-
Chương 431-435
Chương 431 Trận Chiến Thành Danh (1)
"Tức cười! Tức cười! Tức cười!"
"Cam Long Kiếm ta thân là một trong chín đại chân truyền của Âm Sơn tông, chính là thiên kiêu kỳ tài trong toàn bộ Vân Châu. Mà ngươi, chẳng qua chỉ là xuất thân tạp dịch may mắn được nhập môn, tu hành cho tới nay còn chưa đủ bốn năm, Trúc Cơ đến giờ còn không được ba canh giờ, lại muốn thắng ta sao?"
Giữa không trung phía sau Vân Phù sơn, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đã như nổi điên, không ngừng huy vũ Huyết Bảo Bạch Cốt Tiên. Khắp thiên địa đều là oan hồn bay múa, huyết quang ngập trời, xen lẫn giữa từng tiếng hét lớn giận dữ như đại hồng thủy, ẩn chứa không cam lòng!
Trông như hắn đã bị Phương Nguyên chọc giận sắp điên lên rồi.
Một người Trúc Cơ tầng sáu có kinh nghiệm lâu năm, lại đường đường là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, bây giờ lại bị Phương Nguyên đè đánh trước mặt bao nhiêu người, làm sao mà đẹp mặt cho được. Nhất là sau khi hắn tế ra cả pháp bảo tổn hại âm đức, danh tiếng xấu xa là Huyết Bảo mà vẫn bị Phương Nguyên khắc chế gắt gao, đây đã không phải là vấn đề đẹp mặt hay không nữa, hắn cảm nhận được một loại tâm tình gần như tuyệt vọng!
Chiến sủng không biết đi nơi nào!
Âm phù truyền tin ra ngoài cũng không có nửa điểm hồi âm. . .
Điều này khiến cho một người vốn cao cao tại thượng nhìn xuống Việt quốc như hắn, bỗng nhiên lâm vào một loại tình cảnh đau khổ bi ca.
"Chẳng lẽ, thật sự sẽ bị hắn cưỡng ép tiêu hao đến chết như vậy hay sao?"
Lúc này hắn càng đánh càng cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
Cây Bạch Cốt Tiên có thể dẫn động vô số oan hồn kia của hắn quả thực đáng sợ, nhưng kiếm trong tay Phương Nguyên lại có thể thôn phệ oan hồn, khiến cho hắn giận không kềm được. Chiến đấu như vậy, càng đánh uy lực Huyết Bảo của hắn càng bị ảnh hưởng, không chừng cuối cùng còn bị phế bỏ. . .
"Pháp bảo của Yêu Vương quả nhiên không tầm thường, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng còn có những tác dụng thần kỳ khác, ta sẽ gặp bất lợi. . ."
"Nếu cứ tiếp tục tổn hại như vậy đường nào pháp bảo cũng bị hủy đi, chi bằng dứt khoát để ta chủ động hủy đi là được!"
"Phương Nguyên, hôm nay ta liều mạng với ngươi!"
Chân truyền chính là chân truyền, trong tuyệt cảnh, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm cũng liều mạng lên. Trong mắt hắn bỗng nhiên lóe lên một luồng ánh sáng trắng, sau đó hắn vừa giao thủ với Phương Nguyên vừa âm thầm kết ra một cái pháp ấn, đồng thời miệng hét lên. Nếu như Phương Nguyên đã muốn chọc giận mình, như vậy mình cũng sẽ tỏ ra bị chọc giận, làm như liều mạng xông về phía trước đi. . .
. . . Thế nhưng ngay khi hắn vừa xông lên được mấy bước, liền giương pháp ấn lên!
Ầm ầm!
Hắn đột ngột lắc Bạch Cốt Tiên một cái, trên thân roi thình lình dấy lên từng đám từng đám lửa màu đen, những đám lửa này ngưng tụ lại cùng một chỗ tựa như một mảnh hỏa vân trải rộng ra tận chân trời, bên trong hỏa vân lại là từng đầu oan hồn đang gào thét thê lương!
Theo những oan hồn đang bốc cháy lên hừng hực, lực lượng Bạch Cốt Tiên cũng tăng vọt lên từng đoạn một!
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, rõ ràng là đang chủ động tự hủy Huyết Bảo, đổi lấy lực lượng một kích cường hoành vô biên!
"Tên này rốt cuộc cũng thông suốt ra. . ."
Mà tới lúc này, sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên âm trầm xuống.
Hắn có thể cảm nhận được lực lượng trên cây Bạch Cốt Tiên kia đang liên tiếp tăng vọt, vô cùng đáng sợ!
Loại tự hủy Huyết Bảo đổi lấy lực lượng này không thể nào cân nhắc theo lẽ thường được, lúc này hắn vừa mới Trúc Cơ không lâu, kiếm ý Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ hai cũng mới chỉ lĩnh hội sơ bộ, bất kể là chỗ dựa nào, đối mặt loại lực lượng quỷ dị này phần thắng cũng không cao. Trừ khi lúc này mình liều mạng dẫn động toàn bộ lực lượng ma ấn ra, bằng không mà nói, hắn thực sự không nắm chắc!
Nhưng điều này khiến hắn không cam lòng!
"Trận chiến này, mục đích của ta chính là muốn lập uy, thành danh!"
"Ta muốn tại Việt quốc, thậm chí tại Vân Châu, đều lưu lại tên của ta. . ."
"Nếu như ta dựa vào lợi thế Ma Bảo mới chiến bại Cam Long Kiếm, cho dù có lưu danh, thì cái danh này cũng không phải là thứ ta muốn!"
Trong lòng thoáng qua những ý niệm này, cũng nghe được những lời tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông vừa rống lớn, Phương Nguyên ổn định lại tâm thần, thân hình phóng thẳng lên trời. Hắn chẳng những không tận dụng lợi thế thôi động Ma Ấn Kiếm trong tay, mà ngược lại còn đột ngột thu lại tất cả pháp lực, ngay cả đạo yêu ấn tựa như ma nhãn trên thân kiếm kia, vào lúc này cũng chợt phai nhạt xuống, trông tựa như một thanh bảo kiếm bình thường!
"Ngươi nói ngươi là thiên kiêu nổi danh Vân Châu, lời ấy sai rồi!"
Thân ở trên trời cao, Phương Nguyên nhìn xuống tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, thấp giọng nói: "Ngươi vẫn chưa có tư cách này!"
"Nếu như nhất định phải chỉ ra vài vị thiên kiêu ở Vân Châu mà nói, thì trong đó nhất định sẽ có ta, nhưng lại không nhất định sẽ có ngươi. . ."
Nói xong lời này, tay phải hắn cầm kiếm, tay trái lại đột nhiên kết lên pháp ấn, lực lượng đạo cơ trong thể nội trong chớp mắt được dẫn ra, khiến cho trên người hắn xuất hiện một loại khí tức mênh mông vô tận tựa như Hỗn Độn, bao phủ một vùng hư không lại.
"Ngươi. . . nói bậy!"
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nghe Phương Nguyên nói vậy, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mặt đau rát. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được từ trên Ma Ấn Kiếm kia của Phương Nguyên, thứ lực lượng ẩn ẩn áp chế Bạch Cốt Tiên của mình đã biến mất. Điều này lập tức khiến hắn đại hỉ, còn tưởng rằng Phương Nguyên đã không khống chế được lực lượng Ma Ấn Kiếm kia nữa, trong lòng thầm nghĩ trời cũng giúp ta, sau đó liều mạng tế lên Bạch Cốt Tiên. . .
Từ trong mảnh hắc diễm phô thiên kia, Bạch Cốt Tiên đột nhiên lao đến.
Trông tưa như một đạo long ảnh vọt ngang chân trời!
Chỉ có điều đạo long ảnh này lại là một đầu bạch cốt chi long, mang theo lực lượng yêu tà vô tận gào thét vọt tới Phương Nguyên!
Chương 432 Trận Chiến Thành Danh (2)
"Mượn lực lượng của trời, hiện ra thiên uy!"
Mà tại thời khắc này, đối mặt với Bạch Cốt Long Ảnh, đối mặt với oan hồn đầy trời kia, ánh mắt Phương Nguyên khốc liệt tới cực điểm, theo đó kết lên pháp ấn, màn lôi quang trên đạo cơ trong cơ thể hắn trong nháy mắt cũng sáng ngời lên. Cũng trong thời khắc này, khí cơ của hắn đã giao hòa với Thượng Thương, từ trong đám mây đen đã sớm kéo đến trên không trung, hiện ra lôi điện chói mắt trực tiếp đánh xuống...
Phương Nguyên đột nhiên mở mắt, đập ra một chưởng về phía trước!
"Xoẹt Xoẹt đùng. . ."
Theo một chưởng của hắn phát ra, đạo lôi điện kia cũng theo chưởng thế của hắn bắn về phía trước!
"Cái đó là. . . Lôi pháp?"
"Đệ tử Thanh Dương tông kia, học được lôi pháp từ nơi nào vậy?"
"Không thể nào, vừa mới Trúc Cơ đã có thể khống chế lôi pháp sao?"
"Chẳng lẽ hắn là Bảo Thân Thần Lôi trời sinh hay sao?"
Bên ngoài Vân Phù sơn, đám tu sĩ trông thấy một màn này trong nháy mắt lập tức sôi trào.
Một màn Phương Nguyên một chưởng dẫn động Thiên Lôi kia, khắc thật sâu trong đáy mắt của bọn họ, kéo dài bất diệt!
Lôi pháp, là pháp môn cấm kỵ trong giới tu hành!
Ngũ đại tiên môn Việt quốc đều có vô số các loại pháp thuật mặc cho các đệ tử đi tập luyện, ma luyện một thân pháp lực của mình.
Trong đó có hỏa pháp, phong pháp, mộc pháp, thủy pháp, nhưng tuyệt đối không có lôi pháp!
Bởi vì lôi pháp là khó khống chế nhất, đó chính là Thượng Thương chi lực!
Chỉ có số ít đại tiên môn hùng thị một châu hoặc là những thế gia cổ lão truyền thừa vạn năm, tu hành tại thánh địa được Thiên đạo ưu ái, mới có thể tiếp xúc đến lôi pháp. Mà cho dù là hùng thị một châu, cũng chỉ là có tư cách tiếp xúc mà thôi, lại không nhất định sẽ thật sự tiếp xúc. Tựa như Âm Sơn tông vậy, mặc dù nó danh xưng là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, nhưng cũng không có lôi pháp truyền thừa, bởi vì nội tình của nó quá nhỏ bé!
Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, nguyên một đám tu sĩ trông thấy Phương Nguyên thi triển lôi pháp mới lập tức kinh hãi. . .
Thế nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, ngược lại là đơn giản hơn nhiều.
Hắn có thể mượn đạo Thiên Lôi này, chính là vì hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ!
Ngũ Hành Trúc Cơ, liền đại biểu cho tiềm lực của người tu hành sau khi Trúc Cơ thành công, có được lực lượng của loại mạch nào, thì trong tương lai việc tu hành công pháp thần thông của loại mạch đó sẽ làm ít công to. Mà Phương Nguyên ngoại trừ Ngũ Hành Trúc Cơ, còn được Thiên Lôi luyện thể, vô hình chung cũng sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối với Thiên Lôi chi lực. Hắn có thể cảm nhận được Thiên Lôi chi lực mãnh liệt đáng sợ, ẩn mà không phát trên bầu trời kia!
Thế là hắn liền dẫn động đạo Thiên Lôi này xuống, đánh về phía tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông!
Đây cũng không phải là lôi pháp gì đó, bởi vì Phương Nguyên không hề dùng pháp môn gì, hắn chỉ dựa vào bản năng để làm!
Về phần sau khi thiên lôi hàng lâm sẽ xuất hiện hậu quả gì, Phương Nguyên cũng không thèm để ý, chỉ chuyên tâm dựa vào lực khống chế của bản thân từng chút một dẫn đạo. Cho dù dẫn đạo không đúng, thì cùng lắm chính là bị Thiên Lôi phản phệ bản thân mà thôi, dù sao hắn vẫn có thể chịu được!
Hắn muốn thành danh, cần phải dựa vào bản lĩnh của chính mình đánh bại tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, nên mạo hiểm như vậy là hoàn toàn đáng giá!
Về phần tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, thì lại không được thư thái như vậy.
Đùng!
Thiên lôi theo chưởng thế của Phương Nguyên dẫn động, toàn bộ đánh lên Bạch Cốt Tiên. Cây Bạch Cốt Tiên vốn trải qua không biết bao nhiêu yêu tà âm pháp rèn luyện, lập tức liên tiếp phá toái, hóa thành bột mịn. Mà đám oan hồn theo Bạch Cốt Tiên lao tới kia, dưới sự oanh kích của Thiên Lôi cũng gào thét thê lương không thôi, oán khí trên từng oan hồn trực tiếp bị cưỡng ép hóa giải, sau đó hóa thành khói xanh biến mất giữa không trung.
"Phụt. . ."
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc hắn tự hủy Huyết Bảo đổi lấy lực lượng cường đại lại gặp phải Thiên Lôi chi lực, loại lực lượng khắc chế yêu tà bực nhất này, khiến cho hắn bị phản phệ to lớn...
Loại lực lượng phản phệ này, so với bị Thiên Lôi trực tiếp đánh trúng còn nặng hơn, khiến hắn như diều đứt dây ngã xuống phía dưới...
Bùm!
Hắn rơi thẳng xuống đất, ngay cả xương cốt cũng không biết gãy mất bao nhiêu cái.
Trong ánh mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy Phương Nguyên mặc một bộ áo xanh, trở tay cầm kiếm đi tới trước người hắn.
"Phương Nguyên. . . Ngươi dám giết ta sao?"
Hắn gồng lên một chút khí lực còn sót lại, liều mạng kêu to.
"Ta là tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, nếu ngươi giết ta, sư môn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định không bỏ qua cho ngươi. . ."
Dường như hắn rất bi phẫn kêu lên, nhưng ẩn trong lời nói cũng tràn đầy vẻ cầu khẩn.
"Phương Nguyên, nghĩ kỹ. . ."
Cách đó không xa cũng có vô số tu sĩ hô lớn lên, trong đó thậm chí còn có đệ tử Thanh Dương tông.
Bọn hắn vừa được chứng kiến một trận chiến khiến người ta hoa mắt váng đầu, chưa kịp phản ứng lại song vẫn kịp dự kiến được hậu quả của chuyện này, thân phận tên Cam Long Kiếm này dù sao cũng không tầm thường, hắn chính là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, hành tẩu ở bên ngoài chính là đại biểu cho Âm Sơn tông. . .
Nếu như Phương Nguyên giết chết hắn. . .
Chẳng phải là đại biểu cho việc đối địch rõ ràng với Âm Sơn tông hay sao?
"Nhi tử Yêu Vương của Nam Hoang thành ta cũng dám giết, khi đó ta vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bốn!"
Đối mặt với vấn đề này, Phương Nguyên trả lời vô cùng đơn giản: "Bây giờ ta đã là Thiên Đạo Trúc Cơ, còn không dám giết một tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông như ngươi sao?"
Nói rồi, hắn một kiếm đâm vào tim tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm!
Chương 433 Uy Hiếp (1)
"Mẹ nó, giết rồi?"
Theo một kiếm kia của Phương Nguyên đâm xuống, tất cả mọi tu sĩ bên ngoài Vân Phù sơn nhìn thấy màn này đều theo bản năng rùng mình một cái.
Đường đường là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, một cường giả tiểu bối tuổi không quá ba mươi đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu, một đại nhân vật mới trước đây không lâu còn từng lấy lực lượng một người ép toàn bộ Thanh Dương tông tới mức không ngẩng đầu lên được, vậy mà cứ như vậy bị một kiếm của Phương Nguyên chấm dứt tính mạng?
Tính mạng con người, thật là quá mong manh mà!
Lúc này, những người vây xem chung quanh đã không chỉ có những đệ tử Thanh Dương tông đến nơi này cứu viện Phương Nguyên, mà còn có một số người hộ trận đến từ ngũ đại tiên môn, đệ tử ngũ đại tiên môn đang ở trong Vân Phù sơn chuẩn bị Trúc Cơ, cùng với đám đại nhân vật Thanh Dương tông trước đó nghe được đám người Chu tiên sinh truyền tin vội vã chạy tới, chuẩn bị liều chết che chở Phương Nguyên, còn có cả một số người ngoài đến xem náo nhiệt!
Không ai biết ở trong màn đêm sâu trong hư không, còn có bao nhiêu người chú ý tới tình hình nơi này.
Mà bây giờ, một màn này đã lọt vào trong mắt của tất cả bọn họ!
Nhưng tất cả những chuyện này vẫn chưa kết thúc!
Phương Nguyên một kiếm đâm vào trái tim tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, dựa vào sinh mệnh lực mạnh mẽ của một tu sĩ Trúc Cơ, một kiếm này dĩ nhiên cũng không có khả năng lập tức lấy mạng của hắn. Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nãy vẫn đang không ngừng giãy dụa, kêu thảm không ra tiếng, hai tay vô lực vịn kiếm, muốn rút một kiếm này từ trong ngực ra. Thế nhưng cánh tay cầm kiếm của Phương Nguyên vẫn ổn định chắc chắn, khiến cho hắn không lay động được mảy may!
"Ta tên là Phương Nguyên!"
"Ta là một đệ tử Thanh Dương tông!"
"Ta chỉ muốn yên ổn tu hành thật tốt!"
Phương Nguyên ấn thanh kiếm kia xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn nhìn về phía tây, tựa xuyên qua vô tận sông núi cùng địa vực nhìn thắng về hướng hai quái vật khổng lồ nọ, trong lời nói hàm ẩn một loại lực lượng ẩn mà không phát: "Có thể ta không phải là đại nhân vật gì, nhưng ta tất sẽ từng bước từng bước đi lên vị trí cao hơn, các ngươi đều biết ta có tiềm lực này, có bản lĩnh này!"
"Ta không muốn tùy tiện nhiễm nhân quả, chỉ muốn bước đi trên con đường của mình!"
"Nhưng nếu các ngươi muốn bức bách ta, thì trong tương lai nhất định ta sẽ trở về, tính toán rõ ràng với các ngươi!"
Woah!
Bầu không khí xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng ngột ngạt, tựa như trời sập xuống vậy.
Nhưng sau nháy mắt tĩnh lặng ngột ngạt kia, tất cả mọi người lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Bọn hắn đột nhiên hiểu ra Phương Nguyên muốn làm gì!
Rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu ra tại sao Phương Nguyên muốn trở về. . .
Không chỉ đơn thuần là vì giết vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đã làm gián đoạn hành trình của hắn!
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này chỉ là tiện tay giết, không đáng giá nhắc tới, hắn muốn mượn chuyện này để cho thấy một loại thái độ!
Vị đệ tử Thanh Dương tông vừa mới Trúc Cơ này, rõ ràng là đang uy hiếp hai thế lực lớn!
Bất kể là Âm Sơn tông hay Nam Hoang thành, đương nhiên cũng sẽ không để một tên đệ tử Trúc Cơ vào mắt. . .
Thế nhưng lần này Phương Nguyên trở về, lại mượn chuyện giết đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm để uy hiếp bọn hắn. Ta chính là loại người có được vô hạn tiềm lực, ta vừa mới Trúc Cơ đã có thể giết chết đệ tử chân truyền Trúc Cơ tầng sáu của các ngươi. Cho nên dù hiện tại các ngươi mạnh hơn cũng đừng xem nhẹ sự tồn tại của ta, bởi vì các ngươi không biết trong tương lai ta sẽ dùng loại cảnh giới cùng tư thái gì quay trở về. . .
Mà sự thật cũng chính là như thế!
Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành đại khái cũng không có ai để tên đệ tử tiên môn vừa mới Trúc Cơ vào mắt.
Nhưng nếu như đó là một đệ tử tiên môn Thiên Đạo Trúc Cơ thì sao?
Nếu như đó là một đệ tử tiên môn vừa mới Trúc Cơ đã có thể giết chết đệ tử chân truyền Trúc Cơ tầng sáu của Âm Sơn tông thì sao?
Chỉ cần hắn không chết, vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn là một cái gai trong lòng Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành. . .
"Được. . . Hảo tiểu tử!"
Lúc này ở đằng sau màn mây đen, bốn vị trưởng lão Thanh Dương tông kỳ thật cũng đã sớm chạy tới, nghe được Phương Nguyên nói câu này vậy mà trong lòng cũng không nhịn được trở nên kích động không thôi. Vân trưởng lão kích động đến rung rinh cả chòm râu, miệng liên thanh tán thưởng!
Mà tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thì sắc mặt bình tĩnh như nước, trầm mặc hồi lâu hắn mới thấp giọng nói: "Phân phó đi, toàn bộ đệ tử Thanh Dương tông tiến vào trạng thái đề phòng, bất kể là Âm Sơn tông hay Nam Hoang thành cũng tốt, nếu tấn công tới giết toàn bộ không tha. Nếu như Phương Nguyên lưu lại, chúng ta sẽ làm tốt công tác chuẩn bị khai chiến cùng Nam Hoang thành, nếu hắn như rời đi, chúng ta sẽ cam đoan không để hắn lo lắng ở phía sau!"
"Cưỡng ép bảo hộ hắn, cái giá quá lớn. . ."
Tần trưởng lão vẻ mặt âm trầm, thấp giọng nói: "Nhưng cho dù là ta, cũng cảm thấy hết sức đáng giá!"
"Chuyện này sao có thể chỉ là chuyện của một mình Thanh Dương tông được chứ?"
Ngay khi bọn hắn đang lên đối sách, đột nhiên tại một vị trí giữa không trung cách đó không xa lóe lên ánh sáng, một đám mây lửa đang cấp tốc lao đến. Mấy vị trưởng lão Thanh Dương tông lập tức cảm thấy kinh hãi, tông chủ Trần Huyền Ngang nhận ra khí tức người vừa đến: "Văn Hương chân nhân?"
"Còn có chúng ta nữa!"
Theo tiếng nói vang lên, từ các phương hướng khác cũng xuất hiện mấy đạo khí tức mạnh mẽ vô biên nối đuôi nhau mà tới.
Mấy vị trưởng Thanh Dương tông lão nhìn tới, vẻ mặt càng tỏ ra ngưng trọng.
Thượng Thanh sơn Thái Hợp chân nhân!
Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương!
Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân!
Mà ở sau lưng mỗi người bọn họ, trong màn mây đen dày đặc càng có vô số khí cơ đang ùn ùn phun trào, có thể thấy được ở bên trong có không biết bao nhiêu đại nhân vật đều đang ẩn mà không phát, nhưng đã làm tốt công tác chuẩn bị lúc nào cũng có thể ra tay, nghênh chiến hết thảy!
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang trong lòng nao nao, nhìn không ra hỉ nộ: "Các ngươi tới từ khi nào?"
"Ha ha, Thiên Đạo Trúc Cơ, há lại có thể giấu giếm được mọi người? Chúng ta đã sớm đến rồi!"
Chương 434 Uy Hiếp (2)
Cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân khẽ cười một tiếng, tùy ý trả lời.
Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương ngẩng cao đầu nhìn tông chủ Thanh Dương tông một chút, quát lạnh: "Các ngươi cho rằng đây là chuyện nhà của Thanh Dương tông các ngươi sao? Ha ha, Thiên Đạo Trúc Cơ, ha ha ha, lại còn là hắn con mẹ nó Ngũ Hành Trúc Cơ cộng thêm Thiên Đạo Trúc Cơ a, đây là nhân vật như thế nào, Thanh Dương tông các ngươi sao có thể dạy ra được? Còn không phải là dính khí vận của tứ đại tiên môn chúng ta mới đản sinh ra một tên quái thai như vậy hay sao?"
Thượng Thanh sơn Thái Hợp chân nhân nói: "Đừng quên vừa rồi là trưởng lão Thượng Thanh sơn ta để cho hắn tiến vào Vân Phù sơn!"
Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân nói: "Trảm yêu trừ ma vốn là đạo lý thường tình của đệ tử tiên môn, cho dù yêu ma kia có lai lịch bối cảnh lớn thì đã sao? Bọn nhỏ của chúng ta chém bọn nhỏ của chúng, nếu như đám lão già bọn chúng không phục, thì sẽ do đám lão già chúng ta tới chém! Ngũ đại tiên môn Việt quốc chúng ta đã ẩn nhẫn nhiều năm, chẳng lẽ thật sự cho rằng đám yêu ma có thể ở đây làm càn hay sao?"
Các tông chủ tứ đại tiên môn còn lại quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì. Câu này nổ cũng hơi lớn!
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thấp giọng thở dài , nói: "Các ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì đây?"
Cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân nói: "Muốn che chở vị tiểu bối Thiên Đạo Trúc Cơ này không chỉ có mình Thanh Dương tông các ngươi mà thôi, chuyện này cũng không chỉ là chuyện riêng của Thanh Dương tông các ngươi, mà là chuyện chung của ngũ đại tiên môn Việt quốc chúng ta. Hiện tại Bách Hoa cốc ta có tam đại trưởng lão, 36 vị chấp sự Trúc Cơ cùng cao thủ các phương nhận được tin tức đều đã chạy đến, bất kể là Âm Sơn tông hay Nam Hoang thành cũng mơ tưởng giương oai ở Việt quốc chúng ta!"
Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương cũng chậm rãi nói: "Tông ta có tứ đại trưởng lão, ba ngàn chiến thú đều đã sẵn sàng đợi lệnh!"
Tông chủ Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân thản nhiên nói: "Ba ngàn Huyền kiếm, chỉ uống ma huyết!"
Tông chủ Thượng Thanh sơn nói: "Vừa rồi đệ tử Thanh Dương tông các ngươi là do trưởng lão Thượng Thanh sơn cho vào đó. . ."
Trưởng lão Thanh Dương tông: ". . ."
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thở dài: "Các ngươi thật đúng là một đám lão hồ ly mà!"
Văn Hương chân nhân của Bách Hoa cốc cười nhạt một tiếng, nói: "Vậy ngươi định để Thanh Dương tông ôm một mình, hay là mọi người cùng làm?"
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thở dài một tiếng, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Chư vị đồng đạo Việt quốc, yêu ma tàn phá bừa bãi làm náo loạn chỗ chúng ta, đệ tử Thanh Dương ta trảm yêu trừ ma lại bị người cậy thế ức hiếp. Nay Thanh Dương tông ta giương lên đạo thống, thề cùng yêu ma chiến đấu tới cùng, mong rằng chư vị đồng đạo hết sức giúp đỡ. Cho dù yêu ma kia một tay che trời, nhưng chỉ cần còn lại một chút hương hỏa chính đạo, cũng phải bảo hộ đệ tử Thanh Dương ta đến cùng!"
Mấy vị tông chủ khác đồng thanh nói: "Nên như vậy!"
Tông chủ Thanh Dương tông quát: "Đạo hữu Bách Hoa cốc, mời các ngươi canh giữ ở phía tây, nếu có yêu ma xâm phạm, giết thẳng không tha. Đạo hữu Thú Linh tông, mời các ngươi canh giữ ở phía đông, đề phòng có biến. Đạo hữu Thượng Thanh sơn, mời các ngươi canh giữ ở phía bắc. Đạo hữu Huyền Kiếm tông, mời các ngươi canh giữ ở phía nam. Mà trên dưới Thanh Dương tông ta sẽ canh giữ ở chung quanh đệ tử, không để cho đám yêu nhân có nửa phần cơ hội lợi dụng!"
Mấy vị tông chủ tiên môn khác nghe vậy đều hét lớn: "Đã như vậy, chúng ta đi đây!"
Nói rồi, mảng lớn mây đen trong hư không liền chuyển động, vô số khí cơ mạnh mẽ liền phân tán về bốn phía.
Ở phía dưới xung quanh Vân Phù sơn lúc này, chúng tu sĩ chỉ thấy trên trời mây đên cuồn cuộn tụ tán, có không biết bao nhiêu khí cơ hùng hồn ẩn giấu trong đó đang phân tán về bốn phía. Bọn họ đều ẩn ẩn đoán được điều gì đó, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề, lại mơ hồ nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ có điều lúc này Phương Nguyên cũng không để ý những chuyện đó, cũng có thể nói những chuyện này lúc trước hắn đều đã nghĩ đến.
Sau khi giết tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, hắn liền hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bốn phía. Chỉ thấy được phía sau đại thụ cách đó không xa, tên tiểu nô tuấn tú của tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia đang thập thò ẩn nấp ở đó. Phương Nguyên chưa từng gặp hắn qua, nhưng nhìn thấy Tôn quản sự đang ở ngay bên cạnh tên tiểu nô cười hì hì hút thuốc, lại nhìn thấy áo bào trên người tên tiểu nô kia, cũng đã đoán được một chút, liền chắp kiếm sau lưng đi về phía hắn.
Tiểu nô kia nhìn thấy sát khí trên người Phương Nguyên, bị hù đến mặt mũi trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Vừa rồi hắn đã muốn bỏ trốn, chỉ tiếc bị Tôn quản sự để mắt tới.
Phương Nguyên căn bản cũng không muốn nhiều lời, chỉ muốn đi tới một kiếm giết chết tên tiểu nô kia. Chân truyền Âm Sơn tông hắn còn giết, thì Âm Sơn tông lại tới một người tính một người, không thể buông tha. Nhưng ngay lúc hắn đang định rút kiếm chém tới, bỗng nhiên trước người tên tiểu nô Âm Sơn tông kia chợt xuất hiện một tiểu nữ hài mặc áo bông thật dày, làn da trắng như tuyết, nhìn hắn chằm chằm.
"Là ngươi?"
Phương Nguyên nhận ra đây là muội muội của Quan Ngạo.
Hắn liền tỏ ra nghi hoặc, đưa mắt nhìn xug quanh, nhưng không thấy bóng dáng Quan Ngạo ở đâu.
"Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia ngươi cũng đã giết, dù sao cũng phải để lại một người mang ta đi Âm Sơn tông mới được!"
Giọng nói Quan tiểu muội giòn tan, tỏ ra rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên nói ra.
"Ngươi muốn đi Âm Sơn tông sao?"
Phương Nguyên nao nao, sau đó liền nhíu mày.
"Âm Sơn tông có một đạo truyền thừa rất thích hợp với ta, chẳng những có thể giúp cho ta sống sót, mà còn sống rất thoải mái!"
Thanh âm Quan tiểu muội rất êm tai, nhưng ẩn ý bên trong lời nói kia lại khiến trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn.
Bỗng nhiên hắn thấp giọng quát hỏi: "Ca ca ngươi ở đâu?"
"Tình cảnh hiện tại của ca ca ta cũng không tốt , đang chờ ngươi đi cứu hắn đó. . ."
Trên mặt Quan tiểu muội bỗng nhiên hiện lên ý cười, nói: "Cho nên nếu ngươi đáp ứng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết hắn ở đâu!"
Chương 435 Một Bào Song Tử (1)
"Quan Ngạo sao lại có loại muội muội như ngươi chứ?"
Phương Nguyên tỉ mỉ quan sát một hồi, liền phát hiện nữ hài này không phải đang nói đùa, cũng không có dấu hiệu bị người ta khống chế thần thức, hết thảy những điều này chính là suy nghĩ thực sự của nàng. Điều này khiến trong lòng của hắn nao nao, sau đó sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp. Nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy bộ dáng nhu nhu nhược nhược kia của nàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy lạ lẫm không gì sánh được, thậm chí có chút hoài nghi ký ức của mình.
"Ta chỉ muốn sống sót mà thôi, có gì không đúng sao?"
Quan tiểu muội ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng mũm mĩm như búp bê, chỉ có ánh mắt là vô cùng tỉnh táo.
Phương Nguyên không đáp lại vấn đề này được, bởi vì nàng muốn sống, đây vốn chính là chuyện không ai ngăn cản được!
Mà Phương Nguyên quan tâm cũng không phải cái này.
"Dù sao hắn cũng là ca ca của ngươi, là người nuôi ngươi khôn lớn, thậm chí vì ngươi mà hắn cắt đứt con đường tu hành của chính mình..."
Phương Nguyên giọng đè nén bước lên trước một bước, vẻ mặt ẩn chứa tức giận.
Hắn vừa mới giết đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, sát khí vẫn chưa tiêu tan, lúc này không để ý lại nổi lên.
Quan tiểu muội đón nhận ánh mắt Phương Nguyên, rõ ràng hơi cảm thấy sợ hãi, nhưng vậy mà nàng vẫn cắn chặt răng không lui lại. Mà lúc nghe được hàm ý thất vọng cùng chỉ trích trong lời nói của Phương Nguyên, vẻ mặt của nàng trở nên trắng bệch, sau đó mơ hồ đỏ ửng lên...
Đây không phải vì e lệ, mà là vì phẫn nộ.
"Là hắn nợ ta!"
Nàng bỗng nhiên cất giọng cao giọng, thanh âm vẫn trong trẻo như vậy, nhưng lại vô cùng lãnh đạm.
"Ngươi..."
Phương Nguyên thiếu chút mất khống chế sát khí, muốn trực tiếp chém thẳng một kiếm tới.
Nhưng lúc này Quan tiểu muội bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi đoán xem ta khoảng bao nhiêu tuổi?"
Phương Nguyên chỉ là trầm mặc nhìn nàng.
Tuổi tác cụ thể của Quan tiểu muội hắn cũng không biết, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là khoảng 11, 12 tuổi đi?
"Ta với hắn là huynh muội sinh đôi, ta chỉ sinh ra muộn hơn một nén hương so với hắn mà thôi!"
Trên mặt Quan tiểu muội hiện lên vẻ cười cợt trào phúng, nói ra một cái đáp án không tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt Phương Nguyên có chút chấn kinh, bởi vì Quan Ngạo cùng tiểu muội muội này so sánh với nhau thực sự là chênh lệch quá lớn.
Quan Ngạo hiện tại đã 24, 25 tuổi, nhìn bên ngoài nói là ba bốn mươi tuổi cũng có người tin, vậy mà Quan tiểu muội...
... rõ ràng vẫn là một tiểu nữ hài!
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại dường như cũng không phải không có khả năng...
Quan Ngạo từngnói qua hắn có một muội muội, nhưng cũng không nói vị muội muội này bao nhiêu tuổi, chỉ có điều trong ấn tượng của Phương Nguyên vẫn cảm thấy đây là một đứa bé mà thôi. Nhưng trên thực tế, tám năm trước khi Quan Ngạo được một vị trưởng lão Tử Vân phong đem về, vị tiểu hài tử này cũng đã đi theo bên cạnh Quan Ngạo. Phương Nguyên không biết khi đó nàng bao nhiêu tuổi, nhưng cũng không phải là trẻ sơ sinh đang nằm trong tã lót...
Nói cách khác, nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà nàng vẫn không hề lớn lên?
Quan tiểu muội quan sát biểu cảm của Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Đừng nói là lớn lên, ta sinh ra vốn đã là một người chờ chết sẵn. Trước kia đại phu từng nói qua, sở dĩ ta trở nên như vậy, là bởi vì thời điểm mẫu thân của ta mang thai, tên quái thai hắn đã cướp đi tất cả khí huyết của mẫu thân. Đừng nói là ta, mà ngay cả mẫu thân cũng bị hắn hút thành một cái xác rỗng, hành hạ người suốt bảy tháng đã tiều tụy như khúc gỗ, cuối cùng trước khi chết cũng hạ sinh ra chúng ta. Nếu không phải cái mạng của ta cũng rất cứng rắn, chỉ sợ đã bị hắn ăn hết từ trong bụng rồi!"
Nói rồi, nàng nghiêm túc lặp lại: "Cho nên, hết thảy những chuyện này đều là do hắn nợ ta!"
Phương Nguyên nghe Quan tiểu muội nói, nhất thời cảm thấy nặng nề trong lòng.
Hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau không giả, nhưng ta vẫn luôn rất hận hắn!"
Mà Quan tiểu muội thì vẫn bình tĩnh, cũng có thể nói là bình thản nói ra: "Cho nên linh dược hắn dùng để tu luyện, ta muốn ăn; tâm pháp hắn tu luyện, ta muốn nhìn; thậm chí hắn bị trục xuất khỏi Tử Vân phong lúc trước, cũng là vì ta sai hắn đi trộm linh quả cho ta, từ đó mới bị trưởng lão phát hiện, sau đó đuổi ra. Lúc ấy ta vốn cho rằng mình đã không thể sống được nữa, nên muốn lợi dụng trưởng lão Tử Vân phong nói không chừng sẽ giết chết hắn, như vậy chúng ta sẽ có thể cùng nhau lên đường. Nhưng không ngờ hai chúng ta cũng không dễ chết như vậy..."
Nghe những lời này, Phương Nguyên cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Hắn chợt phát hiện ra, sự quan tâm của mình đối với Quan Ngạo quả thực là quá ít, lúc trước hắn chỉ biết rằng Quan Ngạo bị Tử Vân phong trục xuất, lại không biết còn có nội tình bực này. Nguyên bản hắn chỉ cho rằng tiến độ tu hành của Quan Ngạo quá chậm, cho nên mới bị trục xuất mà thôi...
"Nhưng cuối cùng, ta vẫn muốn sống!"
Cuối cùng, Quan tiểu muội thăm thẳm nói ra: "Trước kia ta rất hận hắn, cũng ỷ lại hắn, nhưng bây giờ nếu như ta cũng có cơ hội sống sót, thì sẽ không tra tấn hắn nữa, ta tự đi tìm sinh cơ của ta, hắn tự đi con đường của hắn, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Ngươi có thể nói những điều này với ta bằng loại phương pháp khác!"
Phương Nguyên nghe đến đây, hồi lâu sau liền ngẩng đầu, nói một câu thật nhỏ.
"Ngươi là sư huynh của hắn, cho nên ta không muốn có liên quan gì với ngươi!"
Quan tiểu muội chỉ tỏ ra lãnh đạm, một câu đã trả lời tất cả vấn đề.
"Ta đáp ứng ngươi!"
Phương Nguyên cũng không muốn nói gì nữa, hắn chợt ngẩng đầu lên, đạm mạc trả lời một câu.
Sắc mặt Quan tiểu muội sau đó cũng thả lỏng, khẽ nói cho Phương Nguyên một địa chỉ.
Trước khi đi, nàng lại nhìn Phương Nguyên nói: "Về sau đừng nói cho tên ngốc kia biết, hắn có một người muội muội là ta!"
Trông theo bóng người nàng cùng tên tiểu nô Âm Sơn tông đang từ từ rời đi kia, vóc dáng nho nhỏ của nàng so với tên tiểu nô Âm Sơn tông kia vậy mà còn trấn định hơn. Phương Nguyên cũng không nhịn được nhíu nhíu mày, thế nhưng cuối cùng vẫn
không nói thêm gì.
"Tức cười! Tức cười! Tức cười!"
"Cam Long Kiếm ta thân là một trong chín đại chân truyền của Âm Sơn tông, chính là thiên kiêu kỳ tài trong toàn bộ Vân Châu. Mà ngươi, chẳng qua chỉ là xuất thân tạp dịch may mắn được nhập môn, tu hành cho tới nay còn chưa đủ bốn năm, Trúc Cơ đến giờ còn không được ba canh giờ, lại muốn thắng ta sao?"
Giữa không trung phía sau Vân Phù sơn, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đã như nổi điên, không ngừng huy vũ Huyết Bảo Bạch Cốt Tiên. Khắp thiên địa đều là oan hồn bay múa, huyết quang ngập trời, xen lẫn giữa từng tiếng hét lớn giận dữ như đại hồng thủy, ẩn chứa không cam lòng!
Trông như hắn đã bị Phương Nguyên chọc giận sắp điên lên rồi.
Một người Trúc Cơ tầng sáu có kinh nghiệm lâu năm, lại đường đường là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, bây giờ lại bị Phương Nguyên đè đánh trước mặt bao nhiêu người, làm sao mà đẹp mặt cho được. Nhất là sau khi hắn tế ra cả pháp bảo tổn hại âm đức, danh tiếng xấu xa là Huyết Bảo mà vẫn bị Phương Nguyên khắc chế gắt gao, đây đã không phải là vấn đề đẹp mặt hay không nữa, hắn cảm nhận được một loại tâm tình gần như tuyệt vọng!
Chiến sủng không biết đi nơi nào!
Âm phù truyền tin ra ngoài cũng không có nửa điểm hồi âm. . .
Điều này khiến cho một người vốn cao cao tại thượng nhìn xuống Việt quốc như hắn, bỗng nhiên lâm vào một loại tình cảnh đau khổ bi ca.
"Chẳng lẽ, thật sự sẽ bị hắn cưỡng ép tiêu hao đến chết như vậy hay sao?"
Lúc này hắn càng đánh càng cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
Cây Bạch Cốt Tiên có thể dẫn động vô số oan hồn kia của hắn quả thực đáng sợ, nhưng kiếm trong tay Phương Nguyên lại có thể thôn phệ oan hồn, khiến cho hắn giận không kềm được. Chiến đấu như vậy, càng đánh uy lực Huyết Bảo của hắn càng bị ảnh hưởng, không chừng cuối cùng còn bị phế bỏ. . .
"Pháp bảo của Yêu Vương quả nhiên không tầm thường, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng còn có những tác dụng thần kỳ khác, ta sẽ gặp bất lợi. . ."
"Nếu cứ tiếp tục tổn hại như vậy đường nào pháp bảo cũng bị hủy đi, chi bằng dứt khoát để ta chủ động hủy đi là được!"
"Phương Nguyên, hôm nay ta liều mạng với ngươi!"
Chân truyền chính là chân truyền, trong tuyệt cảnh, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm cũng liều mạng lên. Trong mắt hắn bỗng nhiên lóe lên một luồng ánh sáng trắng, sau đó hắn vừa giao thủ với Phương Nguyên vừa âm thầm kết ra một cái pháp ấn, đồng thời miệng hét lên. Nếu như Phương Nguyên đã muốn chọc giận mình, như vậy mình cũng sẽ tỏ ra bị chọc giận, làm như liều mạng xông về phía trước đi. . .
. . . Thế nhưng ngay khi hắn vừa xông lên được mấy bước, liền giương pháp ấn lên!
Ầm ầm!
Hắn đột ngột lắc Bạch Cốt Tiên một cái, trên thân roi thình lình dấy lên từng đám từng đám lửa màu đen, những đám lửa này ngưng tụ lại cùng một chỗ tựa như một mảnh hỏa vân trải rộng ra tận chân trời, bên trong hỏa vân lại là từng đầu oan hồn đang gào thét thê lương!
Theo những oan hồn đang bốc cháy lên hừng hực, lực lượng Bạch Cốt Tiên cũng tăng vọt lên từng đoạn một!
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, rõ ràng là đang chủ động tự hủy Huyết Bảo, đổi lấy lực lượng một kích cường hoành vô biên!
"Tên này rốt cuộc cũng thông suốt ra. . ."
Mà tới lúc này, sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên âm trầm xuống.
Hắn có thể cảm nhận được lực lượng trên cây Bạch Cốt Tiên kia đang liên tiếp tăng vọt, vô cùng đáng sợ!
Loại tự hủy Huyết Bảo đổi lấy lực lượng này không thể nào cân nhắc theo lẽ thường được, lúc này hắn vừa mới Trúc Cơ không lâu, kiếm ý Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ hai cũng mới chỉ lĩnh hội sơ bộ, bất kể là chỗ dựa nào, đối mặt loại lực lượng quỷ dị này phần thắng cũng không cao. Trừ khi lúc này mình liều mạng dẫn động toàn bộ lực lượng ma ấn ra, bằng không mà nói, hắn thực sự không nắm chắc!
Nhưng điều này khiến hắn không cam lòng!
"Trận chiến này, mục đích của ta chính là muốn lập uy, thành danh!"
"Ta muốn tại Việt quốc, thậm chí tại Vân Châu, đều lưu lại tên của ta. . ."
"Nếu như ta dựa vào lợi thế Ma Bảo mới chiến bại Cam Long Kiếm, cho dù có lưu danh, thì cái danh này cũng không phải là thứ ta muốn!"
Trong lòng thoáng qua những ý niệm này, cũng nghe được những lời tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông vừa rống lớn, Phương Nguyên ổn định lại tâm thần, thân hình phóng thẳng lên trời. Hắn chẳng những không tận dụng lợi thế thôi động Ma Ấn Kiếm trong tay, mà ngược lại còn đột ngột thu lại tất cả pháp lực, ngay cả đạo yêu ấn tựa như ma nhãn trên thân kiếm kia, vào lúc này cũng chợt phai nhạt xuống, trông tựa như một thanh bảo kiếm bình thường!
"Ngươi nói ngươi là thiên kiêu nổi danh Vân Châu, lời ấy sai rồi!"
Thân ở trên trời cao, Phương Nguyên nhìn xuống tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, thấp giọng nói: "Ngươi vẫn chưa có tư cách này!"
"Nếu như nhất định phải chỉ ra vài vị thiên kiêu ở Vân Châu mà nói, thì trong đó nhất định sẽ có ta, nhưng lại không nhất định sẽ có ngươi. . ."
Nói xong lời này, tay phải hắn cầm kiếm, tay trái lại đột nhiên kết lên pháp ấn, lực lượng đạo cơ trong thể nội trong chớp mắt được dẫn ra, khiến cho trên người hắn xuất hiện một loại khí tức mênh mông vô tận tựa như Hỗn Độn, bao phủ một vùng hư không lại.
"Ngươi. . . nói bậy!"
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nghe Phương Nguyên nói vậy, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mặt đau rát. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được từ trên Ma Ấn Kiếm kia của Phương Nguyên, thứ lực lượng ẩn ẩn áp chế Bạch Cốt Tiên của mình đã biến mất. Điều này lập tức khiến hắn đại hỉ, còn tưởng rằng Phương Nguyên đã không khống chế được lực lượng Ma Ấn Kiếm kia nữa, trong lòng thầm nghĩ trời cũng giúp ta, sau đó liều mạng tế lên Bạch Cốt Tiên. . .
Từ trong mảnh hắc diễm phô thiên kia, Bạch Cốt Tiên đột nhiên lao đến.
Trông tưa như một đạo long ảnh vọt ngang chân trời!
Chỉ có điều đạo long ảnh này lại là một đầu bạch cốt chi long, mang theo lực lượng yêu tà vô tận gào thét vọt tới Phương Nguyên!
Chương 432 Trận Chiến Thành Danh (2)
"Mượn lực lượng của trời, hiện ra thiên uy!"
Mà tại thời khắc này, đối mặt với Bạch Cốt Long Ảnh, đối mặt với oan hồn đầy trời kia, ánh mắt Phương Nguyên khốc liệt tới cực điểm, theo đó kết lên pháp ấn, màn lôi quang trên đạo cơ trong cơ thể hắn trong nháy mắt cũng sáng ngời lên. Cũng trong thời khắc này, khí cơ của hắn đã giao hòa với Thượng Thương, từ trong đám mây đen đã sớm kéo đến trên không trung, hiện ra lôi điện chói mắt trực tiếp đánh xuống...
Phương Nguyên đột nhiên mở mắt, đập ra một chưởng về phía trước!
"Xoẹt Xoẹt đùng. . ."
Theo một chưởng của hắn phát ra, đạo lôi điện kia cũng theo chưởng thế của hắn bắn về phía trước!
"Cái đó là. . . Lôi pháp?"
"Đệ tử Thanh Dương tông kia, học được lôi pháp từ nơi nào vậy?"
"Không thể nào, vừa mới Trúc Cơ đã có thể khống chế lôi pháp sao?"
"Chẳng lẽ hắn là Bảo Thân Thần Lôi trời sinh hay sao?"
Bên ngoài Vân Phù sơn, đám tu sĩ trông thấy một màn này trong nháy mắt lập tức sôi trào.
Một màn Phương Nguyên một chưởng dẫn động Thiên Lôi kia, khắc thật sâu trong đáy mắt của bọn họ, kéo dài bất diệt!
Lôi pháp, là pháp môn cấm kỵ trong giới tu hành!
Ngũ đại tiên môn Việt quốc đều có vô số các loại pháp thuật mặc cho các đệ tử đi tập luyện, ma luyện một thân pháp lực của mình.
Trong đó có hỏa pháp, phong pháp, mộc pháp, thủy pháp, nhưng tuyệt đối không có lôi pháp!
Bởi vì lôi pháp là khó khống chế nhất, đó chính là Thượng Thương chi lực!
Chỉ có số ít đại tiên môn hùng thị một châu hoặc là những thế gia cổ lão truyền thừa vạn năm, tu hành tại thánh địa được Thiên đạo ưu ái, mới có thể tiếp xúc đến lôi pháp. Mà cho dù là hùng thị một châu, cũng chỉ là có tư cách tiếp xúc mà thôi, lại không nhất định sẽ thật sự tiếp xúc. Tựa như Âm Sơn tông vậy, mặc dù nó danh xưng là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, nhưng cũng không có lôi pháp truyền thừa, bởi vì nội tình của nó quá nhỏ bé!
Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, nguyên một đám tu sĩ trông thấy Phương Nguyên thi triển lôi pháp mới lập tức kinh hãi. . .
Thế nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, ngược lại là đơn giản hơn nhiều.
Hắn có thể mượn đạo Thiên Lôi này, chính là vì hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ!
Ngũ Hành Trúc Cơ, liền đại biểu cho tiềm lực của người tu hành sau khi Trúc Cơ thành công, có được lực lượng của loại mạch nào, thì trong tương lai việc tu hành công pháp thần thông của loại mạch đó sẽ làm ít công to. Mà Phương Nguyên ngoại trừ Ngũ Hành Trúc Cơ, còn được Thiên Lôi luyện thể, vô hình chung cũng sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối với Thiên Lôi chi lực. Hắn có thể cảm nhận được Thiên Lôi chi lực mãnh liệt đáng sợ, ẩn mà không phát trên bầu trời kia!
Thế là hắn liền dẫn động đạo Thiên Lôi này xuống, đánh về phía tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông!
Đây cũng không phải là lôi pháp gì đó, bởi vì Phương Nguyên không hề dùng pháp môn gì, hắn chỉ dựa vào bản năng để làm!
Về phần sau khi thiên lôi hàng lâm sẽ xuất hiện hậu quả gì, Phương Nguyên cũng không thèm để ý, chỉ chuyên tâm dựa vào lực khống chế của bản thân từng chút một dẫn đạo. Cho dù dẫn đạo không đúng, thì cùng lắm chính là bị Thiên Lôi phản phệ bản thân mà thôi, dù sao hắn vẫn có thể chịu được!
Hắn muốn thành danh, cần phải dựa vào bản lĩnh của chính mình đánh bại tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, nên mạo hiểm như vậy là hoàn toàn đáng giá!
Về phần tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, thì lại không được thư thái như vậy.
Đùng!
Thiên lôi theo chưởng thế của Phương Nguyên dẫn động, toàn bộ đánh lên Bạch Cốt Tiên. Cây Bạch Cốt Tiên vốn trải qua không biết bao nhiêu yêu tà âm pháp rèn luyện, lập tức liên tiếp phá toái, hóa thành bột mịn. Mà đám oan hồn theo Bạch Cốt Tiên lao tới kia, dưới sự oanh kích của Thiên Lôi cũng gào thét thê lương không thôi, oán khí trên từng oan hồn trực tiếp bị cưỡng ép hóa giải, sau đó hóa thành khói xanh biến mất giữa không trung.
"Phụt. . ."
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc hắn tự hủy Huyết Bảo đổi lấy lực lượng cường đại lại gặp phải Thiên Lôi chi lực, loại lực lượng khắc chế yêu tà bực nhất này, khiến cho hắn bị phản phệ to lớn...
Loại lực lượng phản phệ này, so với bị Thiên Lôi trực tiếp đánh trúng còn nặng hơn, khiến hắn như diều đứt dây ngã xuống phía dưới...
Bùm!
Hắn rơi thẳng xuống đất, ngay cả xương cốt cũng không biết gãy mất bao nhiêu cái.
Trong ánh mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy Phương Nguyên mặc một bộ áo xanh, trở tay cầm kiếm đi tới trước người hắn.
"Phương Nguyên. . . Ngươi dám giết ta sao?"
Hắn gồng lên một chút khí lực còn sót lại, liều mạng kêu to.
"Ta là tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, nếu ngươi giết ta, sư môn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định không bỏ qua cho ngươi. . ."
Dường như hắn rất bi phẫn kêu lên, nhưng ẩn trong lời nói cũng tràn đầy vẻ cầu khẩn.
"Phương Nguyên, nghĩ kỹ. . ."
Cách đó không xa cũng có vô số tu sĩ hô lớn lên, trong đó thậm chí còn có đệ tử Thanh Dương tông.
Bọn hắn vừa được chứng kiến một trận chiến khiến người ta hoa mắt váng đầu, chưa kịp phản ứng lại song vẫn kịp dự kiến được hậu quả của chuyện này, thân phận tên Cam Long Kiếm này dù sao cũng không tầm thường, hắn chính là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, hành tẩu ở bên ngoài chính là đại biểu cho Âm Sơn tông. . .
Nếu như Phương Nguyên giết chết hắn. . .
Chẳng phải là đại biểu cho việc đối địch rõ ràng với Âm Sơn tông hay sao?
"Nhi tử Yêu Vương của Nam Hoang thành ta cũng dám giết, khi đó ta vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bốn!"
Đối mặt với vấn đề này, Phương Nguyên trả lời vô cùng đơn giản: "Bây giờ ta đã là Thiên Đạo Trúc Cơ, còn không dám giết một tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông như ngươi sao?"
Nói rồi, hắn một kiếm đâm vào tim tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm!
Chương 433 Uy Hiếp (1)
"Mẹ nó, giết rồi?"
Theo một kiếm kia của Phương Nguyên đâm xuống, tất cả mọi tu sĩ bên ngoài Vân Phù sơn nhìn thấy màn này đều theo bản năng rùng mình một cái.
Đường đường là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, một cường giả tiểu bối tuổi không quá ba mươi đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu, một đại nhân vật mới trước đây không lâu còn từng lấy lực lượng một người ép toàn bộ Thanh Dương tông tới mức không ngẩng đầu lên được, vậy mà cứ như vậy bị một kiếm của Phương Nguyên chấm dứt tính mạng?
Tính mạng con người, thật là quá mong manh mà!
Lúc này, những người vây xem chung quanh đã không chỉ có những đệ tử Thanh Dương tông đến nơi này cứu viện Phương Nguyên, mà còn có một số người hộ trận đến từ ngũ đại tiên môn, đệ tử ngũ đại tiên môn đang ở trong Vân Phù sơn chuẩn bị Trúc Cơ, cùng với đám đại nhân vật Thanh Dương tông trước đó nghe được đám người Chu tiên sinh truyền tin vội vã chạy tới, chuẩn bị liều chết che chở Phương Nguyên, còn có cả một số người ngoài đến xem náo nhiệt!
Không ai biết ở trong màn đêm sâu trong hư không, còn có bao nhiêu người chú ý tới tình hình nơi này.
Mà bây giờ, một màn này đã lọt vào trong mắt của tất cả bọn họ!
Nhưng tất cả những chuyện này vẫn chưa kết thúc!
Phương Nguyên một kiếm đâm vào trái tim tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, dựa vào sinh mệnh lực mạnh mẽ của một tu sĩ Trúc Cơ, một kiếm này dĩ nhiên cũng không có khả năng lập tức lấy mạng của hắn. Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nãy vẫn đang không ngừng giãy dụa, kêu thảm không ra tiếng, hai tay vô lực vịn kiếm, muốn rút một kiếm này từ trong ngực ra. Thế nhưng cánh tay cầm kiếm của Phương Nguyên vẫn ổn định chắc chắn, khiến cho hắn không lay động được mảy may!
"Ta tên là Phương Nguyên!"
"Ta là một đệ tử Thanh Dương tông!"
"Ta chỉ muốn yên ổn tu hành thật tốt!"
Phương Nguyên ấn thanh kiếm kia xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn nhìn về phía tây, tựa xuyên qua vô tận sông núi cùng địa vực nhìn thắng về hướng hai quái vật khổng lồ nọ, trong lời nói hàm ẩn một loại lực lượng ẩn mà không phát: "Có thể ta không phải là đại nhân vật gì, nhưng ta tất sẽ từng bước từng bước đi lên vị trí cao hơn, các ngươi đều biết ta có tiềm lực này, có bản lĩnh này!"
"Ta không muốn tùy tiện nhiễm nhân quả, chỉ muốn bước đi trên con đường của mình!"
"Nhưng nếu các ngươi muốn bức bách ta, thì trong tương lai nhất định ta sẽ trở về, tính toán rõ ràng với các ngươi!"
Woah!
Bầu không khí xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng ngột ngạt, tựa như trời sập xuống vậy.
Nhưng sau nháy mắt tĩnh lặng ngột ngạt kia, tất cả mọi người lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Bọn hắn đột nhiên hiểu ra Phương Nguyên muốn làm gì!
Rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu ra tại sao Phương Nguyên muốn trở về. . .
Không chỉ đơn thuần là vì giết vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đã làm gián đoạn hành trình của hắn!
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này chỉ là tiện tay giết, không đáng giá nhắc tới, hắn muốn mượn chuyện này để cho thấy một loại thái độ!
Vị đệ tử Thanh Dương tông vừa mới Trúc Cơ này, rõ ràng là đang uy hiếp hai thế lực lớn!
Bất kể là Âm Sơn tông hay Nam Hoang thành, đương nhiên cũng sẽ không để một tên đệ tử Trúc Cơ vào mắt. . .
Thế nhưng lần này Phương Nguyên trở về, lại mượn chuyện giết đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm để uy hiếp bọn hắn. Ta chính là loại người có được vô hạn tiềm lực, ta vừa mới Trúc Cơ đã có thể giết chết đệ tử chân truyền Trúc Cơ tầng sáu của các ngươi. Cho nên dù hiện tại các ngươi mạnh hơn cũng đừng xem nhẹ sự tồn tại của ta, bởi vì các ngươi không biết trong tương lai ta sẽ dùng loại cảnh giới cùng tư thái gì quay trở về. . .
Mà sự thật cũng chính là như thế!
Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành đại khái cũng không có ai để tên đệ tử tiên môn vừa mới Trúc Cơ vào mắt.
Nhưng nếu như đó là một đệ tử tiên môn Thiên Đạo Trúc Cơ thì sao?
Nếu như đó là một đệ tử tiên môn vừa mới Trúc Cơ đã có thể giết chết đệ tử chân truyền Trúc Cơ tầng sáu của Âm Sơn tông thì sao?
Chỉ cần hắn không chết, vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn là một cái gai trong lòng Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành. . .
"Được. . . Hảo tiểu tử!"
Lúc này ở đằng sau màn mây đen, bốn vị trưởng lão Thanh Dương tông kỳ thật cũng đã sớm chạy tới, nghe được Phương Nguyên nói câu này vậy mà trong lòng cũng không nhịn được trở nên kích động không thôi. Vân trưởng lão kích động đến rung rinh cả chòm râu, miệng liên thanh tán thưởng!
Mà tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thì sắc mặt bình tĩnh như nước, trầm mặc hồi lâu hắn mới thấp giọng nói: "Phân phó đi, toàn bộ đệ tử Thanh Dương tông tiến vào trạng thái đề phòng, bất kể là Âm Sơn tông hay Nam Hoang thành cũng tốt, nếu tấn công tới giết toàn bộ không tha. Nếu như Phương Nguyên lưu lại, chúng ta sẽ làm tốt công tác chuẩn bị khai chiến cùng Nam Hoang thành, nếu hắn như rời đi, chúng ta sẽ cam đoan không để hắn lo lắng ở phía sau!"
"Cưỡng ép bảo hộ hắn, cái giá quá lớn. . ."
Tần trưởng lão vẻ mặt âm trầm, thấp giọng nói: "Nhưng cho dù là ta, cũng cảm thấy hết sức đáng giá!"
"Chuyện này sao có thể chỉ là chuyện của một mình Thanh Dương tông được chứ?"
Ngay khi bọn hắn đang lên đối sách, đột nhiên tại một vị trí giữa không trung cách đó không xa lóe lên ánh sáng, một đám mây lửa đang cấp tốc lao đến. Mấy vị trưởng lão Thanh Dương tông lập tức cảm thấy kinh hãi, tông chủ Trần Huyền Ngang nhận ra khí tức người vừa đến: "Văn Hương chân nhân?"
"Còn có chúng ta nữa!"
Theo tiếng nói vang lên, từ các phương hướng khác cũng xuất hiện mấy đạo khí tức mạnh mẽ vô biên nối đuôi nhau mà tới.
Mấy vị trưởng Thanh Dương tông lão nhìn tới, vẻ mặt càng tỏ ra ngưng trọng.
Thượng Thanh sơn Thái Hợp chân nhân!
Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương!
Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân!
Mà ở sau lưng mỗi người bọn họ, trong màn mây đen dày đặc càng có vô số khí cơ đang ùn ùn phun trào, có thể thấy được ở bên trong có không biết bao nhiêu đại nhân vật đều đang ẩn mà không phát, nhưng đã làm tốt công tác chuẩn bị lúc nào cũng có thể ra tay, nghênh chiến hết thảy!
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang trong lòng nao nao, nhìn không ra hỉ nộ: "Các ngươi tới từ khi nào?"
"Ha ha, Thiên Đạo Trúc Cơ, há lại có thể giấu giếm được mọi người? Chúng ta đã sớm đến rồi!"
Chương 434 Uy Hiếp (2)
Cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân khẽ cười một tiếng, tùy ý trả lời.
Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương ngẩng cao đầu nhìn tông chủ Thanh Dương tông một chút, quát lạnh: "Các ngươi cho rằng đây là chuyện nhà của Thanh Dương tông các ngươi sao? Ha ha, Thiên Đạo Trúc Cơ, ha ha ha, lại còn là hắn con mẹ nó Ngũ Hành Trúc Cơ cộng thêm Thiên Đạo Trúc Cơ a, đây là nhân vật như thế nào, Thanh Dương tông các ngươi sao có thể dạy ra được? Còn không phải là dính khí vận của tứ đại tiên môn chúng ta mới đản sinh ra một tên quái thai như vậy hay sao?"
Thượng Thanh sơn Thái Hợp chân nhân nói: "Đừng quên vừa rồi là trưởng lão Thượng Thanh sơn ta để cho hắn tiến vào Vân Phù sơn!"
Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân nói: "Trảm yêu trừ ma vốn là đạo lý thường tình của đệ tử tiên môn, cho dù yêu ma kia có lai lịch bối cảnh lớn thì đã sao? Bọn nhỏ của chúng ta chém bọn nhỏ của chúng, nếu như đám lão già bọn chúng không phục, thì sẽ do đám lão già chúng ta tới chém! Ngũ đại tiên môn Việt quốc chúng ta đã ẩn nhẫn nhiều năm, chẳng lẽ thật sự cho rằng đám yêu ma có thể ở đây làm càn hay sao?"
Các tông chủ tứ đại tiên môn còn lại quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì. Câu này nổ cũng hơi lớn!
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thấp giọng thở dài , nói: "Các ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì đây?"
Cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân nói: "Muốn che chở vị tiểu bối Thiên Đạo Trúc Cơ này không chỉ có mình Thanh Dương tông các ngươi mà thôi, chuyện này cũng không chỉ là chuyện riêng của Thanh Dương tông các ngươi, mà là chuyện chung của ngũ đại tiên môn Việt quốc chúng ta. Hiện tại Bách Hoa cốc ta có tam đại trưởng lão, 36 vị chấp sự Trúc Cơ cùng cao thủ các phương nhận được tin tức đều đã chạy đến, bất kể là Âm Sơn tông hay Nam Hoang thành cũng mơ tưởng giương oai ở Việt quốc chúng ta!"
Thú Linh tông Cửu Đầu Sư Vương cũng chậm rãi nói: "Tông ta có tứ đại trưởng lão, ba ngàn chiến thú đều đã sẵn sàng đợi lệnh!"
Tông chủ Huyền Kiếm tông Cửu Tiêu chân nhân thản nhiên nói: "Ba ngàn Huyền kiếm, chỉ uống ma huyết!"
Tông chủ Thượng Thanh sơn nói: "Vừa rồi đệ tử Thanh Dương tông các ngươi là do trưởng lão Thượng Thanh sơn cho vào đó. . ."
Trưởng lão Thanh Dương tông: ". . ."
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thở dài: "Các ngươi thật đúng là một đám lão hồ ly mà!"
Văn Hương chân nhân của Bách Hoa cốc cười nhạt một tiếng, nói: "Vậy ngươi định để Thanh Dương tông ôm một mình, hay là mọi người cùng làm?"
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang thở dài một tiếng, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Chư vị đồng đạo Việt quốc, yêu ma tàn phá bừa bãi làm náo loạn chỗ chúng ta, đệ tử Thanh Dương ta trảm yêu trừ ma lại bị người cậy thế ức hiếp. Nay Thanh Dương tông ta giương lên đạo thống, thề cùng yêu ma chiến đấu tới cùng, mong rằng chư vị đồng đạo hết sức giúp đỡ. Cho dù yêu ma kia một tay che trời, nhưng chỉ cần còn lại một chút hương hỏa chính đạo, cũng phải bảo hộ đệ tử Thanh Dương ta đến cùng!"
Mấy vị tông chủ khác đồng thanh nói: "Nên như vậy!"
Tông chủ Thanh Dương tông quát: "Đạo hữu Bách Hoa cốc, mời các ngươi canh giữ ở phía tây, nếu có yêu ma xâm phạm, giết thẳng không tha. Đạo hữu Thú Linh tông, mời các ngươi canh giữ ở phía đông, đề phòng có biến. Đạo hữu Thượng Thanh sơn, mời các ngươi canh giữ ở phía bắc. Đạo hữu Huyền Kiếm tông, mời các ngươi canh giữ ở phía nam. Mà trên dưới Thanh Dương tông ta sẽ canh giữ ở chung quanh đệ tử, không để cho đám yêu nhân có nửa phần cơ hội lợi dụng!"
Mấy vị tông chủ tiên môn khác nghe vậy đều hét lớn: "Đã như vậy, chúng ta đi đây!"
Nói rồi, mảng lớn mây đen trong hư không liền chuyển động, vô số khí cơ mạnh mẽ liền phân tán về bốn phía.
Ở phía dưới xung quanh Vân Phù sơn lúc này, chúng tu sĩ chỉ thấy trên trời mây đên cuồn cuộn tụ tán, có không biết bao nhiêu khí cơ hùng hồn ẩn giấu trong đó đang phân tán về bốn phía. Bọn họ đều ẩn ẩn đoán được điều gì đó, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề, lại mơ hồ nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ có điều lúc này Phương Nguyên cũng không để ý những chuyện đó, cũng có thể nói những chuyện này lúc trước hắn đều đã nghĩ đến.
Sau khi giết tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, hắn liền hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bốn phía. Chỉ thấy được phía sau đại thụ cách đó không xa, tên tiểu nô tuấn tú của tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia đang thập thò ẩn nấp ở đó. Phương Nguyên chưa từng gặp hắn qua, nhưng nhìn thấy Tôn quản sự đang ở ngay bên cạnh tên tiểu nô cười hì hì hút thuốc, lại nhìn thấy áo bào trên người tên tiểu nô kia, cũng đã đoán được một chút, liền chắp kiếm sau lưng đi về phía hắn.
Tiểu nô kia nhìn thấy sát khí trên người Phương Nguyên, bị hù đến mặt mũi trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Vừa rồi hắn đã muốn bỏ trốn, chỉ tiếc bị Tôn quản sự để mắt tới.
Phương Nguyên căn bản cũng không muốn nhiều lời, chỉ muốn đi tới một kiếm giết chết tên tiểu nô kia. Chân truyền Âm Sơn tông hắn còn giết, thì Âm Sơn tông lại tới một người tính một người, không thể buông tha. Nhưng ngay lúc hắn đang định rút kiếm chém tới, bỗng nhiên trước người tên tiểu nô Âm Sơn tông kia chợt xuất hiện một tiểu nữ hài mặc áo bông thật dày, làn da trắng như tuyết, nhìn hắn chằm chằm.
"Là ngươi?"
Phương Nguyên nhận ra đây là muội muội của Quan Ngạo.
Hắn liền tỏ ra nghi hoặc, đưa mắt nhìn xug quanh, nhưng không thấy bóng dáng Quan Ngạo ở đâu.
"Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia ngươi cũng đã giết, dù sao cũng phải để lại một người mang ta đi Âm Sơn tông mới được!"
Giọng nói Quan tiểu muội giòn tan, tỏ ra rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên nói ra.
"Ngươi muốn đi Âm Sơn tông sao?"
Phương Nguyên nao nao, sau đó liền nhíu mày.
"Âm Sơn tông có một đạo truyền thừa rất thích hợp với ta, chẳng những có thể giúp cho ta sống sót, mà còn sống rất thoải mái!"
Thanh âm Quan tiểu muội rất êm tai, nhưng ẩn ý bên trong lời nói kia lại khiến trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn.
Bỗng nhiên hắn thấp giọng quát hỏi: "Ca ca ngươi ở đâu?"
"Tình cảnh hiện tại của ca ca ta cũng không tốt , đang chờ ngươi đi cứu hắn đó. . ."
Trên mặt Quan tiểu muội bỗng nhiên hiện lên ý cười, nói: "Cho nên nếu ngươi đáp ứng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết hắn ở đâu!"
Chương 435 Một Bào Song Tử (1)
"Quan Ngạo sao lại có loại muội muội như ngươi chứ?"
Phương Nguyên tỉ mỉ quan sát một hồi, liền phát hiện nữ hài này không phải đang nói đùa, cũng không có dấu hiệu bị người ta khống chế thần thức, hết thảy những điều này chính là suy nghĩ thực sự của nàng. Điều này khiến trong lòng của hắn nao nao, sau đó sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp. Nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy bộ dáng nhu nhu nhược nhược kia của nàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy lạ lẫm không gì sánh được, thậm chí có chút hoài nghi ký ức của mình.
"Ta chỉ muốn sống sót mà thôi, có gì không đúng sao?"
Quan tiểu muội ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng mũm mĩm như búp bê, chỉ có ánh mắt là vô cùng tỉnh táo.
Phương Nguyên không đáp lại vấn đề này được, bởi vì nàng muốn sống, đây vốn chính là chuyện không ai ngăn cản được!
Mà Phương Nguyên quan tâm cũng không phải cái này.
"Dù sao hắn cũng là ca ca của ngươi, là người nuôi ngươi khôn lớn, thậm chí vì ngươi mà hắn cắt đứt con đường tu hành của chính mình..."
Phương Nguyên giọng đè nén bước lên trước một bước, vẻ mặt ẩn chứa tức giận.
Hắn vừa mới giết đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, sát khí vẫn chưa tiêu tan, lúc này không để ý lại nổi lên.
Quan tiểu muội đón nhận ánh mắt Phương Nguyên, rõ ràng hơi cảm thấy sợ hãi, nhưng vậy mà nàng vẫn cắn chặt răng không lui lại. Mà lúc nghe được hàm ý thất vọng cùng chỉ trích trong lời nói của Phương Nguyên, vẻ mặt của nàng trở nên trắng bệch, sau đó mơ hồ đỏ ửng lên...
Đây không phải vì e lệ, mà là vì phẫn nộ.
"Là hắn nợ ta!"
Nàng bỗng nhiên cất giọng cao giọng, thanh âm vẫn trong trẻo như vậy, nhưng lại vô cùng lãnh đạm.
"Ngươi..."
Phương Nguyên thiếu chút mất khống chế sát khí, muốn trực tiếp chém thẳng một kiếm tới.
Nhưng lúc này Quan tiểu muội bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi đoán xem ta khoảng bao nhiêu tuổi?"
Phương Nguyên chỉ là trầm mặc nhìn nàng.
Tuổi tác cụ thể của Quan tiểu muội hắn cũng không biết, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là khoảng 11, 12 tuổi đi?
"Ta với hắn là huynh muội sinh đôi, ta chỉ sinh ra muộn hơn một nén hương so với hắn mà thôi!"
Trên mặt Quan tiểu muội hiện lên vẻ cười cợt trào phúng, nói ra một cái đáp án không tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt Phương Nguyên có chút chấn kinh, bởi vì Quan Ngạo cùng tiểu muội muội này so sánh với nhau thực sự là chênh lệch quá lớn.
Quan Ngạo hiện tại đã 24, 25 tuổi, nhìn bên ngoài nói là ba bốn mươi tuổi cũng có người tin, vậy mà Quan tiểu muội...
... rõ ràng vẫn là một tiểu nữ hài!
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại dường như cũng không phải không có khả năng...
Quan Ngạo từngnói qua hắn có một muội muội, nhưng cũng không nói vị muội muội này bao nhiêu tuổi, chỉ có điều trong ấn tượng của Phương Nguyên vẫn cảm thấy đây là một đứa bé mà thôi. Nhưng trên thực tế, tám năm trước khi Quan Ngạo được một vị trưởng lão Tử Vân phong đem về, vị tiểu hài tử này cũng đã đi theo bên cạnh Quan Ngạo. Phương Nguyên không biết khi đó nàng bao nhiêu tuổi, nhưng cũng không phải là trẻ sơ sinh đang nằm trong tã lót...
Nói cách khác, nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà nàng vẫn không hề lớn lên?
Quan tiểu muội quan sát biểu cảm của Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Đừng nói là lớn lên, ta sinh ra vốn đã là một người chờ chết sẵn. Trước kia đại phu từng nói qua, sở dĩ ta trở nên như vậy, là bởi vì thời điểm mẫu thân của ta mang thai, tên quái thai hắn đã cướp đi tất cả khí huyết của mẫu thân. Đừng nói là ta, mà ngay cả mẫu thân cũng bị hắn hút thành một cái xác rỗng, hành hạ người suốt bảy tháng đã tiều tụy như khúc gỗ, cuối cùng trước khi chết cũng hạ sinh ra chúng ta. Nếu không phải cái mạng của ta cũng rất cứng rắn, chỉ sợ đã bị hắn ăn hết từ trong bụng rồi!"
Nói rồi, nàng nghiêm túc lặp lại: "Cho nên, hết thảy những chuyện này đều là do hắn nợ ta!"
Phương Nguyên nghe Quan tiểu muội nói, nhất thời cảm thấy nặng nề trong lòng.
Hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau không giả, nhưng ta vẫn luôn rất hận hắn!"
Mà Quan tiểu muội thì vẫn bình tĩnh, cũng có thể nói là bình thản nói ra: "Cho nên linh dược hắn dùng để tu luyện, ta muốn ăn; tâm pháp hắn tu luyện, ta muốn nhìn; thậm chí hắn bị trục xuất khỏi Tử Vân phong lúc trước, cũng là vì ta sai hắn đi trộm linh quả cho ta, từ đó mới bị trưởng lão phát hiện, sau đó đuổi ra. Lúc ấy ta vốn cho rằng mình đã không thể sống được nữa, nên muốn lợi dụng trưởng lão Tử Vân phong nói không chừng sẽ giết chết hắn, như vậy chúng ta sẽ có thể cùng nhau lên đường. Nhưng không ngờ hai chúng ta cũng không dễ chết như vậy..."
Nghe những lời này, Phương Nguyên cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Hắn chợt phát hiện ra, sự quan tâm của mình đối với Quan Ngạo quả thực là quá ít, lúc trước hắn chỉ biết rằng Quan Ngạo bị Tử Vân phong trục xuất, lại không biết còn có nội tình bực này. Nguyên bản hắn chỉ cho rằng tiến độ tu hành của Quan Ngạo quá chậm, cho nên mới bị trục xuất mà thôi...
"Nhưng cuối cùng, ta vẫn muốn sống!"
Cuối cùng, Quan tiểu muội thăm thẳm nói ra: "Trước kia ta rất hận hắn, cũng ỷ lại hắn, nhưng bây giờ nếu như ta cũng có cơ hội sống sót, thì sẽ không tra tấn hắn nữa, ta tự đi tìm sinh cơ của ta, hắn tự đi con đường của hắn, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Ngươi có thể nói những điều này với ta bằng loại phương pháp khác!"
Phương Nguyên nghe đến đây, hồi lâu sau liền ngẩng đầu, nói một câu thật nhỏ.
"Ngươi là sư huynh của hắn, cho nên ta không muốn có liên quan gì với ngươi!"
Quan tiểu muội chỉ tỏ ra lãnh đạm, một câu đã trả lời tất cả vấn đề.
"Ta đáp ứng ngươi!"
Phương Nguyên cũng không muốn nói gì nữa, hắn chợt ngẩng đầu lên, đạm mạc trả lời một câu.
Sắc mặt Quan tiểu muội sau đó cũng thả lỏng, khẽ nói cho Phương Nguyên một địa chỉ.
Trước khi đi, nàng lại nhìn Phương Nguyên nói: "Về sau đừng nói cho tên ngốc kia biết, hắn có một người muội muội là ta!"
Trông theo bóng người nàng cùng tên tiểu nô Âm Sơn tông đang từ từ rời đi kia, vóc dáng nho nhỏ của nàng so với tên tiểu nô Âm Sơn tông kia vậy mà còn trấn định hơn. Phương Nguyên cũng không nhịn được nhíu nhíu mày, thế nhưng cuối cùng vẫn
không nói thêm gì.