-
Chương 286-290
Chương 286 Cái Giá Để Cứu Viện (1)
Đệ tử Bách Hoa cốc dựng lên một dãy cung trướng ở trong khe núi, trông có vẻ phi thường tinh mỹ, bố trí thoải mái dễ chịu, so sánh với cảnh sinh hoạt gần như màn trời chiếu đất của đệ tử Tiểu Trúc phong trước đây, quả thật là không thể so sánh nổi. Lữ Tâm Dao rất khách khí, tặng một gian cung trướng của nàng cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh nghỉ ngơi, mà đây lại là gian ở giữa, rộng rãi đẹp đẽ nhất. Trong cung trướng lúc này, Lạc Phi Linh đã ngủ say, có vẻ như sau khi thi triển thức thần thông kia, thần niệm của nàng tiêu hao khá lớn, hiện tại lúc nào cũng trông như người thiếu ngủ vậy.
Mà Phương Nguyên thì đang khoanh chân đả tọa, chậm rãi luyện hóa pháp lực của mình.
Sau trận huyết chiến vừa qua, hắn thật sự mệt mỏi không chịu nổi, nhưng quan trọng hơn chính là, một thân pháp lực đã triệt để lộn xộn, lực lượng huyết tế vô tận kia khiến cho pháp lực của hắn so với trước đó còn mãnh liệt hơn nhiều, ngay cả hắn cũng không kìm nén được.
Lúc này hắn chậm rãi thổ tức, chính là muốn muốn tận lực luyện hóa những lực huyết tế này, chỉ có điều sau khi hành công hơn nửa ngày, hay đành bất đắc dĩ hít vào một hơi rồi chậm rãi thu công, những lực huyết tế kia thực sự quá kinh khủng, mặc dù đã được hắn luyện hóa không ít, nhưng vẫn còn đại lượng lực huyết lực dung hợp cùng Huyền Hoàng chi khí của bản thân, trở nên hết sức hỗn tạp khó phân.
Pháp lực của hắn trước đó vô cùng cô đọng, vô cùng tinh thuần, mà bây giờ lại trở nên vô cùng hỗn loạn.
Điều này đã rời ra khỏi dự định tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lúc ban đầu, ngay cả bản thân hắn cũng không biết, sau này còn có thể điều chỉnh trở lại như cũ hay không.
"Lúc ấy nếu ta không tiếp nhận huyết tế chi lực, thì hiện tại e là đã sớm chết thảm, cũng không có cách nào khác!"
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, sau đó chỉ đành thở dài một tiếng, cố gắng quên hết chuyện này đi.
Hiện tại phải lo chuyện cầu viện tứ đại tiên môn mới là đúng đắn, chuyện tu vi chỉ có thể ưu tiên cuối cùng.
"Phương Nguyên sư huynh, ta vào có tiện không?"
Đúng lúc này, bên ngoài cung trướng vang lên thanh âm của một nữ tử, chính là Lữ Tâm Dao.
"Lữ sư muội, cứ việc tiến vào!"
Phương Nguyên thu xếp đứng lên, nhìn sang bên giường thấy tướng ngủ của Lạc Phi Linh không tốt, liền đắp chăn giúp nàng che lại, sau đó liền thấy Lữ Tâm Dao mỉm cười nhẹ nhàng đi tới, trong tay còn bê một khay gỗ, phía trên đặt mấy bình đan dược. Nhìn thấy Phương Nguyên, nàng khẽ cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, quãng đường vừa qua ngươi giết thẳng ra ngoài, có lẽ là pháp lực tiêu hao không ít, bên trong Ma Tức hồ cũng không tiện đả tọa thổ tức, ta đã đặc biệt vì ngươi cùng vị sư muội này chuẩn bị mấy bình đan dược, đây chính là ta đích thân luyện chế, rất thích hợp cho các ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức. . ."
"Đa tạ Lữ sư muội!"
Phương Nguyên nhẹ giọng nói cám ơn, nhận lấy đan dược.
Lữ Tâm Dao nhìn qua Lạc Phi Linh đang ngủ trên giường, nhẹ giọng cười nói: "Chúng ta vốn có giao tình từ nhỏ, ngươi còn khách khí như thế làm cái gì, ngươi đả tọa đi, đan dược này là do ta luyện chế, khá coi trọng, ta giúp ngươi hành công vận khí đi!"
Nói rồi, nàng liền khẽ vén ống tay áo tiến đến.
"Chuyện này. . . không cần đâu!"
Phương Nguyên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Đan dược này giữ lại cho Lạc sư muội, ta thì tạm thời không cần đến!"
Hắn nói vậy cũng không phải là khách khí, hiện tại pháp lực trong cơ thể hắn hết sức hùng hồn, tràn ngập lực huyết tế, nên không dám để cho Lữ Tâm Dao giúp mình hành công, lỡ như bị nàng cảm ứng được lực huyết tế trong cơ thể mình, không ai biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì. Hơn nữa, hắn đã mấy năm không gặp Lữ Tâm Dao, nàng khách khí như vậy đương nhiên hắn rất cảm kích, thế nhưng quá thân mật, trong lòng lại có chút không quen!
"Đã như vậy, vậy liền đợi nàng tỉnh lại đi!"
Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó cũng không gượng ép hắn nữa.
Kỳ thật lúc này không cần Phương Nguyên nói ra, thì một thân pháp lực hùng hồn của hắn kia, có muốn giấu cũng không giấu được. . .
Lữ Tâm Dao bỏ đan dược xuống, cũng không rời đi, mà chỉ cười khanh khách ngồi xuống, ánh mắt nhìn Phương Nguyên chăm chú.
Phương Nguyên cũng không tiện yêu cầu người ta rời đi, nên cũng ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Cứ như vậy, trong cung trướng, không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Qua hồi lâu, Lữ Tâm Dao vẫn là người lên tiếng trước, nàng cười khẽ một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi ta từ biệt ở Thái Nhạc thành đã ba năm không gặp, lần trước gặp lại ở bên ngoài Ma Tức hồ cũng vội vàng không rảnh ôn chuyện, hiện tại gặp lại, ngươi cũng không có lời gì muốn nói sao?"
Phương Nguyên nghe vậy, liền cảm thấy cũng nên bắt chuyện một chút, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: "Lữ sư muội mấy năm nay vẫn ổn chứ?"
Lữ Tâm Dao tỏ ra bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chân thành nói với Phương Nguyên: "Cũng coi như không có trở ngại gì! Năm đó sau khi ta vào Bách Hoa cốc, cũng gắng chăm chỉ tu hành, chỉ có điều trên phương diện tu vi, trước giờ đều không xuất sắc bằng Tiểu Viên sư huynh, muốn tranh đoạt chân truyền là chuyện không thể nào, nhưng cũng may mà ta tương đối am hiểu đan thuật, liền bỏ ra bao công sức vào loại đạo thuật này, trải qua tu mấy năm tu luyện cũng có một chút thành tựu, hiện giờ đã được trưởng lão Hồng Đan của Bách Hoa cốc ta coi trọng, thu ta làm đệ tử nhập thất, mặc dù không sánh bằng chân truyền, nhưng cũng coi như có chút thu hoạch!"
"Đệ tử nhập thất. . ."
Phương Nguyên lại cảm thấy kinh ngạc, sau đó chắp tay nói: "Chúc mừng Lữ sư muội!"
Hắn cũng biết được, đệ tử nhập thất khác với đệ tử chân truyền, đệ tử chân truyền là do tiên môn chọn ra để truyền thừa đại đạo, mà đệ tử nhập thất lại do một vị tu sĩ nào đó tuyển chọn ra để truyền thụ y bát của mình. Tính khắp toàn bộ tiên môn mà nói, thân phận đệ tử chân truyền đương nhiên là cao hơn một bậc, nhưng đối với vị trưởng lão kia mà nói, thì đệ tử nhập thất lại càng đáng giá để cho mình dốc hết tâm huyết bồi dưỡng hơn.
Chương 287 Cái Giá Để Cứu Viện (2)
Địa vị đệ tử nhập thất cao hay thấp, thì phải xem địa vị sư tôn sau lưng mình. Đia vị sư tôn cao, thì đương nhiên đệ tử nhập thất ở trong tiên môn cũng được người ta kính sợ, địa vị sư tôn thấp, thì đệ tử nhập thất cũng không được chào đón. Có điều, vị sư tôn mà Lữ Tâm Dao bái sư này, Phương Nguyên cũng đã nghe nàng nói qua, được xưng là Đại đan sư đứng đầu Việt quốc, địa vị cực kỳ siêu nhiên, hết sức quan trọng, cũng không phải bình thường.
Chẳng trách cung trướng mà Lữ Tâm Dao ở chính là nơi tinh xảo nhất Bách Hoa cốc, vị trí cũng an toàn nhất.
"Ha ha, chút ít thành tựu này của ta, ở trước mặt Phương Nguyên sư huynh cũng không đáng giá nhắc tới. . ."
Lữ Tâm Dao cười nói: "Ta nghe nói hiện tại Phương Nguyên sư huynh đã là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, việc này là thật chứ?"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Được trưởng lão nâng đỡ thôi!"
"Phương Nguyên sư huynh vẫn cứ khiêm tốn như vậy!"
Lữ Tâm Dao nghe vậy lại cười lên một tiếng, nói: "Thế nhưng ta lại nghe nói, vị trí đại đệ tử chân truyền này của Phương Nguyên sư huynh cũng không phải tự nhiên mà chiếm được, mà là do ngươi luyện thành một loại truyền thừa đã thất truyền từ lâu của Thanh Dương, nên tiên môn đặc biệt ban thưởng ngươi. Trước đó ta còn nói về ngươi với Tiểu Viên sư huynh, đến tột cùng là ngươi tu luyện loại truyền thừa lợi hại đến mức nào, vậy mà có thể áp chế được Liên Hoa Thần Điển của hắn. . ."
"Lời ấy tuyệt đối không thể nhắc lại!"
Phương Nguyên nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Hắn không biết Lữ Tâm Dao làm sao biết được mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bởi vì truyền thừa hắn tu luyện này, mặc dù trong Thanh Dương tông không tính là bí mật gì, nhưng cũng không lưu truyền rộng rãi, còn đối với ngũ đại tiên môn mà nói, hắn vẫn chưa bao giờ triển lộ qua tu vi trước mặt người khác, càng không có mấy người biết được. Vậy mà Lữ Tâm Dao lại có thể biết được việc này, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. . .
Càng quan trọng hơn là, hiện tại hắn cũng không muốn đối mặt với tên đệ tử Bách Hoa cốc kia.
Bất kể lời Lữ Tâm Dao vừa nói là thật hay giả, thì nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thắng Liên Hoa Thần Điển đều nhất định sẽ khiến cho người ta không thoải mái trong lòng, có lẽ sẽ dẫn tới phiền toái. Lần này Phương Nguyên tới là để cầu người, dĩ nhiên không muốn phát sinh rắc rối. . .
"Tốt tốt tốt, ta không nói là được. . ."
Lữ Tâm Dao thấy Phương Nguyên tỏ ra nghiêm túc, liền đứng lên, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, đã qua nhiều năm rồi mà ngươi vẫn luôn nghiêm túc như vậy!"
"Qua nhiều năm là tính từ lúc nào?"
Phương Nguyên không nhịn được cười khổ một tiếng, nhìn Lữ Tâm Dao nói: "Đúng rồi, Tâm Dao sư muội, mấy vị đệ tử chân truyền các đại tiên môn kia. . ."
"Biết ngay ngươi quan tâm cái này mà!"
Lữ Tâm Dao cười một tiếng, nói: "Lúc này bọn hắn đều đã lên đường, hiện tại ngoại trừ Thanh Dương tông ra, thì ma vật trong đại bộ phận lãnh địa của mấy đại tiên môn chúng ta đều đã bỏ chạy hết, ma tức Hắc Ám cũng mỏng manh tới cực điểm, nên cũng không cần cẩn thận chú ý giống như trước, có thể dựa vào lực lượng của pháp bảo phi hành nhanh chóng, dựa vào tu vi của mấy vị chân truyền kia, nhiều nhất khoảnh hai ba canh giờ là đến!"
"Vậy thì rất tốt!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, sau đó lại không nói gì.
"Thôi, Phương Nguyên sư huynh nghỉ ngơi một lát đi!"
Lữ Tâm Dao quan sát Phương Nguyên một hồi rồi đứng dậy, nhưng khi vừa chuẩn bị rời khỏi nàng như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Đúng rồi, Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đều là người một nhà, ta cũng có câu này muốn nhắc nhở ngươi một chút, không biết ngươi có muốn nghe hay không đây?"
Phương Nguyên nao nao, nói: "Mời Lữ sư muội nói!"
Lữ Tâm Dao nhẹ gật đầu, nói khẽ: "Kỳ thật chuyện Thanh Dương tông gặp nạn, ngay từ thời điểm thiên tượng ở Ma Tức hồ có biến, các đại tiên môn đều đã chú ý đến, thậm chí còn thương lượng có nên tiến đến cứu viện hay không. Chỉ là khi đó, Thanh Dương tông các ngươi không có chút tin tức nào, nên đương nhiên các đại tiên môn cũng dựa vào lý do không biết tình thế bên trong như thế nào, án binh bất động, chỉ viện cớ là đang thăm dò tin tức, nhưng bây giờ. . ."
Nàng ngừng lại một chút, nhìn về hướng Phương Nguyên: "Các ngươi đã đi ra cầu viện, tính chất liền không giống với lúc trước!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, hiểu được đạo lý trong đó.
Trước đó tứ đại tiên môn có cớ để án binh bất động, nhưng hiện tại bọn hắn đã đi ra, tứ đại tiên môn không thể lấy lý do này để viện cớ được nữa.
"Aiiii, nếu Thanh Dương tông gặp nạn, bất kể thế nào tứ đại tiên môn cũng phải xuất thủ tương trợ!"
Lữ Tâm Dao khẽ thở dài: "Dù sao ngũ đại tiên môn ở Việt quốc là đồng khí liên chi, nếu không cứu giúp, đương nhiên thanh danh sẽ không dễ nghe. Thế nhưng mà, chưa nói đến việc tứ đại tiên môn xuất thủ tương trợ, chẳng những các tiên môn đều sẽ hao tổn đại lượng nhân thủ, mà việc thu thập tài nguyên bên trong Ma Tức hồ bên cũng sẽ bị gián đoạn. Hiện tại chính là thời điểm các đại tiên môn phát tài, chịu tổn thất như vậy, chắc hẳn trong tâm lý của ai cũng không thoải mái. . ."
Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe hồi lâu, cũng hiểu được ý Lữ Tâm Dao muốn nói.
"Ta hiểu ý của Lữ sư muội!"
Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Kỳ thật trước khi chúng ta xông ra, đã thương nghị qua với mấy vị chân truyền khác, các đại tiên môn cứu viện là một ân tình to lớn, đệ tử Thanh Dương tông chúng ta cũng không phải hạng người keo kiệt. Lần thí luyện Ma Tức hồ này, Thanh Dương tông cũng có thu hoạch rất lớn, chờ sau khi các đại tiên môn giúp đệ tử Thanh Dương tông ta vượt qua nguy cơ, đương nhiên sẽ kính dâng lên tất cả thu hoạch để cảm tạ đại ân của các tiên môn!"
"Có câu nói này của Phương Nguyên sư huynh, ta yên tâm rồi!"
Lúc này Lữ Tâm Dao mới hướng về phía Phương Nguyên khẽ gật đầu, quay người định mau rời khỏi, song lại như chợt nhớ tới điều gì, liền quay đầu nhìn Lạc Phi Linh một chút, nhẹ nhàng cười nói: "Ta thấy vị sư muội này rất gần gũi với Phương Nguyên sư huynh a, chẳng lẽ hai người các ngươi có chuyện gì. . ."
Phương Nguyên tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, lập tức vẻ mặt hơi xấu hổ, nói: "Lữ sư muội không nên hiểu lầm. . ."
"Ta cũng không hề hiểu lầm, mặc dù vị sư muội này trông hơi bình thường một chút, nhưng đối với Phương Nguyên sư huynh lại vô cùng tốt nha. . ."
Lữ Tâm Dao cười khẽ một tiếng, rồi chậm rãi bước đi.
Chương 288 Tứ Đại Chân Truyền (1)
Lữ Tâm Dao rời khỏi đã mấy canh giờ, Phương Nguyên ở trong cung trướng chờ tin, dần dần có chút nóng lòng.
Lúc hắn cùng Lạc Phi Linh một đường giết ra ngoài đã phát hiện được, Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi đã có xu hướng ngừng lại, chắc hẳn rất nhanh sẽ nhận được tin tức từ phân bộ. Cũng có thể kết luận, một khi Hắc Ám Ma Phong biến mất, đệ tử Thanh Dương tông tại Bát Hoang Vân Đài tất nhiên sẽ bị đám ma vật ùa lên tấn công, không ai biết có thể chèo chống được bao lâu. Hiện tại đương nhiên là các đại tiên môn cứu viện càng sớm càng tốt, cứ mỗi một khắc chờ đợi, chúng đồng môn lại thêm một khắc nguy hiểm, tính tình Phương Nguyên có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng đã có chút không kìm chế được.
Chỉ có điều, lúc này hắn cũng không thể đi thúc giục, dưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
"Phương Nguyên sư huynh, vừa rồi dường như vị sư tỷ xinh đẹp kia rất có tình ý với ngươi đó nha. . ."
Đang lúc Phương Nguyên sốt ruột, bên cạnh lại vang lên một thanh âm trêu chọc, ngoảnh lại liền thấy Lạc Phi Linh đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, trong ngực ôm hồ lô rượu, mắt nhìn mình chằm chằm.
"Ngươi đã tỉnh rồi sao?"
Phương Nguyên lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Ta chỉ nằm nhắm mắt, kỳ thật cũng không ngủ, chỉ là lười nói chuyện mà thôi. . ."
Lạc Phi Linh nhấp một ngụm rượu, thở dài: "Nhưng lúc nãy các ngươi nói chuyện ta đều nghe được, ta cảm thấy vị sư tỷ kia chắc chắn có ý đồ đối với ngươi, trước kia có phải các ngươi. . ."
Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Ngươi suy diễn lung tung!"
"Ừm!"
Lạc Phi Linh ừm một tiến, rồi lại buồn buồn nhấp hai ngụm rượu, bỗng nhiên lại lo lắng mà nói: "Lỡ như vị sư tỷ kia thật sự có tình ý với ngươi, muốn yêu cầu ngươi phải hi sinh nhan sắc mới bằng lòng cứu viện, vậy phải làm sao bây giờ?"
Phương Nguyên nhìn điệu bộ nghiêm túc của nàng, hận đến nghiến răng: "Hiện tại ta đã hối hận cõng ngươi từ đống ma vật đi ra rồi!"
Lạc Phi Linh lập tức nở nụ cười: "Cõng ra thì đã cõng ra rồi, chẳng nhẽ ngươi còn có thể quăng ta vào lại hay sao?”
Phương Nguyên lập tức chán nản, có loại cảm giác không chỗ phát lực!
Lúc này hắn một bụng đầy tâm sự, trong đầu đều chỉ suy nghĩ làm như thế nào để sớm thuyết phục tứ đại tiên môn cứu viện, lòng rối như tơ vò, ngược lại nha đầu này vẫn cứ không tim không phổi như vậy, vậy mà chỉ toàn để ý những việc râu ria nhỏ nhặt, khiến hắn thật sự rất bất đắc dĩ, muốn giáo huấn nàng vài câu, lại nghĩ tới nha đầu này cũng từ cõi chết trở về, liền không đành lòng, cứ mặc kệ nàng vậy!
Mà bản thân hắn cũng nhắm mắt lại dưỡng thần, không để ý đến nàng luyên thuyên.
Lạc Phi Linh thấy vậy, liền cố ý thở dài: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi nói chúng ta cầu viện tứ đại tiên môn có thành công hay không?"
"Đương nhiên, chúng ta nhất định phải thành công!"
Lần này Phương Nguyên mở mắt, trả lời rất nghiêm túc: "Không tiếc bất cứ giá nào!"
"Nhưng nếu người ta không muốn cứu thì làm sao bây giờ?"
Lạc Phi Linh thở dài, cằm nghếch lên, tỏ vẻ hết sức âu sầu.
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói khẽ: "Lần này, chúng ta không có chỗ trống cho thất bại. . ."
"Phương Nguyên sư huynh. . ."
Trong lúc bầu không khí trong cung trướng có vẻ hơi ngột ngạt thì một tiếng cười truyền đến, Lữ Tâm Dao với bộ dáng mảnh mai xuất hiện ở cửa ra vào cung trướng.
Phương Nguyên vội vàng đứng lên: "Lữ sư muội, có kết quả rồi sao?"
"Đệ tử chân truyền các đại tiên môn đều đang thương lượng, đi theo ta!"
Nói rồi, Lữ Tâm Dao liền liếc mắt nhìn qua Lạc Phi Linh đang ngồi trên giường uống rượu, không nhịn được nhíu mày, khẽ đằng hắng một tiếng, nói: "Vị sư muội này dường như cũng đã khôi phục không ít, nếu không có gì đáng ngại, vậy liền đi cùng đi. . ."
"Hàiiii, ta rất mệt mỏi, không muốn động đậy, các ngươi đi đi thôi. . ."
Lạc Phi Linh ngáp một cái, uể oải đáp.
"Chuyện này. . ."
Lữ Tâm Dao lập tức tỏ ra câm nín nhìn thoáng qua Phương Nguyên.
"Chúng ta đi thôi. . ."
Phương Nguyên cũng đành chịu, thầm nghĩ vừa rồi ngươi nói chuyện sao không tỏ ra rất mệt mỏi đi, có điều hắn cũng không muốn ép buộc Lạc Phi Linh, nếu nàng không muốn đi, vậy thì để nàng nghỉ ngơi trong cung trướng cũng tốt. Thế là hắn đành bất đắc dĩ thở dài, cùng Lữ Tâm Dao xuất cung.
"Mấy vị chân truyền đại tiên môn, đang ở phía trước sơn cốc nghị sự. . ."
Lữ Tâm Dao ở bên cạnh dẫn đường, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta thấy đệ tử chân truyền các đại tiên môn đều không thoải mái trong lòng lắm, trong đó có cả Tiểu Viên sư huynh của ta, lát nữa ngươi thương nghị với bọn hắn, tuyệt đối đừng nên cãi lộn. . ."
"Ta tất nhiên hiểu được!"
Phương Nguyên thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói.
Đạo lý người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sao hắn có thể không hiểu chứ?
Phía trước sơn cốc có một đầm nước, chính là nơi vị Tiểu Viên sư huynh ngồi rải hoa sen ngày hôm qua. Lúc này ở xung quanh đầm nước bố trí rất nhiều bàn trà, ngồi xếp bằng phía sau mỗi bàn trà chính là đệ tử chân truyền các đại tiên môn vừa tới không lâu. Có điều, mỗi đại tiên môn đều chỉ tới một người, những vị chân truyền khác còn phải tọa trấn tứ phương.
Lúc này những người kia đang thương nghị việc an bài cứu viện, tranh chấp rất kịch liệt.
Từ rất xa Phương Nguyên đã nghe được không ít lời nói với thái độ ra tức giận và thờ ơ.
Chương 289 Tứ Đại Chân Truyền (2)
"Thanh Dương tông gặp phải loại thiên tai này, đó là vận xui của bọn họ hắn, dựa vào cái gì lại muốn các đại tiên môn chúng ta phải từ bỏ khu vực linh dược mọc khắp nơi trên mặt đất, lại còn phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng của bao đệ tử để đi cứu viện chứ? Nếu như cứu viện không thành, chẳng lẽ lại để mọi người cùng chết hay sao?"
Người lên tiếng là một vị tráng hán khoác áo da thú, toàn thân trên dưới đều quấn xích sắt, chính là đệ tử chân truyền của Bách Thú tông,
"Ha ha, cũng không thể nói như vậy, ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, nếu như chúng ta không cứu, lỡ như bọn hắn ra ngoài nói chúng ta không giảng đạo nghĩa thì sao?" Ngồi ở đầu dãy bàn phía bắc là một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng đang khẽ phe phẩy chiếc quạt xếp, chính là đệ tử chân truyền của Thượng Thanh tông, hắn cười nhạt nói: "Chỉ có điều lời nói của Hồng Báo sư huynh cũng có chút đạo lý, đó chính là trước khi cứu viện, phải định trước đường lui. . ."
"Nhất định phải trên dưới toàn tông đi cứu viện sao?"
Một vị nam tử cao ngạo, sau lưng cõng hộp kiếm hờ hững lên tiếng: "Huyền Kiếm tông ta đưa ra một nửa nhân thủ cũng đủ rồi!"
"Buồn cười, Huyền Kiếm tông ngươi đưa ra một nửa nhân thủ, vậy chẳng lẽ Bách Hoa cốc chúng ta chỉ cần đưa ra mười nhân thủ cũng đủ rồi phải không?"
Người lên tiếng lúc này lại chính là vị Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc, vẻ mặt hắn cũng tỏ ra rất không vui.
Phương Nguyên từ xa đi tới, đều nghe được những lời này truyền vào tai, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ.
"Phương Nguyên sư huynh, nhớ kỹ lời ta đã nói. . ."
Lữ Tâm Dao quay đầu lại khẽ gật một cái, ra hiệu Phương Nguyên lưu ý, sau đó mới tiến đến, hướng về phía những đệ tử chân truyền của các đại tiên môn thi lễ, nói: "Chư vị sư huynh, Phương Nguyên Phương sư huynh của Thanh Dương tông đã đến, các ngươi muốn hỏi gì, chi bằng cứ hỏi hắn!"
"Phù ù ù . ."
Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi thật dài, từ từ đi tới.
"Ha ha, vị này chính là đại đệ tử một núi của Thanh Dương tông, hiện tại danh tiếng đang thịnh đây sao?"
Trong sân trở nên im ắng trong giây lát, sau đó liền có người cười khẽ, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới nói.
"Đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong Thanh Dương tông, Phương Nguyên, bái kiến chư vị sư huynh. . ."
Phương Nguyên cũng hướng về phía tất cả mọi người thi lễ, khẽ nói: "Trong trận thí luyện này, Thanh Dương tông ta gặp bất trắc, ngẫu nhiên gặp phải thiên tai, toàn bộ ma vật cùng ma tức Hắc Ám trong khắp Ma Tức hồ rộng lớn đều tập trung về lãnh địa Thanh Dương tông, khiến đệ tử trên dưới toàn tông chúng ta...”
Hắn đang định kể rõ tình cảnh hiểm ác lúc này của Thanh Dương tông, bỗng nhiên bị ngắt lời.
"Ha ha, ta lại không thích nghe lời này của ngươi!"
Người lên tiếng chính là vị đệ tử chân truyền của Thú Linh tông kia, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói: "Cái gì mà toàn bộ ma vật cùng ma tức Hắc Ám đều tập trung về lãnh địa Thanh Dương tông của ngươi, làm như chúng ta được hưởng sái hào quang của Thanh Dương tông vậy. Bên trong Ma Tức hồ vốn nguy hiểm trùng điệp, nếu như chúng ta đã tiến vào Ma Tức hồ, thì việc ứng đối với hết thảy hiểm ác vốn chính là một trong những nội dung thí luyện của chúng ta!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Phương Nguyên: "Thanh Dương tông ứng đối nguy hiểm không được, là do các ngươi vô dụng, chẳng lẽ còn có thể đổ lên đầu chúng ta hay sao?"
Phương Nguyên nghe nói vậy, lập tức cảm thấy sôi máu, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
"Phương Nguyên sư đệ cảm thấy ta nói không đúng sao?"
Vị đệ tử chân truyền của Thú Linh tông kia lại dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Phương Nguyên, giọng điệu hùng hổ dọa người.
"Sư huynh nói có lý, nhưng bất kể như thế nào, Thanh Dương tông ta lúc này cũng đang phải đương đầu với kiếp nạn này, một cây chẳng chống vững nhà, nên mới sai mấy người chúng ta xông ra cầu viện. Lúc đầu chúng ta có 11 người xông ra, đến bây giờ chỉ còn có hai người chúng ta sống sót mà thôi, những sư huynh đệ khác đều không có tin tức mảy may, chắc hẳn đã gặp nạn, mong rằng tứ đại tiên môn nể mặt Tiên Minh, giúp Thanh Dương tông ta một lần!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nói ra.
"Xin Phương Nguyên sư huynh cứ yên tâm, tứ đại tiên môn đồng khí liên chi, chúng ta đương nhiên là sẽ cứu!"
Vị nam tử áo trắng của Thượng Thanh sơn kia phe phẩy quạt xếp, cười nhạt nói: "Chỉ có điều, tứ đại tiên môn xuất thủ, thực sự không thể coi thường, nội dung thí luyện của chính chúng ta còn chưa hoàn thành lại phải đi cứu viện Thanh Dương tông mà nói, thiệt hại của mỗi tiên môn đều quá lớn. Mà coi như chúng ta nể tình đều là đồng đạo tiên môn, không tính toán thiệt hơn, thì đi cứu lúc nào, cứu ra làm sao cũng là một vấn đề!"
Phương Nguyên chờ hắn nói xong, mới nói: "Nếu như tứ đại tiên môn chịu ra tay cứu viện, đương nhiên là ân trọng hơn núi, Thanh Dương tông ta cũng không phải là hạng người trục lợi, tất cả thu hoạch đoạt được trong lần thí luyện này, đều có thể kính dâng ra, đền bù tổn thất cho các đại tiên môn bị gián đoạn thí luyện. . ."
"Ha ha, ở nơi này linh dược đều có ở khắp nơi, chúng ta lại đi tham lam một chút tài nguyên nhỏ bé của Thanh Dương tông hay sao?"
"Vị sư huynh Phương Nguyên này nói ngược lại thật là hào phóng, chỉ có điều cho dù ngươi dâng ra toàn bộ, thì tứ đại tiên môn chúng ta lại nên phân chia như thế nào?"
"Àiiii, chuyến đi này, không biết phải tổn thất tính mạng của bao nhiêu đệ tử tiên môn, sao có thể chỉ lấy tiền tài ra so sánh được?”
". . ."
". . ."
Nghe đám đệ tử chân truyền này nói, tâm tình Phương Nguyên dần dần chìm xuống.
Chương 290 Lãng phí thời gian (1)
Một đám chân truyền nghị luận, người cười lạnh cũng có, người cười nhạt cũng có, người tranh luận cũng có.
Thế nhưng sau khi tranh chấp một trận, tuy ngôn từ kịch liệt, nghĩa chánh ngôn từ, lại vẫn không thể tranh ra một kết quả xác định. Ngược lại vị đệ tử chân truyền Thượng Thanh sơn kia thấy Phương Nguyên không mở miệng nói chuyện nữa lại trực tiếp lắc đầu, nhảy tới một vấn đề khác: "Chư vị chân truyền, chúng ta đều đại biểu cho tiên môn của mình mà đến, thương nghị chuyện cứu viện đồng đạo Thanh Dương tông. Mà chuyện bồi thường bực này dù quan trọng, nhưng vẫn có thể đợi ngày sau lại thương nghị. Lúc này, chuyện Đơn mỗ quan tâm nhất chính là nếu có cứu viện, vậy chúng ta nên xuất binh vào lúc nào?"
Nói đến đây, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Phương Nguyên.
Tuy trong lòng Phương Nguyên đang thầm suy đoán phản ứng của bọn hắn, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!"
"Ha ha, càng nhanh càng tốt, lẽ nào chúng ta không cần chuẩn bị, cứ như vậy đi vào chịu chết sao?"
Chân truyền Thú Linh tông nghe xong lời ấy lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt bất thiện.
"Quả thế..."
Trong lòng Phương Nguyên đã có chút phiền muộn. Hắn đè nén mất kiên nhẫn trong lòng, nói: "Ngoại trừ ma vật, đáng sợ nhất chính là Hắc Ám Ma Phong. Chẳng qua vào lúc ta cùng với Lạc sư muội của bổn tông xông ra ngoài, đã thấy Hắc Ám Ma Phong bắt đầu ngừng lại, lúc này đã có thể xuất binh. Chỉ có điều chúng ta cần đại đội nhân mã đi trước, nếu không, sợ rằng rất khó có thể ứng đối với đám ma vật này. Quan trọng hơn là vào lúc Hắc Ám Ma Phong bắt đầu ngừng, chắc chắn ma vật này sẽ bắt đầu đánh Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông ta, thực sự không biết bọn hắn còn có thể kiên trì bao lâu..."
"A, mạng của đệ tử Thanh Dương tông các người là mạng, còn mạng của đệ tử Thú Linh tông chúng ta không phải là mạng sao?"
"Hắc Ám Ma Phong kia còn chưa hoàn toàn ngừng hẳn, lúc này mạo muội xông vào, nếu ma phong tái khởi, chúng ta phải làm thế nào?"
Vừa nghe lời ấy, chúng chân truyền tiên môn lại tranh chấp. Đệ tử họ Đơn của Thượng Thanh sơn càng nhìn về phía Phương Nguyên nói: "Chúng ta đều lo lắng cho tính mệnh của đồng đạo Thanh Dương tông, thế nhưng việc cầu viện tuyệt không thể mạo muội tiến hành, nếu không không những không cứu được Thanh Dương tông, ngược lại còn góp cả mạng của chúng đệ tử Thượng Thanh sơn chúng ta vào. Phương Nguyên sư huynh, trước khi ma phong chưa ngừng hẳn, chúng ta tuyệt không thể đi!"
"Đúng..."
Huyền y chân truyền Huyền Kiếm tông lưng đeo hộp kiếm cũng lạnh lùng nói: "Nếu không thể xác định Hắc Ám Ma Phong đã ngừng, chúng ta không đi cứu viện cũng là đương nhiên!"
Tới lúc này, Phương Nguyên đã triệt để thấy rõ, hắn ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.
Trước khi đi cứu viện, hắn cũng đã từng nghĩ đến tứ đại tiên môn sẽ không tình nguyện, nhưng ngại vì Tiên Môn Minh Ước, hắn cũng đã dự liệu được bọn họ sẽ không bàng quan đứng nhìn. Hơn nữa trước khi ra ngoài, mấy đại chân truyền Thanh Dương tông cũng đã từng thương lượng, muốn đảm bảo lực độ cứu viện của mấy đại tiên môn, Thanh Dương tông nhất định phải có đủ thành ý. Bởi vậy thậm chí bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phải từ bỏ toàn bộ tài nguyên để đổi lấy chúng tiên môn xuất thủ.
Nhưng hiển nhiên, chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Bốn vị chân truyền này nói là cẩn thận cũng tốt, nói là tìm cớ cũng được, bọn hắn đưa ra rất nhiều vấn đề khó có thể ứng đối!
Tỷ như Thú Linh tông nói, nếu lúc này Thanh Dương tông chia hết toàn bộ tài nguyên bọn họ thu hoạch được trong đợt thí luyện lần này cho các tiên môn, vậy đến cùng phải phân phối như thế nào? Tứ đại tiên môn chia đều sao? Nhưng tứ đại tiên môn vốn không có nhân số cố định, thực lực cũng không giống nhau. Tiên môn vốn ít người, lực lượng yếu lại vẫn được chia phần như nhau, như vậy há các tiên môn nhiều người, lực lượng cường đại có thể đồng ý?
Vậy cuối cùng dựa theo số người tử trận để phân chia sao?
Vậy lại càng buồn cười, thực lực nhỏ yếu bị mất mạng, không có nghĩa bọn hắn đã mang tới tác dụng tương ứng!
Lại tỷ như số người tới trước cứu viện...
Lẽ nào tứ đại tiên môn phải xuất động hết tất cả nhân thủ tới cứu viện sao?
Ngộ nhỡ vì chuyến đi này mà làm trễ nãi thí luyện, cuối cùng toàn bộ tiên môn đều bị phán là thí luyện thất bại, vậy cơ hội Trúc Cơ của đám chân truyền bọn họ phải làm thế nào đây? Nếu Thanh Dương tông có thể đồng ý cung cấp cho tất cả đám người bọn họ mỗi người một cơ hội Trúc Cơ, như vậy đương nhiên bọn họ sẽ nghĩa bất dung từ. Thế nhưng Thanh Dương tông sẽ đồng ý sao? Cho dù Phương Nguyên có đại biểu Thanh Dương tông đồng ý chuyện này, nhưng hắn có tư cách đó sao?
...
...
Hết vấn đề này tới vấn đề khác, Phương Nguyên chỉ rất nghiêm túc lắng nghe, cũng không trả lời.
Hắn có thể nhìn ra được, phía sau mỗi một vấn đề của chư đại chân truyền tiên môn đều đại biểu cho một thái độ cự tuyệt.
Chuyện này cũng có thể hiểu được, không ai nguyện ý mạo hiểm tính mạng để đi cứu viện Thanh Dương tông. Dù sao nói đi cũng phải nói lại, nếu đệ tử đời này của Thanh Dương tông diệt tuyệt hoàn toàn, ngược lại còn có thể tính là chuyện tốt đối với tứ đại tiên môn. Như vậy, thế hệ bọn hắn trưởng thành cũng sẽ giảm đi rất nhiều áp lực, thậm chí sau khi về tới tiên môn bọn hắn còn có thể âm thầm ăn mừng...
Chỉ có điều, đứng trước danh tiếng của tiên môn, bọn hắn không dám cự tuyệt.
Bởi vậy bọn hắn nhất định sẽ đồng ý cứu viện, thế nhưng sau khi đồng ý lại có vô số vấn đề!
Mà thông qua những vấn đề này cũng dần khiến Phương Nguyên nghĩ tới rất nhiều vấn đề khác...
Đệ tử Bách Hoa cốc dựng lên một dãy cung trướng ở trong khe núi, trông có vẻ phi thường tinh mỹ, bố trí thoải mái dễ chịu, so sánh với cảnh sinh hoạt gần như màn trời chiếu đất của đệ tử Tiểu Trúc phong trước đây, quả thật là không thể so sánh nổi. Lữ Tâm Dao rất khách khí, tặng một gian cung trướng của nàng cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh nghỉ ngơi, mà đây lại là gian ở giữa, rộng rãi đẹp đẽ nhất. Trong cung trướng lúc này, Lạc Phi Linh đã ngủ say, có vẻ như sau khi thi triển thức thần thông kia, thần niệm của nàng tiêu hao khá lớn, hiện tại lúc nào cũng trông như người thiếu ngủ vậy.
Mà Phương Nguyên thì đang khoanh chân đả tọa, chậm rãi luyện hóa pháp lực của mình.
Sau trận huyết chiến vừa qua, hắn thật sự mệt mỏi không chịu nổi, nhưng quan trọng hơn chính là, một thân pháp lực đã triệt để lộn xộn, lực lượng huyết tế vô tận kia khiến cho pháp lực của hắn so với trước đó còn mãnh liệt hơn nhiều, ngay cả hắn cũng không kìm nén được.
Lúc này hắn chậm rãi thổ tức, chính là muốn muốn tận lực luyện hóa những lực huyết tế này, chỉ có điều sau khi hành công hơn nửa ngày, hay đành bất đắc dĩ hít vào một hơi rồi chậm rãi thu công, những lực huyết tế kia thực sự quá kinh khủng, mặc dù đã được hắn luyện hóa không ít, nhưng vẫn còn đại lượng lực huyết lực dung hợp cùng Huyền Hoàng chi khí của bản thân, trở nên hết sức hỗn tạp khó phân.
Pháp lực của hắn trước đó vô cùng cô đọng, vô cùng tinh thuần, mà bây giờ lại trở nên vô cùng hỗn loạn.
Điều này đã rời ra khỏi dự định tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lúc ban đầu, ngay cả bản thân hắn cũng không biết, sau này còn có thể điều chỉnh trở lại như cũ hay không.
"Lúc ấy nếu ta không tiếp nhận huyết tế chi lực, thì hiện tại e là đã sớm chết thảm, cũng không có cách nào khác!"
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, sau đó chỉ đành thở dài một tiếng, cố gắng quên hết chuyện này đi.
Hiện tại phải lo chuyện cầu viện tứ đại tiên môn mới là đúng đắn, chuyện tu vi chỉ có thể ưu tiên cuối cùng.
"Phương Nguyên sư huynh, ta vào có tiện không?"
Đúng lúc này, bên ngoài cung trướng vang lên thanh âm của một nữ tử, chính là Lữ Tâm Dao.
"Lữ sư muội, cứ việc tiến vào!"
Phương Nguyên thu xếp đứng lên, nhìn sang bên giường thấy tướng ngủ của Lạc Phi Linh không tốt, liền đắp chăn giúp nàng che lại, sau đó liền thấy Lữ Tâm Dao mỉm cười nhẹ nhàng đi tới, trong tay còn bê một khay gỗ, phía trên đặt mấy bình đan dược. Nhìn thấy Phương Nguyên, nàng khẽ cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, quãng đường vừa qua ngươi giết thẳng ra ngoài, có lẽ là pháp lực tiêu hao không ít, bên trong Ma Tức hồ cũng không tiện đả tọa thổ tức, ta đã đặc biệt vì ngươi cùng vị sư muội này chuẩn bị mấy bình đan dược, đây chính là ta đích thân luyện chế, rất thích hợp cho các ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức. . ."
"Đa tạ Lữ sư muội!"
Phương Nguyên nhẹ giọng nói cám ơn, nhận lấy đan dược.
Lữ Tâm Dao nhìn qua Lạc Phi Linh đang ngủ trên giường, nhẹ giọng cười nói: "Chúng ta vốn có giao tình từ nhỏ, ngươi còn khách khí như thế làm cái gì, ngươi đả tọa đi, đan dược này là do ta luyện chế, khá coi trọng, ta giúp ngươi hành công vận khí đi!"
Nói rồi, nàng liền khẽ vén ống tay áo tiến đến.
"Chuyện này. . . không cần đâu!"
Phương Nguyên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Đan dược này giữ lại cho Lạc sư muội, ta thì tạm thời không cần đến!"
Hắn nói vậy cũng không phải là khách khí, hiện tại pháp lực trong cơ thể hắn hết sức hùng hồn, tràn ngập lực huyết tế, nên không dám để cho Lữ Tâm Dao giúp mình hành công, lỡ như bị nàng cảm ứng được lực huyết tế trong cơ thể mình, không ai biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì. Hơn nữa, hắn đã mấy năm không gặp Lữ Tâm Dao, nàng khách khí như vậy đương nhiên hắn rất cảm kích, thế nhưng quá thân mật, trong lòng lại có chút không quen!
"Đã như vậy, vậy liền đợi nàng tỉnh lại đi!"
Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó cũng không gượng ép hắn nữa.
Kỳ thật lúc này không cần Phương Nguyên nói ra, thì một thân pháp lực hùng hồn của hắn kia, có muốn giấu cũng không giấu được. . .
Lữ Tâm Dao bỏ đan dược xuống, cũng không rời đi, mà chỉ cười khanh khách ngồi xuống, ánh mắt nhìn Phương Nguyên chăm chú.
Phương Nguyên cũng không tiện yêu cầu người ta rời đi, nên cũng ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Cứ như vậy, trong cung trướng, không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Qua hồi lâu, Lữ Tâm Dao vẫn là người lên tiếng trước, nàng cười khẽ một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi ta từ biệt ở Thái Nhạc thành đã ba năm không gặp, lần trước gặp lại ở bên ngoài Ma Tức hồ cũng vội vàng không rảnh ôn chuyện, hiện tại gặp lại, ngươi cũng không có lời gì muốn nói sao?"
Phương Nguyên nghe vậy, liền cảm thấy cũng nên bắt chuyện một chút, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: "Lữ sư muội mấy năm nay vẫn ổn chứ?"
Lữ Tâm Dao tỏ ra bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chân thành nói với Phương Nguyên: "Cũng coi như không có trở ngại gì! Năm đó sau khi ta vào Bách Hoa cốc, cũng gắng chăm chỉ tu hành, chỉ có điều trên phương diện tu vi, trước giờ đều không xuất sắc bằng Tiểu Viên sư huynh, muốn tranh đoạt chân truyền là chuyện không thể nào, nhưng cũng may mà ta tương đối am hiểu đan thuật, liền bỏ ra bao công sức vào loại đạo thuật này, trải qua tu mấy năm tu luyện cũng có một chút thành tựu, hiện giờ đã được trưởng lão Hồng Đan của Bách Hoa cốc ta coi trọng, thu ta làm đệ tử nhập thất, mặc dù không sánh bằng chân truyền, nhưng cũng coi như có chút thu hoạch!"
"Đệ tử nhập thất. . ."
Phương Nguyên lại cảm thấy kinh ngạc, sau đó chắp tay nói: "Chúc mừng Lữ sư muội!"
Hắn cũng biết được, đệ tử nhập thất khác với đệ tử chân truyền, đệ tử chân truyền là do tiên môn chọn ra để truyền thừa đại đạo, mà đệ tử nhập thất lại do một vị tu sĩ nào đó tuyển chọn ra để truyền thụ y bát của mình. Tính khắp toàn bộ tiên môn mà nói, thân phận đệ tử chân truyền đương nhiên là cao hơn một bậc, nhưng đối với vị trưởng lão kia mà nói, thì đệ tử nhập thất lại càng đáng giá để cho mình dốc hết tâm huyết bồi dưỡng hơn.
Chương 287 Cái Giá Để Cứu Viện (2)
Địa vị đệ tử nhập thất cao hay thấp, thì phải xem địa vị sư tôn sau lưng mình. Đia vị sư tôn cao, thì đương nhiên đệ tử nhập thất ở trong tiên môn cũng được người ta kính sợ, địa vị sư tôn thấp, thì đệ tử nhập thất cũng không được chào đón. Có điều, vị sư tôn mà Lữ Tâm Dao bái sư này, Phương Nguyên cũng đã nghe nàng nói qua, được xưng là Đại đan sư đứng đầu Việt quốc, địa vị cực kỳ siêu nhiên, hết sức quan trọng, cũng không phải bình thường.
Chẳng trách cung trướng mà Lữ Tâm Dao ở chính là nơi tinh xảo nhất Bách Hoa cốc, vị trí cũng an toàn nhất.
"Ha ha, chút ít thành tựu này của ta, ở trước mặt Phương Nguyên sư huynh cũng không đáng giá nhắc tới. . ."
Lữ Tâm Dao cười nói: "Ta nghe nói hiện tại Phương Nguyên sư huynh đã là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, việc này là thật chứ?"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Được trưởng lão nâng đỡ thôi!"
"Phương Nguyên sư huynh vẫn cứ khiêm tốn như vậy!"
Lữ Tâm Dao nghe vậy lại cười lên một tiếng, nói: "Thế nhưng ta lại nghe nói, vị trí đại đệ tử chân truyền này của Phương Nguyên sư huynh cũng không phải tự nhiên mà chiếm được, mà là do ngươi luyện thành một loại truyền thừa đã thất truyền từ lâu của Thanh Dương, nên tiên môn đặc biệt ban thưởng ngươi. Trước đó ta còn nói về ngươi với Tiểu Viên sư huynh, đến tột cùng là ngươi tu luyện loại truyền thừa lợi hại đến mức nào, vậy mà có thể áp chế được Liên Hoa Thần Điển của hắn. . ."
"Lời ấy tuyệt đối không thể nhắc lại!"
Phương Nguyên nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Hắn không biết Lữ Tâm Dao làm sao biết được mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bởi vì truyền thừa hắn tu luyện này, mặc dù trong Thanh Dương tông không tính là bí mật gì, nhưng cũng không lưu truyền rộng rãi, còn đối với ngũ đại tiên môn mà nói, hắn vẫn chưa bao giờ triển lộ qua tu vi trước mặt người khác, càng không có mấy người biết được. Vậy mà Lữ Tâm Dao lại có thể biết được việc này, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. . .
Càng quan trọng hơn là, hiện tại hắn cũng không muốn đối mặt với tên đệ tử Bách Hoa cốc kia.
Bất kể lời Lữ Tâm Dao vừa nói là thật hay giả, thì nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thắng Liên Hoa Thần Điển đều nhất định sẽ khiến cho người ta không thoải mái trong lòng, có lẽ sẽ dẫn tới phiền toái. Lần này Phương Nguyên tới là để cầu người, dĩ nhiên không muốn phát sinh rắc rối. . .
"Tốt tốt tốt, ta không nói là được. . ."
Lữ Tâm Dao thấy Phương Nguyên tỏ ra nghiêm túc, liền đứng lên, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, đã qua nhiều năm rồi mà ngươi vẫn luôn nghiêm túc như vậy!"
"Qua nhiều năm là tính từ lúc nào?"
Phương Nguyên không nhịn được cười khổ một tiếng, nhìn Lữ Tâm Dao nói: "Đúng rồi, Tâm Dao sư muội, mấy vị đệ tử chân truyền các đại tiên môn kia. . ."
"Biết ngay ngươi quan tâm cái này mà!"
Lữ Tâm Dao cười một tiếng, nói: "Lúc này bọn hắn đều đã lên đường, hiện tại ngoại trừ Thanh Dương tông ra, thì ma vật trong đại bộ phận lãnh địa của mấy đại tiên môn chúng ta đều đã bỏ chạy hết, ma tức Hắc Ám cũng mỏng manh tới cực điểm, nên cũng không cần cẩn thận chú ý giống như trước, có thể dựa vào lực lượng của pháp bảo phi hành nhanh chóng, dựa vào tu vi của mấy vị chân truyền kia, nhiều nhất khoảnh hai ba canh giờ là đến!"
"Vậy thì rất tốt!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, sau đó lại không nói gì.
"Thôi, Phương Nguyên sư huynh nghỉ ngơi một lát đi!"
Lữ Tâm Dao quan sát Phương Nguyên một hồi rồi đứng dậy, nhưng khi vừa chuẩn bị rời khỏi nàng như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Đúng rồi, Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đều là người một nhà, ta cũng có câu này muốn nhắc nhở ngươi một chút, không biết ngươi có muốn nghe hay không đây?"
Phương Nguyên nao nao, nói: "Mời Lữ sư muội nói!"
Lữ Tâm Dao nhẹ gật đầu, nói khẽ: "Kỳ thật chuyện Thanh Dương tông gặp nạn, ngay từ thời điểm thiên tượng ở Ma Tức hồ có biến, các đại tiên môn đều đã chú ý đến, thậm chí còn thương lượng có nên tiến đến cứu viện hay không. Chỉ là khi đó, Thanh Dương tông các ngươi không có chút tin tức nào, nên đương nhiên các đại tiên môn cũng dựa vào lý do không biết tình thế bên trong như thế nào, án binh bất động, chỉ viện cớ là đang thăm dò tin tức, nhưng bây giờ. . ."
Nàng ngừng lại một chút, nhìn về hướng Phương Nguyên: "Các ngươi đã đi ra cầu viện, tính chất liền không giống với lúc trước!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, hiểu được đạo lý trong đó.
Trước đó tứ đại tiên môn có cớ để án binh bất động, nhưng hiện tại bọn hắn đã đi ra, tứ đại tiên môn không thể lấy lý do này để viện cớ được nữa.
"Aiiii, nếu Thanh Dương tông gặp nạn, bất kể thế nào tứ đại tiên môn cũng phải xuất thủ tương trợ!"
Lữ Tâm Dao khẽ thở dài: "Dù sao ngũ đại tiên môn ở Việt quốc là đồng khí liên chi, nếu không cứu giúp, đương nhiên thanh danh sẽ không dễ nghe. Thế nhưng mà, chưa nói đến việc tứ đại tiên môn xuất thủ tương trợ, chẳng những các tiên môn đều sẽ hao tổn đại lượng nhân thủ, mà việc thu thập tài nguyên bên trong Ma Tức hồ bên cũng sẽ bị gián đoạn. Hiện tại chính là thời điểm các đại tiên môn phát tài, chịu tổn thất như vậy, chắc hẳn trong tâm lý của ai cũng không thoải mái. . ."
Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe hồi lâu, cũng hiểu được ý Lữ Tâm Dao muốn nói.
"Ta hiểu ý của Lữ sư muội!"
Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Kỳ thật trước khi chúng ta xông ra, đã thương nghị qua với mấy vị chân truyền khác, các đại tiên môn cứu viện là một ân tình to lớn, đệ tử Thanh Dương tông chúng ta cũng không phải hạng người keo kiệt. Lần thí luyện Ma Tức hồ này, Thanh Dương tông cũng có thu hoạch rất lớn, chờ sau khi các đại tiên môn giúp đệ tử Thanh Dương tông ta vượt qua nguy cơ, đương nhiên sẽ kính dâng lên tất cả thu hoạch để cảm tạ đại ân của các tiên môn!"
"Có câu nói này của Phương Nguyên sư huynh, ta yên tâm rồi!"
Lúc này Lữ Tâm Dao mới hướng về phía Phương Nguyên khẽ gật đầu, quay người định mau rời khỏi, song lại như chợt nhớ tới điều gì, liền quay đầu nhìn Lạc Phi Linh một chút, nhẹ nhàng cười nói: "Ta thấy vị sư muội này rất gần gũi với Phương Nguyên sư huynh a, chẳng lẽ hai người các ngươi có chuyện gì. . ."
Phương Nguyên tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, lập tức vẻ mặt hơi xấu hổ, nói: "Lữ sư muội không nên hiểu lầm. . ."
"Ta cũng không hề hiểu lầm, mặc dù vị sư muội này trông hơi bình thường một chút, nhưng đối với Phương Nguyên sư huynh lại vô cùng tốt nha. . ."
Lữ Tâm Dao cười khẽ một tiếng, rồi chậm rãi bước đi.
Chương 288 Tứ Đại Chân Truyền (1)
Lữ Tâm Dao rời khỏi đã mấy canh giờ, Phương Nguyên ở trong cung trướng chờ tin, dần dần có chút nóng lòng.
Lúc hắn cùng Lạc Phi Linh một đường giết ra ngoài đã phát hiện được, Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi đã có xu hướng ngừng lại, chắc hẳn rất nhanh sẽ nhận được tin tức từ phân bộ. Cũng có thể kết luận, một khi Hắc Ám Ma Phong biến mất, đệ tử Thanh Dương tông tại Bát Hoang Vân Đài tất nhiên sẽ bị đám ma vật ùa lên tấn công, không ai biết có thể chèo chống được bao lâu. Hiện tại đương nhiên là các đại tiên môn cứu viện càng sớm càng tốt, cứ mỗi một khắc chờ đợi, chúng đồng môn lại thêm một khắc nguy hiểm, tính tình Phương Nguyên có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng đã có chút không kìm chế được.
Chỉ có điều, lúc này hắn cũng không thể đi thúc giục, dưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
"Phương Nguyên sư huynh, vừa rồi dường như vị sư tỷ xinh đẹp kia rất có tình ý với ngươi đó nha. . ."
Đang lúc Phương Nguyên sốt ruột, bên cạnh lại vang lên một thanh âm trêu chọc, ngoảnh lại liền thấy Lạc Phi Linh đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, trong ngực ôm hồ lô rượu, mắt nhìn mình chằm chằm.
"Ngươi đã tỉnh rồi sao?"
Phương Nguyên lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Ta chỉ nằm nhắm mắt, kỳ thật cũng không ngủ, chỉ là lười nói chuyện mà thôi. . ."
Lạc Phi Linh nhấp một ngụm rượu, thở dài: "Nhưng lúc nãy các ngươi nói chuyện ta đều nghe được, ta cảm thấy vị sư tỷ kia chắc chắn có ý đồ đối với ngươi, trước kia có phải các ngươi. . ."
Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Ngươi suy diễn lung tung!"
"Ừm!"
Lạc Phi Linh ừm một tiến, rồi lại buồn buồn nhấp hai ngụm rượu, bỗng nhiên lại lo lắng mà nói: "Lỡ như vị sư tỷ kia thật sự có tình ý với ngươi, muốn yêu cầu ngươi phải hi sinh nhan sắc mới bằng lòng cứu viện, vậy phải làm sao bây giờ?"
Phương Nguyên nhìn điệu bộ nghiêm túc của nàng, hận đến nghiến răng: "Hiện tại ta đã hối hận cõng ngươi từ đống ma vật đi ra rồi!"
Lạc Phi Linh lập tức nở nụ cười: "Cõng ra thì đã cõng ra rồi, chẳng nhẽ ngươi còn có thể quăng ta vào lại hay sao?”
Phương Nguyên lập tức chán nản, có loại cảm giác không chỗ phát lực!
Lúc này hắn một bụng đầy tâm sự, trong đầu đều chỉ suy nghĩ làm như thế nào để sớm thuyết phục tứ đại tiên môn cứu viện, lòng rối như tơ vò, ngược lại nha đầu này vẫn cứ không tim không phổi như vậy, vậy mà chỉ toàn để ý những việc râu ria nhỏ nhặt, khiến hắn thật sự rất bất đắc dĩ, muốn giáo huấn nàng vài câu, lại nghĩ tới nha đầu này cũng từ cõi chết trở về, liền không đành lòng, cứ mặc kệ nàng vậy!
Mà bản thân hắn cũng nhắm mắt lại dưỡng thần, không để ý đến nàng luyên thuyên.
Lạc Phi Linh thấy vậy, liền cố ý thở dài: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi nói chúng ta cầu viện tứ đại tiên môn có thành công hay không?"
"Đương nhiên, chúng ta nhất định phải thành công!"
Lần này Phương Nguyên mở mắt, trả lời rất nghiêm túc: "Không tiếc bất cứ giá nào!"
"Nhưng nếu người ta không muốn cứu thì làm sao bây giờ?"
Lạc Phi Linh thở dài, cằm nghếch lên, tỏ vẻ hết sức âu sầu.
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói khẽ: "Lần này, chúng ta không có chỗ trống cho thất bại. . ."
"Phương Nguyên sư huynh. . ."
Trong lúc bầu không khí trong cung trướng có vẻ hơi ngột ngạt thì một tiếng cười truyền đến, Lữ Tâm Dao với bộ dáng mảnh mai xuất hiện ở cửa ra vào cung trướng.
Phương Nguyên vội vàng đứng lên: "Lữ sư muội, có kết quả rồi sao?"
"Đệ tử chân truyền các đại tiên môn đều đang thương lượng, đi theo ta!"
Nói rồi, Lữ Tâm Dao liền liếc mắt nhìn qua Lạc Phi Linh đang ngồi trên giường uống rượu, không nhịn được nhíu mày, khẽ đằng hắng một tiếng, nói: "Vị sư muội này dường như cũng đã khôi phục không ít, nếu không có gì đáng ngại, vậy liền đi cùng đi. . ."
"Hàiiii, ta rất mệt mỏi, không muốn động đậy, các ngươi đi đi thôi. . ."
Lạc Phi Linh ngáp một cái, uể oải đáp.
"Chuyện này. . ."
Lữ Tâm Dao lập tức tỏ ra câm nín nhìn thoáng qua Phương Nguyên.
"Chúng ta đi thôi. . ."
Phương Nguyên cũng đành chịu, thầm nghĩ vừa rồi ngươi nói chuyện sao không tỏ ra rất mệt mỏi đi, có điều hắn cũng không muốn ép buộc Lạc Phi Linh, nếu nàng không muốn đi, vậy thì để nàng nghỉ ngơi trong cung trướng cũng tốt. Thế là hắn đành bất đắc dĩ thở dài, cùng Lữ Tâm Dao xuất cung.
"Mấy vị chân truyền đại tiên môn, đang ở phía trước sơn cốc nghị sự. . ."
Lữ Tâm Dao ở bên cạnh dẫn đường, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta thấy đệ tử chân truyền các đại tiên môn đều không thoải mái trong lòng lắm, trong đó có cả Tiểu Viên sư huynh của ta, lát nữa ngươi thương nghị với bọn hắn, tuyệt đối đừng nên cãi lộn. . ."
"Ta tất nhiên hiểu được!"
Phương Nguyên thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói.
Đạo lý người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sao hắn có thể không hiểu chứ?
Phía trước sơn cốc có một đầm nước, chính là nơi vị Tiểu Viên sư huynh ngồi rải hoa sen ngày hôm qua. Lúc này ở xung quanh đầm nước bố trí rất nhiều bàn trà, ngồi xếp bằng phía sau mỗi bàn trà chính là đệ tử chân truyền các đại tiên môn vừa tới không lâu. Có điều, mỗi đại tiên môn đều chỉ tới một người, những vị chân truyền khác còn phải tọa trấn tứ phương.
Lúc này những người kia đang thương nghị việc an bài cứu viện, tranh chấp rất kịch liệt.
Từ rất xa Phương Nguyên đã nghe được không ít lời nói với thái độ ra tức giận và thờ ơ.
Chương 289 Tứ Đại Chân Truyền (2)
"Thanh Dương tông gặp phải loại thiên tai này, đó là vận xui của bọn họ hắn, dựa vào cái gì lại muốn các đại tiên môn chúng ta phải từ bỏ khu vực linh dược mọc khắp nơi trên mặt đất, lại còn phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng của bao đệ tử để đi cứu viện chứ? Nếu như cứu viện không thành, chẳng lẽ lại để mọi người cùng chết hay sao?"
Người lên tiếng là một vị tráng hán khoác áo da thú, toàn thân trên dưới đều quấn xích sắt, chính là đệ tử chân truyền của Bách Thú tông,
"Ha ha, cũng không thể nói như vậy, ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, nếu như chúng ta không cứu, lỡ như bọn hắn ra ngoài nói chúng ta không giảng đạo nghĩa thì sao?" Ngồi ở đầu dãy bàn phía bắc là một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng đang khẽ phe phẩy chiếc quạt xếp, chính là đệ tử chân truyền của Thượng Thanh tông, hắn cười nhạt nói: "Chỉ có điều lời nói của Hồng Báo sư huynh cũng có chút đạo lý, đó chính là trước khi cứu viện, phải định trước đường lui. . ."
"Nhất định phải trên dưới toàn tông đi cứu viện sao?"
Một vị nam tử cao ngạo, sau lưng cõng hộp kiếm hờ hững lên tiếng: "Huyền Kiếm tông ta đưa ra một nửa nhân thủ cũng đủ rồi!"
"Buồn cười, Huyền Kiếm tông ngươi đưa ra một nửa nhân thủ, vậy chẳng lẽ Bách Hoa cốc chúng ta chỉ cần đưa ra mười nhân thủ cũng đủ rồi phải không?"
Người lên tiếng lúc này lại chính là vị Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc, vẻ mặt hắn cũng tỏ ra rất không vui.
Phương Nguyên từ xa đi tới, đều nghe được những lời này truyền vào tai, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ.
"Phương Nguyên sư huynh, nhớ kỹ lời ta đã nói. . ."
Lữ Tâm Dao quay đầu lại khẽ gật một cái, ra hiệu Phương Nguyên lưu ý, sau đó mới tiến đến, hướng về phía những đệ tử chân truyền của các đại tiên môn thi lễ, nói: "Chư vị sư huynh, Phương Nguyên Phương sư huynh của Thanh Dương tông đã đến, các ngươi muốn hỏi gì, chi bằng cứ hỏi hắn!"
"Phù ù ù . ."
Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi thật dài, từ từ đi tới.
"Ha ha, vị này chính là đại đệ tử một núi của Thanh Dương tông, hiện tại danh tiếng đang thịnh đây sao?"
Trong sân trở nên im ắng trong giây lát, sau đó liền có người cười khẽ, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới nói.
"Đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong Thanh Dương tông, Phương Nguyên, bái kiến chư vị sư huynh. . ."
Phương Nguyên cũng hướng về phía tất cả mọi người thi lễ, khẽ nói: "Trong trận thí luyện này, Thanh Dương tông ta gặp bất trắc, ngẫu nhiên gặp phải thiên tai, toàn bộ ma vật cùng ma tức Hắc Ám trong khắp Ma Tức hồ rộng lớn đều tập trung về lãnh địa Thanh Dương tông, khiến đệ tử trên dưới toàn tông chúng ta...”
Hắn đang định kể rõ tình cảnh hiểm ác lúc này của Thanh Dương tông, bỗng nhiên bị ngắt lời.
"Ha ha, ta lại không thích nghe lời này của ngươi!"
Người lên tiếng chính là vị đệ tử chân truyền của Thú Linh tông kia, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói: "Cái gì mà toàn bộ ma vật cùng ma tức Hắc Ám đều tập trung về lãnh địa Thanh Dương tông của ngươi, làm như chúng ta được hưởng sái hào quang của Thanh Dương tông vậy. Bên trong Ma Tức hồ vốn nguy hiểm trùng điệp, nếu như chúng ta đã tiến vào Ma Tức hồ, thì việc ứng đối với hết thảy hiểm ác vốn chính là một trong những nội dung thí luyện của chúng ta!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Phương Nguyên: "Thanh Dương tông ứng đối nguy hiểm không được, là do các ngươi vô dụng, chẳng lẽ còn có thể đổ lên đầu chúng ta hay sao?"
Phương Nguyên nghe nói vậy, lập tức cảm thấy sôi máu, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
"Phương Nguyên sư đệ cảm thấy ta nói không đúng sao?"
Vị đệ tử chân truyền của Thú Linh tông kia lại dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Phương Nguyên, giọng điệu hùng hổ dọa người.
"Sư huynh nói có lý, nhưng bất kể như thế nào, Thanh Dương tông ta lúc này cũng đang phải đương đầu với kiếp nạn này, một cây chẳng chống vững nhà, nên mới sai mấy người chúng ta xông ra cầu viện. Lúc đầu chúng ta có 11 người xông ra, đến bây giờ chỉ còn có hai người chúng ta sống sót mà thôi, những sư huynh đệ khác đều không có tin tức mảy may, chắc hẳn đã gặp nạn, mong rằng tứ đại tiên môn nể mặt Tiên Minh, giúp Thanh Dương tông ta một lần!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nói ra.
"Xin Phương Nguyên sư huynh cứ yên tâm, tứ đại tiên môn đồng khí liên chi, chúng ta đương nhiên là sẽ cứu!"
Vị nam tử áo trắng của Thượng Thanh sơn kia phe phẩy quạt xếp, cười nhạt nói: "Chỉ có điều, tứ đại tiên môn xuất thủ, thực sự không thể coi thường, nội dung thí luyện của chính chúng ta còn chưa hoàn thành lại phải đi cứu viện Thanh Dương tông mà nói, thiệt hại của mỗi tiên môn đều quá lớn. Mà coi như chúng ta nể tình đều là đồng đạo tiên môn, không tính toán thiệt hơn, thì đi cứu lúc nào, cứu ra làm sao cũng là một vấn đề!"
Phương Nguyên chờ hắn nói xong, mới nói: "Nếu như tứ đại tiên môn chịu ra tay cứu viện, đương nhiên là ân trọng hơn núi, Thanh Dương tông ta cũng không phải là hạng người trục lợi, tất cả thu hoạch đoạt được trong lần thí luyện này, đều có thể kính dâng ra, đền bù tổn thất cho các đại tiên môn bị gián đoạn thí luyện. . ."
"Ha ha, ở nơi này linh dược đều có ở khắp nơi, chúng ta lại đi tham lam một chút tài nguyên nhỏ bé của Thanh Dương tông hay sao?"
"Vị sư huynh Phương Nguyên này nói ngược lại thật là hào phóng, chỉ có điều cho dù ngươi dâng ra toàn bộ, thì tứ đại tiên môn chúng ta lại nên phân chia như thế nào?"
"Àiiii, chuyến đi này, không biết phải tổn thất tính mạng của bao nhiêu đệ tử tiên môn, sao có thể chỉ lấy tiền tài ra so sánh được?”
". . ."
". . ."
Nghe đám đệ tử chân truyền này nói, tâm tình Phương Nguyên dần dần chìm xuống.
Chương 290 Lãng phí thời gian (1)
Một đám chân truyền nghị luận, người cười lạnh cũng có, người cười nhạt cũng có, người tranh luận cũng có.
Thế nhưng sau khi tranh chấp một trận, tuy ngôn từ kịch liệt, nghĩa chánh ngôn từ, lại vẫn không thể tranh ra một kết quả xác định. Ngược lại vị đệ tử chân truyền Thượng Thanh sơn kia thấy Phương Nguyên không mở miệng nói chuyện nữa lại trực tiếp lắc đầu, nhảy tới một vấn đề khác: "Chư vị chân truyền, chúng ta đều đại biểu cho tiên môn của mình mà đến, thương nghị chuyện cứu viện đồng đạo Thanh Dương tông. Mà chuyện bồi thường bực này dù quan trọng, nhưng vẫn có thể đợi ngày sau lại thương nghị. Lúc này, chuyện Đơn mỗ quan tâm nhất chính là nếu có cứu viện, vậy chúng ta nên xuất binh vào lúc nào?"
Nói đến đây, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Phương Nguyên.
Tuy trong lòng Phương Nguyên đang thầm suy đoán phản ứng của bọn hắn, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!"
"Ha ha, càng nhanh càng tốt, lẽ nào chúng ta không cần chuẩn bị, cứ như vậy đi vào chịu chết sao?"
Chân truyền Thú Linh tông nghe xong lời ấy lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt bất thiện.
"Quả thế..."
Trong lòng Phương Nguyên đã có chút phiền muộn. Hắn đè nén mất kiên nhẫn trong lòng, nói: "Ngoại trừ ma vật, đáng sợ nhất chính là Hắc Ám Ma Phong. Chẳng qua vào lúc ta cùng với Lạc sư muội của bổn tông xông ra ngoài, đã thấy Hắc Ám Ma Phong bắt đầu ngừng lại, lúc này đã có thể xuất binh. Chỉ có điều chúng ta cần đại đội nhân mã đi trước, nếu không, sợ rằng rất khó có thể ứng đối với đám ma vật này. Quan trọng hơn là vào lúc Hắc Ám Ma Phong bắt đầu ngừng, chắc chắn ma vật này sẽ bắt đầu đánh Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông ta, thực sự không biết bọn hắn còn có thể kiên trì bao lâu..."
"A, mạng của đệ tử Thanh Dương tông các người là mạng, còn mạng của đệ tử Thú Linh tông chúng ta không phải là mạng sao?"
"Hắc Ám Ma Phong kia còn chưa hoàn toàn ngừng hẳn, lúc này mạo muội xông vào, nếu ma phong tái khởi, chúng ta phải làm thế nào?"
Vừa nghe lời ấy, chúng chân truyền tiên môn lại tranh chấp. Đệ tử họ Đơn của Thượng Thanh sơn càng nhìn về phía Phương Nguyên nói: "Chúng ta đều lo lắng cho tính mệnh của đồng đạo Thanh Dương tông, thế nhưng việc cầu viện tuyệt không thể mạo muội tiến hành, nếu không không những không cứu được Thanh Dương tông, ngược lại còn góp cả mạng của chúng đệ tử Thượng Thanh sơn chúng ta vào. Phương Nguyên sư huynh, trước khi ma phong chưa ngừng hẳn, chúng ta tuyệt không thể đi!"
"Đúng..."
Huyền y chân truyền Huyền Kiếm tông lưng đeo hộp kiếm cũng lạnh lùng nói: "Nếu không thể xác định Hắc Ám Ma Phong đã ngừng, chúng ta không đi cứu viện cũng là đương nhiên!"
Tới lúc này, Phương Nguyên đã triệt để thấy rõ, hắn ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.
Trước khi đi cứu viện, hắn cũng đã từng nghĩ đến tứ đại tiên môn sẽ không tình nguyện, nhưng ngại vì Tiên Môn Minh Ước, hắn cũng đã dự liệu được bọn họ sẽ không bàng quan đứng nhìn. Hơn nữa trước khi ra ngoài, mấy đại chân truyền Thanh Dương tông cũng đã từng thương lượng, muốn đảm bảo lực độ cứu viện của mấy đại tiên môn, Thanh Dương tông nhất định phải có đủ thành ý. Bởi vậy thậm chí bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phải từ bỏ toàn bộ tài nguyên để đổi lấy chúng tiên môn xuất thủ.
Nhưng hiển nhiên, chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Bốn vị chân truyền này nói là cẩn thận cũng tốt, nói là tìm cớ cũng được, bọn hắn đưa ra rất nhiều vấn đề khó có thể ứng đối!
Tỷ như Thú Linh tông nói, nếu lúc này Thanh Dương tông chia hết toàn bộ tài nguyên bọn họ thu hoạch được trong đợt thí luyện lần này cho các tiên môn, vậy đến cùng phải phân phối như thế nào? Tứ đại tiên môn chia đều sao? Nhưng tứ đại tiên môn vốn không có nhân số cố định, thực lực cũng không giống nhau. Tiên môn vốn ít người, lực lượng yếu lại vẫn được chia phần như nhau, như vậy há các tiên môn nhiều người, lực lượng cường đại có thể đồng ý?
Vậy cuối cùng dựa theo số người tử trận để phân chia sao?
Vậy lại càng buồn cười, thực lực nhỏ yếu bị mất mạng, không có nghĩa bọn hắn đã mang tới tác dụng tương ứng!
Lại tỷ như số người tới trước cứu viện...
Lẽ nào tứ đại tiên môn phải xuất động hết tất cả nhân thủ tới cứu viện sao?
Ngộ nhỡ vì chuyến đi này mà làm trễ nãi thí luyện, cuối cùng toàn bộ tiên môn đều bị phán là thí luyện thất bại, vậy cơ hội Trúc Cơ của đám chân truyền bọn họ phải làm thế nào đây? Nếu Thanh Dương tông có thể đồng ý cung cấp cho tất cả đám người bọn họ mỗi người một cơ hội Trúc Cơ, như vậy đương nhiên bọn họ sẽ nghĩa bất dung từ. Thế nhưng Thanh Dương tông sẽ đồng ý sao? Cho dù Phương Nguyên có đại biểu Thanh Dương tông đồng ý chuyện này, nhưng hắn có tư cách đó sao?
...
...
Hết vấn đề này tới vấn đề khác, Phương Nguyên chỉ rất nghiêm túc lắng nghe, cũng không trả lời.
Hắn có thể nhìn ra được, phía sau mỗi một vấn đề của chư đại chân truyền tiên môn đều đại biểu cho một thái độ cự tuyệt.
Chuyện này cũng có thể hiểu được, không ai nguyện ý mạo hiểm tính mạng để đi cứu viện Thanh Dương tông. Dù sao nói đi cũng phải nói lại, nếu đệ tử đời này của Thanh Dương tông diệt tuyệt hoàn toàn, ngược lại còn có thể tính là chuyện tốt đối với tứ đại tiên môn. Như vậy, thế hệ bọn hắn trưởng thành cũng sẽ giảm đi rất nhiều áp lực, thậm chí sau khi về tới tiên môn bọn hắn còn có thể âm thầm ăn mừng...
Chỉ có điều, đứng trước danh tiếng của tiên môn, bọn hắn không dám cự tuyệt.
Bởi vậy bọn hắn nhất định sẽ đồng ý cứu viện, thế nhưng sau khi đồng ý lại có vô số vấn đề!
Mà thông qua những vấn đề này cũng dần khiến Phương Nguyên nghĩ tới rất nhiều vấn đề khác...