• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (67 Viewers)

  • Chương 446-448

Chương 446: Nhân vật chính

“Ô, tôi còn tưởng là ai cơ, đây chẳng phải là nhóc con của nhà ông hai Nghiêm sao? Cậu không học hành tử tế, sao lại học đạp cửa đánh nhau theo người ta thế hả?”

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn vừa vào sân bên trong, thì bị Hầu Lập Cường dẫn một đám côn đồ chặn đường đi.

Hai người quay sang nhìn nhau, mỉm cười.

Lâm Vân bỗng bước một bước xông lên, đấm một chưởng lên lồng ngực của Hầu Lập Cường.

Hầu Lập Cường từng luyện võ, cho nên vốn không coi hai cậu bé này ra gì.

Nhưng dù thế nào ông ta cũng không ngờ, võ công của Lâm Vân còn vượt xa ông ta.

Ông ta không có sức đánh trả, trơ mắt nhìn Lâm Vân đập một chưởng lên lồng ngực mình, người bay đi xa.

May mắn phía sau đều là thuộc hạ của ông ta đỡ lấy ông ta, không bị ngã xuống đất, nhưng cổ họng vẫn dâng lên vị ngọt, miệng phun một ngụm máu tươi.

Thực ra Lâm Vân vẫn nương tay, nếu ra tay thực sự, một chưởng vừa nãy đã trực tiếp có thể đánh vỡ tim của Hầu Lập Cường rồi.

“Lên! Lên cho tôi! Đánh chết hai tên nhãi này!”, Hầu Lập Cường hét lớn.

Thuộc hạ của ông ta mới định thần lại, đang định xông lên, bỗng nhiên xung quanh có rất nhiều đá, gạch, mảnh ngói bay đến lốp bốp như mưa rơi, đánh cho họ đến ôm đầu chạy như chuột.

Lâm Vân ngưỡng mộ nhìn Nghiêm Cẩn nói: “Vẫn là thuật pháp điều khiển đồ vật của anh lợi hại, đứng im cũng có thể đánh người”.

Nghiêm Cẩn nói: “Anh còn ngưỡng mộ em đấy, chiêu của anh chỉ đánh được đám chó mèo”.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng bỗng dâng lên tình huynh đệ hào hùng, mới trải nghiệm được niềm vui giang hồ.

Lúc này, Lý Dục Thần và Nghiêm Tuệ Mẫn cũng đã cùng Nghiêm Công Nghiệp đi vào sân sau.

Càng nhiều người hơn xông ra từ chính phòng, người dẫn đầu chính là Hầu Thái Phương, con dâu cả của Nghiêm Công Nghiệp.

Hầu Thái Phương nhìn Hầu Lập Cường bị thương một cái, còn cả một đám côn đồ mặt mũi sưng vù nhếch nhác, liền cau mày, sau đó nhìn sang Nghiêm Công Nghiệp.

“Bố à, bố đã khỏe lại rồi ư?”, Hầu Thái Phương tỏ vẻ mặt tươi cười, trong mắt giấu con dao: “Mấy hôm nay con bận quá, cũng không đi thăm bố được, sao bố không nói gì đã quay về rồi?”

Nghiêm Công Nghiệp cười lạnh lùng nói: “Đừng có giả tạo nữa, Sĩ Khâm đâu?”

“Bây giờ anh ấy không tiện, chốc nữa sẽ ra gặp bố”, Hầu Thái Phương nói: “Bố có lời gì cứ nói với con”.

“Tôi không nói với cô!”, Nghiêm Công Nghiệp tức giận nói: “Hầu Thái Phương, món nợ cô hạ độc hại tôi, sau này rồi tính với cô, bây giờ, kêu toàn bộ người nhà họ Hầu các người cút đi, nhà họ Nghiêm chúng tôi không hoan nghênh các người!”

Hầu Thái Phương cười lạnh lùng nói: “Bố à, vậy là bố không đúng rồi. Con là con dâu của bố, nhà họ Hầu và nhà họ Nghiêm là thông gia, nếu bố đuổi các anh em của con đi, việc này thật vô lý quá? Ở bên ngoài ông cụ Nghiêm bố có danh tiếng rất tốt đấy, người ta đều nói bố là người trượng nghĩa, lại hay bố thí, sao tốt với người ngoài như vậy, mà lại hà khắc với người nhà mình chứ? Thì ra chỉ để kiếm danh tiếng thôi phải không?”

“Cô…”, Nghiêm Công Nghiệp tức đến phát run.

Lý Dục Thần bất giác lắc đầu. Hôm nay đến không phải để nói lý, ông cụ vẫn truyền thống quá.

Nhưng anh cũng không định cho ông cụ làm nhân vật chính, nhân vật chính hôm nay là hai anh em Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

“Hai cậu còn đợi cái gì? Lại muốn tôi ra tay giúp các cậu hả?”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Vân khó hiểu nói: “A? Phụ nữ cũng đánh hả?”

Lý Dục Thần cười nói: “Phụ nữ không phải người à?”

Lâm Vân suy nghĩ, cũng đúng, đánh nhau còn phân đàn ông đàn bà gì?

Đạo nghĩa giang hồ, chỉ phân thiện ác, không phân nam nữ!

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn quay sang nhìn nhau một cái, đều cảm thấy buồn cười, cười mình quá cổ hủ.

Nghĩ thông điều này, không còn do dự, vẻ mặt nghiêm lại, đi về phía Hầu Thái Phương.

Những người bên cạnh Hầu Thái Phương lập tức vây quanh bà ta, bảo vệ bà ta.

“Lâm Vân, cậu dám ra tay với tôi? Tôi là bác của cậu đấy!”

“Bác cái đầu bà!”

Lâm Vân ném ra câu chửi, phi thân lên.

Đám người vây quanh Hầu Thái Phương bị cậu ta tóm lên ném đi từng người một như con gà con.

Lúc cậu ta ném đi còn dồn thêm lực, đám người đó bay ra đều ngã mạnh xuống đất, không bò dậy nổi.

Hầu Thái Phương không ngờ Nghiêm Công Nghiệp còn chưa lên tiếng, Lâm Vân đã đánh thật, hơn nữa đám thuộc hạ của mình cũng không chịu được đòn như vậy, bà ta còn chưa phản ứng lại, trước người đã trống không.

Bốp!

Lâm Vân tát mạnh lên cái lên mặt Hầu Thái Phương, khiến nửa bên mặt Hầu Thái Phương sưng to lên.

“Cậu…”, Hầu Thái Phương ôm nửa bên mặt, không dám tin nhìn Lâm Vân: “Cậu dám đánh vào mặt tôi?”

Bốp!

Nghiêm Cẩn tiến lên, cũng đánh sưng nốt nửa bên mặt còn lại của Hầu Thái Phương.

Lý Dục Thần nhìn mà buồn cười, hai cậu nhóc này, đúng là không có kinh nghiệm, lúc này chỉ đánh mặt người ta có tác dụng gì.

“Ông hai, ông ba!”, Hầu Thái Phương hét lớn.

Cánh cửa nhà chính mở ra, Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát đi ra, còn áp giải mấy người.

Mấy người này đều bị trói bằng dây thừng, buộc nối với nhau, giống như phạm nhân đi ra pháp trường hành hình thời cổ đại.

“Bố! Mẹ, em gái!”, Nghiêm Cẩn kinh hãi kêu lên.

Những người bị trói này, ngoại trừ Nghiêm Sĩ Khâm, còn có cả nhà Nghiêm Tư Tề con trai thứ hai của Nghiêm Công Nghiệp, cũng chính là bố mẹ của Nghiêm Cẩn, và em gái Nghiêm Lộ.

Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát mỗi người cầm một khẩu súng, chĩa lên đầu Nghiêm Sĩ Khâm và Nghiêm Tư Tề.
Chương 447: Súng không phải vô địch

“Ông cụ Nghiêm, nếu không muốn hai con trai của ông và cả cháu gái của ông chết, thì ngoan ngoãn giao cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng ra đây!”, Hầu Lập Quý nói.

Hầu Lập Cường và Hầu Thái Phương cũng lùi đến bên cạnh hai anh em.

