-
Chương 466-470
Chương 466 Không Thì Ngươi Tự Giải Quyết Đi (1)
Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng Quan Ngạo lại liên tục Trúc Cơ trong ba ngày ba đêm, hơn nữa đây cũng không bao gồm tiền kỳ chuẩn bị và hậu kỳ tĩnh dưỡng trong ba ngày ba đêm, mà vẻn vẹn chỉ là quá trình hấp thu địa khí để Trúc Cơ đã tiến hành trong ba ngày ba đêm...
Rất khó có thể tưởng tượng được, Quan Ngạo rốt cuộc đã hấp thu bao nhiêu hỏa mạch địa khí!
Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, Hỏa hệ linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh này e rằng sẽ phải ngủ say trong hơn trăm năm. Trong khoảng thời gian này, linh khí trong đó không thể nào dưỡng dục lại được, những người khác cũng không thể nào dùng linh mạch này để Trúc Cơ nữa. Nói một cách khác, linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh này đã bị một mình Quan Ngạo phế bỏ trong khoảng thời gian một trăm năm!
Nhưng tương ứng với cái giá đó chính là biến hóa trên người Quan Ngạo!
Ba ngày sau, quá trình hấp thu hỏa mạch địa khí của Quan Ngạo đã nhanh chóng kết thúc, còn bản thân hắn thì giống như đã biến thành một người khác.
Vô tận hỏa ý bốc lên từ cơ thể hắn giống như một ngọn lửa đỏ rực vậy, cả tòa động phủ đều bị luồng hỏa ý này bao phủ, đứng ở xa xa nhìn sang còn tưởng rằng đây là một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào. Phương Nguyên ở động phủ bên cạnh giúp Quan Ngạo hộ pháp đã phải bày ra một cái Thủy hệ linh trận nho nhỏ, thông qua linh trận này để chống đỡ hỏa ý đang xâm nhập tới từ bốn phương tám hướng!
"Nếu như bị trưởng lão tiên môn nhìn thấy, chí ít cũng sẽ cho hắn thân phận đệ tử chân truyền a..."
Phương Nguyên nhìn thấy một màn này thì cũng không nhịn được mà thấp giọng nói một câu.
Tư chất của Quan Ngạo là một thứ khiến cho người ta càng tìm tòi thì lại càng cảm thấy đáng sợ. Nhất là ngay từ đầu, hắn chỉ là trời sinh cường tráng, nhiều hơn mấy phần khí lực cỏn con mà thôi, bởi vậy Thanh Dương tông cũng không quá coi trọng hắn. Nhưng Phương Nguyên bây giờ lại có thể xác định được một chuyện!
Tiềm lực của Quan Ngạo không chỉ có chừng này!
Chỉ có điều, Quan Ngạo sắp Trúc Cơ thành công, nhưng Hỏa Vân lĩnh thì lại sắp thua thiệt lớn...
Cơ nghiệp lớn nhất của bọn hắn chính là Hỏa hệ linh mạch này, bây giờ lại gần như bị Quan Ngạo phế bỏ toàn bộ. Hắn vốn cho rằng trong mấy ngày này sẽ có người của Hỏa Vân lĩnh đến quấy rầy mình, nhưng rốt cuộc lại không thấy người nào đến, điều này cũng làm cho Phương Nguyên cảm thấy hơi băn khoăn...
"Hưu..."
Hắn suy ngẫm nửa ngày, cong ngón búng ra một đạo phù quang phá không mà đi.
...
...
Thiên địa u tĩnh, không trăng không sao!
Đây là một ban đêm u ám, thế nhưng áng lửa trên một ngọn núi trong Hỏa Vân lĩnh lại khiến cho cả Hỏa Vân lĩnh sáng rỡ giống như ban ngày. Trên dưới Hỏa Vân lĩnh cũng rất hiểu đạo lý trân quý tài nguyên, nếu linh mạch đã sắp sửa bị người ta rút sạch, vậy thì cứ dứt khoát sử dụng nó như một ngọn đèn đi!
Bởi vậy vào lúc này, bọn hắn nhờ vào ánh lửa đó nên vẫn đang tiến hành những bước bố trí sau cùng cho hộ sơn đại trận.
"Thanh Doanh chất nữ, mấy ngày nay ta đã nhiều lần khuyên ngươi, nhưng ngươi toàn do dự, bây giờ tốt rồi chứ?"
Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh đứng giữa sườn núi nhìn qua đại trận trên núi, thấp giọng thở dài, có hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Hộ sơn đại trận sắp bố trí xong, thế nhưng cơ nghiệp truyền thừa mấy trăm năm của Hỏa Vân lĩnh sắp sửa biến thành con số không, vậy thì đại trận này còn dùng để thủ hộ cái gì nữa?"
Hứa Thanh Doanh nghe hắn nói thế thì cũng có hơi xấu hổ. Trong ba ngày này, nàng rốt cuộc vẫn không cho phép Lý trưởng lão đi đối phó vị Trận sư kia. Mà theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh khí trong hỏa chúc linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh của các nàng liên tục ít dần đi. Bây giờ cũng không cần vội vã đối phó vị Trận sư kia, bởi vì hiện tại cho dù có bắt hắn lại thì cũng không cứu vãn được bao nhiêu linh khí trong địa mạch...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một đạo phù quang bay xuống từ đỉnh núi, lơ lửng ở trước mặt Hứa Thanh Doanh.
"Trúc Cơ có biến, địa mạch tổn hao nhiều hơn dự tính, ta sẽ bồi thường!"
Phù quang chiếu rọi hư không, mười mấy chữ nhàn nhạt nở rộ trước mặt bọn hắn.
"Bồi thường?"
Lý trưởng lão thấy thế thì câm nín nói: "Địa mạch đã bị hủy đi, dù hắn có bản lãnh lớn đi chăng nữa thì cũng đâu thể nào bồi thường được?"
Hứa Thanh Doanh nhìn thấy mấy chữ kia, trong lòng an tâm hơn một chút, nhưng cũng không biết phải nói gì với Lý trưởng lão.
Chỉ là bọn hắn không ngờ rằng, lúc này ở phía Tây của Hỏa Vân lĩnh, ở một vùng đất hắc ám mà ánh lửa không chiếu tới, đại địa bỗng nhiên vô thanh vô tức vỡ ra. Một đầu Giao Long toàn thân mọc đầy vảy giáp màu đen, trên đỉnh đầu sinh ra một chiếc sừng chậm rãi thò đầu ra từ sâu trong lòng đất. Ở trên cái sừng còn có một vị hắc y nam tử đón gió mà đứng, áo bào tung bay.
Hắn đứng xa xa nhìn áng lửa trên Hỏa Vân lĩnh, ánh mắt đã trở nên âm lãnh tới cực điểm.
"Tin tức kia lại là sự thật..."
Hắn thấp giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy sát ý lạnh như băng: "Nha đầu này tự biết mình không bảo hộ được cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh, thế mà thà rằng đưa cho một tên Trận sư từ bên ngoài đến hủy đi chứ không chịu thần phục với ta, thậm chí còn trùng tu hộ sơn đại trận, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."
"Môn chủ, chúng ta thật sự phải cường công Hỏa Vân lĩnh sao?"
Sau lưng của hắn có ba lão già khô gầy ngồi trên lưng cự thú, chậm rãi đi tới, thấp giọng hỏi thăm.
"Tất nhiên rồi, lúc này không tấn công, chẳng lẽ chờ bọn hắn sửa xong hộ sơn đại trận rồi mới tấn công hay sao?"
Vị môn chủ Cự Giao môn kia hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua hai lão già mặc áo choàng màu đen ẩn trong bóng tối cách đó không xa, giảm thấp thanh âm nói: "Món đồ mà vị kia muốn, chúng ta sao có thể không lấy về được, Cự Giao môn làm sao bỏ qua cơ hội tốt này được?"
Chương 467 Không Thì Ngươi Tự Giải Quyết Đi (2)
Ba lão già kia liếc nhau một cái, vẻ mặt đều có hơi bất đắc dĩ. Hỏa Vân lĩnh hình như đã trừ đi nội hoạn, không thể nào dùng mưu kế để chiếm đoạt được nữa. Trong tình huống bình thường, bọn họ hẳn là nên trực tiếp từ bỏ sự ngấp nghé đối với đối phương, sau đó song phương cùng nhau âm thầm đấu pháp là được. Dù sao thì nhân mạng cũng rất quý giá, cho dù là tiểu môn tiểu phái liếm máu trên đầu đao như bọn hắn, nếu không phải vạn vạn bất đắc dĩ thì cũng sẽ không cường công sơn môn, liều mạng với người khác!
Có điều, Cự Giao môn cũng không còn cách nào khác, môn chủ lại càng giống như tên đã trên dây, không phát không được.
"Khó khăn lắm mới có cơ hội đầu nhập vào vị kia, kết quả chuyện đầu tiên mà lại làm không xong, về sau làm sao có thể đặt chân ở đó được?"
Môn chủ Cự Giao môn chợt cảm thấy một mảnh u ám thoáng qua, hắn đột nhiên giơ tay lên, nói: "Giết!"
Ầm ầm!
Theo hiệu lệnh này của hắn, Cự Giao dưới chân hắn là người đầu tiên xông lên. Những nơi nó đi qua, đại địa thế mà tản ra giống như là mặt nước vậy. Một đầu đại mãng một thân vảy đen, đường kính thân thể gấp bảy tám lần thùng nước đột nhiên chui ra, nhanh chóng du tẩu về phía trước. Hơn nữa sau lưng cự mãng còn có vô số đệ tử Cự Giao môn mặc áo bào đen, cầm trong tay đủ loại pháp khí mạnh mẽ vọt tới giống như thủy triều!
"Không hay, có địch tập kích!"
Trên Hỏa Vân lĩnh, những đệ tử Hỏa Vân lĩnh vẫn đang bố trí đại trận, khi chợt phát hiện một màn này thì đều giật mình kêu lớn.
...
...
"Thiết Lân Đại Mãng?"
Vào lúc này, ở giữa sườn núi, Lý trưởng lão đang tức giận bất bình cũng vô cùng kinh hãi. Hắn nhìn quét qua dưới núi, lập tức nhìn thấy một đầu cự mãng sát khí vô hạn, lăn lộn quay cuồng trong màn đêm kia. Hắn nhanh chóng đoán ra được gì đó: "Là Cự Giao môn tấn công..."
