xá công nhân bị bỏ hoang, gần đó còn có một bãi rác. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, toàn bộ khu vực đều rất yên tĩnh.

"Ồ, ở thủ đô còn có nơi tồi tàn như vậy sao? Hang ổ của ăn xin phải không?", sư phụ Vinh xuống xe oán giận một câu.

Lạc Minh Sa mở cửa bước xuống xe, vô cớ run rẩy một chút, ôm cánh tay bị cụt của mình kêu lên đau đớn.

Sư phụ Vinh hộ tống hai người đi thẳng vào sân.

Giữa sân bày một tế đàn, trên vách sau của tế đàn có trải một tấm vải màu vàng, phía trước tấm vải màu vàng là một bài vị của thần linh, xung quanh có mấy lá cờ, trên bài vị và là cờ đều viết mấy chữ khó hiểu, hơi giống chữ Mãn Mông.

Trước đàn bày ba con gia súc làm đồ tế, hai bên còn dựng mấy người bù nhìn, trên người bù nhìn có hơn chục mũi tên cắm vào, đều xuyên qua ngực.

Bên cạnh tế đàn còn có một con chó đang nằm.

Ngoài ra, sân vắng tanh, không một bóng người.

"Nghi lễ Tát mãn!" Sư phụ Vinh thấy tế đàn kia, cau mày.

Con chó đột nhiên lao tới, nhe răng nhìn họ, dáng vẻ rất hung dữ.

Lúc này, sư phụ Vinh mới nhìn rõ, đây không phải là chó mà là một con sói thảo nguyên.

Sau đó, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ mặt đất trong sân bắt đầu rung chuyển.

Cửa phòng mở rộng, đám người lần lượt đi ra, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ, vừa đi vừa gõ gậy xuống đất, âm thanh hỗn loạn nhưng dường như lại đang theo một nhịp điệu đặc biệt.

Những người này nhanh chóng tạo thành một vòng tròn trong sân, bao vây sư phụ Vinh ở giữa.

Tổng cộng có khoảng năm, sáu mươi người, đều ăn mặc rách rưới như ăn xin, ngoài gậy gộc trên tay, có người còn vác bao tải trên vai.

"Hừ, thật sự là hang ổ của ăn xin!", sư phụ Vinh cười lạnh nói.

Con sói thảo nguyên vẫn đang nhe răng, như thể có thể lao tới bất cứ lúc nào.

Sư phụ Vinh vung tay lên, con sói liền nằm trên mặt đất, phần lông trên cổ lập tức đỏ bừng, co giật hai cái rồi chết.

Lạc Minh Sa nhân cơ hội bỏ chạy, thậm chí còn mặc kệ cả con trai mình.

Nhưng sư phụ Vinh chỉ dùng muôi móc một cái, Lạc Minh Sa đã chạy xa mấy mét cũng không hiểu sao lại bị móc trở lại.

Lưỡi dao sắc bén của con dao phay để trên cổ ông ta.

Lạc Minh Sa ngửi thấy mùi máu chó.

"Không phải ông nói chỉ có hai người sao?"

"Tôi... tôi cũng không biết", thanh âm Lạc Minh Sa run rẩy.

"Tôi đã nói, nếu ông lừa tôi, tôi sẽ giết ông", sư phụ Vinh nói.

Lạc Minh Sa sợ đến mức tê liệt cả người, đột nhiên nhìn thấy một người đi từ trong đám người ra, lớn tiếng kêu cứu: "Cậu Lưu, cứu tôi!"

Người này chính là Lưu Vân Phong, đệ tử thứ hai của Tần gia, địa vị trong Tần môn chỉ đứng sau Phan Vân Long.

Lưu Vân Phong tiến lên, liếc nhìn xác sói trên mặt đất, nói: “Đao pháp không tệ, tiếc là chỉ có thể dùng để giết chó”.

Sư phụ Vinh nói: “Có thể giết chó là đủ rồi, một số người còn không bằng chó”.

Ánh mắt Lưu Vân Phong rùng mình: "Kết cục của ông sẽ còn thảm hơn chó".

Lạc Minh Sa hét lớn: "Cậu Lưu, cứu tôi trước!"

Lưu Vân Phong nhìn Lạc Minh Sa, cười lạnh nói: "Vì sao tôi lại phải cứu ông?"

Lạc Minh Sa kinh hãi: "Cậu Lưu, tôi là Lạc Minh Sa, là người một nhà! Tần gia đã đồng ý với tôi, chỉ cần chuyện này giải quyết xong, sẽ nhận chúng tôi vào Tần môn".

"Muốn vào Tần Môn? Hừ, các người không xứng!"

Lưu Vân Phong không nhìn Lạc Minh Sa nữa, đột nhiên ra tay, vung hai tay lên, sức lực của cánh tay rung lên, phát ra tiếng răng rắc, một chiêu “Song phong quán nhĩ”, tấn công sư phụ Vinh.

Sư phụ Vinh lùi lại một bước, đẩy Lạc Minh Sa tới trước người, nói: "Nhìn xem, người ta cũng không muốn ông, thật đáng thương!"

Lạc Minh Sa còn chưa kịp hiểu ra, hai nắm đấm to lớn của Lưu Vân Phong đã tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom