-
Chương 346-350
Chương 346 Ba Hơi Là Hiệp Nghĩa (1)
"Tên chân truyền Bách Hoa cốc kia nổi điên rồi sao?"
Lúc này bên trong Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên từ trong trạng thái trọng thương hôn mê tỉnh lại.
Xem ra đan dược của Bách Hoa cốc quả nhiên rất công hiệu, mặt khác Hỏa Châu Quả hắn luyện hóa lúc trước cũng hết sức thần kỳ, lúc này mới khiến cho hắn, sau khi nuốt vào Tam Chuyển Phong Ma Đan, lại dùng thân thể ám thương khắp nơi thi triển ra một kiếm kinh người kia, thương thế không bị mất kiểm soát, chỉ ngủ ba ngày liền tỉnh lại.
Chỉ có điều, mặc dù hắn đã tỉnh lại, nhưng cũng phát hiện ra, bản thân lúc này quả nhiên là không còn chút sức lực nào để đánh một trận. Không giống trước đó, bên ngoài hắn còn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, hiện tại ám thương đã đổi thành minh thương, ngay cả ngồi dậy cũng khó!
Nghe được đệ tử Tiểu Trúc phong bên cạnh kể lại những chuyện phát sinh bên ngoài, hắn cũng cảm thấy nôn nao, có chút hiểu ra.
"Tên họ Viên, đệ tử Bách Hoa cốc kia vô cùng đáng sợ, tu vi của hắn thậm chí còn mạnh hơn so với Trúc Cơ, thật không biết hắn làm sao làm được. Càng đáng sợ hơn chính là, hiện tại dường như hắn đã bị điên rồi, đối mặt với đệ tử tiên môn, vậy mà giết chóc không chút lưu tình. Mà ở ngoại giới lúc này, ma vật lại bắt đầu hội tụ, sắp công tới lần nữa, nhưng những ma vật kia, vậy mà lại làm như không thấy hắn..."
"Nếu như thật sự để đám ma vật kia công tới, lúc đó hai mối đe dọa gộp lại tăng theo cấp số cộng, Bát Hoang Vân Đài tất sẽ không thủ được, tất cả chúng ta..."
"... chỉ sợ sẽ phải chết ở nơi quỷ quái này!"
Sắc mặt Tiểu Kiều sư muội vô cùng tái nhợt, bàn về chuyện rời đi, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không còn lời gì để nói.
Chết ở nơi quỷ quái này...
Nàng không nhớ nổi mình đã nói ra lời này bao nhiêu lần rồi...
Bởi vì lần thí luyện này, nhất là đối với Tiểu Trúc phong mà nói, quả nhiên là hung hiểm tới cực điểm...
Có điều nàng không hiểu nổi chính là, nguy cơ lần này, sao lại không có chút đầu mối. ..
Đây còn là thí luyện sao?
Đây là một lần tàn sát đệ tử tiên môn thì có!
Bởi vì bất kể nhìn từ góc độ nào, thì độ khó lần thí luyện này cũng đã vượt xa mức độ thí luyện vốn có!
"Nếu thật sự phải chết, chúng ta đã sớm chết rồi!"
Phương Nguyên nghe vậy, chỉ là trầm mặc hồi lâu, mới khe khẽ nói một câu, sau đó thở thật dài một hơi. Sau khi nghe thấy Tiểu Viên sư huynh biến đổi, hắn liền mơ hồ nghĩ đến một khả năng, đây cũng chính là điểm hắn lo lắng lúc trước. Trước đó, sâu trong lòng hắn luôn cầu cho sự lo lắng của mình không biến thành sự thật, nhưng dường như ý trời đã định, kết quả xấu nhất vẫn xuất hiện...
"Độ Kiếp Tiên Ngẫu..."
Trong đầu hắn lóe lên bốn chữ.
Hắn nghĩ tới lúc mình mơ màng trong sơn cốc, trong giấc mộng kia, mọi thứ nhìn thấy, nghe thấy, tất cả ký ức đều giống như một giấc chiêm bao, sau khi tỉnh mộng ký ức lập tức trở nên vô cùng mờ nhạt. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua càng lâu, ký ức sẽ càng ngày càng không trọn vẹn, cho đến khi không còn nhớ gì nữa. Nhưng cho tới hiện tại, hắn vẫn còn nhớ được mấy điểm quan trọng của tin tức kia...
"Hậu bối trên đời vô năng, bất lực đối kháng đại kiếp, ngay cả những đệ tử tiên môn các ngươi, cũng là tế phẩm bị bọn hắn vứt bỏ..."
"Hiến tế các ngươi cho khí tức đại kiếp còn sót lại, để kéo dài thời gian đại kiếp giáng lâm...”
"Các ngươi đều là những con cừu non nằm trên bàn đợi làm thịt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chủ nhân nhà ta chọn trúng ngươi, chính là cho ngươi được sống thêm một lần..."
Những lời nói sắp quên hết kia, lại bị hắn tìm tòi từ sâu trong thức hải, lần nữa hiện ra.
Thậm chí, hiện tại hắn không cần nhìn bộ dáng Tiểu Viên sư huynh, cũng biết trên người hắn xảy ra chuyện gì...
Hắn cũng xông vào vùng thung lũng kia, hắn cũng vượt qua tâm luyện...
Sau đó đối mặt với dụ hoặc truyền thừa của Độ Kiếp Tiên Ngẫu, hắn đã đưa ra lựa chọn không giống với mình!
Chính mình cùng Lạc Phi Linh đều biết rõ, truyền thừa của tượng bùn kia cũng không đơn giản như vậy, nên lựa chọn cự tuyệt, cũng vì vậy mới bình yên rời khỏi vùng thung lũng kia. Nhưng Tiểu Viên sư huynh lại tiếp nhận truyền thừa này, đại khái đây mới là nguyên nhân khiến thực lực của hắn bỗng nhiên tăng vọt, cũng là nguyên nhân hắn bỗng nhiên trở nên điên cuồng như vậy. Điều duy nhất hắn không hiểu chính là, tại sao tên này nhất định phải đuổi tới Bát Hoang Vân Đài, giết chết mình chứ?
Bởi vì theo như lời của Tiên Ngẫu nói, thì cho dù hắn không đến, tất cả đệ tử tiên môn cũng không có đường sống!
Dù sao, ma tức Hắc Ám ở chung quanh quá đáng sợ.
Đây chính là một ma địa không ngừng sinh sôi ra ma vật, bọn hắn ở lại nơi này, vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khác biệt lớn nhất, chẳng qua là chết sớm hay muộn mà thôi...
...
...
"Lời tên điên kia nói, có lẽ là thật..."
Mà vào lúc này, bên trong Bát Hoang Vân Đài, chân truyền các đại tiên môn cũng tỏ ra tuyệt vọng nhìn ra bên ngoài. Chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí nói ra với vẻ tuyệt vọng: "Lần thí luyện này, có lẽ từ lúc mới bắt đầu đã sai rồi, từ lúc bắt đầu chúng ta đã không còn hi vọng rời khỏi rồi. Buồn cười là trước đó chúng ta còn cho rằng chỉ có Thanh Dương tông gặp xui xẻo, cho rằng chúng ta có thể nhẹ nhõm rời đi, quả thực là quá ngây thơ. Nếu chúng ta không tới đây, có lẽ hiện tại đệ tử ngũ đại tiên môn đã bị đồ diệt không còn..."
Chương 347 Ba Hơi Là Hiệp Nghĩa (2)
"Nếu chúng ta không tới đây, Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông đại khái đã bị công phá từ bốn ngày trước. Sau đó thực lực những ma vật này sẽ tăng vọt một đoạn, ma tức Hắc Ám cũng sẽ tràn về phía lãnh địa những tiên môn khác, thực lực ma vật đại tăng, thậm chí trong vòng một ngày, có thể đồ sát cái tiên môn thứ hai, sau đó là cái thứ ba, thứ tư... cho đến khi đồ sát tất cả các tiên môn!"
Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc hiển nhiên cũng dự kiến được chuyện này, trên thực tế không riêng gì bọn hắn, tất cả đệ tử chân truyền đều không phải là đồ đần, bọn hắn đều ý thức được khả năng này. Hai người bọn họ chẳng qua chỉ nói ra khả năng này trước tiên mà thôi...
Vấn đề ở chỗ, cho dù phát hiện thì như thế nào?
Bọn hắn giải quyết vấn đề này như thế nào?
Cho tới hiện tại, bọn hắn cũng chỉ vẻn vẹn nghĩ đến một ít khả năng mà thôi...
Trong các đại tiên môn, bọn hắn là thiên kiêu chân truyền, nhưng trong Tu Chân giới rộng lớn, bọn hắn lại được xem là cái gì?
Quân cờ sao?
Nếu nói bọn hắn là quân cờ, như vậy con cờ bị vứt bỏ, thì còn oán giận gì!
"Phương Nguyên, ngươi ra đây, ta vì ngươi mà đến, ngươi hẳn nên cảm thấy kiêu ngạo..."
Mà vào lúc này, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, Tiểu Viên sư huynh vẫn đang gào thét như điên. Lúc này hắn tựa như ma vật, gào thét vang trời, Hồng Liên kiếm quang xoay nhanh quanh người, va chạm mạnh với đại trận của các đệ tử tiên môn. Nói hắn giống như ma vật, không bằng nói hiện tại hắn giống như là sự kết hợp giữa ma vật cùng đệ tử tiên môn vậy, điều này khiến cho một thân lực lượng của hắn càng kinh khủng, cũng cho người ta một loại ảo giác giống như, thực lực của hắn vẫn đang tăng trưởng, không ngừng tăng trưởng, chỉ trong chớp mắt đã lại thâm hậu hơn rất nhiều!
"Các ngươi thật sự muốn đối kháng với ta đến cùng?"
