Chương 642: Đình Tỏa Giao sập rồi
"Thất Trọng Bảo Hàm này tuyệt đối không phải đồ của nhà họ Liễu", Lý Dục Thần nói: "Ngược lại là có chút giống với Thất Bảo Hàng Long Tráo trong truyền thuyết. Tôi đoán năm đó lúc chống giặc Oa ở biển đã từng có hải giao vào bờ, không biết Thích tướng quân đã lấy được bảo bối này từ chỗ nào để hàng phục hải giao, sau đó giao cho nhà họ Liễu bảo vệ".
"Vậy tôi cũng không cần", Chị Mai vẫn cảm thấy tức giận.
Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: "Lan Môn của chị thật sự có Nhiếp Hồn Thuật?"
Chị Mai ngẫm nghĩ rồi nói: "Nữ đệ tử Lan Môn đều phải học mị thuật, trước kia tôi nghe sư phụ nói nếu mị thuật học đến cảnh giới cao nhất thì sẽ có thể nhiếp hồn phách, đại khái chính là Nhiếp Hồn Thuật mà Liễu Kim Sinh nói đi. Chỉ là mị thuật là nỗi hổ thẹn của người trong giang hồ, cho nên lúc ấy tôi cũng không coi ra gì".
Bây giờ Lý Dục Thần mới hiểu được trên người chị Mai đúng là có một vẻ quyến rũ, không phải là do trời sinh, nhưng mỗi một động tác tư thế nét mặt đúng là có thể khiến người ta mê muội, hóa ra là học mị thuật.
Xem ra thứ được lưu truyền trên giang hồ này cũng không thể khinh thường. Nếu tính ngược ngọn nguồn thì cũng đều là ba ngàn đại đạo.
Ví dụ như mị thuật này tính sâu xa hơn thì cũng chỉ là ảnh hưởng đến tâm hồn của người ta thôi, có điều người trên giang hồ lại dùng lệch lạc, chuyên để mê hoặc sắc tâm. Nếu như đến cảnh giới cao thâm đúng là có thể nhiếp hồn đoạt phách, cưỡi rồng cưỡi phượng.
Chị Mai trời sinh quyến rũ, lại có căn cơ, loại công pháp này rất thích hợp với bà ta. Nếu như học tập đúng phương pháp cũng có thể có thành tựu lớn.
Lý Dục Thần vẫn luôn quan tâm đến tương lai của người bên cạnh mình, bây giờ Mộng Đình và Đinh Hương đều đã vào con đường tu hành, chỉ là cơ sở quá nông. Mà người giống chị Mai có võ nghệ cao cường, trước mắt cũng chỉ có thể chậm rãi đột phá trên võ đạo, còn không có cơ duyên để trực tiếp nhập đạo.
Hôm nay biết được Nhiếp Hồn Thuật, anh cảm thấy đó chính là một cơ duyên để dẫn dắt chị Mai đi lên con đường tu hành.
"Chị đã học hết công pháp mị thuật chưa?", Lý Dục Thần hỏi.
"Chỉ học được mấy thứ qua loa", Chị Mai cau mày nói: "Tôi không thích cái này lắm, cho nên không chăm chỉ học hành gì".
Lý Dục Thần biết chị Mai đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Cái tên mị thuật không dễ nghe, dùng Nhiếp Hồn Thuật thích hợp hơn một chút. Chị hãy thử suy nghĩ lại xem, sư phụ chị có từng dạy chị mấy loại công pháp như kiểu ca quyết hay không. Chị đã có cơ sở, có thể lĩnh hội, học thành rất tốt, Thất Bảo Hàng Long Tráo này vừa vặn có thể để chị sử dụng".
Chị Mai cũng hiểu được ý tốt của Lý Dục Thần, biết cơ hội này hiếm có.
Bà ta ngẫm nghĩ, nói ra: "Tôi cũng đã từng học ca quyết, cũng có thể nhớ được. Chỉ là..."
Bà ta bỗng nhiên đỏ mặt lên: "Chỉ là không luyện tốt lắm".
Lý Dục Thần biết thứ được truyền thừa trên giang hồ kiểu gì cũng sẽ thoát khỏi công pháp đại đạo, thay đổi bản chất, mới khiến cho người ta tưởng nhầm là tà thuật.
"Không có việc gì, sau này trở về tôi sẽ giúp chị ngẫm lại, lấy ngộ tính của chị, nhất định có thể luyện đến cảnh giới cao nhất. Thất Trọng Bảo Hàm và Bạch Long Đan Hồn này vốn có duyên với chị, chị hãy cầm lấy đi".
Chị Mai nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu, khẽ ừ một tiếng rồi nhận lấy bảo hạp.
"Về phần Hỏa Long Châu này, tôi vẫn muốn mang đến đảo Cửu Long. Chuyện đã đồng ý với người ta rồi thì tôi phải làm cho xong. Chỉ là bây giờ bên trong long châu đã có thêm một con long hồn, không biết đảo chủ đảo Cửu Long còn dám nhận hay không!"
Trên núi Chiêu Bảo, cách thành Uy Viễn không xa có một ngôi chùa cổ, tên là chùa Bảo Đà. Trong chùa chỉ có hai hòa thượng một già một trẻ.
Ngày đó lão hòa thượng Hải Không đang ngồi tụng kinh trong phòng phương trượng, tiểu hòa thượng Bình Ba thì ở ngoài cửa quét rác.
Chợt nghe thấy một tiếng ầm vang vọng, phòng ốc đều run lên.
Bình Ba vứt bỏ cái chổi, chạy vào phòng phương trượng, kêu: "Sư phụ sư phụ, mau chạy thôi, có động đất!"
Lão hòa thượng không nhúc nhích, bình tĩnh nói: "Không được hoảng hốt, xác nhận xem chỗ nào dưới núi đang nổ".
Tiểu hòa thượng nói: "Để con đi xem một chút".
Cậu ta đang muốn chạy ra bên ngoài, mặt đất lại run lên, những tiếng vang ầm ầm đồng thời truyền đến, bên trong tiếng vang còn kèm theo một tiếng gầm rú kỳ quái.
Tiểu hòa thượng đang cảm thấy khó hiểu, lão hòa thượng đột nhiên kinh hãi, kêu lên: "Bình Ba, mau ra đình Tỏa Giao phía sau xem sao".
Tiểu hòa thượng đáp một tiếng, đi ra từ cửa sau ngôi chùa.
Sau một lúc lâu, cậu ta vội vã chạy về, hoảng sợ nói: "Sư phụ sư phụ, không xong rồi, đình Tỏa Giao sập rồi!"
Hải Không đứng dưới mái nhà cong bên ngoài phòng phương trượng, đưa mắt nhìn lên hư không xa xa, niệm một tiếng "A Di Đà Phật".
Tiểu hòa thượng cho rằng ông ta không nghe thấy, nhắc lại: "Sư phụ sư phụ, đình Tỏa Giao sập rồi!"
Hải Không thở dài, nói: "Sập thì sập đi, dù sao cũng phải có ngày sập".
Ông ta còn nói: "Sập hay lắm! Sập hay lắm!"
Tiểu hòa thượng Bình Ba cái hiểu cái không, hỏi: "Sư phụ, vì sao sập lại hay?"
Hải Không nói: "Sập, chúng ta sẽ có thể đi".
"Đi, đi chỗ nào?"
"Con có biết chùa Bảo Đà là từ đâu mà tới không?"
Bình Ba lắc đầu: "Con không biết".
Hải Không nhìn về phương đông, trong mắt tràn đầy thành kính: "Phổ Đà".
"Phổ Đà? Là Phổ Đà kia sao?"
"Đúng, chính là Phổ Đà đó".
"Tại sao lại phải chuyển đến đây".
"Vì… sư mệnh đi?"
"Sư phụ, là sư mệnh, hay là sứ mệnh?"
"Cái này, đều có đi".
"Cái nào sư mệnh, cái nào là sứ mệnh?"
"Chuyện này nói ra thì phức tạp lắm".
Lão hòa thượng Hải Không chậm rãi kể lại chuyện xưa.
Tiểu hòa thượng Bình Ba nghe đến mê mẩn, cũng không chú ý đến lúc này từng đám mây tím đang bay cao lên từ núi Chiêu Bảo, hiện ra đầy bầu trời.
Cậu ta chỉ cảm thấy cả người Hải Không trở nên thần thánh trong từng tầng ánh sáng màu tím.
Chương 643: Cái bóng kỳ quái
Lúc Hải Không kể xong, trời chiều vừa vặn buông xuống, ánh sáng tím trên bầu trời cũng tản đi.
Bình Ba trở về từ trong câu chuyện xưa thần kỳ kia, dùng ánh mắt sùng bái nhìn sư phụ, vô cùng ước mơ mà hỏi:
"Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta sẽ về Phổ Đà sao?"
"Không, không trở về Phổ Đà", Hải Không lắc đầu.
"Vậy thì đi đâu?"
"Hoàn tục".
"A!", Bình Ba vô cùng kinh hãi: "Hoàn tục làm cái gì?"
"Hoàn tục, cưới vợ đi", Hải Không bình tĩnh nói.
...
Sông Dũng mãnh liệt chảy qua dưới chân núi Chiêu Bảo, nước sông cuồn cuộn chảy vào biển Hoa Đông.
Trên sông có một vài con thuyền qua lại, đi ra đi vào bến cảng.
Ngay ở bên kia bờ sông có một bến tàu nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy thành Uy Viễn xa xa phía đối diện. Ở bến tàu có mấy chục chiếc thuyền lớn nhỏ đang đậu, dưới ánh tà dương, bóng thuyền đong đưa trong nước.
Khi trời chiều buông xuống, mặt sông dần dần trở tối, cái bóng của con thuyền càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tan biến trong nước sông.
Nhưng lại có một con thuyền vô cùng kỳ quái, bóng dáng của nó vẫn luôn ở nơi đó, cho dù ánh nắng có biến ảo thì nó vẫn không hề thay đổi.
Thẳng đến khi ánh sáng màu tím tan hết, bóng thuyền khoan thai chuyển động, vậy mà lại rời khỏi thân thuyền, lấy tốc độ cực nhanh lao vào bờ, chuyển động về phía những tòa nhà dày đặc phía xa trong ánh hoàng hôn ở bờ sông, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng đêm mênh mông của thành phố Dũng.
Liễu Chấn Võ đứng trên Tàng Thư Lâu có lịch sử lâu đời của nhà họ Liễu, dựa vào lan can nhìn ra xa.
Mấy người tinh nhuệ trẻ tuổi trong nhà đều đã được phái ra ngoài, do mấy vị trưởng lão tự mình dẫn đội, gia chủ Liễu Kim Sinh cũng đã ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy trở về.
Mí mắt của Liễu Chấn Võ vẫn luôn mấp máy.
Ông ta có một dự cảm bất thường.
Trên đại hội võ lâm, ông ta đã tận mắt chứng kiến được Lý Dục Thần bày ra lực lượng kinh khủng. Loại năng lực này đã vượt xa giới hạn của võ đạo.
Liễu Chấn Võ có thể nhìn ra, đương nhiên Liễu Kim Sinh càng có thể nhìn ra rõ ràng.
Ông ta không rõ, tại sao gia chủ lại phải đối đầu với Lý Dục Thần. Người ta là loại người mà cho dù có địch ý thì cũng không phải là không thể hóa giải, bằng không cũng sẽ không chữa khỏi tay cho Liễu Kim Sinh trên đại hội võ lâm.
Nhà họ Liễu truyền thừa mấy trăm năm, là bá chủ của thành phố Dũng, điều này cũng không dễ dàng. Một gia tộc cần vận hành về nhiều mặt, mà không chỉ là xưng bá tranh hùng trên phương diện vũ lực.
Nếu như để Liễu Chấn Võ đưa ra quyết định, nhất định lúc này sẽ cật lực hợp tác với Lý Dục Thần, giúp đỡ tập đoàn Kinh Lý ở thời điểm vừa mới cất bước không lâu. Cho dù sau này tập đoàn Kinh Lý phát triển như thế nào, bây giờ đầu tư cũng sẽ không thua thiệt. Nếu như Lý Dục Thần thật sự trở lại thủ đô, khôi phục sự huy hoàng ngày xưa của nhà họ Lý, đối với sự phát triển của nhà họ Liễu sẽ chỉ có trăm lợi mà không có một hại.
Nhưng nếu đối địch với Lý Dục Thần, trừ khi giết chết anh, nếu không sẽ có hậu hoạn vô tận.
Liễu Chấn Võ cũng không cảm thấy mấy gia tộc lớn ở thủ đô sẽ thật lòng trợ giúp nhà họ Liễu. Bọn họ chỉ coi nhà họ Liễu là công cụ mà thôi.
Sau khi nhà họ Viên sụp đổ, toàn bộ địa khu Tiền Đường tương đương với nửa Nam Giang, đều trở thành đồng bạn hợp tác với nhà họ Lý. Nhà họ Liễu lại chỉ có thể lo cho thân mình, chứ đừng nói là nghịch thế vượt lên.
Liễu Chấn Võ không biết rốt cuộc cậu Na ở thủ đô đã cho Liễu Kim Sinh thứ gì. Chắc chắn không phải thuốc nổ. Muốn chế tạo ra chút thuốc nổ, nhà họ Liễu vẫn có khả năng đó.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời thành phố Dũng lại không được yên bình.
Những tia sáng màu tím không biết từ đâu tới khiến đôi mắt của Liễu Chấn Võ có chút khó chịu.
Mắt của ông ta càng nháy mạnh hơn.
Sau khi trời chiều buông xuống, nhà nhà đều sáng đèn.
Liễu Chấn Võ trông thấy một bóng đen lướt qua những mái nhà. Ông ta còn tưởng rằng là cái bóng của máy bay trên bầu trời.
Nhưng ông ta lại đột nhiên bừng tỉnh, trời đã tối, lấy đâu ra bóng?
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, trên, bầu trời cũng không có máy bay bay qua.
Đó là cái gì?
Đến khi lại nhìn lên lần nữa, bóng đen đã chuyển đến trong đại viện nhà họ Liễu.
Sau đó nó chui vào một căn phòng bên trái như một làn khói, nơi đó chính là chỗ ở của Liễu Kim Sinh.
Liễu Chấn Võ lấy làm kinh hãi, trực giác đầu tiên là có trộm.
Nghe nói thuật bí hành của Lan Môn cũng có biện pháp ẩn giấu hành tung giống như nhẫn thuật của Đông Doanh, mà hai môn phái này đều có đạo tặc, cũng đều có chút liên quan đến nhà họ Liễu.
Ông ta vội vàng lao ra, nhảy xuống khỏi Tàng Thư Lâu, chỉ mấy bước đã vọt vào đại sảnh tòa nhà kia.
Nơi đó không có cái gì.
Liễu Chấn Võ nhìn một vòng, cũng không thấy thiếu thứ gì.
Ông ta đột nhiên nhớ tới, bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu - Thất Trọng Bảo Hàm nằm ở thư phòng của Liễu Kim Sinh. Chắc hẳn mục đích của tên trộm là cái này.
Liễu Chấn Võ hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất đi lên tầng hai.
Cửa thư phòng vẫn còn khóa.
Liễu Chấn Võ không chút do dự đá bay ra ngoài.
Trong thư phòng không có người.
Cánh cửa đã bị ông ta đá văng ra, cửa sổ vẫn còn đóng, đồ vật bên trong bao gồm cả mấy cái ám ký mà ông ta biết đều không bị động vào.
Trong thư phòng không có nhiều không gian có thể giấu người, ông ta kiểm tra một lần, không thấy có cái gì.
Trong không gian thu hẹp như thế, cho dù là cao thủ Tông Sư cũng rất khó ẩn nấp.
Liễu Chấn Võ thở dài một hơi, trách cứ mình có phải đã quá nhạy cảm hay không.
Nhưng không biết tại sao, mắt của ông ta lúc này càng mấp máy mạnh hơn.
Lúc ông ta quay người chuẩn bị cất bước rời đi, ông ta đột nhiên nhìn thấy cái bóng của mình.
Con ngươi của Liễu Chấn Võ đột nhiên co rụt lại, trái tim bỗng đập nhanh hơn, tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cái bóng của ông ta thế mà lại không đồng đều với bước chân của ông ta.
Lúc ông ta cất bước, cái bóng vẫn còn đứng yên tại chỗ không hề động đậy.
Chương 644: Để nhà họ Liễu phát huy một chút tác dụng cuối cùng
Liễu Chấn Võ đứng ở nơi đó, siết chặt nắm đấm, chân khí tràn đầy cả người, đã chuẩn bị xong để chiến đấu.
Nhưng kẻ địch lại chưa hề xuất hiện.
Chỉ có cái bóng rời khỏi chân ông ta nằm trên sàn nhà.
Trái tim của Liễu Chấn Võ đập kịch liệt.
Ông ta là võ giả Hóa Kình đỉnh phong chỉ còn cách Tông Sư một chút nữa. Ông ta cũng không sợ gặp cao thủ, cho dù là Tông Sư, thậm chí là người vượt qua đỉnh võ đạo như Lý Dục Thần.
Bởi vì ít nhất đó cũng là người. Ít nhất có thể đánh được một trận.
Nhưng thứ trước mắt là cái gì?
Liễu Chấn Võ lui về sau hai bước.
Dưới ánh đèn, dưới chân của ông ta có cái bóng mới.
Mà cái bóng kia vẫn bất động.
Giống như ở đó có một người giống như ông ta, chỉ là ông ta không nhìn thấy, chỉ mỗi ánh đèn mới có thể chiếu rõ.
Một tiếng tiếng thở dài quỷ dị vang lên.
"Haiz… "
"Ai?", Liễu Chấn Võ giật nảy mình, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, ướt đẫm phía sau lưng của ông.
"Xoẹt… "
Cái bóng chậm rãi di động, chợt trái chợt phải, giống như người không thể nhìn thấy kia đang đi qua đi lại trong phòng.
"Ai? Nếu còn không hiện thân, đừng trách tôi không khách khí!"
Dường như lời cảnh cáo của Liễu Chấn Võ không đưa đến tác dụng gì.
Cái bóng vẫn còn đang di chuyển trái phải, chỉ có tiếng thở dài càng thêm kéo dài, nhìn qua có vẻ cảm xúc của người kia không hề tốt đẹp gì, giống như đang tiếc hận vì đã mất đi cái gì quý giá.
Liễu Chấn Võ rót chân khí vào lòng bàn tay, dựa theo quỹ tích chuyển động của cái bóng để phán đoán vị trí của người kia, sau đó đánh một chưởng về phía cái bóng.
Ông ta có thể thay mặt Liễu Kim Sinh ra tay ở đại hội võ lâm, chứng tỏ thực lực của ông ta không thấp, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Nam Giang, phía dưới Tông Sư, ông ta mà nói là thứ hai, cũng không có mấy người dám xưng là thứ nhất.
Một chưởng toàn lực của ông ta, cho dù chỉ bị chưởng phong quét đến, võ giả bình thường cũng không chịu nổi.
Vốn dĩ cho rằng một chưởng này ít nhất có thể ép đối thủ xuất hiện, lại không nghĩ rằng nơi chưởng lực đi tới rỗng tuếch, cái gì cũng không đánh trúng, chỉ có trên mặt tường đối diện xuất hiện một cái chưởng ấn thật sâu. Mà cái bàn gỗ trinh nam dày cộp ở đó bị chưởng lực chạm vào mép bàn, một nửa cái bàn vỡ thành bột phấn.
Mà cái bóng kia vẫn còn đang dao động, tiếng thở dài còn vang lên trong phòng.
Lần này Liễu Chấn Võ thật sự quá sợ hãi.
"Rốt cuộc là ai? Mau ra đây! Đừng tưởng rằng giả thần giả quỷ là có thể dọa sợ tôi! Nơi này là nhà họ Liễu!"
Ông ta chưa bao giờ khàn giọng kêu to như vậy, cứ như làm thế mới có thể xóa được sự sợ hãi trong lòng vậy.
"Hừm..."
Cái bóng đột nhiên bất động, giống như đang suy nghĩ điều gì.
"Nhà họ Liễu... ừm, không tệ, nhà họ Liễu..."
Liễu Chấn Võ nghe được cái bóng nói chuyện, đã trấn định một chút, hỏi: "Rốt cuộc ông là ai? Tới đây có mục đích gì?"
Cái bóng chậm rãi di động, bò lên trên ghế sô pha, vặn vẹo trên ghế giống như đang ngồi.
"Liễu Kim Sinh quá tự phụ! Quá tự phụ! Không nghe tôi, chết chưa hết tội!"
"Ông nói cái gì?", nhịp tim của Liễu Chấn Võ nhảy một cái: "Gia chủ đã..."
"Ông ta đã chết rồi!", Cái bóng nói: "Uổng công tôi chạy tới từ thủ đô xa xôi".
"Ông… Ông là... là..."
"Tôi còn tưởng rằng Liễu Kim Sinh đã bày ra cục diện hoàn hảo gì để đối phó với Lý Dục Thần chứ, hóa ra chỉ là một đống thuốc nổ. Hahahaha..."
Cái bóng đột nhiên cười như điên, âm thanh âm trầm khàn khàn giống như đến từ Địa Ngục.
"Một đống thuốc nổ! Hahahaha, muốn dùng một đống thuốc nổ nổ chết một tiên nhân đã trải qua lôi kiếp! Buồn cười biết bao!"
"À đúng rồi, còn có cái hộp kia của nhà họ Liễu mấy người, bên trong cất giấu giao hồn, đúng là điều tôi không nghĩ tới. Đáng tiếc Liễu Kim Sinh căn bản không biết nhiếp hồn, càng không biết điều khiển rồng. Sớm biết như vậy thì tôi đã lấy Thất Trọng Bảo Hàm đi rồi. Cho tôi còn có thể có chút tác dụng. Để ở trong tay Liễu Kim Sinh quả thực là phung phí của trời".
Liễu Chấn Võ vô cùng mờ mịt, không biết cái bóng đang nói gì.
Nhưng có một điều ông ta có thể xác định, cái bóng này có liên quan đến cậu Na ở thủ đô, chắc là món quà cậu Na đưa cho mà Liễu Kim Sinh đã nói.
"Tôi hiểu rồi, ông là người do cậu Na ở thủ đô phái tới. Ông không đi giúp gia chủ chúng tôi đối phó với Lý Dục Thần, ở chỗ này làm gì?"
"Haha, đối phó với Lý Dục Thần? Nếu Lý Dục Thần dễ đối phó như vậy, tôi cần phải ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này sao? Liễu Kim Sinh đúng là một con lừa ngốc! Uổng phí kế hoạch hay mà tôi nghĩ ra, nếu ông ta nghe tôi, tiến hành theo kế hoạch của tôi, sao lại phải rơi vào kết cục như bây giờ chứ?"
Cái bóng có vẻ rất tức giận, vặn vẹo ở trên ghế salon, giọng điệu cũng biến thành phẫn nộ.
"Ngu xuẩn là phải trả giá thật lớn. Liễu Kim Sinh chết rồi, vậy thì để nhà họ Liễu mấy người phát huy một chút tác dụng cuối cùng đi".
Liễu Chấn Võ kinh hãi nói: "Ông có ý gì?"
Cái bóng cười khặc khặc nói: "Tất cả mọi người đều biết Lý Dục Thần đã tới đây, tất cả mọi người đều biết Lý Dục Thần đến đòi Hỏa Long Châu của Liễu Kim Sinh, tất cả mọi người đều biết nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm. Bây giờ Thất Trọng Bảo Hàm ở trong tay Lý Dục Thần, Hỏa Long Châu cũng ở trong tay Lý Dục Thần, nếu như người của nhà họ Liễu đều chết hết, ông đoán mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
"Thảm án diệt môn của nhà họ Liễu thành phố Dũng so với nhà họ Lý ở thủ đô năm đó cũng không thua kém nhau mấy đi? Nếu như tôi để lại một vài dấu vết ma pháp hắc ám ở đây, ông nói xem đám người chính đạo kia liệu có đi tìm Lý Dục Thần tính sổ hay không? Hahahaha..."
Tiếng cười âm trầm vang lên.
Liễu Chấn Võ nghe mà lạnh cả sống lưng.
"Thất Trọng Bảo Hàm này tuyệt đối không phải đồ của nhà họ Liễu", Lý Dục Thần nói: "Ngược lại là có chút giống với Thất Bảo Hàng Long Tráo trong truyền thuyết. Tôi đoán năm đó lúc chống giặc Oa ở biển đã từng có hải giao vào bờ, không biết Thích tướng quân đã lấy được bảo bối này từ chỗ nào để hàng phục hải giao, sau đó giao cho nhà họ Liễu bảo vệ".
"Vậy tôi cũng không cần", Chị Mai vẫn cảm thấy tức giận.
Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: "Lan Môn của chị thật sự có Nhiếp Hồn Thuật?"
Chị Mai ngẫm nghĩ rồi nói: "Nữ đệ tử Lan Môn đều phải học mị thuật, trước kia tôi nghe sư phụ nói nếu mị thuật học đến cảnh giới cao nhất thì sẽ có thể nhiếp hồn phách, đại khái chính là Nhiếp Hồn Thuật mà Liễu Kim Sinh nói đi. Chỉ là mị thuật là nỗi hổ thẹn của người trong giang hồ, cho nên lúc ấy tôi cũng không coi ra gì".
Bây giờ Lý Dục Thần mới hiểu được trên người chị Mai đúng là có một vẻ quyến rũ, không phải là do trời sinh, nhưng mỗi một động tác tư thế nét mặt đúng là có thể khiến người ta mê muội, hóa ra là học mị thuật.
Xem ra thứ được lưu truyền trên giang hồ này cũng không thể khinh thường. Nếu tính ngược ngọn nguồn thì cũng đều là ba ngàn đại đạo.
Ví dụ như mị thuật này tính sâu xa hơn thì cũng chỉ là ảnh hưởng đến tâm hồn của người ta thôi, có điều người trên giang hồ lại dùng lệch lạc, chuyên để mê hoặc sắc tâm. Nếu như đến cảnh giới cao thâm đúng là có thể nhiếp hồn đoạt phách, cưỡi rồng cưỡi phượng.
Chị Mai trời sinh quyến rũ, lại có căn cơ, loại công pháp này rất thích hợp với bà ta. Nếu như học tập đúng phương pháp cũng có thể có thành tựu lớn.
Lý Dục Thần vẫn luôn quan tâm đến tương lai của người bên cạnh mình, bây giờ Mộng Đình và Đinh Hương đều đã vào con đường tu hành, chỉ là cơ sở quá nông. Mà người giống chị Mai có võ nghệ cao cường, trước mắt cũng chỉ có thể chậm rãi đột phá trên võ đạo, còn không có cơ duyên để trực tiếp nhập đạo.
Hôm nay biết được Nhiếp Hồn Thuật, anh cảm thấy đó chính là một cơ duyên để dẫn dắt chị Mai đi lên con đường tu hành.
"Chị đã học hết công pháp mị thuật chưa?", Lý Dục Thần hỏi.
"Chỉ học được mấy thứ qua loa", Chị Mai cau mày nói: "Tôi không thích cái này lắm, cho nên không chăm chỉ học hành gì".
Lý Dục Thần biết chị Mai đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Cái tên mị thuật không dễ nghe, dùng Nhiếp Hồn Thuật thích hợp hơn một chút. Chị hãy thử suy nghĩ lại xem, sư phụ chị có từng dạy chị mấy loại công pháp như kiểu ca quyết hay không. Chị đã có cơ sở, có thể lĩnh hội, học thành rất tốt, Thất Bảo Hàng Long Tráo này vừa vặn có thể để chị sử dụng".
Chị Mai cũng hiểu được ý tốt của Lý Dục Thần, biết cơ hội này hiếm có.
Bà ta ngẫm nghĩ, nói ra: "Tôi cũng đã từng học ca quyết, cũng có thể nhớ được. Chỉ là..."
Bà ta bỗng nhiên đỏ mặt lên: "Chỉ là không luyện tốt lắm".
Lý Dục Thần biết thứ được truyền thừa trên giang hồ kiểu gì cũng sẽ thoát khỏi công pháp đại đạo, thay đổi bản chất, mới khiến cho người ta tưởng nhầm là tà thuật.
"Không có việc gì, sau này trở về tôi sẽ giúp chị ngẫm lại, lấy ngộ tính của chị, nhất định có thể luyện đến cảnh giới cao nhất. Thất Trọng Bảo Hàm và Bạch Long Đan Hồn này vốn có duyên với chị, chị hãy cầm lấy đi".
Chị Mai nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu, khẽ ừ một tiếng rồi nhận lấy bảo hạp.
"Về phần Hỏa Long Châu này, tôi vẫn muốn mang đến đảo Cửu Long. Chuyện đã đồng ý với người ta rồi thì tôi phải làm cho xong. Chỉ là bây giờ bên trong long châu đã có thêm một con long hồn, không biết đảo chủ đảo Cửu Long còn dám nhận hay không!"
Trên núi Chiêu Bảo, cách thành Uy Viễn không xa có một ngôi chùa cổ, tên là chùa Bảo Đà. Trong chùa chỉ có hai hòa thượng một già một trẻ.
Ngày đó lão hòa thượng Hải Không đang ngồi tụng kinh trong phòng phương trượng, tiểu hòa thượng Bình Ba thì ở ngoài cửa quét rác.
Chợt nghe thấy một tiếng ầm vang vọng, phòng ốc đều run lên.
Bình Ba vứt bỏ cái chổi, chạy vào phòng phương trượng, kêu: "Sư phụ sư phụ, mau chạy thôi, có động đất!"
Lão hòa thượng không nhúc nhích, bình tĩnh nói: "Không được hoảng hốt, xác nhận xem chỗ nào dưới núi đang nổ".
Tiểu hòa thượng nói: "Để con đi xem một chút".
Cậu ta đang muốn chạy ra bên ngoài, mặt đất lại run lên, những tiếng vang ầm ầm đồng thời truyền đến, bên trong tiếng vang còn kèm theo một tiếng gầm rú kỳ quái.
Tiểu hòa thượng đang cảm thấy khó hiểu, lão hòa thượng đột nhiên kinh hãi, kêu lên: "Bình Ba, mau ra đình Tỏa Giao phía sau xem sao".
Tiểu hòa thượng đáp một tiếng, đi ra từ cửa sau ngôi chùa.
Sau một lúc lâu, cậu ta vội vã chạy về, hoảng sợ nói: "Sư phụ sư phụ, không xong rồi, đình Tỏa Giao sập rồi!"
Hải Không đứng dưới mái nhà cong bên ngoài phòng phương trượng, đưa mắt nhìn lên hư không xa xa, niệm một tiếng "A Di Đà Phật".
Tiểu hòa thượng cho rằng ông ta không nghe thấy, nhắc lại: "Sư phụ sư phụ, đình Tỏa Giao sập rồi!"
Hải Không thở dài, nói: "Sập thì sập đi, dù sao cũng phải có ngày sập".
Ông ta còn nói: "Sập hay lắm! Sập hay lắm!"
Tiểu hòa thượng Bình Ba cái hiểu cái không, hỏi: "Sư phụ, vì sao sập lại hay?"
Hải Không nói: "Sập, chúng ta sẽ có thể đi".
"Đi, đi chỗ nào?"
"Con có biết chùa Bảo Đà là từ đâu mà tới không?"
Bình Ba lắc đầu: "Con không biết".
Hải Không nhìn về phương đông, trong mắt tràn đầy thành kính: "Phổ Đà".
"Phổ Đà? Là Phổ Đà kia sao?"
"Đúng, chính là Phổ Đà đó".
"Tại sao lại phải chuyển đến đây".
"Vì… sư mệnh đi?"
"Sư phụ, là sư mệnh, hay là sứ mệnh?"
"Cái này, đều có đi".
"Cái nào sư mệnh, cái nào là sứ mệnh?"
"Chuyện này nói ra thì phức tạp lắm".
Lão hòa thượng Hải Không chậm rãi kể lại chuyện xưa.
Tiểu hòa thượng Bình Ba nghe đến mê mẩn, cũng không chú ý đến lúc này từng đám mây tím đang bay cao lên từ núi Chiêu Bảo, hiện ra đầy bầu trời.
Cậu ta chỉ cảm thấy cả người Hải Không trở nên thần thánh trong từng tầng ánh sáng màu tím.
Chương 643: Cái bóng kỳ quái
Lúc Hải Không kể xong, trời chiều vừa vặn buông xuống, ánh sáng tím trên bầu trời cũng tản đi.
Bình Ba trở về từ trong câu chuyện xưa thần kỳ kia, dùng ánh mắt sùng bái nhìn sư phụ, vô cùng ước mơ mà hỏi:
"Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta sẽ về Phổ Đà sao?"
"Không, không trở về Phổ Đà", Hải Không lắc đầu.
"Vậy thì đi đâu?"
"Hoàn tục".
"A!", Bình Ba vô cùng kinh hãi: "Hoàn tục làm cái gì?"
"Hoàn tục, cưới vợ đi", Hải Không bình tĩnh nói.
...
Sông Dũng mãnh liệt chảy qua dưới chân núi Chiêu Bảo, nước sông cuồn cuộn chảy vào biển Hoa Đông.
Trên sông có một vài con thuyền qua lại, đi ra đi vào bến cảng.
Ngay ở bên kia bờ sông có một bến tàu nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy thành Uy Viễn xa xa phía đối diện. Ở bến tàu có mấy chục chiếc thuyền lớn nhỏ đang đậu, dưới ánh tà dương, bóng thuyền đong đưa trong nước.
Khi trời chiều buông xuống, mặt sông dần dần trở tối, cái bóng của con thuyền càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tan biến trong nước sông.
Nhưng lại có một con thuyền vô cùng kỳ quái, bóng dáng của nó vẫn luôn ở nơi đó, cho dù ánh nắng có biến ảo thì nó vẫn không hề thay đổi.
Thẳng đến khi ánh sáng màu tím tan hết, bóng thuyền khoan thai chuyển động, vậy mà lại rời khỏi thân thuyền, lấy tốc độ cực nhanh lao vào bờ, chuyển động về phía những tòa nhà dày đặc phía xa trong ánh hoàng hôn ở bờ sông, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng đêm mênh mông của thành phố Dũng.
Liễu Chấn Võ đứng trên Tàng Thư Lâu có lịch sử lâu đời của nhà họ Liễu, dựa vào lan can nhìn ra xa.
Mấy người tinh nhuệ trẻ tuổi trong nhà đều đã được phái ra ngoài, do mấy vị trưởng lão tự mình dẫn đội, gia chủ Liễu Kim Sinh cũng đã ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy trở về.
Mí mắt của Liễu Chấn Võ vẫn luôn mấp máy.
Ông ta có một dự cảm bất thường.
Trên đại hội võ lâm, ông ta đã tận mắt chứng kiến được Lý Dục Thần bày ra lực lượng kinh khủng. Loại năng lực này đã vượt xa giới hạn của võ đạo.
Liễu Chấn Võ có thể nhìn ra, đương nhiên Liễu Kim Sinh càng có thể nhìn ra rõ ràng.
Ông ta không rõ, tại sao gia chủ lại phải đối đầu với Lý Dục Thần. Người ta là loại người mà cho dù có địch ý thì cũng không phải là không thể hóa giải, bằng không cũng sẽ không chữa khỏi tay cho Liễu Kim Sinh trên đại hội võ lâm.
Nhà họ Liễu truyền thừa mấy trăm năm, là bá chủ của thành phố Dũng, điều này cũng không dễ dàng. Một gia tộc cần vận hành về nhiều mặt, mà không chỉ là xưng bá tranh hùng trên phương diện vũ lực.
Nếu như để Liễu Chấn Võ đưa ra quyết định, nhất định lúc này sẽ cật lực hợp tác với Lý Dục Thần, giúp đỡ tập đoàn Kinh Lý ở thời điểm vừa mới cất bước không lâu. Cho dù sau này tập đoàn Kinh Lý phát triển như thế nào, bây giờ đầu tư cũng sẽ không thua thiệt. Nếu như Lý Dục Thần thật sự trở lại thủ đô, khôi phục sự huy hoàng ngày xưa của nhà họ Lý, đối với sự phát triển của nhà họ Liễu sẽ chỉ có trăm lợi mà không có một hại.
Nhưng nếu đối địch với Lý Dục Thần, trừ khi giết chết anh, nếu không sẽ có hậu hoạn vô tận.
Liễu Chấn Võ cũng không cảm thấy mấy gia tộc lớn ở thủ đô sẽ thật lòng trợ giúp nhà họ Liễu. Bọn họ chỉ coi nhà họ Liễu là công cụ mà thôi.
Sau khi nhà họ Viên sụp đổ, toàn bộ địa khu Tiền Đường tương đương với nửa Nam Giang, đều trở thành đồng bạn hợp tác với nhà họ Lý. Nhà họ Liễu lại chỉ có thể lo cho thân mình, chứ đừng nói là nghịch thế vượt lên.
Liễu Chấn Võ không biết rốt cuộc cậu Na ở thủ đô đã cho Liễu Kim Sinh thứ gì. Chắc chắn không phải thuốc nổ. Muốn chế tạo ra chút thuốc nổ, nhà họ Liễu vẫn có khả năng đó.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời thành phố Dũng lại không được yên bình.
Những tia sáng màu tím không biết từ đâu tới khiến đôi mắt của Liễu Chấn Võ có chút khó chịu.
Mắt của ông ta càng nháy mạnh hơn.
Sau khi trời chiều buông xuống, nhà nhà đều sáng đèn.
Liễu Chấn Võ trông thấy một bóng đen lướt qua những mái nhà. Ông ta còn tưởng rằng là cái bóng của máy bay trên bầu trời.
Nhưng ông ta lại đột nhiên bừng tỉnh, trời đã tối, lấy đâu ra bóng?
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, trên, bầu trời cũng không có máy bay bay qua.
Đó là cái gì?
Đến khi lại nhìn lên lần nữa, bóng đen đã chuyển đến trong đại viện nhà họ Liễu.
Sau đó nó chui vào một căn phòng bên trái như một làn khói, nơi đó chính là chỗ ở của Liễu Kim Sinh.
Liễu Chấn Võ lấy làm kinh hãi, trực giác đầu tiên là có trộm.
Nghe nói thuật bí hành của Lan Môn cũng có biện pháp ẩn giấu hành tung giống như nhẫn thuật của Đông Doanh, mà hai môn phái này đều có đạo tặc, cũng đều có chút liên quan đến nhà họ Liễu.
Ông ta vội vàng lao ra, nhảy xuống khỏi Tàng Thư Lâu, chỉ mấy bước đã vọt vào đại sảnh tòa nhà kia.
Nơi đó không có cái gì.
Liễu Chấn Võ nhìn một vòng, cũng không thấy thiếu thứ gì.
Ông ta đột nhiên nhớ tới, bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu - Thất Trọng Bảo Hàm nằm ở thư phòng của Liễu Kim Sinh. Chắc hẳn mục đích của tên trộm là cái này.
Liễu Chấn Võ hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất đi lên tầng hai.
Cửa thư phòng vẫn còn khóa.
Liễu Chấn Võ không chút do dự đá bay ra ngoài.
Trong thư phòng không có người.
Cánh cửa đã bị ông ta đá văng ra, cửa sổ vẫn còn đóng, đồ vật bên trong bao gồm cả mấy cái ám ký mà ông ta biết đều không bị động vào.
Trong thư phòng không có nhiều không gian có thể giấu người, ông ta kiểm tra một lần, không thấy có cái gì.
Trong không gian thu hẹp như thế, cho dù là cao thủ Tông Sư cũng rất khó ẩn nấp.
Liễu Chấn Võ thở dài một hơi, trách cứ mình có phải đã quá nhạy cảm hay không.
Nhưng không biết tại sao, mắt của ông ta lúc này càng mấp máy mạnh hơn.
Lúc ông ta quay người chuẩn bị cất bước rời đi, ông ta đột nhiên nhìn thấy cái bóng của mình.
Con ngươi của Liễu Chấn Võ đột nhiên co rụt lại, trái tim bỗng đập nhanh hơn, tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cái bóng của ông ta thế mà lại không đồng đều với bước chân của ông ta.
Lúc ông ta cất bước, cái bóng vẫn còn đứng yên tại chỗ không hề động đậy.
Chương 644: Để nhà họ Liễu phát huy một chút tác dụng cuối cùng
Liễu Chấn Võ đứng ở nơi đó, siết chặt nắm đấm, chân khí tràn đầy cả người, đã chuẩn bị xong để chiến đấu.
Nhưng kẻ địch lại chưa hề xuất hiện.
Chỉ có cái bóng rời khỏi chân ông ta nằm trên sàn nhà.
Trái tim của Liễu Chấn Võ đập kịch liệt.
Ông ta là võ giả Hóa Kình đỉnh phong chỉ còn cách Tông Sư một chút nữa. Ông ta cũng không sợ gặp cao thủ, cho dù là Tông Sư, thậm chí là người vượt qua đỉnh võ đạo như Lý Dục Thần.
Bởi vì ít nhất đó cũng là người. Ít nhất có thể đánh được một trận.
Nhưng thứ trước mắt là cái gì?
Liễu Chấn Võ lui về sau hai bước.
Dưới ánh đèn, dưới chân của ông ta có cái bóng mới.
Mà cái bóng kia vẫn bất động.
Giống như ở đó có một người giống như ông ta, chỉ là ông ta không nhìn thấy, chỉ mỗi ánh đèn mới có thể chiếu rõ.
Một tiếng tiếng thở dài quỷ dị vang lên.
"Haiz… "
"Ai?", Liễu Chấn Võ giật nảy mình, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, ướt đẫm phía sau lưng của ông.
"Xoẹt… "
Cái bóng chậm rãi di động, chợt trái chợt phải, giống như người không thể nhìn thấy kia đang đi qua đi lại trong phòng.
"Ai? Nếu còn không hiện thân, đừng trách tôi không khách khí!"
Dường như lời cảnh cáo của Liễu Chấn Võ không đưa đến tác dụng gì.
Cái bóng vẫn còn đang di chuyển trái phải, chỉ có tiếng thở dài càng thêm kéo dài, nhìn qua có vẻ cảm xúc của người kia không hề tốt đẹp gì, giống như đang tiếc hận vì đã mất đi cái gì quý giá.
Liễu Chấn Võ rót chân khí vào lòng bàn tay, dựa theo quỹ tích chuyển động của cái bóng để phán đoán vị trí của người kia, sau đó đánh một chưởng về phía cái bóng.
Ông ta có thể thay mặt Liễu Kim Sinh ra tay ở đại hội võ lâm, chứng tỏ thực lực của ông ta không thấp, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Nam Giang, phía dưới Tông Sư, ông ta mà nói là thứ hai, cũng không có mấy người dám xưng là thứ nhất.
Một chưởng toàn lực của ông ta, cho dù chỉ bị chưởng phong quét đến, võ giả bình thường cũng không chịu nổi.
Vốn dĩ cho rằng một chưởng này ít nhất có thể ép đối thủ xuất hiện, lại không nghĩ rằng nơi chưởng lực đi tới rỗng tuếch, cái gì cũng không đánh trúng, chỉ có trên mặt tường đối diện xuất hiện một cái chưởng ấn thật sâu. Mà cái bàn gỗ trinh nam dày cộp ở đó bị chưởng lực chạm vào mép bàn, một nửa cái bàn vỡ thành bột phấn.
Mà cái bóng kia vẫn còn đang dao động, tiếng thở dài còn vang lên trong phòng.
Lần này Liễu Chấn Võ thật sự quá sợ hãi.
"Rốt cuộc là ai? Mau ra đây! Đừng tưởng rằng giả thần giả quỷ là có thể dọa sợ tôi! Nơi này là nhà họ Liễu!"
Ông ta chưa bao giờ khàn giọng kêu to như vậy, cứ như làm thế mới có thể xóa được sự sợ hãi trong lòng vậy.
"Hừm..."
Cái bóng đột nhiên bất động, giống như đang suy nghĩ điều gì.
"Nhà họ Liễu... ừm, không tệ, nhà họ Liễu..."
Liễu Chấn Võ nghe được cái bóng nói chuyện, đã trấn định một chút, hỏi: "Rốt cuộc ông là ai? Tới đây có mục đích gì?"
Cái bóng chậm rãi di động, bò lên trên ghế sô pha, vặn vẹo trên ghế giống như đang ngồi.
"Liễu Kim Sinh quá tự phụ! Quá tự phụ! Không nghe tôi, chết chưa hết tội!"
"Ông nói cái gì?", nhịp tim của Liễu Chấn Võ nhảy một cái: "Gia chủ đã..."
"Ông ta đã chết rồi!", Cái bóng nói: "Uổng công tôi chạy tới từ thủ đô xa xôi".
"Ông… Ông là... là..."
"Tôi còn tưởng rằng Liễu Kim Sinh đã bày ra cục diện hoàn hảo gì để đối phó với Lý Dục Thần chứ, hóa ra chỉ là một đống thuốc nổ. Hahahaha..."
Cái bóng đột nhiên cười như điên, âm thanh âm trầm khàn khàn giống như đến từ Địa Ngục.
"Một đống thuốc nổ! Hahahaha, muốn dùng một đống thuốc nổ nổ chết một tiên nhân đã trải qua lôi kiếp! Buồn cười biết bao!"
"À đúng rồi, còn có cái hộp kia của nhà họ Liễu mấy người, bên trong cất giấu giao hồn, đúng là điều tôi không nghĩ tới. Đáng tiếc Liễu Kim Sinh căn bản không biết nhiếp hồn, càng không biết điều khiển rồng. Sớm biết như vậy thì tôi đã lấy Thất Trọng Bảo Hàm đi rồi. Cho tôi còn có thể có chút tác dụng. Để ở trong tay Liễu Kim Sinh quả thực là phung phí của trời".
Liễu Chấn Võ vô cùng mờ mịt, không biết cái bóng đang nói gì.
Nhưng có một điều ông ta có thể xác định, cái bóng này có liên quan đến cậu Na ở thủ đô, chắc là món quà cậu Na đưa cho mà Liễu Kim Sinh đã nói.
"Tôi hiểu rồi, ông là người do cậu Na ở thủ đô phái tới. Ông không đi giúp gia chủ chúng tôi đối phó với Lý Dục Thần, ở chỗ này làm gì?"
"Haha, đối phó với Lý Dục Thần? Nếu Lý Dục Thần dễ đối phó như vậy, tôi cần phải ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này sao? Liễu Kim Sinh đúng là một con lừa ngốc! Uổng phí kế hoạch hay mà tôi nghĩ ra, nếu ông ta nghe tôi, tiến hành theo kế hoạch của tôi, sao lại phải rơi vào kết cục như bây giờ chứ?"
Cái bóng có vẻ rất tức giận, vặn vẹo ở trên ghế salon, giọng điệu cũng biến thành phẫn nộ.
"Ngu xuẩn là phải trả giá thật lớn. Liễu Kim Sinh chết rồi, vậy thì để nhà họ Liễu mấy người phát huy một chút tác dụng cuối cùng đi".
Liễu Chấn Võ kinh hãi nói: "Ông có ý gì?"
Cái bóng cười khặc khặc nói: "Tất cả mọi người đều biết Lý Dục Thần đã tới đây, tất cả mọi người đều biết Lý Dục Thần đến đòi Hỏa Long Châu của Liễu Kim Sinh, tất cả mọi người đều biết nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm. Bây giờ Thất Trọng Bảo Hàm ở trong tay Lý Dục Thần, Hỏa Long Châu cũng ở trong tay Lý Dục Thần, nếu như người của nhà họ Liễu đều chết hết, ông đoán mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
"Thảm án diệt môn của nhà họ Liễu thành phố Dũng so với nhà họ Lý ở thủ đô năm đó cũng không thua kém nhau mấy đi? Nếu như tôi để lại một vài dấu vết ma pháp hắc ám ở đây, ông nói xem đám người chính đạo kia liệu có đi tìm Lý Dục Thần tính sổ hay không? Hahahaha..."
Tiếng cười âm trầm vang lên.
Liễu Chấn Võ nghe mà lạnh cả sống lưng.
Bình luận facebook