Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Dạ vũ đêm Giáng Sinh (2)
- Dạ vũ đêm Giáng Sinh gồm những gì? Ông có thể cho chúng tôi biết không, Mã Kim Đa?
Bàn hỏi sau khi trở về nhà khách. Mã Kim Đa vốn có cảm tình khá tốt với sứ bộ Đại Việt nên ông may mắn nhận trách nhiệm tiếp đón và hướng dẫn trong thời gian này.
- Đêm Dạ vũ bắt đầu vào lúc mười một giờ đêm với buổi lễ nửa đêm. Đúng mười hai giờ, cũng là lúc kết thúc buổi lễ, đây chính là thời điểm buổi Dạ vũ bắt đầu. Khách dự tiệc sẽ phải diện những bộ cánh đẹp nhất, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hoá trang. Nhà vua sẽ phát biểu ngắn gọn rồi khui Champagne khai mạc. Khách mời sẽ tham dự tiệc buffet và khiêu vũ.
- Khiêu vũ? - Phan Huy Ích hỏi - Là cái màn đàn ông và đàn bà ôm nhau quay quay như trên thuyền các ông từng làm đó à?
Trên biển, đoàn người Đại Việt không ít lần nhìn thấy những người Anh Cát Lợi dùng để tiêu khiển. Lúc đầu, Bàn và mọi người cảm thấy những động tác ôm nhau của các đôi nam nữ có vẻ quá thân mật thì tỏ ra khá khó chịu. Song, những người trong đoàn là ai kia chứ? Họ đều là những trí thức trẻ và có tư tưởng khá tiến bộ. Lâu dần, sứ bộ Đại Việt cũng bắt đầu chấp nhận thú tiêu khiển này và tham gia khá nhiệt tình. Ngay cả người được xem là cố chấp như Phan Huy Ích cũng không ngoại lệ.
- Nói đến khiêu vũ cũng có nhiều kiểu khác nhau, chúng tôi gọi là các “điệu” khiêu vũ. Có ba điệu cơ bản là Valse, Vienne Valse, Passodop. Các ngài đang muốn giao thương với Châu Âu thì nên học cho thấu đáo các điệu này. Vì đây là thứ mà các nghi lễ xã giao đều cần có.
- Không phải chúng tôi đã được học chúng trên biển sao? – Phạm Thái hỏi.
- Đó chỉ là những bước rất cơ bản thôi. Các ngài chỉ còn bốn ngày nữa để hoàn thiện bước nhảy của mình. Tôi cùng vợ và hai đứa con gái sinh đôi sẽ hướng dẫn thêm.
Nói đoạn, ông gọi vợ mình, bà Downing cùng hai cô con gái của mình đến chào khách.
- Đây là Emily, vợ tôi, – ông giới thiệu, sau đó chỉ sang hai cô gái sinh đôi tóc vàng xinh đẹp – còn đây là Lisa và Mary, con gái tôi, chúng nó mới vừa ăn sinh nhật lần thứ mười chín.
- Xin chào bà và hai cô – Bàn khẽ cúi đầu chào theo phép lịch sự.
- Anh sai rồi, – cô chị Lisa cười khúc khích. – Khi chào một quý bà hoặc một quý cô, tay trái anh phải để sau lưng, tay phải nâng tay phải của đối tương lên rồi hôn nhẹ lên các ngón tay.
- Thế này à? – Phan Huy Chú nhanh nhảu thực hiện động tác hôn tay cô em gái – Xin chào quý cô.
- Cũng không nhất thiết phải hôn tay, – đến lượt cô em lên tiếng, cô nở một nụ cười làm say đắm lòng người với Huy Chú. – Anh có thể chỉ cần gỡ mũ hoặc đặt tay phải lên ngực rồi cúi nhẹ người chào, tay trái cũng ở sau lưng. Thế là được rồi. Cứ như anh vừa nãy có thể bị cho một cái tát đấy. Hôn tay thể hiện sự quý trọng địa vị hoặc rất thân thuộc. Với em thì anh chưa thân thuộc và chúng ta cũng chưa có địa vị gì. Phụ nữ Châu Âu tuy có phóng khoáng nhưng cũng chưa đến nỗi không biết giữ mình.
Nghe vậy, Chú thoáng đỏ mặt và cúi xuống gãi đầu. “Quả thế thật, mình cũng quá lỗ mãng”, anh nghĩ thầm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả anh, Phạm Thái và vài người nữa cũng cảm thấy như có sét đánh trúng mình khi nhìn thấy hai cô gái.
Haizz… con người ta dù có thân nhau đến đâu, khi thấy tình cảnh của Chú lúc này cũng không khỏi “ném đá xuống giếng”. Mọi người ôm bụng cười sặc sụa. Thiếu điều Chú phải cúi gằm mặt xuống, hận không thể đào một cái lỗ dưới chân để mà trốn tránh. “Hừ… cười đi… các người nhớ lấy… sẽ biết tay ta”, anh lại nghĩ thầm trong bụng, đoạn liếc về đám người, nhất là Phạm Thái, hé một nụ cười gian.
Kể từ lúc đó, Bàn cùng mấy người trẻ tuổi được hai chị em sinh đôi hướng dẫn, trong khi Phan Huy Ích lại nhờ đến Phu nhân Downing.
Thoáng cái ngày Lễ Giáng Sinh đã đến. Khắp thành London rực rỡ sắc màu. Màu trắng tinh khôi mang vẻ đẹp lạnh lùng của tuyết. Màu xanh hy vọng của những cành cây thông. Màu vàng, màu đỏ của những dải băng trang trí cây Noel. Tại nơi trang trọng nhất trong phòng khách của mọi gia đình là sự hiện diện của một chiếc hang đá với những hộp quà nhỏ xung quanh.
Từng nhóm nhỏ trẻ con xúm lại tập hát những bài ca Giáng Sinh. Đêm nay có một buổi biểu diễn lớn ở Nhà thờ trung tâm thành London và sau đó là buổi bắn pháo hoa. Không khí xung quanh như ấm áp hẳn giữa một mùa đông lạnh lẽo với tuyết rơi trắng xóa. Đoàn người Việt đang du ngoạn cũng cảm thấy không khí nơi đây cũng chẳng khác nào ngày Tết trên quê hương.
Đêm nay, cả nhóm người cùng đổ xô về quảng trường trung tâm, cùng hòa mình vào không khí lễ hội tưng bừng và vui vẻ của thành London. Đến khoảng mười giờ rưỡi, Bàn, cha con Phan Huy Ích, Phạm Thái cùng một thanh niên tên Mạc Văn Khoa rời khỏi đám đông, cùng gia đình Downing lên xe ngựa đi về điện Buckingham.
Đúng mười một giờ, tiếng chuông nhà thờ reo vang báo hiệu giờ Lễ đã đến. Năm người Việt bước vào ngôi nhà thờ nhỏ bên trong cung điện, nơi dành riêng cho Hoàng Gia cùng các vị khách quý dự lễ.
Không khí tưng bừng rộn rã chợt chấm dứt, thay thế bằng một sự trang nghiêm và tĩnh lặng. Đây là lần đầu tiên năm người Việt cảm nhận được một buổi Lễ Giáng Sinh đúng nghĩa diễn ra như thế nào. Trên Cung Thánh, vị Giáo Phụ với cây trượng nạm vàng xuất hiện với dáng vẻ của một vị vua uy nghiêm và đầy quyền lực đang thao thao giảng giải về ý nghĩa trọng đại của sự kiện Chúa Jesus sinh ra, một con người được gọi là con Đấng tối cao giáng thế trong hình hài một trẻ sơ sinh, người mà tương lai đã có ảnh hưởng thay đổi toàn bộ thế giới.
Đúng mười hai giờ đêm, khi mà mười hai tiếng chuông của các nhà thờ đồng loạt vang lên, người ta bất chấp địa vị, giới tính ôm chầm lấy nhau, hô vang ba tiếng “Halleluia… Halleluia… Halleluia…”. Không khí cuồng nhiệt lại một lần nữa dâng cao lên đến đỉnh điểm.
Bên ngoài Quảng trường trung tâm, công viên Hyde Park, từng loạt pháo hoa được bắn lên, làm rực sáng cả một góc trời. Ánh sáng lung linh, huyền ảo giăng mắc khắp nơi, gieo vào lòng người một niềm vui khôn tả. Tiếng đàn, tiếng trống cùng những giọng hát réo rắt vui tai lại trỗi lên. Những em bé xúng xính trong những bộ cánh đẹp nhất cất cao giọng hát, không giấu được vẻ hãnh diện khi được phục vụ trong ca đoàn.
Rời nhà thờ, Bàn theo gót dòng khách quý kéo đến sảnh lớn của cung điện. Mọi người nâng ly chúc tụng nhau, ánh mắt thể hiện rõ sự phấn khích.
“Nhà vua George III đến”, giọng nói của người truyền lệnh vang lên. Giọng nói trầm ấm khác hẳn giọng nói lanh lảnh của mấy tay thái giám ở Đại Việt. Rõ ràng đây là giọng nói của một người đàn ông chính hiệu. “Sao họ không dùng thái giám nhỉ? Mà không biết ở họ có thái giám hay không”, Phan Huy Chú thắc mắc.
- Chào Quý vị, – giọng nói sang sảng của Vua George III đánh tan không khí im lặng xung quanh. – Hôm nay ta không có bài diễn văn rườm ra nào như mọi năm cả. Ta chỉ muốn giới thiệu với mọi người sự hiện diện của phái đoàn ngoại giao nước Đại Việt ở phương Đông do Thân Vương, anh ruột của David I, Jack làm trưởng đoàn. Chúng ta hãy thể hiện lòng hiếu khách của mình bằng một cách văn minh, lịch thiệp nhất của người Anh.
Bàn cùng đoàn ngoại giao khẽ cúi chào theo nghi thức của phương Tây mới được học để đáp lại những tràng pháo tay dòn dã.
- Nào, chúng ta nhập tiệc thôi, – George III nói tiếp. – Hãy trỗi nhạc lên nào, mọi người hãy cùng nâng ly chúc mừng đại lễ Giáng Sinh.
Tức thì, mọi người nâng cao ly rượu qua khỏi đầu, mặc sức hò hét Halleluia. Phái đoàn Đại Việt cũng không ngoại lệ. Tiếng nhạc du dương lại trỗi lên, mọi người trong trang phục đẹp đẽ, trên tay cầm mặt nạ cùng nhau tiến vào khu vực trung tâm hòa bước theo điệu nhảy Valse sang trọng. Phan Huy Ích nhanh chóng hòa mình cùng mấy người Nội các và Hoàng Gia Anh Cát Lợi giao lưu. Ba người trẻ tuổi lại háo hức tham gia vào buổi khiêu vũ, mục tiêu mời nhảy của họ, ngạc nhiên chưa, là hai chị em nhà Downing. Ấy… sự cạnh tranh đã xuất hiện giữa những người trẻ tuổi.
Phần Bàn, anh chỉ đứng ở một góc, cầm ly rượu Champagn nhấm nháp một mình, mắt dõi theo những người say mê với điệu khiêu vũ vui tươi. À, không phải là anh muốn đứng ngoài cuộc vui đâu nhé, ấy là mất lịch sự. Chẳng qua là anh chưa tìm được đối tượng vừa ý thôi. Thử nghĩ, một người lúc nào cũng chạy khắp nơi tìm kiếm sự vui vẻ, náo nhiệt như anh lẽ nào lại chịu đứng bên ngoài. Những bóng hồng liên tục lướt qua, tầm mắt của anh quả là cao quá đấy. Không phải là anh muốn làm cao. Phải nói là anh đang mặc cảm thì đúng hơn. Xét theo hệ đo chiều dài của phương Tây thì anh cũng cao một mét sáu mươi lăm, ở Đại Việt thì đúng là quá nổi bật đấy nhé. Thế mà ở nơi đây, anh chẳng khác nào một chú lùn. Những cô gái trước mặt thấp nhất cũng đã là một mét bảy mươi rồi. Thật là bi ai.
Trong lúc Bàn đang lắc đầu cười tự diễu, một ánh mắt xa lạ hướng về phía anh. Một cô gái trẻ tầm mười tám tuổi, dáng vẻ cao gầy đang tò mò đánh giá về người thanh niên trước mặt. Bàn chợt cảm thấy rùng mình, tim đập mạnh. “Gì thế này? Sao mình có vẻ hồi hộp thế nhỉ? Cảm giác này chưa từng có trước đây”, Bàn tự hỏi.
Lấy hết can đảm, Bàn tiến lại cô gái. Bằng một cái cúi chào hết sức trịnh trọng, Bàn nói:
- Xin chào quý cô. Không biết tôi có thể tiếp chuyện được không?
- Ồ… được chứ, rất hân hạnh thưa Ngài Thân vương. – Cô gái cũng tỏ ra khá ngạc nhiên khi Bàn tiến tới bắt chuyện.
- Sao quý cô lại có thể khẳng định tôi chính là Thân vương?
- Chính khí thế trên người cùng ánh mắt anh đã tố cáo tất cả. Ngài chỉ muốn nói chuyện mà không muốn nhảy cùng em sao?
- Thú thật, tôi cảm thấy mặc cảm về chiều cao của mình nên cũng không muốn mời ai nhảy. Tôi nghĩ, dưới cái mặt nạ kia là một quý cô rất xinh đẹp, lẽ nào lại không ai dám tiến tới mời một bản sao?
- Ồ… không phải đâu. Họ ngại vì biết rõ em là người ít khi hòa mình vào những cuộc vui đông người thế này. Vả lại, cách ăn nói của em cũng khá vô vị.
- Sao lại thế được? Tôi không tin một quý cô xinh đẹp lại không giỏi ăn nói.
- Bởi vì em sống rất khép kín.
- Vậy, có thể cho tôi được phép phá vỡ sự khép kín này mà mời cô bản tiếp theo không? Tôi có một cảm giác rất lạ, rất ngưỡng mộ quý cô đây.
Cô gái lại lần nữa tỏ vẻ ngạc nhiên. “Không ngờ một chàng trai đến từ một quốc gia lạc hậu ở phương Đông xa xôi như anh ấy mà lại lịch thiệp thế này. Mà ai dám bảo là họ lạc hậu nhỉ? Mình không tin. Cứ nhìn những người đi theo anh ta sẽ rõ”, cô gái thoáng suy nghĩ. “Mà chàng trai này không hiểu vì sao lại để lại trong lòng mình một cảm giác khó tả thế nhỉ?”
- Em rất hân hạnh được Ngài mời. – Cô gái dùng hai tay nắm lấy hai bên váy, khẽ nhún chân đáp lại theo đúng phong thái của một quý cô.
Bản nhạc tiếp theo lại vang lên, họ nắm lấy tay nhau tiến dần vào khu vực giữa sảnh đường. Bàn tỏ ra mình quả có khiếu khiêu vũ. Đối diện với một cô gái cao hơn mình, anh vẫn có cảm giác như đang dìu cô ấy dập dềnh bay trên mây. Họ nhảy rất đẹp. Cũng không hiểu sao, khác với các cặp đôi khác, họ đi đến đâu cũng được những người xung quanh nhường đường. Đến cuối cùng, Bàn chợt giật mình khi thấy anh cùng bạn nhảy đang khiêu vũ ngay tại trung tâm của sảnh, tất cả các cặp đôi khác đều dừng lại, theo dõi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Bản nhạc kết thúc. Một tràng vỗ tay trỗi lên để lại cho Bàn một sự ngạc nhiên khó hiểu. Cô gái đối diện lại làm một hành động kỳ lạ nữa. Cô khẽ hôn lên má anh và thì thầm.
“Em tên là SOPHIA”.
Đoạn cô buông tay Bàn ra, tách khỏi đám đông, biến mất ở cửa ra của sảnh, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Bàn càng ngơ ngác hơn, anh như đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng hình của người con gái. Tai anh cũng không còn nghe thấy tiếng động gì. Khẽ đặt tay lên ngực, anh cảm thấy tim mình đập mạnh dữ dội.
Bàn hỏi sau khi trở về nhà khách. Mã Kim Đa vốn có cảm tình khá tốt với sứ bộ Đại Việt nên ông may mắn nhận trách nhiệm tiếp đón và hướng dẫn trong thời gian này.
- Đêm Dạ vũ bắt đầu vào lúc mười một giờ đêm với buổi lễ nửa đêm. Đúng mười hai giờ, cũng là lúc kết thúc buổi lễ, đây chính là thời điểm buổi Dạ vũ bắt đầu. Khách dự tiệc sẽ phải diện những bộ cánh đẹp nhất, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hoá trang. Nhà vua sẽ phát biểu ngắn gọn rồi khui Champagne khai mạc. Khách mời sẽ tham dự tiệc buffet và khiêu vũ.
- Khiêu vũ? - Phan Huy Ích hỏi - Là cái màn đàn ông và đàn bà ôm nhau quay quay như trên thuyền các ông từng làm đó à?
Trên biển, đoàn người Đại Việt không ít lần nhìn thấy những người Anh Cát Lợi dùng để tiêu khiển. Lúc đầu, Bàn và mọi người cảm thấy những động tác ôm nhau của các đôi nam nữ có vẻ quá thân mật thì tỏ ra khá khó chịu. Song, những người trong đoàn là ai kia chứ? Họ đều là những trí thức trẻ và có tư tưởng khá tiến bộ. Lâu dần, sứ bộ Đại Việt cũng bắt đầu chấp nhận thú tiêu khiển này và tham gia khá nhiệt tình. Ngay cả người được xem là cố chấp như Phan Huy Ích cũng không ngoại lệ.
- Nói đến khiêu vũ cũng có nhiều kiểu khác nhau, chúng tôi gọi là các “điệu” khiêu vũ. Có ba điệu cơ bản là Valse, Vienne Valse, Passodop. Các ngài đang muốn giao thương với Châu Âu thì nên học cho thấu đáo các điệu này. Vì đây là thứ mà các nghi lễ xã giao đều cần có.
- Không phải chúng tôi đã được học chúng trên biển sao? – Phạm Thái hỏi.
- Đó chỉ là những bước rất cơ bản thôi. Các ngài chỉ còn bốn ngày nữa để hoàn thiện bước nhảy của mình. Tôi cùng vợ và hai đứa con gái sinh đôi sẽ hướng dẫn thêm.
Nói đoạn, ông gọi vợ mình, bà Downing cùng hai cô con gái của mình đến chào khách.
- Đây là Emily, vợ tôi, – ông giới thiệu, sau đó chỉ sang hai cô gái sinh đôi tóc vàng xinh đẹp – còn đây là Lisa và Mary, con gái tôi, chúng nó mới vừa ăn sinh nhật lần thứ mười chín.
- Xin chào bà và hai cô – Bàn khẽ cúi đầu chào theo phép lịch sự.
- Anh sai rồi, – cô chị Lisa cười khúc khích. – Khi chào một quý bà hoặc một quý cô, tay trái anh phải để sau lưng, tay phải nâng tay phải của đối tương lên rồi hôn nhẹ lên các ngón tay.
- Thế này à? – Phan Huy Chú nhanh nhảu thực hiện động tác hôn tay cô em gái – Xin chào quý cô.
- Cũng không nhất thiết phải hôn tay, – đến lượt cô em lên tiếng, cô nở một nụ cười làm say đắm lòng người với Huy Chú. – Anh có thể chỉ cần gỡ mũ hoặc đặt tay phải lên ngực rồi cúi nhẹ người chào, tay trái cũng ở sau lưng. Thế là được rồi. Cứ như anh vừa nãy có thể bị cho một cái tát đấy. Hôn tay thể hiện sự quý trọng địa vị hoặc rất thân thuộc. Với em thì anh chưa thân thuộc và chúng ta cũng chưa có địa vị gì. Phụ nữ Châu Âu tuy có phóng khoáng nhưng cũng chưa đến nỗi không biết giữ mình.
Nghe vậy, Chú thoáng đỏ mặt và cúi xuống gãi đầu. “Quả thế thật, mình cũng quá lỗ mãng”, anh nghĩ thầm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả anh, Phạm Thái và vài người nữa cũng cảm thấy như có sét đánh trúng mình khi nhìn thấy hai cô gái.
Haizz… con người ta dù có thân nhau đến đâu, khi thấy tình cảnh của Chú lúc này cũng không khỏi “ném đá xuống giếng”. Mọi người ôm bụng cười sặc sụa. Thiếu điều Chú phải cúi gằm mặt xuống, hận không thể đào một cái lỗ dưới chân để mà trốn tránh. “Hừ… cười đi… các người nhớ lấy… sẽ biết tay ta”, anh lại nghĩ thầm trong bụng, đoạn liếc về đám người, nhất là Phạm Thái, hé một nụ cười gian.
Kể từ lúc đó, Bàn cùng mấy người trẻ tuổi được hai chị em sinh đôi hướng dẫn, trong khi Phan Huy Ích lại nhờ đến Phu nhân Downing.
Thoáng cái ngày Lễ Giáng Sinh đã đến. Khắp thành London rực rỡ sắc màu. Màu trắng tinh khôi mang vẻ đẹp lạnh lùng của tuyết. Màu xanh hy vọng của những cành cây thông. Màu vàng, màu đỏ của những dải băng trang trí cây Noel. Tại nơi trang trọng nhất trong phòng khách của mọi gia đình là sự hiện diện của một chiếc hang đá với những hộp quà nhỏ xung quanh.
Từng nhóm nhỏ trẻ con xúm lại tập hát những bài ca Giáng Sinh. Đêm nay có một buổi biểu diễn lớn ở Nhà thờ trung tâm thành London và sau đó là buổi bắn pháo hoa. Không khí xung quanh như ấm áp hẳn giữa một mùa đông lạnh lẽo với tuyết rơi trắng xóa. Đoàn người Việt đang du ngoạn cũng cảm thấy không khí nơi đây cũng chẳng khác nào ngày Tết trên quê hương.
Đêm nay, cả nhóm người cùng đổ xô về quảng trường trung tâm, cùng hòa mình vào không khí lễ hội tưng bừng và vui vẻ của thành London. Đến khoảng mười giờ rưỡi, Bàn, cha con Phan Huy Ích, Phạm Thái cùng một thanh niên tên Mạc Văn Khoa rời khỏi đám đông, cùng gia đình Downing lên xe ngựa đi về điện Buckingham.
Đúng mười một giờ, tiếng chuông nhà thờ reo vang báo hiệu giờ Lễ đã đến. Năm người Việt bước vào ngôi nhà thờ nhỏ bên trong cung điện, nơi dành riêng cho Hoàng Gia cùng các vị khách quý dự lễ.
Không khí tưng bừng rộn rã chợt chấm dứt, thay thế bằng một sự trang nghiêm và tĩnh lặng. Đây là lần đầu tiên năm người Việt cảm nhận được một buổi Lễ Giáng Sinh đúng nghĩa diễn ra như thế nào. Trên Cung Thánh, vị Giáo Phụ với cây trượng nạm vàng xuất hiện với dáng vẻ của một vị vua uy nghiêm và đầy quyền lực đang thao thao giảng giải về ý nghĩa trọng đại của sự kiện Chúa Jesus sinh ra, một con người được gọi là con Đấng tối cao giáng thế trong hình hài một trẻ sơ sinh, người mà tương lai đã có ảnh hưởng thay đổi toàn bộ thế giới.
Đúng mười hai giờ đêm, khi mà mười hai tiếng chuông của các nhà thờ đồng loạt vang lên, người ta bất chấp địa vị, giới tính ôm chầm lấy nhau, hô vang ba tiếng “Halleluia… Halleluia… Halleluia…”. Không khí cuồng nhiệt lại một lần nữa dâng cao lên đến đỉnh điểm.
Bên ngoài Quảng trường trung tâm, công viên Hyde Park, từng loạt pháo hoa được bắn lên, làm rực sáng cả một góc trời. Ánh sáng lung linh, huyền ảo giăng mắc khắp nơi, gieo vào lòng người một niềm vui khôn tả. Tiếng đàn, tiếng trống cùng những giọng hát réo rắt vui tai lại trỗi lên. Những em bé xúng xính trong những bộ cánh đẹp nhất cất cao giọng hát, không giấu được vẻ hãnh diện khi được phục vụ trong ca đoàn.
Rời nhà thờ, Bàn theo gót dòng khách quý kéo đến sảnh lớn của cung điện. Mọi người nâng ly chúc tụng nhau, ánh mắt thể hiện rõ sự phấn khích.
“Nhà vua George III đến”, giọng nói của người truyền lệnh vang lên. Giọng nói trầm ấm khác hẳn giọng nói lanh lảnh của mấy tay thái giám ở Đại Việt. Rõ ràng đây là giọng nói của một người đàn ông chính hiệu. “Sao họ không dùng thái giám nhỉ? Mà không biết ở họ có thái giám hay không”, Phan Huy Chú thắc mắc.
- Chào Quý vị, – giọng nói sang sảng của Vua George III đánh tan không khí im lặng xung quanh. – Hôm nay ta không có bài diễn văn rườm ra nào như mọi năm cả. Ta chỉ muốn giới thiệu với mọi người sự hiện diện của phái đoàn ngoại giao nước Đại Việt ở phương Đông do Thân Vương, anh ruột của David I, Jack làm trưởng đoàn. Chúng ta hãy thể hiện lòng hiếu khách của mình bằng một cách văn minh, lịch thiệp nhất của người Anh.
Bàn cùng đoàn ngoại giao khẽ cúi chào theo nghi thức của phương Tây mới được học để đáp lại những tràng pháo tay dòn dã.
- Nào, chúng ta nhập tiệc thôi, – George III nói tiếp. – Hãy trỗi nhạc lên nào, mọi người hãy cùng nâng ly chúc mừng đại lễ Giáng Sinh.
Tức thì, mọi người nâng cao ly rượu qua khỏi đầu, mặc sức hò hét Halleluia. Phái đoàn Đại Việt cũng không ngoại lệ. Tiếng nhạc du dương lại trỗi lên, mọi người trong trang phục đẹp đẽ, trên tay cầm mặt nạ cùng nhau tiến vào khu vực trung tâm hòa bước theo điệu nhảy Valse sang trọng. Phan Huy Ích nhanh chóng hòa mình cùng mấy người Nội các và Hoàng Gia Anh Cát Lợi giao lưu. Ba người trẻ tuổi lại háo hức tham gia vào buổi khiêu vũ, mục tiêu mời nhảy của họ, ngạc nhiên chưa, là hai chị em nhà Downing. Ấy… sự cạnh tranh đã xuất hiện giữa những người trẻ tuổi.
Phần Bàn, anh chỉ đứng ở một góc, cầm ly rượu Champagn nhấm nháp một mình, mắt dõi theo những người say mê với điệu khiêu vũ vui tươi. À, không phải là anh muốn đứng ngoài cuộc vui đâu nhé, ấy là mất lịch sự. Chẳng qua là anh chưa tìm được đối tượng vừa ý thôi. Thử nghĩ, một người lúc nào cũng chạy khắp nơi tìm kiếm sự vui vẻ, náo nhiệt như anh lẽ nào lại chịu đứng bên ngoài. Những bóng hồng liên tục lướt qua, tầm mắt của anh quả là cao quá đấy. Không phải là anh muốn làm cao. Phải nói là anh đang mặc cảm thì đúng hơn. Xét theo hệ đo chiều dài của phương Tây thì anh cũng cao một mét sáu mươi lăm, ở Đại Việt thì đúng là quá nổi bật đấy nhé. Thế mà ở nơi đây, anh chẳng khác nào một chú lùn. Những cô gái trước mặt thấp nhất cũng đã là một mét bảy mươi rồi. Thật là bi ai.
Trong lúc Bàn đang lắc đầu cười tự diễu, một ánh mắt xa lạ hướng về phía anh. Một cô gái trẻ tầm mười tám tuổi, dáng vẻ cao gầy đang tò mò đánh giá về người thanh niên trước mặt. Bàn chợt cảm thấy rùng mình, tim đập mạnh. “Gì thế này? Sao mình có vẻ hồi hộp thế nhỉ? Cảm giác này chưa từng có trước đây”, Bàn tự hỏi.
Lấy hết can đảm, Bàn tiến lại cô gái. Bằng một cái cúi chào hết sức trịnh trọng, Bàn nói:
- Xin chào quý cô. Không biết tôi có thể tiếp chuyện được không?
- Ồ… được chứ, rất hân hạnh thưa Ngài Thân vương. – Cô gái cũng tỏ ra khá ngạc nhiên khi Bàn tiến tới bắt chuyện.
- Sao quý cô lại có thể khẳng định tôi chính là Thân vương?
- Chính khí thế trên người cùng ánh mắt anh đã tố cáo tất cả. Ngài chỉ muốn nói chuyện mà không muốn nhảy cùng em sao?
- Thú thật, tôi cảm thấy mặc cảm về chiều cao của mình nên cũng không muốn mời ai nhảy. Tôi nghĩ, dưới cái mặt nạ kia là một quý cô rất xinh đẹp, lẽ nào lại không ai dám tiến tới mời một bản sao?
- Ồ… không phải đâu. Họ ngại vì biết rõ em là người ít khi hòa mình vào những cuộc vui đông người thế này. Vả lại, cách ăn nói của em cũng khá vô vị.
- Sao lại thế được? Tôi không tin một quý cô xinh đẹp lại không giỏi ăn nói.
- Bởi vì em sống rất khép kín.
- Vậy, có thể cho tôi được phép phá vỡ sự khép kín này mà mời cô bản tiếp theo không? Tôi có một cảm giác rất lạ, rất ngưỡng mộ quý cô đây.
Cô gái lại lần nữa tỏ vẻ ngạc nhiên. “Không ngờ một chàng trai đến từ một quốc gia lạc hậu ở phương Đông xa xôi như anh ấy mà lại lịch thiệp thế này. Mà ai dám bảo là họ lạc hậu nhỉ? Mình không tin. Cứ nhìn những người đi theo anh ta sẽ rõ”, cô gái thoáng suy nghĩ. “Mà chàng trai này không hiểu vì sao lại để lại trong lòng mình một cảm giác khó tả thế nhỉ?”
- Em rất hân hạnh được Ngài mời. – Cô gái dùng hai tay nắm lấy hai bên váy, khẽ nhún chân đáp lại theo đúng phong thái của một quý cô.
Bản nhạc tiếp theo lại vang lên, họ nắm lấy tay nhau tiến dần vào khu vực giữa sảnh đường. Bàn tỏ ra mình quả có khiếu khiêu vũ. Đối diện với một cô gái cao hơn mình, anh vẫn có cảm giác như đang dìu cô ấy dập dềnh bay trên mây. Họ nhảy rất đẹp. Cũng không hiểu sao, khác với các cặp đôi khác, họ đi đến đâu cũng được những người xung quanh nhường đường. Đến cuối cùng, Bàn chợt giật mình khi thấy anh cùng bạn nhảy đang khiêu vũ ngay tại trung tâm của sảnh, tất cả các cặp đôi khác đều dừng lại, theo dõi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Bản nhạc kết thúc. Một tràng vỗ tay trỗi lên để lại cho Bàn một sự ngạc nhiên khó hiểu. Cô gái đối diện lại làm một hành động kỳ lạ nữa. Cô khẽ hôn lên má anh và thì thầm.
“Em tên là SOPHIA”.
Đoạn cô buông tay Bàn ra, tách khỏi đám đông, biến mất ở cửa ra của sảnh, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Bàn càng ngơ ngác hơn, anh như đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng hình của người con gái. Tai anh cũng không còn nghe thấy tiếng động gì. Khẽ đặt tay lên ngực, anh cảm thấy tim mình đập mạnh dữ dội.
Bình luận facebook