Hầu Thái Phương ôm khuôn mặt sưng phồng nói: “Giết chết hai tên nhóc này trước cho tôi!”

Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát giơ súng, chĩa thẳng họng súng vào Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Tuệ Mẫn liền hoảng sợ, tim đập mạnh thình thịch.

Nghiêm Công Nghiệp cũng căng thẳng, lớn tiếng nói: “Khoang đã!”

Hầu Thái Phương cười lạnh lùng: “Sao thế, lão già, xót cháu nội à? Bây giờ ông quỳ xuống cho tôi, tôi sẽ tha cho cháu nội của ông”.

Nghiêm Công Nghiệp tức giận quát: “Hầu Thái Phương, cô đừng ức hiếp người quá đáng!”

Hầu Thái Phương cười lớn ha ha: “Ức hiếp người quá đáng? Tôi ức hiếp người nhà họ Nghiêm các người đấy, làm sao? Tôi ở nhà họ Nghiêm nhiều năm như vậy, đã chịu đủ ấm ức, tôi đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi! Lão già mà không chết, ông còn không quỳ xuống? Tôi đếm đến ba, ông không quỳ, tôi sẽ giết một đứa trước!”.

“Một…”

Hầu Thái Phương bắt đầu đếm.

Nghiêm Công Nghiệp tức đến toàn thân run lên, nhưng trong tay người ta có súng.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng không biết phải làm thế nào.

Họ cùng nhìn sang Lý Dục Thần.

Nghiêm Tuệ Mẫn cũng nhìn sang Lý Dục Thần bằng ánh mắt cầu xin, bà ta biết, lúc này, chỉ có thể xem Lý Dục Thần có cách gì không.

Nhưng, Lý Dục Thần lại lắc đầu nói: “Trước khi đến tôi đã nói, hôm nay tôi sẽ không ra tay, dựa hết vào các cậu. Đừng bị súng dọa sợ. Các cậu sống ở xã hội hiện đại, luôn nghĩ rằng súng là vô địch. Hãy bỏ suy nghĩ này đi, nghĩ kỹ xem, tối qua các cậu luyện tập thế nào”.

“Hai…”, sắc mặt Hầu Thái Phương trở nên dữ tợn.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn nhìn nhau một cái, sắc mặt nghiêm trọng.

Nghe thấy lời Lý Dục Thần, họ dường như có cảm ngộ.

Súng cũng là vật, đạn cũng là vật, thuật pháp điều khiển đồ vật… Nghiêm Cẩn nghĩ.

Trong mắt Lâm Vân, dường như đã nhìn thấy quỹ đạo vận hành khi đạn ra khỏi nòng.

Khi cái miệng của Hầu Thái Phương sắp há ra lần thứ ba, cuối cùng Nghiêm Công Nghiệp từ bỏ kháng cự.

Ông lão cả đời sống luôn thẳng lưng, hai chân mềm nhũn, định quỳ xuống.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh giữ ông cụ lại.

Nghiêm Công Nghiệp quay mặt nhìn sang, nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt Lý Dục Thần.

“Ba!”

Cuối cùng Hầu Thái Phương họ ra con số ba.

Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát không hề do dự bóp cò.

Lâm Vân hành động.

Đã học vũ bộ lâu như vậy, cuối cùng lúc này bùng phát ra.

Mang theo hư ảnh hình chữ S, viên đạn bay qua bên tai cậu ta, thân hình cậu ta lập tức di chuyển lên trước, tức khắc đã đến trước mặt Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát.

Nghiêm Cẩn bình tĩnh đứng ở đó.

Đồng tử của cậu ta giãn to, căng thẳng nhìn chằm chằm hai viên đạn bắn đến.

Không khí giữa cậu ta và viên đạn dường như đông cứng lại, tốc độ bay của viên đạn rõ ràng chậm lại.

Nhưng năng lực của Nghiêm Cẩn vẫn không đủ để khiến viên đạn dừng tại chỗ dễ dàng như Lý Dục Thần.

Viên đạn gào thét, phá vỡ không khí, bay thẳng về phía lồng ngực của cậu ta.