"Sao lại đúng vào lúc này..."
Hứa Thanh Doanh ở bên cạnh cũng kinh hãi nói: "Lý thúc, không phải ngươi nói rằng mình sẽ trấn an hắn trong mấy ngày nay hay sao?"
Lý trưởng lão khẽ quát: "Ta đã lá mặt lá trái với hắn, chính là vì chờ đợi đến khi đại trận bố trí xong thì sẽ trở mặt với hắn!"
"Có thể là do trong tông môn còn có những cái đinh không bị nhổ sạch, để lộ ra tin tức..."
Hứa Thanh Doanh thở ra một hơi thật dài, nghiêm khắc quát: "Không còn biện pháp nào khác, chúng ta phải liều mạng với bọn hắn!"
"Đệ tử Hỏa Vân lĩnh, giết không tha!"
Lúc này bốn phương tám hướng xung quanh Hỏa Vân lĩnh đều có cường địch đánh tới. Những bóng đen đó lay động trong bóng đêm giống như quỷ mị. Hơn nữa trong đám đệ tử Cự Giao môn xông tới đánh lén còn có 7~8 đầu cự mãng màu đen xen lẫn trong đó. Bọn chúng lực lớn vô cùng, hung ác một cách khó hiểu, chỉ cần nhìn thấy đệ tử Hỏa Vân lĩnh là chúng sẽ nhanh chóng bò đến, hoặc nuốt hoặc siết, coi con người giống như là thức ăn vậy.
Thực lực tổng hợp của đệ tử Hỏa Vân lĩnh vốn không bằng Cự Giao môn, cộng thêm việc trở tay không kịp nên đã để cho đệ tử Cự Giao môn xông lên núi. Nếu là trước kia, Hỏa Vân lĩnh tốt xấu gì cũng còn một tòa hộ sơn đại trận, nhưng hiện tại, để bố trí tòa hộ sơn đại trận mới, đại trận cũ đã bị dỡ bỏ. Đại trận mới vẫn còn chưa thể vận chuyển, nên đây chính là thời điểm khả năng phòng ngự của Hỏa Vân lĩnh yếu đuối nhất!
Bởi vậy nên đệ tử Hỏa Vân lĩnh sợ hãi trong lòng, không dám cứng rắn ngăn cản, vừa đánh vừa lui, một đường lùi tới sườn núi.
Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão nhìn thấy Cự Giao môn khí thế hung hung thì cũng vừa sợ vừa giận, muốn gọi người tới cố thủ. Thế nhưng bốn phương tám hướng đều là địch nhân, cũng không biết có phải Cự Giao môn đã dốc toàn bộ lực lượng rồi hay không, bọn hắn thế mà không biết nên làm gì để ngăn cản. Đang trong lúc bối rối, bỗng nhiên có một đạo phù quang lấp lóe, một đạo truyền âm phù từ trên đỉnh núi bay tới, biến thành hai chữ to trên không trung: Tới đây!
"Hắn muốn làm cái gì?"
Lý trưởng lão nhìn thấy hai chữ to này trong lúc cấp thiết thì liền giận dữ gầm nhẹ.
"Đi qua hỏi một chút!"
Hứa Thanh Doanh mặc dù giật mình nhưng vẫn phóng tới động phủ ở sau núi, Lý trưởng lão đành phải đi theo.
Trên dưới Hỏa Vân lĩnh đều rất kính sợ vị thần bí Trận sư kia. Từ sau khi động phủ xây xong, nếu không được Trận sư trẻ tuổi kia triệu kiến, ai cũng không dám tùy tiện tới gần, ngay cả Hứa Thanh Doanh cũng là lần đầu tiên đến động phủ này. Bọn họ bay lượn ra sau núi, liền nhìn thấy địa phương thiết lập động phủ trước đó bị bao phủ bởi một mảnh thanh vụ nhàn nhạt, mười phần thần dị. Bọn hắn thấy thế thì do dự, đáp xuống bên ngoài mảnh thanh vụ kia.
"Người tới là ai?"
Bên trong thanh vụ vang lên giọng nói bình tĩnh của Trận sư kia.
"Tiền bối, là Cự Giao môn, cũng không biết bọn hắn lên cơn điên gì mà cứng rắn công kích chúng ta..."
Hứa Thanh Doanh vội vã hồi đáp, ánh mắt chăm chú nhìn sang động phủ kia.
Vị Trận sư trẻ tuổi kia trầm mặc nửa ngày rồi nói: "Ta đang trong lúc quan trọng, đừng cho bọn hắn tới quấy rầy ta!"
Hứa Thanh Doanh nghe thấy thế thì lập tức thất vọng, cắn môi nói: "Ta sẽ cố hết sức!"
Lý trưởng lão thì lại không tốt tính như vậy, mắt thấy sơn môn Hỏa Vân lĩnh sắp sửa bị đánh vỡ, ngươi còn bảo chúng ta bảo hộ ngươi ư?
Nộ khí đề thăng, khi hắn đang muốn nói gì đó thì giọng nói của vị trận sư kia lại vang lên lần nữa: "Lần này mượn dùng Địa Mạch của các ngươi để Trúc Cơ, nhưng lại hao tổn hơi nhiều một chút. Đầu linh mạch này chí ít cũng phải ngủ say trăm năm thì mới có thể khôi phục lại được. Sự tình đến nước này, ta cũng chỉ có thể dùng những phương pháp khác để bồi thường cho các ngươi!"
Lý trưởng lão tức giận nói: "Vậy thì chúng ta phải chờ tới lúc nào?"
"Ngay bây giờ!"
Từ trong thanh vụ bỗng nhiên bay ra một đạo trận kỳ, rơi vào trong tay Hứa Thanh Doanh.
Giọng nói của vị Trận sư kia vang lên: "Trận kỳ này hẳn là có thể giúp các ngươi phá giải trận tai ách này!"
Lý trưởng lão ngẩn ngơ, chỉ thấy trên không trung của Hỏa Vân lĩnh cũng đang có người đánh tới, bốn phương tám hướng đều là huyết quang. Cự Giao môn thế tới hung hung, quả thực giống như một cơn sóng dữ, đệ tử Hỏa Vân lĩnh căn bản là không ngăn cản nổi. Từ khi Hỏa Vân lĩnh cắm rễ ở đây đến nay, bọn họ chưa từng trải qua tình thế nào nguy hiểm như thế này. Hắn không khỏi
lo lắng nói: "Tình thế nguy cấp, đại trận chưa thành, một đạo trận kỳ này..."
Bên trong thanh vụ, vị kia Trận sư giống như có hơi không nhịn được, nói: "Nếu không thì tự ngươi đi giải quyết đi?"
Bản mặt mo của Lý trưởng lão lập tức đỏ bừng, rất hối hận vì bản thân đã nhiều lời.
Chương 468 Trận Sư Tâm Tư Không Lường Được (1)
"Ngự Thần Long, ngươi thật lớn mật, thế mà dám cường công Hỏa Vân lĩnh ta, ngươi không sợ phá hư quy củ hay sao?"
Trên Hỏa Vân lĩnh, đệ tử Cự Giao môn tranh nhau giết tới, đệ tử Hỏa Vân lĩnh không ngăn cản nổi nữa, đã bắt đầu bị bọn hắn chiếm cứ những trụ cột của đại trận. Khi bọn hắn đang muốn nhất cổ tác khí chiếm trọn cả Hỏa Vân lĩnh này, chỉ thấy trên sườn núi có một bóng người vọt ra, hai tay chấn động, đánh bay vô số đệ tử Cự Giao môn ra ngoài. Sau đó hắn đứng trên đỉnh của một tòa đình các, ngưng trọng hét lớn xuống dưới núi.
Chúng đệ tử Hỏa Vân lĩnh nhìn lên, cảm thấy hơi an lòng, là Đại trưởng lão Hỏa Vân lĩnh Lý Long Ngư.
"Sưu!"
Vị môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long kia chân đạp Độc Giác Cự Mãng trồi lên từ lòng đất, xông thẳng về phía trước.
Hắn cười lạnh một trận: "Lý Long Ngư, tên gia nô ba họ nhà ngươi trước đó chủ động đầu phục ta, muốn mượn lực lượng của Cự Giao môn ta để âm mưu cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh. Thậm chí mấy cây đinh được cắm trong Hỏa Vân lĩnh cũng đều là do ngươi âm thầm thu mua giúp ta. Nhưng ai có thể ngờ được, ngay tại thời điểm sắp sửa động thủ, ngươi lại cam nguyện làm gia nô của người khác, vậy mà còn không biết xấu hổ lừa gạt ta?"
"Cũng may là ta không một mực tin ngươi, những cây đinh mà ta thu mua cũng không chỉ có mấy người như vậy!"
Ngự Thần Long nhìn thấy sắc mặt của Hỏa Vân lĩnh Lý trưởng lão liên tục biến đổi thì lại càng đắc ý cười lớn: "Ngươi âm thầm ám sát và cầm tù những người trong Hỏa Vân lĩnh đã đầu phục ta, ngược lại khiến cho những người khác cảnh giác, đã sớm âm thầm truyền về hết thảy tin tức cho ta biết. Lúc đầu ta còn muốn chờ cho ngươi bố trí xong hộ sơn đại trận, sau đó lại đến tước chiếm cưu sào, nhưng bây giờ tình thế khẩn cấp, chúng ta đành phải cấp cho các ngươi một kinh hỉ nho nhỏ!"
Sau khi Đại trưởng lão Hỏa Vân lĩnh Lý Long Ngư ký huyết khế thì hắn đã tâm tính đại biến, không cần để ý tới mặt mũi gì đó nữa.
Dù cho bị Ngự Thần Long mỉa mai như thế, khuôn mặt hắn vẫn không đổi sắc.
Hắn chỉ cười lạnh, nói: "Trong giới tu hành, tấn công sơn môn của người khác chính là tối kỵ. Ngự Thần Long, ngươi thật đúng là quá mức cuồng vọng, còn rất tự tin với thực lực của mình như vậy. Người cho rằng sau khi lão môn chủ của Hỏa Vân lĩnh ta tọa hóa thì sẽ không có người nào có thể trị được ngươi hay sao?"
Lúc nói đến đây, pháp lực của hắn chợt rung động, ba đạo khí cơ sau lưng hắn xông thẳng lên trời, chiếu rọi cả một khoảng trời.
Tu vi tam mạch Trúc Cơ của hắn được hiển lộ ra một cách rõ ràng.
Cùng lúc đó, thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh hiện tại Hứa Thanh Doanh cũng bước ra, trên người nàng cũng có hai đạo pháp lực Kim Mộc hiển lộ ra. Mặc dù nàng là thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh, nhưng nàng lại không mượn nhờ Địa Mạch của Hỏa Vân lĩnh để Trúc Cơ, mà phụ thân của nàng lúc ấy đã hao tốn vô số đại giới để giúp nàng đoạt được cơ duyên lưỡng mạch Trúc Cơ ở một địa phương khác.
Sau lưng bọn họ là mấy vị trưởng lão khác của Hỏa Vân lĩnh. Bọn họ đều là nhất mạch Hỏa hành Trúc Cơ hoặc đan dược Trúc Cơ, lúc này đều đang trầm mặc không nói gì.
Thiếu môn chủ và cả bốn vị trưởng lão đều ở đây, thực lực của Hỏa Vân lĩnh lúc này tất nhiên là không thể khinh thường được!
Thế nhưng môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long hiển nhiên đã sớm có đối sách, vì vậy hắn chỉ cười lạnh, nói: "Ngự mỗ nếu đã dám đến thì sao lại phải sợ đá, các ngươi liều mạng cơ chứ. Chỉ là mấy tên nhất mạch Trúc Cơ phế vật, ngoài ra còn có một vị thiếu môn chủ Trúc Cơ tầng hai, nhiêu đó thì có đáng là gì?"
Khi hắn nói chuyện, trong khoảng tối bên cạnh hắn đột ngột xuất hiện mấy đạo nhân ảnh.
Trong đó, ngoại trừ ba vị trưởng lão Trúc Cơ cảnh uy chấn tứ phương của Cự Giao môn ra thì lại bất ngờ có thêm hai người mặc áo choàng đen.
"Lão tiên sinh, chúng ta . ."
Ngự Thần Long nhìn về phía một trong hai người mặc áo choàng đen, thấp giọng hỏi.
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, tiểu chủ tử không thể chờ được nữa..."
Người mặc áo choàng đen kia lạnh giọng trả lời.
Ngự Thần Long vội vàng gật đầu một cái, nói: "Người đâu, mau tóm gọn cả Hỏa Vân lĩnh này cho ta!"
Sau khi hắn hét lớn một tiếng như thế, hắn và ba vị trưởng lão Trúc Cơ cảnh kia hung hăng xông về phía trước, đạo đạo pháp khí được tế lên giữa không trung.
Thấy bọn hắn đã hành động, một đám đệ tử tinh anh của Cự Giao môn sau lưng hắn cũng theo hắn xông về phía trước.
Trong lúc nhất thời, một hồi chiến đầu ác liệt nhất trên Hỏa Vân lĩnh đã khai màn.
Nhưng chỉ vừa giao thủ một lần, tất cả trưởng lão Hỏa Vân lĩnh liền cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Ngoại trừ Đại trưởng lão Lý Long Ngư và thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh có đủ sức đánh một trận ra, mấy vị trưởng lão nhất mạch khác vốn không thạo chiến đấu, chỉ lấy việc xử lý sự vụ trong tông môn làm chủ. Bây giờ trong lúc chính diện ác chiến, bọn họ nhanh chóng bị mấy vị trưởng lão Cự Giao môn chế trụ, còn Đại trưởng lão Lý Long Ngư thì lại bày ra bộ dạng liều mạng, pháp thuật linh quang ngập trời nghênh tiếp môn chủ Cự Giao môn.
Thế nhưng môn chủ Cự Giao môn ngoài thực lực mạnh mẽ ra thì còn có đầu Linh thú Độc Giác Cự Mãng kia tương trợ. Chỉ trong vòng mấy chiêu, hắn đã đẩy Lý Long Ngư xuống thế hạ phong, phần lưng còn lãnh đủ một cú quật đuôi của cự mãng. Khi chiến đấu với môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long, hắn rõ ràng không thể nào địch lại được!
"Lý thúc đừng vội, ta đến giúp ngươi!"
Hứa Thanh Doanh ở một bên thấy thế thì cảm thấy lo lắng. Nàng hét vang một tiếng, một sợi thanh đằng phá đất mà lên quấn lấy Cự Giao.
"Hừ, một chút thủ đoạn nhỏ mà cũng dám khoe khoang!"
Thế nhưng một trong hai lão già đi theo môn chủ Cự Giao môn lại bất chợt cười lạnh.
Hắn cong ngón búng ra, một đạo linh quang liền bay thẳng về phía sợi thanh đằng kia.
Chương 469 Trận Sư Tâm Tư Không Lường Được (2)
Chỉ trong chốc lát, sợi thanh đằng kia bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, sinh sinh biến thành tro tàn.
Hứa Thanh Doanh kinh hãi nói: "Cự Giao môn mời tới cao thủ cỡ này từ nơi nào?"
Nàng tất nhiên là đã cố gắng hết sức, thế nhưng ở mấy hướng khác của Hỏa Vân lĩnh, đệ tử Cự Giao môn dưới sự tương trợ của dị thú cự mãng đều đã giết tới. Cả tòa Hỏa Vân lĩnh đã mất đi đại thế. Hứa Thanh Doanh dường như đã tuyệt vọng, rốt cuộc đưa ra được một quyết định, ngưng trọng quát to: "Lý thúc, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, chúng ta không liều mạng với bọn hắn, đi mau..."
Nói xong, nàng lại là người đầu tiên phi thân vọt thẳng lên đỉnh Hỏa Vân lĩnh.
Đại trưởng lão Lý Long Ngư lập tức đáp lại. Hắn và mấy vị trưởng lão khác vội vã xông lên trên núi, trực tiếp bỏ chạy.
"Ha ha, lão gia hỏa Hỏa Vân lĩnh kia chết rồi, quả nhiên đời sau chẳng ra gì..."
Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long đại hỉ, ha ha cười to, nhảy lên Độc Giác Cự Mãng, đuổi theo sau lưng mấy người kia.
Bọn hắn đã chiếm được chủ điện Hỏa Vân lĩnh, chiếm được trung tâm trận mạch. Hỏa Vân lĩnh không hề có sức đánh trả, chúng đệ tử nhà mình cũng đều đã công lên trên núi, thậm chí còn không bị ngăn cản là bao. Phen tập kích này có thể nói là đạt được thành công lớn.
Hắn mừng rỡ trong bụng, cất tiếng cười to. Bước kế tiếp hắn muốn tụ tập nhân thủ, trước tiên bắt lại Hứa Thanh Doanh rồi tính tiếp tiếp!
Thế nhưng vào lúc này, Hứa Thanh Doanh đã chạy tới đỉnh núi lại bất ngờ thay đổi sắc mặt.
Nàng nhìn thấy chúng đệ tử Cự Giao môn đều đã bị dẫn lên núi, vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là một nụ cười lạnh: "Cự Giao môn Ngự tiền bối, ngươi xem xem trong tay có thứ gì?"
Ngự Thần Long khẽ giật mình, nhưng khi thấy nàng cầm trong tay một đạo trận kỳ, hắn cười lạnh nói: "Xú nha đầu, đến lúc này mà còn muốn bày chiêu trò gì?"
"Có phải chiêu trò hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi!"
Hứa Thanh Doanh cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên tế lên trận kỳ, cắm thẳng vào một chỗ trên sườn núi.
Ở nơi đó có một tảng đá lớn màu xanh, trên tảng đá có một đạo long nhãn.
Khi nhìn qua thì khối đá lớn kia không có chỗ nào khác thường, nhưng khi trận kỳ cắm vào long nhãn kia thì dị biến lại nảy sinh!
Ầm ầm!
Trên khối đá lớn kia xuất hiện một mảnh quang mang vàng óng, nó chợt chấn động rồi vỡ nát ra. Mảnh vỡ cự thạch vừa hay đánh trúng một gốc đại thụ ở cách đó ba trượng. Đại thụ ầm ầm đổ xuống, lại đè trúng lên một chỗ tàn trận. Tàn trận kia đã ảm đạm linh quang, sớm đã vứt bỏ, nhưng khi cự mộc đổ xuống, nó lại dẫn dắt một đạo tàn trận khác, linh quang đột nhiên xông lên tận trời.
"Sưu" "Sưu" "Sưu "
Trong mảnh tàn trận này có mấy đạo trận kỳ phá đất mà lên, bay đi tứ phương.
Có cái ổn định giữa không trung, có cái ổn định trên đỉnh núi, có cái cắm vào tấm biển ở chính điện của Hỏa Vân lĩnh.
Trong khoảnh khắc tất cả trận kỳ đã cài cắm xong xuôi, một đạo linh quang chói mắt lập tức xuất hiện.
Đạo linh quang đó phát ra từ trên tấm biển kia, bắn trúng vào một đạo trận kỳ khác, sau đó lại chuyển sang một đạo trận kỳ ở phía dưới.
Gần như chỉ trong chốc lát, đạo linh quang này đã thông qua mấy đạo trận kỳ, xuyên suốt toàn bộ bầu trời của Hỏa Vân lĩnh...
Nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống thì sẽ có thể thấy được rằng linh quang giữa những trận kỳ kia tạo thành một chữ "Sắc" cực lớn!
Cũng trong một sát na này, bốn phía của Hỏa Vân lĩnh bỗng nhiên vang lên một trận sơn băng địa liệt mơ hồ, sau đó trận quang đầy trời đột ngột dâng lên từ trên mặt đất. Nó giống như một áng mây lớn, chỉ trong giây lát liền bao phủ mỗi một nơi trên Hỏa Vân lĩnh. Sau đó, đạo đạo tàn trận mặc dù đã bố trí xong, nhưng bởi vì còn chưa khởi động nên bây giờ chỉ có thể xem là đồ vật bài trí lại đều tỉnh giấc vào lúc này...
Rầm rầm...
Một mảnh trận quang có thể thấy được bằng mắt trần lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Không biết có bao nhiêu đệ tử Cự Giao môn xông lên núi bị trận quang này trấn áp, xoắn thành mảnh vỡ ngay lập tức.
Những cự mãng hung thế ngập trời trộn lẫn trong đám đệ tử kia cũng bị trận quang đột nhiên xuất hiện này xé thành mảnh nhỏ...
"Các ngươi..."
Vị môn chủ Cự Giao môn kia vô cùng kinh hãi, vội vàng bay lên, muốn trốn xuống dưới núi.
Nhưng khi hắn đang bay đi, một mảnh kim quang lấp lóe giống như phù vân đã bắn thẳng vào ngực hắn.
"Hô..."
Vị Cự Giao môn môn chủ này cắn chặt răng, song chưởng tề xuất, va chạm với kim quang kia.
Sau đó, hắn bị đẩy về chỗ cũ, miệng phun máu tươi, sắc mặt héo hon, cánh tay phải đứt gãy.
Giờ khắc này, hắn vừa sợ vừa giận quát: "Hộ sơn đại trận của Hỏa Vân lĩnh chẳng phải là còn chưa hoàn thành hay sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Hắn lại không biết, tại thời điểm hắn đang vô cùng kinh hãi, Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão cũng vừa mừng vừa sợ.
Bọn hắn gần như theo bản năng nhìn thoáng qua sau núi, sau khi cảm thấy may mắn, bọn hắn cũng nhiều hơn một tia sợ hãi.
"Tâm tư của trận sư, quả nhiên khó mà suy đoán được..."
Hứa Thanh Doanh thấp giọng nói: "Hắn nhìn như để cho chúng ta phá giải đại trận vốn có để bố trí trận pháp mới. Nhưng trên thực tế, hắn đã sớm âm thầm bố trí từng đạo tàn trận này vào một trận thế nhất định. Nếu như có cường địch xâm nhập, hắn sẽ có thể lâm thời khởi động, vây hãm cường địch vào sâu trong đại trận. Hơn nữa những bố trí này thậm chí còn là do chúng ta tự mình làm, nhưng nếu như không nhìn trận đồ thì chúng ta cũng không biết rằng nó còn có thần hiệu như thế!"
"Thanh Doanh nha đầu, lựa chọn trước đó của ngươi là đúng..."
Đại trưởng lão Lý Long Ngư lúc này lại đang sợ hãi, thấp giọng nói: "Có lẽ hắn không ngờ tới việc Cự Giao môn sẽ công kích chúng ta. Hậu chiêu này là chuẩn bị cho chúng ta, nếu như Hỏa Vân lĩnh chúng ta nổi lên ác ý đối với hắn, buộc hắn dẫn phát trận này, vậy thì cả tông môn chúng ta..."
Chương 470 Múa Rìu Qua Mắt Thợ (1)
Ý định hại người có thể không có, nhưng tâm phòng bị người nhất định phải có.
Bây giờ Phương Nguyên cũng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, khi Quan Ngạo vẫn chưa Trúc Cơ, đi tới một nơi xa lạ như Hỏa Vân lĩnh chẳng những muốn mượn địa mạch Hỏa Vân lĩnh sử dụng, mà còn muốn lấy đi thiên ngoại thần thạch của người ta.
Mặc dù trong này cũng có một vài trao đổi cùng hứa hẹn, hơn nữa hắn còn lưu lại hậu chiêu trên người Hứa Thanh Doanh, nhưng giới tu hành hiểm ác, ngay cả đại tiên môn Việt quốc như Thanh Dương tông cùng không thiếu âm mưu cùng tranh đấu, huống chi là vùng đất Man Hoang chi địa như Hỏa Vân lĩnh chứ?
Không bí mật lưu chút hậu chiêu, sao có thể yên tâm cho được?
Phương Nguyên không hề nói ra, thậm chí nếu như vào lúc hắn này không đưa một đạo trận đồ cuối cùng cho Hứa Thanh Doanh, thì có lẽ mãi cho đến khi hộ sơn đại trận xây thành, Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão cũng sẽ không phát giác ra hắn còn có hậu chiêu như vậy!
Thế nhưng hai người Hứa, Lý cũng không ngu ngốc, dĩ nhiên có thể nghĩ ra mối liên hệ trong đó.
Trên mặt hai người lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ đành thấp giọng thở dài: "Bất kể nói như thế nào, thì sự thưc quả đúng là hắn đã bồi thường cho chúng ta!"
Nhìn qua đám đệ tử Cự Giao môn đã bị vây trong một khu vực trận quang rộng lớn đáng sợ bên trong Hỏa Vân lĩnh, giãy dụa gào thảm, hồi lâu sau Hứa Thanh Doanh mới thấp giọng nói: "Hắn hút sạch Địa Mạch chi khí Hỏa hành của Hỏa Vân lĩnh chúng ta, nhưng đổi lại, hắn lại giúp chúng ta loại trừ cường địch là Cự Giao môn, bồi thường như vậy hẳn là đã đủ rồi đi?"
"Không sai, lão phu xem như đã phục vị Trận sư này rồi, quả thực hắn là không để cho chúng ta chịu thiệt thòi!"
Lý trưởng lão cũng thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Mặc dù địa mạch Hỏa hành kia đã gần như khô kiệt, nhưng dù sao trăm năm về sau vẫn có thể khôi phục lại, vẫn được tính là cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh chúng ta. Mà Cự Giao môn mặc dù không có địa mạch để Trúc Cơ, nhưng bọn hắn lại khống chế ba tòa linh thạch khoáng mạch có thể khai thác, đến lúc đó lại chiếm đoạt khoáng mạch vào tay, tính ra chúng ta còn kiếm lời..."
Hứa Thanh Doanh khẽ gật đầu, nhìn về phía ngọn núi kia, tận đáy lòng cảm thấy cực kỳ may mắn.
Kỳ thật sau khi trở về từ Ngọc La sơn, rất nhiều lần Lý trưởng lão đã bí mật tìm nàng thương lượng, cảm thấy Hỏa Vân lĩnh nhất mạch cứ như vậy giao cho một Trận sư trẻ tuổi không rõ lai lịch thật sự là có chút không ổn, cần phải nghĩ biện pháp giải quyết đại phiền toái này mới được!
Tối thiểu nhất cũng phải chế trụ vị Trận sư kia, buộc hắn giải trừ cấm chế trên người mình, đổi bị động thành chủ động.
Đối với đề nghị này, lúc ấy Hứa Thanh Doanh cũng hơi động tâm, nhưng cuối cùng vẫn chưa đưa ra quyết định.
Nàng cảm thấy vị Trận sư kia sâu không lường được, một nguyên nhân trong đó hiển nhiên là không có niềm tin tuyệt đối, một nguyên nhân khác chính là, thái độ làm việc của vị Trận sư trẻ tuổi này khiến cho nàng cảm thấy mới mẻ và hiếu kỳ, đó chính là tuyệt không chiếm tiện nghi, hết thảy lấy trao đổi làm chủ.
Người trẻ tuổi này đã lấy được truyền thừa Ngọc La sơn, thế nhưng hắn cũng giúp mình lắng lại phản loạn trong môn!
Hắn lấy đi Thiên Ngoại Lôi Thạch của Hỏa Vân lĩnh, thế nhưng hắn cũng giúp Hỏa Vân lĩnh bố trí lại đại trận hộ sơn...
Loại trao đổi công bằng này cũng không tính là phong cách hành sự chiếm tiện nghi của mình, khiến Hứa Thanh Doanh cảm thấy vừa mới lạ lại vừa chờ mong.
Cũng với suy nghĩ như vậy, nên cuối cùng nàng cũng không ra tay với vị Trận sư trẻ tuổi kia.
Mà bây giờ quả nhiên đã đổi lại cho Hỏa Vân lĩnh một kết quả không tệ...
Hắn hầu như đã hủy đi địa mạch Hỏa Vân lĩnh, thế nhưng hắn nhưng lại giúp Hỏa Vân lĩnh thủ hộ, loại trừ cường địch!
Hắn thật sự không phải là một người để cho người ta phải thua thiệt!
Lớn lên ở Man Hoang chi địa, từ trước đến nay Hứa Thanh Doanh luôn lấy việc hại người ích ta làm triết lý nhân sinh, trong lúc này ngược lại nàng thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú đối với vị Trận sư trẻ tuổi kia. Thì ra trên đời này thật sự tồn tại lối sống lợi mình mà không cần tổn hại người?
"Ha ha, Ngự lão đệ, ngươi không ngờ rằng Hỏa Vân lĩnh ta vẫn còn lưu lại hậu chiêu chứ gì?"
Vào lúc này, Lý trưởng lão đạp gió mà lên, nhìn về phía môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long hét lớn: "Cự Giao môn các ngươi làm sao có thể trêu chọc nổi Hỏa Vân lĩnh chúng ta như, trước đó lão phu âm thầm tiếp xúc với ngươi cũng chỉ là vâng mệnh môn chủ thi triển mưu kế với ngươi mà thôi. Bây giờ tính mạng toàn bộ trên dưới Cự Giao môn ngươi đều đã nằm trong tay chúng ta, không mau mau đầu hàng còn đợi đến khi nào?"
Đối mặt với cường địch, tất nhiên hắn phải nổ một chút, ra vẻ như sâu không lường được, tất cả thế cục đều nằm trong lòng bàn tay vậy.
"Nói khoác mà không biết ngượng, các ngươi cho rằng mượn cái phá trận này, sẽ có thể đẩy Cự Giao môn ta vào chỗ chết sao?"
Lúc này sắc mặt môn chủ cùng mấy vị trưởng lão Cự Giao môn cũng trầm xuống. Vừa rồi hắn đã liên tục thăm dò mấy lần, muốn đánh vỡ tàn trận cầm tù chung quanh, kết quả là chẳng những không có bất luận hi vọng gì xông ra, mà còn làm hại bản thân bị trọng thương. Trong lòng hắn cũng thầm hiểu vị Trận sư thần bí kia rất lợi hại, nhất thời không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có điều muốn thuyết phục mà nói, đương nhiên cũng không có khả năng!
"Ha ha, chẳng lẽ Cự Giao môn các ngươi hiện tại còn không phải là thân hãm tử địa hay sao?"
Lý trưởng lão cười lạnh, sát khí tỏa ra, âm thầm khoát tay áo về phía Hứa Thanh Doanh.
Trong lòng hắn đã quyết định, tính cả môn chủ ở bên trong, Cự Giao môn tổng cộng có bốn vị cao thủ, tất nhiên không có khả năng thu phục tất cả. Ít ra cũng phải loại bỏ mấy vị trưởng lão, chỉ lưu một mình tên môn chủ Cự Giao môn này, sau đó cũng dễ khống chế hơn một chút...
Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng Quan Ngạo lại liên tục Trúc Cơ trong ba ngày ba đêm, hơn nữa đây cũng không bao gồm tiền kỳ chuẩn bị và hậu kỳ tĩnh dưỡng trong ba ngày ba đêm, mà vẻn vẹn chỉ là quá trình hấp thu địa khí để Trúc Cơ đã tiến hành trong ba ngày ba đêm...
Rất khó có thể tưởng tượng được, Quan Ngạo rốt cuộc đã hấp thu bao nhiêu hỏa mạch địa khí!
Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, Hỏa hệ linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh này e rằng sẽ phải ngủ say trong hơn trăm năm. Trong khoảng thời gian này, linh khí trong đó không thể nào dưỡng dục lại được, những người khác cũng không thể nào dùng linh mạch này để Trúc Cơ nữa. Nói một cách khác, linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh này đã bị một mình Quan Ngạo phế bỏ trong khoảng thời gian một trăm năm!
Nhưng tương ứng với cái giá đó chính là biến hóa trên người Quan Ngạo!
Ba ngày sau, quá trình hấp thu hỏa mạch địa khí của Quan Ngạo đã nhanh chóng kết thúc, còn bản thân hắn thì giống như đã biến thành một người khác.
Vô tận hỏa ý bốc lên từ cơ thể hắn giống như một ngọn lửa đỏ rực vậy, cả tòa động phủ đều bị luồng hỏa ý này bao phủ, đứng ở xa xa nhìn sang còn tưởng rằng đây là một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào. Phương Nguyên ở động phủ bên cạnh giúp Quan Ngạo hộ pháp đã phải bày ra một cái Thủy hệ linh trận nho nhỏ, thông qua linh trận này để chống đỡ hỏa ý đang xâm nhập tới từ bốn phương tám hướng!
"Nếu như bị trưởng lão tiên môn nhìn thấy, chí ít cũng sẽ cho hắn thân phận đệ tử chân truyền a..."
Phương Nguyên nhìn thấy một màn này thì cũng không nhịn được mà thấp giọng nói một câu.
Tư chất của Quan Ngạo là một thứ khiến cho người ta càng tìm tòi thì lại càng cảm thấy đáng sợ. Nhất là ngay từ đầu, hắn chỉ là trời sinh cường tráng, nhiều hơn mấy phần khí lực cỏn con mà thôi, bởi vậy Thanh Dương tông cũng không quá coi trọng hắn. Nhưng Phương Nguyên bây giờ lại có thể xác định được một chuyện!
Tiềm lực của Quan Ngạo không chỉ có chừng này!
Chỉ có điều, Quan Ngạo sắp Trúc Cơ thành công, nhưng Hỏa Vân lĩnh thì lại sắp thua thiệt lớn...
Cơ nghiệp lớn nhất của bọn hắn chính là Hỏa hệ linh mạch này, bây giờ lại gần như bị Quan Ngạo phế bỏ toàn bộ. Hắn vốn cho rằng trong mấy ngày này sẽ có người của Hỏa Vân lĩnh đến quấy rầy mình, nhưng rốt cuộc lại không thấy người nào đến, điều này cũng làm cho Phương Nguyên cảm thấy hơi băn khoăn...
"Hưu..."
Hắn suy ngẫm nửa ngày, cong ngón búng ra một đạo phù quang phá không mà đi.
...
...
Thiên địa u tĩnh, không trăng không sao!
Đây là một ban đêm u ám, thế nhưng áng lửa trên một ngọn núi trong Hỏa Vân lĩnh lại khiến cho cả Hỏa Vân lĩnh sáng rỡ giống như ban ngày. Trên dưới Hỏa Vân lĩnh cũng rất hiểu đạo lý trân quý tài nguyên, nếu linh mạch đã sắp sửa bị người ta rút sạch, vậy thì cứ dứt khoát sử dụng nó như một ngọn đèn đi!
Bởi vậy vào lúc này, bọn hắn nhờ vào ánh lửa đó nên vẫn đang tiến hành những bước bố trí sau cùng cho hộ sơn đại trận.
"Thanh Doanh chất nữ, mấy ngày nay ta đã nhiều lần khuyên ngươi, nhưng ngươi toàn do dự, bây giờ tốt rồi chứ?"
Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh đứng giữa sườn núi nhìn qua đại trận trên núi, thấp giọng thở dài, có hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Hộ sơn đại trận sắp bố trí xong, thế nhưng cơ nghiệp truyền thừa mấy trăm năm của Hỏa Vân lĩnh sắp sửa biến thành con số không, vậy thì đại trận này còn dùng để thủ hộ cái gì nữa?"
Hứa Thanh Doanh nghe hắn nói thế thì cũng có hơi xấu hổ. Trong ba ngày này, nàng rốt cuộc vẫn không cho phép Lý trưởng lão đi đối phó vị Trận sư kia. Mà theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh khí trong hỏa chúc linh mạch trên Hỏa Vân lĩnh của các nàng liên tục ít dần đi. Bây giờ cũng không cần vội vã đối phó vị Trận sư kia, bởi vì hiện tại cho dù có bắt hắn lại thì cũng không cứu vãn được bao nhiêu linh khí trong địa mạch...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một đạo phù quang bay xuống từ đỉnh núi, lơ lửng ở trước mặt Hứa Thanh Doanh.
"Trúc Cơ có biến, địa mạch tổn hao nhiều hơn dự tính, ta sẽ bồi thường!"
Phù quang chiếu rọi hư không, mười mấy chữ nhàn nhạt nở rộ trước mặt bọn hắn.
"Bồi thường?"
Lý trưởng lão thấy thế thì câm nín nói: "Địa mạch đã bị hủy đi, dù hắn có bản lãnh lớn đi chăng nữa thì cũng đâu thể nào bồi thường được?"
Hứa Thanh Doanh nhìn thấy mấy chữ kia, trong lòng an tâm hơn một chút, nhưng cũng không biết phải nói gì với Lý trưởng lão.
Chỉ là bọn hắn không ngờ rằng, lúc này ở phía Tây của Hỏa Vân lĩnh, ở một vùng đất hắc ám mà ánh lửa không chiếu tới, đại địa bỗng nhiên vô thanh vô tức vỡ ra. Một đầu Giao Long toàn thân mọc đầy vảy giáp màu đen, trên đỉnh đầu sinh ra một chiếc sừng chậm rãi thò đầu ra từ sâu trong lòng đất. Ở trên cái sừng còn có một vị hắc y nam tử đón gió mà đứng, áo bào tung bay.
Hắn đứng xa xa nhìn áng lửa trên Hỏa Vân lĩnh, ánh mắt đã trở nên âm lãnh tới cực điểm.
"Tin tức kia lại là sự thật..."
Hắn thấp giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy sát ý lạnh như băng: "Nha đầu này tự biết mình không bảo hộ được cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh, thế mà thà rằng đưa cho một tên Trận sư từ bên ngoài đến hủy đi chứ không chịu thần phục với ta, thậm chí còn trùng tu hộ sơn đại trận, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."
"Môn chủ, chúng ta thật sự phải cường công Hỏa Vân lĩnh sao?"
Sau lưng của hắn có ba lão già khô gầy ngồi trên lưng cự thú, chậm rãi đi tới, thấp giọng hỏi thăm.
"Tất nhiên rồi, lúc này không tấn công, chẳng lẽ chờ bọn hắn sửa xong hộ sơn đại trận rồi mới tấn công hay sao?"
Vị môn chủ Cự Giao môn kia hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua hai lão già mặc áo choàng màu đen ẩn trong bóng tối cách đó không xa, giảm thấp thanh âm nói: "Món đồ mà vị kia muốn, chúng ta sao có thể không lấy về được, Cự Giao môn làm sao bỏ qua cơ hội tốt này được?"
Chương 467 Không Thì Ngươi Tự Giải Quyết Đi (2)
Ba lão già kia liếc nhau một cái, vẻ mặt đều có hơi bất đắc dĩ. Hỏa Vân lĩnh hình như đã trừ đi nội hoạn, không thể nào dùng mưu kế để chiếm đoạt được nữa. Trong tình huống bình thường, bọn họ hẳn là nên trực tiếp từ bỏ sự ngấp nghé đối với đối phương, sau đó song phương cùng nhau âm thầm đấu pháp là được. Dù sao thì nhân mạng cũng rất quý giá, cho dù là tiểu môn tiểu phái liếm máu trên đầu đao như bọn hắn, nếu không phải vạn vạn bất đắc dĩ thì cũng sẽ không cường công sơn môn, liều mạng với người khác!
Có điều, Cự Giao môn cũng không còn cách nào khác, môn chủ lại càng giống như tên đã trên dây, không phát không được.
"Khó khăn lắm mới có cơ hội đầu nhập vào vị kia, kết quả chuyện đầu tiên mà lại làm không xong, về sau làm sao có thể đặt chân ở đó được?"
Môn chủ Cự Giao môn chợt cảm thấy một mảnh u ám thoáng qua, hắn đột nhiên giơ tay lên, nói: "Giết!"
Ầm ầm!
Theo hiệu lệnh này của hắn, Cự Giao dưới chân hắn là người đầu tiên xông lên. Những nơi nó đi qua, đại địa thế mà tản ra giống như là mặt nước vậy. Một đầu đại mãng một thân vảy đen, đường kính thân thể gấp bảy tám lần thùng nước đột nhiên chui ra, nhanh chóng du tẩu về phía trước. Hơn nữa sau lưng cự mãng còn có vô số đệ tử Cự Giao môn mặc áo bào đen, cầm trong tay đủ loại pháp khí mạnh mẽ vọt tới giống như thủy triều!
"Không hay, có địch tập kích!"
Trên Hỏa Vân lĩnh, những đệ tử Hỏa Vân lĩnh vẫn đang bố trí đại trận, khi chợt phát hiện một màn này thì đều giật mình kêu lớn.
...
...
"Thiết Lân Đại Mãng?"
Vào lúc này, ở giữa sườn núi, Lý trưởng lão đang tức giận bất bình cũng vô cùng kinh hãi. Hắn nhìn quét qua dưới núi, lập tức nhìn thấy một đầu cự mãng sát khí vô hạn, lăn lộn quay cuồng trong màn đêm kia. Hắn nhanh chóng đoán ra được gì đó: "Là Cự Giao môn tấn công..."
"Sao lại đúng vào lúc này..."
Hứa Thanh Doanh ở bên cạnh cũng kinh hãi nói: "Lý thúc, không phải ngươi nói rằng mình sẽ trấn an hắn trong mấy ngày nay hay sao?"
Lý trưởng lão khẽ quát: "Ta đã lá mặt lá trái với hắn, chính là vì chờ đợi đến khi đại trận bố trí xong thì sẽ trở mặt với hắn!"
"Có thể là do trong tông môn còn có những cái đinh không bị nhổ sạch, để lộ ra tin tức..."
Hứa Thanh Doanh thở ra một hơi thật dài, nghiêm khắc quát: "Không còn biện pháp nào khác, chúng ta phải liều mạng với bọn hắn!"
"Đệ tử Hỏa Vân lĩnh, giết không tha!"
Lúc này bốn phương tám hướng xung quanh Hỏa Vân lĩnh đều có cường địch đánh tới. Những bóng đen đó lay động trong bóng đêm giống như quỷ mị. Hơn nữa trong đám đệ tử Cự Giao môn xông tới đánh lén còn có 7~8 đầu cự mãng màu đen xen lẫn trong đó. Bọn chúng lực lớn vô cùng, hung ác một cách khó hiểu, chỉ cần nhìn thấy đệ tử Hỏa Vân lĩnh là chúng sẽ nhanh chóng bò đến, hoặc nuốt hoặc siết, coi con người giống như là thức ăn vậy.
Thực lực tổng hợp của đệ tử Hỏa Vân lĩnh vốn không bằng Cự Giao môn, cộng thêm việc trở tay không kịp nên đã để cho đệ tử Cự Giao môn xông lên núi. Nếu là trước kia, Hỏa Vân lĩnh tốt xấu gì cũng còn một tòa hộ sơn đại trận, nhưng hiện tại, để bố trí tòa hộ sơn đại trận mới, đại trận cũ đã bị dỡ bỏ. Đại trận mới vẫn còn chưa thể vận chuyển, nên đây chính là thời điểm khả năng phòng ngự của Hỏa Vân lĩnh yếu đuối nhất!
Bởi vậy nên đệ tử Hỏa Vân lĩnh sợ hãi trong lòng, không dám cứng rắn ngăn cản, vừa đánh vừa lui, một đường lùi tới sườn núi.
Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão nhìn thấy Cự Giao môn khí thế hung hung thì cũng vừa sợ vừa giận, muốn gọi người tới cố thủ. Thế nhưng bốn phương tám hướng đều là địch nhân, cũng không biết có phải Cự Giao môn đã dốc toàn bộ lực lượng rồi hay không, bọn hắn thế mà không biết nên làm gì để ngăn cản. Đang trong lúc bối rối, bỗng nhiên có một đạo phù quang lấp lóe, một đạo truyền âm phù từ trên đỉnh núi bay tới, biến thành hai chữ to trên không trung: Tới đây!
"Hắn muốn làm cái gì?"
Lý trưởng lão nhìn thấy hai chữ to này trong lúc cấp thiết thì liền giận dữ gầm nhẹ.
"Đi qua hỏi một chút!"
Hứa Thanh Doanh mặc dù giật mình nhưng vẫn phóng tới động phủ ở sau núi, Lý trưởng lão đành phải đi theo.
Trên dưới Hỏa Vân lĩnh đều rất kính sợ vị thần bí Trận sư kia. Từ sau khi động phủ xây xong, nếu không được Trận sư trẻ tuổi kia triệu kiến, ai cũng không dám tùy tiện tới gần, ngay cả Hứa Thanh Doanh cũng là lần đầu tiên đến động phủ này. Bọn họ bay lượn ra sau núi, liền nhìn thấy địa phương thiết lập động phủ trước đó bị bao phủ bởi một mảnh thanh vụ nhàn nhạt, mười phần thần dị. Bọn hắn thấy thế thì do dự, đáp xuống bên ngoài mảnh thanh vụ kia.
"Người tới là ai?"
Bên trong thanh vụ vang lên giọng nói bình tĩnh của Trận sư kia.
"Tiền bối, là Cự Giao môn, cũng không biết bọn hắn lên cơn điên gì mà cứng rắn công kích chúng ta..."
Hứa Thanh Doanh vội vã hồi đáp, ánh mắt chăm chú nhìn sang động phủ kia.
Vị Trận sư trẻ tuổi kia trầm mặc nửa ngày rồi nói: "Ta đang trong lúc quan trọng, đừng cho bọn hắn tới quấy rầy ta!"
Hứa Thanh Doanh nghe thấy thế thì lập tức thất vọng, cắn môi nói: "Ta sẽ cố hết sức!"
Lý trưởng lão thì lại không tốt tính như vậy, mắt thấy sơn môn Hỏa Vân lĩnh sắp sửa bị đánh vỡ, ngươi còn bảo chúng ta bảo hộ ngươi ư?
Nộ khí đề thăng, khi hắn đang muốn nói gì đó thì giọng nói của vị trận sư kia lại vang lên lần nữa: "Lần này mượn dùng Địa Mạch của các ngươi để Trúc Cơ, nhưng lại hao tổn hơi nhiều một chút. Đầu linh mạch này chí ít cũng phải ngủ say trăm năm thì mới có thể khôi phục lại được. Sự tình đến nước này, ta cũng chỉ có thể dùng những phương pháp khác để bồi thường cho các ngươi!"
Lý trưởng lão tức giận nói: "Vậy thì chúng ta phải chờ tới lúc nào?"
"Ngay bây giờ!"
Từ trong thanh vụ bỗng nhiên bay ra một đạo trận kỳ, rơi vào trong tay Hứa Thanh Doanh.
Giọng nói của vị Trận sư kia vang lên: "Trận kỳ này hẳn là có thể giúp các ngươi phá giải trận tai ách này!"
Lý trưởng lão ngẩn ngơ, chỉ thấy trên không trung của Hỏa Vân lĩnh cũng đang có người đánh tới, bốn phương tám hướng đều là huyết quang. Cự Giao môn thế tới hung hung, quả thực giống như một cơn sóng dữ, đệ tử Hỏa Vân lĩnh căn bản là không ngăn cản nổi. Từ khi Hỏa Vân lĩnh cắm rễ ở đây đến nay, bọn họ chưa từng trải qua tình thế nào nguy hiểm như thế này. Hắn không khỏi
lo lắng nói: "Tình thế nguy cấp, đại trận chưa thành, một đạo trận kỳ này..."
Bên trong thanh vụ, vị kia Trận sư giống như có hơi không nhịn được, nói: "Nếu không thì tự ngươi đi giải quyết đi?"
Bản mặt mo của Lý trưởng lão lập tức đỏ bừng, rất hối hận vì bản thân đã nhiều lời.
Chương 468 Trận Sư Tâm Tư Không Lường Được (1)
"Ngự Thần Long, ngươi thật lớn mật, thế mà dám cường công Hỏa Vân lĩnh ta, ngươi không sợ phá hư quy củ hay sao?"
Trên Hỏa Vân lĩnh, đệ tử Cự Giao môn tranh nhau giết tới, đệ tử Hỏa Vân lĩnh không ngăn cản nổi nữa, đã bắt đầu bị bọn hắn chiếm cứ những trụ cột của đại trận. Khi bọn hắn đang muốn nhất cổ tác khí chiếm trọn cả Hỏa Vân lĩnh này, chỉ thấy trên sườn núi có một bóng người vọt ra, hai tay chấn động, đánh bay vô số đệ tử Cự Giao môn ra ngoài. Sau đó hắn đứng trên đỉnh của một tòa đình các, ngưng trọng hét lớn xuống dưới núi.
Chúng đệ tử Hỏa Vân lĩnh nhìn lên, cảm thấy hơi an lòng, là Đại trưởng lão Hỏa Vân lĩnh Lý Long Ngư.
"Sưu!"
Vị môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long kia chân đạp Độc Giác Cự Mãng trồi lên từ lòng đất, xông thẳng về phía trước.
Hắn cười lạnh một trận: "Lý Long Ngư, tên gia nô ba họ nhà ngươi trước đó chủ động đầu phục ta, muốn mượn lực lượng của Cự Giao môn ta để âm mưu cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh. Thậm chí mấy cây đinh được cắm trong Hỏa Vân lĩnh cũng đều là do ngươi âm thầm thu mua giúp ta. Nhưng ai có thể ngờ được, ngay tại thời điểm sắp sửa động thủ, ngươi lại cam nguyện làm gia nô của người khác, vậy mà còn không biết xấu hổ lừa gạt ta?"
"Cũng may là ta không một mực tin ngươi, những cây đinh mà ta thu mua cũng không chỉ có mấy người như vậy!"
Ngự Thần Long nhìn thấy sắc mặt của Hỏa Vân lĩnh Lý trưởng lão liên tục biến đổi thì lại càng đắc ý cười lớn: "Ngươi âm thầm ám sát và cầm tù những người trong Hỏa Vân lĩnh đã đầu phục ta, ngược lại khiến cho những người khác cảnh giác, đã sớm âm thầm truyền về hết thảy tin tức cho ta biết. Lúc đầu ta còn muốn chờ cho ngươi bố trí xong hộ sơn đại trận, sau đó lại đến tước chiếm cưu sào, nhưng bây giờ tình thế khẩn cấp, chúng ta đành phải cấp cho các ngươi một kinh hỉ nho nhỏ!"
Sau khi Đại trưởng lão Hỏa Vân lĩnh Lý Long Ngư ký huyết khế thì hắn đã tâm tính đại biến, không cần để ý tới mặt mũi gì đó nữa.
Dù cho bị Ngự Thần Long mỉa mai như thế, khuôn mặt hắn vẫn không đổi sắc.
Hắn chỉ cười lạnh, nói: "Trong giới tu hành, tấn công sơn môn của người khác chính là tối kỵ. Ngự Thần Long, ngươi thật đúng là quá mức cuồng vọng, còn rất tự tin với thực lực của mình như vậy. Người cho rằng sau khi lão môn chủ của Hỏa Vân lĩnh ta tọa hóa thì sẽ không có người nào có thể trị được ngươi hay sao?"
Lúc nói đến đây, pháp lực của hắn chợt rung động, ba đạo khí cơ sau lưng hắn xông thẳng lên trời, chiếu rọi cả một khoảng trời.
Tu vi tam mạch Trúc Cơ của hắn được hiển lộ ra một cách rõ ràng.
Cùng lúc đó, thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh hiện tại Hứa Thanh Doanh cũng bước ra, trên người nàng cũng có hai đạo pháp lực Kim Mộc hiển lộ ra. Mặc dù nàng là thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh, nhưng nàng lại không mượn nhờ Địa Mạch của Hỏa Vân lĩnh để Trúc Cơ, mà phụ thân của nàng lúc ấy đã hao tốn vô số đại giới để giúp nàng đoạt được cơ duyên lưỡng mạch Trúc Cơ ở một địa phương khác.
Sau lưng bọn họ là mấy vị trưởng lão khác của Hỏa Vân lĩnh. Bọn họ đều là nhất mạch Hỏa hành Trúc Cơ hoặc đan dược Trúc Cơ, lúc này đều đang trầm mặc không nói gì.
Thiếu môn chủ và cả bốn vị trưởng lão đều ở đây, thực lực của Hỏa Vân lĩnh lúc này tất nhiên là không thể khinh thường được!
Thế nhưng môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long hiển nhiên đã sớm có đối sách, vì vậy hắn chỉ cười lạnh, nói: "Ngự mỗ nếu đã dám đến thì sao lại phải sợ đá, các ngươi liều mạng cơ chứ. Chỉ là mấy tên nhất mạch Trúc Cơ phế vật, ngoài ra còn có một vị thiếu môn chủ Trúc Cơ tầng hai, nhiêu đó thì có đáng là gì?"
Khi hắn nói chuyện, trong khoảng tối bên cạnh hắn đột ngột xuất hiện mấy đạo nhân ảnh.
Trong đó, ngoại trừ ba vị trưởng lão Trúc Cơ cảnh uy chấn tứ phương của Cự Giao môn ra thì lại bất ngờ có thêm hai người mặc áo choàng đen.
"Lão tiên sinh, chúng ta . ."
Ngự Thần Long nhìn về phía một trong hai người mặc áo choàng đen, thấp giọng hỏi.
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, tiểu chủ tử không thể chờ được nữa..."
Người mặc áo choàng đen kia lạnh giọng trả lời.
Ngự Thần Long vội vàng gật đầu một cái, nói: "Người đâu, mau tóm gọn cả Hỏa Vân lĩnh này cho ta!"
Sau khi hắn hét lớn một tiếng như thế, hắn và ba vị trưởng lão Trúc Cơ cảnh kia hung hăng xông về phía trước, đạo đạo pháp khí được tế lên giữa không trung.
Thấy bọn hắn đã hành động, một đám đệ tử tinh anh của Cự Giao môn sau lưng hắn cũng theo hắn xông về phía trước.
Trong lúc nhất thời, một hồi chiến đầu ác liệt nhất trên Hỏa Vân lĩnh đã khai màn.
Nhưng chỉ vừa giao thủ một lần, tất cả trưởng lão Hỏa Vân lĩnh liền cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Ngoại trừ Đại trưởng lão Lý Long Ngư và thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh có đủ sức đánh một trận ra, mấy vị trưởng lão nhất mạch khác vốn không thạo chiến đấu, chỉ lấy việc xử lý sự vụ trong tông môn làm chủ. Bây giờ trong lúc chính diện ác chiến, bọn họ nhanh chóng bị mấy vị trưởng lão Cự Giao môn chế trụ, còn Đại trưởng lão Lý Long Ngư thì lại bày ra bộ dạng liều mạng, pháp thuật linh quang ngập trời nghênh tiếp môn chủ Cự Giao môn.
Thế nhưng môn chủ Cự Giao môn ngoài thực lực mạnh mẽ ra thì còn có đầu Linh thú Độc Giác Cự Mãng kia tương trợ. Chỉ trong vòng mấy chiêu, hắn đã đẩy Lý Long Ngư xuống thế hạ phong, phần lưng còn lãnh đủ một cú quật đuôi của cự mãng. Khi chiến đấu với môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long, hắn rõ ràng không thể nào địch lại được!
"Lý thúc đừng vội, ta đến giúp ngươi!"
Hứa Thanh Doanh ở một bên thấy thế thì cảm thấy lo lắng. Nàng hét vang một tiếng, một sợi thanh đằng phá đất mà lên quấn lấy Cự Giao.
"Hừ, một chút thủ đoạn nhỏ mà cũng dám khoe khoang!"
Thế nhưng một trong hai lão già đi theo môn chủ Cự Giao môn lại bất chợt cười lạnh.
Hắn cong ngón búng ra, một đạo linh quang liền bay thẳng về phía sợi thanh đằng kia.
Chương 469 Trận Sư Tâm Tư Không Lường Được (2)
Chỉ trong chốc lát, sợi thanh đằng kia bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, sinh sinh biến thành tro tàn.
Hứa Thanh Doanh kinh hãi nói: "Cự Giao môn mời tới cao thủ cỡ này từ nơi nào?"
Nàng tất nhiên là đã cố gắng hết sức, thế nhưng ở mấy hướng khác của Hỏa Vân lĩnh, đệ tử Cự Giao môn dưới sự tương trợ của dị thú cự mãng đều đã giết tới. Cả tòa Hỏa Vân lĩnh đã mất đi đại thế. Hứa Thanh Doanh dường như đã tuyệt vọng, rốt cuộc đưa ra được một quyết định, ngưng trọng quát to: "Lý thúc, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, chúng ta không liều mạng với bọn hắn, đi mau..."
Nói xong, nàng lại là người đầu tiên phi thân vọt thẳng lên đỉnh Hỏa Vân lĩnh.
Đại trưởng lão Lý Long Ngư lập tức đáp lại. Hắn và mấy vị trưởng lão khác vội vã xông lên trên núi, trực tiếp bỏ chạy.
"Ha ha, lão gia hỏa Hỏa Vân lĩnh kia chết rồi, quả nhiên đời sau chẳng ra gì..."
Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long đại hỉ, ha ha cười to, nhảy lên Độc Giác Cự Mãng, đuổi theo sau lưng mấy người kia.
Bọn hắn đã chiếm được chủ điện Hỏa Vân lĩnh, chiếm được trung tâm trận mạch. Hỏa Vân lĩnh không hề có sức đánh trả, chúng đệ tử nhà mình cũng đều đã công lên trên núi, thậm chí còn không bị ngăn cản là bao. Phen tập kích này có thể nói là đạt được thành công lớn.
Hắn mừng rỡ trong bụng, cất tiếng cười to. Bước kế tiếp hắn muốn tụ tập nhân thủ, trước tiên bắt lại Hứa Thanh Doanh rồi tính tiếp tiếp!
Thế nhưng vào lúc này, Hứa Thanh Doanh đã chạy tới đỉnh núi lại bất ngờ thay đổi sắc mặt.
Nàng nhìn thấy chúng đệ tử Cự Giao môn đều đã bị dẫn lên núi, vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là một nụ cười lạnh: "Cự Giao môn Ngự tiền bối, ngươi xem xem trong tay có thứ gì?"
Ngự Thần Long khẽ giật mình, nhưng khi thấy nàng cầm trong tay một đạo trận kỳ, hắn cười lạnh nói: "Xú nha đầu, đến lúc này mà còn muốn bày chiêu trò gì?"
"Có phải chiêu trò hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi!"
Hứa Thanh Doanh cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên tế lên trận kỳ, cắm thẳng vào một chỗ trên sườn núi.
Ở nơi đó có một tảng đá lớn màu xanh, trên tảng đá có một đạo long nhãn.
Khi nhìn qua thì khối đá lớn kia không có chỗ nào khác thường, nhưng khi trận kỳ cắm vào long nhãn kia thì dị biến lại nảy sinh!
Ầm ầm!
Trên khối đá lớn kia xuất hiện một mảnh quang mang vàng óng, nó chợt chấn động rồi vỡ nát ra. Mảnh vỡ cự thạch vừa hay đánh trúng một gốc đại thụ ở cách đó ba trượng. Đại thụ ầm ầm đổ xuống, lại đè trúng lên một chỗ tàn trận. Tàn trận kia đã ảm đạm linh quang, sớm đã vứt bỏ, nhưng khi cự mộc đổ xuống, nó lại dẫn dắt một đạo tàn trận khác, linh quang đột nhiên xông lên tận trời.
"Sưu" "Sưu" "Sưu "
Trong mảnh tàn trận này có mấy đạo trận kỳ phá đất mà lên, bay đi tứ phương.
Có cái ổn định giữa không trung, có cái ổn định trên đỉnh núi, có cái cắm vào tấm biển ở chính điện của Hỏa Vân lĩnh.
Trong khoảnh khắc tất cả trận kỳ đã cài cắm xong xuôi, một đạo linh quang chói mắt lập tức xuất hiện.
Đạo linh quang đó phát ra từ trên tấm biển kia, bắn trúng vào một đạo trận kỳ khác, sau đó lại chuyển sang một đạo trận kỳ ở phía dưới.
Gần như chỉ trong chốc lát, đạo linh quang này đã thông qua mấy đạo trận kỳ, xuyên suốt toàn bộ bầu trời của Hỏa Vân lĩnh...
Nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống thì sẽ có thể thấy được rằng linh quang giữa những trận kỳ kia tạo thành một chữ "Sắc" cực lớn!
Cũng trong một sát na này, bốn phía của Hỏa Vân lĩnh bỗng nhiên vang lên một trận sơn băng địa liệt mơ hồ, sau đó trận quang đầy trời đột ngột dâng lên từ trên mặt đất. Nó giống như một áng mây lớn, chỉ trong giây lát liền bao phủ mỗi một nơi trên Hỏa Vân lĩnh. Sau đó, đạo đạo tàn trận mặc dù đã bố trí xong, nhưng bởi vì còn chưa khởi động nên bây giờ chỉ có thể xem là đồ vật bài trí lại đều tỉnh giấc vào lúc này...
Rầm rầm...
Một mảnh trận quang có thể thấy được bằng mắt trần lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Không biết có bao nhiêu đệ tử Cự Giao môn xông lên núi bị trận quang này trấn áp, xoắn thành mảnh vỡ ngay lập tức.
Những cự mãng hung thế ngập trời trộn lẫn trong đám đệ tử kia cũng bị trận quang đột nhiên xuất hiện này xé thành mảnh nhỏ...
"Các ngươi..."
Vị môn chủ Cự Giao môn kia vô cùng kinh hãi, vội vàng bay lên, muốn trốn xuống dưới núi.
Nhưng khi hắn đang bay đi, một mảnh kim quang lấp lóe giống như phù vân đã bắn thẳng vào ngực hắn.
"Hô..."
Vị Cự Giao môn môn chủ này cắn chặt răng, song chưởng tề xuất, va chạm với kim quang kia.
Sau đó, hắn bị đẩy về chỗ cũ, miệng phun máu tươi, sắc mặt héo hon, cánh tay phải đứt gãy.
Giờ khắc này, hắn vừa sợ vừa giận quát: "Hộ sơn đại trận của Hỏa Vân lĩnh chẳng phải là còn chưa hoàn thành hay sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Hắn lại không biết, tại thời điểm hắn đang vô cùng kinh hãi, Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão cũng vừa mừng vừa sợ.
Bọn hắn gần như theo bản năng nhìn thoáng qua sau núi, sau khi cảm thấy may mắn, bọn hắn cũng nhiều hơn một tia sợ hãi.
"Tâm tư của trận sư, quả nhiên khó mà suy đoán được..."
Hứa Thanh Doanh thấp giọng nói: "Hắn nhìn như để cho chúng ta phá giải đại trận vốn có để bố trí trận pháp mới. Nhưng trên thực tế, hắn đã sớm âm thầm bố trí từng đạo tàn trận này vào một trận thế nhất định. Nếu như có cường địch xâm nhập, hắn sẽ có thể lâm thời khởi động, vây hãm cường địch vào sâu trong đại trận. Hơn nữa những bố trí này thậm chí còn là do chúng ta tự mình làm, nhưng nếu như không nhìn trận đồ thì chúng ta cũng không biết rằng nó còn có thần hiệu như thế!"
"Thanh Doanh nha đầu, lựa chọn trước đó của ngươi là đúng..."
Đại trưởng lão Lý Long Ngư lúc này lại đang sợ hãi, thấp giọng nói: "Có lẽ hắn không ngờ tới việc Cự Giao môn sẽ công kích chúng ta. Hậu chiêu này là chuẩn bị cho chúng ta, nếu như Hỏa Vân lĩnh chúng ta nổi lên ác ý đối với hắn, buộc hắn dẫn phát trận này, vậy thì cả tông môn chúng ta..."
Chương 470 Múa Rìu Qua Mắt Thợ (1)
Ý định hại người có thể không có, nhưng tâm phòng bị người nhất định phải có.
Bây giờ Phương Nguyên cũng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, khi Quan Ngạo vẫn chưa Trúc Cơ, đi tới một nơi xa lạ như Hỏa Vân lĩnh chẳng những muốn mượn địa mạch Hỏa Vân lĩnh sử dụng, mà còn muốn lấy đi thiên ngoại thần thạch của người ta.
Mặc dù trong này cũng có một vài trao đổi cùng hứa hẹn, hơn nữa hắn còn lưu lại hậu chiêu trên người Hứa Thanh Doanh, nhưng giới tu hành hiểm ác, ngay cả đại tiên môn Việt quốc như Thanh Dương tông cùng không thiếu âm mưu cùng tranh đấu, huống chi là vùng đất Man Hoang chi địa như Hỏa Vân lĩnh chứ?
Không bí mật lưu chút hậu chiêu, sao có thể yên tâm cho được?
Phương Nguyên không hề nói ra, thậm chí nếu như vào lúc hắn này không đưa một đạo trận đồ cuối cùng cho Hứa Thanh Doanh, thì có lẽ mãi cho đến khi hộ sơn đại trận xây thành, Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão cũng sẽ không phát giác ra hắn còn có hậu chiêu như vậy!
Thế nhưng hai người Hứa, Lý cũng không ngu ngốc, dĩ nhiên có thể nghĩ ra mối liên hệ trong đó.
Trên mặt hai người lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ đành thấp giọng thở dài: "Bất kể nói như thế nào, thì sự thưc quả đúng là hắn đã bồi thường cho chúng ta!"
Nhìn qua đám đệ tử Cự Giao môn đã bị vây trong một khu vực trận quang rộng lớn đáng sợ bên trong Hỏa Vân lĩnh, giãy dụa gào thảm, hồi lâu sau Hứa Thanh Doanh mới thấp giọng nói: "Hắn hút sạch Địa Mạch chi khí Hỏa hành của Hỏa Vân lĩnh chúng ta, nhưng đổi lại, hắn lại giúp chúng ta loại trừ cường địch là Cự Giao môn, bồi thường như vậy hẳn là đã đủ rồi đi?"
"Không sai, lão phu xem như đã phục vị Trận sư này rồi, quả thực hắn là không để cho chúng ta chịu thiệt thòi!"
Lý trưởng lão cũng thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Mặc dù địa mạch Hỏa hành kia đã gần như khô kiệt, nhưng dù sao trăm năm về sau vẫn có thể khôi phục lại, vẫn được tính là cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh chúng ta. Mà Cự Giao môn mặc dù không có địa mạch để Trúc Cơ, nhưng bọn hắn lại khống chế ba tòa linh thạch khoáng mạch có thể khai thác, đến lúc đó lại chiếm đoạt khoáng mạch vào tay, tính ra chúng ta còn kiếm lời..."
Hứa Thanh Doanh khẽ gật đầu, nhìn về phía ngọn núi kia, tận đáy lòng cảm thấy cực kỳ may mắn.
Kỳ thật sau khi trở về từ Ngọc La sơn, rất nhiều lần Lý trưởng lão đã bí mật tìm nàng thương lượng, cảm thấy Hỏa Vân lĩnh nhất mạch cứ như vậy giao cho một Trận sư trẻ tuổi không rõ lai lịch thật sự là có chút không ổn, cần phải nghĩ biện pháp giải quyết đại phiền toái này mới được!
Tối thiểu nhất cũng phải chế trụ vị Trận sư kia, buộc hắn giải trừ cấm chế trên người mình, đổi bị động thành chủ động.
Đối với đề nghị này, lúc ấy Hứa Thanh Doanh cũng hơi động tâm, nhưng cuối cùng vẫn chưa đưa ra quyết định.
Nàng cảm thấy vị Trận sư kia sâu không lường được, một nguyên nhân trong đó hiển nhiên là không có niềm tin tuyệt đối, một nguyên nhân khác chính là, thái độ làm việc của vị Trận sư trẻ tuổi này khiến cho nàng cảm thấy mới mẻ và hiếu kỳ, đó chính là tuyệt không chiếm tiện nghi, hết thảy lấy trao đổi làm chủ.
Người trẻ tuổi này đã lấy được truyền thừa Ngọc La sơn, thế nhưng hắn cũng giúp mình lắng lại phản loạn trong môn!
Hắn lấy đi Thiên Ngoại Lôi Thạch của Hỏa Vân lĩnh, thế nhưng hắn cũng giúp Hỏa Vân lĩnh bố trí lại đại trận hộ sơn...
Loại trao đổi công bằng này cũng không tính là phong cách hành sự chiếm tiện nghi của mình, khiến Hứa Thanh Doanh cảm thấy vừa mới lạ lại vừa chờ mong.
Cũng với suy nghĩ như vậy, nên cuối cùng nàng cũng không ra tay với vị Trận sư trẻ tuổi kia.
Mà bây giờ quả nhiên đã đổi lại cho Hỏa Vân lĩnh một kết quả không tệ...
Hắn hầu như đã hủy đi địa mạch Hỏa Vân lĩnh, thế nhưng hắn nhưng lại giúp Hỏa Vân lĩnh thủ hộ, loại trừ cường địch!
Hắn thật sự không phải là một người để cho người ta phải thua thiệt!
Lớn lên ở Man Hoang chi địa, từ trước đến nay Hứa Thanh Doanh luôn lấy việc hại người ích ta làm triết lý nhân sinh, trong lúc này ngược lại nàng thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú đối với vị Trận sư trẻ tuổi kia. Thì ra trên đời này thật sự tồn tại lối sống lợi mình mà không cần tổn hại người?
"Ha ha, Ngự lão đệ, ngươi không ngờ rằng Hỏa Vân lĩnh ta vẫn còn lưu lại hậu chiêu chứ gì?"
Vào lúc này, Lý trưởng lão đạp gió mà lên, nhìn về phía môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long hét lớn: "Cự Giao môn các ngươi làm sao có thể trêu chọc nổi Hỏa Vân lĩnh chúng ta như, trước đó lão phu âm thầm tiếp xúc với ngươi cũng chỉ là vâng mệnh môn chủ thi triển mưu kế với ngươi mà thôi. Bây giờ tính mạng toàn bộ trên dưới Cự Giao môn ngươi đều đã nằm trong tay chúng ta, không mau mau đầu hàng còn đợi đến khi nào?"
Đối mặt với cường địch, tất nhiên hắn phải nổ một chút, ra vẻ như sâu không lường được, tất cả thế cục đều nằm trong lòng bàn tay vậy.
"Nói khoác mà không biết ngượng, các ngươi cho rằng mượn cái phá trận này, sẽ có thể đẩy Cự Giao môn ta vào chỗ chết sao?"
Lúc này sắc mặt môn chủ cùng mấy vị trưởng lão Cự Giao môn cũng trầm xuống. Vừa rồi hắn đã liên tục thăm dò mấy lần, muốn đánh vỡ tàn trận cầm tù chung quanh, kết quả là chẳng những không có bất luận hi vọng gì xông ra, mà còn làm hại bản thân bị trọng thương. Trong lòng hắn cũng thầm hiểu vị Trận sư thần bí kia rất lợi hại, nhất thời không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có điều muốn thuyết phục mà nói, đương nhiên cũng không có khả năng!
"Ha ha, chẳng lẽ Cự Giao môn các ngươi hiện tại còn không phải là thân hãm tử địa hay sao?"
Lý trưởng lão cười lạnh, sát khí tỏa ra, âm thầm khoát tay áo về phía Hứa Thanh Doanh.
Trong lòng hắn đã quyết định, tính cả môn chủ ở bên trong, Cự Giao môn tổng cộng có bốn vị cao thủ, tất nhiên không có khả năng thu phục tất cả. Ít ra cũng phải loại bỏ mấy vị trưởng lão, chỉ lưu một mình tên môn chủ Cự Giao môn này, sau đó cũng dễ khống chế hơn một chút...