• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (14 Viewers)

  • Chương 833-836

Chương 833: Đầu đuôi câu chuyện

Ông chủ Dương đương nhiên vui mừng thúc đẩy việc này, ai không muốn bấu víu chút quan hệ với Tần gia?

Dưới sự cực lực thúc đẩy của ông ta, Dương Lỵ Lỵ trở thành bạn gái chính thức của Vinh Quảng Kiệt. Vì chuyện này, ông chủ Dương bỏ không ít tiền vốn, đóng gói từ đầu tới chân Dương Lỵ Lỵ một lần lại một lần, làm mẹ ruột cô ta cũng không nhận ra.

Thật ra Dương Lỵ Lỵ không xem trọng vòng tay ngọc dát vàng của Hầu Thất Quý, Dương Lỵ Lỵ hoàn toàn không hiểu cái này.

Là chính ông chủ Dương xem trọng cái vòng tay kia.

Mấy ngày nữa là đại thọ sáu mươi sáu tuổi của Tần gia Tần Thụ Nghĩa, người có mặt mũi bên trong Sách Môn đều sẽ đến chúc thọ.

Ông chủ Dương vốn không có cơ hội, nhưng thông qua quan hệ với Dương Lỵ Lỵ, từ chỗ Vinh Quảng Kiệt lấy được một tấm thiệp mời.

Có thể tham gia yến tiệc mừng thọ của Tần gia, xem như có mặt mũi trong đám người lăn lộn ở đây. Nhưng nảy ra câu hỏi mới, nên đưa tặng thọ lễ gì đây?

Thời gian ông chủ Dương vào cái ngành này không hề ngắn, trong tay có không ít đồ cất giữ, nhưng ông ta cảm thấy cầm tới tiệc mừng thọ của Tần gia thì có vẻ chưa đủ. Tần gia chưa chắc đã quan tâm, nhưng người trên tiệc mừng rất nhiều, ông chủ Dương ngại mất mặt.

Thế là ông ta nghĩ đến Hầu Thất Quý cách vách. So sánh với Hầu Thất Quý, đồ cất giữ của ông chủ Dương keo kiệt hơn nhiều.

Hầu Thất Quý vào giới này sớm hơn ông ta, còn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, toàn chơi hàng cao cấp.

Ông chủ Dương lập nghiệp bằng việc thu báo chí cũ, sau đó bán sách, rồi chuyển sang tranh chữ, dần dần mới chuyển lên đồ sứ đồ ngọc, nhưng hầu hết là hàng giả.

Ông ta kiếm tiền từ bán hàng giả có lẽ chẳng kém hơn ông chủ Hầu bao nhiêu, nhưng cấp bậc thì thua xa.

Ông chủ Dương biết trong tay Hầu Thất Quý có một cặp quả cầu ngọc điêu khắc hình sư tử tinh xảo vô giá, nên muốn hỏi mua lại từ ông chủ Hầu, mang về làm lễ chúc thọ cho Tần gia. Nhưng Hầu Thất Quý không chịu bán, đó là đồ cất giữ riêng của ông ta, là bảo vật trấn cửa hàng.

Chuyện này cũng trách ông chủ Dương, nếu ông ta nói là mang chúc thọ cho Tần gia, có lẽ Hầu Thất Quý sẽ đồng ý, dù thế nào cũng là chúc thọ cho Sách Môn Tông Sư, Hầu Thất Quý ông ta cũng thơm lây.

Nhưng ông chủ Dương lại không muốn ông ta thơm lây, càng không muốn để Tần gia biết vật này là của Hầu Thất Quý, nên không đề cập đến tiệc mừng thọ Tần gia, chỉ nói có ông chủ lớn muốn mua, nhờ ông chủ Dương đến đàm phán, giá tiền thương lượng.

Ông chủ Dương nói hết lời, Hầu Thất Quý khăng khăng không bán, trong lòng ông ta cũng không vui vẻ.

Về sau, Hầu Thất Quý trở về từ Long Môn Thiên Quan, gặp người liền cầm vòng ngọc kể chuyện của ông ta.

Ông chủ Dương vẫn còn có mắt nhìn, vừa thấy cái vòng tay này lập tức biết đây là đồ tốt. Chưa nhắc đến vòng tay trị giá bao nhiêu tiền, mấu chốt nó là hàng hiếm. Trên thị trường chưa từng thấy thứ giống thế, chỉ có cái ở trong viện bảo tàng Tây Kinh có mấy phần tương tự.

Tặng lễ cho Tần gia không trọng ở giá trị, mà là dụng tâm. Nếu có thể khiến Tần gia coi trọng vài phần, thậm chí phê bình vài câu, người tặng lễ xem như có mặt mũi.

Nhưng vấn đề là, ông chủ Hầu không chịu bán, còn kiên quyết hơn cả quả cầu ngọc điêu khắc hình sư tử tinh xảo kia.

Ông chủ Dương liền nói, vật này là Dương Lỵ Lỵ coi trọng. Ông ta muốn dùng tên tuổi của Dương Lỵ Lỵ và Vinh Quảng Kiệt đến dọa Hầu Thất Quý, ép ông ta bán.

Thật không ngờ Hầu Thất Quý vẫn không chịu bán.

Ông chủ Dương vừa uất ức vừa ghen ghét, đồ vật tốt như vậy đều rơi vào tay Hầu Thất Quý, không chịu bán còn ngày ngày khoe khoang trước mặt người khác.

Thế là ông ta tìm đến Dương Lỵ Lỵ.

Dương Lỵ Lỵ nghe có việc này, vỗ bộ ngực đảm bảo: "Chú, chú yên tâm, chẳng phải chỉ là một cái vòng tay sao, cháu đi lấy thay cho chú, cháu dùng tiền đập chết ông ta!"

Ông chủ Dương nói: "Lỵ Lỵ, cháu đừng có nói như vậy. Họ Hầu này chưa nói đến nhiều tiền, nhưng chắc chắn có tầm mấy trăm triệu, dùng tiền không nhất định có tác dụng. Mấu chốt là tên này ngang như cua, mềm không được cứng không xong, cắn chết không bán".

Dương Lỵ Lỵ lên tiếng: "Chậc, cháu muốn xem xem ông ta cứng như nào, cháu đi ông ta dám không bán?"

"Chuyện này có cần nói một tiếng với Vinh thiếu gia không?", ông chủ Dương cẩn thận hỏi.

"Không cần", Dương Lỵ Lỵ không hề lo lắng: "Quảng Kiệt cho cháu hai bảo vệ, ngày mai cháu dẫn theo bọn họ. Nếu không cho cháu mặt mũi thì đánh gãy tay ông ta, đập tiệm ông ta".

Thế là, Dương Lỵ Lỵ đi cùng ông chủ Dương, đến cửa hàng của Hầu Thất Quý.

Không khéo, Hầu Thất Quý vừa mới ra ngoài, còn đi đến cửa hàng của bạn trai Vinh Quảng Kiệt của cô ta.

Dương Lỵ Lỵ vừa đi vào trong tiệm liền thấy Lâm Mộng Đình đang ngồi đó uống trà.

Hôm nay Dương Lỵ Lỵ mặc một chiếc váy dài khoét ngực sâu màu hồng phấn, may bằng vải tơ tằm dệt nổi hơi trong suốt, đặt hàng từ Paris. Cô ta phối với một chiếc túi xách đeo chéo LV phiên bản giới hạn, khoanh hai tay trước ngực, khe rãnh càng có vẻ sâu thêm.

Lâm Mộng Đình mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, một chiếc túi không có nhãn hiệu tùy ý đặt trên ghế.

Để mà so sánh, Dương Lỵ Lỵ trông giàu sang phú quý hơn, dáng người càng lấy làm kiêu ngạo.

Nhưng không biết vì sao, Lâm Mộng Đình lại chiếm khí tràng của cả gian nhà. Cô chỉ ngồi ở chỗ đó, đã mang đến phong thái tao nhã tài hoa, ngay cả chính Dương Lỵ Lỵ cũng thấy hơi tự ti mặc cảm.

Dương Lỵ Lỵ lập tức sinh lòng cảnh giác, như thể Mẫu Dạ Xoa ngửi được mùi nước tiểu của đồng loại, lãnh địa bị xâm phạm, tràn đầy lòng căm thù Lâm Mộng Đình.

"Cô là ai?", Dương Lỵ Lỵ hỏi.

Lâm Mộng Đình đáp: "Ông chủ cửa hàng này ra ngoài làm việc, nếu mọi người tìm ông ta thì ngồi xuống chờ một lát đi".

"Tôi hỏi cô là ai?", Dương Lỵ Lỵ chăm chú nhìn Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình đã đoán được cô ta là ai, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, nói: "Cô rất không lễ phép".

Dương Lỵ Lỵ giận dữ: "Cô bảo ai không lẽ phép hả? Tôi đang hỏi cô đấy, cô không trả lời tôi, rõ ràng là cô mới không lễ phép!"

Lâm Mộng Đình không để ý tới cô ta, cầm lên một quyển tạp ký đồ cổ trên bàn, tùy tiện lật xem.

Ông chủ Dương mắt sắc, lập tức nhìn thấy vòng tay trên bàn. Ông ta vội vàng ngăn cản Dương Lỵ Lỵ đang muốn nổi giận, tránh gây trở ngại.

Ông ta thấp giọng rủ rỉ vài câu bên tai Dương Lỵ Lỵ.