Hắn khinh miệt nhìn những đệ tử tiên môn kia, sau khi phẫn nộ, lại tỏ ra trào phúng: "Có lẽ các ngươi vẫn chưa ý thức được thế cục trước mắt a? Nếu các ngươi giao Phương Nguyên ra, ta còn có thể cho các ngươi một cơ hội, trở thành Khôi Lỗi Nô của ta, giống như nàng...". Vừa nói Tiểu Viên sư huynh vừa chỉ qua Lữ Tâm Dao ở sau lưng, nụ cười càng thêm dữ tợn: "Dù sao cũng có thể tiếp tục sống sót, nhưng nếu như các ngươi không chịu giao Phương Nguyên ra, ha ha, các ngươi thật sự cho rằng dưới thiên la địa võng, các ngươi có thể chạy thoát được sao?"
"Khôi Lỗi Nô?"
Tất cả đệ tử tiên môn lúc này đều kinh hãi.
Bọn hắn đều ngơ ngác nhìn về phía Lữ Tâm Dao với vẻ mặt cứng đơ như con rối, đang đứng ở sau lưng Tiểu Viên sư huynh.
Lúc này bọn họ mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nàng đã trở thành Khôi Lỗi Nô...
Đó là một loại pháp môn ác độc trong giới tu hành, có thể luyện hóa con người làm nô lệ của mình, trở thành một loại người khác tựa như khôi lỗi vậy, nói là nô lệ còn không bằng nói là trở thành con rối, căn bản ngay cả thần thức của mình đều biến mất sạch...
"Các vị sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Chúng đệ tử tiên môn đang luân phiên đại chiến, đều cảm thấy rùng mình kinh hãi.
Bát Hoang Vân Đài không thể mở ra, bọn hắn cũng đã triệt để mất đi hy vọng sống sót.
Nếu tiếp tục giao chiến, chỉ sợ tất cả mọi người bọn họ đều phải chết trong tay Tiểu Viên sư huynh. Tên này đã điên rồi, ngay cả đồng môn Bách Hoa cốc hắn cũng không chút do dự giết chết rất nhiều, huống chi là những đệ tử tiên môn khác như bọn hắn chứ?
Mà cuối cùng còn nghe thấy Tiểu Viên sư huynh nói vậy, bọn hắn cũng tỏ ra do dự...
Trở thành Khôi Lỗi Nô, dĩ nhiên là không ai muốn, bởi vì đây vốn chính một trong những kết quả thảm nhất của người trong giới tu hành, gần với cái chết!
Nhưng bất kể như thế nào, dù sao cũng tốt hơn chết một chút...
"Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
Xung quanh Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc ngày càng có nhiều người vây quanh, áp lực trên người nàng cũng càng lúc càng lớn. Lau đi vết máu tràn ra khóe miệng, trên mặt nàng hiện ra vẻ tuyệt vọng, nở nụ cười khổ: "Các ngươi hỏi ta... ta lại biết hỏi ai bây giờ?"
Nghe lời này, bên trong Bát Hoang Vân Đài trở nên tĩnh lặng lại.
Xung quanh mỗi một vị chân truyền đều vây đầy đệ tử tiên môn, bọn hắn đang đợi những người này hạ lệnh.
Thậm chí phía Thanh Dương tông cũng có không ít người đang ngơ ngác vây quanh Mạnh Hoàn Chân, Vu Tình, Nghiêm Cơ, kể cả Lăng Hồng Ba. Bọn hắn đều mang theo ánh mắt vừa hoảng sợ vừa bất lực, ngây ngốc chờ những đệ tử chân truyền này hạ lệnh...
Mà vào lúc này, ánh mắt những chân truyền này, theo bản năng cũng nhìn về phía sâu trong Bát Hoang Vân Đài.
Đó chính là nơi Phương Nguyên chữa thương!
"Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn giao Phương Nguyên sư huynh cho tên điên kia, chỉ để đổi lấy được làm một con rối sao?"
Trong không khí trầm mặc mà lúng túng đó, Lạc Phi Linh chợt đứng ra chắn ánh mắt của mọi người, lạnh giọng hét lớn.
Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả đệ tử tiên môn đều trở nên vô cùng xấu hổ.
Nhất là đối mặt với ánh mắt trong veo xen lẫn tức giận của Lạc Phi Linh, vậy mà không ai dám nhìn thẳng...
Một hơi thở...
Hai hơi thở...
Ba hơi thở...
Không khí trầm mặc này, kéo dài đến ba hơi thở!
Sau thời gian ba hơi thở, rốt cục cũng có một vị chân truyền Huyền Kiếm tông thở dài, vẻ mặt dứt khoát, định mở miệng.
"Đa tạ chư vị!"
Chương 348 Chúng ta sẽ đi ra
Nhưng ngay khi hắn sắp mở miệng, vẫn chưa kịp nói ra, từ chỗ sâu Bát Hoang Vân Đài bỗng nhiên hiện ra bóng dáng Phương Nguyên, lúc này trông hắn hết sức suy yếu, ngay cả di chuyển cũng phải nhờ Tiểu Kiều sư muội dìu. Nhưng thấy hắn xuất hiện, bầu không khí bên trong Bát Hoang Vân Đài lúc này trở nên có chút nặng nề, ánh mắt chúng đệ tử tiên môn đều là nhao nhao nhìn về phía hắn!
"... Phương Nguyên sư đệ, ngươi cảm tạ chúng ta điều gì?"
Vị chân truyền Huyền Kiếm tông kia thấy Phương Nguyên đi ra, cũng không định nói tiếp nữa.
Ngược lại, Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc cười khổ hỏi một câu.
"Ta cảm tạ các ngươi không đưa ra quyết định trong thời gian dưới ba hơi thở!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, khoát tay ngăn Lạc Phi Linh nổi giận đùng đùng lại, nói: "Các ngươi không lập tức đưa ra quyết định, đã nói rõ trong lòng các ngươi đang do dự, nói rõ các ngươi cũng không muốn giao ta ra, vậy là đủ rồi, cho nên ta mới đa tạ các ngươi!"
Nghe vậy, những đệ tử chân truyền trong sân ai nấy đều giật mình, sau đó ánh mắt trở nên phức tạp.
Dù sao trước đây không lâu, Phương Nguyên mới vừa phát ra một kiểm kinh người giết chết Ma Ưng, bọn hắn đều là người được hưởng lợi.
Hơn nữa, cho đến lúc này bọn hắn mới ý thức được, Bát Hoang Vân Đài bị nổ chưa chắc đã là chuyện xấu.
Cho nên, vào lúc này, nếu bọn hắn giao ra Phương Nguyên mà nói, đó chính là lãnh huyết vô tình, ý chí sắt đá...
Nhưng bọn hắn đã trì hoãn được ba hơi thở!
Không ai biết sau thời gian trầm mặc này sẽ là kết quả gì, nhưng dù sao bọn hắn đã trì hoãn được ba hơi thở!
Ba hơi thở trầm mặc này, chính là thiện tính của con người!
Cho nên Phương Nguyên liền chặn lời của vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia, không để cho hắn nói ra!
Không ai biết phía sau câu nói dở dang kia, hắn sẽ nói giao hay không giao người, thứ còn lại lúc này, chính là ba hơi thở!
"Phương Nguyên sư đệ, chúng ta..."
Chân truyền Thanh Dương tông, Mạnh Hoàn Chân thở dài một hơi, nặng nề mở miệng, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Chúng ta sẽ đi ra!"
Phương Nguyên ho một tiếng, lắc đầu, thấp giọng nói ra.
"Cái gì?"
Đám chân truyền cùng đệ tử tiên môn đều giật mình, tỏ ra không thể tin nổi nhìn Phương Nguyên.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm.
"Ta nói là, chúng ta sẽ đi ra, không phải trận thí luyện này đã kết thúc rồi sao?"
Phương Nguyên thở sâu một hơi, duy trì ngữ điệu bình tĩnh, thấp giọng nói ra.
"Chẳng lẽ... ngươi có thể sửa chữa được Bát Hoang Vân Đài sao?"
Không biết qua bao lâu, chân truyền Tử Vân phong, Vu Tình run giọng hỏi.
Những người khác cũng đều trợn tròn mắt nhìn Phương Nguyên, mặc dù sửa chữa tốt Bát Hoang Vân Đài, nghe rất không đáng tin cậy.
Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Trận lý Bát Hoang Vân Đài quá phức tạp, sao ta có thể sửa chữa tốt được chứ?"
Ánh mắt chúng đệ tử tiên môn, lại lập tức trở nên tuyệt vọng.
Bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, truyền đến tiếng hét to oán độc của Viên Nhai, Phương Nguyên xuất thần một hồi, sau đó mới phản ứng lại, nói: "Hắn nói cũng không sai, có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã lâm vào một cái bẫy, ở trong cái bẫy này, tất cả mọi người chúng ta đều phải chết, đều phải hiến tế cho tồn tại từ nơi sâu xa nào đó, chỉ có người tiếp nhận đạo truyền thừa kia mới có thể sống sót, thế nhưng..."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên có chút nguy hiểm: "Cái bẫy này, cũng không nhất định có thể giết được chúng ta..."
"Soạt soạt soạt"
Vô số ánh mắt đều nhìn sang Phương Nguyên, vừa nghi hoặc lại vừa hi vọng.
"Chẳng lẽ ngươi có biện..."
Không biết có bao nhiêu người mở miệng, vội vàng đặt câu hỏi.
Nhưng Phương Nguyên lại khoát tay áo, nói: "Lúc này không kịp giải thích nhiều như vậy!"
Hắn ngừng lại một chút, điều chỉnh cho khí cơ ổn đỉnh, rồi thần sắc ngưng trọng nói: "Chư vị sư huynh đệ tiên môn, ân tình các ngươi bảo hộ Phương Nguyên ta, ta tất suốt đời khó quên. Hiện tại chúng ta đang bị vây khốn trong tử cảnh, cứ ngồi một chỗ chờ chết, không khỏi lộ ra chúng ta quá mức vô dụng, trong đầu Phương Nguyên có một biện pháp, có lẽ có thể giúp tất cả chúng ta chạy thoát, nếu như các ngươi tin ta, xin hãy tập hợp lực lượng tất cả các tiên môn, hộ tống ta đi tới một nơi..."
Nghe vậy, tất cả đệ tử chân truyền của các tiên môn đều tỏ ra vừa khẩn trương, vừa ngoài ý muốn, cũng có chút do dự.
Lúc này bọn hắn đều đã thúc thủ vô sách, Phương Nguyên lại nói hắn có biện pháp?
Hơn nữa, nếu phải từ bỏ Bát Hoang Vân Đài này mà nói, cũng chỉ có thể tiến ra ngoài, đối diện với tên điên họ Viên kia, đối diện với ma vật vô tận...
Huống hồ chi, thời điểm bản thân Phương Nguyên nói ra lời kia, cũng tỏ ra không quá chắc chắn...
Thế nhưng bọn hắn chỉ do dự không đến ba hơi thở, liền đồng loạt đưa ra quyết định!
"Đệ tử Thanh Dương tông tập hợp, chuẩn bị giết ra ngoài Bát Hoang Vân Đài!"
Người hạ lệnh chính là ba vị chân truyền Thanh Dương tông, Vu Tình, Mạnh Hoàn Chân, Nghiêm Cơ!
"Đệ tử Thú Linh tông, lại có một trận đại chiến đây!"
Nói chuyện chính là đệ tử chân truyền thứ ba của Thú Linh tông, hiện tại hắn là người có kinh nghiệp nhất Thú Linh tông.
"Huyền Kiếm tông ta từ trước đến nay luôn kính nể cường giả, ngươi là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, đáng giá chúng ta đặt cược trên người ngươi một phen!"
Nói chuyện chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Huyền Kiếm tông.
"Nếu muốn hộ tống ngươi ra ngoài, phải tập hợp đệ tử các đại tiên môn, bố trí kim quang phù giáp trận, trận này là huyền ảo phức tạp nhất..."
Nói chuyện chính là đệ nhất chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí, hắn mỉm cười: "... Nhưng vừa đúng lúc, ta rất am hiểu!"
Nghe được mấy đại tiên môn lên tiếng, Phương Nguyên trầm mặc một lát, lần nữa nói: "Đa tạ!"
Chương 349 Trở Lại Sơn Cốc (1)
Lúc này ở bên ngoài Bát Hoang Vân Đài sớm đã hội tụ một lượng lớn ma vật. Chúng đang không ngừng trùng kích vào Bát Hoang Vân Đài. Trong khi đó, ở giữa mảnh ma vật này, Tiểu Viên sư huynh đang chắp hai tay sau lưng đứng ở trên một ngọn núi cao, thần sắc lãnh đạm nhìn xuống Bát Hoang Vân Đài ở phía dưới. Đám ma vật xông tới chỗ hắn phảng phất như bị một loại sức mạnh kỳ dị ngăn cách, thế mà lại làm như không nhìn thấy hắn. Hắn đứng giữa mảnh ma vật này, bản thân cảm thấy tràn đầy lòng tin, mười phần chắc chắn rằng đám đệ tử tiên môn sắp mang Phương Nguyên tới chỗ hắn.
Một là chết, hai là làm Khôi Lỗi Nô của mình, hắn cảm thấy vấn đề này cũng không khó lựa chọn!
Hắn phảng phất đã nhìn thấy bộ dạng đám đệ tử tiên môn chen chúc lao ra, quỳ cầu mình thu làm khôi lỗi, ban thưởng cho bọn chúng một con đường sống!
Cũng giống như sư muội Lữ Tâm Dao đang đứng sau lưng hắn vậy. . .
Hắn cũng không cần phải chờ quá lâu, Bát Hoang Vân Đài đã mở ra rồi.
Hắn nhìn thấy các đại đệ tử tiên môn chen chúc xông ra, vứt bỏ Bát Hoang Vân Đài ở phía sau, trên khuôn mặt hắn liền hiện lên một nụ cười lạnh.
Giờ khắc này, khi hắn nhìn qua đám đệ tử tiên môn phía dưới, trực giác bỗng có một loại cảm giác cao cao tại thượng giống như nhìn xuống một bầy kiến hôi vậy. Điều này khiến lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc kỳ diệu, thì ra ta trời sinh đã có phong phạm cường giả như thế sao. . .
Có điều rất nhanh sau đó, loại cảm giác này lại bị một luồng hồi ức không mấy tốt đẹp chen ngang. . .
Hắn nhớ tới Phương Nguyên!
"Phương Nguyên a Phương Nguyên, đừng trách vì sao ta nhất định phải giết ngươi, thật ra là do chính ngươi muốn chết!"
"Ta vốn rất tôn trọng ngươi, thậm chí muốn đường đường chính chính chiến một trận, nhưng tại sao ngươi lại làm vậy với ta?"
"Trận chiến kia ngươi thắng thì cũng thôi đi, nhưng ngươi thế mà lại làm nhục ta. . ."
"Trong trận chiến kia, ta quả thực có hơi nóng vội, bị ngươi bắt được sơ hở, thi triển một loại kiếm pháp cao minh đánh bại!"
"Có điều đó rõ ràng là một loại Kiếm Đạo đạt tới cảnh giới đỉnh phong của Luyện Khí!"
"Từ đó có thể kết luận, Kiếm Đạo này nhất định có liên quan tới truyền thừa trong truyền thuyết của Thanh Dương tông. . ."
"Ta thua là do ta nóng vội, chuyện này không có gì đáng oán hận, tái chiến một trận là được!"
"Thế nhưng ngươi nói sao ngươi có nhớ không?"
"Ngươi nói đó là kiếm pháp Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm. . ."
"Đó là loại kiếm pháp dành cho tiểu hài tử chơi đùa, ngươi nói ngươi dùng kiếm pháp này đánh bại ta, chẳng phải đang làm nhục ta sao?"
"Ngươi muốn hủy thanh danh của ta đúng không?"
"Ngươi muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng ta không đáng để ngươi thi triển ra thực lực chân chính đúng không?"
Từ lúc đó, mình đã chân chính ghi hận hắn. Cũng chính bởi vì loại hận ý này, dù nhìn thấy hắn trốn vào trong vùng đất hung hiểm bị ma vụ trùng điệp bao phủ thì mình cũng vẫn đi vào theo. Dù hắn biến mất một cách vạn phần quỷ dị thì mình vẫn hết sức kiên trì tìm ra hắn, dù cho cuối cùng bọn hắn phát hiện ra sơn cốc nồng nặc sương mù kia thì mình cũng dứt khoát xông vào. . .
Bên trong thung lũng kia, tất cả đệ tử tiên môn đều phát điên!
Bọn hắn vì những linh dược bảo dược kia mà điên, vì những tuyệt thế Thần Binh kia mà điên, vì những điển tịch tu hành nổi danh trên thế gian kia mà điên. Ngay cả Tâm Dao sư muội tâm chí cường đại như thế, cuối cùng cũng bởi vì một lò thần đan mà điên rồi. Nhưng mình thì không, mình chỉ muốn tìm được Phương Nguyên, thế là mình một đường xông vào, tiến vào chỗ sâu nhất của sơn cốc, thông qua một hồi đại mộng vạn phần quỷ dị kia. . .
Sau đó, hắn nhận được truyền thừa của Độ Kiếp Nê Ngẫu!
Vào lúc đó, hắn thật sự muốn điên cuồng cười lớn, hắn thật sự muốn cảm tạ Phương Nguyên, chính là nhờ hắn, mình mới xông vào trong sơn cốc này, cũng chính bởi vì mình muốn mau mau tìm thấy hắn nên mới một đường đi vào, không lưu luyến bất kỳ linh dược đan binh nào,. . .
Nhờ đó mà nhận được một hồi đại tạo hóa như thế!
Thì ra trận thí luyện này vốn là một cái bẫy, nhưng cũng không sao, mình chắc chắn sẽ sống sót.
Đến lúc đó mình sẽ nhất phi trùng thiên, trực chỉ thanh vân. . .
Còn Phương Nguyên cũng tốt, các chân truyền của đại tiên môn cũng tốt, bọn chúng có khác nào sâu kiến đâu?
Thế nhưng khi đang tiếp thụ kia đại đạo thời điểm, hắn cảm nhận được một loại cảm xúc!
Đó là một loại cảm xúc có hơi thất vọng!
Sau đó hắn nghe thấy câu nói kia của nê ngẫu, nó thế mà lại tiếc nuối, vì nó cho rằng Phương Nguyên mới là truyền nhân thích hợp nhất!
Thì ra tên hàn môn kia cũng đã tới sơn cốc này!
Thì ra hắn không chọn truyền thừa này, hơn nữa còn nhanh chóng rời đi. . .
Loại cảm giác này, thật sự khiến cho Tiểu Viên sư huynh điên rồi!
Hắn không muốn tiếp nhận sự thật này, ta rõ ràng đã thông qua Tâm Luyện Chi Lộ, rõ ràng đã bắt đầu tiếp nhận Tiên Đạo truyền thừa này, nhưng ngươi lại cảm thấy tiếc nuối, ngươi lại cảm thấy truyền thừa này hẳn là nên thuộc về tên hàn môn thi rớt kia. Thật đáng giận, kẻ này thực sự quá ghê tởm, tại vì sao, tại vì sao mà trong mỗi một sự tình đáng kiêu ngạo nhất của ta thì ngươi cứ phải thò một chân vào, cứ phải chứng minh rằng ta không bằng ngươi?
Vì vậy Tiểu Viên sư huynh đã lập chí rằng mình nhất định phải giết chết Phương Nguyên!
Hắn phải dùng máu của Phương Nguyên để chứng minh rằng mình mới là kẻ mạnh nhất, mình mới là người đứng đầu Tiên Bảng chân chính!
Sau đó, hắn liền liều lĩnh tới đây!
Mặc dù biết rõ những đệ tử tiên môn này, bao quát cả tên hàn môn kia, cuối cùng rồi cũng sẽ chết ở chỗ này, thế nhưng hắn vẫn tới!
Hắn muốn tự tay giết chết Phương Nguyên trước khi những tên này chết để chứng minh rằng …
Ngươi không bằng ta!
Ta mới là mạnh nhất. . .
"Hắn ở chỗ đó. . ."
Bát Hoang Vân Đài đệ tử tiên môn đều đã đi ra. Những người này cũng đều nhìn thấy Tiểu Viên sư huynh đang đứng trên đỉnh núi, ánh mắt bọn hắn lập tức hiện lên vẻ khiếp đảm. Đó đúng là thứ ánh mắt của sâu kiến khi nhìn người khống chế vận mệnh của mình, điều này khiến cho Tiểu Viên sư huynh thanh tỉnh lại từ trong những suy nghĩ kia. Hắn chuẩn bị đi đến chỗ những người này, sau đó nhìn bọn hắn giao Phương Nguyên cho mình. . .
"Bày trận!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn hắn đột nhiên rống to một tiếng, chỉ thấy tất cả đệ tử tiên môn tự động kết thành một đạo Kim Quang Phù Giáp Trận, đạo đạo kim mang nở rộ trong hư không, giống như đóa đóa Kim Liên bảo hộ tất cả đệ tử tiên môn ở bên trong. Còn Phương Nguyên thì lại đang đứng ở chỗ trung tâm giữa những người này, sau đó bọn hắn thế mà lại không đi về phía mình, ngược lại còn phóng đi về phía Tây. . .
Chương 350 Trở Lại Sơn Cốc (2)
"Bọn hắn. . . đang muốn làm gì?"
Sắc mặt Tiểu Viên sư huynh chợt lạnh đi, sát ý vừa mới bị đè xuống lại bừng bừng dâng lên.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặc dù hắn không lên tiếng, thế nhưng đám ma vật vô biên kia đã lập tức nhào tới chỗ đám đệ tử tiên môn xông ra khỏi Bát Hoang Vân Đài. Xung quanh đại trận lập tức nổi lên những trận chém giết kịch liệt, mùi máu tanh nồng đậm bốc lên, thế nhưng đám đệ tử tiên môn lại không hề hoảng loạn, chỉ liều mạng kêu to: "Bảo vệ Phương Nguyên sư huynh, tiến về phía trước. . . Nhanh nhanh tiến về phía trước. . ."
"Bảo vệ. . . Phương Nguyên. . . Sư huynh?"
Tiểu Viên sư huynh nghe thấy từng tiếng rống to kia, ánh mắt triệt để lạnh xuống.
"Kẻ ngu là những kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. . ."
"Các ngươi đều là đệ tử tiên môn, không có ai là người ngu, nhưng hành động của các ngươi lại càng ngu xuẩn hơn. . ."
"Dù cho các ngươi nhìn thấy quan tài thì cũng không rơi lệ a. . ."
Lạnh lùng nói đến đây, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, hai tay chấn động trong hư không, lập tức có không biết có bao nhiêu đóa Hồng Liên xuất hiện bên cạnh hắn. Kế đó, chúng lại biến thành đạo đạo Hồng Liên kiếm quang, bay múa xoay tròn bên cạnh hắn, nhìn như thể hắn đang một mình nắm giữ ngàn vạn đạo kiếm quang vậy, sau đó hắn cứ thế giết về phía đám đệ tử tiên môn!
"Người điên kia lại tới rồi, biến trận!"
Trong khi đó vào lúc này, mấy vị chân truyền trong đám đệ tử tiên môn sớm đã chú ý tới Tiểu Viên sư huynh. Bọn hắn biết tên kia nhất định sẽ công tới, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, vào lúc này, lúc này liền đồng thời hét lớn một tiếng. Đệ tử Bách Hoa cốc phụ trách một góc trận pháp đồng thời tế khởi pháp thuật tiên môn, trăm hoa đua nở che phủ một mảnh hư không, đạo đạo linh quang bốc lên ngút trời, chống đỡ lấy vô tận kiếm quang!
Đám đệ tử Bách Hoa cốc dốc sức kiên trì, bọn hắn chính là đạo phòng tuyến thứ nhất để chống đỡ Tiểu Viên sư huynh!
"Xuy xuy xuy "
Hồng Liên kiếm quang và Bách Hoa đại trận chạm vào nhau, cũng không biết bao nhiêu cánh hoa bị phá vỡ, trong lúc nhất thời tàn ảnh rơi xuống như mưa. . .
Đệ tử Bách Hoa cốc có tu vi thấp một chút đều phun ra một ngụm máu lớn, thế nhưng bọn hắn vẫn cắn răng kiên trì. . .
Gần một trăm tên đệ tử Bách Hoa cốc liên thủ tế khởi đại trận Bách Hoa, dù là tu sĩ Trúc Cơ thì cũng không dễ dàng đánh vỡ được. Tiểu Viên sư huynh cũng thế, Hồng Liên kiếm quang kia của hắn mặc dù đáng sợ, nhưng cũng không thể nào tuỳ tiện xé nát được đại trận này. Nhờ có sự kiên trì chúng đệ tử Bách Hoa cốc, những đệ tử tiên môn chạy ở phía trước đã hộ tống Phương Nguyên đi được một khoảng khá xa. . .
"Đã vậy thì ta cũng sẽ không lưu thủ nữa. . ."
Tiểu Viên sư huynh nhìn qua Phương Nguyên ở xa xa, ánh mắt phát lạnh đi, lại một lần nữa đề khí rồi hung ác đánh xuống.
Những sâu kiến phản kháng mình đều nên bị giết!
Cho dù những sâu kiến này đều là sâu kiến mà mình nhận biết. . .
"Phương Nguyên sư đệ, muốn chạy đi đâu?"
Lúc này trong đại trận, đám đệ tử tiên môn không để ý tới những Bách Hoa cốc đệ tử ở phía sau nữa.
Bọn hắn lựa chọn tin tưởng Phương Nguyên, dốc hết toàn lực che chở Phương Nguyên chạy về phía trước. Vào lúc này, thương thế của Phương Nguyên còn chưa phục hồi lại, chỉ có thể đưa tay chỉ đạo. Lạc Phi Linh lại giống như biết được suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên, nàng ta chỉ thẳng về phía trước, kêu lên: "Ta biết hắn muốn đi đâu, khoảng cách rất gần, lại đi về phía Tây trăm trượng, sau đó quẹo sang bên trái là đến nơi. . ."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên, nơi đáy mắt hiện lên thần sắc lo lắng.
Nàng có lời muốn hỏi, đã lên tới miệng, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra. . .
"Hướng này có chuẩn xác không?"
Đám đệ tử tiên môn vừa chạy một kêu to.
Lạc Phi Linh rốt cuộc lắc đầu, quyết định tin tưởng Phương Nguyên, lớn tiếng kêu lên: "Phi thường chuẩn xác, ta rất rành đường đi. . ."
Có điều cũng đúng vào lúc này, tên đệ tử tiên môn giết vào mảnh ma vật sớm nhất sau khi vọt tới nơi mà Lạc Phi Linh nói lại kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nàng: "Thế nhưng nơi này. . . Ngoại trừ núi hoang cỏ dại ra thì không có gì khác a. . ."
Phương Nguyên lập tức nao nao, quay đầu nhìn sang, sau đó hắn cũng ngây dại.
Trước đó hắn và Lạc Phi Linh trốn thoát khỏi vùng thung lũng này, sau đó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài. Nhưng bây giờ khi bọn hắn đường cũ trở về, lại một lần nữa đi tới mảnh sơn cốc kia, thế mà lại chỉ thấy một nơi lạ lẫm hoang vu, hoàn toàn không có thân ảnh của sơn cốc kia. . .
Phương Nguyên nghĩ rất đơn giản.
Nếu vấn đề xuất phát từ Nê Ngẫu trong thung lũng kia, thế thì cách giải quyết vấn đề chắc chắn nằm trong sơn cốc đó.
Bây giờ hắn đã nghĩ ra một cách, có điều cách này cũng cần phải trở lại sơn cốc thần bí kia thì mới có thể giải quyết. Nhưng trước đó hắn nhớ rõ ràng rằng mình và Lạc Phi Linh vốn đi ra từ nơi này, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài. Bây giờ đường cũ trở về, vốn nên nhìn thấy sơn cốc kia mới đúng, thế nhưng bây giờ khắp nơi đều là núi hoang, hết thảy đều lạ lẫm đến cực điểm. . .
Chuyện này cũng giống như trước đó khi bọn hắn đi ra khỏi sơn cốc liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài vốn nên cách đó hơn ngàn dặm vậy.
Hết thảy đều lộ ra vẻ quỷ dị. . .
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi muốn tìm tới nơi này sao?"
"Nơi này không có cái gì a, ngươi muốn tới đây tìm cái gì?"
"Không tốt, tên điên kia lại đuổi tới, Huyền Kiếm tông đệ tử, chuẩn bị nghênh địch. . ."
Những người xung quanh bắt đầu lao nhao, hoảng sợ không thôi. Bọn hắn vừa chém giết với ma vật, vừa phải đề phòng Tiểu Viên sư huynh đang nổi điên, thậm chí Tiểu Viên sư huynh còn đáng sợ hơn cả ma vật. Cho dù bọn họ bây giờ người đông thế mạnh, nhưng cũng không ai nguyện ý chính diện đối đầu với Tiểu Viên sư huynh. Người điên kia không biết lấy được lực lượng từ nơi nào, thực sự quá đáng sợ, bọn hắn chỉ có thể nỗ lực chống đỡ mà thôi. . .
Trong tình hình này, Phương Nguyên cũng phải cưỡng ép xốc lại tinh thần!
Hắn và Lạc Phi Linh liếc nhau một cái, xác định con đường mà bọn hắn chạy tới vừa rồi không sai. . .
Nói một cách khác, vấn đề nằm ở chỗ sơn cốc đó. . .
Căn bản là không thể nào tìm đường đến sơn cốc này, ký ức về con đường mà bọn hắn đi trước đó hoàn toàn không có tác dụng!
Trước đó bọn hắn được con mèo trắng thần bí kia dẫn đi, bây giờ muốn trở về thì cũng chỉ có thể dựa vào con mèo trắng kia!
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên tâm tư khẽ động, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh.
"Tên chân truyền Bách Hoa cốc kia nổi điên rồi sao?"
Lúc này bên trong Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên từ trong trạng thái trọng thương hôn mê tỉnh lại.
Xem ra đan dược của Bách Hoa cốc quả nhiên rất công hiệu, mặt khác Hỏa Châu Quả hắn luyện hóa lúc trước cũng hết sức thần kỳ, lúc này mới khiến cho hắn, sau khi nuốt vào Tam Chuyển Phong Ma Đan, lại dùng thân thể ám thương khắp nơi thi triển ra một kiếm kinh người kia, thương thế không bị mất kiểm soát, chỉ ngủ ba ngày liền tỉnh lại.
Chỉ có điều, mặc dù hắn đã tỉnh lại, nhưng cũng phát hiện ra, bản thân lúc này quả nhiên là không còn chút sức lực nào để đánh một trận. Không giống trước đó, bên ngoài hắn còn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, hiện tại ám thương đã đổi thành minh thương, ngay cả ngồi dậy cũng khó!
Nghe được đệ tử Tiểu Trúc phong bên cạnh kể lại những chuyện phát sinh bên ngoài, hắn cũng cảm thấy nôn nao, có chút hiểu ra.
"Tên họ Viên, đệ tử Bách Hoa cốc kia vô cùng đáng sợ, tu vi của hắn thậm chí còn mạnh hơn so với Trúc Cơ, thật không biết hắn làm sao làm được. Càng đáng sợ hơn chính là, hiện tại dường như hắn đã bị điên rồi, đối mặt với đệ tử tiên môn, vậy mà giết chóc không chút lưu tình. Mà ở ngoại giới lúc này, ma vật lại bắt đầu hội tụ, sắp công tới lần nữa, nhưng những ma vật kia, vậy mà lại làm như không thấy hắn..."
"Nếu như thật sự để đám ma vật kia công tới, lúc đó hai mối đe dọa gộp lại tăng theo cấp số cộng, Bát Hoang Vân Đài tất sẽ không thủ được, tất cả chúng ta..."
"... chỉ sợ sẽ phải chết ở nơi quỷ quái này!"
Sắc mặt Tiểu Kiều sư muội vô cùng tái nhợt, bàn về chuyện rời đi, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không còn lời gì để nói.
Chết ở nơi quỷ quái này...
Nàng không nhớ nổi mình đã nói ra lời này bao nhiêu lần rồi...
Bởi vì lần thí luyện này, nhất là đối với Tiểu Trúc phong mà nói, quả nhiên là hung hiểm tới cực điểm...
Có điều nàng không hiểu nổi chính là, nguy cơ lần này, sao lại không có chút đầu mối. ..
Đây còn là thí luyện sao?
Đây là một lần tàn sát đệ tử tiên môn thì có!
Bởi vì bất kể nhìn từ góc độ nào, thì độ khó lần thí luyện này cũng đã vượt xa mức độ thí luyện vốn có!
"Nếu thật sự phải chết, chúng ta đã sớm chết rồi!"
Phương Nguyên nghe vậy, chỉ là trầm mặc hồi lâu, mới khe khẽ nói một câu, sau đó thở thật dài một hơi. Sau khi nghe thấy Tiểu Viên sư huynh biến đổi, hắn liền mơ hồ nghĩ đến một khả năng, đây cũng chính là điểm hắn lo lắng lúc trước. Trước đó, sâu trong lòng hắn luôn cầu cho sự lo lắng của mình không biến thành sự thật, nhưng dường như ý trời đã định, kết quả xấu nhất vẫn xuất hiện...
"Độ Kiếp Tiên Ngẫu..."
Trong đầu hắn lóe lên bốn chữ.
Hắn nghĩ tới lúc mình mơ màng trong sơn cốc, trong giấc mộng kia, mọi thứ nhìn thấy, nghe thấy, tất cả ký ức đều giống như một giấc chiêm bao, sau khi tỉnh mộng ký ức lập tức trở nên vô cùng mờ nhạt. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua càng lâu, ký ức sẽ càng ngày càng không trọn vẹn, cho đến khi không còn nhớ gì nữa. Nhưng cho tới hiện tại, hắn vẫn còn nhớ được mấy điểm quan trọng của tin tức kia...
"Hậu bối trên đời vô năng, bất lực đối kháng đại kiếp, ngay cả những đệ tử tiên môn các ngươi, cũng là tế phẩm bị bọn hắn vứt bỏ..."
"Hiến tế các ngươi cho khí tức đại kiếp còn sót lại, để kéo dài thời gian đại kiếp giáng lâm...”
"Các ngươi đều là những con cừu non nằm trên bàn đợi làm thịt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chủ nhân nhà ta chọn trúng ngươi, chính là cho ngươi được sống thêm một lần..."
Những lời nói sắp quên hết kia, lại bị hắn tìm tòi từ sâu trong thức hải, lần nữa hiện ra.
Thậm chí, hiện tại hắn không cần nhìn bộ dáng Tiểu Viên sư huynh, cũng biết trên người hắn xảy ra chuyện gì...
Hắn cũng xông vào vùng thung lũng kia, hắn cũng vượt qua tâm luyện...
Sau đó đối mặt với dụ hoặc truyền thừa của Độ Kiếp Tiên Ngẫu, hắn đã đưa ra lựa chọn không giống với mình!
Chính mình cùng Lạc Phi Linh đều biết rõ, truyền thừa của tượng bùn kia cũng không đơn giản như vậy, nên lựa chọn cự tuyệt, cũng vì vậy mới bình yên rời khỏi vùng thung lũng kia. Nhưng Tiểu Viên sư huynh lại tiếp nhận truyền thừa này, đại khái đây mới là nguyên nhân khiến thực lực của hắn bỗng nhiên tăng vọt, cũng là nguyên nhân hắn bỗng nhiên trở nên điên cuồng như vậy. Điều duy nhất hắn không hiểu chính là, tại sao tên này nhất định phải đuổi tới Bát Hoang Vân Đài, giết chết mình chứ?
Bởi vì theo như lời của Tiên Ngẫu nói, thì cho dù hắn không đến, tất cả đệ tử tiên môn cũng không có đường sống!
Dù sao, ma tức Hắc Ám ở chung quanh quá đáng sợ.
Đây chính là một ma địa không ngừng sinh sôi ra ma vật, bọn hắn ở lại nơi này, vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khác biệt lớn nhất, chẳng qua là chết sớm hay muộn mà thôi...
...
...
"Lời tên điên kia nói, có lẽ là thật..."
Mà vào lúc này, bên trong Bát Hoang Vân Đài, chân truyền các đại tiên môn cũng tỏ ra tuyệt vọng nhìn ra bên ngoài. Chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí nói ra với vẻ tuyệt vọng: "Lần thí luyện này, có lẽ từ lúc mới bắt đầu đã sai rồi, từ lúc bắt đầu chúng ta đã không còn hi vọng rời khỏi rồi. Buồn cười là trước đó chúng ta còn cho rằng chỉ có Thanh Dương tông gặp xui xẻo, cho rằng chúng ta có thể nhẹ nhõm rời đi, quả thực là quá ngây thơ. Nếu chúng ta không tới đây, có lẽ hiện tại đệ tử ngũ đại tiên môn đã bị đồ diệt không còn..."
Chương 347 Ba Hơi Là Hiệp Nghĩa (2)
"Nếu chúng ta không tới đây, Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông đại khái đã bị công phá từ bốn ngày trước. Sau đó thực lực những ma vật này sẽ tăng vọt một đoạn, ma tức Hắc Ám cũng sẽ tràn về phía lãnh địa những tiên môn khác, thực lực ma vật đại tăng, thậm chí trong vòng một ngày, có thể đồ sát cái tiên môn thứ hai, sau đó là cái thứ ba, thứ tư... cho đến khi đồ sát tất cả các tiên môn!"
Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc hiển nhiên cũng dự kiến được chuyện này, trên thực tế không riêng gì bọn hắn, tất cả đệ tử chân truyền đều không phải là đồ đần, bọn hắn đều ý thức được khả năng này. Hai người bọn họ chẳng qua chỉ nói ra khả năng này trước tiên mà thôi...
Vấn đề ở chỗ, cho dù phát hiện thì như thế nào?
Bọn hắn giải quyết vấn đề này như thế nào?
Cho tới hiện tại, bọn hắn cũng chỉ vẻn vẹn nghĩ đến một ít khả năng mà thôi...
Trong các đại tiên môn, bọn hắn là thiên kiêu chân truyền, nhưng trong Tu Chân giới rộng lớn, bọn hắn lại được xem là cái gì?
Quân cờ sao?
Nếu nói bọn hắn là quân cờ, như vậy con cờ bị vứt bỏ, thì còn oán giận gì!
"Phương Nguyên, ngươi ra đây, ta vì ngươi mà đến, ngươi hẳn nên cảm thấy kiêu ngạo..."
Mà vào lúc này, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, Tiểu Viên sư huynh vẫn đang gào thét như điên. Lúc này hắn tựa như ma vật, gào thét vang trời, Hồng Liên kiếm quang xoay nhanh quanh người, va chạm mạnh với đại trận của các đệ tử tiên môn. Nói hắn giống như ma vật, không bằng nói hiện tại hắn giống như là sự kết hợp giữa ma vật cùng đệ tử tiên môn vậy, điều này khiến cho một thân lực lượng của hắn càng kinh khủng, cũng cho người ta một loại ảo giác giống như, thực lực của hắn vẫn đang tăng trưởng, không ngừng tăng trưởng, chỉ trong chớp mắt đã lại thâm hậu hơn rất nhiều!
"Các ngươi thật sự muốn đối kháng với ta đến cùng?"
Hắn khinh miệt nhìn những đệ tử tiên môn kia, sau khi phẫn nộ, lại tỏ ra trào phúng: "Có lẽ các ngươi vẫn chưa ý thức được thế cục trước mắt a? Nếu các ngươi giao Phương Nguyên ra, ta còn có thể cho các ngươi một cơ hội, trở thành Khôi Lỗi Nô của ta, giống như nàng...". Vừa nói Tiểu Viên sư huynh vừa chỉ qua Lữ Tâm Dao ở sau lưng, nụ cười càng thêm dữ tợn: "Dù sao cũng có thể tiếp tục sống sót, nhưng nếu như các ngươi không chịu giao Phương Nguyên ra, ha ha, các ngươi thật sự cho rằng dưới thiên la địa võng, các ngươi có thể chạy thoát được sao?"
"Khôi Lỗi Nô?"
Tất cả đệ tử tiên môn lúc này đều kinh hãi.
Bọn hắn đều ngơ ngác nhìn về phía Lữ Tâm Dao với vẻ mặt cứng đơ như con rối, đang đứng ở sau lưng Tiểu Viên sư huynh.
Lúc này bọn họ mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nàng đã trở thành Khôi Lỗi Nô...
Đó là một loại pháp môn ác độc trong giới tu hành, có thể luyện hóa con người làm nô lệ của mình, trở thành một loại người khác tựa như khôi lỗi vậy, nói là nô lệ còn không bằng nói là trở thành con rối, căn bản ngay cả thần thức của mình đều biến mất sạch...
"Các vị sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Chúng đệ tử tiên môn đang luân phiên đại chiến, đều cảm thấy rùng mình kinh hãi.
Bát Hoang Vân Đài không thể mở ra, bọn hắn cũng đã triệt để mất đi hy vọng sống sót.
Nếu tiếp tục giao chiến, chỉ sợ tất cả mọi người bọn họ đều phải chết trong tay Tiểu Viên sư huynh. Tên này đã điên rồi, ngay cả đồng môn Bách Hoa cốc hắn cũng không chút do dự giết chết rất nhiều, huống chi là những đệ tử tiên môn khác như bọn hắn chứ?
Mà cuối cùng còn nghe thấy Tiểu Viên sư huynh nói vậy, bọn hắn cũng tỏ ra do dự...
Trở thành Khôi Lỗi Nô, dĩ nhiên là không ai muốn, bởi vì đây vốn chính một trong những kết quả thảm nhất của người trong giới tu hành, gần với cái chết!
Nhưng bất kể như thế nào, dù sao cũng tốt hơn chết một chút...
"Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
Xung quanh Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc ngày càng có nhiều người vây quanh, áp lực trên người nàng cũng càng lúc càng lớn. Lau đi vết máu tràn ra khóe miệng, trên mặt nàng hiện ra vẻ tuyệt vọng, nở nụ cười khổ: "Các ngươi hỏi ta... ta lại biết hỏi ai bây giờ?"
Nghe lời này, bên trong Bát Hoang Vân Đài trở nên tĩnh lặng lại.
Xung quanh mỗi một vị chân truyền đều vây đầy đệ tử tiên môn, bọn hắn đang đợi những người này hạ lệnh.
Thậm chí phía Thanh Dương tông cũng có không ít người đang ngơ ngác vây quanh Mạnh Hoàn Chân, Vu Tình, Nghiêm Cơ, kể cả Lăng Hồng Ba. Bọn hắn đều mang theo ánh mắt vừa hoảng sợ vừa bất lực, ngây ngốc chờ những đệ tử chân truyền này hạ lệnh...
Mà vào lúc này, ánh mắt những chân truyền này, theo bản năng cũng nhìn về phía sâu trong Bát Hoang Vân Đài.
Đó chính là nơi Phương Nguyên chữa thương!
"Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn giao Phương Nguyên sư huynh cho tên điên kia, chỉ để đổi lấy được làm một con rối sao?"
Trong không khí trầm mặc mà lúng túng đó, Lạc Phi Linh chợt đứng ra chắn ánh mắt của mọi người, lạnh giọng hét lớn.
Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả đệ tử tiên môn đều trở nên vô cùng xấu hổ.
Nhất là đối mặt với ánh mắt trong veo xen lẫn tức giận của Lạc Phi Linh, vậy mà không ai dám nhìn thẳng...
Một hơi thở...
Hai hơi thở...
Ba hơi thở...
Không khí trầm mặc này, kéo dài đến ba hơi thở!
Sau thời gian ba hơi thở, rốt cục cũng có một vị chân truyền Huyền Kiếm tông thở dài, vẻ mặt dứt khoát, định mở miệng.
"Đa tạ chư vị!"
Chương 348 Chúng ta sẽ đi ra
Nhưng ngay khi hắn sắp mở miệng, vẫn chưa kịp nói ra, từ chỗ sâu Bát Hoang Vân Đài bỗng nhiên hiện ra bóng dáng Phương Nguyên, lúc này trông hắn hết sức suy yếu, ngay cả di chuyển cũng phải nhờ Tiểu Kiều sư muội dìu. Nhưng thấy hắn xuất hiện, bầu không khí bên trong Bát Hoang Vân Đài lúc này trở nên có chút nặng nề, ánh mắt chúng đệ tử tiên môn đều là nhao nhao nhìn về phía hắn!
"... Phương Nguyên sư đệ, ngươi cảm tạ chúng ta điều gì?"
Vị chân truyền Huyền Kiếm tông kia thấy Phương Nguyên đi ra, cũng không định nói tiếp nữa.
Ngược lại, Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc cười khổ hỏi một câu.
"Ta cảm tạ các ngươi không đưa ra quyết định trong thời gian dưới ba hơi thở!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, khoát tay ngăn Lạc Phi Linh nổi giận đùng đùng lại, nói: "Các ngươi không lập tức đưa ra quyết định, đã nói rõ trong lòng các ngươi đang do dự, nói rõ các ngươi cũng không muốn giao ta ra, vậy là đủ rồi, cho nên ta mới đa tạ các ngươi!"
Nghe vậy, những đệ tử chân truyền trong sân ai nấy đều giật mình, sau đó ánh mắt trở nên phức tạp.
Dù sao trước đây không lâu, Phương Nguyên mới vừa phát ra một kiểm kinh người giết chết Ma Ưng, bọn hắn đều là người được hưởng lợi.
Hơn nữa, cho đến lúc này bọn hắn mới ý thức được, Bát Hoang Vân Đài bị nổ chưa chắc đã là chuyện xấu.
Cho nên, vào lúc này, nếu bọn hắn giao ra Phương Nguyên mà nói, đó chính là lãnh huyết vô tình, ý chí sắt đá...
Nhưng bọn hắn đã trì hoãn được ba hơi thở!
Không ai biết sau thời gian trầm mặc này sẽ là kết quả gì, nhưng dù sao bọn hắn đã trì hoãn được ba hơi thở!
Ba hơi thở trầm mặc này, chính là thiện tính của con người!
Cho nên Phương Nguyên liền chặn lời của vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia, không để cho hắn nói ra!
Không ai biết phía sau câu nói dở dang kia, hắn sẽ nói giao hay không giao người, thứ còn lại lúc này, chính là ba hơi thở!
"Phương Nguyên sư đệ, chúng ta..."
Chân truyền Thanh Dương tông, Mạnh Hoàn Chân thở dài một hơi, nặng nề mở miệng, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Chúng ta sẽ đi ra!"
Phương Nguyên ho một tiếng, lắc đầu, thấp giọng nói ra.
"Cái gì?"
Đám chân truyền cùng đệ tử tiên môn đều giật mình, tỏ ra không thể tin nổi nhìn Phương Nguyên.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm.
"Ta nói là, chúng ta sẽ đi ra, không phải trận thí luyện này đã kết thúc rồi sao?"
Phương Nguyên thở sâu một hơi, duy trì ngữ điệu bình tĩnh, thấp giọng nói ra.
"Chẳng lẽ... ngươi có thể sửa chữa được Bát Hoang Vân Đài sao?"
Không biết qua bao lâu, chân truyền Tử Vân phong, Vu Tình run giọng hỏi.
Những người khác cũng đều trợn tròn mắt nhìn Phương Nguyên, mặc dù sửa chữa tốt Bát Hoang Vân Đài, nghe rất không đáng tin cậy.
Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Trận lý Bát Hoang Vân Đài quá phức tạp, sao ta có thể sửa chữa tốt được chứ?"
Ánh mắt chúng đệ tử tiên môn, lại lập tức trở nên tuyệt vọng.
Bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, truyền đến tiếng hét to oán độc của Viên Nhai, Phương Nguyên xuất thần một hồi, sau đó mới phản ứng lại, nói: "Hắn nói cũng không sai, có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã lâm vào một cái bẫy, ở trong cái bẫy này, tất cả mọi người chúng ta đều phải chết, đều phải hiến tế cho tồn tại từ nơi sâu xa nào đó, chỉ có người tiếp nhận đạo truyền thừa kia mới có thể sống sót, thế nhưng..."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên có chút nguy hiểm: "Cái bẫy này, cũng không nhất định có thể giết được chúng ta..."
"Soạt soạt soạt"
Vô số ánh mắt đều nhìn sang Phương Nguyên, vừa nghi hoặc lại vừa hi vọng.
"Chẳng lẽ ngươi có biện..."
Không biết có bao nhiêu người mở miệng, vội vàng đặt câu hỏi.
Nhưng Phương Nguyên lại khoát tay áo, nói: "Lúc này không kịp giải thích nhiều như vậy!"
Hắn ngừng lại một chút, điều chỉnh cho khí cơ ổn đỉnh, rồi thần sắc ngưng trọng nói: "Chư vị sư huynh đệ tiên môn, ân tình các ngươi bảo hộ Phương Nguyên ta, ta tất suốt đời khó quên. Hiện tại chúng ta đang bị vây khốn trong tử cảnh, cứ ngồi một chỗ chờ chết, không khỏi lộ ra chúng ta quá mức vô dụng, trong đầu Phương Nguyên có một biện pháp, có lẽ có thể giúp tất cả chúng ta chạy thoát, nếu như các ngươi tin ta, xin hãy tập hợp lực lượng tất cả các tiên môn, hộ tống ta đi tới một nơi..."
Nghe vậy, tất cả đệ tử chân truyền của các tiên môn đều tỏ ra vừa khẩn trương, vừa ngoài ý muốn, cũng có chút do dự.
Lúc này bọn hắn đều đã thúc thủ vô sách, Phương Nguyên lại nói hắn có biện pháp?
Hơn nữa, nếu phải từ bỏ Bát Hoang Vân Đài này mà nói, cũng chỉ có thể tiến ra ngoài, đối diện với tên điên họ Viên kia, đối diện với ma vật vô tận...
Huống hồ chi, thời điểm bản thân Phương Nguyên nói ra lời kia, cũng tỏ ra không quá chắc chắn...
Thế nhưng bọn hắn chỉ do dự không đến ba hơi thở, liền đồng loạt đưa ra quyết định!
"Đệ tử Thanh Dương tông tập hợp, chuẩn bị giết ra ngoài Bát Hoang Vân Đài!"
Người hạ lệnh chính là ba vị chân truyền Thanh Dương tông, Vu Tình, Mạnh Hoàn Chân, Nghiêm Cơ!
"Đệ tử Thú Linh tông, lại có một trận đại chiến đây!"
Nói chuyện chính là đệ tử chân truyền thứ ba của Thú Linh tông, hiện tại hắn là người có kinh nghiệp nhất Thú Linh tông.
"Huyền Kiếm tông ta từ trước đến nay luôn kính nể cường giả, ngươi là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, đáng giá chúng ta đặt cược trên người ngươi một phen!"
Nói chuyện chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Huyền Kiếm tông.
"Nếu muốn hộ tống ngươi ra ngoài, phải tập hợp đệ tử các đại tiên môn, bố trí kim quang phù giáp trận, trận này là huyền ảo phức tạp nhất..."
Nói chuyện chính là đệ nhất chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí, hắn mỉm cười: "... Nhưng vừa đúng lúc, ta rất am hiểu!"
Nghe được mấy đại tiên môn lên tiếng, Phương Nguyên trầm mặc một lát, lần nữa nói: "Đa tạ!"
Chương 349 Trở Lại Sơn Cốc (1)
Lúc này ở bên ngoài Bát Hoang Vân Đài sớm đã hội tụ một lượng lớn ma vật. Chúng đang không ngừng trùng kích vào Bát Hoang Vân Đài. Trong khi đó, ở giữa mảnh ma vật này, Tiểu Viên sư huynh đang chắp hai tay sau lưng đứng ở trên một ngọn núi cao, thần sắc lãnh đạm nhìn xuống Bát Hoang Vân Đài ở phía dưới. Đám ma vật xông tới chỗ hắn phảng phất như bị một loại sức mạnh kỳ dị ngăn cách, thế mà lại làm như không nhìn thấy hắn. Hắn đứng giữa mảnh ma vật này, bản thân cảm thấy tràn đầy lòng tin, mười phần chắc chắn rằng đám đệ tử tiên môn sắp mang Phương Nguyên tới chỗ hắn.
Một là chết, hai là làm Khôi Lỗi Nô của mình, hắn cảm thấy vấn đề này cũng không khó lựa chọn!
Hắn phảng phất đã nhìn thấy bộ dạng đám đệ tử tiên môn chen chúc lao ra, quỳ cầu mình thu làm khôi lỗi, ban thưởng cho bọn chúng một con đường sống!
Cũng giống như sư muội Lữ Tâm Dao đang đứng sau lưng hắn vậy. . .
Hắn cũng không cần phải chờ quá lâu, Bát Hoang Vân Đài đã mở ra rồi.
Hắn nhìn thấy các đại đệ tử tiên môn chen chúc xông ra, vứt bỏ Bát Hoang Vân Đài ở phía sau, trên khuôn mặt hắn liền hiện lên một nụ cười lạnh.
Giờ khắc này, khi hắn nhìn qua đám đệ tử tiên môn phía dưới, trực giác bỗng có một loại cảm giác cao cao tại thượng giống như nhìn xuống một bầy kiến hôi vậy. Điều này khiến lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc kỳ diệu, thì ra ta trời sinh đã có phong phạm cường giả như thế sao. . .
Có điều rất nhanh sau đó, loại cảm giác này lại bị một luồng hồi ức không mấy tốt đẹp chen ngang. . .
Hắn nhớ tới Phương Nguyên!
"Phương Nguyên a Phương Nguyên, đừng trách vì sao ta nhất định phải giết ngươi, thật ra là do chính ngươi muốn chết!"
"Ta vốn rất tôn trọng ngươi, thậm chí muốn đường đường chính chính chiến một trận, nhưng tại sao ngươi lại làm vậy với ta?"
"Trận chiến kia ngươi thắng thì cũng thôi đi, nhưng ngươi thế mà lại làm nhục ta. . ."
"Trong trận chiến kia, ta quả thực có hơi nóng vội, bị ngươi bắt được sơ hở, thi triển một loại kiếm pháp cao minh đánh bại!"
"Có điều đó rõ ràng là một loại Kiếm Đạo đạt tới cảnh giới đỉnh phong của Luyện Khí!"
"Từ đó có thể kết luận, Kiếm Đạo này nhất định có liên quan tới truyền thừa trong truyền thuyết của Thanh Dương tông. . ."
"Ta thua là do ta nóng vội, chuyện này không có gì đáng oán hận, tái chiến một trận là được!"
"Thế nhưng ngươi nói sao ngươi có nhớ không?"
"Ngươi nói đó là kiếm pháp Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm. . ."
"Đó là loại kiếm pháp dành cho tiểu hài tử chơi đùa, ngươi nói ngươi dùng kiếm pháp này đánh bại ta, chẳng phải đang làm nhục ta sao?"
"Ngươi muốn hủy thanh danh của ta đúng không?"
"Ngươi muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng ta không đáng để ngươi thi triển ra thực lực chân chính đúng không?"
Từ lúc đó, mình đã chân chính ghi hận hắn. Cũng chính bởi vì loại hận ý này, dù nhìn thấy hắn trốn vào trong vùng đất hung hiểm bị ma vụ trùng điệp bao phủ thì mình cũng vẫn đi vào theo. Dù hắn biến mất một cách vạn phần quỷ dị thì mình vẫn hết sức kiên trì tìm ra hắn, dù cho cuối cùng bọn hắn phát hiện ra sơn cốc nồng nặc sương mù kia thì mình cũng dứt khoát xông vào. . .
Bên trong thung lũng kia, tất cả đệ tử tiên môn đều phát điên!
Bọn hắn vì những linh dược bảo dược kia mà điên, vì những tuyệt thế Thần Binh kia mà điên, vì những điển tịch tu hành nổi danh trên thế gian kia mà điên. Ngay cả Tâm Dao sư muội tâm chí cường đại như thế, cuối cùng cũng bởi vì một lò thần đan mà điên rồi. Nhưng mình thì không, mình chỉ muốn tìm được Phương Nguyên, thế là mình một đường xông vào, tiến vào chỗ sâu nhất của sơn cốc, thông qua một hồi đại mộng vạn phần quỷ dị kia. . .
Sau đó, hắn nhận được truyền thừa của Độ Kiếp Nê Ngẫu!
Vào lúc đó, hắn thật sự muốn điên cuồng cười lớn, hắn thật sự muốn cảm tạ Phương Nguyên, chính là nhờ hắn, mình mới xông vào trong sơn cốc này, cũng chính bởi vì mình muốn mau mau tìm thấy hắn nên mới một đường đi vào, không lưu luyến bất kỳ linh dược đan binh nào,. . .
Nhờ đó mà nhận được một hồi đại tạo hóa như thế!
Thì ra trận thí luyện này vốn là một cái bẫy, nhưng cũng không sao, mình chắc chắn sẽ sống sót.
Đến lúc đó mình sẽ nhất phi trùng thiên, trực chỉ thanh vân. . .
Còn Phương Nguyên cũng tốt, các chân truyền của đại tiên môn cũng tốt, bọn chúng có khác nào sâu kiến đâu?
Thế nhưng khi đang tiếp thụ kia đại đạo thời điểm, hắn cảm nhận được một loại cảm xúc!
Đó là một loại cảm xúc có hơi thất vọng!
Sau đó hắn nghe thấy câu nói kia của nê ngẫu, nó thế mà lại tiếc nuối, vì nó cho rằng Phương Nguyên mới là truyền nhân thích hợp nhất!
Thì ra tên hàn môn kia cũng đã tới sơn cốc này!
Thì ra hắn không chọn truyền thừa này, hơn nữa còn nhanh chóng rời đi. . .
Loại cảm giác này, thật sự khiến cho Tiểu Viên sư huynh điên rồi!
Hắn không muốn tiếp nhận sự thật này, ta rõ ràng đã thông qua Tâm Luyện Chi Lộ, rõ ràng đã bắt đầu tiếp nhận Tiên Đạo truyền thừa này, nhưng ngươi lại cảm thấy tiếc nuối, ngươi lại cảm thấy truyền thừa này hẳn là nên thuộc về tên hàn môn thi rớt kia. Thật đáng giận, kẻ này thực sự quá ghê tởm, tại vì sao, tại vì sao mà trong mỗi một sự tình đáng kiêu ngạo nhất của ta thì ngươi cứ phải thò một chân vào, cứ phải chứng minh rằng ta không bằng ngươi?
Vì vậy Tiểu Viên sư huynh đã lập chí rằng mình nhất định phải giết chết Phương Nguyên!
Hắn phải dùng máu của Phương Nguyên để chứng minh rằng mình mới là kẻ mạnh nhất, mình mới là người đứng đầu Tiên Bảng chân chính!
Sau đó, hắn liền liều lĩnh tới đây!
Mặc dù biết rõ những đệ tử tiên môn này, bao quát cả tên hàn môn kia, cuối cùng rồi cũng sẽ chết ở chỗ này, thế nhưng hắn vẫn tới!
Hắn muốn tự tay giết chết Phương Nguyên trước khi những tên này chết để chứng minh rằng …
Ngươi không bằng ta!
Ta mới là mạnh nhất. . .
"Hắn ở chỗ đó. . ."
Bát Hoang Vân Đài đệ tử tiên môn đều đã đi ra. Những người này cũng đều nhìn thấy Tiểu Viên sư huynh đang đứng trên đỉnh núi, ánh mắt bọn hắn lập tức hiện lên vẻ khiếp đảm. Đó đúng là thứ ánh mắt của sâu kiến khi nhìn người khống chế vận mệnh của mình, điều này khiến cho Tiểu Viên sư huynh thanh tỉnh lại từ trong những suy nghĩ kia. Hắn chuẩn bị đi đến chỗ những người này, sau đó nhìn bọn hắn giao Phương Nguyên cho mình. . .
"Bày trận!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn hắn đột nhiên rống to một tiếng, chỉ thấy tất cả đệ tử tiên môn tự động kết thành một đạo Kim Quang Phù Giáp Trận, đạo đạo kim mang nở rộ trong hư không, giống như đóa đóa Kim Liên bảo hộ tất cả đệ tử tiên môn ở bên trong. Còn Phương Nguyên thì lại đang đứng ở chỗ trung tâm giữa những người này, sau đó bọn hắn thế mà lại không đi về phía mình, ngược lại còn phóng đi về phía Tây. . .
Chương 350 Trở Lại Sơn Cốc (2)
"Bọn hắn. . . đang muốn làm gì?"
Sắc mặt Tiểu Viên sư huynh chợt lạnh đi, sát ý vừa mới bị đè xuống lại bừng bừng dâng lên.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặc dù hắn không lên tiếng, thế nhưng đám ma vật vô biên kia đã lập tức nhào tới chỗ đám đệ tử tiên môn xông ra khỏi Bát Hoang Vân Đài. Xung quanh đại trận lập tức nổi lên những trận chém giết kịch liệt, mùi máu tanh nồng đậm bốc lên, thế nhưng đám đệ tử tiên môn lại không hề hoảng loạn, chỉ liều mạng kêu to: "Bảo vệ Phương Nguyên sư huynh, tiến về phía trước. . . Nhanh nhanh tiến về phía trước. . ."
"Bảo vệ. . . Phương Nguyên. . . Sư huynh?"
Tiểu Viên sư huynh nghe thấy từng tiếng rống to kia, ánh mắt triệt để lạnh xuống.
"Kẻ ngu là những kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. . ."
"Các ngươi đều là đệ tử tiên môn, không có ai là người ngu, nhưng hành động của các ngươi lại càng ngu xuẩn hơn. . ."
"Dù cho các ngươi nhìn thấy quan tài thì cũng không rơi lệ a. . ."
Lạnh lùng nói đến đây, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, hai tay chấn động trong hư không, lập tức có không biết có bao nhiêu đóa Hồng Liên xuất hiện bên cạnh hắn. Kế đó, chúng lại biến thành đạo đạo Hồng Liên kiếm quang, bay múa xoay tròn bên cạnh hắn, nhìn như thể hắn đang một mình nắm giữ ngàn vạn đạo kiếm quang vậy, sau đó hắn cứ thế giết về phía đám đệ tử tiên môn!
"Người điên kia lại tới rồi, biến trận!"
Trong khi đó vào lúc này, mấy vị chân truyền trong đám đệ tử tiên môn sớm đã chú ý tới Tiểu Viên sư huynh. Bọn hắn biết tên kia nhất định sẽ công tới, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, vào lúc này, lúc này liền đồng thời hét lớn một tiếng. Đệ tử Bách Hoa cốc phụ trách một góc trận pháp đồng thời tế khởi pháp thuật tiên môn, trăm hoa đua nở che phủ một mảnh hư không, đạo đạo linh quang bốc lên ngút trời, chống đỡ lấy vô tận kiếm quang!
Đám đệ tử Bách Hoa cốc dốc sức kiên trì, bọn hắn chính là đạo phòng tuyến thứ nhất để chống đỡ Tiểu Viên sư huynh!
"Xuy xuy xuy "
Hồng Liên kiếm quang và Bách Hoa đại trận chạm vào nhau, cũng không biết bao nhiêu cánh hoa bị phá vỡ, trong lúc nhất thời tàn ảnh rơi xuống như mưa. . .
Đệ tử Bách Hoa cốc có tu vi thấp một chút đều phun ra một ngụm máu lớn, thế nhưng bọn hắn vẫn cắn răng kiên trì. . .
Gần một trăm tên đệ tử Bách Hoa cốc liên thủ tế khởi đại trận Bách Hoa, dù là tu sĩ Trúc Cơ thì cũng không dễ dàng đánh vỡ được. Tiểu Viên sư huynh cũng thế, Hồng Liên kiếm quang kia của hắn mặc dù đáng sợ, nhưng cũng không thể nào tuỳ tiện xé nát được đại trận này. Nhờ có sự kiên trì chúng đệ tử Bách Hoa cốc, những đệ tử tiên môn chạy ở phía trước đã hộ tống Phương Nguyên đi được một khoảng khá xa. . .
"Đã vậy thì ta cũng sẽ không lưu thủ nữa. . ."
Tiểu Viên sư huynh nhìn qua Phương Nguyên ở xa xa, ánh mắt phát lạnh đi, lại một lần nữa đề khí rồi hung ác đánh xuống.
Những sâu kiến phản kháng mình đều nên bị giết!
Cho dù những sâu kiến này đều là sâu kiến mà mình nhận biết. . .
"Phương Nguyên sư đệ, muốn chạy đi đâu?"
Lúc này trong đại trận, đám đệ tử tiên môn không để ý tới những Bách Hoa cốc đệ tử ở phía sau nữa.
Bọn hắn lựa chọn tin tưởng Phương Nguyên, dốc hết toàn lực che chở Phương Nguyên chạy về phía trước. Vào lúc này, thương thế của Phương Nguyên còn chưa phục hồi lại, chỉ có thể đưa tay chỉ đạo. Lạc Phi Linh lại giống như biết được suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên, nàng ta chỉ thẳng về phía trước, kêu lên: "Ta biết hắn muốn đi đâu, khoảng cách rất gần, lại đi về phía Tây trăm trượng, sau đó quẹo sang bên trái là đến nơi. . ."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên, nơi đáy mắt hiện lên thần sắc lo lắng.
Nàng có lời muốn hỏi, đã lên tới miệng, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra. . .
"Hướng này có chuẩn xác không?"
Đám đệ tử tiên môn vừa chạy một kêu to.
Lạc Phi Linh rốt cuộc lắc đầu, quyết định tin tưởng Phương Nguyên, lớn tiếng kêu lên: "Phi thường chuẩn xác, ta rất rành đường đi. . ."
Có điều cũng đúng vào lúc này, tên đệ tử tiên môn giết vào mảnh ma vật sớm nhất sau khi vọt tới nơi mà Lạc Phi Linh nói lại kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nàng: "Thế nhưng nơi này. . . Ngoại trừ núi hoang cỏ dại ra thì không có gì khác a. . ."
Phương Nguyên lập tức nao nao, quay đầu nhìn sang, sau đó hắn cũng ngây dại.
Trước đó hắn và Lạc Phi Linh trốn thoát khỏi vùng thung lũng này, sau đó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài. Nhưng bây giờ khi bọn hắn đường cũ trở về, lại một lần nữa đi tới mảnh sơn cốc kia, thế mà lại chỉ thấy một nơi lạ lẫm hoang vu, hoàn toàn không có thân ảnh của sơn cốc kia. . .
Phương Nguyên nghĩ rất đơn giản.
Nếu vấn đề xuất phát từ Nê Ngẫu trong thung lũng kia, thế thì cách giải quyết vấn đề chắc chắn nằm trong sơn cốc đó.
Bây giờ hắn đã nghĩ ra một cách, có điều cách này cũng cần phải trở lại sơn cốc thần bí kia thì mới có thể giải quyết. Nhưng trước đó hắn nhớ rõ ràng rằng mình và Lạc Phi Linh vốn đi ra từ nơi này, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài. Bây giờ đường cũ trở về, vốn nên nhìn thấy sơn cốc kia mới đúng, thế nhưng bây giờ khắp nơi đều là núi hoang, hết thảy đều lạ lẫm đến cực điểm. . .
Chuyện này cũng giống như trước đó khi bọn hắn đi ra khỏi sơn cốc liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài vốn nên cách đó hơn ngàn dặm vậy.
Hết thảy đều lộ ra vẻ quỷ dị. . .
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi muốn tìm tới nơi này sao?"
"Nơi này không có cái gì a, ngươi muốn tới đây tìm cái gì?"
"Không tốt, tên điên kia lại đuổi tới, Huyền Kiếm tông đệ tử, chuẩn bị nghênh địch. . ."
Những người xung quanh bắt đầu lao nhao, hoảng sợ không thôi. Bọn hắn vừa chém giết với ma vật, vừa phải đề phòng Tiểu Viên sư huynh đang nổi điên, thậm chí Tiểu Viên sư huynh còn đáng sợ hơn cả ma vật. Cho dù bọn họ bây giờ người đông thế mạnh, nhưng cũng không ai nguyện ý chính diện đối đầu với Tiểu Viên sư huynh. Người điên kia không biết lấy được lực lượng từ nơi nào, thực sự quá đáng sợ, bọn hắn chỉ có thể nỗ lực chống đỡ mà thôi. . .
Trong tình hình này, Phương Nguyên cũng phải cưỡng ép xốc lại tinh thần!
Hắn và Lạc Phi Linh liếc nhau một cái, xác định con đường mà bọn hắn chạy tới vừa rồi không sai. . .
Nói một cách khác, vấn đề nằm ở chỗ sơn cốc đó. . .
Căn bản là không thể nào tìm đường đến sơn cốc này, ký ức về con đường mà bọn hắn đi trước đó hoàn toàn không có tác dụng!
Trước đó bọn hắn được con mèo trắng thần bí kia dẫn đi, bây giờ muốn trở về thì cũng chỉ có thể dựa vào con mèo trắng kia!
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên tâm tư khẽ động, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh.