• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (64 Viewers)

  • Chương 772-780

Chương 772: Đánh cược toàn bộ tài sản

Ông chủ Hầu phát biểu xong, đám người ở đầu đường lập tức ồn ào hô: “Đúng vậy!”, giọng nói vừa đồng thanh lại vừa lộn xộn.

Bạch Quân Đường chau mày. Ông ta không dám trả lời bừa bãi vấn đề này, đúng là chuyện thắng thua đã phân định rạch ròi rồi nhưng Bạch Phương Hưng đã đi ra đây rồi, dường như ông ta không muốn công nhận kết quả này. Nếu ông ta không công nhận thì không người nào nhà họ Bạch dám công nhận hết.

Nếu như nhà họ Bạch không công nhận thì kết quả thắng thua này không tính. Còn Bạch Kính Đình đã công nhận thì ông ta tự đi mà gánh vác trách nhiệm. Cho dù ông ta có là gia chủ của một gia tộc lớn nhưng lúc nên gánh tội thì vẫn phải gánh tội.

May mà cuối cùng Bạch Phương Hưng cũng lên tiếng: “Ông nói đúng, vừa rồi đánh cược đúng là nhà họ Bạch đã sơ ý, chúng tôi có chơi có chịu. Chỉ là năm tỷ thôi mà, nhà họ Bạch trả được!”

Trong lúc nói chuyện, Bạch Phương Hưng không hề nhìn ông chủ Hầu lấy một cái. Hạng nhân vật tôm tép như vậy sao có thể được ông ta để ý đến chứ.

Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhưng nếu muốn mượn cơ hội này để ngấp nghé cổ phần của Bách Thảo Đường thì nằm mơ!”

Trong lòng ông chủ Hầu hết sức không hài lòng về thái độ của Bạch Phương Hưng nhưng không còn cách nào khác, ai bảo địa vị của người ta cao hơn chứ. Người ta chẳng những là trưởng bối của nhà họ Bạch, sức nặng của lời nói còn cao hơn cả gia chủ Bạch Kính Đình, mà còn là giám viện của Bạch Vân Quan, cao nhân đạo môn đức cao vọng trọng.

Dù trong lòng ông chủ Hầu giận lắm nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì đáp: “Quả nhiên nhà họ Bạch rất trọng chữ tín!”

Nói rồi, ông ta ho nhẹ một tiếng, đổi giọng: “Nhưng xem chừng nghe ý Bạch đạo trưởng thì hình như ông không phục kết quả thắng thua này đúng không. Tôi nghĩ là chi bằng hai người lại đấu tiếp, cược tiếp thêm một lần nữa. Nếu nhà họ Bạch có năng lực thì có thể thắng lại năm tỷ này, cũng là tăng thêm thể diện cho nhân dân thủ đô chúng ta, đừng làm hỏng giá trị của thương hiệu Bách Thảo Đường trong lòng chúng tôi”.

Lý Dục Thần hơi kinh ngạc nhìn ông chủ Hầu.

Lúc mới vừa đứng ra nói chuyện thì còn có thể coi là nói một câu công bằng nhưng tới hiện tại thì rõ ràng là ông ta đã thiên vị hẳn cho Lý Dục Thần.

Ông lôi nhân dân thủ đô ra, sức nặng của bốn chữ này không thua gì con dấu còn Hoàng đế trên tấm bảng vàng Bách Thảo Đường kia.

Mà nhà họ Bạch muốn ứng chiến thì bắt buộc phải tăng thêm tiền đặt cược.

Đây cũng chính là điều mà Lý Dục Thần muốn, chỉ là chưa tìm được lý do thích hợp mà thôi.

Không ngờ ông chủ Hầu lại giúp anh việc này.

Lý Dục Thần lấy làm lạ, anh không thân cũng chẳng quen với ông chủ Hầu, tại sao ông ta lại giúp anh?

Trong lòng Bạch Kính Đình không muốn đánh cược nữa. Bởi vì vừa rồi ông ta đã được mục sở thị châm pháp của Lý Dục Thần, ông ta không cho rằng chuyện khi nãy có điều gì khuất tất.

Nhưng Bạch Phương Hưng lại nghĩ khác. Dường như điều ông chủ Hầu nói cũng chính là điều mà Bạch Phượng Hưng muốn, cho nên ông ta đồng ý rất sảng khoái.

“Tốt, cược thêm một ván nữa, chỉ có điều tôi phải tăng thêm tiền cược”, ông ta nói.

“Ồ?”, Lý Dục Thần thấy thú vị: “Ông muốn tăng lên bao nhiêu?”

“Tôi muốn cược toàn bộ tài sản của cậu!”

Ông chủ Hầu không ngờ Bạch Phương Hưng lại đòi cược tài sản.

Ông ta thoáng thót tim. Phen này chơi lớn rồi đây, ông ta vừa mới chọn đứng về một phe, bỏ nhà họ Bạch, chọn nhà họ Lý.

Với ông ta mà nói, đây là một vụ cá cược quan trọng của đời người.

Nhưng một khi bọn họ cược lớn như thế thì rất có thể ông ta sẽ đắc tội cả hai bên cùng một lúc.

Nếu vậy thì cho dù kết quả thắng thua của nhà họ Bạch và nhà họ Lý còn chưa rõ thì ông ta cũng đã thua rồi.

Đám đông ở đầu đường trở nên kích động, ai nấy sắc mặt ửng hồng, trong mắt ngập tràn sự hưng phấn của dân cờ bạc, như thể mọi người đều đem toàn bộ tài sản của mình ra cược vậy.

Bạch Kính Đình kinh ngạc và sầu lo nhưng không nói gì.

Ông ta là chủ gia tộc, lúc này tuyệt đối không thể làm trái lại. Nếu như ông ta phản đối quyết định của chú ba thì nội bộ nhà họ Bạch sẽ hình thành hai phe đối lập, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào đều sẽ gây ra chia rẽ nội bộ.

Lúc này, ông ta chỉ có thể kiên định đứng về phía chú ba, âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng, có Trường Xuân đạo pháp của Bạch Vân Quan hỗ trợ cho chú ba, có lẽ chú ba thật sự có thể thắng được Lý Dục Thần.

Nếu vậy, thể diện của nhà họ Bạch vừa bị mình làm mất sẽ được vãn hồi trở lại, đồng thời cũng có thể báo thù cho mối thù bị trúng một mũi tên của bố ông ta.

Về phần thể diện của bản thân, Bạch Kính Đình không hề để tâm, cùng lắm thì không làm gia chủ nữa, sau này yên tâm làm bác sĩ là được.

Lý Dục Thần nói: “Đánh cược toàn bộ tài sản của tôi ư? Ông có biết tài sản của tôi có bao nhiêu không? Ông có cược nổi không?”

Bạch Phương Hưng bật cười thành tiếng: “Cậu cho rằng nhà họ Lý vẫn là nhà họ Lý hai mươi năm trước hay sao? Hiện tại cậu chỉ có một mình, nhà họ Lý ở kinh thành không có nổi một mảnh ngói, cậu thì có tài sản gì chứ?”

Lý Dục Thần lắc đầu: “Xem ra đạo trưởng Kim Tam Mộc trước khi rời đi không nói gì với ông về tôi. Không biết làm thế nào mà ông lại làm giám viện được”.

Bạch Phương Hưng cười khẩy: “Người như cậu mà cũng xứng được Kim sư huynh nhắc tới à?”

Đương nhiên Lý Dục Thần có thể lấy Thiên Đô lệnh ra để Bạch Phương Hưng quỳ xuống ngay tại chỗ nhưng đây không phải là điều anh muốn. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là Bạch Vân Quan. Ở đầu đường phố phường tấp nập không thích hợp để sử dụng Thiên Đô lệnh.

“Được, vậy thì không nói chuyện Kim đạo trưởng, chỉ nói một chút về tài sản của tôi thôi”, Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình đứng bên cạnh: “Mộng Đình, hiện tại, tập đoàn Kinh Lý của chúng ta có bao nhiêu tài sản?”

“Lần trước, sau lễ đính hôn…”, nhắc đến chuyện đính hôn, Lâm Mộng Đình hơi đỏ mặt, ngập tràn hạnh phúc: “Tài chính thực tế của tập đoàn Kinh Lý đã vượt quá sáu mươi tỷ. Vì còn có tài sản vô hình mà nhà họ Tiền và các nhà khác góp vốn nên ông Lang đã bảo chị Hân Đồng chịu trách nhiệm quản lý, mời chuyên gia tới tiến hành hạch toán tài sản và định giá. Hiện tại, khối tài sản thực tế của tập đoàn Kinh Lý khoảng hơn chín mươi tỷ, giá trị tập đoàn được định giá hơn hai trăm tỷ. Anh sở hữu hơn năm mươi phần trăm cổ phần, nói cách khác, hiện tại khối tài sản của anh ít nhất là một trăm tỷ”.
Chương 773: Đánh cược lần hai

Lâm Mộng Đình không nói to nhưng đủ để truyền rõ ràng tới tai từng người.

Mọi người đều rất khiếp sợ, không ngờ người trẻ tuổi trước mắt họ lại là một siêu tỷ phủ có khối tài sản trên trăm tỷ.