Nghiêm Cẩn không tránh, vẫn đứng yên bất động, hai con mắt nhìn chằm chằm viên đạn.

Viên đạn bắt đầu lệch quỷ đạo, vào lúc cuối cùng, hai viên đạn chia sang hai hướng, bay sượt qua cơ thể Nghiêm Cẩn, từ phía sau cậu ta lượn một vòng, rồi bay trở lại, mang theo khí thế sót lại bay thẳng về phía hai anh em nhà họ Hầu.

Lâm Vân phập phập hai chưởng, đánh gãy tay của Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát, cướp hai khẩu súng trong tay họ.

Cùng lúc đó, phụt phụt hai tiếng, hai viên đạn lần lượt bắn vào đầu của Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát.

Lâm Vân cướp súng rồi rút về.

Hai anh em nhà họ Hầu ngã xuống đất.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, với người bên cạnh thấy thì là anh em nhà họ Hầu đã tự bắn chết mình, còn khẩu súng lại ở trong tay Lâm Vân một cách khó hiểu.

Mọi người liền ngẩn người ở đó, kể cả bản thân Nghiêm Cẩn. Đây là lần đầu cậu ta giết người.

Lý Dục Thần thầm gật đầu.

Hai thiếu niên này phát huy rất tốt, không uổng công anh dạy bảo cả tối.

Đặc biệt là Nghiêm Cẩn, lần đầu tiên sử dụng thuật pháp điều khiển vật, đã có thể điều khiển được đạn.

Tuy được Nghiêm Tử Lăng báo mộng truyền dạy xây dựng nền tảng, nhưng cũng cho thấy ngộ tính rất cao, năng lực ứng biến tại chỗ và tố chất tâm lý đều vững vàng.

Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường nhìn hai anh em chết, bọn họ nửa đời người bá đạo, cuối cùng hôm nay đã đá phải tấm sắt.

Dù thế nào họ cũng không hiểu, hai cậu bé trước mặt, lại có năng lực còn không sợ cả súng.

Những người vây quanh bên cạnh hai anh em nhà họ Hầu đều ngẩn người, bắt đầu lặng lẽ rút lui.

Họ đều là dám lưu manh côn đồ đi theo hai anh em nhà họ Hầu xin ăn xin uống, bình thường người nào cũng xưng anh em, miệng nói coi trọng nghĩa khí, lúc này nhìn tình hình, trong lòng chỉ nghĩ bỏ chạy bằng cách nào.

Dù sao có ai tình nguyện chết theo anh em nhà họ Hầu chứ?

Đám người nhanh chóng lùi ra thật xa, bên cạnh Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường chỉ còn lại thi thể của hai anh em họ.

Đúng lúc này, bỗng nghe mấy tiếng vỗ tay, một người đi ra từ trong nhà chính.

“Hay hay lắm! Đặc sắc! Thật là đặc sắc!”

Ngô Khắc Mẫn vỗ tay, đứng trên bậc thềm trước nhà chính, nhìn Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

“Tuổi còn nhỏ, một người cao thủ võ đạo, một người đều khiển vật từ xa, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”

Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường thấy Ngô Khắc Mẫn đi ra, dường như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến bên cạnh, nói: “Đại sư Ngô!”
Chương 448: Xác khô

“Đáng tiếc thật đáng tiếc!”, Ngô Khắc Mẫn tiếp tục nói: “Thiên niên thiên tài, hôm nay sẽ phải ngã xuống. Hai cậu, nếu chịu bái tôi làm thầy, gia nhập môn hạ của phái Âm Sơn tôi, tôi sẽ không giết các cậu”.

Lý Dục Thần cau mày.

Anh từng nghe nói đến phái Âm Sơn, đây là một môn phái ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn, người sáng lập là lão tổ Âm Sơn, tự xưng là hậu duệ Bàn Cổ. Truyền đạo, vu đạo song tu, lấy luyện hồn là chính.

Phái Âm Sơn bất kể là tu pháp hay là làm việc, đều là chính tà không phân, cho nên vẫn luôn ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn, rất ít khi đặt chân đến trung nguyên.

Không biết tại sao kẻ này lại đến Nam Giang?

“Nói láo!”, Lâm Vân mắng nói: “Tên thối tha không biết xấu hổ, muốn chúng tôi bái sư, ông bái chúng tôi làm thấy thì còn được!”

“Hừ!”, vẻ mặt Ngô Khắc Mẫn biến sắc: “Đã không thức thời, thì chỉ đành tiễn các cậu lên đường thôi. Vừa hay phướn gọi hồn của tôi còn thiếu mấy cái hồn, hôm nay gọi hồn các cậu vào, sau này làm việc cho tôi, mãi mãi làm nô lệ của tôi! Ha ha ha…”

Cùng với ông ta cười lớn, trong tay có thêm một lá cờ nhỏ, đón gió trải ra, một luồng khí đen bay ra từ trong lá cờ, bỗng hóa thành một đám mây đen, phủ lên không trung cả khu nhà họ Nghiêm.

Gió âm gào thét, hàn khí bức người.

Ngẩng đầu nhìn kỹ, đây đâu phải là mây đen, rõ ràng là âm hồn chen chúc hỗn loạn, từng khuôn mặt quỷ méo mó, răng nghiến kèn kẹt, cách rất xa đã có thể cảm nhận được oán khí dày đặc.

Những người trong sân viện đâu từng thấy cảnh này, đa số mọi người sợ đến mềm nhũn ngã dưới đất, có không ít người còn mất kiểm soát tiểu tiện tại chỗ.

Khuôn mặt Ngô Khắc Mẫn lộ ra nụ cười hung dữ: “Nhóc con, giao linh hồn của cậu ra đây đi!”

Nói xong, vung lá cờ trong tay.

Mây đen trên đỉnh đầu ép xuống.

Âm hồn chen chúc phủ xuống, mang theo tiếng gào thét kinh khủng lao về phía người dưới đất.

Âm hồn lao đến người khác, thì điên cuồng nuốt chửng, giống như con sói đang ăn thịt.

Cơ thể người bị chúng lao đến nhanh chóng cạn kiệt sức lực, biến thành một xác khô.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng giơ tay, vung ra một màn sáng, lấy Nghiêm Công Nghiệp làm trung tâm, bảo vệ người nhà họ Nghiêm bên trong màn sáng.

Những âm hồn đó lao đến màn sáng, bốp một tiếng bốc lên làn khói nhẹ.

Nhưng Lý Dục Thần không quản Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

Vừa nãy đối phó mấy anh em nhà họ Hầu, chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, bây giờ mới là lúc khảo nghiệm họ.

Người đưới đất ôm đầu luồn chạy, nhưng họ vốn không thể thoát khỏi âm hồn nuốt chửng.

Tốt xấu gì nhà họ Triệu Lâm Vân từng bị người rơm của Ngô Hiền đeo bám, cho nên cũng biết oán hồn. Thời khắc sinh tử, liền ra tay theo bản năng, bàn tay ẩn chứa chân khí, chém một nhát ra.

Oán linh hỗn loạn trên đỉnh đầu bị chân khí trên tay chém, lộ ra một đường ánh sáng trắng, nhưng rất nhanh lại oán linh lấp đầy.

Nghiêm Cẩn ở bên cạnh trố mắt. Tối qua cậu ta mới được tiếp xúc với thuật pháp, hôm nay ngày đầu sử dụng, đâu từng thấy cảnh tượng thế này.

Đối diện với mây đen đè xuống, cậu ta không biết phải làm thế nào.

Lâm Vân vụt người đến bên cạnh Nghiêm Cẩn, ra tay như gió, chân khí hào hùng từ bàn tay nổi lên, liên tiếp mấy chưởng, đập tan oán khí bên cạnh Nghiêm Cẩn, lớn tiếng nói:

“Nghiêm Cẩn, mau dùng thuật pháp, hồn quá nhiều, anh không đánh lại hết!”

Nghiêm Cẩn định thần lại từ trong kinh ngạc, toát mồ hôi, trong lòng tự trách, rốt cuộc vẫn không bằng anh họ, lúc này lại cần cậu ta nhắc nhở.