Dương Lỵ Lỵ gật gật đầu, đi đến trước bàn, cầm lấy vòng tay trên bàn, nói: "Cô nói cho ông chủ, tôi cầm cái vòng này đi, hết bao nhiêu tiền bảo tôi chuyển cho ông ta".

Nói xong, cô ta kiêu ngạo ngẩng đầu, chuẩn bị quay người rời đi.

Nhưng tay cô ta bỗng nhiên một cái tay khác nhấn xuống bàn.

"Sao hả, cầm đồ liền đi. Đây là trộm, hay là cướp?"
Chương 834: Cái tát

Lâm Mộng Đình nhấn tay Dương Lỵ Lỵ xuống bàn, mặc dù cách một chiếc bàn nhưng động tác của cô vẫn rất nhã nhặn.

Ông chủ Dương không tài nào hiểu nổi, làm thế nào mà người phụ nữ này lại có thể hành động nhã nhặn mà lại vẫn nhanh nhẹn như vậy?

Xét về diện mạo thì cô cháu gái này của ông ta cũng có thể khen là sắc nét, xét về vóc vàng thì dư sức khiến đàn ông đi ngoài đường phải nhìn rớt cả tròng mắt. Bản thân ông ta cũng đã đầu tư không ít tiền cho cô ta, cố gắng hết sức để biến vẻ ngoài cô ta thành dáng vẻ của một cô nàng nhà giàu, nhằm lấy lòng Vinh Quảng Kiệt.

Nhưng nếu như so cô ta với người phụ nữ trước mắt này thì vẫn còn hơi thiếu chút gì đó, trông cô ta vẫn rất quê mùa, chẳng khác gì một con bé nhà quê vừa đặt chân lên thành phố.

Dương Lỵ Lỵ muốn rút tay ra nên cố ý giật mạnh nhưng không sao rút ra nổi. Cô ta tức điên, cả giận quát: “Cô mau buông tay ra!”

Bàn tay của Lâm Mộng Đình lướt qua mu bàn tay của Dương Lỵ Lỵ. Lúc này, Dương Lỵ Lỵ đã có thể rút tay ra nhưng vòng tay đã nằm trong tay của Lâm Mộng Đình.

“Đưa vòng tay đây cho tôi!”, Dương Lỵ Lỵ lớn tiếng ra lệnh.

“Đây không phải là đồ của cô”, Lâm Mộng Đình đáp.

“Nó cũng không phải là đồ của cô”.

“Sao cô biết nó không phải là đồ của tôi?”

“Cô...”, Dương Lỵ Lỵ nghẹn họng.

Ông chủ Dương thấy bầu không khí trở nên căng thẳng bèn kéo Dương Lỵ Lỵ ra.

Ông ta làm ăn buôn bán ở Phan Gia Viên nhiều năm, biết rõ có thể đắc tội với ai, không thể đắc tội với ai ở đây. Với những người là chủ cửa hàng như Hầu Thất Quý thì ông ta không sợ. Bởi vì bọn họ đều là người cùng nghề, làm gì có ai hơn ai chứ? Thế nhưng, nếu là khách hàng tới tiệm thì lại khác, không ai biết lai lịch của khách hàng là gì, chưa biết chừng lại là quan lại quyền quý mà bọn họ không thể động vào.

Mặc dù Lâm Mộng Đình ăn mặc rất giản dị nhưng khí chất của cô lại hơn hẳn người bình thường, ông chủ Dương không nhìn thấu được lai lịch của cô.

“Thưa cô, chắc hẳn chỉ là chuyện hiểu lầm thôi”, ông chủ Dương chắp tay chào: “Tôi họ Dương, cũng là người mở tiệm ở nơi này, tiệm nhỏ của tôi nằm ngay kế bên. Tôi đã quen biết với ông chủ Hầu từ lâu. Cô Lỵ Lỵ đây ưng ý chiếc vòng tay này. Tôi và ông chủ Hầu đã thương lượng xong với nhau từ trước, hẹn hôm nay tới giao hàng. Nếu cô không tin thì mời qua tiệm tôi ngồi một lát”.

Lâm Mộng Đình đáp: “Tôi không quan tâm các ông đã thương lượng với nhau từ trước hay chưa, chủ tiệm đang đi vắng, chỉ có mình tôi ở đây, tôi phải có trách nhiệm trông coi đồ đạc trong tiệm”.

“Hừ, cô là ai? Có tư cách gì mà đòi trông đồ giùm cho chủ tiệm chứ?”, Dương Lỵ Lỵ bất mãn hỏi vặn lại.

“Tôi là bạn của ông chủ Hầu”, Lâm Mộng Đình đáp.

Ông chủ Dương không dám chắc về thân phận của Lâm Mộng Đình, bèn hỏi dò: “Tôi thấy cô lạ mặt lắm, trước đây chưa từng thấy bao giờ, chắc là cô không thường xuyên tới Phan Gia Viên phải không?”

“Tôi mới tới đây lần đầu”.

“Ra là lần đầu, vậy cô có thường tới xưởng Lưu Ly không?”

“Tôi chưa từng tới xưởng Lưu Ly”.

“Hả? Vậy cô giao dịch với ông Hầu ở đâu, không lẽ là ở chợ ma ư?”, ông chủ Dương nheo mắt nhìn Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình biết ông chủ Dương đang bẫy mình nhưng cô không để tâm, chỉ đáp: “Tôi chỉ mới quen biết ông chủ Hầu ít hôm, chưa từng giao dịch gì”.

Ông chủ Dương thở phào nhẹ nhõm. Vậy là được rồi. Bất kể lai lịch của Lâm Mộng Đình là gì nhưng cô chỉ mới quen biết Hầu Thất Quý được ít ngày, lại chưa từng giao dịch gì, chứng tỏ quan hệ không đậm sâu.

“Thưa cô, chúng tôi đang vội, cô đưa vòng tay cho chúng tôi đi, lúc khác tôi sẽ nói lại chuyện này với ông Hầu, cửa hàng của tôi nằm ngay bên cạnh, tôi không lừa cô đâu mà”.

“Không được”, Lâm Mộng Đình cương quyết: “Đừng nói là ông chủ Hầu không ở đây nên các ông không thể cầm chiếc vòng này đi, cho dù ông chủ Hầu trở về thì các ông cũng vẫn không thể mang nó đi được”.

“Tại sao?”

“Bởi vì ông chủ Hầu đã hứa hẹn sẽ tặng chiếc vòng tay này cho tôi”.

“Gì cơ?”, ông chủ Dương giật mình: “Không đời nào! Rõ ràng ông ta không chịu... Ông ta đã hứa bán nó cho cô Lỵ Lỵ rồi, sao có thể tặng nó cho cô được?”

“Chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với hai người”.

Từ đầu chí cuối, Lâm Mộng Đình luôn nói chuyện rất thong thả, thể hiện rõ sự cao quý và nhã nhặn của bản thân, khiến Dương Lỵ Lỵ tức điên.

“Chú à, chú nói mấy lời nhảm nhí đó với cô ta làm gì? Cứ cầm đi là xong!”

Nói rồi, mặc kệ ông chủ Dương còn đang do dự, cô ta vỗ bàn một cái, nói với Lâm Mộng Đình:

“Đưa vòng tay đây cho tôi! Nói với lão già họ Hầu kia là Dương Lỵ Lỵ đã lấy nó rồi, nếu ông ta có ý kiến gì thì đi mà nói chuyện với Vinh Quảng Kiệt”.

Lâm Mộng Đình mỉm cười: “Cô nói vậy với tôi cũng chẳng ích gì. Tôi không phải ông chủ Hầu và cũng không có nghĩa vụ phải chuyển lời thay cho cô. Tôi không thể đưa chiếc vòng tay này cho cô được”.

Dương Lỵ Lỵ thật sự tức điên người với sự thong thả, nho nhã của Lâm Mộng Đình, cô ta chỉ tay vào người Lâm Mộng Đình, nói:

“Nhất định tôi phải lấy được chiếc vòng tay này! Tôi đếm đến ba, nếu cô không đưa nó cho tôi thì đừng hòng bảo vệ được khuôn mặt của cô! Nếu có bị phá tướng trầy vi tróc vảy thì cũng đừng trách tôi không nói trước!”

“Một... Hai...”

Ông chủ Dương vẫn cảm thấy lo lắng: “Lỵ Lỵ...”

Nhưng lúc này Dương Lỵ Lỵ đang nóng giận, không thể chịu đựng nổi khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm Mộng Đình.

“Chú à, chú đừng can thiệp vào chuyện này, cháu rất không ưa dáng vẻ ta đây của cô ta, cái loại người gì vậy chứ! Đồ điếm thúi...”

Cô ta vừa đếm đến “ba”, mặt lập tức bị ăn một cú tát.

Dấu tay màu đỏ in hằn trên mặt cô ta, lớp phấn dày nứt ra xung quanh dấu bàn tay.

Dương Lỵ Lỵ sững sờ ôm mặt, mở to hai mắt ra nhìn, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn:

“Cô... Cô... Cô đánh tôi!”

Lâm Mộng Đình vẫn nhã nhặn ngồi tại chỗ, cầm chiếc vòng ngọc nạm vàng trên tay như thể mình không hề làm gì hết, lạnh nhạt nói:

“Sau này nhớ giữ mồm miệng cho sạch sẽ một chút, đừng nói những từ ngữ bẩn thỉu như vậy nữa”.

Ông chủ Dương cũng ngẩn người, không hiểu nổi tại sao lại như vậy, tại sao rõ ràng là Dương Lỵ Lỵ muốn ra tay nhưng cuối cùng cô ta lại là người bị đánh trước?

Ông ta nhận ra người phụ nữ trước mặt mình không hề đơn giản.

Nhưng việc đến nước này đã không còn có thể vãn hồi được nữa. Ông ta hiểu quá rõ tính cách của Dương Lỵ Lỵ, từ nhỏ, ngay cả mẹ cô ta cũng không dám đánh cô ta, nếu đánh thì chắc chắn cô ta sẽ đánh trả, chỉ có mỗi Vinh Quảng Kiệt là có thể trị được cô ta.

Sau lưng Dương Lỵ Lỵ là Vinh Quảng Kiệt, sau lưng Vinh Quảng Kiệt là Tần gia, bất kể lai lịch của người phụ nữ trước mặt là gì, dù có là người của tứ đại gia tộc thì cũng phải nể mặt Tần gia.
Chương 835: Chiếc hộp gỗ quý

“Vệ sĩ!”, Dương Lỵ Lỵ kêu lên: “Mù hết rồi à? Không nhìn thấy cô ta đánh tôi hay sao?”

Hai tên vệ sĩ nghe vậy mới xông tới như mãnh hổ, nhào về phía Lâm Mộng Đình.

Thế nhưng không hiểu sao bọn họ mới đi được hai bước, chân đã loạng choạng, ngã dúi về phía trước, trượt chân, va vào nhau rồi ngã bịch xuống đất.

Vừa lồm cồm đứng dậy đã lại “cục” một tiếng, đầu va vào nhau, ngã nhào xuống đất.

Dương Lỵ Lỵ trợn mắt há miệng ra nhìn, quát to: “Lũ ăn hại! Vinh Quảng Kiệt, anh kiếm cho em lũ ăn hại gì thế này!”

...

Hầu Thất Quý xách túi tới trước một cửa hàng nằm gần cửa phía tây.

Ông ta đứng trước cửa ra vào, chỉnh lại quần áo rồi nhìn chiếc túi trong tay, sau đó mới sải bước đi vào.

Một nhân viên trẻ tuổi đang nằm bò ra bàn lướt điện thoại, thấy ông ta tới cũng chỉ liếc nhìn mà không đứng dậy chào.

Hầu Thất Quý biết, mặc dù cửa hàng của Vinh Quảng Kiệt cũng kinh doanh nhưng chỉ tiếp đãi khách quý.

Ông ta hỏi nhân viên: “Xin hỏi Tứ gia có ở đây không? Phiền cậu báo giúp tôi một tiếng, nói là Hầu Thất Quý tới chào hỏi cậu Vinh và Vương Tứ gia”.

Nhân viên cửa hàng nghe vậy mới quan sát ông ta mấy lượt rồi đứng dậy: “Tứ gia nói là sẽ có một người phụ nữ tới gặp mình, sao lại thành đàn ông thế này?”

“Hì hì, người phụ nữ đó là bạn tôi”, Hầu Thất Quý nói.

“Đi theo tôi”.

Nhân viên cửa hàng dẫn Hầu Thất Quý vào phòng trà ở bên trong. Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt đang uống trà.

Vương Bách Thuận hơi thất vọng khi nhìn thấy Hầu Thất Quý, không mời ông ta ngồi xuống mà chỉ hỏi: “Chẳng phải là ông chủ Hầu đấy ư, ông tìm tôi có chuyện gì?”

Hầu Thất Quý đáp: “Chiếc nhẫn của bạn tôi là nhẫn cưới nên thực sự không tiện đem bán. Tôi muốn xin Tứ gia nể mặt, giơ cao đánh khẽ, tha cho bạn tôi”.

“Haha...”, Vương Bách Thuận cười phá lên: “Nể mặt ư? Hầu Thất Quý, ông là cái thá gì, tại sao tôi phải nể mặt ông?”

Trong mắt Vương Bách Thuận, Hầu Thất Quý chẳng là cái thá gì cả.

Mặc dù Vương Bách Thuận không phải nhân vật trung tâm, nắm thực quyền ở nhà họ Vương nhưng dù sao ông ta cũng mang họ Vương, mà hiện tại họ Vương lại là gia đình số một ở thủ đô. Dù chỉ là một con chó của nhà họ Vương cũng có rất đông người nịnh bợ.

Dù Hầu Thất Quý giàu có, kiểm kê tài sản chắc cũng phải được mấy trăm triệu nhưng nói trắng ra, ông ta cũng chỉ là một chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên, không hề có hậu thuẫn hay chỗ dựa. Nếu không phải Vương Bách Thuận thích đồ cổ, thường xuyên tới xưởng Lưu Ly và Phan Gia Viên chơi thì ông ta đã chẳng buồn liếc nhìn Hầu Thất Quý lấy một lần.

Vừa rồi, Vương Bách Thuận còn mới nói với Vinh Quảng Kiệt là mình ưng ý một chiếc nhẫn trong tay một người phụ nữ.

Vinh Quảng Kiệt còn cười ông ta: “Tứ gia, chỉ là một chiếc nhẫn thì có gì quý báu đáng để ông phải tốn công tốn sức như vậy?”

Vương Bách Thuận lại nói: “So về con mắt tinh tường thì tôi không bằng Tần gia, nhưng ở trong nghề này thì tôi chưa từng nhìn sai bao giờ. Chiếc nhẫn trong tay người phụ nữ đó chắc chắn là hàng tốt. Tôi đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn có hình dạng tương tự trong một quyển sách cổ, nghe nói loại nhẫn này có một số năng lượng và công dụng thần bí. Trước nay, tôi chưa từng thấy nó trên thị trường bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy”.

“Có kỳ diệu tới mức ấy không? Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà còn liên quan tới cả thần bí học nữa”.

Dù Vinh Quảng Kiệt nói như vậy nhưng trong lòng cũng thấy tò mò. Bởi vì Tần Thụ Nghĩa, bố nuôi của hắn ta, cực kỳ thích sưu tầm những món đồ thần bí như vậy. Hơn nữa, hắn ta còn biết rằng, bản thân Tần Thụ Nghĩa cũng rất thần bí, chẳng hạn như “tay quỷ” và “mắt thần” nổi tiếng của ông ta.

Tần Thụ Nghĩa có biệt danh là “Mắt Thần Tay Quỷ”. Các đồ đệ của Tần gia đều biết rằng đó không chỉ là một cái tên mà là bản lĩnh thực thụ của ông ta.

Vương Bách Thuận nói: “Có lạ lùng hay không thì tôi không biết nhưng dù sao cũng đã gặp được rồi thì không thể bỏ lỡ được. Đợi bao giờ lấy được nó, tôi sẽ mời Tần gia xem thử giúp tôi. Nếu Tần gia thích thì tôi sẽ tặng cho ông ấy, coi như là quà mừng thọ”.

Lúc này Vinh Quảng Kiệt mới biết được ý đồ của Vương Bách Thuận, hắn ta cười nói: “Tứ gia đã lâu rồi không tới Phan Gia Viên, hôm nay ông tới đây là để tìm mua quà mừng thọ cho bố tôi à?”

Vương Bách Thuận cười to: “Cậu thật thông minh, chẳng trách Tần gia lại thích cậu nhất”.

Ông ta đã lên kế hoạch đâu vào đấy như vậy rồi, thổi phồng cũng đã làm xong rồi, giờ Hầu Thất Quý lại đột nhiên tới đây bảo Tứ gia nể mặt mình, đừng mua chiếc nhẫn đó, thử hỏi làm sao Vương Bách Thuận không bực cho được?

Vinh Quảng Kiệt cười hì hì ngồi tại chỗ xem cảnh thú vị này.

Hắn ta rất muốn biết Hầu Thất Quý lấy đâu ra can đảm để bảo Vương Bách Thuận nể mặt ông ta.

Chẳng lẽ ai cũng có thể nể mặt hay sao? Hầu Thất Quý thì có là cái thá gì, nếu nể mặt ông ta thì chẳng phải Tứ gia sẽ mất mặt hay sao?

Nhưng Hầu Thất Quý vẫn không hề bối rối, ông ta để chiếc túi trà trên tay xuống mặt bàn, lấy chiếc hộp trà màu đỏ cất bên trong ra.

Trông thấy chiếc hộp này, Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt đều tỏ ý khinh bỉ.

Loại hộp trà này ở trên thị trường cũng được coi là loại trà thượng hạng, mười ngàn một cân. Nhưng trong mắt bọn họ, nó chỉ là quả rắm. Ngay cả thứ trà rẻ nhất mà Vinh Quảng Kiệt dùng để tiếp khách hàng của tiệm cũng đã mấy chục ngàn một bánh.

Hầu Thất Quý vẫn không hề bối rối, mở nắp hộp trà ra, không ngờ bên trong lại không có lá trà mà là một chiếc hộp gỗ hoa lê.

Phen này, Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt đều thay đổi thái độ, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp này.

Với khả năng quan sát của bọn họ thì chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay nó được làm bằng gỗ hoa lê vàng tâm thượng hạng, chạm trổ đầy hoa, kỹ thuật chạm khắc rất sắc nét, đẹp tuyệt vời, hơn nữa lại đã khá cổ, tối thiếu cũng là đồ từ triều đại trước để lại.

Chỉ tính riêng chiếc hộp này thôi, bét nhất cũng có giá mấy trăm ngàn.
Chương 836: Cặp sư tử ngọc

Hầu Thất Quý mở hộp ra, trong hộp có một lớp vải nhung, mở tiếp lớp vải nhung ra thì thấy một cặp sư tử nhỏ bằng ngọc xanh.

Vương Bách Thuận trông thấy cặp sư tử ngọc này lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, cả kinh hô lên: “Bích Ngọc Sư Tử Linh Lung Cầu?”

Hầu Thất Quý nói: “Tứ gia quả là có con mắt tinh tường”,

Ánh mắt của Vinh Quảng Kiệt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta nói: “Tôi nghe nói Bích Ngọc Sư Tử Linh Lung Cầu là tác phẩm ngẫu hứng năm xưa sau khi say rượu của Tông Sư Nhất Đao Xuân của Vinh môn, người này nổi danh là có bản tay nhanh nhất thiên hạ. Cặp Bích Ngọc Sư Tử Linh Lung Cầu này chính là minh chứng tốt nhất về đao pháp của ông ta. Sau khi Nhất Đao Xuân chết trong tay Trương Điên trong cuộc chiến giữa Vinh môn và Yếu môn thì thứ này cũng đã mất tích theo, không ngờ nó lại nằm trong tay ông”.

Vừa nói hắn ta vừa tỏ thái độ nghi ngờ: “Thứ này không phải là giả đấy chứ?”

“Tứ gia, cậu Vinh, nó là thật hay giả thì không thể nghe tôi nói suông được. Hai người là người trong nghề, xin mời hai người đánh giá xem”, Hầu Thất Quý nói.

Vinh Quảng Kiệt và Vương Bách Thuận liếc nhìn nhau.

Vinh Quảng Kiệt lấy hai đôi găng tay trắng ra, đưa cho Vương Bách Thuận một đôi.

Hai người đeo găng tay vào, mỗi người cầm một con sư tử bằng ngọc xanh lên, đặt vào trong lòng bàn tay, xem xét cẩn thận.

Con sư tử này được điêu khắc từ ngọc nguyên khối, không hề có chút tạp chất nào. Hình dáng sư tử rất thật, giống y như đúc. Điều tần kỳ nhất là bên trong chiếc mõm há to của sư tử có ngậm một quả cầu.

Quả cầu này gọi là Linh Lung Cầu, hay còn có tên khác là Quỷ Công Cầu. Trái cầu có tổng cộng năm lớp tách rời với nhau, bốn lớp ngoài được chạm trổ, lớp bên trong là một hạt châu đặc ruột.

Bản thân Linh Lung Cầu đã đòi hỏi kỹ thuật phức tạp rồi, huống hồ nó còn được làm nhỏ như vậy, chỉ xét riêng mình nó thôi đã được coi là báu vật hiếm thấy trên đời.

Mà điều thần kỳ của thứ này là ở chỗ Linh Lung Cầu và sư tử được điêu khắc từ cùng một khối ngọc, chúng vốn là một thể. Nói cách khác, trái cầu này được chạm trổ ngay trong miệng sư tử. Mấu chốt là trái cầu này cũng tách rời hẳn bên trong miệng sư tử, được sư tử ngậm lấy, răng sư tử vừa khéo trở thành trục của Linh Lung Cầu, trái cầu này có thể xoay tròn trong miệng sư tử.

Vinh Quảng Kiệt giữ chắc con sư tử, cắm một cây kim nhỏ xuyên qua lỗ hổng bên trong Linh Lung Cầu, đẩy nhẹ một cái, lớp hình cầu thứ tư xoay tròn xung quanh hạt châu, đẩy lớp thứ ba, lớp thứ ba lại xoay tròn quanh lớp thứ tư, cứ thế lặp đi lặp lại, xoay tròn tầng tầng lớp lớp cho tới lớp ngoài cùng, dùng ngón tay gẩy một cái, toàn bộ quả cầu chuyển động ngay trong miệng sư tử.

Năm lớp Linh Lung Cầu tách biệt liên tục xoay tròn, phát ra tiếng ma sát như tiếng sư tử gầm.

Vinh Quảng Kiệt khen ngợi: “Quả là tài nghề điêu luyện!”

Vương Bách Thuận nói: “Từ lâu đã nghe nói Nhất Đao Xuân của Vinh môn có đao pháp vô địch thiên hạ, cứ tưởng đó là loại đao to mà người luyện võ dùng, không ngờ người này lại am hiểu cả việc điêu khắc những vật thể nhỏ như vậy”,

Vinh Quảng Kiệt nói: “Tứ gia là nhà cao sang nên không biết chuyện giang hồ. Từ xưa, các khoái đao của Vinh môn đều dùng dao nhỏ. Cao thủ của Vinh môn có thể giấu dao trong lòng bàn tay suốt cả ngày mà vẫn không hề ảnh hưởng gì tới chuyện ăn cơm, uống trà, làm việc, người khác cũng không hề biết là trong tay họ có dao. Nghe nói ở triều đại trước có một vị cao thủ của Vinh môn đã giấu đao, vượt qua được sự kiểm tra của Tử Cấm Thành để ám sát Hoàng đế, suýt chút nữa đã liền thành công”.

“Tiếc là kể từ sau khi Nhất Đao Xuân qua đời, kỹ thuật thần kỳ này đã thất truyền”, nói rồi, hắn ta liếc nhìn con sư tử bằng ngọc bích trong tay mình: “Chỉ có thứ này là có thể cho người ta tưởng tượng ra phong thái của khoái đao Vinh môn năm xưa!”

Vinh Quảng Kiệt vẫn còn trẻ, cho nên chắc chắn là những chuyện cũ trên giang hồ này là được nghe bố nuôi Tần gia kể cho biết. Bởi vậy, Vương Bách Thuận đoán rằng, ắt hẳn Tần gia sẽ thích thứ này.

“Ông chủ Hầu”, Vương Bách Thuận lưu luyến cất lại con sư tử ngọc bích vào trong hộp, thái độ thay đổi hoàn toàn một trăm tám mươi độ, khách khí nói: “Đây đúng là một món đồ tốt, chẳng hay ông chủ Hầu có thể nhường thứ mình yêu thích lại cho tôi không? Tiền bạc không phải là vấn đề, ông cứ ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng đều đồng ý”.

Hầu Thất Quý cười nói: “Tứ gia, tôi tới đây không phải để bán hàng. Thứ này tôi cũng không bán”.

Sắc mặt Vương Bách Thuận lập tức trở nên khó coi. Ông ta tưởng là cái mà Hầu Thất Quý gọi là nể mặt chính là dùng cặp sư tử ngọc bích này đổi lấy chiếc nhẫn của người phụ nữ kia.

Ông ta vốn muốn tìm quà mừng thọ cho Tần gia, chắc chắn cặp sư tử này phù hợp hơn chiếc nhẫn kia. Còn về giá tiền, ông ta đã sẵn sàng trả hai mươi triệu cho chiếc nhẫn thì cho dù Hầu Thất Quý có ra giá thứ này một trăm triệu, ông ta cũng sẽ không mặc cả.

“Ông chủ Hầu đùa tôi đấy à? Ông chỉ cho tôi xem thôi mà cũng đòi tôi nể mặt ông ư?”, Vương Bách Thuận nói bằng giọng không vui.

Hầu Thất Quý cười, cất cặp sư tử cẩn thận, lấy vải nhung đậy lại rồi đóng kín nắp hộp, đẩy chiếc hộp về phía trước, nói:

“Tôi không bán nó nhưng nếu Tứ gia thích thì tôi xin tặng nó cho ông”.

Nghe vậy, không chỉ Vương Bách Thuận ngẩn người mà ngay cả Vinh Quảng Kiệt cũng không tin nổi.

Mặc dù cặp sư tử này không phải là đồ cổ nhưng chỉ với kỹ thuật chế tác này thôi, chắc chắn nó đã có giá trị kếch xù. Huống hồ, bản thân chất ngọc của hai khối ngọc này thôi cũng đã rất tuyệt vời rồi.

“Tặng cho tôi à?”, Vương Bách Thuận kinh ngạc hỏi: “Tôi không nghe lầm chứ?”

“Không nghe lầm, tôi tặng nó cho Tứ gia”, Hầu Thất Quý nói.

“Ông chủ Hầu hãy suy nghĩ cho kĩ. Ông cũng là người có đôi chút tiếng tăm trong nghề, so về độ tinh tường thì không có nhiều người ở Phan Gia Viên giỏi hơn ông. Thứ này là của ông, hẳn là ông hiểu rõ nó có giá trị như thế nào hơn tôi”, Vương Bách Thuận nói.

Hầu Thất Quý cười: “Thứ này có đáng tiền hay không thì phải xem so nó với cái gì. Một trăm triệu, hai trăm triệu chỉ là một con số. Tuy tôi không quá giàu có nhưng cũng không thiếu tiền. Bảo tôi bán thứ này đi, tôi thực sự không nỡ. Có thêm vài trăm triệu phỏng có làm được gì? Nhưng nếu như tôi có thể đổi thứ này lấy giao tình với Tứ gia, được Tứ gia nể mặt, vậy thì tôi thấy đáng giá”.

Vương Bách Thuận không nói gì, bưng chén trà nguội trên bàn lên miệng, từ từ uống cạn, để chén không xuống bàn, ngón tay gõ nhịp đều đặn, mắt nhìn dán vào chiếc hộp gỗ hoa lê đựng sư tử ngọc bích như thể đang tự hỏi điều gì đó.

Hầu Thất Quý không sốt ruột, lẳng lặng ngồi chờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom