-
Chương 746-749
Chương 746: Những người từng tới nhà họ Lý
“Chào cậu Lý, chào mợ Lý!”
Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông không quen biết tôi, làm sao ông biết tôi là mợ Lý?”
Hoàng Đại Sơn chững chạc nói: “Mợ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời như mợ mới xứng với cậu Lý. Cậu mợ là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh, sau này chắc chắn sẽ trăm năm hòa hợp, à không, vạn năm hòa hợp, bên nhau tới lúc bạc đầu, ân ái ngọt ngào, sớm sinh quý tử, vĩnh viễn không chia lìa!”
Lâm Mộng Đình buồn cười, che miệng lại cười khúc khích, nói: “Con chồn nhà ông thật là, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh! Ông học được của ai cái thói dỗ ngon dỗ ngọt này vậy?”
Nói rồi, Lâm Mộng Đình liếc mắt nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Đừng nhìn tôi, ông ta còn biết nhiều thành ngữ hơn tôi nhiều”.
Hoàng Đại Sơn giơ móng vuốt lên gãi cái đầu nhỏ một cái rồi đáp: “Thực ra, đúng là tôi học của cậu Lý đấy ạ”.
Lý Dục Thần trừng mắt: “Tôi dạy ông mấy thứ này bao giờ?”
Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh xem đi, không chối được nữa chứ gì? Đại Sơn, ông cứ thoải mái nói đi, hôm nay có tôi ở đây, anh ấy không ức hiếp được ông đâu”.
Hoàng Đại Sơn nói: “Cậu Lý này không phải là cậu Lý đây!”
Hai người đều sững sờ, hỏi: “Còn có cậu Lý nào nữa?”
“Chính là bố của cậu Lý đây, cậu Lý Vân Hoa nức tiếng cả thủ đô năm xưa!”, Hoàng Đại Sơn nói: “Tôi đi theo chân bà Cung nên mới quen được với cậu Vân Hoa, cậu Vân Hoa thường xuyên có thể chọc cho bà Cung cười to. Cậu Vân Hoa biết làm thơ, còn biết đánh đàn, biết ca hát, tôi nhớ ông ấy từng hát…”
Nói rồi, nó gân chiếc cổ họng khàn khàn chói tai của loài chồn lên hát tình ca.
Lý Dục Thần nghe vậy ngẩn người, Lâm Mộng Đình không nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Đúng là cha nào con nấy!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Tôi có như vậy đâu?”
Lâm Mộng Đình nói: “Lần đầu tiên chúng ta ăn khuya ở quán nướng, khi đó anh chỉ vừa mới xuống núi, còn chưa biết gì, ngay cả điện thoại thông minh cũng không biết sử dụng, trông cực kỳ quê mùa nhưng hễ anh nói chuyện thì lại đậm chất…”
“Chất gì?”
“Chất...”, Lâm Mộng Đình cân nhắc chọn lựa từ ngữ: “Phong lưu phóng khoáng!”
“Có phải ý cô muốn nói là chất lưu manh không?”, Lý Dục Thần nói.
“Nói vậy cũng đúng”, Lâm Mộng Đình nhếch môi, cố gắng nhịn cười.
Lý Dục Thần mấp máy môi, muốn giải thích gì đó nhưng dường như lại bất lực, không giải thích nổi, đành nói: “Có lẽ là vì gặp được người đẹp sắc nước hương trời như cô nên tôi mới sa ngã đấy”.
Lâm Mộng Đình ngẩn người, không khỏi lắc đầu thở dài: “Anh lộ bản chất rồi chứ gì!”
Hoàng Đại Sơn ngồi xổm dưới đất, hết nhìn trái lại nhìn phải, không nhịn được hỏi: “Cậu mợ đã đặt khách sạn chưa? Nếu chưa thì hiện giờ trong miếu đang không có ai…”
“Ông lại đây!”, Lý Dục Thần quát: “Ông nhiều chuyện thật đấy! Giờ đến lượt tôi hỏi ông, trong thời gian qua, có những ai từng tới nhà họ Lý?”
Hoàng Đại Sơn lập tức nghiêm túc đáp: “Có mấy tốp người từng tới”.
“Gồm những ai?”
“Đầu tiên là Na Nhữ An, con trai nhà họ Na. Trước đây tôi từng gặp anh ta rồi, còn dọa anh ta sợ đái ra quần, cho nên nhớ rất rõ. Lần này, vốn dĩ tôi lại định dọa anh ta bỏ chạy tiếp nhưng nhớ lời cậu dặn dò tôi phải núp đi, cố gắng không để lộ mình nên tôi không làm gì cả, chỉ đứng nhìn anh ta ngang nhiên đi vào trong nhà, coi nơi này như thể nhà mình, làm tôi rõ là tức”.
Hiện tại, về mặt danh nghĩa, ngôi nhà này là của nhà họ Na nên Na Nhữ An có thể tự do ra vào.
“Ừm...”, Lý Dục Thần ngẫm nghĩ, nói: “Tôi phải lấy lại ngôi nhà này. Sau khi xong chuyện lần này, tôi sẽ tới gặp nhà họ Na để hỏi mua lại nó ngay”.
Hoàng Đại Sơn vui vẻ nói: “Vậy cậu cố gắng làm sớm một chút nhé, kẻo đồ ở trong gian mật thất lại bị tên Na Nhữ An phá gia chi tử đem đi bán hết mất”.
“Mật thất bị phát hiện ra rồi à?”, Lý Dục Thần giật mình hỏi lại.
“Đúng vậy”, Hoàng Đại Sơn nói: “Hình như hôm đó Na Nhữ An tới đây là để tìm thứ gì đó, anh ta nổi điên lục tung cả ngôi nhà này lên tìm đi tìm lại mấy lần liền. Mật thất cũng bị anh ta phát hiện ra nhưng hình như anh ta không động tới đồ ở trong đó. À… Có một việc tôi cảm thấy rất lạ, trước đây Na Nhữ An chỉ là một thằng bỏ đi nhưng lần này dường như anh ta lại trở nên rất có bản lĩnh, có thể truy vết được yêu khí của tôi. Nếu không có tấm bùa công tử cho tôi thì suýt chút nữa tôi đã bị anh ta phát hiện ra rồi”.
“Ồ?”
Lý Dục Thần giật mình, chợt nghĩ tới điều gì đó.
Xem ra đúng là phải tới nhà họ Na một chuyến thật rồi. Ngoài Na Nhữ An ra, còn ai tới đây nữa?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Còn một ông già nhưng tôi không biết ông ta là ai”, Hoàng Đại Sơn nói: “Ông ta tới đây vào mùa đông, tôi nhớ hôm đó trời đổ tuyết to, trời lạnh đến mức gà không dám đi ra ngoài cửa”.
“Ông ta rất kỳ lạ, tới nhà nhưng không làm gì cả, chỉ đứng trong sân, ngay dưới gốc cây hải đường kia, cầm một cây tiêu, thổi hai bài rồi ra về”.
“Thổi tiêu?”, Lý Dục Thần kinh ngạc.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông ta thổi bài gì?”
Hoàng Đại Sơn lắc đầu: “Tôi không biết nhưng mà nghe buồn bã lắm, hôm đó trời vốn đã đổ tuyết to, vốn đã lạnh lắm rồi, vậy mà ông ta thổi xong, tôi có cảm tưởng như tường gạch của tôi cũng mỏng hẳn đi, lạnh chết khiếp đi được. May mà có Tam Tỷ sưởi ấm cho tôi… À không, may mà có lò sưởi, nếu không tôi đã chết cóng trong miếu rồi!”
Hoàng Đại Sơn nói xong, nhe răng cười toe toét, mở to đôi mắt, dè dặt nhìn Lý Dục Thần.
Chương 747: Thổi tiêu trong tuyết
Thấy Lý Dục Thần trầm ngâm suy nghĩ, không hề có ý trách cứ mình, Hoàng Đại Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Mộng Đình nói: “Thổi tiêu đêm tuyết, gửi gắm niềm nhung nhớ, chắc hẳn người này là cố nhân của nhà họ Lý. Liệu có phải là ngoài anh ra vẫn còn người khác còn sống không?”
Trong lòng Lý Dục Thần dấy lên một chút niềm hi vọng: “Hy vọng là vậy. Đại Sơn, trông người đó như thế nào?”
“Tóc trắng, râu trắng, vóc dáng cao to, mặt mũi thì tôi không nhìn thấy rõ...”, Hoàng Đại Sơn hồi tưởng lại: “Chủ yếu là vì hôm đó lạnh quá, tuyết rơi nặng hạt, một con chồn như tôi mà đứng trên nền tuyết thì quá dễ bị phát hiện nên tôi không dám tới gần để xem cho rõ”.
“Chủ yếu là vì ông không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm của ông đúng không?”, Lâm Mộng Đình cười hỏi.
“Đâu… Đâu có…”, Hoàng Đại Sơn nghiêng đầu một cái, cười hề hề đầy gượng gạo, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Ông ta thổi hết hai bài rồi đi luôn. Sang năm mới lại có một nhóm người do Na Nhữ An cầm đầu kéo tới đây”.
“Anh ta lại tới đây làm gì nữa?”
“Ban đầu tôi nghĩ là anh ta tới để lấy đồ trong mật thất. Tôi nghĩ bụng, vậy sao được? Đã đi tay không đến đây rồi lại còn định thó đồ của người ta đi à? Nằm mơ! Có ông Hoàng của mày ở đây thì mày đừng hòng mơ tưởng tới chuyện đó!”
Hoàng Đại Sơn ưỡn bộ ngực nhỏ xíu lên, vung vẩy tay chân ra vẻ cực kỳ nghĩa khí, chỉ có cái đuôi là vẫn vô thức vẫy qua vẫy lại lấy lòng.
Trông thấy dáng vẻ này của ông ta, Lâm Mộng Đình suýt thì phì cười.
Hoàng Đại Sơn tiếp tục nói: “Lúc đó, tôi lập tức nhảy vào sân, quát lên một tiếng: Này! Quân ăn trộm to gan, dám động tới ông nhà mi, các người không biết ngôi nhà này là địa bàn của ông Hoàng nhà mi hay sao? Nói rồi, tôi lắc lư cơ thể, thi triển pháp thuật, trong sân lập tức xuất hiến thiên quân vạn mã, cỏ cây biến thành binh lính, làm đám người đó sợ quá bỏ chạy…”
Hoàng Đại Sơn khoa tay múa chân, nói đầy hào hứng, bị Lý Dục Thần vả vào quai hàm, xoay ba vòng tại chỗ mới dừng lại.
“Nói tiếng người đi!”, Lý Dục Thần nói.
“Ôi,” con chồn ngoan ngoãn ngồi xuống: “Không biết trong nhà có gì mà tên nhãi Na Nhữ An kia không động tới đồ trong mật thất, chỉ nói với người ta mấy câu rồi đi”.
“Nói gì?”
“Tôi không, không biết, không nghe rõ, lần trước suýt chút nữa tôi đã bị thằng nhãi đó tóm được đuôi nên lần này không dám tới quá gần, chỉ nghe thấy Na Nhữ An gọi một người đi cùng mình là “Cung gì gì đó Cớt”, người kia có vẻ rất kính trọng Na Nhữ An, gọi anh ta là “Minh đại nhân”.”
Lý Dục Thần nghe thấy chữ “Cung”, không khỏi giật mình: “Ông có chắc là mình nghe rõ không? Người kia họ Cung thật chứ?”
Lúc này Hoàng Đại Sơn mới nhớ ra “Cung” là họ của mẹ của cậu chủ, không khỏi giật nảy mình, nói: “Cậu chủ, tôi không dám cam đoan, không chắc là họ Cung hay họ Chung, hay chỉ là biệt danh, tôi nghĩ là làm gì có ai lại tên là Cớt cơ chứ?”
Lâm Mộng Đình trầm ngâm nói: “Dục Thần, liệu có phải không phải là Cung mà là Củng không? Anh có nhờ tên mấy người mà ông Hữu Toàn nhờ ông Chu nhắn với anh không?”
Sao Lý Dục Thần lại không nhớ chứ, anh lẩm bẩm nói: “Đồng Hạo, Đạm Đài Ngọc, Diệp Tiễn Lâm, Củng Tiên… Ý cô là Củng Tiên?”
Hoàng Đại Sơn nói: “Không phải đâu, rõ ràng Na Nhữ An nói là “Cớt” mà, không thể nào lại là “Tiên” được đâu”.
Lâm Mộng Đình nói: “Đồng Hạo, Đạm Đài Ngọc, Diệp Tiễn Lâm, Củng Tiên và Lữ Hiển đã chết được gọi là Ngũ sứ Ma giáo, đồng thời là đường chủ của năm Hiển Đường của Ma giáo. Có lẽ Na Nhữ An gọi người kia là Củng ma sứ hoặc là Củng lệnh sứ”.
Hoàng Đại Sơn bật ngón tay cái: “Ôi, mợ chủ không chỉ sắc nước hương trời mà còn cực kỳ thông minh!”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Nếu như ông dồn công sức nịnh bợ cho việc luyện công thì có khi hiện tại ông đã độ kiếp hóa hình rồi”.
Hoàng Đại Sơn sững sờ, nói: “Nghe nói độ kiếp sẽ bị sét đánh, cậu chủ à, nếu như không có cậu ở bên cạnh tôi thì tôi không dám độ kiếp đâu”.
“Nếu như ông chăm chỉ tu hành thì bao giờ phải độ kiếp, tôi sẽ giúp ông. Nếu ông còn đi lừa tiền, lừa sắc nữa thì sẽ làm gia tăng kiếp số, một khi lôi kiếp tới, đừng nói là tôi, dù có là Đại La Kim Tiên cũng không giúp được ông”.
Hoàng Đại Tiên sợ rùng mình, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời cao, dường như đã hạ quyết tâm, dậm mạnh chân một cái, nói:
“Tôi thà bị sét đánh chứ nhất quyết không thể không ăn trộm gà!”
Nói xong, ông ta cười nhe răng đầy ngại ngùng với Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lý Dục Thần vừa bực mình vừa buồn cười, anh và Lâm Mộng Đình liếc nhìn nhau, im lặng ba giây, cuối cùng không nhịn được phải bật cười.
“Nếu như người kia là Củng Tiên thì Na Nhữ An là ai?”, Lâm Mộng Đình trầm ngâm nói: “Củng Tiên là một trong Ngũ sứ của Ma Môn, lại là đường chủ của Hiển Đường, chịu trách nhiệm dẫn dắt tín đồ gia nhập Ma giáo, vậy mà ông ta lại gọi Na Nhữ An là đại nhân! Xem ra Na Nhữ An có thân phận rất đặc biệt trong Ma giáo”.
Lý Dục Thần nói: “Bất kể thân phận của Na Nhữ An là gì, Củng Tiên là kẻ thù mà ông nội đã chỉ đích danh phải giết, hiện tại đã có manh mối về người này, nhất định phải tìm cho ra”.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Anh định làm gì? Tới hỏi thẳng Na Nhữ An ư? Làm vậy liệu có đánh rắn động cỏ hay không?”
Lý Dục Thần nói: “Phải đánh rắn động cỏ để rắn tự chui đầu ra chứ”.
“Nhà họ Na là một trong bốn gia đình lớn nhất ở thủ đô, nếu như anh động tới nhà họ Na, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, khiến bốn gia đình lớn này liên thủ lại với nhau…, Lâm Mộng Đình lo lắng nói: “Đương nhiên anh không sợ điều này nhưng e là điều này sẽ gây bất lợi cho việc phục hồi danh dự và thế lực của nhà họ Lý ở thủ đô. Hơn nữa, nếu như sát nghiệp của anh quá nhiều, tôi lo tâm ma của anh sẽ lại trỗi dậy…”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Cô nói có lý. Có điều cô yên tâm, tôi sẽ không giết người bừa bãi trước khi mọi chuyện rõ ràng. Hiện tại, mọi thứ đều chỉ là suy đoán, Na Nhữ An có phải là Ma hay không, Củng Tiên có đang ở thủ đô hay không vẫn còn chưa thể khẳng định chắc chắn”.
Anh ngẩng đầu nhìn mặt trăng: “Hôm nay đã khuya quá rồi, đợi ngày mai tới Bạch Vân Quan, mời đạo trưởng Vương xuất quan làm rõ tình hình rồi tôi sẽ tới nhà họ Na. Dù sao hiện tại ngôi nhà này cũng đang trong tay nhà họ Na, cần phải thu hồi lại. Tôi sẽ mượn cơ hội này để thăm dò nhà họ Na và Na Nhữ An xem anh ta là thần thánh phương nào”.
Chương 748: Cuộc chiến hai phương
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lại đến thăm Bạch Vân Quan.
Vẫn là tiểu đạo trưởng Liên Thành tiếp đãi bọn họ.
Liên Thành tỏ vẻ mặt khổ sở, nói: “Hôm qua sau khi khám bệnh xong, sư thúc đã vội vã đi, nói là muốn đi thăm một bệnh nhân quan trọng. Cậu Lý, hay là hôm khác cậu lại đến?”
Lý Dục Thần cau này: “Bệnh nhân nào mà cần đích thân giám viện của Bạch Vân Quan đi khám bệnh?”
“Tôi cũng không biết, là người của Bách Thảo Đường đến mời ông ấy”, Liên Thành nói.
“Bách Thảo Đường?”, Lý Dục Thần như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Là Bách Thảo Đường cùng nổi tiếng ngang bằng với Đồng Khánh Đường của Tiền Đường phải không?”
“Đúng thế”, Liên Thành nói.
Bách Thảo Đường không phải là sản nghiệp của nhà họ Bạch sao? Nhà họ Bạch là dược vương phương Bắc, năm đó Bạch Cảnh Thiên được gọi là danh y đệ nhất thủ đô, làm sao còn phải đến Bạch Vân Quan mời người đi khám bệnh?”, Lâm Mộng Đình không hiểu nói.
Liên Thành nói: “Là thế này, nhà tục của Bạch sư thúc tôi là nhà họ Bạch thủ đô, Bạch Cảnh Thiên là anh trai ruột của ông ấy. Y thuật của ông ấy có một nửa là truyền thừa từ nhà họ Bạch. Sau khi Bạch Cảnh Thiên qua đời, nhà họ Bạch có có bệnh khó, con cháu không thể giải quyết, cũng sẽ đến mời Bạch sư thúc. Nhưng phần lớn là đệ tử nhà họ Bạch đến Bạch Vân Quan, muốn đích thân sư thúc tôi đi, hoặc là bệnh này vô cùng hiếm thấy, hoặc là thân phận bệnh nhân đặc biệt”.
Lý Dục Thần hỏi: “Bao lâu thì có thể về?”
Liên Thành lắc đầu nói: “Việc này không nói trước được. Sư thúc sinh ra ở nhà họ Bạch, quay về, ở lại mấy ngày cũng là bình thường. Tuy Bạch Vân Quan chúng tôi là toàn chân, nhưng ở thủ đô phồn hoa, cũng không phải không thân thiết tình người”.
Lý Dục Thần nghĩ một lúc đứng lên, nói với Lâm Mộng Đình: “Đi thôi, chúng ta đến Bách Thảo Đường”.
Liên Thành đứng lên tiễn: “Hai vị đi thong thả”.
Tiễn hai người ra đến cổng núi, nhìn bóng dáng họ biến mất, Liên Thành mới lấy điện thoại ra gọi cho một số nói:
“Sư thúc, họ đến Bách Thảo Đường tìm sư thúc rồi”.
Phía bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, chỉ đáp lại ba chữ: “Tôi biết rồi”.
…
Đi khỏi Bạch Vân Quan, Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh định đến Bách Thảo Đường thể hiện thần uy, đánh bại tất cả danh y thủ đô sao? Ở Tiền Đường, ngay cả ông Hồ cũng phải phục anh sát đất!”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Anh chẳng rảnh rỗi mà so tài y thuật với họ. Anh chỉ có cảm giác, Bach đạo trưởng Bạch Phương Hưng này hình như có ý tránh anh”.
Lâm Mộng Đình ngạc nhiên nói: “Taiij sao anh lại nghĩ vậy?”
Lý Dục Thần nói: “Trực giác thôi. Cứ đi xem là biết”.
Lâm Mộng Đình nói: “Trực giác của anh thật kỳ lạ, anh và nhà họ Bạch chưa từng qua lại, làm sao có trực giác đó chứ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đó gọi là bản năng của tiên nhân. Em tu hành càng tinh sâu, trực giác cũng sẽ càng nhạy cảm. Đến cảnh giới nhất định, cách vạn dặm có người nổi lên ý muốn giết em, em cũng có thể cảm nhận được”.
“Thật không?”, Lâm Mộng Đình hiếu kỳ nói: “Anh cũng có thể ư?”
“Anh vẫn chưa lợi hại như vậy. Nếu bây giờ trong vòng mười dặm có sát thủ mai phục muốn giết anh, chắc chắn không giấu được anh. Nhưng một ý nghĩ của người cách vạn dặm, cần phải biến ý trời thành của mình, dung hợp vạn vật thành cảnh giới của bản thân, tiến lên một bước, chính là dung hợp thiên địa tạo hóa thành một rồi”.
Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Cao thâm quá, em không hiểu. Anh cũng không được, thì có ai có thể là được đây?”
Lý Dục Thần ngóng nhìn bốn phương, nói: “Có lẽ đại sư huynh có thể làm được”.
Thấy Lý Dục Thần trầm tư, Lâm Mộng Đình biết anh nhớ đến đồng đạo sư môn, cũng không làm phiền, chỉ lặng lẽ đi tiếp.
Lý Dục Thần định thần lại, bỗng nhớ đến điều gì, nói: “Vừa nãy em nói Bạch Cảnh Thiên là danh y đệ nhất thủ đô, y thuật của ông ta so với ông Hồ thì thế nào?”
Lâm Mộng Đình không suy nghĩ liền nói: “Chắc chắn giỏi hơn ông Hồ”.
“Sao em chắc chắn như vậy?”, Lý Dục Thần nói: “Ông Hồ là danh y đệ nhất Tiền Đường, ý của em, Hạnh Lâm phương Nam, chắc chắn không bằng y thuật phương Bắc ư?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Em không có ý đó, anh có biết cuộc chiến ‘hai phương’ năm đó không?”
“cuộc chiến ‘hai phương’ là thế nào?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.
“Hồi học đại học ở Giang Nam, em nghe người của học viện y nói chuyện phiếm nên mới biết. Sau này vì anh mà có qua lại với mấy người ông Hồ, nên lại nghe ngóng hỏi thăm một chút”.
Lâm Mộng Đình nói.
“Bỏ qua phật y và đạo y, Hạnh Lâm thiên hạ phân thành hai tông Nam Bắc. Phương Nam đứng đầu có Đồng Khánh Đường của Hồ thị Tiền Đường, phương Bắc đứng lđầu là Bách Thảo Đường của nhà họ Bạch thủ đô. Từ tiền triều, hai nhà Bạch Hồ đã thành đại diện của Hạnh Lâm Nam Bắc, cũng âm thầm so đấu với nhau.
Mấy chục năm trước, nhà họ Bạch có Bạch Cảnh Thiên y thuật cao siêu, được gọi là quốc thủ Hạnh Lâm, danh y đệ nhất thủ đô”.
“Còn nhà họ Hồ ở Tiền Đường cũng có Hồ Vân Thiên, cũng được gọi là danh y đệ nhất Giang Nam.
Nghe nói những bệnh nan ý khó chữa trong thiên hạ, không có bệnh gì là hai người họ không chữa được. Rốt cuộc hai người này ai mới là danh y đệ nhất thiên hạ, đương nhiên trở thành chủ đề bàn luận Hạnh Lâm.
Hai người so đấu ngoài sáng trong tối mấy chục năm, giai đoạn lịch sử này cũng được gọi là cuộc chiến ‘hai phương’”.
Lý Dục Thần hiểu ra: “Ông hai nhà họ Phùng hình như từng nhắc đến chuyện này với anh. Lúc đó không để ý, em nói như vây, anh cũng nhớ ra”.
Vì nhắc đến Hồ Vân Thiên nên Lý Dục Thần rất có hứng thú với chủ đề này.
“Sau đó thì sao?”, anh hỏi.
Chương 749: Bách Thảo Đường kiêu ngạo
Lâm Mộng Đình nói: “Nghe nói hơn hai mươi năm trước có tổ chức đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc ở Bạc Châu Dược Đô, dùng lý thuyết y thuật, bệnh án, phương thuốc và chữa bệnh tại chỗ để tiến hành thi đấu. Thực ra là hai người Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên so tài cao thấp, để định ra ai mới là thiên hạ đệ nhất. Cuối cùng hình như là Hồ Vân Thiên thua trận, Bạch Cảnh Thiên chiến thắng. Từ sau đó, Hồ Vân Thiên biến mất. Có người nói ông ta trầm cảm mà chết, cũng có người nói ông ta đã ẩn cư”.
Lý Dục Thần cau mày: “Nói như vậy, y thuật của Bạch Cảnh Thiên còn cao minh hơn Hồ Vân Thiên?”
Lâm Mộng Đình nói: “Có lẽ gần như nhau, giỏi thì cũng chỉ giỏi hơn chút. Nếu không sau này Bạch Cảnh Thiên vẫn luôn không chịu nhận danh hiệu thiên hạ đệ nhất này, có lẽ trong lòng ông ta cũng nghĩ rằng Hồ Vân Thiên không kém hơn ông ta. Thắng thua, có lúc cũng dựa vào may mắn”.
Lý Dục Thần trầm mặc một lúc, nói: “Bạch Cảnh Thiên ở thủ đô, y thuật lại giỏi hơn Hồ Vân Thiên một chút, tại sao người chữa bệnh cho mẹ anh là Hồ Vân Thiên, chứ không phải Bạch Cảnh Thiên? Với thanh thế năm đó của nhà họ Lý, chắc cũng không đến không mời được Bạch Cảnh Thiên. Trừ phi…”
Lâm Mộng Đình cũng là tối qua đến khu nhà họ Lý mới biết chuyện liên quan đến mẹ của Lý Dục Thần, cũng đã biết Hồ Vân Thiên giúp bà ấy giải trừ ma tâm thánh nữ, mới khiến lúc Lý Dục Thần ra đời không bị nhiễm ma khí.
Nếu không, không cần huyết mạch thức tỉnh, anh vừa sinh ra đã là ma đạo, rất có thể năm đó đã bị vứt vào bồn cầu cho chết rồi.
Xét từ chuyện này, Hồ Vân Thiên cũng là ân nhân cứu mạng của Lý Dục Thần.
“Anh muốn nói nhà họ Bạch và nhà họ Lý có hiềm khích, thậm chí là thù hận, Bạch Cảnh Thiên không chịu chữa bệnh cho mẹ anh, cho nên lần này Bạch đạo trưởng cũng né tránh anh?”, Lâm Mộng Đình lo lắng nói.
“Có phải hay không, đi mới biết”, Lý Dục Thần nói: “Bất kể thế nào, anh phải lấy lại thể diện đã mất của ông Hồ trước rồi tính”.
Bách Thảo Đường là thương hiệu từ xưa của thủ đô, đã có lịch sử mấy trăm năm, có thể nói là nổi tiếng thiên hạ.
Đối với dân chúng thủ đô mà nói, Bách Thảo Đường chính là điện Dược Vương, năm đó Bạch Cảnh Thiên là Dược Vương sống.
Những người thế hệ trước của thủ đô đều biết, những ai có bệnh nan y khó chữa đến Bách Thảo Đường tìm Bạch đại phu, chắc chắn không sai.
Bất kể bệnh viện nào chẩn đoán ra bệnh nan y, chỉ cần Bạch đại phu không nói không chữa được, thì có hy vọng. Ngược lại, nếu Bạch đại phu nói không chữa được, thì phải chuẩn bị hậu sự, không cần đi bệnh viện nào hết.
Tổ tiên nhà họ Bạch là ngự y cung đình, đại diện là miếu đường chính tông. Cuộc chiến hai phương của Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên năm đó, xét từ một mặt khác, cũng là cuộc chiến miếu đường và giang hồ.
Bạch Cảnh Thiên chiến thắng không chỉ là thắng lợi của nhà họ Bạch, cũng là chiến thắng của phái miếu đường. Đối với dân chúng sống dưới hoàng thành, cũng là một phần tự hào của họ.
Đương nhiên, thanh niên hiện nay phần lớn không biết cũng không quan tâm chuyện này, thỉnh thoảng nghe người già nhắc đến, cũng chỉ coi như người thế hệ đó không có văn hóa, họ tin vào khoa học, tin vào bệnh viện lớn hiện đại hóa hơn.
Chỉ khi bệnh viện lớn bó tay, họ mới đến Bách Thảo Đường thử vận may.
Từ sau khi Bạch Cảnh Thiên qua đời, nhà họ Bạch đã mất huy hoàng ngày xưa, nhưng Bách Thảo Đường vẫn là đông như trẩy hội, người đến khám nườm nượp không ngớt.
Trong mắt mọi người, nhà họ Bạch vẫn là đại diện tuyệt đối của trung y chính thống, bất kể là nhà họ Hồ ở phương Nam, hay là người nào khác, đều là lang trung giang hồ, đều không bằng được.
Giống như trong mắt rất nhiều người thủ đô, người ngoại tỉnh đều là người nhà quê, dù bạn có giàu đến đâu, cũng là hộ mới phát, nhà quê, bạn không bằng được ông lão phe phẩy quạt hương bồ chọi dế trong ngõ, tổ tiên người ta tốt xấu gì cũng là người cho ngựa ăn trong phủ bối lặc, từng khiêng kiệu cho bối lặc gia.
Cho dù Bạch Cảnh Thiên không còn nữa, Bách Thảo Đường vẫn là Bách Thảo Đường, giống như bức hoành mà hoàng đế tiền triều đề viết, treo trên cao cúi nhìn dân chúng.
Đồng Khánh Đường của Tiền Đường có hoành phi, viết ‘Không Tính Hai Giá”, có nghĩa là không ức hiếp khách hàng, thể hiện chân thành và chữ tín của Đồng Khánh Đường.
Nhưng Bách Thảo Đường khinh thường, cũng không cần khẩu hiệu như này, chỉ dựa vào ba chữ “Bách Thảo Đường”, chỉ dựa vào đại ấn hoàng đế ở hai bên trái phải ba chữ đó thì đã có uy tín.
Lý Dục Thần đi đến trước cửa Bách Thảo Đường, ngẩng đầu nhìn ba chữ vàng lóng lánh trên hoành phi, thứ ập vào mặt chính là ngạo khí cao cao tại thượng cúi nhìn chúng sinh.
Cửa sổ đăng ký xếp thành hàng dài, bên trong cửa sổ thỉnh thoảng truyền ra giọng nói bực bội của nhân viên: “Hết số rồi, hết số rồi, người tiếp theo!”
Có người không từ bỏ hỏi: “Có thể thêm cho tôi một số không? Tôi ngồi xe lửa cả đêm, đi từ xa đến, còn chưa ăn sáng cơ!”
“Không thêm! Không thêm! Người tiếp theo!”
“Vậy có bác sĩ khác không, giới thiệu cho tôi?”
“Tôi không biết anh bị bệnh gì làm sao giới thiệu cho anh? Tự đi xem biển đăng ký bên cạnh, ở đó có tên bác sĩ”.
Người đó còn muốn hỏi, bảo vệ đến đuổi đi: “Ấy ấy, đừng ảnh hưởng người phía sau, trên tường bên đó có giới thiệu bác sĩ, tự đi xem đi”.
Bất kể là bảo vệ hay nhân viên, thực ra đều không làm sai, nhưng nghe vậy khiến người ta khó chịu.
Lâm Mộng Đình cau mày, khẽ nói: “Chẳng lẽ họ không biết những bệnh nhân này nuôi sống họ sao?”
Lý Dục Thần chỉ vào bức hoành trên đỉnh đầu: “Đương nhiên họ biết. Nhưng trong mắt họ, vinh quang của hoàng đế cho chữ mãi mãi cao hơn dư luận”.
“Chào cậu Lý, chào mợ Lý!”
Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông không quen biết tôi, làm sao ông biết tôi là mợ Lý?”
Hoàng Đại Sơn chững chạc nói: “Mợ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời như mợ mới xứng với cậu Lý. Cậu mợ là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh, sau này chắc chắn sẽ trăm năm hòa hợp, à không, vạn năm hòa hợp, bên nhau tới lúc bạc đầu, ân ái ngọt ngào, sớm sinh quý tử, vĩnh viễn không chia lìa!”
Lâm Mộng Đình buồn cười, che miệng lại cười khúc khích, nói: “Con chồn nhà ông thật là, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh! Ông học được của ai cái thói dỗ ngon dỗ ngọt này vậy?”
Nói rồi, Lâm Mộng Đình liếc mắt nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Đừng nhìn tôi, ông ta còn biết nhiều thành ngữ hơn tôi nhiều”.
Hoàng Đại Sơn giơ móng vuốt lên gãi cái đầu nhỏ một cái rồi đáp: “Thực ra, đúng là tôi học của cậu Lý đấy ạ”.
Lý Dục Thần trừng mắt: “Tôi dạy ông mấy thứ này bao giờ?”
Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh xem đi, không chối được nữa chứ gì? Đại Sơn, ông cứ thoải mái nói đi, hôm nay có tôi ở đây, anh ấy không ức hiếp được ông đâu”.
Hoàng Đại Sơn nói: “Cậu Lý này không phải là cậu Lý đây!”
Hai người đều sững sờ, hỏi: “Còn có cậu Lý nào nữa?”
“Chính là bố của cậu Lý đây, cậu Lý Vân Hoa nức tiếng cả thủ đô năm xưa!”, Hoàng Đại Sơn nói: “Tôi đi theo chân bà Cung nên mới quen được với cậu Vân Hoa, cậu Vân Hoa thường xuyên có thể chọc cho bà Cung cười to. Cậu Vân Hoa biết làm thơ, còn biết đánh đàn, biết ca hát, tôi nhớ ông ấy từng hát…”
Nói rồi, nó gân chiếc cổ họng khàn khàn chói tai của loài chồn lên hát tình ca.
Lý Dục Thần nghe vậy ngẩn người, Lâm Mộng Đình không nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Đúng là cha nào con nấy!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Tôi có như vậy đâu?”
Lâm Mộng Đình nói: “Lần đầu tiên chúng ta ăn khuya ở quán nướng, khi đó anh chỉ vừa mới xuống núi, còn chưa biết gì, ngay cả điện thoại thông minh cũng không biết sử dụng, trông cực kỳ quê mùa nhưng hễ anh nói chuyện thì lại đậm chất…”
“Chất gì?”
“Chất...”, Lâm Mộng Đình cân nhắc chọn lựa từ ngữ: “Phong lưu phóng khoáng!”
“Có phải ý cô muốn nói là chất lưu manh không?”, Lý Dục Thần nói.
“Nói vậy cũng đúng”, Lâm Mộng Đình nhếch môi, cố gắng nhịn cười.
Lý Dục Thần mấp máy môi, muốn giải thích gì đó nhưng dường như lại bất lực, không giải thích nổi, đành nói: “Có lẽ là vì gặp được người đẹp sắc nước hương trời như cô nên tôi mới sa ngã đấy”.
Lâm Mộng Đình ngẩn người, không khỏi lắc đầu thở dài: “Anh lộ bản chất rồi chứ gì!”
Hoàng Đại Sơn ngồi xổm dưới đất, hết nhìn trái lại nhìn phải, không nhịn được hỏi: “Cậu mợ đã đặt khách sạn chưa? Nếu chưa thì hiện giờ trong miếu đang không có ai…”
“Ông lại đây!”, Lý Dục Thần quát: “Ông nhiều chuyện thật đấy! Giờ đến lượt tôi hỏi ông, trong thời gian qua, có những ai từng tới nhà họ Lý?”
Hoàng Đại Sơn lập tức nghiêm túc đáp: “Có mấy tốp người từng tới”.
“Gồm những ai?”
“Đầu tiên là Na Nhữ An, con trai nhà họ Na. Trước đây tôi từng gặp anh ta rồi, còn dọa anh ta sợ đái ra quần, cho nên nhớ rất rõ. Lần này, vốn dĩ tôi lại định dọa anh ta bỏ chạy tiếp nhưng nhớ lời cậu dặn dò tôi phải núp đi, cố gắng không để lộ mình nên tôi không làm gì cả, chỉ đứng nhìn anh ta ngang nhiên đi vào trong nhà, coi nơi này như thể nhà mình, làm tôi rõ là tức”.
Hiện tại, về mặt danh nghĩa, ngôi nhà này là của nhà họ Na nên Na Nhữ An có thể tự do ra vào.
“Ừm...”, Lý Dục Thần ngẫm nghĩ, nói: “Tôi phải lấy lại ngôi nhà này. Sau khi xong chuyện lần này, tôi sẽ tới gặp nhà họ Na để hỏi mua lại nó ngay”.
Hoàng Đại Sơn vui vẻ nói: “Vậy cậu cố gắng làm sớm một chút nhé, kẻo đồ ở trong gian mật thất lại bị tên Na Nhữ An phá gia chi tử đem đi bán hết mất”.
“Mật thất bị phát hiện ra rồi à?”, Lý Dục Thần giật mình hỏi lại.
“Đúng vậy”, Hoàng Đại Sơn nói: “Hình như hôm đó Na Nhữ An tới đây là để tìm thứ gì đó, anh ta nổi điên lục tung cả ngôi nhà này lên tìm đi tìm lại mấy lần liền. Mật thất cũng bị anh ta phát hiện ra nhưng hình như anh ta không động tới đồ ở trong đó. À… Có một việc tôi cảm thấy rất lạ, trước đây Na Nhữ An chỉ là một thằng bỏ đi nhưng lần này dường như anh ta lại trở nên rất có bản lĩnh, có thể truy vết được yêu khí của tôi. Nếu không có tấm bùa công tử cho tôi thì suýt chút nữa tôi đã bị anh ta phát hiện ra rồi”.
“Ồ?”
Lý Dục Thần giật mình, chợt nghĩ tới điều gì đó.
Xem ra đúng là phải tới nhà họ Na một chuyến thật rồi. Ngoài Na Nhữ An ra, còn ai tới đây nữa?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Còn một ông già nhưng tôi không biết ông ta là ai”, Hoàng Đại Sơn nói: “Ông ta tới đây vào mùa đông, tôi nhớ hôm đó trời đổ tuyết to, trời lạnh đến mức gà không dám đi ra ngoài cửa”.
“Ông ta rất kỳ lạ, tới nhà nhưng không làm gì cả, chỉ đứng trong sân, ngay dưới gốc cây hải đường kia, cầm một cây tiêu, thổi hai bài rồi ra về”.
“Thổi tiêu?”, Lý Dục Thần kinh ngạc.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông ta thổi bài gì?”
Hoàng Đại Sơn lắc đầu: “Tôi không biết nhưng mà nghe buồn bã lắm, hôm đó trời vốn đã đổ tuyết to, vốn đã lạnh lắm rồi, vậy mà ông ta thổi xong, tôi có cảm tưởng như tường gạch của tôi cũng mỏng hẳn đi, lạnh chết khiếp đi được. May mà có Tam Tỷ sưởi ấm cho tôi… À không, may mà có lò sưởi, nếu không tôi đã chết cóng trong miếu rồi!”
Hoàng Đại Sơn nói xong, nhe răng cười toe toét, mở to đôi mắt, dè dặt nhìn Lý Dục Thần.
Chương 747: Thổi tiêu trong tuyết
Thấy Lý Dục Thần trầm ngâm suy nghĩ, không hề có ý trách cứ mình, Hoàng Đại Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Mộng Đình nói: “Thổi tiêu đêm tuyết, gửi gắm niềm nhung nhớ, chắc hẳn người này là cố nhân của nhà họ Lý. Liệu có phải là ngoài anh ra vẫn còn người khác còn sống không?”