Lập tức tập trung tinh thần, nhớ lại thuật pháp mà tối qua Lý Dục Thần chỉ dạy, ngoại trừ thuật pháp điều khiển vật, còn có thuật pháp không gian cơ bản, thuật dẫn lôi và bùa chú.

Cậu ta quen thuộc nhất là điều khiển vật, nhưng những oán linh này không phải vật thể thực, hiển nhiên không thể điều khiển, cũng không thể điều khiển vật thể khác tấn công bọn chúng.

Còn về thuật không gian và thuật dẫn lôi, cậu ta vẫn chưa có năng lực này. Vậy thì chỉ còn lại bùa chú.

Cũng may tối qua Lý Dục Thần đã cho cậu ta hai tấm bùa.

Nghiêm Cẩn lập tức lấy ra một tấm bùa từ trên người, tay bấm quyết, miệng niệm thần chú, ném giấy bùa ra.

Bùa giấy đón gió bùng cháy, ngọn lửa cháy rực trong không trung, lấp lánh giống như pháo hoa.

Tất cả âm hồn bị ngọn lửa lan đến, lập tức bùng cháy, biến thành lửa xanh, sau đó biến mất hẳn.

Ngô Khắc Mẫn nhìn thấy, cười lạnh lùng: “Chút tài vặt, xem hai tên nhóc cậu có thể trụ được bao lâu!”

Liền không ngừng vung phần phật lá cờ trong tay.

Khói đen trên lá cờ phóng ra, gió âm càng mạnh, mây đen trên đỉnh đầu càng lúc càng dày đặc, oán linh cuồn cuộn không ngừng lao xuống.

Trong phút chốc, ngoại trừ những người trong vòng ánh sáng của Lý Dục Thần, và Lâm Vân và Nghiêm Cẩn, nhưng người khác đã bị nuốt chửng hết sạch, kể cả Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường, chỉ còn lại xác khô khắp đất.

Ngọn lửa dần tắt.

Nghiêm Cẩn lo lắng nói: “Lâm Vân, em chỉ có hai lá bùa, không trụ được bao lâu, bắt giặc bắt vua trước, để em đối phó những oán linh này, anh đi lấy lá cờ đó!”

“Được!”

Lâm Vân đồng ý một tiếng, vội đập chưởng, đánh bay những oán linh trước người.

Nghiêm Cẩn lại cầm chặt một tấm bùa, bắt chước, ném lên không trung, tỏa ra làn hoa khói.

Oán linh ngập trời lao đến bị ngăn cản.

Lâm Vân nắm được cơ hội, triển khai vũ bộ, bước một bước ra, không gian dịch chuyển, lập tức đến trước mặt Ngô Khắc Mẫn.

Sức tập trung của Ngô Khắc Mẫn đều dồn lên phướn gọi hồn.

Những oán linh này tương thông với thần niệm của ông ta, nếu không tập trung tinh thần, có thể phản phệ bất cứ lúc nào.

Ông ta không ngờ Lâm Vân đến nhanh như vậy, muốn hành động thì đã không kịp, bị Lâm Vân tung một quyền đánh vào lồng ngực.

Một quyền này của Lâm Vân dùng hết toàn bộ công lực, mang theo vũ bộ xông đến với khí thế không thể ngăn cản.

Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, lồng ngực của Ngô Khắc Mẫn sập lún xuống.

Ngô Khắc Mẫn ngẩn người tại chỗ, dù thế nào cũng không tin, mình bị hai thiếu niên đánh bại.

Phướn gọi hồn rơi xuống đất, oán linh ngập trời không biết làm gì nữa như con rối mất sự điều khiển, bỗng nhiên tấn công lao về phía Ngô Khắc Mẫn.

“Em họ, chạy mau!”, Nghiêm Cẩn hét gọi.

Lâm Vân quay đầu nhìn, kêu một tiếng “ôi mẹ ơi!”, triển khai vũ bộ, chạy ra khỏi vòng bao vây của oán linh.

Âm hồn chen chúc hỗn loạn lao lên người Ngô Khắc Mẫn, chỉ trong chớp mắt, dưới đất chỉ còn lại một xác khô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom