-
Chương 1216: Thắp đèn
Lý Dục Thần không ngờ Ô Long chân nhân lại là người của Minh Bộc.
Ấn tượng của anh đối với Minh Bộc còn dừng lại ở cái bóng đáng sợ.
"Tôi không phải là thánh chủ của mấy người, sau này đừng gọi tôi như vậy." Lý Dục Thần vô cùng nghiêm túc nói: "Các người trung thành với Minh Bộc thì cũng đừng chuyển đến người tôi, tôi không phải Minh Bộc, càng không phải là chủ nhân của Minh Bộc."
"Chuyện này ..." Ô Long chân nhân sửng sốt một chút, hơi có vẻ lúng túng.
Bên cạnh, Từ Thanh nói lầm bầm: "Sư phụ nhìn xem, sư phụ tự mình đa tình rồi? Người ta không cần đâu!"
Ô Long chân nhân trợn mắt nhìn hắn một cái, khẽ thở dài một hơi, nói với Lý Dục Thần: "Nếu cậu không thích gọi là thánh chủ, vậy thì tôi sẽ không gọi như vậy, dù sao bây giờ thời cơ vẫn còn chưa đủ chín muồi. Sau này tôi sẽ gọi theo thế gian, gọi cậu là Lý công tử."
Ô Long chân nhân chân thành, có lễ độ, Lý Dục Thần không thế nào không thích ông ta, chẳng qua là nghĩ tới chuyện mà bóng người kia đã từng làm thì anh có chút khó chấp nhận.
"Ô Long chân nhân, sao các người có thể chắc chắn tôi chính là người mà các người muốn tìm?" Anh hỏi.
Ô Long chân nhân cười nói: "Trong thư tôi gửi cho cậu có thần chú Thiên Ma, hơn nữa còn có thêm dấu ấn của Minh Bộc đại nhân, ngay cả Minh Vương cũng không giải được, vậy mà cậu có thể đến đây đúng hẹn."
"Thật ra thì, vào năm ngoái, Minh Bộc đại nhân đã truyền tin tức đến cho tôi nói về tình hình của cậu, cho rằng cậu rất có thể chính là thánh chủ chuyển thế, vì vậy chúng tôi vẫn luôn chú ý đến cậu."
"Chẳng qua là sau đó Minh Bộc đại nhân không truyền tin cho chúng tôi nữa cho nên chúng tôi cũng không dám khẳng định, vì để tránh bại lộ cho nên tôi cũng không dám đường đột truyền tin cho cậu. Cho đến gần đây, cậu tuyên dương đạo pháp, châm ngôn cũng rất giống của thánh chủ truyền cho Minh Bộc cho nên tôi mới quyết định thử một lần."
Nói tới chỗ này, Ô Long chân nhân thở dài: "Ôi, đáng tiếc, phân thân của Minh Bộc đại nhân mất tung tích, có lẽ đã..."
"Phân thân đã bị tôi chém." Lý Dục Thần nói.
"Hả?"
Ô Long chân nhân và Từ Thanh đồng thời kinh hãi.
"Vì sao?"
"Vì muốn thức tỉnh ma tâm của tôi, dụ tôi mê muội, anh ta không chừa thủ đoạn nào, chiếm hồn phách của người khác, sát hại người vô tội, cho dù anh ta có là ai, có quan hệ với tôi như thế nào thì tôi cũng không thể bỏ qua cho anh ta." Lý Dục Thần nói.
Ô Long chân nhân thở dài một tiếng: "Ôi, phân thân của Minh Bộc đại nhân vẫn luôn ở thế gian, chờ đợi thánh chủ chuyển thế. Mà chân thân thật sự của Minh Bộc đại nhân lại bị bao vây ở biển Trầm Quang. Sống cô độc, đau khổ mấy nghìn năm ở dưới mắt Minh Vương, nếu là người khác thì e là sẽ không thể chịu được."
"Minh Bộc đại nhân dùng phân thân đến thế gian, cũng từng làm rất nhiều việc thiện, ví dụ như tôi đã nhận được ơn lớn của Minh Bộc đại nhân, sống tới ngày nay, nếu không nhờ Minh Bộc đại nhân thì tôi đã sớm chết rồi. Cậu nhìn Từ Thanh, ngoài mặt là đệ tử của tôi, nhưng thực chất cậu ấy cũng là cô nhi được Minh Bộc đại nhân cứu. Trừ chúng tôi ra thì còn có rất nhiều yêu tộc dị loại được Minh Bộc đại nhân cảm hóa."
"Minh Bộc đại nhân từng nói với tôi, vì giúp thánh chủ trở về, việc gì anh ta cũng có thể làm, không tiếc mang tiếng xấu. Cả đời này vốn anh ta mang tội nghiệt sâu nặng, dù có thêm chút tiếng xấu thì cũng không sao. Nếu có thể nghênh đón thánh chủ, khôi phục lời dạy cũ, thay đổi số phận, để cho chúng sinh thiên hạ hưởng lợi thì Minh Bộc đại nhân cần gì phải quan tâm đến vinh nhục cả đời!"
Lý Dục Thần khẽ cau mày, nếu lời này do Minh Bộc nói ra thì chắc chắn anh sẽ coi thường, bởi vì rất giống như mượn cớ.
Nhưng đây là do Ô Long chân nhân nói ra cho nên anh có thể tin được. Minh Bộc này rất có thể từng là một người hầu trung thành của “mình”.
Nhưng cho dù như thế nào thì Lý Dục Thần cũng sẽ không hối hận vì chém chết phân thân của Minh Bộc, dù cho có quan hệ gần gũi hơn nữa, sứ mệnh vĩ đại hơn nữa thì cũng không thể mượn cớ này để tùy ý chà đạp sinh mệnh của người khác.
Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Ô Long chân nhân, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: "Nếu ông nhận ơn nặng, muốn báo thù cho anh ta thì bây giờ có thể ra tay."
"Sư phụ!" Bên cạnh, Từ Thanh hơi nhốn nháo, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Dục Thần cũng có mấy phần lửa hận thù.
"Lui ra!" Ô Long chân nhân quát lên.
Từ Thanh hết sức bất mãn: "Sư phụ, anh ta giết Minh Bộc đại nhân! Minh Bộc đại nhân có ơn cứu mạng với con, con không thể không báo!"
"Con thì biết cái gì!" Ô Long chân nhân nói: "Đây chẳng qua là phân thân của Minh Bộc đại nhân! Hơn nữa, mong muốn một đời của Minh Bộc đại nhân chính là tìm Thiên Ma chuyển thế, chờ đợi thánh chủ trở về vị trí cũ. Bây giờ, thánh chủ đang ở trước mắt, nếu chúng ta ra tay với thánh chủ thì chẳng phải là vi phạm ý nguyện cả đời của Minh Bộc đại nhân sao, đây chính là lấy oán trả ơn!"
Từ Thanh không hiểu cho lắm, hắn ta vẫn buồn không vui.
Ô Long chân nhân nói với Lý Dục Thần: "Lý công tử, mời đi theo tôi."
Lý Dục Thần gật đầu một cái, đi theo Ô Long chân nhân về phía sau nhà.
Xuyên qua sân sau, đi đến phía trước vách đá, miệng Ô Long chân nhân niệm chú ngữ, đưa tay ra sờ lên vách đá, vách đá lập tức mở ra một cánh cửa.
Bên trong là một căn phòng đá.
Trong căn phòng có một cái bàn, trên bàn có một ngọn đèn dầu.
Ô Long chân nhân chỉ vào ngọn đèn dầu nói: "Đây là ngọn đèn mà Minh Bộc đại nhân để lại, Minh Bộc đại nhân nói, nếu thánh chủ trở về, thấy cây đèn này thì sẽ có thể gặp Minh Bộc đại nhân."
"Hả, làm sao để gặp anh ta?" Lý Dục Thần hỏi.
Ô Long chân nhân lắc đầu một cái: "Tôi cũng không biết, tôi chẳng qua là truyền đạt lại lời của Minh Bộc đại nhân. Thật ra thì..."
Ông ta do dự một chút: "Thật ra tôi cũng đã từng thử thắp sáng ngọn đèn này, có lẽ có thể gặp Minh Bộc đại nhân. Nhưng ngọn đèn này hết sức kỳ quái, cho dù dùng cách gì thì cũng không thể thắp sáng."
Lý Dục Thần đi lên trước, nhìn ngọn đèn trên bàn, thần thức quét qua, ngọn đèn được làm bằng những nguyên liệu bình thường không có gì lạ, nhưng bấc đèn thì rất đặc biệt, không biết được làm bằng thứ gì mà phía trên có loại khí tức rất sâu.
Anh thử dùng đầu ngón tay bắn ra một ít Chân Hỏa, rơi vào trên bấc đèn.
Nhưng bấc đèn không có phản ứng nào, Tam Muội Chân Hỏa vừa đụng đến bấc đèn thì dập tắt.
Sau đó anh lại truyền ra một đạo Chỉ Tiêm Lôi, tạo ra điện trong hư không, mấy tia chớp do tự tay anh phát ra không ngừng lóe lên, rơi vào bấc đèn.
Nhưng bấc đèn vẫn giống như cục đá, không hề thay đổi chút nào.
Ô Long chân nhân ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì hơi thất vọng. Ông ta cho rằng “thánh chủ" tới là có thể lập tức thắp sáng đèn. Mà nói không chừng Minh Bộc đại nhân sẽ xuất hiện ở bên trong ngọn đèn, thậm chí có thể là phân thân.
Nhưng Lý Dục Thần đã dùng hết thủ đoạn cũng không thể nào đốt bấc đèn.
Mấu chốt là những thủ đoạn anh dùng cũng đã được Ô Long chân nhân từng dùng, cũng không có gì mới mẻ.
Ngay tại lúc này, chợt nghe thấy có một tiếng quát lên ở bên ngoài:
"Hung thủ sát hại Minh Bộc đại nhân ở đâu? Mau cút ra đây cho ông! Để ông xé xác ra!"
Ô Long chân nhân hơi biến sắc, nhíu mày một cái, nhìn về Lý Dục Thần khá do dự.
Đốt đèn không sáng khiến cho ông ta có chút nghi ngờ vị “thánh chủ” này.
Lý Dục Thần tựa như không nghe thấy tiếng ở bên ngoài mà chỉ chăm chú nhìn vào cây đèn.
Nhìn bấc đèn đen thui, anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức biết cách đốt sáng ngọn đèn này.
Lúc này, một bóng đỏ vọt vào, giống như một ngọn lửa, mang theo ánh sáng màu đỏ chiếu đỏ cả phòng đánh về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vẫn không nhúc nhích như cũ.
Cuối cùng Ô Long chân nhân cũng ra tay, thân thể hóa thành một ánh sáng tối màu chắn trước người Lý Dục Thần.
Nổ ầm một tiếng lớn, một trận gió lốc nổi lên rồi chợt lắng xuống.
Trong phòng có hai bóng người, một người là Ô Long chân nhân, một người khác chính là một ông lão thấp béo mặc bộ đồ thời Đường đỏ rực.
"Hồng Bào, ông làm gì thế?" Ô Long chân nhân quát lên.
"Tôi còn muốn hỏi ông đấy! Ô Long, sao ông lại bảo vệ kẻ thù? Cậu ta giết Minh Bộc đại nhân, tôi nên trả thù cho Minh Bộc đại nhân!"
Ấn tượng của anh đối với Minh Bộc còn dừng lại ở cái bóng đáng sợ.
"Tôi không phải là thánh chủ của mấy người, sau này đừng gọi tôi như vậy." Lý Dục Thần vô cùng nghiêm túc nói: "Các người trung thành với Minh Bộc thì cũng đừng chuyển đến người tôi, tôi không phải Minh Bộc, càng không phải là chủ nhân của Minh Bộc."
"Chuyện này ..." Ô Long chân nhân sửng sốt một chút, hơi có vẻ lúng túng.
Bên cạnh, Từ Thanh nói lầm bầm: "Sư phụ nhìn xem, sư phụ tự mình đa tình rồi? Người ta không cần đâu!"
Ô Long chân nhân trợn mắt nhìn hắn một cái, khẽ thở dài một hơi, nói với Lý Dục Thần: "Nếu cậu không thích gọi là thánh chủ, vậy thì tôi sẽ không gọi như vậy, dù sao bây giờ thời cơ vẫn còn chưa đủ chín muồi. Sau này tôi sẽ gọi theo thế gian, gọi cậu là Lý công tử."
Ô Long chân nhân chân thành, có lễ độ, Lý Dục Thần không thế nào không thích ông ta, chẳng qua là nghĩ tới chuyện mà bóng người kia đã từng làm thì anh có chút khó chấp nhận.
"Ô Long chân nhân, sao các người có thể chắc chắn tôi chính là người mà các người muốn tìm?" Anh hỏi.
Ô Long chân nhân cười nói: "Trong thư tôi gửi cho cậu có thần chú Thiên Ma, hơn nữa còn có thêm dấu ấn của Minh Bộc đại nhân, ngay cả Minh Vương cũng không giải được, vậy mà cậu có thể đến đây đúng hẹn."
"Thật ra thì, vào năm ngoái, Minh Bộc đại nhân đã truyền tin tức đến cho tôi nói về tình hình của cậu, cho rằng cậu rất có thể chính là thánh chủ chuyển thế, vì vậy chúng tôi vẫn luôn chú ý đến cậu."
"Chẳng qua là sau đó Minh Bộc đại nhân không truyền tin cho chúng tôi nữa cho nên chúng tôi cũng không dám khẳng định, vì để tránh bại lộ cho nên tôi cũng không dám đường đột truyền tin cho cậu. Cho đến gần đây, cậu tuyên dương đạo pháp, châm ngôn cũng rất giống của thánh chủ truyền cho Minh Bộc cho nên tôi mới quyết định thử một lần."
Nói tới chỗ này, Ô Long chân nhân thở dài: "Ôi, đáng tiếc, phân thân của Minh Bộc đại nhân mất tung tích, có lẽ đã..."
"Phân thân đã bị tôi chém." Lý Dục Thần nói.
"Hả?"
Ô Long chân nhân và Từ Thanh đồng thời kinh hãi.
"Vì sao?"
"Vì muốn thức tỉnh ma tâm của tôi, dụ tôi mê muội, anh ta không chừa thủ đoạn nào, chiếm hồn phách của người khác, sát hại người vô tội, cho dù anh ta có là ai, có quan hệ với tôi như thế nào thì tôi cũng không thể bỏ qua cho anh ta." Lý Dục Thần nói.
Ô Long chân nhân thở dài một tiếng: "Ôi, phân thân của Minh Bộc đại nhân vẫn luôn ở thế gian, chờ đợi thánh chủ chuyển thế. Mà chân thân thật sự của Minh Bộc đại nhân lại bị bao vây ở biển Trầm Quang. Sống cô độc, đau khổ mấy nghìn năm ở dưới mắt Minh Vương, nếu là người khác thì e là sẽ không thể chịu được."
"Minh Bộc đại nhân dùng phân thân đến thế gian, cũng từng làm rất nhiều việc thiện, ví dụ như tôi đã nhận được ơn lớn của Minh Bộc đại nhân, sống tới ngày nay, nếu không nhờ Minh Bộc đại nhân thì tôi đã sớm chết rồi. Cậu nhìn Từ Thanh, ngoài mặt là đệ tử của tôi, nhưng thực chất cậu ấy cũng là cô nhi được Minh Bộc đại nhân cứu. Trừ chúng tôi ra thì còn có rất nhiều yêu tộc dị loại được Minh Bộc đại nhân cảm hóa."
"Minh Bộc đại nhân từng nói với tôi, vì giúp thánh chủ trở về, việc gì anh ta cũng có thể làm, không tiếc mang tiếng xấu. Cả đời này vốn anh ta mang tội nghiệt sâu nặng, dù có thêm chút tiếng xấu thì cũng không sao. Nếu có thể nghênh đón thánh chủ, khôi phục lời dạy cũ, thay đổi số phận, để cho chúng sinh thiên hạ hưởng lợi thì Minh Bộc đại nhân cần gì phải quan tâm đến vinh nhục cả đời!"
Lý Dục Thần khẽ cau mày, nếu lời này do Minh Bộc nói ra thì chắc chắn anh sẽ coi thường, bởi vì rất giống như mượn cớ.
Nhưng đây là do Ô Long chân nhân nói ra cho nên anh có thể tin được. Minh Bộc này rất có thể từng là một người hầu trung thành của “mình”.
Nhưng cho dù như thế nào thì Lý Dục Thần cũng sẽ không hối hận vì chém chết phân thân của Minh Bộc, dù cho có quan hệ gần gũi hơn nữa, sứ mệnh vĩ đại hơn nữa thì cũng không thể mượn cớ này để tùy ý chà đạp sinh mệnh của người khác.
Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Ô Long chân nhân, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: "Nếu ông nhận ơn nặng, muốn báo thù cho anh ta thì bây giờ có thể ra tay."
"Sư phụ!" Bên cạnh, Từ Thanh hơi nhốn nháo, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Dục Thần cũng có mấy phần lửa hận thù.
"Lui ra!" Ô Long chân nhân quát lên.
Từ Thanh hết sức bất mãn: "Sư phụ, anh ta giết Minh Bộc đại nhân! Minh Bộc đại nhân có ơn cứu mạng với con, con không thể không báo!"
"Con thì biết cái gì!" Ô Long chân nhân nói: "Đây chẳng qua là phân thân của Minh Bộc đại nhân! Hơn nữa, mong muốn một đời của Minh Bộc đại nhân chính là tìm Thiên Ma chuyển thế, chờ đợi thánh chủ trở về vị trí cũ. Bây giờ, thánh chủ đang ở trước mắt, nếu chúng ta ra tay với thánh chủ thì chẳng phải là vi phạm ý nguyện cả đời của Minh Bộc đại nhân sao, đây chính là lấy oán trả ơn!"
Từ Thanh không hiểu cho lắm, hắn ta vẫn buồn không vui.
Ô Long chân nhân nói với Lý Dục Thần: "Lý công tử, mời đi theo tôi."
Lý Dục Thần gật đầu một cái, đi theo Ô Long chân nhân về phía sau nhà.
Xuyên qua sân sau, đi đến phía trước vách đá, miệng Ô Long chân nhân niệm chú ngữ, đưa tay ra sờ lên vách đá, vách đá lập tức mở ra một cánh cửa.
Bên trong là một căn phòng đá.
Trong căn phòng có một cái bàn, trên bàn có một ngọn đèn dầu.
Ô Long chân nhân chỉ vào ngọn đèn dầu nói: "Đây là ngọn đèn mà Minh Bộc đại nhân để lại, Minh Bộc đại nhân nói, nếu thánh chủ trở về, thấy cây đèn này thì sẽ có thể gặp Minh Bộc đại nhân."
"Hả, làm sao để gặp anh ta?" Lý Dục Thần hỏi.
Ô Long chân nhân lắc đầu một cái: "Tôi cũng không biết, tôi chẳng qua là truyền đạt lại lời của Minh Bộc đại nhân. Thật ra thì..."
Ông ta do dự một chút: "Thật ra tôi cũng đã từng thử thắp sáng ngọn đèn này, có lẽ có thể gặp Minh Bộc đại nhân. Nhưng ngọn đèn này hết sức kỳ quái, cho dù dùng cách gì thì cũng không thể thắp sáng."
Lý Dục Thần đi lên trước, nhìn ngọn đèn trên bàn, thần thức quét qua, ngọn đèn được làm bằng những nguyên liệu bình thường không có gì lạ, nhưng bấc đèn thì rất đặc biệt, không biết được làm bằng thứ gì mà phía trên có loại khí tức rất sâu.
Anh thử dùng đầu ngón tay bắn ra một ít Chân Hỏa, rơi vào trên bấc đèn.
Nhưng bấc đèn không có phản ứng nào, Tam Muội Chân Hỏa vừa đụng đến bấc đèn thì dập tắt.
Sau đó anh lại truyền ra một đạo Chỉ Tiêm Lôi, tạo ra điện trong hư không, mấy tia chớp do tự tay anh phát ra không ngừng lóe lên, rơi vào bấc đèn.
Nhưng bấc đèn vẫn giống như cục đá, không hề thay đổi chút nào.
Ô Long chân nhân ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì hơi thất vọng. Ông ta cho rằng “thánh chủ" tới là có thể lập tức thắp sáng đèn. Mà nói không chừng Minh Bộc đại nhân sẽ xuất hiện ở bên trong ngọn đèn, thậm chí có thể là phân thân.
Nhưng Lý Dục Thần đã dùng hết thủ đoạn cũng không thể nào đốt bấc đèn.
Mấu chốt là những thủ đoạn anh dùng cũng đã được Ô Long chân nhân từng dùng, cũng không có gì mới mẻ.
Ngay tại lúc này, chợt nghe thấy có một tiếng quát lên ở bên ngoài:
"Hung thủ sát hại Minh Bộc đại nhân ở đâu? Mau cút ra đây cho ông! Để ông xé xác ra!"
Ô Long chân nhân hơi biến sắc, nhíu mày một cái, nhìn về Lý Dục Thần khá do dự.
Đốt đèn không sáng khiến cho ông ta có chút nghi ngờ vị “thánh chủ” này.
Lý Dục Thần tựa như không nghe thấy tiếng ở bên ngoài mà chỉ chăm chú nhìn vào cây đèn.
Nhìn bấc đèn đen thui, anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức biết cách đốt sáng ngọn đèn này.
Lúc này, một bóng đỏ vọt vào, giống như một ngọn lửa, mang theo ánh sáng màu đỏ chiếu đỏ cả phòng đánh về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vẫn không nhúc nhích như cũ.
Cuối cùng Ô Long chân nhân cũng ra tay, thân thể hóa thành một ánh sáng tối màu chắn trước người Lý Dục Thần.
Nổ ầm một tiếng lớn, một trận gió lốc nổi lên rồi chợt lắng xuống.
Trong phòng có hai bóng người, một người là Ô Long chân nhân, một người khác chính là một ông lão thấp béo mặc bộ đồ thời Đường đỏ rực.
"Hồng Bào, ông làm gì thế?" Ô Long chân nhân quát lên.
"Tôi còn muốn hỏi ông đấy! Ô Long, sao ông lại bảo vệ kẻ thù? Cậu ta giết Minh Bộc đại nhân, tôi nên trả thù cho Minh Bộc đại nhân!"
Bình luận facebook