-
Chương 411-415
Chương 411 Nhập Vân Phù Sơn (1)
"Phương Nguyên sư đệ, rốt cục là ngươi muốn đi làm gì vậy?"
Tôn quản sự tỏ ra lo lắng, vừa bay lượn bên cạnh Phương Nguyên vừa tỏ ra hết sức bất đắc dĩ nói.
Không chỉ có Tôn quản sự như vậy, mà Chu tiên sinh cùng đám đệ tử Thanh Dương tông chưa từng rời đi cũng đều hết sức bất đắc dĩ đối với quyết định của Phương Nguyên.
Bọn hắn không biết phải khó khăn thế nào mới đưa được Phương Nguyên trốn ra ngoài, vậy mà hắn chẳng những không thừa cơ hội cao chạy xa bay, mà còn muốn cứng rắn quay lại, đã vậy còn không chút che giấu xông về Vân Phù sơn làm cái gì chứ. Đối với Cửu U thích khách cùng chân truyền Âm Sơn tông mà nói, việc phi hành không chút che giấu này chẳng khác gì là đang gây hấn, hay nói cách khác chính là đang tìm chết. . .
Nếu như ba vị lão chấp sự lúc này còn ở đây, chắc hẳn đã không nói hai lời liền trói Phương Nguyên rời đi. Nhưng dù sao bọn hắn cũng không phải lão chấp sự, bởi vậy mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể cắm đầu bay theo Phương Nguyên tiến thẳng về hướng tây bắc Việt quốc!
"Đi Vân Phù sơn, đương nhiên là muốn Trúc Cơ!"
Phương Nguyên không nói nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, trong lòng của hắn đã quyết định chủ ý.
"Ai da, Trúc Cơ là đại sự, bây giờ ngươi đi tới làm cái gì. Huống hồ chi bất kể là Cửu U thích khách hay là chân truyền Âm Sơn tông cũng đều không phải là đối tượng mà người vừa mới Trúc Cơ như ngươi có thể đối phó a. Không phải ngươi trông cậy vào sư huynh ta giúp ngươi xử lý cường địch chứ, kỳ thật mặc dù ta có chút bản sự, nhưng bản sự cũng không có lớn tới mức đó biết không. Ta giúp ngươi một lần còn được, nhưng đối đầu chính diện với Cửu U cung lại không được rồi. . ."
Tôn quản sự ở bên cạnh nói lải nhải không ngừng.
"Àiii, vậy mà tên này còn phê phán thích khách khác nói nhiều mới hay chứ?"
Trong lòng Phương Nguyên rất bất đắc dĩ, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trạng nhiều lời với Tôn quản sự.
Đối với thân phận chân thật của Tôn quản sự, dĩ nhiên Phương Nguyên cũng rất tò mò, thế nhưng lúc này không có thời gian hỏi nhiều. . .
Hắn chỉ chuyên tâm nghĩ đến việc mình cần phải làm!
"Cam Long Kiếm. . ."
Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, âm thầm nghiến chặt hàm răng.
Chút do dự trong lòng hắn lúc đầu, giờ phút này đã triệt để tan thành mây khói, chỉ còn lại trái tim kiên định tới cực điểm!
"Trước kia bởi vì không nắm chắc, nên không dám thử nghiệm ý nghĩ này, nhưng bây giờ. . ."
"Không nắm chắc ta cũng làm!"
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
"Vút!"
Phương Nguyên khống chế pháp bảo phi hành bay xẹt về phía chân trời tựa như một đạo lưu tinh, nhắm thẳng hướng bắc phóng đi.
Cũng không lâu lắm, trước mắt bọn hắn đã thấy được một dãy núi đen nhánh tọa lạc bên một vùng sông ngòi. Núi không cao nhưng lại lộ ra rất hùng vĩ, đây rõ ràng là một dãy núi màu đen trụi lủi không có cây cối gì mọc trên đó, nhưng ngược lại có thể nhìn thấy vô số hang hốc lít nha lít nhít, phía trên không của dãy núi còn có rất nhiều trận quang lấp lóe. Toàn bộ tòa đại sơn vậy mà đều được đại trận bao phủ bảo vệ.
Mà ở xung quanh dãy núi còn có không ít người tu hành đang tuần tra trên không trung, canh phòng cực kỳ sâm nghiêm!
"Vậy mà thật sự đi tới Vân Phù sơn sao?"
"Quả nhiên là muốn Trúc Cơ sao?"
"Đứa nhỏ này nghĩ gì vậy?"
Đám người vừa vội vừa nôn nóng nhao nhao hỏi thăm, nhưng Phương Nguyên lại không trả lời, khiến cho bọn hắn lập tức cảm thấy nóng nảy.
Ngược lại, Chu tiên sinh vào lúc này tỏ ra ngập ngừng muốn nói lại thôi, hắn hiểu rõ đệ tử của mình, biết Phương Nguyên là một người có tính tình quật cường, một khi không nói chuyện, mặt cũng sạm lại thì chắc chắn là trong lòng đã có quyết định, bất kể là ai cũng đừng hòng để hắn đổi ý!
Nhưng quật cường cũng có mặt tốt, có thể khẳng định rằng hắn không phải kẻ ngu!
"Phản đồ Thanh Dương tông Phương Nguyên, muốn vào Vân Phù sơn Trúc Cơ. . ."
Đúng lúc này, Phương Nguyên đã từ trên không trung hạ xuống phát ra một tiếng "Bùng", tạo thành một cái hố to trên mặt đất. Sau đó hắn từ trong hố chậm rãi đứng lên, nhìn về phía đại trận thiết kế ở mặt tây sơn môn Vân Phù sơn trầm giọng quát, thanh âm lanh lảnh truyền ra khắp nơi!
. . .
. . .
"Tên kia thật sự đi Vân Phù sơn sao?"
Cũng chính vào lúc này, tại một nơi cách Vân Phù sơn không tới ngàn dặm, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đang hiện ra vẻ vui mừng đầy mặt.
Toan Nghê Thú ở bên cạnh hắn lúc lắc cái đầu to, hướng về phía Vân Phù sơn gầm nhẹ.
"Công tử, tên kia biết rõ quay lại chính là tử lộ, sao dám nói đến là đến, chẳng lẽ trong đó có bẫy?"
Tiểu nô kia rất cẩn thận, kinh ngạc nói ra.
"Mặc cho hắn có âm mưu gì, chắc chắn ta cũng sẽ bắt hắn lại!"
Trong mắt Cam Long Kiếm hiện ra vẻ âm lãnh, trầm giọng nói: "Con chim nhỏ đã lọt vào trong tay, chẳng lẽ còn có thể để cho nó bay lên trời mất sao? Trước đó là do ta tính toán sai lầm, không nghĩ tới cái Thanh Dương tông lại to gan như vậy, dám phái trưởng lão xuất thủ cứng rắn cướp người từ trong tay Cửu U thích khách. Nhưng hiện tại ta muốn xem một chút, đích thân ta xuất thủ, đám trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương tông kia còn dám cản ta không?"
Hắn thét dài một tiếng, pháp lực tăng vọt, khí cơ bao phủ cả một vùng hư không.
Sau đó đầu Toan Nghê thú kia cũng gầm lên dữ tợn, cõng theo Cam Long Kiếm bay thẳng về phía Vân Phù sơn.
Đến lúc này, Cam Long Kiếm cũng thật sự nổi giận rồi!
Chương 412 Nhập Vân Phù Sơn (2)
Lúc trước mặc dù là vì tư tâm, hắn muốn một mình nuốt trọn công lao to lớn này, nhưng dù sao cũng dựa trên cơ sở suy tính chu toàn trước sau, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ thất bại. Mà sau đó hắn chợt phát hiện mình thật sự xém chút nữa thất bại, bị hoảng sợ không nhỏ. Hắn cực hận Thanh Dương tông, còn tưởng rằng Cửu U thích khách bị trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương tông giết chết. Sau đó hắn mang theo phẫn hận trong lòng, quyết định lúc này đích thân xuất thủ. . .
Bởi vì hắn rất chắc chắn một việc, Thanh Dương tông vẫn đang lo sợ. . .
Cho dù bọn hắn dám âm thầm ra tay đối phó với thích khách Cửu U cung, cũng không dám công khai đối phó với mình. Dù sao ở ngoài sáng bọn hắn vẫn không dám công khai đối kháng với Nam Hoang thành cùng Âm Sơn tông, bằng không bọn hắn cũng không cần thiết phải lấy cớ trục xuất Phương Nguyên khỏi thanh Dương tông. Dưới loại tình huống này, bọn hắn âm thầm động tay động chân thì cũng thôi, nhưng nếu bọn hắn thật sự công khai điều Kim Đan trưởng lão ra ngăn cản mình, thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.
Cấp bậc Kim Đan trưởng lão quá cao, một khi xuất thủ chính là một sự kiện có ảnh hưởng cực lớn, sao có thể không bị liên lụy được chứ?
Vút vút!
Trong đầu lóe lên đủ loại suy nghĩ, Cam Long Kiếm nhắm thẳng hướng Vân Phù sơn bay đi.
Sát khí trên người ngày một dâng cao, trông tựa một đám mây đen đang bao phủ trên đầu vậy. . .
. . .
. . .
"Phản đồ Thanh Dương tông?"
"Ngươi đến Vân Phù sơn làm gì?"
Mà vào lúc này, nhưng người đang trấn giữ đại trận trên không Vân Phù sơn cũng đều tỏ ra kinh hãi.
Những thủ vệ của Vân Phù sơn này, chính là người của ngũ đại tiên môn Việt quốc thay phiên làm nhiệm vụ, người đang làm nhiệm vụ lúc này chính là một vị trưởng lão của Thượng Thanh sơn. Bằng vào thân phận bực này của hắn dĩ nhiên tin tức rất linh thông, đối với đại sự vừa mới phát sinh ở Thanh Dương tông hắn cũng nghe qua. Bởi vậy vừa thấy Phương Nguyên, hắn liền không khỏi giật mình, ngươi không mau mau chạy trốn đào mệnh, lại chạy đến Vân Phù sơn làm cái gì?
Đây không phải muốn chết sao?
"Phương Nguyên, không có lệnh phù của ngũ đại tiên môn ban thưởng, chúng ta không thể để ngươi tiến vào Vân Phù sơn. Huống chi ngươi đã không còn là đệ tử Thanh Dương tông, chúng ta càng không có khả năng để cho ngươi tiến vào, thiên hạ to lớn, tạo hóa cơ duyên nhiều không kể xiết, ngươi cũng không nhất định phải đi đến Vân Phù sơn chuyến này, nhân dịp hiện tại. . . hiện tại còn có chút thời gian, ngươi mau đi đi, nếu không. . . e rằng sẽ có đại họa lâm đầu. . ."
Phía trên đại trận, vị trưởng lão trẻ tuổi của Thượng Thanh sơn kia cũng chỉ có thể cau mày, trầm giọng mở miệng.
Hắn cũng không dám nói quá nhiều, chỉ có thể vụng trộm khuyên Phương Nguyên mau chóng rời đi, chớ ở chỗ này lãng phí thời gian.
"Không có lệnh phù, không được vào Vân Phù sơn!"
"Không phải đệ tử ngũ đại tiên môn, cũng không được vào Vân Phù sơn!"
Hiển nhiên Phương Nguyên đã sớm nghĩ kỹ, thấp giọng mở miệng: "Nhưng ta tự có phương pháp để các ngươi cho ta đi vào!"
Nói rồi hắn phất tay áo một cái, liền tế lên một quyển trục trống không, sau đó lấy chỉ làm bút nhanh chóng viết lên trên, vừa viết vừa nói: "Lúc thí luyện ở Ma Tức hồ, bởi vì ta có công đối với ngũ đại tiên môn, Tiên Minh tuần tra sứ đã ban thưởng cho ta 3000 công đức, hiện tại ta muốn tiến vào Vân Phù sơn, mượn lực lượng địa mạch của ngũ đại tiên môn Trúc Cơ, nếu như đồng ý, tự nguyện tặng lại công đức này cho ngũ đại tiên môn!"
Sau khi dứt lời hắn cũng đã viết xong, hạ pháp ấn lên trên quyển trục, sau đó tung lên giữa không trung.
Phía trên đại trận, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn nhìn qua quyển trục Phương Nguyên quăng lên, nhất thời cảm thấy nao nao. Chữ trên đó chính là khế ước của Phương Nguyên, nguyện ý tặng lại 3000 công đức này cho ngũ đại tiên môn, xem ra hắn đã quyết định chủ ý muốn mua đường lên núi!
Điều này khiến cho vị trưởng lão kia nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Lúc bình thường, lấy 3000 công đức của Tiên Minh để cầu một cơ hội tiến vào Vân Phù sơn Trúc Cơ, đương nhiên là có thể đi thông.
Thậm chí đối với ngũ đại tiên môn mà nói, đây còn là món món lời lớn!
Bình thường ngũ đại tiên môn còn ước gì có người làm như vậy, hơn nữa dù sao người tới lần này lại chính là Phương Nguyên, khiến cho trưởng lão Thượng Thanh sơn lộ vẻ do dự!
"Tên Phương Nguyên phản đồ Thanh Dương tông kia, ngươi giết người đoạt bảo, tội không thể tha, còn muốn chạy trốn tới lúc nào?"
Đúng lúc này, từ xa xa phía tây bầu trời bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến, giọng nói ầm ầm vang vọng tựa như sấm rền, tới cùng với giọng nói kia chính là một cỗ uy áp cùng sát khí khó mà tưởng tượng nổi, còn có từng tràng tiếng gầm của dị thú vang lên dữ tợn. Đám người nghe thấy lập tức trong lòng tràn ngập kinh hoàng, biết đây là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đuổi tới, nghe giọng nói của hắn truyền đến có thể thấy hắn đã cách rất gần!
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Đến lúc này, trưởng lão Thượng Thanh sơn kia cũng không kịp nhiều lời, lập tức cúi người nhìn Phương Nguyên ngưng trọng hỏi.
Phương Nguyên gật đầu, thanh âm bình tĩnh: "Đã nghĩ kỹ!"
"Vậy thì liền vào đi!"
Vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia phất ống tay áo một cái, đại trận hộ sơn phía dưới liền xuất hiện một thềm đá.
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, quay đầu thoáng nhìn về hướng tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đang đuổi đến, rồi quay người bước lên thềm đá.
Trong sát na đó, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm đáng sợ, trong lòng của hắn thầm nói với tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông: "Đa tạ!"
"Nếu không ngờ có ngươi, ta đã không có can đảm làm như vậy. . .
Chương 413 Trúc Cơ Đơn Mạch (1)
Ầm! Ầm! Ầm!
Theo Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, đại trận hộ sơn ở ngoại vi đã lần nữa chậm rãi khép kín lại, bảo hộ toàn bộ Vân Phù sơn vào bên trong.
Mà cũng đúng vào lúc này, ở nơi xa trong hư không chỉ thấy có một đám hỏa vân cuồn cuộn đang nâng một con dị thú bốn vó đạp lửa ầm ầm lao đến. Trên lưng dị thú là một người đang ngồi ngay ngắn, đằng đằng sát khí, chính là tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm. Một người một thú kéo theo ánh lửa ngập trời chạy tới phía trước Vân Phù sơn, vừa lúc bắt gặp một màn Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, nhất thời tức giận không thôi. Cam Long Kiếm nhấc tay lên, hóa thành một cái cự chưởng từ trên trời giáng thẳng xuống Vân Phù sơn. Thoạt nhìn vậy mà thật sự có loại khí tức như Thần Để giận dữ, trời long đất lở vậy!
Nhưng đúng lúc này, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn đang xếp bằng ở trên không đại trận kia lại nhướng mày, kết lên pháp ấn. Chung quanh Vân Phù sơn lập tức ầm ầm hiện ra từng màn trận quang va chạm với cự chưởng của Cam Long Kiếm, cả hai lập tức tan rã, hóa thành vô hình!
"Ta tới bắt hung thủ sát hại thế tử của Yêu Vương, ngươi dám cản ta?"
Tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm hiển nhiên không ngờ rằng lại xuất hiện tình huống này, lập tức lông mày dựng đứng, sát khí tuôn trào hét lớn.
Mà vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia thì vẫn bình tâm tĩnh khí, chậm rãi đi thi lễ, nói: "Nơi này chính là thánh địa tu hành của Việt quốc, bên trong có hơn mười vị tiên đồ của Việt quốc đang Trúc Cơ ở nơi này. Hiện tại chính là thời điểm then chốt, bất kể ngươi vì lý do gì mà đến, lão phu cũng khó có khả năng để mặc cho ngươi xâm nhập, ảnh hưởng tới đại sự Trúc Cơ của bọn hắn, đây là quy tắc thép trong giới tu hành, đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông sẽ không thể không hiểu đi, mong rằng thứ tội!"
"Ngươi. . ."
Ngay cả tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông nghe được lời này, cũng nhất thời há hốc miệng không nói nên lời.
Đối phương nói rất chính xác, tu hành là đại sự, huống chi lại đang trong thời điểm then chốt Trúc Cơ, đối phương không để cho hắn tiến vào đúng là có đạo lý. Dưới loại tình huống này, đừng nói là chính mình, mà cho dù là đích thân sư tôn của mình tới, người ta cũng có đầy đủ lý do ngăn cản không cho tiến vào. Bởi vì ngươi tiến vào truy sát một người, không chừng lại gây ra một trận hỗn loạn, làm hại những đệ tử Trúc Cơ khác bị tẩu hỏa nhập ma.
Dưới loại tình huống này, cho dù ngũ đại tiên môn khách khí với mình, nhưng nếu như mình muốn mạnh mẽ xông vào Vân Phù sơn mà nói, nhất định ngũ đại tiên môn sẽ toàn lực chống cự, thậm chí bọn hắn còn mượn lý do này trực tiếp giết mình, sư tôn của mình cũng không thể nói gì.
"Tên Phương Nguyên kia đã không còn là đệ tử Thanh Dương tông, ngươi còn để cho hắn tiến vào, chẳng lẽ là cố ý gây khó dễ ta?"
Nhưng tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông này cũng không phải dễ dàng bị đuổi đi như vậy, trừng mắt nhìn về hướng trưởng lão Thượng Thanh sơn, thấp giọng quát.
"Ta không biết hắn phạm vào tội gì, cũng không biết có phải hắn đã bị Thanh Dương tông trục xuất khỏi sư môn hay không, nhưng vừa rồi hắn tiến vào Vân Phù sơn cũng không phải dựa vào thân phận đệ tử Thanh Dương tông, mà là dựa vào công đức của Tiên Minh, lão phu không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản hắn!"
Vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia chỉ bình thản trả lời, nhưng lại kín kẽ giọt nước không lọt.
"Tốt, tốt cho một tên Phương Nguyên, tốt cho một cái ngũ đại tiên môn Việt quốc. . ."
Tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông nhất thời tỏ ra chán nản, thầm tức giận không thôi. Trong đầu hắn xẹt qua vô số suy nghĩ, đột nhiên tay áo hất lên, trực tiếp ngồi xếp bằng giữa hư không, khẽ quát lên: "Tốt, nếu ngươi muốn trốn ở bên trong, vậy để ta nhìn xem ngươi có thể trốn đến lúc nào. Sự tình Trúc Cơ, ngắn thì hết một ngày, dài thì ba đến năm ngày, nhiều nhất cũng không vượt quá bảy ngày, ta ngược lại muốn xem xem đến lúc đó ngươi có ra hay không. . ."
Trong đầu hắn vừa quyết định chủ ý này, liền vội vàng tính toán.
"Do ta dự định âm thầm bắt tên tiểu tử này lại, xem pháp bảo kia đến tột cùng là thứ gì, cho nên tới hiện tại ta vẫn còn giấu diếm sư tôn và các sư huynh đệ cùng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Nếu như ta truyền tin tức này ra ngoài, bọn hắn đồng loạt đến đây vây khốn, thì đương nhiên tên đệ tử Thanh Dương tông này có chắp cánh cũng khó thoát. Nhưng nếu làm như vậy, bọn hắn cũng sẽ chất vấn vì sao ta không nói sớm, mà còn mời cả thích khách Cửu U cung tới?"
"Ý định giữ bí mật của ta sẽ bị bọn hắn đoán được, mà công lao này cũng sẽ bị bọn hắn phân đi!"
"Thế nhưng coi như ta không nói thì chuyện này cũng sẽ rất nhanh truyền ra khắp Việt quốc, bị bọn hắn biết được. Đến lúc đó e rằng bọn hắn đều sẽ chạy đến, tính toán thời gian cùng lộ trình tin tức truyền đi, đại khái mất nhiều nhất khoảng ba ngày, bọn hắn sẽ có người chạy tới, cho nên ta muốn. . ."
". . . Trong vòng ba ngày, bắt lại tên đệ tử Thanh Dương kia!"
"Chỉ là vì sao tên đệ tử Thanh Dương kia lại muốn tiến vào Vân Phù sơn lúc này?"
"Chẳng lẽ hắn cảm thấy sau khi Trúc Cơ hoàn thành, sẽ có được thực lực đối kháng với ta hay sao?"
"Tức cười!"
". . ."
". . ."
Trông thấy tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông canh giữ bên ngoài, những người khác đều cảm thấy kinh ngạc. Những đệ tử Thanh Dương tông hộ tống Phương Nguyên trước đó, lúc này đang ở xung quanh chưa đi, còn có đám người nghe được có huyên náo lớn chạy đến xem náo nhiệt, tất cả những người này trông thấy một màn như vậy trong lòng cũng đang hết sức thắc mắc, thực sự không hiểu được thời điểm này Phương Nguyên lại tiến vào Vân Phù sơn làm cái gì. Bởi vì cục diện dưới mắt, đã là tuyệt địa. . .
Hắn không thể nào trốn mãi ở trong Vân Phù sơn được, nhất định phải đi ra!
Thế nhưng đi ra sớm, gặp phải tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông thủ tại chỗ này, hiển nhiên cũng khó tránh khỏi bị giết!
Đi ra chậm càng phiền toái hơn, những người đuổi bắt hắn chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều. . .
Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì chứ?
Chương 414 Trúc Cơ Đơn Mạch (2)
"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành đều có tạo hóa. . ."
Trong lúc này, Phương Nguyên cũng không nghĩ được nhiều như những người bên ngoài, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông không thể nào truy sát vào Vân Phù sơn gây bất lợi cho mình được. Hắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này, còn chuyện sau đó hắn cũng không tốn công nhọc sức nghĩ nhiều làm gì cho mệt, mục đích của hắn rất đơn giản!
Vân Phù sơn là cái gì?
Là thánh địa Trúc Cơ!
Tiến vào Vân Phù sơn để làm gì?
Đương nhiên chính là để Trúc Cơ!
Khắp cả tòa Vân Phù sơn này rõ ràng có thể cảm nhận được linh khí phi thường nồng đậm, đủ các loại lực lượng khác nhau tuôn chảy trong lòng đất tựa như từng con sông lớn. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy được bên trên Vân Phù sơn có các loại động phủ dầy đặc, mỗi một động phủ đều có Địa Mạch chi khí không ít thì nhiều có thể sử dụng. Mà tại chỗ sâu nhất Vân Phù sơn, bên trong màn linh vụ thấp thoáng có thể nhìn thấy một tòa cung điện như ẩn như hiện, cực kỳ thần dị!
Phương Nguyên biết, đó chính là Vân Phù cung, nơi địa mạch hội tụ nhiều nhất!
Lúc đầu hắn cũng có cơ hội tiến vào nơi đó Trúc Cơ, thế nhưng cơ hội này đã bị tên đang chầu trực ngoài núi kia làm cho rối loạn!
Hiện tại hắn dựa vào công đức của Tiên Minh tiến vào Vân Phù sơn, cũng chỉ có thể giống như đệ tử bình thường, tự tìm kiếm địa mạch để Trúc Cơ!
Đã như vậy thì không cần suy nghĩ nhiều làm gì!
Ở trong núi dạo bước, Phương Nguyên cảm ứng biến hóa của địa khí chung quanh, rất nhanh liền cảm nhận được, ở bên cạnh cách đây không xa có một đạo địa mạch hết sức mạnh mẽ, tỏa ra khí tức liệt hỏa cường hoành vô cùng, chính là một đầu địa mạch hệ Hỏa phi thường nồng đậm. Địa khí này không tệ, có điều lại chỉ là một đầu địa mạch hệ Hỏa, bởi vậy người lựa chọn địa mạch này Trúc Cơ người cũng không nhiều, nhưng Phương Nguyên lại không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới. . .
"Huyền Thể thông minh, Trúc Cơ vấn đạo!"
Đứng bên trên đầu địa mạch kia, hắn hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, đồng thời vận chuyển pháp lực toàn thân, sau đó tay phải hắn vỗ xuống mặt đất. Trong chốc lát, hỏa ý cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể của hắn, khiến cho hắn tại thời khắc này tựa hồ như biến thành hỏa nhân vậy!
"Phừng. . ."
Trong chớp mắt này, phía trên đỉnh đầu hắn phun ra một luồng lửa vọt thẳng lên trời, toả ra ánh sáng chói lọi giữa bầu trời đêm.
"Có người Trúc Cơ sao?"
Lúc này đám người bên ngoài thấy được đạo hỏa quang kia lập tức tỏ ra kinh hãi, bọn họ cũng đều biết đây là dấu hiệu có người đang Trúc Cơ. Hiện tại mặc dù bên trong Vân Phù sơn có không ít người chuẩn bị Trúc Cơ, nhưng mỗi người đều phải thật cẩn thận lựa chọn địa mạch, nuốt đan dược, dưỡng khí vận công, thậm chí gieo quẻ xem bói, nhất định phải đợi đến thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới có thể bắt đầu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên đến tận trước lúc này bên trên Vân Phù sơn vẫn là một mảnh tối mịt, chưa có ai nếm thử Trúc Cơ.
Hiện tại ánh lửa kia xuất hiện cũng chứng tỏ đang có người nếm thử hấp thu Địa Mạch chi khí hệ Hỏa, tiến hành Trúc Cơ đơn mạch!
Tuy nhiên, khi bọn hắn trông thấy hỏa ý biến hóa trên không Vân Phù sơn, thì sự kinh hoảng này trong nháy mắt liền phóng đại vô số lần. . .
Bởi vì bọn hắn trông thấy ánh lửa đang không ngừng biến hóa trên không Vân Phù sơn kia, lại có xu hướng hóa thành một bóng người!
Ngũ quan thanh tú, thần sắc kiên nghị. . .
. . . Chính là Phương Nguyên!
Không ngờ lại là Phương Nguyên, người mới vừa tiến vào Vân Phù sơn chưa đến thời gian uống cạn chung trà!
"Tại sao hắn không chuẩn bị chút nào đã trực tiếp thử Trúc Cơ đơn mạch hệ Hỏa chứ?"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bên ngoài Vân Phù sơn đều dâng lên ý nghĩ này trong đầu.
"Trước đó không phải có người nói, hắn có tư cách tiến vào Vân Phù cung nếm thử Trúc Cơ bốn mạch sao?"
"Cho dù không được tiến vào Vân Phù cung, cũng có thể tìm kiếm tạo hóa ở trong núi, nếm thử Trúc Cơ hai mạch hoặc là Trúc Cơ ba mạch chứ. . ."
"Vậy mà lại lựa chọn Trúc Cơ đơn mạch, hắn đang tại tự hủy tiền đồ sao?"
Tất cả mọi người đều tỏ ra hết sức khó hiểu, ai mà không muốn lúc Trúc Cơ nếm thử địa mạch ở đẳng cấp cao chứ?
Vị đệ tử Thanh Dương tông này lúc đầu còn có tiền đồ tốt hơn, vậy mà hết lần này tới lần khác lại lựa chọn Trúc Cơ nhất mạch, loại sự tình này còn gì để nói chứ?
Ngay cả Chu tiên sinh lúc này cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng trong khung cảnh hỗn loạn này hắn vẫn cố nén không mở miệng.
"Ha ha, thú vị, không kịp chờ đợi muốn lập tức tiến vào cảnh giới Trúc Cơ để khiêu chiến ta hay sao?"
Mà lúc này, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm đang canh giữ bên ngoài Vân Phù sơn lại không nhịn được hiện ra nụ cười trên mặt.
Hắn vốn đang lo lắng Phương Nguyên sẽ ở bên trong Vân Phù sơn quá lâu, đợi đến khi đồng môn của mình chạy đến sẽ bị tranh đoạt công đức. Nhưng hiện tại nỗi lo lắng này đã tan biến, Phương Nguyên đang nếm thử Trúc Cơ, chắc hẳn sẽ sớm kết thúc. . .
Sau khi Trúc Cơ thành công, hắn cũng không còn bất kỳ lý do gì lưu lại bên trong Vân Phù sơn.
Đến lúc đó, chẳng phải là mình có thể tiện tay xách tên tiểu tử Trúc Cơ đơn mạch này ra hay sao?
Ngay trong lúc trên mặt Cam Long Kiếm hiện ra một nụ cười hài lòng, chỉ thấy ánh lửa bên trên Vân Phù sơn đang chậm rãi thu liễm, rút lại xuống núi. Tất cả mọi người đều biết, đó chính là dấu hiệu Hỏa hành chi lực trở về thân thể Phương Nguyên, kết thành Hỏa hành đạo cơ. Toàn bộ qua trình này đều rất thong thả vững chắc, có thể nói là cực kỳ thuận lợi, lần Trúc Cơ Hỏa hành này của Phương Nguyên có thể nói là phi thường thành công!
Nhưng trong khi bọn hắn đều đang duỗi dài cổ chờ Phương Nguyên đi ra, thì một màn ngoài ý muốn lại xuất hiện.
Đạo Hỏa hành chi khí thuộc về Phương Nguyên kia, thậm chí còn chưa hoàn toàn biến mất, hắn đã bắt đầu di động. . .
Không phải hắn đi ra, mà là chậm rãi tiến vào chỗ sâu hơn bên trong Vân Phù sơn!
Hắn đi về phía một đầu địa mạch khác!
Chương 415 Tứ Mạch Trúc Cơ (1)
Một người có nội tình càng dày tại cảnh giới Luyện Khí thì khả năng Trúc Cơ thành công sẽ lại càng lớn.
Hơn nữa tại thời điểm Trúc Cơ, lựa chọn địa mạch càng ít tương hội thì khả năng Trúc Cơ thành công sẽ lại càng lớn.
Với căn cơ và nội tình của Phương Nguyên tại cảnh giới Luyện Khí, thậm chí có người cho rằng hắn đủ nội tình để khiêu chiến tứ mạch Trúc Cơ trong Vân Phù cung, thế nhưng hắn lại lựa chọn Hỏa hành nhất mạch Trúc Cơ. Trúc Cơ như thế đối với hắn mà nói thì đương nhiên là không có độ khó gì, thậm chí có thể nói là đã lãng phí thiên tư của hắn.
Hỏa hành chi khí trong Địa Mạch đã dung nhập vào trong cơ thể của hắn, khiến cho một thân pháp lực của hắn từ từ dung hội quán thông, đạo cơ đã mờ mờ ảo ảo xuất hiện hình thức ban đầu. Nếu như lúc này hắn quy tụ huyền khí, thu liễm hỏa ý, vậy thì hắn sẽ tạo thành nhất mạch đạo cơ hoàn mỹ nhất!
Thế nhưng Phương Nguyên lại không dừng lại tại đó. . .
Sau khi hoàn thành Hỏa hành nhất mạch Trúc Cơ, hắn không dừng bước mà tiếp tục đi tới địa phương kế tiếp.
Ở một nơi nằm cách Hỏa hành địa mạch không xa, hắn có thể cảm nhận được một đầu địa mạch khác ẩn ẩn tương liên, đó chính là Thổ hành địa mạch!
Phương Nguyên không nghĩ việc gì khác, chỉ chậm rãi đi tới chỗ Thổ hành địa mạch, rồi dùng tay phải ấn xuống. Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, địa ý tràn đầy khó mà hình dung được tuôn ra, những đạo khí tức màu vàng đen điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn, kết hợp với đạo cơ đã tương dung với hỏa ý. Sau đó lại có một đạo tinh khí tuôn ra từ đỉnh đầu hắn, linh quang chợt hiện ra trên Vân Phù sơn khiến cho khắp nơi chấn kinh. . .
Oanh!
Đạo tinh khí kia giống như núi cao lồng lộng, giống như mặt đất bao la, ẩn ẩn huyễn ra bộ dạng ổn trọng vững vàng của Phương Nguyên.
Những người vây quanh Vân Phù sơn ngay lập tức sôi trào lên!
"Đây. . . Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Hắn đã hoàn thành Nhất Mạch Trúc Cơ, nhưng lại ngay lập tức tiến hành Trúc Cơ lần thứ hai ư. . ."
"Pháp lực của hắn đã dung hợp với lực lượng Hỏa hành, thế mà còn có thể cưỡng ép dung hợp lực lượng Thổ hành sao?"
Khi những người trong tiên môn này nhìn thấy Phương Nguyên kết thành Hỏa hành nhất mạch Trúc Cơ thì trong lòng cũng đều vì hắn mà cảm thấy tiếc hận. Nhưng bọn họ thật không ngờ rằng ngay sau đó mình lại thấy được một tràng cảnh như vậy. Sự chấn kinh trong lòng bọn hắn giống như thủy triều trên biển, trong lúc nhất thời khó có thể hình dung được.
Người tu hành bình thường Trúc Cơ, thông thường đều chỉ thực hành thành công trong một lần.
Phải biết rằng, Trúc Cơ chính là mượn nhờ lực lượng địa mạch để luyện hóa một thân pháp lực của mình để kết thành Trúc Cơ, chính thức tiến vào một giai đoạn tu hành hoàn toàn mới. Trong khoảng thời gian này sẽ xuất hiện vô số biến hóa, cũng sẽ tạo thành phụ tải khó mà hình dung được đối với nhục thân của bản thân. Bởi vậy Trúc Cơ một lần cũng đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, có thể thành công hoàn thành thì nên tính đến chuyện thắp nhang cảm tạ ông bà là vừa rồi. . .
Nào có ai to gan như vậy, vậy mà dám tiến hành Trúc Cơ lần thứ hai?
Người lựa chọn lưỡng mạch Trúc Cơ cũng không ít, thế nhưng những người đó thường tìm tới chỗ hội tụ của hai loại lực lượng Ngũ Hành, đồng thời dẫn dắt hai loại Địa Mạch chi khí. Làm vậy sẽ có thể giảm bớt phụ tải đối với nhục thân, hơn nữa cũng có thể áp chế sự biến hóa của pháp lực ở một mức độ nhất định!
Trong khi đó, cách mà Phương Nguyên lưỡng mạch Trúc Cơ lại là sau khi kết thúc Trúc Cơ lần thứ nhất thì liền tiến hành Trúc Cơ lần thứ hai!
Việc này giống như đem đạo cơ đã rèn đúc thành hình lại một lần nữa rèn đúc lại một lần!
Sự biến hóa trong đó tiêu hao tiềm lực, tạo thành phụ tải đối với nhục thân có thể nói là gấp 10 lần Trúc Cơ bình thường!
"Hắn. . . nếu hắn muốn lưỡng mạch Trúc Cơ thì cứ tìm một chỗ có hai loại địa mạch giao hội là được, cần gì phải đi theo con đường cực đoan này chứ?"
Trong số những người vây xem xung quanh thì cũng có không ít người có tu vi Trúc Cơ. Bọn hắn phi thường hiểu rõ nguyên lý Trúc Cơ và các phương pháp để Trúc Cơ.
Lúc này khi nhìn thấy quá trình Trúc Cơ của Phương Nguyên, bọn hắn đều cảm thấy quỷ dị tới cực điểm.
Trong khi đó, Cam Long Kiếm ở bên ngoài lạnh lùng nhìn Phương Nguyên Trúc Cơ, khi thấy chuyện này thì sắc mặt hắn lại càng lạnh lẽo đến cực điểm: "Tên này đang muốn làm gì?"
Hắn có đủ sức để bắt lại Phương Nguyên, nhưng lại có hơi lo lắng rằng Phương Nguyên sẽ tự mình chơi đùa tới chết!
Dù sao thì hắn vẫn còn cần Phương Nguyên để hỏi ra nơi hạ lạc của kiện pháp bảo kia.
Oanh!
Lực lượng Thổ hành trong địa mạch được dẫn dắt vào trong cơ thể, một thân pháp lực của Phương Nguyên lại một lần nữa tạo thành vô số biến hóa, dung hội quán thông từng chút từng chút một, cuối cùng bám lên trên đạo cơ sẵn có. Sau khi hấp thu lực lượng Hỏa hành, một bộ phận pháp lực của hắn đã dung hội cùng nhau, tạo thành một phương đạo cơ màu đỏ. Thế nhưng sau khi lực lượng Thổ hành biến hóa, đạo cơ màu đỏ kia cũng bất ngờ xuất hiện thay đổi!
Trên đạo cơ màu đỏ kia ẩn ẩn xuất hiện một tầng lực lượng màu vàng nhạt, hơn nữa đạo cơ giống như cũng đã ngưng luyện hơn rất nhiều!
Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Nguyên cẩn thận cảm ứng lại một chút, lại thình lình phát hiện ra trong cơ thể mình vẫn còn rất nhiều pháp lực chưa được luyện hóa. Những pháp lực kia nhìn như còn thừa không bao nhiêu, nhưng khi tinh tế cảm thụ, hắn lại phát hiện ra đây đều là những pháp lực bản nguyên ngưng tụ không gì sánh được!
Chuyện này khiến cho khuôn mặt Phương Nguyên hiện lên vẻ nhẹ nhàng, hắn cảm thấy có thể là mình đã đoán đúng.
"Trước đó khi cân nhắc sự tình Trúc Cơ, ta đã từng tính đến khả năng này. . ."
"Chỉ là khả năng này quá mức dọa người, cho nên ngay cả ta cũng không dám tuỳ tiện đưa ra quyết định. . ."
Hắn chậm rãi thu liễm Địa Mạch chi khí, một thân pháp lực biến hóa lượn vòng quanh người hắn, ảnh hưởng tới hư không, khiến cho hắn giống như một tồn tại thần kỳ nào đó vậy.
"Trúc Cơ, chính là mượn nhờ lực lượng địa mạch luyện hóa Đạo Nguyên, biến thành một phương Đạo Đài!"
"Phương Nguyên sư đệ, rốt cục là ngươi muốn đi làm gì vậy?"
Tôn quản sự tỏ ra lo lắng, vừa bay lượn bên cạnh Phương Nguyên vừa tỏ ra hết sức bất đắc dĩ nói.
Không chỉ có Tôn quản sự như vậy, mà Chu tiên sinh cùng đám đệ tử Thanh Dương tông chưa từng rời đi cũng đều hết sức bất đắc dĩ đối với quyết định của Phương Nguyên.
Bọn hắn không biết phải khó khăn thế nào mới đưa được Phương Nguyên trốn ra ngoài, vậy mà hắn chẳng những không thừa cơ hội cao chạy xa bay, mà còn muốn cứng rắn quay lại, đã vậy còn không chút che giấu xông về Vân Phù sơn làm cái gì chứ. Đối với Cửu U thích khách cùng chân truyền Âm Sơn tông mà nói, việc phi hành không chút che giấu này chẳng khác gì là đang gây hấn, hay nói cách khác chính là đang tìm chết. . .
Nếu như ba vị lão chấp sự lúc này còn ở đây, chắc hẳn đã không nói hai lời liền trói Phương Nguyên rời đi. Nhưng dù sao bọn hắn cũng không phải lão chấp sự, bởi vậy mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể cắm đầu bay theo Phương Nguyên tiến thẳng về hướng tây bắc Việt quốc!
"Đi Vân Phù sơn, đương nhiên là muốn Trúc Cơ!"
Phương Nguyên không nói nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, trong lòng của hắn đã quyết định chủ ý.
"Ai da, Trúc Cơ là đại sự, bây giờ ngươi đi tới làm cái gì. Huống hồ chi bất kể là Cửu U thích khách hay là chân truyền Âm Sơn tông cũng đều không phải là đối tượng mà người vừa mới Trúc Cơ như ngươi có thể đối phó a. Không phải ngươi trông cậy vào sư huynh ta giúp ngươi xử lý cường địch chứ, kỳ thật mặc dù ta có chút bản sự, nhưng bản sự cũng không có lớn tới mức đó biết không. Ta giúp ngươi một lần còn được, nhưng đối đầu chính diện với Cửu U cung lại không được rồi. . ."
Tôn quản sự ở bên cạnh nói lải nhải không ngừng.
"Àiii, vậy mà tên này còn phê phán thích khách khác nói nhiều mới hay chứ?"
Trong lòng Phương Nguyên rất bất đắc dĩ, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trạng nhiều lời với Tôn quản sự.
Đối với thân phận chân thật của Tôn quản sự, dĩ nhiên Phương Nguyên cũng rất tò mò, thế nhưng lúc này không có thời gian hỏi nhiều. . .
Hắn chỉ chuyên tâm nghĩ đến việc mình cần phải làm!
"Cam Long Kiếm. . ."
Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, âm thầm nghiến chặt hàm răng.
Chút do dự trong lòng hắn lúc đầu, giờ phút này đã triệt để tan thành mây khói, chỉ còn lại trái tim kiên định tới cực điểm!
"Trước kia bởi vì không nắm chắc, nên không dám thử nghiệm ý nghĩ này, nhưng bây giờ. . ."
"Không nắm chắc ta cũng làm!"
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
"Vút!"
Phương Nguyên khống chế pháp bảo phi hành bay xẹt về phía chân trời tựa như một đạo lưu tinh, nhắm thẳng hướng bắc phóng đi.
Cũng không lâu lắm, trước mắt bọn hắn đã thấy được một dãy núi đen nhánh tọa lạc bên một vùng sông ngòi. Núi không cao nhưng lại lộ ra rất hùng vĩ, đây rõ ràng là một dãy núi màu đen trụi lủi không có cây cối gì mọc trên đó, nhưng ngược lại có thể nhìn thấy vô số hang hốc lít nha lít nhít, phía trên không của dãy núi còn có rất nhiều trận quang lấp lóe. Toàn bộ tòa đại sơn vậy mà đều được đại trận bao phủ bảo vệ.
Mà ở xung quanh dãy núi còn có không ít người tu hành đang tuần tra trên không trung, canh phòng cực kỳ sâm nghiêm!
"Vậy mà thật sự đi tới Vân Phù sơn sao?"
"Quả nhiên là muốn Trúc Cơ sao?"
"Đứa nhỏ này nghĩ gì vậy?"
Đám người vừa vội vừa nôn nóng nhao nhao hỏi thăm, nhưng Phương Nguyên lại không trả lời, khiến cho bọn hắn lập tức cảm thấy nóng nảy.
Ngược lại, Chu tiên sinh vào lúc này tỏ ra ngập ngừng muốn nói lại thôi, hắn hiểu rõ đệ tử của mình, biết Phương Nguyên là một người có tính tình quật cường, một khi không nói chuyện, mặt cũng sạm lại thì chắc chắn là trong lòng đã có quyết định, bất kể là ai cũng đừng hòng để hắn đổi ý!
Nhưng quật cường cũng có mặt tốt, có thể khẳng định rằng hắn không phải kẻ ngu!
"Phản đồ Thanh Dương tông Phương Nguyên, muốn vào Vân Phù sơn Trúc Cơ. . ."
Đúng lúc này, Phương Nguyên đã từ trên không trung hạ xuống phát ra một tiếng "Bùng", tạo thành một cái hố to trên mặt đất. Sau đó hắn từ trong hố chậm rãi đứng lên, nhìn về phía đại trận thiết kế ở mặt tây sơn môn Vân Phù sơn trầm giọng quát, thanh âm lanh lảnh truyền ra khắp nơi!
. . .
. . .
"Tên kia thật sự đi Vân Phù sơn sao?"
Cũng chính vào lúc này, tại một nơi cách Vân Phù sơn không tới ngàn dặm, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đang hiện ra vẻ vui mừng đầy mặt.
Toan Nghê Thú ở bên cạnh hắn lúc lắc cái đầu to, hướng về phía Vân Phù sơn gầm nhẹ.
"Công tử, tên kia biết rõ quay lại chính là tử lộ, sao dám nói đến là đến, chẳng lẽ trong đó có bẫy?"
Tiểu nô kia rất cẩn thận, kinh ngạc nói ra.
"Mặc cho hắn có âm mưu gì, chắc chắn ta cũng sẽ bắt hắn lại!"
Trong mắt Cam Long Kiếm hiện ra vẻ âm lãnh, trầm giọng nói: "Con chim nhỏ đã lọt vào trong tay, chẳng lẽ còn có thể để cho nó bay lên trời mất sao? Trước đó là do ta tính toán sai lầm, không nghĩ tới cái Thanh Dương tông lại to gan như vậy, dám phái trưởng lão xuất thủ cứng rắn cướp người từ trong tay Cửu U thích khách. Nhưng hiện tại ta muốn xem một chút, đích thân ta xuất thủ, đám trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương tông kia còn dám cản ta không?"
Hắn thét dài một tiếng, pháp lực tăng vọt, khí cơ bao phủ cả một vùng hư không.
Sau đó đầu Toan Nghê thú kia cũng gầm lên dữ tợn, cõng theo Cam Long Kiếm bay thẳng về phía Vân Phù sơn.
Đến lúc này, Cam Long Kiếm cũng thật sự nổi giận rồi!
Chương 412 Nhập Vân Phù Sơn (2)
Lúc trước mặc dù là vì tư tâm, hắn muốn một mình nuốt trọn công lao to lớn này, nhưng dù sao cũng dựa trên cơ sở suy tính chu toàn trước sau, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ thất bại. Mà sau đó hắn chợt phát hiện mình thật sự xém chút nữa thất bại, bị hoảng sợ không nhỏ. Hắn cực hận Thanh Dương tông, còn tưởng rằng Cửu U thích khách bị trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương tông giết chết. Sau đó hắn mang theo phẫn hận trong lòng, quyết định lúc này đích thân xuất thủ. . .
Bởi vì hắn rất chắc chắn một việc, Thanh Dương tông vẫn đang lo sợ. . .
Cho dù bọn hắn dám âm thầm ra tay đối phó với thích khách Cửu U cung, cũng không dám công khai đối phó với mình. Dù sao ở ngoài sáng bọn hắn vẫn không dám công khai đối kháng với Nam Hoang thành cùng Âm Sơn tông, bằng không bọn hắn cũng không cần thiết phải lấy cớ trục xuất Phương Nguyên khỏi thanh Dương tông. Dưới loại tình huống này, bọn hắn âm thầm động tay động chân thì cũng thôi, nhưng nếu bọn hắn thật sự công khai điều Kim Đan trưởng lão ra ngăn cản mình, thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.
Cấp bậc Kim Đan trưởng lão quá cao, một khi xuất thủ chính là một sự kiện có ảnh hưởng cực lớn, sao có thể không bị liên lụy được chứ?
Vút vút!
Trong đầu lóe lên đủ loại suy nghĩ, Cam Long Kiếm nhắm thẳng hướng Vân Phù sơn bay đi.
Sát khí trên người ngày một dâng cao, trông tựa một đám mây đen đang bao phủ trên đầu vậy. . .
. . .
. . .
"Phản đồ Thanh Dương tông?"
"Ngươi đến Vân Phù sơn làm gì?"
Mà vào lúc này, nhưng người đang trấn giữ đại trận trên không Vân Phù sơn cũng đều tỏ ra kinh hãi.
Những thủ vệ của Vân Phù sơn này, chính là người của ngũ đại tiên môn Việt quốc thay phiên làm nhiệm vụ, người đang làm nhiệm vụ lúc này chính là một vị trưởng lão của Thượng Thanh sơn. Bằng vào thân phận bực này của hắn dĩ nhiên tin tức rất linh thông, đối với đại sự vừa mới phát sinh ở Thanh Dương tông hắn cũng nghe qua. Bởi vậy vừa thấy Phương Nguyên, hắn liền không khỏi giật mình, ngươi không mau mau chạy trốn đào mệnh, lại chạy đến Vân Phù sơn làm cái gì?
Đây không phải muốn chết sao?
"Phương Nguyên, không có lệnh phù của ngũ đại tiên môn ban thưởng, chúng ta không thể để ngươi tiến vào Vân Phù sơn. Huống chi ngươi đã không còn là đệ tử Thanh Dương tông, chúng ta càng không có khả năng để cho ngươi tiến vào, thiên hạ to lớn, tạo hóa cơ duyên nhiều không kể xiết, ngươi cũng không nhất định phải đi đến Vân Phù sơn chuyến này, nhân dịp hiện tại. . . hiện tại còn có chút thời gian, ngươi mau đi đi, nếu không. . . e rằng sẽ có đại họa lâm đầu. . ."
Phía trên đại trận, vị trưởng lão trẻ tuổi của Thượng Thanh sơn kia cũng chỉ có thể cau mày, trầm giọng mở miệng.
Hắn cũng không dám nói quá nhiều, chỉ có thể vụng trộm khuyên Phương Nguyên mau chóng rời đi, chớ ở chỗ này lãng phí thời gian.
"Không có lệnh phù, không được vào Vân Phù sơn!"
"Không phải đệ tử ngũ đại tiên môn, cũng không được vào Vân Phù sơn!"
Hiển nhiên Phương Nguyên đã sớm nghĩ kỹ, thấp giọng mở miệng: "Nhưng ta tự có phương pháp để các ngươi cho ta đi vào!"
Nói rồi hắn phất tay áo một cái, liền tế lên một quyển trục trống không, sau đó lấy chỉ làm bút nhanh chóng viết lên trên, vừa viết vừa nói: "Lúc thí luyện ở Ma Tức hồ, bởi vì ta có công đối với ngũ đại tiên môn, Tiên Minh tuần tra sứ đã ban thưởng cho ta 3000 công đức, hiện tại ta muốn tiến vào Vân Phù sơn, mượn lực lượng địa mạch của ngũ đại tiên môn Trúc Cơ, nếu như đồng ý, tự nguyện tặng lại công đức này cho ngũ đại tiên môn!"
Sau khi dứt lời hắn cũng đã viết xong, hạ pháp ấn lên trên quyển trục, sau đó tung lên giữa không trung.
Phía trên đại trận, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn nhìn qua quyển trục Phương Nguyên quăng lên, nhất thời cảm thấy nao nao. Chữ trên đó chính là khế ước của Phương Nguyên, nguyện ý tặng lại 3000 công đức này cho ngũ đại tiên môn, xem ra hắn đã quyết định chủ ý muốn mua đường lên núi!
Điều này khiến cho vị trưởng lão kia nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Lúc bình thường, lấy 3000 công đức của Tiên Minh để cầu một cơ hội tiến vào Vân Phù sơn Trúc Cơ, đương nhiên là có thể đi thông.
Thậm chí đối với ngũ đại tiên môn mà nói, đây còn là món món lời lớn!
Bình thường ngũ đại tiên môn còn ước gì có người làm như vậy, hơn nữa dù sao người tới lần này lại chính là Phương Nguyên, khiến cho trưởng lão Thượng Thanh sơn lộ vẻ do dự!
"Tên Phương Nguyên phản đồ Thanh Dương tông kia, ngươi giết người đoạt bảo, tội không thể tha, còn muốn chạy trốn tới lúc nào?"
Đúng lúc này, từ xa xa phía tây bầu trời bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến, giọng nói ầm ầm vang vọng tựa như sấm rền, tới cùng với giọng nói kia chính là một cỗ uy áp cùng sát khí khó mà tưởng tượng nổi, còn có từng tràng tiếng gầm của dị thú vang lên dữ tợn. Đám người nghe thấy lập tức trong lòng tràn ngập kinh hoàng, biết đây là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đuổi tới, nghe giọng nói của hắn truyền đến có thể thấy hắn đã cách rất gần!
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Đến lúc này, trưởng lão Thượng Thanh sơn kia cũng không kịp nhiều lời, lập tức cúi người nhìn Phương Nguyên ngưng trọng hỏi.
Phương Nguyên gật đầu, thanh âm bình tĩnh: "Đã nghĩ kỹ!"
"Vậy thì liền vào đi!"
Vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia phất ống tay áo một cái, đại trận hộ sơn phía dưới liền xuất hiện một thềm đá.
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, quay đầu thoáng nhìn về hướng tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đang đuổi đến, rồi quay người bước lên thềm đá.
Trong sát na đó, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm đáng sợ, trong lòng của hắn thầm nói với tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông: "Đa tạ!"
"Nếu không ngờ có ngươi, ta đã không có can đảm làm như vậy. . .
Chương 413 Trúc Cơ Đơn Mạch (1)
Ầm! Ầm! Ầm!
Theo Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, đại trận hộ sơn ở ngoại vi đã lần nữa chậm rãi khép kín lại, bảo hộ toàn bộ Vân Phù sơn vào bên trong.
Mà cũng đúng vào lúc này, ở nơi xa trong hư không chỉ thấy có một đám hỏa vân cuồn cuộn đang nâng một con dị thú bốn vó đạp lửa ầm ầm lao đến. Trên lưng dị thú là một người đang ngồi ngay ngắn, đằng đằng sát khí, chính là tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm. Một người một thú kéo theo ánh lửa ngập trời chạy tới phía trước Vân Phù sơn, vừa lúc bắt gặp một màn Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, nhất thời tức giận không thôi. Cam Long Kiếm nhấc tay lên, hóa thành một cái cự chưởng từ trên trời giáng thẳng xuống Vân Phù sơn. Thoạt nhìn vậy mà thật sự có loại khí tức như Thần Để giận dữ, trời long đất lở vậy!
Nhưng đúng lúc này, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn đang xếp bằng ở trên không đại trận kia lại nhướng mày, kết lên pháp ấn. Chung quanh Vân Phù sơn lập tức ầm ầm hiện ra từng màn trận quang va chạm với cự chưởng của Cam Long Kiếm, cả hai lập tức tan rã, hóa thành vô hình!
"Ta tới bắt hung thủ sát hại thế tử của Yêu Vương, ngươi dám cản ta?"
Tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm hiển nhiên không ngờ rằng lại xuất hiện tình huống này, lập tức lông mày dựng đứng, sát khí tuôn trào hét lớn.
Mà vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia thì vẫn bình tâm tĩnh khí, chậm rãi đi thi lễ, nói: "Nơi này chính là thánh địa tu hành của Việt quốc, bên trong có hơn mười vị tiên đồ của Việt quốc đang Trúc Cơ ở nơi này. Hiện tại chính là thời điểm then chốt, bất kể ngươi vì lý do gì mà đến, lão phu cũng khó có khả năng để mặc cho ngươi xâm nhập, ảnh hưởng tới đại sự Trúc Cơ của bọn hắn, đây là quy tắc thép trong giới tu hành, đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông sẽ không thể không hiểu đi, mong rằng thứ tội!"
"Ngươi. . ."
Ngay cả tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông nghe được lời này, cũng nhất thời há hốc miệng không nói nên lời.
Đối phương nói rất chính xác, tu hành là đại sự, huống chi lại đang trong thời điểm then chốt Trúc Cơ, đối phương không để cho hắn tiến vào đúng là có đạo lý. Dưới loại tình huống này, đừng nói là chính mình, mà cho dù là đích thân sư tôn của mình tới, người ta cũng có đầy đủ lý do ngăn cản không cho tiến vào. Bởi vì ngươi tiến vào truy sát một người, không chừng lại gây ra một trận hỗn loạn, làm hại những đệ tử Trúc Cơ khác bị tẩu hỏa nhập ma.
Dưới loại tình huống này, cho dù ngũ đại tiên môn khách khí với mình, nhưng nếu như mình muốn mạnh mẽ xông vào Vân Phù sơn mà nói, nhất định ngũ đại tiên môn sẽ toàn lực chống cự, thậm chí bọn hắn còn mượn lý do này trực tiếp giết mình, sư tôn của mình cũng không thể nói gì.
"Tên Phương Nguyên kia đã không còn là đệ tử Thanh Dương tông, ngươi còn để cho hắn tiến vào, chẳng lẽ là cố ý gây khó dễ ta?"
Nhưng tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông này cũng không phải dễ dàng bị đuổi đi như vậy, trừng mắt nhìn về hướng trưởng lão Thượng Thanh sơn, thấp giọng quát.
"Ta không biết hắn phạm vào tội gì, cũng không biết có phải hắn đã bị Thanh Dương tông trục xuất khỏi sư môn hay không, nhưng vừa rồi hắn tiến vào Vân Phù sơn cũng không phải dựa vào thân phận đệ tử Thanh Dương tông, mà là dựa vào công đức của Tiên Minh, lão phu không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản hắn!"
Vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia chỉ bình thản trả lời, nhưng lại kín kẽ giọt nước không lọt.
"Tốt, tốt cho một tên Phương Nguyên, tốt cho một cái ngũ đại tiên môn Việt quốc. . ."
Tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông nhất thời tỏ ra chán nản, thầm tức giận không thôi. Trong đầu hắn xẹt qua vô số suy nghĩ, đột nhiên tay áo hất lên, trực tiếp ngồi xếp bằng giữa hư không, khẽ quát lên: "Tốt, nếu ngươi muốn trốn ở bên trong, vậy để ta nhìn xem ngươi có thể trốn đến lúc nào. Sự tình Trúc Cơ, ngắn thì hết một ngày, dài thì ba đến năm ngày, nhiều nhất cũng không vượt quá bảy ngày, ta ngược lại muốn xem xem đến lúc đó ngươi có ra hay không. . ."
Trong đầu hắn vừa quyết định chủ ý này, liền vội vàng tính toán.
"Do ta dự định âm thầm bắt tên tiểu tử này lại, xem pháp bảo kia đến tột cùng là thứ gì, cho nên tới hiện tại ta vẫn còn giấu diếm sư tôn và các sư huynh đệ cùng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Nếu như ta truyền tin tức này ra ngoài, bọn hắn đồng loạt đến đây vây khốn, thì đương nhiên tên đệ tử Thanh Dương tông này có chắp cánh cũng khó thoát. Nhưng nếu làm như vậy, bọn hắn cũng sẽ chất vấn vì sao ta không nói sớm, mà còn mời cả thích khách Cửu U cung tới?"
"Ý định giữ bí mật của ta sẽ bị bọn hắn đoán được, mà công lao này cũng sẽ bị bọn hắn phân đi!"
"Thế nhưng coi như ta không nói thì chuyện này cũng sẽ rất nhanh truyền ra khắp Việt quốc, bị bọn hắn biết được. Đến lúc đó e rằng bọn hắn đều sẽ chạy đến, tính toán thời gian cùng lộ trình tin tức truyền đi, đại khái mất nhiều nhất khoảng ba ngày, bọn hắn sẽ có người chạy tới, cho nên ta muốn. . ."
". . . Trong vòng ba ngày, bắt lại tên đệ tử Thanh Dương kia!"
"Chỉ là vì sao tên đệ tử Thanh Dương kia lại muốn tiến vào Vân Phù sơn lúc này?"
"Chẳng lẽ hắn cảm thấy sau khi Trúc Cơ hoàn thành, sẽ có được thực lực đối kháng với ta hay sao?"
"Tức cười!"
". . ."
". . ."
Trông thấy tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông canh giữ bên ngoài, những người khác đều cảm thấy kinh ngạc. Những đệ tử Thanh Dương tông hộ tống Phương Nguyên trước đó, lúc này đang ở xung quanh chưa đi, còn có đám người nghe được có huyên náo lớn chạy đến xem náo nhiệt, tất cả những người này trông thấy một màn như vậy trong lòng cũng đang hết sức thắc mắc, thực sự không hiểu được thời điểm này Phương Nguyên lại tiến vào Vân Phù sơn làm cái gì. Bởi vì cục diện dưới mắt, đã là tuyệt địa. . .
Hắn không thể nào trốn mãi ở trong Vân Phù sơn được, nhất định phải đi ra!
Thế nhưng đi ra sớm, gặp phải tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông thủ tại chỗ này, hiển nhiên cũng khó tránh khỏi bị giết!
Đi ra chậm càng phiền toái hơn, những người đuổi bắt hắn chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều. . .
Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì chứ?
Chương 414 Trúc Cơ Đơn Mạch (2)
"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành đều có tạo hóa. . ."
Trong lúc này, Phương Nguyên cũng không nghĩ được nhiều như những người bên ngoài, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông không thể nào truy sát vào Vân Phù sơn gây bất lợi cho mình được. Hắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này, còn chuyện sau đó hắn cũng không tốn công nhọc sức nghĩ nhiều làm gì cho mệt, mục đích của hắn rất đơn giản!
Vân Phù sơn là cái gì?
Là thánh địa Trúc Cơ!
Tiến vào Vân Phù sơn để làm gì?
Đương nhiên chính là để Trúc Cơ!
Khắp cả tòa Vân Phù sơn này rõ ràng có thể cảm nhận được linh khí phi thường nồng đậm, đủ các loại lực lượng khác nhau tuôn chảy trong lòng đất tựa như từng con sông lớn. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy được bên trên Vân Phù sơn có các loại động phủ dầy đặc, mỗi một động phủ đều có Địa Mạch chi khí không ít thì nhiều có thể sử dụng. Mà tại chỗ sâu nhất Vân Phù sơn, bên trong màn linh vụ thấp thoáng có thể nhìn thấy một tòa cung điện như ẩn như hiện, cực kỳ thần dị!
Phương Nguyên biết, đó chính là Vân Phù cung, nơi địa mạch hội tụ nhiều nhất!
Lúc đầu hắn cũng có cơ hội tiến vào nơi đó Trúc Cơ, thế nhưng cơ hội này đã bị tên đang chầu trực ngoài núi kia làm cho rối loạn!
Hiện tại hắn dựa vào công đức của Tiên Minh tiến vào Vân Phù sơn, cũng chỉ có thể giống như đệ tử bình thường, tự tìm kiếm địa mạch để Trúc Cơ!
Đã như vậy thì không cần suy nghĩ nhiều làm gì!
Ở trong núi dạo bước, Phương Nguyên cảm ứng biến hóa của địa khí chung quanh, rất nhanh liền cảm nhận được, ở bên cạnh cách đây không xa có một đạo địa mạch hết sức mạnh mẽ, tỏa ra khí tức liệt hỏa cường hoành vô cùng, chính là một đầu địa mạch hệ Hỏa phi thường nồng đậm. Địa khí này không tệ, có điều lại chỉ là một đầu địa mạch hệ Hỏa, bởi vậy người lựa chọn địa mạch này Trúc Cơ người cũng không nhiều, nhưng Phương Nguyên lại không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới. . .
"Huyền Thể thông minh, Trúc Cơ vấn đạo!"
Đứng bên trên đầu địa mạch kia, hắn hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, đồng thời vận chuyển pháp lực toàn thân, sau đó tay phải hắn vỗ xuống mặt đất. Trong chốc lát, hỏa ý cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể của hắn, khiến cho hắn tại thời khắc này tựa hồ như biến thành hỏa nhân vậy!
"Phừng. . ."
Trong chớp mắt này, phía trên đỉnh đầu hắn phun ra một luồng lửa vọt thẳng lên trời, toả ra ánh sáng chói lọi giữa bầu trời đêm.
"Có người Trúc Cơ sao?"
Lúc này đám người bên ngoài thấy được đạo hỏa quang kia lập tức tỏ ra kinh hãi, bọn họ cũng đều biết đây là dấu hiệu có người đang Trúc Cơ. Hiện tại mặc dù bên trong Vân Phù sơn có không ít người chuẩn bị Trúc Cơ, nhưng mỗi người đều phải thật cẩn thận lựa chọn địa mạch, nuốt đan dược, dưỡng khí vận công, thậm chí gieo quẻ xem bói, nhất định phải đợi đến thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới có thể bắt đầu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên đến tận trước lúc này bên trên Vân Phù sơn vẫn là một mảnh tối mịt, chưa có ai nếm thử Trúc Cơ.
Hiện tại ánh lửa kia xuất hiện cũng chứng tỏ đang có người nếm thử hấp thu Địa Mạch chi khí hệ Hỏa, tiến hành Trúc Cơ đơn mạch!
Tuy nhiên, khi bọn hắn trông thấy hỏa ý biến hóa trên không Vân Phù sơn, thì sự kinh hoảng này trong nháy mắt liền phóng đại vô số lần. . .
Bởi vì bọn hắn trông thấy ánh lửa đang không ngừng biến hóa trên không Vân Phù sơn kia, lại có xu hướng hóa thành một bóng người!
Ngũ quan thanh tú, thần sắc kiên nghị. . .
. . . Chính là Phương Nguyên!
Không ngờ lại là Phương Nguyên, người mới vừa tiến vào Vân Phù sơn chưa đến thời gian uống cạn chung trà!
"Tại sao hắn không chuẩn bị chút nào đã trực tiếp thử Trúc Cơ đơn mạch hệ Hỏa chứ?"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bên ngoài Vân Phù sơn đều dâng lên ý nghĩ này trong đầu.
"Trước đó không phải có người nói, hắn có tư cách tiến vào Vân Phù cung nếm thử Trúc Cơ bốn mạch sao?"
"Cho dù không được tiến vào Vân Phù cung, cũng có thể tìm kiếm tạo hóa ở trong núi, nếm thử Trúc Cơ hai mạch hoặc là Trúc Cơ ba mạch chứ. . ."
"Vậy mà lại lựa chọn Trúc Cơ đơn mạch, hắn đang tại tự hủy tiền đồ sao?"
Tất cả mọi người đều tỏ ra hết sức khó hiểu, ai mà không muốn lúc Trúc Cơ nếm thử địa mạch ở đẳng cấp cao chứ?
Vị đệ tử Thanh Dương tông này lúc đầu còn có tiền đồ tốt hơn, vậy mà hết lần này tới lần khác lại lựa chọn Trúc Cơ nhất mạch, loại sự tình này còn gì để nói chứ?
Ngay cả Chu tiên sinh lúc này cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng trong khung cảnh hỗn loạn này hắn vẫn cố nén không mở miệng.
"Ha ha, thú vị, không kịp chờ đợi muốn lập tức tiến vào cảnh giới Trúc Cơ để khiêu chiến ta hay sao?"
Mà lúc này, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm đang canh giữ bên ngoài Vân Phù sơn lại không nhịn được hiện ra nụ cười trên mặt.
Hắn vốn đang lo lắng Phương Nguyên sẽ ở bên trong Vân Phù sơn quá lâu, đợi đến khi đồng môn của mình chạy đến sẽ bị tranh đoạt công đức. Nhưng hiện tại nỗi lo lắng này đã tan biến, Phương Nguyên đang nếm thử Trúc Cơ, chắc hẳn sẽ sớm kết thúc. . .
Sau khi Trúc Cơ thành công, hắn cũng không còn bất kỳ lý do gì lưu lại bên trong Vân Phù sơn.
Đến lúc đó, chẳng phải là mình có thể tiện tay xách tên tiểu tử Trúc Cơ đơn mạch này ra hay sao?
Ngay trong lúc trên mặt Cam Long Kiếm hiện ra một nụ cười hài lòng, chỉ thấy ánh lửa bên trên Vân Phù sơn đang chậm rãi thu liễm, rút lại xuống núi. Tất cả mọi người đều biết, đó chính là dấu hiệu Hỏa hành chi lực trở về thân thể Phương Nguyên, kết thành Hỏa hành đạo cơ. Toàn bộ qua trình này đều rất thong thả vững chắc, có thể nói là cực kỳ thuận lợi, lần Trúc Cơ Hỏa hành này của Phương Nguyên có thể nói là phi thường thành công!
Nhưng trong khi bọn hắn đều đang duỗi dài cổ chờ Phương Nguyên đi ra, thì một màn ngoài ý muốn lại xuất hiện.
Đạo Hỏa hành chi khí thuộc về Phương Nguyên kia, thậm chí còn chưa hoàn toàn biến mất, hắn đã bắt đầu di động. . .
Không phải hắn đi ra, mà là chậm rãi tiến vào chỗ sâu hơn bên trong Vân Phù sơn!
Hắn đi về phía một đầu địa mạch khác!
Chương 415 Tứ Mạch Trúc Cơ (1)
Một người có nội tình càng dày tại cảnh giới Luyện Khí thì khả năng Trúc Cơ thành công sẽ lại càng lớn.
Hơn nữa tại thời điểm Trúc Cơ, lựa chọn địa mạch càng ít tương hội thì khả năng Trúc Cơ thành công sẽ lại càng lớn.
Với căn cơ và nội tình của Phương Nguyên tại cảnh giới Luyện Khí, thậm chí có người cho rằng hắn đủ nội tình để khiêu chiến tứ mạch Trúc Cơ trong Vân Phù cung, thế nhưng hắn lại lựa chọn Hỏa hành nhất mạch Trúc Cơ. Trúc Cơ như thế đối với hắn mà nói thì đương nhiên là không có độ khó gì, thậm chí có thể nói là đã lãng phí thiên tư của hắn.
Hỏa hành chi khí trong Địa Mạch đã dung nhập vào trong cơ thể của hắn, khiến cho một thân pháp lực của hắn từ từ dung hội quán thông, đạo cơ đã mờ mờ ảo ảo xuất hiện hình thức ban đầu. Nếu như lúc này hắn quy tụ huyền khí, thu liễm hỏa ý, vậy thì hắn sẽ tạo thành nhất mạch đạo cơ hoàn mỹ nhất!
Thế nhưng Phương Nguyên lại không dừng lại tại đó. . .
Sau khi hoàn thành Hỏa hành nhất mạch Trúc Cơ, hắn không dừng bước mà tiếp tục đi tới địa phương kế tiếp.
Ở một nơi nằm cách Hỏa hành địa mạch không xa, hắn có thể cảm nhận được một đầu địa mạch khác ẩn ẩn tương liên, đó chính là Thổ hành địa mạch!
Phương Nguyên không nghĩ việc gì khác, chỉ chậm rãi đi tới chỗ Thổ hành địa mạch, rồi dùng tay phải ấn xuống. Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, địa ý tràn đầy khó mà hình dung được tuôn ra, những đạo khí tức màu vàng đen điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn, kết hợp với đạo cơ đã tương dung với hỏa ý. Sau đó lại có một đạo tinh khí tuôn ra từ đỉnh đầu hắn, linh quang chợt hiện ra trên Vân Phù sơn khiến cho khắp nơi chấn kinh. . .
Oanh!
Đạo tinh khí kia giống như núi cao lồng lộng, giống như mặt đất bao la, ẩn ẩn huyễn ra bộ dạng ổn trọng vững vàng của Phương Nguyên.
Những người vây quanh Vân Phù sơn ngay lập tức sôi trào lên!
"Đây. . . Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Hắn đã hoàn thành Nhất Mạch Trúc Cơ, nhưng lại ngay lập tức tiến hành Trúc Cơ lần thứ hai ư. . ."
"Pháp lực của hắn đã dung hợp với lực lượng Hỏa hành, thế mà còn có thể cưỡng ép dung hợp lực lượng Thổ hành sao?"
Khi những người trong tiên môn này nhìn thấy Phương Nguyên kết thành Hỏa hành nhất mạch Trúc Cơ thì trong lòng cũng đều vì hắn mà cảm thấy tiếc hận. Nhưng bọn họ thật không ngờ rằng ngay sau đó mình lại thấy được một tràng cảnh như vậy. Sự chấn kinh trong lòng bọn hắn giống như thủy triều trên biển, trong lúc nhất thời khó có thể hình dung được.
Người tu hành bình thường Trúc Cơ, thông thường đều chỉ thực hành thành công trong một lần.
Phải biết rằng, Trúc Cơ chính là mượn nhờ lực lượng địa mạch để luyện hóa một thân pháp lực của mình để kết thành Trúc Cơ, chính thức tiến vào một giai đoạn tu hành hoàn toàn mới. Trong khoảng thời gian này sẽ xuất hiện vô số biến hóa, cũng sẽ tạo thành phụ tải khó mà hình dung được đối với nhục thân của bản thân. Bởi vậy Trúc Cơ một lần cũng đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, có thể thành công hoàn thành thì nên tính đến chuyện thắp nhang cảm tạ ông bà là vừa rồi. . .
Nào có ai to gan như vậy, vậy mà dám tiến hành Trúc Cơ lần thứ hai?
Người lựa chọn lưỡng mạch Trúc Cơ cũng không ít, thế nhưng những người đó thường tìm tới chỗ hội tụ của hai loại lực lượng Ngũ Hành, đồng thời dẫn dắt hai loại Địa Mạch chi khí. Làm vậy sẽ có thể giảm bớt phụ tải đối với nhục thân, hơn nữa cũng có thể áp chế sự biến hóa của pháp lực ở một mức độ nhất định!
Trong khi đó, cách mà Phương Nguyên lưỡng mạch Trúc Cơ lại là sau khi kết thúc Trúc Cơ lần thứ nhất thì liền tiến hành Trúc Cơ lần thứ hai!
Việc này giống như đem đạo cơ đã rèn đúc thành hình lại một lần nữa rèn đúc lại một lần!
Sự biến hóa trong đó tiêu hao tiềm lực, tạo thành phụ tải đối với nhục thân có thể nói là gấp 10 lần Trúc Cơ bình thường!
"Hắn. . . nếu hắn muốn lưỡng mạch Trúc Cơ thì cứ tìm một chỗ có hai loại địa mạch giao hội là được, cần gì phải đi theo con đường cực đoan này chứ?"
Trong số những người vây xem xung quanh thì cũng có không ít người có tu vi Trúc Cơ. Bọn hắn phi thường hiểu rõ nguyên lý Trúc Cơ và các phương pháp để Trúc Cơ.
Lúc này khi nhìn thấy quá trình Trúc Cơ của Phương Nguyên, bọn hắn đều cảm thấy quỷ dị tới cực điểm.
Trong khi đó, Cam Long Kiếm ở bên ngoài lạnh lùng nhìn Phương Nguyên Trúc Cơ, khi thấy chuyện này thì sắc mặt hắn lại càng lạnh lẽo đến cực điểm: "Tên này đang muốn làm gì?"
Hắn có đủ sức để bắt lại Phương Nguyên, nhưng lại có hơi lo lắng rằng Phương Nguyên sẽ tự mình chơi đùa tới chết!
Dù sao thì hắn vẫn còn cần Phương Nguyên để hỏi ra nơi hạ lạc của kiện pháp bảo kia.
Oanh!
Lực lượng Thổ hành trong địa mạch được dẫn dắt vào trong cơ thể, một thân pháp lực của Phương Nguyên lại một lần nữa tạo thành vô số biến hóa, dung hội quán thông từng chút từng chút một, cuối cùng bám lên trên đạo cơ sẵn có. Sau khi hấp thu lực lượng Hỏa hành, một bộ phận pháp lực của hắn đã dung hội cùng nhau, tạo thành một phương đạo cơ màu đỏ. Thế nhưng sau khi lực lượng Thổ hành biến hóa, đạo cơ màu đỏ kia cũng bất ngờ xuất hiện thay đổi!
Trên đạo cơ màu đỏ kia ẩn ẩn xuất hiện một tầng lực lượng màu vàng nhạt, hơn nữa đạo cơ giống như cũng đã ngưng luyện hơn rất nhiều!
Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Nguyên cẩn thận cảm ứng lại một chút, lại thình lình phát hiện ra trong cơ thể mình vẫn còn rất nhiều pháp lực chưa được luyện hóa. Những pháp lực kia nhìn như còn thừa không bao nhiêu, nhưng khi tinh tế cảm thụ, hắn lại phát hiện ra đây đều là những pháp lực bản nguyên ngưng tụ không gì sánh được!
Chuyện này khiến cho khuôn mặt Phương Nguyên hiện lên vẻ nhẹ nhàng, hắn cảm thấy có thể là mình đã đoán đúng.
"Trước đó khi cân nhắc sự tình Trúc Cơ, ta đã từng tính đến khả năng này. . ."
"Chỉ là khả năng này quá mức dọa người, cho nên ngay cả ta cũng không dám tuỳ tiện đưa ra quyết định. . ."
Hắn chậm rãi thu liễm Địa Mạch chi khí, một thân pháp lực biến hóa lượn vòng quanh người hắn, ảnh hưởng tới hư không, khiến cho hắn giống như một tồn tại thần kỳ nào đó vậy.
"Trúc Cơ, chính là mượn nhờ lực lượng địa mạch luyện hóa Đạo Nguyên, biến thành một phương Đạo Đài!"