Trong lòng Lý Dục Thần dấy lên một chút niềm hi vọng: “Hy vọng là vậy. Đại Sơn, trông người đó như thế nào?”
“Tóc trắng, râu trắng, vóc dáng cao to, mặt mũi thì tôi không nhìn thấy rõ...”, Hoàng Đại Sơn hồi tưởng lại: “Chủ yếu là vì hôm đó lạnh quá, tuyết rơi nặng hạt, một con chồn như tôi mà đứng trên nền tuyết thì quá dễ bị phát hiện nên tôi không dám tới gần để xem cho rõ”.
“Chủ yếu là vì ông không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm của ông đúng không?”, Lâm Mộng Đình cười hỏi.
“Đâu… Đâu có…”, Hoàng Đại Sơn nghiêng đầu một cái, cười hề hề đầy gượng gạo, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Ông ta thổi hết hai bài rồi đi luôn. Sang năm mới lại có một nhóm người do Na Nhữ An cầm đầu kéo tới đây”.
“Anh ta lại tới đây làm gì nữa?”
“Ban đầu tôi nghĩ là anh ta tới để lấy đồ trong mật thất. Tôi nghĩ bụng, vậy sao được? Đã đi tay không đến đây rồi lại còn định thó đồ của người ta đi à? Nằm mơ! Có ông Hoàng của mày ở đây thì mày đừng hòng mơ tưởng tới chuyện đó!”
Hoàng Đại Sơn ưỡn bộ ngực nhỏ xíu lên, vung vẩy tay chân ra vẻ cực kỳ nghĩa khí, chỉ có cái đuôi là vẫn vô thức vẫy qua vẫy lại lấy lòng.
Trông thấy dáng vẻ này của ông ta, Lâm Mộng Đình suýt thì phì cười.
Hoàng Đại Sơn tiếp tục nói: “Lúc đó, tôi lập tức nhảy vào sân, quát lên một tiếng: Này! Quân ăn trộm to gan, dám động tới ông nhà mi, các người không biết ngôi nhà này là địa bàn của ông Hoàng nhà mi hay sao? Nói rồi, tôi lắc lư cơ thể, thi triển pháp thuật, trong sân lập tức xuất hiến thiên quân vạn mã, cỏ cây biến thành binh lính, làm đám người đó sợ quá bỏ chạy…”
Hoàng Đại Sơn khoa tay múa chân, nói đầy hào hứng, bị Lý Dục Thần vả vào quai hàm, xoay ba vòng tại chỗ mới dừng lại.
“Nói tiếng người đi!”, Lý Dục Thần nói.
“Ôi,” con chồn ngoan ngoãn ngồi xuống: “Không biết trong nhà có gì mà tên nhãi Na Nhữ An kia không động tới đồ trong mật thất, chỉ nói với người ta mấy câu rồi đi”.
“Nói gì?”
“Tôi không, không biết, không nghe rõ, lần trước suýt chút nữa tôi đã bị thằng nhãi đó tóm được đuôi nên lần này không dám tới quá gần, chỉ nghe thấy Na Nhữ An gọi một người đi cùng mình là “Cung gì gì đó Cớt”, người kia có vẻ rất kính trọng Na Nhữ An, gọi anh ta là “Minh đại nhân”.”
Lý Dục Thần nghe thấy chữ “Cung”, không khỏi giật mình: “Ông có chắc là mình nghe rõ không? Người kia họ Cung thật chứ?”
Lúc này Hoàng Đại Sơn mới nhớ ra “Cung” là họ của mẹ của cậu chủ, không khỏi giật nảy mình, nói: “Cậu chủ, tôi không dám cam đoan, không chắc là họ Cung hay họ Chung, hay chỉ là biệt danh, tôi nghĩ là làm gì có ai lại tên là Cớt cơ chứ?”
Lâm Mộng Đình trầm ngâm nói: “Dục Thần, liệu có phải không phải là Cung mà là Củng không? Anh có nhờ tên mấy người mà ông Hữu Toàn nhờ ông Chu nhắn với anh không?”
Sao Lý Dục Thần lại không nhớ chứ, anh lẩm bẩm nói: “Đồng Hạo, Đạm Đài Ngọc, Diệp Tiễn Lâm, Củng Tiên… Ý cô là Củng Tiên?”
Hoàng Đại Sơn nói: “Không phải đâu, rõ ràng Na Nhữ An nói là “Cớt” mà, không thể nào lại là “Tiên” được đâu”.
Lâm Mộng Đình nói: “Đồng Hạo, Đạm Đài Ngọc, Diệp Tiễn Lâm, Củng Tiên và Lữ Hiển đã chết được gọi là Ngũ sứ Ma giáo, đồng thời là đường chủ của năm Hiển Đường của Ma giáo. Có lẽ Na Nhữ An gọi người kia là Củng ma sứ hoặc là Củng lệnh sứ”.
Hoàng Đại Sơn bật ngón tay cái: “Ôi, mợ chủ không chỉ sắc nước hương trời mà còn cực kỳ thông minh!”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Nếu như ông dồn công sức nịnh bợ cho việc luyện công thì có khi hiện tại ông đã độ kiếp hóa hình rồi”.
Hoàng Đại Sơn sững sờ, nói: “Nghe nói độ kiếp sẽ bị sét đánh, cậu chủ à, nếu như không có cậu ở bên cạnh tôi thì tôi không dám độ kiếp đâu”.
“Nếu như ông chăm chỉ tu hành thì bao giờ phải độ kiếp, tôi sẽ giúp ông. Nếu ông còn đi lừa tiền, lừa sắc nữa thì sẽ làm gia tăng kiếp số, một khi lôi kiếp tới, đừng nói là tôi, dù có là Đại La Kim Tiên cũng không giúp được ông”.
Hoàng Đại Tiên sợ rùng mình, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời cao, dường như đã hạ quyết tâm, dậm mạnh chân một cái, nói:
“Tôi thà bị sét đánh chứ nhất quyết không thể không ăn trộm gà!”
Nói xong, ông ta cười nhe răng đầy ngại ngùng với Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lý Dục Thần vừa bực mình vừa buồn cười, anh và Lâm Mộng Đình liếc nhìn nhau, im lặng ba giây, cuối cùng không nhịn được phải bật cười.
“Nếu như người kia là Củng Tiên thì Na Nhữ An là ai?”, Lâm Mộng Đình trầm ngâm nói: “Củng Tiên là một trong Ngũ sứ của Ma Môn, lại là đường chủ của Hiển Đường, chịu trách nhiệm dẫn dắt tín đồ gia nhập Ma giáo, vậy mà ông ta lại gọi Na Nhữ An là đại nhân! Xem ra Na Nhữ An có thân phận rất đặc biệt trong Ma giáo”.
Lý Dục Thần nói: “Bất kể thân phận của Na Nhữ An là gì, Củng Tiên là kẻ thù mà ông nội đã chỉ đích danh phải giết, hiện tại đã có manh mối về người này, nhất định phải tìm cho ra”.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Anh định làm gì? Tới hỏi thẳng Na Nhữ An ư? Làm vậy liệu có đánh rắn động cỏ hay không?”
Lý Dục Thần nói: “Phải đánh rắn động cỏ để rắn tự chui đầu ra chứ”.
“Nhà họ Na là một trong bốn gia đình lớn nhất ở thủ đô, nếu như anh động tới nhà họ Na, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, khiến bốn gia đình lớn này liên thủ lại với nhau…, Lâm Mộng Đình lo lắng nói: “Đương nhiên anh không sợ điều này nhưng e là điều này sẽ gây bất lợi cho việc phục hồi danh dự và thế lực của nhà họ Lý ở thủ đô. Hơn nữa, nếu như sát nghiệp của anh quá nhiều, tôi lo tâm ma của anh sẽ lại trỗi dậy…”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Cô nói có lý. Có điều cô yên tâm, tôi sẽ không giết người bừa bãi trước khi mọi chuyện rõ ràng. Hiện tại, mọi thứ đều chỉ là suy đoán, Na Nhữ An có phải là Ma hay không, Củng Tiên có đang ở thủ đô hay không vẫn còn chưa thể khẳng định chắc chắn”.
Anh ngẩng đầu nhìn mặt trăng: “Hôm nay đã khuya quá rồi, đợi ngày mai tới Bạch Vân Quan, mời đạo trưởng Vương xuất quan làm rõ tình hình rồi tôi sẽ tới nhà họ Na. Dù sao hiện tại ngôi nhà này cũng đang trong tay nhà họ Na, cần phải thu hồi lại. Tôi sẽ mượn cơ hội này để thăm dò nhà họ Na và Na Nhữ An xem anh ta là thần thánh phương nào”.
Chương 748: Cuộc chiến hai phương
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lại đến thăm Bạch Vân Quan.
Vẫn là tiểu đạo trưởng Liên Thành tiếp đãi bọn họ.
Liên Thành tỏ vẻ mặt khổ sở, nói: “Hôm qua sau khi khám bệnh xong, sư thúc đã vội vã đi, nói là muốn đi thăm một bệnh nhân quan trọng. Cậu Lý, hay là hôm khác cậu lại đến?”
Lý Dục Thần cau này: “Bệnh nhân nào mà cần đích thân giám viện của Bạch Vân Quan đi khám bệnh?”
“Tôi cũng không biết, là người của Bách Thảo Đường đến mời ông ấy”, Liên Thành nói.
“Bách Thảo Đường?”, Lý Dục Thần như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Là Bách Thảo Đường cùng nổi tiếng ngang bằng với Đồng Khánh Đường của Tiền Đường phải không?”
“Đúng thế”, Liên Thành nói.
Bách Thảo Đường không phải là sản nghiệp của nhà họ Bạch sao? Nhà họ Bạch là dược vương phương Bắc, năm đó Bạch Cảnh Thiên được gọi là danh y đệ nhất thủ đô, làm sao còn phải đến Bạch Vân Quan mời người đi khám bệnh?”, Lâm Mộng Đình không hiểu nói.
Liên Thành nói: “Là thế này, nhà tục của Bạch sư thúc tôi là nhà họ Bạch thủ đô, Bạch Cảnh Thiên là anh trai ruột của ông ấy. Y thuật của ông ấy có một nửa là truyền thừa từ nhà họ Bạch. Sau khi Bạch Cảnh Thiên qua đời, nhà họ Bạch có có bệnh khó, con cháu không thể giải quyết, cũng sẽ đến mời Bạch sư thúc. Nhưng phần lớn là đệ tử nhà họ Bạch đến Bạch Vân Quan, muốn đích thân sư thúc tôi đi, hoặc là bệnh này vô cùng hiếm thấy, hoặc là thân phận bệnh nhân đặc biệt”.
Lý Dục Thần hỏi: “Bao lâu thì có thể về?”
Liên Thành lắc đầu nói: “Việc này không nói trước được. Sư thúc sinh ra ở nhà họ Bạch, quay về, ở lại mấy ngày cũng là bình thường. Tuy Bạch Vân Quan chúng tôi là toàn chân, nhưng ở thủ đô phồn hoa, cũng không phải không thân thiết tình người”.
Lý Dục Thần nghĩ một lúc đứng lên, nói với Lâm Mộng Đình: “Đi thôi, chúng ta đến Bách Thảo Đường”.
Liên Thành đứng lên tiễn: “Hai vị đi thong thả”.
Tiễn hai người ra đến cổng núi, nhìn bóng dáng họ biến mất, Liên Thành mới lấy điện thoại ra gọi cho một số nói:
“Sư thúc, họ đến Bách Thảo Đường tìm sư thúc rồi”.
Phía bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, chỉ đáp lại ba chữ: “Tôi biết rồi”.
…
Đi khỏi Bạch Vân Quan, Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh định đến Bách Thảo Đường thể hiện thần uy, đánh bại tất cả danh y thủ đô sao? Ở Tiền Đường, ngay cả ông Hồ cũng phải phục anh sát đất!”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Anh chẳng rảnh rỗi mà so tài y thuật với họ. Anh chỉ có cảm giác, Bach đạo trưởng Bạch Phương Hưng này hình như có ý tránh anh”.
Lâm Mộng Đình ngạc nhiên nói: “Taiij sao anh lại nghĩ vậy?”
Lý Dục Thần nói: “Trực giác thôi. Cứ đi xem là biết”.
Lâm Mộng Đình nói: “Trực giác của anh thật kỳ lạ, anh và nhà họ Bạch chưa từng qua lại, làm sao có trực giác đó chứ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đó gọi là bản năng của tiên nhân. Em tu hành càng tinh sâu, trực giác cũng sẽ càng nhạy cảm. Đến cảnh giới nhất định, cách vạn dặm có người nổi lên ý muốn giết em, em cũng có thể cảm nhận được”.
“Thật không?”, Lâm Mộng Đình hiếu kỳ nói: “Anh cũng có thể ư?”
“Anh vẫn chưa lợi hại như vậy. Nếu bây giờ trong vòng mười dặm có sát thủ mai phục muốn giết anh, chắc chắn không giấu được anh. Nhưng một ý nghĩ của người cách vạn dặm, cần phải biến ý trời thành của mình, dung hợp vạn vật thành cảnh giới của bản thân, tiến lên một bước, chính là dung hợp thiên địa tạo hóa thành một rồi”.
Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Cao thâm quá, em không hiểu. Anh cũng không được, thì có ai có thể là được đây?”
Lý Dục Thần ngóng nhìn bốn phương, nói: “Có lẽ đại sư huynh có thể làm được”.
Thấy Lý Dục Thần trầm tư, Lâm Mộng Đình biết anh nhớ đến đồng đạo sư môn, cũng không làm phiền, chỉ lặng lẽ đi tiếp.
Lý Dục Thần định thần lại, bỗng nhớ đến điều gì, nói: “Vừa nãy em nói Bạch Cảnh Thiên là danh y đệ nhất thủ đô, y thuật của ông ta so với ông Hồ thì thế nào?”
Lâm Mộng Đình không suy nghĩ liền nói: “Chắc chắn giỏi hơn ông Hồ”.
“Sao em chắc chắn như vậy?”, Lý Dục Thần nói: “Ông Hồ là danh y đệ nhất Tiền Đường, ý của em, Hạnh Lâm phương Nam, chắc chắn không bằng y thuật phương Bắc ư?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Em không có ý đó, anh có biết cuộc chiến ‘hai phương’ năm đó không?”
“cuộc chiến ‘hai phương’ là thế nào?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.
“Hồi học đại học ở Giang Nam, em nghe người của học viện y nói chuyện phiếm nên mới biết. Sau này vì anh mà có qua lại với mấy người ông Hồ, nên lại nghe ngóng hỏi thăm một chút”.
Lâm Mộng Đình nói.
“Bỏ qua phật y và đạo y, Hạnh Lâm thiên hạ phân thành hai tông Nam Bắc. Phương Nam đứng đầu có Đồng Khánh Đường của Hồ thị Tiền Đường, phương Bắc đứng lđầu là Bách Thảo Đường của nhà họ Bạch thủ đô. Từ tiền triều, hai nhà Bạch Hồ đã thành đại diện của Hạnh Lâm Nam Bắc, cũng âm thầm so đấu với nhau.
Mấy chục năm trước, nhà họ Bạch có Bạch Cảnh Thiên y thuật cao siêu, được gọi là quốc thủ Hạnh Lâm, danh y đệ nhất thủ đô”.
“Còn nhà họ Hồ ở Tiền Đường cũng có Hồ Vân Thiên, cũng được gọi là danh y đệ nhất Giang Nam.
Nghe nói những bệnh nan ý khó chữa trong thiên hạ, không có bệnh gì là hai người họ không chữa được. Rốt cuộc hai người này ai mới là danh y đệ nhất thiên hạ, đương nhiên trở thành chủ đề bàn luận Hạnh Lâm.
Hai người so đấu ngoài sáng trong tối mấy chục năm, giai đoạn lịch sử này cũng được gọi là cuộc chiến ‘hai phương’”.
Lý Dục Thần hiểu ra: “Ông hai nhà họ Phùng hình như từng nhắc đến chuyện này với anh. Lúc đó không để ý, em nói như vây, anh cũng nhớ ra”.
Vì nhắc đến Hồ Vân Thiên nên Lý Dục Thần rất có hứng thú với chủ đề này.
“Sau đó thì sao?”, anh hỏi.
Chương 749: Bách Thảo Đường kiêu ngạo
Lâm Mộng Đình nói: “Nghe nói hơn hai mươi năm trước có tổ chức đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc ở Bạc Châu Dược Đô, dùng lý thuyết y thuật, bệnh án, phương thuốc và chữa bệnh tại chỗ để tiến hành thi đấu. Thực ra là hai người Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên so tài cao thấp, để định ra ai mới là thiên hạ đệ nhất. Cuối cùng hình như là Hồ Vân Thiên thua trận, Bạch Cảnh Thiên chiến thắng. Từ sau đó, Hồ Vân Thiên biến mất. Có người nói ông ta trầm cảm mà chết, cũng có người nói ông ta đã ẩn cư”.
Lý Dục Thần cau mày: “Nói như vậy, y thuật của Bạch Cảnh Thiên còn cao minh hơn Hồ Vân Thiên?”
Lâm Mộng Đình nói: “Có lẽ gần như nhau, giỏi thì cũng chỉ giỏi hơn chút. Nếu không sau này Bạch Cảnh Thiên vẫn luôn không chịu nhận danh hiệu thiên hạ đệ nhất này, có lẽ trong lòng ông ta cũng nghĩ rằng Hồ Vân Thiên không kém hơn ông ta. Thắng thua, có lúc cũng dựa vào may mắn”.
Lý Dục Thần trầm mặc một lúc, nói: “Bạch Cảnh Thiên ở thủ đô, y thuật lại giỏi hơn Hồ Vân Thiên một chút, tại sao người chữa bệnh cho mẹ anh là Hồ Vân Thiên, chứ không phải Bạch Cảnh Thiên? Với thanh thế năm đó của nhà họ Lý, chắc cũng không đến không mời được Bạch Cảnh Thiên. Trừ phi…”
Lâm Mộng Đình cũng là tối qua đến khu nhà họ Lý mới biết chuyện liên quan đến mẹ của Lý Dục Thần, cũng đã biết Hồ Vân Thiên giúp bà ấy giải trừ ma tâm thánh nữ, mới khiến lúc Lý Dục Thần ra đời không bị nhiễm ma khí.
Nếu không, không cần huyết mạch thức tỉnh, anh vừa sinh ra đã là ma đạo, rất có thể năm đó đã bị vứt vào bồn cầu cho chết rồi.
Xét từ chuyện này, Hồ Vân Thiên cũng là ân nhân cứu mạng của Lý Dục Thần.
“Anh muốn nói nhà họ Bạch và nhà họ Lý có hiềm khích, thậm chí là thù hận, Bạch Cảnh Thiên không chịu chữa bệnh cho mẹ anh, cho nên lần này Bạch đạo trưởng cũng né tránh anh?”, Lâm Mộng Đình lo lắng nói.
“Có phải hay không, đi mới biết”, Lý Dục Thần nói: “Bất kể thế nào, anh phải lấy lại thể diện đã mất của ông Hồ trước rồi tính”.
Bách Thảo Đường là thương hiệu từ xưa của thủ đô, đã có lịch sử mấy trăm năm, có thể nói là nổi tiếng thiên hạ.
Đối với dân chúng thủ đô mà nói, Bách Thảo Đường chính là điện Dược Vương, năm đó Bạch Cảnh Thiên là Dược Vương sống.
Những người thế hệ trước của thủ đô đều biết, những ai có bệnh nan y khó chữa đến Bách Thảo Đường tìm Bạch đại phu, chắc chắn không sai.
Bất kể bệnh viện nào chẩn đoán ra bệnh nan y, chỉ cần Bạch đại phu không nói không chữa được, thì có hy vọng. Ngược lại, nếu Bạch đại phu nói không chữa được, thì phải chuẩn bị hậu sự, không cần đi bệnh viện nào hết.
Tổ tiên nhà họ Bạch là ngự y cung đình, đại diện là miếu đường chính tông. Cuộc chiến hai phương của Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên năm đó, xét từ một mặt khác, cũng là cuộc chiến miếu đường và giang hồ.
Bạch Cảnh Thiên chiến thắng không chỉ là thắng lợi của nhà họ Bạch, cũng là chiến thắng của phái miếu đường. Đối với dân chúng sống dưới hoàng thành, cũng là một phần tự hào của họ.
Đương nhiên, thanh niên hiện nay phần lớn không biết cũng không quan tâm chuyện này, thỉnh thoảng nghe người già nhắc đến, cũng chỉ coi như người thế hệ đó không có văn hóa, họ tin vào khoa học, tin vào bệnh viện lớn hiện đại hóa hơn.
Chỉ khi bệnh viện lớn bó tay, họ mới đến Bách Thảo Đường thử vận may.
Từ sau khi Bạch Cảnh Thiên qua đời, nhà họ Bạch đã mất huy hoàng ngày xưa, nhưng Bách Thảo Đường vẫn là đông như trẩy hội, người đến khám nườm nượp không ngớt.
Trong mắt mọi người, nhà họ Bạch vẫn là đại diện tuyệt đối của trung y chính thống, bất kể là nhà họ Hồ ở phương Nam, hay là người nào khác, đều là lang trung giang hồ, đều không bằng được.
Giống như trong mắt rất nhiều người thủ đô, người ngoại tỉnh đều là người nhà quê, dù bạn có giàu đến đâu, cũng là hộ mới phát, nhà quê, bạn không bằng được ông lão phe phẩy quạt hương bồ chọi dế trong ngõ, tổ tiên người ta tốt xấu gì cũng là người cho ngựa ăn trong phủ bối lặc, từng khiêng kiệu cho bối lặc gia.
Cho dù Bạch Cảnh Thiên không còn nữa, Bách Thảo Đường vẫn là Bách Thảo Đường, giống như bức hoành mà hoàng đế tiền triều đề viết, treo trên cao cúi nhìn dân chúng.
Đồng Khánh Đường của Tiền Đường có hoành phi, viết ‘Không Tính Hai Giá”, có nghĩa là không ức hiếp khách hàng, thể hiện chân thành và chữ tín của Đồng Khánh Đường.
Nhưng Bách Thảo Đường khinh thường, cũng không cần khẩu hiệu như này, chỉ dựa vào ba chữ “Bách Thảo Đường”, chỉ dựa vào đại ấn hoàng đế ở hai bên trái phải ba chữ đó thì đã có uy tín.
Lý Dục Thần đi đến trước cửa Bách Thảo Đường, ngẩng đầu nhìn ba chữ vàng lóng lánh trên hoành phi, thứ ập vào mặt chính là ngạo khí cao cao tại thượng cúi nhìn chúng sinh.
Cửa sổ đăng ký xếp thành hàng dài, bên trong cửa sổ thỉnh thoảng truyền ra giọng nói bực bội của nhân viên: “Hết số rồi, hết số rồi, người tiếp theo!”
Có người không từ bỏ hỏi: “Có thể thêm cho tôi một số không? Tôi ngồi xe lửa cả đêm, đi từ xa đến, còn chưa ăn sáng cơ!”
“Không thêm! Không thêm! Người tiếp theo!”
“Vậy có bác sĩ khác không, giới thiệu cho tôi?”
“Tôi không biết anh bị bệnh gì làm sao giới thiệu cho anh? Tự đi xem biển đăng ký bên cạnh, ở đó có tên bác sĩ”.
Người đó còn muốn hỏi, bảo vệ đến đuổi đi: “Ấy ấy, đừng ảnh hưởng người phía sau, trên tường bên đó có giới thiệu bác sĩ, tự đi xem đi”.
Bất kể là bảo vệ hay nhân viên, thực ra đều không làm sai, nhưng nghe vậy khiến người ta khó chịu.
Lâm Mộng Đình cau mày, khẽ nói: “Chẳng lẽ họ không biết những bệnh nhân này nuôi sống họ sao?”
Lý Dục Thần chỉ vào bức hoành trên đỉnh đầu: “Đương nhiên họ biết. Nhưng trong mắt họ, vinh quang của hoàng đế cho chữ mãi mãi cao hơn dư luận”.
Bình luận facebook