-
Chương 1217: Hồng Bào
“Báo thù cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là phân thân của Minh Bộc đại nhân chết mà thôi!" Ô Long chân nhân mắng: "Lý công tử là thánh chủ mà Minh Bộc đại nhân vẫn luôn đi tìm kiếm, sao ông có thể bất kính như thế được?"
"Hừ, cậu ta nói là thánh chủ thì là thánh chủ sao? Ai có thể chứng minh?" Hồng Bào khinh thường nói: "Ô Long, ông dám đảm bảo chắc chắn cậu ta chính ta thánh chủ không?"
Ô Long chân nhân hơi sững sờ, nhìn lén Lý Dục Thần một cái.
Ông ta quả thật không dám bảo đảm.
Trước đó, Từ Thanh đã nói với Ô Long chân nhân, đừng hy vọng gì về Lý Dục Thần, anh đã bị phong ấn Tiên Thiên Nguyên Thần, chẳng qua là ỷ có người vợ giỏi giang nên đã ăn bám vợ.
Ô Long chân nhân vốn không tin, dù sao thì cũng đã được Minh Bộc đại nhân nhận định.
Cho đến khi thấy Lý Dục Thần, phát hiện Nguyên Thần của anh thật sự ảm đạm, Tiên Thiên không có ánh sáng. Nếu như thật sự là Thiên Ma chuyển thế thì không thể nào bị phong ấn Tiên Thiên, bởi vì Thiên Ma vốn là một cơ thể Tiên Thiên thuần khiết.
Mà bây giờ, Lý Dục Thần không thể thắp sáng đèn Minh Hải, càng làm cho Ô Long chân nhân hoài nghi, ông ta lập tức quyết định để cho Hồng Bào thử một lần, vì vậy trầm mặc không nói gì.
Hồng Bào thấy Ô Long chân nhân không nói, lập tức phát ra một tiếng thét dài, hóa thành một ánh sáng đỏ đánh về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vẫn nhìn chằm chằm vào đèn trước mắt, không quay đầu lại.
Trong giây lát đó, ánh sáng màu đỏ đã đến sau lưng anh, anh vẫn không phản ứng chút nào, giống như căn bản không biết có người muốn đánh lén anh.
Từ Thanh cười nhạt trong lòng, thầm nói: Thấy không, chính là người ăn bám, không biết gì.
Mà Ô Long chân nhân không khỏi hơi hối hận.
Hồng Bào ra tay không biết nặng nhẹ, lỡ như đánh chết người ta thì sẽ rất phiền toái.
Lỡ như thật sự là thánh chủ chuyển thế, vậy thì tội của bọn họ sẽ rất nặng. Cho dù không phải thì Lý Dục Thần cũng là người hiếm có dám phản kháng thiên đạo trong thế gian, tương lai cũng có thể là đối tượng để hợp tác.
"Hồng Bào, dừng tay!" Ô Long chân nhân hô lớn.
Nhưng động tác của Hồng Bào rất nhanh, căn bản không kịp ngăn cản.
Ánh sáng màu đỏ đã thẩm thấu vào trong cơ thể Lý Dục Thần, nhìn qua có một loại cảm giác hư vô, cả người biến thành màu máu.
Bên cạnh, Từ Thanh thấy vậy thì sắc mặt kích động.
Đã rất lâu rồi hắn không thấy Hồng Bào ra tay, bây giờ mới phát hiện thực lực người này mạnh hơn rất nhiều.
Từ Thanh tự nghĩ nếu như là mình thì cho dù thế nào, mình cũng không thể chịu được một đòn toàn lực này, cho dù không chết thì cũng không còn mạng.
Ngay tại lúc này, trong ánh sáng màu đỏ đột nhiên có chút ánh đen xuất hiện.
Ánh đen còn chói mắt hơn cả ánh sáng đỏ, trong nháy mắt đã nuốt hết ánh sáng màu đỏ.
Toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối.
Nhưng bóng tối này khác với bóng tối bình thường, nếu là bóng tối bình thường thì chỉ cần mượn thần thức mới có thể nhìn thấy rõ, mà trong bóng tối này thì vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, thậm chí còn rõ ràng hơn cả bình thường.
Từ Thanh nhìn thấy một đóa hoa sen màu đen trong lòng bàn tay Lý Dục Thần, nhụy hoa bốc lên ngọn lửa đen.
Đóa hoa sen đen nhỏ nhỏ lại có thể tỏa ra cảm giác thần thánh khó tả.
Từ Thanh đắm chìm trong ánh sáng đen đỏ, không tự chủ được mà có loại cảm giác muốn quỳ xuống.
Hồng Bào đứng ở phía sau lưng Lý Dục Thần, ông ta còn đang định nhào về phía trước, nhưng lại bị cứng đờ đình trệ ở giữa không trung, giống như bị cố định lại, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Lý Dục Thần chậm rãi xoay người, trong bàn tay khác có thêm một chiếc kiếm màu đen, chĩa về phía trước, về phía ngực của Hồng Bào.
Hồng Bào đưa tay ra đỡ theo bản năng, nắm chặt lấy thân kiếm.
Kiếm không có lưỡi kiếm, nhưng Hồng Bào vẫn rút tay trở về như bị đau, cơ thể bị chấn động mạnh một cái.
Ông ta khiếp sợ nhìn về phía lòng bàn tay của mình.
Chỉ thấy trên bàn tay bắt đầu xuất hiện những lông nhỏ li ti.
Sau đó cơ thể to lớn của ông ta thu nhỏ lại, chỉ có cánh tay vẫn dài như cũ, mà cả người lẫn mặt đều có nhiều lông, chỉ có cái mông trống trơn, lộ ra hai khối thịt đỏ, giống như quả đào chín.
Sau đó, ánh đen thu lại.
Lý Dục Thần thu hồi kiếm Huyền Minh, cũng dập tắt đài sen trong tay.
Nhìn dáng vẻ của Hồng Bào, anh hơi sững sờ, cười nói: "Hóa ra ông là một con khỉ thành tinh!"
Hồng Bào đột nhiên kịp phản ứng, mình đã hiện ra nguyên hình, ở trước mặt Ô Long chân nhân thì còn dễ nói, nhưng Từ Thanh là một hậu bối, ngay trước mặt hắn mà ông ta lộ ra hai cái mông đỏ thẫm, quả thực mất thể diện.
Ông ta hú lên quái dị, hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, tông cửa xông ra, trong nháy mắt đã biến mất.
Thật ra Từ Thanh làm sao dám cười nhạo Hồng Bào, hắn đã bị đóa hoa sen màu đen làm cho khiếp sợ nói không thành lời.
Nỗi khiếp sợ ở trong lòng Ô Long chân nhân còn hơn cả Từ Thanh.
Ông ta là người biết rõ thực lực của Hồng Bào nhất, ông ta vốn là một con khỉ của núi Vũ Di, sau đó bị một vị tu sĩ ẩn cư ở nơi này bắt về, bắt ông ta trèo lên vách đá, lấy chiếc Hồng Bào về.
Mấy trăm năm sau, vị tu sĩ kia độ kiếp thất bại, con khỉ không có người quản thúc cho nên xưng vương ở trong núi, tự xưng là Hồng Bào Đại vương. Sau đó bị những môn phái tu hành xung quanh liên hiệp tiêu diệt, thiếu chút nữa chết, may mà được Minh Bộc đi qua cứu được.
Pháp lực của người này cao cường, lại được Minh Bộc truyền thụ ma công cho nên càng mạnh hơn.
Hồng Bào có tính tình nóng nảy, chỉ nghe lời của Minh Bộc, trừ Minh Bộc ra thì cho dù có là ông trời thì cũng không thể quản lý ông ta.
Ô Long chân nhân là người phụ trách do Minh Bộc chỉ định, cũng là người đón tiếp thánh chủ về vị trí cũ, vì trấn áp Hồng Bào nên đã đấu pháp với ông ta hơn mười lần, nhưng lần nào cũng không thể áp chế ông ta.
Hôm nay Lý Dục Thần chỉ giơ tay mà đã khiến Hồng Bào hiện ra nguyên hình.
Ô Long chân nhân đã mất hết sự hoài nghi, cảm thấy người này chính là thánh chủ!
Ông ta không tự chủ quỳ xuống, phát ra lời cung kính từ trong nội tâm: "Cung nghênh thánh chủ trở về!"
Câu nói này như một đạo sấm vang, khiến Từ Thanh đang ngơ ngác tỉnh táo lại.
Hắn rùng mình một cái, cũng vội vàng quỳ xuống theo, miệng nói: "Cung nghênh thánh chủ trở về!"
Trong lòng hắn âm thầm vui mừng vì đã không ra tay với Lý Dục Thần, nếu không thì hắn thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Lý Dục Thần khoát tay, một sức mạnh đỡ hai người dậy.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không muốn nhận loại lễ này, chúng ta bình đẳng, tất cả mọi thứ trong thế gian đều bình đẳng. Nhớ lấy, sau này bất kể là ai, từ ông trời cho đến con kiến đều không được phân biệt cao thấp giàu nghèo, cũng không được khom lưng khụy gối trước ai."
Ô Long chân nhân đứng lên nói: "Thánh chủ... À không, Lý công tử nói phải, tôi nhớ rồi."
Từ Thanh đứng ở một bên, cúi đầu, không dám nói.
Lý Dục Thần gật đầu một cái, hỏi: "Hồng Bào vừa rồi..."
Ô Long chân nhân nhớ tới dáng vẻ của Hồng Bào, bất giác cảm thấy buồn cười, giải thích: "Công tử không biết đấy thôi, ông ta chính là con khỉ thành tinh ở núi Vũ Di, không tên không tuổi, bởi vì quanh năm sống ở dưới gốc cây Hồng Bào nên mới gọi là Hồng Bào."
Ông ta lại kể chuyện cũ Hồng Bào được Minh Bộc cứu.
"Ông lão này làm người rất có nghĩa khí, làm yêu quái ngàn năm, cũng chưa từng làm chuyện gì hại nước hại dân, chỉ là tính tình khá nóng nảy, hơn nữa còn kiêu ngạo tự đại. Công tử ra tay lần này là để dạy dỗ ông ta, khiến cho ông ta biết núi cao còn có núi cao hơn, cần phải bỏ tính tình kiêu ngạo đi."
Ô Long chân nhân nói tới chỗ này thì lập tức nghe thấy tiếng quát ở bên ngoài:
"Ô Long! Lại nói xấu sau lưng tôi! Tôi kiêu ngạo tự đại lúc nào? Có giỏi thì cút ra đây đánh một trận? Tôi không đánh lại thánh chủ, chả lẽ lại không đánh thắng ông?"
Ô Long chân nhân không khỏi lắc đầu cười khổ, nhìn Lý Dục Thần, sau đó nói ra phía ngoài cửa: "Được rồi, Hồng Bào, đừng khiến thánh chủ chê cười, mau vào đi."
Bên ngoài yên tĩnh chốc lát, sau đó mới thấy ánh sáng đỏ lóe lên, Hồng Bào nhanh chóng đi vào, ông ta đã khôi phục dáng vẻ cao lớn của mình.
Ông ta ngượng ngùng gãi đầu một cái, chắp tay về phía Lý Dục Thần: "Hồng Bào, bái kiến thánh chủ!"
Còn không chờ Lý Dục Thần đáp lời thì ông ta lại nhanh chóng hỏi: "Thánh chủ, khi nào thì chúng ta đi cứu Minh Bộc đại nhân?"
"Hừ, cậu ta nói là thánh chủ thì là thánh chủ sao? Ai có thể chứng minh?" Hồng Bào khinh thường nói: "Ô Long, ông dám đảm bảo chắc chắn cậu ta chính ta thánh chủ không?"
Ô Long chân nhân hơi sững sờ, nhìn lén Lý Dục Thần một cái.
Ông ta quả thật không dám bảo đảm.
Trước đó, Từ Thanh đã nói với Ô Long chân nhân, đừng hy vọng gì về Lý Dục Thần, anh đã bị phong ấn Tiên Thiên Nguyên Thần, chẳng qua là ỷ có người vợ giỏi giang nên đã ăn bám vợ.
Ô Long chân nhân vốn không tin, dù sao thì cũng đã được Minh Bộc đại nhân nhận định.
Cho đến khi thấy Lý Dục Thần, phát hiện Nguyên Thần của anh thật sự ảm đạm, Tiên Thiên không có ánh sáng. Nếu như thật sự là Thiên Ma chuyển thế thì không thể nào bị phong ấn Tiên Thiên, bởi vì Thiên Ma vốn là một cơ thể Tiên Thiên thuần khiết.
Mà bây giờ, Lý Dục Thần không thể thắp sáng đèn Minh Hải, càng làm cho Ô Long chân nhân hoài nghi, ông ta lập tức quyết định để cho Hồng Bào thử một lần, vì vậy trầm mặc không nói gì.
Hồng Bào thấy Ô Long chân nhân không nói, lập tức phát ra một tiếng thét dài, hóa thành một ánh sáng đỏ đánh về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vẫn nhìn chằm chằm vào đèn trước mắt, không quay đầu lại.
Trong giây lát đó, ánh sáng màu đỏ đã đến sau lưng anh, anh vẫn không phản ứng chút nào, giống như căn bản không biết có người muốn đánh lén anh.
Từ Thanh cười nhạt trong lòng, thầm nói: Thấy không, chính là người ăn bám, không biết gì.
Mà Ô Long chân nhân không khỏi hơi hối hận.
Hồng Bào ra tay không biết nặng nhẹ, lỡ như đánh chết người ta thì sẽ rất phiền toái.
Lỡ như thật sự là thánh chủ chuyển thế, vậy thì tội của bọn họ sẽ rất nặng. Cho dù không phải thì Lý Dục Thần cũng là người hiếm có dám phản kháng thiên đạo trong thế gian, tương lai cũng có thể là đối tượng để hợp tác.
"Hồng Bào, dừng tay!" Ô Long chân nhân hô lớn.
Nhưng động tác của Hồng Bào rất nhanh, căn bản không kịp ngăn cản.
Ánh sáng màu đỏ đã thẩm thấu vào trong cơ thể Lý Dục Thần, nhìn qua có một loại cảm giác hư vô, cả người biến thành màu máu.
Bên cạnh, Từ Thanh thấy vậy thì sắc mặt kích động.
Đã rất lâu rồi hắn không thấy Hồng Bào ra tay, bây giờ mới phát hiện thực lực người này mạnh hơn rất nhiều.
Từ Thanh tự nghĩ nếu như là mình thì cho dù thế nào, mình cũng không thể chịu được một đòn toàn lực này, cho dù không chết thì cũng không còn mạng.
Ngay tại lúc này, trong ánh sáng màu đỏ đột nhiên có chút ánh đen xuất hiện.
Ánh đen còn chói mắt hơn cả ánh sáng đỏ, trong nháy mắt đã nuốt hết ánh sáng màu đỏ.
Toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối.
Nhưng bóng tối này khác với bóng tối bình thường, nếu là bóng tối bình thường thì chỉ cần mượn thần thức mới có thể nhìn thấy rõ, mà trong bóng tối này thì vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, thậm chí còn rõ ràng hơn cả bình thường.
Từ Thanh nhìn thấy một đóa hoa sen màu đen trong lòng bàn tay Lý Dục Thần, nhụy hoa bốc lên ngọn lửa đen.
Đóa hoa sen đen nhỏ nhỏ lại có thể tỏa ra cảm giác thần thánh khó tả.
Từ Thanh đắm chìm trong ánh sáng đen đỏ, không tự chủ được mà có loại cảm giác muốn quỳ xuống.
Hồng Bào đứng ở phía sau lưng Lý Dục Thần, ông ta còn đang định nhào về phía trước, nhưng lại bị cứng đờ đình trệ ở giữa không trung, giống như bị cố định lại, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Lý Dục Thần chậm rãi xoay người, trong bàn tay khác có thêm một chiếc kiếm màu đen, chĩa về phía trước, về phía ngực của Hồng Bào.
Hồng Bào đưa tay ra đỡ theo bản năng, nắm chặt lấy thân kiếm.
Kiếm không có lưỡi kiếm, nhưng Hồng Bào vẫn rút tay trở về như bị đau, cơ thể bị chấn động mạnh một cái.
Ông ta khiếp sợ nhìn về phía lòng bàn tay của mình.
Chỉ thấy trên bàn tay bắt đầu xuất hiện những lông nhỏ li ti.
Sau đó cơ thể to lớn của ông ta thu nhỏ lại, chỉ có cánh tay vẫn dài như cũ, mà cả người lẫn mặt đều có nhiều lông, chỉ có cái mông trống trơn, lộ ra hai khối thịt đỏ, giống như quả đào chín.
Sau đó, ánh đen thu lại.
Lý Dục Thần thu hồi kiếm Huyền Minh, cũng dập tắt đài sen trong tay.
Nhìn dáng vẻ của Hồng Bào, anh hơi sững sờ, cười nói: "Hóa ra ông là một con khỉ thành tinh!"
Hồng Bào đột nhiên kịp phản ứng, mình đã hiện ra nguyên hình, ở trước mặt Ô Long chân nhân thì còn dễ nói, nhưng Từ Thanh là một hậu bối, ngay trước mặt hắn mà ông ta lộ ra hai cái mông đỏ thẫm, quả thực mất thể diện.
Ông ta hú lên quái dị, hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, tông cửa xông ra, trong nháy mắt đã biến mất.
Thật ra Từ Thanh làm sao dám cười nhạo Hồng Bào, hắn đã bị đóa hoa sen màu đen làm cho khiếp sợ nói không thành lời.
Nỗi khiếp sợ ở trong lòng Ô Long chân nhân còn hơn cả Từ Thanh.
Ông ta là người biết rõ thực lực của Hồng Bào nhất, ông ta vốn là một con khỉ của núi Vũ Di, sau đó bị một vị tu sĩ ẩn cư ở nơi này bắt về, bắt ông ta trèo lên vách đá, lấy chiếc Hồng Bào về.
Mấy trăm năm sau, vị tu sĩ kia độ kiếp thất bại, con khỉ không có người quản thúc cho nên xưng vương ở trong núi, tự xưng là Hồng Bào Đại vương. Sau đó bị những môn phái tu hành xung quanh liên hiệp tiêu diệt, thiếu chút nữa chết, may mà được Minh Bộc đi qua cứu được.
Pháp lực của người này cao cường, lại được Minh Bộc truyền thụ ma công cho nên càng mạnh hơn.
Hồng Bào có tính tình nóng nảy, chỉ nghe lời của Minh Bộc, trừ Minh Bộc ra thì cho dù có là ông trời thì cũng không thể quản lý ông ta.
Ô Long chân nhân là người phụ trách do Minh Bộc chỉ định, cũng là người đón tiếp thánh chủ về vị trí cũ, vì trấn áp Hồng Bào nên đã đấu pháp với ông ta hơn mười lần, nhưng lần nào cũng không thể áp chế ông ta.
Hôm nay Lý Dục Thần chỉ giơ tay mà đã khiến Hồng Bào hiện ra nguyên hình.
Ô Long chân nhân đã mất hết sự hoài nghi, cảm thấy người này chính là thánh chủ!
Ông ta không tự chủ quỳ xuống, phát ra lời cung kính từ trong nội tâm: "Cung nghênh thánh chủ trở về!"
Câu nói này như một đạo sấm vang, khiến Từ Thanh đang ngơ ngác tỉnh táo lại.
Hắn rùng mình một cái, cũng vội vàng quỳ xuống theo, miệng nói: "Cung nghênh thánh chủ trở về!"
Trong lòng hắn âm thầm vui mừng vì đã không ra tay với Lý Dục Thần, nếu không thì hắn thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Lý Dục Thần khoát tay, một sức mạnh đỡ hai người dậy.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không muốn nhận loại lễ này, chúng ta bình đẳng, tất cả mọi thứ trong thế gian đều bình đẳng. Nhớ lấy, sau này bất kể là ai, từ ông trời cho đến con kiến đều không được phân biệt cao thấp giàu nghèo, cũng không được khom lưng khụy gối trước ai."
Ô Long chân nhân đứng lên nói: "Thánh chủ... À không, Lý công tử nói phải, tôi nhớ rồi."
Từ Thanh đứng ở một bên, cúi đầu, không dám nói.
Lý Dục Thần gật đầu một cái, hỏi: "Hồng Bào vừa rồi..."
Ô Long chân nhân nhớ tới dáng vẻ của Hồng Bào, bất giác cảm thấy buồn cười, giải thích: "Công tử không biết đấy thôi, ông ta chính là con khỉ thành tinh ở núi Vũ Di, không tên không tuổi, bởi vì quanh năm sống ở dưới gốc cây Hồng Bào nên mới gọi là Hồng Bào."
Ông ta lại kể chuyện cũ Hồng Bào được Minh Bộc cứu.
"Ông lão này làm người rất có nghĩa khí, làm yêu quái ngàn năm, cũng chưa từng làm chuyện gì hại nước hại dân, chỉ là tính tình khá nóng nảy, hơn nữa còn kiêu ngạo tự đại. Công tử ra tay lần này là để dạy dỗ ông ta, khiến cho ông ta biết núi cao còn có núi cao hơn, cần phải bỏ tính tình kiêu ngạo đi."
Ô Long chân nhân nói tới chỗ này thì lập tức nghe thấy tiếng quát ở bên ngoài:
"Ô Long! Lại nói xấu sau lưng tôi! Tôi kiêu ngạo tự đại lúc nào? Có giỏi thì cút ra đây đánh một trận? Tôi không đánh lại thánh chủ, chả lẽ lại không đánh thắng ông?"
Ô Long chân nhân không khỏi lắc đầu cười khổ, nhìn Lý Dục Thần, sau đó nói ra phía ngoài cửa: "Được rồi, Hồng Bào, đừng khiến thánh chủ chê cười, mau vào đi."
Bên ngoài yên tĩnh chốc lát, sau đó mới thấy ánh sáng đỏ lóe lên, Hồng Bào nhanh chóng đi vào, ông ta đã khôi phục dáng vẻ cao lớn của mình.
Ông ta ngượng ngùng gãi đầu một cái, chắp tay về phía Lý Dục Thần: "Hồng Bào, bái kiến thánh chủ!"
Còn không chờ Lý Dục Thần đáp lời thì ông ta lại nhanh chóng hỏi: "Thánh chủ, khi nào thì chúng ta đi cứu Minh Bộc đại nhân?"
Bình luận facebook