Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Một vụ án mạng
Boong… boong… boong… Chuông đồng hồ đổ chín tiếng. Trong Hoàng thành Phú Xuân, chỉ có hai nơi thỉnh thoảng người ta nghe thấy tiếng ngân vang phát ra từ một chiếc đồng hồ Tây dương. Chiếc thứ nhất, lẽ dĩ nhiên là trong thư phòng của Nhà vua. Chiếc còn lại được đặt ở một vị trí trong phòng khách phủ Thái sư. Màn đêm đã buông xuống. Trên con đường im ắng và tối đen, một bóng người nhỏ thó hớt hải chạy ra khỏi phủ Thái sư. Chạy ngang qua một quán ăn nhỏ ven đường, người ta nhận thấy đây là một thiếu nữ trong trang phục hầu gái. Lại qua mấy khúc quanh, cô gái biến mất trong màn đêm, bỏ lại xa xa phía sau hai người đàn ông trong trang phục dạ hành.
Hôm nay, kinh thành Phú Yên xôn xao, trên các con đường, đâu đâu cũng nghe người ta bàn tán về vụ án mạng sáng nay. Một chiếc xe ngựa được sơn hai màu đen và trắng chạy như bay đến con đường trước xưởng mộc Phúc Lâm. Vượt qua một trạm phong tỏa tạm thời với dải băng căng ngang đường ở bãi đất trống ngay bên cạnh xưởng, chiếc xe dừng lại. Một người thanh niên trong trang phục đen bước xuống.
Một người lính bảo an khẽ cúi đầu nhẹ giọng:
- Đại Úy Bảo, mời Ngài qua bên này.
- Xác chết phát hiện bao lâu rồi?
- Đầu giờ mão sáng nay. Một người bán rau trên đường ra chợ phát hiện.
- Ngộ tác Lâm đã đến chưa?
- Dạ rồi. Ông ấy đang xem xét.
Đại úy Bảo là chánh thanh tra chi cục một, sở An ninh thành Phú Xuân. Đến đây xin nhắc một chút. Bộ An ninh sau khi tách ra từ Binh bộ đã có sự phân chia lại cấp bậc theo hướng hiện đại hơn. Có năm cấp cơ bản: Nhân viên cảnh vụ, Sĩ quan, Cấp Úy, Cấp Tá và cấp Tướng. Nhân viên cảnh vụ có hai ngạch là Binh nhì và Binh nhất; Sĩ quan, cấp Úy, cấp Tá có ba ngạch Thượng, Trung, Hạ; cấp Tướng có bốn ngạch là Chuẩn, Thiếu, Trung và Đại.
Lại nói về Đại Úy Bảo. Anh tên đầy đủ là Trần Đại Bảo, năm nay hai mươi tám, người tầm thước, nước da ngăm đen. Chi cục một chuyên trách xử lý các vụ trọng án trong cả nước, cao hơn một bậc so với chi cục hai chỉ phụ trách trong nội thành Phú Xuân. Vậy mà một vụ án mạng nhỏ thế này lại khiến Bảo đích thân đến hiện trường, đây là một việc lạ. Ngẫm lại một chút, lúc này thành Phú Xuân đang tiếp đón đoàn sứ bộ nước Anh Cát Lợi. Có lẽ bởi vì vậy mà phải động dụng đến chi cục một chăng?
- Ngộ tác Lâm, – Bảo hỏi, – đã có đánh giá sơ bộ chưa?
Người đàn ông trung niên trong trang phục trắng trả lời mà không ngước nhìn Bảo. Ông ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi.
- Nạn nhân là nữ, tuổi khoảng mười lăm đến mười bảy. Trang phục bị xé rách, trong tình trạng lõa thể. Hạ thể có dấu máu và dịch trắng, cổ có dấu tay. Đánh giá sơ bộ là vụ cưỡng hiếp rồi giết người.
- Liệu có thể xác minh là hiếp trước giết sau hay là giết trước rồi hiếp không?
- Cái này chưa thể đánh giá, phải đem về cục Pháp y khám nghiệm.
- Vâng, vậy thì nhờ ông. Nhưng nhớ báo sớm nhất cho tôi khi có thể.
Bảo nhìn quanh, lại đi một vòng xung quanh đánh giá hiện trường. Tiến lại một nhân viên cảnh vụ gần đó, anh hỏi:
- Hiện trường có để lại dấu hiệu gì khả nghi không?
- Thưa Đại Úy, quanh xác nạn nhân có ba loại dấu chân, loại nhỏ nhất chắc thuộc về nạn nhân. Hai loại dấu chân khác thô và to hơn. Theo đánh giá sơ bộ thuộc về hai người đàn ông trưởng thành. Trong đó có một người thuận chân trái vì dấu vết để lại bên chân trái hằn sâu hơn.
- Có xác minh được nhân thân nạn nhân chưa?
- Qua trang phục, có thể nói đây là một hạ nhân phục vụ trong phủ đệ của một vị đại nhân nào đó. Nhưng chúng ta tạm thời chưa xác minh được.
- Cố gắng thu thập tất cả manh mối, trưa nay tôi muốn có một báo cáo thật chi tiết.
Bảo lên xe quay về văn phòng làm việc. Trước mắt chỉ có hai hướng điều tra. Thứ nhất, nếu cô gái bị cưỡng hiếp trước rồi giết thì đây chỉ là một vụ án mạng thông thường. bằng ngược lại, đây là một vụ trọng án. Manh mối để lại tại hiện trường quá ít, gần như không có gì. Mà tại sao cô gái lại có mặt ngoài đường giữa đêm hôm thanh vắng.
Đến trưa, một sĩ quan mang hàm trung sĩ gõ cửa phòng Bảo. Anh ta là người đội trưởng ở hiện trường.
- Báo cáo Đại úy, chứng cứ tại hiện trường rất ít, chúng tôi chỉ tìm được những thứ này.
Nói rồi anh ta đặt lên bàn Bảo một mẫu vải, đây là mẫu vải cắt ra từ áo cô gái. Mẫu vải trông rất bình thường, rõ ràng có muốn điều tra kỹ cũng không thu được manh mối gì. Bên cạnh đó là một khúc gỗ hình trụ dài khoảng một tấc rưỡi.
- Hiện trường gần một xưởng mộc, những mẫu gỗ này là rất bình thường. Cậu đem về làm gì? – Bảo hỏi.
- Thưa Đại úy, mẫu gỗ rơi ở khoảng cách khá xa so với chỗ cô gái. Lại nữa, Đại úy chú ý, có một vệt máu rất nhỏ ở một đầu khuc gỗ. Bề mặt gỗ lại trơn láng, chứng tỏ khuc gỗ này có liên quan đến vụ án.
- Các anh có điều tra xem nhà nào báo nha hoàn mất tích không?
- Dạ chưa có ai đến báo án hết ạ.
- Ngoài ra còn có điều này nữa. Các mảnh áo sau khi ghép lại, chúng tôi nhận thấy một ống tay áo ngắn hơn ống tay còn lại. Có lẽ đã bị xé từ trước, nhưng ai làm thì hiện giờ chưa biết.
Chợt lại có tiếng gõ cửa phòng.
- Vào đi.
- Thưa Đại úy, – một anh nhân viên cảnh vụ bước vào. – Có báo cáo của Ngộ tác Lâm rồi ạ. Báo cáo nói hạ thể cô gái có nhiều vết trầy. Điều này cho thấy cô gái bị giết trước rồi mới bị cưỡng hiếp.
- Vì sao?
- Vì nếu bị cưỡng hiếp trước, dù không mong muốn, hạ thể người phụ nữ phải tiết ra chất dịch, sẽ hạn chế vết trầy. Rõ ràng ở đây là cô gái bị cưỡng hiếp khi đã mất đi cảm giác hay nói đúng hơn là đã chết. Chất dịch thu được theo Ngộ tác Lâm thì đó là dịch của người đàn ông.
- Chà, rắc rối nhỉ. Các anh cho biết ý kiến của mình đi.
- Thưa Đại úy, – viên Trung sĩ nói. – Theo ý tôi, đây là một vụ trọng án. Đầu tiên, cô gái này là một nha hoàn của vị đại nhân nào đó trong Kinh. Cô gái vô tình phát hiện một bí mật, dự định trong đêm chạy đi báo quan, rốt cục bị phát hiện. Cô gái chạy trốn, trong lúc đó, cô gái xé một ống tay áo, ghi vội lên nội dung bí mật và vất ở đâu đó. Cô gái lại bị bắt và diệt khẩu. Hung thủ dàn dựng lại hiện trường như là một vụ cưỡng hiếp giết người bình thường.
- Tốt lắm, anh có suy nghĩ giống như tôi. Nhưng, cây gỗ này phải giải thích thế nào đây?
Căn phòng rơi vào yên lặng. Lát sau, Bảo yêu cầu các cảnh viên họa lại chân dung cô gái, lại sai đem đến những phủ đệ trong kinh tìm hiểu. Việc này thật sự rất khó thu được kết quả trong thời gian ngắn. Trong kinh, những gia đình có thu nha hoàn không dưới hai trăm. Làm thế này thì biết đến bao giờ.
Cùng lúc đó, trong Phủ Đông Định Hầu. Đây cũng chính là cơ sở của CPQ, không ai ngờ đến một cơ quan bí mật và quan trọng lại đặt tại đây, trước mặt bàn dân thiên hạ. Người ta chỉ biết Đông Định Hầu rất quảng giao, hàng ngày thường có mấy lượt khách viếng thăm.
- Ngươi nói sao? – Đông Định Hầu Nguyễn Phi Long hỏi. – Ngươi nói là Z27 mất tích à? Chuyện xảy ra khi nào?
- Dạ bẩm, trưa hôm qua ạ. Lý ra trưa hôm qua là thời điểm Z27 trình diện và báo cáo. Thế mà đến hôm nay vẫn không thấy.
- Có lẽ Z27 đã xảy ra chuyện rồi. Thế Z23 ở gần đó có động tĩnh gì không?
- Dạ bẩm, Z23 báo cáo cho đến sáng nay, mục tiêu vẫn bình thường, không có bóng người ra vào từ buổi trưa hôm qua.
- Hầu gia, – một người trong trang phục hạ nhân chạy vào. – Bẩm Hầu gia, người của chi cục an ninh số một cho người họa hình một cô gái đến hỏi phủ ta có ai mất tích không ạ.
- Thế ngươi có thấy phủ thiếu mất người nào không?
- Dạ không.
- Vậy là không phải người của ta, ngươi ra mời họ ra về đi.
- Khoan đã, – người đàn ông trong phòng làm việc của Long nói. – Hầu gia, ít ra cũng nên xem qua ảnh của cô gái kia. Biết đâu…
- Ngươi nói phải, – Long gật đầu rồi quay sang hạ nhân kia. – Ngươi mời họ vào đây.
Một lát sau, hai nhân viên cảnh vụ bước vào. Họ cúi đầu thỉnh an Long rồi nói:
- Bẩm Hầu gia, sáng nay mới có một vụ án mạng. Nạn nhân là một cô gái trong trang phục nha hoàn. Chánh thanh tra đại nhân sai chúng tôi họa lại chân dung cô gái và mang đến hỏi các phủ trong kinh xem có ai mất tích hay không.
- Phủ ta không có ai mất tích cả. Tuy nhiên, ngươi đưa ta xem chân dung cô gái đó, biết đâu lại phát hiện được gì.
- Dạ vâng, mời Hầu gia.
Bức họa được mở ra, chợt người đàn ông trong phòng nói:
- Hầu gia, chính là cô ta.
- Thế à? – Long hỏi rồi quay sang hai anh cảnh vụ – Các ngươi mau về mời Ngài Chánh thanh tra đến đây gặp ta, cùng với dừng ngay việc dò hỏi này lại nhằm tránh bứt dây động rừng.
- Dạ. Chúng thần cáo lui.
Đợi hai người đi ra khỏi cửa, Long quay sang hỏi người đàn ông:
- T10, ông nói việc này thế nào?
- Bẩm Hầu gia, tôi thấy trong việc này quả có ẩn khúc. Z23 rõ ràng đinh ninh là từ trưa hôm qua, phủ mục tiêu không hề có động tĩnh. Thế mà làm sao Z27 có thể chạy ra ngoài và bị giết trong khi Z23 không hề hay biết.
- Theo ta thấy Z23 rõ là có vấn đề. Trong nội bộ chúng ta có vài con chuột. Ông hãy về tìm hiểu, quyết bắt được con chuột này. Z23 có thể chỉ là con chuột nhắt mà thôi.
Lúc này, Bảo sau khi nhận được tin báo của hai cảnh vụ, anh lập tức cho người dừng ngay việc tra xét rồi lên xe, tức tốc chạy đến phủ Đông Định Hầu. Anh hiểu đây là một sự việc nghiêm trọng. Khác với những người cùng cấp, anh là một trong số ít người biết phủ Đông Định Hầu là gì. Có lẽ người chết là nhân viên của CPQ hoặc dã, là người cung cấp thông tin mà CPQ đã cắm vào một nhà nào đó để theo dõi.
- Bẩm Hầu gia, Ngài Chánh Thanh tra đang chờ bên ngoài.
- Ngươi mau cho mời vào.
Bảo được đưa vào thư phòng. Sau khi đã phân chủ khách ngồi xuống, Long không chờ Bảo đặt câu hỏi đã nói:
- Cô gái ấy là người của chúng tôi với mật danh Z27. Còn cô gái ấy cắm ở đâu thì anh chưa cần biết vội.
- Bẩm Hầu gia, thần biết đây đã là một sự việc hết sức nghiêm trọng. Nhưng tra án là chức trách của chúng thần mong Hầu gia chỉ cho một con đường sáng.
- Không cần phải vội. Ngài cho tôi biết hiện trường thu được những gì và có thiếu vật gì không? Nên nhớ dù là thứ nhỏ nhất.
- Hồi Hầu gia. Chúng tôi thu được hai loại dấu chân đàn ông. Trong đó cho thấy có một người thuận chân trái. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng thu được một khúc gỗ hình trụ tròn nhẵn, dài khoảng một tấc rưỡi, có dính một vệt máu nhỏ. Ngoài ra,…
- Ngoài ra, các ông thấy có một mảnh vải bị thiếu trên y phục nạn nhân đúng không?
- Sao? Sao Hầu gia lại biết?
- Khoan hãy hỏi. Ông trả lời ta. Các ông không tìm thấy mảnh vải bị thiếu trên hiện trường và những con đường xung quanh đúng không?
- Dạ đúng ạ.
- Ta sẽ chỉ cho các ông. Bảo Ngộ tác mổ yết hầu cô gái ra, các ông sẽ thấy được vật cần tìm. Sau đó, nhanh chóng mang đến đây cho ta, kể cả khúc gỗ nữa.
- Vậy thần đi làm ngay. Thỉnh Hầu gia nghỉ ngơi.
Hôm nay, kinh thành Phú Yên xôn xao, trên các con đường, đâu đâu cũng nghe người ta bàn tán về vụ án mạng sáng nay. Một chiếc xe ngựa được sơn hai màu đen và trắng chạy như bay đến con đường trước xưởng mộc Phúc Lâm. Vượt qua một trạm phong tỏa tạm thời với dải băng căng ngang đường ở bãi đất trống ngay bên cạnh xưởng, chiếc xe dừng lại. Một người thanh niên trong trang phục đen bước xuống.
Một người lính bảo an khẽ cúi đầu nhẹ giọng:
- Đại Úy Bảo, mời Ngài qua bên này.
- Xác chết phát hiện bao lâu rồi?
- Đầu giờ mão sáng nay. Một người bán rau trên đường ra chợ phát hiện.
- Ngộ tác Lâm đã đến chưa?
- Dạ rồi. Ông ấy đang xem xét.
Đại úy Bảo là chánh thanh tra chi cục một, sở An ninh thành Phú Xuân. Đến đây xin nhắc một chút. Bộ An ninh sau khi tách ra từ Binh bộ đã có sự phân chia lại cấp bậc theo hướng hiện đại hơn. Có năm cấp cơ bản: Nhân viên cảnh vụ, Sĩ quan, Cấp Úy, Cấp Tá và cấp Tướng. Nhân viên cảnh vụ có hai ngạch là Binh nhì và Binh nhất; Sĩ quan, cấp Úy, cấp Tá có ba ngạch Thượng, Trung, Hạ; cấp Tướng có bốn ngạch là Chuẩn, Thiếu, Trung và Đại.
Lại nói về Đại Úy Bảo. Anh tên đầy đủ là Trần Đại Bảo, năm nay hai mươi tám, người tầm thước, nước da ngăm đen. Chi cục một chuyên trách xử lý các vụ trọng án trong cả nước, cao hơn một bậc so với chi cục hai chỉ phụ trách trong nội thành Phú Xuân. Vậy mà một vụ án mạng nhỏ thế này lại khiến Bảo đích thân đến hiện trường, đây là một việc lạ. Ngẫm lại một chút, lúc này thành Phú Xuân đang tiếp đón đoàn sứ bộ nước Anh Cát Lợi. Có lẽ bởi vì vậy mà phải động dụng đến chi cục một chăng?
- Ngộ tác Lâm, – Bảo hỏi, – đã có đánh giá sơ bộ chưa?
Người đàn ông trung niên trong trang phục trắng trả lời mà không ngước nhìn Bảo. Ông ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi.
- Nạn nhân là nữ, tuổi khoảng mười lăm đến mười bảy. Trang phục bị xé rách, trong tình trạng lõa thể. Hạ thể có dấu máu và dịch trắng, cổ có dấu tay. Đánh giá sơ bộ là vụ cưỡng hiếp rồi giết người.
- Liệu có thể xác minh là hiếp trước giết sau hay là giết trước rồi hiếp không?
- Cái này chưa thể đánh giá, phải đem về cục Pháp y khám nghiệm.
- Vâng, vậy thì nhờ ông. Nhưng nhớ báo sớm nhất cho tôi khi có thể.
Bảo nhìn quanh, lại đi một vòng xung quanh đánh giá hiện trường. Tiến lại một nhân viên cảnh vụ gần đó, anh hỏi:
- Hiện trường có để lại dấu hiệu gì khả nghi không?
- Thưa Đại Úy, quanh xác nạn nhân có ba loại dấu chân, loại nhỏ nhất chắc thuộc về nạn nhân. Hai loại dấu chân khác thô và to hơn. Theo đánh giá sơ bộ thuộc về hai người đàn ông trưởng thành. Trong đó có một người thuận chân trái vì dấu vết để lại bên chân trái hằn sâu hơn.
- Có xác minh được nhân thân nạn nhân chưa?
- Qua trang phục, có thể nói đây là một hạ nhân phục vụ trong phủ đệ của một vị đại nhân nào đó. Nhưng chúng ta tạm thời chưa xác minh được.
- Cố gắng thu thập tất cả manh mối, trưa nay tôi muốn có một báo cáo thật chi tiết.
Bảo lên xe quay về văn phòng làm việc. Trước mắt chỉ có hai hướng điều tra. Thứ nhất, nếu cô gái bị cưỡng hiếp trước rồi giết thì đây chỉ là một vụ án mạng thông thường. bằng ngược lại, đây là một vụ trọng án. Manh mối để lại tại hiện trường quá ít, gần như không có gì. Mà tại sao cô gái lại có mặt ngoài đường giữa đêm hôm thanh vắng.
Đến trưa, một sĩ quan mang hàm trung sĩ gõ cửa phòng Bảo. Anh ta là người đội trưởng ở hiện trường.
- Báo cáo Đại úy, chứng cứ tại hiện trường rất ít, chúng tôi chỉ tìm được những thứ này.
Nói rồi anh ta đặt lên bàn Bảo một mẫu vải, đây là mẫu vải cắt ra từ áo cô gái. Mẫu vải trông rất bình thường, rõ ràng có muốn điều tra kỹ cũng không thu được manh mối gì. Bên cạnh đó là một khúc gỗ hình trụ dài khoảng một tấc rưỡi.
- Hiện trường gần một xưởng mộc, những mẫu gỗ này là rất bình thường. Cậu đem về làm gì? – Bảo hỏi.
- Thưa Đại úy, mẫu gỗ rơi ở khoảng cách khá xa so với chỗ cô gái. Lại nữa, Đại úy chú ý, có một vệt máu rất nhỏ ở một đầu khuc gỗ. Bề mặt gỗ lại trơn láng, chứng tỏ khuc gỗ này có liên quan đến vụ án.
- Các anh có điều tra xem nhà nào báo nha hoàn mất tích không?
- Dạ chưa có ai đến báo án hết ạ.
- Ngoài ra còn có điều này nữa. Các mảnh áo sau khi ghép lại, chúng tôi nhận thấy một ống tay áo ngắn hơn ống tay còn lại. Có lẽ đã bị xé từ trước, nhưng ai làm thì hiện giờ chưa biết.
Chợt lại có tiếng gõ cửa phòng.
- Vào đi.
- Thưa Đại úy, – một anh nhân viên cảnh vụ bước vào. – Có báo cáo của Ngộ tác Lâm rồi ạ. Báo cáo nói hạ thể cô gái có nhiều vết trầy. Điều này cho thấy cô gái bị giết trước rồi mới bị cưỡng hiếp.
- Vì sao?
- Vì nếu bị cưỡng hiếp trước, dù không mong muốn, hạ thể người phụ nữ phải tiết ra chất dịch, sẽ hạn chế vết trầy. Rõ ràng ở đây là cô gái bị cưỡng hiếp khi đã mất đi cảm giác hay nói đúng hơn là đã chết. Chất dịch thu được theo Ngộ tác Lâm thì đó là dịch của người đàn ông.
- Chà, rắc rối nhỉ. Các anh cho biết ý kiến của mình đi.
- Thưa Đại úy, – viên Trung sĩ nói. – Theo ý tôi, đây là một vụ trọng án. Đầu tiên, cô gái này là một nha hoàn của vị đại nhân nào đó trong Kinh. Cô gái vô tình phát hiện một bí mật, dự định trong đêm chạy đi báo quan, rốt cục bị phát hiện. Cô gái chạy trốn, trong lúc đó, cô gái xé một ống tay áo, ghi vội lên nội dung bí mật và vất ở đâu đó. Cô gái lại bị bắt và diệt khẩu. Hung thủ dàn dựng lại hiện trường như là một vụ cưỡng hiếp giết người bình thường.
- Tốt lắm, anh có suy nghĩ giống như tôi. Nhưng, cây gỗ này phải giải thích thế nào đây?
Căn phòng rơi vào yên lặng. Lát sau, Bảo yêu cầu các cảnh viên họa lại chân dung cô gái, lại sai đem đến những phủ đệ trong kinh tìm hiểu. Việc này thật sự rất khó thu được kết quả trong thời gian ngắn. Trong kinh, những gia đình có thu nha hoàn không dưới hai trăm. Làm thế này thì biết đến bao giờ.
Cùng lúc đó, trong Phủ Đông Định Hầu. Đây cũng chính là cơ sở của CPQ, không ai ngờ đến một cơ quan bí mật và quan trọng lại đặt tại đây, trước mặt bàn dân thiên hạ. Người ta chỉ biết Đông Định Hầu rất quảng giao, hàng ngày thường có mấy lượt khách viếng thăm.
- Ngươi nói sao? – Đông Định Hầu Nguyễn Phi Long hỏi. – Ngươi nói là Z27 mất tích à? Chuyện xảy ra khi nào?
- Dạ bẩm, trưa hôm qua ạ. Lý ra trưa hôm qua là thời điểm Z27 trình diện và báo cáo. Thế mà đến hôm nay vẫn không thấy.
- Có lẽ Z27 đã xảy ra chuyện rồi. Thế Z23 ở gần đó có động tĩnh gì không?
- Dạ bẩm, Z23 báo cáo cho đến sáng nay, mục tiêu vẫn bình thường, không có bóng người ra vào từ buổi trưa hôm qua.
- Hầu gia, – một người trong trang phục hạ nhân chạy vào. – Bẩm Hầu gia, người của chi cục an ninh số một cho người họa hình một cô gái đến hỏi phủ ta có ai mất tích không ạ.
- Thế ngươi có thấy phủ thiếu mất người nào không?
- Dạ không.
- Vậy là không phải người của ta, ngươi ra mời họ ra về đi.
- Khoan đã, – người đàn ông trong phòng làm việc của Long nói. – Hầu gia, ít ra cũng nên xem qua ảnh của cô gái kia. Biết đâu…
- Ngươi nói phải, – Long gật đầu rồi quay sang hạ nhân kia. – Ngươi mời họ vào đây.
Một lát sau, hai nhân viên cảnh vụ bước vào. Họ cúi đầu thỉnh an Long rồi nói:
- Bẩm Hầu gia, sáng nay mới có một vụ án mạng. Nạn nhân là một cô gái trong trang phục nha hoàn. Chánh thanh tra đại nhân sai chúng tôi họa lại chân dung cô gái và mang đến hỏi các phủ trong kinh xem có ai mất tích hay không.
- Phủ ta không có ai mất tích cả. Tuy nhiên, ngươi đưa ta xem chân dung cô gái đó, biết đâu lại phát hiện được gì.
- Dạ vâng, mời Hầu gia.
Bức họa được mở ra, chợt người đàn ông trong phòng nói:
- Hầu gia, chính là cô ta.
- Thế à? – Long hỏi rồi quay sang hai anh cảnh vụ – Các ngươi mau về mời Ngài Chánh thanh tra đến đây gặp ta, cùng với dừng ngay việc dò hỏi này lại nhằm tránh bứt dây động rừng.
- Dạ. Chúng thần cáo lui.
Đợi hai người đi ra khỏi cửa, Long quay sang hỏi người đàn ông:
- T10, ông nói việc này thế nào?
- Bẩm Hầu gia, tôi thấy trong việc này quả có ẩn khúc. Z23 rõ ràng đinh ninh là từ trưa hôm qua, phủ mục tiêu không hề có động tĩnh. Thế mà làm sao Z27 có thể chạy ra ngoài và bị giết trong khi Z23 không hề hay biết.
- Theo ta thấy Z23 rõ là có vấn đề. Trong nội bộ chúng ta có vài con chuột. Ông hãy về tìm hiểu, quyết bắt được con chuột này. Z23 có thể chỉ là con chuột nhắt mà thôi.
Lúc này, Bảo sau khi nhận được tin báo của hai cảnh vụ, anh lập tức cho người dừng ngay việc tra xét rồi lên xe, tức tốc chạy đến phủ Đông Định Hầu. Anh hiểu đây là một sự việc nghiêm trọng. Khác với những người cùng cấp, anh là một trong số ít người biết phủ Đông Định Hầu là gì. Có lẽ người chết là nhân viên của CPQ hoặc dã, là người cung cấp thông tin mà CPQ đã cắm vào một nhà nào đó để theo dõi.
- Bẩm Hầu gia, Ngài Chánh Thanh tra đang chờ bên ngoài.
- Ngươi mau cho mời vào.
Bảo được đưa vào thư phòng. Sau khi đã phân chủ khách ngồi xuống, Long không chờ Bảo đặt câu hỏi đã nói:
- Cô gái ấy là người của chúng tôi với mật danh Z27. Còn cô gái ấy cắm ở đâu thì anh chưa cần biết vội.
- Bẩm Hầu gia, thần biết đây đã là một sự việc hết sức nghiêm trọng. Nhưng tra án là chức trách của chúng thần mong Hầu gia chỉ cho một con đường sáng.
- Không cần phải vội. Ngài cho tôi biết hiện trường thu được những gì và có thiếu vật gì không? Nên nhớ dù là thứ nhỏ nhất.
- Hồi Hầu gia. Chúng tôi thu được hai loại dấu chân đàn ông. Trong đó cho thấy có một người thuận chân trái. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng thu được một khúc gỗ hình trụ tròn nhẵn, dài khoảng một tấc rưỡi, có dính một vệt máu nhỏ. Ngoài ra,…
- Ngoài ra, các ông thấy có một mảnh vải bị thiếu trên y phục nạn nhân đúng không?
- Sao? Sao Hầu gia lại biết?
- Khoan hãy hỏi. Ông trả lời ta. Các ông không tìm thấy mảnh vải bị thiếu trên hiện trường và những con đường xung quanh đúng không?
- Dạ đúng ạ.
- Ta sẽ chỉ cho các ông. Bảo Ngộ tác mổ yết hầu cô gái ra, các ông sẽ thấy được vật cần tìm. Sau đó, nhanh chóng mang đến đây cho ta, kể cả khúc gỗ nữa.
- Vậy thần đi làm ngay. Thỉnh Hầu gia nghỉ ngơi.
Bình luận facebook