• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cảnh Thịnh Đế tân truyện (6 Viewers)

  • Chương 5: Xuyên việt

- A… a… a…

Một tiếng thét chói tai vang lên như muốn xé tan màn đêm tĩnh mịch. Giữa một căn phòng với những bức màn màu vàng thêu hình rồng bằng chỉ kim tuyến, thiếu niên ngồi bật dậy. Trán lấm tấm mồ hôi, thiếu niên dáo dác nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Dưới ánh sáng leo lét của những ngọn nến, thiếu niên nhận thấy đây là một phòng ngủ rất rộng lớn. Những vật dụng bày biện ở đây đều thấp thoáng có màu vàng kim. Cả căn phòng toát lên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Trong ánh sáng mờ ảo, mọi vật nhìn có vẻ lung linh, huyền ảo. Thiếu niên dụi mắt, bất giác thốt lên:

- Mình đang ở đâu đây? Bây giờ là mấy giờ rồi?

Thiếu niên đứng lên, đi dạo khắp phòng, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi. Cậu tiến lại chiếc bàn dài đặt đối diện giường ngủ. Đây là một chiếc hương án làm bằng gỗ lim với bốn chân được chạm khắc hình rồng trông rất sinh động. Phía trên phủ một tấm vải điều viền thêu kim tuyến. Giữa bàn có hai cuốn sổ nhỏ bìa lụa màu đỏ, bên ngoài viết một dòng chữ Hán. Thiếu niên cầm một cuốn lên, mở ra. Thì ra cuốn sổ này thực chất chỉ là hai tấm bìa, bên trong dán một tờ giấy gió cũng viết toàn chữ Hán.

“Thần, Thái Úy Lê Văn Hưng kính tấu” thiếu niên bổng choáng váng khi đọc thầm dòng chữ hán bên ngoài. “Chuyện gì xảy ra đây? Đây là một bản tấu chương”. Bỏ cuốn sổ này xuống, cậu lại cầm cuốn còn lại lên. “Thần, Phụ chính Trần Văn Kỷ kính tấu”.

- Á… á… á… Đau đầu quá. Chuyện gì thế này? Mình không phải là đang ở Bảo tàng Quang Trung sao? Còn nữa, thân thể này là sao đây? Rõ ràng là thân thể của một bé trai khoảng mười một, mười hai mà.

Thì ra thiếu niên chính là David Ho. Thế nhưng mọi chuyện sao lại như thế này? Anh đang ở đâu? Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân chạy rầm rập, cau đó là tiếng đập cửa.

- Hoàng thượng… Hoàng thượng… Người không sao chứ? Hoàng thượng… Hoàng thượng.

“Gì nữa đây? Hoàng thượng? Ai là Hoàng thượng?” – David lẩm bẩm rồi ra mở cửa phòng. Trước cửa là một người đàn ông, thoạt nhìn tầm bốn mươi tuổi, mặc một bộ cổ trang như trong những bộ phim kiếm hiệp dã sử David đã từng xem trước đây. Nhìn thấy David, ông ta quỳ sụp xuống vái lạy, cất giọng the thé:

- Hoàng thượng… Người không sao chứ? Xin thứ tội thần chậm trễ hộ giá.

“Ông ta nói với mình ư? Mình là vua sao?” – David lại tự hỏi.

- Tôi… tôi… À… Trẫm… trẫm không sao. Ông là…

- Khải bẩm. Thần là Tổng quản Nội vụ Vũ Tâm Can. Bệ hạ không nhận ra thần sao? Chắc là… chắc là Bệ hạ vì bị sét đánh năm hôm trước nay mới tỉnh dậy, đầu óc còn choáng váng nên mới không nhận ra thần.

“A… thì ra mình đúng là vua. Nhưng mà vua của nước nào? Thời đại nào? Sao mình lại không biết nhỉ?” Lúc này David choáng váng thật sự. “Thôi kệ, cứ để xem sao”

- Vậy à? Chắc là thế. Thôi, trẫm không sao. Khanh cứ đứng dậy đi. Trời cũng khuya rồi, khanh cứ về nghỉ ngơi đi.

- Tạ ơn bệ hạ. Kính mong bệ hạ bảo trọng long thể. Giờ bệ hạ đã không sao. Không biết ngày mai bệ hạ có thiết triều không ạ? Hay là nghỉ ngơi thêm một hôm nữa cho khỏe hẳn?

- À không cần. Ngày mai trẫm sẽ lên triều. Ngủ suốt năm ngày rồi, ngủ nữa chắc xương cốt cũng mục rữa mất thôi.

“Sao hôm nay Hoàng thượng nói chuyện lạ thế nhỉ? Xương cốt mục rữa mất là thế nào? Từ khi nào Hoàng thượng lại nói chuyện ra có vẻ cao thâm thế?”, nghĩ vậy, Vũ Tâm Can nói tiếp.

- Vậy thần xin lui xuống trước. Sáng sớm thần sẽ đánh thức bệ hạ dậy. Người cũng nghỉ ngơi thêm chút đi.

David cũng gật đầu rồi vẫy tay ra hiệu cho ông ta ra ngoài. Lúc này, trong đầu David bỗng nhiên kéo đến một trận đau nhức khó tả. Rồi sau đó là hàng ngàn thông tin hiện ra trong óc. Thì ra, sau khi bị cuốn vào cơn lốc xoáy, linh hồn anh bị xuất ra, bị kéo về quá khứ. Cùng lúc này, cậu thiếu niên này, chính là vua Cảnh Thịnh đang chơi đá gà với Vũ Tâm Can trong Nội uyển bỗng dưng bị một tia sét đánh trúng, bất tỉnh. Linh hồn của David bị kéo đến đây, nhập vào thân xác của Cảnh Thịnh. Việc này xảy ra vào năm ngày trước.

“Hóa ra là thế. Mình tìm thấy đôi thủ sáo của Tổ phụ. Hai phần của món binh khí gặp nhau, phát sinh ra một cơn lốc rồi kéo mình về quá khứ. Ra là vậy. Nhưng việc này rõ ràng là phản khoa học mà”. Đến lúc này, David vẫn dùng cái suy nghĩ của một nhà khoa học mà phân tích mọi việc.

Anh nằm xuống giường, à, phải nói là Long sàng mới đúng, vắt tay lên trán và suy nghĩ. Anh lục lòi mớ kiến thức trong đầu, cố tìm cho mình một lý do hợp logic. À, nhớ rồi. Trước khi anh hoàn thành luận án Master Vật lý – Nano, anh là một Cử nhân khoa Vật lý – Lượng tử. David đã từng đọc một giả thuyết của một vị Giáo sư đầu ngành đăng trên chuyên san “Khoa học và thường thức”, số mấy thì anh quên mất rồi. Chỉ nhớ ông ta đã từng nói: Khi một vật (hoặc ai đó) chuyển động với vận tốc bằng hoặc vượt qua bức tường ánh sáng, nó (hoặc người đó) có thể vượt qua được giới hạn của thời gian và xuất hiện ở một thời điểm nào đó trong tương lai hoặc quá khứ. Có lẽ đây chính là lý do thuyết phục nhất. “Đúng rồi. Mình nhớ là vận tốc gió của cơn lốc xoáy lúc đó theo cảm nhận dần vượt qua vận tốc âm thanh rồi lại tiếp tục tăng tốc. Mình cũng không còn nghe bất kỳ âm thanh nào hết và mọi người, mọi vật dường như đứng bất động. Vậy là mình bị cuốn vào cơn lốc. Mình theo đó bắt đầu chuyển động nhanh dần rồi vượt qua bức tường ánh sáng. Cuối cùng, mình bị kéo về quá khứ và nhập vào vua Cảnh Thịnh mới bị sét đánh, lúc đó chắc cũng ô hô a tai rồi, sét đánh thì có mấy ai còn sống được, huống chi đây mới chỉ là một đứa trẻ”.

Đã tìm được nguyên nhân, David cảm thấy nhẹ lòng hơn. Tuy vậy, ở đây còn một vấn đề nữa. Linh hồn. Đúng vậy, “tại sao là mình chỉ có linh hồn? Còn thân xác mình lại như thế nào mà biến mất?”. David là người theo đạo Công giáo nên luôn tin tưởng là có linh hồn. Và sự thật chứng minh là có linh hồn, chẳng phải là anh nhập hồn vào Cảnh Thịnh sao.

Lại một lần nữa David chìm vào suy tư. Trước đây, David có từng nghe một vị Giáo sư Sử học có nói: “Lịch sử là một dòng sông không có phân nhánh. Nếu như có ai trở về quá khứ, và tác động vào, dòng chảy này sẽ thay đổi, đi theo một hướng khác. Mọi việc ở hiện tại sẽ không như hiện tại nữa”.

Vậy là rõ rồi. David ngồi bật dậy, tiến lại hương án – giờ đây anh biết đó chính là bàn làm việc của anh. Cầm cây cây bút lông lên, chấm vào nghiên mực đặt gần đó và vẽ vào tờ giấy lấy bên cạnh một sơ đồ.

“Vậy là các mảnh đá trên thủ sáo và gia huy gặp nhau. Chúng tạo nên một vòng từ trường, trong di thư của Tổ phụ chả nhắc đến Tam giác quỷ Bermuda là gì, mà bí mật của nó cũng được phơi bày, đó là bởi vì từ trường. Vòng từ trường lớn dần và sinh ra cơn lốc. Cơn lốc cuốn mình vào và tăng tốc. Mình vượt qua bức tường ánh sáng và bị kéo về quá khứ. Mình trở về quá khứ ngay tại Nội uyển có lẽ làm từ trường làm trên trời phát sinh tia sét, đánh thẳng xuống đầu Cảnh Thịnh. Cảnh Thịnh chết, vậy là mình đã thay đổi dòng chảy lịch sử. Theo đó, thân thể mình cũng tan biến vì thực tế nó đã không còn ‘từng tồn tại’. Linh hồn mình nhập vào thân xác vẫn còn hơi ấm của Cảnh Thịnh và mê man đến giờ mới tỉnh lại”.

“Bingo!!!!! Đã tìm ra đáp án rồi. Thôi tranh thủ trời còn tối, ngủ thêm một luc nữa vậy. Nghe nói thời này vua chúa phải dậy sớm lắm, khoảng năm hay sáu giờ để thiết triều”. Đặt cây viết xuống, David nở một nụ cười thỏa mãn. Anh tiến lại giường, đặt lưng xuống, bắt đầu ngủ
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom