• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (67 Viewers)

  • Chương 71-72

Chương 71: Văn võ song toàn, có tài trị nước

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình hẹn gặp nhau tại chỗ cũ.

Trời đã khuya, quán nướng chỉ còn lác đác vài người.

Lý Dục Thần đứng từ xa đã nhìn thấy Lâm Mộng Đình ngồi ở cái bàn lần trước họ ngồi.

Anh đi qua, kéo ghế ra ngồi xuống.

Rõ ràng Lâm Mộng Đình không được thoải mái như lần trước, cô nhìn anh rồi cúi đầu.

Lý Dục Thần cũng không biết nói gì cho phải, thấy cô chưa gọi món, bèn hỏi: “Cô muốn ăn gì không?”

Lâm Mộng Đình mới ngẩng đầu lên, đáp: “Giống như lần trước đi”.

Lý Dục Thần gọi ông chủ: “Chủ quán, giống như lần trước nhé”.

Khi Lâm Mộng Đình muốn ngăn anh lại thì đã không kịp.

“Hả?”

Chủ quán trố mắt ra, lần trước? Hai cô cậu là ai thế!

Lâm Mộng Đình không nhịn cười được, nhỏ giọng nói: “Đồ đần này, làm sao ông chủ nhớ chúng ta từng ăn cái gì chứ?”

Lý Dục Thần tỏ vẻ ấm ức: “Vậy tôi cũng đâu có nhớ, đã ăn hết vào bụng rồi còn gì”.

Lâm Mộng Đình phì cười: “Thôi để tôi gọi cho”.

Cô đứng dậy đi đến chỗ giá chọn đồ ăn, cầm lấy rổ, sau đó đi chọn món.

Lý Dục Thần nhìn theo bóng lưng của cô, không tự giác được mà bật cười.

Phải công nhận Lâm Mộng Đình là một cô gái xinh đẹp điển hình.

Bạn sẽ rất khó tìm ra được khuyết điểm từ trên người cô.

Ngoại hình, vóc dáng, khí chất, không có cái nào là không hoàn hảo.

Khí chất của cô tựa như bẩm sinh, không phải vì cô là cô cả nhà họ Lâm.

Dù hôm nay cô chỉ mặc quần short jean bình thường và giày thể thao trắng, như thế cũng chẳng thể che giấu được vẻ đẹp không gì sánh bằng của cô.

Đôi chân cô rất dài và trắng, mái tóc đen xoã tung sau lưng như đám mây bồng bềnh.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi đã có thể khiến đàn ông suy nghĩ mơ màng.

Hầu hết những người đàn ông khác đang uống rượu trong quán đều dán mắt vào cô.

Bao gồm cả ông chủ quán đang nướng đồ ăn.

Xiên nướng bốc khói đen, một mùi khét nồng nặc toả ra.

Bà chủ quán đánh thật mạnh vào cánh tay để trần của ông ta, tiếng đánh nghe thôi đã thấy đau rồi.

Ông chủ run rẩy, lúc này mới trở xiên nướng trong tay, quét thêm ít dầu để át đi mùi khét khó ngửi.

Lý Dục Thần ngửi thấy được mùi vị của cuộc sống.

Dường như anh đã hiểu được hồng trần là thứ gì.

Mùi đồ nướng, mùi bia, mùi hôi thối của rác rưởi ven đường.

Những cô gái xinh đẹp, những người đàn ông say mèm.

Những ánh mắt háo sắc, ghen tị đan xen với nhau.

Đèn neon trên những tấm biển hiệu, và cả ánh sao sáng lập loè trên bầu trời.

Cái đẹp, cái xấu.

Cái thiện, cái ác.

Luôn luôn trộn lẫn với nhau.

Đây chính là cuộc sống.

Sư phụ từng nói rằng hồng trần là bể khổ, nhưng con người lại thích đắm chìm trong đó, sung sướng như tiên.

Bây giờ anh đã biết rõ, mọi người thích chìm đắm trong đó không phải vì không biết khổ, mà bởi vì hồng trần là một chiếc lưới, bạn không thể nào thoát ra khỏi nó được.

Biết sẽ khổ nhưng lại không thể trốn thoát, vậy thì cũng chỉ còn cách đắm chìm trong bể khổ thôi.

Mùa hè vào đêm khuya vẫn nóng nực, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió man mát thổi qua làm cho người ta cảm thấy hết sức khoan khoái.

Những người còn đang uống rượu mua say ở khu chợ đêm này có ai không chìm đắm trong bể khổ để làm thú vui đâu?

Lâm Mộng Đình quay lại, trông thấy ánh mắt thẫn thờ của Lý Dục Thần, cô hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn cô đó”, Lý Dục Thần trả lời.

“Tôi? Tôi có gì đáng nhìn đâu”.

“Cô quay đầu lại nhìn xem, mấy tên đàn ông ở đây có ai mà không đang nhìn cô chứ”.

Lâm Mộng Đình ngẩn ra, lúc này mới chú ý đang có rất nhiều người nhìn mình.

Cô cúi đầu nhìn lại bản thân vài lần để xác nhận mình mặc quần áo đúng chưa, sau đó nằm sấp xuống bàn, nhỏ giọng hỏi: “Trên người tôi không có gì chứ?”

Lý Dục Thần đáp: “Có đấy”.

“Ể? Có gì cơ?”

“Sự xinh đẹp”.

Lâm Mộng Đình đỏ mặt, lườm anh: “Anh cũng tầm thường thế à”.

“Đây là thế gian, thế gian còn được gọi là nhân gian, không tầm thường sao được?”, Lý Dục Thần xoè hai tay ra: “Tôi cũng muốn ở lại trên núi tiêu dao lắm, ngặt nỗi còn cái hôn ước này, muốn chạy cũng không chạy được”.

Nghe anh nói thế, mặt Lâm Mộng Đình càng đỏ hơn.

“Tại sao lần trước anh không nói?”

“Nói cái gì?”

“Thì chuyện hôn ước ấy”.

“Chẳng phải hôm đó tôi đã nói với cô tôi là chồng chưa cưới của cô rồi sao?”

“Hở?”

Lâm Mộng Đình sửng sốt, sau đó mới nhớ quả thật ngày hôm đó Lý Dục Thần đã từng nói như vậy.

Lúc đó cô chỉ nghĩ là nói đùa.

“Anh…”, Lâm Mộng Đình do dự một lúc: “Ngày hôm đó anh tới để huỷ hôn thật hả?”

Lý Dục Thần thành thật gật đầu: “Đúng vậy”.

“Vì sao thế?”

“Hai chúng ta chưa gặp mặt nhau lần nào, nhưng chính vì tờ giấy này mà bị ràng buộc với nhau, điều này không công bằng. Chỉ vì lời hứa hẹn của hai cụ năm xưa mà phải hi sinh hạnh phúc cả đời của hai người trẻ tuổi, cô có chấp nhận được không?”

Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Nói thật nhé, tôi không chấp nhận được. Trước giờ tôi không biết có chuyện này, ngày hôm đó nghe nói xong, tôi đã ở nhà nổi khùng một trận”.

Nói xong, cô đột nhiên bật cười: “Có điều tôi cũng không ngờ người đó sẽ là anh”.

“Nếu như không phải tôi, cô sẽ làm thế nào?”

“Phản đối đến cùng thôi”.

“Vậy còn nếu người đó là một anh chàng đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang, văn võ song toàn, có tài trị nước, lại còn có xuất thân phi phàm thì sao?”

“Thôi đi, làm sao có người này được?”

“Ví dụ thôi mà”.

“Bất kể anh ta là ai”, Lâm Mộng Đình nghiêm mặt: “Tôi sẽ không bao giờ ở bên người mà tôi không thích, cho dù anh ta có hoàn hảo như thế, cho dù ông nội tôi có ép buộc tôi đi nữa”.

Lý Dục Thần thở dài: “Hầy, xem ra cô sẽ không thích tôi rồi”.

“Là sao?”, Lâm Mộng Đình không hiểu.

Lý Dục Thần chống cằm bằng một tay, cười như không cười, hỏi: “Chẳng lẽ cô không nhìn ra người mà tôi vừa nhắc đến chính là tôi sao?”

Lâm Mộng Đình không nhịn được cười ra tiếng, cô nhìn Lý Dục Thần, càng nhìn càng thấy buồn cười, đành phải che miệng, cười không dừng lại được.

“Tôi nói thật mà”, Lý Dục Thần nghiêm trang nói.

Lâm Mộng Đình cười xua tay: “Xin anh đấy, đừng chọc tôi cười nữa. Mấy cái khác anh nói thì cũng thôi, nhưng văn võ song toàn, có tài trị nước, cái này hơi quá rồi thì phải?”
Chương 72: Để chúng ta yêu thật tự do tự tại

“Nói vậy nghĩa là cô thừa nhận tôi đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang phải không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

Lâm Mộng Đình chợt phát hiện da mặt của anh chàng này không phải dày một cách bình thường.

“Rốt cuộc trước đây anh làm nghề gì thế?”

“Nhặt ve chai”.

“Thôi đi, mới vừa rồi còn bảo mình xuất thân phi phàm cơ mà!”

Lúc này chủ quán mang xiên nướng đã chín qua cho họ, vừa khéo nghe thấy những gì họ nói, bèn lên tiếng phản biện.

“Xuất thân phi phàm đâu có mâu thuẫn với nhặt ve chai, từ bỏ thân phận cao quý để kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai, đây mới gọi là phi phàm đó. Giống như tôi nè, tôi cũng xuất thân phi phàm, nhưng nó đâu có ảnh hưởng tới việc tôi bán đồ nướng, đúng không?”

Ông chủ cười quay đi, trước khi đi còn nháy mắt với Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần giơ ngón cái lên với ông ấy.

Lâm Mộng Đình suy tư.

Lý Dục Thần cũng không quấy rầy cô, cầm xiên thịt trên bàn lên ăn.

Anh vừa ăn vừa nói: “Thế gian này chỉ có đồ ăn ngon là không thể bỏ bê thôi”.

Lâm Mộng Đình nhìn anh bằng ánh mắt có phần ai oán.

Cô cũng cầm lấy một cây xiên nướng, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng, nhưng lại không ăn.

Như thể đang suy nghĩ gì đó.

Chần chừ một lúc, cô mới hỏi: “Vậy bây giờ anh… có còn muốn… huỷ hôn nữa không?”

Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cô đã biết đối tượng đính hôn là tôi, cô còn muốn phản đối nữa không?”

Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Tôi không biết nữa”.

Anh cười: “Vậy thì đừng suy nghĩ, đừng hỏi nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không được sao?”

Lâm Mộng Đình gật đầu: “Cũng đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi”.

“Phải đấy, đừng để bị gò bó, cứ tự nhiên đi, hình như cũng có câu hát thế này”, Lý Dục Thần nhẹ nhàng hát: “Để chúng ta yêu thật tự do tự tại…”

Nghe thấy tiếng hát lệch tông không có điểm dừng này, Lâm Mộng Đình cười ha hả.

Đây chính là tiếng hát của anh hùng văn võ song toàn, có tài trị quốc sao?

Ha ha ha…

Cười được một lát, cô bỗng nhiên hoàn hồn lại, nguýt mắt nhìn Lý Dục Thần.

“Ai muốn yêu đương với anh chứ!”

Trong không khí chợt có thêm một chút hương vị ngọt ngào.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, màn đêm trông như bạc, khói bốc ra từ vỉ nướng cũng trở nên như có linh khí.

Tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng tựa như một giấc mộng xa xăm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khung cảnh như mơ này.

Lý Dục Thần nhìn thấy một dãy số lạ.

“A lô…”

“A lô, phải cậu Lý không? Tôi là Thái Vĩ Dân”.

“Cậu Lý, cậu đang ở quán nướng trên đường Vĩ Nghiệp phải không?”

“Đúng vậy”.

“Cậu Lâm biết cậu đang hẹn hò với cô Lâm ở đó, có thể cậu ta sẽ làm khó dễ cho các cậu”.

Đương nhiên Lý Dục Thần biết là Thái Vĩ Dân báo tin cho Lâm Thiếu Hằng, nhưng anh cũng không vạch trần.

“Anh ta không nhờ anh ra tay à?”

“Có, nhưng tôi từ chối rồi, tôi nói bên trường đấu chó xảy ra chút chuyện, không điều người đi được”.

“Anh ta có tin không?”

“Tin, tôi đã kể chuyện của Chu Lợi Quân rồi”.

Lý Dục Thần mỉm cười.

Chu Lợi Quân là nhân vật có máu mặt ở Vụ Châu, gã ta đã bị Thái Vĩ Dân chặt tay, chắc Lâm Thiếu Hằng nghe cũng thấy nhức đầu thôi.

“Ừ, ngoài anh ra, mấy chuyện này Lâm Thiếu Hằng sẽ nhờ ai làm?”

“Tôi cũng không chắc, chỉ cần có tiền thì không bao giờ thiếu người làm cả”.

“Được, tôi biết rồi”.

Lý Dục Thần cúp máy.

Biểu hiện của Thái Vĩ Dân nằm trong dự liệu của anh, thậm chí còn tốt hơn anh mong đợi một chút.

Sau khi anh nhờ Mã Sơn tiết lộ tin tức cho Thái Vĩ Dân thông qua Hoàng Tam, người bình thường chưa biết rõ tình hình, có lẽ sẽ chọn cách án binh bất động, giả vờ không biết tin tức này.

Như vậy sẽ không đắc tội ai cả, ngồi nhìn nghêu cò tranh nhau, ai thắng thì giúp người đó.

Kiểu người này thoạt nhìn có vẻ thông minh, nhưng thực chất là rất ngu xuẩn.

Nếu như Thái Vĩ Dân chọn cách này, thế thì sau này sẽ không còn được Lý Dục Thần coi trọng nữa.

Nếu như gã ta ngu xuẩn hơn, báo với Lâm Thiếu Hằng mà không nói cho Lý Dục Thần, thậm chí còn giúp Lâm Thiếu Hằng đối phó với Lý Dục Thần, như vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.

Tất nhiên Lý Dục Thần cũng sẽ không bỏ qua cho gã ta.

Nhưng bây giờ Thái Vĩ Dân lại mật báo với Lâm Thiếu Hằng trước, sau đó nói với Lý Dục Thần.

Mặt ngoài gã ta vẫn theo Lâm Thiếu Hằng, nhưng thực chất là đang làm việc cho Lý Dục Thần.

Đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn.

Thái Vĩ Dân rất thông minh, lựa chọn giải pháp tối ưu.

Lý Dục Thần rất hài lòng với biểu hiện của Thái Vĩ Dân.

Sau khi cúp máy, anh hỏi Lâm Mộng Đình.

“Lâm Thiếu Hằng là anh họ của cô hả?”

Lâm Mộng Đình ngây ra, không biết vì sao tự nhiên anh lại hỏi điều này, bèn đáp: “Đúng thế, anh ta là con trai của bác cả tôi”.

“Bình thường quan hệ giữa hai người thế nào?”

“Quan hệ? Cũng bình thường thôi, dù sao cũng chung một gia tộc, lợi ích bị ràng buộc với nhau. Thật ra bác cả tôi là con trai của anh trai của ông nội tôi, ông ấy cũng là anh em họ với bố tôi. Đáng lẽ là hai nhà, nhưng ông nội tôi khá coi trọng vấn đề này, bảo mọi người sống chung với nhau mới có thể gọi là gia tộc”.

“Nhà họ Lâm còn ai khác nữa không?”

“Tôi còn hai người cô nữa, đều đã lấy chồng hết rồi. Con cháu của anh chị em cùng thế hệ với ông nội tôi cũng có mấy người, họ đều đang quản lý một số sản nghiệp khác, cũng được gọi là một phần tử của gia tộc. Nhưng ngày thường họ ít ghé chơi lắm, chỉ khi nào có hội nghị gia tộc hàng năm mới đến thôi”.

Lý Dục Thần gật đầu.

Nhà họ Lâm có thể trở thành gia tộc đứng đầu mà không phải nhà giàu mới nổi, nhà đông con cháu cũng là điều hiển nhiên.

“Lâm Thiếu Hằng là người như thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom