-
Chương 476-480
Chương 476 Tiểu Hoàng Tử Ô Trì Quốc (1)
"Lý trưởng lão, ngươi... Chẳng phải ngươi nói rằng Trận sư đều rất yếu ớt hay sao?"
Trận đại chiến trên Hỏa Vân lĩnh đã kết thúc một cách lãng nhách như thế. Dạ hộ pháp hung uy ngập trời bị trường thương của mình đính trên vách đá, xương cốt toàn thân vỡ vụn, đạo cơ sụp đổ, mặc dù chưa chết nhưng cũng chỉ còn dư lại một hơi. Trên dưới Cự Giao môn thấy thế thì đều theo bản năng ngừng tay, ngơ ngác nhìn về phía trước. Đệ tử Hỏa Vân lĩnh thì lại càng bất ngờ hơn, bọn họ ngơ ngác nhìn ra sau núi, phảng phất như vẫn còn đang choáng váng. Hứa Thanh Doanh mặc dù trọng thương nhưng vẫn không thể bỏ xuống nghi hoặc trong lòng, nên nàng gần như có hơi mê man hỏi Lý trưởng lão một câu như vậy.
Lý trưởng lão nuốt nước miếng một cái, kinh ngạc nói: "Ta... sao ta lại nói như thế nhỉ?"
...
...
"Phần phật..."
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại không hề nhàn rỗi. Dạ hộ pháp bị một thương đính trên vách đá, đầu long ảnh quấn lấy Quan Ngạo cũng nảy sinh cảm ứng, đột ngột tránh thoát khỏi Quan Ngạo, muốn bay về thanh thiết thương bên kia. Phương Nguyên khẽ động thân hình, áp sát Quan Ngạo, tay bắt thần thông, đưa tay kéo lấy đuôi rồng, phong ấn nó vào trong thanh đại đao của Quan Ngạo.
Long ảnh kia là chiến hồn, vốn không có dễ phong ấn như vậy. Thế nhưng chủ nhân của nó bị thương nặng, tính mệnh như đường tơ kẽ tóc, cho nên nó cũng mất đi lực lượng bổn nguyên. Vì vậy nó không tránh thoát được, bị Phương Nguyên cứng rắn phong ấn vào trong đại đao trong tay Quan Ngạo, sau đó biến thành một đạo long ảnh nhàn nhạt!
"Phi!"
Quan Ngạo hung hăng cắn lên thanh đao một cái để hả cơn giận còn sót lại trong lòng.
Bây giờ hắn đã Trúc Cơ thành công, thần lực lại một lần nữa phóng đại, đã đạt đến một trình độ khó lòng dùng lẽ thường để cân nhắc được. Thế nhưng khi đối phó với thần thông phép thuật, hắn vẫn có một loại cảm giác dư lực mà không phát ra được. Tỉ như đầu chiến hồn này, vô hình vô chất, chẳng qua chỉ là một loại lực lượng, thế nhưng hắn lại không có cách gì để đối phó nó. Đương nhiên, chiến hồn này cũng không tổn thương được hắn trong một khoảng thời gian ngắn, hai người dây dưa tiêu hao lẫn nhau chắc đến sáng mai cũng được.
Phương Nguyên thoáng đánh giá Quan Ngạo từ trên xuống dưới một chút, sau đó hài lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Quan Ngạo thật đúng là một tên quái thai không làm cho người ta thất vọng!
Trước đó hắn phát hiện ra rằng Quan Ngạo đã hấp thụ quá nhiều địa mạch hỏa khí, nhất định phải tìm biện pháp để hắn Trúc Cơ. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra được một biện pháp mới rất hay, đó chính là để cho Quan Ngạo đi ác chiến một trận, thông qua trận đại chiến đó để luyện hóa những luồng địa mạch hỏa khí dày đặc đến mức đáng sợ kia, cũng tiện thể đánh bay những địa mạch hỏa khí mà hắn không hấp thu nổi ra ngoài...
Phương Nguyên vốn định tự mình ra tay, chỉ là có người tự đưa thân tới cửa, vậy thì cứ thế mà triển thôi!
Thật ra Phương Nguyên cũng chỉ dự định để cho Quan Ngạo và vị Dạ hộ pháp kia giao thủ vài hiệp, mượn lực lượng của đối phương để áp chế hỏa khí, giúp Quan Ngạo nhanh chóng kết thành đạo cơ. Thế nhưng ai mà ngờ được, thần lực của Quan Ngạo lại cường đại hơn những gì hắn dự kiến. Vừa rồi trong tình huống vị Dạ hộ pháp kia không thi triển thần thông, Quan Ngạo ỷ vào đại đao trong tay, thế mà có thể miễn cưỡng kháng trụ đối phương, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong!
Có thể nói, một chưởng khắc địch cuối cùng của Phương Nguyên cũng có một phần là do hắn dùng khoẻ ứng mệt, cũng như nhìn thấu được sơ hở của đối phương. Nhưng quan trọng hơn hết chính là vị Dạ hộ pháp kia thực sự đã bị Quan Ngạo làm cho tức nổ não, cho nên hắn đã không quá đề phòng Phương Nguyên...
Mới đi được vài bước, Phương Nguyên liền nhìn thấy Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng bước đến.
Hai người kia đều bị thương không nhẹ, nếu đổi thành người bình thường thì đã sớm chết từ tám hoành rồi. Có điều sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ vốn rất cường hãn, vết thương này đối với bọn họ cũng chỉ có thể được coi là trọng thương mà thôi, chứ tính mạng thì không đáng ngại. Nếu như cẩn thận điều dưỡng, sau này khôi phục hoàn toàn là một chuyện không thành vấn đề.
Chỉ là đối với hai người kia, áp lực về tâm lý của bọn họ rõ ràng trầm trọng hơn thương thế trên nhục thân nhiều.
Một chưởng vừa rồi của Phương Nguyên đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất, nhưng lại khiến cho bọn hắn khó lòng xem nhẹ được.
Vừa nghĩ tới việc trước đó bọn hắn còn mưu tính chế trụ Phương Nguyên, bọn họ đều không khỏi hoảng hốt.
Nhất là sau khi nhìn thấy năm đạo tinh khí kinh diễm hiện lên sau lưng Phương Nguyên lúc ấy, bọn hắn càng thêm kinh sợ đến mức khó mà hình dung được. Lúc này đầu óc bọn họ đã nảy ra vô số suy đoán về thân phận của vị Trận sư trẻ tuổi này, chỉ là bọn họ không dám hỏi ra ngay trước mặt Phương Nguyên mà thôi!
"Ta... Ta vừa rồi không có khai ngươi ra..."
Hứa Thanh Doanh không biết có bao nhiêu lời muốn nói trong lòng, nhưng sau khi lấy dũng khí mấy lần thì chỉ có thể nói được một câu như vậy.
Phương Nguyên nghe thấy vậy thì cười cười, nói: "Ai ai cũng đều tiếc mệnh, trong cục diện vừa rồi, dù ngươi có nói thì ta cũng sẽ không trách ngươi!"
Hứa Thanh Doanh đột nhiên cảm thấy hơi ủy khuất, dâng lên mấy phần tính tình, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói: "Ta vừa rồi không khai ngươi ra, chính là vì trên người ta có cấm chế của ngươi, ta lo lắng cho mạng nhỏ của mình nên mới không dám nói!"
Phương Nguyên nhìn nàng một cái, cười nói: "Cấm chế kia vốn là giả, lúc ấy chỉ là giúp ngươi chữa thương mà thôi!"
Hứa Thanh Doanh lập tức ngẩn ngơ, biểu lộ bỗng trở nên vô cùng phức tạp.
Nàng cũng có hơi phát giác ra, lúc ấy một đạo pháp lực của Phương Nguyên tiến vào trong cơ thể nàng, thương thế của nàng lập tức tốt lên rất nhiều. Sau đó đạo pháp lực kia biến thành vô hình, với tu vi của nàng thế mà hoàn toàn không phát hiện ra đạo pháp lực kia đã đi về đâu. Có điều ấn tượng ban đầu của nàng vẫn giữ vai trò chủ đạo, nàng luôn cảm thấy đó là bởi vì pháp lực của đối phương quá mức quỷ dị, đã tiềm nhập vào trong cơ thể mình, làm cho mình không phát giác ra được, cho nên không cách nào khu trục mà thôi!
Chương 477 Tiểu Hoàng Tử Ô Trì Quốc (2)
Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ rằng, vị Trận sư trẻ tuổi kia thế mà lại hù dọa mình?
Trong lúc nhất thời, nàng chợt cảm thấy có hơi hoang đường, chỉ là không biết vì sao tâm tình lại có hơi vui vẻ.
Khi còn chưa tỉnh lại từ trong loại tâm tư phức tạp này, trước mặt nàng đã bỗng nhiên nhiều hơn một vật.
Nàng có hơi kinh ngạc, khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy Phương Nguyên đã đưa tới một bộ sách ngọc mỏng tang. Nàng theo bản năng tiếp lấy, trong bộ sách ngọc vô danh này có ghi chép rất nhiều tâm pháp tu luyện, điều này làm cho nàng lập tức cảm thấy nao nao. Phương Nguyên giải thích: "Đây là thứ do ta thôi diễn ra từ một bộ bút ký, vốn để cho đồng bạn ta tu luyện, nhưng bây giờ tặng lại cho Hỏa Vân lĩnh các ngươi đi!"
Hứa Thanh Doanh lập tức đại hỉ, nói: "Đây là công pháp cỡ nào?"
Phương Nguyên nói: "Chỉ ít cũng là Huyền giai trung phẩm, tốt hơn truyền thừa của Hỏa Vân lĩnh các ngươi một chút!"
Hứa Thanh Doanh lập tức vô cùng vui mừng.
Món quà này của Phương Nguyên, có thể nói là đã giúp Hỏa Vân lĩnh giải quyết một vấn đề lớn.
Nói trắng ra là, đối với tiên môn, vấn đề trọng yếu nhất chỉ có hai thứ, một là tài nguyên, hai là truyền thừa.
Hỏa Vân lĩnh có tài nguyên, nhưng lại không có nhiều truyền thừa. Công pháp mà Hỏa Vân lĩnh bọn hắn truyền thừa đều chỉ là đê giai huyền pháp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão không phải là đối thủ của tên Dạ hộ pháp kia. Mặc dù bàn về căn cơ tu vi và pháp lực, bọn hắn không kém hơn Dạ hộ pháp bao nhiêu, thế nhưng công pháp tu luyện lại cách nhau một trời một vực, bởi vậy khi động thủ thì bọn hắn liền bị đối phương áp chế...
Trúc Cơ cũng chỉ là cung cấp một căn cơ, một điểm xuất phát mà thôi. Lý trưởng lão khi còn trẻ tuổi từng nhận được cơ hội tam mạch Trúc Cơ, đây là tư chất có thể sánh ngang với những đệ tử hạch tâm chân chính trong Thanh Dương tông. Thế nhưng có thể bởi vì không có công pháp thích hợp để tu luyện cho nên tới bây giờ, khi đánh nhau với đối thủ, hắn thậm chí vẫn còn thi triển pháp thuật của cảnh giới Luyện Khí, thế thì làm sao hắn có thể là đối thủ của Dạ hộ pháp được?
Dù sao thì thứ đáng giá nhất trong giới tu hành vẫn là văn hóa a!
Trong khi đó, sách ngọc mà Phương Nguyên đưa cho bọn hắn lại có nguồn gốc từ bút ký tu luyện của một vị đệ tử Thượng Thanh sơn, là tâm pháp được hắn thôi diễn lại một lần nữa, vì thế cũng không quá kém cỏi. Thứ này vốn để chuẩn bị cho Quan Ngạo, thế nhưng bây giờ hắn phát hiện Quan Ngạo sau khi Trúc Cơ lại có nội tình hùng hậu viễn siêu sự tưởng tượng mình, công pháp này không còn thích hợp nữa, vậy dứt khoát đưa cho Hỏa Vân lĩnh coi như là bồi thường đi!
Dù gì thì Hứa Thanh Doanh cũng xem như thay mình chịu một thương!
"Các ngươi... Các ngươi có biết các ngươi vừa mới giết ai hay không?"
Có điều khi Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đều đang cảm thấy kích động, ở trên sườn núi chợt vang lên một tiếng kêu to.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng là môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long. Lúc này hắn giống như đã phát điên, đang điên cuồng ngước lên núi rống to.
Hai vị trận sư Thiên Xu môn đứng bên cạnh hắn cũng đều ngây ngốc nhìn lên núi.
"Vị kia..."
Ngự Thần Long nuốt nước miếng một cái, gian nan kêu lên: "Vị kia là Ô Trì quốc tiểu..."
"Oanh..."
Không đợi hắn kịp nói hết, giữa không trung bỗng nhiên có một mảnh khí cơ hùng hồn ùn ùn kéo tới.
Phương Nguyên hơi có cảm ứng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở giữa không trung chẳng biết từ lúc nào đã có một mảnh kim vân bao phủ tới.
Kim vân kia bọc lấy một phương Tiên Đài, hình như là một tòa pháp chu cự đại. Ở giữa Tiên Đài có một cái ghế được chạm khắc bằng mỹ ngọc, người ngồi trên đó là một tên thiếu niên tuổi tác không lớn, vây xung quanh hắn là những cơ thiếp xinh đẹp. Có người đấm chân bóp tay cho hắn, có người rót rượu cho hắn, thế nhưng hắn lại mặt không biểu tình, thần sắc có hơi ngoài ý muốn, nói: "Ngay cả Dạ hộ pháp mà cũng chết rồi ư?"
Cự Giao môn và hai lão già Thiên Xu môn kia thấy thế thì đồng thời quỳ xuống, chân tay run run không đứng dậy nổi.
Thiếu niên kia liếc mắt nhìn qua Hỏa Vân lĩnh mấy cái, sau đó nhìn về phía hai lão già Thiên Xu môn kia: "Hắn chết như thế nào?"
Hai lão già Thiên Xu môn kia vội vàng bay lên Tiên Đài, hiến lên một đạo ngọc giản, sau đó chỉ tay về phía Phương Nguyên nói rồi gì đó.
"Tên trận sư này thật sự lợi hại như vậy sao?"
Tên thiếu niên kia nghe xong thì lại giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Phương Nguyên: "Ha ha, ngươi có biết giết người của ta là đã phạm phải tội gì không?"
Phương Nguyên thần sắc bình thản nói: "Là người của ngươi muốn giết ta trước, ta bị ép buộc nên mới phản kích, vậy thì có tội gì?"
Thiếu niên kia nghe xong thì nhàn nhạt cười một tiếng, bỗng nhiên nói: "Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?"
Một vị mỹ cơ ở bên cạnh nghe thấy thế thì cười khanh khách, chen miệng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi hãy nghe cho cẩn thận đây. Vị này chính là tiểu hoàng tử điện hạ của Ô Trì quốc chúng ta, người ngươi vừa giết kia chính là hộ pháp của chúng ta Ô Trì quốc, là người có quan chức trên người..."
"Tiểu hoàng tử của Ô Trì quốc?"
Khi nghe thấy câu nói này, ánh mắt của Hứa Thanh Doanh lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nàng rốt cuộc biết được Cự Giao môn đã tìm được chỗ dựa gì.
Ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng không nhịn được mà cảm thấy nao nao, có hơi ngoài ý muốn.
Hắn cũng không quá rành về cách phân chia thế lực trong Ô Trì quốc, nhưng hắn cũng có biết qua một chút.
Bất kể những thế lực này phân chia như thế nào thì người của hoàng thất thuộc quốc chủ nhất mạch của Ô Trì quốc vẫn luôn luôn là người mạnh nhất.
"Cho nên ta sẽ không nói chuyện ân oán báo thù gì đó trong giới tu hành với ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi..."
Vị tiểu hoàng tử kia hết sức hài lòng với cách phản ứng của những người xung quanh. Hắn có hơi đắc ý cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên, nói: "Ngươi giết hộ pháp của Ô Trì quốc ta chính là làm trái với luật pháp của Ô Trì quốc ta, ngươi nói xem, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?"
Xem ra chuyện này thật sự có hơi phiền phức a...
Sau khi trầm mặc nửa ngày, Phương Nguyên từ từ ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng tử kia rồi chần chờ nói: "Không thì cho ta xin lỗi có
được hay không?"
Chương 478 Một Kiếm Hoành Không (1)
"Cái gì?"
Nghe Phương Nguyên nói vậy, tên tiểu hoàng tử kia ngẩn người, cảm thấy có chút không hiểu rõ.
Mà Phương Nguyên thì nghiêm túc giải thích: "Ta không nên giết tướng quân Ô Trì quốc các ngươi, cho nên phải hướng ngươi nói lời xin lỗi. Thế nhưng ta cũng hi vọng ngươi có thể hiểu được, cục diện lúc ấy chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Vị tướng quân kia của các ngươi thực sự quá bá đạo, vừa ra tay đã muốn chạy tới lấy tính mạng chúng ta, chúng ta cũng bị ép buộc phải phản kích nên mới giết hắn. Chẳng qua dù sao chuyện cũng đã rồi, chúng ta cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra được, cho nên ta xin lỗi ngươi, cùng lắm thì ta có thể bồi thường cho ngươi một chút được không?"
Tiểu hoàng tử kia càng nghe càng cảm thấy dở khóc dở cười: "Vậy mà ngươi lại thật sự giải thích chuyện này với ta?"
Phương Nguyên rất nghiêm túc nói: "Ta thật sự không muốn gây chuyện!"
Trên mặt tiểu hoàng tử kia dần dần lộ ra nụ cười cổ quái, ung dung thở dài, quăng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang thị thiếp bên cạnh một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói: "Nhưng nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thì còn cần luật pháp để làm gì?"
Sắc mặt Phương Nguyên không dễ nhìn lắm, nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Ánh mắt tiểu hoàng tử kia quét qua các loại đại trận trên Hỏa Vân lĩnh, khẽ cười một tiếng, nói: "Như vậy đi, ngươi cũng đã nói lời xin lỗi, nên ta cũng không tiện bắt ngươi đền mạng. Thế nhưng ngươi giết một người của ta, lại còn là chiến tướng đắc lực nhất, vậy thì người bồi thường lại cho ta một người đi. Thấy tạo nghệ trận thuật nhất đạo của ngươi cũng không cạn, vừa vặn ta đang định đi làm một chuyện muốn dùng ngươi, vậy thì ngươi theo ta, như thế nào?"
Đương nhiên Phương Nguyên sẽ không tự nhiên mạo muội đi theo hắn, lắc đầu nói: "Ta còn có chuyện cần làm của mình!"
Tiểu hoàng tử kia nhíu mày, nói: "Ngươi nói như thể ngươi còn có lựa chọn vậy..."
Nói xong lời này, hắn liền uể oải khẽ dựa vào lưng ghế.
Cũng trong nháy mắt đó, một thị thiếp lớn tuổi phía trên Tiên Đài bỗng nhiên vỗ tay một cái, những nữ tử yểu điệu phía trên Tiên Đài kia đột nhiên đều hiện ra sát khí trên trán, từ trên Tiên Đài đua nhau nhảy xuống. Mỗi người lao về một hướng, tế ra phi kiếm trên đỉnh đầu, kiếm quang hiện ra tầng tầng, vây chặt khu vực xung quanh phía sau núi này.
Những thị thiếp này, không ngờ vậy mà đều có tu vi trong người!
"Mau... mau giúp tiểu điện hạ!"
Ở một phương hướng khác, đám môn nhân Cự Giao môn cũng đều giật mình, tiếp theo phát ra một tiếng kêu gọi, vây chặt xung quanh.
Vị môn chủ Cự Giao môn cùng hai vị lão giả Thiên Xu môn kia còn lại lên giữa không trung, bảo hộ bên cạnh tiểu hoàng tử.
Trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng đều có sát cơ lưu động, vây quanh Phương Nguyên.
Tiểu hoàng tử kia cười nói: "Hiện tại còn cảm thấy mình có thể tuỳ tiện rời đi không?"
Phương Nguyên không tỏ thái độ gì, chỉ quay đầu nhìn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Đám thị thiếp của tiểu hoàng tử kia đã vậy chặt chung quanh nơi này, mà đệ tử Cự Giao môn thì canh giữ ở vòng ngoài. Lúc này ngược lại là bao vây Hỏa Vân lĩnh giống như tường đồng vách sắt, cả thảy có tới mấy trăm người, Trúc Cơ chí ít cũng hơn mười vị, ai có thể xem nhẹ được?
"Phương tiểu ca, ta bảo vệ ngươi giết ra ngoài!"
Quan Ngạo cảm ứng được sát khí chung quanh truyền đến, nghiến răng một cái, nhấc lên đại đao.
Phương Nguyên đưa tay ra hiệu hắn không nên khinh cử vọng động, nhìn sang tên tiểu hoàng tử kia, cau mày nói: "Điện hạ, ta thật sự không muốn gây chuyện, giết hộ vệ nhà ngươi xem như là ta không đúng, ta bồi thường cho ngươi hai ngàn linh tinh, ngươi giơ cao đánh khẽ thả ta rời đi được không?"
"Ngươi lại muốn dùng linh tinh để mua chuộc một vị hoàng tử sao?"
Tiểu hoàng tử kia trợn tròn mắt, cười nói: "Đừng nói chuyện buồn cười, ngoan ngoãn ký huyết khế, đi theo ta..."
Hắn còn chưa dứt lời, con ngươi của Phương Nguyên đã lập tức co rụt lại, quát khẽ: "Vậy liền đắc tội rồi!"
Trong sát na đó, ánh mắt của hắn tập trung thẳng tắp vào tên tiểu hoàng tử phía trên Tiên Đài kia.
Sau đó, quanh người hắn tuôn ra một đạo cuồng phong, khí thế trong chớp mắt tăng vọt, đợt sau cao hơn đợt trước, như muốn xông thẳng lên mây xanh.
"Không tốt..."
Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long kinh hãi, cấp tốc phóng tới Phương Nguyên.
Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên đột nhiên xuất kiếm, thân hình như điện, tựa như trong nháy mắt xuyên qua hư không.
Người bảo hộ chung quanh Tiên Đài không ít, cũng không thiếu cao thủ cảnh giới Trúc Cơ, phòng hộ đối với tiểu hoàng tử càng không thể nói là không đủ, tầng tầng lớp lớp cũng không đủ để hình dung. Thế nhưng vấn đề mấu chốt là, thế tới của Phương Nguyên cũng quá nhanh...
Vượt xa khỏi sự lý giải của bọn hắn đối với tốc độ của một tu sĩ Trúc Cơ!
Tuy thần niệm của bọn hắn cũng theo kịp Phương Nguyên xuất thủ, cảm thấy rất khẩn trương, nhưng lại không kịp phản ứng!
Ma Ấn Kiếm lóe lên tựa như thiểm điện, vừa tới Tiên Đài liền chém thẳng về phía tên tiểu hoàng tử kia.
"Mẫu hậu của ta ơi..."
Tên tiểu hoàng tử kia cũng không ngờ một kiếm của Phương Nguyên tới nhanh như vậy, tựa như xem mấy chục trượng khoảng cách giữa bọn hắn không có vậy. Trong giây lát hắn đã cảm thấy hàn khí ập vào mặt, sát cơ nhập tâm, toàn thân bị dọa hét lên một tiếng, ôm đầu lăn xuống gầm ghế.
Cùng lúc đó, dường như cảm ứng được lực lượng mạnh mẽ trên thân kiếm của Phương Nguyên, từ trong túi chiếc túi bên hông tiểu hoàng tử đột nhiên có hoàng quang đại phóng, lại có một mảnh vải màu vàng bay thẳng lên không trung, hiển lộ ra vô tận uy nghi, cứng rắn đón lấy một kiếm của Phương Nguyên.
"Đây là... Thánh chỉ?"
Một kiếm của Phương Nguyên bị ngăn lại, hắn cảm thấy nao nao, sau đó chợt biến sắc.
Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm nhận được một cách rõ ràng, đạo cơ trong cơ thể mình hơi động một chút, tựa như bị thứ gì đó ảnh hưởng.
Điều này khiến cho suy nghĩ của hắn nhanh chóng vận chuyển như điện, sau đó đột nhiên nghĩ thông suốt một vấn đề...
"Ha ha..."
Chương 479 Một Kiếm Hoành Không (2)
Phương Nguyên chợt cười to, xông thẳng lên không trung, trong tay đã có thêm một chiếc quạt lông. Đây chính là một trong những pháp bảo của yêu ma Nam Hoang thành Phương Nguyên có trong tay, mới thi triển ra lần đầu. Hắn rót pháp lực vào bên trong, sau đó dùng sức quạt một cái. Phía trên quạt lông lập tức sáng lên rất nhiều phù văn, từ bên trong bất ngờ bay ra một con quạ màu lam, lao thẳng tắp tới tấm thánh chỉ kia...
Theo con quạ màu lam bay qua, ngay cả nhiệt độ trên Tiên Đài cũng chợt hạ, kết thành một tầng băng mỏng.
"Grào..."
Đạo thánh chỉ kia cảm ứng được uy lực của pháp bảo, từ bên trong chui ra một đầu long ảnh màu vàng nghênh đón con quạ màu lam đang phóng qua. Hai cái huyễn ảnh tung vào nhau, quấn lấy nhau, với sự khủng bố của lực băng sương do con quạ màu lam kia phát ra, vậy mà không thể thắng được.
Thế nhưng nhân cơ hội này, thân hình Phương Nguyên lại nhoáng lên, áp sát đến gần tên tiểu hoàng tử, trở tay xách hắn lên giữa không trung.
Trong khoảnh khắc khi tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên xách lên, đạo long ảnh màu vàng kia liền trở nên ảm đạm lên, nặng nề bay trở về thánh chỉ, tấm thánh chỉ bồng bềnh rơi xuống đất. Phương Nguyên cũng tiện tay bắt lấy tấm thánh chỉ kia nhét vào trong lồng ngực của mình.
Thánh chỉ tuy có thần tính, nhưng dù sao cũng không linh hoạt bằng pháp bảo.
Trông thấy tiểu hoàng tử gặp nạn, nó sẽ chủ động hiện thân nghênh địch, nhưng lại bị Phương Nguyên dùng Lam Nha Bảo Phiến dẫn dắt thần tính trên đó rời đi. Sau khi tiểu hoàng tử bị bắt, nó cũng liền mất đi năng lực hộ chủ, biến trở lại thành một tấm vải vàng bình thường.
Đối với người ngoài mà nói, bọn hắn thậm chí còn không thèm chú ý đến sự hứng thú của Phương Nguyên đối với thánh chỉ, chỉ trợn tròn mắt nhìn tới.
Đường đường là tiểu hoàng tử Ô Trì quốc, thế mà bây giờ lại bị Phương Nguyên xách trong tay giống như một con khỉ nhỏ.
Nhất thời bọn hắn vừa sợ vừa giận, muốn xông lại cứu người, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, chỉ dám ngẩn người tại chỗ giống như là bị dính thuật định thân vậy.
"Ngươi... Ngươi thật lớn mật, mau buông tiểu hoàng tử ra!"
"Ngươi có biết tổn thương Hoàng tộc chính là tội tru di cửu tộc không?"
Trong lúc nhất thời vô số tiếng hét lớn vang lên, nhưng chỉ là ngoài mạnh trong yếu không có lực lượng gì.
Mà Phương Nguyên không thèm để ý tới những chuyện này, xách theo tiểu hoàng tử trong tay đảo đảo tròng mắt nhìn hắn một chút, nói: "Có ý tốt xin lỗi ngươi, ngươi lại không đồng ý, vậy thì đành phải mượn ngươi làm con tin, bảo đảm cho hai chúng ta rời khỏi nơi này trước lại nói sau..."
Tiểu hoàng tử cầu khẩn: "Có thể thả ta xuống trước hay không, thế này thật mất mặt a..."
Phương Nguyên cười một tiếng, đặt hắn xuống đất, bàn tay lại đặt trên đỉnh đầu của hắn, ánh mắt quét về tứ phương.
"Tránh ra!"
Một tiếng quát này của hắn chấn kinh tứ phương, toàn bộ Hỏa Vân lĩnh đều lâm vào bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch.
Trên mặt từng người đều tỏ ra do dự, không dám động đậy chút nào.
"Tiểu hoàng tử của các ngươi đã rơi vào tay ta, ai dám cản đường ta liền chém hắn một đao!"
"Đối với đệ tử Hỏa Vân lĩnh, tốt nhất là các ngươi để bọn hắn tự động tán đi, cho phép các ngươi gây khó dễ cho bọn hắn, thế nhưng phàm là để ta biết được đệ tử Hỏa Vân lĩnh bị tử thương một người, ta cũng sẽ chém lên người tiểu hoàng tử các ngươi một đao. Tính ra chắc chỉ khoảng mấy trăm đao, có lẽ không chết được..."
Tiểu hoàng tử kia kêu to: "Chết đó, một đao cũng đủ chết..."
Phương Nguyên cười một tiếng, đột nhiên tuôn ra pháp lực cuốn tên tiểu hoàng tử kia lại, đưa tay tế lên một đạo ngân toa lao xuống đón Quan Ngạo, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng ra bên ngoài Hỏa Vân lĩnh. Đám người bao vây vòng ngoài dĩ nhiên không có ai cam tâm thả hắn xông ra, thậm chí có người còn kích động định tế lên pháp bảo ngăn cản, thế nhưng Phương Nguyên lại trực tiếp đưa tiểu hoàng tử ra cản trước mặt.
"Ấy ấy ấy, mau tránh ra..."
Tiểu hoàng tử bị hù tới mặt vàng như đất, lập tức giương nanh múa vuốt hét toáng lên.
Đám người ngăn ở phía trước làm sao dám đả thương hắn, trong lòng dù có biệt khuất cũng phải lách mình tránh qua một bên.
Phương Nguyên cứ như vậy lao thẳng ra Hỏa Vân lĩnh, ngân toa nhanh như điện, bay thẳng về phía xa xa trên bầu trời đêm.
Mà Cự Giao môn cùng đám thị thiếp đều không cam tâm, liều mạng đuổi theo phía sau hắn.
Nhưng bọn hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ chính là, tốc độ ngân toa của Phương Nguyên quá nhanh.
Mặc cho bọn hắn liều mạng đuổi theo phía sau, vậy mà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân toa kia càng lúc càng bay xa, từ từ biến mất trong màn đêm.
"Này này, đại ca, trông tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, sao lại làm việc xúc động như vậy chứ..."
"Chúng ta chẳng qua mới chỉ cãi qua cãi lại một hai câu, làm gì đến mức ngươi trói ta lại vậy chứ?"
"Đây chính là phạm vi Ô Trì quốc đó, tám đại tướng trấn áp tứ phương, thậm chí là các tiên môn lớn nhỏ bên trong Ô Trì quốc, một khi nghe nói ta ở trong tay ngươi đều sẽ liều mạng tới tìm ngươi, đây chẳng phải là ngươi tự tìm phiền toái cho mình sao?"
"Đã trốn không thoát, hay là thả ta về nhà đi thôi, cùng lắm là ta không đòi ngươi bồi thường nữa..."
Toàn thân tiểu hoàng tử bị chế trụ bên trên ngân toa, nhưng miệng lại không yên, liên tục lải nhải không ngừng.
"Cũng chính vì đắc tội hoàng thất ở Ô Trì quốc rất phiền phức, cho nên ta mới phải dẫn ngươi đi theo!"
Thanh âm Phương Nguyên bình tĩnh nói: "Ngươi trật tự một chút, lúc ta vừa rời khỏi Ô Trì quốc, tự nhiên sẽ thả ngươi trở về!"
Tiểu hoàng tử ngẩn người, hét lớn: "Vậy không được, ta còn có việc..."
Phương Nguyên đưa tay đè xuống đỉnh đầu của hắn.
Tiểu hoàng tử bị hù sắp khóc lên: "Vừa rồi ngươi còn nói không muốn gây chuyện, sẽ không thật sự giết ta chứ?"
"Không tin có thể thử một chút!"
Phương Nguyên mặt không thay đổi nói: "Không muốn gây chuyện và sợ phiền phức, là hai chuyện không giống nhau!"
Vừa cấp tốc phi độn Phương Nguyên vừa đưa mắt nhìn bốn phía, trước mắt là một vùng núi hoang rậm rạp.
Chương 480 Đạo Lôi Dẫn Thứ Nhất (1)
Vị trí bọn hắn hiện tại chính là Thập Vạn Man Sơn phía nam Ô Trì quốc. Tính cả Hỏa Vân lĩnh cùng Ngọc La sơn, kỳ thật đều là một bộ phận của Thập Vạn Man Sơn này, thế nhưng chỗ đó thuộc khu vực biên giới, không giống như bọn hắn bây giờ, đã thâm nhập vào sâu trong Man Sơn. Đây chính là một nơi có rất ít dấu chân người, Yêu thú đầy rẫy, thế nhưng cũng có một vài tiên môn lớn nhỏ tọa lạc trong đó, ẩn mà không hiện.
Phương Nguyên biết, nếu như mình trực tiếp trốn ra phía ngoài, thì những tiên môn biết được tin tức nhất định sẽ tới chặn đường mình.
Bởi vậy hắn chỉ toàn lực phi độn về phía trước. Nhưng sau khi bay mấy canh giờ, thấy được phía dưới có một cái sơn cốc rất bí ẩn, hắn liền hãm ngân toa lại, chậm rãi hạ xuống sơn cốc. Người vẫn chưa chạm đất hắn đã đánh ra tám đạo trận kỳ, phân biệt ghim vào tám phương hướng xung quanh sơn cốc, sau đó cũng bố trí xuống các loại cấm chế; trên không của sơn cốc nhấp nháy ánh sáng, sau đó sơn cốc liền trực tiếp biến mất.
Lại qua không bao lâu, có mấy đạo linh quang từ phương tây bay đến, ở trên trời cao lướt qua, sau đó không còn động tĩnh gì khác.
Có lẽ là đám người thị vệ kia đang liều mạng đuổi theo kia, chỉ có điều cũng không có ai biết được lúc này Phương Nguyên đang ở ngay dưới chân bọn hắn...
"Ê... ê…!"
"Ở đây... Àiii!"
Tiểu hoàng tử bị ép ở trong sơn cốc, mỗ khi nhìn thấy trên không trung có một đạo quang mang bay qua đều hưng phấn gọi í ới, trong lòng tràn đầy chờ mong. Thế nhưng sau khi thấy những đạo quang mang kia cũng không dừng lại mà trực tiếp bay mất, lại lập tức bất đắc dĩ thở dài thườn thượt.
"Không cần trông ngóng nữa, ta cũng từng bị người đuổi giết qua, bởi vậy đã bỏ ra khá nhiều công sức nghiên cứu pháp trận ẩn nấp này. Toà pháp trận này chính là loại chắc chắn nhất trong mấy năm nay ta nghiên cứu ra; chúng ta núp ở nơi này, cho dù là cao thủ cảnh giới Kim Đan cũng đừng hòng dễ dàng phát hiện chúng ta. Ngươi trông cậy vào những tiểu tiên môn bên trong Thập Vạn Man Sơn kia cứu ngươi ra ngoài, nhất định sẽ là thất vọng!"
Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử một chút, lại từ từ bố trí ra một cái Tụ Linh trận ở trong sơn cốc, từ tốn nói.
"Tiền bối... Không, đại ca... Không, đại gia..."
Tiểu hoàng tử vẻ mặt đưa đám nói: "Ngươi cũng đã chạy ra khỏi Hỏa Vân lĩnh, thả ta ra được rồi chứ? Dù sao ngươi có bản lĩnh bực này, cũng không sợ có ai trong Thập Vạn Man Sơn này bắt ngươi lại, hơn nữa ta cam đoan sau khi trở về sẽ không sai người của ta truy sát ngươi, được chứ?"
Phương Nguyên cũng áy náy cười một tiếng, nói: "Kỳ thật lúc đầu quả thực là ta định trốn ra khỏi Hỏa Vân lĩnh sẽ thả ngươi, nhưng lúc bắt được ngươi ta lại vô tình phát hiện ra một cái bí mật. Ta cần thí nghiệm một phen, nhìn xem kết quả ra sao rồi sẽ quyết định nên làm như thế nào!"
"Thí nghiệm gì?"
Tiểu hoàng tử kia ngẩn ngơ.
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, nhấc chỉ bắn ra một đạo pháp lực, lập tức khiến cho tên tiểu hoàng tử vốn đang sợ hãi kia không thể động đậy được.
Mà Phương Nguyên thì để cho Quan Ngạo canh kỹ hắn, đồng thời cũng hộ pháp cho mình, sau đó khoanh chân ngồi ở bên trong Tụ Linh trận. Hắn lật bàn tay một cái, trong tay xuất hiện một vật, lại chính là thánh chỉ đoạt được trong tay tên tiểu hoàng tử trước đó. Hắn đặt thánh chỉ tại mắt trận của Tụ Linh trận, sau đó lại lấy ra một vật, là khối Thiên Ngoại Lôi Thạch đạt được ở Hỏa Vân lĩnh, đặt nó vào trung tâm!
Vào lúc này, hắn cũng nhớ tới cảm giác lần đầu tiên khi nhìn thấy thánh chỉ này.
Thánh chỉ này dù sao cũng không phải là pháp bảo chân chính, uy lực có hạn, thế nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy, Phương Nguyên lại có một loại cảm giác phi thường kỳ dị. Lực lượng thuộc tính lôi trong đạo cơ bên trong thể nội vậy mà mà ẩn ẩn bị khắc chế, tựa như một người tu luyện lực lượng thuộc tính hỏa thấy được lực lượng thuộc tính thuỷ vậy, sau đó trong lòng hắn cảm thấy có hơi chịu, đó chính là do hai lực lượng thuộc tính tương sinh tương khắc gây nên...
Mà điều này cũng khiến cho vấn đề Phương Nguyên suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên có đáp án.
Lúc trước hắn vẫn một mực tìm kiếm một loại vật liệu có được lực lượng áp chế Thiên Ngoại Lôi Thạch, để cho mình an tâm luyện hóa, chỉ có điều sau rất nhiều lần thí nghiệm vẫn luôn không cho ra kết quả hài lòng. Mãi đến khi vừa trông thấy đạo thánh chỉ này, bỗng nhiên hắn liền suy nghĩ thông suốt vấn đề...
"Thiên Đạo cao cao tại thượng, tẩm bổ vạn vật, lòng người thì ảnh hưởng tới Thiên Đạo..."
"Ta chưa thành Kim Đan, tâm thần không mạnh, không thể nào khống chế lực lượng thuộc tính lôi này, cũng chỉ có thể dựa vào ngoại vật..."
"Hoàng quyền, chính là thứ lòng người ngưng tụ, là nơi tâm niệm tập trung mạnh nhất!"
"Mà trên thánh chỉ này lại có được tâm niệm của cả một nước, có lẽ nó có thể giúp ta áp chế lực lượng Lôi Thạch này!"
Trong đầu thoáng qua đủ loại suy nghĩ, sau đó hắn liền ổn định tâm thần, nghịch chuyển Tụ Linh trận pháp.
Rẹt rẹt... đoàng...
Tụ Linh trận vốn là để thu hút linh khí chung quanh tới, giúp cho tu hành dễ dàng hơn, nhưng lúc này Phương Nguyên lại nghịch chuyển Tụ Linh Trận, khiến cho lực lượng thuộc tính lôi bên trong Thiên Ngoại Lôi Thạch đang nằm ở trung tâm Tụ Linh trận kia đều bị dẫn ra ngoài. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, thiểm điện to như tay trẻ con từ bên trong Lôi Thạch lóe lên, sáng chói mắt, khí tức bức người, tựa như có được lực lượng hủy diệt hết thảy, vạn vật đều phải khô héo vậy!
Thế nhưng lực lượng lôi điện kinh khủng này, tại thời điểm trước khi hoàn toàn bạo phát lại vừa đúng lúc đi qua Tụ Linh trận, vọt tới vị trí đạo thánh chỉ. Không cần Phương Nguyên điều khiển đã thấy từ trên thánh chỉ có một đạo long ảnh màu vàng bay ra, quấn lấy lực lượng lôi điện kia. Theo thời gian dần trôi qua, đạo long ảnh màu vàng đã áp chế lực lượng lôi điện xuống, từ to bằng cánh tay trẻ con biến thành to bằng ngón tay.
"Quả nhiên hữu dụng..."
Phương Nguyên thầm mừng rỡ, hít sâu mấy hơi.
Hai tay mười ngón duỗi ra trước ngực như hoa sen, kết ra mấy đạo pháp ấn.
Lực lượng lôi điện kia lập tức bị nó dẫn dắt, từ từ hướng chảy về phía hắn, bị hắn một ngụm nuốt vào!
"Lý trưởng lão, ngươi... Chẳng phải ngươi nói rằng Trận sư đều rất yếu ớt hay sao?"
Trận đại chiến trên Hỏa Vân lĩnh đã kết thúc một cách lãng nhách như thế. Dạ hộ pháp hung uy ngập trời bị trường thương của mình đính trên vách đá, xương cốt toàn thân vỡ vụn, đạo cơ sụp đổ, mặc dù chưa chết nhưng cũng chỉ còn dư lại một hơi. Trên dưới Cự Giao môn thấy thế thì đều theo bản năng ngừng tay, ngơ ngác nhìn về phía trước. Đệ tử Hỏa Vân lĩnh thì lại càng bất ngờ hơn, bọn họ ngơ ngác nhìn ra sau núi, phảng phất như vẫn còn đang choáng váng. Hứa Thanh Doanh mặc dù trọng thương nhưng vẫn không thể bỏ xuống nghi hoặc trong lòng, nên nàng gần như có hơi mê man hỏi Lý trưởng lão một câu như vậy.
Lý trưởng lão nuốt nước miếng một cái, kinh ngạc nói: "Ta... sao ta lại nói như thế nhỉ?"
...
...
"Phần phật..."
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại không hề nhàn rỗi. Dạ hộ pháp bị một thương đính trên vách đá, đầu long ảnh quấn lấy Quan Ngạo cũng nảy sinh cảm ứng, đột ngột tránh thoát khỏi Quan Ngạo, muốn bay về thanh thiết thương bên kia. Phương Nguyên khẽ động thân hình, áp sát Quan Ngạo, tay bắt thần thông, đưa tay kéo lấy đuôi rồng, phong ấn nó vào trong thanh đại đao của Quan Ngạo.
Long ảnh kia là chiến hồn, vốn không có dễ phong ấn như vậy. Thế nhưng chủ nhân của nó bị thương nặng, tính mệnh như đường tơ kẽ tóc, cho nên nó cũng mất đi lực lượng bổn nguyên. Vì vậy nó không tránh thoát được, bị Phương Nguyên cứng rắn phong ấn vào trong đại đao trong tay Quan Ngạo, sau đó biến thành một đạo long ảnh nhàn nhạt!
"Phi!"
Quan Ngạo hung hăng cắn lên thanh đao một cái để hả cơn giận còn sót lại trong lòng.
Bây giờ hắn đã Trúc Cơ thành công, thần lực lại một lần nữa phóng đại, đã đạt đến một trình độ khó lòng dùng lẽ thường để cân nhắc được. Thế nhưng khi đối phó với thần thông phép thuật, hắn vẫn có một loại cảm giác dư lực mà không phát ra được. Tỉ như đầu chiến hồn này, vô hình vô chất, chẳng qua chỉ là một loại lực lượng, thế nhưng hắn lại không có cách gì để đối phó nó. Đương nhiên, chiến hồn này cũng không tổn thương được hắn trong một khoảng thời gian ngắn, hai người dây dưa tiêu hao lẫn nhau chắc đến sáng mai cũng được.
Phương Nguyên thoáng đánh giá Quan Ngạo từ trên xuống dưới một chút, sau đó hài lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Quan Ngạo thật đúng là một tên quái thai không làm cho người ta thất vọng!
Trước đó hắn phát hiện ra rằng Quan Ngạo đã hấp thụ quá nhiều địa mạch hỏa khí, nhất định phải tìm biện pháp để hắn Trúc Cơ. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra được một biện pháp mới rất hay, đó chính là để cho Quan Ngạo đi ác chiến một trận, thông qua trận đại chiến đó để luyện hóa những luồng địa mạch hỏa khí dày đặc đến mức đáng sợ kia, cũng tiện thể đánh bay những địa mạch hỏa khí mà hắn không hấp thu nổi ra ngoài...
Phương Nguyên vốn định tự mình ra tay, chỉ là có người tự đưa thân tới cửa, vậy thì cứ thế mà triển thôi!
Thật ra Phương Nguyên cũng chỉ dự định để cho Quan Ngạo và vị Dạ hộ pháp kia giao thủ vài hiệp, mượn lực lượng của đối phương để áp chế hỏa khí, giúp Quan Ngạo nhanh chóng kết thành đạo cơ. Thế nhưng ai mà ngờ được, thần lực của Quan Ngạo lại cường đại hơn những gì hắn dự kiến. Vừa rồi trong tình huống vị Dạ hộ pháp kia không thi triển thần thông, Quan Ngạo ỷ vào đại đao trong tay, thế mà có thể miễn cưỡng kháng trụ đối phương, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong!
Có thể nói, một chưởng khắc địch cuối cùng của Phương Nguyên cũng có một phần là do hắn dùng khoẻ ứng mệt, cũng như nhìn thấu được sơ hở của đối phương. Nhưng quan trọng hơn hết chính là vị Dạ hộ pháp kia thực sự đã bị Quan Ngạo làm cho tức nổ não, cho nên hắn đã không quá đề phòng Phương Nguyên...
Mới đi được vài bước, Phương Nguyên liền nhìn thấy Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng bước đến.
Hai người kia đều bị thương không nhẹ, nếu đổi thành người bình thường thì đã sớm chết từ tám hoành rồi. Có điều sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ vốn rất cường hãn, vết thương này đối với bọn họ cũng chỉ có thể được coi là trọng thương mà thôi, chứ tính mạng thì không đáng ngại. Nếu như cẩn thận điều dưỡng, sau này khôi phục hoàn toàn là một chuyện không thành vấn đề.
Chỉ là đối với hai người kia, áp lực về tâm lý của bọn họ rõ ràng trầm trọng hơn thương thế trên nhục thân nhiều.
Một chưởng vừa rồi của Phương Nguyên đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất, nhưng lại khiến cho bọn hắn khó lòng xem nhẹ được.
Vừa nghĩ tới việc trước đó bọn hắn còn mưu tính chế trụ Phương Nguyên, bọn họ đều không khỏi hoảng hốt.
Nhất là sau khi nhìn thấy năm đạo tinh khí kinh diễm hiện lên sau lưng Phương Nguyên lúc ấy, bọn hắn càng thêm kinh sợ đến mức khó mà hình dung được. Lúc này đầu óc bọn họ đã nảy ra vô số suy đoán về thân phận của vị Trận sư trẻ tuổi này, chỉ là bọn họ không dám hỏi ra ngay trước mặt Phương Nguyên mà thôi!
"Ta... Ta vừa rồi không có khai ngươi ra..."
Hứa Thanh Doanh không biết có bao nhiêu lời muốn nói trong lòng, nhưng sau khi lấy dũng khí mấy lần thì chỉ có thể nói được một câu như vậy.
Phương Nguyên nghe thấy vậy thì cười cười, nói: "Ai ai cũng đều tiếc mệnh, trong cục diện vừa rồi, dù ngươi có nói thì ta cũng sẽ không trách ngươi!"
Hứa Thanh Doanh đột nhiên cảm thấy hơi ủy khuất, dâng lên mấy phần tính tình, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói: "Ta vừa rồi không khai ngươi ra, chính là vì trên người ta có cấm chế của ngươi, ta lo lắng cho mạng nhỏ của mình nên mới không dám nói!"
Phương Nguyên nhìn nàng một cái, cười nói: "Cấm chế kia vốn là giả, lúc ấy chỉ là giúp ngươi chữa thương mà thôi!"
Hứa Thanh Doanh lập tức ngẩn ngơ, biểu lộ bỗng trở nên vô cùng phức tạp.
Nàng cũng có hơi phát giác ra, lúc ấy một đạo pháp lực của Phương Nguyên tiến vào trong cơ thể nàng, thương thế của nàng lập tức tốt lên rất nhiều. Sau đó đạo pháp lực kia biến thành vô hình, với tu vi của nàng thế mà hoàn toàn không phát hiện ra đạo pháp lực kia đã đi về đâu. Có điều ấn tượng ban đầu của nàng vẫn giữ vai trò chủ đạo, nàng luôn cảm thấy đó là bởi vì pháp lực của đối phương quá mức quỷ dị, đã tiềm nhập vào trong cơ thể mình, làm cho mình không phát giác ra được, cho nên không cách nào khu trục mà thôi!
Chương 477 Tiểu Hoàng Tử Ô Trì Quốc (2)
Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ rằng, vị Trận sư trẻ tuổi kia thế mà lại hù dọa mình?
Trong lúc nhất thời, nàng chợt cảm thấy có hơi hoang đường, chỉ là không biết vì sao tâm tình lại có hơi vui vẻ.
Khi còn chưa tỉnh lại từ trong loại tâm tư phức tạp này, trước mặt nàng đã bỗng nhiên nhiều hơn một vật.
Nàng có hơi kinh ngạc, khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy Phương Nguyên đã đưa tới một bộ sách ngọc mỏng tang. Nàng theo bản năng tiếp lấy, trong bộ sách ngọc vô danh này có ghi chép rất nhiều tâm pháp tu luyện, điều này làm cho nàng lập tức cảm thấy nao nao. Phương Nguyên giải thích: "Đây là thứ do ta thôi diễn ra từ một bộ bút ký, vốn để cho đồng bạn ta tu luyện, nhưng bây giờ tặng lại cho Hỏa Vân lĩnh các ngươi đi!"
Hứa Thanh Doanh lập tức đại hỉ, nói: "Đây là công pháp cỡ nào?"
Phương Nguyên nói: "Chỉ ít cũng là Huyền giai trung phẩm, tốt hơn truyền thừa của Hỏa Vân lĩnh các ngươi một chút!"
Hứa Thanh Doanh lập tức vô cùng vui mừng.
Món quà này của Phương Nguyên, có thể nói là đã giúp Hỏa Vân lĩnh giải quyết một vấn đề lớn.
Nói trắng ra là, đối với tiên môn, vấn đề trọng yếu nhất chỉ có hai thứ, một là tài nguyên, hai là truyền thừa.
Hỏa Vân lĩnh có tài nguyên, nhưng lại không có nhiều truyền thừa. Công pháp mà Hỏa Vân lĩnh bọn hắn truyền thừa đều chỉ là đê giai huyền pháp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão không phải là đối thủ của tên Dạ hộ pháp kia. Mặc dù bàn về căn cơ tu vi và pháp lực, bọn hắn không kém hơn Dạ hộ pháp bao nhiêu, thế nhưng công pháp tu luyện lại cách nhau một trời một vực, bởi vậy khi động thủ thì bọn hắn liền bị đối phương áp chế...
Trúc Cơ cũng chỉ là cung cấp một căn cơ, một điểm xuất phát mà thôi. Lý trưởng lão khi còn trẻ tuổi từng nhận được cơ hội tam mạch Trúc Cơ, đây là tư chất có thể sánh ngang với những đệ tử hạch tâm chân chính trong Thanh Dương tông. Thế nhưng có thể bởi vì không có công pháp thích hợp để tu luyện cho nên tới bây giờ, khi đánh nhau với đối thủ, hắn thậm chí vẫn còn thi triển pháp thuật của cảnh giới Luyện Khí, thế thì làm sao hắn có thể là đối thủ của Dạ hộ pháp được?
Dù sao thì thứ đáng giá nhất trong giới tu hành vẫn là văn hóa a!
Trong khi đó, sách ngọc mà Phương Nguyên đưa cho bọn hắn lại có nguồn gốc từ bút ký tu luyện của một vị đệ tử Thượng Thanh sơn, là tâm pháp được hắn thôi diễn lại một lần nữa, vì thế cũng không quá kém cỏi. Thứ này vốn để chuẩn bị cho Quan Ngạo, thế nhưng bây giờ hắn phát hiện Quan Ngạo sau khi Trúc Cơ lại có nội tình hùng hậu viễn siêu sự tưởng tượng mình, công pháp này không còn thích hợp nữa, vậy dứt khoát đưa cho Hỏa Vân lĩnh coi như là bồi thường đi!
Dù gì thì Hứa Thanh Doanh cũng xem như thay mình chịu một thương!
"Các ngươi... Các ngươi có biết các ngươi vừa mới giết ai hay không?"
Có điều khi Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đều đang cảm thấy kích động, ở trên sườn núi chợt vang lên một tiếng kêu to.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng là môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long. Lúc này hắn giống như đã phát điên, đang điên cuồng ngước lên núi rống to.
Hai vị trận sư Thiên Xu môn đứng bên cạnh hắn cũng đều ngây ngốc nhìn lên núi.
"Vị kia..."
Ngự Thần Long nuốt nước miếng một cái, gian nan kêu lên: "Vị kia là Ô Trì quốc tiểu..."
"Oanh..."
Không đợi hắn kịp nói hết, giữa không trung bỗng nhiên có một mảnh khí cơ hùng hồn ùn ùn kéo tới.
Phương Nguyên hơi có cảm ứng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở giữa không trung chẳng biết từ lúc nào đã có một mảnh kim vân bao phủ tới.
Kim vân kia bọc lấy một phương Tiên Đài, hình như là một tòa pháp chu cự đại. Ở giữa Tiên Đài có một cái ghế được chạm khắc bằng mỹ ngọc, người ngồi trên đó là một tên thiếu niên tuổi tác không lớn, vây xung quanh hắn là những cơ thiếp xinh đẹp. Có người đấm chân bóp tay cho hắn, có người rót rượu cho hắn, thế nhưng hắn lại mặt không biểu tình, thần sắc có hơi ngoài ý muốn, nói: "Ngay cả Dạ hộ pháp mà cũng chết rồi ư?"
Cự Giao môn và hai lão già Thiên Xu môn kia thấy thế thì đồng thời quỳ xuống, chân tay run run không đứng dậy nổi.
Thiếu niên kia liếc mắt nhìn qua Hỏa Vân lĩnh mấy cái, sau đó nhìn về phía hai lão già Thiên Xu môn kia: "Hắn chết như thế nào?"
Hai lão già Thiên Xu môn kia vội vàng bay lên Tiên Đài, hiến lên một đạo ngọc giản, sau đó chỉ tay về phía Phương Nguyên nói rồi gì đó.
"Tên trận sư này thật sự lợi hại như vậy sao?"
Tên thiếu niên kia nghe xong thì lại giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Phương Nguyên: "Ha ha, ngươi có biết giết người của ta là đã phạm phải tội gì không?"
Phương Nguyên thần sắc bình thản nói: "Là người của ngươi muốn giết ta trước, ta bị ép buộc nên mới phản kích, vậy thì có tội gì?"
Thiếu niên kia nghe xong thì nhàn nhạt cười một tiếng, bỗng nhiên nói: "Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?"
Một vị mỹ cơ ở bên cạnh nghe thấy thế thì cười khanh khách, chen miệng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi hãy nghe cho cẩn thận đây. Vị này chính là tiểu hoàng tử điện hạ của Ô Trì quốc chúng ta, người ngươi vừa giết kia chính là hộ pháp của chúng ta Ô Trì quốc, là người có quan chức trên người..."
"Tiểu hoàng tử của Ô Trì quốc?"
Khi nghe thấy câu nói này, ánh mắt của Hứa Thanh Doanh lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nàng rốt cuộc biết được Cự Giao môn đã tìm được chỗ dựa gì.
Ngay cả Phương Nguyên lúc này cũng không nhịn được mà cảm thấy nao nao, có hơi ngoài ý muốn.
Hắn cũng không quá rành về cách phân chia thế lực trong Ô Trì quốc, nhưng hắn cũng có biết qua một chút.
Bất kể những thế lực này phân chia như thế nào thì người của hoàng thất thuộc quốc chủ nhất mạch của Ô Trì quốc vẫn luôn luôn là người mạnh nhất.
"Cho nên ta sẽ không nói chuyện ân oán báo thù gì đó trong giới tu hành với ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi..."
Vị tiểu hoàng tử kia hết sức hài lòng với cách phản ứng của những người xung quanh. Hắn có hơi đắc ý cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên, nói: "Ngươi giết hộ pháp của Ô Trì quốc ta chính là làm trái với luật pháp của Ô Trì quốc ta, ngươi nói xem, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?"
Xem ra chuyện này thật sự có hơi phiền phức a...
Sau khi trầm mặc nửa ngày, Phương Nguyên từ từ ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng tử kia rồi chần chờ nói: "Không thì cho ta xin lỗi có
được hay không?"
Chương 478 Một Kiếm Hoành Không (1)
"Cái gì?"
Nghe Phương Nguyên nói vậy, tên tiểu hoàng tử kia ngẩn người, cảm thấy có chút không hiểu rõ.
Mà Phương Nguyên thì nghiêm túc giải thích: "Ta không nên giết tướng quân Ô Trì quốc các ngươi, cho nên phải hướng ngươi nói lời xin lỗi. Thế nhưng ta cũng hi vọng ngươi có thể hiểu được, cục diện lúc ấy chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Vị tướng quân kia của các ngươi thực sự quá bá đạo, vừa ra tay đã muốn chạy tới lấy tính mạng chúng ta, chúng ta cũng bị ép buộc phải phản kích nên mới giết hắn. Chẳng qua dù sao chuyện cũng đã rồi, chúng ta cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra được, cho nên ta xin lỗi ngươi, cùng lắm thì ta có thể bồi thường cho ngươi một chút được không?"
Tiểu hoàng tử kia càng nghe càng cảm thấy dở khóc dở cười: "Vậy mà ngươi lại thật sự giải thích chuyện này với ta?"
Phương Nguyên rất nghiêm túc nói: "Ta thật sự không muốn gây chuyện!"
Trên mặt tiểu hoàng tử kia dần dần lộ ra nụ cười cổ quái, ung dung thở dài, quăng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang thị thiếp bên cạnh một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói: "Nhưng nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thì còn cần luật pháp để làm gì?"
Sắc mặt Phương Nguyên không dễ nhìn lắm, nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Ánh mắt tiểu hoàng tử kia quét qua các loại đại trận trên Hỏa Vân lĩnh, khẽ cười một tiếng, nói: "Như vậy đi, ngươi cũng đã nói lời xin lỗi, nên ta cũng không tiện bắt ngươi đền mạng. Thế nhưng ngươi giết một người của ta, lại còn là chiến tướng đắc lực nhất, vậy thì người bồi thường lại cho ta một người đi. Thấy tạo nghệ trận thuật nhất đạo của ngươi cũng không cạn, vừa vặn ta đang định đi làm một chuyện muốn dùng ngươi, vậy thì ngươi theo ta, như thế nào?"
Đương nhiên Phương Nguyên sẽ không tự nhiên mạo muội đi theo hắn, lắc đầu nói: "Ta còn có chuyện cần làm của mình!"
Tiểu hoàng tử kia nhíu mày, nói: "Ngươi nói như thể ngươi còn có lựa chọn vậy..."
Nói xong lời này, hắn liền uể oải khẽ dựa vào lưng ghế.
Cũng trong nháy mắt đó, một thị thiếp lớn tuổi phía trên Tiên Đài bỗng nhiên vỗ tay một cái, những nữ tử yểu điệu phía trên Tiên Đài kia đột nhiên đều hiện ra sát khí trên trán, từ trên Tiên Đài đua nhau nhảy xuống. Mỗi người lao về một hướng, tế ra phi kiếm trên đỉnh đầu, kiếm quang hiện ra tầng tầng, vây chặt khu vực xung quanh phía sau núi này.
Những thị thiếp này, không ngờ vậy mà đều có tu vi trong người!
"Mau... mau giúp tiểu điện hạ!"
Ở một phương hướng khác, đám môn nhân Cự Giao môn cũng đều giật mình, tiếp theo phát ra một tiếng kêu gọi, vây chặt xung quanh.
Vị môn chủ Cự Giao môn cùng hai vị lão giả Thiên Xu môn kia còn lại lên giữa không trung, bảo hộ bên cạnh tiểu hoàng tử.
Trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng đều có sát cơ lưu động, vây quanh Phương Nguyên.
Tiểu hoàng tử kia cười nói: "Hiện tại còn cảm thấy mình có thể tuỳ tiện rời đi không?"
Phương Nguyên không tỏ thái độ gì, chỉ quay đầu nhìn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Đám thị thiếp của tiểu hoàng tử kia đã vậy chặt chung quanh nơi này, mà đệ tử Cự Giao môn thì canh giữ ở vòng ngoài. Lúc này ngược lại là bao vây Hỏa Vân lĩnh giống như tường đồng vách sắt, cả thảy có tới mấy trăm người, Trúc Cơ chí ít cũng hơn mười vị, ai có thể xem nhẹ được?
"Phương tiểu ca, ta bảo vệ ngươi giết ra ngoài!"
Quan Ngạo cảm ứng được sát khí chung quanh truyền đến, nghiến răng một cái, nhấc lên đại đao.
Phương Nguyên đưa tay ra hiệu hắn không nên khinh cử vọng động, nhìn sang tên tiểu hoàng tử kia, cau mày nói: "Điện hạ, ta thật sự không muốn gây chuyện, giết hộ vệ nhà ngươi xem như là ta không đúng, ta bồi thường cho ngươi hai ngàn linh tinh, ngươi giơ cao đánh khẽ thả ta rời đi được không?"
"Ngươi lại muốn dùng linh tinh để mua chuộc một vị hoàng tử sao?"
Tiểu hoàng tử kia trợn tròn mắt, cười nói: "Đừng nói chuyện buồn cười, ngoan ngoãn ký huyết khế, đi theo ta..."
Hắn còn chưa dứt lời, con ngươi của Phương Nguyên đã lập tức co rụt lại, quát khẽ: "Vậy liền đắc tội rồi!"
Trong sát na đó, ánh mắt của hắn tập trung thẳng tắp vào tên tiểu hoàng tử phía trên Tiên Đài kia.
Sau đó, quanh người hắn tuôn ra một đạo cuồng phong, khí thế trong chớp mắt tăng vọt, đợt sau cao hơn đợt trước, như muốn xông thẳng lên mây xanh.
"Không tốt..."
Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long kinh hãi, cấp tốc phóng tới Phương Nguyên.
Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên đột nhiên xuất kiếm, thân hình như điện, tựa như trong nháy mắt xuyên qua hư không.
Người bảo hộ chung quanh Tiên Đài không ít, cũng không thiếu cao thủ cảnh giới Trúc Cơ, phòng hộ đối với tiểu hoàng tử càng không thể nói là không đủ, tầng tầng lớp lớp cũng không đủ để hình dung. Thế nhưng vấn đề mấu chốt là, thế tới của Phương Nguyên cũng quá nhanh...
Vượt xa khỏi sự lý giải của bọn hắn đối với tốc độ của một tu sĩ Trúc Cơ!
Tuy thần niệm của bọn hắn cũng theo kịp Phương Nguyên xuất thủ, cảm thấy rất khẩn trương, nhưng lại không kịp phản ứng!
Ma Ấn Kiếm lóe lên tựa như thiểm điện, vừa tới Tiên Đài liền chém thẳng về phía tên tiểu hoàng tử kia.
"Mẫu hậu của ta ơi..."
Tên tiểu hoàng tử kia cũng không ngờ một kiếm của Phương Nguyên tới nhanh như vậy, tựa như xem mấy chục trượng khoảng cách giữa bọn hắn không có vậy. Trong giây lát hắn đã cảm thấy hàn khí ập vào mặt, sát cơ nhập tâm, toàn thân bị dọa hét lên một tiếng, ôm đầu lăn xuống gầm ghế.
Cùng lúc đó, dường như cảm ứng được lực lượng mạnh mẽ trên thân kiếm của Phương Nguyên, từ trong túi chiếc túi bên hông tiểu hoàng tử đột nhiên có hoàng quang đại phóng, lại có một mảnh vải màu vàng bay thẳng lên không trung, hiển lộ ra vô tận uy nghi, cứng rắn đón lấy một kiếm của Phương Nguyên.
"Đây là... Thánh chỉ?"
Một kiếm của Phương Nguyên bị ngăn lại, hắn cảm thấy nao nao, sau đó chợt biến sắc.
Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm nhận được một cách rõ ràng, đạo cơ trong cơ thể mình hơi động một chút, tựa như bị thứ gì đó ảnh hưởng.
Điều này khiến cho suy nghĩ của hắn nhanh chóng vận chuyển như điện, sau đó đột nhiên nghĩ thông suốt một vấn đề...
"Ha ha..."
Chương 479 Một Kiếm Hoành Không (2)
Phương Nguyên chợt cười to, xông thẳng lên không trung, trong tay đã có thêm một chiếc quạt lông. Đây chính là một trong những pháp bảo của yêu ma Nam Hoang thành Phương Nguyên có trong tay, mới thi triển ra lần đầu. Hắn rót pháp lực vào bên trong, sau đó dùng sức quạt một cái. Phía trên quạt lông lập tức sáng lên rất nhiều phù văn, từ bên trong bất ngờ bay ra một con quạ màu lam, lao thẳng tắp tới tấm thánh chỉ kia...
Theo con quạ màu lam bay qua, ngay cả nhiệt độ trên Tiên Đài cũng chợt hạ, kết thành một tầng băng mỏng.
"Grào..."
Đạo thánh chỉ kia cảm ứng được uy lực của pháp bảo, từ bên trong chui ra một đầu long ảnh màu vàng nghênh đón con quạ màu lam đang phóng qua. Hai cái huyễn ảnh tung vào nhau, quấn lấy nhau, với sự khủng bố của lực băng sương do con quạ màu lam kia phát ra, vậy mà không thể thắng được.
Thế nhưng nhân cơ hội này, thân hình Phương Nguyên lại nhoáng lên, áp sát đến gần tên tiểu hoàng tử, trở tay xách hắn lên giữa không trung.
Trong khoảnh khắc khi tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên xách lên, đạo long ảnh màu vàng kia liền trở nên ảm đạm lên, nặng nề bay trở về thánh chỉ, tấm thánh chỉ bồng bềnh rơi xuống đất. Phương Nguyên cũng tiện tay bắt lấy tấm thánh chỉ kia nhét vào trong lồng ngực của mình.
Thánh chỉ tuy có thần tính, nhưng dù sao cũng không linh hoạt bằng pháp bảo.
Trông thấy tiểu hoàng tử gặp nạn, nó sẽ chủ động hiện thân nghênh địch, nhưng lại bị Phương Nguyên dùng Lam Nha Bảo Phiến dẫn dắt thần tính trên đó rời đi. Sau khi tiểu hoàng tử bị bắt, nó cũng liền mất đi năng lực hộ chủ, biến trở lại thành một tấm vải vàng bình thường.
Đối với người ngoài mà nói, bọn hắn thậm chí còn không thèm chú ý đến sự hứng thú của Phương Nguyên đối với thánh chỉ, chỉ trợn tròn mắt nhìn tới.
Đường đường là tiểu hoàng tử Ô Trì quốc, thế mà bây giờ lại bị Phương Nguyên xách trong tay giống như một con khỉ nhỏ.
Nhất thời bọn hắn vừa sợ vừa giận, muốn xông lại cứu người, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, chỉ dám ngẩn người tại chỗ giống như là bị dính thuật định thân vậy.
"Ngươi... Ngươi thật lớn mật, mau buông tiểu hoàng tử ra!"
"Ngươi có biết tổn thương Hoàng tộc chính là tội tru di cửu tộc không?"
Trong lúc nhất thời vô số tiếng hét lớn vang lên, nhưng chỉ là ngoài mạnh trong yếu không có lực lượng gì.
Mà Phương Nguyên không thèm để ý tới những chuyện này, xách theo tiểu hoàng tử trong tay đảo đảo tròng mắt nhìn hắn một chút, nói: "Có ý tốt xin lỗi ngươi, ngươi lại không đồng ý, vậy thì đành phải mượn ngươi làm con tin, bảo đảm cho hai chúng ta rời khỏi nơi này trước lại nói sau..."
Tiểu hoàng tử cầu khẩn: "Có thể thả ta xuống trước hay không, thế này thật mất mặt a..."
Phương Nguyên cười một tiếng, đặt hắn xuống đất, bàn tay lại đặt trên đỉnh đầu của hắn, ánh mắt quét về tứ phương.
"Tránh ra!"
Một tiếng quát này của hắn chấn kinh tứ phương, toàn bộ Hỏa Vân lĩnh đều lâm vào bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch.
Trên mặt từng người đều tỏ ra do dự, không dám động đậy chút nào.
"Tiểu hoàng tử của các ngươi đã rơi vào tay ta, ai dám cản đường ta liền chém hắn một đao!"
"Đối với đệ tử Hỏa Vân lĩnh, tốt nhất là các ngươi để bọn hắn tự động tán đi, cho phép các ngươi gây khó dễ cho bọn hắn, thế nhưng phàm là để ta biết được đệ tử Hỏa Vân lĩnh bị tử thương một người, ta cũng sẽ chém lên người tiểu hoàng tử các ngươi một đao. Tính ra chắc chỉ khoảng mấy trăm đao, có lẽ không chết được..."
Tiểu hoàng tử kia kêu to: "Chết đó, một đao cũng đủ chết..."
Phương Nguyên cười một tiếng, đột nhiên tuôn ra pháp lực cuốn tên tiểu hoàng tử kia lại, đưa tay tế lên một đạo ngân toa lao xuống đón Quan Ngạo, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng ra bên ngoài Hỏa Vân lĩnh. Đám người bao vây vòng ngoài dĩ nhiên không có ai cam tâm thả hắn xông ra, thậm chí có người còn kích động định tế lên pháp bảo ngăn cản, thế nhưng Phương Nguyên lại trực tiếp đưa tiểu hoàng tử ra cản trước mặt.
"Ấy ấy ấy, mau tránh ra..."
Tiểu hoàng tử bị hù tới mặt vàng như đất, lập tức giương nanh múa vuốt hét toáng lên.
Đám người ngăn ở phía trước làm sao dám đả thương hắn, trong lòng dù có biệt khuất cũng phải lách mình tránh qua một bên.
Phương Nguyên cứ như vậy lao thẳng ra Hỏa Vân lĩnh, ngân toa nhanh như điện, bay thẳng về phía xa xa trên bầu trời đêm.
Mà Cự Giao môn cùng đám thị thiếp đều không cam tâm, liều mạng đuổi theo phía sau hắn.
Nhưng bọn hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ chính là, tốc độ ngân toa của Phương Nguyên quá nhanh.
Mặc cho bọn hắn liều mạng đuổi theo phía sau, vậy mà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân toa kia càng lúc càng bay xa, từ từ biến mất trong màn đêm.
"Này này, đại ca, trông tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, sao lại làm việc xúc động như vậy chứ..."
"Chúng ta chẳng qua mới chỉ cãi qua cãi lại một hai câu, làm gì đến mức ngươi trói ta lại vậy chứ?"
"Đây chính là phạm vi Ô Trì quốc đó, tám đại tướng trấn áp tứ phương, thậm chí là các tiên môn lớn nhỏ bên trong Ô Trì quốc, một khi nghe nói ta ở trong tay ngươi đều sẽ liều mạng tới tìm ngươi, đây chẳng phải là ngươi tự tìm phiền toái cho mình sao?"
"Đã trốn không thoát, hay là thả ta về nhà đi thôi, cùng lắm là ta không đòi ngươi bồi thường nữa..."
Toàn thân tiểu hoàng tử bị chế trụ bên trên ngân toa, nhưng miệng lại không yên, liên tục lải nhải không ngừng.
"Cũng chính vì đắc tội hoàng thất ở Ô Trì quốc rất phiền phức, cho nên ta mới phải dẫn ngươi đi theo!"
Thanh âm Phương Nguyên bình tĩnh nói: "Ngươi trật tự một chút, lúc ta vừa rời khỏi Ô Trì quốc, tự nhiên sẽ thả ngươi trở về!"
Tiểu hoàng tử ngẩn người, hét lớn: "Vậy không được, ta còn có việc..."
Phương Nguyên đưa tay đè xuống đỉnh đầu của hắn.
Tiểu hoàng tử bị hù sắp khóc lên: "Vừa rồi ngươi còn nói không muốn gây chuyện, sẽ không thật sự giết ta chứ?"
"Không tin có thể thử một chút!"
Phương Nguyên mặt không thay đổi nói: "Không muốn gây chuyện và sợ phiền phức, là hai chuyện không giống nhau!"
Vừa cấp tốc phi độn Phương Nguyên vừa đưa mắt nhìn bốn phía, trước mắt là một vùng núi hoang rậm rạp.
Chương 480 Đạo Lôi Dẫn Thứ Nhất (1)
Vị trí bọn hắn hiện tại chính là Thập Vạn Man Sơn phía nam Ô Trì quốc. Tính cả Hỏa Vân lĩnh cùng Ngọc La sơn, kỳ thật đều là một bộ phận của Thập Vạn Man Sơn này, thế nhưng chỗ đó thuộc khu vực biên giới, không giống như bọn hắn bây giờ, đã thâm nhập vào sâu trong Man Sơn. Đây chính là một nơi có rất ít dấu chân người, Yêu thú đầy rẫy, thế nhưng cũng có một vài tiên môn lớn nhỏ tọa lạc trong đó, ẩn mà không hiện.
Phương Nguyên biết, nếu như mình trực tiếp trốn ra phía ngoài, thì những tiên môn biết được tin tức nhất định sẽ tới chặn đường mình.
Bởi vậy hắn chỉ toàn lực phi độn về phía trước. Nhưng sau khi bay mấy canh giờ, thấy được phía dưới có một cái sơn cốc rất bí ẩn, hắn liền hãm ngân toa lại, chậm rãi hạ xuống sơn cốc. Người vẫn chưa chạm đất hắn đã đánh ra tám đạo trận kỳ, phân biệt ghim vào tám phương hướng xung quanh sơn cốc, sau đó cũng bố trí xuống các loại cấm chế; trên không của sơn cốc nhấp nháy ánh sáng, sau đó sơn cốc liền trực tiếp biến mất.
Lại qua không bao lâu, có mấy đạo linh quang từ phương tây bay đến, ở trên trời cao lướt qua, sau đó không còn động tĩnh gì khác.
Có lẽ là đám người thị vệ kia đang liều mạng đuổi theo kia, chỉ có điều cũng không có ai biết được lúc này Phương Nguyên đang ở ngay dưới chân bọn hắn...
"Ê... ê…!"
"Ở đây... Àiii!"
Tiểu hoàng tử bị ép ở trong sơn cốc, mỗ khi nhìn thấy trên không trung có một đạo quang mang bay qua đều hưng phấn gọi í ới, trong lòng tràn đầy chờ mong. Thế nhưng sau khi thấy những đạo quang mang kia cũng không dừng lại mà trực tiếp bay mất, lại lập tức bất đắc dĩ thở dài thườn thượt.
"Không cần trông ngóng nữa, ta cũng từng bị người đuổi giết qua, bởi vậy đã bỏ ra khá nhiều công sức nghiên cứu pháp trận ẩn nấp này. Toà pháp trận này chính là loại chắc chắn nhất trong mấy năm nay ta nghiên cứu ra; chúng ta núp ở nơi này, cho dù là cao thủ cảnh giới Kim Đan cũng đừng hòng dễ dàng phát hiện chúng ta. Ngươi trông cậy vào những tiểu tiên môn bên trong Thập Vạn Man Sơn kia cứu ngươi ra ngoài, nhất định sẽ là thất vọng!"
Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử một chút, lại từ từ bố trí ra một cái Tụ Linh trận ở trong sơn cốc, từ tốn nói.
"Tiền bối... Không, đại ca... Không, đại gia..."
Tiểu hoàng tử vẻ mặt đưa đám nói: "Ngươi cũng đã chạy ra khỏi Hỏa Vân lĩnh, thả ta ra được rồi chứ? Dù sao ngươi có bản lĩnh bực này, cũng không sợ có ai trong Thập Vạn Man Sơn này bắt ngươi lại, hơn nữa ta cam đoan sau khi trở về sẽ không sai người của ta truy sát ngươi, được chứ?"
Phương Nguyên cũng áy náy cười một tiếng, nói: "Kỳ thật lúc đầu quả thực là ta định trốn ra khỏi Hỏa Vân lĩnh sẽ thả ngươi, nhưng lúc bắt được ngươi ta lại vô tình phát hiện ra một cái bí mật. Ta cần thí nghiệm một phen, nhìn xem kết quả ra sao rồi sẽ quyết định nên làm như thế nào!"
"Thí nghiệm gì?"
Tiểu hoàng tử kia ngẩn ngơ.
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, nhấc chỉ bắn ra một đạo pháp lực, lập tức khiến cho tên tiểu hoàng tử vốn đang sợ hãi kia không thể động đậy được.
Mà Phương Nguyên thì để cho Quan Ngạo canh kỹ hắn, đồng thời cũng hộ pháp cho mình, sau đó khoanh chân ngồi ở bên trong Tụ Linh trận. Hắn lật bàn tay một cái, trong tay xuất hiện một vật, lại chính là thánh chỉ đoạt được trong tay tên tiểu hoàng tử trước đó. Hắn đặt thánh chỉ tại mắt trận của Tụ Linh trận, sau đó lại lấy ra một vật, là khối Thiên Ngoại Lôi Thạch đạt được ở Hỏa Vân lĩnh, đặt nó vào trung tâm!
Vào lúc này, hắn cũng nhớ tới cảm giác lần đầu tiên khi nhìn thấy thánh chỉ này.
Thánh chỉ này dù sao cũng không phải là pháp bảo chân chính, uy lực có hạn, thế nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy, Phương Nguyên lại có một loại cảm giác phi thường kỳ dị. Lực lượng thuộc tính lôi trong đạo cơ bên trong thể nội vậy mà mà ẩn ẩn bị khắc chế, tựa như một người tu luyện lực lượng thuộc tính hỏa thấy được lực lượng thuộc tính thuỷ vậy, sau đó trong lòng hắn cảm thấy có hơi chịu, đó chính là do hai lực lượng thuộc tính tương sinh tương khắc gây nên...
Mà điều này cũng khiến cho vấn đề Phương Nguyên suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên có đáp án.
Lúc trước hắn vẫn một mực tìm kiếm một loại vật liệu có được lực lượng áp chế Thiên Ngoại Lôi Thạch, để cho mình an tâm luyện hóa, chỉ có điều sau rất nhiều lần thí nghiệm vẫn luôn không cho ra kết quả hài lòng. Mãi đến khi vừa trông thấy đạo thánh chỉ này, bỗng nhiên hắn liền suy nghĩ thông suốt vấn đề...
"Thiên Đạo cao cao tại thượng, tẩm bổ vạn vật, lòng người thì ảnh hưởng tới Thiên Đạo..."
"Ta chưa thành Kim Đan, tâm thần không mạnh, không thể nào khống chế lực lượng thuộc tính lôi này, cũng chỉ có thể dựa vào ngoại vật..."
"Hoàng quyền, chính là thứ lòng người ngưng tụ, là nơi tâm niệm tập trung mạnh nhất!"
"Mà trên thánh chỉ này lại có được tâm niệm của cả một nước, có lẽ nó có thể giúp ta áp chế lực lượng Lôi Thạch này!"
Trong đầu thoáng qua đủ loại suy nghĩ, sau đó hắn liền ổn định tâm thần, nghịch chuyển Tụ Linh trận pháp.
Rẹt rẹt... đoàng...
Tụ Linh trận vốn là để thu hút linh khí chung quanh tới, giúp cho tu hành dễ dàng hơn, nhưng lúc này Phương Nguyên lại nghịch chuyển Tụ Linh Trận, khiến cho lực lượng thuộc tính lôi bên trong Thiên Ngoại Lôi Thạch đang nằm ở trung tâm Tụ Linh trận kia đều bị dẫn ra ngoài. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, thiểm điện to như tay trẻ con từ bên trong Lôi Thạch lóe lên, sáng chói mắt, khí tức bức người, tựa như có được lực lượng hủy diệt hết thảy, vạn vật đều phải khô héo vậy!
Thế nhưng lực lượng lôi điện kinh khủng này, tại thời điểm trước khi hoàn toàn bạo phát lại vừa đúng lúc đi qua Tụ Linh trận, vọt tới vị trí đạo thánh chỉ. Không cần Phương Nguyên điều khiển đã thấy từ trên thánh chỉ có một đạo long ảnh màu vàng bay ra, quấn lấy lực lượng lôi điện kia. Theo thời gian dần trôi qua, đạo long ảnh màu vàng đã áp chế lực lượng lôi điện xuống, từ to bằng cánh tay trẻ con biến thành to bằng ngón tay.
"Quả nhiên hữu dụng..."
Phương Nguyên thầm mừng rỡ, hít sâu mấy hơi.
Hai tay mười ngón duỗi ra trước ngực như hoa sen, kết ra mấy đạo pháp ấn.
Lực lượng lôi điện kia lập tức bị nó dẫn dắt, từ từ hướng chảy về phía hắn, bị hắn một ngụm nuốt vào!