Ông chủ Hầu cũng rất kinh ngạc, nghĩ tới lúc mình bằng tuổi đối phương, mình vẫn còn đang chơi ghi-ta ở trường đại học, giả bộ là thanh niên văn nghệ để thu hút sự chú ý của các cô gái. Xem người ta đi, không những đã ôm được người đẹp về nhà mà còn là tỷ phú trăm tỷ nữa.

Người nhà họ Bạch thì đỡ hơn, dù sao bọn họ cũng là một gia tộc giàu có nên vẫn còn giữ được bình tĩnh.

Bạch Quân Đường cười khẩy: “Định giá tài sản cái con khỉ! Nếu bàn về định giá tài sản thì chỉ riêng tấm bảng hiệu Bách Thảo Đường này thôi đã đáng giá một trăm tỷ rồi!”

Lý Dục Thần nói: “Vậy thì không tính theo định giá tài sản, chỉ tính theo tài sản thực tế chín mươi tỷ, vậy ít nhất tôi cũng có bốn mươi lăm tỷ rồi. Xin hỏi Bạch đạo trưởng định đánh cược như thế nào? Dùng tiền mặt hay là dùng tài sản của nhà họ Bạch?”

Bạch Phương Hưng hơi nhíu mày.

Ông ta cũng không ngờ Lý Dục Thần lại có nhiều tiền như vậy. Mặc dù tuyên bố hùng hồn như vậy và cũng tự tin là mình sẽ không thua nhưng dù sao ông ta cũng là một đạo sĩ Toàn Chân, xuất gia từ nhỏ, không có tài sản cá nhân.

Còn nếu muốn lấy tài sản của nhà họ Bạch ra đặt cược thì phải được những người khác trong gia tộc gật đầu mới được, dù tiếng nói của ông ta có trọng lượng tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tự ý quyết định.

Bạch Kính Đình bỗng lên tiếng: “Không phải là cậu Lý muốn có cổ phần của Bách Thảo Đường hay sao, bốn mươi lăm tỷ đổi được hai mươi phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường”.

Lý Dục Thần đang định đồng ý thì Lâm Mộng Đình lại nói: “Ý Bạch gia chủ là có bao gồm thương hiệu Bách Thảo Đường không? Nếu như chỉ có mình y quán thôi thì e là không đáng mức giá đó.”

Bạch Kính Đình nói: “Đương nhiên không chỉ y quán. Tôi nói là toàn bộ tập đoàn Bách Thảo Đường, đây là một trong những tài sản quan trọng nhất của nhà họ Bạch, tổng giá trị ước đạt hơn hai trăm tỷ. Bốn mươi lăm tỷ của cậu cộng với năm tỷ tôi thua cậu ban nãy, quy đổi ra được khoảng hai mươi phần trăm”.

Lâm Mộng Đình hoàn thành xong nhiệm vụ bèn rúc vào người Lý Dục Thần, ngoan ngoãn không nói gì nữa. Cô hiểu rất rõ thân phận và vai trò của mình, biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói.

Lý Dục Thần gật đầu hài lòng, nhìn về phía Bạch Phương Hưng.

“Kính Đình, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?”, Bạch Phương Hưng hỏi: “Có cần bàn với mọi người trong nhà một chút không”.

“Chú ba, cháu đã nghĩ kỹ rồi”, Bạch Kính Đình nói: “Cháu có hai mươi phần trăm cổ phần tại tập đoàn Bách Thảo Đường, vậy dùng nó đều cược đi ạ. Nếu thua thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới những người khác của nhà họ Bạch. Hơn nữa, cháu tin chú ba sẽ không thua”.

Bạch Phương Hưng gật đầu: “Được, vậy mới giống con trai của Bạch Cảnh Thiên chứ! Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ không để tên họ Lý kia chiếm lợi của nhà họ Bạch chúng ta!”

Lý Dục Thần nói: “Đã quyết định vậy rồi thì tiếp theo hãy thảo luận xem so như thế nào đi”.

Bạch Phương Hưng nói: “Vừa rồi ván đầu tiên, bệnh nhân là cậu chọn, cậu thắng. Ván thứ hai này, tới lượt tôi chọn bệnh nhân, tôi cho cậu xuất thủ trước. Thế nào, cậu có dám không?”

Lý Dục Thần hào phóng xòe tay: “Tôi sao cũng được”.

Thái độ của anh như vậy khiến người nhà họ Bạch rất giận dữ.

“Vậy thì đi thôi!”, Bạch Phương Hưng quay người đi về phía cửa lớn của Bách Thảo Đường.

“Khoan đã!”, Lý Dục Thần kêu lên.

“Thế nào, hối hận rồi?”, Bạch Phương Hưng quay đầu lại nói: “Hối hận thì nhận thua đi”.

Lý Dục Thần chỉ vào mẹ con Đạt Ngõa, nói: “Bọn họ lặn lội đường xa đến đây, mặc dù đã chữa hết bệnh hiểm nghèo nhưng sức khỏe suy nhược, cần được tĩnh dường, chắc Bách Thảo Đường sẽ không bỏ mặc họ đâu đúng không?”

Bạch Kính Đình bèn nói với trợ thủ: “Bố trí phòng bệnh cho họ, chăm sóc cho tốt”.

Trợ thủ đồng ý, lập tức sai bảo vệ lại đẩy chiếc xe đẩy tay.

Bấy giờ, Lý Dục Thần mới đi theo Bạch Phương Hưng vào bên trong.

Anh vừa mới đi được hai bước thì chợt nghe sau lưng lại có người gọi: “Xin chờ một chút!”

Lại là ông chủ Hầu.

Ông chủ Hầu nói: “Vụ đánh cược này lớn như thế, dù sao cũng phải có người làm chứng chứ? Mặc dù tôi không phải nhân vật máu mặt nhưng dù sao tôi cũng đã theo dõi toàn bộ nửa hiệp trước, không muốn bỏ lỡ mất nửa hiệp còn lại”.

Lý Dục Thần cảm thấy người này thật thú vị, bèn đáp: “Tôi không có ý kiến gì, Bạch đạo trưởng thì sao?”

Bạch Phương Hưng “hừ” một tiếng, không nói câu nào, cứ thế quay đầu bỏ đi.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình thong thả đi theo.

Ông chủ Hầu mừng thầm, đi theo họ vào trong.

Đám quần chúng vây xem bị bỏ lại trước cửa, sau một hồi cảm thán, cuối cùng cũng tản đi hết.

Chỉ còn lại ông cụ ăn vạ lúc đầu là vẫn còn đứng ngẩn người tại chỗ.

Vào giây cuối cùng, ông ta cũng rất muốn đứng ra, đi theo vào Bách Thảo Đường. Nói tới người chứng kiến mọi việc thì ông ta có tư cách làm nhân chứng hơn ông chủ Hầu nhiều.

Ông ta thừa hiểu mục đích của ông chủ Hầu, đây là cơ hội tốt biết mấy để tạo quan hệ với những người nhà giàu chứ!

Dù cho không gây dựng được quan hệ gì đi nữa thì được đứng xem vụ cá cược này thôi chắc cũng sẽ được bên thắng phát thưởng lì xì!

Phải đi ăn vạ bao nhiêu kiếp mới có thể kiếm được chừng ấy tiền chứ?

Nhưng ông ta không quyết đoán được như ông chủ Hầu, vào giây phút quyết định, cổ họng ông ta như bị mắc nghẹn, không thốt lên nổi tiếng nào, chân cũng mềm nhũn, không đi nổi.

Kết quả là hôm nay ông ta chẳng kiếm được đồng nào hết.

Mang theo nỗi buồn bã và hối hận sâu sắc, ông cụ giậm mạnh chân một cái rồi quay người bỏ đi.

Mới vừa đi tới góc đường thì bỗng nhiên ông ta la “ối” lên một tiếng, rõ ràng vừa rồi chân đã khỏi rồi, giờ bỗng nhiên lại mềm nhũn ra như thể được nặn bằng bùn, không thể chống đỡ nổi cơ thể.

Ông ta ngã bịch một tiếng xuống đất, kêu đau oai oái.

Có một chàng trai trẻ đi ngang qua đang định dìu ông ta dậy thì có người chợt nhắc nhở: “Ôi, đừng lại đó, ông ta ăn vạ đấy. Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy ông ta ăn vạ ở ngay cửa Bách Thảo Đường, bị tóm tại trận, giờ ông ta lại chạy ra đây ăn vạ tiếp đó”.
Chương 774: Đệ nhất Tông Sư Nam Giang

Bách Thảo Đường được xây dựng mở rộng từ một ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ, nhà trước và chỗ cơi nới thêm trở thành tiệm thuốc và gian trước của y quán, hai bên trái phải đều là kiến trúc kiểu mở, trông rất bề thế.

Khu nhà trong là bộ phận chính của y quán, hai gian nhà hai bên là phòng khám bệnh chuyên gia, nơi hội tụ các danh y. Hai bên phòng khám bệnh xây thêm hai tòa nhà có kiến trúc mái bay giả cổ, bên trong lại được trang bị toàn là các thiết bị hiện đại.

Nhà chính và phòng bên hông được dùng làm văn phòng và kho hàng. Khu nhà sau là khu vực riêng của nhà họ Bạch, người không nhiệm vụ miễn vào.

Bạch Phương Hưng dẫn mọi người tới sân sau nhưng không dừng lại mà đi tiếp qua chiếc cửa nhỏ ẩn ở góc tây bắc.

Hóa ra, sau khi đi qua cánh cửa này mới thấy đằng sau vẫn còn một khu vườn riêng biệt nữa, đình đài lầu tạ, núi giả, hành lang quanh co, yên tĩnh hơn so với khu nhà trước nhiều.

Đây là nơi được dành riêng để tiếp các bệnh nhân quan trọng, nhà ở, sân vườn biệt lập, không phải tiếp xúc với những người ở nhà trước.

Vừa rồi Bạch Phương Hưng đang ở đây, tới khi Bạch Quân Đường sai người vào gọi, ông ta mới chạy ra.

Hầu hết bác sĩ và nhân viện của Bách Thảo Đường đều ở tại y quán đằng trước, Người được đi vào đây toàn là nhân viên thân tín của nhà họ Bạch, đi đằng sau họ là Lý Dục Thần, Lâm Mộng Đình và ông chủ Hầu.

Họ đi tới trước một tòa nhà nhỏ có hai người ăn mặc kiểu vệ sĩ đứng bên ngoài.

Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên, hai người này đều là cao thủ võ đạo, công phu đã tới Hóa Kình.

Trong số những người nhà họ Bạch mà vừa rồi anh nhìn thấy, ngoài Bạch Phương Hưng ra, kể cả Bạch Kính Đình cũng không biết võ công, cùng lắm chỉ tập một chút bài võ dưỡng khí của y gia mà thôi.

Nhưng khi đi vào đến đây thì ngay cả vệ sĩ trông cửa cũng là cao thủ Hóa Kình.

Rốt cuộc bên trong có nhân vật ghê gớm cỡ nào?

Bạch Phương Hưng phải chào vệ sĩ, vệ sĩ mới mở cửa cho họ vào, ánh mắt cảnh giác như chim ưng, nhìn lần lượt từng người một, không bỏ sót một chi tiết nào.

Ông chủ Hầu đi cuối cùng, bị hai vệ sĩ nhìn tới mức ngượng ngùng, như thể trên người mình không mặc quần áo vậy.

Họ đi vào một sảnh lớn, trên ghế sô pha giữa phòng có một ông lão chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Thấy Bạch Phương Hưng đi vào phòng, ông ta chậm rãi đứng dậy, nói: “Bạch đạo trưởng về rồi”.

Mặc dù thái độ hết sức khách khí nhưng cũng không kiêu ngạo, không tự ti, khí thế chỉ có mạnh chứ không có yếu.

Lý Dục Thần nhìn người này một cái, rốt cuộc cũng biết vì sao vệ sĩ ở cửa ra vào đều là cao thủ Hóa Kình, bởi vì người này là một Tông Sư.

Đây là lần đầu tiên anh gặp Tông Sư ở thủ đô.

Bạch Phương Hưng đi vội lại: “Tiêu Tông Sư, đã để ông phải đợi lâu rồi, bên ngoài xảy ra chút việc”.

Lý Dục Thần nghe thấy Bạch Phương Hưng gọi đối phương là “Tiêu Tông Sư”, bất giác sững sờ, lẽ nào đây chính là đệ nhất Tông Sư thủ đô Tiêu Sinh, tiếng tăm lừng lẫy không thua gì Châu Khiếu Uyên của Kim Lăng ư?

Nhưng Châu Khiếu Uyên đã Võ Hồn đại thành, đã đi đến cuối con đường võ đạo rồi, trong khi người này rõ ràng là kém hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ ngang với Hà Trường Xuân ở Tiền Đường mà thôi.

Lý Dục Thần không biết đối phương là ai nhưng ông chủ Hầu lại âm thầm kinh hãi.

Ông ta sống ở thủ đô, quen biết không ít người trong giới võ lâm nên cũng biết một ít chuyện liên quan tới võ lâm.

Nghe thấy ba chữ Tiêu Tông Sư, kết hợp với tuổi tác của đối phương, ông ta lập tức đoán ngay ra người này chính là đại Tông Sư Tiêu Minh Hạc của nhà họ Tiêu – một trong bốn gia tộc lớn nhất của thủ đô!

Bố của Tiêu Minh Hạc chính là đệ nhất Tông Sư thủ đô Tiêu Sinh, biệt danh là Thiết Tiêu Vô Địch.

Sau khi cảm giác ngạc nhiên qua đi, ông chủ Hầu không khỏi lo thay cho Lý Dục Thần. Rốt cuộc Bạch Phương Hưng dẫn bọn họ tới đây làm gì?

Lẽ nào là chữa bệnh cho Tiêu Minh Hạc?

Nhưng Tiêu Minh Hạc là Tông Sư cơ mà!

Người ta nói rằng Tông Sư không thể chịu được nhục, trong khi cậu Lý này lại có tính cách kiêu ngạo như vậy, lỡ như không cẩn thận đắc tội Tông Sư thì rất có khả năng sẽ bị đập phát chết luôn.

Ông chủ Hầu cho rằng đây là âm mưu của nhà họ Bạch. Bạch Phương Hưng vốn không hề muốn so y thuật với Lý Dục Thần mà là muốn mượn tay Tiêu Tông Sư để diệt trừ Lý Dục Thần.

“Ồ, tôi biết rồi”, rõ ràng Tiêu Minh Hạc đã được người dưới báo cáo lại, ông ta mỉm cười, nhìn ra đằng sau Bạch Phương Hưng một vòng, dường như có phần thất vọng, cuối cùng dừng lại khi nhìn thấy Lý Dục Thần: “Vị này chính là cậu Lý phải không?”

Lý Dục Thần gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Lý Dục Thần”.

Bạch Phương Hưng nói: “Nếu Tiêu Tông Sư đã biết rồi thì tôi cũng không muốn nói nhiều, chúng ta đi xem ông cụ đi”.

Tiêu Minh Hạc ngăn lại: “Bạch đạo trưởng, tôi kính ông là cao nhân Toàn Chân Bạch Vân Quan, và cũng tôn trọng nhà họ Bạch các ông, vậy mà ông lại lấy bố tôi ra để đánh cược với người ta, có phải là hơi quá đáng quá không?”

Bạch Phương Hưng không ngờ Tiêu Minh Hạc vẫn luôn ở nhà sau mà lại nắm rõ mọi chuyện đã xảy ra ở trước nhà như lòng bàn tay, còn biết cả chuyện đánh cược giữa ông ta và Lý Dục Thần.

Ông ta biến sắc, cười ngượng ngùng: “Tiêu Tông Sư, tôi cũng chỉ để cậu ta thử một lần thôi, ông yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn ông cụ Tiêu sẽ không xảy ra vấn đề gì hết”.

Tiêu Minh Hạc sầm mặt nói: “Muốn xem bệnh cho bố tôi thì ít nhất cũng phải có tư cách ấy đã, sao có thể tùy tiện để một người tới xem bệnh được?”

Ông ta quan sát Lý Dục Thần mấy lượt, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực:

“Tôi nghe nói gần đây Nam Giang có một người rất nổi tiếng tên là Lý Dục Thần, danh xưng đệ nhất Tông Sư Nam Giang, phải chăng người đó chính là cậu?”
Chương 775: Bội phục

“Hóa ra tôi nổi tiếng tới vậy, ngay cả ở thủ đô mà cũng có người biết”, Lý Dục Thần cười nói.

Tiêu Minh Hạc lắc đầu: “Không đúng, tại sao trên người đệ nhất Tông Sư Nam Giang mà lại không có chút chân khí dao động nào cả vậy? Không phải là giả mạo đấy chứ?”

Nói rồi, ông ta đột ngột vỗ một chưởng về phía ngực của Lý Dục Thần.

Trước khi ra tay, Tiêu Minh Hạc không hề để lộ bất kỳ dấu hiệu nào, ngay cả Bạch Phương Hưng cũng không nhìn ra, đến khi muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.

Ông ta giật nảy mình. Nếu như Tiêu Minh Hạc đánh chết Lý Dục Thần thì đương nhiên trận đánh cược này không cần phải tiếp tục nữa, nhà họ Bạch vẫn đứng ở thế bất bại.

Thế nhưng, hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy Lý Dục Thần đi vào trong Bách Thảo Đường, chẳng mấy chốc chuyện hai bên đánh cược với nhau sẽ lan truyền khắp thủ đô. Nếu như Lý Dục Thần chết ở đây thì mọi người sẽ nghi ngờ là nhà họ Bạch hại chết Lý Dục Thần, đến lúc đó, nhà họ Bạch sẽ hết đường chối cãi.

Lý Dục Thần đứng nguyên tại chỗ không né tránh.

Chưởng lực của Tiêu Minh Hạc đập mạnh vào lồng ngực của Lý Dục Thần.

Không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người nín thở, mở to hai mắt ra nhìn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Ông ta chính là Tông Sư!

Một chưởng của Tông Sư mạnh hơn ba mươi ngàn cân, làm sao cơ thể máu thịt có thể chịu đựng nổi?

Chắc là xương cốt của Lý Dục Thần đã nát hết mất rồi?

Chỉ có Lâm Mộng Đình là yên lặng đứng bên cạnh, sắc mặt tự nhiên, không hề lo lắng chút nào.

Tiêu Minh Hạc vỗ một chưởng lên ngực Lý Dục Thần xong, chau mày lại.

Ông ta còn thấy khiếp sợ hơn tất cả mọi người ở đây.

Bởi vì, ông ta phát hiện ra, lực của một chưởng này không biết đã đi đâu hết rồi.

Tiêu Minh Hạc không hề phát hiện ra hơi thở võ giả trên người Lý Dục Thần nên một chưởng này chỉ là để thăm dò. Khi lòng bàn tay chạm đến quần áo trước ngực Lý Dục Thần, thấy đối phương vẫn không phát lực phản kháng, ông ta đã định thu tay lại.

Thế nhưng, điều làm ông ta bất ngờ là ông ta lại không thể thu tay về được, bàn tay cứ thế đập thẳng lên ngực Lý Dục Thần.

Mới đầu ông ta còn tưởng rằng do mình khống chế không tốt nên lỡ tay, nhiều khả năng Lý Dục Thần sẽ bị đánh chết, cũng vì vậy mà ông ta cảm thấy đôi chút hối tiếc và tự trách.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy nụ cười khẩy trên khuôn mặt Lý Dục Thần, ông ta mới nhận ra mình đã sai.

Lý Dục Thần không sao hết.

Người bị sao là ông ta.

Bàn tay của Tiêu Minh Hạc dính chặt vào ngực Lý Dục Thần, chưởng lực đã phát ra như muối bỏ biển, biến mất không còn thấy tăm hơi.

Sao lại như vậy?

Anh đứng nguyên tại chỗ, đỡ một chưởng của Tông Sư nhưng không hề bị mất một cọng tóc nào, vậy chắc hẳn người này đã đạt tới cảnh giới Kim Cương Bất Hoại rồi?

Tiêu Minh Hạc giật mình nhìn Lý Dục Thần, quên cả chuyện thu tay về.

Một người đàn ông đặt tay mình lên ngực một người đàn ông khác không nhúc nhích, cảnh tượng này thực sự ít nhiều có phần kỳ dị.

Nhưng Tiêu Minh Hạc vẫn đứng bất động, những người khác không dám hỏi ông ta.

Cho tới khi tiếng quát yêu kiều ba phần tức giận bảy phần ghen tuông của Lâm Mộng Đình vang lên: “Ông dám sàm sỡ chồng tôi!”

Cô vung tay lên, ánh sáng trắng lóe lên từ đầu ngón tay lượn một vòng quanh cánh tay của Tiêu Minh Hạc.

Tiêu Minh Hạc hoàn hồn, vội vàng rút tay về, một nửa ống tay áo rơi xuống đất, trên cánh tay có một vệt máu nhỏ.

Đương nhiên Lâm Mộng Đình không biết võ công, thứ cô dùng chính là đạo thuật.

Tu vi của cô đã có một chút thành tựu, so với cao thủ Huyền Môn thì đương nhiên không là gì nhưng so với thế tục hồng trần thì vậy là đủ rồi.

Hôm nay xem như là lần đầu tiên cô thực sự thi triển đạo thuật với người ngoài.

Nếu thực sự để cô đánh với Tiêu Minh Hạc thì chắc chắn cô không đánh lại nổi. Dù sao người ta cũng là Tông Sư võ đạo.

Nhưng hiệu quả mà cô thi triển ra đã đủ lóa mắt và kinh người rồi.

Chưởng lực của Tiêu Minh Hạc bị Lý Dục Thần trừ khử một cách lặng lẽ, trong cơn choáng váng, ông ta không hề đề phòng Lâm Mộng Đình, cộng thêm pháp thuật của cô cực kỳ tuyệt diệu, cho nên tới khi Tiêu Minh Hạc hoàn hồn rụt tay về thì đã không còn kịp nữa rồi.

Mọi người trong phòng đều giật mình.

Lúc Tiêu Minh Hạc nói Lý Dục Thần là đệ nhất Tông Sư Nam Giang gì đó mọi người còn không tin, nhưng bây giờ thấy ngay cả người đẹp đi cùng với anh cũng lợi hại như vậy, chỉ một chiêu đã đả thương được Tông Sư, bọn họ lập tức không còn gì mà không tin nữa.

Bạch Phương Hưng nhìn ra Lâm Mộng Đình không sử dụng võ công mà là đạo thuật. Thế nhưng, điều này lại càng làm ông ta kinh ngạc hơn.

Ông ta tu đạo từ nhỏ, tu vi cũng tạm được. Ở Bạch Vân Quan, ngoại trừ một vài người như Kim Tam Mộc, Tưởng Tuyền Lâm ra thì tu vi của ông ta là cao nhất.

Đây vẫn luôn là niềm tự hào của ông ta, cũng là lý do ông ta có thể ung dung đứng trước mặt Tông Sư.

Nhưng người phụ nữ đi cùng với Lý Dục Thần cũng biết đạo pháp, mặc dù ông ta không nhìn ra được cường độ pháp lực của chiêu vừa rồi nhưng thủ pháp thì cực kỳ tuyệt diệu, chắc chắn là đã sử dụng áo thuật cực kỳ cao thâm của Huyền Môn.

Điều này làm Bạch Phương Hưng thấy hơi bồn chồn trong lòng, khi quay lại nhìn Lý Dục Thần, mí mắt ông ta không khỏi giần giật.

Tiêu Minh Hạc giật mình liếc nhìn Lâm Mộng Đình, hít sâu một hơi, chắp tay với Lý Dục Thần, nói:

“Tôi đã liều lĩnh, lỗ mãng rồi, Lý Tông Sư công lực thâm hậu, tôi rất bội phục!”

Lý Dục Thần nói: “Không sao, Tiêu Tông Sư vẫn chưa đánh hết sức, có phong phạm của bậc đại sư.Trái lại, vợ tôi mới là người ra tay có phần hấp tấp”.
Chương 776: Thương tích nghiêm trọng

Lâm Mộng Đình cười tươi nói: “Mộng Đình vô lễ, xin Tiêu tông sư đại nhân đại lượng đừng trách”.

Tiêu Minh Hạc đỏ mặt: “Phu nhân khách sáo rồi, là Tiêu mỗ học nghệ không tinh thông, khiến phu nhân chê cười rồi”.

Thái độ của Tiêu Minh Hạc khiến Lý Dục Thần âm thầm gật đầu, ý nghĩ muốn dạy bảo ông ta một trận vì vô lễ cũng biến mất, hỏi: “Tôi nghe nói thủ đô có một vị tông sư, được gọi là đệ nhất thủ đô, cùng nổi tiếng ngang với Châu lão tông sư ở Tiêu Lăng, được gọi là Tiêu Sinh Tiêu tông sư trong Bắc Tiêu Nam Châu…”

“Đó là bố của tôi”, Tiêu Minh Hạc nói.

Lý Dục Thần liền hiểu ra, nhân vật chính hôm nay là Tiêu Sinh, cũng chính là bệnh nhân mà Bạch Phương Hưng muốn bảo Lý Dục Thần đến khám.

Bạch Phương Hưng thấy Tiêu Minh Hạc và Lý Dục Thần nói chuyện với nhau, cảm thấy không đúng lắm, hoàn toàn khác với kịch bản mà ông nghĩ tưởng tượng.

“Tiêu tông sư, bây giờ có thể để cậu Lý đi thăm ông cụ rồi chứ?”, Bạch Phương Hưng hỏi.

Tiêu Minh Hạc nói: “Đương nhiên là được, vậy xin cậu Lỳ và Bạch đạo trưởng nhọc lòng rồi”.

Lý Dục Thần mỉm cười: “Xem thế nào rồi tính”.

Chưa gặp được người, anh cũng không dám bảo đảm mình có thể chữa được.

Chỉ cần ông cụ chưa đột phá tiên thiên, chỉ là sinh lão bệnh tử, tuổi thọ đã tận, thần tiên cũng hết cách.

Cho dù đã đột phá tiên thiên, chưa trải qua hết chín lần lôi kiếp, trước khi thành tiên thể, cũng vẫn có tam tai cửu nạn, cũng không phải bất tử.

Bạch Phương Hưng nhắc nhở nói: “Cậu Lý, đây không phải là xem trước rồi tính, không chữa được, thì cậu thua rồi”.

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Không khám được thì thua sao? Vậy ông xem hay không thì đều có lợi ư?”

Nói xong rồi cười ha ha, cũng không quan tâm đến vẻ mặt phong phú của Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc, kéo Lâm Mộng Đình đi vào trong.

Tiêu Minh Hạc vội đuổi theo, đi lên phía trước dẫn đường, đương nhiên cũng xuất bản từ bản năng bảo vệ bố.

Đến căn phòng bên trong, Lý Dục Thần vừa nhìn thấy Tiêu Sinh đệ nhất tông sư thủ đô nằm trên giường, lập tức cau mày.

Tiêu Sinh có dáng người cao lớn, mặc dù nằm trên giường cũng có vài phần uy võ. Cơ thể của ông ta cũng không gầy yếu bệnh tật, khác với bệnh nhân bình thường.

Chỉ là trên khuôn mặt ông ta chớp lên một tầng khí xanh đen.

Dùng thần thức kiểm tra, kinh mạch trong cơ thể Tiêu Sinh đứt đoạn, nội tạng vỡ hết, thương tích vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng đây còn chỉ là thương tích trong cơ thể, rắc rối nhất là, giữa nội tạng đan điền của ông ta có một tầng khí đen vây quấn. Khí xanh đen trên khuôn mặt ông ta chính là bề ngoài của luồng khí đen đó.

Lý Dục Thần vô cùng quen thuộc với khí đen này, giống y hệt với ma khí mà ma ảnh đó để sót lại trước đây anh từng tiếp xúc.

Quả nhiên tên này vẫn còn sống!

Thấy Lý Dục Thần cau mày, trầm ngâm không nói, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Bạch Phương Hưng nhìn Tiêu Sinh hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng cũng hơi mâu thuẫn.

Một mặt, Lý Dục Thần trông có vẻ như bó tay hết cách, nếu như vậy, ít nhất nhà họ Bạch sẽ không thua trận cược này, vậy thì cũng coi như giữ được thể diện của nhà họ Bạch.

Nhưng mặt khác, chữa trị thương tích cho ông cụ Tiêu lại phiền phức.

Hai nhà Bạch Tiêu cũng coi là có quan hệ lâu đời, giao tình giữa Tiêu Sinh và Bạch Cảnh Thiên cũng sâu sắc, quan hệ giữa ông ta và Bạch Vân Quan cũng rất tốt. Trước khi lão quan chủ Vương Sùng Tiên chưa bế quan, Tiêu Sinh thường xuyên đến Bạch Vân Quan luận đạo với Vương Sùng Tiên.

Bạch Phương Hưng đánh trận cược này với Lý Dục Thần, thực ra là bảo hiểm đôi. Lý Dục Thần không chữa được bệnh của Tiêu Sinh, nhà họ Bạch thắng. Lỡ như chữa được, tuy nhà họ Bạch thua mất hai phần cổ phần, nhưng cứu được mạng của Tiêu Sinh, cũng coi như rất đáng.

Bây giờ thấy thái độ của Lý Dục Thần, Bạch Phương Hưng nghĩ không còn hy vọng cứu chữa rồi.

“Thôi vậy, cũng là tôi quá ngây thơ, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ”, Bạch Phương Hưng thở dài: “Cậu đi đi, trận đánh cược này kết thúc tại đây, tôi cũng không cần tài sản của cậu, chỉ cần cậu đừng đặt chân đến thủ đô nữa, nhà họ Bạch chúng tôi không hoan nghênh cậu, Bạch Vân Quan cũng không hoan nghênh cậu, tôi càng không muốn nhìn thấy người của nhà họ Lý”.

Lý Dục Thần dường như không nghe thấy, càng không để ý, chỉ cúi đầu cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Minh Hạc vừa nãy còn chấn kinh vì công phu của Lý Dục Thần mà tràn đầy hy vọng, giờ thấy anh như vậy, lại nghe thấy lời của Bạch Phương Hưng, không khỏi thất vọng, cũng thở dài một tiếng.

Ông chủ Hầu ở phía sau họ không có tư cách tiến lên, chỉ có thể ở trong góc nhìn từ xa trong lòng cũng khựng một tiếng.

Trận cược này kết thúc như vậy sao?

Mình đã chơi đồ cổ mấy chục năm, chưa từng nhìn nhầm, chẳng lẽ hôm nay nhìn nhầm rồi, đặt cược sai chỗ rồi?

Lâm Mộng Đình nắm tay Lý Dục Thần, khẽ nói nhỏ: “Dục Thần!”

Lý Dục Thần chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ tay của Lâm Mộng Đình, nói: “Không sao, yên tâm đi”.

Sau đó hỏi: “Tiêu tông sư, lệnh tôn bị ai đánh thương?”

Tiêu Minh Hạc lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Những năm nay, bố của tôi vẫn luôn ẩn cư ở ngoại ô thủ đô, gần như không quan tâm việc đời, cũng rất ít qua lại với bên ngoài. Cũng chỉ có tôi và mấy sư huynh đệ thỉnh thoảng đến chơi với ông ấy. Nhưng nửa tháng trước, ông ấy bỗng mất tích, không để lại lời nào. Tôi chỉ coi như ông ấy đi đâu đó gặp bạn cũ. Ngày xưa cũng từng xảy ra chuyện này. Bạn cũ của ông ấy đều là tiền bối ẩn cư, không hy vọng bên ngoài làm phiền, cho nên tôi chưa từng hỏi đến. Hôm trước, tôi đến căn nhà ở ngoại ô lấy đồ, mới phát hiện ông ấy đã quay về, người đã nằm trên giường, chỉ còn lại một hơi thở!”
Chương 777: Thủ pháp thần tiên

“Ngay cả ông ấy tự quay về hay được người khác đưa về, tôi cũng không biết”, Tiêu Minh Hạc nói.

Bạch Phương Hưng hơi mất kiên nhẫn nói: “Tiêu tông sư, cậu ta đã không chữa được, thì không cần nói những việc này với cậu ta”.

“Sao ông biết tôi không chữa được?”, Lý Dục Thần nói.

Bạch Phương Hưng ngẩn người, cười ha ha nói: “Cậu thanh niên, đừng ra vẻ, bây giờ nhận thua, tôi vẫn câu nói đó, cậu đi là được, chỉ cần sau này cậu không đặt chân đến thủ đô, tôi cũng không cầm chút tài sản đó của cậu”.

Lý Dục Thần đứng lên, làm tư thế xin mời, nói: “Bạch đạo trưởng, hay là ông khám trước đi, tránh để người khác nói tôi chiếm lợi”.

Bạch Phương Hưng cười lạnh lùng nói: “Hừ, muốn trộm xà đổi cột, để dễ đục nước béo cò hả?”

Lâm Mộng Đình nói: “Dục Thần, anh tốt bụng nhường người ta, người ta lại không biết nhận đấy!”

“Có nhận hay không là chuyện của người ta, nhưng anh không thể chiếm lợi của người khác, nhà họ Lý anh cũng chưa từng chiếm lợi của người ta”, ánh mắt Lý Dục Thần liền nghiêm nghị, nói với Bạch Phương Hưng: “Bạch đạo trưởng, giới hạn trong một tiếng, ông khám trước, chỉ cần ông khiến Tiêu lão tông sư tỉnh lại, tôi sẽ nhận thua, nếu không thể, thì để tôi chữa. Trong vòng một tiếng, tôi chữa khỏi cho Tiêu lão tông sư, nếu không, tôi cũng nhận thua. Thế nào?”

Bạch Phương Hưng không hiểu Lý Dục Thần lấy đâu ra tự tin như vậy.

Ông ta đã nghiên cứu thương tích của Tiêu Sinh cả nửa ngày rồi.

Kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng vỡ nát, đổi lại là người bình thường, sớm đã chết thẳng cẳng rồi.

Nếu chỉ thương tích này, dựa vào y thuật nhà họ Bạch truyền lại, thêm đạo pháp Trường Xuân mà Bạch Vân Quan học được, vẫn có thể chữa được, chỉ là cần chút thời gian.

Quan trọng là, đan điền của Tiêu Sinh cũng bị vỡ, chân khí mất đi cái gốc để sinh ra, đây là đòn chí mạng với võ giả.

Mà giữa đan điền đến nội tạng của ông ta còn thấp thoáng một tia tà khí lượn quanh.

Tà khí này, mới là thứ khiến Bạch Phương Hưng đau đầu nhất.

Ông ta đã thử tất cả thuật tránh tà trong đạo pháp Trường Xuân, cũng không biết là mình không đủ đạo hành, hay là sử dụng thuật pháp không đúng, mà không thể xua đi được tà khí này.

Với năng lực của Bạch Phương Hưng hiện giờ, cùng lắm cũng chỉ có thể giữ được mạng của Tiêu Sinh, đây cũng là nền tảng tự tin để ông ta đánh cược với Lý Dục Thần.

Thương nặng như này, có thể giữ được mạng đã là thủ đoạn thần y rồi.

Nhưng muốn trong vòng một tiếng khiến Tiêu Sinh tỉnh lại, Bạch Phương Hưng không làm được. Tiêu Sinh đã đến một ngày, nếu có thể tỉnh thì đã tỉnh từ lâu rồi.

Bạch Phương Hưng nhìn Lý Dục Thần, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Lý Dục Thần đang bốc phét.

“Tôi không cần thử nữa, cậu làm đi, nếu cậu thực sự có thể chữa được thương tích của ông Tiêu trong vòng một tiếng…”, Bạch Phương Hưng do dự: “Tôi chấp nhận thua, hai phần cổ phần của Bách Thảo Đường, sẽ là của cậu. Ngoài ra, sau này cậu làm gì ở thủ đô, tôi cũng không can thiệp”.

Lý Dục Thần nói: “Tôi còn có một điều kiện”.

“Cái gì?”

“Ông phải nói cho tôi biết, tại sao nhà họ Bạch các ông lại ghét nhà họ Lý chúng tôi, ngay cả đạo nhân toàn chân đã tu hành mấy chục năm như ông cũng nhớ mãi không quên?”

Bạch Phương Hưng liền nóng mặt, lời của Lý Dục Thần vừa hay nói trúng điểm yếu của ông ta.

Trước khi Vương Sùng Tiên bế quan từng nói với ông ta, nói ông ta tuy từ nhỏ đã xuất gia ở Bạch Vân Quan, nhưng lòng vẫn luôn ở nhà họ Bạch, vướng mắc phàm trần quá nhiều, nếu không buông xuống, khó thành chính quả.

“Nếu cậu thắng, sau này sẽ là cổ đông của Bách Thảo Đường, những chuyện này, tôi không nói, cậu cũng sẽ biết”, Bạch Phương Hưng nói.

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, vậy bắt đầu thôi”.

Bạch Kính Đình hỏi: “Cậu Lý, có cần kim châm không?”

Lý Dục Thần nói: “Không cần”.

Nói xong, anh đưa tay ra, hai ngón tay ghép lại thành kiếm, mau chóng điểm lên người Tiêu Sinh.

Thủ pháp của anh cực nhanh, nhanh đến mức ngoại trừ số ít người như Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc, những người khác đều không nhìn rõ.

Bạch Phương Hưng càng nhìn càng kinh hãi, ông ta nhìn ra, đây không phải là y thuật, cũng không phải là võ thuật, đây rõ ràng là kiếm thuật cực kỳ cao minh.

Hơn nữa là lấy khí làm kiếm, kiếm khí như tia sáng nhỏ, chui vào trong cơ thể Tiêu Sinh, lại dùng pháp lực chỉ dẫn, coi kinh mạch nội tạng của Tiêu Sinh làm chiến trường, đang tiến hành một trận chiến đầu vừa phức tạp vừa kịch liệt.

Chỉ dựa vào thủ pháp này, Bạch Phương Hưng đừng nói là làm được, trước đây nghĩ cũng không từng nghĩ tới thuật pháp lại có thể sử dụng như vậy.

Tiêu Minh Hạc không biết thuật pháp, đương nhiên coi thủ pháp của Lý Dục Thần là một loại phóng chân khí ra ngoài.

Phóng chân khí ra ngoài, hóa khí thành đao, chém địch hư không, ông ta cũng có thể làm được.

Nhưng muốn chân khí từ đầu ngón tay phóng ra thành ánh sáng nhỏ, còn phải điều khiển nhiều ánh sáng nhỏ như vậy đâm vào huyệt vị một cách chính xác như châm cứu, thì ông ta không làm được.

Tiêu Minh Hạc nhìn vô cùng nghiêm túc, giống như học sinh đang xem thầy giáo diễn giảng.

Bạch Kính Đình lại nhìn động tác của Lý Dục Thần từ góc độ y thuật, mỗi một lần ngón tay điểm xuống, đối ứng với huyệt vị nào, giống như châm cứu, thứ tự đâm vào huyệt khá phù hợp với lý thuyết y học, khiến ông ta nghĩ rằng, có những điều không hợp lý khiến ông ta nghĩ mãi không hiểu, giờ bỗng như hiểu ra cảm thán.

Nhưng sau đó, thủ pháp của Lý Dục Thần đã nhanh đến mức ông ta không nhìn rõ nổi, chỉ đành lắc đầu thở dài.

Cả hiện trường có lẽ chỉ có ông chủ Hầu, vừa không hiểu y thuật, cũng không biết võ thuật, nhìn động tác của Lý Dục Thần chỉ thấy rất ngầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Nhìn có vẻ sắp thắng rồi.

Thời gian trôi từng giây từng phút trong bầu không khí căng thẳng.

Mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần, thở cũng không dám thở mạnh nhìn Lý Dục Thần.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy Lý Dục Thần xòe năm ngón tay, đặt ngang bàn tay bên trên đỉnh đầu của Tiêu Sinh.
Chương 778: Năm mươi tám phút

Bạch Phương Hưng nhìn thấy một luồng khí đen từ đỉnh đầu của Tiêu Sinh bốc ra, bị bàn tay của Lý Dục Thần hút hết.

Những người khác không nhìn thấy khí đen, nhưng cảm nhận được ý lạnh.

Lúc này, Tiêu Sinh nằm trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng khí sắc xanh đen trên mặt lại biến mất như lớp mặt nạ được lột từ dưới lên trên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Lý Dục Thần bóp mạnh thành nắm đấm.

Trong lúc mơ hồ mọi người cảm thấy đường sáng trong phòng như rung động.

Sau đó, Lý Dục Thần ngồi bên giường bất động.

Không ai dám hỏi kết quả thế nào, chỉ sợ làm phiền anh.

Chờ đợi dường như dài đằng đẵng.

Trong phòng cũng không có chút âm thanh nào.

Bỗng nhiên, Tiêu Sinh trên giường ho khan một tiếng.

Tiêu Minh Hạc kích động tiến lên gọi: “Bố!”

Phía sau vang lên một giọng nói còn kích động hơn ông ta:

“Năm mươi tám phút!”

Ông chủ Hầu giơ điện thoại lên, thấy mọi người nhìn ông ta bằng ánh mắt quái dị, vẻ hưng phấn trên mặt mất dần, trở nên lúng túng.

Tiêu Sinh từ từ tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy người bên giường.

“Bố, bố tỉnh rồi!”

“Bố vẫn còn sống ư?”

“Đúng thế, bố vẫn sống! Là cậu Lý đã cứu bố!”

“Cậu Lý…”

Trên khuôn mặt Tiêu Sinh lộ ra vẻ khó hiểu.

Lý Dục Thần nhét vào miệng của Tiêu Sinh một viên thuốc, nói: “Đừng nói gì, đợi thuốc ngấm vào cơ thể, hồi phục chút thể lực đã”.

Tiêu Sinh nhìn anh một cái, trong mắt có tia sáng rõ lóe lên.

Ông ta ngậm viên thuốc, cảm thấy viên thuốc tan chảy trong khoang miệng, nước bọt mang theo vị ngọt đó xuống bụng, như bầu trời trong xanh gột rửa cơ thể.

Sắc mặt ông ta dần trở nên hồng hào.

Bạch Kính Đình nhìn mọi việc diễn ra, trong lòng vô cùng phức tạp.

Từ sau khi bố qua đời, ông ta được gọi là đệ nhất danh y thủ đô. Lúc ban đầu hoảng sợ bất an, chỉ sợ danh tiếng mà mấy đời nhà họ Bạch giành được bi hủy. Mười mấy năm qua đi, ông ta đã thích ứng với thân phận này, bỏ đi nỗi sợ ban đầu, thay vào đó là sự kiêu ngạo và an tâm, hưởng thụ những vinh quang và thỏa mãn mà cái danh đệ nhất thủ đô mang lại.

Hôm nay nhìn thấy y thuật của Lý Dục Thần, ông ta mới biết, trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, chút y thuật ít ỏi của mình đúng là chẳng đáng nhắc đến trước mặt người ta.

Trong phút chốc, cái danh đệ nhất thủ đô khiến trong lòng ông ta đầy hổ thẹn.

Nhưng, tại sao người này lại là con cháu của nhà họ Lý chứ!

Nghĩ đến cái chết của bố, trong lòng Bạch Kính Đình như bị thứ gì đè nặng, vô cùng khó chịu.

“Lấy chút nước ấm cho ông ấy uống đi”, Lý Dục Thần nói.

Không đợi nhân viên y tá đi làm, Tiêu Minh Hạc đã giành trước một bước, đi lấy nước, dùng nước sạch và nước với nửa cốc nước ấm, đưa đến trước giường, nhẹ giọng nói.

“Bố, uống chút nước đi”.

Tiêu Sinh khẽ gật đầu.

Tiêu Minh Hạc đỡ ông cụ ngồi dậy, cẩn thận cho ông ta uống nước.

Ông chủ Hầu nhìn họ, nghĩ thầm, thì ra tông sư cũng giống như người bình thường, mắc bệnh, cũng uống nước như vậy, con trai cũng chăm sóc như vậy.

Nếu con trai không hiếu thuận, ông cụ là tông sư thì cũng vẫn đánh đòn.

Ông ta bỗng nhớ đến bố của mình đang trong lúc hấp hối, ông ta vẫn ở bên ngoài, vì mua một món đồ vàng mã vừa mới đào ra, nên cùng mấy tên cướp mộ đi khắp nơi. Món đồ đó đúng là đã giúp ông ta kiếm được món tiền không nhỏ, nhưng cũng vì vậy mà bỏ lỡ những ngày cuối cùng tận hiếu trước giường của bố.

Nghĩ đến đây, ông chủ Hầu vô cùng buồn lòng.

Bỏ lỡ một trăm triệu, cũng còn cơ hội kiếm về, nhưng đời người có những thứ, bỏ lỡ rồi, thì mãi mãi sẽ không có nữa.

Tiêu Sinh uống chút nước, khí sắc càng tốt lên.

“Sao bố lại ở đây?”, ông ta hỏi.

Tiêu Minh Hạc nói lại một lượt từ chuyện đã phát hiện ông ta bị thương trong nhà thế nào, rồi đưa đến Bách Thảo Đường thế nào, rồi gặp được cậu Lý thế nào.

“Bố, ai đã đánh bố bị thương?”

Tiêu Sinh không trả lời câu hỏi của ông ta, mà nhìn sang Lý Dục Thần, nhìn rất lâu, dường như đang ngắm một bức tranh.

“Cậu chính là cháu nội của Lý Hữu Toàn ư?”, ông cụ hỏi.

“Ông biết ông nội của tôi sao?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.

Anh đã công khai thân phận là con cháu của nhà họ Lý, mọi người đều biết anh là cháu nội của Lý Thiên Sách, nhưng không nhiều người biết Lý Hữu Toàn.

“Ừm”, Tiêu Sinh khẽ gật đầu: “Tôi nợ nhà họ Lý các cậu một cái mạng, Lý Hữu Toàn từng đến đòi mạng tôi”.

Lời của ông cụ khiến mọi người kinh ngạc.

Tiêu Minh Hạc

Ban đầu Lý Dục Thần cũng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng, nên không nói ra.

“Mọi người đừng hiểu lầm”, Tiêu Sinh nói: “Người đánh thương tôi không phải người của nhà họ Lý, mà là kẻ thù của nhà họ Lý”.

“A? Bố, rốt cuộc chuyện là thế nào?”, Tiêu Minh Hạc khó hiểu hỏi.

“Chuyện nói ra thì rất dài”, Tiêu Sinh nhìn Lý Dục Thần: “Cậu tên là Lý Dục Thần phải không, tôi biết cậu, khi cậu đầy tháng, tôi còn từng bế cậu”.

Lý Dục Thần nhất thời ngạc nhiên, không biết nên tiếp lời thế nào.

Tiêu Sinh cười ha ha, trong mắt lại có vài phần cô đơn.
Chương 779: Số mệnh bất phàm, tránh xa phú quý

“Tuy nhà họ Tiêu và nhà họ Lý cùng ở thủ đô, nhưng không qua lại nhiều, mọi người đều nghĩ quan hệ hai nhà bình thường. Nhưng trên thực tế, tôi và Lý Thiên Sách có giao tình sống chết có nhau”.

“Từ nhỏ tôi đã si mê võ đạo, thích du ngoạn giang hồ, không quan tâm đến việc làm ăn của gia tộc. Lúc đó, Lý Thiên Sách cũng chí ở bốn phương. Chúng tôi cùng từng tu ngoạn thiên hạ, đến sa mạc, vượt sông băng, xông pha Đông Doanh, xuống Tây Dương, tuy lúc đó thế đạo hỗn loạn, nhưng thực sự có ơn báo ơn, có oán báo oán, tiêu dao tự tại”.

“Sau này chúng tôi nhiều tuổi, về đến thủ đô, làm gia chủ của gia tộc, cũng không về được như trước đây nữa”.

“Tôi có chút thiên phú về võ đạo, vì vậy cũng rất tự phụ, kết không ít thù hận ở bên ngoài. Võ giả không thể dưỡng đức, tranh đoạt nhiều và tàn sát, cho nên ông trời đã thiết lập một màn ngăn cách khó mà vượt qua trên võ đạo. Võ đạo võ đạo, bỏ võ mà theo đạo, mới có thể đột phá ngăn cách này, đi lên một tầng lầu. Tiếc là đến già tôi mới hiểu đạo lý này”.

“Tôi tự phụ vì có võ lực, đánh đuổi tất cả kẻ thù. Đánh đến khi họ không dám đến nữa, cho nên tôi lại càng tự phụ. Cho đến có một lần, tôi trúng kế của kẻ thù, không những bị nhốt trong vòng bao vây trùng trùng của các cao thủ, ngay cả xào huyệt của nhà họ Tiêu suỵt bị đánh sập”.

“Tôi như con sư tử bị chó hoang bao vây, chống lại bầy thú, cuối cùng không địch nổi số đông. Nếu lần đó, không phải Lý Thiên Sách đưa cao thủ nhà họ Lý đến chi viện, không những tôi đã mất mạng, mà có lẽ thủ đô cũng không còn nhà họ Tiêu nữa”.

“Cho nên tôi mới nói, tôi nợ nhà họ Lý một cái mạng”.

“Lúc nhà họ Lý xảy ra chuyện, vốn dĩ tôi nên ra tay hỗ trợ mặc dù chưa chắc có thể thay đổi được gì”.

Trên khuôn mặt của Tiêu Sinh lộ ra vẻ hổ thẹn.

“Ông Tiêu, ông biết rốt cuộc nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì không?”, Lý Dục Thần hỏi.

Tiêu Sinh lắc đầu: “Sự việc xảy ra quá đột ngột. Trong một đêm, người đi nhà trống. Tôi từng điều tra, có rất nhiều manh mối, nhưng lại rất hỗn loạn, không tìm ra ngọn nguồn. Chỉ có thể chắc chắn một điều, chuyện này có liên quan đến mẹ của cậu. Nhà họ Lý là vật hy sinh của cuộc tranh giành ma đạo”.

“Tranh giành ma đạo?”, Lý Dục Thần lẩm bẩm: “Nói như vậy, ma giáo và đạo môn đều tham gia vào cuộc tàn sát nhà họ Lý?”

Tiêu Sinh trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chưa tận mắt chứng kiến, tôi cũng không tiện kết luận, nhưng theo như cách nói của Lý Hữu Toàn, trong những người này, không có kẻ nào là vô tội”.

“Ông nội Hữu Toàn? Ông ấy nói thế nào?”

“Khoảng mười ba mười bốn năm trước, Lý Hữu Toàn đột nhiên đến tìm tôi, tôi mới biết nhà họ Lý còn có con cháu sống sót. Lý Hữu Toàn hỏi tôi, cái mạng mà tôi còn nợ nhà họ Lý giờ còn thừa nhận không. Đương nhiên là tôi nhận, đồng ý trả bất cứ lúc nào. Cho dù không nợ cái mạng này, với giao tình của tôi và Lý Thiên Sách, nếu cho tôi biết kẻ thù là ai, tôi liều mạng cũng phải báo thù giúp ông ta”.

“Lý Hữu Toàn lại nói tôi không báo được thù này đâu, cho dù tôi đã võ hồn đại thành, cho dù là đệ nhất tông sư thủ đô, vì những người đó, những thế lực đó, đều vượt trên võ đạo”.

“Tôi hỏi ông ta, vậy thù của nhà họ Lý cứ bỏ qua như vậy sao? Họ định cứ sống tạm bợ thế sao?”

“Ông ta nói không phải, sẽ có người báo thù của nhà họ Lý, tôi hỏi ông ta là ai, ông ta nói là cháu nội của ông ta. Cũng chính là cậu - Lý Dục Thần!”, Tiêu Sinh nhìn Lý Dục Thần nói: “Nguyên văn của Lý Hữu Toàn là, bất kể là tiên hay ma, chỉ cần dính máu của nhà họ Lý, có một người tính một người, ai cũng không thoát được!”

Lý Dục Thần cảm thấy khó thở, nhảy lên trong lòng.

Trước mặt lại hiện lên khuôn mặt mỉm cười của ông nội Hữu Toàn ở trong lòng mình trước khi chết.

“Tôi hỏi Lý Hữu Toàn, những người đó đã vượt xa trên võ đạo, ngay cả tông sư võ hồn đại thành như tôi cũng không thể giúp nhà họ Lý báo thù, tại sao lại nói một đứa trẻ chưa thành niên lưu vong bên ngoài chắc chắn có thể báo thù?”

Tiêu Sinh nhìn Lý Dục Thần, trong mắt có vài phần hiếu kỳ, dường như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật ngắm mà không hiểu lắm, cố gắng muốn nhìn ra điều kỳ diệu trong đó.

“Lý Hữu Toàn nói, trước khi cậu ra đời, từng có một cao nhân đến nhà họ Lý, đã bói một quẻ thay mẹ của cậu, nói thai nhi trong bụng cô ta số mệnh bất phàm, nhưng bị ông trời đố kỵ, có nguy cơ chết yểu, cần tránh ra vùng đất phú quý vương khí thủ đô. Chỉ cần vượt qua cửa sinh tử năm bảy tuổi, tự có cơ duyên, từ đó như cá hóa rồng, người tài giỏi gặp cơ hội tốt”.

Lý Dục Thần nhớ ra, ông nội Hữu Toàn đón sinh nhật bảy tuổi cho mình xong mới rời khỏi thành phố Hòa.

Chẳng trách ông nội Hữu Toàn vẫn luôn đưa cậu đi nhặt phế liệu, ngoại trừ việc định hôn ước với ông cụ Lâm ra, từ đầu đến cuối không chịu nhận một đồng tiền hỗ trợ của nhà họ Lâm, thì ra là số phận của mình phải tránh xa phú quý vương khí.

“Năm đó ông ta đến tìm tôi, là nằm cậu bảy tuổi phải không?”, Tiêu Sinh thở dài: “Tuy Lý Hữu Toàn là quản gia của nhà họ Lý, họ của ông ta cũng là ông cụ nhà họ Lý ban cho, không có chút quan hệ máu mủ nào với nhà họ Lý, nhưng ông ta lại trung thành tuyệt đối, ân tình mãi không quên với gia chủ. Ông ta đã nghĩ từ lâu, phải dùng tính mạng để trả ân tình này”.

“Nuôi cậu đến bảy tuổi sống qua cửa ải sinh tử, trải sẵn con đường hào môn, ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Việc còn lại, chỉ dựa vào cơ duyên và bản lĩnh của cậu thôi”.

“Tôi còn nhớ năm đó ông ta đến tìm tôi, vừa đen vừa gầy, mặc quần áo rách cũ, nếu không phải ông ta tự báo tên, tôi cũng không nhận ra đó là quản gia bên cạnh Lý Thiên Sách năm đó”.

“Ông ta đứng ở đó, lẫm liệt đại nghĩa, đòi mạng tôi, hỏi tôi có chịu trả cái mạng này cho nhà họ Lý không. Tôi nói đương nhiên muốn trả. Ông ta bèn nhờ tôi giúp ông ta đi giết một người, người này tên là Đạm Đài Ngọc, là một trong Ngũ Sứ Ma Môn trong truyền thuyết”.
Chương 780: Điểm phá

Tiêu Sinh nói đơn giản về Ngũ Sứ Ma Môn, đều là những lời đồn giang hồ, Lý Dục Thần cũng đã nghe qua ở chỗ Châu Khiếu Uyên Kim Lăng.

Chỉ là anh hơi hiếu kỳ, Châu Khiếu Uyên nói ông nội Hữu Toàn cùng ông ta đến sa mạc giết Lữ Hiển, thì làm sao lại cùng Tiêu Sinh đi giết Đạm Đài Ngọc đây?

Tiêu Sinh tiếp tục nói: “Đạm Đài Ngọc này hành tung bất định, chúng tôi dựa theo manh mối, mỗi lần đều đến muộn một bước. Nhưng trong quá trình truy đuổi, chúng tôi lại phát hiện manh mối của một người khác tên Lữ Hiển, kẻ đó cũng là một trong Ngũ Sứ Ma Môn. Lý Hữu Toàn liền thương lượng với tôi, để tôi tiếp tục đuổi theo Đạm Đài Ngọc, ông ta đuổi theo Lữ Hiển, không ngờ, lần từ biệt đó lại là vĩnh biệt”.

Nói đến đây, Tiêu Sinh thở dài một tiếng, vẻ mặt thương cảm cô đơn.

Lý Dục Thần gật đầu, nói như vậy thì sự việc đối khớp rồi.

Ban đầu có lẽ ông nội Hữu Toàn không dự định tìm Châu Khiếu Uyên, mà định liên thủ với Tiêu Sinh giết Đạm Đài Ngọc. Nhưng phát hiện ra tung tích của Lữ Hiển nên mới đến Kim Lăng tìm Châu Khiếu Uyên, cùng đến sa mạc giết Lữ Hiển.

Chỉ là sau đó không biết tại sao, lại không hội gặp với Tiêu Sinh, mà một mình đi tìm Đồng Hạo.

Lý Dục Thần bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: “Ông Tiêu, kẻ đánh thương ông, chắc không phải là Đạm Đài Ngọc chứ?”

Tiêu Sinh gật đầu nói: “Cậu đoán không sai, chính là Đạm Đài Ngọc”.

Tiêu Minh Hạc ngạc nhiên nói: “Nhưng bố à, đó là chuyện của mười mấy năm trước rồi mà?”

Tiêu Sinh nói: “Đạm Đài Ngọc hành tung vô cùng quỷ dị, bố đã đuổi theo hắn mấy năm, vẫn không thể tìm được hắn, sau này thì mất manh mối của hắn. Bố đã từ bỏ, nghĩ rằng đời này không thể hoàn thành nhiệm vụ của Lý Hữu Toàn giao cho, cũng không trả được nợ cái mạn của nhà họ Lý”.

“Nhưng có lẽ ông trời có mắt, không lâu trước đó, bố bỗng phát hiện ra tung tích của Đạm Đài Ngọc, hắn đã đến thủ đô. Nhưng bố biết, kẻ này là một trong Ngũ Sứ Ma Môn, ma công rất giỏi, bố chưa chắc là đối thủ. Trước khi xuất phát, tôi đã thổi tiêu tưởng niệm ở khu nhà cũ nhà họ Lý, hy vọng Thiên Sách trên trời có linh, giúp tôi giết được tà ma này”.

Lý Dục Thần mới biết, thì ra người mà Hoàng Đại Sơn nói thổi tiêu ở khu nhà họ Lý chính là Tiêu Sinh.

“Vốn dĩ, tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị chết chung với Đạm Đài Ngọc. Nhưng không ngờ, thời khắc quan trọng, có người ra tay cứu Đạm Đài Ngọc, còn tôi bị thương nặng”.

“Là ai?”, Lý Dục Thần và Tiêu Minh Hạc cùng hỏi.

“Tôi không biết”, Tiêu Sinh lắc đầu: “Có lẽ không phải con người”.

“Không phải con người?”

“Vì đó chỉ là một cái bóng, một cái bóng có thể đứng lên”, Tiêu Sinh nói.

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Cái bóng còn dễ nói, có thể là người nào đó ẩn ấp tốt, không bị Tiêu Sinh phát hiện bản thể thôi.

Nhưng cái đứng lên là thế nào?

Tiêu Sinh là tông sư, đứng đầu võ lâm phương Bắc, đương nhiên sẽ không ăn nói linh tinh.

“Tôi biết là ai rồi”, Lý Dục Thần đột nhiên nói.

“Cậu biết là ai?”, Tiêu Sinh ngạc nhiên.

Lý Dục Thần gật đầu: “Ông Tiêu, ông chỉ cần nói cho tôi biết Đạm Đài Ngọc ở đâu là được, việc còn lại cứ để tôi. Tuy thương tích của ông đã không còn đáng ngại, nhưng nguyên khí tổn thương, vẫn cần tĩnh dưỡng. Tôi truyền cho ông một bộ phương pháp điều khí, ông luyện tập theo, đều có lợi cho cơ thể và võ hồn của ông”.

Liền dùng tay vẽ bùa trên hư không, ngón tay điểm nhẹ vào giữa đôi lông mày của Tiêu Sinh.

Người khác nhìn mà khó hiểu, chỉ có Tiêu Sinh mở to con mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó là vẻ mững rỡ điên cuồng.

“Đây là…”

Ông ta kích động không thốt ra lời. Rảo cản võ đạo đỉnh phong mà mình suy nghĩ mấy chục năm, khoảng cách giữa võ và đạo không thể vượt qua như lạch trời, lại được Lý Dục Thần nhẹ nhàng điểm một cái thì đã điểm phá.

Vốn dĩ, ông ta giống như người tu hành cô độc, tuy đã trèo lên đỉnh, nhìn khắp các núi nhỏ bé, lại vô cùng cô độc hiu quạnh, nơi hoang dã mênh mông đối diện, các dãy núi nối liền không dứt, ông ta không có chỗ để đi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm, dải sao lấp lánh.

Ông ta biết, trên bầu trời đó có một thế giới khác.

Nhưng ông ta đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, không còn đường để trèo lên nữa.

Sự cô đơn và tuyệt vọng này, người bình thường không thể cảm nhận được.

Tô Tử nói chỗ cao không thẳng nổi lạnh lẽo, có lẽ là tâm cảnh này.

Nhưng bây giờ, cùng với Lý Dục Thần khẽ chỉ điểm một cái, ông ta nhìn bầu trời mênh mông đó, có một con đường trời, xa xôi thăm thẳm, không biết thông đến nơi nào.

“Ông Tiêu, đây là cơ duyên của ông, nhưng đường trời khó đi, có thể đi được hay không, phải xem bản thân ông rồi”.

Tiêu Sinh gật đầu: “Tôi hiểu, tôi si mê võ đạo, cả đời sát phạt quá nặng, đương nhiên kiếp số cũng nặng”.

Ông ta nhìn Lý Dục Thần, thở dài một hơi: “Vốn nghĩ lần này phải trả cái mạng này cho nhà họ Lý, không ngờ lại là cậu đã cứu tôi. Nếu lại nhờ vào những gì cậu truyền mà đột phá, thì như có được cuộc đời mới. Như vậy, chẳng phải tôi nợ nhà họ Lý ba cái mạng rồi ư?”

Lý Dục Thần cười nói: “Ông Tiêu không cần để ý, phần tình nghĩa của ông dành cho nhà họ Lý, tôi sẽ khắc ghi”.

Tiêu Sinh lại lắc đầu, vẻ mặt hổ thẹn, nói với Tiêu Minh Hạc bên cạnh: “Minh Hạc, sau này cậu Lý ở thủ đô, bất luận làm gì, nhà họ Tiêu chúng ta đều phải hết sức hỗ trợ”.

“Vâng, thưa bố”, Tiêu Minh Hạc đồng ý nói.

Tiêu Sinh mới nói với Lý Dục Thần: “Đạm Đài Ngọc sống trong một nông trang dưới chân núi Bách Hoa, nhưng trước nay hắn hành tung thần bí, lần này bị tôi phát hiện, chắc chắn sẽ không ở lại đó. Nhưng tôi biết hắn còn có một điểm dừng chân, chính là trong một ngồi miếu cũ bỏ hoang của thiên quan Long Môn phía Tây của núi Bách Hoa”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom